[Trọng sinh] Nhàn thê - Vị Miên Quân

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 28: cuốn sổ sách dẫn đến phong ba (năm)

      Editor: Estella

      Bên trong thư phòng mùi huân hương vẫn còn tản ra, Diêu Văn Hải là võ tướng, ở trong thư phòng phần lớn là nghiên cứu sách binh pháp linh tinh, dễ thấy được là cái giá ở vách tường phía đông thư phòng treo đầy các loại vũ khí. Có trường kiếm, trường mâu sắc bén, bộ khôi giáp được đặt chính giữa mặt bàn, biểu thị thân phận của Diêu Văn Hải.

      đứng bên cạnh khôi giáp của mình, tay vuốt mũ khôi giáp, cúi đầu tựa hồ suy nghĩ lại mọi chuyện, hoặc là cố nén tức giận. thái dương của xuất vài sợi tóc trắng, lộ ra cỗ tang thương làm cho người nguyên bản tuấn lãng lúc này thoạt nhìn lại có vài tia bi ai. đại tướng quân thân hình cường tráng, tướng mạo đường đường của năm đó dường như tồn tại nữa, nay đứng ở chỗ này chỉ là người phụ thân mất con trai.

      Dương Uyển Bạch được Trịnh ma ma giúp đỡ, suy yếu ngồi ở ghế, thân thể hơi nghiêng, ràng là vô lực lại vẫn cố gắng giữ dáng vẻ đoan trang, thoạt nhìn rất mạnh mẽ. Nàng mím môi, cố gắng trừng mắt, căm tức nhìn về phía Tần di nương, tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng được lời.

      Tần di nương bị Diêu Chỉ Yên trút mấy roi, cơ hồ là bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, tóc mai tán loạn, quần áo cũng có chút rách nát, rỉ ra vết máu. Thân thể an phận nhúc nhích, có lẽ là muốn giảm bớt chút đau đớn, nhưng lại có người để ý tới nàng, ngay cả lão gia thường ngày đều đối xử với nàng rất tốt, lúc này đều nhìn nàng lấy cái.

      Nàng biết...Nàng làm cho Diêu Văn Hải thất vọng rồi.

      Mấy ngày trước đây, nàng ở chỗ Diêu Chỉ Yên bị ủy khuất, vốn muốn đến chỗ Diêu Văn Hải tố khổ, ai ngờ Diêu Văn Hải thế nhưng mấy ngày này đều ở trong phòng chiếu cố Dương Uyển Bạch cũng tới gặp nàng, khó được đến lần nhưng cũng chỉ ngồi lát rồi , nàng từ trước tới nay chuyện thích quanh co lòng vòng để Diêu Văn Hải tự phát , ngày ấy vừa mới câu Diêu Văn Hải , nàng căn bản có cơ hội nhắc tới việc kia.

      Thế này cũng thôi , Diêu Văn Hải vừa mới mất trưởng tử, vô tâm bồi nữ nhân cũng là chuyện bình thường. Khôi nghĩ tới mấy ngày nay nàng gặp Diêu Văn Hải, bây giờ gặp được lại là dưới tình trạng này, mà ngay cả Diêu Chỉ Yên vừa mới lấy roi đánh nàng, Diêu Văn Hải cũng đều có lập tức ngăn trở. Lần này nàng lo sợ, có Diêu Văn Hải để dựa vào, nàng cái gì cũng có, cả người phát run, sợ hãi nhìn người trong phòng, nhìn quét qua vòng lại đụng phải con ngươi bình tĩnh của Diêu Chỉ Yên.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Diêu Chỉ Yên mâu trung có phẫn nộ, có mừng thầm, bộ dáng bình thản này gống như là nhìn người chết.

      Diêu Chỉ Yên tuy rằng quỳ ở nơi đó, mặt có chút nước mắt, nhưng mà sống lưng vẫn thẳng tắp. thập phần mạnh mẽ ngẩng cằm, giống như mãnh thú chờ đợi chiến đấu.

      Nàng vốn có đôi con ngươi giống như ngọc lưu ly, thần sắc hời hợt, lúc nhìn người khác làm cho người ta có cảm giác quỷ dị. Lúc này Tần di nương càng cảm thấy Diêu Chỉ Yên đáng sợ, trong thân thể nho kia dường như là mãnh thú hung hãn.

      Ngay tại lúc Tần di nương sợ hãi, Trần quản gia và tiên sinh phòng thu chi đều bị dẫn vào, hai người vừa tiến đến, liền thấy Tần di nương tóc tai bù xù, chật vật đến cực điểm, hai người ra thân mồ hôi lạnh, tâm cũng lạnh nửa.

      Bọn họ bùm bùm tiếng quỳ gối ở nơi đó, thanh run run : “Tiểu nhân gặp qua lão gia, phu nhân, tam tiểu thư, Tần...Tần di nương.”

      “Bị Thu nhi đánh nát bát bát giác, mấy ngày mới có thể mua lại được?” Diêu Văn Hải thanh rất thấp, nghe qua hết sức bình tĩnh. Chuyện đầu tiên hỏi cũng phải là chuyện bọn họ tham vật bồi táng, mà làm như thế nào sửa chữa.

      Khoảng cách hạ táng còn có hai ngày, đây là do thần tử tính thời gian. Diêu Văn Hải đối với thần tử luôn luôn tín nhiệm, đương nhiên muốn làm sai canh giờ. Ở trong lòng Diêu Văn Hải lúc này, việc tài vụ bị tham căn bản trọng yếu, nhi sau khi chết có thể yên ổn mới là quan trọng nhất. là trưởng tử của mình, đáng lý chính mình nên hậu táng, thể để chuyện này xảy ra sai lầm.

      xứng làm phụ thân, thế nhưng làm cho người trẻ tuổi cứ như vậy ra , làm cho thê tử kết tóc kiêu ngạo của mình rút tính tình kiêu ngạo, khóc lóc lại ốm đau giường mấy ngày dậy nổi, đều xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.

      “Hai ngày này, nô tài nhất định làm thỏa đáng.” Lúc này Trần quản gia vội vàng đáp.

      “Thu nhi tra ra những đồ giả này, hoặc là phẩm chất kém gì đó, bao lâu mới có thể đổi thành tốt nhất?”

      “Hai ngày, chỉ cần hai ngày, lúc hạ táng, chúng tiếu nhân nhất định làm thỏa .”

      Diêu Văn Hải như trước đứng trước khôi giáp, nhìn mũ giáp của mình, đột nhiên cảm thấy mặt mũ giáp lộ ra vết máu, đỏ sẫm mà dị, mang theo cảm giác nóng rực, ăn mòn hốc mắt ông, làm mắt ông rưng rưng: “Tốt, chuyện này ta giao cho Thu nhi hỗ trợ, nếu vật bồi táng nhi có gì hợp lệ dùng huyết tế đến bồi táng. Các ngươi ba người có thể vào phần mộ của Diêu gia, cũng là được coi trọng!”

      Nghe câu đó, ba người đều cả kinh, Trần quản gia khóc nức nở liên tục dập đầu, cái trán đụng mặt đất thùng thùng vang lên, vội vàng cầu xin tha thứ: “Nô tài dám chậm trễ, nô tài cho dù mấy ngày ăn ngủ, cũng chậm trễ việc này! Lão gia tha mạng, tha mạng a!”

      Tiên sinh phòng thu chi tuổi tác cao, bị Diêu Văn Hải dọa câu thân thể bắt đầu run run, có triệu chứng bất thường. lúc sau, gục mặt đất run rẩy, miệng còn trào bọt mép, rất là ghê tởm.

      Diêu Văn Hải cũng để ý, trực tiếp đối Trần quản gia : “Vị tiên sinh này tuổi tác cũng lớn, đưa về nhà dưỡng lão thôi.”

      ngoại tôn, cũng là người tính toán giỏi, bằng....”

      “Miễn, tay chân sạch có thể di truyền, người nhà bọn họ đều đưa hết .” Diêu Văn Hải xong, xoay thân mình nhìn về phía Trần quản gia, thêm: “Chuyện này ngươi ta nên xử lý ngươi như thế nào?”

      Trần quản gia nơm nớp lo sợ quỳ gối ở nơi đó, liếc mắt nhìn Tần di nương cái, thấy nàng giống như con chó đáng thương lui ở trong góc, biết cũng thể hy vọng được gì ở nàng, lại nhìn đến tiên sinh phòng thu chi ở bên này câu cũng liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Ngoài của gã sai vặt tiến vào kéo chân mang ra ngoài giống như là kéo khối thi thể.

      “Lão gia, ta là người hầu trong phủ, Trần gia chúng ta nhiều thế hệ đều hầu hạ đại viện Diêu gia, đây là lần đầu tiên nô tài động tâm tư đứng đắn mới có thể làm ra chuyện tình như bây giờ, là nô tài đáng chết, là nô tài có tội. Xin lão gia đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho tiểu nhân lần này , tiểu nhân nhất định đem chuyện tình xử lý thỏa đáng, làm nhục sứ mệnh.”

      Diêu Văn Hải đỡ trán, cuối cùng thở dài hơi : “Trần quản gia, ta cũng là người ngươi nhìn lớn lên, cũng muốn làm khó ngươi, nhưng là ngươi làm khó ta. Thôi thôi, đợi chuyện tình giải quyết thỏa đáng, ngươi cùng tiên sinh phòng thu chi kia chủ động đến nhận năm mươi trượng, khấu trừ ba năm tiền công, đem tiền tham được toàn bộ giao ra, việc này cứ như vậy cho qua. Về phần Tần di nương...." xong liền dừng lại chút.

      Dương Uyển Bạch cơ hồ lập tức nhìn về phía Diêu Văn Hải, ánh mắt lợi hại theo dõi , tựa hồ hôm nay nếu nghiêm khắc xử lý Tần di nương, nàng tất nhiên dễ dàng bỏ qua.
      Nguyễn^_^An, Anhdva, Tuyết Liên3 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      truyện quá hay, thank nàng, mong nàng mau cho ra chương mới

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Truyện quá tỉ mỉ nên vất vả editor đây, nhưng cũng rất hay. Cố lên các nàng nhé.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 29: cuốn sổ sách dẫn đến phong ba (sáu)

      Editor: Estella

      Diêu Văn Hải quét mắt nhìn Tần di nương, nhìn thấy nữ tử ngày thường hiền lành, lúc này lại khóc thấp hèn như thế, chán ghét “chậc” tiếng, lập tức : “Đem Tần di nương đánh sáu mươi đại bản, sau đó nhốt trong phòng hai năm, được ra cửa nửa bước, cũng được nhìn đứa , miễn cho đem đứa làm hư. Đem toàn bộ ngân lượng tham lúc trước thu hồi, khấu trừ tiền tiêu vặt năm năm. Minh nhi đưa đến làm con dưới danh nghĩa Bạch di nương, biết chưa?”

      Bạch di nương là người từ thông phòng lên, tính tình nhu nhược, luôn sợ Tần di nương và Dương Uyển Bạch. Diêu Chỉ Yên sống hai đời, đều chưa thấy Bạch di nương ngẩng đầu lên là cái dạng gì, trong trí nhớ Bạch di nương luôn luôn cúi đầu, gặp ai cũng luôn là bộ dạng im lặng.

      Sau lại...Sau lại nàng như thế nào ấy nhỉ? Diêu Chỉ Yên nhớ !

      Ngay tại lúc Diêu Chỉ Yên tính chuồn , Tần di nương đột nhiên khóc hô tiếng bén nhọn: “Lão gia!”

      tiếng này thập phần bén nhọn, trong căn phòng im lặng có vẻ phá lệ chói tai, Diêu Văn Hải ngẩng đầu nhìn Tần di nương, nghĩ muốn nhìn xem nàng còn có thể cái gì.

      “Lão gia, trước đó vài ngày thiếp xem xét các khoản chi tiêu, phát trong phủ ngân lượng gần như thiếu hụt. Phu nhân là đích nữ, là chính thê, chú ý phô trương, ra tay cũng là hào phóng, cần chừng đó ngân lượng, đối với nhi tử của mình cũng là hết mực cưng chiều, cho nên vật bồi táng cũng là vật vô cùng tốt, tính sơ sơ ra cũng mấy ngàn lượng hoàng kim! Nếu dựa theo danh sách của nàng, như vậy ngân lượng trong phủ còn lại đủ để chúng ta sống! Thiếp nghĩ như vậy nên mới tiết kiệm trước, sau này cùng lão gia ...” Tần di nương vừa mới hoa lê đái vũ xong, Dương Uyển Bạch liền hung hăng vỗ bàn, đánh gãy lời của nàng.

      Nàng tức giận đến thanh phát run, cố gắng trấn định lát mới mở miệng chuyện: “Ngươi lời này hay nhỉ! Ngươi trách ta phô trương, lãng phí đồ lão gia tích tụ? Hừ! Độc nhất phụ nhân tâm, ta thầm nghĩ tích cho nữ nhi đồ cưới dày, trong nhà mỗi người được ăn no mặc ấm, vài lần lấy chính ngân lượng trong đồ cưới của mình ra để trợ cấp gia dụng, mà ngay cả vật bồi táng của nhi tử, cũng là từ trong đồ cưới của ta lấy ra! Ngươi tham bổng lộc của lão gia , còn tham đồ cưới của ta, lúc này lại là vì lão gia? Nếu như chuyện này bị phát , có phải hay toàn bộ là của ngươi, hay là đồ cưới của con ngươi?”

      Tần di nương ra sức lắc đầu, đột nhiên giơ tay lên trời thề: “, thiếp tuyệt đối nghĩ như vậy, thiếp lòng thiên địa chứng giám, nếu thiếp có lời nào là dối, nguyện bị thiên lôi đánh xuống.”

      Cư nhiên dám phát lời thề độc.

      Này đúng là bước đường cùng rồi.

      Diêu Văn Hải nhìn hai nữ nhân, có chút do dự.

      thể vật bồi táng của Diêu Tử cực kì dày, so với hoàng tử có đôi khi còn nhiều hơn. Lúc ấy nghĩ Diêu Tử là thế tử, tuổi còn trẻ phải ra , nên muốn bồi thường cho , lúc này xem ra...Có phải có chút xa hoa hay ?

      Diêu Chỉ Yên trong trẻo lạnh lùng mở miệng : “Cha, đại ca bị chết như vậy giá rẻ sao? Trong nhà ngân lượng đủ, phải lấy vật bồi táng của đại ca đến trợ cấp, nếu là như thế, đại ca đáng thương, dùng mệnh vì nước phấn đấu, vì Diêu gia làm vẻ vang, sau khi mất lại lạc đến cảnh ngộ như thế này. Nữ nhi tuy răng chỉ là nữ tử, nhưng cũng biết đến đại cục như thế nào, nữ nhi nguyện ý đem đồ cưới của mình lấy ra, muốn đại ca ra được yên ổn chút.”

      xong, hung hăng đụng đầu cái, phát ra tiếng vang, nghẹn ngào : “Nếu như trong nhà vẫn muốn lấy thêm, nữ nhi nguyện ý vì đại ca chôn cùng, để cho sau khi ra còn ủy khuất như vậy!”

      Diêu Chỉ Yên vừa dứt lời, Dương Uyển Bạch liền lập tức bổ nhào vào người Diêu Chỉ Yên, ôm bả vại đơn bạc của Diêu Chỉ Yên khóc cực kì thương tâm, nàng khóc : “Lão gia, mẹ con chúng ta phải bị đối xử như vậy sao? Nếu là như thế thiếp thân cũng nguyện ý theo nhi, lưu lại đồ cưới trợ cấp trong nhà!”

      Trịnh ma ma là người trung thành, theo quỳ gối bên người Dương Uyển Bạch, lão lệ tung hoành.

      Diêu Văn Hải cũng đỏ ánh mắt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. Trưởng tử bị chết, tâm tình của rất tệ, lúc này mấy người phụ nhân còn sống yên ổn, nháo ra chuyện tình đến mức này, có thể nào tức giận? Nhưng là tôn nghiêm của tướng quân cho phép khóc, gắt gao nắm chặt quyền, đến mức phát ra tiếng vang.

      “Hồ nháo! Các ngươi là uy hiếp ta sao? Quá ngu xuẩn! Tiểu Bạch, ngươi cư nhiên theo nữ nhi của ngươi hồ nháo, ngươi....ngươi làm ta tức chết! Diêu Văn Hải tức giận mắng to, trực tiếp kêu ra tên gọi trong khuê phòng của Dương Uyển Bạch.

      Dương Uyển Bạch nhìn ra Diêu Văn Hải quyết tâm phạt Tần di nương, cái gọi là chuyển biến tốt thu tay, lúc này nàng nâng tay xoa xoa mắt, nhìn Diêu Văn Hải : “Lão gia, con ta bị ủy khuất, ta rất đau lòng....”

      “Ta đau lòng sao? Đừng quỳ đất nữa, đứng lên, về phòng , ta thương lượng với Thu nhi chút.” xong bước tới, nâng Dương Uyển Bạch dậy, nâng tay giúp Dương Uyển Bạch lau nước mắt mặt, lại nhìn thoáng qua Diêu Chỉ Yên, có trách cứ, ngược lại có tia vui mừng, nữ nhân Diêu gia nên trọng tình trọng nghĩa!

      Quay đầu phân phó Trần quản gia tiếng, Diêu Văn Hải trực tiếp tiêu sái ra khỏi thư phòng.

      Diêu Chỉ Yên thế này mới đứng dậy, vừa mới đứng lên, đem nhuyễn điếm để lại bên ghế, Trịnh ma ma qua xem, hỏi nàng: “Tam nương, lão gia cư nhiên cho ngươi nhuyễn điếm, sau đó để ngươi quỳ sao?”

      “Biểu ca vụng trộm cho ta.” Diêu Chỉ Yên thè lưỡi trả lời, thân thủ liền đỡ Dương Uyển Bạch.

      Dương Uyển Bạch trở lại nhìn nhìn nhuyễn điếm kia, lại nghĩ lại phen chuyện tình hôm nay, cân nhắc hồi mới : “Thu nhi cũng là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, so với những người ngu xuẩn tốt hơn nhiều lắm.” xong, trừng mắt liếc Trần quản gia cái.

      Trần quản gia nơm nớp lo sợ, quỳ ở đó dám ngẩng đầu lên, xem như chấp nhận những lời này.

      “Còn lo giải quyết chuyện Tần di nương ?” Dương Uyển Bạch phân phó câu, liền nắm tay Diêu Chỉ Yên ra khỏi thư phòng.

      đường trở về, thân thể Dương Uyển Bạch vẫn tức giận đến phát run, lâu sau cũng thấy tốt lên.

      Trịnh ma ma giúp đỡ Dương Uyển Bạch, nhịn được : “Phu nhân, hôm nay người nhẫn ít tính tình quật cường, chiếm được kết quả người muốn, cũng nhờ Yên nhi dụng tâm kín đáo, nhắc nhở người.”

      Dương Uyển Bạch gật gật đầu, vỗ vỗ tay Diêu Chỉ Yên, : “ nhiều ngày ta cũng ngẫm ra, lúc trước là ta quá mức cao ngạo, mới có thể cùng lão gia bất hòa, nhiều ngày nay ta như vậy đối đãi với ta vẫn rất tốt, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng...” xong, lời đột nhiên chuyển qua người Diêu Chỉ Yên, nàng : “Yên nhi, ngày sau con cũng phải hiền lương chút mới tốt, tính tình này của con giống ta, nhà mẹ đẻ ai quản con, nhưng đến nhà chồng liền nhất định được nhường nhịn, biết ?”

      Diêu Chỉ Yên đột nhiên nhớ tới Bạch Cốc, nhà nhân khẩu đơn giản, mẫu thân mặc dù có chút thích quản lý, nhưng lại là người nhu nhược, nàng có thể hoàn toàn chế trụ, cho nên nhà chồng... Coi như là ở chung tốt , ít nhất nàng gả cho Bạch Cốc vài năm, cơ hồ đều rất tốt.

      Nghĩ đến đây, biểu tình nàng lại cứng ngắc, giờ trong lòng Bạch Cốc, chỉ sợ nàng là vị đại tiểu thư điêu ngoa ? Hai người bất hòa, như thế nào có thể cùng nhau?

      Mặc dù nàng Bạch Cốc, nhưng mà sau khi trọng sinh có quá nhiều chuyện thay đổi, đều biểu thị bọn họ vô duyên với nhau.

      Nàng nên làm như thế nào đây?

      “Nương....Tương lai tướng công con có thể chính mình chọn ?” Diêu Chỉ Yên đột nhiên mở miệng hỏi, biểu tình nghiêm túc.

      Dương Uyển Bạch có chút nào do dự trả lời: “Tướng công tương lai của con....con có thể chính mình chọn lựa gả qua.”
      -----------------------------------------
      Lời editor: Sorry mấy nàng, gần Tết công việc bận rộn nên ta edit hơi lâu, các nàng thông cảm nhé, ta cố gắng edit nhanh để các nàng có truyện đọc, thank mấy nàng ủng hộ nà, ai hi hi.....

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 30: sâu đậm nữ nhân ()

      Editor: Estella

      Tới ngày an táng Diêu Tử , Diêu Chỉ Yên mới lại nhìn thấy Phạm Trạch Thu. thể nghi ngờ hai ngày này Phạm Trạch Thu là người bận rộn nhất, bôn ba hai ngày thể chợp mắt được chút. Khó được hồi phủ, cũng phải ở lại để thu xếp vật bồi táng.

      Bây giờ càng thêm long trọng so với lần trước, tế phẩm đúng quy cách còn nhiều hơn lúc trước.

      Trang hoàng ngoài cửa là năm cái đỉnh, mỗi đỉnh có thịt dê, lợn, cá, thịt kho, thịt tươi. Trang hoàng xe linh cữu rất nhiều tế phẩm là bốn cái đĩa, bốn cái biên (vật dùng để đặt hoa quả lên cúng giống cái bồng của VN mình), bốn đĩa phân biệt có dạ dày trâu, thịt trai, rau dưa muối, thịt oa; bốn biên phân biệt đựng táo, bánh gạo, hạt dẻ, thịt khô, ngoài ra còn có rượu.

      Trong phủ lục tục xuất khách đến bái tế, thân phận đều cực kì tôn quý, ngay cả tả thừa tướng phụ thân của Minh Tranh đều mang theo toàn bộ con trai trưởng trong nhà đến bái tế, Văn Tĩnh Bạc cũng cùng tổ phụ thượng thư đại nhân dắt theo chắt trai và con trai trưởng toàn bộ đều đến đông đủ. Mấy ngày trước cùng Diêu Chỉ Yên nảy sinh xung đột Từ phủ toàn bộ con trai trưởng cũng đều đến, Diêu Chỉ Yên lại có tâm tình xem mặt mũi phu nhân như thế nào. Lúc sau còn có vài vị hoàng tử, đại thần trong triều cơ hồ đến đông đủ, có thể thấy được Diêu gia có mặt mũi nhiều bao nhiêu.

      Làm chủ nhà, đám người Diêu Chỉ Yên phải ở bên bái tạ, Diêu Chỉ Yên là nữ tử, thể lộ diện, chỉ có thể quỳ gối cúi đầu ở phía sau, thể gặp Minh Tranh và Văn Tĩnh Bạc.

      Đột nhiên trong khí trang nghiêm trở nên ồn ào, Diêu Chỉ Yên tò mò nghiêng đầu nhìn, liền thấy có nhóm người đến.

      Nam tử cầm đầu đám người này đội mũ sa to, che khuất dung nhan, dáng người cao gầy, mang áo choàng màu trắng, cổ tay áo có thêu sợi tơ màu đen, khiêm tốn mà lại xa hoa. Sợi tóc của nam tử theo bên trong mũ sa lộ ra chút, nhìn ra được vẫn chưa được buộc lại, tóc rất đen, làm người ta cảm thấy buộc tóc phải vì lười nhác mà vì tóc quá mức mềm mại, dây cột tóc căn bản cố định được. chậm rãi đến, lại có quan viên hành lễ với , thái độ thập phần cung kính.

      Đại thần này tuổi cũng già, người mang mũ sa kia khó nhận ra vẫn còn rất trẻ, biết người này đến tột cùng là ai, thế nhưng được mọi người tôn trọng như vậy.

      Phía sau theo bốn người, đều là những nam tử dáng người gầy, trong đó có người mặc hắc y, ba người khác đều mặc áo dài màu xám, đều buộc tóc, nhìn gần thấy quần áo có vài phần giống như là đạo sĩ.

      “Thần tử cư nhiên ra ngoài...” Diêu Chí Minh giọng than câu, thân thể Diêu Chỉ Yên cứng đờ, càng thêm kinh ngạc nhìn về phía vị thần tử trong truyền thuyết kia, nhìn thấy mũ sa của thần tử hơi hơi giật giật, dĩ nhiên là gật đầu với nàng!

      Là sai sao, thần tử chú ý tới nàng?

      Thần tử đến gần, mang theo cỗ mùi hương dược thảo, lại thêm chút mùi hoa lan quân tử. quy củ bái tế, sau đó quỳ ở nơi đó, dáng vóc tiều tụy mở miệng : “Đại ca, đệ đệ tới gặp mặt huynh lần cuối, chuyện năm đó đồng ý với huynh, ta toàn bộ đều thực , huynh yên tâm ra !”

      Thanh thập phần nhàng, giống như thiên vờn quanh bên tai mọi người, lởn vởn bên tai, muốn rời . Chỉ là câu , làm cho người ta khỏi than , đây chẳng lẽ là thanh của kỳ tích, bằng như thế nào có thể tạo thành được tiếng như thế?

      Diêu Chỉ Yên để ý, người này thế nhưng mở miệng kêu Diêu Tử là đại ca!

      Thần tử đứng dậy, người Diêu gia bái tạ. Thần tử lại chưa lập tức rời , vẫn đứng ở nơi đó, nhìn người Diêu gia, biết là nhìn ai, lập tức chậm chạp nhàng mở miệng, thế nhưng lại là tiếng thở dài, : “Nếu qua, cần gì phải về, nếu sinh, cần gì phải trọng sinh? Là phúc hay là họa? Có yên lòng ?”

      Hô hấp Diêu Chỉ Yên cứng lại, vừa muốn ngẩng đầu nhìn , lại phát muốn . có ở lâu, trực tiếp lời từ biệt với mọi người rồi ra ngoại viện.

      Nhìn sang Diêu Chỉ San, nàng quỳ cực kỳ quy củ, mặt chút dị sắc đều có, chỉ là biểu tình bình tĩnh có chút dại ra.

      Thần tử những lời này là có ý gì? Là với nàng sao?

      Trọng sinh....

      Trọng sinh làm gì?

      A, nếu nàng có thể chọn, nàng chọn trọng sinh sao?

      Diêu Chỉ Yên lâm vào trầm tư, lúc sau đều theo quy củ lễ nghi làm.

      Nghi lễ hoàn tất, khiêng linh cữu.

      Quan lại đem ngựa và xe ngựa mang ra đại môn phủ Quốc Công, sắp xếp tốt, chờ đợi xuất phát. Tiếp theo, gã sai vặt trong phủ để các tế phẩm vào, trước đem khăn bọc các tế phẩm lại, sau đó bỏ vào trong đỉnh dê và đỉnh lợn, cất kĩ, chuẩn bị mang đến phần mộ. Tiếp theo bỏ đồ vàng mã vào, đệm chiếu đồ dùng cũng theo trình tự bỏ vào.

      thể , thần tử chọn ngày thời tiết rất phù hợp hạ táng. Bầu trời u, tầng mây nặng nề bầu trời ngừng quay cuồng, va chạm, nhưng lại chậm chạp chưa rơi xuống giọt mưa nào. Thời tiết lãnh ẩm ướt, có chút cảm giác mát mẻ, khí toàn bộ đội ngũ đưa tang thập phần áp lực, chậm chạp bước , bước chân chậm chạp đến cực điểm, tựa hồ căn bản thể nghĩ đây là bước chân của vị nam tử trẻ tuổi.

      Diêu Chỉ Yên ở trong đội ngũ, im lặng theo, thường thường từ bên trong rổ lấy xấp giấy tiền, hướng bầu trời đôi xuống, giấy tiền phiêu tán bay lả tả về phía xa xa, cuối cùng rơi mặt đất, bị người bên trong đội ngũ dẫm lên.

      Cờ trắng bay trong gió, giống như bạch xà, thân mình dao động, lại có xu thế bay lên trời.

      khí bi thương tựa hồ lan tràn, dân chúng xung quanh đều lại gần theo đội ngũ phía trước, tiếng khóc, tiếng bi thương, đội ngũ càng lúc càng lớn, càng ngày càng đồ sộ, sau đó dĩ nhiên là cảnh tượng to lớn vạn người đưa tang, ngã tư đường trong thành đều bị chen lấn chật ních, thế nhưng có bất luận kẻ nào gây , mọi người tự giác giữ trật tự, quy củ về phía trước.

      Đến phần mộ, thể có người khóc, khí im lặng thần kỳ, nữ tử thể tới gần phần mộ gia tộc, đám người Diêu Chỉ Yên bị đuổi rất xa.

      Diêu Chỉ Yên lôi kéo tay Diêu Chỉ San đứng bên ngoài, đám gia nô vây quanh ở bên người các nàng, sợ dân chúng bên cạnh tiến đến bất kính với các tiểu thư.

      Phía sau, Diêu Chỉ Yên đột nhiên nhìn thấy Phạm Trạch Thu đến hướng bụi cỏ, Diêu Chỉ Yên nhíu mày. Bình thường trong bụi cỏ xuất rắn hoặc chuột đồng Phạm Trạch Thu là loại người đọc sách nhu nhược hẳn là phải sợ mới đúng, sao lại có quy củ loạn như vậy? Nàng bảo nha hoàn trông chừng Diêu Chỉ San, lặng lẽ theo Phạm Trạch Thu đến bên trong bụi cỏ, bốn nha hoàn cũng nghiêm túc theo nàng, tới bên trong bụi cỏ mới phát cây cỏ ở đây còn cao hơn năm người.

      “Tiểu thư, chúng ta vẫn là quay trở về .” Thính Sương câu, chần chờ biết có nên nghi ngờ của mình , thấy Phạm Trạch Thu vòng vèo trở về, đứng ở trong đó đẩy bụi cỏ ra nhìn các nàng.

      Bởi vì hai ngày rồi được nghỉ ngơi, vòm mắt của hõm sâu xuống, viền mắt rất đen, người tiều tụy rất nhiều, tròng mắt đầy tơ máu, lúc này lại làm ra dáng vẻ ôn hòa, nhìn Diêu Chỉ Yên : “Lòng hiếu kì quá nặng rất tốt, lỡ như huynh tiến vào vì muốn tiểu sao!”

      Diêu Chỉ Yên vừa nghe như thế, khuôn mặt nhắn đỏ bừng!

      Đúng vậy a, vạn nhất vào..... sao? Nàng phải thực xấu hổ sao? Nàng như thế nào lại nghĩ nhiều liền theo ? Thính Sương vừa muốn nhắc nhở, chắc cũng là chuyện này ?

      Phạm Trạch Thu thấy nàng quẫn bách, cũng tính trêu nàng, mà là xoa đầu nàng : “Muội trở về , ta chỉ là muốn nhìn cảnh hạ táng thôi.”

      “Vì sao?” Diêu Chỉ Yên nhất thời hiểu hỏi.

      Phạm Trạch Thu trận trầm mặc, lâu sau mới : “Lòng hiếu kì của muội rất nặng.”

      “Là bởi vì nơi đó chôn người huynh để ý sao?”

      ... Chỉ là bởi người huynh , cho dù đến khi nàng mất ngay cả ngôi mộ cũng có, ta thậm chí còn tìm được thi thể của nàng... Cho nên mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ta lại nhớ đến nàng, nhớ đến hận chính mình.” thê lương mở miệng, trong lời lộ ra vẻ chua sót, khó nhận ra bi thương. Giống như trong cổ họng có cát làm cho yết hầu của phát ngứa, chua sót khó có thể mở miệng.

      Người mà sau khi mất ngay cả ngôi mộ cũng có, nhất định phải là thê tử của .

      như thế, người Phạm Trạch Thu sâu đậm phải là thê tử, chỉ sợ đó là người thể cùng ở chung chỗ .

      “Nàng chôn ở trong lòng huynh, trong lòng huynh có mộ phần, chôn người huynh sâu đậm trong đó phải sao?” Diêu Chỉ Yên thập phần thoải mái, đồng thời thân thủ còn túm lấy tay áo : “Biểu ca là may mắn nha, cả đời cũng sợ hồn dã quỷ, bởi vì người tìm huynh, chừng là người huynh sâu đậm, thực hanh phúc đấy!”

      Chôn ở trong lòng.

      Thực hạnh phúc sao.....

      Phạm Trạch Thu đột nhiên có chút nghẹn ngào, chậm rãi ngồi xổm người xuống, mắt đỏ hồng nhìn Diêu Chỉ Yên : “Đúng vậy, thực hạnh phúc! Thực....hạnh phúc....”
      Tôm Thỏ, Anhdva, LạcLạc2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :