1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Chúc mừng năm mới, đầu năm có chương mới. Nàng chăm chỉ a:yoyo55::yoyo55:
      misa thích bài này.

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 118:
      Edit: Hà

      "Buổi tối còn có tiệc, chàng tạm thời đừng uống nữa, còn uống nữa chàng say ta mặc kệ chàng."

      Ngưng Hương vừa giúp Lục Thành lau mặt, vừa giọng cảnh cáo .

      "Trong tâm của ta khó chịu."

      Lục Thành ngửa mặt nhìn nàng, nhìn lát cảm thấy nàng đứng cách quá xa, đành dùng lưng cọ lên thành giưởng nhích ra ngoài, sau khi cảm thấy gần kề, cánh tay sắt của nhanh chóng duỗi ra, nắm chặt tay trái Ngưng Hương.

      Ngưng Hương trừng mắt nhìn , tiếp tục giúp lau mặt, giọng hỏi: "Hôm nay là ngày đại hỉ, chàng khó chịu cái gì?"

      Lục Thành nhìn nàng : " hơn ta bốn tuổi nhưng lại thành thân trước ta, đổi lại là nàng nàng khó chịu sao?"

      lấy được tức phụ nhìn hỉ người khác cũng vừa mắt, Ngưng Hương bật cười, thấy say rượu nhưng vẫn biết ngoan ngoãn, nàng so đo cùng , cuối cùng sau khi lau sạch cổ , nàng thu tay lại : "Được rồi, ngủ lát , chập tối khi khai tiệc ta kêu A Mộc tới gọi chàng."

      xong liền muốn .

      Lục Thành gấp đến độ ngồi dậy, chân dài nhấc lên đạp vào cánh cửa, khi thấy cánh cửa khép lại, thu chân rồi đem tiểu nương ngồi giữa hai chân mình, ôm eo nàng oán hận, "Ta khó chịu."

      Ngưng Hương sợ đại bá mẫu hoặc đường muội đột nhiên đến đây, nàng vội vã đẩy , thấy đẩy cách nào cũng buông tay, nàng bất đắc dĩ dụ dỗ : " phải là ngày năm tháng ba thành thân sao? Còn tới mấy tháng nữa."

      "Dù là ngày ta cũng muốn đợi thêm." Lục Thành hơi ủy khuất nhìn chằm chằm nàng.

      Thấy giống như tiểu hài tử, Ngưng Hương nghĩ đến đệ đệ cũng hay ủy khuất với nàng như vậy, nàng nhìn nam nhân cao to bên cạnh, rũ mắt ngơ ngác hồi, đột nhiên nhanh chóng hôn cái ở mặt, sau đó lập tức cúi thấp đầu, xấu hổ : "Bây giờ còn khó chịu ?"

      Lục Thành sờ chỗ lần đầu tiên được vị hôn thê chủ động hôn, toét ra miệng, tay kéo Ngưng Hương cúi đầu muốn hôn nàng. Mùi rượu nồng nặc áp tới, Ngưng Hương tâm hoảng ý loạn, lông mi run rẩy mấy cái, nhưng tránh né.

      Nếu trong lòng khó chịu, nàng đành cho chút ngon ngọt.

      Thấy nàng ngoan ngoãn để hôn, Lục Thành càng lấn tới, hôn từ lỗ tai nàng di xuống nàng cũng mặc kệ, nhưng khi muốn động thủ nàng liền đè tay lại, dựa vào lòng giọng cầu xin, "Lục Thành, hôm nay trong nhà nhiều người, ta cũng còn có chuyện để làm, chàng ngủ giấc được ?"

      Tiểu nương hai gò má phiếm hồng, Lục Thành muốn dừng tay, nhưng nàng mềm giọng thương lượng với , Lục Thành đành sờ mặt nàng, ngọn lửa bên trong cặp mắt hoa đào trở nên dịu dàng hơn, cúi đầu xuống hôn mũi nàng, lại từ từ đến gần tai nàng, thổi hơi rượu : "Vậy lúc chúng ta thành thân, nàng phải ngoan ngoãn, được phép che che giấu giấu nữa."

      Toàn thân Ngưng Hương nóng lên, thoát thân quan trọng hơn, nàng nhắm mắt lại gật đầu.

      Lục Thành rất hài lòng nhưng lập tức buông nàng ra, tiếp tục : "Tối hôm qua ta quả thực mơ thấy nàng, mơ thấy nàng gọi ta là ca ca..."

      Ngưng Hương muốn nghe nữa, nàng dùng sức từ trong ngực chạy trốn.

      Lục Thành vẫn ngồi trước mép giường, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm rèm cửa nhàng đong đưa, biết là nhìn vị hôn thê chạy trốn, hay là hồi tưởng giấc mộng tối hôm qua. cứ ngồi như vậy, ngồi đến khi nghe được động tĩnh của Ngưng Hương nữa, mới nhắm mắt lại nằm xuống giường vùi đầu ngủ say.

      Uống quá nhiều, rất nhanh ngủ say nhưng lại ngáy.

      Ngưng Hương lén lút nhìn vào trong phòng, sau khi xác định ngủ, nàng lại trở về Đông viện giúp việc. Bởi vì buổi trưa đám người Lục Thành tán gẫu quá trễ, rất nhanh sắc trời tối, các tân khách lại lần nữa tới nhà. Ngưng Hương nhìn sang nhà mình, thấy Lục Thành vẫn chưa ra khỏi cửa, nàng vụng trộm múc chén cơm đầy thêm chút rau xào, lại gắp thêm mấy miếng thịt lớn, sau đó cố gắng để người khác chú ý rồi vòng ra sau viện.

      Lục Thành vẫn chưa tỉnh, cũng biết ngủ thế nào mà quần áo xộc xệch, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

      Ngưng Hương dám nhìn, nàng núp sau cánh cửa nhàng gọi .

      Lục Thành từ từ tỉnh lại, quay đầu nhưng chỉ thấy nửa cánh tay áo màu đỏ lộ ra ở phía cửa. Vừa muốn kêu nàng phát giường gạch cách đó xa đặt cái tô, bên trong cơm tràn đầy, mùi thịt tản ra mê người. Miếng thịt vàng óng ánh, vừa nhìn khiến nuốt nước miếng.

      Dần dần đầu óc thanh tỉnh trở lại, tiếng sáo trong sân cũng truyền vào, Lục Thành xoa trán, nhìn thân thể phía sau cửa , "Vào ."

      Trốn ở trong đó làm cái gì biết.

      "Khách đều đến đông đủ rồi, chàng mau chỉnh đốn lại quần áo , ăn cơm xong rồi hẵn ra đó uống rượu, nhưng được phép uống nhiều như lúc trưa nữa, buổi tối còn phải về nhà đó, say khướt như vậy khi đường sợ gặp chuyện may." Ngưng Hương lại xê dịch ra phía ngoài thêm mấy bước, nàng xong liền chuẩn bị rời , hôm nay quả thực rất bận.

      "Ta khát quá, nàng rót dùm ta chút nước." Lục Thành ho khan khụ khụ, dùng sức nuốt xuống.

      Người uống rượu say sau khi tỉnh đều khát nước, Ngưng Hương chút nghi ngờ dùng bầu hồ lô múc cho nửa bình nước, khi vào thấy Lục Thành chỉnh trang đàng hoàng ngồi xếp bằng ở giường. Đối diện với cặp mắt sáng ngời của , biết tỉnh, Ngưng Hương thở phào nhõm.

      "Hương Nhi tốt, nàng đau lòng cho ta như vậy, cho dù có đợi thêm nửa năm nữa ta cũng nguyện ý." Sau khi uống nước xong, Lục Thành bưng chén lên, vô cùng thỏa mãn .

      Tức phụ đau lòng cho , sợ đói mới múc cho chén cơm lớn như vậy.

      ăn rất vui vẻ, Ngưng Hương cười nhìn trong chốc lát, trước khi dặn dò: "Ăn xong bát đũa cứ để ngoài cửa, lát nữa ta trở lại mang rửa."

      Lục Thành giọng ừ, chờ vị hôn thê mới như gió cuốn đem chén cơm ăn sạch , hạt gạo cũng còn dư lại. Sau khi mang giày xong bưng chén ra ngoài, múc nước rửa sạch rồi để ghế đẩu ở tây phòng, tưởng tượng tối nay nàng sang đây thấy bát đũa được rửa sạch nhất định cười, Lục Thành cảm thấy hôm nay tới đây đáng giá.

      Màn đêm buông xuống, khách và chủ tận lực vui vẻ.

      Ngưng Hương bồi phu thê Lý thị tiễn khách, sau đó lại lặng lẽ tạm biệt Lục Thành, ngày mệt mỏi kết thúc, nàng tạm biệt với trưởng bối rồi dắt đệ đệ trở về Tây viện, Từ Thu Nhi đương nhiên cũng cùng, ba tỷ đệ mỗi người tắm cái liền chui vào ổ chăn. Từ Thu Nhi vốn định cùng Đường tỷ nhưng ngại A Mộc ở bên cạnh, đành phải nhịn xuống.

      Phía bên đông viện, Lý thị nhìn nhi tử ngốc ràng rất muốn sang tân phòng nhưng lại giả vờ sao đứng bên ngoài bồi bọn họ, bà giọng : " , ngoài đây ta với cha con thu dọn là được, cần con nhúng tay vào. Đúng rồi, rửa mặt súc miệng rồi hãy vào, toàn thân đầy mùi rượu, đừng hun chết con dâu của ta."

      Trong giọng đều là vui vẻ.

      Bóng đêm che đậy căng thẳng mặt Từ Hòe, tiếp tục giúp cha mẹ đem vài băng ghế đặt tới chân tường, lúc này mới " chậm vội" vào phòng bếp. Sau khi rửa mặt súc miệng kĩ, Từ Hòe mới đến trước rèm cửa đỏ thẫm ở phía tây phòng, hít thở mấy hơi sâu, tận lực khiến cho mình bình tĩnh rồi mới từ từ đẩy rèm vào.

      Quản Bình tóc dài xõa ra, ngồi xỗm ở đầu giường đặt gần lò sưởi trải chăn mền, trong dư quang thấy trượng phu ngốc cuối cùng vào cửa, nàng vẫn tiếp tục động tác trong tay, nhìn chăn mền hỏi: "Bên ngoài thu dọn xong rồi sao?"

      Từ Hòe bình tĩnh là giả bộ, nhưng thái độ của nàng giống như hai người là phu thê nhiều năm, hết sức tùy ý.

      Từ Hòe nàng có phải cũng giả bộ như , nhưng khi thấy nàng xỏa tóc chuẩn bị ngủ, tim đập nhanh như trống đánh, dám nhìn nàng, đến trước bàn đưa lưng về phía giường gạch, làm bộ khát nước châm trà uống, giọng khàn khàn: "Cũng sắp xong rồi, nương bảo ta vào trước."

      Quản Bình quét mắt nhìn cái, còn khí lực để đứng, nhưng nàng mệt, cả hôm nay phải ứng phó với đám nữ quyến tới ăn cưới rất mệt, nàng liền vén chăn lên chui thẳng vào, mặt hướng vào vách tường. Nàng thay xong quần áo trong, chỉ là Lý thị làm chăn bông mới quá dầy, mấy cân bông che người đặc biệt ấm áp, nhưng lại ép nàng nằm mới được chun trà liền phải chui ra hít thở khí.

      Nhưng đây là đêm tân hôn, Quản Bình muốn động đậy nhiều khiến trông như nàng căng thẳng, đoán Từ Hòe có can đảm lập tức chui vào, nàng lặng lẽ cởi bỏ quần áo trong, giải nhiệt mát mẻ.

      giường gạch yên tĩnh, Từ Hòe vụng trộm nghiêng người, thấy nàng nằm nhúc nhích, nghĩ nàng có khả năng ngủ thiếp . Từ Hòe liền phóng bước chân tới cửa, lúc đóng cửa nổi lên dũng khí quay đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn đẹp như hoa đào, hô hấp Từ Hòe đột nhiên nặng lên.

      Đêm nay, thực có thể làm vậy sao?

      Nàng có lại cắn nữa ?

      nhàng như trộm tới bên giường, Từ Hòe nhìn cặp đèn cầy long phượng ngây ngốc.

      Ánh nến lẳng lặng bùng cháy, từng đợt sáp chảy lăn xuống, sau khi đếm biết bao nhiêu giọt chảy xuống, nhị lão trong sân cuối cùng cũng thu dọn xong. Từ Hòe dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe tiếng phụ thân trực tiếp sải bước vào đông phòng, mẫu thân còn ở phòng bếp thêm lát, có lẽ là đứng lúc lâu cũng nghe được gì, bà đành vào phòng, lúc đóng cửa còn cố ý làm ra tiếng động rất lớn, giống như cho biết, bọn họ ngủ rồi, có thể muốn làm cái gì làm cái đó.

      Từ Hòe lại khát khô cổ họng, nhưng lần này muốn uống nước nữa.

      Nến mừng thể thổi, Từ Hòe thổi ngọn đèn, trong phòng lập tức tối hơn rất nhiều. Tối như vậy khiến lá gan của lớn hơn chút, nhấc chân lên giường, từ từ cởi áo khoác. Thân thể tráng kiện có thể chịu rét chống chọi mùa đông, lại biết hôm nay vô cùng náo nhiệt chắc chắn lạnh, nên cũng giống như Lục Thành mặc nhiều quần áo, sau khi cởi hết hỉ bào đỏ thẫm chỉ còn dư lại tiết khố.

      Nhìn chăn mền đặt ở đầu giường gần lò sưởi, Từ Hòe cúi đầu tiếng gọi, "Quản Bình?"

      Quản Bình cố nén mới xoay lại đá bay . thành thân gấp gáp, đến khi thành thân có thể quang minh chính đại làm chuyện xấu, vậy mà ngược lại giống như con trâu ngốc, chậm như vậy cũng sốt ruột sao?

      Nàng trả lời, Từ Hòe đột nhiên nhùn xuống.

      Đêm tân hôn, nàng vậy mà ngủ thiếp , nếu đánh thức nàng sợ nàng mất hứng.

      Đều do có can đảm.

      Bởi vì cảm thấy đêm nay phát sinh chuyện gì, lúc Từ Hòe vén chăn lên có ý khẩn trương, cẩn thận khống chế cố gắng chạm vào nàng. vất vả mới nằm xong khiến toàn thân đổ đầy mồ hôi. Nam nhân ở thể nóng, Từ Hòe rất nhanh lãnh hội được chăn mền dày do lão nương làm, lúc này mới vừa vào đông, đắp dày chăn mền dày như vậy làm gì?

      May mà nàng ngủ được.

      Từ Hòe nhịn được nghiêng đầu, nhìn lén tức phụ gần trong gang tấc, đột nhiên tân nương tử có chút vui : "Chàng đè lên tóc ta rồi."

      Từ Hòe hề chuẩn bị cả kinh thiếu chút nữa nhảy ra khỏi giường, theo bản năng liền lui về phía sau khoảng cách lớn.

      Quản Bình trở tay đem tóc dài của mình bó lại, sau đó tiếp tục khó chịu nằm đó, nàng muốn nhìn xem có dám hay .

      Hết thảy khôi phục lại bình tĩnh, nhưng Từ Hòe thể giữ vững tỉnh táo nữa.

      Nàng còn chưa ngủ, nằm lâu như vậy nhưng chưa ngủ, có phải là đợi viên phòng hay ?

      Ý niệm trong đầu mới lên, người Từ Hòe liền bắt lửa.

      Tựa như tên ăn mày nhát gan, tuy nhát gan nhưng rất đói bụng, đột nhiên trước mặt xuất bàn thịt cá, tất nhiên nhào tới để ăn.

      Từ Hòe phải là tên ăn mày, nhưng là con trâu cực đói, vừa đói vừa khát, còn Quản Bình chính là nguồn nước trong veo ngấp nghé lâu.

      Động tĩnh trong tân phòng của Trương Bưu đêm hôm đó dưới chân tường nghe được dần dần lên ràng, hô hấp Từ Hòe càng ngày càng nặng, đột nhiên duỗi tay đè chặt vai Quản Bình, muốn xoay nàng ngửa mặt nằm thẳng.

      Quản Bình kháng cự.

      Tựa như chiếm được cho phép, Từ Hòe muốn nhẫn nhịn nữa.

      Y phục vướng bận bị ném hết, chăn mới nặng nề cũng bị ném sang bên.

      Đêm khuya yên tĩnh, Từ Hòe như con trâu khỏe mạnh bị nhốt vài năm, tại cuối cùng cũng thoát ra, nổi điên xông vào trong ruộng chạy loạn trận, thỉnh thoảng mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống. Để chứng minh mình kém so với trâu cày khác, mạnh mẽ cuồng loạn chịu dừng lại, nhất định phải để chủ nhân khen mới được.

      Quản Bình có tâm tư khen , nàng chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, luyện võ cực khổ bao nhiêu nữa cũng khó chịu như bây giờ, nếu phải là trượng phu nàng, Quản Bình muốn đạp xuống đất.

      "Ta, ta đếm tới năm, chàng còn ngừng lại ta động thủ." Lông mày nhíu chặt, Quản Bình lạnh lùng thốt lên, xong cũng để cho Từ Hòe cơ hội đặt câu hỏi liền đếm.

      Từ Hòe nóng nảy, chưa bào giờ có cảm giác gấp gáp như bây giờ, vội vàng toàn lực ứng phó, trước khi nàng kịp đếm xong gầm lên cái rồi nằm thẳng xuống người nàng.

      Trong đầu Từ Hòe vẫn còn lưu luyến, chôn mặt vào vai nàng, cái gì cũng đều muốn làm, chỉ muốn nằm sấp người nàng như vậy.

      Cảm nhận được lồng ngực nam nhân dồn dập phập phồng, cảm nhận được mệt mỏi nhưng vừa lòng thỏa mãn, Quản Bình khoan dung để có thời gian bình phục.

      hồi lâu sau khi hô hấp ổn lại, Quản Bình vừa muốn đẩy bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thầm thỏa mãn của , "Bình Nhi, nàng tốt."

      Thân thể Quản Bình cứng đờ, ánh nến mờ tối chiếu cảm xúc trong mắt nàng, "Chàng gọi ta là gì?"

      Linh hồn bé của Từ Hòe vẫn còn lơ lửng mây, chút suy nghĩ liền lập lại lần nữa.

      Hương Nhi, Thu Nhi, trong tên có thêm chữ "Nhi", kêu lên thân mật như vậy, tên thê tử có điểm giống nam nhân, quá kiên cường.

      Tự cho rằng cái tên rất hay, Từ Hòe vừa cười vừa gọi, muốn nâng đầu lên nhìn chút vẻ mặt thê tử bây giờ như thế nào.

      Nhưng mà khi chưa kịp thấy cái cổ đột nhiên bị người nắm lấy, Quản Bình vốn giận mạnh mẽ đâm nàng sống bằng chết, bây giờ lại nghe gọi nàng làm cho nàng toàn thân nổi da gà, bởi vậy nàng ra tay chút lưu tình, nhìn chằm chằm uy hiếp : "Còn gọi lần nữa về sau đừng nghĩ tới chuyện ngủ cùng ta."

      Từ Hòe sợ choáng váng, liên tục gật đầu.

      "Xuống ." Quản Bình nhắm mắt lại đuổi người.

      Từ Hòe cuống quít leo xuống, đàng hoàng nằm ở bên cạnh, cử động cũng dám, nghe tiếng Quản Bình lau người, mới nhớ tới mình cũng phải dọn dẹp chút.

      Trong phòng lại an tĩnh lần nữa, Từ Hòe bắt đầu nghĩ tới lỗi lầm của mình, giọng bồi tội, "Là ta đúng, nàng đừng nóng giận nữa nhé?"

      Mới vừa thành thân mà đắc tội với tức phụ, Từ Hòe cực kỳ hối hận.

      Quản Bình nằm đưa lưng về phía , bởi vì cũng đau lắm, giận cũng hết hơn phân nửa, nàng ngừng chút rồi : "Lúc cha mẹ ta còn sống gọi ta là Bình Nương." Họ phải, nhưng tên vẫn đúng.

      "Bình Nương..." Thời khắc mấu chốt, Từ Hòe vẫn có chút thông minh, đưa tay ôm thê tử vóc người nhắn xinh xắn vào trong ngực, dịu dàng gọi, "Bình Nương rất dễ nghe, về sau ta gọi nàng như vậy."

      Bả vai nam nhân rộng lớn, nghe thân mật gọi tên rất lâu chưa từng nghe lại, thân thể Quản Bình trầm tĩnh lại, ừ tiếng.

      Hai vợ chồng thêm vài câu thân mật, vừa xong tay Từ Hòe lại thành .

      mở miệng nhưng Quản Bình liền cảm nhận được, dịu dàng vừa rồi còn sót lại chút gì, nàng đẩy ra, xoay qua chỗ khác : "Ta ngủ, chàng cũng ngủ ."

      Từ Hòe muốn ngủ, nhưng ràng tức phụ muốn như ý, lại có dũng khí ngang ngược, chỉ được nằm thẳng nhẫn nhịn.

      Quản Bình tự cho rằng rất tính tình trượng phu, nàng yên tâm ngủ, bởi vậy lúc nửa đêm đột nhiên có người đánh lén, nàng còn chưa kịp chuẩn bị muốn đạp xuống, nhưng trượng phu lại ngừng cầu khẩn, cầu đến khi nàng nhất thời mềm lòng, đành liên tục bồi lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm.
      Yên Hoa, Lim-0403, midnight38 others thích bài này.

    3. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      2 chị này vui quá ,hehe,;àm lục thàng sốt ruột chết đc
      thư hồmisa thích bài này.

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 119:
      Edit: Hà

      Tân nương tử vào cửa, sáng sớm ngày tiếp theo, Ngưng Hương dẫn đệ đệ và đường muội sớm chút Đông viện.

      Bên trong phòng bếp, Quản Bình giúp Lý thị nấu cơm, trông thấy ba tỷ đệ cười hì hì sang đây xem náo nhiệt, nàng vẫn như cũ tiếp tục làm việc, nhìn như bình thường có gì sai biệt, bất đồng duy nhất chính là nàng gọi Lý thị là "nương" .

      Tẩu tử quá trấn định, nháo lên có chút thú vị nào, Từ Thu Nhi nhìn chung quanh vòng, kỳ quái : "Đại ca đâu?"

      Lý thị suýt nữa cười ra tiếng, bà nhìn con dây suy đoán : "Đại ca con chắc là thẹn thùng, dám ra ngoài."

      Thiệt là, nhà người khác chính là tiểu tức phụ thẹn thùng, nhà mình hay rồi, nhi tử lớn như vậy ngược lại giống như tân nương dám ra cửa.

      Từ Thu Nhi biết huynh trưởng dậy chưa, nàng dụ A Mộc vào bên trong xem chút. A Mộc ngửa đầu nhìn Ngưng Hương, thấy tỷ tỷ cũng ngăn trở, lúc này mới tươi cười chạy vào tây phòng, "Đại ca, Đại bá mẫu huynh thẹn thùng... A, đại ca đừng cù ta ngứa, tỷ tỷ... tẩu tử, tẩu tử..."

      Gọi tỷ tỷ được, A Mộc thông minh nhanh miệng gọi tẩu tử.

      Mới vừa hô lên tiếng, Từ Hòe liền cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng thả đường đệ xuống, A Mộc thở phì phò trốn thoát, Từ Hòe chậm chạp theo phía sau từ từ, khuôn mặt tuấn lãng đỏ đến lạ thường, cho đến cả nhà ngồi ăn điểm tâm mới miễn cưỡng khôi phục bình thường. Lý thị lặng lẽ quan sát cặp vợ chồng son, thấy nhi tử vẫn chỉ dám nhìn lén dám công khai với Quản Bình, bà ho khan khụ khụ, ghét bỏ quở trách: "Sao chỉ biết ăn mình vậy, con bóc trứng gà cho Bình Nương sao?"

      Ánh mắt mọi người trong nhà đổ dồn lên người , mặt Từ Hòe lại đỏ lên, chút nghĩ ngợi liền đem quả trứng gà vừa mới bóc vỏ xong bỏ vào trong chén Quản Bình.

      Quản Bình nghía cái, khuôn mặt trắng nõn nổi lên tia đỏ ửng.

      Từ Hòe chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, nghĩ đến tối qua hai người thân mật, nàng nhắn xinh xắn dựa ở trong lòng , lúc đó cũng cảm thấy căng thẳng như bây giờ. Công phu của nàng khá hơn nam nhân thế nào, tại nàng là vợ , ngay cả loại chuyện đó còn làm được, bây giờ còn lý do gì để sợ nàng?

      Vì vậy tự mình đợi nàng, nhưng đến buổi chiều tức phụ lại Tây viện tán gẫu cùng muội muội, Từ Hòe chịu nổi tịch mịch liền dạo ở trong sân hai vòng, sau đó từ từ đứng dưới mái hiên Tây viện, nhìn cửa sổ : "Bình Nương, ta có chút chuyện muốn hỏi nàng."

      Quản Bình ngồi giường, nghe vậy có chút ít kinh ngạc, nàng nhìn hai tỷ muội Ngưng Hương : "Ta qua đó chút."

      Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi cũng tưởng huynh trưởng có chuyện, vậy nên hai người tiếp tục cúi đầu thêu thùa may vá.

      Bên kia Quản Bình vừa vào trong viện, phát trượng phu vào phòng từ lúc nào, cha mẹ chồng đều ở nhà, trong sân trở nên rất yên tĩnh. Nàng hiếu kỳ biết Từ Hòe muốn gì với mình, nàng vừa tò mò vừa bước vào đột nhiên bị người ôm lấy, tay vô cùng nhanh chóng cài cửa phòng, sau đó thân thể rắn chắc ấn nàng xuống giường,.

      Quản Bình sao có thể hiểu được, nàng vội vã động thủ mà nghiêng đầu trừng Từ Hòe, "Chàng muốn chết đúng ?"

      Ban ngày muốn làm gì?

      "Chỉ lần thồi, Bình Nương, ta thực nhịn được." Sau cuộc ân ái thành công tối qua, Từ Hòe biết tức phụ thích mềm thích cứng, bèn dùng sức ôm tức phụ vào trong ngực, ngừng cầu khẩn bên tai nàng.

      Nam nhân trẻ tuổi mới vừa thành thân, khí lực toàn thân dùng chưa hết, thanh khàn khàn, cầu xin đến mức trong lòng tân nương cũng dậy sóng.

      Quản Bình mặc dù cự tuyệt nhưng có chút uy lực.

      Từ Hòe từng lãnh hội mùi vị bị nàng nhẫn tâm đẩy ra, liền hiểu bây giờ nàng do dự, vì vậy bèn lớn gan trực tiếp cởi áo nàng.

      Ánh mắt Quản Bình lướt qua bả vai nhìn sang chốt cửa, hồi lâu sau nàng đành chấp nhận nhận nhắm mắt lại.

      khắc sau, Quản Bình vội vã mặc quần áo tử tế, đến trước gương trang điểm lại.

      Từ Hòe thích ý nằm trong ổ chăn, vẻ mặt thoả mãn như ruộng khô từ lâu nay được ông trời tưới tắm.

      Hai chân Quản Bình còn chút run rẩy, nhìn vào trong gương chứng kiến bộ dáng trượng phu lười biếng đắc ý, sau khi vệ sinh xong nàng hung hăng liếc cái rồi ra ngoài. Từ Hòe chút xấu hổ, ánh mắt liên tục nhìn theo nàng, hảo tâm nhắc nhở: "Đợi tí nữa rồi qua đó, mặt nàng còn đỏ lắm."

      Quản Bình để ý , nàng mở cửa bước ra ngoài súc miệng nước lạnh, sau đó đứng yên bình phục lát rồi mới trở về Tây viện.

      Khi nàng kéo rèm bước vào phòng, Ngưng Hương theo bản năng nhìn về phía nàng, liền thấy khuôn mặt trắng nõn Quản Bình đỏ như hoa đào, bên trong cặp mắt ngập nước tràn đầy xuân tình nhộn nhạo. Nếu có đời trước, Ngưng Hương đương nhiên hiểu những thứ này, nhưng kiếp trước Bùi Cảnh Hàn thường xuyên dùng loại chuyện đó kích thích nàng, Ngưng Hương cũng từng gặp qua bộ dáng Tố Nguyệt và Thẩm Du Du được sủng hạnh, tại chỉ nhìn cái nàng liền đoán được ca ca và tẩu tử làm gì.

      hiểu sao tim Ngưng Hương đập nhanh.

      Bây giờ là ban ngày, nghĩ tới đường huynh nhìn thành mà cũng hư hỏng như vậy.

      Các nam nhân khác cũng đều như vậy sao?

      Vậy nếu nàng gả cho Lục Thành, Lục Thành có thể chuyên cần chuyện này hơn so với đường huynh chăng?

      Giống như ngày mai phải gả cho , Ngưng Hương đột nhiên khẩn trương lên, sau phút căng thẳng nàng lén lút nhìn qua tẩu tử chút, trong lòng tiểu nương lại có chút hâm mộ. Nếu nàng xuất giá, trong nhà liền có người trụ cột, tuy hay bắt nạt nàng nhưng lại rất thương nàng che chở nàng, như bây giờ, nàng là trụ cột của đệ đệ, buổi tối muốn tâm với ai cũng đều có.

      Tuy đường muội và đại bá mẫu đều là người thân của nàng, nhưng cảm giác này lại giống nhau.

      Ngưng Hương đột nhiên hiểu ra tâm tình Lục Thành hâm mộ ghen tị với đường huynh.

      Lục Thành trông mong cưới nàng, nàng giống như cũng có chút muốn gả cho .

      ~

      Cuối tháng 11, sau khi hai người qua đại định, Lục gia lại tới đưa sính lễ. Đầu tiên là hai con ngỗng lớn được nhuộm đỏ lông, thanh của chúng ken két kêu vang dội, còn lại là sính lễ bao gồm y phục tơ lụa chiếm đa số, kém nhất cũng là vải mịn, còn có vàng bạc, mã não, bạch ngọc, đồ trang sức đeo tay, mặc dù chỉ xếp hai hộp nhưng nhìn thấy hào quang sáng chói như vậy cũng khiến mọi người trong thôn thích và ngưỡng mộ thôi.

      Mà thứ nhiều nhất chính là tiền sính lễ, hai mươi lượng bạc trắng do đổi từ ngân hàng tư nhân được sắp xếp chỉnh tề trong hộp lụa đỏ, mang từ thôn Đông Lâm đến Từ gia. Tiền sính lễ trong thôn, hai lượng đến mười hai lượng xem như là bình thường, đến cả hai mươi lượng cũng từng có nhưng rất hiếm, vậy nên chuyện này khiến ít người hâm mộ Ngưng Hương tốt số.

      Đến hôm nay Ngưng Hương cũng mới biết Lục Thành chuẩn bị nhiều như vậy, trong lòng nàng nhịn được tính toán chút, sau đó liền bực bội Lục Thành quá rêu rao, nàng cũng phải là người sĩ diện.

      Lý thị lại càng suy nghĩ nhiều hơn, buổi tối bà quở trách Lục Thành với cháu , "Cháu xem chuẩn bị hai mươi lượng làm cái gì? Chỉ cần hai lượng tiền sính lễ là đủ rồi, chờ đến khi cháu gả qua đó đưa hết cho cháu quản. tại tốt rồi, cưới cháu đưa ra hai mươi lượng, về sau lão nhị và lão tam thành thân cũng phải ra hai mươi lượng, ai bỏ tiền?"

      tại Lục gia chỉ có mỗi Lục Thành kiếm được tiền.

      Cháu còn chưa gả , Lý thị suy tính đến chuyện quan hệ chị em dâu. Nếu là Lục Ngôn và Lục Định tự mình có thể tích góp hai mươi lượng, bà nửa câu cũng , nhưng hai mươi lượng đó, làm sao tích góp được đây? Lục Thành làm quản ở vườn trái cây mới có tiền công, chỉ dựa vào trồng trọt, hai đứa Lục Ngôn phải tích góp được bao lâu, cuối cùng vẫn là đại ca Lục Thành kiếm tiền. Đúng, Lục Thành là đại ca, đây là chuyện nên làm, nhưng cộng lại bốn mươi lượng quá nhiều rồi, ngẫm lại Lý thị đau lòng thay cháu .

      Đừng trách bà quản nhiều, có trưởng bối nào mà suy tính cho con cháu mình?

      Đều là thói thường của con người.

      " rất có bản lĩnh, ở vườn trái cây làm bốn năm năm là có thể kiếm lại, vả lại những thứ như cây đào kia cũng kiếm được rất nhiều tiền." Ngưng Hương cười tính toán cho Đại bá mẫu nghe, "Hơn nữa nhị đệ... Lục Ngôn là vì phải nhà thổi lửa nấu cơm mới làm được, chờ khi cháu gả qua đó rồi cũng thể rãnh rỗi như vậy nữa đâu. Còn Lục Định vẫn tuổi, chuyện làm mai còn sớm lắm."

      Trong thôn, nam nhân mười tám tuổi thành thân xem như tương đối sớm, nghe ý tứ Lục Thành, tuy Lục Ngôn sang năm mười tám nhưng chuyện làm mai cũng chưa đồng ý, dù sao Lục Thành cũng có tay nghề, chỉ dựa vào ăn mặc cả nhà cũng lo.

      Lý thị sao hiểu đạo lý này, bà chỉ muốn nhắc nhở cháu nên đo đếm chút.

      Sau khi tâm xong, Lý thị liền về Đông viện ngủ .

      Ngưng Hương tiễn bà ra cửa rồi thổi đèn chui vào chăn, kìm lòng nghĩ tới .

      Hai mươi tám định thân, đảo mắt sắp vào tháng chạp. Trời rét giá lạnh, trong ruộng cũng có việc gì để làm, nông dân đều nhàn rỗi, buổi sáng ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng mới dậy, sau khi ăn xong qua nhà người quen ghé chơi, hoặc là ở nhà làm công việc nhà. Năm nay Ngưng Hương trở về, lại có thêm tân nương tử Quản Bình, càng tỏ ra đặc biệt náo nhiệt.

      Gần đến cuối năm, quét dọn nhà cửa lại chuẩn bị đồ tết, công việc lu bù nên thời gian nhanh chóng như thoi đưa.

      Hai mươi ba tháng chạp, là ngày hết sức vui vẻ nhưng bầu trời lại rất u, sau khi ăn xong buổi trưa cơm, bông tuyết bắt đầu bay xuống, ban đầu còn rất , sau đó liền to như lông ngỗng, đầu tường ngọn cây, nóc nhà trong thôn, tất cả đều trắng xóa.

      A Mộc thích tuyết rơi, kéo đường huynh ra ngoài bồi đắp người tuyết.

      Từ Hòe giúp đường đệ mang mũ, xoa xoa tay rồi dẫn tiểu tử ra ngoài.

      Lý thị dẫn ba vị nương đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp nhìn.

      Động tĩnh bên này hấp dẫn Đại Tráng ở cách vách, nam oa ăn mặc như quả cầu chạy nhanh tới, giúp đỡ hai người đắp tuyết, vừa chơi vừa nghiêng đầu về phía A Mộc : "Bắc Hà nhất định kết băng, ngày mai chúng ta Bắc Hà chơi ?"

      " cái rắm, ai dám ta cho phát vào mông, lễ mừng năm mới cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn thịt!" Lý thị lập tức trừng mắt mắng.

      A Mộc sợ Đại bá mẫu, giọng cự tuyệt đồng bọn, "Ta , ngươi cũng đừng ."

      Đại Tráng đưa lưng về phía đám người Lý thị nháy mắt ra hiệu với , ý là hai người vụng trộm .

      A Mộc có chút động tâm, nhịn được nhìn về phía tỷ tỷ.

      Ngưng Hương mặc chiếc áo màu quả hạnh đỏ, nhìn thấy đệ đệ dò xét nàng, nàng thu hồi dáng vẻ tươi cười: " được ."

      A Mộc tuyệt đối nghe lời tỷ tỷ, chút do dự liền biểu thái độ , sau đó quay sang chỗ khác nhặt tuyết.

      Đại Tráng hừ hừ, làm ra vẻ hết sức ghét bỏ A Mộc có tiền đồ, sau đó ném tuyết trong tay rồi bỏ chạy.

      Ngưng Hương nhìn qua bóng lưng nam oa khỏe mạnh, nhớ lại ngày mai của kiếp trước chính là ngày đệ đệ xảy ra chuyện, nhất thời lòng nàng trầm xuống.

      Nàng muốn đệ đệ gặp chuyện may, cũng muốn Đại Tráng rơi xuống sông, nhưng bọn nghe lời, có thể canh chừng hồi nhưng chưa chắc có thể canh chừng mãi được.

      Hôm sau dậy sớm, Ngưng Hương giúp đệ đệ mặc chiếc áo bông dày, cười hỏi , "A Mộc có muốn Bắc Hà trượt băng ?"

      A Mộc theo bản năng gật đầu, gật xong lại bối rối lắc đầu, đặc biệt lớn tiếng : "Đệ !"

      ràng rất ngốc lại còn muốn giả vờ thông minh.

      Ngưng Hương bật cười, "Nhưng tỷ tỷ muốn chơi , như vậy , lát nữa đệ cho Đại Tráng, cơm nước xong tỷ tỷ dẫn bọn đệ ."

      Nàng cũng gọi đường huynh theo, phải hù dọa chút bọn chúng mới đàng hoàng được.

      Đáng tiếc A Mộc quá , phát ra ý xấu trong mắt tỷ tỷ.
      Yên Hoa, Lim-0403, midnight37 others thích bài này.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 120:
      Edit: Hà

      Bão tuyết giảm bớt, bốn huynh muội Ngưng Hương và Đại Tráng cùng nhau về hướng Bắc Hà.

      Suốt cả dọc đường đều là tuyết trắng phủ lấp, Ngưng Hương xoa đôi bàn tay rồi cúi đầu nhìn hai đứa bé. A Mộc và Đại Tráng đều mặc áo bông dầy, sợ trời sợ đất đuổi theo nhau đùa giỡn, có lúc còn lăn lộn mặt tuyết vài vòng, chơi đến nỗi cả khuôn mặt nhắn đều đỏ rực lên, bên trong mắt đen đều là hưng phấn. Đột nhiên Đại Tráng nắm quả cầu tuyết ném thẳng về hướng Từ Thu Nhi.

      "Muốn đánh nhau hả?" Từ Thu Nhi ôm cánh tay đường tỷ né tránh được quả cầu tuyết kia.

      Đại Tráng vừa cười ha ha to vừa chạy nhanh về phía trước, A Mộc tấc cũng rời đuổi theo ở phía sau.

      Bọn như hai con ngỗng béo, đứa trước đứa sau rướn cổ đuổi theo.

      Đến khi cơm trong bụng tiêu hết ba lớn cũng đến Bắc Hà, sông tuyết phủ trắng xóa.

      "Đại Tráng, ngươi đâu vậy?" Mắt thấy Đại Tráng chạy tới chỗ nước sâu ở phía đông, Từ Hòe trầm giọng hỏi.

      "Bên kia băng dày hơn!" Đại Tráng vừa quay đầu vừa hét lên, A Mộc muốn đuổi theo bất chợt nghe thấy câu hỏi của đường huynh bèn ngừng lại.

      Từ Hòe vừa muốn khiển trách Đại Tráng Ngưng Hương lắc đầu, cười : "Đại ca, chúng ta cứ xem chút, nếu băng chưa cứng chúng ta liền quay về." Đệ đệ coi như hiểu chuyện, Đại Tráng lại bướng bỉnh, chưa vấp ngã chịu quay đầu là bản tính của trẻ con.

      Dặn dò Đại Tráng đừng vội chạy về phía con sông, Ngưng Hương liền dắt đệ đệ về phía đông rồi dùng chân gạt bãi tuyết đọng phía ra, phía dưới đống tuyết có tảng đá lớn như cái bánh nướng, nàng khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm Đại Tráng hỏi: "Theo ngươi đá nặng hơn hay ngươi nặng hơn?"

      "Cho đệ cầm!" Sao có thể so với tảng đó như vậy chứ, Đại Tráng phục .

      Ngưng Hương liền đưa cho .

      Đại Tráng ôm trong chốc lát liền cảm thấy đá quá lạnh, bèn đưa lại cho Ngưng Hương, hừ : "Tảng đá này còn chưa nặng bằng cái chân đệ đâu!"

      Tiểu tử thúi tính tình ngang bướng, Ngưng Hương thèm so đo cùng , nàng xoay người đưa tảng đá cho đường huynh rồi nó, "Đại ca dùng tảng đá này ném xuống sông thử , để xem băng chịu nổi trọng lượng này . Nếu ngay cả đá còn chịu nổi chúng ta nhất định lên đó được."

      Từ Hòe cổ quái nhìn đường muội, việc này nếu là muội muội ruột của cầu xin , vậy có gì kỳ quái, nhưng đường muội ôn nhu lại hiểu chuyện, khi còn thích nghịch ngợm, bây giờ lại sắp đến lúc lập gia đình đột nhiên thích nghịch là sao?

      Nhưng nghi hoặc nghi hoặc, Từ Hòe vẫn là tiếp nhận tảng đá, nặng nề ném xuống băng sông.

      Mặc dù tối qua ôm tức phụ đại chiến hai lần, nhưng khí lực Từ Hòe cũng yếu , dùng toàn bộ sức lực của nam nhân mười chín tuổi quăng xuống, đá lập tức đập phá nát mặt băng chìm xuống, "ầm" tiếng bọt nước văng lên cao.

      thanh kia quá vang, A Mộc bị dọa sợ bèn ôm chặt lấy tỷ tỷ, nghĩ tới mà sợ, nếu nghe lời mà đạp lên nhất định rớt vào trong nước rồi.

      Khi tảng đá chìm xuống cũng là lúc khóe mắt Ngưng Hương ướt đẫm, trước kia nàng thể tưởng tượng ra cảnh đệ đệ rơi xuống nước thế nào, tại , nghĩ đến lúc ấy đệ đệ té xuống đó nhất định rất sợ hãi gọi tỷ tỷ, nhưng ai cứu , trơ trọi chìm xuống, cho dù ra sức giãy giụa cũng nổi lên được, Ngưng Hương nhịn được nữa ngồi xổm xuống ôm đệ đệ khóc lên.

      A Mộc ngơ ngác, Đại Tráng cũng ngơ ngác theo, huynh muội Từ Hòe lại càng hiểu tại sao Ngưng Hương lại như vậy.

      Ngoại trừ Ngưng Hương ai hiểu được nỗi sợ hãi cùng đau thương của nàng.

      Mặc cho mọi người nhìn mình, Ngưng Hương muốn khóc trận thỏa mãn, sau đó nàng lau khóe mắt rồi kéo Đại Tráng đến bên cạnh, để cùng đệ đệ sóng vai đứng chỗ, nàng đỏ mắt hỏi: "Ngày hôm qua nếu tỷ cho các đệ đến, có phải hai đứa cũng lén lút đúng ?"

      A Mộc biết cách dối, nghiêng đầu nhìn Đại Tráng.

      Đại Tráng bị Ngưng Hương dọa sợ hết hồn, tại tỷ tỷ xinh đẹp đáng thương nhìn , nam oa muốn láo với nàng đành cúi đầu thấp.

      "Vậy Đại Tráng suy nghĩ chút , nếu có người lớn chúng ta cùng theo, đệ chạy lên băng rồi té xuống , lúc đó đệ có thể tự mình trèo lên ?"

      Ngưng Hương ôm khuôn mặt nam oa ép nhìn mình.

      Đại Tráng đột nhiên rất sợ hãi, oa oa khóc lên to, tuy bình thường rất ngang bướng nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ bình thường.

      " khóc khóc, bờ sông rất nguy hiểm, mùa hè dễ chết đuối, mùa đông băng chắc cũng dễ chết đuối, nếu các đệ thực muốn tới đây chơi phải hỏi ý kiến người lớn trước, ca ca đồng ý hỏi tỷ tỷ hoặc tẩu tử, dù sao nữa cũng được tự phép đến đây biết ?" Ngưng Hương ôm Đại Tráng vào trong ngực, lấy khăn lau mặt giúp .

      Đại tráng gật đầu liên tục, khóc : "Đệ hiểu rồi, đệ dám lén lút đến đây nữa, Hương Nhi tỷ đừng cho nương đệ biết..."

      Cuối cùng vẫn sợ nhất là bị nương đánh vào mông.

      Ngưng Hương bật cười nhưng vẫn ôm dụ dỗ trong chốc lát, sau khi Đại Tráng ngừng khóc, nàng lại dẫn bọn đến chỗ nước cạn. Chỗ đó nước cao nhất cũng chỉ sâu hai thước, băng lại cực kì rắn chắc, có người ở phía nhảy cũng sao. Thấy đệ đệ cao hứng, Ngưng Hương cũng xuống chơi theo, nàng kéo đệ đệ mặt băng, Từ Thu Nhi dắt Đại Tráng đến đụng bọn họ, Ngưng Hương thể tránh né cũng bị té dập mông mấy lần.

      Tuy đau nhưng rất vui vẻ, kiếp này đệ đệ thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, nàng cũng có thể yên tâm đón mừng năm mới.

      ~

      Vào buổi chiều ngày cuối cùng của năm, cả hai nhà đều tụ tập ở Đông viện, Từ Thủ Lương dẫn Từ Hòe và A Mộc gấp rút làm các chuyện lặt vặt, thí dụ như dán câu đối xuân, chuẩn bị pháo, ôm củi để sẵn, Lý thị cùng ba vị nương ở trong phòng làm vằn thắn. Lý thị nhào bột, Ngưng Hương xắt cải thảo, Quản Bình sức lớn Lý thị để nàng cắt thịt, Từ Thu Nhi tạm thời có chuyện làm, nàng ngồi giường nhing bọn họ bận việc, chim sơn ca líu ríu ngừng, giống như có chuyện vui chưa hết.

      "Nương, người xem như vậy được chưa?" Quản Bình để dao phay xuống rồi đưa miếng thịt cho mẹ chồng xem thử độ lớn nàng cắt được chưa. Khi nàng còn ở Tây viện, Lý thị để nàng làm việc trong phòng bếp, nên từ sau khi Quản Bình gả cho Từ Hòe mới bắt đầu có cơ hội học nấu cơm.

      Lý thị quét mắt cái, vừa tiếp tục nhào bột vừa cười : "Băm là được rồi cần cắt."

      Quản Bình vâng dạ rồi tiếp tục băm, lúc sau lông mày nàng khẽ nhíu lại.

      Từ Thu Nhi là người rảnh rỗi, mắt hạnh nhìn đông nhìn tây chút, chợt phát sắc mặt tẩu tử trắng bệch, giống như rất thoải mái, trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, lo lắng hỏi: "Tẩu tử thoải mái ở đâu sao?"

      Chỉ câu hỏi ngắn ngủi nhưng lại tựa như người sắp chết bắt được cọng rơm, Quản Bình nhịn được nữa tay thả dao xuống tay che miệng, chạy nhanh như gió vòng qua mẹ chồng vội vàng ra ngoài, mới vừa chạy đến cửa bắc liền che ngực ói hết ra, Từ Hòe ôm bó củi cả kinh, ném ngay bó củi chạy về phía tức phụ, "Bình Nương, nàng làm sao vậy?"

      Thân thể tức phụ từ trước đến nay vẫn rất tốt, bây giờ sao đột nhiên lại ói như vậy?

      Quản Bình biết trả lời thế nào, mặc dù nhưng trong dạ dày vẫn rầm rì khó chịu.

      Lý thị chạy trước nhi tử bước đến bên cạnh con dâu, bà vẫn hết sức trấn tĩnh giúp nàng vỗ lưng, cố gắng kềm chế kích động trong lòng, giọng hỏi: "Bình Nương có phải lâu chưa có nguyệt đúng ?"

      Từ Thu Nhi khó hiểu nhìn mẫu thân, hiểu nguyệt cùng nôn mửa có quan hệ gì.

      Ngưng Hương lại hiểu , nàng kìm lòng được ôm lấy cánh tay đường muội, căng thẳng nhìn chằm chằm Quản Bình.

      Quản Bình có thể phân biệt được lòng người hiểm ác, có thể hiểu công phu theo dõi người khiến thần biết quỷ hay, nhưng chỉ có những điều của nữ nhân như này nàng hiểu, một chút đầu mối cũng có, chờ khi bụng còn khó chịu nữa, nàng mới thành trả lời mẹ chồng: "Gần tháng rồi ạ."

      Nguyệt của nàng là ngày đầu tháng, tháng trước vừa đến khiến Từ Hòe ủy khuất vài ngày, nguyệt vừa liền liên tục quậy nàng mấy đêm liền. Tháng này chưa tới nhưng nàng coi là quan trọng, Từ Hòe lại rất cao hứng, hai người tiếp tục ôm ngủ, chỉ là sau ngày mười lăm nàng cảm thấy có chút thoải mái, cho nên dung túng nữa, cách hai ngày mới cho lần, Từ Hòe lo nàng thích nên cũng hết sức chậm rãi rất nhiều.

      Lý thị vừa nghe trong lòng liền có tính toán, bà nhìn nhi tử cùng con dâu tỏ ra ngơ ngác, cười khoác tay Quản Bình, đỡ nàng vào trong nhà, "Nha đầu ngốc, con đây là có thai rồi, nhanh leo lên giường gạch ngồi an tâm dưỡng thai , việc nhà còn lại có ta cùng với hai muội muội con lo rồi, cần con giúp đỡ đâu."

      Lần đầu tiên Quản Bình ở trước mặt mọi người thất thố, nàng nghiêng thân thể, khó tin nhìn chằm chằm mẹ chồng.

      Từ Hòe vội vã nắm lấy cánh tay bên kia của thê tử, vừa hưng phấn vừa hoang mang hỏi mẫu thân, "Nương sao?"

      " đúng mười cũng tám chín." Lý thị cười ha ha , "Trước mắt mỗi nhà đều lo bận rộn lễ mừng năm mới, sau tết con cứ mời Tống lang trung đến đây , sai đâu."

      Từ Hòe mừng rỡ quên mất những người bên cạnh, cao hứng sờ bụng tức phụ, "Bình Nương, ta muốn làm cha!"

      Giọng quá lớn, khiếp sợ trong mắt Quản Bình lập tức biến thành xấu hổ, nàng rủ mắt : "Chàng ồn ào cái gì, còn chưa nhất định..."

      "Nhất định là có!" Từ Hòe mất hứng cắt ngang để nàng , to gan lớn mật quyết định dùm tức phụ, xong mới ý thức được thái độ mình đúng, cười xấu hổ hướng về Lý thị : "Nương cứ tiếp tục chuẩn bị, con đỡ nàng về phòng ."

      So với người làm phụ mẫu, vợ chồng son có rất nhiều lời thân mật lời muốn .

      Lý thị khoát tay để bọn họ , còn bà tiếp tục cùng hai tỷ muội Ngưng Hương làm vằn thắn.

      Ngưng Hương cúi đầu nhào bột, nghe thanh vui sướng của đại bá mẫu, nàng cũng cao hứng cho đại ca, vui nhiều cũng suy nghĩ nhiều. Quản Bình gả cho đường huynh mới ba tháng có, nếu nàng gả cho Lục Thành có thể cũng nhanh như vậy ?

      Dù sao khi chưa xuất giá mà đại ca và tẩu tử phát sinh chuyện gì, tiểu nương sắp xuất giá đều nghĩ tới mình.

      Buổi tối cả đại gia đình vây quanh chỗ ăn sủi cảo, ban đêm ngủ giấc tốt, ngày hôm sau chính là năm mới. Hai tỷ đệ Ngưng Hương sang chúc tết Đại bá phụ và Đại bá mẫu, mỗi người nhận được mười đồng tiền mừng tuổi, hôm nay so với năm xưa có thêm phần, Quản Bình cũng được nhận, A Mộc lén lút khoe khoang với tỷ tỷ thu nhập năm nay của mình.

      Mùng bốn Lục gia mời khách, phu thê Từ Thủ Lương mang theo A Mộc ăn tiệc, về đến nhà, A Mộc vui vẻ chạy vào phòng, từ trong ngực móc ra hà bao rồi giũ xuống giường, hai mắt tỏa sáng, "Tỷ tỷ, đây là Lục đại ca cho đệ, đây là Chu gia cho đệ, đây là Lục nhị thẩm cho, đây là Lục tam thẩm cho!"

      Ngưng Hương nhìn tiền mừng tuổi của đệ đệ giường gạch, Lục Thành, Phan thị cho trăm đồng, Lục thị, Hứa thị theo thứ tự là đồng bạc và con cá bằng bạc.

      "Hương Nhi đừng thèm của A Mộc, cháu cũng có phần." Lý thị vừa lúc đến, vẻ mặt tươi cười lấy ra tiền mừng tuổi bà thay cháu thu giùm. Lần này Lục thị, Phan thị, Hứa thị thương lượng qua , mỗi người 888 đồng, xâu thành tam chuỗi, đồng tiền lóng lánh, nhìn là biết nặng trịch .

      Lý thị vui mừng : "Hương Nhi yên tâm , Đại bá mẫu nhìn ra thân thích bên kia đều thích cháu, đến khi cháu gả sang đó cũng sợ bị bắt nạt."

      Cho nhiều tiền chưa chắc là thích, nhưng ít nhiều gì cũng lên người ta coi trọng cháu .

      Ngưng Hương ngượng ngùng cúi đầu, hôn kỳ càng ngày càng gần, nàng ngược lại lại càng khẩn trương hơn.

      "Lục gia bên kia ra tay hào phóng như vậy, chờ mùng tám A Đào và A Nam đến đây, cháu cũng cho mỗi đứa lượng bạc ." Lý thị đưa ra chủ ý cho cháu .

      Ngưng Hương ít ở trong thôn nhân nên vẫn còn nhiều thiếu sót, nàng nghe trưởng bối vậy liền vâng dạ.

      Sau khi thương lượng xong, Lý thị chút ít chuyện bên nhà Lục gia rồi .

      Ngưng Hương đỏ mặt đem tất cả tiền mừng tuổi cất vào tủ.

      Từ gia mùng tám mời khách, trước khi mở tiệc chiêu đãi Lý thị sai nhi tử lên trấn mời lang trung đến bắt mạch, ra Quản Bình có hài tử được hai tháng, hẳn là trước lúc Lục gia đưa sính lễ. Sắp được làm tổ mẫu, Lý thị mặt mày hồng hào, sau khi dặn dò xong con dâu dưỡng thai thế nào, bà lại gọi nhi tử vào hung hăng răn dạy phen.

      Bà chỉ đúng câu, trước khi con dâu ở cữ xong đừng mơ chạm vào nàng!

      Từ Hòe đúng như nửa người ngâm trong hũ mật, nửa người còn lại bị vứt xuống Bắc Hà.

      Ngày mùng tám Lục Thành dẫn muội muội và nhi tử đến làm khách, đến khi tán gẫu nghe được tin vui này đột nhiên...

      Mặt tái rồi.
      Yên Hoa, Lim-0403, midnight37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :