1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Trùng sinh 1973 - Nguyệt Tân Đan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Tôn Văn Nghiễm thấy Trần Tú Mai quay người đóng cửa lại, còn số lời chua xót, sau đó lại trưng ra bộ dáng tười mị hoặc, ngay lập tức cảm thấy chút thích hợp.

      đứng dậy, cau mày : "Trần Tú Mai, ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì, mau ra ngoài! Tôi muốn nghe những lời điên của !"

      Trần Tú Mai những giận mà còn cười duyên, bắt đầu tháo từng lớp quần áo, nhịn lâu, nhịn được nữa rồi.

      Từ lúc Trần Tú Mai bắt đầu cởi áo, Tôn Văn Nghiễm chỉ nghĩ đến chuyện xấu, bản thân quát mắng Trần Tú Mai cũng được, nên muốn trốn ra ngoài.

      Trần Tú Mai làm sao có thể để cho con dê béo trốn thoát khỏi miệng mình như vậy được.Từ sau lưng ôm lấy Tôn Văn Nghiễm để . Tôn Văn Nghiễm tức giận : " mau buông tay, người phụ nữ này, ban ngày ban mặt biết xấu hổ còn định làm vậy!"

      Lời khó nghe độc ác, nhưng Trần Tú Mai vẫn tức giận, ngược lại cười quỷ dị dùng đầy đặn mềm mại của bản thân ép lấy sau lưng Tôn Văn Nghiễm. Đôi tay cũng khiêu khích trước ngực Tôn Văn Nghiễm.

      Tôn Văn Nghiễm dù sao cũng vừa trải nghiệm bao lâu, đương nhiên thể thoát khỏi quyến rũ của Tôn Văn Nghiễm. Bước chân cuối cùng cũng dừng lại, miệng thở hổn hển : "Trần Tú Mai là đồ đàn bà biết xấu hổ, mau thả tôi ra".

      Cảm nhận được sức giãy của Tôn Văn Nghiễm yếu , hơn nữa giọng cũng bắt đầu bình thường. Trần Tú Mai biết mình thành công, bây giờ nếu buông ra, Tôn Văn Nghiễm nhất định luyến tiếc.

      Đạt được mục đích, Trần Tú Mai biết cá cắn câu. Cố nén xôn xao trong lòng, buông Tôn Văn Nghiễm ra, sau khi cởi quần áo mình chỉ còn có cái yếm đến trước mặt Tôn Văn Nghiễm, điềm đạm đáng : "Văn Nghiễm, chán ghét em đến như vậy sao, vậy em ". Vừa còn cố ý để lộ ra bộ phận đẫy đà trước ngực.

      Tôn Văn Nghiễm cảm thấy khí huyết sôi trào, phía trước tâm tư lại bị hấp dẫn, bây giờ nhìn người đẹp rưng rưng, thân thể trắng noãn nửa kín nửa hở, chỉ thiếu chút là máu mũi chảy ra.

      Trần Tú Mai thấy thế, lập tức định mặc quần áo rồi ra cửa. Khí huyết Tôn Văn Nghiễm hạ xuống, làm sao còn có thể nhận ra ý đồ của này, nhanh chóng thô lỗ đẩy dựa vào cửa. để ý đến chuyện Trần Tú Mai giả vờ kêu to, hai người nhanh chóng lột quần xuống, trực tiếp vào.
      Bỗng chốc Trần Tú Mai bị tràn ngập, giống như người khát ba ngày lại được uống cam lộ, từ xuống dưới, từ trong ra ngoài thoải mái sảng khoái mãi thôi. cố ý để cho tiếng rên rỉ phóng đãng phát ra, làm cho Tôn Văn Nghiễm càng thêm hưng phấn, động tác càng lúc càng mạnh, toàn bộ của đều bị rung kêu kẽo kẹt.

      Tôn Văn Nghiễm nghe Trần Tú Mai kêu lớn, trong lòng dâng lên khoái cảm biến thái, dùng hai tay vuốt khuôn mặt trắng noãn của . Trần Tú Mai kêu càng lớn, Tôn Văn Nghiễm càng làm mạnh, làm Trần Tú Mai vừa đau vừa thích. Chỉ chốc lát Tôn Văn Nghiễm lên tới đỉnh.

      Chỉ là Trần Tú Mai còn chưa kịp lên đến đỉnh, Tôn Văn Nghiễm rời khỏi thân thể nên xoay người ôm chặt , sờ soạng khắp người Tôn Văn Nghiễm, bên vẫn quên cởi ra những thứ dư thừa còn sót lại.

      Hỏa khí của Tôn Văn Nghiễm qua , vốn định nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, nhưng Trần Tú Mai lại cởi hết đồ người mình chừa vật, hai tay lại ngừng chà xát thân thể, làm cho Tôn Văn Nghiễm lại nổi lên tinh thần, bồng Trần Tú Mai lên, bước nhanh lên giường.

      Tôn Văn Nghiễm vừa mới đem Trần Tú Mai đặt ở giường, bỗng chốc Trần Tú Mai đè ở phía dưới. còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Trần Tú Mai vội vàng ngồi lên người mình, hai người cứ như vậy mà khăng khít thân mật.


      [​IMG]
      linhdiep17, song tử mập, Minhang2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: Thành

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Khi bọn Lý Quang Hoa nghỉ ngơi, Văn Mạn Lệ và Ngô Huy chủ động để cho bọn họ gian riêng, Văn Mạn Lệ kéo Ngô Huy chạy đến tận bờ bên kia bắt bươm bướm.

      Ngô Huy nhìn trước mắt cười giống như trẻ con, bóng dáng đuổi theo bươm bướm khoan khoái dưới ánh mặt trời mê người, nhất thời nhìn đến ngây dại.

      Mạn Lệ tự vui đùa sau đó phát Ngô Huy có động tĩnh gì, lúc dừng lại phát người ấy ngây ngốc nhìn mình.

      Văn Mạn Lệ đắc ý, đảo mắt định trêu đùa Ngô Huy. cố ý chạy , làm bộ như để ý đến đường gập ghềnh, nhìn ánh mắt trở nên tội nghiệp của Ngô Huy.

      Luôn luôn chú y đến người trog lòng, Ngô Huy nhìn thấy Văn Mạn Lệ sắp ngã xuống khẩn trương thôi. lo lắng chạy đến bên cạnh, đỡ chân Văn Mạn Lệ : "Mạn Lệ có phải rất đau , đưa em về chỗ bác sỹ".

      Đạt được mục đích Văn Mạn Lệ đương nhiên dối nữa, cười duyên : " Huy, sao đâu, lát nữa ổn rồi. Nhưng mà người ta muốn cõng lên để bắt bươm bướm, có được hay !"

      Ngô Huy vẫn lo lắng : " được, chúng ta vẫn nên trạm y tế lát, nếu kịp thời chữa trị, nếu có di chứng phải làm sao?"

      Văn Mạn Lệ nghĩ tới Ngô Huy ngốc nghếch như vậy, nhưng mà làm vậy cũng do quá lo lắng cho mình, Văn Mạn Lệ tuy bất đắc dĩ nhưng cảm giác ngọt ngào. để cho Ngô Huy tiếp tục lo lắng liền cười duyên đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngô Huy khoan khoái nhảy nhót.

      Ngô Huy biết làm gì : "Mạn Lệ, em dừng lại chút, chân của em còn bị thương, nếu càng nghiêm trọng, ngoan, nghe lời!" Văn Mạn Lệ hết cách , cười liếc mắt Ngô Huy cái, làm nũng : "Ôi trời, Huy, sao còn chưa chịu hiểu, người ta căn bản là bị gì cả. Người ta chỉ muốn trêu chút thôi, muốn cùng bắt bươm bướm thôi!"

      trắng ra, nếu Ngô Huy phản ứng kịp, phải là ngây người, mà là ngu ngốc luôn rồi. thở dài nhõm cái, nhìn nũng nịu trước mắt, tức giận : "Em, em vừa rồi thực làm lo lắng muốn chết. Muốn cõng thẳng, em có biết nguyện ý làm bất cứ điều gì cho em mà".

      Ngô Huy thâm tình , trong phút chốc Văn Mạn Lệ cảm thấy cảm động, khẽ mỉm cười hôn lên môi Ngô Huy cái, nhìn mặt Ngô Huy chỉ trong chốc lát đỏ bừng, cả người cứng ngắc, lại vô lương cười ha hả.

      Ban ngày ban mặt lại bị bạn hôn lén, Ngô Huy cảm giác toàn thân giống như có lửa đốt, nhìn xung quanh chút may mắn mọi người làm việc ở đầu thôn Đông cũng nhiều, mặt bên cạnh lại là núi, nên cũng hơi ổn. Nếu ở thời đại này, nhìn thấy nam nữ thân mật tránh được bị chỉ trỏ.

      Văn Mạn Lệ cảm thấy phản ứng của Ngô Huy đáng , còn chưa bao giờ để ý đến điều đó. Từ đến giờ được giáo dục theo tư tưởng của phương Tây, chỉ cần bản thân ở chung với người trong lòng, còn mặc kệ người khác nghĩ thế nào.

      Nhưng mà, vì cảm xúc của Ngô Huy, Văn Mạn Lệ quyết định về sau chú ý nhiều hơn. Trước mặt người khác
      [​IMG]
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Hai người nhau thân thiết ôm lấy nhau, hai cái trán kề bên nhau, do chiếc mũi ngăn cản nhưng đôi môi cũng cách xa đến ba cm.

      Ngô Huy cảm nhận trước mặt mình có bao nhiêu là chân thành và nhiệt tình, nhưng vì sao bản thân mình mỗi lần lại phải băn khoăn rất nhiều, phải mình đáng trước mắt này rất nhiều hay sao?

      Rốt cuộc nhìn quanh có ai có thể nhìn thấy, Ngô Huy mới mạnh mẽ ôm lấy chiếc eo thon của Văn Mạn Lệ, hai người khăng khít kề bên nhau. Ngô Huy rưng rưng nước mắt kích động : "Mạn Lệ, rất em, chúng ta kết hôn ! Kết hôn ngay ở trong thôn này được , tương lai có bão táp gì chúng ta cũng cùng nhau nắm tay vượt qua, rời bỏ, đến khi già bạc đầu!"

      Văn Mạn Lệ nhìn ít khi Ngô Huy mới chủ động được lần như vậy, thế nhưng lại có ý muốn cầu hôn, làm sao còn lo lắng điều gì, trực tiếp cười, ở khoảng cách đến ba cm đôi môi mọng đỏ để lại cái hôn sâu.

      nhắc đến hai người ngọt ngào mỹ mãn hạnh phúc đó, Cổ Tiểu Nguyệt vì muốn tạo gian riêng tư cho bạn thân ở cùng với bạn trai, nhanh chóng xoay người về phòng.

      Nhưng mà ở sân trong gần phòng, gặp Trần Tú Mai bước ra từ trong phòng Tôn Văn Nghiễm. Hai người nhìn thấy nhau, Cổ Tiểu Nguyệt thấy Trần Tú Mai quần áo lộn xộn, trong lòng hơi ghê tởm, nghĩ chuyện với Trần Tú Mai, nhanh chóng trở về phòng.

      Nhưng mà, Trần Tú Mai làm sao có thể buông tha cho dễ dàng như vậy. Trần Tú Mai chỉ ước Cổ Tiểu Nguyệt có thể biết được bản thân mình cùng với Tôn Văn Nghiễm có biết bao tư tình, bây giờ khó khăn lắm mới có thể để Cổ Tiểu Nguyệt thấy, làm sao có thể để Cổ Tiểu Nguyệt dễ như vậy.

      Trần Tú Mai cố ý cười duyên tiếng : "Ôi trời, đây phải là Cổ Tiểu Nguyệt sao, mọi người làm việc về rồi sao? Hôm nay là mệt chết, Văn Nghiễm chút cũng đau lòng người ta!" Vừa còn vừa xoa xoa eo, làm bộ như quá độ.

      Hành động này của Trần Tú Mai làm cho Cổ Tiểu Nguyệt ghê tởm thôi, rất muốn các người xảy ra chuyện gì ta làm cái rắm gì, chưa chồng ở trước mặt người ta chuyện này cũng biết ngại ngùng.

      Nhưng mà, Trần Tú Mai chính loại phụ nhữ "tam quan bất chính" có cũng chỉ là lãng phí nước miếng mà thôi. Cổ Tiểu Nguyệt mặc kệ ta, nhanh chóng nhấc chân trở về phòng.

      Trần Tú Mai nhìn bóng lưng Cổ Tiểu Nguyệt, oán hận xì tiếng khinh miệt : "Có gì đặc biệt hơn người chứ, làm bộ thanh cao cho ai xem! chính là con hồ ly tinh, hừ hừ, tôi xem có còn mê hoặc Tôn Văn Nghiễm nữa hay !"

      Ngầm thở ra, Trần Tú Mai quay về phòng bếp làm đồ ăn cho hai người sau khi đói bụng ngày.

      Sau khi trở về phòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy biết nên gì, vừa rồi Trần Tú Mai khoe bộ dáng như vậy chính là tình huống gì chứ, chẳng lẽ ta cho rằng bản thân mình ghen sao? đúng là ngu ai bằng.

      Cổ Tiểu Nguyệt thấy buồn bực muốn vào gian hít thở khí, nhưng bây giờ và Văn Mạn Lệ ở chung, nếu như mình từ gian ra, Văn Mạn Lệ trở lại, việc đó rất tốt.

      Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên đợi buổi tối Văn Mạn Lệ hẹn hò với Ngô Huy, đóng cửa lại rồi vào gian tốt, đến lúc đó nhất định phải uống đủ nước linh tuyền.

      Làm việc cả ngày, ra mồ hôi. Cổ Tiểu Nguyệt tuy rằng vẫn thơm tho, nhưng mà quần áo dính người thoải mái. muốn nhanh chóng tắm cái, nhưng mà vẫn còn phải nấu cơm, vẫn là nên nhịn chút, nấu cơm trước rồi tính sau.

      Văn Mạn Lệ cùng Ngô Huy ở bên ngoài rất lâu, hai người cũng thân mật quá độ, nên dừng thân thiết lại, chỉ chờ thời gian tốt đẹp của buổi tối.

      Ngô Huy mình trở về phòng, để lại hai chị em chuyện riêng. Cổ Tiểu Nguyệt đột nhiên cả kinh : "Gì, cậu muốn thành thân cùng Ngô Huy?" Văn Mạn Lệ biết rằng Cổ Tiểu Nguyệt phản ứng lại như vậy, nên lơ đễnh : "Đúng vậy, có được , tớ cùng Huy thành thân ngay tại thôn Miêu Thạch này, ngày mai chúng mình đến nhà trưởng thôn báo cáo, trực tiếp đến Phòng Tư Pháp đăng ký ! Ha ha!"

      Cổ Tiểu Nguyệt biết tình cảm của hai người tốt, mỗi ngày dính như keo sơn, nhưng cũng nhanh đến mức này chứ! Hai ngày mới tiếp xúc chưa đến ba ngày, muốn kết hôn, tốc độ này làm cho Cổ Tiểu Nguyệt có cách nào thừa nhận.

      Nhìn Văn Mạn Lệ ngọt ngào tươi cười, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn khuyên nhủ: "Mạn Lệ à, cậu lo lắng sao, cậu và Huy gặp nhau còn chưa đến ba ngày đấy, đùng cái kết hôn, chuyện về sau cậu nghĩ tới chưa?"

      Văn Mạn Lệ kiên định :"Tiểu Nguyệt à, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ. Tuy rằng tớ mới gặp ấy chưa đến ba ngày, nhưng bọn tớ cho nhau cảm giác giống như gặp ba năm, hai người tâm ý tương thông, thương lẫn nhau, như vậy được sao? Chỉ cần người ở bên nhau, về sau mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bọn mình cũng có thể vượt qua!"

      Biết lòng Văn Mạn Lệ sắt đá như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt cũng tiếp tục khuyên can nữa, chỉ có thể chúc phúc : "Cậu nghĩ như vậy, tớ cũng chỉ có thể chúc phúc cho hai người! Mạn Lệ, hai người nhất định phải hạnh phúc, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải cẩn thận suy nghĩ tới giây phút kiên quyết này. Cuộc sống càng ngày càng tốt, chỉ cần những người nhau có thể ở bên nhau, như vậy đời có chuyện gì có thể sánh bằng rồi!"

      Văn Mạn Lệ ôm Cổ Tiểu Nguyệt : "Cám ơn cậu, Tiểu Nguyệt, tớ biết cậu nhất định ủng hộ tớ. Tớ quyết định như thế này phải vì xúc động, tớ biết Huy là người đáng để cho tớ phó thác, đáng để cho tớ yên tâm trao thân!"

      Ôm lại Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt có chút thương cảm : "Được được, tớ biết, Mạn Lệ, chỉ là tớ có chút luyến tiếc cậu. Về sau cậu ở cùng Ngô Huy, chỉ còn mình tớ đơn thôi!"

      Văn Mạn Lệ buông Cổ Tiểu Nguyệt ra buồn cười : "Cậu sao có thể câu này chứ, cậu làm sao có thể đơn được? Tớ cùng với Huy cưới nhau, phải cũng chỉ ở phòng bên thôi sao, mấy người chúng ta vẫn ở cùng chỗ! Hơn nữa còn có chàng si tình Lý Quang Hoa chờ, cậu chỉ cần gật đầu cái, người ta chỉ hận thể nhanh chóng cướp cậu mang về ấy chứ! Ha ha"

      Vừa nhắc đến Lý Quang Hoa, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thấy ngọt ngào. liếc mắt nhìn Văn Mạn Lệ cái : " bậy bạ gì đó, Quang Hoa đâu có nôn nóng như cậu chứ!"

      Văn Mạn Lệ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt xù lông, trêu ghẹo : "Ôi trời ơi, ấy là trọng sắc khinh bạn đó, người ta thế nhưng bị ấy phê bình rồi, chuyện cưới xin chắc cũng phải chờ quá lâu đâu!"

      Cổ Tiểu Nguyệt cười hề hề, chọc chọc Văn Mạn Lệ, Văn Mạn Lệ bị nhột cười ha hả, trái phải trốn tránh, hai người trong phòng tràn ngập tiếng cười.

      Ngô Huy trở về phòng vui vẻ được, nghĩ đến chuyện những ngày sau có thể sống cùng người , trong lòng kích động phủi đất cát người. nhìn chăn chiếu sạch giường, tưởng tượng mỗi đêm giai nhân cùng mình chung chăn gối, người bỗng chốc lửa nóng thôi, rất chờ mong.

      Phía bên này, Lý Quang Hoa vui vẻ về đến Lý gia. Mẹ Lý cùng Lưu Diễm Phương chạy tới hỏi mọi chuyện. Mẹ Lý sốt ruột : "Con trai, hôm nay mọi chuyện thế nào, Cổ kia đối với con như vậy, con cảm thấy ấy có tình cảm gì với con !"

      Lý Quang Hoa kích động : "Mẹ, hôm nay con vui lắm! Tiểu Nguyệt bằng lòng cho con cơ hội theo đuổi cố ấy, con tin tưởng chỉ cần con tình, ngày nào đó ấy nhận lời! Ha ha!"

      Lý Quang Hoa ngây ngô chọc cười Lưu Diễm Phương, lôi kéo mẹ Lý còn muốn tiếp tục hỏi : "Mẹ, việc này cũng sắp thành, mẹ nhìn bộ dạng phấn khởi của Quang Hoa , nhất định Cổ đối xử với chú ấy rất tốt! Nhà chúng ta lâu nữa có việc vui, mẹ chờ uống trà của con dâu mới ! Nhưng mà đến lúc đó, mẹ cũng được chỉ xót em dâu, coi con, đến lúc đó con đồng ý đâu đó".

      Mẹ Lý cười : "Con đó, lớn như vậy còn ghen tỵ với em dâu còn chưa vào cửa, là, mặc kệ về sau ai gả vào Lý gia chúng ta mẹ cũng xót nhất là con được chưa!"

      Cả nhà vui vẻ hớn hở, quả nhiên, sau khi Lý Lương Đống cùng với Lý Quang Minh trở về nhà, biết được tin tức này, cũng vui vẻ thôi. Cũng chỉ có Lý Hà Hoa còn tính toán, quyết định nhất định phải tìm cơ hội thử chị dâu tương lai này.

      Cổ Tiểu Nguyệt còn biết bản thân mình sắp gặp phiền phức, ở trong phòng bếp nấu bữa tối đại tiệc vì Văn Mạn Lệ. Tuy rằng chỉ có khoai tây cùng với cải trắng, nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt vụng trộm bỏ thêm nước Linh Tuyền, xem như là cho Văn Mạn Lệ và Ngô Huy món quà tân hôn !

      Ha ha, đêm nay đúng là tình cảm mãnh liệt thiêu đốt cảnh đẹp! Cổ Tiểu Nguyệt tưởng tượng Văn Mạn Lệ cùng với Ngô Huy qua đêm nay chuyện tốt thành, trong lòng buồn cười thôi, biết ngày mai có thể thấy điều gì vui hay . Ừm, nhất định ngày mai phải hỏi chút Văn Mạn Lệ xem đêm tâm hôn có tư vị thế nào, ha ha!

      Cổ Tiểu Nguyệt trong đầu đều là suy nghĩ đen tối, chỉ trong chốc lát hai món mặn món canh làm xong, đương nhiên là canh củ cải rau dại, khà khà! Ba người ngồi vây quanh, Văn Mạn Lệ và Ngô Huy thiếu chút là nuốt luôn đầu lưỡi của mình, đồ ăn quả quá ngon rồi.

      Văn Mạn Lệ khó tin nhìn Cổ Tiểu Nguyệt : "Tiểu Nguyệt à, cậu làm thế nào vậy, nguyên liệu nấu ăn đơn giản như vậy, làm sao có thể làm ra món ngon thế. Cậu quả quá tuyệt vời, tớ cậu chết mất! Về sau nếu cậu gả cho Lý Quang Hoa bọn tớ phải làm sao, thể mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy".

      Nhìn Văn Mạn Lệ giống như trẻ con, Cổ Tiểu Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười : "Cậu lung tung gì vậy, tớ cũng giống người ta tổ chức cưới chui như vậy, ôi trời, bạn tốt của tớ mới tý chịu nổi rồi!"

      câu này, khiến Ngô Huy đỏ mặt, Văn Mạn Lệ kiêu ngạo : "Cưới chui làm sao chứ, cậu nếu muốn cũng có thể. Chỉ cần cậu đáp ứng, người ta là ước được đấy!"

      Đến phiên Cổ Tiểu Nguyệt đỏ mặt, oán trách : "Ăn cơm cũng ngăn được miệng của cậu, nhanh ăn xong , đêm nay của hai người là phút đáng giá ngàn vàng đấy, cần chậm trễ, tránh cho Ngô Huy sốt ruột".

      Nghe đến đây, Ngô Huy trực tiếp bị sặc, Cổ Tiểu Nguyệt quá cường hãn, lời này trước mặt vợ chồng son, cũng quá vô lương rồi.

      bữa cơm vô cùng náo nhiệt, phía bên này, Trần Tú Mai cũng bưng đồ ăn đến phòng Tôn Văn Nghiễm. Như trước đóng cửa phòng chắc lại, cười hề hề nhìn Tôn Văn Nghiễm nằm giường, nghĩ đến chuyện tốt lại tiếp tục vào buổi tối!
      Christhuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Trong phòng Cổ Tiểu Nguyệt muốn tắm rửa phải tự nấu nước, sau đó pha với nước lạnh để tắm rửa. Có thùng tròn bằng gỗ, chính là thứ mà Cổ Tiểu Nguyệt và Văn Mạn Lệ dùng để tắm rửa.

      Lu nước trong nhà bếp, mỗi sdangs Ngô Huy đều chịu khó đổ đầy, nước uống và nước rửa mặt của ba người đều lấy từ trong chum. Tuy rằng như vậy thuận lợi nhưng mà mỗi ngày có thể tắm rửa bằng nước ấm đó là chuyện rất hạnh phúc. Bản thân Ngô Huy vẫn tắm riêng, ngại ngùng dùng chung thùng gỗ với hai .

      Biết Văn Mạn Lệ cùng với Ngô Huy hoàn thành chuyện tốt. Cổ Tiểu Nguyệt quyết định nấu nước nhiều hơn, đem Văn Mạn Lệ tắm cho đầy hương, làm cho bọn họ có đêm tân hôn tốt đẹp.

      Sau khi ăn cơm xong, Ngô Huy phụ trách rửa chén, Cổ Tiểu Nguyệt giúp Văn Mạn Lệ dọn dẹp, sau đó rời khỏi phòng hái hoa. muốn lấy cánh hoa cho Văn Mạn Lệ tắm, mặt khác lại vào trong nước tắm hai giọt nước linh tuyền, cam đoan có thể làm cho Ngô Huy bị mê học đến mức dừng được.

      Mà bên này, sau khi Lý Quang Hoa về nhà, cả nhà ăn cơm nước xong, Lý Quang Hoa liền vội vàng tắm nước lạnh. Nếu sợ giai nhân ngửi thấy mùi mồ hôi người mình, muốn sau khi ăn cơm xong có thể rời khỏi nhà.

      Mang tâm tình kích động, Lý Quang Hoa thẳng đến chỗ cách phòng Cổ Tiểu Nguyệt xa. Lúc này chỉ thấy Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ xách cái giỏ muốn ra ngoài.

      Lý Quang Hoa cười ra đón : "Tiểu Nguyệt em muốn đâu, đưa em !" Lời này nếu là Tôn Văn Nghiễm ra Cổ Tiểu Nguyệt nhất định thèm để ý trực tiếp chạy lấy người, Nhưng ai mượn đứng trước lại là tên ngốc Lý Quang Hoa chứ!

      Có thể là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác Lý Quang Hoa lúc này đẹp trai vô cùng. So với ban ngày, đổi chiếc áo màu đen ngắn tay, chiếc quần màu xanh. Tóc ngắn màu đen có chút ướt, cả người nhìn thanh xuân dào dạt cao lớn uy mãnh.

      Nhìn về phía người trong lòng cười ngọt ngào, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh nhẹn : "Chuyện là, em muốn vào núi lấy chút cánh hoa, khẳng định muốn sao?"

      Vì người trong lòng cười xinh đẹp, giờ phút này cho dù Lý Quang Hoa có xuống địa ngục, khẳng định mày cũng nhăn chút mà đồng ý.

      Mang theo tên ngốc Lý Quang Hoa lên đường phía sau núi, tâm tình Cổ Tiểu Nguyệt rất tốt. Lý Quang Hoa nhìn chiếc rổ trong tay Cổ Tiểu Nguyệt, hiểu : "Tiểu Nguyệt, sao trễ như vậy còn muốn hái hoa. mình em con rất nguy hiểm, về sau nếu như muốn , nhất định phải kêu , bảo vệ em".

      người khỏe mạnh cùng, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn. Chính sở dĩ dám lên núi hái hoa là vì ỷ vào có gian bảo vệ. Nhưng mà Lý Quang Hoa đến, vẫn cho cảm giác vô cùng an toàn.

      Đối diện ánh mắt chờ đợi của Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt cười gật đầu : "Tốt, có Quang Hoa làm bạn, em cái gì cũng sợ, hì hì!"

      Lời của Cổ Tiểu Nguyệt giống như hòn đá quăng vào trong nội tâm bình tĩnh của Lý Quang Hoa, vốn dĩ ánh mắt chờ đợi biến thành lóng lánh. cố gắng áp chế nội tâm bắt đầu rạo rực, mạnh mẽ gật đầu tốt.

      Sau đó, đem Cổ Tiểu Nguyệt bảo vệ ở sau lưng,
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :