1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 50: Mờ mịt con đường phía trước
      Edit: Kuto Béo
      Beta: Khánh Linh


      Cấm quân là những chiến binh được tuyển từ những binh sỹ trải qua nhiều lần sàng lọc của hoàng tộc, là đội quân chủ lực để bảo vệ Kiền thành, nên bản lĩnh cao hơn rất nhiều so với binh lính bình thường. Huống chi, tham gia trận đánh lần này còn có nhiều tướng quân của Nam Trụ quốc, khiến cho quân đồn trú căn bản có lực phản kháng. Sau hai canh giờ đọ sức, quân đồn trú cuối cùng phải nộp khí giới đầu hàng. Đỉnh núi phủ kín bằng thi thể, máu theo sườn dốc chảy xuôi xuống chân núi.

      Thấy cục diện rốt cuộc được khống chế, Sử Minh Phi thở hắt ra hơi mới hơi hơi lấy lại được bình tĩnh.

      “Bẩm Hoàng Thượng, thống lĩnh quân đồn trú bị bắt giữ.” Phía tây truyền đến tiếng thét to.

      Sử Minh Phi xách kiếm tới hướng đó. cũng muốn hỏi xem tại sao những kẻ này muốn tạo phản!

      Tịch Mân Sầm dường như cũng khá hứng thú với vấn đề này, cất bước sang hướng bên kia.

      đất có người mặc khôi giáp đen nhánh, tua đỏ đỉnh mũ, hai chân bị binh lính cứng rắn đè quỳ mặt đất, hai tay cũng bị binh lính giữ, thể động đậy chút nào.

      “Vi thống lĩnh, Trẫm đối với ngươi cũng tệ, tại sao lại ép Trẫm vào cục diện thế này? Ngươi có biết hành động vô kỷ cương của ngươi hôm nay mang đến cho Nam Trụ quốc bao nhiêu tai nạn ?” Mặt Sử Minh Phi đầy tức giận, tay cầm kiếm cũng run lên vì phẫn nộ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh khiến ai thấy cũng ràng.

      Vốn tưởng rằng lần ám sát này là do nước khác tỉ mỉ an bài. Chỉ cần có bất cứ dính líu nào tới Nam Trụ quốc cho dù kẻ ra độc thủ lần này có khó bắt đến đâu chăng nữa, cũng có biện pháp để giải thích với các quốc gia khác. Nhưng hóa ra hết thảy những việc này đều là do tay của quân đồn trú Nam Trụ tiến hành!

      Đào ra cái hố to như vậy, sao có thể giải thích cho công bằng với các nước khác đây? Làm thế nào để Nam Trụ có thể sống an bình giữa các nước khác đây?

      Vị Thống lĩnh bất mãn hừ tiếng, “ thần hầu hạ hai chủ, ngươi muốn giết cứ giết, ta khai bất cứ điều gì.” Vi thống lĩnh nhắm mắt lại, đầu ngẩng cao lên.

      dáng vẻ dũng hy sinh.

      Mạn Duẫn có thể nghe thấy tiếng quả đấm của Sử Minh Phi bóp vang răng rắc. Cũng khó mà trách , nếu ám sát lần này là mưu kế của Nam Trụ, như vậy Nam Trụ trở thành cái đinh trong mắt những nước khác. Nếu những nước khác vì muốn báo thù mà liên hiệp tấn công Nam Trụ, kết cục của Nam Trụ cũng khó mà đoán được.

      Mạn Duẫn cũng ràng lắm, Sử Minh Phi tra hỏi thế này đến tột cùng là vì mưu kế sắp đặt từ trước bị thất bại, vậy còn bị cắn ngược phát nên muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Vi thống lĩnh, hay là biết chuyện gì xảy ra vì có kẻ chủ mưu khác đứng sau màn giật giây tất cả những chuyện này.

      Nếu quả có kẻ giấu mặt, vậy chỉ mình Nam Trụ quốc gặp phiền toái lớn, mà ngay cả những quốc gia khác cũng thể may mắn thoát khỏi.

      “Phụ vương, người nghĩ thế nào?” Dù sao Mạn Duẫn mới tới thời đại này được bao lâu, muốn đến tình hình tranh đấu gay gắt giữa các quốc gia thế nào, cứ hỏi Tịch Mân Sầm là hiểu nhất.

      “Sử Minh Phi biết tình hình.” Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm Vi thống lĩnh quỳ đất, nghĩ sâu xa lúc.

      Nếu Sử Minh Phi biết chính xác tình hình, thể nào có tới vạn quân nằm xuống tại đây như vậy. Hơn nữa mấy ngày vừa qua, lại trong triều đình Nam Trụ cũng phát ra vài manh mối, nhưng còn chưa tìm hiểu được nguyên nhân sâu xa. chừng, hậu trường quả có người khác khống chế, Sử Minh Phi... có lẽ cũng là con cờ.

      !” Sử Minh Phi giơ kiếm, chĩa ngay cổ của Vi thống lĩnh, “! Ngươi rốt cuộc là gian tế nước nào phái tới!”

      Thanh Sử Minh Phi cực lớn, gương mặt tuấn tú nháy mắt trở nên dữ tợn, ánh mắt đầy ác độc, ngay cả những tướng quân chinh chiến sa trường cũng phát sợ.

      Cổ của Vi thống lĩnh bị kiếm xẹt qua tạo thành vết đỏ, máu giọt chảy xuống rơi áo giáp.

      “Thần thà chết khai!” Vi thống lĩnh đột nhiên mở mắt ra, thân mình nghiêng mạnh tới trước khiến kiếm xoẹt sâu qua cổ, máu đổ xuống ào ào ngừng, da thịt lòi ra có thể thấy dưới luồng máu chảy.

      Thân thể Vi thống lĩnh đổ nghiêng qua bên, co quắp giần giật, cặp mắt trợn trắng. Khi thân thể ngừng run cứng đờ còn cơ hội cứu sống.

      Sử Minh Phi tức giận ném phắt kiếm, hướng cấm quân quát: “Bắt giữ toàn bộ những kẻ còn sống giam vào Thiên Lao, áp dụng nghiêm hình, phải tra cho ra kẻ chủ mưu sau màn cho Trẫm!”

      ai dám tiến lên vuốt giận Sử Minh Phi. Sử Minh Phi chưa từng có cảm giác thất bại đến thế. địa bàn của xảy ra chuyện như vậy mà lại hề biết đối phương là kẻ nào!

      Nhớ tới loạt việc suôn sẻ gần đây, Sử Minh Phi phiền não giật giật tóc, nhưng dù sao thân là hoàng đế Nam Trụ quốc, nên chỉ trong chốc lát lại khôi phục được vẻ cao cao tại thượng của vị Hoàng Đế như cũ.

      Trong số các sứ giả đến Nam Trụ quốc lần này, trừ Cửu vương gia ra chỉ còn những sứ giả lên Thái Thất Sơn mà ở lại trong Hoàng Cung là còn sống.

      phải xử lý thích đáng chuyện này, “Cửu vương gia, sắc trời cũng sớm, chuyện ám sát lần này, chờ hồi cung rồi chúng ta bàn tiếp.”

      Trong đám sứ giả của các quốc gia, Cửu vương gia có thể là nhân vật đại biểu. Trước mắt, việc đau đầu nhất chính là phải đối đãi Cửu vương gia thế nào.

      Chạy trốn suốt ngày, mặc dù Tịch Mân Sầm mệt nhưng đứa bé trong ngực đúng là cần nghỉ ngơi. Tịch Mân Sầm gật đầu, dù sao chuyện này có nóng lòng cũng giải quyết được lập tức được. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, luôn luôn có thời điểm mà hồ ly phải nguyên hình.

      “Cấm quân nghe lệnh, lập tức cứu hỏa.” Vừa rồi mọi người chỉ chăm chăm lo chém giết nên ngọn lửa bên núi kia càng lúc càng bốc cao. Thấy cả trái núi sắp bị thiêu thành bình địa, Sử Minh Phi rốt cuộc cũng bình tĩnh được nữa, lập tức phân phó cấm quân trước tiên phải múc nước cứu hỏa.

      Cấm quân được huấn luyện bài bản nên lúc này trật tự phân ra, bộ phận đào hầm xử lý thi thể, những người còn lại toàn bộ gia nhập đội ngũ cứu hỏa.

      Chuyện về sau thế nào Mạn Duẫn biết, chỉ nghe trận hỏa hoạn này phải mất ba ngày mới dập tắt được.

      Trong lãnh thổ Nam Trụ xảy ra kiện lớn như vậy, đương nhiên Sử Minh Phi thể nào ở lại Thái Thất Sơn để cứu hỏa, mà cưỡi ngựa chạy về hoàng cung ngay trong đêm đó. Đồng hành còn có Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cùng mấy vị võ tướng.

      tình tuyệt đối đơn giản như vậy. Trận ám sát này có lẽ chỉ là mở màn cho chuỗi chuyện khác. Có lẽ có mưu lớn hơn nữa chờ chực bọn họ phía sau.

      Mãi đến khuya bọn họ mới về tới hoàng cung. Cửa cung nặng nề, chậm rãi đẩy ra.

      Cung đình uy nghiêm được đốt đàn hương. Chu Phi Chu Dương sau khi dàn xếp tốt cho bốn vị đại thần hậu, cũng vào hoàng cung.

      Đêm nay Mạn Duẫn ngủ được, trong lòng cứ mãi suy tính bí mật sau lưng của lần ám sát này. Kẻ cả gan làm loạn ám sát sứ giả các nước trong lãnh thổ của Nam Trụ quốc tuyệt đối phải là nhân vật tầm thường. Kể từ thời điểm ở lại bên người phụ vương, cuộc sống của nàng bị đảo lộn còn chút đầu mối nào. Mặc dù cuộc sống còn an tĩnh nữa, nhưng nàng hề hối hận. Có phụ vương làm bạn cũng đủ rồi.

      Sau lưng đột nhiên có cái tay duỗi đến, nhàng đặt lên thân thể nàng.

      “Trời sắp sáng rồi, sao Duẫn nhi còn chưa ngủ, suy nghĩ cái gì?” Trong bóng tối, Tịch Mân Sầm mở to mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ nào đó.

      Ban đêm vô cùng an tĩnh, bóng tối đen đặc, đưa tay trước mặt thấy được năm ngón tay.

      Nhưng loại an tĩnh này lại khiến Mạn Duẫn cảm thấy phiền não, trong lòng như có nỗi lo lắng mơ hồ, bởi nàng cảm giác đây là tĩnh lặng trước cơn bão táp.

      “Phụ vương, Duẫn nhi cảm giác hậu trường có đôi tay thao túng tất cả.” tại mới chỉ là lần ám sát, kế tiếp là cái gì? Mục đích của kẻ kia là gì?

      Cái biết thường làm cho người ta sợ hãi.

      “Đừng lo lắng, phải có phụ vương ở đây sao?” Tịch Mân Sầm nhàng dỗ đứa bé vào giấc ngủ, thanh vô cùng dịu dàng.

      phải Duẫn nhi lo lắng sợ hãi, mà chỉ là vì... nghĩ ra.” Nàng rất ghét mơ hồ kia.

      “Cứ thuận theo tự nhiên , kẻ giật giây này ngày bị phụ vương lôi ra ngoài sáng.” Ánh sáng lạnh trong mắt Tịch Mân Sầm chợt lóe rồi biến mất ngay.

      Nghe lời của phụ vương, Mạn Duẫn tươi cười. Vô luận phía trước là cái gì, nàng cũng cùng phụ vương đối mặt. Mặc kệ mi là thần hay là quỷ, tóm lại... Người cản ta, diệt tha.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 51: Tính toán
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Sáng sớm hôm sau ít sứ giả các nước đứng nhốn nháo bên ngoài ngự thư phòng. Chuyện ám sát Thái Thất Sơn hôm qua truyền đến đầy tai sứ giả các nước, lúc này họ đều cương quyết cầu gặp cho bằng được Sử Minh Phi, muốn phải có câu trả lời thỏa đáng.

      Tịch Mân Sầm mới vừa ôm đứa bé tiến đến lập tức bị đám sứ giả chen chúc bao quanh.

      Trong nguyên đoàn sứ giả đến Thái Thất Sơn để dự lễ nghênh đón mặt trời mọc chỉ có mấy người thuộc nhóm Tịch Mân Sầm là còn sống. Mà Nam Trụ quốc ngược lại, trừ mười mấy đại thần tử vong tất cả đều còn hoàn hoàn hảo hảo mà đứng ở chỗ này. tức giận tuyệt đối là dối. chừng lần này bị ám sát là do chính tay Nam Trụ quốc bày ra.

      “Cửu vương gia, ngài có thể kể lại tình hình hôm qua lần nữa cho chúng thần biết hay .” vị sứ giả nước ngoài xông tới, chận đường của Tịch Mân Sầm. Cũng thể trách nóng vội làm chuyện thất thố như thế, đoàn sứ giả nước lần này sứ Nam Trụ trừ ở lại hoàng cung nên sống sót, còn toàn bộ những người khác đều táng mạng tại Thái Thất Sơn. Nếu trở về nước, phải giải thích với Hoàng Thượng như thế nào cho công bằng đây.

      Tịch Mân Sầm mắt lạnh liếc bọn họ cái, “Chuyện này các ngươi cần nhúng tay, Bổn vương tin chính Nam Trụ Hoàng tự cho chúng ta cái công đạo. Nếu ...” Câu cuối ra mà được kéo dài cách ý vị, nhưng ai cũng biết ý phía trong tuyệt đối phải là lời tốt đẹp gì.

      Mọi người đồng loạt ngậm miệng, tiễn Tịch Mân Sầm tiến vào Ngự Thư Phòng. Bị đánh lén phải chỉ mình quốc gia bọn họ, mà còn có cả Cửu vương gia ở trong đó. Tính tình coi kẻ ác như kẻ thù của Cửu vương gia, các quốc gia khác xung quanh đều biết. Ví dụ như mới mấy năm trước, Bồi Du quốc phái người ám sát Cửu vương gia, cuối cùng kết quả nhận được là cả nước diệt vong. Nếu lần này là do Nam Trụ Quốc an bài việc ám sát, cần bọn họ ra mặt làm gì, Cửu vương gia là người đầu tiên dẫn binh chinh phạt.

      Từ sáng sớm, Sử Minh Phi căn dặn, hôm nay trừ Cửu vương gia ra gặp bất cứ ai. Thái giám thấy Cửu vương gia về phía bên này lập tức mở cửa chính cho vào.

      Bên trong ngự thư phòng, vung vãi đầy khắp mặt đất là những mảnh vụn của bình hoa và tấu chương phân tán khắp nơi. Bên đống hổ lốn đó vương đầy đất cát, có thể thấy được tâm trạng của Sử Minh Phi lúc này khó chịu đến cỡ nào.

      Tịch Mân Sầm thản nhiên bước tránh những mảnh vỡ bình hoa mặt đất, tới trước thư án. Mạn Duẫn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, hí mắt ra nhìn.

      Ngọc quan đầu Sử Minh Phi biết bị ném nơi nào, tóc tai tán loạn. Chỉ mới đêm thấy mà tiều tụy rất nhiều.

      mặt thư án là nhiều bầu rượu ngã nghiêng ngã ngửa, đoán chừng nốc rượu đến say suốt đêm thôi.

      “Nam Trụ Hoàng.” Tịch Mân Sầm lên tiếng trước.

      Sử Minh Phi chậm rãi ngẩng đầu, hé nụ cười bất đắc dĩ, “Cửu vương gia tới rồi à.”

      “Chúng ta nên đàm luận chuyện chánh thôi.” Tịch Mân Sầm tìm ghế dựa tương đối sạch , ngồi xuống.

      Mạn Duẫn lập tức nhảy xuống đùi , dãn cái lưng mỏi nhừ. Đêm qua, mãi cho đến hừng đông Mạn Duẫn mới miễn cưỡng nhắm mắt ngủ được. Nhưng vừa mơ màng vào giấc ngủ nghe thấy tiếng trở mình đứng dậy của phụ vương. Nàng biết phụ vương muốn gặp Sử Minh Phi để thảo luận nên lập tức kéo lấy vạt áo của , ý nàng cũng muốn nữa.

      Tịch Mân Sầm lay chuyển được ý nàng nên đành phải ôm đứa bé còn chưa tỉnh ngủ tới gặp Sử Minh Phi.

      “Cửu vương gia, như ngươi chứng kiến rồi đấy, Trẫm vừa hồi cung lập tức sai người thăm dò xem mấy tháng qua Vi thống lĩnh giao tiếp với những ai. Còn phái ra mấy người tra khảo lại ghi chép những ai ra vào Kiền Thành. Nhưng... chả thu hoạch được gì.” Sử Minh Phi đêm qua hề chợp mắt nên bọng mắt xuất quầng thâm.

      Vi thống lĩnh trước khi chết từng ... thần hầu hạ hai chủ. Rất dễ nhận thấy, chủ tử của phải là Sử Minh Phi. Triều đình có gian tế lẫn vào thế mà Sử Minh Phi lại hề biết gì cả! Hoàng Đế này xứng với chức danh của mình.

      “Tiếp theo Nam Trụ Hoàng định làm thế nào? Nếu tìm ra chủ mưu của việc ám sát Thái Thất Sơn lần này, chắc ngươi nên ngẫm lại xem phải đối mặt thế nào với chúng quốc.” Tịch Mân Sầm cách bình tĩnh, mắt chằm chằm nhìn vào hình bóng của Mạn Duẫn dạo lung tung quanh phòng.

      Mạn Duẫn lần đầu vào Ngự Thư Phòng, đông ngó ngó, tây xem xem, có vẻ rất hứng thú.

      Sử Minh Phi run rẩy đứng lên, thân thể lắc lư mấy cái, có vẻ ổn.

      “Trẫm nhất định tìm ra hung thủ đứng sau màn cho bằng được!” Sử Minh Phi kiên định thấp giọng thề, nhìn thẳng vào mắt Tịch Mân Sầm. Sau đó lại có vẻ hơi lo ngại nhìn sang Mạn Duẫn, bởi dù sao Mạn Duẫn mới chỉ là đứa trẻ tám tuổi, có số chuyện triều chính tốt nhất là nên biết.

      Tịch Mân Sầm nhàng gõ gõ cái bàn, “Có gì muốn cứ thẳng ra , Duẫn nhi rất kín miệng.”

      Đương nhiên biết Sử Minh Phi lo lắng cái gì, nhưng Duẫn nhi... tin được. Hơn nữa, đừng thấy Mạn Duẫn mới tám tuổi mà khinh thường, đôi lúc nàng còn đáng tin hơn số người trưởng thành khác.

      Sử Minh Phi biết Tịch Mân Sầm cưng chiều nữ nhi, nhưng ngờ ngay cả chuyện triều chính mà cũng dối gạt nàng.

      Nếu Cửu vương gia như thế, dĩ nhiên dám phản đối.

      “Việc thương nghị lần trước...” Sắc mặt Sử Minh Phi đầy vẻ khó xử, ánh mắt ảm đạm, miệng cứ hết há ra rồi lại ngậm lại, sau vài lần như thế mới được: “Lần trước phá hư chuyện thương nghị giữa hai nước cũng là vì Trẫm có nguyên nhân bất đắc dĩ.”

      Sử Minh Phi tay nắm thành quyền siết chặt lại, tựa hồ như muốn bóp nát cả xương tay.

      Sử Minh nhắc tới chuyện này sao, nhưng hễ nhắc tới con ngươi của Tịch Mân Sầm nhanh chóng kết băng. Tay gõ bàn khựng lại chút, rồi : “Ý Nam Trụ Hoàng là đến chuyện lần trước dẫn Duẫn nhi Hoa Liễu Nhai?”

      Nếu phải vì lo lắng cho Duẫn nhi, làm sao Tịch Mân Sầm lại có thể bỏ xuống thương nghị quan trọng như vậy mà tức giận đến Hoa Liễu Nhai để bắt người! ràng là Sử Minh Phi tính toán !

      Sử Minh Phi bị Cửu vương gia dùng cặp mắt như băng nhìn, phát lạnh đến cứng đờ.

      “Cửu vương gia, ngài nghe Trẫm giải thích trước . Lần trước là lỗi của Trẫm, nếu Trẫm cố ý phá hư, Nam Trụ quốc sớm trở thành nước phụ thuộc của Phong Yến quốc rồi.”

      Đúng vậy, nội dung cuộc thương nghị lần trước chính là Nam Trụ quốc chính thức quy phục Phong Yến quốc. Đây cũng là chuyện mà Sử Minh Phi trước lúc lên ngôi đồng ý với Tịch Mân Sầm. Lần này Tịch Mân Sầm cùng với Mạn Duẫn đến Nam Trụ cũng là vì đến lúc thực cam kết!

      Thanh gõ bàn lại vang lên, Tịch Mân Sầm bình phục cảm xúc của mình.

      dám đấu diếm...” Sử Minh Phi bước tới phía trước vài bước, “Mặc dù Trẫm lên ngôi, nhưng Ngọc Tỷ và Hổ Phù truyền quốc... căn bản là chưa vào tay Trẫm!”

      có Ngọc Tỷ và Hổ Phù Truyền Quốc nghĩa là có thực quyền! Chức vị Hoàng Đế này hóa ra cũng chỉ là hữu danh vô thực. Nếu lần trước cố ý phá hư cuộc thương nghị chuyện này bị bại lộ ngay lúc đó!

      Tịch Mân Sầm cả kinh, ánh mắt sắc bén bắn về phía Sử Minh Phi, “Lời ngươi ?”

      Mạn Duẫn cũng nghe được câu này, đồng thời quay sang nhìn chăm chú vào Sử Minh Phi.

      Trong mắt hai người thể nghi ngờ hề dấu giếm.

      Sử Minh phi : “Chuyện lớn thế này Trẫm còn lừa gạt các ngươi sao?”

      “Hai tháng trước, Trẫm mới vừa hồi cung chưa được ngày Thái y vội vã tuyên bố bệnh tình Hoàng Thượng trở nên nguy kịch. Trẫm vội vàng chạy tới tẩm cung của phụ hoàng, ngài vừa xong chuyện truyền ngôi cho Trẫm liền đoạn khí.” Hoàn toàn giao Ngọc Tỷ và Hổ Phù cho !

      Hai tháng qua, lật tung tẩm cung của phụ hoàng, nhưng vẫn tìm được hai món đồ này.

      “Trẫm, Sử Minh Phi, xưa nay hễ là giữ lời, việc Trẫm đồng ý với Cửu vương gia nhất định thực .” Dĩ nhiên, đây là tình thế bức bách.

      Nếu xảy ra chuyện ở Thái Thất Sơn, có lẽ còn có thể cố gắng nghĩ ra mọi biện pháp để tránh thực giao ước này.

      “Nam Trụ Hoàng tính toán tốt quá nhỉ!” Tịch Mân Sầm đứng lên, đôi mắt sáng rực mang đầy quyền uy nhìn thẳng vào Sử Minh Phi đầy áp lực.

      Chính mình có bản lĩnh giải quyết thế cục rối rắm lúc này liền đẩy phắt sang cho !

      Sứ giả các nước ở bên ngoài giống y như hổ rình mồi. Sử Minh Phi tự đánh cuộc, thay vì bị những quốc gia khác xâu xé, còn bằng thực cam kết quy phục Phong Yến quốc.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      chuyện, nếu tiên hoàng cố ý giấu Ngọc Tỷ làm sao lại để ở chỗ dễ dàng cho người ta phát như vậy.

      Tịch Mân Sầm cũng cảm thấy điều này vô cùng có khả năng, “Ngươi thử chuyển động hai bên chút .”

      Nam Trụ là khối thịt béo, Tịch Mân Sầm chắc chắn chắp tay nhường cho người ta. Nếu có thể buộc Nam Trụ quốc quy thuận Phong Yến quốc còn gì tốt hơn.

      Sử Minh Phi xiết chặt cái hộp , quay nó sang hướng trái chút, nhưng nó hề chuyển động. Lại thử quay sang hướng bên phải, thanh ù ù từ hốc tường truyền đến.

      Ba người lập tức nhìn về hướng tường, mặt tường lúc này từ từ nhấc lên , để lộ ra cánh cửa .

      Sau cánh cửa là cầu thang dài thông xuống phía dưới.

      “Tối đen tĩnh mịch, có thể là mật thất hay ?” Sử Minh Phi cảm khái đầu tiên. Vừa qua dốc hết sức lực để tìm Ngọc Tỷ, nhưng mục tiêu đều đặt ở tẩm cung của tiên hoàng, lại bỏ quên Ngự Thư Phòng này.

      Đường hầm là khoảng gian đen kịt, có bất kỳ ánh sáng nào.

      Có thể xây ám thất ở Ngự Thư Phòng thứ gì được chứa bên trong tuyệt đối rất quan trọng.

      Tịch Mân Sầm đề nghị trước tiên: “Vào xem chẳng phải biết hay sao?” xong, móc từ trong túi áo ra hạt châu.

      Ngự thư phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, dưới ánh sáng này hẳn nhìn ra liệu hạt châu này có chỗ nào xuất sắc.

      Nhưng lúc Tịch Mân Sầm di động hạt châu đến lối vào đường hầm hạt châu phát ra ánh sáng trắng lóa, chỉ trong nháy mắt chiếu sáng cả đường hầm tối đen như mực.

      Hóa ra là Dạ Minh Châu!

      Mạn Duẫn giật mình nhìn viên ngọc kia. phải Mạn Duẫn chưa từng trông thấy dạ minh châu, nhưng viên có thể phát ra thứ ánh sáng mãnh liệt đến thế vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nhìn thấy thứ ánh sáng như ánh sáng mặt trời này, Mạn Duẫn hoài niệm vô cùng ánh đèn quỳnh quang ở đại.

      Tịch Mân Sầm chú ý tới thần sắc của Mạn Duẫn, : “Duẫn nhi thích hạt châu này à? Đợi xong việc, phụ vương liền đưa cho ngươi.” Ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm chút tự giác của kẻ làm khách nào, tự nhiên xuống trước tiên.

      Khóe miệng Sử Minh Phi co rút lại, đây là quốc gia của cơ mà? còn chưa đồng ý mà Cửu vương gia đợi cho phép thẳng bước tiến vào! Ngộ nhỡ bên trong là cơ mật của Nam Trụ sao. Lòng hiếu kỳ càng ngày càng cao, Sử Minh Phi nhìn vào đường hầm, rốt cuộc những bậc thang này dẫn đến chỗ nào?

      Đáng lý ra lúc truyền ngôi vị hoàng đế, phụ hoàng phải chuyển giao cho tất cả những bản vẽ mật đạo giấu trong hoàng cung. Nhưng phụ hoàng chưa kịp câu nào liền qua đời, khiến cho chẳng biết chút gì về mật đạo.

      Đuổi theo bước chân của Cửu vương gia, Sử Minh Phi dò dẫm tiến từng bước vào trong đường hầm.

      Tiếng bước chân lẹp bẹp ngừng vang vọng trong đường hầm hẹp.

      Nhóm người Mạn Duẫn đến gần hết dãy bậc thang. Nhưng còn chưa tới cuối thang đột nhiên có tiếng vun vút từ phía trước truyền đến. Lỗ tai Mạn Duẫn vừa nghe được thanh này vô số mũi tên bắn tới dày đặc trước mặt.

      ra còn có bẫy tên nữa.” Xem ra thứ gì đó được chứa bên trong quan trọng.

      Trong gian hẹp thế này có chỗ để trốn tránh. Tịch Mân Sầm vọt lên đối mặt với đám tên, khí áp từ trong tay áo cuồn cuộn xuất ra ngoài.

      Mạn Duẫn chỉ cảm thấy toàn bộ đường hầm dường như cũng run bần bật theo, sau đó mưa tên rớt lộp độp xuống nền bậc thang.

      Sử Minh Phi khiếp sợ quét mắt nhìn đám tên rớt la liệt đất. Nội lực hùng hậu đến bực này cho dù là thiên quân vạn mã cũng thể sánh bằng mình Cửu vương gia. Tịch Mân Sầm đột nhiên quay đầu với Sử Minh Phi: “Nhấc chân ngươi ra, đừng đạp sai chỗ nữa.”

      Mạn Duẫn khom lưng nhìn xuống. Khối gạch nằm dưới lòng bàn chân của Sử Minh Phi thụt xuống, phỏng chừng vì vậy nên cơ quan của bẫy phóng tên mới bị khởi động.

      “Cái gì?” Dường như còn chưa phát được vấn đề, Sử Minh Phi nhấc chân lên, lúc này mới phát viên gạch này khác với những nơi khác, thấp hơn đoạn.

      Màu sắc khá đen, bất đồng với nền gạch xung quanh. Sử Minh Phi cả đêm ngủ nên tinh thần được minh mẫn lắm, nhưng sau khi đụng phải bẫy rập liền nâng cao tinh thần đề phòng đối với đường hầm tầm thường này.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên ViênDiệp Băng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 52.2: Đệ nhất sủng phi (tiếp theo)
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Ba người tiếp tục về phía trước. cánh cửa đá dần dần ra nét ở trước mặt mọi người, tách biệt mọi người với thứ gì đó giấu ở bên trong. Tịch Mân Sầm hướng hạt châu để chiếu ánh sáng lên mặt tường, duỗi ngón tay ra sờ.

      “Phụ vương?” Mạn Duẫn hiểu động tác này của Tịch Mân Sầm nghĩa là gì.

      Giơ ngón tay tới trước mặt Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm : “Nhìn đây, bụi bậm ngón tay nhiều lắm.”

      Nghĩa là sao? Mạn Duẫn nhìn chằm chằm ngón tay Tịch Mân Sầm, sau hồi lâu mới hiểu ra hàm nghĩa trong đó.

      “Như thế có nghĩa, nơi này thường xuyên có người đến.” Cho nên mới vẫn duy trì sạch như thế.

      Sử Minh Phi gõ gõ cửa đá, cửa đá phát ra thanh bình bịch có vẻ vô cùng dày nặng, lắc đầu : “Việc xây dựng Lăng của Nam Trụ Hoàng chính là chọn dùng loại đá nặng ngàn cân này.”

      Ý nghĩa y như tên gọi, cửa đá này nặng cả ngàn cân. Thường khi táng nhập thế hệ Hoàng đế vào Hoàng lăng, khi cửa đá khép lại được mở ra lần nào nữa. Nhưng bên trong đến tột cùng là cất dấu thứ gì vậy? Chẳng lẽ người xây mật thất này nghĩ có ngày nào đó vào lần nữa sao?

      Tịch Mân Sầm cũng nghĩ đến vấn đề này, trầm ngâm tới trước mấy bước, “Người kia hẳn là rất hối hận...”

      Bởi vì này câu, Mạn Duẫn lâm vào trầm tư.

      Sử Minh Phi hỏi: “Lời này của Cửu vương gia có ý gì?”

      “Các ngươi sàn nhà này , có thể thấy ràng những dấu chân. trắng ra, người này hẳn thường xuyên ở chỗ này mà bồi hồi.”

      Người nọ bồi hồi qua lại chỗ này hiển nhiên là vì sau khi khép lại cửa đá sinh lòng hối hận, cực kỳ muốn vào nhưng lại tìm được biện pháp, chỉ có thể loanh quanh bên ngoài mà lo lắng suông.

      Đối với đồ vật bên trong ám thất này, ba người càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

      Dù sao, nơi này là Ngự Thư Phòng, nơi trọng yếu của Nam Trụ quốc, nếu như có thứ gì đó giấu trong mật thất lại càng thêm quan trọng. Sử Minh Phi đầy cõi lòng là hiếu kỳ, lòng đoan chắc rằng trong mật thất có lẽ chứa bí mật vô cùng ghê gớm của Hoàng thất.

      “Cửu vương gia có biện pháp vào ?” Sử Minh Phi xoay mặt sang hướng Tịch Mân Sầm, hỏi.

      Tịch Mân Sầm cười lạnh tiếng, “Ngươi xưng Đế, sao chuyện nào cũng thỉnh giáo Bổn vương hết vậy?” Bàn về thân phận, Sử Minh Phi cao hơn bậc. Thế mà mọi việc đều hỏi ý kiến của , có phải tên này rất có chủ kiến hay ?

      Mặc dù ra, nhưng Sử Minh Phi biết, trong thâm tâm Tịch Mân Sầm rất khinh bỉ . Nhưng điều này cũng thể trách à nha, ai bảo Cửu vương gia khí độ phi phàm làm gì, chỉ cần đứng trong đám người cần phải chỉ ra mà chỉ cần nhìn thôi là biết người này luôn giữ địa vị chủ đạo. Khi mọi người còn ở trong mông lung mơ hồ chưa nhận thức được người này muốn chinh phục xong mọi người rồi.

      Mạn Duẫn tới Nam Trụ lần này chủ yếu vì muốn điều tra cho ra thân phận của mẫu thân, chứ nghĩ là dính dấp tới nhiều chuyện như vậy. Nàng tiến tới gần cửa đá, quan sát cánh cửa hồi rồi đột nhiên nghĩ đến biện pháp... Khuôn mặt nhắn nở rộ vẻ tươi cười, “Phụ vương, Duẫn nhi có biện pháp để vào.”

      Dường như Tịch Mân Sầm sớm đoán trước được, tới sau lưng Mạn Duẫn, “Lấy ra , cũng đến lúc nó phát huy công dụng rồi.”

      Sử Minh Phi ngơ ngác hiểu mấy lời đối thoại của hai cha con nhà người ta, tuy bụng ôm nghi ngờ nhưng chen miệng.

      Vốn tưởng rằng vũ khí mà Mạn Duẫn xuất ra là hỏa dược có sức công phá lớn linh tinh gì đấy, quan tâm… Nhưng rồi hóa ra nàng móc từ trong ngực ra con sủng vật choai choai, con vật trắng tinh lông mềm.

      Sử Minh Phi đột nhiên chợt nhớ lại những gì mà thuộc hạ của được phái theo sát Tiểu Quận Chúa báo lại về hành tung của nàng trong buổi đấu giá đó.

      “Đây chính là Ngạo Mao trong truyền thuyết?” Sao chỉ lớn bằng con chó con vậy?

      Mạn Duẫn gật gật đầu, “Ừ.”

      Rồi đưa ngón tay chọc chọc vào cái bụng béo phì của Tiểu Mạo Ngao. Tiểu Mạo Ngao chậm rãi chuyển mình tỉnh lại từ trong giấc, đôi mắt lộ ý bất mãn thấy , tựa như giận dỗi Mạn Duẫn quấy phá cho nó ngủ.

      Mạn Duẫn biết tiểu thú này ham ngủ, cố ý nhéo nhéo bắp chân beo béo phì phì của nó.

      “Nếu tỉnh, sau này có thịt ăn.” Tiểu Mạo Ngao này suốt ngày ngoài ăn chính là ngủ, ngày nào cũng núp trong ngực áo Mạn Duẫn, cuộc sống biết nhàn nhã đến cỡ nào.

      Giống như nghe hiểu Mạn Duẫn gì, Tiểu Mạo Ngao lập tức run xù lông lên, giẫm giẫm hai chân trong lòng bàn tay Mạn Duẫn ra vẻ ta đây tinh thần sung mãn và tình táo rồi.

      Đặt Tiểu Mạo Ngao xuống đất, Mạn Duẫn chỉ vào cửa đá kia, , “Đào xuyên qua cửa đá.”

      Móng vuốt của Tiểu Mạo ngao cực kỳ sắc bén, trời sinh là dùng để đào đá, chỉ cần cào phát vào cửa đá đá vụn rơi xuống ầm ầm.

      Trong đường hầm hẹp lúc này lập tức bị bay đầy tro bụi. Mạn Duẫn che miệng lại, lui về phía sau mấy bước.

      “Thuần dưỡng tồi.” Tịch Mân Sầm tán dương.

      Mạo Ngao là loại động vật cao ngạo, rất ít khi nghe lệnh của người. Ở bộ lạc Mãnh Lỗ vận được tôn trọng như thần linh, tương đương với hoàng tộc ở những quốc gia khác, nên tính tình khó tránh khỏi việc khá nghênh ngang.

      Thuần dưỡng ấy à? Mỗi ngày ngoài việc cho nó ăn Mạn Duẫn chả làm cái gì khác, nhưng tiểu Mạo Ngao loại động vật có linh tính.

      Trước cửa đá chất đầy đá vụn, cả lối cũng bởi vì bụi đá bay tán loạn mà trở nên mờ mờ.

      Sợ bụi đá bay vào mắt của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm giơ bàn tay to ra che kín cặp mắt của Mạn Duẫn, “Nhắm mắt lại, dưỡng thần chút .”

      Tịch Mân Sầm vốn tính thích sạch nên khi thấy bốn phía đầy tro bụi mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川). Sử Minh cũng chẳng dễ chịu gì, đứng gần cửa đá nhất nên tránh khỏi hít phải bụi bậm mà ho khan mấy tiếng.

      Chít chít... tiếng kêu vang lên bên chân Mạn Duẫn, sau đó có cái gì đó kéo lấy ống quần của nàng.

      Gỡ tay phụ vương ra, Mạn Duẫn cúi đầu nhìn thấy tiểu Mạo Ngao, cúi xuống ôm nó lên, đám lông xù mới vừa rồi còn trắng tinh mềm mại giờ trở thành màu xám bụi. Tiểu Mạo Ngao toàn thân bẩn thỉu đột nhiên lắc mình cái, lớp bụi văng xuống, lông tơ lại trở nên sạch mấy phần. Mạn Duẫn cũng ngại Tiểu Mạo Ngao bẩn thỉu, lại nhét nó vào trong lòng.

      Tiểu Mạo Ngao muốn tranh công nên lại chui đầu ra, nhìn hướng Mạn Duẫn kêu chít chít hai tiếng.

      Mạn Duẫn chỉ cần liếc mắt cái là hiểu ngay ý Tiểu Mạo Ngao muốn gì, “Về thưởng thịt cho ngươi ăn.”

      Nghe xong, tiểu Mạo Ngao khoái chí chui về trong lồng ngực của Mạn Duẫn, bắt đầu ngủ tiếp.

      Sau khi tro bụi rơi xuống hết, cửa đá xuất cửa động cao nửa thước, người trưởng thành chỉ cần cúi người là có thể tiến vào.

      Nhìn xuyên qua lỗ hổng, Mạn Duẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy trong mật thất bày mấy cái rương lớn.

      Chẳng lẽ là vàng bạc châu báu?

      Tịch Mân Sầm khoát tay xua tan tro bụi trước mặt, kéo bàn tay bé của Mạn Duẫn cùng chui qua động mà vào. Sử Minh Phi theo sát phía sau.

      Ba người vừa vào trong liền ngây ngẩn cả người mà nhìn, bốn bề là thạch bích treo đầy những bức họa của cùng . Có cười, có khóc, có vui mừng, có khổ sở... Đủ các loại thần thái, cái gì cũng có.

      Tịch Mân Sầm rung động nhìn những bức vẽ này, đôi môi mỏng quên cả khép lại.

      Mạn Duẫn nhíu đôi mày thanh tú, chẳng lẽ phụ vương biết trong tranh sao? Ít nhất dáng vẻ giật mình của phụ vương lúc này, cho tới bây giờ Mạn Duẫn chưa từng gặp qua.

      trong tranh chỉ có thể dùng hai chữ “vưu vật” để hình dung, ngũ quan tuyệt mỹ, dáng người quyến rũ mê hoặc chúng sinh. Đặc biệt là ánh mắt, vừa lộ vẻ thanh thuần, nhưng lại dường như có cất dấu tia mị. ràng là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, thế nhưng đặt người này lại vô cùng hòa hợp.

      Nếu như Mạn Duẫn là nam nhân, cũng rơi vào động lòng.

      Mạn Duẫn ràng cảm nhận được tay phụ vương cầm tay nàng mơ hồ như mạnh thêm mấy phần.

      mỹ nhân như vậy tồn tại thế gian này ư?

      cần hỏi, vẻ mặt của phụ vương và Sử Minh Phi cho nàng đáp án. có người này tồn tại. Trong lòng nàng dâng lên chút vị chua, nếu phụ vương muốn cưới nữ nhân, hẳn là người trong những bức tranh này, liệu chính mình có thể giữ lại phụ vương được chăng?

      “Sao lại... là nàng?” Sử Minh Phi ấp a ấp úng .

      Tịch Mân Sầm vốn cũng ngờ được rằng bên trong mật thất lại là cảnh tượng này, dường như nghĩ đến cái gì, nhưng rồi cuối cùng chỉ hóa thành câu: “ ngờ Sử Lương Sanh thâm tình sâu nặng đến vậy.”

      Sử Lương Sanh chính là phụ hoàng của Sử Minh Phi, Nam Trụ Hoàng đời trước.

      Toàn thân Sử Minh Phi rúng động, cũng quên truy vấn đúng sai đối với việc Cửu vương gia gọi thẳng tục danh của tiên hoàng, “Quả nhiên Phụ hoàng chỉ lòng thương nhớ nữ nhân này.” Sử Minh Phi thở dài, mấy tháng trước, chính vì phụng ý chỉ của phụ hoàng nên mới tiến vào Sầm Vương phủ để tìm người. Đáng tiếc, bọn họ cuối cùng ra về tay trắng. Mấy năm qua, phụ hoàng hề sủng hạnh bất kỳ tần phi nào trong cung, bao gồm cả Hoàng Hậu, mẫu hậu của . Sử Minh Phi vẫn biết trong lòng phụ hoàng có người, lại ngờ rằng Phụ hoàng lại giấu sâu như vậy.

      Mạn Duẫn có chút hiểu lời giữa hai người, hỏi: “Nữ nhân này rốt cuộc là ai?”

      Mạn Duẫn nhìn vài bức họa của mỹ nhân, trong ấn tượng có loại cảm giác như từng quen biết. Nhưng Mạn Duẫn biết, khẳng định là nàng chưa từng thấy người như thế, vì nữ nhân xinh đẹp thế này đủ để cho người nào gặp qua nàng là thể quên được.

      Mạn Duẫn vừa hỏi xong câu này suy nghĩ của Tịch Mân Sầm trở nên rối loạn, rồi ngay sau đó nghĩ, chuyện này dường như càng ngày càng cách chân tướng gần.

      trong tranh là phi tử mà tiên hoàng Nam Trụ lúc sinh thời sủng ái nhất.”

      Sử Minh Phi phụ họa: “Năm đó, vì nữ nhân này mà Phụ hoàng đều ngủ lại Du Nguyệt cung hàng đêm, trong cả lục cung chỉ độc sủng mỗi mình nàng.” Năm đó chính vì chuyện này mà mẫu hậu của càu nhàu với chỉ lần, trong lục cung cũng thiếu những kẻ sử dụng đủ mọi thủ đoạn ti bỉ để ép chết nữ nhân này. Nhưng lần nào Phụ hoàng cũng đều che chở cho nàng, cuối cùng mọi quyền lớn trong hậu cung đều bị nàng đoạt vào trong tay. Ngay cả mẫu hậu của cũng phải nén nhịn.

      “Nàng tên là gì?” Ngay sau đó, Mạn Duẫn đặt câu hỏi tiếp, tiến tới đứng trước bức họa của mỹ nhân, đánh giá chi tiết mỹ nhân trong tranh.

      “Nàng tên là Tư Đồ Du Nguyệt, là Đệ Nhất Mỹ Nhân mà chúng quốc đều công nhận. Số người ái mộ nàng đâu chỉ tính hàng vạn.” Tịch Mân Sầm mở nắp rương lớn, bên trong chứa đầy vật dụng trang điểm của nữ nhân, có phấn, có gương.

      “Nàng chỉ có tướng mạo bất phàm, mà kỹ thuật múa càng ai sánh kịp.” Sử Minh Phi tiếp lời, thuận tay mở ra cái rương khác. Khi còn bé, từng xem nữ nhân kia nhảy múa lần, từ đó về sau, có bất kỳ kỹ thuật múa nào mà xem vừa mắt cả.

      Bên trong rương này là y phục của nữ tử, mũi thêu y phục đầy tinh xảo, có thể nhìn ra được năm đó Phụ hoàng muốn làm cho nữ nhân này vui vẻ đến cỡ nào.

      Từng cái rương được mở ra, nhưng toàn bộ đều là quần áo hằng ngày của nữ tử. Toàn bộ những món đồ này được bảo quản chu đáo, dù cách mười năm nhưng vẫn đẹp đẽ như mới.

      “Ở trong tẩm cung phụ hoàng cũng có bức họa của nàng. Mặc dù tờ giấy nhàu nát nhưng phụ hoàng vẫn kiên trì mỗi ngày ngắm nghía mấy lần.”

      Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình của phụ hoàng đều khiến cho Sử Minh Phi muốn hận mà lại hận nổi.

      Tịch Mân Sầm như sực nhớ cái gì, nhéo vào bàn tay bé của Mạn Duẫn, “Nàng nữ nhân tốt.”

      Mạn Duẫn cân nhắc mãi mà biết những lời này của phụ vương là muốn ám chỉ cái gì, chỉ cảm thấy mùi dấm chua trong lòng càng bốc càng mạnh.

      Cả căn mật thất chỉ có khoảng hai ba mươi mét vuông. Ba người mở tất cả những cái rương ra, nhưng trừ những thứ có liên quan với Tư Đồ Du Nguyệt có bất kỳ kiện vật phẩm nào có quan hệ đến Nam Trụ hoàng triều cả. Mọi hy vọng nảy sinh trong lòng đều bị dập tắt.

      “Xem ra Ngọc Tỷ có ở nơi này.”

      Tịch Mân Sầm cũng gật đầu cái, nơi này giống như là nơi Sử Lương Sanh xây dựng nên để niêm phong ký ức của mình.

      Vừa mới chuẩn bị rời , chân Tịch Mân Sầm đá phải chỗ hơi nhô lên. Nhìn về sàn nhà, Tịch Mân Sầm nhấn nhấn giầy vào nơi đó, đột nhiên... tường mật thất lại ầm ầm dời ra đường hầm khác.

      “Xem ra chúng ta đoán sai.”
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viêndungcubi thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 52.3: Đệ nhất sủng phi (tiếp theo)
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Mạn Duẫn và Sử Minh Phi cùng nghi ngờ nhìn về phía , tầm mắt lại chuyển qua lối đường hầm vừa mới xuất .

      Đường hầm này hướng thông lên phía , suy từ dấu vết hai bên vách hẳn là mới được tạo ra bao lâu.

      “Cái này… chắc là phụ hoàng có buông tha ý tưởng tiến vào mật thất lần nữa, nên sai người tạo đường thông khác?” Khả năng này là lớn nhất, Sử Minh thể tin.

      Tịch Mân Sầm đưa ngón tay sờ sờ mặt vách đường hầm, trong đầu lại đột nhiên ra ý tưởng mới. Khóe miệng nâng lên tia cười lạnh như suy nghĩ cẩn thận việc gì đó.

      Mạn Duẫn chỉ cảm thấy nụ cười này của phụ vương thần bí khó lường quá .

      Còn Sử Minh Phi da đầu run lên. Cửu vương gia chưa bao giờ cười, đối với bất kỳ điều gì đều giữ vẻ mặt chút thay đổi. Giờ lại đột nhiên cười như vậy khiến cho có dự cảm chẳng lành.

      “Bổn vương nghĩ... Chúng ta nên phái người Hoàng Lăng chuyến.” Dắt tay Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm Sầm tiến về phía đường hầm mới.

      Khi ba người ra khỏi đường hầm bên ngoài phải là Ngự Thư Phòng nữa, mà là chỗ núi giả trong Ngự Hoa Viên. bầu trời xanh trong phiêu lãng vài đám mây trắng, ánh nắng tươi đẹp phủ đầy cả Ngự Hoa Viên.

      Hoàng Lăng làm gì?” Trực giác cho biết Cửu vương gia phát ra cái gì đó, nhưng Sử Minh Phi dám nghĩ theo phương diện đó. Tịch Mân Sầm đưa tay sờ gõ núi giả, tìm được khối đá hình củ ấy khác thường. Vừa chuyển động nó núi giả từ từ dịch chuyển về hướng đường hầm, cuối cùng miệng đường hầm hoàn toàn bị núi giả chận lại.

      “Nam Trụ Hoàng còn chưa nhìn ra à?” Tịch Mân Sầm liếc xéo Sử Minh Phi cái, đáp án bày ra ràng trước mặt rồi còn gì.

      Chẳng lẽ còn muốn lừa mình dối người?

      Mặc dù thực hiểu phân tranh giữa hai nước, nhưng Mạn Duẫn theo những đầu mối này cũng tìm ra đáp án.

      Nàng tin Sử Minh Phi lại nhìn ra, quay đầu nhìn về Sử Minh Phi, : “Vừa nhìn thấy, dấu vết để lại đường hầm này khẳng định là chưa tới tháng. Nếu trong khoảng thời gian này có người vào bên trong, ngươi cho đó là ai?’’

      Mạn Duẫn trắng ra, nhưng lúc này Sử Minh Phi bị hàm nghĩa trong lời của nàng làm cho khiếp sợ đến ra lời. Ý tưởng kia đáng sợ, ngay từ lúc lên trong đầu bị bác bỏ lập tức!

      “Điều này có khả năng!” Sử Minh Phi vung áo bào, “Phụ hoàng an nghỉ là do Trẫm tự mình đưa vào an táng trong Hoàng Lăng! theo có hơn ngàn người, thể nào làm giả được.”

      “Nếu như giả ngay từ đầu?” Tịch Mân Sầm hỏi ngược lại.

      “Những thứ bày trong mật thất ngươi cũng thấy đó thôi. Nếu như Sử Lương Sanh quên được Du Nguyệt, đoán chừng dù có chết cũng muốn những bức họa này chôn theo.” Nhưng Sử Lương Sanh hề làm gì, cứ im lặng mà chết. Ngay cả Ngọc Tỷ và Hổ Phù cũng giao vào tay Sử Minh Phi.

      Nếu như ý nguyện của là muốn truyền ngôi cho Sử Minh Phi, hẳn là khi biết tình huống thân thể mình nhất nhất giao phó ràng mọi việc.

      Nhưng vừa vặn lúc Sử Minh Phi chạy về tới Nam Trụ người này lại bất ngờ đột tử. đống lớn lý do như vậy đủ khiến cho người ta hoài nghi.

      Ý nghĩ này khiến cho Sử Minh Phi rất khó tiếp nhận. nắm chặt quả đấm, vung quyền đập vào núi giả. quyền này dường như dùng hết sức lực, Sử Minh Phi lại là người luyện võ công, núi giả ken két mấy tiếng rồi lập tức vỡ tan.

      Đầu quả đấm chảy ra máu tươi, từng giọt rơi xuống khiến người ta run sợ.

      Mạn Duẫn biết Sử Minh Phi rất khó chịu, phụ thân mà tôn kính nhất giả chết, thậm chí còn xem nhi tử mình sủng ái nhất như con cờ để tùy tiện bài bố. người cao cao tại thượng như thế nhưng cũng có ngày bị lợi dụng, điều này có thể loại sỉ nhục.

      Tính toán tới lui người khác, cuối cùng lại bị chính phụ hoàng mình tính toán mà hề biết, buồn cười đến dường nào.

      “Hoàng cung chính là như vậy. Ngươi là Hoàng đế nên thể thoát được.” Tịch Mân Sầm chỉ vận mệnh của Sử Minh Phi.

      Nhìn thấy máu tươi vẫn chảy nắm đấm của Sử Minh Phi, trong lòng Mạn Duẫn khỏi căng thẳng. Máu chảy trong con người này có cùng huyết mạch với nàng. Nắm tay phụ vương, nội tâm Mạn Duẫn thấp thỏm.

      Sử Minh Phi vẫn chịu tin, ngước mắt nhìn lên, “ tình và lý thể nào, phụ hoàng là Hoàng đế Nam Trụ, thể nào bày ra lần ám sát này.”

      Ám sát đội ngũ sứ giả tạo ra bất lợi rất lớn đối với Nam Trụ. Phàm là người trong hoàng thất làm chuyện ngu xuẩn như vậy, chi là phụ hoàng vô cùng dũng uy vũ của .

      “Ai thể?” Tịch Mân Sầm dắt Mạn Duẫn ra khỏi bóng nắng của núi giả. “Nếu như ngay từ đầu Sử Lương Sanh quan tâm đến tồn vong của Nam Trụ sao? Ngươi cho rằng có thể làm ra chuyện như vậy ?”

      Sử Minh Phi cả kinh khép miệng được. Đùa gì thế... Năm đó phụ vương thống lĩnh quân tướng đối chiến ác liệt cùng Phong Yến quốc sa trường, mất ăn mất ngủ, toàn tâm toàn ý đều đặt lên việc củng cố Nam Trụ, sao có thể lúc này lại thèm để ý đến tồn vong của Nam Trụ?

      Tịch Mân Sầm tự nhận là quá nhiều rồi, còn Sử Minh Phi có tin hay chính là chuyện của . Nam nhân kia tồn tại đầy cường hãn, năm đó nếu chính sử dụng ít ám chiêu có lẽ đắc thắng trong trận chiến tranh kia.

      Người nọ tỉ mỉ bày ra lần ám sát này mục đích đơn giản chỉ có , Tịch Mân Sầm hiểu điều đó. Dù sao năm đó đấu cường mạnh đấu mưu trí với , giữa hai người cũng hiểu biết nhất định về nhau.

      Ánh sáng ác độc khẽ lóe lên trong mắt . Nếu như người nọ chết... biết đâu lại cuộc gió tanh mưa máu lần nữa?

      thù hận giữa bọn họ phải chỉ có dùng đôi ba câu là có thể hết. Nếu là người nọ, cũng hận thấu xương y như thế... Đặc biệt, hôm nay sau khi tiến vào mật thất, Tịch Mân Sầm càng hiểu hơn việc người nọ hận mình đến thế nào.

      Mạn Duẫn nhìn ra phụ vương muốn che giấu cái gì, nhưng ngại Sử Minh Phi cũng đứng ngay đây nên mở miệng hỏi.

      giọng lanh lảnh vọng lên từ phía sau Ngự Hoa Viên.

      “Hoàng Thượng, rốt cuộc tiểu phẩm tử cũng tìm được ngài.” Thanh của thiếu niên khá ngây ngô, mặt đầy mồ hôi, vừa dừng lại liền chống hông thở hồng hộc.

      Mạn Duẫn vừa quay đầu lại nhận ra ngay tên tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám hướng ba người hành lễ, khi thấy Sử Minh Phi tóc tai bù xù nhếch nhác vội vàng kéo ống tay áo che cho , “Hoàng Thượng, sao ngài lại có bộ dạng này, nếu bị các đại thần nhìn thấy lại bị là...”

      Dáng vẻ Sử Minh Phi lúc này giống như vừa tỉnh ngủ, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu. Dáng vẻ như vậy rất khó có thể khiến người ta nghĩ đó là Hoàng đế vô cùng tôn quý.

      Sử Minh Phi kéo tay áp của xuống, “ cần che che giấu giấu làm gì, thấy cứ thấy , Trẫm là Hoàng Thượng, đến phiên đại thần chỉ chỉ chỏ chỏ sao?” Hôm nay chịu quá nhiều đả kích, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý xem chính mình trông nhếch nhác thế nào.

      Tiểu thái giám theo bên người Sử Minh Phi nhiều năm nên khá hiểu . Nhìn dáng vẻ của thất vọng như vậy chắc chắn là đại gì đó xảy ra. Mắt hướng sang phía Cửu vương gia, vừa định mở miệng nam nhân đối diện lại giành trước.

      “Ngươi thừa nhận cũng vẫn là , nếu ngươi hoài nghi lời của Bổn vương, ngươi cứ phái người lẻn vào Hoàng Lăng mà mở quan tài ra, nhìn xem trong đó là gì. Còn về sau... ngươi muốn làm thế nào, cứ nghĩ kỹ rồi hãy với Bổn vương.” Nếu như hung thủ sau màn là Sử Lương Sanh, trước mặt Sử Minh Phi chỉ còn hai con đường.

      Thứ nhất, quân pháp bất vị thân, bắt Sử Lương Sanh ra để cho các vị sứ giả cái công đạo. Còn con đường thứ hai, ủng hộ Sử Lương Sanh, đối địch cùng toàn bộ thiên hạ.

      mặt là lê dân bách tính của Nam Trụ; mặt kia, là phụ hoàng thân sinh.

      Đây là lựa chọn nhân nhượng. Lựa chọn mặt nhất định phải bỏ qua mặt kia.

      Chớp mắt là đến giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh đầu, ánh mặt trời hoàn toàn bao lấy Ngự Hoa Viên.

      Tịch Mân Sầm rất chú trọng đến việc ăn uống hằng ngày của Mạn Duẫn, hạ quyết định phải nuôi đứa bé đến trắng trẻo mập mạp cho bằng được. đưa đôi tay vòng qua dưới nách Mạn Duẫn, ôm đứa bé vào trong ngực, sải bước quay về Điềm Uy cung, để mặc Sử Minh Phi đứng lại nơi đó mình.

      Hai mắt Sử Minh Phi đầy tơ máu, nơi bàn tay máu vẫn còn tích tóc rỏ xuống, nhưng dường như có cảm giác gì nên cứ để mặc cho máu tươi ra chảy đầy đất mà có ý muốn vào băng bó.

      Ngược lại, tiểu thái giám nhìn thấy mà nóng lòng, xé toang bên ống tay áo, nâng tay của lên bắt tay vào băng bó.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viêndungcubi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :