1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 136:

      nay, trong số tất cả những tú nữ mới tiến cung chỉ có Lý Yên Nhiên được thị tẩm lần còn những người khác chưa từng có cơ hội này. Thái Hậu mặc kệ, Thẩm Qúy phi quan tâm.

      Mọi người tranh đấu gay gắt nhưng cũng có ích gì.

      Từ khi Tịch Nguyệt chia sẻ tâm tư với Hoàng Thượng dường như Cảnh Đế cực kỳ cảm động.

      Chuyện quản lý cung vụ tuy theo tâm tình của nàng, nhưng mà cũng thẳng, cho dù nàng sơ suất cũng sơ suất, bởi vì cũng là phụ hoàng của bọn họ.

      Liên tục ba ngày Cảnh Đế đều nghỉ lại Khánh An Cung.

      Có điều những chuyện như thế này, nếu như Thái Hậu gì, cho dù bọn họ có xé nát khăn cũng có cách nào, mà Thái Hậu cũng coi như có chút chiều chuộng Thẩm Tịch Nguyệt.

      Lần tế thiên năm nay của Cảnh Đế lại chậm rãi tới gần, có điều chuyện này năm hai lần, quả thực cần chuẩn bị quá nhiều.

      Mọi người đều biết đây là cơ hội rất tốt, năm đó Tĩnh Tiệp dư và Tề phi đều từng mang thai đường tế thiên, người bên ngoài đương nhiên là đổ xô vào chuyện này.

      Tuy rằng chỉ có khoảng 10 ngày thế nhưng lại được độc sủng trong vòng 10 ngày đó.

      Nhưng mà khiến mọi người bất ngờ là Cảnh Đế lại chọn Thẩm Quý phi, hơn nữa chỉ có mình nàng.

      Đêm hôm trước Tịch Nguyệt nghe Cảnh Đế chuyện này, sau khi công bố, bất luận ánh mắt mọi người nhìn nàng thế nào nàng cũng để ý. Nhưng mà Cẩm Tâm lại hơi lo lắng hỏi chủ tử: "Chủ tử, nô tỳ vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Người rời , tiểu công chúa và tiểu hoàng tử đều còn . Hơn nữa chuyên sủng như vậy, Hoàng thượng...."

      Hơi giọng lại, sau khi do dự, Cẩm Tâm mở miệng: "Hoàng thương, thực phải là phủng sát(*) sao?"

      (*) Phủng nghĩa là tâng bốc, tán tụng, Phủng sát có nghĩa là tâng bốc sủng ái người ta khiến cho người ta bị người khác nhắm tới.

      Tịch Nguyệt thấy Cẩm Tâm thực lo lắng, nhếch miệng, lúm đồng tiền như hoa.

      "Phủng sát? Cần thiết phải như vậy sao? Đừng phải, cho dù thực là như vậy bổn cung cũng sợ. Nếu như được thương nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn tận tâm chia tình đó cho những người khác bổn cung tình nguyện làm cái người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió kia, hưởng thụ tôn kính của tất cả mọi người, hưởng thụ sủng ái của Hoàng thượng, hưởng thụ quyền lợi vô tận trong cung."

      Cẩm Tâm thở dài: "Nhưng mà, an toàn nha!"

      Tịch Nguyệt cười: " an toàn? Trong cung này, có chỗ nào là an toàn cả. Cẩm Tâm, ngươi hiểu đâu. Tuy những mặt khác Hoàng thượng có chút tốt nhưng ta dám khẳng định trong cung này bất kỳ chuyện gì đều nằm trong lòng bàn tay của . Cuộc tranh đoạt ngôi vị năm đó kịch liệt thế nào, tuy rằng ta trải qua nhưng cũng từng nghe qua. Hơn nữa, ta tin tưởng nhân cách của Hoàng thượng, cần chơi đùa loại trò chơi lập bia ngắm hay là phủng sát ấu trĩ như vậy."

      Cẩm Tâm nghe xong biết gì.

      Bất luận trong chuyện gì tiểu thư đều nhìn xa trông rộng hơn các nàng.

      Lại nghĩ đến tiểu hoàng tử, Cẩm Tâm đề nghị: "Nếu vậy, bằng đưa tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đến chỗ của Thái Hậu?"

      Tịch Nguyệt gật đầu, làm như vậy là đúng.

      "Ngày mai bổn cung liền qua chuyện này với Thái Hậu, có điều tuy rằng ở trong cung của Thái Hậu cũng phải cẩn thận, ngươi gọi Thúy Văn tới đây, ta có số chuyện muốn dặn dò nàng. Ngươi và Đào Nhi theo ta xuất cung. Chu ma ma mang theo Hạnh Nhi, Thúy Văn và Xảo Ninh đến chỗ của Thái Hậu chăm sóc tiểu chủ tử, Quả Nhi ở lại canh giữ Khánh An Cung.

      Cẩm Tâm đưa ra nghi vấn của mình: "Chủ tử, nếu như Xảo Ninh cũng có khiến người ta hoài nghi thân phận của nàng ấy ?"

      Tịch Nguyệt giải thích: " có chuyện gì. Nàng ấy vốn là Đại cung nữ bên cạnh ta, hơn nữa ba đứa bé tại cũng phải ăn thêm số đồ ăn khác, vì ba đứa bé, tất cả đều là hợp lý. Người ngoài đều biết ta và đứa bé ăn quen tay nghề của nàng. Nếu như quá mức cẩn thận trái lại có chút giấu đầu hở đuôi.

      "Nô tỳ hiểu."

      "Mấy ngày nay ngươi
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 137.
      Editor: trang bubble


      Muốn đến Tiểu Như, cũng coi là trọng tình nghĩa, lúc đầu vào cung, bởi vì tính tình nàng mềm yếu thường bị người khác bắt nạt, chính là bởi vì Đức Phi trợ giúp, nàng mới có thể bình yên sống qua ngày, cũng chính bởi vì Đức Phi trợ giúp đối với trong nhà nàng, cha mẹ của nàng mới có thể được sống cuộc sống tốt.

      Tổng hợp đủ loại này, Tiểu Như chính là quyết lòng đối với Đức Phi, nàng là người đơn thuần, ai đối tốt với nàng, nàng tất nhiên hiểu .

      Hôm nay Đức Phi suy tàn, nàng cũng cam tâm tình nguyện làm việc vì Đức Phi.

      "Nương nương. Hôm nay hoàng thượng công bố, do Thẩm Quý phi cùng tế trời, nô tỳ lại nghĩ, Huệ Phi tất nhiên tức giận, buổi tối lại thầm đuổi . Do nô tỳ dám tiếp cận quá gần, vì lẽ đó nghe đứt quãng, thế nhưng nô tỳ nghe đứt quãng thấy các nàng nhắc tới đứa bé gì đó, hơn nữa Huệ Phi còn đánh Vân Lam. Sau đó Vân Lam ra ngoài, nô tỳ bèn núp trong bóng tối, thấy nàng ấy vô cùng đau lòng mà có chút phẫn hận. Nô tỳ nghĩ, chuyện này cũng tính là chuyện , vội vã lại đây báo cho nương nương."

      Đức Phi vừa nghe, lông mày nhíu lại.

      Đứa bé!

      Trong cung này chỉ cần nhắc tới đứa bé, thường đều là việc lớn.

      Nhưng mà, đứa bé nào, đưa bé của ai, tại sao vì đứa bé muốn đánh Vân Lam.

      Có thể , có những phú quý kia quấy rầy, Đức Phi cũng bình tĩnh hơn nhiều.

      Trong chớp mắt, Đức Phi đột nhiên thần niệm vừa động.

      Đứa bé?

      Lẽ nào là con của chính Phó Cẩn Dao kia?

      Trong cung này đứa bé nhiều. Nhưng Bạch Du Nhiên và Tề Phi bởi vì nàng, Thẩm Tịch Nguyệt an toàn sinh ra rồi.

      tại chỉ có hai khả năng, hoặc chính là đứa bé của Phó Cẩn Dao trước kia, là bản thân nàng ta vì mưu hại mình nhẫn tâm làm mất, dù sao, lúc đó Vân Lam đúng là gần nhất. Mà khả năng khác, chính là vào lúc Thẩm Tịch Nguyệt rời ra tay đối với con trai của nàng ta.

      Nếu là loại thứ hai, vậy nàng vui mừng xem thành quả.

      Nhưng mà, nếu là loại thứ nhất vậy? Nghĩ đến Phó Cẩn Dao lại là như vậy, móng tay Đức Phi đều đâm vào trong thịt, nếu đúng là như thế, vậy nàng ta đúng là lòng dạ ác độc.

      "Tạm thời được manh động. Ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm. Thế nhưng nhớ kỹ cẩn thận, thể bị nàng ta phát . có chuyện gì vô cùng quan trọng, ngươi nên tới, tránh cho bị người khác phát ."

      Tiểu Như vừa nghe, bèn vội vàng gật đầu: "Nô tỳ hiểu."

      Chờ Tiểu Như rời , Đức Phi chăm chú cắn môi.

      Tuy rằng biết được chuyện phát triển như thế nào, hơn nữa thế lực của mình cũng bị tiêu diệt hầu như còn, nhưng may mắn thay, Tiểu Như này còn là người trung thành.

      Quả tin tức mà nàng ấy mang đến cũng có ích, lúc trước đặt nàng ấy vào Trúc Hiên, tóm lại là đối phó. Lúc đó nàng thả hơn vài người, cuối cùng lại chỉ có Tiểu Như núp lại.

      Tuy rằng trong thời gian ngắn, nàng cũng có cơ hội ra ngoài, thế nhưng nếu để nàng biết nhược điểm của Phó Cẩn Dao, vậy chính là tốt rồi.

      Ngẩng đầu cười, trong lòng Đức Phi sung sướng.

      Đến lãnh cung lâu như vậy, rốt cụôc nàng nhìn thấy tia ánh rạng đông.

      Nàng ra ngoài.

      Nàng nhất định ra ngoài.

      ***

      Cách xuất cung này cũng chỉ có ba ngày, trang@d#d#l#q#d@bubble Tịch Nguyệt gặp Thái hậu, ít thói quen của đứa bé cho Thái hậu.

      Bản thân nàng sớm phát vấn đề này, ở vấn đề con cái, dù là nàng hơi vượt qua quy củ, Thái hậu cũng ngại, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng như thế.

      Lúc đầu nàng có chút tại sao là bộ dáng này, nhưng tại đúng là có chút ràng.

      Năm đó lúc tiên đế còn sống, hậu cung tranh đấu mãnh liệt, tranh đoạt hoàng tự càng là khốc liệt.

      Xem cuối cùng cũng chỉ có hai đứa con trai của Thái hậu còn sống, hoàng tử khác vì đủ loại nguyên nhân đều còn. Tịch Nguyệt mới tin những thứ kia đều là bệnh tật, bất ngờ.

      Có lẽ là từng trải lúc trước, tại nàng càng coi trọng con cái, Thái hậu lại càng cảm thấy nàng là người thích hợp làm mẫu thân.

      Do vội vàng chuẩn bị công việc xuất cung, Tịch Nguyệt cũng chiêu đãi những phi tần tới chơi kia. Theo nàng thấy, các nàng cũng nhất định là vì lại đây hỏi han ân cần, a dua nịnh hót. Sợ rằng chính
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 138.
      Editor: trang bubble


      Phương Uyển thị dĩ nhiên là ngờ nhanh như thế bị phát giác ra tâm tư của mình.

      Càng ngờ, Thẩm Quý phi này cũng im lặng lên tiếng, ngược lại là giao phó người ban thưởng chén cháo hải sản cho nàng.

      Nàng dĩ nhiên biết hai thứ đồ này phối hợp với nhau là có độc, mặc dù đến nỗi chết người, nhưng trong thời gian ngắn biết trừ độc tố vẫn là vô cùng dễ. Hơn nữa ngoại trừ điểm này như thế rất dễ sản sinh nhọt độc.

      Đào Nhi nhìn vẻ mặt Phương Uyển thị biến đổi khó lường, cái gì cũng nhiều lời. Chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta.

      Phương Uyển thị này chọn trúng nàng làm người ra tay kia, có lẽ cũng là thấy nàng thường ngày tuỳ tiện.

      ra Đào Nhi cũng chỉ tuỳ tiện mặt ngoài, thực tế cũng phải là thế, nhìn nàng ta như vậy trong lòng vô cùng chán ghét.

      Qua lúc lâu, Phương Từ ngẩng đầu: "Tần thiếp muốn gặp quý phi nương nương."

      Đào Nhi nhếch khoé miệng dưới, cười như cười.

      "Nương nương bận bịu chuyện xuất cung, cũng có thời gian gặp ngài. Có lẽ Uyển thị nương nương cảm thấy nương nương ban thưởng cháo hợp khẩu vị ư?"

      Phương Từ cắn môi.

      "Ta muốn gặp Thái hậu. Điểm này Đào Nhi nương xen vào chứ?"

      Đào Nhi thấy nàng ta như vậy, ràng chính là muốn vạch mặt rồi. Vẻ mặt lạnh lùng.

      "Vậy xin mời Uyển thị nương nương." Đào Nhi cũng sợ nàng ta.

      Phương Từ giương đầu lên chút: "Lớn mật. đứa cung nữ nho như ngươi, ai cho ngươi mặt mũi như vậy với ta. Chẳng lẽ nương nương nhà các ngươi chính là quản thúc các ngươi như thế?"

      Lúc này, ngược lại lộ ra diện mạo của mình.

      "Nô tài dám. Chẳng qua là nô tỳ theo phân phó của nương nương đến đây. Nếu Uyển thị nương nương muốn gặp Thái hậu, vậy nô tỳ cũng thể ngăn phải? Nếu là như thế, vậy nô tỳ mới là vượt quá quy củ." Đào Nhi kiêu ngạo tự ti.

      ra bộ dáng Đào Nhi này vượt ra khỏi phạm vi dự liệu của Phương Từ.

      Dưới cái nhìn của nàng ta, Khánh An cung này chính là Đào Nhi dễ xuống tay nhất, lại cũng ngờ, cũng phải là người hiền lành.

      "Được, ngươi như vậy, vậy ngược lại là ta phải Tuệ Từ cung cầu kiến Thái hậu rồi. Cho dù là quý phi nương nương quyền cao chức trọng, nhưng cũng thể nhất định phải ép ta làm cái gì. Còn sai nô tài tới đây làm cho ta mất mặt. Trong cung này còn có quy củ."

      Phương Từ nháy mắt cho tiểu cung nữ bên cạnh, bèn có người lặng lẽ lui xuống.

      Dĩ nhiên là Đào Nhi trông thấy, chẳng qua làm bộ như cũng biết chuyện.

      Nguyên nhân muốn xem là nàng mời pho phật lớn nào đây.

      Phương Từ quả là tới tẩm cung Thái hậu.

      Nghe Phương Từ cầu kiến, Thái hậu nhìn về phía Cảnh đế và Thẩm Tịch Nguyệt bên cạnh.

      Hai người cũng gì, thưởng thức trà.

      "Tuyên nàng vào."

      Suy nghĩ chút, Thái hậu cười cười: " bằng Nguyệt nhi tránh chút?"

      Tịch Nguyệt gật đầu, để ly trà xuống, khẽ cúi. Vào điện .

      Cũng ngồi nơi đó, Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia thấy Thẩm Tịch Nguyệt rời , xê dịch vị trí.

      Cảnh đế nhìn hai đứa con trai làm như có chút ngồi yên, : "Các con cũng xuống ."

      Cũng chỉ là trong nháy mắt, phòng trong này vốn còn náo nhiệt lại chỉ còn hai người Cảnh đế và Thái hậu.

      "Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, Thái hậu. Nguyện hoàng thượng Thái hậu vạn phúc Kim An."

      Phương Từ cả người mân hồng (hoa hồng đỏ), cười xinh đẹp.

      Cũng chính là trang phục mà lúc đầu Thẩm đầu Tịch Nguyệt vào cung.

      "Hãy bình thân. Sao lúc này Phương Uyển thị lại tới đây?"

      Phương Từ có chút quật cường cắn môi nhìn hai người, cũng chịu đứng dậy.

      "Tần thiếp cầu xin hoàng thượng và Thái hậu làm chủ." Vốn là nàng đến cầu kiến, lại ngờ, hoàng thượng cũng ở đây. Vậy cũng là thu hoạch ngoài ý muốn rồi. Nàng cũng thường có cơ hội gặp được Cảnh đế, hôm nay đúng là chó ngáp phải ruồi.

      Phương Từ bắt đầu làm bộ hơn.

      "Chuyện gì?"

      Phương Từ vẫn quỳ như thế: "Lúc trước tần thiếp tặng hộp phấn cho Đào Nhi nương trong cung Khánh An. Nhưng mà ngờ, đây lại bị người cùng nhau bố trí. Đào Nhi nương lại trong phấn này có thuốc độc, còn trả lại, hãy còn , còn , quý phi nương nương bảo tần thiếp dùng cho nàng ta nhìn."

      giọt nước mắt to trượt xuống: "Tần thiếp muốn, Đào Nhi này lại , đây là chỉ ý của Quý phi nương nương, vô cùng bá đạo phách lối. Tần thiếp được biết, nương nương tuyệt đối phải là người như vậy, d!^Nd+n(#Q%*d@n nhất định là bị bầy tiểu nhân này che mắt. Tần thiếp có cách nào, chỉ đành phải cầu kiến Thái hậu, cầu xin hoàng thượng và Thái hậu làm chủ cho tần thiếp."

      Thái hậu cũng gì, bưng ly trà mím môi.

      Cảnh đế vuốt ve Ngọc Ban Chỉ của mình.

      Tịch Nguyệt ngồi ở điện , cũng có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ là khóe miệng có nụ cười.

      Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia cũng hơi hiểu, cũng có chút lo lắng, Nghiêm Vũ suy nghĩ chút, đặt tay bé của mình lên tay Tịch Nguyệt, khóe miệng khẽ động.

      Tịch Nguyệt nhìn hình miệng của cậu bé, lại là, ta tin tưởng ngươi.

      Thấy cậu bé đáng như vậy, Tịch Nguyệt vuốt vuốt tóc cậu bé, kết quả đổi lấy người bạn nhìn chằm chằm.

      Nghiêm Gia thấy bọn họ như thế, cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Mà chính thất bên ngoài ngược lại náo nhiệt.

      Mà Phương Từ thấy Thái hậu và hoàng thượng đều lời nào.

      "Hoàng thượng và Thái hậu có thể dẫn Đào Nhi kia tới thẩm vấn nghiêm khắc, tất nhiên có thể biết được chân tướng."

      sớm nghe Thẩm Quý phi đúng lý đồng ý người ta mà còn có ít ương ngạnh.

      Cũng chính là vì vậy, Phương Từ mới thế. Vậy hình như nàng càng như Thẩm Tịch Nguyệt.

      Trong cung này dịu dàng cũng được ý hoàng thượng. như thế, vậy nàng chính là phải con đường khác.

      Thẩm Tịch Nguyệt có thể thành công, nàng cũng chưa chắc thể bắt chước theo.

      "Khởi bẩm nương nương, Tề Phi nương nương cầu kiến."

      Cảnh đế hơi nhíu mày lại, nhìn về phía Phương Từ, lại quay đầu nhìn Thái hậu, bật cười.

      "Tuyên."

      Đây là câu đầu tiên mà Cảnh đế từ sau khi Phương Từ vào.

      Vẻ mặt Phương Từ cũng có biến hóa gì, nhưng mà hai người ngồi đều là người tinh.

      Cho dù nàng có vẻ mặt đặc biệt gì. Nhưng bọn họ vẫn thấy được vẻ buông lỏng từ mặt mày nàng.

      Nếu Tề Phi tới có thể làm nàng ta buông lỏng, có phải cũng gián tiếp đạo lý hay .

      Đó chính là, Tề Phi này là tới giúp nàng ta.

      Sau khi vào cửa, Tề Phi thấy Cảnh đế cũng ở đây. Trong lòng giật mình cái, nhưng vẫn rất bình tĩnh quỳ xuống thỉnh an như cũ.

      "Sao Tề Phi cũng tới đây, hôm nay Tuệ Từ cung này của ai gia đúng náo nhiệt hơn nhiều." Thái hậu cười hé miệng.

      Tề Phi : "Thần thiếp mắt thấy ngày mùa thu sắp qua rồi, thời tiết cũng lạnh xuống, bèn tự chủ trương, làm chiếc áo choàng cho thái hậu nương nương. Đây phải là làm xong rồi sao nên bèn đưa tới.
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 139:

      Tề Phi thực ngờ Cảnh Đế lại có thể như vậy nhưng mà nàng cũng thanh minh.

      Đương nhiên, có thanh minh cũng vô dụng.

      Nàng theo Cảnh Đế nhiều năm như vậy đương nhiên là hiểu được nếu như có chứng cứ xác đáng làm khó dễ ai.

      Phương Từ vẫn cố thanh minh: "Tần thiếp thực quan hệ tương khắc giữa hai vật này, xin Hoàng Thượng minh giám! Hơn nữa Quý phi nương nương dùng hải sản lúc nào cũng phải điều mà tần thiếp có thể biết được. Hoàng Thượng...."

      "Trong cung này, chỉ sợ là ai cũng biết rằng bản cung thích ăn hải sản. tại đúng là mùa hải sản, cho dù chỉ là suy đoán nhưng vẫn có khả năng rất lớn thành công." Thẩm Tịch Nguyệt từ trong phòng ra ngoài.

      Tề Phi và Phương Từ thấy Thẩm Quý phi vốn ở đây, sắc mặt càng biến đổi.

      Tề Phi có thể được đến ngày hôm nay đương nhiên cũng là người thông minh, lập tức nghĩ ra được điểm mấu chốt trong chuyện này.

      Nàng giúp Phương Từ cũng chỉ là vì gia thế của Phương Từ quá hiển hách, tính tình cũng quá thông minh, như vậy mới có thể dễ dàng nắm giữ.

      Nếu như tương lai nàng ta có đứa nàng cũng có thể chiếm lấy đứa bé đó.

      Nhưng mà thấy Thẩm Tịch Nguyệt hề có ý định bỏ qua, Tề Phi nhanh chóng ra quyết định: "Thái Hậu, Hoàng Thượng, là nô tỳ sai rồi. Nô tỳ quả thực là sau khi nghe thấy lời của cung nữ của Phương Uyển thị nên mới đến đây. Lúc trước Phương Uyển thị thường xuyên đến cung của nô tỳ ngồi chút, nô tỳ thấy tính tình nàng cũng đơn thuần nên lần này mới vội vàng chạy tới đây. Nhưng mà về chuyện tính kế Thẩm Qúy phi nô tỳ hoàn toàn biết gì cả, xin Hoàng thượng minh giám."

      Phương Từ ngờ Tề phi lại như vậy nhưng mà nàng ta cũng hiểu giờ mình đắc tội với Thẩm Qúy phi, nếu như lại đắc tội với Tề phi mình càng có lợi.

      Nàng ta cắn môi quỳ ở đó gì.

      Tịch Nguyệt ngồi xuống cạnh Cảnh Đế, bên người còn có hai đầu củ cái (*).

      (*) Mình nghĩ do ngày xưa hay búi tóc lên giống như củ cải nên đầu củ cải này ý chỉ kiểu tóc của nam tử thời xưa, đương nhiên trong trường hợp này là để chỉ hai tiểu hoàng tử.

      Thấy vậy, trong lòng Tề Phi thầm hận, nàng ta hiểu vì sao mấy đứa lại thích Thẩm Tịch Nguyệt như vậy. đến việc đối xử tốt với bọn chúng Thẩm Tịch Nguyệt làm sao có thể so với nàng ta chứ!

      Nhưng mà trong lòng Tề Phi cũng hiểu bất luận là Nghiêm Vũ hay Nghiêm Gia đều có khả năng nuôi dưới danh nghĩa của người khác. người là đích hoàng tử, người có mẫu thân cũng đứng hàng tứ phi, chỉ mới bị đày vào lãnh cung mà thôi.

      Hoàng tử thích hợp để cướp đoạt nhất thực ra là tam hoàng tử của Bạch Du Nhiên, nhưng mà tâm cơ của Bạch Du Nhiên quá sâu, nàng ta cũng có cơ hội.

      Ở trong cung này, đứa bé của mình làm sao có thể dài lâu được chứ?

      Nhưng mà Tề Phi xốc lại tinh thần, tuy lần này Phương Từ chọc giận Hoàng Thượng và Thái Hậu nhưng cũng hẳn là chuyện tốt. Chỉ cần nàng ta giữ thái độ đoan chính, chỉ cần mình vẫn là Tề phi Phương Từ này càng gây chuyện nhiều lại càng tốt. Như vậy, nếu như tương lai có thể được sủng hạnh, có thể mang thai đứa bé đương nhiên thể nuôi dưới tên của nàng ta, cơ hội của nàng vẫn còn rất lớn.

      Phó Cẩn Dao giống nàng, Phó Cẩn Dao còn rất trẻ, đương nhiên còn có thể có đứa bé của mình, như vậy, trong hàng phi vị chỉ có mình nàng là cần đứa bé nhất.

      Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải bảo vệ được phi vị.

      Thấy Cảnh Đế cũng có phản ứng gì, Tể Phi tiếp tục : "Nô tỳ làm việc lỗ mãng, xin Hoàng Thượng trách phạt."

      Cảnh Đế nhíu mày, thực ra Tề Phi bước này là đúng rồi, nếu như nàng ta cãi lại hoặc thừa nhận tất nhiên là Cảnh Đế bỏ qua nhưng nếu như nàng ta giống như bây giờ thực ra lại sẵn sàng thả cho nàng ta con ngựa(*).

      (*) Ý mắt nhắm mắt mở cho qua

      Thấy dáng vẻ thực lòng hối cải của nàng ta, sắc mặt của Cảnh Đế dịu lại nhưng cũng trách phạt quá nặng nề: "Phạt nửa năm bổng lộc của Tề phi, hồi cung tự mình kiểm điểm lại ."

      "Dạ." Tề Phi hề tham chiến, vội vàng rời .

      Tịch Nguyệt thấy bóng dáng nàng ta rời cũng có biểu tình
      [​IMG]
      KisaragiYue, Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 140.

      Tiếng bánh xe ngựa ngừng vang lên.

      Tịch Nguyệt ngồi xe ngựa, xuyên qua rèm mỏng xem quang cảnh bên ngoài.

      Nghĩ đến những chuyện khi xuất cung lần trước vẫn còn rành rảnh ở trước mắt mà lúc này nàng có đứa rồi.

      Nhớ đến tình cảnh buổi sáng khi xuất cung, tâm tình của Tịch Nguyệt lại u ám hơn chút. Mấy đứa dường như biết mẫu thân phải rời khỏi mấy ngày, sáng nay khi đưa bọn chúng đến Tuệ Từ Cung ngay cả Tiểu Ngũ Nhi bình thường có biểu tình gì cũng khóc như bệnh tâm thần, càng đến Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tứ Nhi.

      Lại nghĩ đến chính nàng cũng đỏ ửng mắt, Tịch Nguyệt cắn môi thở dài hơi.

      Đều là tại tên oan gia kia, vì sao lại cứ nhất định muốn đưa nàng xuất cung chứ.

      Cảnh Đế thấy vẻ mặt của nàng biến đổi cũng biết là nàng nhớ đứa .

      Thực ra vừa ra khỏi cung cũng nhớ bọn rồi, đặc biệt là Tiểu Kiều Kiều. Đứa bé kia thích bế nhất, chỉ cần có ở đó bé rất ít khi khóc nháo, thường xuyên nở nụ cười hở cả lợi.

      Đúng là vô cùng ngây thơ đáng .

      Lần trước khi xuất cung mấy đứa mới sinh chưa được bao lâu, khi đó chúng vẫn còn , chưa biết chọc người ta vui vẻ. Nhưng mà lần này lại khác, mỗi ngày đều gặp mấy đứa , tại đột nhiên thể gặp, trong lòng cực kỳ thoải mái.

      Theo bước tiến của xe ngực, đôi phụ mẫu bên trong xe đều lâm vào trầm tư. Mà đối tượng khiến họ trầm tư đều là mấy đứa bé ngoan ngoãn lanh lợi ở trong cung. Càng nghĩ lại càng thấy chúng đáng .

      Nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn còn tia lý trí, tuy nhớ con nhưng cũng muốn phá vỡ quy củ, vẫn dùng gương mặt tươi cười sáng ngời như mọi ngày để hầu hạ Cảnh Đế.

      Trái lại, Cảnh Đế lại thường xuyên mất hồn, luôn Tiểu Kiểu Kiều chắc cũng nhớ .

      Tịch Nguyệt nhân lúc nhìn thấy lén bĩu môi, tại sao lại nhớ chứ, ràng là nhớ người mẫu thân là nàng mà.

      Có lẽ hai người đều có tâm tư hay vì thời tiết đột nhiên chuyển lạnh mà cơ thể Cảnh Đế có hơi nóng lên.

      Tịch Nguyệt vội vàng truyền hai thái y theo là Vương Thái y và Trương Thái y.

      Cũng may là phải mắc bệnh thương hàn.

      Tịch Nguyệt yên tâm hơn nhiều nhưng mà cho dù là vậy vẫn mặc thêm lớp y phục nữa cho Cảnh Đế.

      Ngày hôm đó trôi qua cũng nhanh, chỉ mất thời gian ba ngày đoàn người đến Tự Miếu, Tịch Nguyệt vẫn ở trong gian phòng mà nàng ở vào lần trước đến đây. Nơi này hẳn là rất hoa lệ nhưng cũng có hương vị khác. Nếu có trải nghiệm tốt của lần trước Tịch Nguyệt nghĩ rằng mình càng thích nơi này hơn.

      Nhất diệp tri thu. (Nhìn lá rụng là biết mùa thu đến)

      Năm nay xuất cung hơi muộn, giờ là cuối mùa thu.

      Cảnh Đế dựa theo lệ thường, cầu phúc trong vòng ba ngày. Trong ba ngày này đều gặp bất kỳ ai, trực tiếp nghỉ lại đại điện cầu phúc.

      Mấy ngày này Tịch Nguyệt cũng loạn, ngày nào cũng ở trong phòng thêu thùa vài thứ.

      Thời gian nhàn hạ còn có thể nhớ ba đứa bé nhà mình chút, biết lần này xuất cung trở về, ba đứa bé có dáng vẻ như thế nào, có thể béo hơn chút hay .

      biết Tiểu Kiều Kiều có thể ngồi vững hay chưa.

      Đứa bé còn như vậy, biết tìm được nàng có khóc hay .

      Ba ngày, thoáng chốc qua.

      Tịch Nguyệt biết hôm nay là ngày Cảnh Đế ra ngoài.

      Nghĩ đến Cảnh Đế cũng nhớ con như nàng, hai người hẳn dừng ở đây lâu, nhất định là sau khi sắp xếp ổn thỏa lập tức khởi hành trở về.

      Tịch Nguyệt nghĩ ngợi biết có phải chuẩn bị đồ đạc trước hay thấy tiểu thái giám bên người Lai Hỷ là Tiểu Quế Tử chạy tới.

      "Nô tài tham kiến Qúy phi nương nương."

      Tịch Nguyệt
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :