1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Cái này gọi là gì? Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn than của lục gian manh cũng là tên đại gian manh. Ầy. Chj em nhà họ từ ko thoát nổi. Ta cũng muốn đc vậy á
      misa thích bài này.

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 115:
      Edit: Hà

      Nghiêm Kính có vấn đề, đau!

      cố ý nhảy xuống hù dọa Từ Thu Nhi. Thấy Từ Thu Nhi gấp như vậy, chỉ lo nhìn chằm chằm theo tiểu nương, đại khái quét mắt thấy khoảng cách còn cao nữa, ngờ khoảng cách gây ra chuyện, thế nhưng phía dưới có bụi cỏ gai, vừa vặn lúc té xuống lưng nằm bụi hạt dẻ, quả thực lưng như bị vạn kim châm.

      Vốn định giả bộ hôn mê, bây giờ lại phải nhe răng nhếch miệng, cần giả trang nữa, Nghiêm Kính chậm chạp ngồi dậy, xoay người để tỷ đệ Từ Thu Nhi xem.

      Hôm nay được gặp người , Nghiêm Kính cố ý mặc chiếc áo choàng màu xám nhạt, lúc này lưng còn dán theo đám bụi hạt dẻ màu đen lên hết sức ràng. Bụi hạt dẻ bị đè bẹp, lộ ra ba viên hạt dẻ màu nâu sẫm bên trong, lúc Nghiêm Kính quay lại, ba viên hạt dẻ nối tiếp nhau rớt xuống, chỉ còn lại bụi gai vẫn ngoan cố đâm lưng .

      Từ Thu Nhi bật cười, sau đó liền vội vàng che miệng lại.

      Nhưng Nghiêm Kính nghe được, nghiêng đầu trừng nàng, "Nàng có lương tâm hay ? Nếu như phải là vì muốn nịnh nàng, ta té xuống sao? Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, A Mộc mới năm tuổi còn biết đau lòng, chỉ có nàng là nhìn ta hả hê."

      Từ Thu Nhi cúi đầu, quả nhiên trông thấy A Mộc lo lắng nhìn chằm chằm lưng Nghiêm Kính.

      Nàng chút cũng cảm thấy xấu hổ, cãi lại: "A Mộc chưa thấy qua thời điểm ngươi vô lại, đương nhiên quan tâm tới ngươi, chuyện ngươi té xuống có quan hệ gì với ta? Ta cầu xin ngươi dẫn ta đến xem sóc sao? Hay ta bảo ngươi trèo lên ổ sóc? Nam nhân mười tám còn leo cây, leo cây còn bị té, biết xấu hổ. A Mộc chúng ta !"

      Chỉ là bị đâm cái, ủy khuất cái gì.

      Thây tiểu nương lãnh huyết vô tình, Nghiêm Kính thấp giọng rống tên nàng: "Từ Thu Nhi!"

      Từ Thu Nhi khẽ giơ cằm lên, coi như nghe thấy.

      A Mộc quay đầu lại nhìn nam nhân ngồi dưới tàng cây, đành lòng, cầu khẩn níu tay đường tỷ, "Nhị tỷ..."

      Đường đệ thiện lương, đôi mắt to ngập nước nhìn nàng, giống như nàng chính là người xấu lòng dạ độc ác. Từ Thu Nhi thấy vậy sờ đầu nam oa, xoay người quét mắt nhìn Nghiêm Kính cái, sau đó liền dời ánh mắt hỏi : "Muốn ta làm gì? Đừng với ta là ngươi được."

      Thấy tiểu nương dãn ra , Nghiêm Kính vội vàng thu hồi sắc mặt giận dữ mặt, bất đắc dĩ : "Chân ta có việc gì, lưng bị đâm như vậy ta rất đau, mà sau lưng ta nhìn thấy, nàng nhổ giúp ta . Nàng đừng nghĩ nhiều, nếu A Mộc lớn hơn vài tuổi ta nhất định cần nàng giúp, nhưng quá , ta sợ gai đâm vào tay ."

      Từ Thu Nhi giúp , hừ : "Tự mình với tới, vậy để ta tìm Lục đại ca, để huynh ấy giúp ngươi."

      "Sao nàng lại độc ác như vậy?" Nghiêm Kính muốn tức giận nhưng cơn tức giận kìm nén được, chỉ vào cánh rừng phía xa giảng đạo lý cho nàng: " tại làm gì phải nàng biết rồi sao? Bây giờ ta tìm , châm ta thêm bụi gai là tốt rồi, ta còn trông cậy vào giúp đỡ sao? Được rồi, nhanh lên, gai hạt dẻ có độc, để lâu nhất định gặp chuyện may."

      xong liền quay đầu lại phía sau nhìn, lông mày nhíu chặt.

      Từ Thu Nhi thể phân biệt giả, trong lúc còn do dự, A Mộc buông tay đường tỷ ra chạy tới chỗ Nghiêm đại ca thích, "Đệ lấy giúp huynh!"

      Nghiêm Kính nhìn tiểu tử, sau đó ánh mắt chuyển qua mặt Từ Thu Nhi, nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, tin nàng nhẫn tâm như vậy.

      Mà ánh mắt vui lại mang theo mong đợi, Từ Thu Nhi cảm giác giống như hai người là nhóm, mà bây giờ Nghiêm Kính đứng đoạn đầu đài, trừng mắt nhìn nàng trong đám người, trách cứ nàng lãnh huyết vô tình, lại mong đợi nàng ra tay cứu .

      đầu, chú sóc kêu hai tiếng chít chít, Từ Thu Nhi ngửa đầu chỉ nhìn thấy cái đuôi lông xù chợt lóe lên.

      Mà thôi, xem như là vì số phận chú sóc này vậy.

      "A Mộc xem sóc , Nhị tỷ giúp , đệ lấy được đâu." Từ Thu Nhi đứng sau lưng Nghiêm Kính, mặt nhăn nhó .

      A Mộc ngoan ngoãn đồng ý, thấy Nghiêm Kính chỉ là bị đâm, thương thế nặng, đường tỷ lại đồng ý giúp đỡ, bước chân A Mộc thoải mái mà chạy xa vài bước, ngửa đầu tìm kiếm chú sóc cây. Kêu hai tiếng sóc xuống, A Mộc cúi đầu nhặt hạt dẻ, đưa bàn tay bé muốn đút cho chú sóc.

      Nam oa tự mình thoải mái vui vẻ, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng chậm chạp bước tới sau lưng Nghiêm Kính.

      Nghiêm Kính ngửa đầu nhìn nàng, vừa muốn nhếch miệng cười, Từ Thu Nhi đột nhiên đá vào eo cái, "Xoay qua chỗ khác, ta ghét nhìn mặt ngươi."

      Người này đứng đắn, nàng muốn nhìn .

      Tiểu nương quá mức hung dữ, Nghiêm Kính hít hơi sâu, tính toán với nàng, đối mặt với thân cây nhắc nhở: "Nàng cẩn thận chút, đừng để đâm vào tay lại trách ta liên lụy đến nàng, nếu giúp giúp đến cùng, lấy hết sạch đám gai đó."

      Thấy như ông lớn ra lệnh cho nàng, Từ Thu Nhi cúi đầu trừng đám cỏ gai lưng . Nhìn lát, nàng nhàng dùng hai ngón tay chạm vào chuẩn bị lấy ra, mới vừa đụng với, nam nhân liền hít hơi sâu, sống lưng ràng căng thẳng. Từ Thu Nhi dù sao cũng là tiểu nương nông gia thiện lương thuần phác, nàng cùng Nghiêm Kính cũng có thâm cừu đại hận gì, cho nên lúc này đột nhiên nàng sinh ra cảm giác đồng tình, thể nghĩ ngợi lung tung nữa, nàng dùng sức nhanh nhẹn lấy đám cỏ gai xuống.

      lúc sau đám cỏ gai được nhổ gần hết, Nghiêm Kính nhịn được muốn trở tay ra sau sờ, xem còn gai lưu lại hay , Từ Thu Nhi luống cuống nắm lấy tay , "Đừng..."

      Ba chữ "chớ lộn xộn" chưa kịp ra, bàn tay bé đột nhiên bị nam nhân nắm lấy.

      Nghiêm Kính có chủ mưu, bị tay của nàng đụng phải, tiếp theo động tác còn lại xuất phát từ bản năng. Biết nàng tức giận, trước khi để nàng kịp phát tác cơn thịnh nộ, Nghiêm Kính nhanh chóng xoay người, nghiêm túc nhìn vào cặp mắt hạnh trong veo như nước của nàng : "Thu Nhi, ta thực rất thích nàng, chuyện lần trước là do ta đúng, nàng đừng giận ta nữa được ?"

      Trong mắt tràn đầy thành khẩn.

      Nhưng Từ Thu Nhi từng thấy quá dáng vẻ này của , lần trước ở vườn táo đỏ, lúc làm bộ bồi tội cũng phải bộ dáng quân tử như vậy sao?

      "Buông tay!" Thấy đường đệ chăm chú nhìn sóc để ý tới động tác của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi lạnh mặt .

      "Nàng đồng ý tiếp tục giúp ta lấy gai ta thả." Nghiêm Kính cò kè mặc cả .

      Tay của vừa nóng lại vừa lớn, lần đầu tiên bị nam nhân khác họ sờ tay, Từ Thu Nhi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đành gật đầu vài cái.

      Nghiêm Kính nhìn nàng, yên tâm từ từ buông lỏng tay ra.

      Được tự do, Từ Thu Nhi đứng dậy muốn chạy.

      "Thu Nhi!" Nghiêm Kính tay nhanh lẹ mắt kịp kéo mắt cá chân trái nàng lại. Mà Từ Thu Nhi thế xông lên quá mạnh, bỗng nhiên bị chân bị người khác bắt lấy liền khiến nàng trở tay kịp té xuống phía trước, cũng may nàng may mắn hơn so với Nghiêm Kính, té xuống chỗ có bụi hạt dẻ.

      Sau tiếng vang trầm đục, cả khu rừng đột nhiên yên lặng.

      Sóc cây chạy, dưới tàng cây A Mộc cũng gọi sóc , Nghiêm Kính vẫn siết chặt mắt cá chân Từ Thu Nhi, mặt biến hóa khôn lường.

      hồi lâu sau, Từ Thu Nhi cuối cùng cũng động đậy, nàng chống đất xoay người, mắt hạnh phóng hỏa hướng về Nghiêm Kính.

      Nghiêm Kính tim đập loạn xạ, buông mắt cá chân Từ Thu Nhi ra, sau đó liền như con khỉ nhảy dựng lên bắt đầu cắm cúi chạy. Từ Thu Nhi tay đau chân đau, nhưng nàng đâu chịu đơn giản bỏ qua cho , sau khi dặn dò đường đệ đứng yên đợi, nàng liền đứng lên muốn đuổi theo , do sợ bị cha mẹ nghe thấy nàng mới hét to với . Dưới gốc cây, A Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nhìn lát, chợt cười rồi lại tiếp tục trêu chọc sóc con.

      Nghiêm Kính bên kia hết sức khống chế tốc độ chạy, sau khi chạy trước vài bước, xác định A Mộc nhìn thấy nữa liền làm bộ vấp cái, té xuống nằm sấp đất. Trong lúc chờ "vội vàng hấp tấp" đứng lên chuẩn bị tiếp tục chạy, Từ Thu Nhi đuổi tới bên cạnh, tay dùng sức nắm lấy tay , trận quyền đấm cước đá được thể , "Ta cho ngươi biết lễ độ dám bắt nạt người khác!"

      Nghiêm Kính tiếng nào để nàng tùy ý đánh, sau khi cảm thấy tiểu nương đánh đủ, mới bỗng nhiên xoay người, tay ôm lấy nương chạy mệt, đánh mệt mỏi vào trong ngực, tay còn lại nắm lấy tay nàng để nàng thể động thủ, cúi đầu nhìn nàng, hơi thở cũng có phần gấp gáp, "Thu Nhi, ta rất thích nàng, nàng theo ta được ? Lục Thành đối với đường tỷ nàng tốt, ta đối với nàng so với còn tốt hơn!"

      Từ Thu Nhi lập tức nhổ ngụm, "Mắt ta bị mù mới theo ngươi!"

      Tiểu nương chạy mệt đến mức miệng đắng lưỡi khô, cũng còn chút nước miếng nào phun ra được, Nghiêm Kính nhắm mắt cách vô ích tránh né, sau khi mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Từ Thu Nhi, mắt hạnh càng sáng ngời, còn có cặp môi hồng kia. Cảm thụ được thân thể kiều bé của nàng giãy giụa trong lòng , ngực Nghiêm Kính chợt nổi lên mồi lửa.

      Tay lớn giữ chặt gáy của nàng, Nghiêm Kính bị ma xui quỷ ám muốn hạ miệng xuống.

      Thể lực cách xa khiến Từ Thu Nhi giãy giụa được, nàng đành sững sờ nhìn Nghiêm Kính hôn má nàng. Sau khi thấy còn muốn hôn miệng nàng, Từ Thu Nhi tức giận công tâm, lúc môi dán lên nàng liền hung hăng cắn cái.

      Nghiêm Kính bị đau, đau đến mức phải buông nàng ra, lúc buông ra lý trí cũng khôi phục trở lại, sau khi ý thức được mình quá mức, đột nhiên dám nhìn nàng nữa, đưa lưng về phía tiểu nương vừa lau miệng vừa xin lỗi, "Thu Nhi, ta..."

      "Ta cho cha ta biết!" Tựa như chiến đấu cùng soi, thời điểm đánh nhau chỉ muốn trốn, bây giờ sói dừng tay, Từ Thu Nhi lần đầu gặp phải chuyện này vừa sợ lại cảm thấy ủy khuất, nàng ô ô khóc lên, trừng mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Kính khóc, "Ta cho cha ta biết, sau này đến làm việc cho ngươi nữa!"

      Dù sao chỉ mới mười ba tuổi, Từ Thu Nhi từ tới lớn luôn được cha mẹ huynh trưởng che chở, giống Ngưng Hương, bởi vì trải qua hai đời nên quen cách Bùi Cảnh Hàn động tay với nàng, lúc lần đầu tiên bị Lục Thành cưỡng ép gần gũi, nàng chỉ có sợ hãi ủy khuất thất vọng, tuyệt đối nghĩ tới cáo trạng với người thân. Mặc dù bị người khác khi dễ quả thực nên cho cha mẹ, nhưng phàm là dính đến chuyện trong sạch, trừ phi bị bức ép, còn lại đại đa số nương đều dám .

      Nàng khóc như đứa trẻ, Nghiêm Kính xoay người nhìn tiểu nha đầu nước mắt ràn rụa, ngẫm lại tuổi của mình, có thể lý giải sợ hãi của nàng. Nếu tiểu nương muốn cáo trạng, Nghiêm Kính cũng thể dỗ nàng đừng . nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi hồi lâu, do dự trong mắt đột nhiên chuyển thành kiên định, sau đó rủ mắt : ", ta cùng nàng, ta nhận lỗi với bá phụ và bá mẫu, sau đó cầu xin bọn họ gả nàng cho ta. Nếu bọn họ đồng ý, ta đối tốt với nàng cả đời, còn nếu ta cũng bám theo nàng nữa, chuyện hôm nay cũng ra ngoài nửa câu."

      Nước mắt Từ Thu Nhi lập tức ngừng lại, nghe nhắc nhở, cuối cùng nàng hiểu ra đây phải là gây gổ bình thường, mà là dính đến danh tiếng trong sạch của nương. Cha mẹ sau khi biết , có thể bởi vì chuyện Nghiêm Kính hôn nàng nên đồng ý chuyện Nghiêm Kính cầu hôn hay ? Cho dù đồng ý nhưng với tính tình của mẫu thân, bà nhất định hung hăng quở trách nàng, sau đó cho nàng ra cửa nữa.

      Kết quả nào nàng cũng đều muốn.

      Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Từ Thu Nhi xoay người lau nước mắt : "Ta cần ngươi cầu hôn, nể tình ngươi có giao hảo với Lục đại ca, chuyện vừa rồi ta muốn truy cứu nữa. Ta cho bất cứ ai, vả lại nếu ngươi là nam nhân, xin hãy quản cái miệng của mình cho tốt, nếu chuyện này truyền ra ngoài khiến người khác linh tinh, ta thà rằng treo cổ tự tử cũng gả cho ngươi!"

      Nàng ghét bỏ đến mức như vậy, Nghiêm Kính hiểu sao lại có cảm giác bực bội, liền bước tới trước mặt nàng trầm giọng hỏi: "Nàng ghét ta như vậy sao?"

      Từ Thu Nhi đứng trước mặt quệt mồm trả lời, sau đó lại hung hăng nhổ ngụm, "Ta coi như bị chó cắn !"

      xong bước nhanh rời .

      Nghiêm Kính nhìn theo bóng lưng của nàng, trái tim buồn bã đến mức quên cơn đau ở lưng.

      ~

      Từ Thu Nhi chạy nhanh về phía tổ sóc, sau đó ngồi xỗm trước mặt đường đệ, giọng dặn dò nam oa, hai người đuổi theo sóc chạy đến nơi này, được phép kể chuyện gặp được Nghiêm Kính.

      "Nhị tỷ khóc sao?" A Mộc nhìn đường tỷ vành mắt phiếm hồng, giọng .

      Từ Thu Nhi gật đầu, nâng tay trái lên để đường đệ xem cổ tay bị trầy da, cắn răng : " hại ta té ngã, nhị tỷ thích . A Mộc theo hay là nhị tỷ?"

      A Mộc đương nhiên thiên vị đường tỷ, đau lòng sờ tay đường tỷ, chu miệng lên thổi giúp nàng.

      Từ Thu Nhi dễ chịu hơn ít, nàng hôn đường đệ cái rồi : "Nếu nương tỷ hỏi tại sao ta bị trầy da, chúng ta liền do ta đuổi theo sóc cẩn thận nên bị té ngã, Nghiêm Kính bắt nạt nhị tỷ, vậy nên nhị tỷ muốn nhắc tới ."

      A Mộc hiểu chuyện nghe lời.

      Hai tỷ đệ dắt tay nhau quay về, bởi vì biết đường cho nên Từ Thu Nhi đành dựa theo ký ức quay về chỗ gặp Nghiêm Kính trước, vừa lúc Ngưng Hương cũng dắt A Nam tới.

      "Cũng được cho tỷ tỷ." Từ Thu Nhi thấp giọng dặn dò đường đệ, sau đó mới cười chào hỏi Ngưng Hương, lúc này thần sắc khôi phục như thường.

      "Sao bọn muội vẫn còn ở đây?" Ngưng Hương chột dạ, nàng mấp máy môi bị Lục Thành gặm rất lâu, sợ bị đường muội nhìn ra. Sau khi biết Từ Thu Nhi dẫn đệ đệ xem sóc , Ngưng Hương cũng ôm lấy A Nam : "Bây giờ chúng ta nhặt hạt dẻ trước, chờ sau khi ăn cơm trưa xong, cũng ôm A Nam xem sóc nhé."

      "Ăn bánh bao!" A Nam hơi đói, so với sóc con, tiểu tử nhớ cơm hơn.

      Tỷ muội Ngưng Hương cùng nhau cười.

      Các nàng vừa rời lâu, Lục Thành từ con đường khác về phía vườn hạt dẻ, nghe thấy Nghiêm Kính gọi .

      Lục Thành hiếu kỳ Nghiêm Kính cùng Từ Thu Nhi chuyện gì, liền đổi hướng về phía Nghiêm Kính, sau khi đến gần, thoáng nhìn thấy môi Nghiêm Kính rách da chảy máu. Giống như bị em vợ cắn vào, sắc mặt Lục Thành lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng : "Chỉ lần này thôi, sau này đừng trông chờ vào ta giúp ngươi nữa."

      Bộ dáng tỏ ra uy nghiêm, giống như bản thân mình chưa từng bắt nạt tức phụ bao giờ.

      Nghiêm Kính còn phiền lòng, có tâm tư dong dài cùng Lục Thành, áo vừa cởi ra liền quay lưng về phía Lục Thành : "Từ cây té xuống rơi vào bụi cỏ gai, ngươi giúp ta khều gai ra ."

      Lục Thành nhìn sang, thấy bên vai trái của Nghiêm Kính đỏ lên mảng, kinh ngạc hỏi, "Ngươi leo cây làm gì?"

      "A Mộc muốn nhìn trong ổ sóc có hạt dẻ hay , vậy nên ta leo lên lấy cho xem, ai ngờ Thu Nhi muốn , ta vội vã đuổi theo nàng, chú ý nên ngã xuống, lúc sau..." Nghiêm Kính buồn buồn giải thích, nghiêng đầu nhìn Lục Thành cái, "Ta nhịn được mới hôn nàng cái, nhưng ta có ý sàm sỡ nàng, ngươi đừng nghĩ ta xấu như vậy."

      Lục Thành tin , lặng yên giúp nhổ gai, sau khi nhổ xong mới nhớ tới chuyện, "Thu Nhi hoài nghi ta chứ?"

      Thấy còn lo nghĩ cho mình, Nghiêm Kính giận dỗi, cố ý : "Tại sao , nàng còn muốn tìm tỷ tỷ cáo trạng ngươi."

      phải chịu nghẹn, Lục Thành cũng đừng mong dễ chịu, chỉ cần Lục Thành tìm Từ Thu Nhi bồi tội tự mình bại lộ, hừ, để cũng lãnh giáo tính tình Từ Thu Nhi chút. Hơn nữa, Từ Thu Nhi liên tục coi Lục Thành là người tốt, đợi nàng phát Lục Thành cũng là mặt hàng giống , có lẽ nàng tin Nghiêm Kính mặc dù xấu xa, nhưng cũng có thể giống như Lục Thành đối tốt với tức phụ sao?

      Càng nghĩ càng cảm thấy lời dối này quá thông minh.

      Nghiêm Kính đắc ý quay đầu lại.

      Lục Thành nhìn , mặt chút thay đổi đem gai vừa mới nhổ ra đâm trở lại.

      Trong rừng hạt dẻ yên tĩnh lập tức truyền đến tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng chửi bới liên tục ngừng, lát là mắng, lát lại cầu khẩn:"Lục Thành, ngươi có phải là nam nhân , độ lượng của ngươi so với lỗ kim còn hơn vậy?"

      "Lục Thành, ta đau quá, ngươi nhanh lên, chúng ta có ân oán gì sau khi nhổ hết gai rồi !"
      Yên Hoa, td2n, Lim-040335 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Nghiêm Kính cần fan đấu thêm, con dg rước nàng về dinh con xa lắm ah.
      misa thích bài này.

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 116:
      Edit: Hà

      Ngày hôm sau lại tiếp tục nhặt hạt dẻ, Từ Thu Nhi lấy lý do tay bị thương nên nằm lì ở trong chăn chịu đứng lên.

      Lý thị chọc thấy vậy liền cảm thấy rất bực bội, nếu như cháu làm con dâu nhà người ta còn dễ , bà có thể dung túng cho nữ nhi lần cũng sao, nhưng cháu sắp làm dâu còn chịu khó theo giúp đỡ, bộ dáng nữ nhi như vậy là gì đây?

      Nghe mẫu thân càm ràm đầu, trong lòng Từ Thu Nhi có chút áy náy, nhưng nàng muốn gặp lại Nghiêm Kính, cho nên quyết tâm nằm lì ở nhà.

      Ở thôn Đông Lâm, cả nhà Lục gia chờ bọn họ, Lý thị có thời gian đôi co cùng nữ nhi, đến cả Ngưng Hương và Quản Bình cũng đều khuyên nàng được, bà vỗ mạnh cái lên chăn của nữ nhi rồi nổi giận đùng đùng bỏ .

      Trước khi ra khỏi nhà, Ngưng Hương có cảm giác đường muội hơi kỳ quái.

      Đến vườn hạt dẻ, tâm tư Ngưng Hương liền trở lại người Lục Thành, đoán chừng thời gian gần tới, nàng dắt A Nam uống nước lần nữa. Bởi vì hôm qua cùng Lục Thành hẹn ước, cho nên hôm nay cần Từ Thu Nhi giúp đỡ che dấu nữa, khi Ngưng Hương vừa mới bước vào vườn táo đỏ liền bị Lục Thành dẫn đến chỗ bí , tiết kiệm thời gian tới lui ở con suối để chuyện được nhiều hơn.

      Hôm qua được giải tỏa được lòng nhớ mong, cho nên lần này Lục Thành vừa thấy nàng lật đật ôm nàng nữa. Mà chủ động ngồi dưới gốc cây lớn, tiếp theo lại ôm nhi tử vào lòng, Ngưng Hương ngồi đối diện : "Thu Nhi bệnh thiệt sao? phải là tiểu nha đầu này lại lười biếng lấy cớ chứ?"

      tin lời của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi cũng nghi ngờ chuyện giúp Nghiêm Kính, nhưng muốn biết Từ Thu Nhi cáo trạng với Ngưng Hương chưa. là sợ Ngưng Hương hiểu lầm kết giao với bạn xấu, hai là muốn giúp Nghiêm Kính thăm dò chút hàm ý, dù thế nào hai người cũng đều là hảo huynh đệ, hơn nữa sáng nay khi Nghiêm Kính phát Từ Thu Nhi tới, sau đó liên tục trầm mặc , Lục Thành nhìn ra được Nghiêm Kính động lòng.

      Đường muội quả có chút lười, nhưng Ngưng Hương muốn để cho vị hôn phu cũng nghĩ như vậy, nàng đỡ A Nam nghịch ngợm từ trong lòng Lục Thành về phía mình, mắt nhìn tiểu tử cười dịu dàng, ngoài miệng giọng trả lời Lục Thành, "Thu Nhi lười, lần trước lúc hái táo đỏ muội ấy giúp được rất nhiều, lần này là do bị thương ở cổ tay, nếu nhất định đến."

      " có!" Nghe nương đến táo đỏ, A Nam ngẩng đầu lên, chỉ cây táo đỏ đỉnh đầu chỉ còn mỗi lá cây cho nương biết.

      Ngưng Hương bật cười, nàng ôm A Nam ngồi đùi trái của nàng, tay ôm vai nam oa, tay nắm lấy bàn tay bé của bé hỏi, "Vậy táo đâu hết rồi?"

      A Nam rất thông minh, nhìn nương trả lời: "Bán!"

      "Ai bán?" Ngưng Hương tiếp tục hỏi.

      A Nam cười chỉ phụ thân.

      Lục Thành cố ý đưa đầu tới gần, chạm trán vào tóc Ngưng Hương hỏi nhi tử, "Vậy phụ thân kiếm tiền cho ai?"

      Ngưng Hương da mặt dày bằng , nàng cúi đầu né tránh.

      A Nam toét miệng, tay mập chỉ chính mình, "Cho A Nam!"

      Lục Thành hôn tiểu tử cái, "Vậy phụ thân cũng cho được ?"

      A Nam ngoan ngoãn gật đầu, bé nhìn hà bao đeo cổ mình, giơ lên nhét vào trong lòng nương, "Cho !"

      Bé kiếm được tiền cũng cho .

      "Con trai ngoan!" Nhi tử như vậy biết hiếu thuận với nương, Lục Thành liền duỗi tay ra đem nhi tử giơ lên cao.

      A Nam thích chơi như vậy, bé cười khanh khách.

      Sợ tiếng cười nhi tử quá to truyền ra ngoài, sau khi Lục Thành giơ bé hai cái liền để lên đùi tiếp tục ôm, sau đó nhìn chằm chằm tiểu nương ngồi đối diện nét mặt dịu dàng ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng Lục Thành ngứa ngáy, lấy từ trong tay áo ra miếng vải bố chuẩn bị sẵn, cúi đầu dỗ nhi tử, "Phụ thân bịt mắt A Nam lại, lát nữa lại đến nương cũng bịt mắt, xem ai nhắm mắt được lâu hơn nhé."

      Ngưng Hương xấu hổ lườm cái, đỏ mặt nghiêng đầu.

      Người này thiệt là, vì làm chuyện xấu mà cũng nghĩ ra loại biện pháp này lừa gạt A Nam.

      A Nam đâu biết phụ thân hư hỏng như vậy, bé tin là nên dùng sức nhắm mắt lại.

      Lục Thành nhanh chóng bịt kín mắt bé, sau đó từ từ đứng lên, tay kéo vị hôn thê, tay sờ đầu A Nam, vô cùng nghiêm túc : "A Nam ôm đùi phụ thân, phụ thân cù trước, sau khi nhận thua phụ thân cởi khăn cho A Nam."

      Cù lét chơi rất thú vị, A Nam ôm chân phụ thân, vui vẻ gặm quần phụ thân.

      Nhi tử cắn , cắn tức phụ, Lục Thành kéo Ngưng Hương áp vào thân cây rồi hôn nàng.

      Ngoài miệng chiếm tiện nghi, tay cũng thành .

      A Nam cái gì cũng đều thấy, khi phụ thân hơi xê dịch chân về phía trước, bé cũng vui vẻ đuổi theo. đầu truyền đến nương nhàng hừ, A Nam cũng biết phụ thân cù nương ngứa ngáy, mặc dù hiểu sao nương bị cù lại cười, nhưng A Nam vẫn nghe được động tĩnh. Qua lát, bé giống như nghe thấy tiếng nương xô đẩy phụ thân, chân phụ thân lại dịch lên trước chút.

      Nương muốn phụ thân cù sao?

      A Nam cũng thích phụ thân và thúc thúc cù mình.

      "Phụ thân!" A Nam hô lên tiếng, muốn phụ thân bắt nạt nương.

      Lục Thành còn hăng say làm việc, nghe thấy giọng của con trai, tay còn lo cưỡng chế tay nàng, từ dưới áo nàng chui vào trong.

      Ngưng Hương cản được, tất cả lực khí đều tiêu hao hết, nàng ở trong tay choáng váng, cũng nghe thấy A Nam gọi phụ thân.

      Hai người vẫn đắm chìm trong mùi vị khó , A Nam bị hai người ngó lơ bèn mất hứng, tay bé vẫn ôm bắp đùi phụ thân, tay dùng sức kéo miếng vải xuống, A Nam nháy mắt mấy cái sau đó ngẩng đầu lên, liền thấy phụ thân áp chế nương thân cây...

      A Nam lùi lại hai bước mới nhìn phụ thân hôn nương, bởi vì vai trái phụ thân đè nương, nên A Nam thấy được phụ thân có cù nương hay . Bên này nhìn thấy, A Nam vui vẻ chạy sang bên kia, sau khi tìm chỗ đứng vững vàng liền ngửa đầu lên, nhưng bé vẫn thấy , đột nhiên phụ thân cúi người mở vén áo nương lên chui đầu vào.

      Đây là chơi trò gì?

      A Nam hiểu, mờ mịt nhìn hai người.

      Ngưng Hương ngờ Lục Thành lại đột nhiên nổi điên như vậy, nàng vội vã mở mắt ra, kết quả là đối mặt với đôi mắt to trong suốt đơn thuần của A Nam, mà trong phút ngắn ngủi nàng khiếp sợ này, Lục Thành thực được động tác của mình, giống như con heo con vừa mới sinh ra, dùng sức vùi vào ngực mẹ tìm đồ ăn .

      Cho dù A Nam hiểu nhưng Ngưng Hương xấu hổ đến mức muốn chết, nàng dùng sức đánh lên lưng Lục Thành, "Chàng, chàng mau buông ra, A Nam nhìn!"

      người nàng quá thơm, Lục Thành mới vừa tiến vào muốn ra, nếu đổi lại là lý do khác, bất kỳ lý do nào cũng ra ngoài, nhưng nếu là A Nam...

      Lục Thành vạn phần tình nguyện chui ra, sau đó nghiêng đầu cái quả nhiên thấy nhi tử chẳng biết từ lúc nào chạy sang bên kia, chiếc bịt mắt của tiểu gia hỏa rớt xuống treo lủng lẳng cổ.

      "Phụ thân." A Nam ngơ ngác kêu phụ thân, mắt to liếc về cái áo của Ngưng Hương.

      Ngưng Hương hung hăng đẩy Lục Thành cái, sau đó nhanh chóng vòng ra sau cây, vội vã sửa sang lại quần áo.

      A Nam lập tức muốn đuổi theo nhìn nương làm gì bị Lục Thành chụp lại ôm vào trong lòng, về phía trước vài bước, hổn hển quở trách nhi tử, "Con đó, làm hỏng chuyện tốt của cha con rồi có biết ?"

      Nhi tử cái gì cũng tốt, nhưng ngay lúc này lại làm cho mất hứng.

      Mắt hoa đào nhìn nhi tử, nhưng trong đầu vẫn là cảm giác vừa rồi so với uống rượu còn say hơn.

      A Nam nghe hiểu lời phụ thân, bé nghiêng đầu muốn nhìn ra sau gốc cây, muốn tìm nương.

      Sau khi Ngưng Hương chỉnh lại cái áo bị Lục Thành kéo xong, nàng lại cúi đầu nhìn vạt áo bên phải, sợ nước miếng Lục Thành thấm ướt ra ngoài áo. Nghe thấy Lục Thành ghét bỏ A Nam, Ngưng Hương tức giận, tức Lục Thành làm bậy, càng ngày càng quá mức, hôm trung thu còn ôm nàng xin nàng, vậy mà hôm nay...

      "Để A Nam đến đây, chúng ta phải rồi." Ngưng Hương buồn buồn , trong khoảng thời gian ngắn muốn thấy .

      "Hương Nhi, còn thời gian..." Biết nàng chỉnh trang xong, Lục Thành ôm nhi tử tìm nàng, thấy nàng chạy vòng quanh né tránh , Lục Thành bất đắc dĩ giậm chân, lại nhìn nhi tử của mình nhíu mày vì chịu buông bé xuống, Lục Thành đành nhận mệnh thở dài, đem A Nam thả xuống đất.

      A Nam lập tức vui vẻ tìm nương.

      Ngưng Hương ngồi xổm xuống ôm lấy A Nam liền quay về.

      Lục Thành đuổi theo, đưa mắt nhìn hai người xa, hồi lâu sau lại nhàng liếm môi.

      Nàng chạy , để xem đêm thành thân nàng còn có thể trốn đâu.

      ~

      Ngô gia thu hoạch hạt dẻ, cây hồng trong nhà Ngưng Hương cũng đến lúc thu hoạch.

      Cây hồng kết quả quá sum suê, cha con Từ Thủ Lương phải liên tục hái hai ngày mới xong hết, sau khi hái sạch cây hồng, ông lựa ra vài quả còn cứng mang phơi nắng bệ cửa sổ ở nhà, sau đó lại lựa ra được rổ những quả hơi chín quá hoặc quả có vỏ ngoài tốt rồi đưa sang cho Trương gia năm quả, Lưu gia năm quả, phần còn lại đưa Lục Thành chia cho người nhà bên phía .

      Vừa dịp cuối tháng Lục Thành sang lấy hồng bán, Ngưng Hương tự chuẩn bị sẵn mười hai quả hồng ở trong rổ , thừa lúc Lục Thành vào chuyển hồng , nàng giọng dặn dò , "Chàng sang đưa cho nhà Lý ma ma ít , mấy năm truớc khi cây hồng chín ta đều đưa cho bà ít, ma ma lại đối xử với ta rất tốt, sau đó chàng hãy nhờ bà đưa hai quả cho Tố Nguyệt. Tố Nguyệt mỗi lần viết thư đều cho ta đồ, mà ta chỉ có thể đưa cho nàng chút thành ý như vậy thôi."

      Khi nghe nàng vậy, tay Lục Thành vừa chạm vào rổ liền khựng lại, nhìn sang hai cha con Từ Thủ Lương vừa nhấc rổ khiêng ra ngoài, còn có Lý thị đứng ở trước cửa, nhíu mày với nàng: "Đưa Lý ma ma có thể, nhưng còn Tố Nguyệt, thôi , nàng ta sống ở Hầu phủ, muốn ăn cái gì mà có, còn thiếu hai trái hồng này của nàng sao?"

      vất vả lắm mới thoát khỏi Bùi Cảnh Hàn, muốn Ngưng Hương có bất kỳ dính dáng nào tới phủ Trấn Viễn Hầu nữa.

      Ngưng Hương hiểu nỗi lo của Lục Thành, nàng nghe vậy cũng hề bất mãn, chỉ rủ lông mi giọng giải thích: "Ta có thể thoát khỏi phủ là hoàn toàn dựa vào Tố Nguyệt giúp ta, có nàng chẳng biết lúc nào ta mới có thể được giải thoát. Nàng là qua cần viết thư cho nàng, nhưng nàng hàng tháng lại viết thư cho ta, mỗi lần ta muốn hồi hoặc đáp lễ đều có cách nào đưa được, nàng thất vọng sao? Chàng yên tâm, ta cùng Tố Nguyệt sớm thương lượng rồi, mỗi lần cuối tháng hoặc đầu tháng, Tố Nguyệt thừa dịp lúc ở nhà tìm Lý ma ma, để biết."

      Chuyện tình trong phủ trước đây của nàng Lục Thành hoàn toàn hay biết gì cả, bây giờ lại nghe nàng tính trước như vậy, ngực càng nghẹn hơn.

      Chuyện của nàng đều ràng, nhưng chuyện nàng ở Hầu phủ bốn năm, có chút đầu mối nào, muốn tưởng tượng cũng được.

      Nam nhân trầm mặt, là bộ dáng uy nghiêm mà sau khi hai người xác định rất ít lộ ra, Ngưng Hương có chút sợ, nhưng nàng quả muốn tặng đồ cho Tố Nguyệt, sau khi suy nghĩ chút, nàng cúi đầu : "Hay vậy , chàng phải bán hồng, rất bận , ngày mai ta ra ngã ba chờ xe Quách lão tam..."

      "Cố tình muốn để ta giận phải ?" Lục Thành đoạt lấy chiếc rổ trong tay nàng, mắt hoa đào sâu kín nhìn nàng chằm chằm.

      Ngưng Hương có cách nào khác, mà bản thân nàng chút tâm tư cũng có, nàng nổi lên dũng khí nhìn về phía , bốn mắt nhìn nhau, nàng ngượng ngùng rủ mắt, giọng : "Ta biết chàng rất tốt với ta..." Tốt đến mức vì giúp nàng mà làm việc gì cũng nguyện ý, bất mãn nàng tìm người ngoài, càng nghĩ càng ngọt, khóe miệng Ngưng Hương đứng lên.

      "Chỉ lần này thôi, lần sau cho dù nàng gì cũng có tác dụng." Lục Thành hừ tiếng, bởi vì Lý thị sắp tới đây, có làm khó nàng nữa.

      Ngưng Hương nhìn theo bóng lớn cao lớn của vị hôn phu mình, trong lòng rất ấm áp.

      Rất nhanh cuối cùng cả nhóm cũng khiêng hết giỏ hồng lên xe lừa, sau khi Lục Thành cáo từ mọi người Từ gia, quen cửa quen nẻo đánh xe lừa về phía nam.

      Đến trấn Bạch Hà, Lục Thành đường vòng, lúc vào thôn tùy tiện hỏi vài người, sau đó liền dễ dàng tới nhà Lý gia, vừa khéo chính là Lý ma ma đứng ở trong sân đứng, Lục Thành thử thăm dò đến bên trong nhìn qua, vừa nhìn bà liền nhận ra ngay lập tức.

      "Đây phải là Lục Thành sao, sao cháu lại tới đây?" Lý ma ma vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ .

      Lục Thành nhảy xuống xe lừa, cười : "Cây hồng nhà Hương Nhi chín, cháu giúp nàng mang vào thành bán, cho nên Hương Nhi cố ý dặn dò cháu đưa cho ma ma ít." xong liền lấy cái rổ mà Ngưng Hương chuẩn bị đưa cho Lý ma ma, "Ma ma, ngày mai lúc ngài về thành, còn xin ngài giúp đưa cho Tố Nguyệt nương hai quả, Ngưng Hương ngày ngày nhớ thương nàng, đưa hồng được cho hai người nàng vui được."

      Vào giữa tháng tám, Lý ma ma nghe Tố Nguyệt kể lại chuyện của Lục Thành cùng Ngưng Hương, vậy nên đối với Lục Thành bà càng hài lòng hơn, sau khi nhận rổ hồng, bà mời vào trong phòng ngồi chút. Lục Thành cười xin miễn, nhìn xe lừa : "Ta cần phải vào thành gấp, ngày khác rỗi rảnh lại tới nhà Lý ma ma sau."

      Lý ma ma nghe vậy giữ lại nữa, bà nhấc chiếc rổ đứng ở cửa, từ ái tiễn .

      Lý Tiến Bảo có ở nhà, lúc hoàng hôn trở về thấy cửa sổ bày ra dãy quả hồng, mơ hồ đoán được điều gì, cố ý làm bộ biết, hỏi mẫu thân mua hồng ở đâu.

      Lý ma ma nhìn chằm chằm nhi tử, dứt khoát thẳng: "Ngưng Hương nhờ Lục Thành tặng cho ta. Tiến Bảo ơi, con đối mặt với tại , Ngưng Hương cùng Lục Thành là đôi trời sinh, thế tử cũng thành toàn cho bọn họ, con mau sớm làm hồi tâm chuyển ý , nương nhất định chọn cho con nương cũng giống như Ngưng Hương."

      Lý Tiến Bảo trầm mặc , quay lưng về phòng mình suy nghĩ.

      Lý ma ma lắc đầu, ngày hôm sau bà mang chiếc rổ theo, giả vờ mang sáu quả hồng vào thành, bốn quả đưa cho tiểu nha hoàn ở phòng bếp, hai quả để lại cho Tố Nguyệt. Mà Tố Nguyệt cũng để bà chờ lâu, rất nhanh đến phòng bà.

      "Thế tử trong phủ chứ?" Lý ma ma giọng hỏi.

      Tố Nguyệt rửa tay, vừa bóc hồng vừa tỏ vẻ thèm đếm xỉa tới giải thích: "Mấy tháng này trong quân doanh có chuyện gấp, mấy đêm rồi ngài vẫn chưa về."

      Trải qua hai đời, Tố Nguyệt xem như , Ngưng Hương ở trong lòng Bùi Cảnh Hàn quả rất có trọng lượng lớn, mặc dù Bùi Cảnh Hàn che dấu tốt, nhưng nàng vẫn nhìn ra mất mát của nam nhân, Lãnh Mai Các mới đề bạt thêm đại nha hoàn mới, sau khi Bùi Cảnh Hàn kêu chừng nàng ta hai ba lượt, lúc này mới tiếp nhận chuyện Ngưng Hương rời phủ. Nếu phải quen thuộc Bùi Cảnh Hàn, biết Bùi Cảnh Hàn là nam nhân là làm, Tố Nguyệt còn lo lắng Bùi Cảnh Hàn có thể lại tìm tới Hương Nhi.

      Lý ma ma nghe vậy liền yên tâm, sau đó bà lại nghĩ đến chuyện khác, hạ giọng : "Ta nghe thế tử muốn đính hôn cùng biểu nương, trong tháng mười có lẽ chính thức định xuống, trong lòng cháu có tính toán gì chưa?"

      Bà thích Ngưng Hương, cũng thích Tố Nguyệt, tại Ngưng Hương ổn định, bà lại bắt đầu lo lắng cho Tố Nguyệt.

      Tố Nguyệt cười, đôi mắt dịu dàng nhìn trưởng bối trước mặt, "Cháu biết, ma ma yên tâm , cháu biết thân phận mình, vì loại chuyện như vậy mà để tâm vụn vặt."

      xong cầm lấy cái muỗng, từng muỗng từng muỗng múc hồng ăn, ăn xong muỗng thỏa mãn khen: "Quả nhiên vẫn là hồng nhà mình trồng, rất ngọt, ma ma có muốn ăn ?"

      Bộ dạng nương tim phổi, trời đất bao la ăn là lớn nhất.

      Lý ma ma cười lắc đầu, bà nhìn chằm chằm tiểu nương ăn vui vẻ, đột nhiên cảm giác được mình nhìn thấu nàng.

      Tố Nguyệt thích thế tử, vậy nhưng lại ăn dấm chua, nhưng nếu thích, vậy sao tiểu nương lại có chút dự định nào?

      Mà thôi mà thôi, người có mệnh, hai đứa bé nếu muốn cầu cạnh bà, bà muốn giúp đỡ nhưng họ lại cần bà xen vào, bà đành chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, nếu như có thể giúp bà cố gắng giúp.

      ~

      Bán hết hồng tổng cộng được ba lượng năm đồng, là khoản tiền nhiều nhất Ngưng Hương kiếm nhiều nhất sau khi chuộc thân.

      Nhiều tiền thu vào như vậy, Ngưng Hương lần nữa tìm Lý thị, hai người ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi chuyện, "Đại bá mẫu, trong tay cháu có mười mấy lượng bạc, gần đây cũng có chi phí gì, mùng chín đại ca phải đón dâu, ngài có đủ bạc chưa? đủ cháu đưa trước cho bá mẫu..."

      "Đủ rồi đủ rồi, cháu cứ giữ lại tích góp , giữ lại để hai tỷ đệ dùng, cần quan tâm tới chúng ta." Lý thị đè tay cháu lại, vui mừng , "Đại ca cháu may mắn vận khí tốt, Quản Bình đòi hỏi bất cứ gì ở chúng ta, nếu đổi lại là nhà khác, dung mạo nàng như vậy, chỉ riêng tiền biếu ít nhất cũng phải số này."

      Duỗi tay ra quơ quơ, ý là mười lượng bạc.

      Ngưng Hương lộ vẻ mặt kinh ngạc.

      Lý thị hừ hừ, nhéo lên khuôn mặt của cháu cái, "Chờ xem, xem Lục Thành đưa cho cháu bao nhiêu, đủ mười hai, ta liền để cháu gả cho !"

      "Ngài lại chọc cháu." Ngưng Hương nghiêng mặt đỏ lên.

      Lý thị cười vài tiếng, sau đó lại đột nhiên thở dài, nhìn qua ngoài cửa sổ : " trách được đại ca cháu cứ cả ngày mất hồn mất vía , Quản Bình có ở nhà, đến ta còn nhớ thương."

      Sắp đến ngày đón dâu, tân nương tử cũng thể trực tiếp Tây viện sang bên này, vậy quá sơ sài rồi, Lý thị liền hỏi muội muội ruột, nhờ muội muội nhận Quản Bình làm con nuôi, sau đó để Quản Bình dời sang đó, mùng chín Từ Hòe dẫn đội ngũ đón dâu qua, vô cùng náo nhiệt đón tức phụ về nhà, như thế mới tính là bạc đãi Quản Bình.

      "Bá mẫu đừng có gấp, mùng chín sắp tới rồi mà." Ngưng Hương cười khuyên lơn, trong giọng che dấu được vui vẻ.

      Đường huynh nàng sắp cưới vợ nha.
      Yên Hoa, td2n, Lim-040331 others thích bài này.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 117:
      Edit: Hà

      Sáng sớm mùng chín, khi trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn phía bên Đông viện truyền đến động tĩnh, Ngưng Hương giật mình thanh tỉnh, chút lưu luyến chui ra ổ chăn.

      "Tỷ tỷ, đệ cũng !"

      A Mộc nhớ hôm nay đường huynh cưới vợ, tuy ngủ chưa đủ giấc nhưng khi nghe tiếng động của tỷ tỷ, liền mở mắt, quỳ ở giường hưng phấn .

      Lúc này trời bắt đầu lạnh, Ngưng Hương vội vàng đem xiêm y đưa tới cho đệ đệ, "Mặc quần áo trước !"

      A Mộc lập tức chạy ra khỏi ổ chăn vui vẻ mặc quần. Ngưng Hương nhìn sang đường muội bên cạnh vẫn còn muốn ngủ nướng, nàng cười vén chăn lên, trước khi để Từ Thu Nhi bất mãn nàng : "Tẩu tử hôm nay cưới vào cửa, ai cũng được ngủ nướng."

      "Trời còn chưa sáng mà!" Từ Thu Nhi chu môi oán hận, tuy vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy, sau khi mặc xong đồ thuận tiện giúp A Mộc mặc áo.

      "Nước nóng nấu sẵn rồi, các con sang bên đây múc nước ." Nghe được thanh đùa giỡn của ba tỷ đệ, Lý thị ở trong phòng bếp Đông viện gọi tiếng.

      Ngưng Hương và Từ Thu Nhi mỗi người bưng chậu nước rửa mặt, A Mộc cao hứng bừng bừng bên cạnh.

      "Đại ca đâu, phải là chưa dậy chứ?" Vừa vào phòng bếp, Từ Thu Nhi nhìn sang cửa phòng phía tây hỏi.

      Lý thị cười khép miệng, nhìn lướt qua bên kia : "Dậy từ sớm rồi, tám phần là soi gương làm đẹp, cửa phòng khóa rồi ta vẫn chưa vào được."

      "Đại ca mở cửa!" A Mộc chạy đến trước cửa, muốn nhìn y phục chú rể của đường huynh.

      Bên trong phòng, khi các muội muội và đệ vừa đến quả thực trong tay Từ Hòe cầm gương soi, sau khi nghe tiếng mẫu thân trêu ghẹo vội vàng buông gương xuống, đỏ mặt mở cửa. mặc hỉ bào đỏ thẫm, dáng người thon dài cao ngất, đôi mắt như sao sáng ngời, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười cách nào che giấu được.

      Nhi tử vừa cao vừa tuấn lãng, trong mắt Lý thị lên vẻ tự hào.

      A Mộc ôm đường huynh, bàn tay ngừng sờ xiêm y đường huynh, Ngưng Hương khen đường huynh câu, Từ Thu Nhi hừ hừ, cố ý : "Bình thường thấy vui vẻ như vậy, đến khi cưới vợ mới lộ ra."

      Từ Hòe chỉ cười , tùy ý để bọn họ trêu ghẹo.

      Sau khi ăn điểm tâm xong, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi vội vàng thu dọn tân phòng, ở ngoài sân hai vợ chồng Lý thị càng có nhiều chuyện để làm hơn. Cũng lâu lắm, cửa hàng hỉ mang kiệu hoa đến, Từ Thu Nhi nghe thấy mẫu thân thúc giục, vội vàng cầm tấm vải đỏ làm đại hoa chạy ra ngoài, cười hì hì đeo lên giúp huynh trưởng.

      ( chung biết diễn tả sao nên đưa hình cho mấy bạn dễ hiểu. Tấm vải đỏ làm đại hoa là thứ mà người nam trong hình đeo)

      https://www.google.com.vn/search?q=...hXCKZQKHTplDxwQ_AUIBigB#imgrc=vOo3aX155WoSkM:

      "Nương, vậy chúng con trước." Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Từ Hòe dắt ngựa .

      Lý thị cười gật đầu, cùng trượng phu dặn dò bọn họ đường cẩn thận chút.

      Từ Hòe gật đầu, giẫm bàn đạp xoay người leo lên lưng ngựa, từng cưỡi lừa, bây giờ cưỡi ngựa cảm giác cũng có gì khác biệt, hơn nữa cửa hàng hỉ mang tới con ngựa cực kì hiền lành, tránh cho tân lang gặp chuyện may, tiền công lấy được còn phải lên công đường.

      Trong khi tân lang đón tân nương tử, hai viện Từ gia đều thu thập sạch , khách khứa cũng bắt đầu tới, người tới đầu tiên chính là Lục Thành.

      Lúc ấy Ngưng Hương chăm chú bày bát đũa ở trong sân hai nhà, tự nhiên nghe thấy có người ho khan khụ khụ, nàng nghi ngờ nhìn sang, liền bất ngờ đối diện với cặp mắt hoa đào câu dẫn người của Lục Thành. Tim Ngưng Hương đập bình bịch, bởi vì việc vẫn chưa làm xong, nàng thể tránh mặt, đành bất chấp hỏi nam nhân, "Tại sao chàng tới sớm vậy?"

      "Nhớ nàng." Lục Thành cúi đầu .

      Ngưng Hương đỏ mặt để ý tới nữa, nàng cúi người đem bát đũa để sẵn trong giỏ xách để lên bàn, mỗi bàn tám người.

      "Tối hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy hai chúng ta thành thân." Lục Thành cũng khom lưng bưng chén, thấy nàng để ý tới , khẽ nghiêng đầu, biết xấu hổ thầm với nàng: "Ta mơ thấy chúng ta động phòng , giống như vậy, nàng vừa thơm vừa..."

      Lời còn chưa dứt, Ngưng Hương nghiêng đầu thẳng về Tây viện.

      Lục Thành bực bội nhìn nàng chằm chằm, khi thấy hai mẹ con Lý thị mang theo rổ ra ngoài, đành thu hồi bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng, thân thiện : "Bá mẫu, cháu ở nhà có việc gì làm nên tới sớm chút giúp mọi người chuẩn bị."

      "Sao chỉ mình cháu đến đây? phải là bọn lão nhị cũng phải đến sao?" Lý thị mất hứng, sau khi để giỏ xuống liền hỏi.

      "Cháu cùng Hương Nhi vẫn chưa thành thân, bọn họ đến thích hợp, chờ sang năm chúng cháu thành thân, khi cháu bá mẫu đầy tháng, cháu dẫn bọn họ đến." Lục Thành cười , lời này tuy có vẻ vui mừng, nhưng cũng lộ ra vị chua nồng đậm, mắt đào hoa tỏ ý "đều do ngài thiên vị, Từ Hòe thành thân trước so với cháu" nhìn chăm chú vào Lý thị.

      như tiểu hài tử hiểu chuyện, Lý thị cười đến đau sốc hông, bà đánh lên người Lục Thành cái, trêu ghẹo : "Cháu gấp làm gì, thành thân sớm chưa chắc sinh con sớm, chỉ kém nhau có năm tháng, chưa chắc hai cháu thua kém đâu, dù sao cháu cũng có A Nam, còn gấp gáp làm gì nữa."

      Lục Thành nhìn chằm chằm Tây viện có lên tiếng.

      Mặt trời càng lúc càng lên cao, khách cũng càng ngày càng nhiều, đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng trở lại .

      Hai tỷ muội Ngưng Hương khoác tay nhau ra ngoài xem náo nhiệt, lúc này cho dù biết Lục Thành ở phía xa nhìn nàng, Ngưng Hương thèm để ý nữa, toàn bộ tâm trạng lúc này là vui vẻ cho đường huynh. A Mộc cũng theo đón tân nương, lúc này cao hứng bừng bừng đứng ở bên cạnh kiệu hoa, mắt to mong đợi nhìn vào kiệu hoa.

      Sau khi người xướng lễ hét lên tiếng to, Từ Hòe toét miệng cười lên trước đá cửa kiệu, buổi trưa ánh mặt trời chiếu sáng lạn, chiếu lên tướng mạo xuất chúng của . Trong đám người đứng xem, Liễu Chi ở cách vách Từ gia hết nhìn Từ Hòe lại chuyển sang Lục Thành đứng ở trong góc, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên tia cam lòng.

      Ngưng Hương đẹp hơn so với nàng, nàng thua rất , nhưng Quản Bình tướng mạo cũng xuất chúng, cùng lắm chỉ là da mặt trắng trẻo, vì sao nam nhân nàng ta gả cũng tốt hơn so với nàng?

      Mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào, Quản Bình vẫn gả cho Từ Hòe, nàng toàn thân y phục đỏ thẫm, đội khăn voan bước ra khỏi kiệu hoa, tay siết chặt tú cầu đỏ, tay để cho tân lang cười ngây ngốc dắt vào trong, sau khi bước qua chậu than, nàng từ từ bước vào cửa chính Từ gia.

      Ngưng Hương dắt đệ đệ sát bên cạnh, ngày đại hỉ, tiểu nương mặc chiếc áo thêu hoa mai đỏ thẫm, bình thường dịu dàng xinh đẹp, bây giờ lại còn mặc như vậy, phảng phất như nàng là hoa đào đột nhiên biến thành mẫu đơn đỏ thẫm, xinh đẹp bức người, rất nhanh khiến cho ánh mắt của các nam nhân chuyển từ tân nương tử nhìn ngây người về phía nàng.

      Dưới gốc cây hồng của Từ gia, Lục Thành đứng mình, nhìn vị hôn thê của mình yểu điệu theo tân nương tử vào nhà bái thiên địa, khiến ngực bừng bừng bốc hỏa.

      cam lòng, cam lòng, hôm nay cũng muốn cưới vợ!

      Nhưng vẫn nhịn được, lúc khai tiệc khi Từ Hòe mời rượu các bàn, Lục Thành hung hăng cạn hai chén cùng . Nữ nhân bàn bên cạnh thấy náo nhiệt liền ồn ào, " vợ cưới tức phụ trước, Lục Thành hình như giận lắm đúng ?"

      Lục Thành để chén rượu xuống, nắm chặt vai Từ Hòe cười, "Giận gì chứ, vợ, chưa thành hôn lễ vật ít, tại tốt rồi, sang năm ta cưới Hương Nhi, để xem hai bọn họ cho được bao nhiêu!"

      Giọng hào sảng thoải mái, lập tức chọc cho người trong sân cười vang.

      Giọng cố ý to, các nữ quyến trong phòng bồi tân nương tử ăn cơm đều nghe thấy được. Tân nương tử mặt bôi son phấn đỏ hồng, còn Ngưng Hương dù bôi phấn thế nhưng còn đỏ hơn so với Quản Bình, nàng xấu hổ quay mặt, còn các trưởng bối thầm mắng Lục Thành da mặt dày trăm ngàn lần.

      Các nữ quyến sau khi ăn tiệc xong, ngoại trừ những người muốn ở lại giúp Từ gia dọn dẹp còn lại trở về nhà. Các nam nhân chỉ mãi uống rượu ăn rất chậm, có bàn đến bây giờ vẫn chưa bới cơm, chỉ lớn tiếng hét uống rượu. Lục Thành cùng khách nam nhà mẹ đẻ Lý thị ngồi bàn, tân lang cũng ngồi cùng bàn, muốn rót rượu cho Từ Hòe, dượng Từ Thu Nhi lại vụng trộm chuốc rượu cho Lục Thành, chỉ cần thấy trong chén Lục Thành còn rượu, bọn họ lập tức liền rót đầy.

      "Ai ta thể uống nữa?"

      "Dượng ngài uống chén nữa , lão đại lại đây..."

      Ngưng Hương ngồi ở trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Lục Thành khoe sức uống rượu hoặc liều mạng rót rượu cho người khác, mãi cho đến khi Lý thị lặng lẽ gọi nàng ra ngoài, "Người liên quan đều về hết rồi, bây giờ chỉ còn dư lại người nhà chúng ta, dượng, biểu ca, đại ca cháu ngủ ở đông phòng, đại bá phụ của cháu đỡ Lục Thành về bên kia, nãy giờ bọn họ uống quá nhiều, cháu xem chút ."

      Ngưng Hương sớm lo lắng cho Lục Thành, khi nghe bá mẫu vậy nàng cũng bất chấp ngượng ngùng, vội vã từ sau viện vòng lên nhà trước, vừa bước vào cừa phòng bếp liền nghe thấy tiếng Lục Thành hươu vượn cùng A Mộc, "Đại ca đệ xấu, tỷ phu đệ làm tân lang là đẹp nhất, đến lúc đó ta cưới tỷ tỷ đệ, cũng cưới luôn A Mộc sang nhà chúng ta ở..."

      Vừa còn vừa nấc cục, A Mộc uống say, chịu thừa nhận.

      Ngưng Hương ở bên ngoài nghe vậy lắc đầu, lúc nàng đẩy rèm cửa vào liền thấy Lục Thành ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, A Mộc bị cưỡng chế ôm vào trong ngực, nhìn thấy tỷ tỷ, nam oa đáng thương cầu cứu, "Tỷ tỷ, tỷ phu chuyện là khó hiểu!"

      Lục Thành cứ mở miệng là tỷ phu, A Mộc cũng bị lây theo .

      Ngưng Hương trừng Lục Thành cái, kéo đệ đệ từ người xuống, nhặt giầy lên giúp A Mộc mang vào, cúi đầu dặn dò: "A Mộc ngủ trước , buổi tối còn có chuyện vui nữa."

      A Mộc bị tỷ phu hun mùi rượu cả nửa ngày, mệt cũng buồn ngủ, nghe tỷ tỷ vậy, liền bước xuống đất sang đông phòng ngủ.

      Ngưng Hương nhìn Lục Thành sững sờ nhìn chằm chằm nàng, nàng chuẩn bị lấy nước giúp rửa mặt.

      "Hương Nhi..." Lục Thành đột nhiên nhào tới, bàn tay to kéo nàng lại cầu xin nàng, "Nàng đừng , đầu ta đau..."

      "Ta rót nước cho chàng, hôi rượu quá." Ngưng Hương cúi đầu khiển trách, dám nặng lời sợ chịu thả nàng.

      Lục Thành vẫn chưa say đến bất tỉnh nhân , A Mộc chê khó ngửi càng cố ý thổi hơi về phía nam oa, muốn hôn tức phụ nhưng lại dám sợ nàng chê hôi ghét bỏ , thấy vậy liền lập tức ngoan ngoãn buông lỏng tay, ánh mắt si ngốc nhìn nàng, lẩm bẩm dặn dò, "Vậy nàng nhanh trở lại nhé."

      Ngưng Hương gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.

      Lục Thành ngồi thẳng người, lưng dựa vào vách tường, nháy mắt mấy cái, đột nhiên giơ tay lên thổi hơi vào lòng bàn tay. Tất cả đều là mùi rượu, quả nhiên có chút khó ngửi, cho nên khi Ngưng Hương mang theo chậu nước rửa mặt vào, Lục Thành vô cùng phối hợp cúi đầu rửa mặt súc miệng, sau nhiều lần phun nước vào trong chậu mới nằm xuống, mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ngưng Hương, có chút hiếu kỳ xem nàng muốn làm gì tiếp theo.

      Ngưng Hương đem chậu nước để ra ngoài, khi vào lại có thêm chiếc khăn ướt, nàng đứng trước mép giường chủ động lau mặt giúp .
      Yên Hoa, td2n, Lim-040329 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :