1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mừng trở lai. Chuc Co giang sinh vui ve <3<3<3
      Dothuydung thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 73: Cực kỳ bi thảm.
      Editor : Jun

      đám người vào trong khách điếm, đặt phòng sau đó liền tự trở về phòng mình, Dịch Khinh Hàn phân phó thủ hạ xem trọng Châu Tử và Lưu Đại Ý rồi tự mình ôm Lam Ngữ Tư vào phòng.

      Mấy tháng thấy, nàng gầy nhiều, mặc quần áo vải thô càng thêm vẻ tiều tụy chịu nổi.

      Dịch Khinh Hàn lấy tay xoa hai má của nàng, đau lòng vuốt ve, bản thân mình ngàn tính vạn tính cũng tính đến nàng bị triệu tiến cung, nếu luôn ở trong phủ nhất định gặp chuyện gì may. Bản thân sớm tới Đông Xưởng tuyển người quản lý nhà cửa, Hạ Minh cũng có ý phụ trạch chú ý chặt chẽ động thái của Vạn Đốc, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là Đông Xưởng phái người ra ứng biến.

      Nàng tiến cung như thế nào, lại trốn ra như thế nào? Theo như lời của Hồng Thiên Đạt hẳn là sau khi nàng tiến cung chưa xuất cung, cho nên mới ngày đêm nề hà tính mạng mà chạy trở về, thẳng chạy tới khi chết hai con ngựa. Hai ngày đêm ngủ , dù có khỏe mạnh thế nào cũng mệt mỏi, nghĩ tới lại vừa vặn gặp được ba người.

      thân thể của nàng có những vết thương , giống như là bị cành cây cào, hoặc là bị đá vụn trong nước cứa qua. Mới vừa rồi dọc đường muốn hỏi Châu Tử và Lưu Đại Ý, ba người quả đường xuống phía nam rồi gặp Cẩm y vệ đuổi giết, rơi xuống vách núi đen sau đó trôi xuôi dòng nước, nhất định là ở trong nước bị lạnh .

      Dịch Khinh Hàn nhanh nắm chặt tay Lam Ngữ Tư, mãi tới khi nàng hơi động môi.

      “Tướng công, tướng…” Lam Ngữ Tư mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Dịch Khinh Hàn nhất thời lên lời, chỉ có thể nức nở.

      “Đừng sợ, tướng công ở đây, có chuyện gì.” Dịch Khinh Hàn vô cùng đau lòng, hận thể bầm thây vạn đoạn đám Cẩm y vệ.

      “Sao sắc mặt chàng lại như vậy? Chàng bị thương sao?” Lam Ngữ Tư mặc kệ bản thân suy yếu mà lấy tay xoa mặt , hỏi.

      có, tướng công rất khỏe.” Ngày qua ngày Dịch Khinh Hàn đều rong ruổi đường, ăn ngủ đều lưng ngựa nên đương nhiên sắc mặt tốt.

      “Còn đau ?” Dịch Khinh Hàn vỗ về nhàng mu bàn tay có vết thương, đôi mắt tràn ngập thương tiếc.

      đau, so với lần trước chúng ta bị truy đuổi lần này chỉ là trò đùa mà thôi.” Lam Ngữ Tư nở nụ cười an ủi Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn nề hà cười, cong ngón tay gõ lên trán của nàng.

      Bỗng nhiên Lam Ngữ Tư thay đổi sắc mặt, xoay người lại thèm nhìn .

      “Làm sao vậy? Nóng à?” Dịch Khinh Hàn nên nghi hoặc lấy tay sờ lên trán nàng thử độ nóng.

      “Chàng mới nóng!” Nhớ tới việc ngày trước viết nhiều thư như vậy Lam Ngữ Tư liền căm tức lạ thường. Nàng sợ phải lo lắng hãi hùng, nàng sợ là bản thân hay biết gì, giống như con ốc sên chỉ biết mãi ở trong cái vỏ cứ tự cho là bên ngoài gió êm sóng lặng, chờ tới ngày đại hồng thủy ập tới cũng quá muộn.

      trải qua lần này, Lam Ngữ Tư bao giờ an tâm tin tưởng nữa, chẳng sợ lần sau Dịch Khinh Hàn viết thư nàng đều phải cân nhắc kỹ có bị lừa hay .

      nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, ngay cả hỉ nộ ái ố của nàng cũng bị nắm trong tay . Có lẽ đối với người khác đây là quan tâm săn sóc nhưng đối với nữ nhân chân chính cũng khác nào loại tra tấn.

      “Nương tử…” Dịch Khinh Hàn nên lời ngon tiếng ngọt, nắm lấy tay nàng.

      “Sao chàng lời nào, là cố tình gây sao!” Thấy Dịch Khinh Hàn trầm mặc , Lam Ngữ Tư càng thêm buồn bực.

      .” Dịch Khinh Hàn gì mà vẫn chống đỡ.

      “Toàn bộ thư hồi cho thiếp gần hai tháng là chàng viết đường sao?” Lam Ngữ Tư quay đầu lại lạnh giọng hỏi.

      Đôi mắt Dịch Khinh Hàn trầm xuống, lập tức cười hùa theo : “Đúng là tướng công viết, bút tích nàng có thể nhận ra.”

      “Thiếp hỏi lại, thực đường chàng viết sao?” Lam Ngữ Tư tức giận ngồi dậy, gằn từng tiếng : “ Thiếp sợ lo lắng nguy nan, thiếp chỉ sợ sống trong giả dối. Nếu chàng xảy ra chuyện gì khi đó thiếp phải làm thế nào? Sớm muộn cũng biết chân tướng, thiếp chẳng phải thể chịu đựng được , như thế thiếp rất đau lòng.”

      Dịch Khinh Hàn há miệng thở dốc lại bị Lam Ngữ Tư ngắt lời: “ Thiếp hiểu chàng tốt với thiếp nhưng thiếp rất sợ hãi, thiếp sợ ngay cả tại cũng là giả dối. Đây rốt cục là vì sao? Bọn họ chàng là phản tặc.”

      Dịch Khinh Hàn kéo nàng lại gần tựa đầu vào ngực mình rồi : “ có chuyện gì, tướng công có mật lệnh của hoàng thượng nên có nhiệm vụ phải hoàn thành, nay trở về phục mệnh, ta sao có thể là phản tặc? Đừng nghĩ nhiều.”

      Lam Ngữ Tư nghe xong mới yên lòng, nhắm mắt lại cảm thụ giờ phút chân này, lại sợ đây chỉ là giấc mộng. “ Đúng rồi, Châu Tử là con của Đoan phi, cũng là đứa con duy nhất của vạn tuế. Lần này thiếp ở trong hoàng cung bị Vạn Đốc hạ độc thủ gặp được Châu Tử liền cùng trốn , hai chúng ta đều có chỗ để ở nên liền xuống phía nam tìm chàng. Vạn quý phi bỏ qua cho , tướng công, chúng ta, có nên giúp …” Lam Ngữ Tư nhớ tới Châu Tử thế này mới hỏi. Nàng và Châu Tử có tình cảm lúc hoạn nạn, nhưng so với an nguy của tướng công nhà mình Lam Ngữ Tư vẫn chút do dự mà thiên vị hơn. Nếu gây hại cho Dịch Khinh Hàn chỉ có thể để Châu Tư tự sinh tự diệt.

      “Nàng cùng đường lâu như vậy. Vạn quý phi hơn phân nửa biết, cứu cũng phải cứu. Cứu , đó chính là cứu chính mình, sợ bất cứ chuyện gì.” Dịch Khinh Hàn sớm nghĩ tới kế sách tốt, Khánh Nguyên đế thể sinh dục Châu Tử chính là hoàng tử duy nhất, vậy có thể chính là hoàng đế tương lai.

      “Vậy tốt rồi.” Lam Ngữ Tư vui vẻ hẳn lên, cuối cùng cũng có thể giúp Châu Tử.

      Dịch Khinh Hàn vỗ về đầu nàng, hơi dùng lực ấn xuống. “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải lên đường.” Có thể cứu Châu Tử nhưng Lưu Đại Ý thể giữ lại.

      Dịch Khinh Hàn quăng cho Lưu Đại Ý túi tiền, thổi thổi mu bàn tay rồi : “ Cầm tiền rồi , từ nay về sau chớ có xuất trước mặt người khác.”

      Lưu Đại Ý cầm túi tiền nhìn đám người Dịch Khinh Hàn mặc quan phục rồi lại nhìn thái độ của người lãnh khốc như Dịch Khinh Hàn với Châu Tử liền biết thiếu niên này nhất định là người tầm thường. Phải chịu bao nhiêu khổ cực mà chỉ được chút bạc, tuy là đủ cho mười năm sinh hoạt của gia đình bình thường nhưng lòng người luôn đủ, Lưu Đại Ý liếc nhìn Châu Tử đứng bên, kiên quyết buông túi tiền xuống : “Tiểu nhân chính là thấy chuyện bất bình chưa từng nghĩ tới tiền bạc, tâm ý của đại nhân tiểu nhân nhận, nếu tiểu công tử này có chuyện gì tiểu nhân cũng đây.” xong liền đứng dậy muốn rời .

      Châu Tử lo lắng nhìn Lam Ngữ Tư, rồi lại nhìn xem Dịch Khinh Hàn mặt lạnh tâm lạnh, lớn gan liền : : “ Lưu bá bá mà , đám người kia nhìn thấy chúng ta ở cùng chỗ bỏ qua cho bá bá. Dù sao bá bá cũng cứu chúng ta, tỷ tỷ…” Châu tử nhìn Lam Ngữ Tư xin giúp đỡ, cắn môi tiếng nào.

      Dịch Khinh Hàn ngồi thẳng lưng, tìm tòi nghiên cứu người trước mặt, ánh mắt Lưu Đại Ý dã tâm bừng bừng, phải là người đơn giản.

      Châu Tử thiện tâm, thể nhìn nổi bóng dáng kia của Lưu Đại Ý, từ khi bị trúng tên, trước ngực của thường xuyên đau đớn lại cũng khó khắn hơn. “ Dịch đại nhân, cầu ngươi, cầu ngươi mang theo , bằng chắc chắn chết mất.”

      Dịch Khinh Hàn tìm tòi nghiên cứu Châu Tử, đó là tiếu niên đơn thuần, lớn lên trong hoàn cảnh đơn giản, vẫn giữ lại đáy lòng trong sáng. giống như bản thân mình từ quen với mưu giảo quyệt, ngay cả tâm cam cũng trở nên ngoan độc dị thường.

      “Giữ lại , đến kinh thành lại cho chút tiền bạc sống qua ngày.” Ở cùng lâu như vậy nên Lam Ngữ Tư cũng đành lòng thấy chịu chết.

      tình quan trọng, thể giữ!” Dịch Khinh Hàn xong liền đứng lên, chậm rãi về phía Lưu Đại Ý.

      Lưu Đại Ý tinh tường cảm nhận được hàn ý trong mắt Dịch Khinh Hàn cùng với sát khí che giấu. là kẻ thông minh, lúc này nếu chớ đến vinh hoa phú quý, sợ là ngay cả tính mạng cũng đảm bảo.

      Lưu Đại ý vội vàng hướng Châu Tử và Lam Ngữ Tư thở dài, lập tức vội vàng rời . Nhìn bóng dáng của , Dịch Khinh Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phiên dịch bên cạnh. Phiên dịch kia nhận ánh mắt của Dịch Khinh Hàn con ngươi trầm xuống theo ra bên ngoài.

      Lam Ngữ Tư biết tính tình của Dịch Khinh Hàn, nhất định giữ lại người thành tai họa ngầm, huống hồ Lưu Đại Ý nhất định cảm nhận được Châu Tử có thân phận tầm thường nên uy hiếp đến an toàn của mọi người.

      Tuy Lam Ngữ Tư cũng có thiện cảm với Lưu Đại Ý nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc đoạt mạng , cái gì cũng , cái gì cũng tưởng tượng, Lam Ngữ Tư nhắm hai mắt lại theo mọi người ra ngoài.

      Châu Tử ngồi ngựa liên tục quay đầu nhìn về phía Dịch Khinh Hàn và Lam Ngữ Tư.

      Đoàn người của Dịch Khinh Hàn đường, trước sau đều thấy bóng người. bỗng nhiên Dịch Khinh Hàn kìm dây cương, cặp mắt ưng nhìn chung quanh bốn phía, cuối cùng binh tĩnh nhìn về phía trước bên tay phải phía rừng rậm.

      “Hư.” Dịch Khinh Hàn để ngón tay bên môi, nheo mắt liếc Lam Ngữ Tư rồi vẫn lãnh như cũ nhìn phía trước tay phải.

      Dịch Khinh Hàn ôm Lam Ngữ Tư xuống ngự, giao cho phiên dịch, rồi lại để Châu Tử đứng cùng chỗ với Lam Ngữ Tư, thế mới cầm đao đến phía trước tay phải.

      “Tướng công, cẩn thận.” Lam Ngữ Tư nhịn được mà .

      Thân mình Dịch Khinh Hàn bất động, quay đầu cưỡi khẽ, mặc dù có ánh sáng u ám sâu kín nhưng lại làm cho người ta an tâm.

      Châu Tử quay đầu nhìn Lam Ngữ Tư, trong lòng vẫn mất mát thể hiểu. Tuy rằng sớm biết Dịch Khinh Hàn là tướng công của Lam Ngữ Tư, vợ chồng tình cảm thắm thiết cũng là thường tình nhưng mà nhìn thấy hai người thân mật Châu Tử lại có chút mất mát.

      Dịch Khinh Hàn mang theo hai người tới gần rừng cây, trận thanh tan tác: “Ai!”

      Dịch Khinh Hàn quát lên tiếng, trong rừng rậm ra người nơm nớp lo sợ, mặt mũi tuấn tú, quần áo tả tới như gặp phải cướp.

      “Tiểu sinh vào kinh thi, đường gặp cường tặc, bị cướp bạc đánh bất tỉnh ở đây. Vừa mới tỉnh muốn ra lại nghe thấy tiếng võ ngựa liền núp vào, ngờ là quan gia.” Lời của nam nhân kia nhã nhặn, là bộ dáng thư sinh. Thần sắc kinh hoảng, nhưng vẫn có nét phong lưu phóng khoáng tuyệt sắc.

      “Ngươi từ đâu đến? Tên gì.” Dịch Khinh Hàn ra nghi vấn,

      “Tiểu sinh là Đường Đạc, đến từ Ngô huyện thành Trấn Bắc năm nay thi hội.” Đường Đạc vừa dứt lời trong rừng bay xéo ra những ám khí thẳng hướng Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn dùng đao ngăn ám khí, trừ người bảo hộ Lam Ngữ Tư và Châu Tử phiên dịch còn lại đều xông lên, bắn tên về phía trong rừng.

      Từ trong rừng xuất bốn mươi mấy người, có vẻ như đều là Cẩm y vệ, hai bên giằng co, Đường Đạc liền vừa mới đứng ở bên trong. Đối mặt với tình huống như thế mặc dù kinh hách nhưng Đường Đạc vẫn có thể bình tĩnh lui lại phía sau mấy bước, tiếp sau liền nhanh như chớp chạy trốn tung tích.

      Đúng là đám Cẩm y vệ truy đuổi ba ngươi, Châu Tử thấy khỏi sợ tới mức lui về phía sau, vừa lui vừa kéo tay Lam Ngữ Tư. Dịch Khinh Hàn quay đầu nhìn sắc mặt Châu Tử rồi lại quay đầu nhìn đám Cẩm y vệ kia, khóe miệng gợi lên nụ cười độc kiềm chế, hỏi: “Hóa ra là các ngươi?”

      “Nhận mệnh của nương nương, Cẩm y vệ phá án.” Đầu lĩnh Cẩm y vệ rút đao ra, chỉ vào Dịch Khinh Hàn quát: “ Người Đông xưởng, nếu thức thời đừng có xen vào, mang thủ hạ của ngươi cùng nữ nhân của ngươi cút mau, …”

      thế nào?” Dịch Khinh Hàn cười khinh miệt, cúi đầu tiến lên, giương mắt nhìn .

      cho dù có Hạ đốc chủ bảo vệ ngươi ngươi cũng qua được cửa của nương nương đâu!” Cẩm y vệ kia vênh mặt hất hàm sai khiến, nếu dám chuyện với người Đông xưởng như thế nhất định là có Vạn quý phi hậu thuẫn.

      “Ngươi muốn chết!” Thủ lĩnh thấy Dịch Khinh Hàn có ý thối lui liền cầm đao tiến lên.

      Hai người đấu với nhau, người còn lại cũng chém giết. Thủ hạ của Dịch Khinh Hàn có hai mươi mấy người đấu với bốn mươi mấy người của Cẩm y vệ có chút lực bất tòng tâm. Dịch Khinh Hàn giơ đao chém xuống tự mình liền giải quyết được mười mấy tên, thế mới trở lại đám người gần Lam Ngữ Tư, sau khi đánh lui mấy người lại giao chiến cùng với đầu lĩnh kia.

      Chân tay bị chặt đứt, mùi máu tươi cùng mùi bụi đất tràn ngập đường, bao lâu người Đông xưởng chết hơn phân nửa, Cẩm y vệ cũng chỉ còn năm người liều chết chống cự. Dịch Khinh Hàn chém giết trái phải, cổ hai người liền phun máu, lại giơ đao chém xuống thẳng tới bụng của người. Lúc trước vẫn là hán tử sinh long hoạt hổ, trong khoảnh khắc tựa như mèo chó chết phơi thây đường.

      gã Cẩm y vệ cuối cùng bị dồn tới ven đường, nơm nớp lo sợ ngồi lui về phía sau, thể tin được nhìn Dịch Khinh Hàn, : “Ngươi dám, ngươi dám cãi lời nương nương! Ngươi sợ nương nương đem ngươi thiên đao vạn quả sao!”

      “Sợ.” Dịch Khinh Hàn lau vết máu bên khóe miệng, biết là máu của ai vẩy lên, nheo mắt nhếch khóe miệng : “ Vạn quý phi được chuyên sủng hậu cung, trải rộng nanh vuốt hậu cung tiền triều, người biết người hiểu.”

      “Vậy ngươi còn, còn thả ta, niệm tình ngươi có tâm ăn năn, ta chắc chắn mấy lời tốt giúp ngươi.” Người nọ thả lỏng tâm, nhưng giọng vẫn đầy run sợ.

      “Ha ha ha.” Dịch Khinh Hàn cười vài tiếng, đột nhiên ánh mắt chợt lạnh, đem dao dùng sức nhìn về phía chậm rãi : “ Ta sợ, cho nên ngươi phải chết. Chính là ngươi ép người rơi xuống vách núi sao?”

      Mùi máu tươi bay khắp đường, chỉ toàn tay chân đứt lìa, Dịch Khinh Hàn đem đao cọ cọ vào quần áo của thi thể, rồi lập tức thu đao vào vỏ. Châu Tử thu vào trong mắt tất thảy. mặt nghiêm túc, trong lòng nổi lên gợn sóng, lại có chút sùng bái .

      Lam Ngữ Tư đột nhiên cảm thấy Dịch Khinh Hàn có chút xa lạ, lúc trước cũng biết giết người chớp mắt, lãnh huyết, mà khi chân chính thấy màn còn có chút tiếp nhận được.

      Tựa vào trong lòng còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ đao dắt bên người .

      Kiếp trước chính là trong trẻo nhưng lạnh lùng kiềm chế như vậy, đôi mắt ác ma lộ ra sát khí, khiến người khác nhịn được mà cả người rùng mình. Kiếp này, bản thân mình lại thương , chuyện này có chân hay ? Hai người hoàn toàn lệch khỏi quy đạo kiếp trước, kiếp này qua được năm, rốt cục nàng đoán được sau này phát sinh những chuyện gì.

      Chia lìa lâu, Lam Ngữ Tư lại có chút cảm giác xa lạ, nàng nhanh ôm chặt lấy , muốn tìm lại cảm giác thân mật gần gũi.

      bị thương sao? Kiếp trước có ngày nào đó, Lam Ngữ Tư nhớ ràng, Dịch Khinh Hàn trọng Thương vào trong phòng giam giữ mình. Thân mình cao lớn gầy gò, làn da trắng bệch có huyết sắc, ôm ngực cúi đầu thở hổn hển, buông thõng cánh tay trái dường như còn có máu giỏ xuống tí tách.

      “Tướng công, chàng phải cẩn thận, mọi việc đều phải cẩn thận.” Lam Ngữ Tư đến đây tâm bỗng run rẩy, ngẩng đầu lên . Dich Khinh Hàn cúi đầu đón nhận ánh mắt của nàng, mỉm cười, vẫn là bộ dáng nắm được mọi trong lòng bàn tay.

      Hẳn là nên tìm cơ hội cho biết chuyện mình trọng sinh, biết có bị xem như quái vạt hay kẻ điên hay ?

      , nhất định tin tưởng mình.

      Dọc đường di, mọi người gặp trở ngại gì nữa. Sau khi Dịch Khinh Hàn đưa Lam Ngữ Tư cùng Châu Tử đến quý phủ liền tiến cung phục mệnh.

      “Tỷ tỷ, đây là nhà của tỷ sao?” Châu Tử nhìn tòa phủ đệ to như vậy hỏi.

      “Đúng, người rất nhanh cũng có thể hồi cung rồi.” Lam Ngữ Tư phân phó người chuẩn bị quần áo cho Châu Tử thay. Rốt cục là khí chất hoàng gia, cho dù vải thô cũng khó gấu được quý khí trời sinh, huống chi là thay cẩm y.

      “Tỷ tỷ… thường xuyên vào cung thăm ta nhé.” Châu Tử vốn định ra miệng suy nghĩ trong lòng nhưng vẫn nhịn xuống.

      “Được, ngươi ở trong cung quan trọng nhất là phải cẩn thận. Ta đoán vạn tuế chắc chắn nghênh đón ngươi hồi cung, nhưng cái khó bảo…” Lam Ngữ Tư ám chỉ Vạn quý phi.

      “Ta hiểu, nàng ấy hại ta.” Châu Tử ở trước mặt nàng hề kiêng kị, sau khi xong ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Lam Ngữ Tư , : “ Ta trở nên mạnh mẽ, ai cũng đừng nghĩ tới việc hại ta. Chỉ có khi mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được người khác.”

      thời gian tiếp xúc với Dịch Khinh Hàn, người đó có khí thế lưu loát thân thủ dứt khoát quyết đoán, trong lòng thiếu niên cũng gợn sóng. Thời gian lang bạc giang hồ cũng khiến cho lớn lên rất nhiều, quá khứ tuy coi là an nhàn nhưng vẫn là trưởng thành trong che chở cẩn thận của đám cung nhân. Nhưng đoạn thời gian ở cùng Lam Ngữ Tư này cũng chịu rất nhiều khổ cực, có sức lực nên thể đuổi người bịp mặt, có công phu nên thể đánh lui Cẩm y vệ, có năng lực, khi nhìn thấy con báo chỉ biết trèo lên cây chạy trối chết.

      phải phấn đấu để như Dịch Khinh Hàn, có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Châu Tử nhìn ánh mắt của Lam Ngữ Tư, khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, nghĩ tới cái gì liền : “ Tỷ tỷ, con báo kia tại sao về phía tỷ, tỷ tỷ càng có da có thịt nõn nà, so với Lưu bá bá ăn ngon hơn nhiều.”

      “Ngươi cái tiểu tử này…” Lam Ngữ Tư vội che miệng, người này rất có khả năng là hoàng đế tương lại, phải là thiếu niên có thể tùy ý hay giỡn hô quát theo phía sau mình nữa, nháy mắt mấy cái liền tiếp tục : “ Có lẽ do ta là người tốt, có lẽ sau khi ăn Lưu bá bá ăn đến ta.”

      “Cũng đúng lắm, ở trong cung ta từng nhìn thấy đấu thú có con báo như thế, thấy ta liền phát hung, thấy cung nhân nuôi nấng nó lại rất thông minh mà nịnh nọt.” Châu Tử giương mắt nhớ lại ngày mình ở trong cung lén xem trộm, rồi nhìn thẳng Lam Ngữ Tư hỏi : “Tỷ tỷ phải là nuôi báo đấy chứ?”

      “Nuôi dưỡng báo? Ngươi nghĩ rằng ta dám sao?” Lam Ngữ Tư tức giận , khi đó bản thân tuy rằng trong lòng sợ quá mức nhưng lúc đó vẫn cả kinh dám nhúc nhích.

      Nhưng Châu Tử như vậy Lam Ngữ Tư cũng có điều suy nghĩ, Dịch Khinh Hàn mình được Vạn Đốc tìm thấy trong núi, như vậy bản thân mình sống nơi rừng núi lâu năm, mà vì sao mình lại sống trong trốn rừng núi?

      “Tỷ tỷ?” Châu Tử nhàng cầm lấy tay Lam Ngữ Tư, đem nàng từ trong suy nghĩ kéo về.

      “À, có chuyện gì.” Lam Ngữ Tư giương mắt cười cười.

      “Tỷ tỷ, sau này ta gọi tỷ là tỷ tỷ nữa .” Châu Tử nghiêm túc.

      “Nhất định là thể gọi ta là tỷ tỷ, ta là công chúa mất.” Lam Ngữ Tư .

      “Ta đây gọi nàng là Lam nhi.” Mặt Châu Tử đỏ bừng, khẩn trương nhìn vào đôi mắt của Lam Ngữ Tư, vừa vừa đem ngọc bội tùy thân luôn mang theo nhét vào lòng bàn tay Lam Ngữ Tư : “Này, cho Lam nhi.”

      Lam Ngữ Tư nhìn thiếu niên ngại ngùng lúng túng, chợt cảm thấy khí trở nên quỷ dị, thể đúng ở chỗ nào, muốn rút tay lại nghe thấy tiếng Châu Tử cười : “ Ngọc bội này là hồi báo của ta với tỷ tỷ, nếu có gì cầu cứu cho dù xuống núi đao xuống biển lủa, chỉ cần ta còn sống đều có thể làm được.”

      Thiếu niên đơn thuần lại trở lại, Lam Ngữ Tư ho khan hai tiếng cười nhạo mình đa nghi và mẫn cảm, cao hứng phấn chấn nhận lấy tín vật nhìn bình thường nhưng thực ra lại vô cùng trân quý.

      Châu Tử rất nhanh bị triệu vào cung, ban thưởng tên Lý Thiên Chiếu, ngụ ý là được trời che chở. Trước mặt bao nhiêu người, Vạn quý phi khó có thể ra tay, chỉ có thể tức giận đập nát đồ trang trí trong phòng, lại phát tác bệnh điên suốt hai ngày rồi mới từ từ chuyển biến tốt lên.

      Hoàng thái hậu rốt cục ngồi yên, trước kia cũng từng ra tay cản trở, nhưng đúng là vẫn còn thua kém chiêu, vài lần đề là mới bước được chân phi tử mang thai kia hoặc cung nữ đều chết. Có khi là cho dù tới kịp cũng vô ý liền bị Vạn quý phi đắc thủ.

      Hoàng thái hậu biết người này khiến hậu cung đại loạn, nhưng Khánh Nguyên đế lại rời được nữ nhân này, suýt làm cho mẫu tử sinh ra hiềm khích. Nay có Đại Hoàng tôn như vậy, hoàng thái hậu tất nhiên là vô cùng vui mừng, nửa bước cũng dám rời mắt.

      Ba công công giúp hai người trốn thoát kia chẳng biết đâu, có lẽ là ngủ say ở ngự hoa viên làm phân bón dưới những đóa mẫu đơn, năm sau hoa đẹp nở rộ là lúc họ hóa thành lũ hoa hồn du đãng trong hành lang cung cấm. Có lẽ máu tươi thấm vào mạch nước ngầm trong đất rồi chảy ra ngoài cung mặc dù tráng lệ nhưng là thế giới tự do.

      Lam Ngữ Tư đứng ở hành lang nhìn xa xa, Dịch Khinh Hàn từ sau ôm nàng vào ngực.

      “Lo lắng sao?” Dịch Khinh Hàn hỏi.

      “Thiếp sợ Vạn quý phi làm gì chàng…” Lam Ngữ Tư cúi đầu, ngửi hương thơm người nam nhân này, tràn ngập dã tính cùng giết chóc, nhưng làm cho người ta an tâm, có lẽ chính là biết chỉ quan tâm trân trọng người là mình cho nên mới cảm thấy an tâm và được bảo vệ.

      “Ta là người của Đông xưởng, nàng tưởng là dễ đụng đến ta sao, cũng phải suy nghĩ chứ. Hoàng thái hậu hết lòng vì thái tử cũng che chở cho ta, có càng nhiều người đối tốt với thái tử thái tử càng được bình yên.” Dịch Khinh Hàn thêm: “Vạn quý phi giống như Vạn đốc, khi thể cứu vãn tốn công vô ích.”

      “Hy vọng là như thế, chàng phải cẩn thận.” Lam Ngữ Tư ngước mắt nhìn Dịch Khinh Hàn, nghiêm túc .

      “Được, đêm nay cũng phải cẩn thận.” xong liền vươn tay ôm Lam Ngữ Tư vào ngực.

      Chia li lâu khiến cho hai người có chút cảm giác xa lạ, cũng nhiều thêm phần rung động, cửu biệt thắng tân hôn chính là như thế này đây.

      Đêm dài từ từ , giấc ngủ chằn chọc, điên loan đảo phượng, mấy đời tình duyên.
      windlove_9693susu thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Hì hì, từ tuần sau mình đăng 3-4 chương nhé ^_^
      susu thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chào mừng trở lai. Happy new year

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 74: Đào hố chôn mình
      Editor: Jun


      “Tướng công.” Chia lìa cũng thời gian nên khi gần gũi đối diện nhau Lam Ngữ Tư có chút ngượng ngùng.

      Dịch Khinh Hàn chuyện mà nhàng dùng ngón tay gãi gãi đảo quanh nơi đó của nàng. Dưới lớp vải dệt, da thịt cảm nhận được ngón tay kia mang đến cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.

      “Tướng công, về sau chàng…” Lam Ngữ Tư đến đây liền ngừng lại, thợ săn hạ thủ lưu tình với con sói chỉ sợ trong nháy mắt nhận ngay mâu xỏ xuyên qua.

      Dịch Khinh Hàn tìm tòi nghiên cứu ánh mắt Lam Ngữ Tư đợi câu tiếp theo của nàng.

      “Thiếp sợ chàng gây lên nhiều thù hằn quá, …” Nhớ tới lần Dịch Khinh Hàn bị trọng thương ở kiếp trước Lam Ngữ Tư lại nhịn được ra miệng.

      “Đừng sợ…” Dịch Khinh Hàn nhàng ôm Lam Ngữ Tư sợ đụng phải vết thương người nàng. “Còn đau ?”

      đau.” vất vả mới rời cái miệng của , Lam Ngữ Tư thở hổn hên đáp lời.

      nghĩ tới sau đó lại hôn càng thêm kịch liệt, Dịch Khinh Hàn đem hết nhớ nhung trong khoảng thời gian trước trút hết khiến nàng bao phủ trong thủy triều nhiệt tình của .

      Động tác cũng càng ngày càng thô lỗ, cách lớp trung y mạnh tay xoa nắn ngọn núi phía dưới.

      “Tướng công, đêm qua thiếp nằm mơ.” Lam Ngữ Tư giãy dụa .

      “Ừ, để sau rồi .” Dịch Khinh Hàn vội vàng thở hổn hển, giọng cũng trầm khàn hẳn.

      “A!” Trung y của Lam Ngữ Tư bị cởi bỏ rồi tới áo lót cũng bị bứt đứt dây buộc sau lưng, cúi đầu trước ngực nàng. Lam Ngữ Tư cố gắng bảo vệ mảnh vải cuối cùng người lại bị người này trước bước đoạt trong tay, còn cười bỡn cợt.

      Người nọ đem mảnh vải lên chóp mũi ngửi, muốn tự mình âu yếm hít hết hương thơm của nữ nhân vào trong cơ thể. Lam Ngữ Tư xấu hổ đỏ mặt, tay vung loạn xạ, thấy nâng cao tay, bộ dáng cười đắc ý nhìn mình diễu võ dương oai.

      “Trả lại cho thiếp, hoặc là chàng buông ra .” Lam Ngữ Tư thẹn thùng chịu nổi, bĩu môi .

      Dịch Khinh Hàn vẫn ra vẻ thị uy, trong mắt đầy vẻ “ đưa cũng buông, nàng làm gì được ta!” , thực là khinh người quá đáng.

      Lam Ngữ Tư thèm nhìn nữa, quay người định chui vào trong chăn ai ngờ phía sau bị giữ chặt, ôm chặt lấy nàng từ phía sau. đem mảnh áo lót nho kia ném xuống cuối giường thành hình vòng cung, sau đó liền đem lửa nóng của chính mình đỉnh vào phía sau Lam Ngữ Tư.

      , buông ra.” Lam Ngữ Tư có chút buồn bực, có chút ngượng ngùng, giãy dụa như con bạch tuộc cũng có hiệu quả.

      Bàn tay to của Dịch Khinh Hàn từ phía sau phủ lên xoa nắn nơi đẫy đà kia. Cả người Lam Ngữ TƯ run lên ngừng, nàng bắt lấy tay mà nức nở.

      việc nóng bỏng kia biết thế nào mà cứ thế tiếp diễn. Lam Ngữ Tư giãy dụa mấy lần cũng được, phía dưới nhất thời căng trước vô cùng.

      “A!” Lam Ngữ Tư che miệng lại cảm nhận được ấm áp kỳ diệu, từ chỗ dưới truyền đến tứ chi.

      Cảm giác ngứa ngáy truyền đến khiến hai cánh tay nàng tự giác nắm lấy ga giường, quỳ ngẩng đầu, thầm nghĩ muốn mau chóng thoát thân nhưng lại có sức lực để phản kháng.

      Khi càng vào sâu Lam Ngữ tư chỉ cảm thấy người càng nóng lên, cái cảm giác ngứa lại dễ chịu từ chỗ đó lan tràn toàn thân, thân thể mềm nhũn.


      “Tướng công, đêm qua thiếp mơ giấc mơ rất đáng sợ.” Lam Ngữ Tư nằm trong lòng Dịch Khinh Hàn dứt khoát . Có lẽ bị việc Dịch Khinh Hàn lừa viết thư ảnh hưởng cùng với thời khắc tốt đẹp, Lam Ngữ Tư càng cảm thấy bất an, giống như hết thảy đây đều là giả, ngay sau đó tan biến hết.

      Dịch Khinh Hàn chuyện, cúi đầu hôn hôn lên mặt mày nàng.

      “Thiếp mơ thấy khi lần đầu tiên gặp mặt chàng giết thiếp.” Lam Ngữ Tư cố gắng dùng giọng bình tĩnh để . Dịch Khinh Hàn ngẩn người rồi lập tức cười ra tiếng, lấy tay điểm điểm cái trán của nàng.

      “Là đó, sau khi thiếp chết, hồn phách phiêu đãng lại nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt chàng còn giết thiếp.” Lam Ngữ Tư chui vào trong lòng Dịch Khinh Hàn, : “Tướng công, thiếp sợ.”

      “Đừng sợ, chỉ là giấc mộng thôi.” Dịch Khinh Hàn cười vỗ về lưng Lam Ngữ Tư.”

      “Nhưng thiếp vẫn còn rất sợ.” Lam Ngữ Tư thấp giọng : “Thiếp sợ, giấc mộng đó ngày biến thành .”

      “Nếu lại mơ thấy nàng với ta câu.” Dịch Khinh Hàn nắm lấy tay Lam Ngữ Tư, cúi đầu hôn cài lên mu bàn tay nàng rồi : “Ta từng , tổ mẫu mất, dù có giông tố ta cũng ở cùng nàng.”

      Lam Ngữ Tư tỉnh tỉnh mê mê, còn : “Thiếp còn mơ thấy chàng bị thương rất nặng, tướng công nhất định phải cẩn thản.”

      Dịch Khinh Hàn gợi lên khóe miệng, gật gật đầu.

      là người như vậy bị thương có coi là gì. Nhưng trước kia có thể bận tâm tới cái gì nhưng nay có điều ràng buộc. cẩn thận, còn muốn bảo vệ nàng tốt. Dịch Khinh Hàn nghĩ, đem đầu nàng tựa vào trong ngực mình tính toán bước tiếp theo của kế hoạch.

      Sáng sớm hôm sau, Dịch Khinh Hàn vào thư phòng, Dịch An sớm chờ ở đó.

      Dịch An hết tất cả nhưng vẫn gật đầu tuân mệnh, biết, Dịch Khinh Hàn làm việc luôn có lý do của , kết quả của tình cũng y như với hy vọng của .

      Dịch Khinh Hàn nhớ tới tối qua trong lòng xuất bất an, bỏ suy nghĩ đó, đó chỉ là câu đùa thôi, nghĩ như vậy liền tới Đông xưởng. Phong tuần sớm chuẩn bị nước trà ngon, Dịch Khinh Hàn thấy bàn chất đầy giấy tờ, nhìn kĩ rồi : “Thời gian này vải thô bán được bao nhiêu?”

      “Mời đại nhân xem, ước chừng cũng phải năm văn tiền tới bảy văn tiền, giống đại bố trang như Tề Thụy Tường, nhưng ra có thể ít hơn chút.” Phong Tuần rút tờ giấy từ trong đó hé ra, chỉ vào vị trí trung gian .

      Đông xưởng chỉ phụ trách giám thị đại thần trong triều mà còn để ý đến lên xuống giá cả củi gạo muối , cứ đúng giờ tập hợp. Nếu thị trường có tăng giá ào ào hoặc có tình huống khác thường phát sinh liền tùy thời báo lên Hoàng thượng, đồng thời tra xét dân sinh và chú ý động thái của bình dân trong kinh thành.

      lần lấy nhiều chút, giá cả có chút thấp?” Dịch Khinh Hàn tinh ý chú ý cuộc sống hàng ngày của dân chúng, hôm nay hỏi cẩn thận giá củi gạo muối như thế ra vượt ra ngoài suy đoán của Phong tuần.

      Phong tuần vì ít nguyên nhân bình thường cũng chú ý tới giá cả bên ngoài nhưng đúng là nhất định trả lời được.

      “À, cũng khó cho ngươi, có thể điều tra hai ngày rồi báo lại cho ta cũng sao, nhưng phải nhớ là chính xác.” Dịch Khinh Hàn nghiêng đầu nhìn về phía phong tuần vẻ mặt nghiêm túc.

      “Dịch đại nhân, cũng là chuyện , bây giờ tiểu nhân có thể trả lời ngay với ngài.” Phong tuần sao có thể bỏ qua được cơ hội thể mình làm việc lưu loát, chậm rãi : “Nếu lần mà muốn nhiều chút cũng phải xem có bao nhiêu. vạn bảy đó, ước chừng chỗ hàng đó phải đến bốn văn tiền.

      vạn bảy sao” Dịch Khinh Hàn làm bộ như vô tình hỏi, tùy tiện bưng chén trà bàn.

      Phong tuần nheo nheo mắt, giật giật môi nhất thời chưa được gì. biết mỗi câu của Dịch Khinh Hàn đều có thâm ý.

      Dịch Khinh Hàn thấy phong tuần có chút cảnh giác lập tức : “Chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, ngươi ra ngoài .”

      Phong tuần gật đầu lui ra, về phòng của mình còn cúi đầu suy nghĩ hàm ý câu của Dịch Khinh Hàn. Mười năm trước phong tuần vào Đông xưởng quen với việc nhìn sắc mặt của người ta, nếu ngay cả điểm ấy cũng nhìn ra cũng thể làm thuộc hạ của Dịch Khinh Hàn hỉ nộ vô thường.

      Dịch Khinh Hàn mở trình báo bàn ra xem, giá củi gạo muối coi như bình thường, buông trình báo trong tay, Dịch Khinh Hàn ra khỏi phòng, vào chỗ sâu nhất trong nhà tù. Gian phòng từng giam giữ Giản Thanh Giai nay bỏ , cỏ khổ đất hỗn độn chịu nổi. Dịch Khinh Hàn hơi hơi gợi lên khóe miệng.


      “Đường huynh cần lo lắng, giờ kinh thành e là đường thuận lợi, dưới chân Thiên Tử có cướp bóc.” Vương Phúc cười hì hì nhìn vào trong mắt khối thịt béo đại tài tử nổi danh lừng lẫy Giang Nam- Đường Đạc, cũng phải người bình thường có thể chuyện. Nếu phải gặp cướp nên người xu bản thân mình cũng có cơ hội cùng ăn cùng ở dọc đường lên kinh dự thi.

      Trong nhà bố trang lương thảo ngân hàng tư nhân phân hào chạy đến kinh thành, mặc hết lăng la tơ lụa, ăn hết sơn hào hải vị, cái gì Vương Phúc cũng thiếu, duy chỉ có trong bụng thiếu con chữ bút mực.

      Tóm lại thể có chút thể diện mặt mũi, Vương Phúc còn có chút thông minh cũng có chút chí hướng, nhiều năm khổ luyện liền trúng cử nhân rồi liền thử tham gia thi hội. Thi hương còn có thể ứng phó, thi hội tụ hội tinh cả triều , trong lòng Vương Phúc biết có chút may mắn nào cho , trừ phi…

      “Đa tạ Vương huynh giúp đỡ, lần này Đường mỗ có chút may, nếu được Vương huynh giúp đỡ chỉ sợ sớm đói chết ở đầu đường.” Người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, Đường Đạc tài trí hơn người, thanh cao cũng thể hơn ai. Cũng may tuy Vương Phúc là kim chủ nhưng cho tới bây giờ chuyện làm việc đều rất khách khí, Đường Đạc cũng thoải mái hơn chút.

      “Đường huynh khách khí rồi, hai người chúng ta có duyên gặp nhau đó là ông trời an bài. Ngày khác khi Đường huynh đường quan rộng mở chớ quên Vương mỗ.” Vương Phúc nâng chén rượu lên, cung kính Đường Dạc ly.

      Từ khi gặp cướp rồi lại gặp đám quan gia mặc quan phục Đường Đạc liền xuống nước thuận theo. Gặp được Vương Phúc là người mới gặp lần biết bản thân mình ở tình thế cùng quẫn liền chủ động xin cùng đường. Gia cảnh Đường Đạc cũng được xem là tiểu phú nhưng thư đồng và lão bộc bị cướp giết chết và tiền tài cũng bị lấy mất. phân tiền làm khó hùng, mặc dù thanh danh lan xa khắp Giang Nam nhưng bạc bước nửa bước cũng khó khăn.

      Hai người ngươi chén ta chén, thư đồng của Vương Phúc đứng bên cạnh khéo léo rót rượu trông rất hòa hợp vui vẻ.

      “Chưởng quầy cho hai gian phòng.” Hai người phong trần mệt mỏi với chưởng quầy : “Với lại vật xe của ta thể mắc mưa, tìm cho ta chỗ khô ráo ta trả tiền.”

      Chưởng quầy vội vàng gọi tiểu nhị ra ngoài làm việc rồi tự mình đưa hai người lên lầu xem phòng.

      Qua nửa chén trà , tiểu nhị xong việc vào trong sảnh dùng khăn lau lau nước người, : “Lại là vải thô, là kỳ lạ.” xong liền đem khăn vắt tay tự nhiên tiếp dãi khách khứa.

      “Đúng là có chút kỳ lạ, mấy ngày nay thấy mấy xe ngựa, mười cái có bảy tám cái đều chở vải thô.” Trong nhà Vương Phúc còn có kho vải, bởi vậy mà lưu ý chút.

      Đường Đạc cho nên cũng có hứng thú chỉ tiếp tục dùng bữa uống rượu.

      Hai người ở trong khách điếm nghỉ ngơi đêm, đến ngày thứ hai liền vào cổng thành. Rốt cục là trước cổng hoàng thành dưới chân Thiên Tử, phiếm phong cách cổ cổng thành lâu như tòa Đại Sơn nguy nga, nhìn xuống trước cổng là đội ngũ ngay ngắn dài.

      Trừ làm việc buôn bán thành đô còn là đích đến của các sĩ tử. Mọi người đều mang vẻ phong trần mệt mỏi, mặc dù nơi khởi hành giống nhau nhưng mục đích chỉ có chính là dùng tiền cả nửa đời thi lần để tuổi già hưởng phú quý. Thành bại lúc này quyết định, người hơn người giờ còn chưa phân định.

      Hai người vào khách điếm, Đường Dạc liền lòng ôn bài, Vương Phúc thỉnh thoảng tìm chút đề bài nhờ Đường Đạc giải giúp. Tuy thời gian cấp bách nhưng coi như là lâm trận nghiên tập, Đường Đạc cũng đưa ra đáp án của mình, Vương Phúc đương nhiên là vui mừng vô cùng.

      Lại qua mấy ngày nữa, Vương Phúc liền ngày ngày chạy ra bên ngoài, miệng là tự biết thi rớt nên đến phải coi cho biết rồi liền dạo chung quanh kinh thành. Đường Đạc cũng dể tâm tới vẫn như trước chăm chỉ đọc sách.

      Trong thư phòng có đốt hương an thần, Lam Ngữ Tư ngồi đùi Dịch Khinh Hàn nhìn vẫn vẽ vẽ viết viết.

      “Chữ của chàng đẹp.” Lam Ngữ Tư khỏi tán thưởng, ở kiếp trước quen nhìn bộ dáng giết người, nghĩ tới cũng có thể viết chữ rất đẹp.

      Nhà quyền quý cho dù quan tâm tới con cái nhưng ngày ngày vẫn bị tiên sinh quản giáo.

      “Đến đây viết thử .” Dịch Khinh Hàn đem bút lông đặt vào tay Lam Ngữ Tư.

      “Thôi tốt nhất là viết.” Lam Ngữ Tư ngượng ngùng đỏ mặt, tuy có người ngoài ở dây nhưng có nghĩa là nàng có thể chịu để bị xấu mặt.

      Dịch Khinh Hàn chuyện mà bắt nàng cầm lấy bút rồi tự mình nắm lấy tay nàng đặt bút giấy viết.

      “Cha?” Lam Ngữ Tư nghiêng đầu .

      Dịch Khinh Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy mấy ngày nay có chút cử chỉ điên rồ vì thế lại viết chữ nữa.

      “Giản?” Lam Ngữ Tư nghĩ viết chút thơ tình, tạp thư viết dưới ánh trăng trước đèn, bình thường hai người đều là như thế, lại nghĩ viết mấy từ liên quan tới nhau.

      “Tướng công, đây là cớ gì?” Mấy ngày nay, Lam Ngữ Tư luôn cảm thấy có tâm , thường khi ăn cơm tâm trí cũng bay tận đâu.

      có chuyện gì.” Dịch Khinh Hàn đưa tay Lam Ngữ Tư lên cao ngòi bút mực liền quệt lên mặt nàng: “Tiểu hoa miêu.”

      Từ khi hai người xa cách gặp lại, Lam Ngữ Tư cảm thấy đáy lòng có tia khác thường là cảm giác gì như cách mình càng ngày càng xa.

      Cảm giác với , từ ban đầu là e ngoại, rồi khi hiểu biết lẫn nhau, đến chính thức thổ lộ tình cảm, Sau khi hai người lần đầu tiên thân mật thực là vượt qua đoạn thời gian tốt đẹp. Ngày chia lìa là thống khổ, nhưng sau khi gặp lại biết vì sao cảm giác nồng cháy lại phai nhạt .

      có rất nhiều bí mật, rất ít khi với mình. Là cảm thấy bản thân thể giúp gì cho nên , vẫn là sợ mình phải lo lắng.

      Lam Ngữ Tư lau lau , cười thản nhiên: “Chàng ngủ sớm , ngày mai còn phải ra ngoài.”

      Dịch Khinh Hàn bắt gặp tia khác thường trong mắt nàng, nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

      Mưa xuân khiến mọi thứ trở nên có sức sống, mưa hạ lại khiến người ta ưu phiền. Lam Ngữ Tư nằm nghiêng, cảm nhận người phía sau ôm chặt lấy mình, tâm cũng mềm nhũn, lại trở lại tiến vào trong lòng .

      Sáng sớm hôm sau, Dịch Khinh Hàn mang theo Lam Ngữ Tư ra ngoài phủ xem biểu diễn.

      Gánh hát nổi tiếng kinh thành hơn nửa ngày là bị thân hào quý hộ nông thôn nơi khác mời quý phủ biểu diễn giúp vui. vất vả mới trở lại kinh thành nên đương nhiên muôn người đổ xô ra đường xem.

      sân khấu y y nha nha hát xướng ngừng, tiểu nhị châm trà cũng ân cần hầu hạ. Ngồi ở trong nhã gian, Dịch Khinh Hàn nắm tay Lam Ngữ Tư giọng : “Ngày mai Dịch An lĩnh chút bạc ra ngoài, ta an bài đến các đại bố trang đem vải thô ở đó mua hết về, bất kể là bao nhiêu mua bấy nhiêu. Ta thấy ngày mai nên chi khoảng ba ngàn lượng, sau này có lẽ còn có thể chi nữa, nàng đừng ngăn cản, chậm hiệu quả.”

      “Đây là vì sao?” Lam Ngữ Tư nghi hoặc hỏi, trong mắt tràn ầy vẻ khó hiểu, nhắc tới chuyện tiền bạc nàng phải hiểu cho .

      “Có việc mua bán lớn, kiếm bạc.” Dịch Khinh Hàn buồn cười nhìn vẻ mặt Lam Ngữ Tư như lão gà mái giữ con .

      “Mua bán lớn? Mua bán ra sao?” Lam Ngữ Tư hứng trí liền gặng hỏi.

      “Tin tức còn chưa chính xác, nhưng ta nghe Miêu công công chắc mười phần.” Từ sau khi cứu thái tử Lý Thiên Chiếu, cơ hội Dịch Khinh Hàn tiến cung càng ngày càng nhiều, bình thường Khánh Nguyên đế đều bị hoàng thái hậu triệu vào trong cung, bởi vậy mà cơ hội gặp Miêu công công rất nhiều.

      “Tin tức gì vậy!” Lam Ngữ Tư hào hứng lay lay tay áo Dịch Khinh Hàn hỏi.

      Dịch Khinh Hàn nề hà, thấp đầu ghé tai Lam Ngữ Tư khẽ: “ kì thi hội nên triều đình chuẩn bị cho cử nhân những bộ phục sức giống nhau để tránh có người bí mật trà trộn mà làm rối kỉ cương. Trước tiên quan phủ làm năm vạn bộ, đến lúc đó từng cử nhân đều phải bỏ tiền ra mua bộ mới có thể vào viện. Nếu mua vải thô trước rồi bán cho quan phủ có thể kiếm được khoản khá.”

      Lam Ngữ Tư nghe hiểu biết là thể bị người ngoài nghe được nên cẩn thận gật gật đầu nhìn quanh bốn phía, cũng may chỉ có tiểu nhị châm trà ở xa xa cúi đầu chưa nghe được vợ chồng hai người chuyện.

      Sắc mặt tiểu nhị kia tự nhiên hầu hạ, trong lòng lại gấp đến độ giống như kiến bò trong chảo nóng, thanh hai người thỉnh thoảng truyền vào tai nhưng cái gì cũng nghe được. Chính là người quản gia của Giản Thanh Giai phái tới trở về phục mệnh có thể bẩm báo việc Dịch Khinh Hàn trữ hàng vải thô.

      Thế nhưng hầu hạ xong chỉ có thể lui ra ngoài, nếu dễ dàng thám thính đối thủ phải Dịch Khinh Hàn.

      Tiểu nhị tự mình Giản phủ phục mệnh, bao lâu sau, quản gia của Giản phủ liền ra cửa Tề Thụy tường, vào hậu thất rồi lâu cũng chưa ra.

      Dịch Khinh Hàn bộ dáng lão thần ở khắp nơi, hơi cười nhìn con hát đài. đài diễn tiết mục mới nhất mấy năm nay lưu hành về gián thần đấu với đại tướng quân thông đồng với địch bán nước.

      Tướng quân kia vì vàng mà nhọ lòng son, màng tới tình nghĩa đất nước mà tư thông với địch quốc. May thay trong triều còn có thần tử ngay thẳng, gián thần để ý sống chết mà tâu với hoàng dế bị tướng quân che mắt cứu quốc gia khỏi nguy nan.

      Dưới đài, bọn hạ nhân thỉnh thoảng cất tiếng cười vang, nhìn đại tướn quân kia mà bật cười, Dịch Khinh Hàn cũng cười xuất phát tự nội tâm.

      Ngòi bút sử quan có thể ghi lại lịch sử cũng có thể bẻ cong lịch sử. cho cùng bọn họ cũng là con người cũng có tâm tư. Bọn họ cũng là người nên bọn họ cũng chỉ sinh ra với đôi mắt phàm trần.

      Dịch Khinh Hàn thò người ra nhìn xuống dưới đài, có bóng dáng quen thuộc lóe qua. Người Đông xưởng từng gặp qua ai quên được.

      Dịch Khinh Hàn nhăn mặt, đúng là sĩ tử Đường Đạc nghèo túng gặp đường bị cướp ngày ấy. Nếu phải Cẩm y vệ đột nhiên xuất mình có lẽ giết cũng có lẽ thả . Đường Đạc chưa từng nhìn thấy cái gì có thể giết cũng có thể giết.

      Đường Đạc vòng vo vài vòng, sau khi gặp người trẻ tuổi phúc hậu ra khỏi rạp hát. Ánh mắt Dịch Khinh Hàn dõi theo hai người rồi lập tức gọi phiên dịch phía sau tiến lên nhắc nhở hai câu rồi phiên dịch đó ra ngoài.

      Lam Ngữ Tư chỉ cảm thấy bình thường, quay đầu nhìn lại chờ mong có thể gì đó. Dịch Khinh Hàn sớm quay đầu nhìn đài như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.

      “Nàng đến rồi.” Châu Tử vui mừng phấn chấn chạy tới, Lam Ngữ Tư ngồi ở đình trong ngự hoa viên quay đầu nhìn lại, thiếu niên khí thế nam tử thành thục. Mặc thân thường phục đỏ thắm, thắt lưng oai phong mang thân khí chất hâu duệ hoàng gia.

      “Lam nhi… Lam nhi tỷ tỷ đến rồi.” Châu Tử thấy Lam Ngữ Tư nhướng mày vội vàng bỏ thêm hai chữ “tỷ tỷ” để quá đột ngột.

      “Tham kiến thái tử điện hạ.” Lam Ngữ Tư ngờ Châu Tử ở đây, đúng dịp nàng bị hoàng thái hậu triệu kiến cho nên chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cuống quýt nhớ tới thân phận của Châu Tử nên vội chào hỏi.

      Châu Tử sửng sốt lập tức nâng Lam Ngữ Tư dậy, vẻ mặt vẫn chân thành như cũ : “Hoàng tổ mẫu Lam nhi cùng Dịch đại nhân là ân nhân cứu mạng của ta lệnh cho ta chiêu đãi. Hoàng tổ mẫu ngủ trưa còn chưa dậy thỉnh tỷ tỷ đợi lát.”

      Châu Tử giờ có tên là Lý Thiên Chiếu với công công ở phía sau: “ xem Hoàng tổ mẫu tỉnh hay chưa, nếu tỉnh lập tức hồi báo bản cung.”

      Công công kia nhận mệnh lui xuống, Lý Thiên Chiếu dẫn Lam Ngữ Tư vào trong ngồi xuống. tháng gặp, thiếu niên khỏe mạnh hơn rất nhiều, có lẽ là tinh thần thoải mái nên sức khỏe cũng cải thiện, nuôi dưỡng được toàn thân khí phái hoặc là do thời kì phát dục của thiếu niên, Lam Ngữ Tử cảm thấy cao hơn mình rất nhiều.

      “Gần đây Lam nhi thế nào?” Lý Thiên Chiếu nâng ấm chà, cung nữ phía sau lập tức nhận lấy ấm trà dám dể thái tử tự mình làm.

      Lý Thiên Chiếu lúc gọi “tỷ tỷ”, lúc lại gọi “Lam nhi”, khi Lam Ngữ Tư nghe cũng được tự nhiên, nhưng về sau liền để ý nữa.

      “Được lắm, thái tử thế nào? Vạn tuế thỉnh sư phó cho ngài chưa?” Lam Ngữ Tư hỏi.

      cho mời, suốt ngày ta bị nhốt trong thư phòng.” Lý Thiên Chiếu khẽ nhíu mày, đến chỗ này lại được thoải mái.

      “Đó là điều đương nhiên, thái tử là vua tương lai của nước, trước kia lại chịu khổ nhiều như vậy rất nhiên là phải vượt qua.” Lam Ngữ Tư khuyên, lại cũng có chút đồng tình với , phải đề phòng vị trong Nghênh khánh cung kia nên phải cố gắng đọc sách.

      “Lam nhi…Có thể, đừng câu nệ được .” Lý Thiên Chiếu miệng Lam Ngữ Tư câu nệ nhưng kỳ thực chính mình lại vô cùng khẩn trương. Nàng bài xích mình gọi “Lam nhi”.

      Lam Ngữ Tư cười : “Ngài là ngôi cửu ngũ tương lai, dân phụ dám.”

      Lý Thiên Chiếu cúi đầu cười rồi lại ngẩng đầu : “Lam nhi, gần đây ta học được bộ đao pháp, để ta luyện cho nàng xem nhé.” Khi Lý Thiên Chiếu chuyện với Lam Ngữ Tư cũng dùng hai chữ “bản cung”, có lẽ ở trong đáy lòng nàng mãi mãi là người cùng lưu lạc ngày ấy.

      Lý Thiên Chiếu đợi Lam Ngữ Tư trả lời lấy bộ đao từ công công phía sau, xuống phía dưới đình bắt đầu chuyển động có bài bản hẳn hoi.

      Có thể nhìn thấy được đao pháp của chưa thuần thục cũng gọn gàng, mặc dù tính là sắc bén nhưng lại cũng có chút hương vị.

      “Thế nào? Lam nhi.” Lý Thiên Chiếu luyện xong lau mồ hôi đọng trán, chạy vào trong đình nhìn Lam Ngữ Tư cười.

      Lam Ngữ Tư còn chưa kịp công công kia quay lại. Hoàng thái hậu tỉnh, ở trong cung chờ.
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :