1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đen trắng kết hợp - Cư Ni Nhĩ Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 22:

      “… Tháng Giêng qua xong, có khả năng trong kênh chút biến động, kính mong mọi người chuẩn bị tâm lý tốt.” Sau khi Hàn Kha xong câu đó, trong phòng hội nghị vang lên hồi thanh thổn thức.

      Vẻ mặt của mọi người đều là hiếu kỳ cộng thêm nghiêm túc, ngoại trừ Tô Dã Nghi.

      Thực ra Tô Dã Nghi cũng cực kỳ nghiêm túc, nhưng là, nghiêm túc nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua ăn chung sủi cảo với Dịch Tự.

      nhanh như chớp nhớ lại tháng Giêng còn chưa qua, cũng câu rất hợp thời thế: “Năm mới vui vẻ.”

      nhớ rất ràng rất ràng, lúc ấy Dịch Tự ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt nhìn : “Năm mới vui vẻ.”

      Sau đó, khóe miệng của bỗng nhiên cong lên, nở nụ cười.

      Lúc ấy Tô Dã Nghi nghĩ đến từ --- nụ cười khuynh thành.

      Quan sát Tô Dã Nghi lâu, sau khi lộ ra nụ cười ngây ngô, Chúc Lỵ rốt cuộc nhịn được duỗi khuỷu tay đẩy đẩy , giọng : “ làm mộng xuân à?”

      Tô Dã Nghi bị khuỷu tay Chúc Lỵ đẩy trở về thực, giọng hỏi lại: “Làm sao vậy?”

      Chúc Lỵ than thở: “ vẫn nên tiếp tục làm mộng xuân , nhóc con.”

      Tô Dã Nghi đợi Chúc Lỵ hồi lâu, thấy quả có bất kỳ đoạn sau nào, vì thế lại bưng mặt tiếp tục chìm vào trong hồi ức tối hôm qua.

      Dịch Tự hẳn là thích ăn bánh sủi cảo mà làm

      Dẫu sao, trong bát của hình như cái cũng còn sót lại…

      Trạng thái tồn tại của Tô Dã Nghi đến trưa đạt được chút thuyên giảm. Thời gian cơm trưa, Chúc Lỵ bọn họ đến vấn đề “Biến động lớn” của công ty, Tô Dã Nghi lại hậu tri hậu giác hỏi: “Biến động lớn cái gì?”

      Ba người kia tới tấp ném cho ánh mắt xem thường, tiếp tục thảo luận: “Chẳng lẽ kênh phải rút lại?”

      Chúc Lỵ lắc đầu: “ thể nào, nhân viên đều đủ, nếu mà còn rút lại… Phi Cáp dứt khoát phải ngưng hoạt động ngay.”

      Phạm Giai tiếp: “Nếu phải kênh rút lại, vậy cũng chẳng liên quan tới chúng ta, tự quét tuyết trước cửa(*) .”

      (*)Tự quét tuyết trước cửa: ý tự lo chuyện của mình , đừng quản chuyện người khác.

      Chúc Lỵ: “Nhân viên thể nào rút lại, những thứ khác khó có thể . xem nét mặt buổi sáng của ‘Diệt Tuyệt’ kia…” tới đây, Chúc Lỵ làm động tác lạnh rùng mình cái, tiếp tục : “Dù sao tôi vẫn cảm giác chị ta muốn thay bề ngoài mặt trăng hủy diệt chúng ta.”

      Phạm Giai: “Hay là… Tổ điện ảnh và tổ truyền hình hợp lại thành tổ điện hình (điện ảnh và truyền hình) cũng chừng.”

      Lục Tiểu Mẫn gật đầu: “Tôi thấy… Cái này đáng tin.”

      Chúc Lỵ khẳng định : “Cái này… Tuyệt đối thể.”

      Lục Tiểu Mẫn: “Tại sao?”

      Chúc Lỵ cười thần bí: “Chờ xem biết.”

      Nghe xong bọn họ chuyện, Tô Dã Nghi chống mặt bắt đầu rơi vào suy nghĩ, tối nay… Dịch Tự có còn ăn cơm ở nhà ?

      Khiến Tô Dã Nghi vui mừng chính là, ngày hôm sau Dịch Tự cũng ở nhà ăn cơm tối, ngày thứ ba, ngày thứ tư… Thậm chí tuần, bữa tối ăn đều là Tô Dã Nghi làm.

      Tô Dã Nghi nhận thấy thời gian tuần này Dịch Tự đều rất bận rộn. Hình như vội làm vật gì đó, chiều nào Tô Dã Nghi hết ca tiện thể siêu thị mua đồ ăn, mỗi ngày khi về đến nhà, thấy Dịch Tự hoặc là ngồi ở ghế sô pha trước cửa sổ, hoặc là dứt khoát im lìm ở trong phòng…

      Dù sao, mỗi ngày đều ở nhà.

      Điều này cũng cho Tô Dã Nghi cơ hội phát huy rất rất tốt. Vào lúc Tô Dã Nghi mới tiếp xúc với việc nấu ăn, mẹ Tô liền với , nấu nướng vì người mình thương chính là việc cực kỳ tốt đẹp, hơn nữa khi nhìn thấy người cực kỳ thỏa mãn ăn đồ ăn chính mình làm, cái loại tốt đẹp này tăng lên tới mức tận cùng…

      Tô Dã Nghi biết mỗi ngày Dịch Tự ăn cơm làm có phải cực kỳ thỏa mãn hay , nhưng cực kỳ thỏa mãn, cũng cảm thấy tốt đẹp, vô cùng tốt đẹp.d'đ/l%q@đ

      Bảy ngày liên tục, mỗi ngày lúc trời tối đều chuẩn bị ba món ăn món canh, món ăn và canh mỗi ngày cũng giống nhau. ra có tính toán --- mỗi ngày kiểm tra được đồ ăn Dịch Tự thích ăn, từ từ, từ từ, biết được tất cả món ăn Dịch Tự thích, như thế về sau lại nấu ăn vì , mà có thể làm toàn bộ đồ thích rồi.

      chứng minh, Tô Dã Nghi có hiểu biết nhất định đối với Dịch Tự. Dịch Tự hề kén chọn, nhưng bình thường đồ ăn thích miếng cũng động --- cũng giống trong suy nghĩ của Tô Dã Nghi.

      Có điều may mà trong ba món ăn luôn luôn có hai cái chính là cái thích. Dù sao Tô Dã Nghi cũng nhớ kỹ, còn thích ăn nấm đen Latarius xào thịt.

      Mười lăm tháng Giêng là Tết Nguyên Tiêu, Phi Cáp để các nhân viên tan sở sớm. Thói quen của Tô Dã Nghi là tan làm trực tiếp đến siêu thị gần công ty mua đồ ăn, nhưng bởi vì hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, liền trở về nhà trước, lên lầu lên mạng trước, tìm chút trang web thức ăn ngon sau đó đưa vào danh sách mua đồ, lại lật lật lại kiểm tra lần, cộng thêm chút là cần đồ dùng phái nữ, lúc này mới thu dọn đồ đạc ra ngoài lần nữa.

      Vừa xuống lầu cái nhìn thấy Dịch Tự cầm bình nước trong từ trong tủ lạnh tới phòng khách.

      Mấy ngày liền ăn cơm cùng nhau, Tô Dã Nghi ở trước mặt Dịch Tự có xấu hổ và khẩn trương như vậy, nhưng mà, lại nhiều hơn phần bản thân Tô Dã Nghi cũng hình dung ra được… Cảm giác khác thường.

      Dịch Tự nghe thấy thanh xuống lầu, vừa về phía sô pha vừa nhìn , : “Ra ngoài?”

      Tô Dã Nghi vui vẻ : “Ra ngoài mua đồ ăn, có muốn ăn cái gì ? Hôm nay kết thúc, tết có thể qua rồi.”

      Dịch Tự nghiêng người cầm lấy điều khiển, vốn định mở ti vi, nghe thấy Tô Dã Nghi trả lời, dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía , sau cùng, ánh mắt của rơi trang giấy đưa lên trong tay , hỏi: “Đó là danh sách mua sắm của sao?”

      Tô Dã Nghi gật đầu.

      Dịch Tự buông chiếc điều khiển ti vi trong tay xuống, đổi hướng về phía .

      tới trước mặt , Dịch Tự nhíu mày nhìn danh sách trong tay Tô Dã Nghi, : “Tôi mua cho.”

      Tô Dã Nghi chắc chắn: “Hả?”

      Sau khi ánh mắt lại do dự danh sách lần, Dịch Tự lại xoay người về cầm áo khoác ghế sô pha, vừa khoác vào người vừa nhàn nhạt : “Làm phiền nhiều ngày như vậy, ngày cuối cùng nên đến lượt tôi rồi.”

      Lời này nghe qua cực kỳ xa cách cực kỳ khách sáo, hơn nữa bốn chữ “ ngày cuối cùng” khiến cho trong lòng Tô Dã Nghi xuất mất mát kịch liệt.

      Cài áo khoác ngoài xong, Dịch Tự đưa tay về phía Tô Dã Nghi: “Đưa danh sách cho tôi .”

      Tô Dã Nghi máy móc đưa danh sách cho , cúi đầu tránh bị tổn thương.

      Dịch Tự đại khái xem danh sách mua sắm, Tô Dã Nghi nghe thấy ho khụ khụ.

      Sau đó, lại khụ khụ…

      Tô Dã Nghi ngẩng đầu, ân cần hỏi: “Bị cảm hả?”

      Nét mặt của Dịch Tự có chút quái dị, đột nhiên đưa tay trả lại danh sách cho Tô Dã Nghi, ra cửa trước bước: “Cùng .”

      Mặt Tô Dã Nghi vừa rồi vẫn uể oải bởi vì những lời này của mà thoáng chốc trở nên có sức sống. hưng phấn chăm chú nhìn danh sách, chuẩn bị gấp lại nhét vào túi tiền, đôi mắt lộn xộn thấy danh sách viết hàng chữ “Băng vệ sinh --- đêm dùng hai túi, ngày dùng ba túi”.

      Nếu như có thể, Tô Dã Nghi rất muốn dùng chiếc bút vừa rồi viết hàng chữ này đâm chết chính mình.

      Bão tuyết xuống, trải mặt đất tầng dày.

      Tô Dã Nghi ở bên cạnh Dịch Tự, trong lòng giống như cất giấu con chim , cực kỳ vui mừng cực kỳ kích động. Sợ rằng vừa rồi con quạ đen ảnh hưởng tới bầu khí, Tô Dã Nghi cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng: “Thực ra cần khách sáo với tôi như vậy, vốn dĩ tôi cũng muốn ra ngoài mua đồ ăn. Ngày tết Nguyên Tiêu, nếu mình tôi ăn tết, có nhiều ý nghĩa… Tôi còn phải cảm ơn đó.”

      “Cảm ơn tôi cái gì?”

      Tô Dã Nghi chậm rãi dừng lại, suy nghĩ hồi rồi mới đáp: “ ghét bỏ cơm tôi làm, cùng tôi ăn tết đó.”

      Dịch Tự tiếp rất nhanh, nhàn nhạt cong cong môi cái, mới : “Cơm làm ăn rất rất ngon.”

      Tô Dã Nghi: nhịp tim liên tục tăng lên ing. (Giờ mới biết Trung Quốc cũng dùng cái kiểu ~ing như mình, ha ha)

      Siêu thị rất nhiều người, trong đài phát thanh truyền bá các loại tin tức giảm giá. Tô Dã Nghi đối với siêu thị là ngựa quen đường cũ, trái lại Dịch Tự…

      ra mặc dù rất nhiều người, nhưng chen lấn. Chỉ là tướng mạo nam sinh của Dịch Tự như vậy xuất trong siêu thị rất nhiều con

      Tô Dã Nghi cực kỳ vô tội, bởi vì thận trọng, sau khi và Dịch Tự vào siêu thị gần nhau quá, mấy dien#dan/le&quy*don bác chị em trong siêu thị đại khái đều cho rằng chỉ là người đường, vì thế rất nhanh bị chen ra.

      Đồ ăn còn chưa mua, trước đó Tô Dã Nghi tìm ra Dịch Tự nữa rồi, vì vậy thể làm gì khác hơn là đành tại giá hàng vừa chật hẹp vừa đông đúc đến nơi vừa mới bắt đầu bị chen lấn…

      Lúc tìm thấy Dịch Tự, Tô Dã Nghi phát mặt ràng là vẻ mặt vui. Lo sợ nổi giận hay phát điên gì đó, Tô Dã Nghi nhanh chóng : “Chúng ta phụ lầu mua đồ ăn, mua xong trở về.”

      Vẻ mặt của Dịch Tự có chút hòa hoãn, gật đầu.

      Đến lúc này Tô Dã Nghi mới phát , Dịch Tự giống như trong lúc vô tình tựa vào rất gần, cánh tay của gắt gao kề bên cánh tay của . Tô Dã Nghi tự nhiên nở nụ cười, mỉm cười hồi lại cảm thấy mình quá kỳ quái, đành nhịn xuống, lại khéo léo đường trước khi đến phụ lầu làm cho hai cánh tay duy trì “Cự ly ”.

      trước qua khu thủy sản, Tô Dã Nghi rất muốn ăn cá, nhịn được hỏi Dịch Tự bên cạnh: “Tại sao lại thích ăn cá? Ăn cá tốt như vậy mà.”

      Dịch Tự nghe vậy hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt của giống như là xuyên thấu những con cá sống này, chỉ trong chốc lát, đáp: “Nhiều xương.”

      Tô Dã Nghi chưa từ bỏ ý định nhìn , : “Ăn cá có thể sáng mắt, có thể trở nên thông minh.”

      Bị ánh mắt chờ mong của Tô Dã Nghi nhìn chằm chằm, mặt Dịch Tự chút thay đổi đáp câu: “Vậy à.”

      Tô Dã Nghi: đây là xuất phát từ lễ phép mà đáp lại sao?

      Lúc tới khu rau dưa, Tô Dã Nghi cực kỳ vui, bởi vì rau dưa là Dịch Tự thích nhất. Đưa tay cầm lấy hai hộp nấm đen Latarius đóng gói tươi mới từ kệ hàng, hưng phấn quơ quơ trước mặt Dịch Tự, : “ thích ăn nấm đen Latarius.”

      xong, Tô Dã Nghi lại nhìn mấy loại rau khác, Dịch Tự lại trầm ngâm nhìn .

      Trong lòng chứa đống đồ đạc lớn lộn xộn linh tinh, Tô Dã Nghi nhớ tới mình cần giỏ mua đồ. Nếu như phải mang theo Dịch Tự bên cạnh, chuyện đầu tiên làm khi vào siêu thị là lấy giỏ mua đồ. Nhưng mà bây giờ…

      quay đầu chung quanh trong chốc lát, trùng hợp thấy khu hoa quả cách đó xa có đặt xe mua đồ trống , mắt sáng lên, ôm nắm nấm đen Latarius rau chân vịt củ cải các loại chạy tới chỗ xe mua đồ kia.

      Dịch Tự đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Tô Dã Nghi rất nhanh đẩy xe mua đồ tới.

      cười hì hì giải thích với : “Muốn mua gì đó hơi nhiều.”

      Dịch Tự giống như là vừa mới từ trong sững sờ lấy lại tinh thần, nhận lấy xe mua đồ từ tay : “Tôi tới đẩy cho.”

      Tô Dã Nghi gật đầu. Ánh mắt hướng đến trước khu sản xuất thịt, hỏi: “ thích ăn sườn sao?”

      Dịch Tự trả lời, hỏi ngược lại: “ thích ăn cá sao?”

      Tô Dã Nghi nhớ lại cách làm mấy loại sườn, đáp chút suy nghĩ: “Đương nhiên thích rồi.” Lại tự nhiên chìm vào hồi ức, Dịch Tự thích ăn đồ ngọt, vậy làm kho tàu cho thôi… Nhưng từ trước đến giờ Dịch Tự thích ăn món ăn có khẩu vị rất nặng, sườn kho… Vị rất nặng ?

      Thôi, hay là bỏ .

      Sau khi tất cả nguyên liệu nấu ăn đều mua xong, Tô Dã Nghi biết rất mục đích Dịch Tự ra ngoài lần này là để trả tiền. Vì thế cũng rối rắm ở phương diện này, bởi vì danh sách vẫn còn hàng đồ dùng cá nhân, nghĩ đến Dịch Tự mới vừa rồi từng nhìn thấy, Tô Dã Nghi cũng rất xấu hổ nhắc lại, liền trực tiếp với lên lầu mua vài thứ, sau đó biến mất giống như bay.

      Sợ Dịch Tự đợi quá lâu, Tô Dã Nghi mua rất nhanh, khi trở lại lối ra ở tầng , Dịch Tự quả nhiên thanh toán xong mang theo hai túi lớn đứng ở chỗ lẳng lặng chờ . Tô Dã Nghi xa xa nhìn , cũng nhìn thấy người bên cạnh ngừng qua ngừng quay đầu lại nhìn … Lại nhìn , bỗng nhiên cảm thấy, cho dù tại siêu thị ồn ào như vậy, trong đám người huyên náo như vậy, Dịch Tự xem ra vẫn lưu lại loại cảm giác độc lập lẻ loi.

      Ánh mắt của rất xa xôi rất hư vô, hòa cùng bóng dáng của bất kỳ kẻ nào.

      Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy giống như chùm sáng, thấy lấp lánh, phát sáng, nhưng sờ được, cầm được…

      Chợt lắc lắc đầu, Tô Dã Nghi mạnh mẽ quăng những cái vẻ u sầu này ra ngoài. Bước chạy tới trước mặt Dịch Tự, : “ thôi.”

      Dịch Tự hơi hơi gật đầu, xoay người cùng sóng vai ra khỏi siêu thị.

      Trời sập tối, đèn đường đều sáng, Tô Dã Nghi nhịn được phát ra câu cảm khái: “Chỉ mong có thể ăn được Tết Nguyên Tiêu trước chín giờ…” Giọng chợt ngừng lại, sắc mặt của Tô Dã Nghi biến đổi lớn, cả kinh : “A! Tôi quên mua bánh trôi rồi! Tết Nguyên Tiêu phải ăn bánh trôi mới có thể đoàn đoàn viên viên được!”

      Dịch Tự gì nhìn .

      Tô Dã Nghi ảo não giậm chân, : “Tôi quay lại siêu thị chuyến! Trời lạnh như thế, về nhà trước ! Tôi về ngay!” Lời dừng lại, cả người xoay lại xách túi mua hàng lên chạy như bay tới siêu thị…

      Cái thanh “Tô Dã Nghi” kia cực kỳ cực kỳ dịu dàng bị cơn gió rời thổi tan vào khí.

      Bánh trôi là hàng rất dễ bán ở siêu thị, Tô Dã Nghi chưa đến siêu thị, trực tiếp vào thùng đựng hàng ở cửa ra vào chọn mấy túi, thanh toán, nhanh chân chạy về nhà.

      Đến gần mới nhìn thấy --- ở nơi mà vừa mới dừng lại --- Dịch Tự vẫn đứng tại chỗ chờ . biết vì cái gì, thấy bóng dáng kiên cường của , trong lòng Tô Dã Nghi nảy sinh cỗ chua xót mãnh liệt, hướng thẳng đến chóp mũi, bóp nghẹt khiến nhịn được muốn rơi lệ. Cũng may nhịn được, cố gắng hồi phục tâm tình, giọng : “Trách tôi trách tôi, kiểm tra nhiều lần, mà phát thiếu bánh trôi.”

      Giọng điệu của Dịch Tự thấp xuống theo nhiệt độ: “Về nhà thôi.”

      Tô Dã Nghi ngẩng đầu, sau khi thấy mặt Dịch Tự có bất kỳ vui và trách móc nào, mới yên tâm mà gật đầu : “Ừ.”

      Hai người lại xách lên túi mua hàng của mình, sóng vai về nhà.

      Đến nhà, Tô Dã Nghi mở cửa, sau khi vào nhà trước, vừa mới định mở miệng với Dịch Tự cái gì, bên tai đột nhiên truyền đến giọng phẫn nộ: “… muốn kết hôn với em hay là muốn kết hôn với mẹ em?”

      Tô Dã Nghi đứng ở cửa, bị thanh này làm sợ, lúc lâu sau mới phản ứng kịp đó là giọng của chị Mạt Mạt. Nhưng mà, vẫn chưa kịp thăm dò ràng xảy ra chuyện gì, giọng của Tạ Bân ngay sau đó truyền đến: “Mẹ em đồng ý, em cho rằng chúng ta vẫn còn đùa giỡn sao?”

      Tiếu Mạt Mạt càng thêm phẫn nộ: “ quan tâm bà ấy làm cái gì?!”

      Tạ Bân: “Bà ấy là mẹ em!”

      Tiếu Mạt Mạt: “ cũng biết bà ấy là mẹ em?”

      hồi lâu, Tạ Bân nặng nề : “Bà ấy đồng ý, chúng ta có khả năng ở cùng chỗ.”

      Trong chốc lát phòng ngủ chính có tiếng động.

      Tô Dã Nghi cực kỳ lo lắng, nhấc chân liền muốn tới “Nơi khởi nguồn”, đúng lúc bị cỗ mạnh mẽ truyền đến từ mũ kéo lại. Tô Dã Nghi khó hiểu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt của Dịch Tự mới vừa thu lại từ phòng ngủ chính, chân mày của cau lại, thấp giọng : “ cần xen vào việc của người khác.”

    2. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      hương 23:

      Tô Dã Nghi lúng ta lúng túng chỉ phòng ngủ chính, với Dịch Tự: “Nhưng… Bọn họ cãi nhau.”

      “Chuyện của bọn họ tự bọn họ có thể giải quyết, nếu như ngay cả bọn họ cũng giải quyết được, cũng giúp nổi bất kỳ việc gì.”

      Giọng điệu của Dịch Tự bình tĩnh, Tô Dã Nghi nghe lại có loại cảm giác năng có khí phách. Yên lặng cúi đầu suy nghĩ lát, lại ngẩng đầu, Dịch Tự xách túi mua hàng vào phòng bếp.

      thanh cãi vã trong phòng ngủ chính tiếp tục nữa.

      Có lẽ hai người đều bình tĩnh lại rồi, Tô Dã Nghi nghĩ. Lắc đầu thở dài, xách túi mua hàng lên lầu, sau khi đặt xuống túi đồ dùng cá nhân, lại rất nhanh xuống lầu, nhét bánh trôi vào tủ lạnh.

      bàn trong phòng bếp đặt đầy hai túi vật phẩm lớn. Tô Dã Nghi lấy ra từng loại từng loại, cực kỳ bất ngờ phát con cá. Sửng sốt lát, ra khỏi phòng bếp, rất chắc chắn hỏi Dịch Tự ngồi ghế sa lon cúi đầu xem báo: “Dịch Tự?”

      Dịch Tự vẫn duy trì tư thế xem báo, đáp lời: “Hả?”

      “Lúc tính tiền lấy phải cá của người khác hả?”

      “…”

      Thấy Dịch Tự trả lời, Tô Dã Nghi lại bổ sung câu: “Tôi phát trong đồ đạc của chúng ta có con cá, chúng ta có mua cá mà…”

      “Là tôi mua.”

      Tô Dã Nghi kinh sợ, thể tin nhìn cái người vẫn nghiêm túc xem báo đó, : “Vậy sao? mua cá trích…” Cá trích nhiều xương nhất đó.

      “Ừ.”

      Tô Dã Nghi: phải thích nhiều xương sao!

      Tô Dã Nghi vừa bận rộn ở phòng bếp, vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng bếp.

      Lúc món ăn thứ nhất làm xong, Tạ Bân từ phòng ngủ chính ra, chuyện chút với Dịch Tự ở phòng khách, sau đó lại thanh. Lúc món ăn thứ ba làm xong, Tiếu Mạt Mạt từ phòng ngủ ra ngoài, đến lấy hộp sữa chua trong tủ lạnh, dừng chút, tới phòng bếp.

      Tô Dã Nghi cắt thịt buông dao xuống chào hỏi với Tiếu Mạt Mạt: “Chị Mạt Mạt.”

      Giờ phút này Tiếu Mạt Mạt mỉm cười, Tô Dã Nghi lại nhìn ra được đây là vì mà kiên cường treo lên nụ cười, trong ánh mắt chị Mạt Mạt ràng lộ ra bi thương. Nhìn , trong lòng Tô Dã Nghi nhịn được có chút chua xót, giọng tự chủ trở nên rất : “… Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, em muốn , mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên .”

      “Chị …”

      “Chị Mạt Mạt được cảm kích nha, em cực cực khổ khổ làm bàn lớn, nếu như các người ăn, em rất buồn.”

      Tiếu Mạt Mạt ngơ ngác, lại bỗng nhiên cười dịu dàng với Tô Dã Nghi, đưa tay giúp Tô Dã Nghi gạt sợi tóc cạnh má ra sau tai, : “Cần giúp tay ?”

      Tô Dã Nghi lắc đầu: “Đều là các món ăn cực kỳ đơn giản, có gì cần đặc biệt chuẩn bị.”

      Tiếu Mạt Mạt: “Vậy em bận rộn rồi.”

      Tô Dã Nghi gật đầu cười.

      Đưa mắt nhìn Tiếu Mạt Mạt rời khỏi phòng bếp, vẻ chua xót này trong lòng còn chưa rút .

      Bữa cơm đoàn viên ăn rất ngột ngạt.

      Tiếu Mạt Mạt chỉ lấy mấy viên bánh trôi, dùng bữa cũng chỉ nuốt ngụm , ăn rất chậm. Tạ Bân còn cầm d'đ/l!q#đ chai rượu Erguotou, ngừng thêm rượu vào trong chén…

      Tô Dã Nghi nhìn đồ ăn đầy bàn, gặp phải khí ngột ngạt như vậy, cũng có khẩu vị gì cả.

      Chỉ có mình Dịch Tự ăn rất an nhàn.

      Tô Dã Nghi rơi vào rối rắm, mặt nghĩ đến Dịch Tự ăn được an nhàn như thế là bởi vì chính làm đồ ngăn ngon mà cảm thấy vui mừng, mặt khác nhìn Dịch Tự ăn đến coi ai ra gì lại cảm thấy thoải mái.

      Dù sao cũng ở cùng chị Mạt Mạt và Tạ Bân lâu như vậy, bây giờ bọn họ rối rắm như vậy, Dịch Tự phải nên khó nuốt trôi mới đúng sao?

      Trong lòng thầm quyết định, Tô Dã Nghi cuối cùng bắt đầu đại diện “ khí sôi nổi”, quay đầu hỏi Tạ Bân trước: “ Tạ Bân, ăn tết có vui vẻ ?”

      Tạ Bân ngẩn người, quay đầu nhìn cười khổ: “Rất vui vẻ.”

      Tô Dã Nghi tiếp tục cố gắng: “ Tạ Bân ở Cáp Nhĩ Tân, mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân rất đẹp hả?”

      Tạ Bân vẫn treo nụ cười khổ: “Ừ, rất lạnh, tuyết rất lớn, rất dày.”

      Tô Dã Nghi: “Nam Phương rất ít tuyết rơi, em cũng là sau khi tới Bắc Kinh mới nhìn qua tuyết lớn như vậy,” tới đây, Tô Dã Nghi quên nhắc nhở, “Ăn nhiều đồ ăn , hôm nay là Tết Nguyên Tiêu đấy.”

      Tạ Bân cuối cùng phối hợp đưa chiếc đũa ra.

      Tô Dã Nghi quay đầu lại tính toán “đối phó” Tiếu Mạt Mạt. Còn chưa bắt đầu chuyện, Tiếu Mạt Mạt từ chỗ ngồi đứng lên, kéo lên nụ cười tươi tắn với Tô Dã Nghi: “Ăn no rồi, các người ăn trước .” Sau đó dứt khoát kiên quyết xoay người rời .

      Cho đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Tô Dã Nghi mới thu hồi tầm mắt.

      Vẻ mặt của Tạ Bân có chút sững sờ. Nhưng chỉ trong chốc lát, cũng đứng lên, cười cười xin lỗi với Tô Dã Nghi: “Dã Nghi, làm nhiều món ăn như thế vất vả cho em rồi.”

      Tô Dã Nghi khéo léo cười: “ vất vả.”

      Tạ Bân cười cười, lại gật đầu với Dịch Tự cái, cũng xoay người rời .

      Tô Dã Nghi nhìn bóng lưng của Tạ Bân, chống mặt thở dài.

      Thu hồi tầm mắt, thấy Dịch Tự ngồi đối diện ăn xong rồi, Tô Dã Nghi chỉ nhìn thấy mặt bên của đứng dậy rời .

      Thấy bộ dạng của Dịch Tự như có việc gì liên quan tới mình như vậy, biết tại sao, ngay lúc này, lần đầu tiên đối với hành động của Dịch Tự có chút tán thành… , rất tán thành.

      Toàn thể đại hội của trung tâm giải trí tổ chức vào sáng sớm ngày thứ sáu.

      Trong buổi họp, Hàn Kha giới thiệu với mọi người vị lãnh đạo mới: “Vị này là David, Đới Duy, tổng giám mới của trung tâm. Trước kia David làm ở kênh thời trang, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm liên quan, chuyện của ta ra nhiều lắm, tôi cũng lắm lời, tóm lại, tôi ở đây tuyên bố lần, sau này, để cho David dẫn dắt mọi người tiến xa hơn.”

      Mọi người tham dự hội nghị đầu tiên là sững sờ, sau là vỗ tay.

      Tô Dã Nghi ngồi ở bàn hội nghị cuối cùng, lại thấy người đàn ông ăn mặc hợp thời đó bên cạnh Hàn Kha. Chúc Lỵ bên cạnh giọng với Phạm Giai: “Mẹ kiếp, tên bảnh bao rồi, lại có thêm thi sĩ tới nữa.”

      “Thi sĩ?”

      Chúc Lỵ cười thần bí: “Về sau biết.”

      Đới Duy cười có khí thế rất lớn, là loại đàn ông rất có tinh thần năng động, Phong cách trang phục của ta so với Hàn Kha mà , màu sắc trang nhã hài hòa hơn chút, ta đứng bên cạnh Hàn Kha, Hàn Kha giống như trợ lý .

      “Chào mọi người. Trước đó Hank cũng tình hình giải trí bên này với tôi, tôi hiểu trung tâm giải trí là như thế này --- cái nhất định duy trì lưu lượng cao của kênh.” xong câu này, Đới Duy cười cười thần bí, “Những lời này có lẽ là tán thành, nhưng tôi ra ở trong này, đều là tán thành.”

      Sắc mặt của Hàn Kha trở nên rất khó coi. Chúc Lỵ tiếp tục “Mở hội nghị ” ở phía dưới: “Đới Duy là lên chức, Hàn Kha đoán chừng là bị giáng chức, nhìn mặt ta, đều nhanh suy sụp rồi.”

      Đới Duy chú ý đến vẻ mặt của mọi người, tiếp tục : “Tôi cho rằng, người có đột phá chưa từng dien#dan^le.quy/don lên chức vẫn sống bằng tiền dành dụm công tác trong kênh, có chút khó nghe, các vị ngồi ở đây vất vả cần cù đều có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi vì đổi lại bất kỳ nhóm người nào, cũng có thể làm đến trình độ này.”

      “Tôi phải loại người thích mạnh miệng suông hạ thấp chỉ tiêu, những người hiểu tôi biết tôi thích năng lực , tôi tin tưởng làm được gì đó.”

      “Anyway, đây là lần gặp gỡ giới thiệu, tôi muốn bắt nó trở thành cuộc gặp gỡ phê bình đấu đá. Là như thế này, trước kia tôi nán lại ở kênh thời trang rất lâu, từ thời trang bên kia khai thác được tập thể tới đây, bọn họ đều là người tài giỏi đắc lực của tôi ở thời trang, về sau tôi sắp xếp bọn họ đến các tổ, bọn họ đều là loại nhân tài toàn năng, về sau mọi người có thể tùy ý sai khiến. Được rồi, bọn họ theo thứ tự là…”

      Sau đó Tô Dã Nghi đếm, Đới Duy giới thiệu sáu người.

      Thực ra cái này vốn dĩ có gì, chỉ là Chúc Lỵ câu kịp giấu thôi: “Trời ơi, nhiều người đến như vậy, khi nào Tô Dã Nghi mới có thể chuyển thành nhân viên chính thức đây?”

      Ở trong phòng hội nghị lò sưởi đầy đủ này, Tô Dã Nghi nghe xong lời này, có loại cảm giác như rơi vào hầm băng.

      Ngay sau đó đến thứ bảy là lễ tình nhân.

      Để làm dịu quan hệ, mấy ngày trước Tô Dã Nghi liền mua cho hai người hai vé xem phim. nhớ lúc ấy Tiếu Mạt Mạt vẫn rất vui vẻ. Nhưng mà, đến ngày xem phim này, đợt cãi vã thứ hai của hai người bắt đầu.

      muốn thẳng, tạm thời có việc là rốt cuộc có chuyện gì?”

      Tạ Bân: “Em có thể bình tĩnh lại, chuyện dễ nghe có được ?”

      bảo tôi bình tĩnh như thế nào? Là Tiếu Mạt Mạt tôi liên tục bám lấy , là tôi tự trọng muốn hòa thuận với …”

      “Tiếu Mạt Mạt, trước kia em hề như vậy.”

      “…”

      lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng khóc của Tiếu Mạt Mạt, mang theo tiếng khóc nức nở đứt quãng: “… Là lỗi của em sao? Lỗi của em chính là nên dẫn Thẩm Dương ở lễ mừng năm mới… Trong nhà có tiền có quyền thế nào… Đó là mẹ em nghĩ, cũng phải là muốn gả cho mẹ em…”

      Lại sau đó, Tô Dã Nghi hoàn toàn nghe bọn họ cái gì nữa.

      nằm sấp ở lan can bên ngoài phòng, sau khi chắc chắn bên trong hề ra động tĩnh nào nữa, cuối cùng an tâm trở về ổ . Kéo đôi chim bồ câu qua, mơ màng nghĩ, nếu như thế giới này có hiểu lầm và cãi vã tốt biết bao nhiêu.

      Nguyện vọng luôn luôn tốt đẹp, thực tế luôn luôn ngược lại. lâu sau, dưới lầu truyền đến cãi vã lần nữa.

      Lúc này Tô Dã Nghi còn chưa có nghe nội dung hai người cãi vã là gì, nhìn thấy từ bên ngoài lan can bóng lưng của Tạ Bân rời .

      Trong phòng yên lặng lúc lâu, sau đó, Tiếu Mạt Mạt đột nhiên khóc lớn.

      Tô Dã Nghi rất nhanh chạy xuống lầu, định an ủi Tiếu Mạt Mạt, nào đoán được, còn chưa xoay người qua cầu thang bị bàn tay kéo cánh tay, chặn ngang lại. Tô Dã Nghi quay đầu nhìn lại, Dịch Tự đứng trước mắt , trong tay còn bưng cái ly, qua động tác kịch liệt như vậy, vậy mà nước trong ly của tràn…

      Tô Dã Nghi cảm thấy là chờ ở chỗ này ngăn chặn .

      Bởi vì trong lòng có chút tức giận, khi đó giọng điệu của Tô Dã Nghi so với bình thường chuyện với kéo cao lên vài phần: “Tôi muốn xem chị Mạt Mạt.”

      Vẻ mặt của Dịch Tự thể gọi là tốt: “ thích làm người tốt quá mức(*) như vậy sao?”

      Con ngươi của Tô Dã Nghi mở to: “Người tốt quá mức?” càng thêm tức giận, thử giãy dụa mình trong tay Dịch Tự.

      Dịch Tự buông lỏng sức lực, hỏi ngược lại: “ phải sao?”

      Tô Dã Nghi tức giận dâng trào, mở miệng muốn gì đó, Dịch Tự nhanh tay nhanh mắt để cái ly bậc thang lầu, tay trái kéo cánh tay Tô Dã Nghi, tay phải nhanh chặn lại miệng của .

      Tô Dã Nghi trong lúc vùng vẫy bị Dịch Tự lôi vào phòng --- phòng của Dịch Tự.

      (*) Người tốt quá mức: nguyên văn là “Lạn hảo nhân”, ý chỉ người luôn muốn làm vừa lòng người khác, tốt quá mức, cái gì cũng nghĩ cho người khác rồi mới tới mình. Với Tô Dã Nghi mọi người cứ hiểu là tốt đến mức ngu ngốc , haha :))

    3. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 24:

      Tô Dã Nghi phản ứng lúc lâu mới phát ra hai chân mình đứng ở nơi là phòng của Dịch Tự, có chút thể tin nhìn cái người vừa mới thu tay lại từ người , đứng trước mặt nhìn chớp mắt.

      xấu hổ cúi đầu, nghiễm nhiên quên vừa rồi chính mình còn hùng hồn muốn phản bác , rất giọng hỏi: “ dẫn tôi đến… Đến đây làm gì?”

      Dịch Tự để ý đến câu hỏi của , hỏi ngược lại: “ định an ủi Tiếu Mạt Mạt thế nào?”

      Nghe đến “Tiếu Mạt Mạt”, Tô Dã Nghi mới xem là hồi phục lại trong trạng thái nhanh nhạy thích hợp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dịch Tự, : “Chị ấy vừa mới tranh cãi kịch liệt với Tạ Bân như thế, lại khóc nữa, là lúc cần an ủi nhất…”

      “Tôi hỏi định an ủi ấy thế nào?”

      Trong ấn tượng, Tô Dã Nghi chưa từng nghe thấy Dịch Tự chuyện lớn tiếng. Thực ra , vừa rồi giọng của cũng rất bình tĩnh, chẳng qua, biểu cảm cắt ngang lời của Tô Dã Nghi của khiến cho Tô Dã Nghi cảm thấy bản thân bị gào lên.

      là người cực kỳ thích bị gào.

      Cho nên, ánh mắt của trở nên cực kỳ kiên quyết, giọng của cũng trở nên rất vang dội: “Tôi với chị ấy, mọi chuyện đều có thể trở nên tốt đẹp, có chuyện gì có thể từ từ ngồi xuống bàn bạc tốt, có vấn đề gì là thể giải quyết được, phải tin tưởng sức mạnh của tình .”

      Dịch Tự: “…”

      Tô Dã Nghi nắm tay : “Cho nên, bây giờ tôi muốn an ủi chị ấy, tôi trơ mắt nhìn chị ấy khóc.” Sau khi tuyên bố xong, Tô Dã Nghi xoay người muốn .

      Bị bàn tay dễ dàng xách mũ áo quay trở lại.

      Cùng lúc đó, bàn tay kia của Dịch Tự liền ấn vào khóa cửa xoay tròn, Tô Dã Nghi hoàn toàn bị khống chế trong phạm vi giữa mặt sau của cửa và Dịch Tự.

      Vẫn là cùng lúc đó, giọng của Dịch Tự “Vang” lên ngay trước mắt : “ biết những đạo lý này, Tiếu Mạt Mạt còn ràng hơn .”

      Nhịp tim của Tô Dã Nghi đột ngột tăng, mặt đỏ đến khó tin: “Vậy tôi… Tôi…”

      Dịch Tự lạnh nhạt nhìn .

      Tô Dã Nghi rũ đầu xuống, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, tổ chức mạch suy nghĩ lúc lâu, mới : “ cũng phải con , biết, con đều cực kỳ yếu đuối, họ thực ra thường rơi nước mắt, khi họ khóc, chính là lúc bọn họ yếu thế, lúc này, họ đều hi vọng… Có người an ủi.”

      Dịch Tự lặng im lúc, khi mở miệng trở lại, giọng điệu vẫn là lạnh lùng dao động như vậy: “ chắc chắn là Tiếu Mạt Mạt nghĩ như vậy? chắc chắn đây phải là đơn phương tự cho là đúng?”

      Tô Dã Nghi ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Tự, mơ hồ câu: “Tôi…”

      “Nếu như ấy cần an ủi, ấy càng cần là Tạ Bân an ủi.

      Nếu như , ấy còn phải vì để lo lắng mà giả vờ chính mình ổn, dùng lòng tốt của người ta đối với làm hiệu quả an ủi của … Đây chính là điều muốn?”

      Dịch Tự chậm, nhưng từng chữ đều cực kỳ ràng, giọng của luôn trầm thấp, giống như d'đ/l@q^đ dòng suối , chậm rãi mà qua, lạnh lẽo chảy xuôi. Tô Dã Nghi nghe như vậy, cảm thấy cực kỳ uất ức, cảm giác những gì từ trước tới này làm, muốn làm… Đều là việc ngu ngốc.

      “Tôi chỉ là… Tôi thấy chị ấy khổ sở, tôi cũng chịu nổi, tôi chỉ là đơn giản mong muốn chị ấy phải khổ sở nữa.”

      “Đổi lại loại lý giải, an ủi ấy chính là vì dễ chịu?”

      Tô Dã Nghi nghe thấy những lời này rất kỳ quái, lại đoán ra kỳ quái ở đâu, đành phải gật đầu.

      Lúc mở miệng trở lại, giọng của Dịch Tự có thêm chút trong trẻo mà lạnh lùng: “ cách khác, tất cả những gì làm cũng chỉ là để cho bản thân dễ chịu hơn.”

      Tô Dã Nghi nghe thấy đầu mình vang lên tiếng “Vo ve” đần độn…

      Tại sao phải nghĩ như vậy?

      Nhưng mà, biết rất đây là hiểu lầm, lại giống như thể nào phản bác. Chỉ là, thấy thông suốt như vậy, cũng làm cho hiểu biết đối với hơn chút, cũng lâu lắm, giọng : “ thế giới này… Có người quan tâm sao? Có loại người… Dù cho biết mình an ủi cũng vô dụng, cũng nhẫn tâm bỏ mặc người đó sao?”

      tới đây, Tô Dã Nghi ngẩng đầu, trong mắt bởi vì hơi nước tràn đầy, tỏa sáng lấp lánh: “ có người từ trong lòng sao?”

      Dịch Tự khẽ cau mày, ánh mắt trong thời gian ngắn ngủi trở nên cực kỳ xa cách: “ cần phải biết.”

      Sức mạnh của những lời này rất giống con dao --- dao sắc bén, phải cắt làn da, mà là đâm vào trong tim. Tô Dã Nghi cảm thấy rất đau, theo bản năng đáp lời: “Như vậy, chuyện của tôi cũng có quyền quản, thích khoanh tay đứng nhìn, tôi lại thích làm người tốt quá mức. có quyền can thiệp tôi tự do làm người tốt quá mức,” biết vì cái gì, nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của Dịch Tự hơi biến sắc, Tô Dã Nghi cảm thấy thăng bằng, càng thêm muốn lời đả thương người, vì thế cứ tiếp tục bậy: “ tôi quản chị Mạt Mạt việc liên quan tới mình là để cho bản thân tôi dễ chịu, vậy quản chuyện vớ vẩn của tôi làm gì, tôi làm người tốt quá mức phiền đến sao? dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi?”

      Lời của Tô Dã Nghi nhận được hiệu quả vi diệu, bởi vì trong khoảng thời gian mấy phút sau khi Tô Dã Nghi hỏi xong những lời này, Dịch Tự đều chỉ yên lặng nhìn , có trả lời.

      Tô Dã Nghi cúi đầu, tránh né ánh mắt nhìn thẳng của , đập vào trong tầm mắt là cái tay khóa cửa của Dịch Tự --- cánh tay kia từ khóa cửa trượt xuống…

      liền tóm ngay lấy cơ hội này, quả quyết vặn mở cửa, quả quyết xoay người rời khỏi phòng, đường chạy về phòng của chính mình, tay chân duỗi thẳng ra sàn, mới mang khẩu khí kia buông lỏng ra ngoài…

      Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân kết thúc cãi vã là vào buổi tối chủ nhật.

      Buổi tối hơn bảy giờ Tạ Bân trở về, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Dã Nghi liền lặng lẽ nằm ở bên ngoài phòng , ràng nghe thấy đối thoại từ căn phòng ngủ đóng cửa truyền đến.

      Tiếu Mạt Mạt: “Em nghĩ kĩ rồi, chúng ta nên tách ra thời gian.”

      Tạ Bân lên tiếng.

      Tiếu Mạt Mạt: “Nếu như vẫn cãi lộn như vậy, em nghĩ, kết quả cuối cùng của chúng ta cũng là chia tay, em sợ chia tay, em sợ chúng ta bởi vì lý do đáng mà chia tay.”

      Giọng của Tạ Bân cực kỳ mất tinh thần: “Em chưa từng nghiêm túc miêu tả tình hình trong nhà em với , trước giờ biết bạn của mình có người ba là quan to, có người mẹ là thương nhân giàu có.”

      Tiếu Mạt Mạt cười lạnh : “Tạ Bân, những thứ này phải em có thể lựa chọn, với lại, em cũng cảm thấy những thứ này có ảnh hưởng gì tới chúng ta.”

      Tạ Bân: “Mới đầu cũng cảm thấy có. Mẹ em… Thôi vậy.”

      Tiếu Mạt Mạt: “Mẹ em mình tìm có phải ?”

      Tạ Bân: “Truy cứu những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em đúng, chúng ta nên tách ra khoảng thời gian. Nhưng mà, em cần phải rời , .”

      Tiếu Mạt Mạt: “Tạ Bân, ích kỷ, cực kỳ ích kỷ.”

      “…”

      Sau đó bọn họ chuyện nữa.

      Tô Dã Nghi liền xoay người tại chỗ, ngồi dưới đất tựa lưng vào lan can, ôm hai đầu gối cực kỳ chua xót nghĩ, tại sao ở thời đại này vẫn còn có người bởi vì vấn đề môn đăng hộ đối mà tranh chấp đây?d@đ%l;q'đ

      Tạ Bân và Tiếu Mạt Mạt từng tốt đẹp như thế, hài hòa như thế, làm sao qua năm mới lại biến thành như vậy?

      Tạ Bân rất nhanh thu dọn đồ đạc xong, tiếng va chạm giữa hành lý của và sàn nhà bằng gỗ rất chói tai, Tô Dã Nghi nghe thấy cả người nổi hết da gà lên. nắm lấy lan can, nhìn Tạ Bân quay đầu lại tới trước cửa đổi giày…

      Tiếu Mạt Mạt chân từ trong phòng ngủ xông ra, cứ như vậy xông tới ôm lấy Tạ Bân từ phía sau, tùy hứng mà cố chấp ôm lấy , khóc : “ cho , cho …”

      Tạ Bân đứng thẳng người, giật mình. Tô Dã Nghi lại thấy , tay nâng lên mấy lần, hạ xuống mấy lần, sau đó, trầm giọng : “Mẹ em đúng, có bản lĩnh, mỗi tháng kiếm tiền nhiều bằng em, công việc của vẫn dựa vào em tìm quan hệ cho , có chút khó nghe, chính là người ăn cơm bao (trai bao).”

      Tiếu Mạt Mạt lắc đầu lưng : “ có, có!”

      “Mạt Mạt, em bình tĩnh chút.”

      “Em cần bình tĩnh, muốn bình tĩnh, chúng ta có bốn năm, chúng ta ở cùng chỗ bốn năm rồi… Dù là em nuôi con chó , bốn năm cũng đủ để em tê tâm liệt phế, huống chi em …” đến đây, Tiếu Mạt Mạt khóc thành tiếng rồi.

      Tạ Bân ngẩng đầu nhìn trần nhà phòng khách treo cái đèn lớn, mắt mở ra lớn, Tô Dã Nghi bị ánh mắt nhuốm đầy bi thương đó làm cho dao động, lui về phía sau bước, rời khỏi lan can.

      Ngẩng đầu và nhìn lên… Chỉ là vì để rơi lệ sao?

      Tô Dã Nghi cảm thấy lồng ngực của chính mình cũng đắng chát theo…

      lâu sau, tiếng khóc của Tiếu Mạt Mạt vẫn còn tiếp tục, sau đó giọng của Tạ Bân truyền đến: “ chưa từng nghĩ bỏ bốn năm của chúng ta…”

      “Mẹ em rất đúng, điểm mấu chốt của chúng ta phải ở em, phải ở nhà em có tiền có quyền, ở … Bốn năm qua, lựa chọn chú ý tới vấn đề giữa chúng ta, con người của nội tâm thô ráp, liền cảm thấy được, chúng ta như vậy rất tốt, công việc, đương… phải là bức tranh vui vẻ sao? Chúng ta như vậy rất hạnh phúc, thế này là đủ rồi, còn muốn mù quáng giày vò vì cái gì?”

      ra chỉ có mình mẹ em với vấn đề này, rất nhiều người cũng từng qua, có xem thường có châm biếm, khi đó cảm thấy sao cả. Nhưng ngày ấy, mẹ em hỏi vấn đề, bà ấy hỏi , nếu như muốn kết hôn với em, có đồng ý tiếp nhận hôn nhân ở rể hay , đến lúc đó, nhà chúng ta ở cần nhà em mua, đồ dùng trong nhà cần nhà em mua, sinh con nuôi nổi cũng cần dựa vào trợ giúp trong nhà em…”

      “Khi đó liền trả lời mẹ em từ trong lòng, thể tiếp nhận. Quá khứ quá lười, ngại phiền toái ngại mệt, cảm thấy chúng ta như bây giờ là tốt, trong khoảng thời gian này nghĩ rất nhiều, về sau còn có thời gian rất dài… thể cứ lăn lộn như vậy nữa.”

      “Nếu như em bằng lòng chờ …”

      tới chỗ này, tay Tạ Bân liền dùng lực, Tiếu Mạt Mạt bị đẩy ra ngoài, giúp lau nước mắt, cực kỳ nghiêm túc : “ dùng tư thế xứng với em, trở về cưới em.”

      Tiếu Mạt Mạt bỗng chốc ngồi ở mặt đất.

      Tạ Bân cuối cùng rời .

      Lúc này Tô Dã Nghi có bất kỳ do dự gì, lao xuống lầu, vẻ mặt lo lắng ngồi xổm trước mặt Tiếu Mạt Mạt, lời an ủi còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tiếu Mạt Mạt nhóc nhào vào trong lòng .

      Tô Dã Nghi bị cỗ sức lực này nhào đến phải ngồi xuống đất, mông đụng mạnh đất, đau đến chau mày, sững sờ cắn chặt răng, phát ra chút thanh nào.

      Chờ cho cỗ đau đớn kia qua , trán Tô Dã Nghi nhiều hơn tầng mồ hôi mỏng, thả lỏng chân mày mở mắt ra, liếc mắt liền nhìn thấy Dịch Tự khoanh cánh tay đứng ở trước cửa phòng ngủ thứ hai nhìn .

      Tô Dã Nghi muốn dùng ánh mắt truyền lại cho cái gì đó, ví dụ như “Chị Mạt Mạt rất cần an ủi” “Tôi phải làm việc vô dụng” các thứ…

      Chỉ là ánh mắt này còn chưa kịp truyền ra ngoài, Dịch Tự im lặng xoay người vào phòng, khép cửa.

    4. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Ngoại truyện 1:

      tuần trước, Chúc Lỵ cùng bạn trai Hoài Nhu chuyến, sau khi trở về liền trắng trợn làm quảng cáo ở văn phòng cho quán lẩu.

      “Cái này với các người , tôi từ đến lớn chưa từng ăn lẩu hợp tiêu chuẩn như thế, mùi vị … Rất cho lực!”

      Chúc Lỵ tuyên truyền và tự thuật đúng chỗ dấy lên nhiệt tình ăn uống của tất cả tổ điện ảnh, vì thế mọi người liền nhao nhao trưng hỏi Chúc Lỵ địa chỉ quán, Chúc Lỵ liền phát địa chỉ quán cho mọi người.

      Tô Dã Nghi đặc biệt thích ăn lẩu, cho nên, đối với chuyện tìm quán lẩu Hoài Nhu này, từ đầu đến cuối đều rất nhiệt tình, thậm chí còn hỏi Chúc Lỵ các tòa nhà trong vòng trăm mét xung quanh quán lẩu kia.

      Buổi chiều chủ nhật tuần sau, Tô Dã Nghi lôi kéo Dịch Tự, vui vẻ bước lên hành trình tìm kiếm quán lẩu.

      phía trái …” Tô Dã Nghi ngồi cạnh ghế lái, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại xoay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó, cực kỳ sáng suốt co mình lại trong ghế ngồi.

      Sắc mặt Dịch Tự thay đổi, rất nghiêm túc nhìn đường, rất nghiêm túc lái xe…

      “Hay là bên phải , bên trái… Hình như đúng.”

      Dịch Tự rất nghiêm túc đánh tay lái, qoẹo xe…

      Sắc trời càng ngày càng tối.

      Sắc mặt của Dịch Tự cũng càng ngày càng đen.

      Bị áp suất thấp mạnh mẽ ảnh hưởng, Tô Dã Nghi cảm giác mình sắp nhìn con đường phía trước, vì thế cực kỳ dũng cảm đề nghị: “Em… Em cảm thấy em nên, có lẽ em nên ngồi phía sau … Biết đâu có thể thấy .”

      Dịch Tự lời, dừng xe.

      Tô Dã Nghi vội vàng tháo dây an toàn, phi chân bước xuống xe.

      Ngồi phía sau, quả nhiên áp lực rất nhiều.

      Sau đó, Tô Dã Nghi cuối cùng có thể mang theo khối tâm tình bình tĩnh tìm đường, vì thế, chỉ đường cũng chỉ rất vui: “Đúng đúng, lái lên phía trước, Chúc Lỵ chỗ đó là ngõ !”

      “A, phải chỗ này, vẫn là phía trái … Đúng, hướng đông.”

      “Tây hay là đông?”

      “Phía trước biển báo giao thông chỉ đúng rồi… Đông ?”

      “…”

      Mười lăm phút sau…

      Tô Dã Nghi nhìn thấy cột mốc đường ở phía trước, run rẩy hỏi câu: “Bây giờ ở chỗ này… Là Bắc ngũ hoàn sao?”

      “Đúng.”

      “Cửa tiệm kia ra ngũ hoàn mà.”

      “…”

      Dịch Tự gì tiếp, lái xe đến ven đường, rất trầm rất trầm ra mấy chữ: “Tô Dã Nghi, em lên ngồi phía trước.”

      Tô Dã Nghi: “Em cảm thấy…”

      Dịch Tự thong thả quay đầu lại nhìn , dùng loại ánh mắt “Dịch Tự tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng” nhìn .

      Tô Dã Nghi gật gật đầu: “Được rồi.” Lại lảm nhảm câu, “Em phải chỉ đường thế nào hả…”

      Sau nửa giờ có manh mối khai thác, Tô Dã Nghi cuối cùng bấm điện thoại cho Chúc Lỵ.d'đ/l!q#đ

      Gọi xong cuộc điện thoại, Tô Dã Nghi chỉ lấy được tin tức có giá trị, rất vui vẻ tin tức này cho Dịch Tự: “Chúc Lỵ , bên trái quán lẩu kia có nhà tốc 8, bên phải 200 mét có trạm xăng.”

      Nhìn chằm chằm gò má của Dịch Tự hồi lâu, thấy Dịch Tự gì tiếp, Tô Dã Nghi thể làm gì khác hơn là quay đầu trở lại, biết điều mắt nhìn phía trước.

      Tô Dã Nghi kích động kéo cánh tay của Dịch Tự hô to: “Đúng là chỗ này, đúng là chỗ này.”

      lái xe Dịch Tự yên lặng để trống tay phải, để mặc lôi kéo, tay trái tay lái xe.

      Mãi đến khi xe chạy đến tận cùng của ngõ , Tô Dã Nghi cũng tìm được cửa tiệm kia mà Chúc Lỵ .

      Vì thế rất có triết lý ra câu: “Tốc 8 thường có, mà quán lẩu thường có.”

      Dịch Tự quay đầu nhìn .

      Đèn trong xe rất sáng, Tô Dã Nghi bị ép tiếp nhận ánh mắt của , mắt thấy mắt sắc của càng ngày càng sâu, mà chính ở trong con ngươi sâu và đen của càng ngừng xoay tròn xoay tròn…

      Mười phút trôi qua…

      Trong xe im lặng đến đáng sợ, Tô Dã Nghi nuốt nước miếng cái, rất xác định rất giọng hỏi câu: “… Có phải đói bụng rồi hay ?”

      Dịch Tự hé mắt.

      Tô Dã Nghi theo bản năng rụt rụt vào trong cái: “Bằng … Hay là chúng ta lái trở về? Hoặc là, tùy tiện tìm cửa tiệm ăn?”

      Dịch Tự chuyện.

      Tô Dã Nghi: “ ra … Chúng ta có thể ăn khác chút, nhất định phải là ăn lẩu, nếu cảm thấy rất đáng tiếc, lần sau em làm chút...”

      Dịch Tự rốt cuộc thu hồi tầm mắt từ người , đưa tay bắt đầu tháo dây an toàn của chính mình ra.

      Tô Dã Nghi tiếp tục : “… Em làm khẳng định là ăn ngon hơn bọn họ, hơn nữa, chính mình làm ở nhà mà …”

      Tháo xong dây an toàn Dịch Tự đột nhiên ngoảnh mặt nghiêng tới phía Tô Dã Nghi…

      Tô Dã Nghi bộ dáng vẻ liều chết: “… liên quan tới em, Chúc Lỵ… Chúc Lỵ cho địa chỉ…” Dịch Tự mang theo bàn tay lạnh lẽo ma sát cằm của , càng sợ hơn, thẳng: “ đừng làm em sợ mà… đừng giận… bình tĩnh đừng…”

      “Tí tách” --- là thanh cởi ra dây an toàn, Tô Dã Nghi trong cảm giác sợ hãi và khó hiểu bị Dịch Tự tay kéo qua từ ghế lái phụ.

      Động tác từ ghế lái phụ đến đùi Dịch Tự hoàn thành cực kỳ mau lẹ, nhanh đến mức khiến đầu óc Tô Dã Nghi trống rỗng…

      Lúc này, trong cái ngõ bóng người này hoàn toàn tối đen, xung quanh chỉ có đèn xe chiếu sáng. Khi đó đúng là cuối thu, trong ngõ hẻm sâu xa có chút tiếng gió…

      Tô Dã Nghi nghe thấy những tiếng gió kia, cũng thấy được đèn xe rải rác trong đêm tối, chỉ là, trong đầu có thính giác, thị giác suy nghĩ phân biệt những cái mới mẻ này…

      Gáy của bị Dịch Tự nắm vào trong tay, nụ hôn của sau đó mà đến.

      gian có thể di chuyển ở ghế lái quá , Tô Dã Nghi vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, chỉ có thể theo bản năng, hết sức phối hợp… Đáp lại nụ hôn sâu của .d'đ$l^q&đ

      Mãi đến khi tuyến áo khoác cởi ra còn lại tay áo kế tiếp, Dịch Tự kiên nhẫn “Chỉ đạo” thả lỏng cánh tay cởi được ống tay áo cuối cùng, Tô Dã Nghi mới kịp thời khôi phục lại tinh thần trong trạng thái từ thời gian dài.

      thể tin trừng lớn con mắt, lùi khỏi lồng ngực cùng môi của , ánh mắt mê ly nhìn , dùng giọng điệu cực kỳ mờ ám hỏi câu: “ muốn… muốn ở trong xe? Ách… Hả?”

      Thừa cơ hội này, Dịch Tự rất dứt khoát chặn ngang kéo áo khoác của xuống --- cởi ra áo khoác người Tô Dã Nghi chỉ còn mặc chiếc áo lót tay áo rộng rãi.

      Dịch Tự nhìn thẳng , khóe miệng bên phải chợt cong lên, trong mắt như chứa đựng các vì sao.

      Nụ cười kia khiến cho Tô Dã Nghi nhìn, chỉ cảm thấy đầu nóng lên, mặt nóng lên, ngực nóng lên, toàn thân nóng lên…

      mê người, say lòng người, làm cho người muốn kích động phạm tội…

      Tới đây, bạn học Tô Dã Nghi rất vất vả khôi phục thần trí lại mất thần trí lần nữa.

      Mất thần trí, năng lực những phương diện khác của Tô Dã Nghi ngược lại trong nháy mắt lớn mạnh rất nhiều.
      Loại lớn mạnh này chủ yếu thể ở đây, nếu là quá khứ, đều là Dịch Tự chủ đạo chuyện này, ra sức nhất, chịu đựng nhất, giàu có sức sáng tạo nhất, có lực hấp dẫn nhất… Cũng vẫn là Dịch Tự.

      Nhưng mà lúc này ---

      Tô Dã Nghi trở nên cực kỳ có tinh thần thăm dò và nghiên cứu, khiến cho Dịch Tự cảm thấy cực kỳ mất hứng chính là, mấy lần cắt ngang hành động của , ban đầu : “ cần như vậy, em muốn như thế này.”

      Dịch Tự dễ tính : “Được, em tới.”

      lát sau, Tô Dã Nghi thở hồng hộc: “Như vậy mệt quá, lại vẫn như thế này .”

      Dịch Tự nhẫn nại : “Được.”

      khoảng thời gian trôi qua, Tô Dã Nghi rất thông cảm cắt ngang: “ như vậy thoải mái chứ, bằng…”

      Lúc này Dịch Tự cho cơ hội xong, quả quyết kéo xuống cái đầu hiếu động của , bắt lấy cái tay luôn làm loạn xung quanh của , đè lại thắt lưng ngừng giãy giụa của

      Sau đó, toàn bộ thế giới đều hài hòa rồi.

    5. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 25:

      Liên hoan chào đón lãnh đạo mới vốn là bữa cơm thường lệ. Đới Duy hình như rất vui với việc tạo dựng bầu khí ở toàn trung tâm, vì thế sau bữa cơm, ta vẫn cố chấp khuyến khích mọi người hát karaoke.

      Ngại vì là đích thân lãnh đạo mời, toàn trung tâm từ xuống dưới năm mươi người, trái lại đều ngay ngắn chỉnh tề theo kịp Đới Duy bước vào KTV gần công ty.

      Tô Dã Nghi là “Tiểu Ca Thần” ở tổ điện ảnh, vừa mới ngồi xuống, Chúc Lỵ khuyến khích đứng ra thể , còn đùa giống như đề nghị: “Nếu như hát giành được thích của lãnh đạo, chừng có hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức rồi.”

      Phạm Giai uống nước trái cây mặn nhạt câu: “ phải ấy chỉ biết hát Mạc Văn Úy thôi sao?”

      Tô Dã Nghi lườm : “Tôi còn biết hát Tôn Yến Tư.”

      Phạm Giai gật đầu: “Vậy sao?”

      Tô Dã Nghi cúi đầu: “Những người khác… Tôi chưa từng nghe.” Mạc Văn Úy và Tôn Yến Tư đều là ca sĩ Tô Dã Nghi vẫn cực kỳ thích từ cấp 2 đến đến cấp 3, ở phương diện hứng thú thích, người dốc lòng nhất. Sau khi lên đại học, biết Dịch Tự, nghe đàn dương cầm, bắt đầu thích nghe nhạc piano, đối với các ca khúc quen thuộc lại ít để ý tới…

      Ý nghĩ kéo dài đến Dịch Tự, tinh thần Tô Dã Nghi lại dao động rồi.

      Tinh thần Tô Dã Nghi dao động chỉ chút, đề tài của Chúc Lỵ bọn họ thay đổi rầm rộ đến khả năng thực tế mua nhà cưới rồi. Lục Tiểu Mẫn buồn lo : “Tuần trước tôi cùng chồng Mã Gia Bảo xem căn hộ, nhà ở tầng năm cũ kỹ, đoán chừng là xây vào cuối những năm 80, sáu mươi mét vuông, chỉ giá --- 150 vạn.”

      Chúc Lỵ cười: “Cho nên dạo này, loại người có nhà như chị ra ngoài bị chặt ngang rồi.”

      Phạm Giai: “Mỗi tháng còn bốn ngàn tiền thuê nhà, cảm thấy tôi hạnh phúc hơn các à? Tại thời điểm các người dạo tìm các loại đồ vật quý giá tích trữ, tôi hình như chỉ có thể trơ mắt nhìn các người thôi?”

      Lục Tiểu Mẫn: “Vẫn là chị Lỵ kiêu ngạo hơn nha… Phụ nữ Bắc Kinh, ở nhà ba mẹ, ăn cơm ba mẹ, tùy tiện tìm người môn đăng hộ đối, cái gì cũng buồn, cãi nhau với chồng, còn có thể chạy về nhà mẹ.”

      Chúc Lỵ than thở: “Thời gian đó quả thực rất đẹp, nhưng quan trọng là, em phải cho chị người đàn ông môn đăng hộ đối nha, dạo này, tìm đàn ông còn khó hơn cả kiếm tiền nữa?”

      Vì vậy ba người cùng nhau than thở.

      Tô Dã Nghi tốt bụng an ủi: “Nào có khó khăn như vậy chứ!”
      Sau khi lời này qua , sau con mắt đồng loạt nhìn về phía , Chúc Lỵ mở miệng trước: “ khó? Vậy giúp tôi làm cho Dịch Tự đến đây ?”

      Lục Tiểu Mẫn: “ khó? Vậy giúp tôi mua căn hộ ở Tứ Hoàn dưới trăm vạn ?”

      Phạm Giai giả bộ người tốt: “Được rồi được rồi, bắt nạt kẻ lâu như thế chưa chuyển thành nhân viên chính thức lại chưa từng đương… Các người biết xấu hổ à?”

      Tô Dã Nghi buồn bực tiếp: “Đúng vậy, tôi có được giống như các .”

      Bốn người lại đồng thời rơi vào im lặng. Chúc Lỵ mắt tinh, thấy người ở bàn trà kế tiếp bàn thứ nhất, vội cười : “Chào tổng giám.”

      Ba người còn lại nhao nhao dời mắt, nghiêm mặt : “Chào tổng giám.”

      Đới Duy tay đút trong túi quần, đứng ở chỗ khuất sáng lúc lâu, cười : “Sao đều câu nệ như vậy?” Vừa xong, ta liền tới ghế sa lon, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Dã Nghi.

      Tô Dã Nghi để lại dấu vết dịch sang bên cạnh chút khoảng cách, quay đầu nhìn Phạm Giai, Phạm Giai nháy mắt với --- Tô Dã Nghi nhìn hiểu đó là ý tứ gì.d/đl'qđ

      gọi là?”

      “Tôi tên là Tô Dã Nghi.”

      Đới Duy gật đầu “A…” câu, lại hỏi: “Nghe giọng của giống như người phương Nam...”

      Tô Dã Nghi cung kính đáp: “Vâng, tôi ở thành phố N.”

      Trong lúc Tô Dã Nghi chuyện, Đới Duy giúp mở chai rượu, đưa tới trong tay , cười : “Tới Bắc Kinh bao lâu rồi?”

      Tô Dã Nghi nhận lấy rượu, đáp: “Có hơn nửa năm.”

      “Là vừa tốt nghiệp hay là?”

      “Vâng, tốt nghiệp mùa hè năm ngoái.”

      mình tới Bắc Kinh?”

      Tô Dã Nghi gật đầu.

      Đới Duy cười, cũng cầm lấy chai rượu bàn trà, tự mình cụng chai rượu với Tô Dã Nghi, dùng giọng mang chút buồn bã : “Tôi cũng là người phương Nam, lúc vừa tới Bắc Kinh cũng là mình, tuy ra có chút gượng ép… Nhưng tôi vẫn cảm thấy vì lý do “Cùng là người lưu lạc chân trời” này, chúng ta nên cụng ly, vì cộng đồng phấn đấu.”

      Tô Dã Nghi nghe được có chút dâng trào, nâng chai rượu lên, ngoảnh mặt về phía Đới Duy ra hiệu cái, rồi mới đưa vào trong miệng.

      Mới vừa uống xong hớp, Chúc Lỵ liền hô to với micro: “Tô Dã Nghi, tới hát !”

      Chai rượu vẫn còn ở khóe miệng, Tô Dã Nghi quay đầu nhìn, Chúc Lỵ đứng ở sân khấu trong phòng bao mãnh liệt vẫy tay với . Tô Dã Nghi thể làm gì khác hơn là câu xin lỗi với Đới Duy, để chai rượu xuống tới chỗ .

      Còn chưa đến sân khấu, liền bị Chúc Lỵ kéo phát lên. Ngay sân khấu , Chúc Lỵ khéo léo che kín khoảng cách giữa hai người, ghé vào bên tai Tô Dã Nghi : “Cách xa Đới Duy ra chút, cẩn thận bị quy tắc ngầm.”

      Tô Dã Nghi: “…”

      Hát xong là hơn mười giờ, Chúc Lỵ và Phạm Giai bởi vì ở xa, cho nên trước. Lục Tiểu Mẫn và Tô Dã Nghi ở gần, nán lại đến sau cùng. Từ lúc bắt đầu ra khỏi phòng, Lục Tiểu Mẫn liên tục gọi điện thoại, cho đến khi ra khỏi KTV đến đường lớn mới gọi xong cuộc điện thoại này, Tô Dã Nghi đứng ở bên cạnh , thấy Lục Tiểu Mẫn xoay người lại với : “Đợi lát nữa chồng tôi đến đón tôi, trở về trước?”

      Tô Dã Nghi vừa muốn gật đầu, ánh mắt của Lục Tiểu Mẫn đột nhiên bay tới phía sau , cùng lúc đó, vẻ mặt của Lục Tiểu Mẫn trong nháy mắt trở nên trang nghiêm, cười đến cực kỳ miễn cưỡng câu: “Tổng giám.”

      Tô Dã Nghi quay đầu, Đới Duy đứng phía sau , mang chút ý cười nhìn , Tô Dã Nghi bị ý cười này nhìn, lại nhớ đến việc Chúc Lỵ nhắc nhở , thoáng chốc cảm thấy trong lòng chợt lạnh, toàn thân nổi da gà, nhưng vẫn lạnh run chào hỏi.d'đ#l#q;đ

      Đới Duy hỏi: “Các người trở về thế nào?”

      Lục Tiểu Mẫn giơ lên điện thoại di động trong tay, : “Bạn trai tôi đến đón tôi.”

      Tô Dã Nghi: “Nhà tôi cách đây rất gần, tôi bộ về.”

      Đới Duy nhíu mày, : “Trễ như vậy rồi, bộ về an toàn chứ?”

      “Rất gần…”

      “Chung cư gần đây cũng phải mất mười đến hai mươi phút, ở hướng nào?”

      Lục Tiểu Mẫn vươn tay, chỉ hướng: “ ấy ở bên kia.”

      Đới Duy nhìn theo hướng ngón tay Lục Tiểu Mẫn chỉ, gật đầu : “Ừ, cùng hướng với tôi, tôi dẫn đoạn.”
      Tô Dã Nghi: “Tôi…”

      Lục Tiểu Mẫn kịp thời kéo Tô Dã Nghi qua, sợ Đới Duy hiểu nhầm, giải thích câu: “Tổng giám, tôi chút chuyện riêng với ấy.” Dứt lời, kéo cánh tay Tô Dã Nghi đến ven đường, giọng : “Đầu óc bảo thủ, cơ hội ngàn năm có , muốn chuyển thành nhân viên chính thức nữa hả? Đợi lát nữa mượn cơ hội hỏi chút, xem có khả năng hay , … Sớm tìm cơ quan khác cũng được.”

      Tô Dã Nghi mất khoảng thời gian để tiêu hóa đoạn chuyện này, cuối cùng, đồng ý gật gật đầu với Lục Tiểu Mẫn.

      Sau khi ngồi ở trong xe Đới Duy, Tô Dã Nghi mới phát ra ta đáng sợ như vậy. Bởi vì đề tài ta chuyện đều khiến Tô Dã Nghi cảm thấy rất nhàng.

      “Lúc trước nán lại ở kênh thời trang lâu, tôi bắt đầu có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đối với trang phục quần áo, hóa trang, kết hợp đều rất nhạy cảm… Lần trước, Chu Sơ Hồng tới công ty chúng tôi, tôi nhớ ngày đó ấy xài đồ trang sức rất trang nhã, mặc người lại là bộ thế nào nhỉ… Trang phục cực kỳ có phong cách Gothic, lúc ấy tôi chịu đựng lâu, vẫn là nhịn được với thợ trang điểm của Chu Sơ Hồng quan điểm của tôi. Đáng tiếc người trang điểm kia quá 2 (Tui cũng hiểu bà tác giả tự dưng cho số 2 vào nghĩa là gì nữa), mặc dù thể đồng ý với ý kiến của tôi, ta cũng làm theo lời tôi .” tới chỗ này, Đới Duy quay đầu nhìn phản ứng của Tô Dã Nghi, thấy mở to con mắt tò mò chờ đợi đoạn sau của ta, khóe miệng Đới Duy khỏi xao động cười, ngược lại hỏi: “ đoán xem sau đó thế nào?”

      Tô Dã Nghi: “Thế nào vậy?”

      Đới Duy làm biểu tình bất đắc dĩ : “Chẳng sao cả.”

      “Hả?”

      Nụ cười của Đới Duy sâu hơn, khi dừng xe ta mới : “Về sau tôi ở điều tin tức về người thợ trang điểm kia, vấn đề quan điểm và kỹ thuật của ta, nhưng mà mọi người xem qua tin tức đều có thể nhìn thấy… Đó là thợ trang điểm hạng ba. Vì thế…” Tạm dừng lúc, ta nhấn còi ô tô, Tô Dã Nghi bên cạnh nghiêm túc nghe kể hoảng sợ, Đới Duy theo đó “Ha ha” cười to, còn : “ đúng là đáng .”

      Mặt Tô Dã Nghi đỏ lên, vẻ mặt tò mò cũng theo đó rụt lại.

      Đới Duy mang ý cười nhắc nhở: “Đến nhà rồi.”

      Lúc này Tô Dã Nghi mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính xe. Chỉ vừa tùy tiện nhìn, liếc mắt liền nhìn thấy dưới lầu nhà mình có đậu chiếc xe thương vụ. Ánh đèn ở cửa cầu thang sáng choang, có người khuân đồ từ bên trong ra ngoài.

      “Trễ như vậy còn dọn nhà?”

      giọng đột nhiên vang lên sau tai Tô Dã Nghi, giật mình quay đầu nhìn, Đới Duy cách rất gần, nhìn theo ánh mắt của ra ngoài.

      Tô Dã Nghi nhanh chóng tháo dây an toàn ra, im lặng tiếng động co lại trong ghế…

      Lại co lại…

      Đới Duy rốt cuộc thu người lại, ngưng mày : “Lên lầu cẩn thận chút, xem ra người cực kỳ hỗn loạn.”

      Nhìn vẻ mặt ân cần chân thành của Tổng giám, Tô Dã Nghi đột nhiên cảm thấy bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Khéo léo gật đầu cái, tiếng “Cám ơn Tổng giám”, lúc này mới đẩy cửa ra xuống xe.

      Xuống xe, đóng cửa xe, định rời , Đới Duy ở phía sau gọi lại: “Tô Dã Nghi.”

      Tô Dã Nghi đứng lại, xoay người: “Hả?”

      Đới Duy từ trong cửa xe cười vẫy tay với : “Ngủ ngon.”

      Tô Dã Nghi ngẩn người, cũng nhoẻn miệng cười: “Ngủ ngon.”

      Đới Duy lúc này mới đóng cửa sổ xe, khởi động xe rời .

      Tô Dã Nghi sau khi nhìn theo xe của Đới Duy rời khỏi chung cư xong, xoay người đến cửa cầu thang. Cửa xe thương vụ chiếm phần lớn chỗ, Tô Dã Nghi vượt qua thân xe, quay đầu quét mắt nhìn đồ đạc trong xe, đảo mắt liếc thấy cái giá sách gấp rất quen mắt.

      Giống như giá sách của chị Mạt Mạt. Tô Dã Nghi nghĩ ở trong lòng. Quay đầu lại, bước chân ngừng, đến bên trong lầu.

      “Rất nặng hả? phiền rồi.”

      cần khách sáo.”

      Thoáng chống trong lầu vừa truyền ra giọng ngăn cản bước chân của Tô Dã Nghi. đứng ở cửa, mở mắt trừng trừng nhìn Tiếu Mạt Mạt bê vài cuốn sách trong lòng cùng Dịch Tự chuyển cái rương lớn từ bên trong ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :