1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15

      Editor: Preiya

      <36 Kế để đối phó với đàn ông>, Chương 8: Phụ nữ ngu ngốc đối phó với phụ nữ, phụ nữ thông minh đối phó với đàn ông.

      Triệu Tiêu ngửa đầu nhìn cây ngô đồng mọc trong sân thể dục, ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp những kẽ lá và rơi xuống đất, tạo thành những vết tích loang lổ mặt đường nhựa, lay động chói lọi.

      Lúc Triệu Tiêu định chạy về phía Tống Cẩn đột nhiên có bàn tay vươn ra cướp lấy chai nước ngọt trong tay , còn chưa kịp mở miệng ngăn cản người nọ mở nắp chai ra rồi uống cạn mạch cho đến hết.

      Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh chằm chằm, tức giận đến nỗi thể thành lời.

      Cố Nhất Minh nhún nhún vai, sau đó lấy tờ mười đồng trong túi quần ra nhét vào tay của Triệu Tiêu rồi nghênh ngang rời .

      Tờ mười đồng bị Triệu Tiêu vò lại thành cục, hận thể xét nát nó ra nhưng vẫn cố hít sâu vào hơi rồi nhét nó vào trong túi tiền của mình.

      Mặc dù chai nước ngọt bị đoạt lấy nhưng Triệu Tiêu vẫn nhanh chóng chạy đến trước mặt Tống Cẩn.

      Khi Tần Tử Lâm nhìn thấy , ta liền mỉm cười, Triệu Tiêu nhìn hai chai nước khoáng tay ta, rất muốn lớn tiếng hỏi là Hoàng Thượng uống loại nước đến từ người như vậy hay sao?

      Triệu Tiêu liếc nhìn vẻ mặt có chút lúng túng của Tần Tử Lâm, sau đó chậm rãi đưa chai nước ngọt uống hết nửa cho Tống Cẩn.

      Tống Cẩn ghét bỏ nhìn chai nước ngọt uống nửa này, nhưng vẫn nhận lấy chai nước trong tay , mở nắp bình ra rồi uống ngụm, sau đó lạnh lùng nhìn cái: “Còn chịu chưa về lớp học ?”

      Triệu Tiêu “A…” tiếng, đột nhiên nghĩ tới việc mình còn chưa kiểm tra xem “Có trúng thêm lọ nữa , bèn giơ tay ra với Tống Cẩn: “Đưa nắp chai cho em.”

      Tống Cẩn nghi ngờ trả lại nắp chai cho Triệu Tiêu, khi Triệu Tiêu nhìn thấy dòng chữ bên trong chính là “Trúng thêm chai nữa” khóe môi cong lên, sau đó với Tống Cẩn: “Nước ngọt của , nắp chai của em.” xong, thừa dịp còn chưa đến giờ vào lớp liền chạy như bay đến quầy đồ ăn vặt.

      Giờ học thể dục, sau khi kết thúc trận thi đấu hữu nghị giữa các học sinh trong lớp, Tống Cẩn lập tức tìm chỗ mát để ngồi còn các nam sinh cùng nhau ngồi xuống chỗ bậc thang của sân thi đấu, ngồi cùng bàn với Tống Cẩn là cậu bạn vừa gầy vừa đen, có biệt danh là “Trùng đen”, Trùng đen nhìn thấy chai nước ngọt có nắp để bậc thềm, vội vàng la lên: “Cái chai nước ngọt có nắp này là của ai vậy?”

      Tống Cẩn với tay cầm lấy chai nước ngọt có nắp rồi xoay người rời .

      Triệu Tiêu cảm thấy dạo gần đây vận may của mình khá tốt, hưng phấn đưa cái nắp chai cho ông chủ quầy, ông chủ nhìn nó lát rồi trả lại cho : “Qúa hạn rồi.”

      Qúa hạn rồi, Triệu Tiêu nắm chặt lấy cái nắp chai quá hạn này, chỉ có thể dùng tờ mười đồng của Cố Nhất Minh đưa cho để mua lại chai nước ngọt khác.

      vào lớp học trước khi vào tiết, Triệu Tiêu ném số tiền lẻ còn dư lại cho Cố Nhất Minh. Cố Nhất Minh tràn đầy từ bi mở miệng: “ cần phải đưa lại cho tôi đâu, tiền này xem như tính công mua.”

      Triệu Tiêu: “Cái giá của việc thuê tôi làm chân sai vặt cậu trả nổi đâu.”

      “Hả…” Cố Nhất Minh quay đầu lại: “Bao nhiêu? Cậu ra giá .”

      Triệu Tiêu bình thản liếc nhìn khuôn mặt vô cùng đánh đánh đòn của Cố Nhất Minh, suy nghĩ chút: “ cỡ nào cũng phải đủ…100 đồng.” Vừa dứt lời, vươn 1 ngón tay ra: “ được mặc cả đâu..”

      Khi Cố Nhất Minh nhìn thấy ngón tay trắng nõn của Triệu Tiêu cảm thấy miệng lưỡi của mình khô đắng lại, cậu xoa xoa mặt rồi lấy tờ 100 đồng trong túi ra ném cho Triệu Tiêu: “Cho cậu kiếm tiền chết luôn!”

      Triệu Tiêu vô cùng hớn hở nhận lấy tờ tiền 100 đồng mà Cố Nhất Minh đưa cho, đột nhiên nghĩ đến việc tiền trong túi lại tăng thêm 100 đồng nữa, bèn bày ra vẻ mặt ôn hòa với Cố Nhất Minh: “Lần sau nhớ ủng hộ việc buôn bán của tôi nữa nhé.”

      Lần sau ủng hộ? Cố Nhất Minh xoay người lại, cầm lấy chai nước ngọt rồi uống hết, sau tự nhiên lại càng uống càng khát rồi nhỉ?

      Buổi tối, Triệu Tiêu và Tống Cẩn cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong Triệu liền giành lấy phần trả tiền, Tống Cẩn đút lại ví tiền của mình vào túi quần, nhìn đưa cho người phục vụ tờ 100 đồng nhíu mày: “Lần này nhặt bong bóng nữa mà chuyển sang nhặt tiền rồi à?”

      Triệu Tiêu nghĩ ngợi chút: “Cũng gần giống như vậy đấy.”

      Triệu Tiêu vẫn còn chưa tự kiếm ra tiền ở nơi này được, cho dù đến đây được ba năm nhưng vẫn hiểu giá trị thực của các loại tiền cho lắm, ở Đại Kỳ có tỷ giá giống như nơi này, cho dù có tỷ giá nữa cũng hiểu.

      Tuy còn chưa hiểu các loại tiền ở nơi này nhưng vẫn hiểu được điều là, giá tiền của các món ăn vặt trong tiệm ngày càng đắt.

      Đối với khó hiểu của , Tống Cẩn tốt bụng giải thích cho, dùng từ "lạm phát" để về vấn đề kinh tế ở nơi này, sau đó lại về các nguy cơ có thể xảy ra, Triệu Tiêu nghe hồi lâu, đầu óc vẫn chưa kịp “nở ra” để hiểu những thứ mà , Tống Cẩn nhìn thấy vẻ mặt sững sốt của bày ra bộ dáng: Trẫm biết ngay là em hiểu mà.

      Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng ủy khuất, nếu như Người biết em nghe hiểu làm gì chứ, Người biết rất tõ là em nghe hiểu tại sao lại với em cả đống lớn này để làm chi vậy?

      Điều này khiến thể nghi ngờ là có dã tâm, đợi Tống Cẩn khoe ra, bác học giỏi lắm sao, có biết để nấu ký gạo phải đổ bao nhiêu nước ? có biết là khi giặt quần áo phải đổ xà phòng vào ?

      Phải biết là người đàn ông đều có lúc đắc ý tới nỗi trứng bị kéo dài luôn đấy!

      Sau khi Cố Nhất Minh ra giá để biến Triệu Tieu trở thành chân chạy vặt cho
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16

      Editor: Preiya

      Lúc ở Đại Kỳ, Triệu Tiêu cũng từng bị trộm mất đồ, vật bị mất chính là cái vòng phỉ thúy, lúc đó bị Tống Cẩn giam giữ bởi vì tội bắn bị thương cung nữ bên cạnh Cố Ấu Dung, ngay đúng lúc mà bị giam chiếc vòng phỉ thúy mà thích nhất cánh mà bay khỏi hộp trang sức.

      Trong cung đúng là có loại cung nữ và công công có nhân cách xấu, nhưng bọn chúng chỉ thường ra tay với các phi tần thuộc hàng nhất phẩm hoặc là tú nữ mới vào cung, thân là nương nương, ngờ lại gặp chuyện như vậy; bởi vì muốn phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng cho nên mới thầm che giấu chuyện này.

      Về sau được bãi bỏ lệnh cấm, Tống Cẩn có đến thăm vài lần, lần tình cờ nhìn vào cổ tay : “Chiếc vòng kia của nàng đâu, sao đeo vào?”

      Triệu Tiêu đành phải giả bộ thản nhiên: “Nô tỳ thích nó nữa.”

      Vị nương nương được sủng ái cái gì ra cũng đều là sai, bởi vì câu này mà Tống Cẩn mắng là tiêu xài hoang phí vô độ.

      Chỉ là chiếc vòng tay thôi mà, khi đó Triệu Tiêu nghĩ rằng, gã Hoàng đế này đúng là rộng lượng chút nào.

      Trong lòng Triệu Tiêu vô cùng run sợ, ngước nhìn Tống Cẩn, trong lòng chuẩn bị sẵn tâm lý là bị mắng, nhưng trước khi Tống Cẩn bắt đầu răn dạy cũng phải tìm lý do để biện hộ cho mình: “Em cất tiền rất kỹ rồi, còn cố ý nhét xuống tận dưới đấy tủ cơ….”

      Tống Cẩn cố nhịn xuống cơn giận của mình, nhưng giọng điệu vẫn có phần nặng nề: “ phải bảo em đem tiền trả lại cho Cố Nhất Minh sao, em đem giấu làm cái gì chứ, đừng với là em định giấu trước rồi mới trả lại cho cậu ta sau đấy nhé?”

      Suy tính của mình lại bị Hoàng đế vạch trần nữa rồi, Triệu Tiêu xấu hổ đến cùng cực, cúi đầu xuống, nước mắt dễ dàng kiềm nén lại rớt xuống như mưa.

      Tống Cẩn vô cùng bất đắc dĩ, lấy khăn tay từ trong túi quần ra rồi đưa cho : “Đừng khóc, đứng dậy trước .”

      Triệu Tiêu nhận lấy chiếc khăn tay liền xoa xoa mặt, lúc đứng lên lại bắt gặp ánh mắt của Tống Cẩn nhìn , vậy là nước mắt lại chảy ra tiếp, đành phải vội vàng lau lại.

      Rốt cuộc giọng điệu của Tống Cẩn mềm xuống: “Vì hai trăm đồng thôi mà khóc thành ra bộ dạng này, có cảm thấy mình rất dọa người ?”

      Vì mất mặt mà lúc đường từ phòng học trở về ký túc xá, Triệu Tiêu đều cúi mặt xuống, khó có dịp Tống Cẩn trước nữa, lần này cùng sóng đôi với , đến dưới khu ký túc xá,Tống Cẩn nhìn đồng hồ tay: “Còn sớm lắm, ăn khuya thôi.”

      Triệu Tiêu: “Ăn vô..”

      Tống Cẩn lại hỏi : “Em mà cũng có lúc ăn vô à?”

      Tống Cẩn sai, căn bản là có lúc nào mà ăn vô hết, sau khi ăn chén hoành thánh xong còn mua thêm phần há cảo thịt cua mang về.

      Lúc ăn xong, Triệu Tiêu thấy Tống Cẩn ngồi im bất động giọng mở miệng: “Hoàng Thượng, trả tiền…”

      Tống Cẩn nhướng mày: “Lần này giành trả tiền nữa à?”

      Triệu Tiêu vô cùng ủy khuất: “Tiền của em bị trộm mất cả rồi..”

      Tống Cẩn đứng lên thanh toán hết, sau đó lấy hai tờ 100 đồng trong ví ra đưa cho Triệu Tiêu: “Lần này đừng để bị trộm nữa.”

      Triệu Tiêu xua tay: “Ngày mai hẵng đưa cho em.”

      Tống Cẩn nhìn vẻ mặt cẩn thận đề phòng của Triệu Tiêu, chỉ đưa tiền qua cho mà còn thêm câu độc địa: “Nếu như lần này còn làm mất nữa bỏ qua dễ dàng cho em nữa đâu.”

      Triệu Tiêu đành nhận lấy hai trăm đồng này, sau đó cất kỹ, lúc bước ra khỏi tiệm ăn, nhịn được mà hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người đưa cho em tổng cộng 400 đồng rồi, làm sao bây giờ?”

      Tống Cẩn ngẩng đầu ngắm trăng, bình thản : “ cần em phải lo.”

      Đột nhiên, Triệu Tiêu liền nắm chặt lấy tay của Tống Cẩn, thăm dò hỏi: “Có phải mẹ Tống đưa cho rất nhiều sinh hoạt phí ?”

      Tống Cẩn chậm rãi mở miệng: “Chưa đến tiền sinh hoạt phí, mỗi học kỳ trẫm đều nhận được học bổng, còn thi đấu lấy tiền thưởng, dù thế nào cũng giàu hơn em là cái chắc.”

      Triệu Tiêu lại tiếp tục thăm dò: “Vậy giờ…Người tích được bao nhiêu tiền riêng rồi?”

      “Tiền riêng?” Tống Cẩn cũng nhìn lấy cái: “Cũng chưa đếm, nhưng chắc cũng được cỡ 5,6 vạn rồi.”

      Năm, sáu vạn ư?! Triệu Tiêu gục đầu xuống, quả nhiên là quốc khố tương đối dồi dào mà.

      Vì đề phòng số tiền 200 đồng này lại bị trộm mất, buổi tối trước khi ngủ, Triệu Tiêu lén giấu bên trong áo ngủ, sau đó đặt tay lên eo và ngủ trong nỗi bất an.

      Ngày hôm sau, thừa dịp tất cả mọi người đều có ở đây, lén lút lấy tiền ra, mặc quần áo chỉnh tề xong cất tiền lại vào trong túi.

      Vào lớp sớm trước khi vào học, Triệu Tiêu lập tức đưa tiền cho Cố Nhất Minh: “Trả lại cho cậu này.”

      Cố Nhất Minh nhìn với vẻ mặt vô cùng vui: “Cậu có ý gì?”

      Triệu Tiêu quay sang, tốt bụng giải thích: “Cùng là bạn học với nhau, tôi giữ tiền của cậu là tốt, cho nên bây giờ trả lại cho cậu đó.”

      “Làm sao cậu có được số tiền này?” xong, Cố Nhất Minh biết là mình vừa ra câu ngu ngốc, liền xuy tiếng rồi mở miệng: “Cậu có cần phải nghe lời Tống Cẩn đến như vậy ? Cậu ta bảo cậu về hướng đông cậu về hướng đông, bảo hướng tây cậu hướng tây, nếu như cậu ta bảo cậu chết cậu cũng luôn à?”

      Vua muốn thần chết, thần thể chết, Triệu Tiêu bất đắc dĩ gật gật đầu với Cố Nhất Minh.

      “Được, được, tốt lắm.” Khóe môi Cố Nhất Minh khẽ cong lên: “Giờ tôi lĩnh ngộ được thêm điều mới rồi.”

      Trong suốt buổi học, Triệu Tiêu đều suy nghĩ đến việc, đó chính là nếu như sau này có làm sai chuyện gì mà Tống Cẩn bắt
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17

      Editor: Preiya

      Có đôi khi hôn môi cũng cần tình cảm, bởi vì sét đánh, trời mưa và lại cúp điện nên Triệu Tiêu có tâm tình nào mà cùng hôn môi với Tống Cẩn, nhưng hình như Tống Cẩn rất thích bầu khí trong hoàn cảnh này, bàn tay đặt eo bắt đầu di chuyển.

      Có đôi khi tình cảm cũng là yếu tố cuốn hút, Long hưng dựng lên rồi, cớ gì mà Triệu Tiêu còn hành động theo chứ, chỉ là lâu lắm rồi làm chuyện nam nữ nên có phần theo kịp, chỉ là hôn môi thôi nhưng phải dùng hết tất cả sức lực của mình.

      Bàn tay Triệu Tiêu đặt trước ngực Tống Cẩn, giống như móng vuốt mèo níu lấy áo của , chân hơi kiễng lên, chỉ mới vươn đầu lưỡi ra Tống Cẩn cuốn lấy đầu lưỡi của rất nhanh, xông vào khoang miệng ngừng nhấm nháp.

      Bởi vì vấn đế chiều cao, đối với kiểu hôn môi này, Triệu Tiêu có chút mất sức, dường như Tống Cẩn cũng cảm giác được điều này nên liền ôm lấy cả người lên và đặt trước người mình.

      Hai chân của Triệu Tiêu kẹp lấy lưng của Tống Cẩn theo bản năng, hai tay cũng treo cổ , Tống Cẩn tiếp tục ôm rồi cúi đầu xuống, đúng lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó có luồng ánh sáng chiếu thẳng qua ô cửa số rọi vào bên trong. Dưới ánh đèn, khung cảnh trong cả căn phòng học ra cách mơ hồ.

      Từ khi đội an ninh của trường phát ra những thứ lành mạnh gì gì đó đúng với nội quy trường trong phòng học phương diện nào đó, nội quy trường cũng trở nên vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt mỗi tối đều có đội bảo vệ cầm đèn pin rà soát tất cả khuôn viên trường học.

      Triệu Tiêu treo người Tống Cẩn, lúc này cũng dám thở mạnh, chớp chớp mắt nhìn Tống Cẩn, trong lòng cố nén giận, nếu như bây giờ bị phát mất hết mặt mũi, như vậy là làm mất thể diện của cả hoàng tộc đấy.

      Dưới ánh sáng leo lét, nhìn thấy khuôn mặt của Tống Cẩn, nhưng đôi mắt của vô cùng sáng và im lặng nhìn chăm chú, toàn bộ luồng khí nóng do thở ra đều phả lên khuôn mặt .

      Sau đó Triệu Tiêu cảm nhận được là luồng hơi Tống Cẩn thở ra ngày càng nóng, nhìn Tống Cẩn bằng ánh mắt đáng thương, lẽ còn sợ hơn cả sao?

      Tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng lớn, người bảo vệ cũng nghi ngờ rằng căn phòng mà và Tống Cẩn ở có vấn đề, bỗng nhiên tiếng bước chân liền dừng lại.

      Triệu Tiêu căng thẳng ôm chặt lấy Tống Cẩn và vùi mặt mình vào trong ngực , hai chân kẹp lưng Tống Cẩn bắt đầu trở nên lạnh run.

      “Thình thình thình….” Cách cách cửa, người ở bên ngoài bắt đầu gõ cửa rồi.

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, ra dấu giữ im lặng với , lúc định đặt xuống ở ngoài cửa vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.

      “Tình của em là chân trời mênh mông rộng lớn, kéo dài cho đến tận dãy núi có hoa nở…”

      Sau
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu bắt đầu bắt chước những nữ sinh khác, để quyển sách mở trước mặt mình, sau đó cúi đầu đọc sách, lúc đọc thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên xem bộ phim chiếu cái gì, loại mâu thuẫn kỳ lạ này khiến cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sợ kích thích khác thường.

      Bên tai chợt truyền tới giọng cười đầy châm chọc của Cố Nhất Minh: “Làm bộ làm tịch.”

      Triêu Tiêu tức giận trừng cậu ta: “Hoặc là cậu xem phim; hai là làm bài tập, còn đừng quấy rầy khi tôi đọc sách.”

      Cố Nhất Minh hơi há hốc mồm, cậu bị vẻ mặt chính nghĩa của Triệu Tiêu chặn họng, sau đó cong khóe miệng rồi buông lỏng tay ra, gằn từng tiếng: “Được thôi, tôi làm phiền cậu đọc sách nữa đâu.”

      Triệu Tiêu thầm đánh giá Cố Nhất Minh, hất hất cằm lên: “Chắc cậu giận tôi đâu nhỉ?”

      Cố Nhất Minh nghiêng đầu nhìn Triệu Tiêu: “Tôi có cần phải…” Lúc mở miệng chuyện, Triệu Tiêu quay đầu : “Vậy là tốt rồi.”

      Giống như đánh vào bông gòn, ngọn lửa trong lòng của Cố Nhất Minh cháy hừng hực, nhưng làm thế nào cũng bộc phát ra được, là nghẹn chết cậu rồi.

      Học sinh năm nhất sau khi trải qua lễ rửa tội bằng bộ phim giáo dục giới tính kia, buổi tự học kết thúc liền bàn tán rôm rả, dọc đường đều nghe thấy tiếng chuyện ríu rít.

      Triệu Tiêu kéo tay Tống Cẩn, rất muốn thảo luận với về đề tài sốt dẻo này, nhưng Hoàng Thượng hề chủ động mở miệng nên cũng dám gì, do dự lúc, mới hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, có làm bài tập trong buổi tự học hôm nay ?”

      Tống Cẩn khẽ thở dài cái rồi cúi đầu hỏi : “Xem hết toàn bộ rồi sao?”

      “Cái gì cơ? Hoàng Thượng muốn tới bộ phim đó ư…” Triệu Tiêu xấu hổ cúi đầu: “Nô tỳ vậy mà lại xem cái loại này, đúng là mắc cỡ chết người mà.”

      Tống Cẩn lạnh lùng liếc Triệu Tiêu cái, nhưng lại thở dài: “ ra có đôi lúc trẫm lại thấy em giống như hòn đá cứng đầu hiểu chuyện, nhưng mà trẫm sai rồi.”

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, cười : “Nô tỳ còn thông minh hơn hòn đá nhiều.”

      Tống Cẩn nhìn rồi ném lại câu: “Ngược lại có, hòn đá còn thông minh và hiểu chuyện hơn em nhiều.”

      Triệu Tiêu cúi đầu: “Hoàng Thượng, Người lại trêu chọc nữa rồi.”

      Tống Cẩn lại lắc đầu rồi cũng thêm gì nữa.

      Buổi tối, sau khi tắt đèn, Triệu Tiêu nằm giường của ký túc xá mà cứ trằn trọc mãi.

      Hòn đá còn thông minh hơn sao? Qủa thực là chuyện vô căn cứ, cứ tìm hòn đá thông mình hơn rồi mang tới đây .

      Đáng tiếc là những lời này Triệu Tiêu chỉ có thể giấu ở trong lòng chứ dám vặn hỏi Tống Cẩn, mới giống hòn đá, cả nhà đều là hòn đá, vừa thối tha lại vừa cứng ngắc!

      Nghĩ như vậy xong, Triệu Tiêu liền đưa tay lên sờ cổ mình, nếu như có người nào ở Đại Kỳ mà nghe được chắc chắn mất đầu, Triệu Tiêu lật người lại nhìn về phía ánh trăng trong vắt mà lạnh lùng kia, nỗi sầu biệt xứ lại dâng lên, biết giờ cha ở Đại Kỳ có khỏe nhỉ?


      tới kỳ kiểm tra, sau khi làm xong hai môn đầu tiên, Triệu Tiêu liền chạy đến chỗ quầy văn phòng phẩm dưới lầu để mua bút, lúc chọn hàng đằng sau chợt truyền tiếng giọng được tính là quen thuộc: “Hi.”

      Triệu Tiêu quay đầu lại, Tẩn Tử Lâm duyên dáng kiều bước đến trước mặt rồi dùng dáng vẻ hiền lành thục nữ cùng chuyện phiếm: “Hai môn đầu tiên cậu thi thế nào rồi, đề thi lần này rất đơn giản, chắc cậu làm sai đâu nhỉ?”

      Triệu Tiêu tiếp tục chọn bút, chọn hai cây bút có màu lam nhạt xen lẫn với trắng, sau đó chọn thêm cây bút màu đen nữa rồi tới quầy tính tiền, Tần Tử Lâm lại mở miệng: “Có phải cậu làm bài được phải , ra sao đâu, chỉ là kiểm tra thôi mà, cũng phải là thi tốt nghiệp trung học, thi đậu đại học đúng là toi đời rồi, cậu có đúng …”

      Triệu Tiêu nhận lấy tiền lẻ thối lại từ người chủ quầy, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lâm: “Vui lòng tránh đường cho.”

      Lúc chạy mạch tới phòng thi để đưa bút cho Tống Cẩn, trong lòng nghĩ thầm rằng nhất định là Tần Tử Lâm có xem qua quyển sách “36 kế để đối phó với đàn ông” rồi, quyển sách này có , chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc mới tìm tình địch để ra tay mà thôi.

      Tuy Triệu Tiêu có cảm giác thành tựu gì
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19

      Editor: Preiya

      Lúc Tống Cẩn đến chỗ máy ATM để rút tiền Triệu Tiêu phía sau , tấc cũng rời, Tống Cẩn quay đầu lại nhìn , Triệu Tiêu liền nhe răng cười với , sau đó tiếp tục quan sát Tống Cẩn.

      Thời điểm Tống Cẩn muốn nhập mật mã vào, liếc mắt nhìn Triệu Tiêu cái, Triệu Tiêu tiếp tục cười nhìn nhưng hai mắt lại hề quay nơi khác chút nào.

      Tống Cẩn nhập mật mã vào rất nhanh, sau đó màn hình ra dãy số, Triệu Tiêu chớp mắt hai cái: “Hoàng Thượng, giàu có quá .”

      Tống Cẩn hừ tiếng rồi cầm hơn 300 đồng đưa cho Triệu Tiêu, Triệu Tiêu nắm chặt lấy 300 đồng mà đưa cho, trong lòng nhất thời dâng lên niềm hạnh phúc khi được làm công ăn lương giúp việc cho .

      Mộ Thanh dẫn tới tiệm làm tóc tương đối khang trang, bên ngoài tiệm có các hoạt động quảng cáo, có cậu trai trẻ nhiệt tình mời hai vào, Mộ Thanh so với Triệu Tiêu càng có vẻ sành sõi chuyện đời hơn nhiều, ấy hỏi giá trước rồi bắt đầu mặc cả, cuối cùng giá cả được quyết định là “ quả đầu giá 250 đồng”.

      Sau khi gội và sấy khô tóc xong, người thợ làm tóc nhìn Triệu Tiêu lượt rồi : “Em à, ra tiệm của chúng tôi vừa mới có thêm dịch vụ mới, đó chính là uốn tóc kiểu gợn sóng.”

      Triệu Tiêu nghĩ đến quả đầu mỳ ăn liền bi kịch của lần trước nên lắc lắc đầu ngay lập tức.

      Người thợ làm tóc vẫn khuyên bảo hồi, sau đó đưa cho xem quyển album bản mẫu.

      Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào cuốn album, kiểu tóc mẫu trong đó là kiểu tóc uốn lọn hơi xoăn, cộng thêm người mẫu nữ có chiếc cằm nhọn hoắt nên trông rất đẹp.

      Triệu Tiêu quay sang hỏi Mộ Thanh: “Cậu nghĩ mình uốn xoăn thế nào?”

      Mộ Thanh: “Đẹp có đẹp, nhưng nhà trường cho phép đâu, mà cho dù có cho nữa Tống Cẩn nhà cậu đồng ý sao?”

      Đúng là được Tống Cẩn ân chuẩn Triệu Tiêu cũng dám thay đổi ý định, thở dài : “ cần uốn đâu, chỉ cần duỗi nóng là được rồi.”

      Trong số các phi tần ở hậu cung, Cố Ấu Dung được công nhận là người có mái tóc đẹp nhất, bởi vì tóc của ta vừa đen bóng mà lại vừa thẳng, còn tóc của Triệu Tiêu lại quá mỏng, cộng thêm điều nữa là đủ đen mượt, cho nên lúc Lục Quán búi tóc cho thành các hình dáng vẫn đạt được hiệu quả “Giọt sương mái tóc.”

      Bởi vì tóc của đủ đen cho nên mỗi lần Lục Quán chải tóc cho thường hai câu: “Xét về mắt, mũi, miệng của Nương Nương chúng ta hề thua kém vị Nương Nương kia, chỉ có mái tóc này lại đen bóng bằng, Hoàng Thượng của chúng ta có tiếng là người thích những mái tóc đen dài, nhưng mỗi lần nô tỳ nấu canh Hà Thủ Ô Nương Nương lại thích uống, giờ Hoàng Thượng bóng trăng khác nên thèm đến cung của chúng ta nữa, là nô tỳ tức sắp chết rồi, trái lại Người còn có thể tỏ vẻ như có chuyện gì được hay sao…”

      Duỗi tóc xong, Triệu Tiêu đưa tay sờ vào mái tóc mới sáng bóng của mình, trong lòng liền nghĩ thầm, so với Hà Thủ Ô duỗi nóng ở nơi này còn lợi hại hơn nhiều.

      Triệu Tiêu cầm lọn tóc để lên mũi ngửi thử, chỗ tốt duy nhất ở đây chính là sao lại nghe ra có mùi khét vậy nhỉ?

      Làm tóc xong, Mộ Thanh lại dẫn Triệu Tiêu dạo phố, Triệu Tiêu thích nhất là đến các chỗ bán đồ trang sức hoặc đồ trang điểm… Mộ Thanh hay rằng có khiếu thưởng thức gì cả, sau đó ấy bèn lấy Tần Tử Lâm ra làm gương: “ Cậu có biết bọn tớ thích xài hiệu gì nhất , chính là hàng cao cấp hay hàng nhập khẩu đấy.”

      Triệu Tiêu “À…” tiếng rồi bỏ hộp phấn tay xuống, cảm thấy phấn ở nơi này so với đồ tiến cung hằng năm còn mịn hơn rất nhiều.

      Mộ Thanh lôi Triệu Tiêu mất hồn ra khỏi quầy mỹ phẩm rồi tới tiệm bán đồ nội y.

      “Tiêu Tiêu à, thay đổi phải bắt đầu từ bên trong trước .” Mộ Thanh chọc chọc eo xong kéo Triệu Tiêu đứng tần ngần trước cửa vào bên trong.

      Má Triệu Tiêu phiếm hồng, kiềm được mà nhìn trái ngó phải, lúc mới tới đây được hai năm mới bắt đầu mặc nội y của nơi này, lúc trước vẫn hiểu tại sao phụ nữ ở đây lại mặc yếm, về sau khi chạy xong 800m trong lúc học thể dục, rốt cuộc Triệu Tiêu hiểu ra vì sao
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :