1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
      Ban đêm Tô Khiêm Dương lại đây, Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt có chút tiều tụy, sai Thanh Đông pha bình trà an thần lại đây. "Hoàng Thượng cũng đừng quá khó khăn, thân mình làm trọng."

      Tô Khiêm Dương kéo nàng qua ,"Nàng cũng đừng vội, đến ngồi bên này ." Tương Như Nhân ngồi xuống, Tô Khiêm Dương nắm tay nàng, có lỗi,"Trẫm còn thiếu nàng."

      "Hoàng Thượng nợ thần thiếp cái gì." Tương Như Nhân lắc đầu, rót cho rót chén trà.

      "Trẫm đem phượng ấn giao cho nàng, đem hậu cung giao cho nàng, nhưng còn thiếu nàng vị trí." Tô Khiêm Dương hít tiếng,"Mọi việc khó khăn, là trẫm chưa thể làm nhiều lắm."

      Tương Như Nhân đem cái chén đưa cho , .

      " giờ mới là đại bắt đầu." Tô Khiêm Dương uống xong trà, ý vị thâm trường nhìn nàng, " Tương Đại học sĩ bệnh , ngày ôm bệnh có chút lâu."


      Tương Như Nhân vẻ mặt khựng chút, cuối cùng, vẻ mặt thay đổi, "Phụ thân thân mình vốn tốt, chẳng qua nay chính là lúc dùng người. Tương gia tự nhiên nguyện ý dốc sức tương trợ Hoàng Thượng."



      Đây cũng là trợn tròn mắt xạo. Tương Đại học sĩ cố ý ôm bệnh, Tô Khiêm Dương chuẩn. Tương gia nhà cao thấp, có đại tang còn chưa quan phục. Tô Khiêm Dương cũng làm cho bọn họ kéo dài. giờ Lưu vương qua đời, thái tử vị bỏ trống, trong triều đình tùy thời đều là mưa gió. Nên trở về đâu cũng nên trở lại đó.



      cụ thể hơn chút, Nhị hoàng tử sắp đại hôn, giờ thái tử vị bỏ trống, chính là thời điểm nhạy cảm. Duy trì ai, nghĩ muốn đạp ai xuống ngựa, cũng sớm ngầm định xong.


      "Trình thái phó tuổi tác cao, trẫm cho Trình thiếu phó tiến cung dạy Dung nhi. giờ ngoài cung được an ổn, cần để lại tự Trình phủ ." Tô Khiêm Dương trực tiếp gọi Trình thiếu phó vào cung, lúc trước Dung nhi còn có hai cái thư đồng, giờ cũng tới thời điểm nhập Hàn Lâm Viện. Phong tấn Hầu phủ cùng Trình gia, tính cả quan hệ cùng Tương gia, các gia tộc này rất ràng là đứng ở phía sau Thành vương.


      Tương Như Nhân cảm kích bí mật an bài hết thảy. cho tới bây giờ cũng ra miệng, thẳng đến an bài thỏa đáng mới có thể cho nàng biết, tránh cho nàng quan tâm.


      Bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến trận tranh cãi ầm ĩ, là thanh Hứa ma ma. Ngay sau đó, thân ảnh Lệ Viện tiến vào trong phòng, nàng đỏ hồng mắt trừng Tô Khiêm Dương, "Phụ hoàng, ngài vì cái gì cho ta gặp mẫu hậu?"



      Tô Khiêm Dương nhướng mày, "Mẫu hậu ngươi cấm túc ở Cảnh Nhân cung, ngươi muốn gặp nàng làm cái gì?"



      Lệ Viện ghen ghét nhìn Tương Như Nhân, "Tại sao phải làm cho mẫu hậu cấm túc, mẫu hậu phạm vào cái gì sai? Nàng, dựa vào cái gì giam giữ? Ta muốn gặp mẫu hậu."

      Hoàng hậu bị cấm chừng, Tứ công chúa bị dẫn tới chỗ Trưởng công chúa. Nhưng Lệ Viện luôn muốn ở yên chỗ Trưởng công chúa, vẫn muốn Cảnh Nhân cung gặp hoàng hậu.



      "Làm càn!" Tô Khiêm Dương bỗng nhiên nặng thanh quát lớn nàng, "Đây là thái độ của ngươi làm cái công chúa nên có sao? Giáo dưỡng của ngươi đều ném đâu !"



      "Ta có giáo dưỡng, mẫu hậu có giáo dưỡng ta, phụ hoàng ngài cũng có giáo dưỡng ta, ta là công chúa có...giáo dưỡng nhất. tại ngài còn cho ta thấy mẫu hậu." Lệ Viện ràng là hướng về phía Tô Khiêm Dương hô to, "Đại ca rồi, tại cũng còn ai cần ta , ta đây còn sống làm gì."

      xong, Lệ Viện liền trực tiếp lao ra .

      Tô Khiêm Dương tức giận sắc mặt xanh mét. Tương Như Nhân vội sai người đuổi theo, "Hoàng Thượng, thần thiếp nhìn xem."



      Vừa mới đứng dậy, tayđã bị Tô Khiêm Dương kéo lại, "Phái người mang về là tốt rồi. Nàng cần qua. Nó chưa chắc cảm kích nàng."

      Tương Như Nhân chấn động, nhớ tới ánh mắt ghen ghét vừa rồi Lệ Viện nhìn chính mình, khỏi có chút thở dài.


      "Trẫm tiến đến nhìn xem, nếu là chậm nàng trước hết ngủ . Trẫm ở lại Thừa Kiền cung." Tương Như Nhân gật gật đầu, tiễn ra ngoài, có chút yên lòng, vẫn là mệnh Phùng Áng cũng nhìn xem. Tứ công chúa này đến tột cùng chạy nơi nào. . .



      Lệ Viện muốn sống chăng, nhưng nàng là chạy tới chỗ thái hậu. Đầu buổi tối thái hậu cũng ngủ. Nàng kêu khóc chạy vào trong phòng thái hậu, ghé vào người thái hậu liền khóc rống lên.




      Trưởng công chúa cùng Hoàng Thượng cơ hồ là đồng thời đuổi tới , nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc, Tô Khiêm Dương sắc mặt càng chìm. Mà trưởng công chúa, trực tiếp vào phòng trong, nhìn đến Lệ Viện cứ như vậy ghé vào trong lòng thái hậu khóc ra bộ dáng gì, mày cũng hơi nhíu xuống.



      Đây đúng là đứa nuôi dưỡng được. Thời điểm ở lại Xuân Uyển, bản thânxem như tận tâm tận lực chiếu cố nàng, giáo dưỡng nàng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy ai cũng đối với nàng tốt, đều khi dễ nàng.



      Thái hậu nhìn nàng đến đây, nhàng lưng Lệ Viện, "Tốt lắm, đừng khóc, có cái gì ủy khuất, cùng tổ mẫu , đừng khóc."



      "Phụ hoàng cho ta gặp mẫu hậu. Tổ mẫu, ta muốn quay về Nhân cung, ta muốn gặp mẫu hậu." Lệ Viện nhìn cũng chưa từng nhìn Trưởng công chúa liếc mắt cái, thẳng là nàng muốn tìm hoàng hậu.



      Trưởng công chúa bất đắc dĩ nhìn nàng, "Viện nhi, mẫu hậu ngươi là cấm chừng, ai cũng thể gặp. Trừ phi ngươi muốn cùng nàng bị cấm túc ở Cảnh Nhân cung."

      "Gạt người!" Lệ viện quay đầu trừng nàng, "Phụ hoàng là cố ý, cố ý cấm túc mẫu hậu. chính là thích ta, thích mẫu hậu. chỉ thích Bình Ninh và Ngạn Dung. mỗi ngày Chiêu Dương cung, cho tới bây giờ đều Cảnh Nhân cung xem ta!"



      câu kia, ngoài phòng Tô Khiêm Dương nghe rành mạch.



      "Lệ Viện, thể phụ hoàng ngươi như vậy!" Thái hậu vỗ vỗ lưng của nàng, nghiêm túc nhìn nàng, "Phụ hoàng ngươi thương các ngươi, thích ngươi."

      Trưởng công chúa hướng tới thái hậu sử cái ánh mắt khẽ, "Hoàng Thượng ở bên ngoài."


      "Mời tiến đến ." Thái hậu gật gật đầu, ma ma ở cửa ra ngoài đem Tô Khiêm Dương mời tiến vào. Thái hậu vỗ lưng Lệ Viện đối với , "Hoàng Thượng, đứa này nhớ mẫu hậu, bằng để cho nàng ở lại Thọ Hòa cung để cho ai gia dưỡng."



      " được." Tô Khiêm Dương ngụm từ chối, "Ngài thân mình tốt, làm sao chú ý được đến nàng. Trước đây là ở lại Xuân Uyển , giờ vẫn là ở tại kia . Mẫu hậu, ngài cũng đừng tốn tâm tư này." Nuôi ở Thọ Hòa cung, phàm là đều có thái hậu che chở, tính tình này còn kiêu căng thành bộ dáng gì nữa. Tương lai tới tuổi xuất giá, truyền ra bên ngoài hoàng gia công chúa là cái tai tiếng gì.

      Lệ Viện nghe, núp ở trong lòng thái hậu chịu ra, tiếng khóc lại vang lên. Thái hậu nhàng xoa mặt của nàng, "Hài tử đáng thương, Hoàng Thượng, ai gia còn có thể bỏ ít tâm tư. Lưu vương , đứa này vừa mới có đại ca, giờ hoàng hậu lại bị cấm túc. Ai gia hảo hảo giáo dưỡng nàng. Tĩnh Khanh phải mỗi ngày đều lại đây sao, cũng có thể dạy nàng. Ngươi cho nàng ở lại Thọ Hòa cung . Ai gia cũng còn bao nhiêu năm, lúc này bồi bồi ai gia cũng tốt."



      Thái hậu như vậy, Tô Khiêm Dương lại cự tuyệt, cái bất hiếu. và trưởng công chúa nhìn thoáng qua nhau, "Vậy trước tiên ở mẫu hậu nơi này đoạn ngày."


      Trưởng công chúa cùng ra, trong phòng này còn truyền đến tiếng Lệ Viện khóc. Ra đến ngoài, Trưởng công chúa đúnv là bụng tức giận. chẳng lẽ lại ở tại Xuân Uyển, bản thân khi dễ nàng hay là ngược đãi nàng. Ủy khuất thành như vậy, như là ai đau, là ai .


      Nghĩ, Trưởng công chúa tính tình nổi lên, trực tiếp hướng Tô Khiêm Dương , "Nàng nếu nguyện ý sống ở chỗ này, ta cũng muốn trông nom, ta càng thanh nhàn."

      "Mẫu hậu tuổi tác cao, nuôi Lệ Viện là có thể, nhưng đến dạy, sợ là lực bất tòng tâm." Tô Khiêm Dương chỉ sợ thái hậu càng là bởi vì Lệ Viện có đại ca, mẫu hậu lại bị cấm túc mà càng đối với nàng dung túng. Tuổi lớn thêm ít, sợ là trong cung người nào quản được.



      "Vậy có thể như thế nào, đều là tự tìm. Phải như thế nào, mọi chuyện đều theo lòng của nàng, nàng mới cao hứng. Nếu cho nàng Cảnh Nhân cung, nàng muốn cho hoàng hậu ra, có phải hay cũng phải đáp ứng nàng." Trưởng công chúa hừ tiếng, nàng đây là bị tức quá thể.


      Cuối cùng nàng nhìn Hoàng Thượng, "Hôm nay nếu ở lại mẫu hậu nơi này, về sau cần đưa lại Xuân Uyển. Ta cũng muốn trông nom ." hay cố sức lấy lòng. . .


      Tứ công chúa cứ như vậy lưu tại Thọ Hòa cung. Trưởng công chúa muốn nhận giáo dưỡng. Tương Như Nhâ, Đức phi bên này, ai cũng hé răng. Đùa à, ai dám đem tiểu tổ tông này nhận lấy nuôi.


      Tới đầu tháng tám, chuyện phủ thái tử đại hỏa qua hơn tháng, nên tu sửa cũng tu sửa sai biệt lắm. Hai trắc phi cùng còn lại nữ quyến hết thảy của Lưu vương ở tại Lưu vương phủ. có Lưu vương, có con nối dòng, nhóm nữ nhân này, cũng như là thủ tiết.


      giờ đám người kia còn tại kỳ giữ đạo hiếu, cho nên trong Lưu vương phủ mỗi ngày đều là đại môn đóng chặt. Bên ngoài còn có thủ vệ, có người ngang qua, cũng đều là vội vàng dám nhìn.



      Giữa tháng chín, Nhị hoàng tử đại hôn.


      Hoàng Thượng ban thưởng phủ đệ, Nhị hoàng tử phong Ngô vương. Đại hôn này cưới đúng là Ngô vương phi. Đại hôn ngày hôm đó, Kim chiêu viện có vẻ phá lệ cao hứng. Nàng này xem như hết khổ. Sanh ra nhi tử, đại hôn thành thân, chờ tương lai sinh hài tử, bất luận là đích thứ, đây chính là tôn tử đầu tiên củađương kim hoàng thượng.


      Duy nhất khiến Kim chiêu viện hài lòng lắm chính là, phủ đệ Ngô vương phủ, khoảng cách hoàng cung khá xa. Này đại biểu chính là Hoàng Thượng quá ưng ý. Nhưng nàng vội, chờ Ngô vương sinh hạ hoàng trưởng tôn, này hết thảy phải rốt cuộc tốt hơn sao.



      Chờ Ngô vương tiến đến Hạnh xương cung quỳ lạy qua , Kim chiêu viện mặc chính là thân cát phục, cười cười toe toét.



      Còn hơn năm đó nàng bộ dáng hàm hậu kia, giờ cũng gầy hơn, lại có vẻ phần khôn khéo.


      Đối với Kim chiêu viện, chuyện khiến nàng thay đổi suy nghĩ chính là lúc trước còn ở tại tiềm để, khi vẫn là phu nhân, Diệp phu nhân với nàng số lời kia.

      Nhân bất vị kỷ, nên đa số chính mình trù tính, đa số chính mình ngẫm lại.

      "Chúc mừng tỷ tỷ." Nhâm phương dung sau đó đến chúc mừng. Nhìn Kim chiêu viện là vẻ mặt vui mừng, kề sát vào , " giờ phong Ngô vương, sau này tỷ tỷ chính là có nơi trông cậy vào. chừng, còn có thể tranh thượng phen đây."

      Kim chiêu viện giận nàng liếc mắt cái, " nhăng cuội gì đấy, phía còn Quý phi cùng Đức phi đâu." Chính là đáy mắt vẫn ít đắc ý, như thế nào đều che dấu được.

      "Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử phải còn sao." Nhâm phương dung kéo nàng .



      Kim chiêu viện đánh nàng mootk cái, trách cứ xuôi tai lại ra điểm tức giận nào "Lời này cũng thể nơi nơi lung tung."

      Nhâm phương dung cười ứng hạ, hai người ra phòng ngoài, Hạnh Xương cung mảnh vui sướng. . .




      Ngày hôm sau Ngô vương mang theo Ngô vương phi tiến cung bái kiến. Ba ngày sau Ngô vương mang theo Ngô vương phi lại mặt. Từ nay về sau trong đoạn thời gian, Tương Như Nhân ở trong cung nhìn đến Kim chiêu viện, đều thấy nàng là vẻ mặt cười ha hả . Dùng lời Đức phi mà , nàng dưới chân chân đại khái là sinh gió, đường đều có thể bay.



      Ba tháng sau, đầu tháng mười hai, Ngô vương phủ truyền tin vui đến trong cung, Ngô vương phi có thai, hai tháng. . . . . .
      tart_trung, SiAm, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
      Lúc này trong cung chuẩn bị cho ngày mồng tám tháng chạp. Hoàng Thượng nghe tin tức này phản ứng cũng lớn, có điều Kim chiêu viện là cao hứng muốn điên người. ràng hơn năm đó thái tử đại hôn xong cầu mà được đứa , giờ Ngô vương phi này có bầu rất thuận lợi.


      Mà trong triều đình, bởi vì Ngô vương phi có thai, cũng nhấc lên gợn sóng . Vẫn là vì chuyện lập thái tử. Thái tử vị cũng thể bỏ trống, giờ chính là vấn đề lập ai. Mới đầu chúng triều thần còn dám đem việc này làm rất ràng, dù sao phủ thái tử đại hỏa, Lưu vương lại chết theo cách đó.


      Nhưng Ngô vương phi có thai, này có ít người là bắt đầu rục rịch. Nếu Ngô vương phi sinh hạ chính là nam hài, cái vị trí hoàng trưởng tôn này có thể ngồi vững vàng. Từ năm đó Lưu vương đại hôn mấy năm có đứa nào đến xem. Dù có thể sanh con, sinh dù là nam hài, nhưng thân thể khỏe mạnh mới là mấu chốt a.

      Tương Như Nhân giờchưởng quản phượng ấn, Ngô vương phi có thai, tự nhiên là phân phó người đại biểu trong cung đưa qua đồ vật này nọ. Trong chuyện này còn cần tăng thêm cung ma, chờ đến thời điểm sắp lâm bồn, còn có dưỡng nương bà đỡ và người hầu hạ chờ phân công.


      Kim chiêu viện làm mẫu thân của Ngô vương, cũng là tặng ít đồ vật này nọ qua. Lúc này là ứng với lời Đức phi , dưới lòng bàn chân đường sinh phong, hiển thị đắc ý. . .



      Ngày mồng tám tháng chạp qua , Lâm An thành đại tuyết muốn tích lũy tầng dày. Hoàng hậu bị giam mấy tháng, tới gần lễ mừng năm mới, Tương Như Nhân Cảnh Nhân cung nhìn nàng lần.



      Cũng là theo lệ trước, đưa ra lệnh bài, cung ma canh cửa Cảnh Nhân cung mới cho nàng vào. Tương Như Nhân mang theo hai người Thanh Đông cùng Tử Hạ vào.


      Cảnh Nhân cung này, giờ lại như là lãnh cung. Lưu vương vừa chết, hoàng hậu bị nhốt, trong cung bao nhiêu người, hướng gió lại chuyển. Sân viện Cảnh Nhân cung vốn xinh đẹp, nay bị đại tuyết bao trùm, đường cũng chưa được ai rửa lau dọn, có vẻ tiêu điều.


      đường qua đều có cung ma trông coi. Tới nơi hoàng hậu ở, cung ma mở cửa cho Tương Như Nhân, trong phòng là cỗ đàn hương của phật đường.



      Gian ngoài có gì thay đổi, phòng trong đặt tòa phật tượng . Hoàng hậu thân quần áo trắng, liền quỳ tại kia, trong tay chuỗi phật châu, trong miệng niệm cái gì đó.

      Tương Như Nhân hành lễ, hoàng hậu xoay người lại, thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, "Quý phi nương nương như thế nào có rảnh lại đây?"



      Bên cạnh Hoàng hậu chỉ có cung ma phụng dưỡng, giúp Tương Như Nhân đưa ghế đến. Tương Như Nhân sau khi ngồi xuống " Thần thiếp có việc phải xin chỉ thị của nương nương."



      Hoàng hậu dừng động tác trong tay, phật châu tuột vào cổ tay, mặt kia cười trầm tĩnh vô cùng, " giờ hậu cung đều do quý phi nương nương làm chủ, cần đến Bổn cung nơi này xin chỉ thị."



      "Là vì chuyện của Lưu vương phủ."
      Hoàng hậu nghe , thần sắc khẽ đổi, nhưng cũng rất nhanh thu liễm. Tương Như Nhân từ trong tay Thanh Đông lấy qua tập, "Lưu vương phủ giờ ở hai trắc phi, phu nhân mười hai người. Mấy ngày hôm trước người nhà trắc phi cùng mấy phu nhân tiến cung để van cầu thần thiếp. Lưu vương qua đời, có thể sau kì giữ đạo hiếu tiếp họ về nhà mẹ hay ?"


      Đại Thiên cũng có lễ pháp vì trượng phu giữ đạo hiếu cả đời. Trượng phu qua đời, nếu là có hài tử, thê tử sau năm giữ đạo hiếu, nếu nhà mẹ đẻ muốn tiếp các nàng trở về tái giá, phu gia là thể ngăn đón .


      Lưu vương là Vương gia, trắc phi, phu nhân này đó, coi như là con dâu hoàng gia, muốn tái giá là khó khăn hơn ít. Dù sao còn thể diện hoàng gia ở đó, nhưng dù sao đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Lưu vương phủ nhiều phu nhân như vậy, có ít vẫn là mấy năm trước mới vừa đưa vào, rất có thể cũng chưa thừa ân sủng. Để mấy nữ tử này cả đời cứ như vậy đơn đến già ở Lưu vương phủ, cũng là đành lòng.

      Việc hậu cung Tương Như Nhân làm chủ được. chuyện này, hoàng hậu là mẫu thân của Lưu vương, tất nhiên là phải đến hỏi chút ý của nàng.

      "Như thế nào, mới qua bao nhiêu ngày, những người này liền vội vã muốn thay đổi gả cho kẻ khác." Hoàng hậu thanh đột nhiên lãnh, " hồi đại hỏa thiêu hủy phủ thái tử, ai có thể chứng minh chết cháy đúng là nhi tử của ta, khối ngọc bội hạ táng. Lưu vương còn sống!"


      Tương Như Nhân ngẩn ra, hoàng hậu tiện đà hừ tiếng, "Nếu nhi tử ta còn sống, những người này liền ngoan ngoãn ở Lưu vương phủ . Các nàng sinh là người nhà ta, chết là quỷ nhà ta, tái giá? Hừ, thanh danh nhi tử ta phải để các nàng lung tung đến bôi đen."



      Hoàng hậu tin tưởng vững chắc Lưu vương vẫn là còn sống như thế, cầu nguyện Lưu vương có thể sớm ngày trở về.


      "Nếu vẫn là việc này, Bổn cung đồng ý. Quý phi mời trở về ." Hoàng hậu trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, Tương Như Nhân giật giật miệng, cuối cùng gì.



      Nàng hôm nay tới xin chỉ thị, chính là hỏi đến ý của nàng mà thôi, đến lúc đó người nhà trắc phi cùng phu nhân kia cầu đến chỗ Hoàng Thượng, chẳng lẽ còn để ý hoàng hậu nơi này là nghĩ như thế nào sao.

      Nhưng Tương Như Nhân cũng ra Lưu vương chết rồi, ngươi đừng lại lừa mình dối người như vậy.

      Cảnh Nhân cung ngày qua như thế, trong lòng có hy vọng, làm sao có thể đủ chống đỡ xuống. . .



      Lại là năm, yến tiệc đêm 30 trong cung. Hoàng thái hậu vắng mặt, Tương Như Nhân ngồi ở địa vị cao nhất, nghe được đều là lời khen tặng nàng, trước đây, vị trí này là lưu cho hoàng hậu .


      Mà nay, nàng trừ bỏ thân phận hoàng hậu, cái gì cũng đều là theo thông lệ dành cho hoàng hậu mà hưởng.



      đài tiết mục kết thúc, tiếng pháo hoa đầu tiên vang lên bên ngoài đại điện khiến mọi người bước ra xem. Mỗi năm đều giống nhau, có gì thay đổi.



      Điều duy nhất giống nhau đối với nàng mà , đó là hôm nay thế gia phu nhân tiến cung, đều dẫn theo đích tiểu thư mười hai mười ba tuổi lại đây. Thỉnh an trước yến tiệc, nàng chính là gặp ít.

      Thành vương qua năm liền mười lăm. Thành thân còn sớm, nhưng hôn cũng phải đăng báo. Có thể trở thành Thành vương phi hay , trừ bỏ Hoàng Thượng quyết định, ở trước mặt quý phi này để lại ấn tượng tốt, cơ hội cũng có thể gia tăng ít.


      Tương Như Nhân nhìn Đức phi ngồi ở phía dưới liếc mắt cái, cười nàng, "Ngươi như thế nào ra xem? "


      Đức phi miễn cưỡng , "Hàng năm đều là như thế, có cái gì đẹp, bất quá mấy ngày qua mấy tiểu thư này đó, nhưng ra nhìn đủ." Cuối cùng, nàng quay về nhìn mấy phu nhân, tiểu thư ngồi ở đối diện cũng có rời , hướng Tương Như Nhân , "Này còn phải, ngươi , cũng liền rồi, ở lại đây cho ngươi ngắm kìa."



      Sau đó Tương Như Nhân nhích người ngoài điện đứng hồi, đó phu nhân này đó liền mang theo đứa nhà mình cũng theo ra. Có ý hay vô ý, mục đích rất ràng.


      Trở về Chiêu Dương cung, đêm khuya Tô Khiêm Dương lại đây, người mang theo cỗ mùi rượu.

      Tương Như Nhân chờ cũng chưa ngủ, giúp cởi áo khoác, thúc giục tắm rửa. Tô Khiêm Dương lại chịu , ép nàng tựa vào giường, gối lên thân thể của nàng nằm ở kia, híp mắt, lời đều là mùi rượu đầy miệng.

      "Ngài rốt cuộc là uống bao nhiêu rồi?" Tương Như Nhân bật cười, đây là say rượu nên điên rồi.


      Tô Khiêm Dương híp mắt đem hai tay nàng đặt ở lồng ngực của mình thượng, cất kỹ, "Như vậy dựa vào rất thoải mái."

      Tương Như Nhân bất đắc dĩ từ trong Thanh Đông tiếp nhận khăn ấm, thay lau mặt chút, "Tắm rửa qua nằm xuống mới thoải mái, ngài tắm rửa ."

      vất vả khuyên tắm rửa, phòng tắm lại trận ép buốc, chờ mặc quần áo tử tế đưa tới giường nằm xuống, là chuyện hơn nửa canh giờ sau đó.



      Tô Khiêm Dương này còn lôi kéo nàng cho nàng đổi quần áo, Tương Như Nhân xác định đây là say .


      bao lâu liền ngủ mất , Tương Như Nhân lúc này mới có có thể bứt ra thay quần áo. Kêu Thanh Đông bên ngoài hỏi Trần Phụng chút. Đêm nay yến tiệc tiền điện, Hoàng Thượng quả uống rất nhiều. Sau đó Bình vương gia cùng vài vị đại thần mời rượu, cũng đều tiếp, lúc này mới bị say.


      Tương Như Nhân nằm giường, trong lúc ngủ mơ Tô Khiêm Dương cảm giác được nàng nằm lại đây, vòng tay ôm lấy nàng, nghiêng đầu tựa vào bờ vai của nàng, bộ dáng này, bộ dáng ngôi cửu ngũ nửa điểm cũng giống.

      Nam nhân, có đôi khi cũng giống đứa . . .

      Thời gian trôi qua nhanh, đầu năm nhanh qua , rất nhanh chính là tháng tư tiểu tuyển. Trong cung muốm thêm người nữa, tú nữ chung tuyển cuối cùng đều là để cho Hoàng Thượng tứ hôn.



      Trong cung mỗi ngày có vẻ càng im lặng, chỉ chớp mắt jạ chí, vào tháng bảy thời tiết cũng nóng lên nhiều, mà Ngô vương phi sinh cũng gần kề.



      Tương Như Nhân phái cung ma cũng nhũ nương Ngô vương phủ, đây xem như hoàng gia lần đầu tiên nghênh đón hoàng trưởng tôn chân chính. Bất luận nam nữ, phần khí vui mừng này làm cho thái hậu thân mình đều theo tốt hơn ít.


      buổi sáng tháng tám, Ngô vương phi phát động, đến buổi tối, Ngô vương phi thuận lợi sanh ra cái nữ nhi. Người khác rốt cuộc là nghĩ cái gì Tương Tưởng Như Nhân ràng lắm. Thời điểm tin tức Ngô vương phi sinh nữ nhi đến Chiêu Dương cung, nàng nhìn Hoàng Thượng nhưng ra rất vui vẻ, lúc này còn ban thưởng tên, đặt tên là Tô Mạn Cận.

      Trần Phụng lúc này đem tên Hoàng Thượng ban cho Ngô vương phủ , còn mang theo ban thưởng từ hoàng cung. Ngô vương phi sinh hạ hoàng trưởng tôn nữ, tự nhiên là được phần thưởng lớn.

      Sau đó, Tô Khiêm Dương cùng với Tương Như Nhân thương lượng về hôn của Thành vương.


      Tô Khiêm Dương với Tương Như Nhân về nữ tử của hai nhà. Trịnh công phủ đích Đại tiểu thư cùng Đức Hầu phủ đích trưởng tôn nữ.


      Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, vẻ mặt khẽ giật mình. Hai nhà ở trong triều làm việc thập phần điệu thấp. Thời kì phồn vinh nhất, hẳn là thời điểm thái tổ hoàng đế, giờ mặc dù có như Tương gia phồn vinh, nhưng lai lịch đều là thập phần thâm hậu. Trước đây tổ phụ cũng là cùng Đức lão Hầu gia có chút giao tình. Trịnh quốc công phủ này cùng Đức Hầu phủ, cũng phải ở Lâm An thành .


      "Lúc trước tổ tiên qua đời, trong triều đại loạn, hai nhà này là có tham dự tranh đấu ngôi vị hoàng đế. Lúc ấy cũng có duy trì hoàng tử nào. Cho nên sau khi phụ hoàng đăng cơ, hai nhà này cũng có được trọng dụng đến." có trọng dụng có nghĩa là người ta có năng lực. Lúc ấy thái tổ hoàng đế đột nhiên băng hà, ít đại thần đều là mang theo toàn tộc rời khỏi này cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế. giờ những người này, ở các nơi đều xem như danh môn vọng tộc, ở trong triều làm quan cũng có, ở các nơi gánh trọng trách cũng có, nhưng bởi vì làm việc điệu thấp, cho nên làm cho người chú mục mà thôi.



      cách khác, thế gia có lai lịch có như vậy, giáo dưỡng ra đứa nhất định cũng là kém.


      Mà cưới nữ tử hai nhà này, so với cưới nữ tử thế gia giờ trong triều nổi bật, ràng thỏa đáng hơn.

      giờ trong vài vị hoàng tử, chỗ đứng của Thành vương là cao nhất. Tô Khiêm Dương cần chính là vững chắc tăng thêm lực lượng hậu thuẫn, có được cái thê tộc điệu thấp nhưng thực lực thâm hậu, mới có thể để cho đường sắp ở phía trước càng ổn thỏa.


      Tương Như Nhân còn nhìn ra sao, Hoàng Thượng cứ việc nửa câu cũng chưa giải thích. Nhưng dựa theo cách lựa chọn Ngô vương phi cùng Thành vương phi mà xem, cũng đầy đủ ràng thể ý tứ của .



      "Hoàng Thượng đối người hai nhà này hiểu biết so với thần thiếp sâu hơn." Tương Như Nhân còn chưa xong, Tô Khiêm Dương giơ tay ngắt lời của nàng, "Theo ý nàng, nhà nào thích hợp?"



      Dựa vào nàng chứng kiến, tất nhiên là Đức Hầu phủ đích trưởng tôn nữ thích hợp hơn ít. Đức lão Hầu gia tuổi tác cao, nếu là hôn này định ra, hầu tước truyền cho đích trưởng tử, sau khi thừa tước Đức hầu có thể thuận lý thành chương đến Lâm An thành nhậm chức, Đức Hầu phủ cũng có thể quay về Lâm An.



      " Thần thiếp nghĩ đến, Đức Hầu phủ Phạm gia đích trưởng nữ thích hợp hơn ít, tổ phụ năm đó cùng lão Hầu gia cũng có chút giao tình." Tương Như Nhân nghĩ nghĩ .

      Tô Khiêm Dương nở nụ cười, "Cũng nghĩ giống như trẫm."
      tart_trung, Tôm Thỏminmapmap2505 thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
      Lúc này trong cung chuẩn bị cho ngày mồng tám tháng chạp. Hoàng Thượng nghe tin tức này phản ứng cũng lớn, có điều Kim chiêu viện là cao hứng muốn điên người. ràng hơn năm đó thái tử đại hôn xong cầu mà được đứa , giờ Ngô vương phi này có bầu rất thuận lợi.

      Mà trong triều đình, bởi vì Ngô vương phi có thai, cũng nhấc lên gợn sóng . Vẫn là vì chuyện lập thái tử. Thái tử vị cũng thể bỏ trống, giờ chính là vấn đề lập ai. Mới đầu chúng triều thần còn dám đem việc này làm rất ràng, dù sao phủ thái tử đại hỏa, Lưu vương lại chết theo cách đó.

      Nhưng Ngô vương phi có thai, này có ít người là bắt đầu rục rịch. Nếu Ngô vương phi sinh hạ chính là nam hài, cái vị trí hoàng trưởng tôn này có thể ngồi vững vàng. Từ năm đó Lưu vương đại hôn mấy năm có đứa nào đến xem. Dù có thể sanh con, sinh dù là nam hài, nhưng thân thể khỏe mạnh mới là mấu chốt a.

      Tương Như Nhân giờchưởng quản phượng ấn, Ngô vương phi có thai, tự nhiên là phân phó người đại biểu trong cung đưa qua đồ vật này nọ. Trong chuyện này còn cần tăng thêm cung ma, chờ đến thời điểm sắp lâm bồn, còn có dưỡng nương bà đỡ và người hầu hạ chờ phân công.

      Kim chiêu viện làm mẫu thân của Ngô vương, cũng là tặng ít đồ vật này nọ qua. Lúc này là ứng với lời Đức phi , dưới lòng bàn chân đường sinh phong, hiển thị đắc ý. . .


      Ngày mồng tám tháng chạp qua , Lâm An thành đại tuyết muốn tích lũy tầng dày. Hoàng hậu bị giam mấy tháng, tới gần lễ mừng năm mới, Tương Như Nhân Cảnh Nhân cung nhìn nàng lần.


      Cũng là theo lệ trước, đưa ra lệnh bài, cung ma canh cửa Cảnh Nhân cung mới cho nàng vào. Tương Như Nhân mang theo hai người Thanh Đông cùng Tử Hạ vào.

      Cảnh Nhân cung này, giờ lại như là lãnh cung. Lưu vương vừa chết, hoàng hậu bị nhốt, trong cung bao nhiêu người, hướng gió lại chuyển. Sân viện Cảnh Nhân cung vốn xinh đẹp, nay bị đại tuyết bao trùm, đường cũng chưa được ai rửa lau dọn, có vẻ tiêu điều.

      đường qua đều có cung ma trông coi. Tới nơi hoàng hậu ở, cung ma mở cửa cho Tương Như Nhân, trong phòng là cỗ đàn hương của phật đường.


      Gian ngoài có gì thay đổi, phòng trong đặt tòa phật tượng . Hoàng hậu thân quần áo trắng, liền quỳ tại kia, trong tay chuỗi phật châu, trong miệng niệm cái gì đó.

      Tương Như Nhân hành lễ, hoàng hậu xoay người lại, thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, "Quý phi nương nương như thế nào có rảnh lại đây?"



      Bên cạnh Hoàng hậu chỉ có cung ma phụng dưỡng, giúp Tương Như Nhân đưa ghế đến. Tương Như Nhân sau khi ngồi xuống " Thần thiếp có việc phải xin chỉ thị của nương nương."


      Hoàng hậu dừng động tác trong tay, phật châu tuột vào cổ tay, mặt kia cười trầm tĩnh vô cùng, " giờ hậu cung đều do quý phi nương nương làm chủ, cần đến Bổn cung nơi này xin chỉ thị."


      "Là vì chuyện của Lưu vương phủ."
      Hoàng hậu nghe , thần sắc khẽ đổi, nhưng cũng rất nhanh thu liễm. Tương Như Nhân từ trong tay Thanh Đông lấy qua tập, "Lưu vương phủ giờ ở hai trắc phi, phu nhân mười hai người. Mấy ngày hôm trước người nhà trắc phi cùng mấy phu nhân tiến cung để van cầu thần thiếp. Lưu vương qua đời, có thể sau kì giữ đạo hiếu tiếp họ về nhà mẹ hay ?"

      Đại Thiên cũng có lễ pháp vì trượng phu giữ đạo hiếu cả đời. Trượng phu qua đời, nếu là có hài tử, thê tử sau năm giữ đạo hiếu, nếu nhà mẹ đẻ muốn tiếp các nàng trở về tái giá, phu gia là thể ngăn đón .

      Lưu vương là Vương gia, trắc phi, phu nhân này đó, coi như là con dâu hoàng gia, muốn tái giá là khó khăn hơn ít. Dù sao còn thể diện hoàng gia ở đó, nhưng dù sao đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Lưu vương phủ nhiều phu nhân như vậy, có ít vẫn là mấy năm trước mới vừa đưa vào, rất có thể cũng chưa thừa ân sủng. Để mấy nữ tử này cả đời cứ như vậy đơn đến già ở Lưu vương phủ, cũng là đành lòng.

      Việc hậu cung Tương Như Nhân làm chủ được. chuyện này, hoàng hậu là mẫu thân của Lưu vương, tất nhiên là phải đến hỏi chút ý của nàng.

      "Như thế nào, mới qua bao nhiêu ngày, những người này liền vội vã muốn thay đổi gả cho kẻ khác." Hoàng hậu thanh đột nhiên lãnh, " hồi đại hỏa thiêu hủy phủ thái tử, ai có thể chứng minh chết cháy đúng là nhi tử của ta, khối ngọc bội hạ táng. Lưu vương còn sống!"


      Tương Như Nhân ngẩn ra, hoàng hậu tiện đà hừ tiếng, "Nếu nhi tử ta còn sống, những người này liền ngoan ngoãn ở Lưu vương phủ . Các nàng sinh là người nhà ta, chết là quỷ nhà ta, tái giá? Hừ, thanh danh nhi tử ta phải để các nàng lung tung đến bôi đen."


      Hoàng hậu tin tưởng vững chắc Lưu vương vẫn là còn sống như thế, cầu nguyện Lưu vương có thể sớm ngày trở về.

      "Nếu vẫn là việc này, Bổn cung đồng ý. Quý phi mời trở về ." Hoàng hậu trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, Tương Như Nhân giật giật miệng, cuối cùng gì.


      Nàng hôm nay tới xin chỉ thị, chính là hỏi đến ý của nàng mà thôi, đến lúc đó người nhà trắc phi cùng phu nhân kia cầu đến chỗ Hoàng Thượng, chẳng lẽ còn để ý hoàng hậu nơi này là nghĩ như thế nào sao.

      Nhưng Tương Như Nhân cũng ra Lưu vương chết rồi, ngươi đừng lại lừa mình dối người như vậy.

      Cảnh Nhân cung ngày qua như thế, trong lòng có hy vọng, làm sao có thể đủ chống đỡ xuống. . .


      Lại là năm, yến tiệc đêm 30 trong cung. Hoàng thái hậu vắng mặt, Tương Như Nhân ngồi ở địa vị cao nhất, nghe được đều là lời khen tặng nàng, trước đây, vị trí này là lưu cho hoàng hậu .

      Mà nay, nàng trừ bỏ thân phận hoàng hậu, cái gì cũng đều là theo thông lệ dành cho hoàng hậu mà hưởng.


      đài tiết mục kết thúc, tiếng pháo hoa đầu tiên vang lên bên ngoài đại điện khiến mọi người bước ra xem. Mỗi năm đều giống nhau, có gì thay đổi.


      Điều duy nhất giống nhau đối với nàng mà , đó là hôm nay thế gia phu nhân tiến cung, đều dẫn theo đích tiểu thư mười hai mười ba tuổi lại đây. Thỉnh an trước yến tiệc, nàng chính là gặp ít.

      Thành vương qua năm liền mười lăm. Thành thân còn sớm, nhưng hôn cũng phải đăng báo. Có thể trở thành Thành vương phi hay , trừ bỏ Hoàng Thượng quyết định, ở trước mặt quý phi này để lại ấn tượng tốt, cơ hội cũng có thể gia tăng ít.

      Tương Như Nhân nhìn Đức phi ngồi ở phía dưới liếc mắt cái, cười nàng, "Ngươi như thế nào ra xem? "

      Đức phi miễn cưỡng , "Hàng năm đều là như thế, có cái gì đẹp, bất quá mấy ngày qua mấy tiểu thư này đó, nhưng ra nhìn đủ." Cuối cùng, nàng quay về nhìn mấy phu nhân, tiểu thư ngồi ở đối diện cũng có rời , hướng Tương Như Nhân , "Này còn phải, ngươi , cũng liền rồi, ở lại đây cho ngươi ngắm kìa."


      Sau đó Tương Như Nhân nhích người ngoài điện đứng hồi, đó phu nhân này đó liền mang theo đứa nhà mình cũng theo ra. Có ý hay vô ý, mục đích rất ràng.

      Trở về Chiêu Dương cung, đêm khuya Tô Khiêm Dương lại đây, người mang theo cỗ mùi rượu.

      Tương Như Nhân chờ cũng chưa ngủ, giúp cởi áo khoác, thúc giục tắm rửa. Tô Khiêm Dương lại chịu , ép nàng tựa vào giường, gối lên thân thể của nàng nằm ở kia, híp mắt, lời đều là mùi rượu đầy miệng.

      "Ngài rốt cuộc là uống bao nhiêu rồi?" Tương Như Nhân bật cười, đây là say rượu nên điên rồi.

      Tô Khiêm Dương híp mắt đem hai tay nàng đặt ở lồng ngực của mình thượng, cất kỹ, "Như vậy dựa vào rất thoải mái."

      Tương Như Nhân bất đắc dĩ từ trong Thanh Đông tiếp nhận khăn ấm, thay lau mặt chút, "Tắm rửa qua nằm xuống mới thoải mái, ngài tắm rửa ."

      vất vả khuyên tắm rửa, phòng tắm lại trận ép buốc, chờ mặc quần áo tử tế đưa tới giường nằm xuống, là chuyện hơn nửa canh giờ sau đó.


      Tô Khiêm Dương này còn lôi kéo nàng cho nàng đổi quần áo, Tương Như Nhân xác định đây là say .

      bao lâu liền ngủ mất , Tương Như Nhân lúc này mới có có thể bứt ra thay quần áo. Kêu Thanh Đông bên ngoài hỏi Trần Phụng chút. Đêm nay yến tiệc tiền điện, Hoàng Thượng quả uống rất nhiều. Sau đó Bình vương gia cùng vài vị đại thần mời rượu, cũng đều tiếp, lúc này mới bị say.

      Tương Như Nhân nằm giường, trong lúc ngủ mơ Tô Khiêm Dương cảm giác được nàng nằm lại đây, vòng tay ôm lấy nàng, nghiêng đầu tựa vào bờ vai của nàng, bộ dáng này, bộ dáng ngôi cửu ngũ nửa điểm cũng giống.

      Nam nhân, có đôi khi cũng giống đứa . . .

      Thời gian trôi qua nhanh, đầu năm nhanh qua , rất nhanh chính là tháng tư tiểu tuyển. Trong cung muốm thêm người nữa, tú nữ chung tuyển cuối cùng đều là để cho Hoàng Thượng tứ hôn.


      Trong cung mỗi ngày có vẻ càng im lặng, chỉ chớp mắt jạ chí, vào tháng bảy thời tiết cũng nóng lên nhiều, mà Ngô vương phi sinh cũng gần kề.


      Tương Như Nhân phái cung ma cũng nhũ nương Ngô vương phủ, đây xem như hoàng gia lần đầu tiên nghênh đón hoàng trưởng tôn chân chính. Bất luận nam nữ, phần khí vui mừng này làm cho thái hậu thân mình đều theo tốt hơn ít.

      buổi sáng tháng tám, Ngô vương phi phát động, đến buổi tối, Ngô vương phi thuận lợi sanh ra cái nữ nhi. Người khác rốt cuộc là nghĩ cái gì Tương Tưởng Như Nhân ràng lắm. Thời điểm tin tức Ngô vương phi sinh nữ nhi đến Chiêu Dương cung, nàng nhìn Hoàng Thượng nhưng ra rất vui vẻ, lúc này còn ban thưởng tên, đặt tên là Tô Mạn Cận.

      Trần Phụng lúc này đem tên Hoàng Thượng ban cho Ngô vương phủ , còn mang theo ban thưởng từ hoàng cung. Ngô vương phi sinh hạ hoàng trưởng tôn nữ, tự nhiên là được phần thưởng lớn.

      Sau đó, Tô Khiêm Dương cùng với Tương Như Nhân thương lượng về hôn của Thành vương.

      Tô Khiêm Dương với Tương Như Nhân về nữ tử của hai nhà. Trịnh công phủ đích Đại tiểu thư cùng Đức Hầu phủ đích trưởng tôn nữ.

      Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, vẻ mặt khẽ giật mình. Hai nhà ở trong triều làm việc thập phần điệu thấp. Thời kì phồn vinh nhất, hẳn là thời điểm thái tổ hoàng đế, giờ mặc dù có như Tương gia phồn vinh, nhưng lai lịch đều là thập phần thâm hậu. Trước đây tổ phụ cũng là cùng Đức lão Hầu gia có chút giao tình. Trịnh quốc công phủ này cùng Đức Hầu phủ, cũng phải ở Lâm An thành .

      "Lúc trước tổ tiên qua đời, trong triều đại loạn, hai nhà này là có tham dự tranh đấu ngôi vị hoàng đế. Lúc ấy cũng có duy trì hoàng tử nào. Cho nên sau khi phụ hoàng đăng cơ, hai nhà này cũng có được trọng dụng đến." có trọng dụng có nghĩa là người ta có năng lực. Lúc ấy thái tổ hoàng đế đột nhiên băng hà, ít đại thần đều là mang theo toàn tộc rời khỏi này cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế. giờ những người này, ở các nơi đều xem như danh môn vọng tộc, ở trong triều làm quan cũng có, ở các nơi gánh trọng trách cũng có, nhưng bởi vì làm việc điệu thấp, cho nên làm cho người chú mục mà thôi.


      cách khác, thế gia có lai lịch có như vậy, giáo dưỡng ra đứa nhất định cũng là kém.

      Mà cưới nữ tử hai nhà này, so với cưới nữ tử thế gia giờ trong triều nổi bật, ràng thỏa đáng hơn.

      giờ trong vài vị hoàng tử, chỗ đứng của Thành vương là cao nhất. Tô Khiêm Dương cần chính là vững chắc tăng thêm lực lượng hậu thuẫn, có được cái thê tộc điệu thấp nhưng thực lực thâm hậu, mới có thể để cho đường sắp ở phía trước càng ổn thỏa.

      Tương Như Nhân còn nhìn ra sao, Hoàng Thượng cứ việc nửa câu cũng chưa giải thích. Nhưng dựa theo cách lựa chọn Ngô vương phi cùng Thành vương phi mà xem, cũng đầy đủ ràng thể ý tứ của .


      "Hoàng Thượng đối người hai nhà này hiểu biết so với thần thiếp sâu hơn." Tương Như Nhân còn chưa xong, Tô Khiêm Dương giơ tay ngắt lời của nàng, "Theo ý nàng, nhà nào thích hợp?"


      Dựa vào nàng chứng kiến, tất nhiên là Đức Hầu phủ đích trưởng tôn nữ thích hợp hơn ít. Đức lão Hầu gia tuổi tác cao, nếu là hôn này định ra, hầu tước truyền cho đích trưởng tử, sau khi thừa tước Đức hầu có thể thuận lý thành chương đến Lâm An thành nhậm chức, Đức Hầu phủ cũng có thể quay về Lâm An.


      " Thần thiếp nghĩ đến, Đức Hầu phủ Phạm gia đích trưởng nữ thích hợp hơn ít, tổ phụ năm đó cùng lão Hầu gia cũng có chút giao tình." Tương Như Nhân nghĩ nghĩ .

      Tô Khiêm Dương nở nụ cười, "Cũng nghĩ giống như trẫm."
      Tôm Thỏminmapmap2505 thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 184: cố ngoài ý muốn
      Hôn của Thành vương định ra rất nhanh. Sau khi Tô Khiêm Dương cùng Tương Như Nhân nhắc qua, nửa tháng sau liền hạ chỉ tứ hôn. Đức Hậu phủ đích trưởng tôn nữ chỉ so Thành vương hơn tuổi, năm nay mười bốn. Hôn này định tại tháng mười sang năm, cách nay bất quá chỉ hơn năm nữa.

      Trước khi hôn Thành vương định ra, Tương Như Nhân bên này thường xuyên đều có thể nghe bẩm báo nhà ai lấy cái cớ gì đó tặng cái gì lại đây. Hôn vừa định xuống, việc này tức khắc tựu ít . Cũng có người nóng lòng thay nàng, nghe tin về Đức Hầu phủ này. Viên thành cách Lâm An thành xa, Đức Hậu phủ là danh gia vọng tộc mấy đời, mọi người luôn ngôn truyền như vậy. Bao nhiêu năm trước, người Phạm gia này ở trong triều là đại thần hết sức quan trọng, nay người Phạm gia cũng có chức vị ở trong triều.

      Qua vài ngày cụ thể tin về Phạm gia đích trưởng tôn nữ này liền tới tay Tương Như Nhân. Sau khi xem xong, Tương Như Nhân yên tâm hơnrất nhiều. Tám tuổi theo bên cạnh chủ mẫu Phạm gia quản lý công việc vặt, này Phạm gia cao thấp, người nào, kẻ nào khen Đại tiểu thư này tốt, tính tình trầm ổn. Tuy rằng còn chưa có tiếp xúc qua, Tương Như Nhân ấn tượng thấy tệ.

      Ban đêm Thành vương lại đây, Tương Như Nhân cùng lên việc này. nhưng ra có vẻ lạnh nhạt, bên Bình Ninh trêu chọc , "Ngươi biết rồi chẳng lẽ lại có phái người hỏi thăm?"

      Dung nhi nhìn nàng, nở nụ cười, "Ta cũng có vụng trộm chạy tới Viên thành nhìn xem."

      "Tô Ngạn Dung! Ngươi lại trêu chọc ta!" Bình Ninh chút liền đỏ mặt, "Mỗi lần đều lấy cái này ra , có ý gì." Nàng cầm lệnh bài của chạy ra tìm Bắc Đồ vương, bị qua lại vài lần, mỗi lần đều biểu tình này, chán ghét muốn chết!


      "Ngươi còn cho người khác ." Tương Như Nhân cũng cười , cười xong, nghĩ đến nữ nhi phải gả xa, vẫn là buông được.


      Bình Ninh dựa tới bên người nàng, "Mẫu phi cũng là, như thế nào luôn lấy chuyện này mà nhi thần."

      Tương Như Nhân sờ sờ đầu của nàng, "Đệ đệ của ngươi là muốn cho ngươi biết, chờ Bắc Đồ, cũng thể lỗ mãng như vậy nữa rồi."

      Trong phòng này yên tĩnh lát, hai chữ Bắc Đồ mang theo khoảng cách quá xa, bỗng lộ ra chút thương cảm. Bình Ninh cười hì hì ngẩng đầu lên, chẳng hề để ý, "Mẫu phi ngài yên tâm, trong lòng ta đều biết."

      Tương Như Nhân khẽ thở dài hơi, đứa rất hiểu chuyện, mình cũng đau lòng. Bình Ninh đáp ứng gả cho Bắc Đồ vương, trong đó là có lo lắng về sau, mà nàng khi này cũng có gì để phản đối.


      " dám khi dễ ngươi, liền viết thư về, ta đón ngươi." Trầm mặc hồi lâu Dung nhi mở miệng, hết sức trịnh trọng.


      Bình Ninh khóe miệng cong lên, rốt cục hài lòng ít, cũng vỗ vỗ bờ vai của , kiêu ngạo , "Ngươi yên tâm, ta như thế nào lại chịu khi dễ, muốn trở về cũng phải đem bản công chúa đưa về ." . . .

      Giữa tháng chín, Ngô vương phủ tiệc đầy tháng, Bình Ninh và Dung nhi đều . Đây vốn là đại hỷ vui mừng, nhưng đường về, xe ngựa của Bình Ninh và Dung nhi lại xảy ra vấn đề. Bánh xe chạy bỗng nhiên nới lỏng ra, xe ngựa lảo đảo. Phía trước xa phu định được phương hướng, xe ngựa trực tiếp chạy loạn, đụng phải mấy quầy hàng đường, cuối cùng cả thân ngựa đâm sầm vào cửa hàng người ta, ngựa mới có chạy nữa.


      Hộ vệ đuổi theo vội vàng đưa Bình Ninh và Dung nhi trong xe ngựa ra. Bình Ninh bởi vì có Dung nhi ôm nên chỉ bị kinh hách. Dung nhi người va chạm nổi lên ít vết bầm.


      Xa phu bị thương rất nặng, đến cuối cùng còn nắm chặt dây cương, khiến ngựa nhằm phía cửa hàng giảm thấp tốc độ, đâm thẳng vào cột cửa, đầu bị đụng phải.

      Con ngựa kia hơn phân nửa thân mình mắc ở trong cửa lớn thống khổ hí vang, chung quanh ít người sợ hãi.

      Thời điểm Tương Như Nhân biết tin tức này, hộ vệ đem Bình Ninh và Dung nhi đưa về cung. Tức khắc phái người Thừa Kiền cung, Hoàng Thượng so với nàng biết được tin tức này sớm hơn bước, phái người phố xá sầm uất kia xem xét.


      Đổi qua bộ quần áo , Bình Ninh đến bây giờ còn có chút nghĩ mà sợ. Thanh Đông đưa lên trà an thần, mỗi người chén uống xong, Bình Ninh thân thiết nhìn vào trong phòng mà thái y bôi dược cho đệ đệ , "Mẫu phi, đệ đệ thế nào."

      "Bị ít thương, đừng lo lắng." Tương Như Nhân sờ sờ cái trán của nàng, có phát sốt, tiện đà giữ chặt tay hơi lạnh của nàng, " Được rồi, hồi cung, có việc gì ."

      Bình Ninh gật gật đầu, này vẫn chưa yên tâm, ánh mắt vẫn nhìn trong phòng, Tương Như Nhân biết nàng sợ hãi, ôm nàng, vỗ nhè lên lưng nàng. . .



      Đến buổi tối Tô Khiêm Dương lại đây, Bình Ninh và Dung nhi đều đưa ngủ. Tô Khiêm Dương sắc mặt tốt lắm, Tương Như Nhân hỏi chuyện xe ngựa ban ngày này. cho nàng biết, trục bánh xe bị lỏng, xe ngựa chạy nhanh, sau khi trục gãy bánh xe liền tuột ra.

      cái bánh xe rơi ra, chiếc xe ngựa đều sai lệch, cơ hồ là nghiêng về phía mà bị kéo . Tương Như Nhân hít vào hơi, Tô Khiêm Dương kéo nàng qua, "May mắn phu xe kia thông minh, nếu ngựa này chạy thêm hồi, thân xe chịu được ma sát, có thể bị hủy." Thân xe khi bị hủy, hai người bên trong trực tiếp té ra. Lúc này thương thế cũng chỉ là chút máu bầm đơn giản như vậy.



      "Trục xe đều là qua kiểm tra, gia cố, như thế nào lại bỗng nhiên nới lỏng? " Tương Như Nhân còn chưa xong, xem ánh mắt Tô Khiêm Dương, lúc này liền minh bạch ý tứ của , "Trục xe này, phải tự mình nới lỏng ." Là có người cố ý.

      " phái người tra xét, trẫm hoài nghi là hôm nay ở bên ngoài Ngô vương phủ bị người nới lỏng ." Thời điểm ở trong cung xuất phát xe ngựa có vấn đề, vậy chỉ có thể là khi trở về bị người động tay chân. Tương Như Nhân nghe vừa như vậy, trong lòng căng thảng, thừa dịp tiệc đầy tháng ở Ngô vương phủ xuống tay với hai đứa của nàng, rắp tâm này, rất rất ràng .

      Tô Khiêm Dương cảm giác được nàng thân mình cứng ngắc, vỗ vỗ, "Đừng lo lắng, trẫm tra ràng chuyện này."

      Tương Như Nhân trầm mặc lát, "Ngô vương phủ giờ cũng biết tin tức này?"

      "Thời điểm xe ngựa gặp chuyện may gây ra ồn ào như vậy, Ngô vương phủ khẳng định cũng biết chuyện này." chỉ là Ngô vương phủ, nhiều người nhìn thấy như vậy, rất nhanh truyền ra .


      Tô Khiêm Dương thấy nàng cau mày, đưa tay ra nắm tay nàng, thanh có phần lãnh, "Dung nhi định ra hôn , sợ là có ít người nóng nảy." Này vẫn chỉ là định thân, chưa đại hôn, có người chờ được muốn làm cho Thành vương gặp chuyện may.


      chuyến này Bình Ninh và Dung nhi ra ngoài, bất luận là Tương Như Nhân hay là Tô Khiêm Dương, đều là phái người trông coi , nhưng vẫn để cho người chui kẽ hở . . .



      Ngày hôm sau Tô Khiêm Dương lâm triều, Kim chiêu viện đến Chiêu Dương cung, là nghe chuyện ngày hôm qua, đến thăm Bình Ninh và Dung nhi.


      Tương Như Nhân sai Thanh Thu dâng trà. Kim chiêu viện nay có thể cùng quá khứ khác biệt lớn, lên cấp làm tổ mẫu, thần sắc giữa lông mày đều mang ý cười. Tương Như Nhân cầm lấy cái chén uống trà, cười , "Cũng còn chuyện gì, chính là bị kinh sợ thôi."


      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Kim chiêu viện thần sắc lo lắng , "Cũng là Ngô vương phủ chiếu cố chu toàn, xe ngựa mới rời thời gian bao lâu ra chuyện. Đêm hôm qua Ngô vương còn tiến cung chuyến đến cùng nô tì lên chuyện này, lo lắng đêm đâu."

      Lo lắng đêm?

      Tương Như Nhân ánh mắt khẽ động. Tin Bình Ninh và Dung nhi được đưa về cung cho dù là ai biết, Ngô vương cũng đến mức toàn bộ đều nghe được gì. phố xá sầm uất này đều thấy được Bình Ninh và Dung nhi hoàn hảo tổn hao gì từ bên trong xe ngựa được cứu ra, có chuyện gì còn đáng để Kim chiêu viện lo lắng đêm?


      Bất động thanh sắc buông cái chén, Tương Như Nhân nhìn nàng vẻ mặt còn lo lắng, " có gì đáng ngại, đây cũng phải là Ngô vương có thể dự liệu được. Nếu là có thể đoán trước, vậy chắc chắn mắt thấy đệ đệ muội muội gặp chuyện may, ngươi đúng ."

      Tương Như Nhân ý vị sâu xa, Kim chiêu viện tay vò khăn căng thẳng, liên tục đồng ý, "Đó là tất nhiên, bất quá chuyện xe ngựa này, hiếm thấy như thế ."


      "Chỉ là trục xe bị lỏng, xe chạy lâu, cái này cũng khó tránh khỏi." Tương Như Nhân cười, "Ngô vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, nghĩ đến có người có thể đục nước béo cò chui chỗ trống."

      Kim chiêu viện vẻ mặt khựng chút, cuối cùng ngượng ngùng cười, lúc này gật đầu cũng phải, lắc đầu cũng phải. , đến lúc đó điều tra ra có người đục nước béo cò, Ngô vương phủ cũng có trách nhiệm. có thể, phải trực tiếp thừa nhận chuyện này.


      Trong ấn tượng của Kim chiêu viện, Tương quý phi tính tình là lãnh đạm chút, nhưng đến mức là người gây như này.

      Có lẽ đối với Kim chiêu viện mà , Tương Như Nhân vẫn là người năm đó ở tiềm để bởi vì nàng tạ ơn mà đối với nàng vẻ mặt ôn hoà.


      Tiễn Kim chiêu viện, Tương Như Nhân sai Hứa ma ma đem mấy thứ Kim chiêu viện mang đến gì đó đều dọn . Phùng Áng rời suốt cả đêm, cũng mang về đến ít tin tức.



      Ngô vương phủ tiệc đầy tháng, tất cả khách tiến đến, xe ngựa đều là dừng ở chỗ, tiện cho trông giữ.


      Mới đầu xa phu đều cũng là ở lại xe mình, sau đó Ngô vương phủ phái người đến thay bọn họ trông giữ, ban cho mấy xa phu vài bàn tiệc trong viện khác. Nơi trông xe ngựa này cũng chỉ còn người trông giữ của Ngô vương phủ.

      " phải còn có thị vệ trông giữ sao? " Cho dù là xa phu ở, ít nhất cũng có thị vệ, thể người cũng có ở lại.


      "Là Ngô vương hạ lệnh." Phùng Áng tiện đà , " cũng có từ trong viện trực tiếp tặng đồ ăn lại đây, làm cho bọn họ ở chỗ gần xe ngựa, có thể nhìn thấy mà ăn."


      " như vậy, là có cơ hội hạ thủ ." hết toàn bộ, còn để lại người. Thị vệ nhìn chằm chằm , muốn đem trục xe gỡ ra, tốt xấu cũng phải tốn ít thời gian, có khả năng ai nhìn thấy.


      Xe ngựa bị kéo tới phủ nha điều tra, người của Phùng Áng cũng thể vào. Tương Như Nhân gật gật đầu, "Chú ý ít động tĩnh của Ngô vương phủ, ngươi trước xuống ." Nếu là có cơ hội cho người ta hạ thủ, chẳng lẽ trục xe này t là tự mình nới lỏng.Tương Như Nhân cảm thấy thể tin, nhưng theo điều tra, chỉ ra kết quả như vậy. Cũng chỉ có thể chờ Hoàng Thượng bên kia tra được ra kết quả . . .


      Hai ngày sau phủ nha có kết quả điều tra. Trục xe này quả phải tự mình nới lỏng. Kông phải có người thay đổi, mà là có người hướng trục xe kia hắt loại dầu gì đó. Lúc xe ngựa chạy nhanh, dầu quá trơn, trục xe liền tự nhiên nới lỏng. May mắn chính là trục xechạy đến phố xá sầm uất mới nới lỏng mà phải ở lúc qua bờ sông. Nếu , xe ngựa này liền trực tiếp lao xuống sông rồi.


      Cái này có thể giải thích vì sao có người nhìn xe ngựa còn để cho người ta động tay chân. Thị vệ nhìn chằm chằm, ngồi ở gần đó ăn cơm, cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt, chỉ cần có người qua, lơ đãng hắt lên. thanh lại càng cần cúi đầu, căn bản phát đến. Vài thứ kia thấm vào rồi, xe dừng ở bên ngoài, nắng tháng chín liền hong khô .


      Nếu phải phủ nha đem trục đặt ở trong nước nổi lên chút vết dầu, lại Ngô vương phủ xem xét nơi dừng xe ngựa ngày hôm đó cũng phát dấu vết dầu. đúng là chỉ nghĩ đến trục xe này chính là tự mình cởi bỏ, ai xuống tay.


      Nhưng hôm đó người qua xe ngựa nhiều lắm, xa phu, còn có người Ngô vương phủ lui tới. Cẩn thận sắp xếp tra xét, chính là thời điểm xa phu ăn cơm kia, người qua ít hơn, phủ nha kia bắt tám người đến truy hỏi.

      Nhưng hỏi là hỏi ra cái gì ràng. Hình bộ thượng thư Lam đại nhân tiến đến,dùng biện pháp cũ, tìm vận may. Cho tám người này trở lại nhà lao, lại phái người trong nhà tám người này thu thập quần áo bọn họ mặc thường ngày. Quả thực ở gấu áo người phát cùng vết dầu mỡ mặt đất ở Ngô vương phủ giống nhau, ở tay áo của hai người khác, cũng phát thứ này.


      Vì thế đem mục tiêu định tại ba người này rồi tra xuống. Ba ngày sau, Lam đại nhân hồi bẩm Hoàng Thượng, tra những người có liên quan với ba người này, chút có dẫn ra hai cái đại thần.
      tart_trung, Tôm Thỏminmapmap2505 thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 185: làm chết
      Hai cái đại thần này theo thứ tự là vị giờ trong triều khí thế cao Kim thị lang cùng vị cho tới nay cũng lên xuống Điền thiếu khanh.

      Kim gia cùng Điền gia, hai cái tên này vừa ra tới, khỏi làm cho người ta liên tưởng đến chuyện trước đây khi Điền dung hoa muốn gặp Ngũ hoàng tử, đám người Kim chiêu viện tiến đến Thừa Kiền cung cầu tình.

      Khi nào ở ngoài cung hai nhà này cũng ăn ý như vậy.

      Đương nhiên phải từ thân người bị bắt tới tìm manh mối đến hai nhà này cũng phải chuyện dễ dàng. Nếu là trực tiếp đem Kim thị lang cùng Điền thiếu khanh tuyên tiến vào hỏi trách, lúc sau mới quay về tìm chứng cớ, cái gì nên xóa cũng đều bị xóa sạch. Vì thế Tô Khiêm Dương ban thủ dụ cho Hình bộ thượng thư, mang binh trực tiếp hai nhà Kim - Điền bắt người liên quan điều tra, còn cái gì khả nghi đều lượt mang về, bao nhiêu người có liên quan cũng tha. Thà rằng bắt nhầm rồi thả sau còn hơn bỏ sót.

      Thế là vào buổi tối tháng chín, vừa mới vào đêm, các nhà vừa dùng qua cơm chiều, ngồi chuyện phiếm chuyện, ra ngoài dạo phố dạo. Bỗng nhiên cửa phủ hai nhà Kim - Điền có quan binh tụ tập, sau khi gõ cửa trực tiếp đưa ra thủ dụ, mạnh mẽ vào, bắt đầu vây bắt.


      Trong lúc nhất thời yên lặng ban đêm cứ như vậy bị đánh vỡ. Người Điền gia nhiều. Kim gia cao thấp mấy chục miệng ăn bị bất thình lình trận ập đến hù dọa . Nhưng chờ bọn hoãn quá thần lai, Kim thị lang bị thị vệ bắt. Mà Lam đại nhân chỉ huy những người còn lại điều tra chứng cớ. Trước đây, các cửa phủ Kim gia toàn bộ cũng có người trông coi, chạy cái, bắt cái.

      Lam đại nhân nhìn thấy Kim gia nhà già trẻ, lại nhìn Kim thị lang sắc mặt tái nhợt , cũng trả lời lời bọn , chính là im lặng chờ đợi thủ hạ đem những gì nên lục soát lục soát , sai người nhìn chằm chằm những người còn lại của Kim gia, cho phép bọn họ xuất phủ. Sau đó mang theo Kim thị lang cùng người có liên quan quay về Hình bộ.

      Điền gia bên kia bắt cũng mau. Điền thiếu khanh bị khí thế hung hung ập tới trực tiếp dọa cho phát sợ. Điền lão phu nhân vừa khóc lại gào thét, Hình bộ thị lang Lý đại nhân tấm vải ngăn chặn miệng Điền lão phu nhân, trong đại sảnh liền an tĩnh lại .

      Lục soát đồ vật này nọ và bắt người trở về Hình bộ. Nửa đêm thăng đường, Kim thị lang cùng Điền thiếu khanh hai mặt đối diện, nhất thời liền hiểu được là ra chuyện gì.

      Hình bộ thượng thư thay quan phủ, ngồi xuống nhìn hai người phía dưới, lạnh lùng , "Kim thị lang cùng Điền thiếu khanh hai người hợp mưu, tiệc đầy tháng của Ngô vương phủ ngày hôm đó, phái người động tay chân lên xe ngựa của Nhị công chúa cùng Thành vương điện hạ, các ngươi có nhận tội ? "

      Nhận tội sao, tất nhiên là nhận. Nếu nhanh như vậy có thể làm cho bọn họ đền tội, lại như thế nào còn cần bỏ khí lực lớn như vậy tìm chứng cớ. Vì thế, nhân chứng từng bước từng bước dẫn tới, vật chứng từng cái từng cái trình lên. Chính là ba người hạ thủ bị nắm đến kia, còn có vật chứng người bọn họ, từ hai nhà Kim - Điền lại tìm ra vài lá thư, số vật khác...., từng cái phóng tới trước mặt hai người.

      Mấy phạm nhân cùng Kim thị lang là có trực tiếp liên hệ, cho nên mới bỏ công vài ngày như vậy tìm chứng cớ. Ttrong đó tìm người bắc cầu dắt mối, còn có người từng trả ngân lượng, người giao thư, toàn bộ đều mang đến .

      Chờ ở công đường mọi người sắp đứng đủ chỗ nữa, Kim thị lang cùng Điền thiếu khanh sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy.

      Điền thiếu khanh thân mình còn ngừng phát run, ước chừng là ngờ dù dùng biện pháp như ngoài ý muốn để thiết kế, lại bị bắt được cả nhóm lớn. . .

      Mà lúc này ở cửa lớn Kim gia, thủ vệ sâm nghiêm đứng canh. Phía cửa sau hẻo lánh, nhô ra bóng người, hết nhìn đông tới nhìn tây lúc, trong lòng ngực ôm cái gì đó, hướng tới phương hướng chạy nhanh.

      Bỗng ở góc tường bên kia, Lý thị lang mang theo mấy thị vệ xuất , nhìn thấy thân ảnh vội vàng kia, đối với mấy cái thị vệ gật gật đầu, theo.

      Người nọ ngừng chạy về phía trước, thường thường nhìn xung quanh phía sau, cực kỳ sợ có người theo. Lý thị lang bọn họ chính là xa xa theo sát, thẳng đến nhìn người kia tới cửa sau Ngô vương phủ. Sau khi vào, Lý thị lang sai người hồi báo, chính mình dẫn những người còn lại canh giữ ở các cửa của Ngô vương phủ xem động tĩnh.

      Lúc này là rạng sáng, Ngô vương phủ cửa lớn vẫn có động tĩnh, người nọ sau khi vào cũng có trở ra. Trời dần dần sáng, đợi đến khi vào triều, cửa lớnNgô vương phủ mới mở. Ngô vương gia mang theo Ngô vương phi vẻ mặt tự nhiên ra, hai người lên cùng chiếc xe ngựa, hướng tới trong cung.

      Lại là cách hồi lâu, kẻ đêm khuya vào lại từ cửa sau Ngô vương phủ ra, cũng cẩn thận , Lý thị lang hạ lệnh bắt người, qua cái ngõ , người nọ bị vây bắt, nhét vào xe ngựa sớm chuẩn bị tốt.


      Hình bộ bên kia muốn thẩm vấn sai biệt lắm, là lúc vào triều sớm, trong nội cung, Kim chiêu viện cũng biết chuyện này. Ánh mắt của nàng vòng kích động, phản ứng đầu tiên chính là hỏi Ngô vương phi, chuyện này có tra được tới đâuc Ngô vương phủ hay . Ngô vương phi lắc đầu, Kim chiêu viện ánh mắt buông lỏng chút, " có là tốt rồi, có là tốt rồi." Nhưng cảm xúc như trước là bình tĩnh được. Phụ thân đột nhiên bị bắt, chút dấu hiệu đều có. Hình bộ kia đến tột cùng là tìm được chứng cớ gì, hơn nữa còn là Hoàng Thượng hạ thủ dụ.

      "Mẫu phi, Vương gia nhờ nô tì hỏi, ngày đó phải ban cho các xa phu và thị vệ, thể để cho bọn họ trời rất nóng vẫn chờ ở bên ngoài, có phải có quan hệ với chuyện ngoại tổ mẫu bị bắt hay ?" Ngô vương phi hỏi hàm súc. Nếu trực tiếp chút, phải là có liên quan đến chuyện Nhị công chúa Thành vương điện hạ hay .

      Kim chiêu viện vẻ mặt bị kiềm hãm, cố gắng che dấu bối rối, chuyện có chút dồn dập, "Cùng các ngươi có vấn đề gì, các ngươi biết tình hình, Hoàng Thượng cũng truy cứu trách nhiệm của các ngươi."

      Ngô vương phi cũng phải cái kẻ ngu dốt, là có tuệ tâm, lập tức liền minh bạch ý tứ trong lời Kim chiêu viện. Sau đó vẻ mặt cũng dịu nổi.

      dễ nghe , cho dù là cùng Ngô vương phủ có nửa điểm quan hệ, chuyện như vậy vừa ra, Kim gia bị đổ, chẳng lẽ sau này Ngô vương còn có thể được hoàng thượng trọng dụng sao.

      Ngô vương phi trong lòng bắt đầu có chút nén giận Kim chiêu viện. Làm cái gì tốt làm, tại sao phải ra tay với Nhị công chúa cùng Thành vương. Tương quý phi nhà là bọn có thể trêu chọc sao. Thậm chí Vương gia lúc trước còn ở chỗ nàng nhắc nhở qua, cần đối với Nhị công chúa cùng Thành vương tốt chút. Như thế nào mẫu phi ở trong cung nhiều năm như vậy, còn có thể nhìn .

      "Mẫu phi, sáng nay có tin là Điềm gia cũng bị bắt vào Hình bộ. Lúc này nghiêm trọng, đến lúc đó nên như thế nào?" Ngô vương phi vẫn là trấn định cảm xúc hỏi Kim chiêu viện.

      Điền giacũng bị điều tra đến đâu rồi!

      Kim chiêu viện bình ổn chút tâm tình, nhìn Ngô vương phi, "Ngươi về nhà, chuyện này cùng Quân nhi cùng ngươi cũng có liên quan. Các ngươi an tâm ở nhà là được. Bổn cung nơi này còn có việc, ngươi trước trở về."

      Phái người tiễn Ngô vương phi xuất cung, Kim chiêu viện sắc mặt cũng duy trì nổi, tức khắc vào phòng trong đem toàn bộ thư đốt, sau đó tới chỗ Điền dung hoa, cùng nàng lên chuyện này.

      Điền dung hoa vốn chính là người chủ kiến, vừa nghe càng luống cuống. Kim chiêu viện bảo nàng đem chứng cứ xóa hết. Xem nàng bộ dáng gấp thành xoay quanh, giữ chặt nàng, phất tay liền cho nàng cái tát, quát lớn , "Vội có ích lợi gì! "

      Điền dung hoa tái nhợt mặt nhìn nàng, "Làm sao bây giờ, nếu Hoàng Thượng điều tra được , Kim gia cùng Điền gia là xong rồi. ai ủng hộ Ngô vương, thể đăng cơ, ai tới đem Ngũ hoàng tử trả lại cho ta? "

      Lúc trước Kim chiêu viện chính là dùng chuyện tương lai Ngô vương đăng cơ, có thể từ trong tay Vương thục hoa tđem Ngũ hoàng tử trả lại cho nàng để hấp dẫn làm cho Điền gia cùng Kim gia hợp tác. giờ Kim gia thất bại. Dựa vào Ngô vương tư chất cũng xuất sắc, như thế nào còn có có thể tranh vị trí kia.

      Kim chiêu viện trực tiếp đem nàng xô ngã mặt đất, vẻ mặt càng dữ tợn, "Đồ vô dụng, bây giờ là lúc nghĩ đến những điều này sao!" Mới vừa xong, ở cửa kia bốn năm cái cung ma xông vào, nhìn thấy Kim chiêu viện cùng Điền dung hoa hai người đều ở đây, hai lời chưa , đều bắt lại, trong mồm nhét khăn lụa, dẫn ra ngoài. . .

      Chứng cớ tra được đến Kim chiêu viện bên này liền dừng lại. Thư nàng cùng Kim gia trao đổi cũng là còn nhiều, đề cập việc xe ngựa này ít ỏi có mấy.

      Nhưng phần ít ỏi có mấy này cũng đủ. Kim chiêu viện cho dù phải chủ mưu, cũng là tòng phạm, biết cũng ngăn cản, tội thêm nhất đẳng.

      Mà Điền dung hoa, thời điểm bắt người là trạng thái nửa điên điên, trong miệng vẫn nhắc tới Ngũ hoàng tử, con của nàng, gặp ai cũng nhào tới đánh cắn, đừng bắt con của nàng, thẩm vấn đều cần.

      Tất cả gì đó tra ra, nay đưa đến Hoàng Thượng bên này, Ngô vương quả vô tội.

      Kim - Điền hai nhà hợp mưu, từ lúc Ngô vương phi sinh hạ hoàng trưởng tôn nữ cũng lên kế hoạch chuyện này. Mới bắt đầu kế hoạch là sinh nam hài nhất định là phải thỉnh tấu lập thái tử. Sau lại sinh nữ hài, bọn họ lại nghĩ tới rồi lúc tiệc đầy tháng động tay chân lên xe ngựa của Thành vương. Cũng phải muốn vào chỗ chết, chỉ cần tàn phế, này cùng ngôi vị hoàng đế là vô duyên rồi.

      Bọn họ lúc trước vòng vo tìm tám người xuống tay làm chuyện này, ra là lúc ấy có đến mấy kẻ ngừng ở bên cạnh xe ngựa qua lạ. Nhưng thị vệ nhìn chăm chú, cuối cùng đắc thủ chỉ người, sau lại bị bắt đến, tay áo dính dầu mỡ. Còn lại những người đó, năm người trở về cẩn thận tiêu hủy chứng cớ, chỉ còn có hai kẻ quần áo còn chưa có tẩy trừ bị bắt tra xét.

      Mà Ngô vương phủ ngày đó ban cho xa phu, thị vệ ở trong viện cách vách ăn cơm, là vì Kim chiêu viện khuyên Ngô vương phi. Những người kia đều là tậm tâm lao khổ, khao thưởng bọn họ, coi như là vi hoàng trưởng tôn nữ tích đức.

      Tương Như Nhân nơi này nghe đến, Kim - Điền hai nhà bị xử trí. Điền dung hoa cùng Kim chiêu viện trực tiếp tước bỏ phần vị, biếm lãnh cung.


      Mà lúc này Tương Như Nhân cũng có cơ hội hỏi chút Kim chiêu viện. Lúc tranh ngôi vị hoàng đế là cần nhớ quá khứ Tương gia đối với Kim gia giúp đỡ, nhưng nàng cuộc sống yên ổn, tại sao lại muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này. Hoàng Thượng cũng chưa già , khẩn cấp nhìn chằm chằm vị trí này, rốt cuộc là vì cái gì?


      Huống chi Hoàng Thượng lập thái tử là vì muốn biết các thế lực nào trái ý mình, có mưu đồ riêng, nhảy ra cái liền gạt bỏ cái, kẻ xuất đầu trước luôn bi thảm nhất . . .


      Trong triều đình hai nhà Kim - Điền ngã xuống quá nhanh. Chuyện mưu hại Nhị công chúa cùng Thành vương điện hạ khiến cho bọn họ rốt cuộc đứng dậy được, đổi lại là thế gia lớn chút, có lẽ còn có thể bận tâm chút ít. Nhưng Hoàng Thượng chính là quyết tâm phải nghiêm trị.

      Điều duy nhất làm cho Tô Khiêm Dương vui mừng chút đúng là Ngô vương đối với việc này biết tình hình. Sau còn mang theo Ngô vương phi tiến đến thỉnh tội, cũng phải vì Kim chiêu viện cầu xin tha thứ, mà là tự thỉnh tội, rời Lâm An thành về đất phong ở.

      Cử động lần này của Ngô vương trừ bỏ thỉnh tội, càng nhiều hơn là muốn sớm kịp tránh trong triều đình này lại có có người lấy làm bia đỡ, chuyện lập thái tử.
      tart_trung, Tôm Thỏminmapmap2505 thích bài này.

    6. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 186: Bình Ninh xuất giá
      Ngô vương dời đất phong được quyết định, cuối tháng mười Ngô vương mang theo bộ phận gia quyến đất phong trước. Ngô vương phi lưu lại chiếu cố tiểu quận chúa còn , chờ đầu xuân lại cùng nhau di chuyển .


      Mà Hoàng Thượng đối với quyết định này của Ngô vương, là trực tiếp hướng mọi người bố cáo Ngô vương cũng phải nhân tuyển cho vị tria thái tử.

      Mẫu thân Ngô vương cùng Ngũ hoàng tử đều là tội phi, ngoại tổ gia lại là tội thần, còn lại , cũng chỉ có Thành vương cùng Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử. Triều đình lập tức an tĩnh lại .

      ai để cho bọn họ làm ầm ĩ , hoặc là duy trì Thành vương, hoặc là duy trì Tứ hoàng tử, hình như chỗ Tứ hoàng tử người ta, Trương gia bên ngoài lại vẫn là hỗ trợ Tương gia. Chín ngoại tổ gia người ta quan tâm, người khác thao cái gì tâm đâu.



      Nhưng vẫn là hề cam tâm , cho nên Ngô vương lần này, trong triều đình còn hướng Hoàng thượng về chuyện lập thái tử.

      Triều đình an tĩnh, hậu cung cũng an tĩnh. Hoàng cung cao thấp, an bình có chút kỳ dị.


      Chiêu Dương cung bên này, bởi vì nàng là thân phận quý phi, cũng cần phải hậu cung phi tần đến thỉnh an. Trừ bỏ Đức phi cùng Thục phi có việc tới đây chút, Tương Như Nhân cũng rất thanh nhàn. Gần cuối năm trong cung chuyện dần dần nhiều hơn, Hoàng Thượng cơ hồ là mỗi ngày lại đây. Tương Như Nhân trong thoáng chốc cảm thấy thế này cứ giống như là hằng ngày của các cặp phu thê bình thường.

      Tháng mười , bọn họ thảo luận nhiều nhất chính là đồ cưới của Bình Ninh.

      Từ khi hôn định ra, Bắc Đồ vương vì biểu lộ thành ý, cơ hồ là cứ cách năm ba tháng lại từ bắc đồ hướng trong cung tặng đồ, cho hoàng thượng, cho Tơởng Như Nhân , còn có cho Bình Ninh. trắng ra là, Bắc Đồ vương đây là muốn hối lộ Hoàng Thượng cùng quý phi.


      Tô Khiêm Dương nghĩ muốn tốt cho nữ nhi, đồ cưới tự nhiên là nương tay. Thời điểm sáu tháng cuối năm, hôn của Tam công chúa Lệ Đồng cũng định ra rồi. So sánh ra, đồ cưới số lượng lại kém rất nhiều. cái là lập phủ, cái là đến Bắc Đồ làm vương hậu, đồ cưới của Bình Ninh vẫn là đại biểu cho thể diện của Đại Thiên.


      Cũng chỉ có thời điểm chuẩn bị này đó đồ cưới này đó, cảm giác nỡ để nữ nhi rời xa của Tương Như Nhân mới càng ngày càng đậm hơn.


      Qua năm rất nhanh chính là tháng ba, thời gian càng ngày càng gần
      Tương Như Nhân trong lòng thương cảm càng ngày càng sâu.



      Xuất giá, mai mối là Tương Như Nhân tự mình thương nghị quyết định, mọi thứ gì đó, đều phải trải qua tay nàng, nàng mới có thể an tâm. Tô Khiêm Dương cũng biết trong nội tâm nàng là luyến tiếc nữ nhi xa như vậy. Mỗi lần ôm nàng an ủi, lại đáp ứng nàng tương lai có thể bồi nàng Bắc Đồ thăm Bình Ninh.

      Tương Như Nhân biết dỗ chính mình. Vua của nước, đúng là có thể giống Bình vương gia bồi Bình vương phi như vậy du sơn ngoạn thủy sao? Trong tay nắm bắt lần cuối cùng danh sách đồ cưới, hít tiếng, "Chuyến này , khi nào có thể trở về đây. "

      "Nữ nhi lớn rời khỏi người. "Tô Khiêm Dương cầm qua danh sách đặt ở bàn kia, "Bình Ninh tại nơi đó nhất định có thể sống tốt. "

      " Thần thiếp chỉ là... nghĩ như thế nào cũng yên tâm. "Tương Như Nhân nhìn , dừng chút. Người làm nương vì nữ nhi quan tâm, như thế nào có thể ngừng, "Nàng tính tình nóng vội, thần thiếp cũng muốn nàng ở kia sống tốt. Nhưng vạn nhất bị ủy khuất gì, nàng lại thể với ai, đến lúc đó. . . "



      Tô Khiêm Dương ngăn lại nàng lại tiếp tục nghĩ tiếp, nở nụ cười "Đến lúc đó nàng còn có ủy khuất , ngươi này làm nương trước tiên ở trong cung vì nàng lo lắng ăn ngon, ngủ ngon. "

      Tương Như Nhân trừng mắt nhìn liếc cái, "Ngài cái gì cũng lo lắng! "

      "Nếu lo lắng có ích. " Tô Khiêm Dương trấn an vỗ vỗ bờ vai của nàng, "Nàng phải tin tưởng Bình Ninh có thể xử lý tốt việc này. Nàng đó là Bắc Đồ làm vương hậu, nàng còn lo lắng như vậy, làm Bình Ninh như thế nào yên tâm? "



      " như vậy. "Tương Như Nhân lại hít tiếng, nhưng là ngăn được quan tâm a. Nàng bây giờ là có thể hiểu được lúc trước thời điểm mình xuất giá mẫu thân trong phòng khó chịu hai ngày, ra hốc mắt cũng còn là hồng hồng, đây là luyến tiếc.


      Khuyên được nàng, Tô Khiêm Dương cùng cảm xúc bagf của nàng, cũng hề phiền chán. . .



      Đảo mắt tháng tư, khoảng cách Bình Ninh xuất giá chỉ còn có tháng.

      Tương Như Nhân luôn dặn dò mãi xong. Bình Ninh sau khi nghe xong luôn cùng với Tô Khiêm Dương báo qua lần, mẫu phi cho tới bây giờ đều chưa có nhiều như vậy. Mười sáu năm cộng lại dạy bảo cũng chưa bằng mấy ngày này nghe được.

      Mà Tương Như Nhân, hận thể đem kinh nghiệm sống vài chục năm này của mình toàn bộ nhét vào trong đầu Bình Ninh, làm cho nàng đều nhớ kỹ, tương lai có thể tránh cho ít đường vòng, có thể bớt chịu ít suy sụp.


      Trong phòng, Trạm nhi nghe xong mẫu phi giảng đạo lý cho tỷ tỷ hồi nghe nổi nữa, trực tiếp chạy tới Nghi Hòa cung tìm Tứ ca. Mà ở trong phòng, Tương Như Nhân đem phần danh sách cho Bình Ninh xem, dặn nàng tới sau khi Bắc Đồ, mấy thứ này đừng quên xử lý, "Nương chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn này đó cho ngươi. Ở Bắc Đồ kia nếu là ăn quen, Tôn ma ma nấu cho ngươi. Còn có thịt khô ngươi thích ăn, chuẩn bị rất nhiều, còn muốn ăn, viết thư trở về nương cho người đưa qua."

      danh sách viết tràn đầy, đều là thứ Bình Ninh thích ăn, có chút thích hợp làm đồ cưới. Những thứ tươi, Tương Như Nhân khiến cho người ta nghĩ biện pháp làm thành hoa quả khô mang .


      Bình Ninh nhìn thấy mấy thứ này, có chút vẫn là trước đây thích, trưởng thành ít ăn, Tương Như Nhân đều chuẩn bị, khỏi hốc mắt ngập nước, "Nương, dùng được nhiều như vậy, quá nhiều rồi. "

      " Bên kia thời tiết nhanh lạnh, ùa đông cũng kéo dài, đại tuyết cũng nhiều hơn. Ngươi mới vừa qua chịu nổi, nên ra bên ngoài chạy. Áo lông, quần áo dày chuẩn bị ba bộ, còn lại cũng chưa cắt. Ngươi còn lớn, đến lúc đó sai người lượng thân làm cho ngươi." Tương Như Nhân dặn câu lại câu khác, cuối cùng sờ sờ mặt Bình Ninh.

      Bình Ninh bổ nhào vào trong lòng ngực nàng khóc lên. Nàng so với ai khác đều luyến tiếc nơi này, luyến tiếc phụ hoàng, luyến tiếc mẫu phi, luyến tiếc huynh đệ tỷ muội.


      Ở cửa Hứa ma ma nhìn đến tình hình này, trộm lau nước mắt, nhìn thấy công chúa lớn lên, giờ nghĩ đến phải gả xa như vậy, trong đầu đều là nỡ. . .



      Mười bảy tháng năm, Bình Ninh xuất giá.


      Đội ngũ đoan dâu của Bắc Đồ là ở ngoại thành cách Lâm An thành trăm dặm. Tô Khiêm Dương tự mình đem đội ngũ đưa dâu đến cửa thành Lâm An. Đứng ở cửa thành, cùng Tương Như Nhân nhìn theo Bình vương gia đường đưa dâu .


      Cảm giác được người trong lòng ngực khẽ run thân mình, Tô Khiêm Dương nhàng vỗ bờ vai của nàng, "Cửu đệ an an ổn ổn đem nàng đưa đến nơi, cần lo lắng."



      Thẳng đến khi đội ngũ đưa dâu dài chỉ còn là chấm chút, sau đó nhìn thấy, Tô Khiêm Dương mang theo nàng xuống cửa thành. Thành vương lôi kéo Trạm nhi luyến tiếc tỷ tỷ xuất giá mà khóc rống, vẻ mặt thập phần bình tĩnh.



      "Hồi cung . "Tương Như Nhân nhàng câu.



      Thiếu Bình Ninh, Chiêu Dương cung thiếu rất nhiều cười vui. Thẳng đến giữa tháng bảy truyền đến tin tức. Đội ngũ đưa dâu bình an tới rồi Bắc Đồ, là bắc Đồ vương tự mình tiến đến nghênh đón, lúc này Tương Như Nhân mới thả lỏng tâm.



      Sáu tháng cuối năm còn có đại hôn của Thành vương, Tương Như Nhân căn bản có thời gian rãnh. Qua năm, đầu năm chính là Lệ Đồng xuất giá, tính xuống dưới, rất nhanh Tứ công chúa cũng đính hôn, đứa từng bước từng bước đều lớn phải lập gia đình .

      Đức phi tiến đến Chiêu Dương cung, đưa cho nàng danh sách đồ cưới của Lệ Đồng. Trong đó còn có chính nàng ta thêm vào. Tương Như Nhân khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười, "Ta đây cũng dựa theo thế này thêm vào . "


      Đức phi trừng mắt nhìn nàng liếc cái, "Ngươi ham náo nhiệt gì, cũng muốn bỏ ra. Đứa này nuôi ở trong cung ta, ta thương nàng cho nhiều ít, ngươi còn muốn tham gia cái gì, Bình Ninh kia cho còn chưa đủ nhiều sao."


      "Đều cho, ta cũng ngại nhiều. "Tương Như Nhân cười, "Được rồi, ta cùng ngươi tranh. Ngươi là mẫu phi của Lệ Đồng. Có ngươi cùng Trường nhi, nàng cũng bị người bắt nạt."

      " mà dám! "Đức phi sắc mặt hung dữ, cuối cùng, nhìn Tương Như Nhân ý vị sâu xa, "Về sau, mẫu tử chúng ta đều dựa vào các ngươi."

      Đức phi thình lình ra câu kia, Tương Như Nhân vẻ mặt dừng chút, sau đó hít tiếng, "Ngươi có cảm thấy được thời gian này qua rất nhanh ? "Chỉ chớp mắt năm, chỉ chớp mắt mười năm, hai mươi năm.


      người khi bắt đầu thường xuyên nhớ lại quá khứ, nàng đó chính là già.

      "Trước kia trôi qua chậm, tại cảm thấy được rất nhanh."Đức phi sau đó đánh nàng cái, \"Ngươi bớt ở đây sầu muộn , nghe vào trong tâm của ta đều ra tư vị cho phải."

      Tương Như Nhân phốc tiếng nở nụ cười, "Có cái gì mà rất là tư vị."

      Ngăn được, hai người trò chuyện trò chuyện, Đức phi cũng chuyện năm đó. Hai người còn cảm thấy được rất có thú, nhoáng lên cái hơn canh giờ trôi qua, trời mờ tối Đức phi mới rời .


      Tương Như Nhân nhìn sắc trời này, Hoàng Thượng cũng sắp tới, sai Thanh Đông chuẩn bị bữa tối.




      Thừa Kiền cung bên kia, trong đại điện sáng trưng, bàn bày hai phong thư, cuối cùng Tô Khiêm Dương nhìn phong trong đó.

      Ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, trời tối sầm.

      Trần Phụng ở ngoài điện tuyên Lục vương gia được truyền đòi tiến vào. Tô Khiêm Dương đứng dậy giúp đỡ phen. Năm xưa đánh giặc bị thương nặng, giờ Lục vương gia đứng cũng tiện.

      Tô Khiêm Dương cùng lên chuyện nam tuần. Lục vương gia mặt có phần đồng ý, "Bình vương gia còn chưa có trở lại, Hoàng Thượng có thể sang năm lại nam tuần."

      "Bình vương gia quay về trực tiếp có thể đến chỗ trẫm nam tuần, ít ngày nữa có thể gặp. " Tô Khiêm Dương giao cho Lục vương gia cái hộp, "Hôm nay thỉnh Lục hoàng thúc, là muốn cho Lục hoàng thúc thay trẫm bảo quản đồ vật này, chờ trẫm trở lại, trả cho trẫm."

      Lục vương gia ngẩng đầu nhìn , cảm giác câu đó có chút bất an, "Đây là cái gì?"

      Tô Khiêm Dương nở nụ cười, "Lục hoàng thúc nhận là được. Nam tuần chuyến, trong triều cao thấp thiếu nhiều người như vậy, Thành vương xử lý triều chính còn non nớt, còn cần Lục hoàng thúc chỉ điểm nhiều hơn."

      "Thần chỉ điểm đánh giặc còn có thể. Triều chính này, bằng Tương đại nhân bọn họ." Lục vương gia từ chối, sau đó đáp ứng, "Bất quá cấm vệ trong cung này, thần hết sức ổn thỏa."

      Tô Khiêm Dương cười nhìn Lục vương gia nhận hộp này, "Làm phiền Lục hoàng thúc ."

      Đưa tiễn Lục vương gia, sắc trời này cũng sậm hơn, Tô Khiêm Dương Chiêu Dương cung. Bên kia sớm bày thức ăn ngon chờ qua. Mấy ngày hôm trước Tô Khiêm Dương vẫn cùng Tương Như Nhân đến chuyện mình nam tuần nhiều ngày như vậy, nàng phải nên bày tỏ tâm ý sao.

      Chờ dùng qua bữa tối, Tương Như Nhân khiến cho Thanh Thu bọn họ mang lên hai cái thùng, bên trong đều là quần áo lần này nam tuần phải mặc, Tô Khiêm Dương khó hiểu, "Đây là vì sao?"


      "Đến lúc đó các nàng đem quần áo này đó cầm lên thuyền cất kĩ. Hoàng Thượng thay đổi, cứ thuận tiện mà mặc, biết nô tì chuẩn bị cái gì."


      Tô Khiêm Dương xem mặt nàng có chút bộ dáng được tự nhiên, trêu ghẹo nàng, "Nếu là dựa theo sao đâu?"

      "Vậy có ý nghĩa, về sau cho Hoàng Thượng sau thần thiếp vô tâm." Tương Như Nhân hai tay khoanh lại, "Hoàng Thượng nếu là kiên nhẫn nhìn, thần thiếp cũng còn biện pháp."


      Tô Khiêm Dương xem mặt nàng càng ửng đỏ, cười , " Vậy trẫm liền kiên nhẫn điểm xem, tin tưởng Nhân Nhân nàng để cho trẫm thất vọng."


      Tương Như Nhân khóe miệng giơ giơ lên, trả lời , vào phòng trong lấy cái bình an phù ra, đeo cho tùy thân mang theo.

      lo lắng, nhưng thực tế lần này nam tuần, Tương Như Nhân như thế nào đều cảm thấy quá an tâm. nam sơn tự cầu cái bình an phù trở về, dặn tùy thân mang theo, Tô Khiêm Dương cười chính là thập phần thỏa mãn.


      hồi xong xuôi, Tô Khiêm Dương cho nàng biết cách vài ngày viết thư cho nàng, sợ nàng quá nhớ thương chính mình ăn ngon, nhìn thư để giải tương tư cũng tốt.

      Tương Như Nhân da mặt dày. Chờ đến tháng tám tuần, quả là cứ cách hai ngày có thể thu được thư phái người ra roi thúc ngựa đưa về. Thuyền cập bến nào viết chính mình tới rồi na, gặp ít chuyện gì, còn cho nàng biết hôm nay mặc bộ quần áo nào, ở bên trong phát cái gì, thậm chí ngay cả cái ăn đều viết lên .

      Hai phu thê lâu năm, là lấy phương thức như vậy để gửi gắm tình cảm.

      Thời điểm tháng chín, Tưoeng Như Nhân cũng nhận được hơn mười phong thư gửi. Đây thói quen. Hai ngày phong chưa bao giờ gián đoạn. Tương Như Nhân đem những lá thư này này đều thu lại cất kỹ. Cuối háng mười Thành vương đại hôn, tính ngày, giữa tháng mười là có thể quay về Lâm An .

      Tương Như Nhân vội vàng chuẩn bị chuyện Thành vương đại hôn. Mười tám tháng chín hôm nay, đến buổi tối thứ cũng chưa đưa đến. Tương Như Nhân bỗng nhiên có chút thích ứng, giống như cảm thấy Hoàng Thượng có chuyện. Có gì đó xảy ra. Mười chín tháng tám, giữa trưa thư mới đưa đến, vẫn là bút tích của , nàng lúc này mới thở dài nhõm hơi.



      Nhưng hai mươi tháng chín khi lá thư được đưa tới. Xem xong nội dung, Tương Như Nhân nhưng có chút luống cuống, rất nhanh tới phòng trong lấy ra hơn mười phong thư trước kia. Lấy hết ruột thư ra, sắp xếp lên. Khi phong thư cuối cùng xếp đặt lên, khắc này, rốt cục phát thích hợp.

      Hoàng Thượng cùng nàng thư từ lui tới, cùng thư nàng đặt trong quần áo là ứng đối. Nàng lúc trước chuẩn bị cho Hoàng Thượng mấy lá thư này đó là ứng chuẩn thời gian mỗi nơi nam tuần dừng lại. giờ thứ tự trong thư căn bản giống. Trọng yếu hơn là hơn mười phong thư cùng cùng chỗ, toàn bộ chữ đầu thư xếp cùng chỗ, dựa theo trình tự tạo nên câu, đến phong thư cuối cùng này liền chặt đứt.

      phong thư cuối cùng này, phải Hoàng Thượng viết .
      tart_trung, SiAm, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :