1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ mèo meo

      Mẹ mèo meo New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Hic....mong chờ từng giây
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 153.2

      Edit: huyền béo

      Beta: Nhisiêunhân


      Ăn cơm xong, Tô Mặc thay thân quần áo nam nhi bằng nhung trắng, lập tức trở thành mĩ thiếu niên tuấn ai sánh bằng. Ánh mắt của Sư , Cơ Bạch, Ngu Nhiễm đều dừng người nàng, nhìn rời mắt, tâm ngứa ngáy khó nhịn.

      Bọn họ biết lần này Tô Mặc ra ngoài có lẽ ít nhất phải mười ngày nửa tháng, mấy ngày đó đều được gặp nàng, trong lòng mỗi người đều cảm thấy ngứa ngáy.

      chiếc xe ngựa lộng lẫy đậu bên ngoài, cửa xe mở ra, nam tử mặc quần áo hoa lệ bước bên xuống, trường bào màu đen thêu muôn vàn đóa hoa mai mĩ lệ, khảm vô số bảo thạch màu đỏ thẫm được cố định bằng tơ vàng chỉ bạc. tựa vào cửa sổ xe, phong tình vạn chủng khiến ai nhìn thấy cũng phải sáng mắt, Hoa Tích Dung quả là chuẩn bị kĩ lưỡng. chậm rãi rút trâm gài tóc xuống, mái tóc đen nhánh rơi lả tả vai, mị vô cùng.

      “Tiểu Mạch, gia đến đón ngươi đây.” Hoa Tích Dung ôm hai tay dựa trước xe ngựa, vẻ mặt lười biếng.

      Hoa Tích Dung vậy mà lại đeo ngọc bội, Tô Mặc thở ra hơi, coi như thức thời.

      Hoa Tích Dung nhìn Sư vờ như mới nhìn thấy, gật đầu với , thầm nghĩ Sư quả nhiên rất nhanh, sớm nắm chặt Tô Mặc trong tay rồi, ra tay trước chiếm lợi thế, tuyệt đối thể chậm trễ.

      “Sư .” Trong xe ngựa bỗng nhiên truyền đến giọng nam, trong trẻo lành lạnh dễ nghe.

      Nghe vậy, sắc mặt Sư bỗng hơi thay đổi, nhưng lại nhanh mỉm cười nhàn nhạt, “Sư huynh!”

      Tô Mặc thầm nghĩ, Sư với Tạ Thiên Dạ quả nhiên là huynh đệ, tuy nhiên lại hơi xa cách, giống hệt điều Thánh nữ ghi trong sổ.

      Cơ Bạch hơi gật đầu, “Tạ công tử.” biết cần phải giúp đối phương giấu thân phận nữa.

      Đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh của Tạ Thiên Dạ xuyên thấu ra ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt : “ lâu gặp chư vị, cả thế tử Ngu Nhiễm nữa.”

      Mắt phượng xinh đẹp của Ngu Nhiễm nâng lên, sắc mặt trầm xuống u, vẻ mặt chút thay đổi nhìn Tạ Thiên Dạ chăm chú, thấp giọng : “Các hạ chính là thái tử điện hạ của Thiên thành – Tạ Thiên Dạ?”

      biết vì sao, Ngu Nhiễm luôn cảm thấy đối phương rất quen thuộc. mở to mắt nhìn nam tử trong xe ngựa, thấy giống như nam nhân cường đại có khí thế sắc bén gặp trong mộng kia, nhưng nam nhân trong mộng lại là tiền hô hậu ủng (ngày xưa vua chúa hoặc các quan to ra, có đông quân lính hầu, đằng trước có lính ủng hộ), thanh thế rất lớn, ngồi xe hình con voi hoa lệ, cũng điệu thấp như thế.

      chắc chắn được.

      Nhưng dù sao cũng chỉ là cõi mộng mà thôi, có khả năng trở thành .

      Ngu Nhiễm tự giễu mình,
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 154.1: Đua ngựa

      Edit:Louis
      Beta: Nhisiêunhân


      Tam giới liên thông, tại nhiều người Ma giới công khai ủng hộ Hoa Tích Dung.

      Ma giới bước vào thời kì phát triển thịnh vượng, nhiều thế lực có sức ảnh hưởng lớn được phái tới. Tuy người của lão phu nhân chưa tới nhưng giờ khắp nơi có rất nhiều chư hầu, mọi người gặp gỡ giao lưu náo nhiệt, dù có thầm lục đục với nhau thế nào ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hòa thuận vui vẻ.

      xe ngựa, Hoa Tích Dung dựa vào người Tô Mặc, tuy vậy tâm tư lại nghĩ đến chuyện chính .

      chính là loại nam nhân vì sắc đẹp mà quên chuyện quan trọng.

      Tay phải ôm vai Tô Mặc, cơ thể lắc lư theo chuyển động của xe ngựa, chân gác tùy ý, đầy vẻ lười biếng. nhìn người bên cạnh, thanh gợi cảm vang lên: "Tạ lão đại, ngài cảm thấy thế nào? Cơ thể có gì thoải mái ? Muốn ta giúp gì cho ngài ?"

      Tạ Thiên Dạ biết muốn gì, đôi mắt hẹp dài chậm rãi mở ra, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên qua mọi thứ, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, chỉ có sắc mặt hơi trắng bệch, thấp giọng : "Hoa Tích Dung, đường Ma giới ghập ghềnh, sau này nhớ tu sửa lại."

      Hoa Tích Dung cười khẽ: "Đường ở Thiên Thành bằng phẳng, rộng rãi ngài quen rồi, sao có thể so với đường ở Ma giới, nhưng Tạ lão đại có lời, sau này ta làm theo."

      Tạ Thiên Dạ ừ tiếng, tuy thần sắc tốt nhưng dáng ngồi vẫn thẳng, vẫn uy nghiêm, hơi thở diễm quý trời sinh, thiên chất hơn người, lạnh lùng : "Hoa Tích Dung, nhớ kĩ ra ngoài phải gọi ta là Diệp công tử, dù sao ta cũng cải trang tuần."

      Hoa Tích Dung nháy mắt, khóe môi nâng lên, ánh mắt đẹp chuyển động, phong tình vạn chủng vuốt cằm : "Gia biết, Diệp công tử trăm công nghìn việc, thường ngày phải vất vả xử lý nhiều chuyện, bớt chuyện vẫn tốt hơn. Huống hồ, thân phận công tử lại cao quý, ai chẳng nghe tên nhân vật lớn như Tạ Thiên Dạ ngài chứ, nếu thân phận ngài sáng tỏ, còn gây kinh hãi thế nhân hay sao?"

      Dứt lời, chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc: "Tiểu Mạch, lần này chúng ta cùng Tạ lão đại...À đúng... Là cùng Diệp lão đại xuất hành, quả là cơ hội tốt! Ngươi nên mấy câu với Diệp lão đại, vỗ mông ngựa tốt vào, đây là cơ hội ngàn năm có đó."

      xong, thản nhiên ôm Tô Mặc vào lòng, quan tâm Tô Mặc có muốn hay , giọng điệu có chút lười biếng: "Chúng ta cần cho Diệp lão đại gian thoải mái chút, xe ngựa quá chật hẹp, ngươi tốt nhất nên ngồi đùi gia."

      Tô Mặc ngọ ngoậy lúc cũng thể thoát khỏi, nàng đành ngồi yên, mím môi im lặng, Hoa Tích Dung gì mặc .

      Tuy vậy, nàng biết Hoa Tích Dung cũng vì tốt cho mình. Khắp thế gian ai muốn kết giao với Tạ Thiên Dạ. Tạ Thiên Dạ chính là đại nhân vật của Tam giới, giống như vị thần. từ người con riêng có tiếng tăm, lại trở thành chủ của Thiên Thành trong thời gian rất ngắn, đủ biết lợi hại cỡ nào.

      Tin đồn về rất nhiều, vô số kể.

      tài hoa hơn người, biết núp chờ thời cơ, hơn nữa ra tay vô cùng tàn nhẫn.

      Sát phạt quyết đoán, thực lực kinh người, hơn nữa bao giờ để lại đường sống cho kẻ địch.

      Tuy rằng, Tô Mặc đôi khi cũng nhớ lại lúc mình bị nhốt ở Thiên Thành, thậm chí còn hoài nghi những nhân vật có quyền thế ở Thiên Thành, đương nhiên kể cả Tạ Thiên Dạ này. biết vì sao, mỗi khi nhần thấy Tạ Thiên Dạ nàng lại rất khẩn trương, có chút run rẩy, nhưng cũng cho nàng cảm giác rất mâu thuẫn. Nàng nghe từ trước đến nay đam mê sắc đẹp, luôn giữ mình trong sạch, cao cao tại thượng, mỗi khi có vị quan nào đưa mỹ nhân đến đều bị cự tuyệt vô tình. Hơn nữa có ham muốn khống chế quyền lực tuyệt đối, làm bất cứ chuyện gì có thể uy hiếp đến mình. Nhìn từ góc độ này, Tô Mặc tin Tạ Thiên Dạ là người nhốt nàng.

      Nàng mân mê miết Thiên Thư, dò thần thức vào tìm quyển sổ của Thánh nữ, nàng tự hỏi liệu đây có phải là nam nhân mà đệ nhất thánh nữ Ma giới si mê hay ?

      Ánh mắt Tô Mặc vẫn nhìn , rất có thể là .

      Nhưng lúc này thích hợp để nàng giao ra quyển sách của Thánh nữ,
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 154.2

      Edit: Louis
      Beta: Nhisiêunhân


      "Mẹ nó! Dám khiêu chiến với bản công tử!" Thiếu niên kia mắng to tiếng, đá bay người đánh xe xuống đất, vung roi đuổi theo, dù quần áo lụa là nhưng cũng thích cưỡi ngựa, đua ngựa kiểu này đương nhiên chơi, sao có thể cho phép tên nhóc kia qua mặt mình được.

      Nhìn xe ngựa đối phương chạy vụt lên, tốc dộ cực nhanh, hơi rối loạn.

      Sắc mặt thiếu niên quý tộc khó chịu: "To gan, ngươi dám cùng ta đua ngựa hả?"

      lập tức giơ roi chạy nhanh theo nhưng vẫn thể bắt kịp tốc độ, hai con ngựa của Hoa Tích Dung là ngựa tốt, tốc độ cực nhanh. Khoảng cách ngày càng xa, gương mặt thiếu niên ngày càng khó chịu.

      Rất nhanh đến cổng thành, mọi người thấy hai chiếc xe ngựa phóng như bay đến vội vàng nhường đường.

      Tô Mặc cười đắc ý, quay đầu lại với hai nam nhân trong xe: "Hai vị gia cẩn thận, tốc độ rất nhanh đó!"

      Hoa Tích Dung nhìn tư thế oai hùng của nàng, tim đập nhanh hơn, nhịn được huýt sáo hơi: "Tiểu Mạch, quá nhanh rồi."

      "Nhưng an toàn tuyệt đối." Tô Mặc rất tự tin.

      Tạ Thiên Dạ bình tĩnh, gì.

      Tô Mặc tinh thông lục nghệ, đương nhiên ở phương diện lái xe hề kém.

      " đến." Tô Mặc chạy chậm lại.

      "Tiểu Mạch, ngươi muốn xử lý thiếu niên kia thế nào?" Hoa Tích Dung như cười như hỏi.

      "Hoa gia, các người muốn ra mặt cứ che giấu thân phận , còn lại ta xử lý." Môi Tô Mặc cong lên, cười trào phúng.

      "Được! Lần này gia xem xem ngươi muốn làm cái gì." Hoa Tích Dung cười cười.

      lúc lâu sau, xe ngựa của thiếu niên kia cũng chạy tới.

      buồn bực quát to: "Tiểu tử kia, ngươi cả gan dám đua ngựa với bản công tử, ngươi biết ta là ai sao?"

      Nhưng khi thấy dung mạo đối phương còn đẹp hơn gấp trăm lần hơn mình, trong lòng cực kì vui, đoán thiếu niên này tám phần là trai lơ như mình.

      nào ngờ được thân phận nàng cũng lớn hơn rất nhiều, y phục hoa lệ người ra đều do Hoa Tích Dung cố tình chuẩn bị. Thiếu niên kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lập tức cười to: " ra ngươi cũng có chút nhan sắc, nhưng cũng là thứ đồ chơi thôi." Phía sau , hai tên hộ vệ cười to, dùng ánh mắt vô sỉ nhìn Tô Mặc, ở Ma giới này, ngoại trừ Hoa Tích Dung có thế lực mạnh ra các gia tộc khác đều có thể chống lại.

      "Ngươi ai là đồ chơi?" Tô Mặc nhíu mày.

      "Tất nhiên là ngươi, thế nào?"

      Tô Mặc mỉm cười, cầm roi quật vào mặt , đánh mạnh đến mức mặt ửng đỏ, nàng cười lạnh: "Giữ sạch miệng cho ta."

      Thiếu niên ngờ đối phương lại ra tay với mình, thậm chí còn ngay trước mặt mọi người, hề cho chút thể diện nào. sờ má, cảm thấy cực kì đau đớn, thẹn quá hóa giận, nâng roi lên chỉ vào Tô Mặc, miệng hung hăng: "Hay cho ngươi tiểu tử, dám đánh gia, ngươi muốn sống nữa, hôm nay ta chôn sống ngươi, cho cả nhà ngươi chôn cùng."

      Thiếu niên vung roi nhanh như cắt, công kích liên tục.

      Tô Mặc biết giở trò, thoạt nhìn có gì đặc biệt, nhưng ngờ đường roi cũng khá lợi hại.

      Nàng lập tức lui về sau tránh né, sau đó bay lên xoay người đá vào bụng cái, ngã lăn ra mặt đất, nàng cười lạnh: "Ngươi mới là kẻ muốn sống, ngu xuẩn, nếu ngươi còn những lời khó nghe, ta dùng roi đánh nát miệng ngươi."

      Lúc này, nhìn thiếu niên nằm lăn mặt đất, hai gã hộ vệ mới có phản ứng, Chúng vội vàng lấy pháp khí, quát to tiếng, ra tay đánh về phía Tô Mặc.

      Tô Mặc bay lên tránh né, hai tay nắm thành quyền, trái phải nâng lên, đánh hai gã hộ vệ răng rớt đầy đất nhanh như cắt. Nàng quen với cách đánh bất ngờ của người Ma giới, nên tránh né khó.

      "Ngươi.... Ngươi có giỏi chờ đó cho ta." Mỹ thiếu niên trừng mắt quát lớn, tìm người giúp đỡ, ngờ lần này đại diện lão phu nhân hội nghị lại gặp phải tên kia, chỉ cần đối phương phải Hoa Tích Dung là ai cũng sợ.

      "Ngươi có phải trai lơ của lão phu nhân ?" Tô Mặc bỗng hỏi.

      "Ngươi..." Thiếu niên ngờ đối phương lại biết thân phận của .

      Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá , khi biết là trai lơ của lão phu nhân, ai cũng cười khinh khi.

      Tô Mặc cười cười, ánh mắt ôn nhu như nhìn
      [​IMG]
      Mẹ mèo meo thích bài này.

    5. Mẹ mèo meo

      Mẹ mèo meo New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Bạn có thể cho mình lịch post ko vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :