1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tôi bị ép buộc - Linh Lạc Thành Nê (Hiện đại - Trùng sinh)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Phòng vệ sinh này có lẽ chỉ rộng hai mét vuông, bồn cầu và bồn rửa tay gần như dính sát vào nhau.

      Mà lúc này, có người ngồi bồn cầu, từ quần áo và vóc người có thể kết luận đây là người đàn ông.

      phúc hậu liếc xuống, nhìn thấy đối phương vẫn quần áo đầy đủ mới thở phào nhõm.

      tốt, cậu ta chỉ là đơn thuần ngồi bồn cầu mà thôi.

      Chỉ là, người đàn ông này cúi đầu ôm mặt, phải là ở đây...... khóc chứ?

      thấy nhất định phải nhắc nhở người này nhớ khóa chặt cửa. Dù sao các tiểu thư tới nơi đây rất nhiều, chừng lại có người chợt đẩy mạnh cửa phòng vệ sinh giống . Đàn ông đều là sinh vật thích sĩ diện, ta khóc rồi bị thấy được cũng thôi , nếu ầm ĩ hơn nữa để nhiều người nhìn thấy, ta nhất định cảm thấy xấu hổ chết được .

      Vì vậy từ cánh cửa mở nửa bước tới trước bước, giọng kêu lên: "Tiên sinh, ngài......"

      Vậy mà, người đàn ông kia giống như bị kinh sợ, chợt giơ tay lên đẩy sập cửa vào.

      Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đứng giữa việc bị cửa kẹp và bước lên bước nữa, quyết định chọn cái sau.

      Sau đó, liền bị giam ở trong phòng vệ sinh.

      Người đàn ông ngồi bồn cầu vừa đẩy cửa đứng bật dậy, theo tiếng cửa ầm ầm khép lại chắn trước cừa. vội vàng lui về phía sau chút, gần như ngồi lên bồn rửa mặt.

      —— Phòng Vip cái nỗi gì, sao phòng vệ sinh lại như vậy!

      " .." Người đàn ông kia có lẽ chỉ khoảng hai ba hai tư tuổi, da thịt trắng nõn, khuôn mặt sắc nét, có chút cảm giác như con lai, tại hiển nhiên là uống say, tròng mắt đen như mực đầy mơ màng. "Tôi trưởng thành, tại sao ba lại chịu tin tưởng năng lực của tôi?"

      Cậu ta vừa vừa lảo đảo về phía —— a, ra căn bản cần , nơi thế này cậu ta chỉ lảo đảo cái tới trước mặt .

      "Ách......" Cái này làm sao biết?

      rụt về phía sau cái, tiếc rằng nơi này quá , co lại cũng có tác dụng gì —— trừ khi có thuật độn thổ co lại xuống đất.

      "Tiên sinh, tôi thấy, chuyện này hay ngài bàn bạc với ba ngài , hãy tin tưởng sức mạnh vĩ đại của việc khai thông." cười , thuận tiện chắn tay trước ngực tăng cảm giác an toàn.

      " biết gì hết!"

      biết câu nào của chọc giận tới người đàn ông này, cậu ta phát bắt được tay , hung dữ nhích lại gần. "Tôi muốn chỉ là tự do phát triển, tại sao...... Tại sao ông ấy luôn muốn xen vào việc của người khác?"

      thể , mặc dù người này lớn lên rất đẹp mắt, nhưng hơi thở của kẻ say luôn làm người ta buồn nôn. quay mặt, hít thở sâu nhịn xuống, tránh cho mình bị xông chết.

      Phân phải trái với kẻ say là tự mình chuốc lấy cực khổ, vì vậy quyết định hùa theo cậu ta.

      " sai." ra vẻ lòng đầy căm phẫn, quơ múa nắm tay trái. "Ông ấy chính là người cha xấu!"

      " cho phép ba tôi như thế!" Ai ngờ còn chưa dứt lời, người đàn ông kia gầm lên, toàn bộ hơi thở khó ngửi đều phun lên mặt , khiến suýt chút nữa ngất .

      Làm người khó. Hùa theo được, khuyên cũng xong, thấy bằng phát đánh ngất cậu ta cho rồi.

      Sau đó rất nghiêm túc nhìn mặt cậu ta, tìm chỗ có thể kích tất thắng để xuống tay, nhưng người tính bằng trời tính, còn nghĩ việc đánh người đàn ông kia, cậu ta thế nhưng còn nhanh hơn mà ra tay trước.

      Miệng cậu ta há ra, đầu dựa vào vai , nôn tất cả những gì ăn vào bụng lên váy .

      ......

      Thời gian có thể quay ngược trở lại hay , để cho trở lại giây đẩy cửa bước vào kia? nhất định chịu đựng ghê tởm tay, lập tức về nhà!

      Lực đạo ở vai chợt giảm, mắt thấy người đàn ông này trượt xuống, theo phản xạ kéo vai cậu ta lại, tránh cho cậu ta lại nuốt ngược lại những thứ phun ra đầu gối của —— mặc dù ra vô cùng muốn làm như vậy.

      Vô cùng dịu dàng ném người đàn ông dường như ngủ này lên bồn cầu, gần như nhào tới bồn rửa tay ở bên trong, chịu đựng ghê tởm giặt váy. Sau khi về nhà nhất định ném cái váy này vào thùng rác, còn bây giờ, thể tiếp tục mặc. Sau khi giặt cho cái váy nhìn bình thường, vén quần lên thả vào máy sấy cạnh bồn rửa mặt khoảng năm phút, làm xong mọi thứ mới chú ý tới người đàn ông kia.

      Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, cà vạt qua nhiều lần lôi kéo nhăn nhúm, quần tây đậm, cúi thấp đầu tựa vào tường, rất có cảm giác thiên thần sa ngã —— dĩ nhiên, bồn cầu bên dưới xin tự động bỏ qua.

      Phải xã hội này đúng là xã hội trông mặt mà bắt hình dong, ngay cả cũng ngoại lệ. Nếu như lúc này ngồi đây là ông chú bỉ ổi, nhất định thừa dịp ông ta ngủ mê man đánh cho trận rồi chạy . Nhưng lúc này lại là mỹ nam tử, làm cho khó có thể lựa chọn.

      Nghĩ nghĩ lại, thấy mình nên làm người tốt, gọi bạn bè của cậu ta tiếng.

      xoay người ra khỏi phòng vệ sinh, cẩn thận đẩy cửa phòng VIP, trong nháy mắt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc thiếu chút nữa khiến thủng màng nhĩ. Nhưng mà, trừ vỏ rượu ly rượu lộn xộn bàn, trong phòng có người khác.

      Ưmh...... Có vẻ như làm người tốt là phải làm tới cùng.

      vào lấy áo vét được treo lên, lại tiến vào phòng vệ sinh, rút ít giấy bên bồn cầu, dùng nước thấm ướt, giúp người đàn ông kia lau miệng. Dùng sức đỡ cậu ta dậy, đẩy cửa phòng vệ sinh, mang cậu ta xuống lầu.

      coi trọng bề ngoài, tin các tiểu thư quanh năm chỉ nhìn thấy các ông chú bỉ ổi ở đây nếu nhìn thấy mỹ nam say tới bất tỉnh nhân nhất định chen lấn tranh nhau...... hiến thân. ra là người tốt, trơ mắt nhìn mỹ nam bị ba mình chèn ép mất trong sạch, làm chuyện như vậy, làm được.

      đường mắt nhìn thẳng tới cửa, cũng may mặc dù ngủ mê man, người đàn ông này cũng có thể lảo đảo vài bước, thế mới giúp ta đến nỗi bị cậu ta đè bẹp xuống.

      Lúc tới cửa thời, bảo vệ bỗng nhiên xuất trước mặt , làm sợ tới nỗi suýt chút nữa ném người đỡ xuống đất. Thành , len lén đưa người ra ngoài, rất căng thẳng.

      Nhìn kỹ, mới phát bảo vệ này là người biết —— là Tiểu Lý đưa về hôm qua. Là người quen yên tâm hơn nhiều.

      "Tiểu thư Y Y, vị tiên sinh này muốn lấy xe sao?" Tiểu Lý liếc người dựa và cái, có lẽ là thấy cậu ta ngủ thiếp mới chuyển sang hỏi .

      nhịn xuống khát vọng mãnh liệt muốn hỏi Tiểu Lý xem người đàn ông này xe gì, cười : "Cậu xem ta say thành ra như vậy rồi, còn có thể lái xe sao? Cứ để xe ở đây vậy, chờ khi nào ta tỉnh đến lấy."

      Ưmh, bộ dạng của bây giờ giống như rất thân thiết với người đàn ông này.

      "Được rồi, tôi gọi xe taxi." Tiểu Lý gật đầu, xoay người ra cửa.

      phải, mau mau tới giúp đỡ người này, mình sắp chịu được nữa rồi !

      u oán nhìn Tiểu Lý mở cửa, lại u oán liếc người đàn ông bên cạnh cái.

      ra vô cùng muốn vứt người đàn ông này xuống mặt đất, nghỉ ngơi chút, nhưng ánh mắt các bảo vệ hành lang cứ như có như quét qua, thừa nhận rất nhát gan cũng rất chột dạ, căn bản dám bất kính với khách trước mặt nhiều người như thế —— đặc biệt còn là khách trong phòng VIP.

      Tốc độ của Tiểu Lý rất nhanh, trước khi tàn phế giúp dìu người đàn ông này ra khỏi Vạn Tử Thiên Hồng, nhét vào xe taxi.

      "Tiểu Lý, cám ơn!" chân thành cười với cậu.

      Tiểu Lý ngẩn ra, sau đó gật đầu cái, buồn bực lên tiếng trở về đại sảnh.

      quay đầu nhìn chằm chằm người trong xe, rất có loại kích động muốn đóng cửa xe cho tài xế tùy tiện lái .

      Vì vậy đóng cửa xe lại.

      Bye bye, mỹ nam trong phòng vệ sinh ~

      Ngay sau đó, giọng điệu nghi ngờ của tài xế khiến tỉnh táo lại: "Tiểu thư, lên xe sao?"

      "A, có." vội mở cửa xe cạnh ghế tài xế, ngồi xuống.

      Mặc dù phiền phức, nhưng làm việc cũng thể bỏ giữa chừng.

      " muốn đâu?"

      đâu?

      nhắm mắt lại, thứ đầu tiên xuất trong đầu chính là địa chỉ nhà . Cái gọi là hắc hắc he he...... Người đàn ông này vừa nhìn biết là người có tiền, nếu như đưa cậu ta về nhà XX lại OO, làm cho cậu ta thể rời bỏ , muốn giúp trả nợ, vậy nửa đời sau của phải dễ chịu rồi sao?

      A ha ha, tương lai tốt đẹp ~

      Tự sướng xong, thản nhiên cười với tài xế chờ trả lời: "Khách sạn quốc tế Ngũ Hoa."

      tài xế từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn người đàn ông nằm đằng sau cái, mập mờ cười cười, đạp cần ga, xe lập tức vọt .

      Khách sạn quốc tế Ngũ Hoa là khách sạn năm sao tốt nhất thành phố H, nghe tầng cao nhất còn có 'phòng tổng thống' gì đó. Thành , ta đây chưa từng trải qua việc đời thổ nhân, đúng là muốn mở mang kiến thức chút.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Thanh toán tiền xe, tài xế còn rất tốt bụng giúp dìu người vào trong khách sạn. Đến cửa lớn, bảo vệ ngoài cửa rất có mắt nhìn bước qua đỡ người đàn ông này, giúp đưa vào chỗ nghỉ trong đại sảnh. Còn mình đến trước quầy lễ tân ghi tên.

      Áo vest mà cầm có cái ví, rộng rãi lấy ra, rút thẻ ATM, nhìn cũng thèm nhìn đưa luôn.

      “Xin hỏi cần đặt trước bao nhiêu tiền?” nhớ nhầm ở khách sạn phải đặt tiền phòng trước. Ừm, trong ví có tập tiền trăm nhân dân tệ, chắc là đủ rồi.

      Nhân viên quầy lễ tân nhận lấy chứng minh nhân dân cầm lên xem, sắc mặt có chút biến đổi, nhưng vẫn thể ra ngoài, lại lễ phép : “Úc tiên sinh là khách quen, cần trả tiền đặt trước. Vậy lần này, vẫn là phòng Lưu Vân như cũ chứ?”

      Phòng Lưu Vân? Là phòng gì biết?

      “Ừm.” giả vờ bình tĩnh gật đầu.

      Nhân viên lễ tân liếc mắt nhìn về phía người đàn ông bất tỉnh ghế, rồi quay đầu nhìn lại về phía , miệng cười nở nụ cười tươi như hoa. “Tiểu thư, phiền cũng đưa chứng minh nhân dân của mình ra được ? Tôi cần phải ghi tên các khách hàng.”

      trừng mắt nhìn nhân viên lễ tân, cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi chỉ đưa ta lên rồi xuống ngay, có ở lại nên chắc cần ghi tên chứ?”

      “Chuyện này…Đúng là cần.” Nhân viên lễ tân thoáng chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, gõ mấy cái máy tính, sau đó đưa chứng minh nhân dân và thẻ mở cửa phòng cho .

      “Cám ơn!” khẽ mỉm cười, rồi dưới giúp đỡ của nhân viên bảo vệ đưa Úc mỹ nam vào thang máy.

      Giúp đưa người đến cửa phòng, người bảo vệ cũng rất có ý tứ nhàng rời .

      hơi kích động cầm lấy thẻ mở cửa phòng mở cửa ra, cửa vừa mở, gian cùng bày biện bên trong lập tức khiến cảm thấy choáng váng.

      Mặc dù phải là phòng cho tổng thống, nhưng nếu cũng được gọi là "phòng" cũng thể kém. Chính giữa là phòng ngủ còn lớn hơn phòng nghỉ của Vạn Tử Thiên Hồng, bên trong bày trí xa hoa thực khiến người ta phải che mắt hô to “Đồ tốt đắt tiền”. Đằng sau là cửa sổ sát đất, qua đó có thể nhìn thấy cả nửa thành phố H. A, kia là trường học của , còn có cả KTV hay nữa, còn cả Vạn Tử Thiên Hồng kìa…

      cực kì phấn khích ngắm nhìn khung cảnh, qua lúc mới nhớ ra mình ném Úc mỹ nam ở ngoài cửa cũng lâu rồi.

      Úc mỹ nam vẫn còn say giấc ngoan ngoãn nằm ngủ đất, có bị người nào ngang thấy mà kéo mất. ra kéo cậu ta vào phòng, đạp đóng cửa lại, sau đó lại hì hục Làm xong tất cả mọi việc, mệt tới mức thở hồng hộc.

      Vừa điều chỉnh hô hấp vừa ngắm nhìn Úc mỹ nam say ngủ, nhịn được phá hỏng phong cảnh, nghĩ tới chuyện cậu ta nôn ra đầy người .

      Chuyện này thể cứ thế mà bỏ qua, mặc dù là người tốt, nhưng tổn thất tinh thần, tiền xe là thể lấy.

      Lấy từ trong túi ra quyển sổ ghi chép và cây bút , nghĩ ngợi đôi chút, rồi đặt bút xuống viết: "Chào ngài, tôi là Lôi Phong nương đưa ngài ra khỏi nơi trăng gió kia. Chỉ là Lôi Phong nương rất nghèo, cho nên chi phí liên quan phải do ngài chi trả. Tôi tính toán, phí giấy bút hết mười ba tệ, tiền di chuyển coi như là năm mươi tệ, hơn nữa trước đó ngài còn trút "nỗi khổ tâm" lên người tôi, tiền quần áo và phí tổn thất tinh thần khoảng ba trăm sáu mươi sáu tệ, tổng tất cả là bốn trăm hai mươi chín tệ. Trong ví của ngài hình như có tiền lẻ, vì thế tôi lấy năm trăm tròn. Sau khi ngài tỉnh hãy kiểm tra lại số tiền trong ví, nếu đúng đó chắc chắn là do nhân viện phục vụ đụng tay đụng chân, phải do tôi lấy. Kính chào, chúc ngài ngon giấc ^.^”

      Lo Úc mỹ nam đọc được lời nhắn, dán giấy lên trán cậu ta.

      Sau đó làm người tốt, rút năm trăm tệ từ ví của cậu ta xong còn tử tế gấp áo vest lại cho gọn.

      Hừm… Hình như đúng, áo vest nên gấp lại.

      Nghĩ thế, lại giũ tung áo vest ra, treo lên mắc áo. biết vụng về thế nào lại làm cho điện thoại từ trong áo rớt ra rơi xuống đất. Vừa hay, màn hình điện thoại lại sáng lên.

      Thấy màn hình điện thoại bị bật chế độ im lặng lên hai chữ "ba" (trong tiếng trung, từ ba gồm hai chữ là 父亲), nhớ tới lúc trước người đàn ông này mượn say rượu để trút bỏ bất mãn và đơn với ba mình, liền bị ma xui quỷ khiến mà bấm nút nghe.

      Khi trong điện thoại truyền đến giọng uy khiêm, mới giật mình nhận ra mình làm gì.

      Treo máy, cũng được, đây là vấn đề lớn đấy.

      còn do dự, ba của Úc mỹ nam tuôn tràng.

      “Úc Dĩ Thanh, giờ làm việc mà con dám ra ngoài? Ba chỉ con có mấy câu, con cáu gắt, con bảo ba làm sao mà an tâm giao lại công ty cho con?”

      “Cái đó…” cẩn thận từng li từng tí cắt ngang lời của đối phương.

      Phía bên kia điện thoại im lặng chút, sau đó mới có tiếng tiếp tục truyền đến.

      là ai? Dĩ Thanh đâu?” Trong giọng uy nghiêm lúc nãy giờ mang đầy đề phòng, nhưng nghe vẫn còn rất đáng sợ.”

      “Tôi là ai quan trọng, quan trọng là Úc mỹ… Khụ Úc Dĩ Thanh ở trong tay tôi.”

      “…” Lại hồi lâu im lặng, giọng của đối phương trong nháy mắt trở nên hoảng loạn. “ muốn bao nhiêu tiền, muốn bao nhiêu cứ việc , nhưng ngàn vạn lần được làm tổn thương đến Dĩ Thanh.”

      “….Cái đó…” là hỏng bét, biết bị cái gì nhập vào, đột nhiên lại lời thoại của tên bắt cóc…

      “Tôi chỉ có đứa con trai duy nhất là Dĩ Thanh, cần tiền lấy , ngàn vạn lần đừng làm tổn thương nó!” Đối phương lại run rẩy nhắc lại.

      Mặc dù vốn là người vô tâm, nhưng đe dọa người già thế này cũng là đúng.

      vội ho tiếng, hết sức nhu hòa : "Úc lão tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, ý của cháu là lệnh công tử ở bên cạnh, nhưng mà cháu bắt cóc cậu ấy."

      “… muốn gì?” Ông ta cố chấp hỏi lại.

      Trời ạ, tốt nhất đừng hỏi nữa, bằng liền nhịn được hấp dẫn mà thực bước lên con đường phạm tội!

      Im lặng trong chốc lát, rồi hạ thấp giọng tiếp: “Là thế này, hôm nay lệnh công tử đến câu lạc bộ chúng cháu uống rượu, uống tới say mèm, tại chính là uống tới bất tỉnh rồi.”

      “Tên tiểu tử này!” Đối phương nghe xong bừng bừng tức giận , còn nghe thấy bên kia hình như có thứ gì bị đập vỡ tan tành. “Câu lạc bộ cao cấp nhà mình , lại tới những chỗ bé tầm thường đó!”

      Tầm thường...... Phẩm cấp sao?

      “Con tôi ở đâu?” Đối phương sau khi biết con trai mình rất an toàn, trong giọng lập tức mang theo vẻ cao ngạo. Mà thứ cảm giác ấy khiến vô cùng khó chịu.

      “Cậu ấy …. nằm ở giường.” liếc nhìn Úc mỹ nam ngáy khỏ khò, trả lời rất chi tiết.

      Đầu bên kia điện thoại im lặng trong giây lát.

      “… đừng có làm loạn, con trai tôi phải người bất cứ đứa con nào cũng có thể chạm vào!” Úc lão tiên sinh hình như rất lo lắng cho trong sạch của con trai nha.

      xin lỗi Úc lão tiên sinh, mặc dù tôi muốn chạm vào cậu ta, nhưng con trai ngài lại quá nhiệt tình, sờ rất nhiều chỗ người tôi rồi.” giả vờ oan ức mà .

      !” Có vẻ như Úc lão tiên sinh bị dọa rồi.

      Trong nháy mắt cảm thấy rất thỏa mãn, vì vậy ho tiếng, nghiêm túc : "Cháu đùa thôi, Úc lão tiên sinh. Bây giờ con trai ngài ngủ trong khách sạn, mà cháu là chuẩn rời thấy được ngài gọi điện tới, mới nhận —— đúng rồi, ngài ngàn vạn lần được hiểu lầm, cháu chỉ đưa cậu ấy đến khách sạn, có làm gì."

      Bên kia truyền đến loạt im ắng. lúc lâu sau, Úc lão tiên sinh dường như điều chỉnh được tâm tình của mình, khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm mà : “Xin hỏi họ gì?”

      dám, cháu họ Phạm.” Xem ra ông ấy chuẩn bị chuyện nghiêm túc với . “Úc lão tiên sinh, địa chỉ quán rượu cháu với ngài, tốt nhất để cho con trai ngài ngủ giấc ngon thôi.”

      “Phạm tiểu thư…” Úc lão tiên sinh dừng chút, rồi tiếp tục : “Dĩ Thanh nó… thường đến chỗ các sao?”

      “Cái này cháu biết. Hôm nay cháu mới gặp cậu ấy lần đầu, cậu ấy uống rượu giải sầu mình, còn nôn hết lên người cháu.” Nhắc đến lại cảm thấy buồn bực. Váy của , cái váy của . Cũng may còn có chi phí năm trăm tệ này, có thể mua lại cái khác. Ừm, tiền phí cũng là tương đối nhiều rồi.

      “Tôi thay mặt con trai xin lỗi .”

      sao.” Dù gì tiền của người ta cũng lấy. “Còn nữa, về chuyện của ngài và con trai, cháu muốn nhiều chuyện vài lời.”

      cứ .”

      "Cháu hiểu cha mẹ nào cũng rất quan tâm con mình, nhưng con trai ngài cũng lớn như vậy, nếu ngài còn buông tay, áp lực của cậu ấy sợ rằng rất lớn. Chim non cũng có ngày phải tự học cách bay, ngài cho con trai được tự mình quyết định, sau này sao cậu ấy có thể tự mình gánh vác trách nhiệm?" Bị nuông chiều lâu, sao cánh còn có thể cứng cáp được, tự bay thế nào được?

      “Đương nhiên là cháu biết ngài và con trai tới cùng là có vấn đề gì, đây chỉ là ý kiến cá nhân của cháu, ngài cần phải để trong lòng.”

      … Phạm tiểu thư rất đúng, tôi công nhận, tôi có hạn chế cho Dĩ Thanh tự do phát triển.”

      “Ngài có thể tiếp thu ý kiến của cháu, cháu thấy cực kì vinh hạnh, cháu tin con trai của ngài nhất định cũng vui mừng. Chờ cậu ấy tỉnh dậy, trở về nhà, ngài và cậu ấy có thể cùng chuyện tiếp. Buổi tối cháu còn phải làm việc, xin cáo từ trước.”

      tốt khi được chuyện với Phạm tiểu thư. Có thể cho tôi địa chỉ nơi làm việc ? Tôi muốn gửi tặng chút quà cảm ơn.”

      “Cháu cũng vinh hạnh khi được chuyện cùng nhân vật lớn như Úc lão tiên sinh.” Mặc dù biết Úc lão tiên sinh là ai, nhưng con trai ông ấy có tiền như vậy, nhất định ông ấy cũng là người có tiếng tăm. “Nhưng ngại quá, quà tặng cũng cần đâu. Gặp lại sau, Úc lão tiên sinh.”

      xong, liền cúp điện thoại.

      Nếu tự dưng là Lôi Phong nương, đương nhiên là làm chuyện tốt lưu lại tên họ rồi.

      Nhét điện thoại di động lại túi áo vest, rồi treo lên mắc áo. cuối cùng còn liếc mắt nhìn Úc mỹ nam ngủ say, lưu luyến mà ra khỏi phòng.
      Hale205, TrâuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Bây giờ vẫn còn sớm, vì thế về nhà thay quần áo trước.

      Tiểu La tan học về nhà, thấy đẩy cửa bước vào, vô cùng mừng rỡ ra đón, cười : "Chị hai, chị về rồi."

      “Ừ.” mỉm cười gật đầu, đổi dép lê vào nhà.

      Từ nhật kí của Phạm Hiếu Lâm, hiểu là gạt Tiểu La làm việc, nhưng… Thời gian làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như vậy, đứa bé mười tuổi rất thông minh này, biết chị mình làm gì sao?

      “Chị hai, hôm nay làm mì xào ăn có được ?” Tiếu La tỏ vẻ mong đợi hỏi.

      Thành , lăn lăn lại nửa ngày, cũng sớm mệt rã rời, có người làm cơm dọn ra trước mặt đương nhiên rất hài lòng. Nhưng dù sao, thân là chị, thế nhưng lại để cho em trai nấu cơm còn mình nghỉ ngơi, nhất thời cảm thấy khó xử.

      Chỉ là, nhìn bộ dáng mong đợi của Tiểu La, lại thể lời từ chối.

      “….Được.” gật đầu.

      Mắt nhìn Tiếu La bắt đầu bận rộn, trở về phòng chọn cái váy vàng điểm hoa nho , vào phòng vệ sinh tắm rồi thay đồ.

      Nhìn chằm chằm vào cái váy thay ra phút đồng hồ, cuối cùng cũng ném được. Giặt xong còn có thể mặc lại nha, cũng cần tới hàng quần áo mua cái mới.

      Ra đúng lúc Tiểu La làm xong món mì xào, thấy ra ngoài, cậu bé vội vàng gọi qua ăn.

      Ngồi vào bàn ăn, mùi hương cùa mì xào cùng cách trang trí kích thích cái bụng của , khiến ăn như hổ đói. Ăn hơn nửa, cảm thấy có cảm giác chắc bụng, mới thở hơi, chầm chậm ăn phần còn lại.

      “Tiếu La, cuộc sống ở trường học thế nào?” Vốn quan tâm em trai, hỏi.

      “Vô cùng tốt.” Tiểu La qua qua rồi cúi đầu.

      Trực giác nhắc có gì đó khác thường, hỏi tiếp: “Thế nào? theo kịp bài lớp, hay là lại bị bạn bè bắt nạt?” Dù sao cậu cũng mới chuyển tới đây học, vấn đề này nhất định xảy ra.

      “Thầy giáo giảng em nghe đều hiểu, bạn học cũng rất tốt với em.” Tiểu La lắc đầu, thanh cũng cao.

      Thế mới , ra sao nữa à...... Đều lòng dạ của nữ nhân như kim dưới đáy biển, nhưng tâm tư của đứa trẻ cũng dễ oán a.

      bất đắc dĩ thở dài tiếng, buông đũa xuống.

      “Tiếu La, tại mẹ ở cạnh, em có chuyện gì nhất định phải cho chị hai biết. Em mà cho chị biết, làm sao chị giải quyết được?”

      “Em…em có việc gì.” Tiểu La giọng , lấy đôi đũa đâm đâm vào tô mì.

      “Là… đủ tiền dùng sao?”

      Tiểu La im lặng.

      đúng là đứa trẻ ngoan biết dối.

      “Chút nữa để chị đưa cho em mười tệ.” rồi, cầm đũa ăn thêm vài miếng, suy nghĩ chút lại , “Có đủ dùng ?” Dù sao mới là học sinh tiểu học, học mang quá nhiều tiền cũng tốt.

      , phải vậy ạ.” Tiểu La lắc đầu.

      Thế mới rốt cuộc là thế nào!

      “Chẳng lẽ em làm hỏng đồ của người ta, giờ phải bồi thường? Họ bắt đền bao nhiêu?”

      có, em có mà!” Tiểu La lắc đầu nguầy nguậy.

      cảm thấy nhức đầu mà.

      Chỉ là, tại vấn đề về tiền thoải mái ít. Mặc dù lúc này tiền là vấn đề lớn nhất của , nhưng đó là khoản tiền lớn, khoản tiền cái gì nên dùng vẫn phải dùng.

      “Tiểu La, công việc tại của chị kiếm được rất khá, mới làm buổi chiều, chị kiếm được năm trăm tệ, cho nên em cần phải suy nghĩ về chuyện tiền nong.”

      hả chị?” Tiểu La cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn bằng đôi mắt ngân ngấn nước mong chờ.

      "! Lừa em là con chó ." Vừa vừa gật đầu phụ họa.

      Tiểu La nghe xong im lặng lúc. cũng vội, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cậu cũng có đủ dũng khí : “Thứ sáu tuần này trường học tổ chức du lịch mùa thu, thầy giáo phải nộp tiền.”

      ra là cái chuyện này.

      “Phải đóng bao nhiêu tiền?”

      trăm sáu mươi tệ…..”

      trở về phòng lấy trong ví ra ba tờ trăm tệ, ra đưa cho Tiểu La, thấy cậu bé nhìn với ánh mắt nghi hoặc khó tin, liền : “Trong khoảng thời gian này chị tương đối bận, em tan học về nhà giúp chị mua đồ ăn, nộp tiền du lịch xong chỗ còn lại là tiền mua thức ăn.”

      “Dạ.” Tiểu La giống như nhận được nhiệm vụ trọng đại, vui vẻ gật đầu.

      “Ngoan.” sờ đầu cậu cái. “Ăn xong rồi làm bài tập , chỗ này để chị dọn dẹp.”

      “Vâng ạ!” Tiểu La đáp lời, vội vàng bưng bát mì xào lên ăn hết, rồi trở về phòng làm bài tâp.

      thở phào nhõm, nhìn cậu ngồi trước bàn nghiêm túc làm bài, chột dạ đổ mì xào thể ăn thêm vào thùng rác.

      Lãng phí lương thực là hành động đúng, đứa trẻ ngoan thể học theo, vì thế Tiểu La thấy. Ừ, sai

      Sau khi ký tên lên danh sách đồng ý du lịch, tự trang điểm lại.

      Ai, mỗi lần nhìn gương đều có cảm giác quái dị. ràng phải là mặt mình, nhưng lại theo cảm xúc mà bộc lộ biểu cảm. Nếu phải nhéo cái đau, chừng tưởng là mình nằm mơ mà thôi.

      -- Đợi chút, đâu mất cái khuyên tai rồi?

      Bên tai trái khuyên vẫn còn lúc lắc, tai phải thấy đâu cả.

      Phòng vệ sinh của phòng Vip, xe taxi, khách sạn Ngũ Hoa, phòng tắm nhà mình…. Có rất nhiều nơi có thể bị rơi lại, trường hợp máu chó nhất là bị Úc mỹ nam nhặt được, sau đó dựa vào khuyên tai này tới tìm , trình diễn tiết mục “ bé lọ lem” phiên bản đại.

      Ừm, tình tiết khá thú vị.

      cười cười, tháo cái khuyên tai bên trái ra, ném vào hộp trang sức, rồi đổi đôi khác đeo lên. Dù sao khuyên tai này cũng đắt tiền, mất rồi vứt vậy.

      bé lọ lem? A, truyện cổ tích mà thôi.

      Thấy thời gian còn sớm, liền bước ra cửa, chuyến tới máy rút tiền tự động bên ngoài ngân hàng.

      Trong nhật ký của Phạm Hiểu Lâm có trang ghi tất cả các tài khoản và mật mã, thế nên dễ dàng thích ứng với sinh hoạt hàng ngày. Cắm thẻ ATM vào máy rút tiền, nhập mật mã, sau đó kiểm tra số tiền còn lại.

      1835,18 chính là số tiền còn lại trong thẻ ATM này.

      bỗng nhiên nhớ lại xập tiền mặt trong ví của Úc mỹ nam, nhất thời hối hận đến tím cả ruột. Cái loại phí tổn thất tinh thần như thế này, biết thế lúc đó nên đòi hỏi cao chút.

      Liếc nhìn thấy trong ví có hai tờ trăm tệ, hai tờ mười tệ cùng với chút tiền lẻ, chợt cảm thấy tương lai là vùng tăm tối.

      là muốn nơi khác làm, là muốn nơi khác làm, là muốn nơi khác làm… Trong lòng thầm nhắc nhắc lại vô số lần, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xe buýt đến Vạn Tử Thiên Hồng.

      tại càng hy vọng buổi tối có thể gặp được vị khách nào tử tế, cần sờ loạn liếm loạn. Chỉ là nghĩ chút cũng biết đó là chuyện viển vông. Giống như Úc lão tiên sinh , Vạn Tử Thiên Hồng chỉ là nơi tầm thường, người tới đó có thể tử tế sao? Nhưng cũng phải lại, Úc mỹ nam lại có thể chọn nơi như vậy, là quá thần kỳ.

      Lúc đến phòng nghỉ Dương Dương đến, ngồi trang điểm lại.

      cười rồi tới chào hỏi, ngồi bên cạnh ấy, chờ công việc buổi tối.

      “Y Y, phả buổi chiều lên sàn diễn sao.” Dương Dương vừa tô lông mày, vừa lườm cái qua gương. (* ý chị Lâm "tiếp" khách)

      chớp mắt mấy cái, cười : “Nghe ai ? Sao tôi lại biết chứ?”

      “Là Lệ Lệ bên kia.” Dương Dương buông bút kẻ lông mày trong tay xuống, xoay người nhướn mày nhìn . “ ta rằng buổi trưa thấy đỡ tên trai đẹp lên xe taxi đấy.”

      nghĩ nhiều rồi.” tiếp tục cười. “Tôi là thấy người ta uống say, làm người tốt đưa ta đến khách sạn ngủ mà thôi. Hơn nữa...” dừng chút, nghiêm túc : “Tôi lên sàn diễn.”

      số việc là vấn đề nguyên tắc.

      “Thôi , lại làm bộ thanh cao rồi.” Dương Dương cau mày, khinh thường quay . Qua lúc lâu, ấy mới lại lên tiếng: “Chờ làm ở đây đủ lâu, thấy suy nghĩ của mình bây giờ buồn cười tới cỡ nào.”

      biết mình có thể làm ở đây lâu tới mức hiểu được chuyện đó hay . Chờ trả sạch tiền nợ, lập tức rời khỏi nơi khiến người ta hít thở thông này.

      Nhưng gì, chỉ khẽ nhếch miệng lên.

      Đồng hồ chỉ bảy giờ bốn mươi phút tối, chị Lưu tới chọn vài người, xem ra cũng còn rất trẻ.

      Lần này, chị Lưu dẫn các xuống dưới mà thẳng đến phòng Vip ở cuối tầng. rất may mắn, phải căn phòng buổi chiều kia.

      “Các nhớ , người ở bên trong là người dễ đụng vào, cẩn thận chút, nên chọc đến bọn họ.” Trước khi bước vào, chị Lưu nặng nề , đồng thời lườm cái.

      còn hiểu tại sao chị Lưu lại nhìn mình như vậy, chị Lưu đẩy cửa phòng ra rồi.

      còn lựa chọn nào khác là im lặng theo vào.

      “Ông chủ Tào, đây đều là những nữ sinh trẻ nhất, tươi non mơn mởn, em này, cả em này, đều học ở đại học A đấy.” Chị Lưu chỉ và Linh Linh, mở miệng cười nịnh nọt.

      Căn phòng vốn rộng rãi lúc này bỗng có chút chật chội, ghế sô pha dài có hai người ngồi trái phải, mà sau ghế salon, có hơn mười người áo đen đứng thành hình quạt, bảo vệ xung quanh vị ngồi ghế salon.

      Mặc dù ánh sáng có chút hạn chế, nhưng vẫn thấy người đàn ông kia. Ngũ quan tuấn, chỉ ngồi đó thôi cũng cho người ta áp lực… Ơ, mà sao nhìn là quen.

      Chợt nhớ tới lời chị Lưu , trong đầu lóe lên ý nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra.

      ra là ông chủ Tào nha, lúc mới xuyên qua còn bám vào tay áo người này.
      Hale205, TrâuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      "Ông chủ Tào, ngài nhìn trúng người nào, chọn tự nhiên!" Ở bên trái kẻ vừa mập vừa xấu ngồi lẫn với năm người khác nịnh hót cười với ông chủ Tào.

      Ông chủ Tào dựa vào ghế sa lon, hai chân bắt chéo, hai tay đặt đầu gối, mặt chút thay đổi nhìn lướt qua năm người các lần. lúc còn vui mừng vì đối phương nhận ra mình là đầu sỏ làm hỏng quần áo ta hôm đó ông chủ Tào chợt hất cái cằm lên, thản nhiên : "Tôi muốn người kia."

      Cái cằm này là chỉ...... ?

      ngẩn ra.

      bên, chị Lưu vội : "Ông chủ Tào có mắt nhìn người, Y Y của chúng tôi học đại học A, chẳng những vóc người xinh đẹp, còn rất biết lấy lòng người khác."

      trợn mắt nhìn, run người phát tất cả mọi người đều nhìn mình, thậm chí chị Lưu còn nóng nảy nháy nháy mắt. "Mau qua đó !"

      giật mình, sau khi hít sâu hơi nở nụ cười quyến rũ, lắc eo rón rén bước mấy bước ngắn ngủi, nhắm mắt ngồi xuống cạnh ông chủ Tào, nhưng thủy chung vẫn có dũng khí như trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, mềm như xương dán lên người ta.

      —— Ánh mắt của ta quá đáng sợ, có cảm giác nếu bản thân dán lên nhất định bị ta cước đá văng.

      Tên mập kia thấy ông chủ Tào chỉ chọn người cũng khách khí, gọi tất cả những còn lại tới bên cạnh, trái ôm phải ấp, rất sung sướng.

      Mà lúc này, ngừng tự hỏi: Được tên mập kia sờ tới vui vẻ nhỉ, còn ngồi đây sợ tới tim sắp ngừng đập rồi. Mặc dù ông chủ Tào chọn , nhưng sau khi ngồi xuống ngay cả chạm cũng chạm cái, cắm đầu cắm cổ bưng rượu lên uống.

      Lúc này nếu chị Lưu còn ở đây, nhất định điên cuồng nháy mắt nhắc mau mau lấy lòng ông chủ Tào.

      Ừ, sai, phải có tác phong nghề nghiệp .

      Nghĩ vậy, lấy bình rượu bàn cẩn thận từng li từng tí rót cho mình ly chỉ có chút rượu dưới đáy, giơ lên trước mặt ông chủ Tào, nũng nịu : "Ông chủ Tào, Y Y kính ngài ly ~" Dĩ nhiên, vẫn dám có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với ta.

      Ông chủ Tào liếc cái, giật giật khóe miệng, nâng chén cụng ly với cái, sau đó ngửa đầu hết sức lưu loát uống hơi cạn sạch.

      Vừa rồi...... Đó là cười?

      hết sức dám chắc, nhưng thấy đối phương uống xong rượu, cũng kịp suy nghĩ thêm gì nữa, vội ngửa đầu uống rượu.

      biết tửu lượng của Phạm Hiểu Lâm đến mức nào, dù sao vốn uống rượu mà khi vào thân thể này lại uống rượu tốn chút sức nào. Ưmh, tửu lượng coi như là trung đẳng thôi.

      "Tiểu thư Y Y, hôm qua chúng ta gặp qua." thanh chợt vang lên bên tai, chuyện này khiến vừa rót rượu vào miệng còn chưa kịp nuốt xuống bị sặc cái, suýt nữa phun ra.

      nghe được, câu này của là dùng dấu chấm mà phải dấu hỏi, điều này người này đặc biệt khẳng định! Hành động ngày hôm qua mặc dù có ý thức, nhưng phải xuất phát từ chủ ý của a.

      Ông chủ Tào, ngài phải hiểu nỗi khổ của đáng thương vừa xuyên qua còn bị đập đầu như chứ!

      Vuốt vuốt ngực thuận khí, quay sang phía ông chủ Tào nghiền ngẫm nhìn , nở nụ cười cứng ngắc: "Vậy sao? Sao tôi lại có ấn tượng gì, có lẽ là lúc ấy uống say. người đàn ông vũ bất phàm, đẹp trai bức người giống như ngài vậy, tôi mà gặp chắc chắn quên."

      Liều chết nhận lúc ấy tỉnh táo, cũng biết mình làm gì.

      Vậy mà ánh mắt của lại tự giác liếc về phía cánh tay trái của . Lại , bộ tây trang này hẳn phải là bộ ngày hôm qua, hơn nữa tò mò bộ y phục kia rốt cuộc có dính phải vết bàn tay dính máu của hay .

      " sao." Vẻ mặt ông chủ Tào chợt lạnh nhạt, dời tầm mắt, đặt ly rượu lên bàn. thấy vậy, vội chân chó rót cho thêm ly nữa, giơ lên trước mặt , cười duyên : "Ông chủ Tào, Y Y mời ngài chén nữa."

      Nhưng mà nụ cười của lại bị đối phương nhìn nghiêng cái làm cho cứng lại mặt. Ông chủ Tào chỉ lườm cái, cực kỳ lạnh nhạt : " cần."

      nghẹn lời, ngượng ngùng để ly rượu xuống, cũng dám đáp lời cùng vị Đại lão bản này nữa, mình ở bên từ từ uống nước trái cây nhân tiện để lại dấu vết nhìn bốn phía.

      Chỉ là sau khi quan sát những người đứng phía sau, bắt gặp hai ba tầm mắt lườm , nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, dám tiếp tục nhìn loạn chung quanh.

      Nhóm người này...... ra là xã hội đen đúng ? Bằng làm sao lại đáng sợ như vậy!

      thầm oán thầm, liền nghe người đàn ông trung niên mập mạp ở đối diện giả ho hai tiếng, sau đó giơ ly rượu lên nịnh hót cười với ông chủ Tào: "Ông chủ Tào, về sau Vạn Tử Thiên Hồng chúng tôi liền hoàn toàn dựa vào ngài và Hắc bang của ngài chăm sóc rồi!"

      "Phốc ——"

      hớp nước trái cây suýt nữa phun ra từ miệng , may là động tác nhanh nhẹn tay bịt miệng, mới tránh khỏi quẫn cảnh nước miếng phun tung tóe, hình tượng mất hết.

      A, rốt cuộc vẫn phải phun......

      Nhưng là ——

      nghe nhầm đúng ? Hắc bang...... Là cái loại nghĩ trong lòng đó sao?...... Khụ, điều này cũng mới ràng đúng ? phải chỉ có trong ác văn mới xuất cái gọi là hắc bang xã hội đen thôi ư?

      Vậy mà, lúc này bốn phía dường như lâm vào an tĩnh quỷ dị.

      Lòng có chút lo lắng nghiêng đầu, phát ông chủ Tào bên cạnh mặt vô biểu tình nhìn , ánh mắt đen láy u ám sâu xa, lông mày cực đẹp hơi nhíu kia chứng tỏ khinh thường đối với . Mà người đàn ông trung niên mập mạp cách đó xa—— từ lời mới vừa có thể đoán ra đó chính là ông chủ của —— cau mày nhìn chằm chằm, hình như muốn phát tác, bên cạnh ông ta, hai tiểu thư quen hả hê nhìn , cũng chỉ có Linh Linh lộ ra vẻ mặt lo lắng.

      rất muốn mỉm cười tỏ vẻ sao, thế nhưng nước trái cây đúng là do phun ra, vì duy trì hình tượng tuyệt đối thể để tay xuống.

      "Ưmh...... Tôi ra ngoài chút."

      Mơ hồ xong, cũng quản bọn họ nghe hiểu hay hiểu, bình tĩnh đứng lên, trong ánh mắt có thể đâm chết người cứng đầu đứng lên, lắc mông xinh đẹp uốn éo ra khỏi phòng.

      Mặc dù hình tượng có thể mất, nhưng phải đem hết toàn lực duy trì tự ái cuối cùng!

      Chỉ là...... Cũng mất thể diện a...... Cho dù nghe được đối phương là xã hội đen, cũng nên có phản ứng lớn thế này. Từ khi trùng sinh lại ở người Phạm Hiểu Lâm, liền tiến vào thế giới biết , đối mặt bất cứ chuyện gì đều phải có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ mới đúng.

      Nhưng...... Xã hội đen nha, thế nhưng gặp được thành viên trong xã hội đen, thể tưởng tượng nổi. Ngày trước ở trong nhà quá lâu, căn bản cũng có chú ý tới các loại kinh doanh của thành phố H, ngờ mới sống lại ngày, nên đụng phải hay nên đụng phải cũng từng cái đụng vào, ngăn cũng ngăn nổi. Cho nên , ra chân tướng chẳng lẽ là xuyên qua đến câu chuyện có giám đốc hắc đạo?

      Tính toán có bao nhiêu cơ hội là nữ chính, rút khăn giấy lau khô nước mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú lại hoàn toàn xa lạ trong gương của phòng vệ sinh, thở dài lắc đầu cái.

      —— Xuyên qua cái rắm! còn nhớ nguyên thân cái chết của sau khi đăng tin trở thành chuyện tán gẫu ở các quán trà. Nơi này chính là thế giới sinh sống hai mươi ba năm.

      Cầm nắm cửa phòng vệ sinh, do dự có nên trở về phòng cùng lúng túng làm bạn hay .

      Thành , rất nhát gan, vị ông chủ Tào kia khí thế cùng phô trương dọa rồi, mới vừa rồi còn mất mặt phun nước như vậy, ai biết sau khi trở về còn có bao nhiêu gian nan chờ đón? Nhưng trở về lại đúng, tại chính là trong thời gian làm việc, đường trốn việc cái gì, rất là vi phạm nguyên tắc làm người của . Hơn nữa, ông chủ Tào này vừa nhìn biết là kẻ sĩ diện, cho dù thích phục vụ, tin tưởng cuối cùng tiền boa nhất định phải ít.

      Dựa vào tiền và nguyên tắc đồng thời suy tính, dứt khoát kéo cửa phòng vệ sinh ra, nhìn cửa phòng cách hai bước, tiến lên trước bước, dũng vươn tay nắm chặt nắm cửa.

      Hít sâu hơi, muốn dùng sức đẩy cửa, chỗ rẽ bên cạnh biết sao lại xuất người áo đen, huỳnh huỵch chạy tới, cũng thèm nhìn cái vươn tay đẩy tới, sau đó vọt vào trong phòng.

      Ngay lúc ngu ngơ do bị đẩy cái lảo đảo, đụng phải tường trắng cạnh cửa, chỉ cảm thấy xương cũng nát rồi. muốn cau mày xem chút kẻ có tu dưỡng như vậy rốt cục là người nào, đối phương hô to ra tiếng, dường như có thể từ trong thanh nóng nảy của nghe ra hết sức khẩn cấp .

      "Minh ca, xong! nhóm người đánh tới đây!
      Hale205, TrâuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Đánh tới?

      ...... cần kích thích như vậy được ? còn chưa có thích ứng va đập vừa rồi, thế mà lại có trận loạn đấu hả? Chẳng lẽ ông trời để cho sống lại chính là vì huấn luyện tâm lý và khả năng chịu đựng của sao? Hay là ông trời muốn giảm bớt gánh nặng, thư giãn gân cốt?

      còn rơi vào trạng thái khủng hoảng tâm tình phức tạp, phân vân suy đoán, bên trong vang lên giọng của ông chủ Tào: "Là kẻ nào?"

      "Đều, đều là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ, tất cả đều cầm vũ khí!"

      Giả mạo...... Giả mạo có đúng ? Dù thế nào các người cũng là xã hội đen chính quy, sợ cái gì lưu manh côn đồ a, ra cũng quá mất mặt chứ?

      Có lẽ là có suy nghĩ giống , giọng trầm thấp như đè nén của ông chủ Tào vang lên lần nữa, hình như có thể nhìn thấy bộ dạng cau mày bất mãn.

      "...... Chỉ những kẻ như vậy, các người thể giải quyết sao? Tôi nuôi đám vô dụng hả?"

      "Nhưng, nhưng đối phương dẫn tới hơn ba trăm người!"

      Trong phòng vang lên mấy tiếng tiếng hút khí, cũng kinh ngạc che miệng.

      Những thứ này...... Đều phải là người đúng ? Ba bốn trăm tên lưu manh là thế nào mà tụ tập lại a, hoài nghi cấp dưới của ông chủ Tào còn nhiều người như vậy!

      Ông chủ Tào cũng trầm mặc chốc lát, sau đó chợt lạnh lùng lên tiếng : "!"

      Vừa dứt lời, ông chủ Tào liền mang theo mấy người áo đen to con lao như cơn gió.

      Lúc ngang qua , dường như cảm thấy ông chủ Tào liếc qua cái, nhưng khi nhìn kĩ lại, ta bước vào thang máy, bóng lưng cũng dần bị cấp dưới che mất.

      còn do dự, ông chủ ngồi bên trong phòng Vip lại vội vã chạy ra, lau mồ hôi chạy vào thang máy, chạy đến nửa bỗng nhiên lại giống như nhớ tới cái gì liền dừng lại, lộn trở về, chạy về phía cửa thoát hiểm ở đầu khác.

      có chút ràng lắm tình huống tại.

      Vừa rồi cấp dưới của ông chủ Tào có đám lưu manh về bên này, hơn phân nửa là tới tìm ta —— như vậy nghĩa là, nơi này lập tức xảy ra trận đánh nhau bằng vũ khí đúng ?

      bỗng cảm thấy nguy cơ tứ phía. Nhiều người dùng vũ khí đánh nhau như vậy, đánh rồi cũng tới các xó xỉnh trong Vạn Tử Thiên Hồng, những người vô tội như các chẳng phải là bị tai bay vạ gió sao?

      muốn xoay người đuổi theo ông chủ, chợt nhớ tới các còn ở trong phòng, vội ngó đầu vào. Thấy ba người bộ dáng ngu ngơ, vội nhắc nhở: "Các còn đứng ì ra làm gì, chạy mau ! Cẩn thận lát bị đánh thành đầu heo."

      đây cũng phải là đe dọa. Đến lúc đó nhất định là cảnh tượng siêu cấp hỗn loạn, trừ bỏ bị đánh cho thành đầu heo, bị đánh bể đầu cũng có thể có!

      Ba người hiển nhiên cũng biết xảy ra chuyện gì, tiếng hút khí vừa rồi chính là của bọn họ. Dưới nhắc nhở của , ba người rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hoảng hốt đứng lên, rối rít chạy ra khỏi phòng. Khi ba người muốn chạy về phía thang máy bị kéo lại, ý là nên cửa thoát hiểm.

      "Y Y, sao?" Hai người kia rất nhanh , chỉ có Linh Linh dường như yên lòng về .

      làm sao có thể ? bị đánh cho thành đầu heo...... Tạm thời đối với việc bản thân trở thành cái loại động vật đó có bất kỳ ấn tượng tốt nào.

      "Tôi thông báo cho bọn họ chút." vừa , vừa tranh thủ thời gian chạy về phía phòng nghỉ ngơi.

      "Tôi cũng !" Linh Linh cũng theo .

      Lúc thông báo cho các tiểu thư cần tiếp khách trong phòng nghỉ mau chạy đương nhiên là có đám vặn vẹo hỏi lại, chỉ có thể sơ qua lần việc đám lưu manh đến đánh tất cả thành đầu heo, về phần có tin hay là chuyện của bọn họ.

      Cũng may Dương Dương cũng vừa khéo phải tiếp khách, chắc là vẻ mặt của và Linh Linh vô cùng lo lắng, ấy hai lời dụi điếu thuốc trong tay, đứng lên nhanh chóng về phía .

      Thành , những tiểu thư khác đều quen, chủ yếu nhất là để Dương Dương biết chuyện này. Về phần những người khác, cho các ấy biết là thuận tiện, cái nhấc tay mà thôi, bọn họ tin cũng còn cách nào khác. nhớ trong rất nhiều bộ phim Hollywood, tai nạn sắp xảy ra mà cả đám đông thế nào cũng chịu tin tai nạn sắp tới, lề mà lề mề nên mới mất mạng.

      " thôi!" Dương Dương tay nhấc ba lô của mình, dẫn đầu ra ngoài trước.

      cùng Linh Linh liếc mắt nhìn nhau, cũng quan tâm phản ứng của các tiểu thư trong phòng nghỉ ngơi, vội vã theo Dương Dương.

      "Ông chủ của chúng ta trốn từ lối thoát hiểm rồi." Vừa giày cao gót lảo đảo chạy, vừa tức giận .

      tên tiểu nhân tham sống sợ chết, vậy mà lại bỏ các , mình cắm đầu cắm cổ chạy thoát, quá tử tế!

      "Hừ, tên mập Lưu Vạn Tiễn chết bầm kia, chính là tên vô dụng nhát gan!" Dương Dương chạy ổn định cực kỳ, xì khẽ tiếng, cười lạnh. "Còn dám theo Hắc Bang cấu kết làm bậy, là ngu xuẩn!"

      có chút hiểu Dương Dương Hắc Bang là vô tâm hay đặc biệt chú ý, nhưng lúc này hiển nhiên phải là lúc hỏi lại, cho nên nhẫn nhịn tò mò, quyết định chờ đến khi an toàn thời lại hỏi Dương Dương chút xem nay tình thế của thành phố H là gì.

      Nghe Dương Dương ở trong Vạn Tử Thiên Hồng hai năm, vì thế đối với mấy cái cửa sau biết rất ràng. Đoán chừng nếu như đám lưu manh kia tốc độ nhanh, cửa trước bị ngăn chặn, từ cửa sau mới là an toàn nhất.

      Lúc đến cửa thoát hiểm, nhìn bậc thang quanh co xuống, dứt khoát tháo đôi giày cao gót, chân chạy xuống. Dương Dương có áp lực chút nào, tiếp tục đôi giày cao gót mười phân của mình, mà Linh Linh hình như cũng có chút chịu nổi, học tháo giày cầm lên.

      Tất xẻ dẫm thềm thơm, tay xách dép chỉ vàng. ( đoạn trích trong bài thơ Bồ Tát man của Lý Dục, xin thứ cho tại hạ dịch ra được)

      ...... Khụ, đúng là có lòng dạ thanh thản nghĩ đông nghĩ tây .

      Bốn tầng cầu thang rất nhanh, mà các càng xuống, tiếng động ruyền vào trong tai cũng càng ngày càng vang.

      mới tin đây là cuộc huấn luyện bảo vệ của Vạn Tử Thiên Hồng.

      là hỏng bét, những người này tới cũng quá nhanh đúng ?

      Từ cửa cầu thang tầng nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy được góc đại sảnh, thỉnh thoảng có hai người đánh nhau lọt vào tầm mắt , khiến sợ hãi thán phục trợn to hai mắt.

      Trừ phim truyền hình, đây là lần đầu tiên thấy trường hợp quần đấu, lúc này lại mơ hồ có chút hưng phấn. Nhưng là, vừa nghĩ tới cũng có thể cũng bị liên lụy vào quần đấu rồi bị đánh thành đầu heo, lập tức lo sợ.

      "Dương Dương, ở đây quen thuộc nhất, nhất định biết mật đạo để ra ngoài phải ? Nếu vào mật thất tránh chút cũng được a." quay đầu mong đợi nhìn Dương Dương.

      Dưới ảnh hưởng của , Linh Linh cũng tràn đầy chờ mong nhìn Dương Dương phía trước.

      Dương Dương hình như ngửa mặt lên trời trợn mắt cái, giống nhìn đứa ngốc liếc hai người các cái, cười nhạo : "Các nghĩ đây là tiểu thuyết hay là phim truyền hình sao? Còn mật đạo, mật thất...... Nghĩ gì thế!"

      "Tiểu thuyết bắt nguồn từ sinh hoạt mà cao hơn sinh hoạt, chừng nơi này có mật đạo mật thất đấy." nghiêm túc .

      Nhưng Dương Dương mặc kệ .

      ấy cẩn thận đẩy ra cửa chính ngoài hành lang, nhìn ra bên ngoài, giọng : " theo tôi, chúng ta từ cửa sau ra ngoài." xong, ấy nhanh như mèo dẫn đầu ra ngoài.

      —— Có con rắn đầu đàn ở bên người là quá hạnh phúc!

      Vậy mà, các chỉ ra ngoài được có mấy bước, lập tức phải vội vã lui trở lại.

      Các có thể nghĩ đến cửa sau, người ta cũng có thể a, các bị những kẻ lạ mặt dây dưa với nhân viên bảo vệ che khuất, chán nản lại nhanh như mèo lẻn trở lại.

      Bết bát hơn chính là, lúc các đến ở cửa chỗ bậc cuối cầu thang cũng có đoàn người vật lộn với nhau, thậm chí còn có người mở cửa muốn lên!

      Thế mà lại bị hai mặt giáp công rồi, là trời muốn diệt ! Chẳng lẽ mấy người các bị đánh cho thành đầu heo sao?...... A, là quá đáng sợ!

      Ba người các dính sát vách tường, nhìn trái nhìn phải, bất chấp cả hai bên đều hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra biện pháp gì.

      Trận đại loạn đấu này, vì sao lại để các đụng phải a!?

      Vẫn là Dương Dương rất bình tĩnh, nhanh chóng có phán đoán, lựa chọn bên phải có ít người, kêu các mau tới. cước đá vào □ của tên tiểu côn đồ chặn đường, sau khi đối phương khổ sở che đũng quần lùi lại, Dương Dương như hùng thản nhiên mở đường tiến về phía trước, lao tới đại sảnh.

      Lúc ngang qua tiểu côn đồ đáng thương, hào phóng đưa tới ánh mắt thương hại. Dương Dương giày cao gót, nhưng gót lắm à nha ~ hi vọng trứng của có thể giữ được......

      Hắc, Dương Dương, ấy lợi hại, muốn cúng bái ấy, ấy chính là nữ thần của !

      vừa hô hào dưới đáy lòng xong, chỉ thấy Dương Dương chợt ngồi xổm xuống, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai trượt vào cái gầm bàn nằm trong góc đại sảnh.

      sững sờ, so sánh động tác của nữ thần lúc này với hành vi vĩ đại vừa nãy, khiến trong lòng sinh ra cảm giác chênh lệch vô cùng lớn.

      "Ngẩn người cái gì, mau vào đây!" nấp kỹ dưới gầm bàn, Dương Dương nhấc lên lên khắn trải bàn kéo dài tới tận mặt đất, giọng trách mắng.

      nhanh chóng hồi hồn, nhìn chung quanh chút, thấy ai chú ý ctới bên này, vội kéo Linh Linh soạt tiếng cũng chui vào.

      Cái bàn rất lớn, vì thế gian bên dưới cũng rất lớn, ba người các sau khi tiến vào vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

      "Hai kẻ ngu ngốc!" Dương Dương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc hai , giọng mắng.

      "Ha ha, nhất thời hốt hoảng chứ sao......" nhìn Dương Dương, cũng hạ thấp giọng trả lời.

      Sau đó, ba người các lấy các loại tư thế ngồi dưới đất, ai cũng chuyện, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
      Hale205, Trâu, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :