1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      chúc b noel vui vẻ nha
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc mừng giáng sinh vui vẻ :yoyo55::yoyo55:
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    3. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 37: Tính toán của Mạnh thị

      Editor: Mê Mê


      Giang Thừa Ngạn mang tâm trạng lo lắng nhanh chóng đến Cẩm Tú viện, vừa bước vào khoảng sân trống trồng đầy hoa phía trước trông thấy Tiết Kim Nguyệt và Kiều Nguyên Bảo chơi đùa vui vẻ. Giang Thừa Ngạn dừng bước, tóm lấy Kiều Nguyên Bảo, thuận tiện véo lên gương mặt đầy thịt của , cao giọng hỏi: “ Diệu Diệu đâu rồi?”.


      Tiết Kim Nguyệt lớn tuổi hơn, rất biết nhường nhịn em nên tặng cho Kiều Nguyên Bảo con chấu chấu do Giang Thừa Hứa bện. Kiều Nguyên Bảo đòi được đồ chơi nên rất cao hứng, gương mặt nở nụ cười toe toét, nghe tam biểu ca hỏi như vậy liền đáp: “ Tiểu biểu tỷ chơi cùng Đại ca ca ạ”.


      Đại ca ca?


      Giang Thừa Ngạn phải mất chút thời gian mới có thể tiêu hóa được câu của Kiều Nguyên Bảo. Đại ca ca trong miệng thằng nhóc này có phải là Tuyên Thế tử Lục Lưu vậy?


      Đôi lông mày tuấn của Giang Thừa Ngạn nhíu chặt, lòng bàn tay xoa nắn gương mặt Kiều Nguyên Bảo liền thả ra, vội vàng chạy vào phòng của Giang Diệu.


      Vừa vén tấm rèm che lên, Giang Thừa Ngạn trông thấy ngồi ghế quý phi, trong tay còn nâng chén mạ hoa mai vàng. Người ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa liền ngẩng đầu nhìn, nàng mở đôi mắt to tròn lúng liếng, ngọt ngào hô to: “ Tam ca”.


      Nghe thanh vừa mềm mại vừa dễ thương của tiểu muội muội, trong lòng Giang Thừa Ngạn cảm thấy ấm áp vạn phần.


      gật đầu cái coi như đáp lời, nhìn muội muội ngồi yên ghế uống trà mà bên cạnh lại có thêm thiếu niên chi lan ngọc thụ* cũng yên tĩnh ngồi ghế gỗ, gương mặt của chàng trai ấy hề để lộ chút cảm xúc nhưng đôi mắt vẫn có chút thân thiện nhìn Giang Thừa Ngạn, khẽ vuốt cằm. Tuy rằng tính tình Giang Thừa Ngạn có chút nóng nảy nhưng xét cho cùng vẫn là người biết lẽ phải, tự nhủ rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều về Lục Lưu nhưng đối với chàng thiếu niên này, người huynh trưởng như vẫn luôn có cảm giác Lục Lưu muốn mắt muội muội bảo bối của mất.


      *chi lan ngọc thụ: Chỉ những người ưu tú


      Giang Thừa Ngạn vô cùng phiền chán, cố gắng cúi người hành lễ với Lục Lưu, hỏi thăm: “ Vết thương của Tuyên Thế tử khá hơn chút nào chưa?”.


      Lục Lưu trả lời: “ Cảm ơn tam công tử quan tâm, vết thương có gì đáng ngại”.



      Cái gì mà đáng ngại! Giang Thừa Ngạn nghe Lục Lưu trả lời như vậy thầm bĩu môi, cho rằng Lục Lưu là kẻ cậy mạnh. Ngày hôm qua chạy đến Tuyên Vương phủ, ràng vẫn còn thấy sắc mặt Lục Lưu trắng bệch suy nhược, sao có thể mới qua ngày khỏe được? Lục Lưu cho rằng là thần tiên hạ phàm chắc!


      Giang Thừa Ngạn lại : “ Nhìn sắc mặt Tuyên Thế tử được tốt lắm, ngài cũng thăm Diệu Diệu rồi, hay là hồi phủ sớm chút để nghỉ ngơi cho tốt vậy!”. Tuy lời tỏ ra quan tâm săn sóc nhưng ai nấy nghe được đều hiểu sâu lời ấy là lệnh đuổi khách thương tiếc.


      xong liền nhanh chân vọt đến bên cạnh Giang Diệu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng. cười tủm tỉm nhìn muội muội bảo bối, sau đó vươn tay chỉ chỉ gò má của chính mình.


      Giang Diệu nhìn hành động của ca ca ấu trĩ như vậy bất đắc dĩ thở dài trong lòng nhưng vẫn cố gắng nâng đầu hôn lên gò má của cái.


      Giang Thừa Ngạn đạt được mục đích, gương mặt vẫn còn ủ dột lúc nãy biến mất, thay vào đó là nụ cười vô cùng mãn nguyện.


      Lục Lưu nhìn hành động của hai huynh muội Giang Diệu, đôi mắt hơi khép lại, sau đó ra khỏi phòng.


      Lục Lưu rồi, Giang Thừa Ngạn giơ tay sờ đầu của muội muội, gương mặt vẫn còn trẻ con, giọng tràn đầy cưng chiều: “ Nhìn muội kìa, tóc đều rối cả rồi”. Từ Giang Diệu được mẫu thân chăm sóc rất chu đáo, được mặc những bộ trang phục xinh đẹp hoa lệ, mà hai nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng cũng là những nha đầu có đôi tay khéo léo cho nên những phục sức nàng mang người chưa bao giờ khiến người khác phải chê cười, vậy mà giờ hai chùm hoa quấn quanh búi tóc có chút xộc xệch giống thường ngày.


      Giang Diệu bĩu môi, nàng dám cho tam ca chuyện búi tóc bị lệch là do Lục Lưu lúc nãy cứ xem nàng chẳng khác gì mấy con thú cưng mà vuốt ve nên mới thành ra như vậy.

      .


      Xe ngựa của Tuyên Vương phủ chầm chậm chạy đường phố rộng rãi, đằng trước dường như có chuyện gì xảy ra nên xe ngựa ngừng lại.


      Lục Lưu nhàn nhã ngồi bên trong vuốt ve cánh tay bị thương, mở ra tấm rèm che khung cửa sổ, liếc mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài.


      Ven đường có sạp hàng bán bánh bao, ông chủ là nam nhân trung niên đoán chừng tầm dưới ba mươi tuổi, có đôi lông mày rậm và nụ cười chất phác. Ông chủ cố gắng rao bán những cái bánh bao thơm ngon còn bốc khói nghi ngút phụ nhân mặc bộ áo quần bằng vải thô, tay bế chừng ba bốn tuổi chầm chậm đến. Tiểu nữ oa chải kiểu tóc trẻ con đơn giản, buộc bằng dây chun màu hồng nhạt, giữa mi tâm vẽ mốt chu sa, nhìn giống như những tiểu hài tử mập mạp mặc yếm đỏ trong những bức tranh phúc lộc thọ phú quý thường treo trong nhà. Thấy người đàn ông mỉm cười vui vẻ, bé hô to tiếng: “ Phụ thân”.



      Hai người này chính là thê tử và nữ nhi của ông chủ sạp bánh bao.


      Người đàn ông nghe tiếng trẻ con gọi liền nhanh chân bước đến, chuyện với nương tử vài câu liền ôm lấy con vào lòng. Bé được cha ôm lấy sung sướng cười khanh khách, sau đó nàng quay sang hôm lên gò má mẫu thân rồi cúi đầu hôn lên má phụ thân, mỗi người cái.


      Đây là cảnh tượng vô cùng bình thường nhưng Lục Lưu lại nhìn nó cách chăm chú, dường như đó hình ảnh đẹp nhất tồn tại trong cuộc sống này. thấy tiểu nữ oa được cha mình ôm ngồi ghế con bên cạnh quầy hàng, sau đó được cha cho vài cái bánh bao nhân thịt, ông chủ thấy con cười vui vẻ liền đứng dậy đến bên cạnh thê tử, cùng nàng tiếp tục công việc mưu sinh hằng ngày.


      Lục Lưu thả rèm xe xuống, sau đó gọi tên Lục Hà ngồi bên ngoài xe.


      Lục Hà nghe được tiếng gọi của chủ tử liền vén rèm xe lên, thò đầu vào trong hỏi: “ Thế tử, có gì cần phân phó?”.


      Lục Lưu lạnh nhạt đáp: “ Ra ngoài mua vài cái bánh bao”.


      Lục Hà biết Thế tử vốn thích bánh bao nhưng nghe chủ tử dặn dò vẫn tuân theo mệnh lệnh làm việc, dám nhiều lời, xuống xe ngựa đến sạp bên cạnh mua bánh bao thịt. Lục Hà nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, lần nữa nhảy lên xe ngựa rồi vén rèm xe lên đưa bánh bao cho Lục Lưu.


      Lục Lưu nhận mấy cái bánh bao từ tay Lục Hà sau đó cúi đầu đánh giá chúng. Vỏ bánh bao được làm bằng loại bột cán mỏng rất mịn màng, màu trắng nõn cùng với mùi thơm nức mũi, bánh vừa mới được mua nên vẫn còn nóng hổi. Ông chủ sạp bánh bao hẳn là người lành nghề, nhân thịt bên trong được ướp gia vị rất vừa miệng, còn được trộn đều với nấm hương giòn giòn, cảm giác nhai trong miệng rất thích. Lục Lưu đăm chiêu suy nghĩ, thế mà lát sau giải quyết xong mấy cái bánh bao, loại đồ ăn mà bình thường chẳng bao giờ động đến.


      Xe ngựa đến Tuyên Vương phủ, trước tiên Lục Lưu đến chỗ lão vương phi để vấn an rồi mới quay lại phòng mình. Lão vương phi biết ngày hôm nay cháu đích tôn của mình mang vết thương lại chạy loạn ra ngoài nên nhịn được mà mắng cho trận, tiếp theo lại căn dặn Lục Hà phải canh chừng chủ tử cho cẩn thận, đừng để tùy tiện ra ngoài như vậy nữa. Lục Lưu ngoan ngoãn tiếp thu giáo huấn của lão vương phi dám hó hé lời, sau đó lại tự tay đỡ tổ mẫu vào phòng trong nghỉ ngơi rồi mới về lại Ngọc Bàn viện.


      hành lang.


      Mạnh thị vừa đến thăm Lục Linh Lung xong, đanh định tìm phu quân Lục Thầm của mình để bàn bạc số chuyện tình cờ chạm mặt người. Nàng thoáng quỳ gối hành lễ, mỉm cười : “ Thế tử”.


      Lục Lưu nghe vậy khách sáo đáp lời: “ Đại tẩu”.


      Mạnh thị lại khách khí hỏi thăm: “ Lần trước Thế tử cứu Linh Lung mạng nhưng thiếp thân vẫn chưa kịp lời cảm ơn”. Nàng xem xét cánh tay quấn vải của Lục Lưu, lại hỏi: “ Thế tử khỏe hơn chút nào chưa?”.


      Lục Lưu vẫn lạnh nhạt trả lời câu sao.


      Thái độ hờ hững của Lục Lưu làm cho nụ cười niềm nở của Mạnh thị bỗng chốc cứng ngắc, Nàng chờ Lục Lưu rồi, nhìn theo bóng lưng khí của , lạnh lùng mỉa mai: “ Làm ra vẻ quyền cao chức trọng làm gì! Nếu như phải lão vương phi còn sống, biết cái vị trí Thế tử này lọt vào tay ai đấy!”.


      Nếu như Tuyên cố Vương phi sinh ra Lục Lưu, Tuyên Vương gia tất nhiên có con trai trưởng, sau này Tuyên Vương gia chết , mọi quyền hành giao vào tay phu quân của Mạnh thị nàng, tức là thứ trưởng tử Lục Thầm. Chỉ trách lão vương phi quá che chở cho Lục Lưu, mà Tuyên Vương gia tuy là tên phong lưu háo sắc nhưng lại vô cùng hiếu thuận với mẫu thân, chỉ cần lão vương phi còn sống ngày vị trí Thế tử chẳng bao giờ truyền cho con thứ được. Mạnh thị ngày nào cũng ước mong lão vương phi nhanh chóng tạ thế, có như vậy phu quân của nàng mới thoát ra khỏi cái bóng của Lục Lưu mà dành ngôi vị Tuyên Thế tử.


      Trong miệng Mạnh thị lầm bầm mấy chữ “ quỷ đòi nợ”, “ sao quả tạ” mãi cho đến khi tiến vào thư phòng của phu quân mới tức giận đặt mông ngồi xuống ghế gỗ.


      Trong thư phòng rộng rãi thoáng mát, nam nhân mặc trường bào màu xanh nhạt cúi đầu ngồi sau bàn gỗ lê, khí chất nho nhã, đó chính là thứ trưởng tử của Tuyên Vương gia – Lục Thầm.


      Lục Thầm ngẩng đầu thấy Mạnh thị tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng đặt bút trong tay xuống, sau đó đến bên cạnh nắm lấy tay nàng ta, ôn nhu hỏi: “ Sao vậy? Là ai chọc nàng tức giận?”.


      Mạnh thị nghe phu quân dịu dàng như vậy cố nén giận kể lại chuyện vừa gặp Lục Lưu ở hành lang khi nãy. Sau khi nghe xong, Lục Thầm chỉ cười cười, : “ Ta còn tưởng chuyện gì. Nàng đó, đây phải là lần đầu tiếp xúc với Tam đệ, cũng biết tính tính nhạt nhẽo rồi còn so đo làm gì”.


      Mạnh “ xì” tiếng, tức giận đáp: “ sao? Thiếp là vợ chàng mà chàng bênh, lại bênh vực người ngoài phải ?”. Mạnh thị càng càng tức, lồng ngực cũng vì vậy mà lên xuống phập phồng: “….Nếu như có Lục Lưu, cuộc sống của chúng ta ở Tuyên Vương phủ nhất định thoải mái hơn, thân phận của Chu nhi và Linh Lung cũng thấp kém như vậy. Chàng tự xem lại bản thân mình , có chí cầu tiến thôi, vậy mà còn lo chuyện bao đồng”.


      Lục Thầm là người chất phác, luôn quan tâm đầy đủ đến thê tử Mạnh thị cùng hai đứa con, tháng ngày cùng nhau chung sống khiến quá quen với tính cách thích so đo này của nàng, nếu như ngày xưa kiên nhẫn khuyên nhủ nàng hai câu nhưng giờ đây khi nghe nương tử như vậy, cũng chẳng thèm để ý. Lục Thầm buông lỏng tay Mạnh thị, lạnh nhạt : “ Tam đệ vốn phải là người ngoài”.


      Mạnh thị cười gằn, phẫn nộ: “ là tên khắc chết chính mẹ ruột mình, chuyện này cũng đừng do thiếp bịa ra chứ, đúng ? Chàng thân là ca ca ruột của , người ta ngày ngày đều suy nghĩ trăm phương ngàn kế làm vui lòng lão vương phi, chàng nghĩ là người vô công rồi nghề sao? Mục đích của chính là phòng ngừa chàng cướp vị trí Thế tử của đấy. Người ta chỉ mới mười bốn tuổi nhưng suy nghĩ thâm sâu như vậy, chỉ có chàng là người hiền lành nên chẳng trách luôn bị người khác đè đầu cưỡi cổ”.


      Mạnh thị càng lại càng khó nghe, đôi lông mày của Lục Thầm nhíu chặt lại chứng tỏ tức giận nhưng nàng vẫn để ý, vẫn mạnh mồm tiếp.


      Lục Thầm xoay người quay về ngồi lại bên bàn đọc sách, giọng có chút trầm trọng: “ Tam đệ từ để tang mẹ ruột, là đứa trẻ đáng thương. Hơn nữa, vị trí Thế tử này vốn là của đệ ấy, cướp cái gì mà cướp!”.


      Thực tên có tiền đồ mà! Mạnh thị nghiến răng nghiến lợi nhìn trượng phu của mình, chỉ hận mài sắt thành thép, khơi thông cái suy nghĩ ngu ngốc của . Phu quân cùng nhi tử đều là loại đức hạnh như vậy, đừng trách sau này bị người ta bắt nạt lại chạy về nhà gào khóc. Mạnh thị nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khuê nữ do chính bản thân mình dạy dỗ vẫn là tốt hơn hết. Nhưng ngẫm lại hành động kiêu căng ngốc nghếch của nữ nhi vài ngày gần đây, Mạnh thị lại thở dài phiền não.


      Mạnh thị liếc mắt nhìn trượng phu trầm mặc bên kia, cũng thêm lời nào nữa. Tính ra nàng cũng là phụ nhân thông minh, biết được tính cách của trượng phu là người trug hậu nên thích nghe những lời xấu Lục Lưu. Mạnh thị hít sâu hơi, sau đó nhàng đến bên cạnh Lục Thầm, vươn tay dịu dàng đấm bóp bả vai của , ngữ khí có phần mềm mỏng hơn: “ Được rồi, thiếp chỉ hơi tức giận nên mới như vậy thôi, chàng đừng để bụng làm gì”.


      Lục Thầm lạnh nhạt đáp lời: “ Sau này đừng có Tam đệ như vậy nữa”.


      Mạnh thị hơi dừng lại động tác tay, qua loa đồng ý: “ Được rồi, thiếp hiểu”.


      Lục Thầm thấy thê tử nghe lời như vậy mặt mày mới hớn hở hơn chút sau đó kéo tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, vỗ mấy cái, lại hỏi: “ Nghe hôm nay, Chu nhi đến Trấn Quốc Công phủ…”


      đến chuyện này, Mạnh thị lại bùng nổ, trong lòng lại thầm chửi rủa Lục Lưu thêm vài câu: “ Hôm qua Linh Lung và Giang tiểu thư có nảy sinh chút mẫu thuẫn, thiếp để Chu nhi đến Trấn Quốc Công phủ thăm hỏi vài câu cho phải phép. Quan hệ của Chu nhi và ba huynh đệ của Trấn Quốc Công phủ cũng coi như tốt đẹp, Giang tiểu thư cũng có ấn tượng tốt với Chu nhi. Nếu như sau này Chu nhi và Giang tiểu thư có thể…vậy tốt”.


      Đối với vị tiểu thư được cưng chiều như trân bảo kia của Trấn Quốc Công phủ, Lục Thầm cũng có chút ấn tượng, tuy rằng bé con có hơi ốm yếu nhưng lại là đứa trẻ được nuôi dạy đàng hoàng, là tiểu nương ngoan ngoãn và lễ phép.


      bật cười : “ Nàng đừng lo xa quá như vậy”. chỉ là con thứ, con trai của làm sao có thể xứng với đích tôn nữ của Trấn Quốc Công phủ được? Nhưng những lời như vậy Lục Thầm cũng dám thành lời, lại sợ chọc Mạnh thị tức giận.


      Làm phu thê hơn mười năm, làm sao Mạnh thị lại hiểu suy nghĩ trong đầu của Lục Thầm cho được. Nàng : “ về nhân phẩm, dáng vóc hay học thức, Chu nhi của chúng ta nào có thua kém ai, cái gì cũng xuất chúng, có chỗ nào mà xứng với đứa trẻ bệnh hoạn liên miên kia?”. Ngoại trừ bồi dưỡng nhi tử trở thành đứa trẻ kì tài xuất chúng, Mạnh thị mỗi khi nhắc đến đứa con này đều vô cùng vừa lòng. Mẹ quý con trai, lại thêm con trai vừa ưu tú vừa xuất sắc nên càng xem lại càng vui lòng, trong mắt nàng, Lục Hành Chu chính là thiếu niên giỏi nhất, chẳng có ai sánh bằng.


      Chẳng qua…


      Mạnh thị biết nhi tử nhà mình rốt cuộc làm sai chuyện gì mà ba huynh đệ đích tôn của Trấn Quốc Công phủ dạo này tự dưng lại trở nên xa lánh, còn thân thiết như lúc trước, chắc là đứa con ngốc nghếch của nàng thành thú nhận chuyện cứu Giang tiểu thư nên mới làm cho thái độ bọn họ thay đổi như vậy.


      Mạnh thị khép mắt, tâm trạng có chút buồn rầu. nếu cứ tiếp tục như thế này khéo con dâu mà nàng vừa ý lại bỏ chạy mất thôi. được, cổng hôn với Trấn Quốc phủ này, nàng phải chiếm cho bằng được.

      ----------------------------
      Định là ngày mai up bù nhưng mà xong việc sớm nên cố gắng mừng quà giáng sinh cho các nàng. Chỗ ta mưa quá các nàng ạ, nên chỗ nàng nào mưa cứ trùm chăn đọc truyện nhé:-*
      :yoyo40::yoyo40:
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh65 others thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ta FA ở nhà bọc chăn đọc truyện đây nè, thank nàng nhiều nha, vẫn cố gắng đăng chương dù báo khất trước :3

    5. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 38:Ngã xuống ao sen

      Editor: Mê Mê


      Thời tiết mới bước vào những ngày đầu thu nên khí trời rất mát mẻ, đây cũng là thời điểm mà lão thái thái của Trấn Quốc Công phủ đưa con dâu cùng cháu chắt đến Pháp hoa tự bái phật cầu phúc.


      Lão thái thái rất tin vào phật pháp, mỗi tâm nguyện đều cầu chúc sức khỏe và may mắn cho mấy đứa cháu quý mà nhất là tiểu tôn nữ vốn yếu ớt nhất. Tuổi tác của Giang Diệu vẫn còn , lại thêm sức khỏe thua kém người bình thường rất nhiều nên ít khi ra ngoài, thế nhưng mỗi lần cả gia đình đến Pháp hoa tự đều thiếu mặt nàng. Sức khỏe của nàng giờ tốt hơn ngày xưa rất nhiều nhưng đại phu vẫn cứ đúng hạn đến kiểm tra thân thể cho nàng lần kèm theo những thức ăn đồ uống bổ dưỡng. Ban ngày ngoại trừ việc đọc sách nàng vẫn thường hoạt động chân tay nhằm nâng cao sức khỏe, thế nên đứa bé gầy còm ốm yếu ngày nào bây giờ trổ mã thêm phần đáng và bụ bẫm.


      Lão thái thái chung với Kiều thị và Giang Diệu chiếc xe ngựa, con dâu thứ hai Phùng thị và thứ ba Thích thị cùng chiếc xe ngựa phía sau. Lão thái thái an bài như vậy đầu tiên là muốn thân cận hơn với tiểu tôn nữ, thứ hai là muốn cho hai đứa con dâu vốn quan hệ mấy thân thiết có thêm cơ hội để chuyện với nhau nhiều hơn.


      Giang Diệu được lão thái thái ôm vào ngực, bà nhìn nàng, nở nụ cười vui vẻ: “ Diệu Diệu của bà càng lớn lại càng đáng ”. Lão thái thái ước lượng cân nặng của cháu , thấy nàng nặng hơn xưa rất nhiều chẳng có vẻ nào của tiểu nương gầy gò suy nhược.


      Lão thái thái vươn bàn tay thô ráp xoa nắn khuôn mặt bé của Giang Diệu, sau đólại quay sang dặn dò Kiều thị: “ Lần tới Hoa đại phu có đến thăm bệnh cho Diệu Diệu, con nhớ phải cảm tạ ông ấy nhiều hơn”.


      Hoa đại phu là người chữa bệnh có tiếng ở Vọng thành. Nhưng phàm là người có bản lãnh tính khí dĩ nhiên cũng có chút khó chịu, Hoa đại phu cũng phải là người ngoại lệ. Những vị quan lại chức cao vọng trọng ở Vọng thành nhiều vô số kể nhưng số người được Hoa đại phu đích thân khám bệnh có thể là chỉ đếm được đầu ngón tay. Vì để cho Hoa đại phu chấp nhận chữa bệnh cho Giang Diệu mà Kiều thị cùng Giang Chính Mậu phải vất vả ngược xuôi, nhiều lần đến bái kiến, cuối cùng Kiều thị phải quỳ xuống năn nỉ mới làm cảm động đến vị y sư này. Từ khi chào đời, thể chất của Giang Diệu tốt, nếu như có Hoa đại phu diệu thủ hồi xuân* làm gì có Giang Diệu vẫn còn mạnh khỏe như bây giờ.

      *Khen ngợi vị thầy thuốc tài giỏi, có thể chữa được những bệnh nặng.


      Kiều thị nghe mẹ chồng dặn dò như vậy vội gật đầu đáp ứng: “ Con dâu hiểu, lần tới con cảm tạ Hoa đại phu xứng đáng”.


      Lão thái thái thấy con dâu nhu thuận như vậy gật đầu hài lòng.


      Xe ngựa dừng trước cổng Pháp hoa tự, lão thái thái dẫn đầu cùng Kiều thị, Phùng thị và Thích thị đến dãy phòng phía trong, những căn phòng này là dành cho các vị khách của những gia tộc lớn đến bái phật có chỗ dừng chân. Khi đoàn người Trấn Quốc Công phủ bước vào hậu viện nhìn thấy binh lính của Tuyên Vương phủ nghiêm túc canh giữ phía bên ngoài, mọi người liền biết rằng gia quyến của Tuyên lão vương phi cũng ở đây. Lão thái thái liền nhanh chân dắt con cháu vào bái kiến.


      Lão vương phi nhìn thấy lão tháu thái liền nhiệt tình sai người đến đón, sau đó an bài cho tất cả ngồi xuống ghế mềm, cùng nhau trò chuyện.


      Kiều thị, Phùng thị và Thích thị lần lượt tiến đến hành lễ với lão vương phi.


      Lão vương phi là người hiền lành thích câu nệ lễ tiết, cười cười miễn lễ: “ cần phải khách khí như vậy, tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi ”. Sau đó bà nhìn về tiểu nữ oa được Kiều thị bế tay, dịu dàng : “ Diệu Diệu cũng theo tổ mẫu đến đây sao?”.


      Hôm nay Giang Diệu được mẫu thân mặc cho bố váy áo màu hồng phấn, vẫn chải kiểu tóc quả đào đáng như mọi ngày, gương mặt tinh xảo ngây thơ so với lúc trước mũm mĩm hơn nhiều, lộ ra nước da trắng hồng khỏe mạnh. Giang Diệu thừa hưởng những nét đẹp tinh túy từ mẫu thân Kiều thị và phụ thân Giang Chính Mậu, đôi mắt to tròn linh động, khi ánh mắt ấy chạm đến người nào cũng đều khiến cho tâm đối phương trở nên mềm nhũn. Giang Diệu nghe lão vương phi hỏi như vậy ngoan ngoãn trả lời, nàng len lén nhìn người ngồi bên cạnh lão vương phi, Lục Lưu cũng theo tổ mẫu đến đây rồi.


      Gương mặt của Lục Lưu tuấn, ngũ quan nét góc cạnh, mặc bộ trường bào màu xanh sẫm càng làm tăng thêm khí sắc nho nhã nhưng kém phần cương trực của .


      Những người ngày hôm nay theo lão vương phi đến Pháp hoa tự, ngoại trừ Lục Lưu còn có cháu dâu Mạnh thị. Hôm nay nàng ta ăn mặc vô cùng hoa lệ, dung mạo cao quý, trang phục cùng phục sức bằng vàng sáng loáng, nàng nhìn Giang Diệu được được mẫu thân ôm ngồi ghế, mở miệng cảm thán: “ Diệu Diệu lại mập hơn rồi phải ? là tốt nha…”. Lời tuy là khen nhưng trong lòng nàng ta lại muốn như vậy, nếu Giang Diệu mập mạp mạnh khỏe còn ốm yếu như trước, vây đây chính là rắc rối lớn! Trong lòng Mạnh thị vốn nhận định Giang Diệu là con dâu của mình.


      Mạnh thị nhìn Lục Linh Lung ngồi bên cạnh mình, giả lả cười : “ Chuyện tình của mấy đứa trẻ ngày trước, Linh Lung vẫn chưa đền lỗi cho Diệu Diệu. Nào, con dắt Giang muội muội ra ngoài chơi đùa ”.


      Giang Diệu nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lục Linh Lung, ra nàng cũng muốn nàng ta phải miễn cưỡng tiếp xúc với mình như vậy. Nhưng lão thái thái ngồi bên cạnh lên tiếng: “ Tiểu hài tử chơi đùa, đánh nhau là chuyện bình thường. phải lúc nãy Diệu Diệu muốn đến vườn hoa xem hoa quế nở sao? Hay để Linh Lung tỷ tỷ đưa con nhé”.


      Chuyện đánh nhau lần trước ở Tuyên Vương phủ, lão thái tháu tất nhiên là biết. Nhưng hôm nay thấy Mạnh thị có ý muốn giảng hòa cho hai đứa trẻ, mà lão vương phi vẫn còn ngồi ở đây nên bà cũng góp đôi lời.


      Có điều Lục Linh Lung tính tình kiều căng, thích hay thích đều viết mặt, giống như Tạ Nhân thầm chịu đựng lại lén lút giở trò sau lưng. So ra Lục Linh Lung vẫn dễ dàng chơi đùa hơn.


      Mạnh thị mỉm cười, sau đó lại quay sang dặn dò Lục Hành Chu nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh: “ Con đưa hai muội muội ra ngoài chơi , nhớ là phải chăm sóc hai muội muội cho tốt đấy”.


      Lục Hành Chu vài ngày thấy Giang Diệu, có cơ hội gần gũi với nàng nên khi Mạnh thị muốn hai đứa trẻ cùng ra ngoài chơi hận thể mở miệng muốn bồi hai tiểu nương. ngờ trong lúc còn lo lắng Mạnh thị mở miệng trước.


      Lục Hành Chu nhanh chóng đáp ứng: “ Vâng, Chu nhi chăm sóc cho muội muội và Diệu Diệu tốt”.


      Tiểu thiếu niên nở nụ cười như ánh mặt trời khiến cho những vị trưởng bối ở đây cảm thấy thích, nhưng Giang Diệu lại chẳng thể nào quên được tình cảnh ngày hôm đó, lúc nhẫn tâm muốn cùng Tạ Nhân hại chết nàng. Giang Diệu đắn đo suy nghĩ lúc, sau đó hạ quyết tâm nhảy xuống ghế, chầm chậm đến bên cạnh Lục Linh Lung rồi nắm lấy tay nàng ta.


      Lần trước Lục Linh Lung bị Giang Diệu và Kiều Nguyên Bảo đánh cho trận nên trong thâm tâm nàng ta rất chán ghét có mặt của Giang Diệu. Hơn nữa Lục Linh lung cũng biết, Giang Diệu nhìn tuổi như vậy thôi, bên ngoài đáng ngoan ngoãn nhưng thực ra lúc nàng xuống tay lại rất nhẫn tâm. tiểu nữ oa sáu tuổi nhìn bên ngoài có vẻ vô hại thế nhưng lại làm cho nàng thân bầm dập, dấu vết xanh tím đầy cả cánh tay, qua vài ngày mới đỡ bớt.


      Luc Linh Lung biết rằng, nàng chán ghét Giang Diệu bao nhiêu nàng ấy cũng chán ghét mình bấy nhiêu. Vậy mà bây giờ Giang Diệu lại chủ động đến nắm tay nàng, điều đó khiến Lục Linh lung cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.


      Lục Linh Lung nhìn Giang Diệu với ánh mắt kinh ngạc.


      Có điều, bàn tay mặc dù có chút mũm mĩm của Giang Diệu khi nắm lấy tay Lục Linh Lung có hơi lạnh lẽo, Lục Linh Lung cũng có bài xích cái cảm giác này nhưng nhớ đến ngày hôm đó Giang Diệu cùng tên tiểu bàn tử kia đem nàng làm ngựa cưỡi liền muốn trở mặt ngay lập tức.


      Lục Linh Lung liếc mắt nhìn Giang Diệu, gương mặt nhắn trông vô cùng thuần khiết, trong lòng nàng ta mắng thầm: “ Đồ dối trá, trước mặt người lớn chỉ được cái giả vờ ngoan ngoãn”.


      Sau hồi giằng co, ba đứa trẻ cũng dắt tay nhau ra vườn hoa dạo chơi. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng Lục Linh Lung nhanh chóng giật tay mình ra khỏi tay Giang Diệu, đáng tiếc là hành động đó các trưởng bối nhìn thấy được.


      Nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc của Lục Linh Lung, Giang Diệu phía sau lấy khăn tay từ trong áo ra mà lau hết vết bẩn do việc nắm tay lúc nãy.


      Lục Linh Lung nhìn hành động đó của Giang Diệu, lửa giận trong lòng lại bộc phát. Nàng quay đầu nhìn Lục Hành Chu, hét lên: “ Ca ca, ca nhìn nàng ta kìa”.


      Lục Hành Chu xoa đầu Lục Linh Lung, sau đó lại khẽ nhìn tiểu nữ oa đáng đứng bên cạnh, nhìn gương mặt tinh xảo mũm mĩm của nàng rất khiến người khác thích, nhìn khuôn mặt ấy, ai có thể giẫn dỗi nàng cho được! Chuyện này tính ra người sai chính xác là muội muội của , muội ấy từ được mẫu thân cưng chiều, chẳng biết phân biệt đúng sai, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ kiêu căng thèm để ai vào mắt.


      Lục Hành Chu nhìn Giang Diệu, nở nụ cười ôn hòa: “ Diệu Diệu đừng tức giận, tính tình Linh Lung là như vậy nhưng muội ấy có ác ý gì đâu”.


      Nàng biết điều đó. Nhưng biết rồi sao? có ác ý cũng đồng nghĩa với việc kiêu căng tùy tiện rồi khinh người vô cớ như vậy, nàng ta muốn khi dễ nàng trước hết cũng phải xem Giang Diệu nàng đây có để cho người khác khi dễ như vậy hay . Tưởng tượng đến cảnh Lục Linh Lung ỷ lớn hiếp bé mà bắt nạt tiểu biệu đệ, nếu như lúc đó nàng có mặt, có phải Kiều Nguyên Bảo bị nàng ta đánh cho trận rồi hay sao. Cứ nghĩ đến chuyện đó Giang Diệu dù có chết cũng thể nhường nhịn Lục Linh Lung được.


      Lục Linh Lung thấy ca ca ruột thịt của mình lại bênh vực người khác tức giận dậm chân bình bịch xuống nền đất, gương mặt tức tối sắp khóc đến nơi.


      Lục Hành Chu sững sờ biết làm thế nào cho phải. ra sức dụ dỗ tiểu muội đừng khóc, sau đó lại dắt hai tiểu nương đến vườn hoa quế trong hậu viện.


      Mùa thu là mùa hoa quế nở, vườn hoa của Pháp Hoa tự tràn ngập hương thơm dịu của lòai hoa quế nhã nhặn này.


      Trong hậu viện có cái ao sen rất lớn nhưng mùa hè qua nên nhưng bông hoa sen cũng dần héo , những chiếc lá màu xanh ngọc bích cũng dần ngả sang màu vàng úa.


      Lục Hành Chu nhìn Lục Linh Lung hiếu động chạy nhảy xung quang liền lên tiếng dặn dò: “ Đừng gần ao quá”.


      Lục Linh Lung nhìn Lục Hành Chu, làm mặt quỷ, sau đó nàng cúi đầu xuống, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười như muốn tính toán làm chuyện gì đó. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn nha hoàn đứng cạnh Giang Diệu sau đó lại : “ Ta có chút đói bụng, ngươi đến nhà bếp lấy giúp ta vài bánh hoa quế đến đây được ?”.


      Hiểu Mai là nha hoàn mà Kiều thị an bài chăm sóc cho Giang Diệu, nàng sợ nữ nhi tuổi đôi lúc xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn nên mới phân phó nha hoàn thiếp thân theo bên cạnh che chở con bảo bối. Lúc này Lục Linh Lung lại mở miệng muốn Hiểu Mai đến nhà bếp đồng nghĩa với việc theo sát bên cạnh Giang Diệu được, điều này làm khó cho Hiểu Mai.


      Giang Diệu nhìn vẻ khó xử gương mặt nha hoàn, rất hiểu chuyện mà phân phó: “ Hiểu Mai tỷ tỷ, tỷ đến lấy bánh cho nàng ta ”.


      Hiểu Mai nhìn gương mặt tinh xảo của tiểu như nhà mình, suy nghĩ lát, gật đầu đáp: “ Được rồi, tiểu thư đợi nô tỳ lát, đừng có chạy lung tung, nô tỳ nhanh rồi quy lại ngay lập tức”.


      Giang Diệu mỉm cười đáp ứng.


      Lục Linh Lung nhìn Hiểu Mai rồi, sau đó chầm chậm đến bên cạnh Giang Diệu, mỉm cười ôn hòa, : “ Diệu Diệu, muội tốt”. Thái độ ân cần thân thiết như vậy chẳng giống với điệu bộ kênh kiệu khi nãy.


      Giang Diệu chẳng biết trong hồ lô của Lục Linh Lung lại mưu chuyện gì, nàng khẽ mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng , khách sáo : “ Tỷ cần phải khách khí như vậy”.


      Lục Linh Lung “ ừ” tiếng, đôi mắt linh động láo liên nhìn khắp mọi nơi, sau đó lại vươn tay chỉ đến con thỏ trắng tinh lấp ló bên cạnh hồ, vui vẻ : “ Diệu Diệu, muội xem kia, con thỏ kia dễ thương, chúng ta đến đó chơi ”.


      Đều là tiểu hài tử nên rất thích những động vật bé xinh xắn như vậy, huống hồ con thỏ trắng này lại rất mập mạp, còn dùng móng vuốt ôm lấy củ cà rốt, nhìn vô cùng ngây thơ khả ái. Giang Diệu thích chú thỏ con đến mức thể rời mắt khỏi nó, nhưng nàng thể đề phòng Lục Linh Lung giở trò, chỉ cười tủm tỉm nhìn Lục Linh Lung, : “ Chúng ta đến đó ”.


      Lục Linh Lung nở nụ cười cứng đờ, sau đó cùng Giang Diệu đến, chỉ là bước chân của nàng có chút chậm, cố ý để Giang Diệu phải trước.


      Chú thỏ con thấy người lạ đến cũng hề tỏ ra hoảng sợ, vẫn điềm nhiên ôm củ cà rốt tiếp tục gặm, nhìn nó rất tham ăn.


      Lúc sắp đến gần thỏ con, bước chân của Giang Diệu đột nhiên ngừng lại.


      Lục Linh Lung sốt sắng hỏi: “ Diệu Diệu, tại sao…muội nữa?”.


      Giang Diệu quay đầu, nắm tay Lục Linh Lung, kiên định trả lời: “ Chúng ta cùng ”. Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Lục Linh Lung, Giang Diệu phần nào hiểu được nàng ta tính toán chuyện gì, cho dù Lục Linh Lung có giãy dụa Giang Diệu vẫn kiên quyết cho nàng cách xa mình quá. Lục Linh Lung liền thay đổi thái độ ôn hòa khi nãy, vừa mới bước đến gần chỗ của thỏ con, nàng nhíu mày muốn đến nữa, lúc càng đến gần hơn nàng ta uốn éo người muốn thoát khỏi tay Giang Diệu.


      Có lẽ động tác của Lục Linh Lung quá mức lớn, biết dưới chân vô tình dẫm phải cái gì, nháy mắt cái nàng ta rơi tõm xuống ao sen, bọt nước bắn lên tung tóe.


      Giang Diệu nhìn nàng, sau đó lại nhìn Lục Hành Chu há hốc mồm đứng bên cạnh, vươn tay chỉ chỉ vào người vùng vẫy trong nước, vô tội : “…Hành Chu ca ca, Linh Lung tỷ ngã xuống”.


      Lục Hành Chu nghe nàng như vậy mới có phản ứng, nhanh chóng nhảy vào áo sen cứu người.


      Giang Diệu lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhưng vẫn chưa hô to gọi người đến cứu nguy.


      Lục Linh Lung đúng là đứa có tâm địa xấu xa nhưng lại chẳng có đầu óc làm chuyện xấu. Vị trí thỏ con đứng, bên cạnh có đống cỏ xanh, vì ao hoa sen gần đó nên khu vực quanh đây đều ẩm ướt, thuận lợi cho những mảng rêu trơn trượt phát triển. Vừa liếc mắt cái liền biết nếu dẫm chân lên chắc chắn ngã xuống ngay. Nàng ta muốn dời chú ý của nàng, muốn nàng trông thấy thỏ con liền hưng phấn chạy đến, sau đó để ý đến đám rêu đó mà trượt chân ngã xuống hồ. Nhưng mà đối với người như Giang Diệu, mọi cử chỉ nét mặt của Lục Linh Lung đều quá mức lộ liễu, nàng phải là đứa trẻ sáu tuổi đơn thuần, muốn nàng phòng bị mà lọt chân vào bẫy của nàng ta cũng khó.


      Hôm nay khí trời mát mẻ, Lục Linh Lung may mắn có Lục Hành Chung nhanh chóng nhảy xuống hồ cứu nguy, những người lớn trong phòng cũng hay biết chuyện xảy ra ở đây. Chỉ có điều việc uống vài ngụm nước bẩn trong ao cũng đủ khiến Lục Linh Lung tức ói máu rồi.


      Lục Linh Lung muốn cho Giang Diệu uống nước, gậy ông đập lưng ông, Lục Linh Lung lại vô tình hãm hại chính mình.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh57 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :