1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mật mã chuồn chuồn

      Mật mã chuồn chuồn New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      Ngày nào minh củng mong có chương mới
      heavydizzy thích bài này.

    2. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      bạn nào đó cứ comment liên tục làm mình tưởng có chương mới,:yoyo68:
      Suuuly, kjzuna, Nhistone3 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 216



      Cảnh Dương Hầu phủ và Tần phủ là quan hệ thông gia, Tần thành thân, đám người Lâm thị Kiều thị đương nhiên muốn tới uống rượu mừng.

      Phó Bảo muốn đến, nhưng trong tháng 5 nàng cùng Lâm Thiều Đường định thân, sang năm Lâm Thiều Đường thi Hương xong thành thân. Trường hợp náo nhiệt bậc này nàng thích hợp tới dự, bị Lâm thị bắt ở lại nhà, chiếu cố Đại lang. Phó Tuyên muốn đến, nhưng Kiều thị muốn nữ nhi lộ diện nhiều chút ở trước mặt đám quý phụ nhân, dù sao cũng là đại nương mười bốn tuổi, bởi vậy cứng rắn là đem Phó Tuyên mang tới đây.

      Thời tiết tháng 9, trong vườn hoa Tần phủ bày đầy cúc hoa, tân nương tử phải đợi tới buổi trưa mới đón được, mọi người liền ở trong vườn hoa ngắm hoa.

      Phó Dung cùng Tạ thị, Thôi Oản hàn huyên vài câu, gần đến trước mặt người nhà.

      Đợi nàng tới trước mặt, Lâm thị nhìn hai tỷ muội, kinh ngạc : "Tuyên Tuyên cao bằng Nùng Nùng!"

      Kiều thị cười tủm tỉm quan sát hai đóa hoa nữ nhi của mình, Phó Uyển hôm nay bận rộn giúp Đào gia, tới đây.

      Phó Dung quả là thấp nhất trong ba tỷ muội, trước đó ỷ vào tuổi tác mới chiếm thứ hai, giờ Phó Tuyên trưởng thành, sang năm sai biệt lắm cao hơn nàng, cho nên Phó Dung phá lệ quý trọng tại, đứng ở bên người Phó Tuyên cùng Lâm thị làm nũng: "Đại bá mẫu nhìn nhầm rồi, ta cao hơn Tuyên Tuyên nhiều như vậy đâu, tin ngươi nhìn lại xem."

      Cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Lâm thị, Kiều thị bất đắc dĩ cười, Hàn Ngọc Châu thê tử Phó Hựu góp vui : "Đúng vậy, ta cũng thấy vương phi cao hơn chút, Tuyên Tuyên lại cố gắng, cuối năm có thể cao bằng vương phi."

      Phó Tuyên cười cười, đưa mắt thấy Tần Vân Ngọc ở bên kia hướng nàng vẫy tay, nàng liền bỏ người nhà, qua tìm Tần Vân Ngọc.

      Phó Dung nhìn hai tiểu nương dắt tay nhau rời , cũng cùng Kiều thị bên cạnh thân mật lời. Kiều thị tại vừa bận tâm hôn Phó Thần, cũng vừa muốn tìm rể tốt cho tiểu nữ nhi, còn muốn quản giáo Quan ca nhi bỏ qua việc chính, trong bụng sớm nín vũng nước đắng. Phó Dung thích nghe mẫu thân việc nhà này đó, thích nghe mẫu thân càm ràm để biết tình hình người nhà gần đây.

      Bên kia Phó Tuyên thấy Tần Vân Ngọc kéo nàng càng càng lệch, dừng bước chân lại, cau mày : "Đứng chỗ này , có ai nghe thấy."

      Vừa mới rồi Tần Vân Ngọc có tâm muốn cùng nàng, cho phép Thanh Trúc theo. Phó Tuyên cùng Tần Vân Ngọc chơi thân, cũng quen Phó Bảo Tần Vân Ngọc có tâm gì liền tới tìm nàng, bởi vậy nghĩ ngợi nhiều. Nhưng tới bên này phát cặp mắt to của Tần Vân Ngọc nhanh như chớp chuyển động, dường như tìm ai, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra loại cảm giác ổn.

      Tần Vân Ngọc cười hắc hắc, chỉ vào cây ngô đồng cành lá tươi tốt phía trước : "Chúng ta chỗ đó !" xong kéo Phó Tuyên chạy, tới trước mặt đột nhiên buông tay ra, hướng Phó Tuyên mày nhíu chặt hoạt bát cười : "Lục tỷ tỷ đừng lo lắng, ta ở bên kia nhìn, tuyệt đối để người ta nhìn thấy, các ngươi chậm rãi trò chuyện a!"

      Nàng xoay người bỏ chạy, Phó Tuyên nghiêm mặt muốn đuổi theo, thình lình từ sau cây ngô đồng nhảy ra đạo thân ảnh, ngăn ở trước mặt nàng.

      Phó Tuyên lui về sau hai bước, lạnh giọng hỏi Ngô Bạch Khởi: "Ngươi muốn làm cái gì?" Ánh mắt phòng bị nhìn về phía ống tay áo Ngô Bạch Khởi.

      Ngô Bạch Khởi lúc lớn lên, tại cao hơn Phó Tuyên nửa cái đầu, cũng phát điểm này, giơ tay ra dấu so sánh chút hai người cao thấp, đắc ý : "Ngươi nhìn xem ngươi vẫn thấp như vậy, có phải kiêng ăn hay ?"

      Ai muốn nghe lời đứng đắn này nọ?

      Phó Tuyên nhìn Tần Vân Ngọc bên kia dáo dác, nhẫn nhịn lửa giận chất vấn: "Ngươi với Vân Ngọc cái gì?"

      Ngô Bạch Khởi thích khi dễ nàng, việc này Phó Bảo, Tần Vân Ngọc đều biết, cho dù Ngô, Tần hai nhà quan hệ tốt, lấy hiểu biết của Phó Tuyên về Tần Vân Ngọc, tiểu nha đầu cũng chủ động giúp Ngô Bạch Khởi khi dễ nàng, nhất định là Ngô Bạch Khởi đùa bỡn mánh khóe gì đó, cả Tần Vân Ngọc cũng bị lừa .

      Ngô Bạch Khởi sờ sờ cái mũi, chuyển con ngươi : "Cái này cần ngươi quan tâm, quay về ngươi hỏi nàng là được. Bớt sàm ngôn , ngươi hại ta bị lão gia tử phạt hai lần, Hắc Bạch Vô Thường kia, mấy lớp da cũng bị mồi lửa đốt trụi, ngươi , ngươi phải đền ta thế nào?"

      con rắn bảo bối kia mỗi năm thay da mấy lần, Ngô Bạch Khởi đều cẩn thận cất , da rắn còn, so với nhốt 3 tháng còn làm cho khó chịu hơn. Càng nghĩ càng giận, Ngô Bạch Khởi mau chóng đem điểm xấu hổ kia ném ra sau đầu, hung dữ trừng Phó Tuyên.

      Phó Tuyên lười giao tiếp cùng Ngô Bạch Khởi. Hơn nữa hai người càng lúc càng lớn, còn tiếp tục nháo như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó bị phát , thanh danh của nàng cũng hỏng rồi. Thấy Ngô Bạch Khởi dường như vẫn chấp nhất báo thù, Phó Tuyên nghĩ ngợi lúc, bình tĩnh : "Ngươi , đến cùng làm thế nào ngươi mới chịu yên tĩnh, sau này đến gây với ta nữa?"

      Ngô Bạch Khởi ngờ Phó Tuyên thế nhưng bình tĩnh như vậy.

      ngoài ý muốn đánh giá nàng.

      Phó Tuyên đến tham gia tiệc mừng, mặc xiêm y so với bình thường tươi diễm hơn, bộ bối tử trang hoa đỏ nhạt, phía dưới là váy dài trắng hoa lê, thanh tú động lòng người đứng ở dưới cây ngô đồng xanh biếc, như hoa sen mới nở. Lúc này nàng nhìn Ngô Bạch Khởi, lông mi rậm buông xuống, dưới sống mũi cao, môi son như đào, no đủ kiều diễm.

      Ngô Bạch Khởi nhìn ngẩn ngơ, trong ấn tượng Phó Tuyên vẫn là tiểu nha đầu mười mười hai tuổi, bên hồ túm lấy đá đánh, đảo mắt bộ dạng nàng ...

      Phát giác Phó Tuyên muốn ngước mắt lên, Ngô Bạch Khởi nhanh chóng dời tầm mắt, hơi đỏ mặt nhìn về phía cây hoa bên cạnh. Sợ bị Phó Tuyên nhìn thấu, nhanh chóng huýt sáo, đem tiểu bạch xà trong tay áo gọi ra ngoài, dựa theo kế hoạch cũ, cà lơ phất phơ : "Nếu ngươi là người nam nhân, ta nhất định phải đánh ngươi trận, đáng tiếc ngươi là nương. Ngô Bạch Khởi ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng ngươi đánh ta trước, thù này ta phải thể báo..."

      "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Phó Tuyên kiên nhẫn đáp lại. ràng là càn quấy, còn ra vẻ mạnh mồm cứng lý, nên may mắn nàng phải nam nhân, nếu như nàng là nam , chắc chắn giống ca ca học thân công phu, sớm đem ném vào trong hồ, nào còn có thể bởi vì thanh danh kiêng dè ?

      Ngô Bạch Khởi nghe ra vui trong lời Phó Tuyên, hừ lạnh tiếng, nhìn tay Phó Tuyên : "Ngươi đưa tay ra, chỉ cần ngươi để Bạch Vô Thường ở người ngươi 10... 20 giây, cũng chính là ta đếm đến 20, chúng ta ân oán phía trước liền xóa bỏ, sau này ta tuyệt đối tìm ngươi phiền toái nữa."

      Tiểu bạch xà dường như nghe hiểu ý của chủ nhân, thị uy hướng Phó Tuyên thè lưỡi ra phun.

      Phó Tuyên sắc mặt tái nhợt.

      Nàng biết con rắn này có độc, nhưng...

      Nhìn ánh sáng xuyên qua lá ngô đồng rơi xuống thân thể tiểu bạch xà ánh lên lấp loáng, Phó Tuyên người phát lạnh.

      Ngô Bạch Khởi cười đem bạch xà trong tay đặt lên đầu vai, "Sợ hãi ? Vừa mới bộ dáng như thế nào sợ trời sợ đất?" Nàng nếu khóc xin , có lẽ chỉ phạt nàng mười giây là đủ rồi.

      Phó Tuyên cắn cắn môi, liếc mắt nhìn hoa viên bên kia, cố đè xuống sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng ánh mắt Ngô Bạch Khởi : "Nếu như ta làm được, ngươi giữ lời, về sau tìm ta phiền toái ?"

      Tiểu nương con ngươi xinh đẹp kiên định bình tĩnh, chỉ vì triệt để thoát khỏi .

      Ngô Bạch Khởi muốn đáp ứng, trong lòng đột nhiên dâng lên thất lạc vô cớ.

      Nếu như nàng làm được, đáp ứng, về sau còn được gặp lại nàng.

      Nhìn ra do dự, Phó Tuyên lạnh giọng cảnh cáo: "Ngô Bạch Khởi, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta sợ ngươi, bởi vì tổ phụ phụ thân ngươi đều là công thần Đại Ngụy, ca ca ta và vương gia mới có chân chính phạt ngươi. Nếu như lần này ta làm được, ngươi về sau còn đến dây dưa ta, ta..."

      "Ai thích dây dưa với ngươi!" Ngô Bạch Khởi đột nhiên đỏ mặt cắt ngang lời nàng, tiếp theo liền đem bạch xà trong tay vung đến người Phó Tuyên.

      Tiểu bạch xà dường như thập phần quen thuộc bị Ngô Bạch Khởi ném như vậy, thuần thục quấn chặt cánh tay Phó Tuyên.

      Phó Tuyên nhất thời cứng đờ, lời gì cũng ra.

      Nàng thất kinh hốt hoảng, Ngô Bạch Khởi trong lòng thoải mái ít, khoanh tay trước ngực, bên thưởng thức Phó Tuyên sắc mặt tái nhợt, lông mi run rẩy liên tục, bên nhanh chậm đếm, ", hai..."

      Hai người mặt đối mặt đứng, thiếu niên thân hình cao lớn, hoàn toàn che khuấn thân ảnh nương, bên kia Tần Vân Ngọc thấy, chỉ làm hai người , hơn nữa còn rất bình tĩnh, khỏi thở hơi, trong lòng cũng vui mừng theo. Nàng xem như là trong các nương ở kinh thành quen thuộc Ngô Bạch Khởi nhất, cũng đem làm ca ca. Kỳ Ngô Bạch Khởi hồi cũng rất hiểu chuyện, năm ấy phụ thân chết, tính tình mới thay đổi lớn, người khác chỉ thấy bộ dáng Ngô Bạch Khởi nghịch ngợm gây , nàng lại nhớ Ngô Bạch Khởi đáng thương ôm quan tài phụ thân cho phép hạ táng. Cho nên Ngô Bạch Khởi với nàng kỳ sớm thích Phó Tuyên, chỉ là biết tiếp cận nàng như thế nào, hôm nay muốn ràng với Phó Tuyên, Tần Vân Ngọc mới nguyện ý giúp lần.

      Xem ra, hai người còn coi như chuyện hợp ý a.

      Tiểu nương yên tâm, xoay người, nhìn lén nữa.

      Bên kia Phó Tuyên nhắm mắt, gần như sắp đứng vững.

      Chỉ có bạch xà kia so ngón cái to hơn leo đến cổ nàng, từng chút từng chút di chuyển, đầu rắn ngẫu nhiên đụng tới cằm nàng, mà Ngô Bạch Khởi mới đếm tới mười. Phó Tuyên bản năng muốn gạt bạch xà kia ra, nhưng lúc này buông bỏ, lo lắng hãi hùng trước đó phải chịu sao?

      Phó Tuyên cam tâm.

      Nàng hai tay nắm chặt, tiếp tục nhẫn, cái trán có mồ hôi lăn xuống.

      Ngô Bạch Khởi nhìn theo mồ hôi chảy xuống gương mặt trắng bệch, đột nhiên sinh lòng nỡ. Nhưng mà nàng khóc, nàng cầu xin , đến mềm lòng cũng có lý do. có lý do, lại nhẫn tâm, lại sợ nàng khóc, Ngô Bạch Khởi kìm lòng được đếm nhanh hơn, càng nhanh hơn.

      Lúc rốt cuộc đếm tới mười chín, tiểu bạch xà đột nhiên làm động tác hai người ai cũng ngờ tới.

      Nó theo cổ áo Phó Tuyên chui vào trong.

      Phó Tuyên khiếp sợ mở mắt ra, còn chưa nhìn ràng người trước mắt, hai chân mềm nhũn.

      Ngô Bạch Khởi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, muốn đưa tay đem con rắn hạ lưu kia bắt ra, nhưng chạm phải lồng ngực Phó Tuyên, lại lúng túng lui về. Sợ bị Tần Vân Ngọc nhìn thấy, nhanh chóng ôm lấy Phó Tuyên chuyển ra sau cây ngô đồng. Thấy Phó Tuyên bị dọa ngất, vừa gấp vừa tức, đối với lồng ngực nàng thúc giục: "Ra, ngươi ra cho lão tử!"

      Tiểu bạch xà nghe được tiếng la của chủ nhân, từ cổ áo Phó Tuyên duỗi cái đuôi ra, quơ quơ trái phải, như là chào hỏi.

      Ngô Bạch Khởi tay ôm Phó Tuyên, tay bắt cái đuôi kia.

      Tiểu bạch xà lại oạch cái rút về.

      Ngô Bạch Khởi tức đến nổi trận lôi đình, liếc mắt nhìn Phó Tuyên mặt tái nhợt, cắn răng, đưa tay tiến vào dò xét (????).

      Phó Tuyên vào lúc này tỉnh lại, ánh mắt còn chưa mở ra, cảm giác đầu tiên là có gì đó mát lạnh quấn lấy bên... Theo sát có bàn tay ấm áp che ở phía , lòng bàn tay vừa vặn đè lên địa phương ngay cả lúc tắm rửa nàng cũng ngượng ngùng chạm vào.

      Có chút cảm giác thể khống chế, trước khi nàng kịp phản ứng lại, tiếng kêu từ trong miệng nàng bật ra

      Ngô Bạch Khởi vốn là tim đập như trống chầu, nghe được thanh thể hình dung nổi gần bên tai , chân cũng mềm nhũn, may mắn dựa vào thân cây, mới ngã xuống. Biết Phó Tuyên tỉnh, vội vội vàng vàng bắt bạch xà ra, hung hăng ném vào trong bụi cỏ...

      Tiểu bạch xà vừa bay ra, cái tát cũng chụp lên mặt .

      Đại khái là bởi vì kinh hồn chưa định, lực đạo bàn tay cũng đủ mạnh.

      Ngô Bạch Khởi ngơ ngác nhìn nương đứng dựa vào thân cây, ngơ ngác nhìn cặp mắt kia vốn phảng phất cái gì cũng sợ rơi lệ.

      "Ta..."

      "Ngươi dám ra nửa chữ, ca ca ta nhất định giết ngươi!"

      Phó Tuyên mau chóng gạt lệ, quay người sửa sang xiêm y, vội vàng rời .

      Ngô Bạch Khởi ngớ ngẩn tại chỗ.

      Tiếng xột xoạt nhè , tiểu bạch xà thuần thục bò về.

      Nhìn đầu sỏ gây nên chuyện này, Ngô Bạch Khởi tức đến giơ chân lên cao.

      Tiểu bạch xà ngẩng đầu, biết nguy hiểm tới gần.

      Ngô Bạch Khởi đến cùng nhẫn tâm giết bảo bối, dựa vào cây ngô đồng ngồi xuống, nhìn tay phải ngẩn người.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng52 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương này bù ngày hôm qua nhé



      ☆ Chương 217



      Phó Tuyên bị bệnh.

      Phó Dung nhận được tin tức, mang theo Trăn ca nhi vội vàng trở về nhà mẹ đẻ.

      Phó Tuyên dỗ Viện Viện, nhìn thấy Phó Dung mang theo cháu ngoại tới, nàng vui vẻ cười, hướng Trăn ca nhi vẫy tay: "Trăn ca nhi lại đây, cho dì ôm cái."

      Trăn ca nhi chạy được vài bước, đường được mẫu thân dặn dò, biết dì thoải mái, tiểu tử ngoan ngoãn tới phía trước người Phó Tuyên, được Phó Tuyên ôm vào trong ngực, Trăn ca nhi cũng ôm lấy nàng, ngẩng đầu : "Dì sợ."

      Phó Tuyên cười hôn tiểu tử, đùa : "Buổi tối Trăn ca nhi bồi dì ngủ, dì sợ ."

      Viện Viện nghe thấy, vội vã : "Ta cũng bồi dì ngủ! Ta và đệ đệ cùng nhau bồi dì, dì bị ác mộng !"

      Phó Dung sờ sờ đầu ngoại sanh nữ, bảo nàng dắt Trăn ca nhi ra ngoài chơi, lại hướng Phó Uyển : "Tỷ tỷ nhìn bọn chúng , ta muốn với Tuyên Tuyên mấy câu."

      Phó Uyển gật gật đầu, dẫn hai đứa vào trong viện.

      Phó Tuyên ngồi ở giường, nhìn Phó Dung : "Tỷ tỷ muốn gì? Kỳ ta sao, nương chuyện bé xé ra to, ai có lúc thấy ác mộng a?"

      Phó Dung hừ tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, trừng mắt nhìn nàng : "Nhưng ta nghe có ai liên tục 3 đêm gặp ác mộng. Tuyên Tuyên ngươi cho ta, có phải ngày hôm trước ở Tần phủ, Ngô Bạch Khởi lại vụng trộm khi dễ ngươi hay ?"

      Ngày đó nàng tận mắt nhìn thấy Tần Vân Ngọc và muội muội cùng rời , trở về muội muội sắc mặt tái nhợt, Tần Vân Ngọc vẻ mặt biểu tình phạm lỗi. Phó Dung trong lòng sinh nghi, hỏi muội muội. Muội muội là cãi nhau với Tần Vân Ngọc. Phó Dung tin, lại hỏi Tần Vân Ngọc. Hai người dường như bàn bạc trước rồi, Tần Vân Ngọc cũng nàng làm hư quyển sách của Phó Tuyên, chọc Phó Tuyên mất hứng. Phó Dung nửa tin nửa ngờ, nghĩ hôm nay sáng sớm mẫu thân phái người chuyển lời cho nàng, muội muội liên tục 3 đêm thấy ác mộng bừng tỉnh, vào ban ngày mất hồn mất vía, lúc ăn cơm ràng là cưỡng ép nuốt xuống.

      Nghe được ba chữ Ngô Bạch Khởi, Phó Tuyên sắc mặt đổi đổi.

      Cái biểu tình biến hóa rất này có lẽ có thể giấu được người khác, lại chạy thoát mắt thân tỷ tỷ, Phó Dung giận vô cùng, nắm lấy tay Phó Tuyên : " đến cùng hù dọa ngươi như thế nào, Tuyên Tuyên với ta, ngươi giữ kín ở trong lòng như vậy, ăn ngon, ngủ yên, vừa mệt thân thể của mình lại để cho chúng ta sốt ruột, ngươi với ta, ra ít nhiều đều có thể dễ chịu chút a."

      Đời trước Phó Dung biết muội muội có nháo quá cơn bệnh này hay , có lẽ có, nhưng bởi vì chỉ là việc , nàng lại là thiếp thất Từ Tấn, dễ dàng ra khỏi cửa, mẫu thân liền thông báo cho nàng. giờ khắp kinh thành đều biết Từ Tấn đối với nàng sủng ái, mẫu thân cố kỵ, trong nhà có việc liền cho nàng biết.

      Mắt thấy Phó Tuyên mím môi chịu mở miệng, Phó Dung phút chốc đứng lên, thấp giọng mắng: "Nhất định là bị Ngô Bạch Khởi hỗn trướng kia khi dễ nữa rôi, ta trở về bảo vương gia phái người giáo huấn trận, lần này ta cho người cắt chân , xem về sau còn có bản lĩnh đến khi dễ ngươi hay !"

      xong liền muốn .

      "Tỷ tỷ!" Phó Tuyên vội vã kéo nàng lại, chí trước mặt thân đoán được vài phần chân tướng, nàng cũng nhịn được, 3 ngày ủy khuất nín nhịn bốc lên đầu, bổ nhào đến trong ngực Phó Dung khóc: " lấy xà hù dọa ta, con rắn kia bò vào trong váy áo ta, buổi tối ta nằm mơ mơ đều là rắn, tỷ tỷ, ta dám ngủ ..."

      Nàng mơ thấy mình ngủ , bỗng nhiên có vô số rắn từ ngoài cửa sổ bò vào, nàng mơ thấy mình bị nhốt trong cánh rừng, nhánh cây bò đầy rắn, nàng mơ thấy mình vào giếng cổ, bên trong đều là rắn...

      Ban ngày còn tốt, trời vừa tối, nàng dám ngủ, 3 đêm này đều là chống đỡ nổi mới ngủ lúc, nghe được chút thanh lập tức tỉnh lại. Nhưng nàng muốn cho người nhà biết chân tướng, nàng đáp ứng đánh đố cùng Ngô Bạch Khởi, chính là vì bình tĩnh mà thoát khỏi . Phụ thân Ngô Bạch Khởi chết vì hộ giá, Gia Hòa đế đối với Ngô gia thập phần dung túng, nếu như phụ thân, huynh trưởng cùng Ngô gia có ân oán...

      Phó Tuyên nghĩ như vậy, giải quyết tình, nàng lo lắng hãi hùng mấy ngày cũng được.

      "Tỷ tỷ, ngươi đừng với tỷ phu, cũng đừng cho nương, bỏ qua , nếu lại đến dây dưa, ta chính miệng cầu phụ thân vì ta làm chủ."

      Phó Dung chưa từng thấy rắn của Ngô Bạch Khởi, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra muội muội lúc ấy có bao nhiêu sợ hãi. Nếu như có người đem sâu bọ nàng sợ nhất thả người nàng, sâu bọ kìa còn bò người nàng, nếu trong tay nàng có dao , Phó Dung tuyệt đối giết đối phương. Sợ tới cực điểm tự nhiên hận tới cực điểm.

      "Tốt, chúng ta , lần sau lại đến trêu chọc ngươi, chúng ta để phụ thân ra tay." Phó Dung giờ phút này muốn vị muội phu Ngô Bạch Khởi này nữa, đời trước nàng Ngô Bạch Khởi đối với muội muội làm cái gì, chỉ biết kết hôn rồi Ngô Bạch Khởi đối với muội muội rất rất tốt. Cho nên lúc trước Ngô Bạch Khởi làm những chuyện ảnh hưởng đến toàn cục nàng đều có thể tha thứ. Nhưng lần này, Phó Dung chút cũng muốn tha thứ. Muội muội của nàng tốt như vậy, còn lo tìm được nam nhân khác đối tốt với nàng?

      Phó Tuyên gật gật đầu, lần đầu tiên cùng tỷ tỷ kể ủy khuất, bình phục lại rồi nàng cũng được tự nhiên, quay người rửa mặt.

      Phó Dung nhìn bóng dáng nàng, phát sầu.

      Nguyên nhân bệnh biết, có cách nào giúp muội muội giải quyết ác mộng? Lang trung kê canh an thần, hiệu dụng lớn...

      "Muội muội, ngày mai chúng ta Vĩnh Thái tự , cầu đạo bùa Bình An, có lẽ có tác dụng." Nàng tới, cầm khăn đưa cho muội muội.

      Phó Tuyên lau mặt quá, nghĩ ngợi lúc, gật gật đầu.

      Phó Dung muốn cho muội muội đắm chìm trong hồi ức tốt, cười đùa nàng: "Nếu đêm nay để cho Trăn ca nhi bồi ngươi ngủ? Ta với ngươi, Trăn ca nhi buổi tối ngủ thích ôm người, ngươi ôm , khẳng định thích ."

      Phó Tuyên bĩu bĩu môi, dắt Phó Dung ra ngoài, nhìn thối tiểu tử trong viện cùng Viện Viện chơi đùa, oán giận với Phó Dung: "Trăn ca nhi mới để ta ôm ngủ, ngươi nhìn vừa rồi lúc ta với , Trăn ca nhi lập tức nhìn về phía ngươi, chút cũng nguyện ý, nào giống Viện Viện a, ta vừa nàng liền đáp ứng. Tỷ tỷ mang Trăn ca nhi trở về , ta ôm Viện Viện ngủ."

      Phó Dung thay nhi tử mình chuyện: "Trăn ca nhi còn a, đợi sang năm hiểu chuyện ."

      Phó Tuyên nhìn cháu ngoại cười.

      Buổi trưa người nhà ở cùng chỗ dùng cơm, Phó Dung nhìn, muội muội khẩu vị còn tốt, thoáng an lòng.

      Sập tối trở về vương phủ, bao lâu Từ Tấn cũng trở về, chủ động hỏi nàng: "Hôm nay về thế nào?" Phó Dung tự mình quyết định về nhà mẹ đẻ, sớm với trước, lần này , nhất định là Hầu phủ bên kia xảy ra chuyện gì.

      Từ Tấn bao che khuyết điểm, Phó Dung rất ràng, nàng tuy rằng chào đón Ngô Bạch Khởi, cũng muốn Từ Tấn trong cơn tức giận đem Ngô Bạch Khởi làm gì. Nàng , chỉ tâm huyết dâng trào, lại đề cập sắp xếp ngày mai: "Ngày mai nương muốn mang muội muội Vĩnh Thái tự dâng hương, ta cũng muốn ."

      Từ Tấn cười cười, ôm lấy nàng : "Muốn , mang theo hộ vệ, khi nào trở về?"

      "Buổi trưa dùng cơm chay xong trở về." hỏi thăm nhiều, Phó Dung thở hơi.

      Sáng sớm hôm sau, Phó Dung từ sớm Cảnh Dương Hầu phủ cùng người nhà tụ hợp.

      Kiều thị Phó Uyển ngồi chiếc xe ngựa, Phó Dung Phó Tuyên mang theo Viện Viện ngồi chiếc.

      Phó Dung ân cần hỏi muội muội: "Tối hôm qua ngủ được ?"

      Phó Tuyên cúi đầu hôn ngoại sanh nữ ngụm: "Rất tốt , Viện Viện là tiểu phúc tinh của ta, đem ác mộng đều dọa chạy ."

      Nàng . Xảy ra chuyện về rồi, mẫu thân muốn bồi nàng ngủ, Phó Tuyên biết xấu hổ, bọn nha hoàn ở mặt đất trải chăn nệm, cũng có tác dụng, nhưng tối hôm qua ôm ngoại sanh nữ thân thể nho , trước khi ngủ nghe bé giống như ông cụ non an ủi nàng, Phó Tuyên quả thấy ác mộng nữa.

      Viện Viện được khen ngợi, cười xinh đẹp, cực kỳ giống Phó Uyển.

      Dọc đường cười cười , phảng phất bao lâu tới Vĩnh Thái tự.

      Cuối thu trời mát, du khách đến Vĩnh Thái tự thưởng thu như thoi đưa, mẹ con Phó Dung vừa xuống xe liền mang mũ che lên. Theo 108 bậc thềm đá bước lên, bởi vì chậm, lần này Phó Dung cũng cảm thấy mệt nhiều. Tới tầng cao nhất, nàng tùy ý quay đầu nhìn lướt cái, lại thấy thiếu niên hoa phục đột nhiên trốn đến sau người khác.

      tốc độ có nhanh, Phó Dung vẫn nhận ra được, giọng phân phó Hứa Linh: "Nhìn chằm chằm vào Ngô thế tử, đừng để tới gần Lục nương trong vòng mười bước."

      Hứa Linh nhàng gật đầu.

      Phó Dung lại hướng chỗ Ngô Bạch Khởi thân liếc mắt nhìn, an tâm bồi người thân thắp hương .

      Cầu bùa Bình An xong, mấy mẹ con nhà khách.

      Phó Tuyên nghĩ tới đường lên núi nhìn thấy rừng phong, đề nghị nhìn lá phong. Văn nhân nhã sĩ đều thích lên cao nhìn xa, Phó Tuyên bình thường thích đâu, hôm nay ra ngoài, đối mặt với cảnh thu trong núi, nàng cũng muốn xem.

      Viện Viện nổi, Phó Uyển muốn lưu lại chiếu cố nữ nhi, Kiều thị liền để Phó Dung dắt Phó Tuyên . Phó Dung ra ngoài mang theo thị vệ, bên người còn có Hứa Linh biết công phu, Kiều thị thực yên tâm .

      ~

      Khán Hà đỉnh là chỗ tốt nhất ở Vĩnh Thái tự để ngắm rừng phong, tỷ muội Phó Dung ngồi nhuyễn kiệu, tới trước Phong Lâm viên mới xuống kiệu.

      Hứa Linh nhích gần đến bên người Phó Dung thầm: "Vương phi, Ngô thế tử vẫn ở theo đằng sau."

      Phó Dung gật đầu tỏ vẻ biết, thấy muội muội nhìn về phía bên này, nàng cười cười, nắm tay muội muội vào vườn.

      Ngô Bạch Khởi tiếp tục theo sau xa xa.

      Nhìn thân ảnh Phó Tuyên mảnh khảnh, nghĩ tới ánh mắt nàng phẫn nộ, trong mắt ngấn lệ, nghĩ tới mấy đêm mộng những thứ ngổn ngang kia, Ngô Bạch Khởi tựa như bị người câu hồn rồi. từ lúc 7-8 tuổi chỉ thích trêu cợt người, nhìn những nữ oa kia sợ tới mức lớn tiếng thét chói tai, chạy trốn chung quanh như con thỏ, cả người thoải mái. Phó Tuyên là người đầu tiên phản ứng ngược lại, đuổi theo đánh .

      Dường như từ năm ấy, còn khi dễ người khác, chỉ tâm tâm niệm niệm tìm nàng báo thù.

      Nhưng báo được thù, nhìn nàng sợ tới mức bất tỉnh, chút đều cao hứng. Kỳ muốn lấy rắn hù dọa nàng, chỉ muốn nhìn bộ dáng nàng sợ hãi, muốn nghe nàng mềm giọng ...

      Ngô Bạch Khởi trong đầu lộn xộn, nghe Tần Vân Ngọc nàng gặp ác mộng sinh bệnh, liền muốn tới đây nhận lỗi cùng nàng.

      Rốt cuộc chờ được chung quanh có người ngoài, chỉ có Phó gia tỷ muội cũng đám thị vệ kia, Ngô Bạch Khởi núp nữa, bước nhanh đuổi theo: "Vương phi, Lục nương!"

      Phó Dung dừng bước chân, ngờ Ngô Bạch Khởi dám thân.

      Phó Tuyên trực tiếp đứng phía sau Phó Dung. Nàng cho tỷ tỷ Ngô Bạch Khởi chạm vào nàng, nhưng nàng nhớ ràng rành mạch, muốn nhìn Ngô Bạch Khởi dù cái liếc mắt, cũng muốn cho Ngô Bạch Khởi nhìn thấy nàng.

      "Ngươi đến làm cái gì?" Nhìn thiếu niên bị thị vệ ngăn ở bên ngoài 20 bước, Phó Dung thanh trong trẻo.

      Hôm nay Ngô Bạch Khởi còn dám nửa câu bất kính, nàng để thị vệ ném xuống núi.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng57 others thích bài này.

    5. Thảo Mìn

      Thảo Mìn Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      32
      cảm ơn nàng nhiều lắm lắm lắm
      Nhistoneheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :