1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 177: Thái tử ngã bệnh
      Tin tức này tới quá đột ngột, cũng chỉ dừng lại, Tô Khiêm Dương để Tô Khiêm Mặc hộ tống Tương Như Nhân xe ngựa trở về, chính mình dẫn người ra roi thúc ngựa về Lâm An thành trước.



      Mà xe ngựa bọn họ theo sau, cũng tốc độ nhanh hơn ít. Vốn hơn hành trình hơn nửa tháng, mười ngày tốc hành cũng đến Lâm An thành.

      Lúc này Tô Khiêm Dương quay về Lâm An năm sáu ngày .

      Hồi cung, Tương Như Nhân bên này mới biết được hơn về chuyện này. Đầu tháng mười Lâm An thành bỗng nhiên thời tiết đột nhiên lạnh. Chính là buổi sáng còn gió thổi ấm, tới buổi chiều đột nhiên liền lạnh xuống. Qua đêm, nhiệt độ chợt hạ xuống, trong cung ít người đều bị bệnh.


      Trong Chiêu Dương cung cũng có mấy cung nhân bị phong hàn. Hứa ma ma sớm đem các nàng ngăn mình ở trong viện. Chiêu Dương cung cao thấp lại uống thêm dược phòng, lúc này mới tránh cho Trạm nhi bọn họ bị lây bệnh.

      Nghi Hòa cung, Tứ hoàng tử bởi vì ra ngoài chuyến trở về đều ngã bệnh hai ngày sốt cao.


      Thái tử thân mình vốn tốt, sức chống cự yếu, dễ dàng sinh bệnh. Đầu tiên là phủ thái tử liên tiếp hai vị phu nhân nóng lên, say đó thái tử cũng ngã bệnh. giờ hai vị phu nhân kia đều tốt hơn, thái tử còn nằm khi khỏe khi yếu.


      "Sau khi luồng khí lạnh này qua mùa đông cũng tới. Sau này trời càng ngày càng lạnh." Trong lời Hứa ma ma đối với tình huống của thái tử vẫn là có điều lo lắng. Trời càng lạnh, thân mình lại càng dễ dàng khôi phục. dễ nghe, đến khi hạ tuyết, bao nhiêu người chính là chịu nổi cho đến khi mùa đông qua .


      Nếu thái tử , triều đình sợ là lại hồi đại náo động.


      Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, sai Tử Hạ truyền tin về Tương phủ chuyến. Nhị thúc cùng đại ca muốn từ tổ trạch Tương gia trở lại, rất nhanh quan phục. Bất luận là chức vụ ban đầu hay , Tương gia nhà nhiều người làm quan như vậy, hơn nữa tình hình giờ dao động, phải làm như thế nào để tránh người chú ý, làm việc đều phải điệu thấp . . .



      Trở về mấy ngày nay, hoàng thượng có nhiều chính vụ phải xử lý, phủ thái tử kia thái tử thân mình còn chưa tốt nên có thời gian rảnh nào. Tương Như Nhân bên này cùng phụ thân trao đổi vài lần thư, cuối cùng quyết định Nhị thúc cùng đại ca tạm thời quan phục. Như thế nào cũng muốn đợi cho năm nay qua . Đầu xuân thái tử thân mình tốt rồi mới quyết định. Trong lúc mấu chốt mặc dù là Tương gia bất động, cơ hồ là vẫn có người nhiều chuyện muốn đem Tương gia đẩy ra.


      Nếu là thái tử thân mình vẫn suy yếu như vậy, Tương gia liền càng thể động.



      Ban đêm Bình Ninh và Dung nhi lại đây, Tương Như Nhân hảo hảo dặn dò bọn họ phen, " Ngâm Hoan thẩm thẩm ngươi hôm nay trở lại. Nhưng mấy ngày này, vẫn là cần xuất cung. Dung nhi, chỗ Trình thái phó ngươi tạm thời đừng , ở lại trong cung." Tương Như Nhân nhìn tới Trạm nhi, sờ sờ đầu của . Bình Ninh lo lắng thân mình thái tử, "Mẫu phi, thái tử ca ca bị bệnh nặng, trước đó muốn thăm nhưng Đức phi nương nương chúng ta cần ."

      "Chờ khỏe rồi lại thăm cũng muộn." Tương Như Nhân khuyên nàng, than tiếng. Trong cung này sợ là đoạn ngày đều tinh thần sa sút . . .



      Đầu tháng mười hai, tới gần ngày mồng tám tháng chạp, trong cung phải bắt đầu chuẩn bị thi cháo. Hoàng hậu thân mình khỏe. Thời điểm Tương Như Nhân cùng Hoàng Thượng xuôi nam, mấy người Đức phi đem cung vụ trả lại cho hoàng hậu. Nhưng thái tử thân mình tốt, hoàng hậu lòng dạ nào bận việc khác, việc này cuối cùng rơi xuống lại Tương Như Nhân bên này.



      Tương Như Nhân lo việc phát cháo trong cung ngày mồng tám tháng chạp. Còn việc phát gạo phát cháo của tư cục ngoài cung Tương Như Nhân đẩy trở về. Chuyện cố hết sức lấy lòng này, nàng làm, lại tiếp, đây là việc tư của hoàng hậu , chẳng lẽ còn phải bắt nàng đào bạc ra.

      ngày trước ngày mồng tám tháng chạp, trong cung đêm khuya bắt đầu vội vàng nấu cháo mồng 8 tháng chạp. Trời tờ mờ sáng đưa ngoài cung các phủ, trong cung cũng chia ra. Mà chờ đến hừng đông, tư cục ngoài cung lại chậm chạp có mở cửa phát cháo phát gạo.

      Nhưng ra có ít dân chúng lắc lư qua trước tư cục này. Nhưng hoàng hậu lòng dạ nào làm cái này. Cả ngày, tư cục đều có mở cửa. Nhưng ra các cửa thành đều có điểm phát cháo của triều đình, xếp hàng ít người, cũng đều là vì nhận ngụm cháo trong cung phát xuống dưới.



      Ngày mồng tám tháng chạp qua bốn năm ngày, Tương Như Nhân mới xem như chân chính nhìn thấy Hoàng Thượng.



      Bất quá mới có mấy ... ngày công phu, Tương Như Nhân phát Hoàng Thượng gầy rất nhiều. Ban đêm tới Chiêu Dương cung rồi mà cũng là vẻ mặt mỏi mệt.



      Tương Như Nhân cũng sai ma ma mang Trạm nhi tới, giúp thay đổi quần áo, mệnh Thanh Đông pha bình trà, ngồi vào phía sau , đưa tay nhàng day đầu cho .



      Tô Khiêm Dương vừa về đến liền vội vàng chính vụ. Vốn là nhiều như vậy nhưng thái tử bệnh liền đều dồn lại. Vừa trở về vài ngày qua phủ thái tử sau đó liền hai cái buổi tối ngủ xử lý, đến mấy ngày nay mới đỡ chút.

      Thái tử bệnh dậy nổi, kèm theo mà đến đúng là vấn đến kế thừa. Thân thể thái tử thích hợp làm người thừa kế, mấy ngày này tấu chương lập thái tử mới cũng là nhiều đến đếm xuể. Tô Khiêm Dương mực cũng chưa xem, cái này dù sao cũng vẫn là bí mật, trong triều đình còn chưa có người dám trước mặt mọi người đứng ra chuyện này.

      Tô Khiêm Dương híp mắt, thay đổi tư thế tựa vào đùi nàng, day day hòi tựa hồ là ngủ. Tương Như Nhân nhàng goij tiếng, qua hồi lâu mới mở mắt ra, thanh hơi khàn "Giờ nào rồi? "

      "Lên giường ngủ , đổi bộ quần áo." Tương Như Nhân ôn nhu , Tô Khiêm Dương đứng dậy, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là bầu trời tối đen, "Trẫm còn tưởng rằng ngủ qua đêm."

      là mệt mỏi, bằng tại sao có thể như vậy là ngủ. Tô Khiêm Dương nằm lên giường, Tương Như Nhân lại đấm bóp cho hồi, bao lâu, lại ngủ.


      Tô Khiêm Dương ngủ vẻ mặt cũng chưa thể thả lỏng. Mấy ngày này thần kinh căng thẳng, dù là ban đêm vào giấc ngủ cũng còn bận nghĩ những tình kia.



      Tương Như Nhân đưa tay nhàng vuốt ve chút ánh mắt . biết từ lúc nào bắt đầu, khóe mắt của cũng có nếp nhăn.

      già, kỳ nàng cũng còn trẻ .

      Ở trong trí nhớ của nàng, mấy năm nay mới ở trong lòng mình có phân lượng càng ngày càng nặng. Có số việc khi bắt đầu suy nghĩ liền dừng được, muốn nàng tin tưởng , những điều cố gắng này, thể để cho mình hoàn thành.



      Thanh Đông bưng nước ấm tiến vào, Tương Như Nhân cho nàng đặt tại bên, đứng dậy xắn tay áo thay lau mặt lau tay. Ngoài phòng Phùng Áng tiến đến là có việc bẩm báo.

      Tương Như Nhân ra ngoài phòng, Phùng Áng bẩm báo chuyện liên quan đến Hạnh Xương cung kia. Hơn nửa đêm, Hạnh Xương cung phái người xuất cung chuyến, là Kim phủ.



      "Người ở ngoài cung nhìn chằm chằm Kim phủ, Trần ma ma ở Hoán Y cục kia vẫn có động tĩnh gì."


      Tương Như Nhân gật gật đầu, quay về nhìn phòng ở, giờ triều đình, là phải lộn xộn . . .


      Thái tử bị bệnh, năm mới vẫn đến. Hoàng hậu lo lắng thân thể thái tử, chính mình bao lâu sức khỏe cũng có chút chịu nổi. Trong cung ngoài cung nhiều việc như vậy, cũng thể toàn bộ giao cho Tương Như Nhân. Bận rộn hồi, tới cuối năm hiến tế qua , hoàng hậu người cũng gầy vòng.



      Nhưng phủ thái tử kia cuối cùng là truyền ra cái tin tức xấu gì. Đại niên ba mươi, trong cung khí có vẻ rất kỳ quái. Người nghĩ muốn cao hứng dám cao hứng, người mất hứng, còn phải biểu vui vẻ .


      Mà trong phủ thái tử, lúc bên ngoài pháo hoa đầy trời. Trong phòng, thái tử dựa vào giường sắc mặt tái nhợt, đứng đối diện với , là Hoàng Thượng.


      Tô Khiêm Dương là thái tử mời đến. Đến nơi này, liền chỉ thái tử phi phụng dưỡng, hai cái trâc phi tiến cung, còn lại cũng tại bên người hầu hạ.


      Người trong phòng đều được sai ra ngoài, Tô Ngạn Tuần ho khan vài tiếng, "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện phải cầu ngài."

      Tô Khiêm Dương vẻ mặt khẽ nhúc nhích, Tô Ngạn Tuần tiện đà , "Nhi thần thân mình này, còn suy yếu như vậy cũng thích hợp làm thái tử nữa, khẩn cầu phụ hoàng phế nhi thần, lập thái tử khác."



      Nhi rử của mình tự đưa ra ý này, Tô Khiêm Dương cũng ngoài ý muốn. Chính là ngồi xuống, ôn hòa nhìn , "Hảo hảo dưỡng bệnh, thân mình khỏe là quan trọng nhất."

      "Nhi thần thân mình này, trong lòng tự biết rất . " Tô Ngạn Tuần lắc đầu, "Nhi thần chỉ cầu phụ hoàng, tương lai có thể đối xử tử tế với mẫu hậu. Mặc dù là lập lên thái tử khác, tương lai tân hoàng đăng cơ, cũng có thể để mẫu hậu ở phía hậu cung nhoi, nhi thần bất hiếu."


      đối với tình trạng của mình rất ràng, hoàn hảo bất quá là ở mặt ngoài, lúc này đây nhiễm phong hàn, để những gì duy trì ở ngoài mặt đều sụp đổ. Thái y cần phải cũng có thể đoán được, thân mình này, sớm trụ nổi.

      Dược liệu trân quý cũng đều thể duy trì được.

      "Mẫu hậu làm rất nhiều chuyện làm cho phụ hoàng thất vọng, nhưng đều là vì nhi thần. Cũng thỉnh phụ hoàng xem ở phân thượng của nhi thần, có thể tha thứ những lỗi lầm mẫu hậu phạm phải. " Tô Ngạn Tuần thấy lời nào, lại cầu xin, quá nhanh dẫn đến trận ho khan.




      Tô Khiêm Dương ngăn lại tiếp "Mẫu hậu ngươi phạm vào sai lầm gì, ngươi đều ràng sao."

      Tô Ngạn Tuần đáy mắt vòng chua sót, biết, nhưng là biết đến cũng phải toàn bộ. Có lẽ còn có rất nhiều tình là ràng lắm "Vậy thỉnh phụ hoàng tha thứ những sai lầm mẫu hậu làm trước đây." Về sau, về sau thấy cũng có lý do cầu cũng có cơ hội cầu.


      "Tuần nhi, phụ hoàng có thể đáp ứng ngươi, so đo chuyện quá khứ." so đo những chuyện biết đến, đơn giản là vì trước mắt nhi tử cầu .

      Cái này quá đủ.

      Tô Ngạn Tuần mệt mỏi nhắm mắt lại, Tô Khiêm Dương biết mệt mỏi, kêu thái y tiến vào bắt mạch, ra phòng ngoài. Thái tử phi ở bên ngoài hốc mắt hồng hồng giống như vừa mới khóc.



      Tô Khiêm Dương trở về cung, lúc đến Chiêu Dương cung rạng sáng. Tương Như Nhân ngủ, Tô Khiêm Dương ở cửa Chiêu Dương cung trù trừ lát, cuối cùng xoay người chỗ Trưởng công chúa, Xuân Uyển. . .


      Năm này cái thoáng qua, chuyện được quan tâm nhất đúng là thân mình thái tử. May mắn chính là, sang năm mới, thái tử vẫn sống đến đây.



      Từ đầu xuân, luôn làm cho người ta hy vọng, hoàng hậu liên tiếp mấy lần Nam Sơn tự cầu phúc cho thái tử. Hy vọng ông trời phù hộ thái tử thân mình có thể tốt. Mà trong triều đình, có thanh ngầm nghi ngờ vị trí thái tử.



      Từ khi thái tử bệnh đến hơn ba tháng, bốn tháng trôi qua, rốt cục có đại thần tại triều đưa ra dị nghị, cũng phải thuộc Triệu gia, cũng phải cùng Tương gia quan hệ tốt. Chính là đúng trọng tâm đem tình trạng thân mình cùng thực tế con thừa tự của thái tử lần, tiện đà thỉnh Hoàng Thượng sớm vì việc kế thừa thiên hạ Đại Thiên mà lo lắng, lập tân thái tử.



      Có đôi khi là chỉ chờ người đầu. Đại thần này mới mở miệng, còn lại những nhẫn nhịn lâu, từng bước từng bước cũng đồng ý, phế thái tử, lập tân thái tử. Cũng là vì Đại Thiên có thể thuận lợi phát triển, vấn đề này là cấp bách.



      Phái Triệu quốc công cầm đầu, là vì chuyện thái tử sầu đêm thể ngủ. Có người ra vừa như vậy, trực tiếp liền cãi. Nay thái tử người còn sống ở đó, cũng vội vàng muốn phế lập người khác, còn gì nữa mà an tâm.

      Tô Khiêm Dương nhìn thấy nhóm người này lại tranh chấp ngừng, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Vậy chư vị ái khanh cho rằng, phế thái tử, rồi lập ai?"
      -----------------------------------------------
      Quà noel cho mọi người đây!!!
      Chúc cả nhà giáng sinh an lành nhé :-*
      tart_trung, trạch nữ, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
      Trong triều đình tức yên tĩnh trở lại. Phế thái tử phải lập ai, hoàng thượng con nối dòng cũng nhiều, tuổi thích hợp cứ như vậy có mấy. Lục hoàng tử quá , Ngũ hoàng tử mặc dù ghi tạc danh nghĩa hoàng hậu nhưng cũng mới chỉ bốn tuổi. Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử thông minh, mẫu phi thân phận cũng cao, nhưng nếu theo trình tự theo tuổi tác, Nhị hoàng tử nhìn như là thích hợp nhất .

      Nhưng ai cũng mở miệng .

      Phe phái Triệu quốc công nhất định là phản đối phế thái tử. Chỉ cần ai ra lập người nào, bọn họ liền tụ lại công kích trước sau. Nhiều đại thần trong lòng cũng biết, ai cũng trước mở miệng.

      Nhưng ra vị đại thần vừa mới mở miệng kia lại ,"Vi thần cho rằng, phải làm trước là phế thái tử, lập hoàng tử nào còn để xem bọn có thích hợp hay ."

      Lời này đem trọng điểm vây quanh phế hay phế thái tử, mà phải là lập ai làm thái tử. Hai phe trận doanh liền ràng, trông nom ai duy trì ai, phế thái tử luôn là nhiệm vụ thiết yếu. Phải phế mới có lập, về phần lập ai, Hoàng Thượng còn khí thịnh, các hoàng tử cũng đều còn , có thể chậm rãi thương lượng.


      Này cònkhông, vừa mới an tĩnh hồi lại ồn ào lên. . .


      Mà Cảnh Nhân cung bên kia, lâm triều còn chưa có chấm dứt, hoàng hậu biết triều thần thượng tấu chuyện phế thái tử chuyện, suýt nữa bị những người đó tức chết. Ngày bình thường Triệu gia đưa ra ngoài hạ lễ đủ nhiều sao, thái tử bệnh cái cả đám đều ôm bộ dáng triều đình làm trọng, quốc làm trọng, ngầm bên dưới cũng biết là đứng ở bên kia .

      Hoàng hậu theo bản năng mở miệng nghĩ muốn gọi Hà ma ma, chữ ra mới ý thức tới Hà ma ma sớm mất.


      Trầm mặt phân phó người phủ thái tử thỉnh thái tử phi lại đây, chính mình vội vàng Thọ Hòa cung, tìm thái hậu thương nghị việc này.


      Lâm triều chấm dứt. Hai canh giờ này vẫn là thảo luận ra kết quả gì. Chỉ là chuyện phế thái tử muốn đặt tới mặt bàn. Tô Khiêm Dương mắt lạnh nhìn người nào giơ chân, người nào phản đối, yên lặng đều nhớ kỹ. Trở lại Thừa Kiền cung, hơn mười phong ám thư ra, rất nhanh liền nhận được Thọ Hòa cung kia truyền lời, thái hậu thỉnh qua chuyến.


      Tô Khiêm Dương tới Thọ Hòa cung, thái hậu sắc mặt cũng tốt. Hoàng hậu ly khai, Trưởng công chúa cũng ở.

      Là vì chuyện gì, cũng cần đoán cần hỏi. Tô Khiêm Dương sau khi ngồi xuống, bất động, yên lặng chờ thái hậu mở miệng.

      Phế hay phế thái tử, thái hậu thể dùng hai chữ chính thống đến duy trì được nữa.


      Thái tử có tài đức có thể con, tương lai ngôi vị hoàng đế có thể truyền cho huynh đệ, truyền cho cháu. Nhưng thái tử thể là thân mình này, giờ ngay cả giường đều xuống được nữa. Nếu dễ nghe, tùy thời có thể , như thế nào còn có thể tử ôm được vị trí thái tử này.

      Cho nên thái hậu hỏi , là về chuyện lập người khác.

      Thái độ của Tô Khiêm Dương cũng giống như hôm nay triều đình, đem quyền chủ động cho thái hậu, "Mẫu hậu cảm thấy lập ai được?"

      "Quốc gia đại , Hoàng Thượng ngài đều có chủ trương, ai gia có thể lập ai liền lập người đó sao. Ai gia bất quá là hỏi chút ý của hoàng thượng. Phế thái tử chuyện lớn như vậy, cũng thể dễ dàng tùy tiện." Thái hậu thản nhiên , "Dù sao, thái tử giờ còn bệnh, cũng thể làm quá mức ."

      "Mẫu hậu rất đúng, bất quá trẫm làm hoàng đế, như thế nào cũng còn có thể đảm đương thêm ít năm. khi như vậy, chuyện phế thái tử làm trước, về phần lập ai, sau này hãy ." Tô Khiêm Dương lại bổ sung câu, "Đây cũng là ý của đại bộ phận thần tử trong triều ."

      Thái hậu sắc mặt trầm xuống, "Nếu thái tử thân mình khôi phục sao?"

      "Mẫu hậu, ngài nếu ôm ý nghĩ như vậy, chỗ nhi thần cũng còn cái gì có thể ." Dùng trước tiên là về lập ai tới kéo dài thời gian phế thái tử, có thể kéo bao lâu, "Thái tử thân mình mặc dù là tốt lên, suy nhược là chuyện thực. Hoàng đế nhật lí vạn ky, có thân thể khỏe mạnh, mẫu hậu nghĩ đến có thể gánh vác mấy năm. Mẫu hậu ôm hai chữ chính thống có thể lo lắng cho tương lai phồn vinh của Đại Thiên ta ngày sau ? Tuần nhi thân mình tốt, hảo hảo dưỡng bận chính vụ, có lẽ còn có thể sống lâu vài năm. Ngài muốn vùi đầu xử lý quốc , đây phải phải mệt chết sao! "

      Chỉ có thể trước phế , mà phải đem chuyện lập ai ra trước.

      Thái hậu vẻ mặt khựng chút, sau đó có vài phần nan kham, nghĩ đến các nàng đáp ứng phế thái tử, chính là buộc thái tử nhanh tìm chết.

      Nhưng Tô Khiêm Dương phải sao.

      Đương vị hoàng đế, phải kế thừa nghiệp thống nhất đất nước , người nào là có thể khoanh chân cái gì cũng làm, cái gì cũng học. Năm đó là thái tử, theo phụ hoàng tuần, năm hai lần, còn muốn hỗ trợ xử lý nhiều chính vụ, tiếp nhận triều chính.


      Thái tử mấy năm nay chưa tuần chuyến, tất cả đều là tự mình hoặc là cứ để đại thần thay thế. Chính vụ cũng đều là chỉ để xử lý bộ phận , nhiều hơn sợ ôm nổi. Cho dù là vì đứa con này lo lắng, để sống thêm vài năm nữa, vị trí thái tử này cũng là nên phế .


      "Mẫu hậu phải đồng ý phế thái tử, nhưng này chiếu thư hạ xuống, có lập ai, triều đình này lo loạn." Có người tâm phúc, các đại thần chỉ biết nên duy trì ai, nên giúp đỡ ai, nếu này đông phái, tây phái, loạn vô cùng.


      "Nhân cơ hội này, trẫm cũng muốn hảo hảo nhìn xem, những người này rốt cuộc muốn ủng hộ ai." Tô Khiêm Dương thẳng, "Mẫu hậu trong lòng nếu có chọn người, có thể cho nhi thần, nhưng cho cùng lập ai, nhi thần vội." ngay cả có chọn người, tại cũng .


      Thấy như vậy, thái hậu gật gật đầu, "Ai gia trong lòng cảm thấy được mấy hài tử kia đều hảo, trừ bỏ tiểu lục tuổi quá thích hợp ra, còn lại vẫn là muốn xem thêm bọn ."


      Tô Khiêm Dương gật gật đầu, "Mẫu hậu có lý, nếu là vô , nhi thần xin được cáo lui trước."


      Nhìn thấy Hoàng Thượng ra ngoài, thái hậu vẻ mặt đổi đổi, phân phó người mang thư Diệp gia. . .

      Tới cuối tháng ba,chuyện này còn có cái gì lên xuống. Thời điểm lâm triều mỗi ngày có người tranh chấp, mà ngoài cung, thậm chí có người tập kết quỳ thẳng ở tại bên ngoài cửa cung, khẩn cầu thái tử thân mình sớm ngày khang phục.


      Chủ đề phế thái tử mỗi ngày đều ở lâm triều lên, ngoài cung có tin tức cũng ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn là dân chúng cơ hồ là mỗi ngày quỳ gối bên ngoài cửa cung, quỳ chính là mấy canh giờ, thái tử dày rộng nhân đức, nên bị như thế, cầu thánh ân, cần phế thái tử.

      Bình dân dân chúng làm sao có thể nghĩ xa, thái tử bị bệnh, dưỡng bệnh là được. Dù sao vẫn là thái tử rộng nhân đức, tại sao phải phế, thái tử làm nhiều như vậy đều là chuyện tốt, thể phế.


      Mà dân chúng này quỳ, người Triệu gia trực tiếp lấy điểm tựa dân tâm từ trước đến nay phản đối chuyện phế thái tử, cũng đủ trắng đen. Thái tử chính là bị bệnh, cũng phải còn, việc phế thái tử ồn ào như vậy, làm sao có thể để cho thái tử hảo hảo nuôi thân mình, hơn nữa còn quỳ thẳng ở ngoài Thừa Kiền cung, bày ra quyết tâm.



      Trừ bỏ Hoàng Thượng cùng thái tử phi ra, có ai biết Tô Ngạn Tuần là muốn chủ động cầu phế thái tử. Thái tử phi đáp ứng thái tử, đem chuyện này cho hoàng hậu, mà Hoàng Thượng, càng cùng triều thần , thái tử là chính mình muốn làm, các ngươi níu kéo cái gì.


      Cho nên chuyện ngoài cung trong cung, vẫn kéo đến tháng tư. Bởi vì Hoàng Thượng chậm chạp có tỏ thái độ rốt cuộc lập ai, này kẻ có tâm cũng có chỗ để đứng ra bắt bớ công kích được. đến , liền vòng quanh phế hay là phế.


      Mà cho dù là có đại thần duy trì vị hoàng tử nào, lúc này cũng có kẻ ngốc đến đem hoàng tử này đẩy ra. Trước cứ phế , đoàn người công bình cạnh tranh sau.




      Bất quá trong tháng tư, Bắc Đồ vương tiến đến Lâm An thành tiến cống tạm thời làm cho tranh chấp này ngừng lại cái.




      Bắc Đồ vương tự mình tiến đến, mang theo cống phẩm, từ Bình vương gia tiến đến nghênh đón, tới Lâm An thành dàn xếp xuống dưới, sau lại tiến cung yết kiến Hoàng Thượng.



      Những năm gần đây Bắc Đồ cùng Đại Thiên hòa bình ở chung có chiến . Dương Quan cùng Định Quan kia cũng thái bình vô cùng, quan hệ tốt lắm, lui tới tự nhiên gần gũi chút.


      Hơn nữa năm đó mưu phản, trong chuyện này còn có giúp đỡ Bắc Đồ vương khi còn , cùng Bình Vương gia quan hệ tính ở bên trong cũng là hữu hảo.

      Hai mươi tháng tư tiến cung hôm nay, chuyện gì đều được phóng xuống. Trong cung tổ chức thịnh yến đón tiếp Bắc Đồ vương, ít người lúc nhìn thấy , cũng còn kinh ngạc phen, Bắc Đồ vương còn quá trẻ.


      Ba ngày thịnh yến, hai ngày sau trong cung phi tử cũng ra, may mắn thấy phong thái Bắc Đồ vương này. Rồi sau đó ba ngày, Hoàng Thượng còn sai người tổ chức săn bắn, xem như hoan nghênh Bắc Đồ vương đến. . .


      Chính là săn bắn này sau khi kết thúc, Bắc Đồ vương bỗng nhiên hướng Tô Khiêm Dương đưa ra chuyện muốn cưới công chúa Đại Thiên trở về làm Vương phi. Lúc ấy Tô Khiêm Dương nghe xong là cười hỏi , muốn cưới vị công chúa nào.

      Nhưng sau khi nghe Bắc Đồ vương xong, nụ cười của cũng có chút giằng co nổi.

      Bắc Đồ vương Duy Đặc ràng cho Tô Khiêm Dương, muốn cưới là Đại Thiên Nhị công chúa, vị do Tương quý phi sinh ra, Bình Ninh công chúa.

      Thời điểm Duy Đặc đưa ra thỉnh cầu này, vẫn là là yến hội sau khi săn bắn trước mặt chư vị đại thần mà . Sau khi xong, tất cả mọi người chú ý đến phản ứng của hoàng thượng.

      Bình Ninh công chúa năm nay mười bốn, năm trước bắt đầu có người lên công chúa Hoàng Thượng sủng ái nhất này rốt cuộc rơi vào nhà nào. Cưới nàng cũng chính là kiếm được vật quý rồi, nhưng mọi người cũng đều là yên lặng theo dõi kỳ biến, bởi vì ai muốn làm chim đầu đàn.


      nghĩ tới Bình Ninh công chúa mỹ danh còn đến tận Bắc Đồ . Bắc Đồ vương đều cùng theo thêm tay, cũng muốn cưới nàng trở về.



      Bắc Đồ vương xong, còn làm cho người ta đưa lên tập sính lễ. A, thành ý mười phần a, trong mâm chứa danh sách, khoảng chừng ba quyển.


      Tô Khiêm Dương vẻ mặt rốt cục duy trì nổi, nhưng Bắc Đồ vương còn câu, giờ lẻ loi mình, cũng có hậu cung, cưới Bình Ninh công chúa làm vương hậu rồi, sau này cũng lập hậu cung, vẻn vẹn chỉ cưới mình nàng, vẻn vẹn để nàng người cùng làm chủ thiên hạ Bắc Đồ.


      Tuyên thệ khí phách như vậy, còn là trước mặt hoàng đế Đại Thiên, trước mặt chư vị đại thần Đại Thiên mà , đủ thấy quyết tâm của Bắc Đồ vương này.


      Tô Khiêm Dương nhìn Tô Khiêm Mặc ngồi dưới liếc mắt cái. Người kia lắc lắc đầu, cũng biết tiểu tử thúi này khi nào coi trọng Bình Ninh, vẫn là nghĩ này đúng là tà tâm!


      Tô Khiêm Dương cười nhìn bắc Đồ vương, "Bắc Đồ vương có tâm ý này, đúng là khó được, bất quá hôn của Bình Ninh công chúa, còn cần bàn bạc thêm." Cưới ai tốt đâu, cố tình liền chọn lấy nự nhi trân quý nhất trong mắt . Xem quyết tâm đổi trong ánh mắt của Bắc Đồ vương kia, Tô Khiêm Dương đột nhiên cảm giác được, làm nhạc phụ Bắc Đồ vương chút cũng thoải mái. . .



      Bình vương gia mang theo Bắc Đồ vương sau khi cầu thân xuất cung. Tô Khiêm Dương cầm tập sính lễ này, trực tiếp Chiêu Dương cung, chuyện này đúng là mình thể làm chủ.


      Tưnowg Như Nhân vừa nghe ý đồ đến của , lập tức liền phản đối , " được, Bắc Đồ xa như vậy, năm bốn mùa thời gian trời lạnh nhiều như vậy, Bình Ninh như thế nào chịu được." Dứt lời đẩy tập sính lễ, "Hoàng Thượng cần phải , cho sính lễ nhiều hơn nữa, thần thiếp cũng đáp ứng. Nơi đó xa như vậy, đừng Bắc Đồ vương liền cưới nàng người nạp hậu cung, Hoàng Thượng ngài bỏ được đem Bình Ninh đưa xa như vậy sao." Vài năm cũng chưa về chuyến, nữ nhi nuôi lớn, tương đương trực tiếp đưa cho nhà người ta. Nếu bị ủy khuất đâu, nhớ nhà đâu, nàng nơi này chút cũng biết, nghĩ muốn giúp chút cũng đều được.

      "Trẫm đương nhiên bỏ được, nàng liếc mắt xem cái tập này trước." Tô Khiêm Dương biết nàng là cảm xúc kích động, trấn an nàng. Tương Như Nhân trực tiếp đẩy phen, "Có cái gì đẹp, chắc là là Bắc Đồ nguyện ý tặng ít nhiều tòa thành trì làm đồ cưới, Hoàng Thượng tâm động."


      Nữ nhân này tính tình cố chấp, chính là chút đạo lý cũng nghe. Tô Khiêm Dương nếu là biểu ra chút đối hôn này có khuynh hướng, Tương Như Nhân tức khắc chút buông tha. Nữ nhi nàng quý sao bỏ được gả xa như vậy.



      Tô Khiêm Dương giữ chặt tay nàng, hít tiếng, "Nàng xem cái, trẫm lại chưa muốn đem Bình Ninh gả , nàng đừng giận."



      Tương Như Nhân nghe vậy phải trì hoãn lại đây sao, trừng mắt liếc cái, cầm lấy quyển tập trong đó lật xem. Vốn tốc độ lật là cực nhanh, nhưng là lật đến sau, vẻ mặt nàng lại tràn đầy kinh ngạc.
      tart_trung, trạch nữ, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 179: Bình Ninh định thân
      Sính lễ trong tập rất nhiều, ước chừng viết đến ba quyển, đều có thể đủ dùng làm sính lễ hoàng gia.
      Nhưng khiến Tương Như Nhân cảm thấy kinh ngạc, phải số lượng này, mà là những thứ viết trong tập.

      Danh phẩm các nơi của Bắc Đồ, bảo vật trân quý của các bộ tộc phía nam, ngựa đẹp giống tốt, còn có tràng săn bắn đặc biệt xây dựng ở Bắc Đồ.

      Sính lễ trừ bỏ châu báu da lông đồ gỗ trân quý, cũng có thành trì như trong miệng Tương Như Nhân. cũng có địa phận được phân cách làm sính lễ như nàng tưởng tượng.

      Cẩn thận nghĩ lại, đồ vật này nọ trong sính lễ, toàn bộ đều là thứ Bình Ninh thích.

      Nữ nhi của mình là cái gì tính tình Tương Như Nhân rất ràng. Nàng quấn quít lấy Dung nhi đòi những thứ từ bộ lạc phía nam mang về, hỏi những chuyện lý thú đường . Nàng đối với thế giới bên ngoài ôm hứng thú nồng hậu, nàng thích bị trói tại đây trong cung cấm.


      Mà sính lễ gì đó, đều giống như hợp ý nàng. Lớn như Bình Ninh thích thuật cỡi ngựa, là nàng đối đồ vật kỳ lạ này nọ thích.

      Bắc Đồ vương hiểu biết nữ nhi của mình như vậy sao?

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Dương, bình tĩnh hơn nhiều.

      Nếu sính lễ là đồ vật này nọ, là thành trì, có thể làm giàu cho Đại Thiên, làm cho Tương Như Nhân đem nữ nhi gả Bắc Đồ như đáng bán nữ nhi, mấy tập sính lễ kia sớm bị nàng quăng ra.

      Nhưng tất cả gì đó, sau khi xem xong, cảm giác đầu tiên chính là thực dụng tâm.

      "Bắc Đồ vương gặp qua Bình Ninh? " Tương Như Nhân nghi hoặc, Bắc Đồ vương đến Lâm An thành quá vài lần, làm sao có thể đủ hiểu biết thích của nữ nhi nàng như vậy. Hơn nữa cho dù là thường đến, cũng có cơ hội tiếp xúc với Bình Ninh, nàng chưa từng có nghe ai qua chuyện này.


      "Bắc Đồ vương ba năm trước đây tới Lâm An, nhưng là trẫm với ai thân phận của . Là lúc tổ chức săn bắn, tiệc tối ở trường săn, ở đó." Tô Khiêm Dương nghĩ nghĩ, xa hơn nữa phải là vài năm đầu lúc vừa mới đăng cơ Bắc Đồ vương cũng có tới.

      "Vậy cũng bất quá là gặp mặt lần." với nhau đều hơn câu.

      Tương Như Nhân để ý chính là muck đích Bắc Đồ vương cưới Bình Ninh.

      Trong sính lễ còn có tòa cung điện xây, là đặc biệt vì cưới Bình Ninh mà làm, còn tự thiết kế bản vẽ. Là sợ sau khi qua Bình Ninh ở quen cung điện Bắc Đồ, vì nàng mà bắt chước tỏng cung Đại Thiên xây lầu các uyển xá.

      Ý của Bắc Đồ vương là cái gì phải cải tiến bên này cũng có thể ra, dù sao đây là để Bình Ninh ở .

      Mọi thứ trong sính lễ này, đều là vì Bình Ninh lo lắng, mà phải bày biện cho đẹp hay đưa cho Đại Thiên để biểu Bắc Đồ phú quý.



      Tương Như Nhân trầm mặc lát, tỉnh táo nghĩ lại, nàng tự nhiên có thể biết trong sính lễ này thành ý có bao nhiêu. Người ta muốn cầu thân chính là thân phận công chúa Đại Thiên này hay là chính Bình Ninh.



      Có điều nàng tin chính là hai bên chỉ có gặp lần, hoặc là vài lần duyên phận, cũng chưa có thể hơn mấy câu làm Bắc đồ vương có thể quyết định muốn cưới Bình Ninh về sao?

      Làm nương, nữ nhi nếu bàn về cưới xin, nghĩ càng nhiều, bao nhiêu cũng đủ.

      Nghĩ muốn tuyển cho nàng hôn tốt chút. Tìm nam nhân thương nàng nàng sủng ái nàng, cũng thấy đủ.

      Tương Như Nhân nhìn ba bản tập sính lễ dày, vừa rồi xúc động, tại lại , "Tin tức này quá đột nhiên, Hoàng Thượng, thần thiếp cần hảo hảo ngẫm lại."


      Phía sau Tương Như Nhân là ích kỷ. Nàng rảnh lo Bình Ninh thân là công chúa, hưởng thụ lấy vinh hoa phú quý của hoàng gia hẳn là phải lưng đeo chức trách. Nàng thầm nghĩ nữ nhi phải được người như ý.

      Tô Khiêm Dương để lại thời gian cho nàng hảo hảo suy nghĩ, ly khai Chiêu Dương cung. Nửa ngày, Tương Như Nhân mệnh Phùng Áng xuất cung, mời Bình vương phi tiến cung. . .



      Cố Ngâm Hoan biết được việc này, cũng là vào thời điểm Tô Khiêm Mặc mang theo Duy Đặc phủ Bình Vương. Cho nên khi Áng đến mời nàng, nàng cũng chuẩn bị tốt để tiến cung.

      Đối mặt với Tương Như Nhân, nhìn ra được lo lắng của nàng, Cố Ngâm Hoan cũng là theo tình hình thực tế "Vương gia cùng ta đều thích gọi thẳng tên Duy Đặc, để ý. Năm đó ta còn ở Dươ Quan, từng xâm nhập quý phủ, mang theo đại thần Bắc Đồ bị thương, tránh né Nhị ca đuổi giết, khi đó chính là lúc Bắc Đồ nội loạn."

      Cố Ngâm Hoan cùng Tương Như Nhân lên chuyện năm xưa khi gặp được Duy Đặc. Bắc Đồ nội loạn, người nhà bị giết, bị nhốt. Duy Đặc mười tuổi bị bắt trưởng thành sớm, bị bắt từ cái thiếu niên có phụ vương, ca ca bảo hộ lo nghĩ trưởng thành là vương tử gánh vác trách nhiệm phục quốc.


      "Mấy năm nay, cứ cách vài năm đến Lâm An, bất quá đều là đến thăm ta. Thân phận Bắc Đồ vương lại luôn đến Đại Thiên, làm cho người ta biết được sợ là phải khiến người khủng hoảng. Cho nên mỗi lần liền mang theo cái tùy tùng, đến ở mấy ngày rồi trở về. Tỷ tỷ ngươi có thể biết, mấy năm nay, ta quan tâm hôn của ít, nhưng chính là chịu cưới, lập vương hậu, cũng nạp hậu cung, cứ như vậy lẻ loi mình." nhà Bình Vương phủ cùng Duy Đặccảm tình thập phần thâm hậu. Cố Ngâm Hoan xem Duy Đặc như đệ đệ mà đối đãi. Vài năm nay, Duy Đặc đối với nàng, cũng là giống thân tỷ tỷ mà đối đãi.



      Cố Ngâm Hoan cười nhìn nàng, "Ta còn lo lắng đời này liền người trôi qua. Bỗng nhiên lại tiến đến hướng Hoàng thượng cầu thân. Phía trước biết, lúc sau nghe Vương gia ta cũng hoảng sợ."



      Cố Ngâm Hoan Tương Như Nhân tin, theo miệng nàng ghe được , ít nhất Bắc Đồ vương này, là người trọng tình trọng nghĩa, tri ân đồ báo, nhân phẩm cũng tệ.

      " đến tuổi này, vì sao lúc trước lập vương hậu, nạp hậu cung? " Tưởng Như Nhân nghi hoặc, Cố Ngâm Hoan mặt vòng thở dài, "Năm đó Bắc Đồ chiến loạn, vị hôn thê đại ca của phản chiến, làm hại mẫu hậu chết, đại ca bản thân bị trọng thương sau lại chết . đối vớinàng kia, là có hận. từng , nếu gặp được người làm cho cảm thấy đúng người, đời này cưới cũng sao, bồi dưỡng cái người thừa kế phải việc khó. Ta nghĩ bỏ được khúc mắc để tin tưởng người khác. Cho nên tỷ tỷ, những lời khác ta dám , hướng Hoàng thượng cầu cưới Bình Ninh làm vương hậu, tuyệt phải vì quan hệ của Đại Thiên cùng Bắc Đồ." Cũng phải vì thân phận của Bình Ninh.



      " phải từng có tiếp xúc với bình Ninh? ." Vừa như vậy, Tương Như Nhân liền càng nghi hoặc. Nếu muốn người như vậy quyết định đón dâu, này nhất định là hấp dẫn , làm cho nguyện ý bỏ qua khúc mắc. Nhưng hấp dẫn người, cần tiếp xúc sao, "Đồ vật này nọ trong tập sính lễ, đều là án lấy thứ Bình Ninh thích mà tặng. Nếu biết, Bắc Đồ vương này làm sao có thể liệt ra mấy thứ này."

      Cố Ngâm Hoan lắc đầu, trong lòng ra có cái hoài nghi, "Tỷ tỷ bằng hỏi chút ý tứ Bình Ninh. Hôn nhân đại cha mẹ làm chủ tệ. Vốn dĩ tính tình của Bình Ninh, nếu là Hoàng Thượng cùng tỷ tỷ đều cảm thấy được tốt, nàng lại cảm thấy được tốt, như thế nào cũng chịu."

      Tương Như Nhân quả có quyết định này. Chuyện Bắc Đồ vương cầu thân này, chủ yếu vẫn là phải hỏi ý tứ nữ nhi . . .

      Mà lúc này Bình Ninh sao, nàng đoạt lệnh bài xuất cung của Dung nhi, trộm chuồn ra khỏi cung.

      làm cái gì? Nàng muốn tìm cái gọi là Bắc Đồ vương kia. Cầu thân? Nàng có muốn gả cho sao? trường săn vừa hỏi như vậy, nàng chính là bị lời của hù đến giật mình cho nên mới chậm nửa nhịp trả lời, lại coi như chính mình đáp ứng rồi.


      Thúy nhi theo sát ở phía sau công chúa, hai người xuất cung theo nhà bố phường ra là nữ giả nam trang. Bình Ninh suy nghĩ chút chỗ ở của sứ thần Bắc Đồ, sai Thúy nhi gọi chiếc xe ngựa, hai người liền hướng tới sơn trang kia mà .


      Tới cửa, thủ vệ là hai nhóm, đám là thủ hạ của Bình vương gia, đám là người Bắc Đồ. Thủ hạ Bình vương gia vừa nghe là Bình Ninh công chúa, mặt này trù trừ biết nên hay nên để nàng vào, trong đó cái thử nàng, "Công chúa, Bắc Đồ vương giờ cũng khong ở trong sơn trang."


      " đâu?" Bình Ninh hừ tiếng, đây là bộ dáng hưng sư vấn tội. Thủ vệ kia thấy nàng cũng có mang người khác tới, cũng dám làm cho nàng cứ như vậy mang theo cái cung nữ rời , vạn nhất xảy ra chuyện làm sao bây giờ, vì thế cho nàng biết, "Công chúa, Bắc Đồ vương giờ ở phủ Bình Vương, bằng ngài lên xe ngựa, chúng ta phái người mang ngài phủ Bình Vương."

      " cần ." Bình Ninh vừa thấy là muốn theo sát mình, "Phủ Bình Vương ở đâu bản công chúa cũng biết, cần ngươi dẫn đường, Thúy nhi, chúng ta ." Vừa mới xoay người, đoàn người phía trước tới. đầu đúng là Duy Đặc, đứng bên là Tô Ngạn Hạo.


      Tô Ngạn Hạo liếc mắt cái liền nhận ra Bình Ninh nữ giả nam trang. Trong lòng thầm hô tiếng, hỏng bét, vừa định xoay người trốn, Bình Ninh nhìn đến , gằn từng tiếng hô ra miệng, "Tô Ngạn Hạo, ngươi đứng lại đó cho ta!"



      Tô Ngạn Hạo vẻ mặt khốn khổ. Bình Ninh đến trước mặt .. Nhưng người kháng cự đến trước mặt nàng biến thành Duy Đặc. cúi đầu nhìn thấy Bình Ninh tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, mặt nở nụ cười khó được, "Ai khi dễ ngươi?"


      Bình Ninh vẻ mặt bị kiềm hãm, trừng mắt liếc cái, xoay người vào trong sơn trang. Lúc này ai ngăn đón nàng. . .

      Vào sơn trang, Duy Đặc vẫy lui người bên ngoài, Tô Hạo trước cách vách ngồi hồi. Trong đại sảnh cũng chỉ có Bình Ninh cùng cung nữ tùy thân của nàng Thúy nhi
      Duy Đặc đánh giá nàng này thân nam trang, Bình Ninh thiếu kiên nhẫn trước, "Bản công chúa chưa muốn gả cho ngươi, ngươi hướng phụ hoàng cầu thân vô ích."


      "Công chúa trà sữa sao, ta cho người pha ít cho ngươi." Duy Đặc sai người dâng trà sữa cùng ít đồ ăn vặt Bắc Đồ, trầm ổn như núi, nửa điểm cũng bị lời của nàng ảnh hưởng đến.


      "Ngươi!" Bình Ninh tức giận dậm chân, "Ngươi như thế nào còn chưa trở về Bắc Đồ."


      Duy Đặc thay nàng rót chén trà sữa, "Ta là thành tâm muốn cưới công chúa ."


      Bình Ninh hai má đỏ lên, tại sao có thể có người da mặt dầy như vậy a. Ở trường săn bắn lần, tại lại lần.



      "Công chúa thích cưỡi ngựa săn bắn, Bắc Đồ kia sau khi tuyết tan , ngươi có thể thường xuyên trong núi rừng săn thú, bắc đồ cách các bộ lạc phía nam cùng Nam Man đều rất gần, qua lại cũng tiện lợi. Mấy năm nay Bắc Đồ các bộ lạc quan hệ tệ, công chúa muốn , đều có thể ." Duy Đặc vững vàng , chuyên chọn chuyện Bình Ninh thích mà , đối với sở thích của nàng nắm như lòng bàn tay.



      Bình Ninh vất vả bình tĩnh trở lại, hừ tiếng, "Hạo nhi cho ngươi à, còn cái gì? "

      "Công chúa muốn cuộc sống tự do. Trừ bỏ bổn vương, ai có thể cho công chúa." Duy Đặc nhìn nàng, khuôn mặt tuấn lãng thêm tia ý cười, ngữ khí cực kỳ mê hoặc.

      "Chúng ta mới gặp qua vài lần, qua mấy câu, ngươi dựa vào cái gì là thành tâm muốn cưới bản công chúa. Chẳng lẽ ngươi phải hướng về phía thân phận bản công chúa mà tới sao. dễ nghe, chúng ta lại quen." Bình Ninh lại ngu ngốc. Đến tuổi này, nàng phải biết từ hòa thân này ở bên trong hàm nghĩa là cái gì. Nàng nếu phải công chúa Đại Thiên, nếu như có thân phận tôn quý này, làm sao lại gióng trống giương cờ lớn như vậy tiến đến cầu thân. Thành ý của là cho thân phận công chúa này, thể nào là cho nàng .

      Duy Đặc nở nụ cười, xem nàng bộ dạng "xỳ lông" này, đáy mắt lên vòng vui mừng "Công chúa,chúng ta gặp qua rất nhiều lần." . . .
      tart_trung, trạch nữ, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 180: Hôn của Bình Ninh
      Bình Ninh cuối cùng là chạy trối chết. Tính tình nàng dù cởi mở bạo dạn, cũng chịu được có ai ba câu trong đó có hai câu xong là muốn cưới nàng, còn vẻ mặt thành nửa điểm có ý giỡn hay trêu chọc.

      Người Bắc Đồ sinh ra tính cách phóng khoáng, có lời gì cũng là huỵch toẹt ra, hàm súc ý như người Đại Thiên. Bình Ninh dù là công chúa đoan chính uy nghiêm cũng chống đỡ được.


      Vừa mới hồi cung, Tôn ma ma ở cửa cung vẻ mặt lo lắng chờ nàng. Nàng xuống xe ngựa, Tôn ma ma lôi kéo nàng, xem nàng mặc thành như vậy, lo lắng ,"Công chúa ngài nơi nào? Ngài còn cầm lệnh bài của Tam điện hạ, mang theo Thúy nhi trộm xuất cung, nương nương nơi nơi tìm ngài đấy."


      Lôi kéo nàng trở về Chiêu Dương cung, vẫn là từ cửa sau tiến vào, vội vàng đem quần áo này thay đổi. Tới chỗ Tương Như Nhân bên này, hai đệ đệ đều ở, Tương Như Nhân kia sắc mặt, nhìn qua quá tốt.

      Bình Ninh vào, đến bên người Tương Như Nhân nhận sai, từ trong lòng ngực đem lệnh bài lấy ra đặt ở bàn, lấy lòng nhìn nàng, "Mẫu phi, ta sai rồi. Ta nên lấy lệnh bài của đệ đệ trộm chạy ra cung."

      Tương Như Nhân nhìn nàng, chỉ là dẫn theo cái cung nữ cũng dám chạy ra cung. là quá phóng túng nàng, "Ngươi đâu vậy? "

      Bình Ninh trù trừ, ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt cái, "Ta sơn trang, tìm Bắc Đồ vương ."

      Tương Như Nhân sắc mặt hơi trầm xuống, "Ngươi tìm làm cái gì!"

      " xấu lắm!" Bình Ninh thốt ra, tiện đà cúi đầu, mặt còn có chút căm giận, nàng khi nào đáp ứng rồi, nàng ràng có đáp ứng .

      Xem nữ nhi cái dạng này, Tương Như Nhân bất đắc dĩ , thở dài hơi, "Ngươi muốn cùng mẫu phi chút hay , đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"



      hồi lâu, Bình Ninh mới gật gật đầu, Dung nhi lôi kéo Trạm nhi ra ngoài. Tương Như Nhân ý bảo Tôn ma ma ra ngoài trông coi. Lúc này mới nhìn nàng, cũng có sinh khí, ngữ khí có vẻ thực bình thản, "Các ngươi phải là sớm quen biết? "

      Bình Ninh rất nhiều, từ cảm nhận nàng lần đầu tiên gặp , đến như Bắc Đồ vương lần đầu tiên cùng nàng gặp mặt. Tương Như Nhân nghe vào, này càng giống như là duyên phận lần lại lần an bài sẵn.


      Nàng xem mặt nữ nhi vẻ tức giận rất nhiều còn mang theo chút xấu hổ. Nàng nhìn ra được, Bình Ninh cũng chán ghét Bắc Đồ vương này.

      "Hai năm trước khi săn bắn, đoạt con mồi của ta. Lần này săn bắn, lại thưởng ta con mồi, cho nên ta cùng với tranh chấp vài câu. thẳng cùng ta so tài, thắng liền cưới ta, ta nếu là thua, ta gả cho ."


      "Ta còn chưa kịp cự tuyệt , trực tiếp giương cung bắn trúng con thỏ chạy qua gần chúng ta. thắng, lại hướng phụ hoàng cầu thân." Bình Ninh càng càng cảm thấy tức giận. Dựa vào cái gì đều là quyết định. Nàng chịu, phụ hoàng nhất định để nàng gả cho sao?


      Vẻ mặt Bình Ninh như vậy, ở trong mắt Tuiwng Như Nhân vừa xa lạ mà quen thuộc.

      lâu sau, Tương Như Nhân hỏi nàng, "Bình Ninh, ngươi cho mẫu pho, ngươi có người thích ? "

      Bình Ninh trong ánh mắt nhanh lên vòng ảm đạm, lắc đầu, "Nữ nhi có thích ai." Người kia, nàng chính là có điểm thưởng thức thôi, tính là thích, nàng cũng thích kẻ định thân.


      Tương Như Nhân đem nàng kéo đến bên người, ôn nhu , "Chuyện Bắc Đồ vương cầu thân này, phụ hoàng ngươi đem quyền quyết định giao cho ta. giờ, mẫu phi đem quyền quyết định giao cho ngươi."




      Bình Ninh vẻ mặt trận kinh ngạc. Tương Như Nhân sờ sờ tóc của nàng, "Ngươi , là người lớn. Hôn nhân đại từ xưa tuy là phụ mẫu làm chủ, nhưng phụ hoàng ngươi cùng ta đều hy vọng ngươi có thể như ý. Cho nên chính ngươi tự quyết định gả hay gả. Bất luận ngươi quyết định thế nào, phụ hoàng ngươi cùng ta ủng hộ ngươi."


      "Nhưng đó Bắc Đồ vương, chúng ta phải... ." Bình Ninh phải còn là tiểu nương bảy tám tuổi năm đó nữa. Quan hệ lợi hại ra sao, nàng giờ cũng biết ràng. Làm công chúa, thuộc hoàng gia, nhất là ở hôn nhân đại , căn bản có lựa chọn khác.



      "Đó cũng là Bắc Đồ vương bên tình nguyện cầu thân, phụ hoàng hoàng cũng chưa có đáp ứng. Ngươi muốn, phụ hoàng ngươi từ chối Bắc Đồ vương, hoặc là làm cho cưới người khác." Tương Như Nhân vui mừng vì nàng hiểu chuyện, "Hài tử, chung thân đại của ngươi, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống ngươi muốn có sau này. Ngươi tại lớn, hẳn là có cách tự hỏi chính mình, cho nên mẫu hậu đem quyền quyết định này giao cho ngươi. Phụ hoàng ngươi cũng ủng hộ ngươi."


      Tương Như Nhân trước đây lựa chọn, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới phải ở hôn nhân đại của mình có lựa chọn khác. giờ đối với nữ nhi, nàng hy vọng là được như nữ nhi muốn, mà phải Hoàng Thượng cùng nàng áp đặt.



      Bình Ninh khóc, nước mắt ào ào rơi xuống, lại cảm thấy được mất mặt, nhào vào trong lòng Tương Như Nhân. Tương Như Nhân nở nụ cười, "Khóc cái gì, lớn như vậy rồi."

      Bình Ninh hàm hàm hồ hồ cũng biết gì đó, chính là nhào vào trong lòng ngực nàng mà khóc. Tương Như Nhân vỗ vỗ lưng nàng, "Chính ngươi chậm rãi suy nghĩ, đến lúc đó cho mẫu phi, mẫu phi thay ngươi cho phụ hoàng ngươi biết. Chúng ta vội, khiến cho Bắc Đồ vương kia chờ lâu ít ngày. Dù là cự tuyệt, còn có phụ hoàng ngươi cùng mẫu phi ở đây." . . .




      Tương Như Nhân đem quyền quyết định giao cho Bình Ninh. Tô Khiêm Dương cũng thúc giục nàng, càng có thông tri với Bắc Đồ vương đến tột cùng kết quả như thế nào, cứ như vậy làm cho ở lại Lâm An thành chờ tin tức.



      Duy đặc cũng vội. Làm Bắc Đồ vương nhật lý vạn ki, đúng là tính tình nhẫn nại. Ở lại Lâm An thành chờ trong hoàng cung cho trả lời thuyết phục.



      Tương Như Nhân bất ngờ chuyện này hoàng thượng quyết định chính là giao cho chính mình. Bắc Đồ vương tự mình tiến đến cầu thân, nếu đáp ứng hoặc là tùy tiện tìm người qua loa tắc trách. Vậy hai nước quan hệ bang giao có vẻ xấu , nhưng Hoàng Thượng vẫn cứ làm như vậy.



      Tới tháng năm, Bắc Đồ vương vẫn còn bình thản chờ. Đại thần trong triều thảo luận hôn của Nhị công chúa hồi hết mới mẻ, chủ đề lại quay về tới chuyện phế thái tử.



      Lúc này có ít người có mục tiêu, bọn họ đem Thành vương đẩy ra, trực tiếp cầm hôn Nhị công chúa . Này cùng mẫu thân sinh ra, tỷ tỷ hòa thân, cho Thành vương điện hạ tăng nhiều trợ lực a. Này phải đại biểu cho Bắc Đồ vương là đứng ở bên phía Thành vương sao.



      Hôn cũng còn chưa định ra, Hoàng Thượng cũng chưa đáp ứng. Cái này cho cùng cũng là loại khả năng, mười người há mồm liền đủ khiến người đau đầu .


      Ngược lại ngoại tổ gia của Thành vương điện hạ cùng Nhị công chúa, Tương gia lại nửa câu. Phong tấn hầu cũng là miệng độc, người ta tự mình cũng quan tâm đâu, các ngươi mò mẫm quan tâm cái gì, làm như khuê nữ nhsf mình gả cho Bắc Đồ vương làm vương hậu bằng, từng bước từng bước đáp lại dứt.



      Luận hiệu quả và uy thế khi tranh cãi, Tương lão gia tử khi còn tại thế, triều đình đúng là qua được . giờ Tương lão gia tử tạ thế, đám người kia vẫn là cãi lại Phong tấn hầu. Có thể nuôi ra Tiền gia ba nhi tử phẩm cùng bất đồng kia, Phong tấn hầu này có thể là người đơn giản sao.



      Từ đầutháng năm đến giữa tháng năm, Hoàng Thượng đối với hôn của Nhị công chúa lên tiếng, với chuyện Thành vương cũng im lặng. Tương gia là người trực tiếp liên can, Tương Đại học sĩ mực ôm bệnh về nhà tị nạn. Hoàng Thượng còn chuẩn tấu. Thế này còn muốn như thế nào tiếp.



      Muốn đem Thành vương đẩy ra đầu trận chiến khẩu này, nào có dễ dàng như vậy. giờ Tương gia dưới thu mình, đều bỏ qua tham dự chuyện phế thái tử. Nhị công chúa cùng Thành vương điện hạ giờ cửa cung cũng ra. Tương quý phi cho tới nay đều là cẩn thận khiêm tốn. Chính là lấy chuyện lúc trước Thành vương theo Bình vương gia xuôi nam, phong vương mà , cũng phải có người theo ồn ào hồi. Nhưng dần dần, tiếng động này đều phai nhạt xuống. Cuối cùng chủ đề lại trở về tới trước hết phế thái tử, sau này mới lập mới. . .


      Cuối tháng năm, Bắc Đồ vương muốn suốt đợi gần hai tháng. Ngày hôm đó hạ triều, Bình Ninh bỗng nhiên đến Thừa Kiền cung tìm Tô Khiêm Dương.

      Nàng vẻ mặt thành nhìn Tô Khiêm Dương, ánh mắt yên tĩnh cực kỳ, "Phụ hoàng, nhi thần nếu là muốn, phụ hoàng làm như thế nào?"

      "Phụ hoàng thay ngươi cự tuyệt Bắc Đồ vương." Tô Khiêm Dương xuống dẫn nàng đến bên ngồi xuống, "Ngươi muốn Bắc Đồ, phụ hoàng cùng mẫu phi ngươi cũng hy vọng ngươi xa như vậy."



      "Vậy phụ hoàng tìm người khác qua đó sao?" Bình Ninh lại hỏi, "Phụ hoàng ngài nhi thần cũng biết, nhi thần đáp ứng, phụ hoàng tìm người khác thay thế nhi thần gả cho Bắc Đồ vương đúng hay ? thể cứ như vậy tay mà về."



      "Việc đó ngươi cần lo lắng." Tô Khiêm Dương nghe nàng như vậy, cười , "Ngươi muốn, vậy Bắc Đồ vương muốn trở về cứ trở về. Nếu muốn trở về, còn muốn cưới, vậy phụ hoàng an bài người thích hợp."



      Bình Ninh nhíu mày, " người cũng cho, trực tiếp để trở về được sao."


      "Đứa này." Tô Khiêm Dương sờ sờ đầu của nàng, "Ngươi muốn, chuyện còn lại liền giao cho phụ hoàng đến xử lý. Phụ hoàng đáp ứng mẫu phi ngươi, muốn cho chính ngươi quyết định hôn này. Ngươi nếu muốn ở lâu vài năm bồi mẫu phi ngươi vậy cũng tốt."



      Bình Ninh từ trong miệng mẫu phi nghe qua lần, giờ lại từ trong miệng phụ hoàng nghe được, vẫn là khỏi có chút hai mắt đẫm lệ. Nửa ngày, nàng tóm lấy tà váy đầu gối, "Phụ hoàng, nhi thần hiểu ràng. Nhi thần đáp ứng hôn này, nhi thần nguyện ý gả cho Bắc Đồ vương."



      Tô Khiêm Dương ngẩn ra, hiển nhiên là có dự kiến đến đáp án của Bình Ninh chính là thế này.



      Bình Ninh ngửa đầu nhìn , vừa khóc vừa cười, "Phụ hoàng vì cái gì kinh ngạc như vậy? ."

      "Phụ hoàng cùng mẫu phi ngươi đều nghĩ đến, ngươi muốn phải gả Bắc Đồ." Dù sao nơi đó xa như vậy, cách Lâm An thành ít. Nữ nhi Tô Khiêm Dương thương nhất này, cũng bỏ được, cũng chuẩn bị tốt lời cự tuyệt Bắc Đồ vương kia. Lại nghĩ rằng Bình Ninh đáp ứng.



      "Phụ hoàng, nhi thần ghét ." Bình Ninh khóc nức nở xong, lau nước mắt, mặt vòng tự chủ, " phải trước mặt phụ hoàng cùng chư thần đáp ứng rồi sao. Chỉ cưới mình nhi thần, cũng nạp hậu cung." Nàng cần cùng rất nhiều nữ nhân cùng nhau tranh đoạt người nam nhân, lại càng phải giống nhóm Tĩnh Lan như vậy, làm chủ lúc sau còn muốn đề phòng Phò mã gia tìm thiếp thất, lại sinh ra đống thứ nữ thứ tủ để bị khinh bỉ.



      Tô Khiêm Dương nhìn thấy mặt nàng kiên định. Vẻ mặt này, cùng mẫu phi nàng rất giống. Mà ý biểu đạt của cả hai mẹ con, phải là cái ý tứ sao.



      "Bắc Đồ vương quả như vậy." Tô Khiêm Dương gật gật đầu, "Sau này ngươi làm chủ, Phò mã cũng chỉ lấy mình ngươi." Nữ nhi của , làm sao có thể phải vì Phò mã nạp thiếp, cái loại chuyện phiền lòng như vậy.



      Bình Ninh lắc lắc đầu, "Phụ hoàng, như vậy giống nhau." cái là xem ở mặt mũi hoàng gia, dưới áp lực hoàng gia dám nạp thiếp mà sợ hãi nàng. Suốt ngày còn muốn nàng đắc ý đè đầu trượng phu, Bình Ninh nàng cần.


      Dứt lời, Bình Ninh đứng lên, thần sắc bình tĩnh hơn rất nhiều, "Phụ hoàng, Bắc Đồ vương cầu thân, nhi thần đáp ứng rồi. Có điều nhi thần muốn ở lại Lâm An thêm hai năm nữa mới sang bên đó."
      tart_trung, SiAm, trạch nữ2 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 181: Thái tử cách thế
      Hôn của Bình Ninh tuyên bố tạo nên nghị luận . Bắc Đồ vương này chuyến lại đây, sau kho cầu thân còn đem ngày rước dâu cũng định ra, là tháng năm hai năm sau.

      Quan hệ của Đại Thiên và Bắc Đồ dịu mười mấy năm như vậy. Mà hòa thân, cũng là lần đầu tiên của Đại Thiên. Hòa thân tiếng vang tất nhiên phải là , dù sao đó là công chúa được hoàng gia sủng ái nhất, dân gian đối với nàng tán tụng cũng ít.

      Thời điểm Bình Ninh sinh ra cũng có tuyết ngừng rơi báo hiệu điềm lành, giờ vị công chúa này xuất giá lại đem đến hòa bình biết bao nhiêu năm cho Đại Thiên cùng Bắc Đồ. Trong lúc nhất thời, dân chúng tôn sùng Bình Ninh công chúa tiếng tung hô cơ hồ còn nhiều hơn những người ngừng cố gắng cầu xin phế thái tử.

      Tới đầu tháng sáu, về tranh luận thái tử phế hay phế cuối cùng tới cái điểm cuối. Lâm triều trăm vạn thỉnh tấu, thái tử thân mình cho tới bây giờ đều có dấu hiệu khang phục, mặc dù là tốt lên, thân mình này cũng đủ để đảm đương làm thái tử, cầu Hoàng Thượng tức khắc hạ chỉ phế thái tử.



      Mà ở phủ thái tử, hoàng hậu nhìn nhi tử giường bệnh, lại nhìn thái tử phi hầu hạ bên cạnh, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn là có vẻ cố chấp, "Mẫu hậu để cho phụ hoàng ngươi phế ngươi."


      "Mẫu hậu, nhi thần thích hợp làm thái tử, ngài như thế nào còn cố chấp như vậy." Tô Ngạn Tuần mệt mỏi dựa vào giường. Đây cũng phải là lần đầu tiên lại đây chuyện phế thái tử, "Ngài cần lại cùng phụ hoàng tranh luận cái gì. Chuyện này, là nhi thần cùng phụ hoàng thương lượng."


      Hoàng hậu mặt chấn động, "Ngươi cùng phụ hoàng ngươi thương lượng cái gì!" Nàng hao tổn tâm cơ lúc trước vì tập kết dân tâm, giờ nhưng ra chính muốn làm thái tử .

      "Nhị đệ, Tam đệ bọn họ đều thực xuất sắc, đều so với nhi thần thích hợp làm thái tử hơn. Mẫu hậu làm gì chấp nhất, mặc dù là nhi thần , tương lai hoàng tử khác kế vị, mẫu hậu vẫn là hoàng thái hậu. Ai cũng đoạt được vị trí của ngài." Tô Ngạn Tuần híp híp mắt, bên thái tử phi nắm chặt tay , trong mắt tràn đầy lo lắng.



      "Bổn cung chấp nhất, vậy cũng cũng là vì các ngươi. Ngươi nhàng Nhị đệ Tam đệ ngươi xuất sắc, muốn đem cố gắng nhiều năm như nước chảy về biển đông, ngươi sao có thể làm ... thất vọng mảnh dụng tâm của mẫu hậu, với nâng đỡ của Triệu gia."



      "Vậy phải như thế nào, mẫu hậu là muốn ép nhi thần tìm chết sao?" Tô Ngạn Tuần mở mắt ra, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Mẫu hậu rốt cuộc là vì muốn Triệu gia có thể sau khi nhi thần kế vị mà phúc trạch trăm năm. Nếu là hoàng tử khác kế vị, vậy Triệu gia phục vinh hoa. Đây mới là chuyện mẫu hậu cố gắng , đây mới là lí do của mẫu hậu. Mẫu hậu nếu vì nhi thần, tại cũng những lời này."



      Người là muốn sống thất bại nông nỗi nào, nữ nhi ly tâm, trượng phu thích.


      Giống nhau là vì gia tộc, Tương quý phi vì Tương gia làm nhiều như vậy, mà Triệu Nhị nàng mới vì Triệu gia làm điểm này đó khiến cho hài tử đều đối với nàng bày ra vẻ mặt như vậy. . .


      Cuộc chuyện tan rã trong vui, hoàng hậu hồi cung. Cùng lúc đó, Thừa Kiền cung bên kia, Tô Khiêm Dương cũng nhận được thư đến từ phủ thái tử. Trước mặt trải rộng ra đúng là thánh chỉ chưa viết xong. Tô Khiêm Dương đem thư đặt ở bên, lại cầm bút viết xong lời dang dở.


      Hai ngày sau lâm triều, Trần Phụng tuyên chỉ, thái tử bệnh lâu khỏi, đại hôn năm năm con nối dòng, thể gánh quốc để ý triều chính, ngay hôm nay phế thái tử, phong Đại hoàng tử làm Lưu vương.



      ngày sau khi thánh chỉ tuyên bố, Lâm An thành bỗng nhiên rất nhiều dân chúng dũng mãnh, trực tiếp quỳ gối ngoài cung, đám tiếp theo đám, cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra, cần phế thái tử.


      Thái tử năm đó, phải là hoàng hậu lúc trước làm vài việc thiện kia, vẫn là thay thái tử lung lạc dân tâm. Dân chúng đơn thuần, dễ dàng mê hoặc. Bất quá ba bốn ngày, trong Lâm An thành, các phố xá cạnh hoàng cung chính là chiếc xe ngựa cũng khó mà chạy qua được.

      Thừa Kiền cung, Tô Khiêm Mặc là bị triệu gấp mà đến. Dựa theo tính tình của , trực tiếp trấn áp là được, nhưng là cũng ràng, đây là dân chúng thỉnh nguyện, chỉ có thể trấn an, thể trấn áp. Nếu đến lúc đó khiến cho phiền toái càng nhiều.


      Tô Khiêm Dương cho phong thơ, Tô Khiêm Mặc mở ra vừa thấy, lâu sau, ngẩng đầu , "Hoàng Thượng đáp ứng rồi?"

      "Còn cần ngươi hỗ trợ." Tô Khiêm Dương gật gật đầu. Tô Khiêm Mặc cũng còn cái gì nữa, tay siết lá thư, "Ta lập tức an bài." . . .

      Tới giữa tháng sáu, hợp với thái hậu bên kia cũng bắt đầu cùng Tô Khiêm Dương mà , chuyện phế thái tử tạm thời buông . Dù sao cũng phải bồi dưỡng người thừa kế mới. Thái tử chịu quá vài năm, vậy chờ rồi hẵng phế. giờ dân tâm như thế, nếu là cường ngạnh huỷ bỏ, đến lúc đó thái tử mới được lập, sợ là được dân tâm.



      Tô Khiêm Dương có thu hồi ý chỉ, phủ thái tử kia nữ quyến cũng lục tục dọn Lưu vương phủ.

      Ngay tại khuya ngày hai mươi ba tháng sáu, sau mấy ngày liên tục ánh nắng gay gatwd, bỗng nhiên là hồi đại hỏa dấy lên ở phủ thái tử, chiếu sáng nữa bầu trời Lâm An thành.



      Trong cung rất nhanh biết được tin tức, hoàng hậu sau khi nghe được lập tức liền ngất . Đợi nàng sau khi tỉnh lại được báo cho biết là bị cấm túc, thể phủ thái tử, lại càng được cho phép đến lễ tang Lưu vương.

      Nghe được hai chữ lễ tang, hoàng hậu này hơi hít thở thông, lại ngất . . .

      Tháng sáu hai mươi ba hồi đại họa thình lình xảy ra, thiêu hủy phủ thái tử.



      Lưu vương cùng Lưu vương phi táng thân trong biển lửa. Còn lại nữ quyến phủ thái tử bởi vì phía trước sớm dời Lưu vương phủ, cho nên tránh thoát kiếp này.




      Bình vương gia dẫn Hình bộ thượng thư và mấy vị quan viên điều tra việc này, nhưng có chứng cớ biểu thái tử bị người làm hại. Lửa này, như là trời giáng .

      Sau đó Lâm An thành có lời đồn đãi. Lưu vương bệnh nặng, phế thái tử, lập người khác là thiên mệnh. Dân chúng cầu nguyện chọc trời giận, đánh phạt xuống, phải khiển trách Lưu vương còn tại trong phủ thái tử.



      Năm ngày sau, đại hỏa đều có lưu lại chút gì của Lưu vương cùng Lưu vương phi. Đành lấy ngọc bội tùy thân mang theo của bọn họ nhập liệm hạ táng. Hoàng hậu vài lần khóc náo ở Cảnh Nhân cung, lại vẫn được xuất cung đưa tiễn.




      Thẳng đến khi tang chấm dứt, hoàng hậu mới gặp được Hoàng Thượng. thân y phục màu đen, thần sắc yên lặng, sau khi mở cửa khoanh tay mà đứng cứ như vậy nhìn nàng ngồi giường.


      Hoàng hậu tuột xuống giường quỳ trước mặt Tô Khiêm Dương, khóc kéo ống tay áo , thanh khàn khàn, "Hoàng Thượng, cầu ngài cho thần thiếp gặp Tuần nhi lần, Hoàng Thượng tại sao có thể như vậy."


      Tô Khiêm Dương ngồi xổm xuống nhìn nàng, "Tuần nhi muốn gặp ngươi."


      Chỉ là vài ngày, hoàng hậu thân hình gầy yếu rất nhiều, nàng ngơ ngác nhìn Tô Khiêm Dương, nhìn thấy mặt hàn ý, cúi đầu lắc lắc, " , Tuần nhi làm sao có thể lại muốn gặp ta. Hoàng Thượng ngươi gạt người. Tuần nhi có chết, các ngươi gạt người. Là sợ ta nhận ra, cho nên cho ta nhìn ."


      "Ngươi để Triệu gia tìm nhiều dân chúng lại đây như vậy, bốn phía cầu nguyện, muốn bức bách trẫm thu hồi thánh chỉ phế thái tử. Tuần nhi lại biết sao? Ngươi để ý thân mình chịu nổi, nên cầm mãi vị trí thái tử này buông. Hoàng hậu, ngươi rốt cuộc là mục đích gì!" Tô Khiêm Dương đẩy nàng ra, đáy mắt là chán ghét.


      "Tuần nhi thân mình tại sao phải kém như vậy. Chuyện Triệu gia các ngươi sốt ruột còn ép cái đứa theo chịu tội. Trong lòng ngươi có thể có áy náy?" Tô Khiêm Dương lạnh lùng nhìn nàng nơi đó khóc ra dạng gì. "Về sau, ngươi ở chỗ này vìTuần nhi trời linh thiêng hảo hảo cầu phúc. Từ hôm nay trở , hậu cung cũng cần ngươi chưởng cung."

      "Cho dù là như thế, cầu Hoàng Thượng để cho ta gặp Tuần nhi làn. Ta là mẫu thân của ." Hoàng hậu giữ chặt áo choàng của cầu xin.

      "Trẫm , Tuần nhi muốn gặp ngươi." Trần Phụng phía sau Tô Khiêm Dương lại đỡ đỡ tay hoàng hậu. Tô Khiêm Dương xoay người trực tiếp tới cửa, có ngừng bước chân, ly khai Cảnh Nhân cung. . .


      Đề tài phế thái tử đều theo trận đại hỏa ở phủ thái tử này mà tiêu tan.



      Lưu vương chết, Ngũ hoàng tử lúc trước ở được nuôi ở danh nghĩa hoàng hậu lại đưa cho vương Thục Hoa. Goàng hậu bị vĩnh viễn cấm túc ở tại Cảnh Nhân cung cầu nguyện cho Lưu vương. Mặc dù có phế hậu, nhưng cùng phế hậu có cái gì khác nhau đâu. Hy vọng của bè phái Triệu quốc công này cơ hồ là nháy mắt bị đánh tan.



      Nghị luận nâng lên vấn đề, từ đầu đến cuối người thắng lớn nhất, trừ bỏ thuận vị xuống rất có thể được phong làm thái tử là Nhị hoàng tử sắp đại hôn ra, chính là giờ tiếp nhận tất cả cung vụ, chưởng quản phượng ấn, có thể so với hoàng hậu - Tương quý phi.


      Tương Như Nhân còn chưa có thể hội cái này rốt cuộc là vui sướng thế nào, Đức phi trước hết đến chúc .

      Chính là hôm nay phượng ấn vừa được đưa đến. Buổi chiều, Đức phi mang theo hạ lễ tiến đến, chỉ thiếu chút nữa hành lễ theo cấp bậc với hoàng hậu cho nàng. Tương Như Nhân lần đầu tiên biết, hận ý của Đức phi đối hoàng hậu thế nhưng lại sâu như vậy.



      "Ta biết ngươi phải người bỏ đá xuống giếng, cho ngươi biết cũng sao." Đức phi tự nhiên cảm thấy được thống khoái, hoàng hậu vĩnh viễn cấm túc vì Lưu vương cầu phúc. Đây là chuyện thống khoái nhất lâu như vậy nàng từng nghe qua "Oan oan tương báo, Triệu gia sở tác sở vi, này tất cả đều báo ứng đến người Lưu vương, nàng xứng đáng!"

      Đức phi vẻ mặt có cái ngoan độc trong chớp mắt, lập tức nhìn Tương Như Nhân nở nụ cười, cười có chút hết giận, "Ngươi có biết ta năm đó tại sao lại sảy thai ?"


      Đức phi như vậy mở miệng, Tương Như Nhân liền biết ý tứ của nàng. Đức phi gật gật đầu, "Phải. Mới đầu ta chỉ là hoài nghi, ta từ thân mình cũng rất tốt. Thời điểm thái y thể hàn ta nguyện ý tin tưởng. Trong lúc ta biết gì, thế nhưng sảy thai hai lần, mà khi đó phủ thái tử liền chỉ vẹn vẹn có mình thái tôn. Trong vài năm đều có đứa nào sinh ra, ta biết lúc ngươi vào phủ đối với chuyện này cũng sinh ra nghi ngờ, cho nên khi nguyệt tất cả dược liệu đồ ăn đều là qua tay người của chính mình, cũng từ thiện phòng nơi đó nhận lại đây."


      "Lần đó sau khi sảy thai, tất cả thuốc bổ khi nguyệt của ta đều là người bên cạnh ta cầm dược liệu tự nấu. Này ước chừng nuôi ba bốn năm, thân mình mới dưỡng tốt." Đức phi hừ cười , "Sau đó chuyện Triệu tiểu dung vừa ra, Triệu phu nhân đối với thiếp thất trong phủ hạ thuốc tránh tử tổ truyền lộ ra ta liền minh bạc. Ccái gọi là tra được, phải là lúc trước ở tiềm để tình huống như ta sao. Ta cũng tốt, Tần tiệp dư cũng tốt, Vương thục hoa cũng tốt, còn có Thục phi, người nào mà bị nàng hạ dược."



      Sau đó Kim chiêu viện cùng Điền thục dung có thể có bầu, là vì sau chuyện Đức phi sảy thai, hoàng hậu sợ, thu tay lại, cho nên mới cho các nàng cơ hội này.


      Thời điểm Tương Như Nhân vào phủ, nhìn đến chỉ vẹn vẹn có thái tôn cái đứa cũng có chút phòng bị, cho nên mới có chạm qua thuốc bổ nguyệt mà thiện phòng đưa tới, chính là này đó chén thuốc đều là qua tay Thanh Đông.


      "Ngươi biết, vì sao báo cho Hoàng Thượng?"



      Đức phi nở nụ cười, "Ta nhẫn tâm như nàng, ta cũng làm ra được chuyện lấy tánh mạng của vô số người Triệu gia đến tế đứa của ta ở trời. Lưu vương từ khi sinh ra liền thân mình suy yếu, đến bây giờ chết chính là báo ứng tốt nhất của nàng. Bằng vào Triệu gia, lúc trước có cái danh thái tử phi liền giơ chân giơ tay thành như vậy. Mới bao nhiêu năm, giờ còn phải xuống dốc. Ta suy nghĩ, Hoàng Thượng ngay cả Lưu vương lần cuối cùng cũng chưa cho nàng nhìn, nàng ở Cảnh Nhân cung, trong lòng rốt cuộc là hối hận hay là bất mãn."

      Cuối cùng, Đức phi đáy mắt vòng châm chọc, "Có lẽ nàng hối hận, nàng chỉ biết cảm thấy được lúc trước làm còn chưa đủ ngoan tâm, kế hoạch đủ chu toàn, nếu lưu vương vừa chết, tay nàng còn có Ngũ hoàng tử. Hoặc là , Lưu vương nếu có đứa , nàng đây là cơ hội vẫn tràn đầy."

      Đức phi này oán hận là tích lũy rất nhiều năm, hoàng hậu luôn mồm tỷ muội tình cảm, rốt cuộc là lúc trước Đức phi còn niệm ở tình cảm mười năm khuê phòng mới có cùng Hoàng Thượng ra, nhớ tình bạn cũ phải hoàng hậu, là nàng mới đúng.

      Tương Như Nhân nhìn nàng, đưa tay giữ tay nàng lại, tay Đức phi có chút run rẩy.


      Đức phi nhàng , "Hoàng Thượng còn biết chuyện này."


      " hẳn là biết." Nếu biết đến, hôm nay còn Triệu gia tồn tại.




      Đức phi ngẩng đầu, nhìn nàng , "Vẫn là nên biết đến, cho dù là liên luỵ Triệu gia cửu tộc, cũng thể vãn hồi quá khứ. Triệu gia tại là như vậy, biết được phải tăng thêm bi thương sao."

      Nghe Đức phi trong giọng xuất ý đồng cảm, Tương Như Nhân đột nhiên cảm giác vi diệu vô cùng.
      tart_trung, SiAm, trạch nữ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :