1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Nữ tôn] Sơ Hiểu Mộ Niên - Nhược Minh Nhược Hề (Hoàn - 22c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 21:

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu



      "Phải rồi?" Lông mày thanh tú của Ân Trúc nhếch lên, giọng nhàng.

      Sơ Hiểu im lặng gật đầu.

      Sau khi dùng bữa với Mộ Niên xong nàng lập tức tìm Ân Trúc lời từ biệt, ngờ tìm mãi mà thấy bóng dáng nên quyết định đợi Ân Trúc trở về cáo biệt nàng ấy rồi sáng mai rời .

      Đại sảnh trống rỗng bóng người, ngay cả khách nhân cũng có. Có lẽ chuyện phát sinh vào khoảng thời gian trước làm sinh ý đình trệ.

      Ngày hôm qua, Ân Trúc mang theo nam nhân chẳng biết từ chỗ nào xuất , cho nàng và Ân Trúc biết nam nhân cùng kia gần tối ngày hôm qua rời cùng với mấy người tới tìm .

      Nàng cũng để ý, gật đầu gì.

      Đến lúc cơm chiều mới thấy Ân Trúc vội vã trở lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc, lúc thấy bọn họ ngồi ở ghế vẻ mặt mới dịu xuống.

      Có lẽ xảy ra chuyện gì, nếu nàng ấy muốn nàng hỏi.

      Sau khi lời từ biệt, Sơ Hiểu liền và Mộ Niên lên lầu thu dọn đồ đạc rời .

      "Bọn họ rồi. . . . . ." Mạch Hi vô biểu tình , giọng thản nhiên.

      Sau khi bọn họ rời , vẻ mặt Ân Trúc thoáng cái xụ xuống, mặt hoàn toàn có huyết sắc.

      Khóe miệng nàng khẽ cười, dùng nó làm câu trả lời.

      quay đầu lại yên lặng nhìn mắt của nàng, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên vươn ra hai cánh tay về phía nàng.

      Lúc này, trong mắt nàng mới dần ra tia ấm áp, thân hình thoắt cái rơi xuống, được vững vàng đón ở trong ngực.

      Nàng gì, nhưng biết, nàng rất mệt mỏi.

      Đúng là công việc trong khoảng thời gian này làm hỏng nàng rồi.

      Vuốt ve khóe mắt bị bóng râm bao phủ của nàng, tay vuốt cổ của nàng.

      biết nữ nhân kia rất trọng yếu đối với nàng.

      Bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh ban đầu lúc gặp nàng, lần đầu tiên nhìn nàng, khuôn mặt nàng mang theo nụ cười rực rỡ, trong mắt lại là mảnh tịch mịch, lập tức nghĩ đến nữ tữ kia nhất định là người có chuyện xưa.

      Sau khi sống với nhau phát tính tình của nàng rất tốt, nhưng lúc càng lộ ra vẻ vui cười, trong mắt lại càng tĩnh mịch.

      Nàng có điểm cổ quái, chính là chiếc rương, cho người khác đụng vào, nếu chạm vào dù chỉ chút nàng cũng lập tức trở mặt.

      Sau đó lại có người thừa dịp lúc hai người bọn họ ra ngoài xông vào trong cốc.

      Sau khi nàng trở về nhìn thấy đống hỗn độn đầy mặt đất, mặc dù thân hình chỉ run lên, nhưng ràng cảm nhận được ít sát khí trong nháy ùn ùn mà đến.

      Nàng hề gì, nhặt những trang giấy bị ném đầy đất lên, những chiếc bình bị nghiền nát, phủi tro bụi dính vào người. . . . . .

      Lúc này mới nhìn thấy giấy viết đầy những ký hiệu kỳ quái giống như kiểu chữ gì đó.

      Nàng thu thập xong, với có việc cần giải quyết, phải ra ngoài.

      Nhưng lo lắng cho nàng, nên theo .

      Cho nên, nhìn thấy. . . . . .

      "Chuyện gì xảy ra?" thanh cắt đứt .

      Sơ Hiểu thấy Ân Trúc là lạ, xuống dưới định bụng xem chút nhìn thấy Ân Trúc té xỉu.

      Mạch Hi nhìn thấy trong mắt Sơ Hiểu che giấu được lo lắng, rũ mi mắt.

      Người này, là lòng. . . . . .

      --- ------ ------ ------ -----

      Trong mơ hồ nghe thấy có tiếng người giọng chuyện với nhau, Ân Trúc mở mắt ra.

      Cảm giác được động tĩnh của nàng hai người đều nhìn sang.

      Mạch Hi lên trước kéo chân Ân Trúc lên.

      "Ngươi. . . . . ." Ân Trúc muốn gì nhưng lại phát mình mất giọng.

      Nữ tử đứng ở đàng kia dường như tại tự hỏi cái gì, chốc lát mới ngẩng đầu.

      "Chúng ta tráo đổi thời gian ." Nàng cắt đứt lời của Ân Trúc, lộ ra nụ cười ấm áp.

      Ân Trúc sửng sốt, nàng hiểu chuyện sắp sửa xảy ra, mặc dù vấn đề thân phận bộ đầu khó xử được giải quyết, nhưng mà. . . . . .

      "Tốt." Thân thể của nàng so với nàng càng thành trả lời, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.

      Mạch Hi ngồi xuống bên cạnh giường, che giấu vui mừng trong mắt.

      --- ------ ------ ------ -----

      Sơ Hiểu đứng ở trước cửa thở .

      nhất định có thể hiểu được, bản thân mình hoàn toàn cần phải lo lắng, phải sao.

      Nhưng hỗn loạn trong lòng biết lại từ đâu mà đến.

      Chế giễu mình nghĩ quá nhiều, cuối cùng vươn tay đẩy cửa ra.

      Đập vào mắt chính là mảnh hỗn độn. . . . . .

      Nàng nhàng cười cười, ánh mắt là mảnh lạnh như băng.

      Nàng cảm thấy mắt mình nóng, bàn tay nắm chắc thành quyền mơ hồ có thể thấy tơ máu.

      Gần đây phiền, uất ức muốn chết, nếu lại có người dám tự mình dâng lên cửa.

      Vậy nên trách nàng.

      --- ------ ------ ------ -----

      Mộ Niên trở lại phòng thu thập đồ, nếu Sơ Hiểu xong chuyến này bọn họ có thể ở cùng nhau rồi.

      Thu xếp quần áo của hai người, bỗng nhiên hai tay chạm vào vật thô sáp, lấy ra nhìn mới biết hóa ra là cái đai lưng màu xanh của nàng.

      nhịn được, len lén nở nụ cười.

      Bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm nhạt, định xem xét nơi phát ra mùi nhưng thân hình thoắt cái trượt chân té mặt đất. . . . . .

      Đợi tỉnh lại lần nữa, mới phát mình ở trong phòng .

      Có chút đau lòng cúi đầu, mình lại liên lụy đến Sơ Hiểu sao. . . . . .

      "Tỉnh?" tiếng vang lên phía sau dọa giật mình, lúc này mới phát người ngồi chiếc ghế sau lưng.

      nam tử thướt tha, mặt có ít son phấn, che giấu được tướng mạo rất tốt.

      Cảnh giác lui về phía sau, sống lưng chống lên tường gỗ.

      Nam tử thấy thế cười nhạo : " nhận ra ta sao?" Vừa vuốt ve gò má của chính mình: "Trái lại lâu rồi giả trang, biết nhìn như thế nào. . . . . ." Tất cả lộ ra mảnh đỏ ửng.

      Mộ Niên thấy tướng mạo của , cực kỳ kinh ngạc: "Tiếu công tử. . . . . ." Nam tử thường rất mẫn cảm, huống chi là người này. . . . . .

      Lông mày nhắn của Tiếu Tuân run lên, bỗng nhiên áp sát mặt vào, bỗng nhiên tỉnh ngộ: " ra hôm đó ngươi có nghe thấy lời của ta, còn nhớ tên của ta. . . . . ."

      Thân hình Mộ Niên tự chủ run rẩy, đương nhiên nhớ được ngày đó trước khi nam tử này gọi vào trong phòng, vẫn là biểu cảm lạnh nhạt như thường ngày, giọng châm chọc.

      . . . . . ."Ngươi cho rằng Lâm Sơ Hiểu biết ta sao, nàng nàng biết ngươi liền tin tưởng sao, ha ha, ngốc. . . . . .". . . . . .

      . . . . . ."Nàng vốn muốn kết hôn với ta, nhưng mẫu thân ta chướng mắt thân phận của nàng, nàng còn vì ta tự hại mình đấy. . . . . .". . . . . .

      . . . . . ."Ngươi có thấy cái vòng tay cổ tay nàng , đó là tín vật đính ước của ta với nàng. . . . . .". . . . . .

      . . . . . ."Đồ chơi kia vĩnh viễn lấy xuống được, giống như ta với nàng, dây dưa dứt, đời đời kiếp kiếp, nhất định phải ở chung chỗ. . . . . .". . . . . .

      . . . . . . Dây dưa dứt, đời đời kiếp kiếp, nhất định phải ở chung với nhau . . . . . .

      " phải! phải!" Ngay lúc đó giống như vừa cảm nhận được tuyệt vọng vô tận: "Nàng bao giờ, nàng gạt ta . . . . . ."

      Nàng bao giờ lừa gạt ta. . . . . .

      Nhưng, vì sao khi đến cái vòng tay nàng chỉ cho có lệ, vẫn nhớ cổ tay nàng còn có vết sẹo nhạt.

      Nếu Sơ Hiểu đọc được suy nghĩ lúc này của Mộ Niên chắc chắc cảm thấy cực kỳ oan uổng, nàng quả nhớ được cái vòng tay này từ đâu mà đến, mà vết thương có tay là vì ngày đó thu thập tình báo bị mảnh thủy tinh xẹt qua cánh tay kết thành sẹo.

      Nhưng tâm tình của lúc này của Mộ Niên loạn thành đoàn, cực kỳ tê dại.

      . . . . . . Dây dưa dứt, đời đời kiếp kiếp, nhất định phải ở chung với nhau . . . . . .

      "Ngày trước hình như nàng cũng chạm qua ngươi, ngay cả cái này ngươi cũng hiểu!" Tiếu Tuân nhìn bộ dáng của Mộ Niên chỉ cảm thấy lòng đố kị bị thiêu đốt, ngày đó thấy nôn mửa còn tưởng có thai, cho ăn chén Nhất Ỏan Hồng Hoa, trị liệu nôn mửa, đồng thời lại thúc tinh vô cùng hiệu quả, mà thuốc này đối với dựng phu đây là loại thuốc nạo thai mạnh mẽ. Mà ai ngờ, nam tử này lại . . . . . . Ngược lại, sau đó lại chân chính trở thành người của nàng.

      . . . . . . Dây dưa dứt, đời đời kiếp kiếp, nhất định phải ở chung với nhau . . . . . .

      Bây giờ cho dù cái gì cũng đều vào tai Mộ Niên được, câu kia như ma quanh quẩn bên tai .

      Tim của đau như muốn xé rách thành từng mảnh. . . . . .

      . . . . . . Thê chủ ơi, Mộ Niên nên làm cái gì bây giờ. . . . . .

      Xin đừng bỏ ta.

      Sơ Hiểu chỉ cảm thấy ngực mình đau xót, tiếng gió xẹt qua tai nàng.

      . . . . . . xa rồi. . . . . .

      Nàng nhìn thấy nơi giao hẹn có rất nhiều người.

      nhàng lọt vào đống người, tiếp nhận thanh kiếm của nàng.

      . . . . . . Chờ ta, ta tới đón ngươi về nhà. . . . . .

      . . . . . . Tiểu phu quân của ta. . . . . .
      Phong Vũ Yênmelodyevil thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 22 【 chương cuối 】

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu




      "Ầm!" Cửa bị đạp gãy thô bạo, hắc y nhân té ở bên chân Tiếu Tuân, nắm lấy ống quần Tiếu Tuân như muốn cái gì đó, nhưng khóe miệng lại chảy ra máu tươi, chết rồi.

      Sơ Hiểu nhìn người nọ vào, mặt thay đổi quét mắt nhìn Tiếu Tuân cái, thẳng tới trước mặt Mộ Niên, ngồi xổm xuống.

      "Ta tới đón ngươi về nhà." Tiếng của nàng dịu dàng, đưa tay muốn chạm vào .

      Mộ Niên nhìn bàn tay đưa tới, vô ý thức lách mình tránh ra.

      Nàng sững sờ, thu lại bàn tay dính máu be bét, thanh lại có chút run rẩy.

      "Chúng ta về nhà, được "

      nhìn nữ tử trước mặt, vừa quen thuộc vừa xa lạ, khóe miệng vẫn mỉm cười ấm áp như vậy, nhưng thanh lại mang theo chút xác định.

      Nụ cười của nàng phải là nụ cười vui mừng, trong con ngươi hoàn toàn là mảnh tĩnh mịch, giống như vòng xoáy vừa bi thương vừa tuyệt vọng, muốn hút vào sâu trong đó.

      bỗng nhiên có chút mềm lòng.

      Cho dù là tín vật ước hẹn gì, chỉ cần nàng là tốt rồi.

      tin nàng, rất sâu đậm. Cho dù nàng có từng lừa gạt hay .

      chỉ muốn sống ở bên nàng.

      . . . . . . Dây dưa dứt, đời đời kiếp kiếp, ta chỉ muốn cùng nàng ở bên nhau. . . . . .

      nhìn tay nàng vô lực buông xuống, cho dù dính đầy nước bùn cũng che giấu được đầu ngón tay bóng loáng mỹ mãn, nhìn lại các đốt ngón tay của mình, ràng phúng phính hơn so với trước kia nhiều, lật qua, vẫn tràn đầy dấu vết phong sương lần lượt đan vào nhau.

      Nàng cách gần như vậy, đưa tay là có thể chạm đến. Nhưng đứng ở bên người nàng đến cùng có phải là lựa chọn chính xác hay vì lúc nào cũng đem đến cho nàng rất nhiều chuyện nguy hiểm, để nàng lần lượt đối mặt những thứ hoạn nạn vốn cần thiết này, vì mà mất công tác nàng vốn rất thích, rời khỏi những bằng hữu từng chung hoạn nạn, mà bây giờ, lại hoài nghi lòng của nàng sao. . . . . .

      phải, vốn cần những thứ này, nhưng vẫn ngốc như vậy, tìm ra được vấn đề nằm ở nơi nào.

      Sơ Hiểu nhìn cứ cúi đầu như vậy, đỉnh đầu của ra vầng sáng.

      bất động, nàng chờ .

      Nàng chưa từng trải qua tình , bản chất nàng ngượng ngùng, nàng chủ động tranh thủ cái gì.

      Nàng cho là nàng, nàng , như vậy là đủ rồi.

      Cho dù lúc này lui bước là vì cái gì, đều là ngoài dự đoán của nàng .

      Có phải nàng quá ngây thơ rồi , vậy mà lại tin tưởng dịu ngoan tiếp nhận nàng, tiếp nhận bàn tay đầy máu của nàng, tiếp nhận quá khứ u ám mà nàng bao giờ cho người khác biết.

      Có phải nàng quá tự cho mình là đúng hay , cho nên mới đổi lấy kết quả này

      Có phải... ghét bỏ ta.

      Tại sao hốc mắt lại nhịn được nóng lên.

      "Chúng ta về nhà, có được ?" Nàng phát lời của mình lại mang theo khẩn cầu hèn mọn như thế.

      Thân hình run rẩy, nhìn nàng cái nhanh.

      . . . . . . Nàng đỏ mắt, có phải nhìn lầm rồi . . . . . .

      "Ngươi mang theo tín vật đính hôn của chúng ta, tại sao còn làm bộ biết ta!" Từ nãy đến giờ, Tiếu Tuân vẫn lên tiếng lúc này lại .

      Y nữ tữ này như vậy, tại sao nàng có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn nam tử khác, tại sao có thể dùng giọng van xin thấp kém như thế với nam tử khác như vậy, tại sao có thể vì nam tử khác mà tuyệt vọng rơi lệ.

      Nàng giương mắt nhìn Tiếu Tuân, cuối cùng lộ ra nụ cười ấm áp, Sơ Hiểu chỉ cảm thấy bản thân mình tự chủ ra: "A Tuân, ngươi rốt cuộc tới." Ấm áp rét lạnh: "Nhưng mà, ta chết rồi, làm sao bây giờ?"

      "Ngươi ngươi ta, ta vui mừng rất lâu. Ngươi tặng ta vòng tay, ta cẩn thận đeo cổ tay. Sau cùng, ngươi lại phái người giết ta sao." Tiếng cười vốn dịu dàng lại chuyển sang ảm đạm.

      "Ta có. . . . . . Nếu ta biết, ta nhất định cứu ngươi!" Y mở to mắt, y vốn tưởng rằng an bài có sơ hở, nếu nàng chết trong lần kia, chính là nàng đủ tư cách xứng với y, nếu có, như vậy tất cả đều vui vẻ. Nàng nàng thương y, có thể vì y giao ra tất cả, dĩ nhiên, nhất định nàng cũng vì y nguyện ý chết.

      Nhưng mà, nàng chết.

      Ban đầu y cho rằng nếu như vậy, người như thế lưu lại cũng có giá trị gì, nhưng ngờ nàng lại xuất , giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy, thậm chí còn thừa nhận y.

      Do mà sinh hận, y biết, nhất định là như vậy.

      Nàng thương y, cho nên hận y. Y vừa lòng với kết quả mình đẩy nàng ra, cuối cùng nàng bỏ được y, mà trở lại bên cạnh y . . . . . .

      "Bây giờ, ngươi còn gạt ta. . . . . ."

      "Chẳng lẽ muốn ta ra sao?"

      "Tiếu Tuân. . . . . . Hạ Húc. . . . . . Ngươi nhìn ta bị loạn tiễn bắn trúng, thiên đao đâm thủng, lòng dạ độc ác. . . . . ."

      "A, ta sợ là ta quên mất. . . . . . Sợ rằng hai cái tên này cũng phải là tên của ngươi. . . . . ."

      "Từ đầu tới cuối, ngươi chưa bao giờ lòng, ngươi làm cho ta rơi vào kết cục như vậy. . . . . ."

      Nữ tử ngẩng đầu, thu lại nụ cười mặt.

      . . . . . . Hóa ra là chuyện như thế sao. . . . . .

      Nàng đưa tay đặt lên vòng tay ở cổ tay, ánh sáng lóe lên, có thể thấy được nguyên chủ trân trọng nó đến chừng nào, ngày ngày tự giác mà vuốt ve.

      Dùng lực, kéo ra.

      . . . . . . Nàng biết biết tất cả mọi chuyện. . . . . .

      Nhìn thấy động tác của nàng, y biết tâm tình mình như thế nào: "Vô dụng, vòng tay này dùng thạch Hải Lâu nếu mang vào thể tháo ra. . . . . ." Y trừng to mắt: ". . . . . . Làm sao có thể. . . . . ."

      . . . . . . Ràng buộc giữa nàng và y, có. . . . . .

      Y vốn cho là y nàng, nàng y, nàng nên trung thành với y, giao ra hết thảy, thậm chí là tìm chết.

      Tạm biệt nàng, nàng giống như là thay đổi thành người khác, nụ cười có nồng đậm cưng chìu, lạnh như băng, giống như thay đổi thành người khác.

      Y vốn tưởng rằng nàng vẫn y , làm sao có thể biến thành cái bộ dáng này . . . . . .

      "A." Nàng giật khóe miệng, hổ là thạch, ngay cả nàng cũng mất cả phen công phu. . . . . .

      . . . . . . Có lẽ là mọi người thấy được, nhưng mà, nàng sớm phải là "Người". . . . . .

      Vòng tay bị người vứt bỏ thương tiếc vang lên tiếng giòn tan, vốn là ánh sáng lại bị màu máu đen hồng che dấu.

      "Chàng quyết định về nhà cùng ta sao?" Nàng lộ ra nụ cười xán lạn với Mộ Niên.

      Lúc này Sơ Hiểu mới khôi phục lại thành Sơ Hiểu chân chính. Nàng cười, hề có nhiệt độ, nếu nhìn chăm chú có thể thấy ánh mắt nàng sâu thẳm đấy.

      Mộ Niên nhìn nàng chút lưu luyến xoay người, tay áo bay lên, vừa quyết liệt lại vừa đẹp đẽ.

      Vai của nàng khẽ run, nghe thấy nàng cúi đầu cười, cảm giác xa lạ như vậy.

      Tâm bỗng nhiên đau đớn. . . . . .

      "Thê chủ. . . . . ." Thân thể của đáp lại câu trả lời thành , tránh cánh tay dính đầy máu, vòng lấy hông của nàng.

      . . . . . . Mảnh khảnh như vậy, để cho có cảm giác nàng cần , để cho cảm giác là nàng chờ . . . . . .

      Nữ tử cứng ngắc, dường như bây giờ mới chậm rãi buông lỏng, khóe miệng lộ ra nếp nhăn nhợt nhạt khi cười. . . . . .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      [ mười năm sau ]

      Lại là buổi sáng sớm, sau khi Mộ Niên tỉnh lại, đẩy Sơ Hiểu rời giường.

      Sơ Hiểu dụi dụi mắt, bất đắc dĩ: "Phu quân có tinh thầnn như thế, xem ra là tối hôm qua thê chủ sơ xuất. . . . . ."

      Mộ Niên hơi đỏ mặt, nhàng đẩy lồng ngực của nàng: " cái gì đó ~"

      Lúc này, Mộ Niên hai mươi sáu tuổi, còn là nam hài ngây ngô, con ngươi trong suốt mang theo phen ý vị đặc biệt.

      Nàng cúi đầu cười cười, kéo cổ của xuống nhàng hôn lên khóe môi.

      cũng cự tuyệt, cúi người, cánh tay vòng qua cổ của nàng.

      Bỗng nhiên cảm thấy động tác của nàng dừng lại, vuốt khóe miệng nhìn bệ cửa sổ.

      "Thế nào. . . . . . Có phải lại là. . . . . ." nằm ở người nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn lại.

      Nàng chỉ hừ tiếng: " có chuyện gì." Lại lật thân đè , ngón tay gạt mở vạt áo vừa mới cột kỹ. . . . . .

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Lâm Niệm nhìn hăng say chỉ cảm thấy có cổ sức lực kéo nó ngồi xổm xuống, nó mất thăng bằng ngã vào trong ngực ấm áp.

      "Hư ~" Lâm Mặc buồn cười nhìn bé con trong ngực nhàng giãy dụa, động tác thăm dò lên .

      Sợ là mẫu thân sớm thấy, nhìn sát khí vừa mới ùn ùn kéo đến. . . . . .Bình thường tiểu tử này luyện công tốt lại còn có thể cảm giác được, trí nhớ cũng dài, tưởng rằng phá hư "Chuyện tốt" của phụ mẫu, phụ thân còn có thể giúp cho đệ sao?

      Chốc lát, Lâm Mặc mới buông ra.

      Lâm Niệm bất mãn bĩu môi trừng mắt với Lâm Mặc "Tỷ, ngươi làm gì. . . . . ." Thân thể bỗng nhiên bị nhấc lên.

      Mỗi tay Lâm Tang nhấc lên bé, vừa bực mình vừa buồn cười: "Tại sao lại tới nghe trộm ở góc tường. . . . . . A Niệm cũng thôi, nhưng Mặc, sao muội cũng theo. . . . . ." Hai người này là hai tiểu đệ muội tinh quái, nhìn A Niệm nghịch ngợm bao giờ im lặng, còn Mặc, mới năm tuổi, bộ dáng cũng che dấu được khí chất, Lâm Tang ra lời, tóm lại là giống như tiểu hài tử.

      Lúc trước bọn họ sinh ra cặp song sinh, song sinh vốn ít, y học cổ đại cũng phát triển. Vừa ra đời im lặng, thậm chí còn đoạn khí, sau lại biết tại sao sống lại, được phụ mẫu cực kỳ cưng chiều, nhìn Mặc, ở trước mặt người ngoài là bộ dạng bệnh tật, kỳ thực. . . . . .

      Nhìn A Niệm ngừng nháy mắt với mình, Lâm Tang bất đắc dĩ lắc đầu, thôi thôi, điều mình phải làm, chính là thương bọn họ tốt mà thôi. . . . . .

      ( toàn văn hoàn )
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :