1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đen trắng kết hợp - Cư Ni Nhĩ Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 26:

      “Dã Nghi.” Tiếu Mạt Mạt ôm sách về phía Tô Dã Nghi, dùng vẻ mặt chuyện phiếm thường ngày nhắc tới, “Buổi tối chơi vui vẻ ?”

      Tô Dã Nghi gật đầu, ngơ ngác đứng tại chỗ chuyện.

      Tiếu Mạt Mạt nghiêng người, để sách trong ngực vào trong xe, sau khi đứng vững, khoác tay lên vai Tô Dã Nghi, giúp gạt qua sợi tóc, mang theo ý cười dịu dàng : “ kỳ lạ, lần đầu tiên em đến lập tức thích em, có thể là rất hợp nhau nhỉ, luôn luôn xem em là em , về sau chung đụng với em, thực khiến chị thất vọng, tính cách của em chị cũng rất thích.

      “Tạ Bân cũng rất kỳ lạ, sao chị lại có thể đối xử tốt với người xa lạ như thế chứ.”

      Lồng ngực Tô Dã Nghi đầy đắng chát, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiếu Mạt Mạt.

      Tiếu Mạt Mạt lại cười, nụ cười kia rất chân thành mến: “Em là bé làm cho chị vô cùng dễ chịu.”

      Tô Dã Nghi hít mũi cái: “Chị… Mạt Mạt, chị… Muốn chuyển sao?”

      Tiếu Mạt Mạt chạm vào mặt , gật đầu cười: “Ừ.”

      “Vì sao thế? Ở đây tốt sao?” tới đây, Tô Dã Nghi nhớ tới lời của Dịch Tự ngày đó với , chắc chắn hỏi, “Là em có chỗ nào làm cho chị thoải mái hả?”

      “Dĩ nhiên phải, chuyện này liên quan tới em. Chỉ là…” tới chỗ này, Tiếu Mạt Mạt khẽ quay đầu , nhìn trời đêm vô tận, tiếp tục , “Nơi này có quá nhiều kỷ niệm giữa chị và ấy, ở nơi này… cực kỳ giày vò. Ngồi cũng ngồi yên ổn, ngủ cũng ngủ yên tâm, chưa bao giờ nghĩ tới cách xa ấy, cho nên trước giờ biết cuộc sống mình là chuyện làm cho người ta khổ sở như thế này.”

      Bị ánh mắt nghiêm túc mà tò mò của Tô Dã Nghi nhìn, sau cùng Tiếu Mạt Mạt nhiều lời, lại quay đầu lại, cười với : “Yên tâm, nếu có ngày chị và Tạ Bân hòa thuận, nhất định trở lại nơi này.” xong, Tiếu Mạt Mạt dang hai cánh tay ra, cho Tô Dã Nghi cái ôm tạm biệt to lớn.

      Mùi nước hoa người Tiếu Mạt Mạt rất dễ chịu, Tô Dã Nghi úp mặt vai , nghe giọng rất của gần bên tai mình : “ bé ngốc, buông bỏ Dịch Tự .”

      Tô Dã Nghi cứng đờ.

      Tiếu Mạt Mạt lại vỗ vỗ lưng , khẽ : “Cứ tiếp tục như vậy cực kỳ khổ sở.”

      xong câu này, Tiếu Mạt Mạt đứng vững lần nữa, quay lưng lại cực nhanh, nhanh chóng mở cửa xe bước lên. Tô Dã Nghi từ sững sờ lấy lại tinh thần, thấy Tiếu Mạt Mạt từ trong xe vẫy tay với : “Rất nhanh gặp lại.” Sau đó, quay đầu nhìn người bên cạnh tiếng, “Lái xe .”

      Sau đó, Tô Dã Nghi cũng chỉ nhìn thấy đuôi xe.

      chợt nhớ tới còn chưa “Tạm biệt”, vì thế theo bản năng đứng tại chỗ kêu to: “Chị Mạt Mạt, tạm biệt.”

      Xa cách hình như là việc vô cùng đơn giản, cẩn thận tính toán ra, hiểu biết người hơn nửa năm, vậy mà xa cách lại là chuyện tới giây đồng hồ, cũng biết ngày tháng năm nào gặp lại. Người rời có thể tự nhiên xoay người, kẻ ở lại lại phải mình đối mặt với cảnh còn người mất.

      Tô Dã Nghi lập tức muốn khóc.

      Đứng nguyên tại chỗ giữa trời, sau khi đợi cho trận khóc kia lui xuống, Tô Dã Nghi mới di chuyển chân, xoay người đến hành lang.

      Ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Tự đứng dựa vào tường ở cửa cầu thang, nhìn .

      Trái tim Tô Dã Nghi “đột ngột” nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi Tiếu Mạt Mạt với . Cũng biết là sức mạnh kia gợi lên tác dụng thế nào, Tô Dã Nghi lập tức dũng cảm nhìn lại

      Từ từ về phía .

      đến trước mặt .

      Dịch Tự nhàn nhạt nhìn , vài giây sau, ngưng mi phạm vi rất , : “ lại uống rượu rồi hả?”

      “Hả?” Suy nghĩ trong đầu của Tô Dã Nghi vẫn còn tồn tại Tiếu Mạt Mạt, nghe thấy câu hỏi của Dịch Tự lúc lâu phản ứng kịp, sau khi ý thức được nội dung của câu hỏi, Tô Dã Nghi nhanh chóng đáp lại, “ có! có! Chỉ có đồng nghiệp uống thôi!”

      Dịch Tự yên lặng nhìn vài giây, tiếp đó xoay người, quẹt thẻ mở cửa lầu, Tô Dã Nghi nốt gót theo sau.

      Vào thang máy, Tô Dã Nghi giọng mình: “ Tạ Bân rồi, giờ chị Mạt Mạt cũng rồi, ra… Nếu như …”

      Dịch Tự đứng ở bên cạnh Tô Dã Nghi, ngẩng đầu lén lút liếc nhìn , tiếp tục giọng tự : “ thế nào…”

      Dịch Tự đột nhiên hỏi: “Rất khổ sở?”

      Tô Dã Nghi kinh hãi: “Hả? rất khổ sở sao?”

      Thang máy đúng lúc dừng lại, lúc Dịch Tự ra ngoài nghiêng đầu liếc nhìn Tô Dã Nghi cái, lấy chìa khóa từ trong túi áo ra mở cửa, bổ sung câu: “Tôi hỏi .”

      Tô Dã Nghi quýnh lên, gãi gãi: “Có chút.”

      “Tại sao khổ sở?” Hỏi xong câu này, Dịch Tự mở cửa, vào trước.

      Vốn dĩ Tô Dã Nghi còn muốn trả lời câu hỏi người ta “Rời xa” bản thân, câu trả lời đến bên miệng lập tức nén trở về.d;đ#l%q/đ

      Tại sao phải hỏi tỉ mỉ như thế?

      Nếu hỏi, sao đứng lại nghiêm túc nghe câu trả lời?

      chán ghét như vậy sao?

      Tô Dã Nghi đắm chìm trong cảm xúc “Bị ghét bỏ” buồn bực về phòng khách, mệt mỏi ngồi phịch ghế sô pha, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Mãi cho đến khi bóng ngược của Dịch Tự xuất trước mắt, mới giống như sét đánh ngồi thẳng người nhìn thẳng vào .

      Dịch Tự cầm hai bình hồng trà trong tay, bình đưa tới tay Tô Dã Nghi, lại mở bình khác ra ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh .

      Sau khi nhận lấy hồng trà, mặt Tô Dã Nghi đỏ hồng tiếng “Cảm ơn”, rồi mới cực kỳ chậm chạp nghĩ đến, bình hồng trà này là thứ đầu tiên Dịch Tự cho .
      “Câu hỏi vừa hỏi kia…”

      Dịch Tự ngưng mi nhìn : “Ừ?”

      “Tôi… ra tôi phải vô cùng khổ sở… phải, là chưa từng phải khổ sở như thế. Tôi chỉ cảm thấy, ở chung với chị Mạt Mạt lâu, có chút nỡ.”

      Dịch Tự dùng tư thế cực kỳ nhàn hạ ngồi ghế sô pha, nghe xong câu trả lời của Tô Dã Nghi, gật đầu, đáp: “Ừ.”

      “Tôi chỉ cảm thấy, chị ấy nhất định phải rời .”

      “Tại sao?”

      “Sớm muộn gì Tạ Bân cũng trở về.”

      “Có thể sao?”

      Tô Dã Nghi kiên định gật đầu: “Đương nhiên có thể, tôi biết mà.”

      Vẻ mặt của Dịch Tự thay đổi, rảnh rỗi : “ biết là nhiều.”

      Nghe ra ý tứ châm chọc, Tô Dã Nghi vô tội nhìn : “ cảm thấy thế sao?”

      Dịch Tự có chút hứng thú nhìn .

      Tô Dã Nghi cảm thấy có loại áp lực từ trong ánh nhìn chăm chú này, vì thế càng thêm kiên định nắm tay : “Tôi tin rằng chị Mạt Mạt và Tạ Bân hòa thuận, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau cả đời.”

      tệ.”

      Dịch Tự trả lời rất hài lòng, Tô Dã Nghi khỏi nhăn mặt lại: “ tin sao?”

      Dịch Tự trả lời, chỉ đứng dậy, nhân tiện : “ khuya rồi, nghỉ ngơi .”

      Trước khi nhấc chân cất bước, Tô Dã Nghi rất cam lòng hỏi câu: “ phải cũng có người trong lòng sao? Hơn nữa… phải thích ấy rất lâu sao? Chẳng lẽ tin ‘Nắm tay cả đời bên nhau đến già’ hả?”

      Dịch Tự dừng lại trước ghế sô pha…

      Dừng giây…

      Hai giây…

      Ba giây…

      Trái tim của Tô Dã Nghi đập thình thịch…

      Chỉ mấy giây này, Tô Dã Nghi cực kỳ muốn biết suy nghĩ cái gì, có phải bởi vì lời của mà kích động rồi hay ? Có phải vì câu hỏi của mà nghĩ tới người con cất giấu trong lòng hay ?d/đ%l*q;đ

      Chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ chua xót?

      Dịch Tự ở trước ghế sô pha quay đầu lại nhìn Tô Dã Nghi, lúc này ánh mắt của nhìn rất sâu xa, Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt , bị nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy cả người mình đều bị đôi mắt đen bóng kia hút vào, vì thế nhanh chóng xoay đầu, tìm tiêu điểm khác, run rẩy : “Tôi nhớ trước kia từng qua, có người rất .”

      Lại nhát gan bổ sung thêm câu, “Nếu muốn có thể , mong là xúc phạm đến .”

      khoảng thời gian rất dài, Tô Dã Nghi cảm giác Dịch Tự vẫn còn nhìn , nhưng lại nghe thấy chuyện. Ngay tại lúc định bỏ công tính trốn , Dịch Tự đột nhiên : “ phải .”

      Nghe giọng kia, thậm chí có chút cảm giác xa xôi. Tô Dã Nghi nghi hoặc nhìn về phía , cực kỳ mặt dày hỏi: “Có thể… chi tiết chút ?”

      có gì đáng để chi tiết.”

      Tô Dã Nghi chưa từ bỏ ý định: “Là bạn học cấp ba của sao?”

      “Ừ.”

      … Rất thích ấy sao?”

      Sau câu hỏi này, mặt Dịch Tự phủ vẻ mặt Tô Dã Nghi chưa bao giờ thấy qua, nghĩ ra nên dùng từ gì để hình dung vẻ mặt kia, dù sao vẻ mặt kia cũng khiến cho lòng rất chua xót.

      lập tức dùng vẻ mặt cực kỳ dịu dàng : “Trước kia ấy ngồi cùng bàn với tôi, lúc tốt nghiệp tặng tôi bức thư, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho tôi.”

      Tô Dã Nghi cố nén chua xót trong lòng, cố gắng dùng giọng thoải mái, vui đùa hỏi: “Là thư tình sao?”

      Sau khi câu hỏi này qua, vẻ mặt mông lung kia mặt Dịch Tự rút , chuyển thành dáng vẻ lạnh nhạt, : “ cảm thấy thế sao?”

      Tô Dã Nghi cúi đầu, do dự lúc mới : “Cảm ơn những chuyện này với tôi, tôi biết an ủi tôi.”

      Dịch Tự: “Tiếu Mạt Mạt cực kỳ quan tâm , ấy hi vọng khổ sở bởi vì chuyện ấy rời .”

      Đầu Tô Dã Nghi cúi xuống càng thấp.

      Quả nhiên được chị Mạt Mạt giao phó…

      “Nghỉ ngơi sớm chút .” Dịch Tự rốt cuộc nhấc chân cất bước về phòng lần thứ hai.

      Tô Dã Nghi cuối cùng nhịn được hỏi ra câu hỏi vẫn luôn quấy nhiễu : “Có phải rất chán ghét tôi hay ?”

      nghe thấy bước chân của Dịch Tự dừng lại, cũng nghe thấy hỏi: “Tại sao hỏi như thế?”

      Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn bóng lưng của , : “Tôi nghĩ thế, những ngày sau này, chỉ có hai chúng ta ở trong căn nhà này, nếu như chán ghét tôi, tôi có thể chuyển .”

      “Tôi hỏi tại sao cảm thấy tôi chán ghét ?”

      Tô Dã Nghi: “ rất ít chuyện với tôi.”

      Dịch Tự: “…”

      Tô Dã Nghi: “ còn hay nhíu mày với tôi.”

      Dịch Tự nhíu mày: “…”

      Tô Dã Nghi: “… Hơn nữa cuối cùng tôi cảm thấy, có vẻ rất ghét loại người có tính cách như tôi.”

      Dịch Tự lại nhíu mày sâu, bỗng chốc xoay người lại.

      Tô Dã Nghi nhìn bóng lưng của mới có thể chuyện trôi chảy như vậy bị dọa đến nhanh chóng quay đầu chỗ khác, sợ Dịch Tự tức giận, Tô Dã Nghi lại giọng bổ sung: “ tại chị Mạt Mạt có ở đây, cần kiêng nể. Tôi đề tài nhạy cảm này ra trước, để tránh tạo phiền phức cho về sau.”

      “Chỉ là, tôi còn chưa tìm được nhà dưới, bây giờ nhà cửa phải có thể thuê dễ dàng như vậy.”

      “Tôi mau chóng tìm.”

      …”

      “Tôi chưa từng chán ghét .” Trước khi Tô Dã Nghi càng mang ra chứng cứ “Mạnh mẽ” hơn nữa, Dịch Tự trầm giọng ngắt lời , “ khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút.”

    2. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 27:

      Triệu Duyệt thần bí xuất ở công ty lần nữa.

      Lần này xuất khiến cho mọi người mạnh mẽ gắng sức vây xem nguyên nhân sáng sớm sử dụng phương tiện xe tới công ty.

      Chúc Lỵ giống như trở thành ông lão kể chuyện, hình dung sống động như : “… Đáng tiếc đôi mắt tôi mọc mặt tôi, bằng , nếu bản thân tôi có thể thấy được vẻ mặt của tôi ngay lúc đó, tôi nhất định ấn tượng sâu sắc cả đời.”

      “Vị này chính là nhân viên tai to mặt lớn nhất kênh của chúng ta, thậm chí là lớn nhất toàn bộ công ty, năng lực ngài Tổng giám đốc mạng Phi Cáp đều thể so được với xuất thân của ta, đúng là, tôi lại có thể thấy ta ở tàu điện ngầm, tôi lại có thể thấy Triệu Duyệt ở tàu điện ngầm!”

      Triệu Duyệt ném cái gối ôm qua đánh , Chúc Lỵ đón được, quăng , tiếp tục : “Các người chưa chắc chân nhìn thấy, vẻ mặt bé của Triệu công tử khi bị chen lấn tàu điện ngầm kia, đủ mọi màu sắc trẻ con chân …”

      Tô Dã Nghi dùng ánh mắt thông cảm nhìn Triệu Duyệt.

      Triệu Duyệt nhận thấy ánh mắt của , mặt càng khổ não, chuyển ghế dựa lướt qua phía , tạm thời rời xa trung tâm câu chuyện.

      Tô Dã Nghi cẩn thận dè dặt hỏi: “ … Bị người nhà đuổi ra khỏi nhà rồi hả?”

      Triệu Duyệt bĩu môi, uất ức gật đầu: “Xe của tôi bị tịch thu, nhiều căn hộ ở Nhị Tam Hoàn cũng bị tịch thu rồi.”

      … Vậy bây giờ ở chỗ nào?”

      “Theo ba mẹ ở nhà của bọn họ.”

      Tô Dã Nghi: “Vậy cũng tệ nha, tính là bị đuổi khỏi nhà.”

      Triệu Duyệt: “ có thể hiểu được đau khổ của người đàn ông nhà xe ?”

      Tô Dã Nghi lườm : “Có cái gì đau khổ? sống vui vẻ như vậy!”

      Triệu Duyệt chìa ra ngón trỏ, lắc lắc, : “Ở Bắc Kinh, đàn ông nhà xe có thể xem như có năng lực lại còn được chào đón.”

      Sau khi nghe thấy “ có năng lực”, Tô Dã Nghi che mặt.

      Triệu Duyệt: “Sao đỏ mặt rồi hả? Chưa từng nghe qua có năng lực à?”

      Tô Dã Nghi: “…” phải thể tiếp nhận đề tài “ có năng lực” này, chỉ là cho tới bây giờ còn chưa từng thảo luận đề tài này với đàn ông…

      Triệu Duyệt bị vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Dã Nghi chọc đến cười , muốn vươn tay ra sờ đầu Tô Dã Nghi, đột nhiên nghe thấy hồi thanh “Khụ khụ” quái dị. Hình như ngay lúc này, Triệu Duyệt mới ý thức được Chúc Lỵ chuyện phiếm bên kia sớm kết thúc. Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trước tiên nhìn thấy bóng dáng cao ngất đứng ở trước mặt mình.d;đ'l;q'đ

      Tô Dã Nghi phản ứng nhanh hơn kêu lên: “Tổng giám, chào buổi sáng.”

      Đới Duy có biểu cảm liếc mắt nhìn qua Triệu Duyệt cái: “Sáng sớm làm, cực kỳ rảnh rỗi sao? Chuyên đề đổi mới chưa? Trang đầu đổi mới chưa? Tin tức phát ra chưa? Phỏng vấn làm chưa?”

      Tô Dã Nghi nhanh chóng xoay người, lại dùng lực đẩy Triệu Duyệt phen, Triệu Duyệt cả người cả ghế theo đó bị đẩy ra khỏi ô vuông của Tô Dã Nghi.

      Đới Duy lại rời nhanh, mà khụ khụ lần thứ hai, nghiêm mặt : “Tô Dã Nghi, tới văn phòng của tôi chuyến.”

      Tô Dã Nghi khó tin xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng Đới Duy xoay người rời .

      Văn phòng của Đới Duy và Hàn Kha ràng là cùng cái, nhưng phong cách bài trí văn phòng của hai người lại khác xa nhau. Lúc trước Hàn Kha ở đây, văn phòng còn có thể đặt vài thú nhồi bông, các loại đồ trang sức nhàng, mà bây giờ, gần như trong văn phòng của Đới Duy tất cả đều là các loại tạp chí, ngoại trừ bàn làm việc, giá sách đều xếp chồng dày, ngay cả bàn trà tiếp khách cũng tầng tầng lớp lớp tạp chí thời trang.

      Tô Dã Nghi khỏi nghĩ, cho cùng Đới Duy vẫn có nhiều thương đối với cái ngành nghề “Thời trang” này nha.

      Ánh mặt trời bên ngoài cửa sát đất rất tốt, tỏa sáng vào trong phòng, nhìn rất ấm áp. Giọng điệu của Đới Duy lại tùy ý trái ngược với tối hôm đó: “Quá trình chuyển thành nhân viên chính thức của bị gián đoạn như thế nào?”

      Cũng may Tô Dã Nghi phải là loại người thích thân thiết với lãnh đạo, vội vàng lên tiếng: “Trước đó vốn dĩ có số người được chuyển thành nhân viên chính thức, về sau tuyển những người khác, quá trình của tôi bị hoãn lại rồi.”

      Ánh mắt của Đới Duy dán màn hình máy tính, lại : “Những người khác là chỉ Triệu Duyệt sao?”

      Tô Dã Nghi do dự hồi, vẫn gật đầu cái.

      “Tôi nghe , ta thường xuyên làm.”

      Tô Dã Nghi bị câu hỏi này làm khó, cũng phải là người biết ứng phó lắm. Câu hỏi này của Đới Duy quá sắc bén, phong cách làm việc của ta lại quá mạnh mẽ --- điểm ấy, Chúc Lỵ sớm qua, người tổng giám Đới này, đối xử với cấp dưới luôn luôn là loại giá lạnh của mùa đông.

      Đới Duy chuyển ánh mắt tới Tô Dã Nghi, trong ánh mắt mơ hồ ra nghiêm khắc, bị ta nhìn chằm chằm, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy mình giống như con kiến bé , mà Đới Duy kia giống như tòa cao ốc ngồi đỉnh đầu .

      “Công ty kiêng kỵ nhất là tồn tại quan hệ dòng dõi, Triệu Duyệt có thể tới nơi này vốn phải là chuyện quang minh chính đại, ta lại còn biếng nhác tiêu cực… Thành , nhân viên như thế nên bị sa thải.”

      Tô Dã Nghi rùng mình cái. Trong đầu bắt đầu ra màn cảnh tượng quái dị -.- là con kiến bé ra sức chạy trốn ở phía trước, mà ngồi phía sau là tòa cao ốc tên “Đới Duy” lại vẫn gắt gao đuổi theo sau lưng , sức mạnh kia giống như đè chết cam lòng.

      Đới Duy lại tiếp tục hỏi: “ ra điều phải làm rất đơn giản, cho tôi biết, Triệu Duyệt có thường xuyên nghỉ làm hay ? Phải, hay là phải?”

      Tô Dã Nghi hoàn toàn cúi đầu xuống, lâu mới mơ hồ câu: “Tôi biết.”

      Đới Duy lâu chuyện.

      Ngay tại lúc Tô Dã Nghi cho rằng và “Cao ốc” cứ tiếp tục hóa đá như vậy, nghe thấy Đới Duy thở dài nặng nề, sau đó ta dùng giọng điệu cực kỳ điềm đạm : “Tôi biết, tôi mang các đồng nghiệp từ Thời Trang đến xóa hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức cuối cùng của , về điểm ấy, tôi xin lỗi. Có thể quy định của công ty là như thế này, số lượng nhân viên đủ, chỉ có thể đợi cơ hội tiếp theo. Nhưng mà, các đồng nghiệp tôi mang đến đều tinh trong công việc, bất kỳ ai trong bọn họ gia nhập vào Giải Trí tuyệt đối đều là may mắn của Giải Trí.”

      Tô Dã Nghi gật đầu, đây là lời . Đới Duy mang tới mấy người kia mặc dù hoàn toàn gạt bỏ khỏi kênh, nhưng thể thừa nhận, năng lực của những người đó đều mạnh hơn . cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mới khiến cho bản thân phải tiêu cực đối với chuyện chuyển thành nhân viên chính thức này.

      “Như vậy, Triệu Duyệt đây?”

      Đúng vậy, Triệu Duyệt đây? Tô Dã Nghi do dự.

      tuần năm ngày làm việc, Tô Dã Nghi lại có bốn ngày rưỡi nhìn thấy . Mặc dù đến đây, cũng chỉ là khoác lác trong đoàn tán gẫu, thỉnh thoảng mời mọi người ăn cơm. Tô Dã Nghi nhớ lần Lục Tiểu Mẫn oán giận với Triệu Duyệt: “ biết phát tin tức như thế nào à?” Lúc ấy Triệu Duyệt vẫn mù mờ hỏi ngược lại câu: “Tôi phải biết sao?”

      giống như có gì sai, nhưng hình như tất cả sai lầm lại đều do bắt đầu.

      về cẩn thận suy nghĩ trước . Tôi biết quan hệ giữa các và Triệu Duyệt cũng tệ, mà ở Làng Giải Trí ta cũng có nhiều giao thiệp, nhưng thái độ làm việc của ta cũng thích hợp để tiếp tục ở lại Phi Cáp. Mặc dù tôi muốn quá tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở , hay ở của ta quyết định tiến độ chuyển thành nhân viên chính thức của . Tôi hi vọng về việc xử lý vấn đề này, có thể tách biệt tình cảm cá nhân và công việc ra.”

      Tô Dã Nghi “Ừ” tiếng.

      Đới Duy: “ ra ngoài làm việc trước .”

      Tô Dã Nghi gật đầu, xoay người rời .

      Tình trạng này liên tục quấy nhiễu Tô Dã Nghi cả ngày.

      Mãi cho đến tối mua xong đồ ăn về nhà, vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào. cũng muốn dùng việc rời của Triệu Duyệt để đổi lấy cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức cho mình. chỉ cảm thấy, nếu như Triệu Duyệt chăm chỉ làm việc, dù cực kỳ xuất sắc, trong lòng cũng thăng bằng rất nhiều.

      Hoặc là cũng có thể yên tâm tìm đơn vị công tác tiếp theo.

      Rửa rau được nửa, Tô Dã Nghi mới phát rửa nấm Lactarius đến nát vụn rồi. Sau khi khinh bỉ bản thân hồi, nhìn lướt qua đồ ăn khác bàn bếp --- hình như đều là đồ Dịch Tự thích ăn.

      Thói quen chuyện đáng sợ!

      Lúc cắt thịt, Tô Dã Nghi nhịn được nghĩ, dù sao đồ mua cũng là đồ Dịch Tự thích ăn, mình cũng thể ăn hết nhiều như vậy…

      cực kỳ vui lau khô tay tạp dề, vươn tay móc ra từ trong cái túi tạp dề, tìm số của Dịch Tự, sau đó đẩy cửa phòng bếp ra, vừa thong thả vừa suy nghĩ phải “Thuận theo tự nhiên” mời ăn cơm như thế nào.

      Điện thoại được kết nối, trước hết Tô Dã Nghi nghe thấy hồi tiếng đàn piano êm tai, buồn bực đây là loại chuông gì, lập tức trơ mắt thấy cái gáy quen thuộc kia sô pha phòng khách, thấy người ghế sô pha giơ tay lên, thấy đưa điện thoại di động ra trước mắt, thấy từ ghế sô pha quay đầu lại.d/đ#l@q.đ

      Đồng thời, trong tai truyền đến tiếng “A lô” cực kỳ dễ nghe.

      Tô Dã Nghi bị tình cảnh này làm cho kinh hãi hồi lâu lên lời.

      Cuối cùng Dịch Tự cúp điện thoại, ở ghế sô pha hỏi: “Làm sao vậy?”

      Tô Dã Nghi tỉnh lại, ấp úng đáp: “ sao cả… muốn hỏi, ăn cơm chưa?”

      Dịch Tự quơ quơ thực đơn trong tay với , lại xoay người sang chỗ khác, : “ suy nghĩ xem ăn cái gì.”

      “Đừng suy nghĩ, tôi mua đồ ăn, đều là đồ thích…” tới đây, Tô Dã Nghi kịp thời dừng lại, bởi vì giờ phút này rất muốn cắn đứt lưỡi của mình.

      Dịch Tự hồn nhiên tỉnh, chỉ hỏi: “Tôi thích ăn cái gì?”

      “Nấm Lactarius… Thịt rang, cần tây, súp lơ… Tôi còn có thể làm canh trứng.”

      “Tốt.” Dịch Tự khép lại thực đơn “Bốp” tiếng, quay đầu với Tô Dã Nghi, “Lại phiền rồi.”

      Tô Dã Nghi lắc đầu: “ việc gì việc gì, dù sao mình tôi ăn cũng hết.”

      “Ăn xong tôi rửa bát.”

      “Hả?”

      “Tôi, rửa, bát.”

      Tô Dã Nghi nghe thấy Dịch Tự kiên nhẫn lặp lại câu, ra đây phải mấu chốt, mấu chốt là, Tô Dã Nghi khẳng định chính mình thấy lúc Dịch Tự câu này…

      nở nụ cười.

      Mãi đến khi súp lơ ở nồi, Tô Dã Nghi vẫn đắm chìm trong hồi ức về vẻ mặt tươi cười kia của Dịch Tự. Tự nhiên tùy ý tươi cười như thế, là lần đầu tiên Tô Dã Nghi thấy mặt Dịch Tự. nhớ lại lần, xác định bản thân làm ra chuyện gì cực kỳ có cảm giác vui mừng…

      Chẳng lẽ là bởi vì việc gọi điện thoại cho ?

      biết ở nhà sao? ràng trước tiên nhìn qua hiển thị cuộc gọi đến, hơn nữa, vẻ mặt của khi xoay người quay đầu --- ràng biết ở trong phòng bếp!

      Tại sao trực tiếp ngắt điện thoại của mà lại bắt máy? Hơn nữa sau khi nhận lại chỉ chữ “A lô”!

      trêu đùa sao?

    3. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 28:

      Lúc nấm Lactarius sắp được cho vào nồi, di động trong túi tạp dề bắt đầu vang lên, Tô Dã Nghi tay cầm thìa, tay nâng rổ nấm Lactarius, bị thanh kia dọa đến nhảy dựng lên, nhất thời quên mất làm như thế nào, ngay lập tức hét to hai tiếng “A a” trong phòng bếp.

      Sau khi kêu “A a” xong, Tô Dã Nghi vẫn nghĩ ra cách đối phó, mắt thấy dầu trong nồi càng lúc càng sôi sùng sục, miếng thịt xào trước cũng sắp cháy xém, nhớ tới người duy nhất sống trong căn nhà này: “Dịch Tự! Dịch Tự!”

      Dịch Tự nghe tiếng đến.

      Cuối cùng Tô Dã Nghi đổ nấm Lactarius vào trong nồi, lật chuyển xào vài cái rồi nhanh chóng đưa thìa vào trong tay Dịch Tự.

      “Tôi nghe điện thoại.” Tô Dã Nghi vừa xong lập tức ra ngoài, “Đây là món ăn cuối cùng, trước đó bỏ muối vào thịt, còn lại cái gì cũng chưa bỏ, khi xào nấm được lúc nhớ bỏ thêm ít muối, bỏ chút nước cốt nấm vào, những cái khác, tùy ý bỏ vào …” tới đây, Tô Dã Nghi ra khỏi phòng bếp, lần cuối cùng đóng cửa lại liếc mắt cái, mơ hồ cảm nhận được biểu cảm của Dịch Tự…

      Tại sao dáng vẻ của lại cực kỳ vô tội cực kỳ mù mịt thế kia?

      Người gọi điện thoại cực kỳ cố chấp. Tô Dã Nghi lau khô tay, đến trước cửa sổ lớn ở phòng khách mới lấy điện thoại di động ra bắt máy, lúc này nhanh như chớp nghĩ đến, ra hoàn toàn có khả năng vừa nghe điện thoại vừa xào rau…

      Chẳng trách Dịch Tự vô tội như thế.

      Nhận điện thoại, giọng dịu dàng của mẹ Tô truyền đến từ bên kia: “Buổi trưa gọi điện thoại cho mẹ hả?”

      Tô Dã Nghi phản ứng hồi mới nhớ tới buổi trưa lúc buồn rầu gọi điện thoại cho mẹ Tô, vội vàng : “A, vâng ạ.”

      “Làm sao vậy? Công việc có chuyện gì à? Cả ngày mẹ mang điện thoại, vừa mới thấy.”

      Tô Dã Nghi “Vâng” tiếng, hết lần lời Đới Duy với và cả những rắc rối của . Mẹ Tô cực kỳ kiên nhẫn nghe kể khổ, sau đó hai mẹ con lại tâm về cái đề tài này lâu, nhưng mà, đến tận khi tắt điện thoại, rắc rối của Tô Dã Nghi cũng được giải quyết, bởi vì mẹ Tô luôn tiếp xúc với trẻ con ở nhà trẻ cũng hoàn toàn biết xử lý loại vấn đề kinh doanh này như thế nào.

      ủ rũ trở về phòng bếp…

      Đẩy cửa phòng bếp ra, trước tiên Tô Dã Nghi bị mùi hương kỳ lạ làm cho kinh sợ rồi. Ngẩng đầu nhìn, biểu cảm của Dịch Tự nghiêm túc nhìn nồi đồ ăn đen thui.d'đ/l@q%đ

      Tô Dã Nghi thể tin chạy tới, nhìn vào trong nồi, lại nhìn Dịch Tự lắp bắp hỏi: “Đây… Đây là… Đây là cái gì?”

      “Nấm Lactarius xào thịt.”

      Mặc dù có được đáp án, Tô Dã Nghi vẫn còn tin, tới gần bên cạnh nồi ngửi ngửi, có phần chuyên nghiệp hỏi: “ bỏ xì dầu vào?”

      Dịch Tự ho khan: “Xì dầu là cái gì?”

      Tô Dã Nghi dời mắt về phía bàn gia vị, đưa tay chỉ chỉ cái bình xì dầu đáng thương: “Là cái kia kìa.”

      Dịch Tự rất dứt khoát : “Bỏ vào rồi.”

      Tô Dã Nghi: “ còn bỏ cái gì vào nữa?” Nồi thức ăn kia ngừng đen , còn có chút nhớp nháp.

      Sau câu hỏi này, Tô Dã Nghi trơ mắt nhìn ngón tay Dịch Tự từng ngón phủ đường trắng, tinh bột, hạt tiêu, bột là cùng nguyên liệu.

      Cuối cùng, Tô Dã Nghi im lặng. Dùng giọng mà chính cũng cảm thấy cực kỳ tàn nhẫn : “Bàn đồ ăn này… Hay là đổ .”

      Vẻ mặt của Dịch Tự ngược lại rất bình tĩnh, hề thấy thất bại của mình là chuyện đáng đau lòng. chỉ như vậy, sau khi làm mâm món thập cẩm nấm Lactarius xào thịt, Dịch Tự ăn cơm lại vẫn ăn rất ngon lành.

      So sánh với Tô Dã Nghi vừa mới chuyện điện thoại với mẹ có chút ăn vào có vẻ khác thường hơn chút.

      làm sao vậy?” Dịch Tự buông đũa xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Dã Nghi.

      Tô Dã Nghi lấy lại tinh thần từ trong rắc rối: “Hả? Tôi làm sao à?”

      Ánh mắt của Dịch Tự hướng về bát của .

      Tô Dã Nghi nhanh chóng bới hai miếng cơm, cười híp mắt : “Ăn ngon .”

      Dịch Tự: “…”

      Ba mươi giây trôi qua…

      Tô Dã Nghi thở dài hơi, vẫn còn đắm chìm trong cỗ phiền muộn kia, lẩm bẩm : “Tôi nên làm cái gì bây giờ?”

      “Sao?”

      “… Tôi cảm thấy tôi nên phiền muộn như vậy, đây cũng phải là chuyện của tôi.”

      “Ừ.”

      Tô Dã Nghi dứt khoát buông đũa xuống, chống cằm, : “ ra tôi rất muốn chuyển thành nhân viên chính thức, rất muốn rất muốn rất muốn.”

      “Ừ.”

      “Nhưng mà, tôi cũng muốn thông qua phương thức bỉ ổi như vậy. Có thể Triệu Duyệt cần phần công việc này, nhưng cho dù ta có cần hay , tôi cũng thể hại ta mất công việc này.”

      “Vậy ở đây rối rắm cái gì?”

      Tô Dã Nghi buồn bực cúi đầu: “Trong lòng tôi thăng bằng.”

      “Tại sao?”

      “Công việc mà Triệu Duyệt cư xử tiêu cực kia chính là ước mơ tha thiết của tôi.” Dừng chút, Tô Dã Nghi tiếp: “Thực ra, loại cảm giác thăng bằng này vẫn tồn tại. Chỉ là ngày hôm qua đột nhiên Tổng giám ra… Tôi mới cảm nhận được…”

      có nghĩ tới nguyên nhân chủ yếu thăng bằng chưa?”

      Tô Dã Nghi hiểu: “Nguyên nhân chủ yếu?”

      “Nếu tôi nhầm , việc là như thế này, công việc nơi chờ mong lâu bị người coi trọng công việc… Hoặc là hề coi trọng nó như …”

      Tô Dã Nghi cắt ngang : “ ta phải coi trọng, mà là hoàn toàn để ý, ta thường xuyên bỏ bê công việc.”

      có rất nhiều oán hận với ta.”

      Tô Dã Nghi cúi đầu: “Cũng có.”

      “Cho nên, đây là điểm mấu chốt của . mặt cố gắng để cho mình trở nên rộng lượng để ý chuyện công việc này, mặt khác, bản chất con người cũng phải rộng lượng như vậy.”

      Trong lòng Tô Dã Nghi nhảy dựng chồng chất, nhất thời thể tiếp thu lời mình nghe thấy.

      Giọng ôn hòa xao động của Dịch Tự lại tiếp tục: “ thực tế, ai có thể đủ chân chính để làm người rộng lượng. Ý nghĩ và rối rắm của đều là phản ứng cực kỳ bình thường, nhưng mà, so với người bình thường càng có thể nhẫn nại hơn.”

      Tô Dã Nghi bỗng chốc ngẩng đầu, giống như có điều hiểu ra, lại giống như nghe hiểu, vẻ mặt mịt mù.

      “Đổi lại người bình thường gặp phải chuyện như vậy, hẳn là xử lý giống như .”Truyện được đăng duy nhất tại *******************

      “Những người bình thường kia… Xử lý như thế nào?”

      “Báo cáo hoặc là đổi nơi làm việc. Báo cáo cho cấp của công ty, dĩ nhiên, vậy đắc tội rất nhiều người, có số người muốn dứt khoát như vậy, cho nên phần lớn người ta chọn đổi nơi làm việc.”

      Tô Dã Nghi yếu ớt : “Tôi cho rằng phần lớn người chờ cơ hội tiếp theo.”

      lần ngầm đồng ý loại nhân viên này ở công ty, cơ hội kế tiếp cũng có bao nhiêu đáng giá để chờ đợi.”

      Tô Dã Nghi cam lòng : “ phải cũng ở công ty này à?”

      “Cho nên nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi chờ đợi cơ hội kế tiếp.”

      Tô Dã Nghi: “Vậy cảm thấy tôi nên làm thế nào đây?”

      phải tôi, nên có suy xét riêng của mình.”

      “Tôi mong Triệu Duyệt rời .”

      “Vậy cứ tiếp tục chịu đựng, nhưng mà, phải xác định trước tiếp tục nhẫn nại của có đáng giá hay ?”

      “Tôi xác định được.”

      Mặt Dịch Tự bất đắc dĩ nhìn , cuối cùng cho ra ý kiến đúng trọng tâm: “Có lẽ, nên tìm người kia chuyện chút.”

      Tô Dã Nghi: “Người nào?”

      “Triệu Duyệt.”

      Tô Dã Nghi tỉnh ngộ, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như tìm hiểu thông suốt được nguồn gốc của chuyện này. cười nhõm, cực kỳ cảm kích : “Cảm ơn , hình như tôi hiểu rồi.”

      Dịch Tự cầm lấy đôi đũa lần nữa, ánh mắt dời về phía bàn đồ ăn, : “Vậy tiếp tục ăn cơm .”

      Tô Dã Nghi cười hì hì: “Được.”

      phút đồng hồ trôi qua…

      Tô Dã Nghi lại thở dài lần nữa, đặt bát đũa xuống, rất chân thành hỏi người đối diện: “Nhưng mà, tôi nên đề tài này với Triệu Duyệt như thế nào đây?”

      Dịch Tự cực kỳ cam chịu số phận buông bát đũa xuống, xé tờ giấy ăn từ bàn lau miệng, : “ muốn với ta cái gì?”

      Tô Dã Nghi vẫn còn nghĩ nghĩ. Cuối cùng : “ biết.”

      Dịch Tự: “Vừa rồi phân tích, nguyên nhân thăng bằng là ta đối xử tiêu cực đối với công việc của ta, đúng ?”dđlqđ

      Tô Dã Nghi dùng sức gật đầu.

      “Vậy có thể thẳng với ta.”

      “Có phải rất… tàn nhẫn hay ?”

      Dịch Tự bất đắc dĩ nhìn : “ có thể chọn .”

      “Vậy tôi vẫn nên .”

      “…”

      “Phải ra vấn đề Tổng giám với tôi cho ta sao?”

      ta hỏi vấn đề gì?”

      Tô Dã Nghi nghĩ lại chút, chậm rãi : “Hỏi tôi Triệu Duyệt có làm đúng hạn hay các thứ.”

      “Từ trong lời của ta nghe ra lập trường của ta sao?”

      “Lập trường cái gì?”

      ta có khuynh hướng giữ lại Triệu Duyệt hơn hay là hy vọng ta rời ?”

      “Cái này tôi nghe ra được, tôi cảm thấy ta mong Triệu Duyệt .” Suy nghĩ kỹ lưỡng, Tô Dã Nghi lại bổ sung câu: “Tổng giám của chúng tôi là loại người làm việc có nguyên tắc, trong việc công và việc tư của ta rất giống nhau, nhưng mà, ta quả là người tệ.”

      Dịch Tự nâng con mắt nhìn Tô Dã Nghi, từ chối cho ý kiến lạnh nhạt đáp câu: “Ừ.”

      “Cho nên, tôi cảm thấy, suy xét của Tổng giám có lẽ chỉ xuất phát từ phương diện cảm giác, thực cảm thấy Triệu Duyệt hơi quá đáng.”

      Dịch Tự: “ ngoại trừ khả năng này.”

      Tô Dã Nghi nghi hoặc hỏi: “Còn có khả năng khác?”

      Dịch Tự thản nhiên : “ có chuyện gì là tuyệt đối. vốn phải là loại người biết chuyện có chừng mực, cho nên, chuyện với Triệu Duyệt cũng cần phải cẩn thận quá mức.”

      Đáy lòng Tô Dã Nghi khó chịu, tại sao biết chuyện có chừng mực? còn chưa từng nhiều với mà…

      Đừng có phân tích có được hay ?

      Cuối cùng Tô Dã Nghi rầu rĩ đáp câu: “Vậy sao…” Lại ngượng nghịu : “Cảm ơn nhiều với tôi như vậy, tôi rối rắm nữa rồi.”

      Dịch Tự lại đáp lời lúc lâu.

      Tô Dã Nghi buồn bực nhìn , thấy mặt Dịch Tự phủ từng tầng mê hoặc mỏng, còn có chút cảm giác thất thần như thế…

      Tô Dã Nghi rất hiền hậu, rất lớn tiếng kêu câu: “Dịch Tự!”

      Sau khi bị kinh hãi lấy lại tinh thần, vẻ mặt của Dịch Tự đầy vạch đen nhìn về phía Tô Dã Nghi, tiếp đó tiếng nào cầm đôi đũa lên, sau đó thấp giọng : “Ăn cơm.”

      Trò đùa thực được, Tô Dã Nghi chôn vùi gương mặt cười xấu xa vào trong bát, cũng nhặt lên chiếc đũa bàn, đáp lại: “Ừm…”

    4. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      hương 29:

      Sau khi đám người ăn cơm xong, Tô Dã Nghi giữ chặt Triệu Duyệt, lén lút : “Chúng ta uống cà phê , tôi có chuyện muốn với .”

      Triệu Duyệt vốn ngờ vực, tiếp đó thần bí gật đầu: “Tôi hiểu.”

      Hai người ngồi xuống trong quán cà phê gần công ty, Triệu Duyệt chọn ghế sô pha cạnh cửa sổ, sau đó dùng tư thế cực kỳ táo bạo dựa vào phía , ánh mặt trời xuyên qua đường cái và cửa kính chiếu vào mặt , từ đáy lòng Tô Dã Nghi cảm thấy dáng vẻ của thực tệ.

      Thu ánh mắt của Tô Dã Nghi vào trong mắt, Triệu Duyệt híp mắt: “ muốn chọn chỗ này thổ lộ với tôi sao?”

      Tô Dã Nghi lườm , bắt đầu công tác chuẩn bị như thế nào bắt đầu mấy câu giải thích của .

      Lúc người phục vụ mang cà phê lên, Tô Dã Nghi ấp úng hỏi: “Triệu Duyệt, bây giờ công việc này, ý tôi là công việc ở Phi Cáp, rất quan trọng đối với hả?”

      Triệu Duyệt uống ngụm cà phê, qua lát mới chậm như rùa: “Gần đây, có lẽ rất quan trọng.”

      “Hả? Gần đây làm sao thế?”

      Triệu Duyệt cười tự giễu: “Chuyện tôi theo đuổi phụ nữ chấn động đến nhà tôi, ba mẹ tôi cảm thấy mất mặt, dùng hết các cách ngăn cản tôi…” Thấy vẻ mặt có vẻ lo lắng của Tô Dã Nghi, Triệu Duyệt khẩn trương sửa đổi biểu cảm cực kỳ đứng đắn tiếp tục , “Ai bảo tôi là loại người si tình như thế cơ chứ, tôi là thâm tình đến ngay cả bản thân tôi cũng cảm động rồi.”

      Tô Dã Nghi có vẻ suy tư cúi đầu.

      Triệu Duyệt thảnh thơi nằm sô pha, lười biếng gác chân lên hỏi: “Sao đột nhiên hỏi tôi cái này? Nghe thấy tôi kiên định tuyên bố tình thâm tình như vậy, có phải tan nát cõi lòng rồi ?”

      Tô Dã Nghi “Xuy” : “Đừng đùa được , ai quản tuyên bố tình của chứ.”

      Triệu Duyệt cười “Ha ha”: “ hao tổn tâm tư quanh co lòng vòng như vậy… Chẳng lẽ chỉ là mời tôi uống cà phê?”

      Tô Dã Nghi hừ tiếng, lại giống như tình cờ hỏi: “Vậy … Về sau còn thường xuyên nghỉ làm nữa ?”

      Trong mắt Triệu Duyệt lóe lên ánh sáng, trong thời gian rất ngắn, chỉ cong khóe môi cười . Mãi đến khi Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn , mới bất chợt đứng thẳng dậy tiến đến trước mặt Tô Dã Nghi, cười kỳ lạ: “Đới Duy tìm rồi hả?”

      Trong lòng Tô Dã Nghi “lộp bộp” cái, theo bản năng lùi về phía sau chút.

      Triệu Duyệt tiến lại càng gần, Tô Dã Nghi lùi lại ghế sô pha, sắp thể lùi được nữa, Triệu Duyệt lại cứ áp bức rất mạnh: “Ba tôi tìm Đới Duy, ông ấy hi vọng thông qua bàn tay của Đới Duy đuổi tôi ra khỏi Phi Cáp để cho tôi cùng đường.”

      xong, Triệu Duyệt thở dài trở lại chỗ ngồi vừa rồi, kéo ống tay áo : “Rốt cuộc Đới Duy với thế nào?”

      Điểm Tô Dã Nghi chú ý phải chỗ này, mà là: “Tại sao ba muốn bức tới đường cùng?”

      Triệu Duyệt cười thoải mái: “Bởi vì tôi Trần Bách Mộng muốn chết, có lẽ bọn họ hi vọng tôi chết.”

      Nghe thấy lời của như vậy, nhìn cố ý tươi cười như vậy, Tô Dã Nghi bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng, Triệu Duyệt là người như thế này, bình thường chút đứng đắn, người khác mãi mãi biết rốt cuộc để ý tới chuyện gì, nếu phải ngẫu nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của và Trần Bách Mộng trong bóng tối ở bãi đỗ xe, Tô Dã Nghi cho rằng tình cảm của Triệu Duyệt với Trần Bách Mộng chỉ là công tử nhà giàu được dịp vui chơi.d'đ/l!q@đ

      Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi cười xán lạn: “Tổng giám tìm tôi, suy nghĩ nhiều quá.” xong lại cảm giác đủ, bổ sung thêm câu, “Là tôi thấy bình thường công việc của quá nhàng mà tôi lại vất vả như vậy, trong lòng bất bình mà thôi.”

      “Hả?... ? Vậy tôi trả lại công việc cho , thế nào?” Triệu Duyệt nửa nửa giả .

      Tô Dã Nghi nhanh chóng đáp lời: “ cần! Nếu làm việc, bằng tôi đổi nơi làm việc.”

      Triệu Duyệt yên lặng nhìn rất lâu, cuối cùng : “ ngốc.”

      Tô Dã Nghi mỉm cười với .

      Chuyện này xem như tạm thời được giải quyết rồi.

      Buổi chiều uống cà phê làm trễ công việc chút, Tô Dã Nghi mình tăng ca đến hơn tám giờ mới xong việc. Lúc duỗi lưng chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ đạc, đúng lúc Đới Duy từ cửa văn phòng tới, đóng cửa, ta liền thấy Tô Dã Nghi.

      “Trễ như vậy còn chưa về nhà?”

      Tô Dã Nghi lễ phép chào tiếng: “Chào buổi tối Tổng giám, tôi sắp về nhà đây.” Rất sợ dẫn tới đề tài câu chuyện, Tô Dã Nghi vội vàng thu dọn đồ đạc, giả bộ như có nhiều việc bề bộn.

      Đới Duy thẳng tới phía , đứng ngay bên cạnh người , : “Vẫn chưa ăn cơm tối hả?”

      Tô Dã Nghi suy nghĩ rất nhanh, trả lời: “Tôi về nhà nấu cơm ăn.”

      Đới Duy giơ tay nhìn đồng hồ: “Trễ như vậy còn tự làm cơm? Ra ngoài ăn .”

      Tô Dã Nghi lắc đầu: “Mấy ngày trước tôi mua đồ ăn, hôm nay lại làm, sắp thối hết rồi.”

      Đới Duy nhíu mày: “ như vậy là muốn ăn cơm với tôi?”

      Tô Dã Nghi tiếp tục lắc đầu: “ phải, Tổng giám, là… Để lần sau .”

      “Được rồi.”

      Tô Dã Nghi cười cười có lỗi: “ ngại quá.”

      Đới Duy: “Vậy tôi đưa về nhà, từ chối nữa chứ? Dù sao cũng tiện đường.”

      Tô Dã Nghi thu dọn túi đồ xong chuẩn bị rời khỏi công ty, quả cuối cùng tìm được lý do nào khác để từ chối, lại nghĩ, muốn chuyện về Triệu Duyệt trước đây, vì thế đành đồng ý.

      Lúc này, trong thang máy chỉ có hai người Đới Duy và Tô Dã Nghi. Có lẽ là khí quá ngột ngạt, Đới Duy đột nhiên chỉ cái bóng của Tô Dã Nghi vách cầu thang trơn bóng : “ ra rất hợp với màu hồng nhạt và màu trắng.”

      Tô Dã Nghi hiểu “Hả” tiếng.

      Đới Duy cười cười, tiếp tục : “Da rất trắng, màu hồng nhạt, trắng và màu đỏ làm nổi bật màu da.” Nhìn “Gương” vách thang máy Đới Duy giơ lên sợi đỏ thắm ở cần cổ Tô Dã Nghi, đúng lúc giơ lên đến cằm Tô Dã Nghi, bản thân Tô Dã Nghi đứng ở góc thang máy, còn cách nào lùi bước, chỉ có thể mặc cho Đới Duy cầm khăn quàng cổ của , : “Có thấy , màu đỏ phác họa tốt dáng vẻ gương mặt , thực ra… Dã Nghi là xinh đẹp.”

      “Đinh”, thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, tay Đới Duy cũng dừng lại.

      Sợ những người khác thấy hiểu lầm, Tô Dã Nghi lúng túng sợ hãi lên tiếng nhắc nhở câu: “Tổng giám, …” Câu kế tiếp Tô Dã Nghi còn chưa xong, người đứng trước cửa thang máy kia khiến trợn mắt há mồm.

      Giờ là đầu mùa xuân, Dịch Tự mặc chiếc áo khoác gió màu đen, áo sơ mi đường viền màu đỏ sậm khéo léo phủ lên cổ áo khoác, ánh mắt hờ hững nhất thời lướt qua người ở trong thang máy, sau đó vào, xoay người đứng ngay ngắn.

      Tô Dã Nghi chỉ nhìn thấy bóng lưng của .

      Đới Duy cuối cùng rút tay về, đề tài của ta lại vẫn dừng lại trước đó: “ có vẻ thích mặc trang phục màu hồng nhạt, đúng ?”

      Tô Dã Nghi thất thần nhìn bóng lưng của Dịch Tự, trả lời.

      Đới Duy nghiêng người, giọng gọi : “Dã Nghi?”

      Tô Dã Nghi lấy lại tinh thần: “Ừ, hả?”

      “Tôi , rất thích mặc trang phục màu hồng nhạt, đúng ?”

      Tô Dã Nghi cúi đầu, ánh mắt tự chủ dời về phía chân của Dịch Tự, : “Ừ, mẹ tôi thích.”

      “Có thể thử thêm màu đỏ hồng.”

      “Ừ.”

      “Tóc thử choàng xuống vai chưa?” Tay Đới Duy vừa mới thu lại lần nữa hạ xuống mái tóc cột thành đám của Tô Dã Nghi, “Khuôn mặt của rất hợp với tóc dài.”

      Tô Dã Nghi khó khăn rụt đầu vào trong góc khuất.

      “Tôi biết rất nhiều nhà thiết kế tóc chuyên nghiệp, tìm thời gian mang …”

      “Đinh”, thang máy đến nơi.

      Đôi chân trước mắt Tô Dã Nghi kia bước chân ra ngoài. Lúc này mới dám ngẩng đầu, nhìn bóng dáng kia theo bản năng nhấc chân muốn ra khỏi thang máy, bị bàn tay kéo lại.

      “Chúng ta xuống tầng .” Đới Duy sau lưng nhắc nhở .

      Cửa thang máy khép lại, màu đen kia biến mất trong vách thang máy bóng loáng.

      hiểu sao Tô Dã Nghi cảm thấy hoảng sợ.

      Mãi cho đến khi ở trong xe của Đới Duy, suy nghĩ của Tô Dã Nghi cũng chưa quay lại.

      Sau khi Đới Duy khởi động xe rời khỏi công ty mới đột nhiên thay đổi giọng điệu : “Chuyện của Triệu Duyệt, cân nhắc kĩ càng chưa?”

      Nghe thấy “Triệu Duyệt” Tô Dã Nghi mới nhớ tới mục đích của hành trình ngày hôm nay, nhanh chóng : “Ừ.”

      “Thế nào? Đồng ý cho tôi tình hình chính xác của ta chưa?”

      Tô Dã Nghi lấy lại bình tĩnh, ra suy nghĩ sớm tính sẵn trong đầu: “Cho dù trước kia ta như thế nào, tôi nghĩ, về sau ta chắc chắn chăm chỉ làm việc.”

      Nghe được đáp án của Tô Dã Nghi, Đới Duy đột nhiên bật cười, giống như câu trả lời của Tô Dã Nghi là truyện cười buồn cười biết bao. ta cười như vậy, ngược lại làm cho Tô Dã Nghi mơ hồ, sững sờ nhìn ta, mãi đến khi ta cười xong.d/đl~q@đ

      “Dã Nghi, tôi hỏi vấn đề rất riêng tư, thành trả lời tôi.”

      “Vấn đề riêng tư… Cái gì?”

      “Trước kia đương chưa?”

      Tim Tô Dã Nghi đập mạnh, cho rằng bản thân nghe lầm, chắc chắn hỏi lại câu: “Cái gì?”

      Đới Duy quay đầu lại nhìn , khóe miệng vẫn thoáng ý cười: “Trước kia chưa từng hả?”

      Tô Dã Nghi biết nên trả lời như thế nào.

      Đới Duy để ý im lặng của , tự mình : “Giờ ở thời đại này, giống như nhiều lắm. Tôi biết con có rất nhiều loại, giỏi giang, giỏi giang, xinh đẹp, đáng , hoạt bát, mạnh mẽ… Nhưng dù có nhiều loại như vậy, lại có cách nào đưa vào bên trong loại nào. cho tôi cảm giác vô cùng kỳ diệu… Nếu như phải tính tình bình tĩnh, khiến cho tôi nhớ đến thời trung học của tôi.”

      Tô Dã Nghi nghi hoặc: “Thời trung học?”

      Đới Duy cởi mở cười rộ lên: “Đúng, nữ sinh lớp bên cạnh thời trung học.” Hình như nhận thấy mình miêu tả quá mơ hồ, Đới Duy bổ sung thêm, “Sạch , hồn nhiên, thẹn thùng, đơn thuần… Những từ này hình như đều nên thuộc về độ tuổi như .”

      Tô Dã Nghi bị những lời này làm cho đỏ mặt. Từ khi sinh ra đến nay, ngoại trừ ba, hình như có người đàn ông thứ hai với nhiều lời tốt đẹp như vậy. Cảm giác này cực kỳ xa lạ, trước kia Tô Dã Nghi chưa từng cảm nhận qua. Nhưng thể phủ nhận là, những lời này khiến Tô Dã Nghi cảm thấy mình trong nháy mắt xuất sắc hơn rất nhiều.

      Đây là tán thành của Tổng giám với , đây là lời khen ngợi của người đàn ông trưởng thành với , thể tránh khỏi cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Lại nhìn Đới Duy, hình như cũng có bài xích như thế nữa. ra lời cảm ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn , Tổng giám.”

      Đới Duy cười: “Bí mật cũng cần gọi tôi là Tổng giám nữa, nếu gọi tôi là Đới Duy khiến cảm thấy thoải mái, có thể gọi tôi là David.”

      Tô Dã Nghi sau lúc lâu do dự, cuối cùng bởi vì sợ im lặng của mình làm người ta lúng túng, vì thế rất giọng ngập ngừng câu: “David.”

      Tiếng cười của Đới Duy vẫn kéo dài đến cửa nhà Tô Dã Nghi.

    5. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 30:

      Sau khi dừng xe, Đới Duy cũng vội “Tạm biệt”, mà dựa tay lái quan sát Tô Dã Nghi.

      Tô Dã Nghi tháo dây an toàn ra, run bần bật di chuyển khoảng cách ra bên ngoài, bàn tay đưa tới cửa xe…

      Đới Duy vẫn nhìn như cũ, dùng giọng ngả ngớn nhanh chậm : “ rất sợ tôi?”

      “Hả?”

      Tô Dã Nghi chậm chạp phản ứng khiến Đới Duy bất đắc dĩ lắc đầu, thu lại ánh mắt, ta thay đổi giọng điệu : “Tôi nhìn xem khuôn mặt , xác định lộ trình chút.”

      Tô Dã Nghi hiểu: “Lộ trình cái gì?”

      Đới Duy cười thần bí: “Bí mật.” Lại tiếp, “Mau về nhà .”

      Tô Dã Nghi như trút được gánh nặng, vươn tay mở cửa xe xuống mới vẫy tay với Đới Duy: “Tạm biệt Tổng giám.”

      Đới Duy vẫn cười với , im lặng khởi động xe rời .

      Tô Dã Nghi thở dài nhìn hướng xe rời , trong con mắt rối bòng bong vừa lúc thấy bóng dáng màu đen quen thuộc kia tới cách đó xa. Cái bóng này ngày ràng, trái tim Tô Dã Nghi vừa mới thả lỏng lập tức nổi dậy, cứ như vậy nhìn thẳng vào bóng dáng tới phía mình.

      Lúc qua Tô Dã Nghi, Dịch Tự tùy ý lướt qua Tô Dã Nghi như nhìn cảnh vật ven đường vậy. Tô Dã Nghi buồn bực theo, ân cần hỏi han sau lưng : “Ơ, làm sao vậy?”

      Dịch Tự móc thẻ mở cửa ra, lúc quẹt thẻ nhìn cái, vào cửa câu.

      Nhớ tới vừa rồi ở trong thang máy, dáng vẻ của Dịch Tự cứ như quen biết , Tô Dã Nghi khỏi nhớ lại, có chỗ nào đắc tội à?

      Bởi vì nghĩ quá tập trung, Tô Dã Nghi cùng chuyến thang máy với Dịch Tự. Mãi đến khi cửa thang máy khép lại, Tô Dã Nghi mới hậu tri hậu giác hô to với bên trong: “A này, tại sao nhắc nhở tôi chút chứ.”

      Tô Dã Nghi đành phải bước lên chuyến thang máy tiếp theo về nhà.

      Trong nhà tối đen như mực, nếu phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy Dịch Tự về nhà trước , Tô Dã Nghi nghĩ có ai trong này. Mở đèn, ánh mắt của Tô Dã Nghi tự giác do dự ở trong nhà, sau khi tìm hồi lâu thấy bóng người, ánh mắt của lập tức dừng lại ở cửa phòng ngủ thứ hai.

      rốt cuộc bị làm sao vậy?

      Gặp phải điều gì hài lòng trong công việc sao?

      Chẳng lẽ là người ngồi cùng bàn cấp ba kết hôn gì gì đó?

      Suy nghĩ của đàn ông, là kim dưới đáy biển mà.

      Thứ bảy lúc Tô Dã Nghi và Chu Nhất Nặc gặp gỡ, trong lúc ngẫu nhiên Tô Dã Nghi nhắc tới chuyện của Dịch Tự với Chu Nhất Nặc, khi đến “Người trong lòng” của Dịch Tự, phản ứng của Chu Nhất Nặc chỉ có --- nắm đôi đũa trong tay, đôi mắt mở lớn, há miệng kêu lên: “Cùng, bàn, cấp, ba?!”

      Tô Dã Nghi buồn bực gật đầu.

      Chu Nhất Nặc vẫn duy trì vẻ mặt hoảng sợ: “Ai da má ơi, đánh chết tôi rồi!”

      Tô Dã Nghi: “Sao lại đánh chết rồi?”

      Chu Nhất Nặc: “Mặt người chết kia ngây thơ như vậy đánh chết tớ rồi… Nào nào nào, cậu kể lại lần, ta hình dung mối tình đầu của ta như thế nào?”

      Tô Dã Nghi chống đầu suy nghĩ lượt: “ ấy , lúc tốt nghiệp nữ sinh kia đưa thư tình cho ấy, làm cho ấy ấn tượng rất sâu sắc… Ừ, như vậy đấy.”
      Chu Nhất Nặc: “Ha ha ha ha!”

      Tô Dã Nghi: “…”

      Sau mấy phút đồng hồ, Chu Nhất Nặc cuối cùng cười đủ, nghiêm túc : “Xem ra, mặt người chết chưa từng . Ôi, đầu năm nay những người đàn ông chưa từng đúng là ít …” tới đây, Chu Nhất Nặc dừng lại đúng lúc, quay đầu bắt gặp vẻ mặt vui sướng của Tô Dã Nghi, nhíu mày : “Cậu vẫn còn thích ta à?”

      Giống như có bí mật lớn nào đó bị vạch trần, Tô Dã Nghi lập tức thu hồi biểu cảm vui sướng, giống như xù lông phủ nhận: “Làm gì có!”

      Chu Nhất Nặc lắc đầu thở dài, cũng muốn tiếp tục đề tài này, ngược lại : “Này, sinh nhật của cậu định trải qua như thế nào?”

      “Hả?”

      Chu Nhất Nặc giải thích, nhìn xem thường.

      Tô Dã Nghi suy nghĩ hồi, bỗng nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, sắp tới sinh nhật tớ.”

      Tô Dã Nghi ra đời trong tháng ba, ngày hôm sau sau khi ra đời, trận mưa xuân đầu tiên năm đó rơi xuống ở quê nhà.

      Lúc ấy mẹ Tô cực kỳ trữ tình đặt tên cho là “Tô Báo Xuân”, ba Tô cảm thấy “Báo Xuân” quá nam tính, đành bàn bạc có đổi thành “Tô Xuân Hiểu” hay , mẹ Tô đồng ý, về sau vẫn là ông nội Tô gõ nhịp đặt tên, tặng cho Tô Dã Nghi cái tên bây giờ, ý là “Cái gì cũng tốt”.

      Mỗi khi đến sinh nhật Tô Dã Nghi tự kiểm điểm lại mình, hình như xứng với cái tên hay, bởi vì tình hình nay của luôn luôn trái với mong đợi của ông nội --- cái gì cũng tốt.d'đ/l!q@đ

      Gần ba mươi tuổi, nghiệp – , tình .

      Bởi vì thực tàn khốc mà cảm thấy bi thương, Tô Dã Nghi thầm quyết định trong lòng, sinh nhật năm nay chỉ cùng Chu Nhất Nặc hai người lặng lẽ trải qua.

      Buổi sáng chủ nhật tăng ca cùng Chúc Lỵ chạy đua với cuộc họp báo, sau đó, bởi vì ở gần công ty, mình Tô Dã Nghi vội vàng về công ty làm cập nhật ngay lập tức.

      Hơn giờ chiều mới cùng đồng nghiệp cập nhật tin tức xong, Tô Dã Nghi định ăn cơm nhận được tin nhắn của Đới Duy, mời ra ngoài chuyến. Tô Dã Nghi còn tưởng Tổng giám tìm có việc gì gấp, cơm cũng chưa kịp ăn lập tức chạy tới mục tiêu.

      Đợi đến nơi hẹn, những gì Tô Dã Nghi chứng kiến lại hoàn toàn ngoài dự đoán của .

      Tạo hình Tang là nhãn hiệu tạo hình nổi tiếng trong nước.

      Bởi vì trước đó từng tiếp xúc với bài báo có liên quan, Tô Dã Nghi hề lạ tai đối với nhãn hiệu này, nhưng mà, đây là lần đầu tiên tới tiệm Tang thực . Khiến cho kinh ngạc chính là, Đới Duy lại là thầy giảng chính của trường học nghệ thuật nhãn hiệu Tang cấp dưới.

      “Sao vậy? quen tôi làm thầy sao?” Thân phận của Đới Duy trở thành “Thầy giáo”, sống mũi gài gọng kính đen, ngược lại chỉnh đốn cả người ta nghiêm chỉnh chút.

      Tô Dã Nghi rất thành gật đầu : “ quen, rất quen.”

      Đới Duy cười: “Trước kia có nghe qua khóa học về tạo hình chưa?”

      Tô Dã Nghi thành lắc đầu.

      Đới Duy gật đầu, dẫn Tô Dã Nghi từ phòng chuẩn bị tới giảng đường lớn, vừa ra khỏi phòng chuẩn bị Tô Dã Nghi lập tức ngây dại, trong phòng học lớn thiết kế độc đáo, dùng màu trắng ngà làm màu lót, học sinh đoan đoan chính chính ngồi đầy phòng.

      Đới Duy ở bên cạnh mỉm cười với , sau đó rất lịch đưa tay chỉ chỗ ngồi cho , : “Hôm nay làm học sinh của tôi, nghe tiết học, tôi nghĩ, rất cần.”

      Tô Dã Nghi rất muốn từ chối, lại nghĩ đến học sinh chật đầy phòng, đành từ bỏ, bụng rỗng an phận đến chỗ Đới Duy chỉ, ngồi xuống.

      Sau đó tìm góc độ tốt, hiếm khi nhanh trí gửi cho Chu Nhất Nặc tin nhắn, để ấy tới đây mang .

      Nhưng mà, Chu Nhất Nặc cũng trả lời tin nhắn kịp thời.

      Bài học của Đới Duy cực kỳ thú vị --- ngoại trừ Tô Dã Nghi, có lẽ tất cả học sinh nghe giảng đều cho là vậy.

      Bắt đầu từ hơn bốn giờ chiều, dạ dày của Tô Dã Nghi cực kỳ ầm ĩ liên tục kêu mãi dứt. Bình thường cho dù là ở văn phòng hay ở nhà, giờ này đều thời điểm đói bụng bắt đầu ăn đồ ăn vặt, mà hôm nay lại còn ăn cơm trưa, vì thế cả tiết học kia, Tô Dã Nghi đều ra sức che đậy tiếng kêu của dạ dày, hoàn toàn nghe Đới Duy câu.

      Hiển nhiên cũng nhận thấy bất kỳ ánh mắt nào đưa qua của Đới Duy.

      Điều này thể làm cho Đới Duy rút ngắn thời gian của tiết học, tránh né mấy những học sinh nữ vây quanh hỏi chuyện, thẳng đến chỗ Tô Dã Nghi đói sắp còn sức lực.

      thoải mái sao?”

      Tô Dã Nghi vội vàng phủ nhận: “ phải.” Lại lấy cái cớ tự nhận là tệ, “Lâu lắm rồi tôi ở trong phòng học, quen bầu khí trong phòng học thôi.”

      Đới Duy sáng tỏ cười cái, rất dứt khoát : “Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi, , tôi đưa ăn gì đó.”

      Tô Dã Nghi kích động: “Được!” Lại ý thức được mình quá luống cuống, để lộ chuyện rất đói, vì thế vội vàng : “Tổng giám, hôm nay tình trạng tôi tốt, hôm khác nhất định gọi Chúc Lỵ bọn họ cùng tới cổ vũ.”

      sau .” Đới Duy lấp liếm “Ý tốt” của Tô Dã Nghi cho qua, ngược lại dặn dò: “ ở đây chờ tôi trước, tôi giao phó chút là được.”

      Tô Dã Nghi rất muốn cần đâu, Tổng giám”, cuối cùng lại chưa .

      Trong thời gian chờ đợi kia, Tô Dã Nghi bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian này và Đới Duy gặp gỡ…

      Hình như thân thiết chút?

      Tại sao Tổng giám đối xử tốt với như vậy? Thậm chí… Tốt đến mức có chút đột ngột và kỳ quái như vậy? Kỳ quái đến mức làm cho người ta nghi ngờ tính chân thực thế giới này…

      Chẳng lẽ, Tổng giám theo đuổi ?

      Suy nghĩ này vừa xuất , trong nháy mắt Tô Dã Nghi nổi da gà toàn thân.

      Nhưng mà, tại sao muốn theo đuổi ?

      Sau khi ném ra vấn đề này, Tô Dã Nghi bắt đầu tìm đủ loại lý do để phủ định ý nghĩ lúc trước. Thực ra cũng phải người tự ti, nhưng đối với phương diện duyên phận với người khác phái của mình, cho tới bây giờ vẫn cực kỳ tự ti. Từ đến lớn, Tô Dã Nghi phải nữ sinh có duyên tốt với người khác phái. thường nghĩ, dù cho chính là đàn ông, chắc chắn cũng thích loại phụ nữ như Mạc Ninh và Trần Bách Mộng, thông minh, độc lập, có tư tưởng, có khả năng… Vui tai vui mắt.



      Hình như đều luôn là vai phụ trong câu chuyện của người khác.

      Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi lập tức trở lại bình thường.

      Tổng giám thể nào coi trọng loại người như .

      Vốn dĩ Đới Duy đề nghị ăn cơm Âu, Tô Dã Nghi liều chết “ theo”, cuối cùng Đới Duy đành phải dở khóc dở cười mang đến quán mì cạnh đó.

      Sau khi ăn uống no nê, Tô Dã Nghi ngẩng đầu chỉ thấy Đới Duy ngồi đối diện mỉm cười với , nụ cười kia so với Tô Dã Nghi vừa mới ăn no xem ra còn thỏa mãn hơn. Lòng Tô Dã Nghi căng thẳng, lau miệng hỏi: “Tổng giám… cười cái gì?”

      Đới Duy lắc đầu: “ có gì.”

      Ánh mắt Tô Dã Nghi chỉ chỉ mặt bát hề nhúc nhích trước bàn Đới Duy, : “ đói bụng sao?”

      “Tôi vốn đói bụng.”

      Tô Dã Nghi hậu tri hậu giác nghĩ, chẳng lẽ Tổng giám chỉ là mang ăn thôi?

      Nghĩ tới đây, toàn bộ da gà người Tô Dã Nghi lại nổi lên. Lại nhìn ánh mắt của Đới Duy giống bé quàng khăn đỏ gặp được sói xám lớn. Bưng nước bàn lên, uống mạnh hớp, Tô Dã Nghi rất chắc chắn nhưng cũng rất kiên định hỏi: “Tổng giám, phải là… theo đuổi tôi chứ?”

      Nghe xong câu hỏi của Tô Dã Nghi, vẻ mặt của Đới Duy trở nên có chút cười như cười, giống mà thực ra là giả “Ừ” câu, sau đó mới : “ cảm nhận được ư?”

      Da gà người Tô Dã Nghi lại dày hơn chút, mở to mắt giống như thỏ con : “Tổng giám có khả năng theo đuổi loại người như tôi đấy chứ!”

      Thấy ly của Tô Dã Nghi trống rỗng, Đới Duy cẩn thận giúp đổ đầy chén lần nữa, : “Tại sao lại ?”

      Tô Dã Nghi giật mình cái: “Công ty cho phép tình văn phòng…”

      Đới Duy cắt ngang : “Công ty có loại quy định đó.”

      Tô Dã Nghi: “Tổng giám nên thích học giả thành thục xinh đẹp...”

      Đới Duy tiếp tục cắt ngang : “Tổng giám thích.”

      Tô Dã Nghi: “…”

      Thấy dáng vẻ chịu đựng khiếp sợ cực độ của Tô Dã Nghi, Đới Duy đột nhiên cười to “Ha ha”, nâng chén với : “Tổng giám đùa với , sao lại chịu được hù dọa như vậy?”

      Tô Dã Nghi khó khăn giật giật cổ phun ra chữ: “Hả?”

      Tô Dã Nghi trình độ đủ, phân biệt được trong lời của Đới Duy câu nào câu nào giả. Nhưng mà cho dù như thế nào, lần trò chuyện này với Đới Duy làm cho Tô Dã Nghi đột nhiên ý thức được rất nhiều chuyện.

      Nhiều chuyện như vậy rất cần tế bào não tới nghiên cứu, thế nên dọc đường Đới Duy đưa về nhà, Tô Dã Nghi câu cũng .

      Xe ở đường lớn phía Tây Tam Hoàn gặp tắc đường, Đới Duy rất rảnh rỗi lái xe, quay đầu bắt gặp vẻ mặt rối rắm của Tô Dã Nghi, khỏi buồn cười. Giống như đùa giỡn với : “Sao vậy, vẫn còn suy nghĩ có phải Tổng giám theo đuổi hay à?”

      đắm chìm trong suy nghĩ, Tô Dã Nghi phản ứng có điều kiện đáp câu: “Ừ.”

      Đới Duy cười ra tiếng: “ là kẻ dở hơi.”

      Tô Dã Nghi biết nên trả lời như thế nào, lén lút xây dựng tâm lý ở trong lòng, cho dù Tổng giám dizendan/le@quy#don có hứng thú với hay , trước khi xuống xe cho Tổng giám trong lòng có người rất thích --- phải, là cực kỳ thích, thích đến mức thể có người đó.

      Đới Duy châm điếu thuốc, quay đầu hỏi Tô Dã Nghi: “Để ý sao?”

      Trong lòng Tô Dã Nghi cực kỳ để ý, ngại người sắp hút thuốc là Tổng giám --- người lãnh đạo trực tiếp của , đành phải trái với lòng lắc đầu: “ để ý.”

      Đới Duy mở cửa xe ra, đặt ngang bàn tay cầm điếu thuốc ở ngoài cửa kính xe, : “ đoán tôi tới Bắc Kinh bao lâu?”

      Tô Dã Nghi còn làm xây dựng tâm lý, qua loa: “Năm sáu năm hả.”

      “Tôi tới Bắc Kinh năm 1999.”

      Tô Dã Nghi quen năm 2000 vừa nghe “1999” lập tức kinh ngạc, quay đầu nhìn Đới Duy, cả người ta bị sương khói bao quanh, trong xe bật đèn, Tô Dã Nghi chỉ thấy môi Đới Duy chuyển động: “ ra khi vừa tới Bắc Kinh cũng như , đủ loại mù mờ, đủ loại biết…

      Đúng rồi, lúc vừa tới ngay cả Đông Tây Nam Bắc tôi cũng phân biệt . Ai có thể ngờ đến bây giờ hiểu biết của tôi đối với thành phố Bắc Kinh gần ngang bằng tài xế taxi rồi.

      Nhiều năm như vậy, Tổng giám tôi từng thay đổi tám công việc, lúc làm thầy giáo dạy học, lúc làm thành viên kiểm tra phần mềm, lúc làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, từng bán vi-sa, thời gian còn từng làm chuyện hợp pháp… Đương nhiên, tôi hợp pháp phải ý là trái pháp luật, đừng quay về tố cáo tôi đấy.

      Thời điểm năm 2005, tôi bắt đầu tiếp xúc với thời trang, sau đó khoảng thời gian làm nhà tạo hình, cá nhân tôi thích khí của Làng Giải Trí, lại rời khỏi, dần dần, làm trang web.

      ra cảm thấy hứng thú nhất vẫn là tạo hình, tôi chỉ là cực kỳ thích cảm giác xem người thay da đổi thịt, cực kỳ thích cực kỳ thích. Làm nhà tạo hình tốt, có thể giống như nhà ảo thuật, tạo ra kỳ tích… Kỳ tích về con người.” tới đây, Đới Duy quay đầu lại nhìn Tô Dã Nghi, thấy nghiêm túc nghe, liền đưa tay sờ sờ đầu .

      Nghe chuyện chuyển tới Bắc Kinh quá say mê, Tô Dã Nghi nhất thời quên rút lại.

      Có lẽ là bị sặc khói thuốc, Đới Duy ho khụ khụ, lại tiếp: “Trong mấy năm nay, tôi quen ba người bạn . Hai người sau đều là đương cực kỳ tùy ý chịu trách nhiệm… Có lẽ đó cũng tính là .

      Người thứ nhất, tôi quen ấy tám năm. ấy là phụ nữ Bắc Kinh, lớn hơn tôi tuổi, trong khoảng thời gian do dự nhất đời tôi, ấy vẫn giúp tôi đối mặt, mấy năm đó lúc giá phòng Bắc Kinh cao như vậy, tôi mua nhà ở Nhị Hoàn… Tôi vốn định kết hôn với ấy.”

      Lúc tới đây, phía trước xe đột nhiên thông, điếu thuốc tay Đới Duy cũng chỉ còn mẩu, ta cũng nữa.

      Tô Dã Nghi tiện truy hỏi, vì vậy cứ thế ngồi lẳng lặng ở bên, trong đầu rối loạn, nặng nề.

      Tổng giám đột nhiên trở nên… Rất đáng thương.

      Xe thuận lợi chạy mạch tới dưới nhà Tô Dã Nghi.

      Trước khi xuống xe, Đới Duy làm cái tổng kết về những việc trải qua ngày hôm nay: “Vẻ mặt của cần khổ đại cừu thâm (đau khổ như có mối thù sâu nặng)… hợp với đâu. Bây giờ điều kiện rất tốt, chỉ cần muốn, có thể lựa chọn cuộc sống như tôi vậy.”

      Tô Dã Nghi nghĩ kỹ lại ý tứ trong lời của Đới Duy, chỉ khéo léo gật đầu, cực kỳ chân thành : “Cảm ơn Tổng giám.”

      Đới Duy cười với : “Mau trở về .”

      Lúc này Tô Dã Nghi mới gật đầu về nhà.

      Khi đến cửa nhà, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại tới, mở miệng : “A này, tớ gặp tai nạn xe, ở bệnh viện, mau tới đây.”

      Tô Dã Nghi bị dọa nhảy dựng lên: “Gặp tai nạn xe? Bị thương chỗ nào ? Nghiêm trọng ?”

      Chu Nhất Nặc cười hì hì trong điện thoại: “Cậu giỏi diễn. Thế nào, rốt cuộc là tình huống gì đấy…”

      Tô Dã Nghi buồn bực: “Tình huống cái gì?”

      phải cậu bảo tớ nghĩ lý do mang cậu sao?”

      Tô Dã Nghi: “…”

      “Này, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

      Nghĩ đến buổi chiều vì tin nhắn được gửi kia, Chu Nhất Nặc mới bị tai nạn xe, Tô Dã Nghi nhất thời buông khẩu khí lớn xuống. Nhéo tay, Truyện chỉ được đăng tại ******************* mồ hôi trong lòng bàn tay, tiếp tục móc chìa khóa, thuận lợi mở cửa, mới : “ sao cả, buổi chiều gặp chút chuyện.”

      “Chuyện gì? Bị người khác quấy rối hả?”

      Cái từ “Quấy rối” này khiến Tô Dã Nghi cực kỳ thoải mái, vì thế sửa lại chút: “ phải quấy rối! Là khiến tớ… Cực kỳ khó xử.”

      Chu Nhất Nặc: “Khó xử cái gì? Cậu can đảm ràng ?”

      Bên này Tô Dã Nghi vào nhà, phát trong nhà màn tối đen, nghĩ đến Dịch Tự có khả năng chưa về nhà, mới yên tâm miêu tả lần chuyện xảy ra buổi chiều cho Chu Nhất Nặc.

      Chu Nhất Nặc vừa nghe xong lập tức hưng phấn: “Chú nha! Chú nha! có biết tôi là ông chú mất thăng bằng ? Trời ạ, ta đối xử với cậu là tốt, loại đàn ông chăm sóc chu đáo này quả thực bởi vì cậu mà suy nghĩ làm theo cầu đó!”

      Tô Dã Nghi ném túi xách ghế sô pha, lại ném mình lên ghế sô pha, : “Nghiêm túc mà … Cậu , Tổng giám của chúng tớ… theo đuổi tớ sao?”

      Chu Nhất Nặc cười ha ha ngừng ở đầu dây bên kia, hồi lâu cũng chưa ra câu có tính xây dựng.

      Liên tục nghe tiếng cười của , Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy thận trọng cực kỳ, cau mày dịch chuyển điện thoại…

      Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân bất ngờ.

      Tô Dã Nghi dường như ngay lập tức giật mình từ ghế sô pha quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa cho rằng ma quỷ lộng hành ở trong nhà…

      Vừa quay đầu lại thấy Dịch Tự mang theo mấy bộ quần áo từ nhà vệ sinh tới…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :