1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      câu kết trang của lục thời tếu quá:059::059::059::059:

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Like trước đọc sau, đêm rồi cày để mai dậy cày thôi. Ahuhu
      Cơ mà thank nàng @lolemcalas nhoa :-*
      lolemcalas thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Sr mọi người để đợi lâu nha, vì tại mình ở VN nên vào CQH bị lỗi hoài. Hôm nay mới có thể onl mà up truyện được.

      Chương 038
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Hơi lạnh bốc lên thông qua chiếc li thủy tinh chạm khắc, ba người ngồi đối diện với nhau, khí im lặng bao trùm cực kì quỷ dị.

      Lục Phồn nhìn cậu em trai chễm chệ khoanh tay trước ngực ngồi ghế sa lon, cộng thêm Giản Ngộ Châu đàng hoàng nghiêm túc ngồi bên ghế đẩu, nhịn được phát biểu ý kiến: “Khụ, hơi trễ…”

      Lục Thời đưa tay, nghiêm túc : “Chị, đừng gì hết, giờ là lúc em phải chuyện với ta”.

      Lục Phồn: “…”

      Dáng người Giản Ngộ Châu vừa cao vừa dài, ngồi ghế đẩu cũng thấy khó chịu lắm, nhưng vẫn nghiêm chỉnh như kiểu rửa tai lắng nghe.

      Lục Thời ho tiếng, hai chân bắt chéo: “Tôi muốn hỏi mấy vấn đề”.

      “Hỏi ”.

      “Mấy làm minh tinh tháng kiếm được bao nhiêu?”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Lục Phồn: “…Đừng làm rộn nữa, ngủ cho chị”.

      Lục Thời vội vàng quay về vẻ nghiêm túc: “ chính , chính … Sao quen chị tôi? Bên nhau bao lâu rồi?...”

      Giản Ngộ Châu trả lời từng câu , mất kiến nhẫn chút nào, thậm chí còn nghiêm chỉnh khác gì gặp trưởng bối của .

      Trong vấn đề tình cảm của chị mình, Lục Thời cực kì nhiệt huyết, hơn nữa trong mắt cậu hình tượng của chị to lớn biết nhường nào, vì thế cầu đối với rể cũng phải cao như thế, nghe Giản Ngộ Châu trả lời xong, cậu sờ cằm cái trầm lặng. Giản Ngộ Châu muốn mặt có mặt, muốn tiền có tiền, hình như chẳng có gì tốt cả…

      Cậu nghĩ nhưng sao mình cứ thấy sảng khoái vậy này? Giản Ngộ Châu là đại minh tinh, lại qua lại với chị cậu, chắc là thoải mái. Lục Thời túm được điểm tối, đâm ngày vào tử huyệt: “Thế nhỡ sau này chị tôi bị truyền thông chụp được, fan mắng chửi sao đây?”

      Có lẽ Giản Ngộ Châu cũng suy nghĩ đến vấn đề này rồi, nên ung dung đáp lại: “Cái này em cứ yên tâm”. hơn nhìn sang Lục Phồn: “Chắc chắn để chị em phải tủi thân đâu”.

      Lục Thời bĩu môi, liếc Lục Phồn cái: “Chị, đàn ông cứ lời ngon tiếng ngọt thế đó, chị nhất định được tin đâu đấy”.

      Giản Ngộ Châu: “Cố tình gây ”.

      Lục Thời hét lại: “Ai cố tình gây ?”

      Lục Phồn ngồi giữa hai người họ, mặt Lục Thời ra vẻ “em là em trai chị, chị được thiên vị người kia”. Giản Ngộ Châu lại “ là người đàn ông của em, em được thiên vị em trai”.

      dở khóc dở cười đành đứng ra hòa giải: “Bây giờ muộn lắm rồi, có gì mai trao đổi tiếp”.

      Lục Thời bực bội trừng mắt nhìn Giản Ngộ Châu, cậu có cảm giác uất ức vì chị mình bị cướp .

      Giản Ngộ Châu bị trừng mắt như vậy, đương nhiên trong lòng cũng sao vui nổi, Lục Thời là người thân duy nhất của Lục Phồn cho nên cũng phải để lại ấn tượng tốt mới được. Thế là nhướng mày đứng dậy: “Thiếu chút nữa quên, Lục Thời có quà cho em đây”.

      “Tôi thèm”.

      Tuy ngoài miệng vậy, nhưng Lục Thời vẫn đưa mắt nhìn sang, bỏ sót bất cứ hành động nào của người nọ. Giản Ngộ Châu vào phòng ngủ lấy chiếc hộp ra.

      Lục Phồn: “ mua gì thế, cần để ý đến nó đâu, nó cứ làm trò thế đó”.

      Giản Ngộ Châu cười cười để ý: “Lễ ra mắt cũng cần thiết mà”.

      Lục Thời mở nắp hộp ra, nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai newera mới nhất trợn trắng mắt lên, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cậu hét: “ là cái người trong bệnh viện….”

      Giản Ngộ Châu gật đầu: “Lễ mọn thôi mà, em nhận nhé”.

      “Được được được, sao mà nhận được chứ”.

      Lục Thời cười hì hì, quay người lại vỗ vai Giản Ngộ Châu như thể em tốt: “Em giao chị em cho là thấy yên tâm rồi. nhớ đối xử tốt với chị em nhé!”

      Giản Ngộ Châu mỉm cười: “Đương nhiên”.

      Lục Phồn: “…”

      Lục Thời quay về ngủ cũng trở thành vấn đề nan giải.

      Nhưng Lục Thời lại phản ứng rất nhanh, vỗ vai Giản Ngộ Châu rồi : “Chị, em ngủ với rể nhé”.

      rể cái gì… Lục Phồn hơi nguýt cậu cái: “Hay là em ngủ dưới đất , giường có 1m50 sao hai người đàn ông chen chúc đó được”.

      Giản Ngộ Châu lập tức phụ họa: “Đúng”.

      Lục Thời oán thầm, muốn ngủ với chị em chứ gì.

      Cuối cùng, Giản Ngộ Châu được ngủ cùng giường với Lục Phồn. Hai người đều mặc áo ngủ khá mỏng, nằm chung chỗ cũng thấy hơi lúng túng, cho nên dám xích lại gần, sau khi tắt đèn, trong gian phòng càng trở nên yên tĩnh, còn nghe được tiếng hít thở của nhau.

      Cơ thể Giản Ngộ Châu hơi căng thẳng, nghĩ đến chuyện Lục Phồn ngủ ở cạnh bên, lòng lại thấy hơi ngứa ngáy, mùi sữa tắm nhàng người lan tòa, càng ngửi càng thấy rục rịch hơn,. nhích lại gần, vòng lấy người , Lục Phồn cũng nghiêng người sang dúi đầu vào lồng ngực.

      Chỉ ôm ấp thế thôi Giản Ngộ Châu thỏa mãn lắm rồi. như thể dỗ dành con trẻ, vỗ sau lưng Lục Phồn, mãi đến khi hô hấp của dần chậm lại, mới ngừng tay, vén tóc qua trán, cúi đầu hôn khẽ khàng lượt, khóe miệng cong cong, cuối cùng mới dần dần tiếng vào mộng đẹp.

      Sáng sớm ngày hôm sau khi Lục Phồn tỉnh lại, Giản Ngộ Châu vẫn còn nằm ngủ, khuôn mặt góc cạnh ngày thường dưới nắng mai càng dịu dàng hơn hẳn, Lục Phồn đưa tay chống đầu, lẳng lặng nhìn , ngón tay nhàng miêu tả theo đường nét khuôn mặt đó.

      Giản Ngộ Châu ngủ sâu, trước đây chỉ động tĩnh thức dậy ngay, vậy mà hôm nay lại ngủ ngon đến vậy, Lục Phồn xoa xoa nắn nắn mặt cả buổi mà chỉ khẽ cau mày mở mắt.

      Lục Phồn nhìn nhăn nhó phì cười vui vẻ, đùa nữa, rón rén xuống giường chuẩn bị bữa sáng cho hai người đàn ông kia.

      Mùi cháo trứng muối thịt nạc thơm nưng nức, Lục Phồn lấy ba quả trứng gà, định làm bánh rán trứng, nhưng vừa mới đánh trứng cho vào chảo xong cơ thể lọt vào vòng ôm từ phía sau. hoảng hốt làm trứng tràn ra ít, nghiêng đầu nhìn lại, là Giản Ngộ Châu.

      bực bội đưa khăn lau sạch bàn: “Sao ngủ thêm?”

      “Cứ cảm giác mất cái gì đó, tỉnh lại mới thấy em đâu”. Cằm Giản Ngộ Châu đặt vai , giọng vẫn còn hơn khàn đục.

      “Nấu cháo à? Thơm quá”.

      “Ừm, rửa mắt trước , em làm bánh rán, nhanh thôi”.

      Giản Ngộ Châu vốn muốn hôn lúc, nhưng nghĩ tới chuyện mình còn chưa đánh răng rửa mặt, nên đành phải nhịn xuống, vào phòng vệ sinh rửa mặt.Qua năm phút, Lục Phồn dọn bữa sáng lên bàn ăn xong, Giản Ngộ Châu mới tới hôn cái, sau đó ngồi yên vị: “Lần đầu tiên được ăn bữa sáng em làm”.

      Lục Phồn nghĩ lại cũng thấy đúng, trước đây chỉ có bữa trưa và tối. Hai người ngồi xuống đối diện nhau, ăn bữa sáng đơn giản nhưng lại cực kì ấm cúng. Chờ đến khi Lục Thời rời khỏi giường, hai người ăn xong bữa sáng của mình, chuẩn bị ra ngoài hò hẹn.

      Lục Phồn cầm lược thò đầu ra khỏi phòng rửa tay: “Bữa sáng của em còn nóng đấy, tự lấy , bữa trưa đừng ăn mì, trong tủ lạnh có sủi cảo đông đấy”.

      Lục Thời vẫn còn mơ màng: “Hai người đâu vậy?”

      Giản Ngộ Châu mang mũ vào ngang qua cạnh cậu, bỏ lại hai chữ “hẹn hò” khác nào đòn tấn công dữ dội vào tầng lớp độc thân. Lục Thời tin nổi: “Hai người hẹn hò á? sợ bị fan và báo chí nhận ra à? Chúng ta nên ở nhà chơi game xem phim gì đó , còn có thể ăn cơm vui vẻ mà”.

      Lục Phồn ra khỏi phòng vệ sinh, trìu mến sờ đầu cậu, nhưng câu trả lời lại hết sức vô tình: “Chị mua KFC về cho nhé”.

      Lục Thời yên lặng rơi nước mắt: “Có thể mang bạn về cho em ?”

      Lục Phồn nhún vai, tỏ ý lực bất tòng tâm.

      Mãi đến khi hai người hi hi ha ha ra ngoài, đóng sầm cửa lớn hề lưu luyến, Lục Thời mới tiếp nhận được chuyện mình bị chị ruột bỏ rơi trong nhà. Họ còn hỏi xem cậu có muốn cùng nữa!!!

      Mặc dù hẹn hò, nhưng hai người cũng khoogn có kế hoạch gì chi tiết. Thế là Giản Ngộ Châu lên mạng tìm xem quy trình hẹn hò của các cặp tình nhân.

      Tình nhân bình thường: Xem phim, ăn cơm, dạo phố, thuê phòng thịt thịt.

      Tình nhân văn nghệ: Tây Hồ, ăn cơm, nghe ca nhạc, thuê phòng thịt thịt.

      Tình nhân thích chơi: Công viên trò chơi, cơm tối, quán bar, thuê phòng thịt thịt.

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Lục Phồn biết vì sao sắc mặt lại lạ lùng như vậy, hỏi: “Sao thế?”

      Giản Ngộ Châu ho khụ tiếng, cất điện thoại : “ có gì”. đờ đẫn chuyển đề tài: “Em muốn khách sạn nào?”

      Lục Phồn: “…Cái gì?”

      Giản Ngộ Châu cảm thấy mình bị hai chữ kia tẩy não mất rồi, vội vàng rửa lại: “Em muốn đâu chơi?”

      Lục Phồn suy nghĩ chút, đột nhiên hai mắt sáng lên: “ xem phim , Xuyên Xuyên mới ra bộ phim mới, mặc dù chỉ là khách mời thôi nhưng cũng được đánh giá cao lắm”.

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Sắc mặt khá quái lạ, lặp lại từng chữ : “Đến xem phim của Thẩm Uẩn Xuyên?”

      Lục Phồn gật đầu: “Đúng thế”.

      Thấy khuôn mặt chờ mong như vậy, lời từ chối của Giản Ngộ Châu cũng sao ra khỏi miệng.

      Mãi đến khi ngồi ghế rạp chiếu phim, Giản Ngộ Châu vẫn nghĩ ra được tại sao mình lại có đối thủ mất còn như , và càng rối rắm hiểu vì sao ngồi bên cạnh bạn trai đẹp trai như Lục Phồn vẫn có thể phấn khích lay lay tay Xuyên Xuyên đẹp quá.

      …Lòng mệt quá có cảm giác muốn nữa rồi, Giản Ngộ Châu giữ vững vẻ mặt lạnh lùng, vốn định nhân lúc rạp chiếu phim tối tối có thể làm gì đó cũng hoàn toàn dập tắt.

      Sau khi ra khỏi rạp, họ cố ý vào lối an toàn, đèn cầu thang mờ mịt, lại yên tĩnh quá , cho nên hai người chuyện cũng có tiếng vang. Lục Phồn nhớ lại bộ đồ cổ trang của Thẩm Uẩn Xuyên trong phim, nghĩ thầm chắc cũng chỉ có ấy mới mặc đồ cổ trang dịu dàng đến vậy, đột nhiên Giản Ngộ Châu lại chua xót mở lời: “Còn nghĩ gì đấy? Có cần gọi cho cậu ta để em tỏ tình trực tiếp ?”

      Lục Phồn nghe vậy khỏi bật cười, khoanh tay trước ngực đáp: “Được”.

      Giản Ngộ Châu bực mình, nghiêm mặt .

      đẹp trai thế này, ngồi ngay bên cạnh em còn chủ động lại đây ôm hôn , cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại!!

      Ai mà chẳng có lúc nhen! Lục Phồn híp mắt chủ động kéo cánh tay : “Tức cái gì thế, phải em rồi à, với Xuyên Xuyên giống nhau mà”.

      Giản Ngộ Châu tiếp tục để tâm vào những chuyện nhặt: “Ừm, đúng là thế, chắc em còn chưa xem phim của đâu”.

      Hờ, ghen đấy, Lục Phồn nhéo bắp thịt cánh tay cái, lườm nguýt rồi : “Em có mà”.

      Giản Ngộ Châu bị ghen tuông nhấn chìm, cứ nghĩ dỗ thôi, lại hừ thêm tiếng nữa. Lục Phồn cũng học theo răm rắp, hừ cái rồi sải bước nhanh hơn. Giản Ngộ Châu vội vàng muốn đuổi theo, định chuyện phía đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân hoảng hốt.

      hơi nhíu mày, ngẩng đầu lại vừa lúc nhìn thấy bóng đen tầng.

      Giữa hàng mi lóe lên vẻ trầm tư, đáy mắt hơi lạnh xuống. Rất nhanh sau đó dần trấn tĩnh lại, đuổi theo Lục Phồn.

      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan12 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 039
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Lục Phồn và Giản Ngộ Châu tìm được nhà hàng có phòng kín tương đối bí mật, mới dùng xong bữa trưa bị tiếng chuông liên hoàn của Trần Tiêu cắt đứt. Giản Ngộ Châu chậc tiếng, đóng máy, Lục Phồn để đũa xuống : “ gọi lại , chừng có chuyện quan trọng đấy”.

      Giản Ngộ Châu gắp miếng thịt bò cho vào bát : “Có chuyện gì ta xử lí được mà”.

      “Đại diện và trợ lý của chắc phải am hiểu tất cả các kĩ năng nhỉ?”

      Lục Phồn cười cười gắp miếng sườn bò cho vào miệng, sau khi gặm xương ra điện thoại lại vang lên nữa.

      Người gọi là Lục Thời.

      nhả xương trong miệng xuống, sau đó nhận máy: “Alo”.

      Lục Thời ở đầu dây kêu la om sòm: “Chị, có phải rể trêu chọc gì người của xã hội đen ? Có hai người đàn ông hung dữ lao tới nhà mình đòi tìm ấy, sau đó đòi phải đánh chết! Em ngăn được!”

      “…”

      Sau hồi ầm ĩ, Trần Tiêu cướp di động được: “Lục Phồn, hai người ở đâu?”

      ăn trưa bên ngoài”.

      Cả người Trần Tiêu như muốn nổ tung: “ Đưa điện thoại cho lão Giản! dám bỏ trốn trước mặt tôi, ông đây phải thu dọn toàn cục cho đấy”.

      Ngay lúc người kia gào thét, Lục Phồn vội vàng nhét điện thoại vào tay Giản Ngộ Châu, thế là tránh khỏi tiếng công kích của Trần Tiêu đâm thẳng vào màng nhĩ.

      Giản Ngộ Châu từ tốn lau chùi miệng, sau đó mới đưa điện thoại đến bên tai: “Lão Trần, chuyện gì thế?”

      “Sao cậu còn ở đây hả! Hôm trước tôi hôm nay có chương trình rồi mà, fan của cậu ngồi chờ khô hơi rát cổ mà thấy cậu đâu. Cậu có biết từ hôm qua tới giờ tôi bị tiếng chuông điện thoại làm bức bối ngủ được ! Sáng sớm hôm nay thấy mọc ra bao nhiêu sợi tóc bạc! Nếu tôi mà trắng tóc cũng là vì cậu đó!!”

      Giản ngộ Châu hờ hững đáp lại Trần Tiêu, còn quên gắp rau cho Lục Phồn: “Làm người đại diện là phải giải quyết tất cả các chuyện khẩn cấp như thế, nếu tôi mời người đại diện làm gì?”

      “Cậu…” Trần Tiêu nghẹn họng biết gì: “Tôi thèm, hôm nay nhất định cậu phải theo tôi về đoàn làm phim! Chờ phim này quay xong tôi cho cậu ba ngày nghỉ”.

      Lúc ngày Giản Ngộ Châu mới nghiêm chỉnh chút: “ chứ?”

      được làm được”.

      Giản Ngộ Châu xác nhận chấp thuận: “Được, ăn xong về ngay”.

      Lục Phồn cũng nghe Trần Tiêu chuyện gì, Giản Ngộ Châu được nghỉ có ba ngày mà phấn khởi như vậy, nghĩ cũng thấy đáng thương. đau lòng xoa xoa vành tai của , Giản Ngộ Châu bắt lấy tay hỏi:

      “Ăn no rồi hả?”

      “Ừm, cứ gắp thịt cho em suốt mà”.

      GIản Ngộ Châu vuốt ve tay người nào đó: “Gầy quá, con phải mập mập mới xinh”.

      Lục Phồn phì cười: “Chứ phải thẩm mỹ của trực nam là càng gầy càng đẹp sao?”

      “Thẩm mỹ vặn vẹo gì thế, có khả năng đánh giá đẹp xấu mà, thích con gầy quá đâu”.

      dừng lúc rồi nghiêm túc tiếp: “Nhưng mà em như thế nào cũng đẹp hết”.

      Đây là lần đầu tiên Lục Phồn nghe lời tâm tình như vậy, sững sờ rồi lại cảm thấy buồn cười khóe mắt cong lên: “Mấy câu này học mạng đó hả?”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Lục Phồn: “Em biết mà, sao em có thể hi vọng biết mấy câu thế chứ”.

      Giản Ngộ Châu: “…”

      (Editor có lời muốn : chị Lục Phồn nhà ta biết cách xỉa xói làm đau thương ai đó quá hà)

      Hai người thanh toán xong lái xe về nhà.

      Đối với lần hẹn hò mới nửa thất bại như thế này khiến trong lòng Giản Ngộ Châu thấy cực kì vui, nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện sắp có ba ngày nghỉ, tâm tình lại khá hơn chút, vô thức lại tưởng tượng xem ba ngày đó nên trôi qua thế nào, đưa Lục Phồn chơi, hay là ở nhà làm gì đấy để bối đắp tình cảm tăng cao?

      Cứ nghĩ mãi như thế nhưng vẻ mặt Giản Ngộ Châu càng lúc càng nghiêm chỉnh khiến cho Lục Phồn tài nào phát ra.

      Về đến nhà, Trần Tiêu và Tiểu Trương đều ngồi ghế sa lon, vừa nhìn thấy Giản Ngộ Châu hai người nhất trí cao độ bày ra vẻ mặt “bom tấn”, Lục Phồn nhìn vành mắt xanh đen của họ cũng đoán được ngày đêm vừa rồi phải khổ sở nhường nào, còn phải bay tới đây bắt người nữa chứ, thế là yên lặng thắp nén nhang cho Giản Ngộ Châu.

      Ba người cũng ở lâu thêm, vội vội vàng vàng chuẩn bị rời , Giản Ngộ Châu muốn thêm vài câu với Lục Phồn cũng bị Trần Tiêu ngăn lại đẩy ra cửa. Bọn họ vừa xong, Lục Thời bắt đầu thở than: “Đại minh tinh bận thế đấy… chị, chị thấy em có nên gia nhập thành 'ngôi sao' được ?”

      “Em?” Lục Phồn đưa mắt nhìn cậu: “Muốn làm diễn viên hài hả?”

      “…”

      Sau khi Giản Ngộ Châu rồi, lúc rảnh rỗi hai người lại gọi điện cho nhau, khi rảnh gửi tin nhắn. Lục Phồn cảm thấy chụp hình selfie gửi cho cũng hơi xấu hổ, nhưng mà cứ nhây chết được, blog còn đăng hình selfie, rồi gửi link sang cho , lấy tên là “nỗi khổ tương tư”.

      Lục Phồn… thiệt khổ cho 'em ' , tự chơi mình sao? Mặc dù nội tâm ai đó khá là phong phú, nhưng Lục Phồn vẫn muốn bảo vệ cho tâm hồn pha lê mong manh yếu đuối dễ vỡ của trai kia, vì vậy mỗi lần đăng hình, vẫn phải khen ngợi câu.

      Cách màn hình điện thoại cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hài lòng của người nào đó.

      Trong khoảng thời gian này, ngoài việc viết kịch bản còn phải nghiên cứu các thông tin bên ngoài, cả cách để làm người dẫn chương trình tiêu chuẩn, công việc ở đài truyền hình giống với internet, phải học tập thêm rất nhiều thứ.

      ngày nào đó, ngang qua phòng ghi hình, ánh mắt liếc vào trong, bên trong còn tiến hành thu. dừng chân lại, suy nghĩ lúc rồi nhàng bước vào xem, tìm chỗ người đứng yên lặng nhìn sân khấu.

      Đây là chương trình phỏng vấn khá nổi tiếng, người dẫn chương trình cũng xuất thân từ diễn viên, sau đó mới chuyển nghề, khi làm diễn viên khá nổi tiếng rồi, giờ làm người dẫn chương trình càng có tiếng tăm hơn. Khả năng tùy cơ ứng biến và khiếu hài hước của ta rất tuyệt vời, Lục Phồn xem qua mất đợt, càng có ấn tượng với người này hơn.

      Sau phần nghỉ giải lao là phần quảng cáo xen vào, chuyên gia trang điểm vội vàng lên sân khấu trang điểm thêm cho khách mời và người dẫn chương trình.

      Lục Phồn nghĩ tới chuyện kịch bản còn chưa đưa cho tổng giám đốc, thế là định yên lặng rời nhưng vừa mới xoay người bị người phía sau chặn lại.

      Lục Phồn đưa mắt nhìn lên, hai người đều đứng ở chỗ tối, chí có ánh đèn từ hành lang chiếu vào, mà người kia lại đứng khuất sáng, phải lúc sau mới nhìn được.

      “Lục Phồn?” Là Ngô Lâm Hỉ.

      Lục Phồn cười khách sáo: “Là tôi”.

      Hai người ra chỗ sáng hơn, ánh mắt Ngô Lâm Hỉ nhìn về trường quay lượt: “ làm gì ở đây vậy?”

      Lục Phồn cảm thấy Ngô Lâm Hỉ phải là người vô duyên vô cớ hỏi những chuyện thế này, thế là cũng theo tầm mắt của người kia nhìn lại, phía sau máy quay phim chính là Phương Duệ, đến lúc đó mới phản ứng kịp. lẽ Ngô Lâm Hỉ nghĩ tới đây để nhìn Phương Duệ ?

      Lục Phồn nhớ lại lần trước gặp nhau, mấy đồng nghiệp đều cố tình tác hợp Ngô Lâm Hỉ và Phương Duệ, mà Ngô Lâm Hỉ có lẽ cũng có cảm tình với ta. đưa kịch bản lên: “Tôi định tới phòng tổng giám đốc nhưng ngang qua chỗ này thấy chương trình quay nên muốn vào xem thử”.

      Ngô Lâm Hỉ tỏ vẻ là tin hay : “Ồ, vậy hả. Tổng giám đốc trưa nay có ở đây, đưa kịch bản cho trợ lí cũng được đấy”.

      “Được, vậy tôi trước”.

      Lục Phồn tới văn phòng tổng giám đốc, quả nhiên trong phòng có ai, giao kịch bản lại cho trợ lí rồi luôn.

      Hơn ba giờ chiều giám đốc mới gọi điện sang bảo Lục Phồn qua văn phòng của ông ta. Giám đốc chương trình là người đàn ông trung niên bụng bự, lúc chuyện sặc mùi thuốc lá hơn nữa đôi mắt cứ đảo quanh, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Lục Phồn nhẫn nhịn lúc cố gắng tập trung nghe những vấn đề mà ông ta đề cập, đến lúc định tổng giám đốc lại gọi lại.

      “Lục Phồn, tối nay ở khách sạn XX có bữa tiệc, rất nhiều nhà đầu tư tài trợ có mặt, sao? có muốn tới giao lưu tạo mối quan hệ ?” Ông ta châm điếu thuốc, hít mấy hơi khói đôi mắt lướt qua người Lục Phồn mấy vòng.

      Lục Phồn đáp lại: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc, hôm nay tôi có việc gấp phải làm phụ lòng tốt của ông rồi”.

      “Thế à?” Ông ta hít thêm hơi: “ cứ nghĩ kĩ muốn tìm người nâng đỡ phải chuyện dễ, vừa mới tới muốn tự mình làm chương trình là chuyện rất dễ dàng gì”.

      Lục Phồn hiểu được ý người kia nhưng mặt vẫn bình bình như trước, làm ra vẻ áy náy đáp lời: “Tôi có việc gấp , thiệt ngại quá”.

      Tổng giám đốc nhìn lát rồi cuối cùng phất tay: “Được rồi, ”.

      Lục Phồn bỏ của chạy lấy người. Ra khỏi cửa đài truyền hình, trong lòng vẫn còn run run sợ hãi.

      biết trong giới này sạch gì đâu, nhưng cũng chưa bao giờ trải qua những cảm nhận như thế. Ngây người lúc, nghe thấy có người gọi từ phía sau, quay đầu lại thấy Phương Duệ chạy tới, nặn ra nụ cười hỏi: “ cũng về à?”

      “Đúng thế”. Phương Duệ tới cạnh : “ nghĩ gì đấy, gọi bốn năm lần cũng thấy phản ứng”.

      Những ngày qua đúng là Phương Duệ giúp rất nhiều, hơn nữa để bảo vệ tình bạn này Lục Phồn cũng còn cố tình xa cách ấy nữa, xem như bạn tốt của mình.

      có gì đâu, tôi hơi mệt thôi”.

      “Hôm nay còn sớm chúng ta ăn , phải khao mình bữa chứ, mấy ngày này vất vả lắm phải ?”

      Lục Phồn cười khổ: “Ừ”.

      Muốn vực dậy chương trình, nghe dễ, mà bận đến mức chân rời khỏi đất.

      Tôi có thể góp ý mà, chúng ta ngồi xuống bàn bạc ”.

      Hai người chọn quán cay Tứ Xuyên, chọn nơi ngồi xuống bên cửa sổ, Phương Duệ gọi lượt các món mà biết xong nhìn sang thấy Lục Phồn vẫn còn thẫn thờ quan tâm hỏi: “ có chuyện gì chứ? Có phải xảy ra chuyện gì ? Nhìn cứ như người mất hồn ấy”.

      Lục Phồn cũng muốn kể lại chuyện này trong lúc ăn cơm, bèn lắc đầu cái, Phương Duệ trầm tư lúc rồi hỏi dò: “Hay tổng giám đốc mắng ?”

      Sắc mặt Lục Phồn thoáng đổi.

      Phương Duệ cũng đoán được ít nhiều, khụ tiếng nghiêm mặt : “Lục Phồn, đài truyền hình phải là con đường sống duy nhất của , nghề của cũng có nguồn thu nhập ổn định cho nên nếu gặp phải việc gì khó giải quyết, cần phải cố gắng chống chịu, có số việc… với những sống trong gia đình bình thường như đúng là khó mà có thể tiếp nhận nổi”.

      dừng lúc rồi thẳng: “Kinh nghiệm của ít tuổi còn trẻ rất dễ bị cám dỗ vì thế nếu sau này còn gặp những chuyện như vậy… chỉ cần còn ở trong giới này, rất khó tránh được đương nhiên chỉ cần có thành tích có thể vực dậy chương trình những người đó còn chú ý đến nữa”.


      “Tôi như thế có hiểu ?”

      Đương nhiên hiểu, công việc trong giới này có phải tươi sáng gì cho cam sau lưng nó có rất nhiều u bẩn thỉu mà chứng kiến ít lần, chỉ có điều chưa bao giờ trải qua cho nên mới mờ mịt luống cuống đến thế: “Cảm ơn ”.

      cần cảm ơn”. Phương Duệ thở dài: “Vị trí của tôi ở đài truyền hình cao thấp, có nhiều việc thể giúp được nhưng nếu là chuyện tôi có thể, nhất định tôi giúp ngay”.

      Lục Phồn biết là người rất trượng nghĩa, trước đây có chàng trai từng theo đuổi sau khi từ chối quay đầu bực bội tìm người khác mà Phương Duệ vẫn có thể đối xử với như trước kia, đúng là hiếm thấy.

      Sau khi về nhà, Lục Phồn nằm xuống ghế sa lon mơ màng ngủ thiếp biết qua bao lâu sau chuông di động reo vang đánh thức.

      Nếu là vào khoảng thời gian này nhất định là Giản Ngộ Châu. tỉnh táo lại rồi mới nhận máy: “Alo”.

      Giản Ngộ Châu nghe được vẻ mệt mỏi qua giọng của , bất giác cũng dịu dàng hơn trước: “Gần đây em nghỉ ngơi nhiều phải ? Công việc suôn sẻ à?”

      Vốn ổn định tâm lí rồi, nhưng biết vì sao giọng trầm thấp nhàng của Giản Ngộ Châu lại khiến mọi thứ như vỡ òa ra cả. Kể từ sau khi bố mẹ mất, Lục Phồn vẫn luôn tự mình chịu đựng bởi vì còn có người em trai thể ngã gục vì thế dù có khó đến thế nào nữa cũng phải cắn răng chịu đựng.

      Thực ra chuyện hôm nay cũng kinh khủng đến mức ấy tổng giám đốc ép buộc hay thẳng gì cả nhưng có lẽ bởi vì tự dưng lại nhớ tới tất cả những khó khăn trước đây người cũng trở nên yếu đuối: “Vẫn ổn, còn sao?”

      Giản Ngộ Châu nhận ra ngay lập tức, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Em khóc à?”

      có, em khóc mà”. Lục Phồn cố gắng thả lỏng người: “Em mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh đó thôi”.

      Giản Ngộ Châu tin nhưng chịu cũng hỏi nữa. lát sau thấp giọng : “Mấy ngày nữa là quay xong rồi, bên này kết thúc là về với em ngay. Mấy ngày này phải ngoan ngoãn biết ?”

      bất giác mỉm cười: “Em biết rồi”.

      Tiếng hít thở của hai người đan vào nhau, Lục Phồn đột nhiên lại : “ xem em có nên làm tiếp ở Vạn Hoa TV ?”

      Giản Ngộ Châu cũng đoán được trong công việc có chuyện hài lòng nên đành an ủi: “Bé ngoan, quan tâm em có kiếm được nhiều tiền hay , có danh tiếng hay , chỉ mong em có thể vui vẻ làm điều em muốn. Em muốn ở nhà bán thức ăn cũng được, nuôi em , em muốn ra ngoài kiếm tiền cũng được, đồng ý. Nhưng nếu nhất định phải đưa ra đề nghị, mong em đừng bôn ba bên ngoài nữa, vất vả lắm”.

      Thực ra muốn là nếu Lục Phồn muốn làm dẫn chương trình cũng có thể bỏ tiền xây đài truyền hình, tiền chỉ là vật bên ngoài mà thôi kiếm được bao nhiêu đều đưa cho vợ tiêu mà.

      Lục Phồn nghe xong tâm trạng cũng tốt hơn nhiều lắm đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Đúng thế, cũng có tiếng mạng giờ tự mở website đâu phải việc gì khó, đâu cần bám lấy Vạn Hoa. Tuổi càng lớn ước mơ cũng trở nên mờ nhạt, nếu là mấy năm trước trong hoàn cảnh khó chịu như thế có lẽ Lục Phồn vẫn phải nhắm mắt mà nhưng bây giờ… có lẽ vì có Giản Ngộ Châu ở bên cạnh nên mới cảm thấy mình cần phải chịu đựng thế nữa, bên cạnh vòng tay khoan dung mạnh mẽ, có thể lười biếng, có thể ỷ lại vào .

      Lục Phồn khoanh tay lại, giọng : “Em nhớ lắm, rất nhớ”.

      Tiếng hô hấp bên đầu dây trở nên dồn dập hơn, thậm chí Lục Phồn còn nghe được tiếng ly nước rơi vòng, bất giác cong môi: “Nhưng mà phải quay xong mới được về, được trốn”.

      “…”

      Giản Ngộ Châu: " cho trốn mà còn muốn phá …"
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan17 others thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Hihi ngọt quá ý

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :