1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tôi bị ép buộc - Linh Lạc Thành Nê (Hiện đại - Trùng sinh)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Tôi bị ép buộc - Linh Lạc Thành Nê


      Tác giả: Linh Lạc Thành Nê

      Thể loại: đại, trùng sinh

      Số chương: 50

      Convert: tangthuvien

      Edit: Tử Liên Hoa 1612, meoluoihamngu9x

      Tốc độ: vừa bò vừa lết http://***************.com/images/smilies/icon_razz.gif http://***************.com/images/smilies/icon_razz.gif

      Giới thiệu:

      tác giả tiểu thuyết mạng internet sau khi sống lại phải trả nợ chuyện xưa vì người nhà đương nhiệm.

      thế giới khác, vì mà mở ra cửa chính. . . . . .

      Thể loại: trùng sinh, tình đô thị

      Vai chính: Phạm Hiểu Lâm ┃ Vai phụ: Tào Tử Minh, Úc Dĩ Thanh, Viên Diệc Thần ┃ Cái khác: . . . . .
      Trâu, linhdiep17Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1.

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      "Mày nghĩ mày là thiên kim tiểu thư à? Cho mày lên giường với lão tử là quá tốt rồi! là con mẹ nó cho mặt mũi mà còn lên mặt!"

      Bên tai có thanh ong ong vang lên, chui vào trong đầu khiến suy nghĩ của trong nháy mắt có chút hỗn loạn, trán hình như có cái gì chảy xuống, càng làm cho đầu đau muốn nứt ra. Phía dưới là sàn nhà lạnh lẽo bóng loáng, phần cơ thể tiếp xúc chặt chẽ với nó, nửa người giống như dựa vào thứ gì, khó chịu treo lơ lửng.

      mờ mịt mở mắt ra, cảnh vật u ám khiến trái tim trong nháy mắt có chút đập mạnh và loạn nhịp.

      Làm trạch nữ (con chỉ chui trong nhà), quả thực rất thích ngồi trong phòng ngủ kéo rèm cửa sổ lên để xem phim. Nhưng tiếng phim xíu vang vọng trong bốn bức tường kia tuyệt đối thể đạt tới mức khiến đinh tai nhức óc.

      Trước mắt có bóng người lay động, đối phương hình như vẫn còn gào thét điều gì đó với . Nhưng lúc này có thứ chất lỏng sền sệt từ trán chảy xuống, khiến thể nhắm mắt lại lần nữa. Lau chất lỏng quấy nhiễu tầm mắt, cuối cùng coi như có thể mở mắt ra, nghi ngờ đưa bàn tay đến trước mắt —— bãi đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình!

      giật mình cái, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

      Tại sao lại ở đây? nhớ vì đồ ăn dự trữ trong phòng ngủ hết, thể ra ngoài vào tám giờ tối, mua đống lớn đồ ăn vặt từ trong siêu thị Giáo Nội để trở về phòng ngủ, sau đó khi ngang qua con đường trước sân vận động.... , chân, đạp, vào khoảng !

      Lúc này rất muốn cho rằng, có phải đây là trò đùa quái đản của ai đó hay , sau khi ngã vỡ đầu chảy máu ở cái ống nước ngầm bị mất nắp mà lý do, lại đưa đến chỗ mờ mờ ảo ảo như...... KTV* này. Vậy mà, lý trí của cho biết —— điều đó có khả năng, có ai lại nhàm chán như vậy! Gần như cùng lúc, trí tưởng tượng phong phú mạnh mẽ nhét khả năng vào trí óc —— xuyên qua!
      *KTV: quán karaoke

      Bóng dáng trước mắt trở nên nhiều hơn, hơi lắc lắc đầu mới nhìn được cảnh tượng giờ.

      Gào thét với chính là ông chú trung niên hói đầu, cái bụng phệ điển hình của bia, nước miếng bay tứ tung gì đó với đôi nam nữ lôi kéo ông, thỉnh thoảng còn trợn hai mắt dữ tợn nhìn về phía .

      thấy mình nên làm gì đó.

      Vì vậy dùng hai tay chống mặt đất, để ý việc vết máu tay làm bẩn sàn nhà, run run rẩy rẩy đứng lên. Mới chỉ đứng vững còn chưa kịp bước bước nào, lại có cảm giác suy nghĩ của mình trong nháy mắt lại loạn lên, giống như có đàn ngựa đạp lên đầu. Đột nhiên, có người đỡ cánh tay , giọng lo lắng vang lên bên tai : "Y Y, em sao chớ?"

      Y Y? Là tên của cơ thể này sao?

      quay đầu nhìn lại, phát bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm, thấp hơn chút, có lẽ dưới ba mươi, ấy cau mày nhìn chằm chằm vào trán , khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

      "Cũng còn tốt." đáp."

      Chị Lưu, cấp dưới của chị cũng quá hiểu chuyện ? Lão tử là tới hưởng thụ, phải tới để bị khỉnh bỉ!" Ông chú trung niên mập mạp phía trước chú ý tới chỗ này, bước mấy bước tới trước mặt các , hung dữ .

      " xin lỗi xin lỗi, ông chủ Phương, Y Y vừa tới được mấy ngày, còn chưa hiểu phép tắc, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho ấy được ? Tôi gọi em khác, ngài muốn thể loại nào, cứ chọn tùy ý!" Người phụ nữ được gọi là chị Lưu lời ngon tiếng ngọt xin lỗi.

      "Quên , hứng thú của lão tử mất hết cả rồi!" Ông chủ Phương béo ú phất tay cái, mặt tràn đầy kiên nhẫn. xong, cuối cùng ông ta còn khinh thường lườm cái rồi mới xoay người rời . Ông ta vừa , người đàn ông lôi kéo lúc trước cũng vội vàng đuổi theo rời .

      "Ông chủ Phương thong thả, lần sau lại tới nhé ~" Chị Lưu với theo bóng lưng nổi giận đùng đùng bỏ .

      ", chúng ta tới phòng nghỉ băng bó vết thương chút." Tiễn bước ông chủ Phương kia, chị Lưu quay lại dìu ra ngoài, mà vừa bước bước, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, hận thể lập tức nằm xuống hề nhúc nhích.

      Lúc tới cửa phòng, nghe thấy chị Lưu biết với ai câu: "Mấy người dọn dẹp nơi này chút!"

      Chị Lưu đỡ qua hành lang, vào thang máy, ấn nút xuống tầng bốn.

      Đầu vẫn choáng váng, biết mình xuyên , lại vẫn nghĩ ra đây là tình huống gì.

      Nhưng trực giác cho biết, có chuyện nhất định phải giải thích.

      Lúc này ra khỏi cửa thang máy, dừng bước, lúc chị Lưu nghi hoặc quay đầu lại nhìn nghiêm túc : "Ông chú kia muốn em lên giường cùng, em chịu, ông ta liền đánh em."

      Chị Lưu giống như sửng sốt, ánh mắt chợt lóe, sau đó an ủi vỗ vỗ cánh tay . "Bây giờ sao rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều."

      "Dạ." gật đầu. Quả , tại nghĩ được nhiều, trong đầu vẫn cứ ong ong, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chật lượng suy nghĩ của .

      muốn dìu tiếp tục , chị Lưu đột nhiên dừng lại, điều này khiến có chút quá đà, phải bám vào tay vịn mới đứng vững được.

      Ah, đúng, trước mặt ràng là hành lang, lấy đâu ra thứ để bám vào?

      Còn nghi hoặc, tiếng của chị Lưu vội vã vang lên trước khi ngẩng đầu: "Đây phải là ông chủ Tào sao? xin lỗi xin lỗi, đứa này đầu hơi choáng váng, mong ngài bỏ qua cho."

      Cùng lúc đó, cũng ngẩng đầu lên, đúng, là ngẩng đầu lên mới nhìn người trước mắt.

      Ý nghĩ đầu tiên: là tên trai đẹp.

      Ý nghĩ thứ hai: liên quan gì đến ?

      Người trước mắt này có lẽ tới ba mươi, vẻ ngoài khảong hai mươi sáu hai mươi bảy, mày kiếm mắt sáng, màu da ngăm đen, rất có cảm giác cổ xưa, nhưng hiển nhiên, người trước mắt này càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn chút. Lúc này, mặt đổi sắc nhìn , màu nâu sẫm trong mắt nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

      " ." Giọng của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, phối hợp với vẻ ngoài của có thể khiến người ta run rẩy từ trong đáy lòng.

      "Y Y, mau bỏ tay ra!" Chị Lưu đứng bên nhắc nhở .

      "A." lên tiếng, thu lại tay phải vẫn níu vào ông chủ Tào.

      Mắt thấy ông chủ Tào gật đầu cái, đưa theo đoàn nam nhân cao lớn mặc tây trang đen như sắp rời , bỗng nhiên nhớ tới việc, chần chừ mở miệng: "Cái đó, ông chủ Tào......"

      Chị Lưu dìu chợt căng thẳng, nhưng giống như cảm thấy thế, trong đầu chỉ nghĩ tới điều vừa lóe lên. Thấy ông chủ Tào quay đầu lại, chần chừ chút, giơ bàn tay lên cho đối phương nhìn. "Lòng bàn tay vừa mới dính máu, mặc dù tôi lau bớt lên sàn nhà, nhưng hình như chưa lau hết, cũng biết có dính lên áo ngài hay ."

      Ông chủ Tào hình như giật giật chân mày, hơi nghiêng cằm về bên trái. Mặc dù tại đầu còn vang ong ong, nhưng cảm thấy trong nháy mắt đó ông chủ Tào giống như muốn xem chỗ bị bám có dính vết máu . Chỉ là biết từ mục đích gì lại nhịn được —— Tôn nghiêm của ông chủ?

      Thế nhưng, thuộc hạ sau lưng lại giống như ngó dáo dác nhìn, những ánh mắt hiếu kỳ kia đều hướng về cánh tay trái của ông chủ Tào.

      có chút buồn cười, nhưng móng tay của chị Lưu như sắp đâm vào thịt, giống như muốn nhắc nhở ít . Về điểm này rất tán thành, nhưng thanh ong ong vẫn hành hạ , chỉ lúc mới đỡ được chút, cho nên tiếp: "Nếu như có, tôi có thể giúp ngài giặt...... A, đúng, là mang tới tiệm giặt quần áo." bỗng nhiên nhớ tới tây trang bình thường đều là đưa giặt khô, vội vàng sửa lời.

      Lần này, ánh mắt của ông chủ Tào và những người phía sau cũng ngừng người , điều này khiến có chút nghi ngờ. Tại sao lại nhìn chứ? ràng là nên nhìn tay áo của ông chủ Tào mới đúng.

      bên chị Lưu hình như rốt cuộc nhịn được rồi, liên tục cúi người với ông chủ Tào, ngay cả giọng cũng có chút phát run: " xin lỗi ông chủ Tào! Y Y vừa mới bị đụng đầu, ý thức ổn định nên mới bậy!"

      "Nếu bị thương, vậy mau đưa ấy tới bệnh viện." Cuối cùng ông chủ Tào liếc cái, gật đầu với chị Lưu, sau đó mang theo thuộc hạ của bước vào thang máy —— ưmh, đúng, phía sau còn quá nhiều người, phải chia thành hai nhóm.

      "Quần áo......" Còn chưa có cởi áo ra đấy.

      Nhưng lời của lại bị chị Lưu bóp chết từ trong trứng nước. Chị Lưu bịt kín miệng , giống như bộc phát đè nén: "Y Y của chị, sao chị lại biết lớn mật vậy chứ? bớt tranh cãi tí được ? Coi như chị xin ! Ông chủ Tào này phải nữ sinh như trêu chọc nổi!"

      "A." Mặc dù miệng che, vẫn a tiếng tỏ ra hiểu.

      Muốn chuyện lời nào. Mặc dù chuyện đầu căng lên đau đớn, nhưng lúc này, cảm thấy mình nên nghe lời của người khác cho thỏa đáng (đúng đắn và hợp lí).

      Bởi vì, biết tại mình có chút thần chí , hình như khống chế được mình gì làm gì. Ưmh...... Loại cảm giác này là kỳ quái, là di chứng sau khi xuyên qua sao?

      —— A đúng rồi, xuyên qua.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Chị Lưu dìu thẳng vào căn phòng cuối cùng.

      "Chị Lưu, đây là sao?" Có giọng đầy vẻ chán ghét vang lên.

      ngước mắt, thấy có xấp xỉ tuổi ngồi hút thuốc bàn trang điểm phía bên trái phòng, thấy hai người các đẩy cửa vào, lười biếng phun ra vòng khói.

      Chị Lưu để ý kia, dìu ngồi xuống ghế sa lon, từ dưới bàn trang điểm kéo ra cái hòm, lục ra lọ oxy già và cây tăm bông. Chị Lưu dùng khăn giấy bàn trang điểm giúp lau sạch máu trước, sau đó mới đổ oxy già ra tăm bông lau trán . Mặc dù độ kích thích của dung dịch ôxy già tương đối ít, nhưng cũng phải tồn tại, cho nên đau đến nhe răng trợn mắt, ngay sau đó đầu óc lẫn lộn cũng tỉnh ra ít.

      "Y Y, vết thương lớn, chị khử trùng giúp trước." Chị Lưu vừa , trong tay cũng ngừng.

      "Ô, đây là bị vỡ đầu hả?" kia chợt tốt , có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

      "Dương Dương, bớt tranh cãi chút thoải mái sao?" Động tác trong tay chị Lưu ngừng, nhìn cũng nhìn kia cái.

      "Stop!" gọi là Dương Dương giễu cợt tiếng, nhưng cũng thêm gì nữa.

      lặng lẽ liếc Dương Dương cái, lại thấy ấy ưu nhã hút thuốc, mặt tràn đầy khinh thường. Ừ...... Có lẽ Y Y và ấy có thù oán gì đó. Đoạt khách của ta?

      đến cái này, trong lòng trầm xuống, có loại cảm giác đau thương "Ông trời, tại sao ông lại đối với tôi như vậy!" từ trong đáy lòng dâng lên. Nếu tại còn hiểu bản thân xuyên tới tình huống gì, vậy uổng phí lăn lộn để giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy.

      Cơ thể này, bé này tên là Y Y, là tiểu thư xô-fa, mà bây giờ nơi này, chính là hộp đêm trong truyền thuyết rồi! (hộp đêm: nơi ăn chơi hưởng lạc vào ban đêm của giới thượng lưu trong xã hội Tư bản)

      "Y Y, hôm nay chị để Tiểu Lý đưa về trước, nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tới. Kiếm tiền vội vàng được, thân thể quan trọng hơn." Chị Lưu xử lý vết thương trán xong, cau mày .

      "Vâng." gật đầu, theo lực đỡ của chị Lưu mà đứng lên.

      "Hừ, làm được cái nghề này của chúng tôi sớm cút , giả bộ thanh cao cái gì!" Dương Dương chợt mở miệng.

      quay đầu lại nhìn ta cái, gì, theo chị Lưu ra khỏi phòng.

      Dù sao cũng hiểu tình huống, theo ta thế nào được.

      "Y Y, đừng để ý đến Dương Dương, hai ngày nay Dương Dương vô cùng nóng tính." Chị Lưu thở dài.

      "Vâng." tiếp tục gật đầu.

      Sau khi xuống thang máy, chị Lưu giao cho thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua có chút ngốc, cẩn thận dặn dò phen, lại tiễn hai người bọn tới cửa chính, đón được chiếc taxi, thấy lên xe mới trở về.

      Xuyên thấu qua cửa sổ xe, mới biết ra mình xuyên tới hộp đêm tên là Vạn Tử Thiên Hồng .

      Quả nhiên đủ dâm đãng.

      Tiểu Lý nhiều, đúng, cậu ta căn bản là hề chuyện, ngay cả lúc địa chỉ với tài xế cũng là chị Lưu . dựa vào ghế sau giả vờ ngủ say, cầm trong tay cái túi chị Lưu kín đáo đưa cho —— phải là túi của Y Y.

      Chỉ chốc lát sau, xe dừng lại, Tiểu Lý im lặng lên tiếng trả tiền, cẩn thận đỡ xuống xe. phát đây là chung cư, nhìn qua có chút quen mắt.

      "Tiểu Lý, cám ơn cậu, tới đây là được rồi." Lúc tới trước căn hộ, Tiểu Lý dừng lại, vậy nên biết tới nơi cần đến, vội mở miệng .

      "Vậy tự cẩn thận, tôi chỉ đưa đến nơi này." Tiểu Lý rốt cuộc câu đầu tiên từ khi gặp mặt.

      tìm trong túi xách hoàn toàn xa lạ lúc lâu, rốt cuộc móc ra xâu chìa khóa, lại so sánh lúc lâu để tìm cái chìa có vẻ phù hợp với ổ khóa tầng đó nhất rồi cắm vào. Vận khí tệ, nhàng vặn cái, liền nghe được tiếng két, cửa mở.

      "Tôi lên đây." quay lại cười với Tiểu Lý còn đứng nguyên ở cửa, di vào bên trong cửa sắt đen thui, phịch tiếng đóng cửa lại, sau đó lại bước mạnh lên cầu thang, hơn nữa càng lên thanh càng . Chờ tới lúc lên tới tầng hai liền dừng lại, cởi giày cao gót cầm lên, lại chạy trở về cửa sắt ở tầng len lén nghe động tĩnh bên ngoài.

      dễ dàng, đầu tiên phải lừa Tiểu Lý, sau đó nghĩ chút rốt cuộc chính chủ này ở tầng mấy.

      Ngoài cửa sắt có hộp thư, cho nên chờ lúc nghe tiếng xe taxi rời , cẩn thận mở cửa, sau đó bắt đầu nghiên cứu những hộp thư này.

      Khu chung cư này có sáu tầng, tổng cộng là mười hai hộ, hẳn là những người sống lâu trong khu này. đường quan sát cảnh vật bên đường, bất ngờ phát thành phố này chính là nơi ở, thậm chí ngay cả thời gian cũng đổi, cách khác chỉ vượt gian mà thôi. hộp thư chỉ có số nhà, có tên. Ừ, chuyện này quá bình thường, đây là Trung Quốc, phải là Nhật Bản, ai lại treo bảng tên của mình lên cửa chứ?

      đến tên, mới nhớ tới căn bản biết cơ thể này tên gọi là gì —— dĩ nhiên thể nào là Y Y. Vì vậy lại bắt đầu lục túi xách trong tay, tìm được ví tiền chút do dự mở ra, lật tất cả giấy tờ chứng nhận bên trong.

      Thân thể này tên là Phạm Hiểu Lâm. Ừ, dĩ nhiên, tiểu thư xô-fa làm sao dùng tên đây?
      Ơ, trừ chứng minh thư, chỉ có tấm thẻ học sinh? A đúng rồi, chị Lưu quả với " nữ sinh như bla bla...".

      Chỉ là, tại quan trọng nhất vẫn là sớm về nhà. Mặc dù cũng sợ phải tiếp xúc với người nhà Y Y, nhưng nghĩ đến việc gia đình bình thường đồng ý để con mình làm công việc này, tin phòng của Y Y ở kia có ai ở cùng.

      Nhưng phải tầng nào để tìm phòng như thế đây? Nếu bây giờ có manh mối, chừng thể làm gì khác ngoài việc tới từng phòng gõ cửa, áp dụng phép phản chứng ( trong các phép chứng minh gián tiếp) ——"Có người phải là nhà Y Y".

      Ôi... Vậy có nên ?

      lúc suy nghĩ xem phép phản chứng có khả thi hay , đột nhiên chú ý tới phong thư đột nhiên xuất trong túi. vội vàng nhặt lá thư lên như nhặt được của quý, dưới ánh trăng và đèn đường chiếu xuống, nhìn kỹ dịa chỉ người nhận: thành phố H, chung cư Hạnh Phúc, tiểu khu năm, khu ba, phòng 502.

      Lại nhìn họ tên người nhận, sau khi xác nhận là Phạm Hiểu Lâm, kích động bước vào cửa sắt lần nữa, cố gắng lên tầng năm.

      Thử vài cái chìa khóa, mới mở được cửa chống trộm phòng 502, sau đó lại thử hai cái, rốt cuộc bước vào phòng.

      Vậy mà, trước cửa lại có bóng người, khiến cho suýt kêu lên.

      Trong phòng, lại có thể có người?!

      Từ trong tiềm thức cho rằng mình nhầm phòng, định lùi bước đóng cửa lại trước, bóng người kia chợt lên tiếng: "Chị hai, hôm nay về sớm."

      dừng ý muốn chạy trốn lại, nuốt nước miếng cái, ràng bản thân đoán sai. Gia đình này quả nhiên giống bình thường, lại thèm để ý chút nào việc con làm 'tiểu thư'.

      "Ừ." gật đầu, làm như có việc gì bước vào, xoay người lần lượt đóng hai cánh cửa, do dự nhìn hai đôi dép lê màu màu tím và màu hồng nhạt, quyết định đôi màu hồng vào, quay người đối mặt với bóng người kia.

      Đây là bé trai tầm mười tuổi, làn da ngăm đen, ánh mắt linh động, lúc này cậu bé mặc bộ đồ ngủ rời, thiết tha nhìn .

      "Còn chưa ngủ chứ?" bị cậu bé nhìn tới chột dạ, thể làm gì khác hơn là hỏi câu như thế.

      "Em vừa mới ngủ, nghe được tiếng chị hai mở cửa nên tới đây xem chút. Hôm nay chị hai về sớm." Cậu bé cười cười, chợt nhìn chằm chằm vào trán , sợ hãi kêu lên: "Chị hai, đầu chị sao vậy?"

      "A, sao, cẩn thận va vào cột điện thôi." vội vàng giải thích, sau đó trước khi đứa bé lại đặt câu hỏi vội : " muộn rồi, bé ngoan phải ngủ thôi nào."

      "Nhưng mà, chị hai......" Bé trai lo lắng nhìn trán .

      "Có chuyện gì ngày mai hãy , tại còn sớm, ngủ trước được ?" Bây giờ mặc dù cảm giác sưng đau trong đầu đỡ chút, nhưng thể trong tình trạng cái gì cũng đối mặt với người nhà của thân thể này.

      "...... Vâng." Cậu bé mấp máy môi, muốn lại thôi nhìn cái, cuối cùng chỉ gật đầu, xoay người vào phòng.

      thở phào nhõm.

      may người ra ngoài là em trai Y Y, chứ phải cha mẹ ấy, bằng đuổi mau như vậy được.

      —— Đợi chút, có chỗ nào đó đúng!

      vội bước tới cạnh tủ giày, nhìn kỹ lúc, rốt cuộc hiểu đúng ở đâu. Trong tủ giày chỉ có các kiểu giày cao gót của nữ, số đôi giày thể thao cỡ , và chuyện vừa rồi ràng cho thấy bé trai kia giày thể thao, trừ lần đó ra, đôi giày nào là của nam nữ trưởng thành.

      cách khác, trong căn hộ này, chỉ có và đứa bé trai kia —— hoặc là cha mẹ của thân thể này có cỡ chân gống Y Y hoặc đứa bé trai kia? Hiển nhiên, xác suất của trường hợp sau quá thấp, có thể bỏ qua tính.

      Mà sau đó, đánh bạo mở cửa hai gian phòng trừ phòng của bé trai kia đều bóng người, điều đó càng chứng minh phỏng đoán của .

      nhất thời thở phào nhõm. Cho dù thế nào, trẻ con vẫn luôn dễ gạt hơn người lớn.

      Vào hai gian trong phòng ngủ có vẻ thường xuyên sinh hoạt, bắt đầu kiểm tra toàn bộ mọi thứ trong phòng. Nhất định phải tìm ra tin tức có ích nào đó, bằng người phải hàng như làm sao sống tiếp?

      Tìm lúc, rốt cuộc phát ở mép giường cạnh bàn làm việc thứ vô cùng có ích.

      Nhật ký của Phạm Hiểu Lâm.
      Trâu, linhdiep17Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3:

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Bốn tiếng sau, rốt cục cũng xem xong cuốn nhật ký vốn dày kia, sau đó trong lòng nặng trĩu khác thường.

      nghĩ kiếp trước nhất định bản thân đắc tội với ai đó, cho nên kiếp này mới trở thành nhi. Nhưng trách trời có trách người, dựa vào thành tích xuất sắc để thi vào đại học A - nơi chỉ người vùng này mà người cả nước cũng tới xếp hàng muốn vào, sau đó lấy được học bổng rồi bắt đầu lăn lộn, tự viết tiểu thuyết mạng kiếm thêm thu nhập mà sống.

      thiếu chút nữa nở mày nở mặt, lại trượt chân ngã vào giếng kiểm tra ống nước ngầm.

      Điều này làm cảm thấy vô cùng đau đớn.

      tại trùng sinh lại người của thiếu nữ hoa quý, có thể bắt đầu cuộc đời mới, vốn nên tràn trề hi vọng sống tiếp.

      Nhưng mà, ngờ tình cảnh của thiếu nữ này lại hỏng bét như vậy.

      Phạm Hiểu Lâm, nữ, hai mươi tuổi, là học sinh của đại học A, cũng chính là học muội của . ấy đến từ thành phố H rất xa ở vùng nông thôn, trong nhà người mẹ bệnh nặng, em mười sáu tuổi học lớp mười, cùng với đứa em trai mười tuổi lên lớp năm. A, còn có tờ giấy nợ hơn mười vạn nữa.

      —— Đây là cuộc sống thê thảm cỡ nào!

      nằm ở giường, bắt đầu tiêu hóa tin tức vừa mới thu được cùng với nặng nề trong lòng.

      Phạm Hiểu Lâm làm tiểu thư cũng chỉ là chuyện của tuần trước. Vốn là nhà mặc dù túng quẫn, nhưng mẹ theo nguyên tắc "Khổ nữa cũng thể khổ các con", kiên quyết cho ba người bọn họ thôi học, mình khổ cực ở quê nhà mở cửa hàng , duy trì kế sinh nhai. Ai ngờ trời mây gió bất thường, tuần trước, bà hề báo trước mà ngã xuống, nguyên nhân...... đương nhiên là bởi vì làm việc quá mức. Hơn nữa lúc này chủ nợ liên tục thúc ép, Phạm Hiểu Lâm trời sinh tính tình quật cường chỉ đành phải làm công việc giúp kiếm tiền nhanh nhất, cũng nhờ chị Lưu bảo đảm mượn của hộp đêm Vạn Tử Thiên Hồng hai vạn đồng để trả năm tiền lãi mới làm cho chủ nợ ngừng đòi tiền.

      Chỉ là, mặc kệ là Phạm Hiểu Lâm trong nhật ký hay là Phạm Hiểu Lâm trong hành động, đều có thể cảm thấy phần tự tôn kia của ấy, nếu hôm nay cũng xuyên tới người Phạm Hiểu Lâm.

      A, cuộc sống của này là quá ngột ngạt rồi!

      Nghĩ đến về sau phải sống cuộc sống như thế, nhịn được mờ mịt hồi.

      Mờ mịt mờ mịt, cũng ngủ thiếp .

      Ngày thứ hai khi tỉnh lại chỉ mới bảy giờ, bình thường lúc này còn ngủ nướng.

      Vậy mà, cả đêm mơ thấy ác mộng khiến thể tỉnh lại, sau đó cũng dám ngủ tiếp.

      Quá đáng sợ, sao lại mơ thấy mình bị đoàn khủng long đuổi theo, sau đó chạy chạy cước bước vào trong giếng kiểm tra ống nước ngầm, sau đó tại trong đường cống ngầm tiếp tục bị đám chuột lớn đuổi theo vậy? Quả thực là ác mộng trong ác mộng!

      muốn ngồi dậy, ngoài cửa chợt vang lên giọng .

      "Chị hai, em học đây, cơm sáng ở trong nồi, chị nhớ ăn nhé."

      còn sững sờ, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, cậu bé kia rồi, sau đó chỉ nghe được hai tiếng đóng cửa, thế giới này liền yên tĩnh lại.

      "Tích tích......" biết từ nơi nào chợt truyền ra thanh.

      Ta tập trung phân biệt lát, mới phát ra là điện thoại của Phạm Hiểu Lâm. Từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, thanh lại ngừng.

      A, ra là chuông báo điện thoại di động.

      nhàm chán mở từng cái tin tức chẳng có quan hệ tới mình, bỗng nhiên dừng lại ở tin.

      "Đêm qua, nữ sinh của đại học rơi vào giếng kiểm tra ống nước ngầm đậy nắp trong trường, tử vong ngay tại chỗ."

      dừng lại ở tin tức này lúc, rốt cuộc thở dài hơi.

      Vốn ôm tia hi vọng, kết quả...... Ha, quả nhiên chết. Từ nay về sau, ...... chỉ có thể dùng thân thể này để mà sống tiếp.

      Lại nằm giường lát, mờ mịt nhìn trần nhà, đứng dậy tháo trang sức ra tắm. thân nhàng khoan khoái mà ra, cảm thấy đói bụng rồi, nhớ lại lời của đứa bé trai kia, cũng chính là em trai Phạm Hiểu Lâm - Phạm Tiểu La, đến nhìn phòng bếp, mới phát tài nấu ăn của bạn Tiểu La tệ, thế mà lại nấu đươc nồi cháo Bát Bảo thơm nức.

      bị mùi thơm mê hoặc, vội múc muỗng vào trong bát, ăn như hổ đói.

      Đều con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, quả nhiên sai, bạn Phạm Tiểu La đúng là đứa bé rất hiểu chuyện.

      bỗng nhiên cảm thấy lòng có chút chua xót.

      Nếu cái chết của là chuyện chắc chắn, lại chiếm thân xác người ta, như vậy liền lấy thân phận này, hoàn thành trách nghiệm của mình tốt. Căn hộ này vốn là của chú bác bà con xa của Phạm Hiểu Lâm, năm Phạm Hiểu Lâm đỗ đại học A, bởi vì cả nhà họ dọn ra nước ngoài lại nỡ bán căn hộ ở mười năm này , mới để cho Phạm Hiểu Lâm chuyển đến ở. Phạm Tiểu La vốn là học tiểu học ở gần nhà, sau khi mẹ bị bệnh, Phạm Hiểu Lâm để cho tiện chăm sóc cậu, chuyển trường cậu học đến gần trường mình, ở chung với mình. Còn Phạm Hiểu Nhã, em Phạm Hiểu học ở trường cao trung có ký túc xá, nên cần lo lắng vấn đề chỗ ở. Chẳng qua là vào mỗi thứ bảy, Phạm Hiểu Nhã lại muốn tới nơi này thăm chị và em trai.

      Mà mẹ Phạm Hiểu Lâm vẫn còn ở dưới quê, do thím của bà chăm sóc, thỏa thuận mỗi tháng phải gửi năm trăm về. Vốn là ban đầu Phạm Hiểu Lâm muốn đưa mẹ đến đây ở, nhưng lúc trước mẹ muốn ở dưới quê kiếm tiền nuôi gia đình, thể dọn , sau đó Hiểu Lâm lại thể để cho mẹ biết việc làm, cho nên cũng tùy theo tâm nguyện của mẹ.

      nghĩ cả buổi sáng, nghĩ tới con đường tương lai phải như thế nào, lại phát trừ con đường đen thui mịt mờ tại , căn bản có đường khác.

      Dù sao ta vẫn còn thiếu Vạn Tử Thiên Hồng hai vạn tiền đấy.

      Tục ngữ , ven bờ sông, làm sao mà ướt giày? Phạm Hiểu Lâm chỉ làm ở Vạn Tử Thiên Hồng có tuần lễ, liền gặp chuyện bị buộc ra ngoài làm, ai biết sau này còn có chuyện gì? Bỏ thuốc a, đổi phiên XX a, đám XX chẳng hạn, ta chỉ xem trong tiểu thuyết cảm thấy rất đáng sợ, chút nào hi vọng mình gặp phải.

      Cho nên, vẫn phải trả hết tiền sớm chút, sau đó chạy ra khỏi vũng bùn này.

      Ở trong phòn khách vận động lát, sau khi cảm thấy thân thể có vấn đề gì lớn, ăn cháo buổi sáng còn dư lại, sau đó từ trong tủ treo quần áo của Phạm Hiểu Lâm chọn ra áo váy dễ thương, cũng chọn cho mình món trang sức trang nhã.

      Ngày hôm qua trán chỉ là vết thương rất , vị trí lại tương đối gần chỗ da đầu, dùng tóc che chút là hoàn toàn thấy được.

      Bấm dãy số trong điện thoại di động, lập tức tìm chị Lưu. Gọi tới, cho đối phương biết muốn buổi chiều làm, Lưu tỷ mặc dù nghi ngờ, lại nhịn được kiên quyết, đành đồng ý.

      Từ hôm nay trở , phải liều mạng trong đám sói, sớm chút trả sạch tiền thiếu Vạn Tử Thiên Hồng, mới có thể sớm ngày thoát ly bể khổ...... Chỉ là, lấy ba trăm tiền boa mỗi ngày được nhận để tính, cho dù ăn uống, cũng phải làm việc hơn hai tháng. Hơn nữa trong thời gian này phải đảm nhiệm chi phí cuộc sống của mẹ, em trai, em cùng với cuộc sống của mình...... Ít nhất phải nửa năm mới có thể trả sạch hai vạn này, sau đó qua nửa năm lại phải đóng lãi suất của mười vạn nợ bên ngoài.

      là kết quả khiến người tuyệt vọng.

      Chẳng qua, nếu dốc sức liều mạng, mới càng tuyệt vọng hơn nữa!

      Vì tiết kiệm tiền, ngồi xe buýt Vạn Tử Thiên Hồng. Ưmh, mang giày cao gót chen xe buýt quả nhiên mệt mỏi.

      Thành , ngày hôm qua ở Vạn Tử Thiên Hồng là bị vây ở trạng thái hoàn toàn mơ hồ, cho nên hôm nay trong hoàn cảnh ban ngày sáng sủa như vậy, rất khẩn trương. Sau khi vào cửa tính mắt nhìn thẳng, thế nhưng nhân viên bảo vệ hình như nhận ra , còn gật đầu với cái, làm hại ta thể cứng ngắc mỉm cười đáp lại.

      Căn cứ vào trí nhớ tối hôm qua, thang máy lên tầng bốn, mạch thẳng đến nơi, vào cái gọi phòng nghỉ ngơi.

      Trong phòng nghỉ có ba chờ, trong đó bao gồm cả tên Dương Dương ngày hôm qua. Thấy vào, vẻ mặt của mấy trong phòng đều là thờ ơ quan tâm, chỉ có Dương Dương nhíu mày nhìn cái, sau đó quay đầu khinh thường giễu cợt tiếng.

      tới trong góc ngồi xuống, tính toán với ta.

      Trong nhật ký của Phạm Hiểu Lâm tới bất kỳ nào trong Vạn Tử Thiên Hồng, thậm chí trong khoảng thời gian này, nhật ký của cũng ngắn lại rất nhiều. nghĩ đây là bởi vì công việc làm được này, trong lòng Phạm Hiểu Lâm cực kỳ khổ sở. Như vậy có thể phỏng đoán, Phạm Hiểu Lâm căn bản qua lại với nào của Vạn Tử Thiên Hồng —— căn bản cũng thèm cùng các tiếp xúc.

      Như vậy vừa đúng.

      Sau khi vào cửa thuận đường liếc nhìn thời gian mở cửa làm việc, từ giờ chiều kéo dài đến hai giờ sáng. Có lẽ đợi khoảng hơn mười phút, lại thêm mấy nữa lục tục tới, phòng nghỉ dần dần trở nên chật chội. Chỉ lúc sau, khi trong phòng nghỉ có chừng gần bốn mươi , có mấy người phụ nữ hay cùng chị Lưu vào chào hỏi những người này. Lại qua hơn mười phút, chị Lưu cũng tới, chị ấy chỉ , Dương Dương với mấy khác, mang theo các thang máy đến phòng ở tầng hai.

      "Y Y, sao chứ? nên cậy mạnh." đường, chị Lưu tỷ hỏi .

      Ngày hôm qua việc hôn mê hơn phân nửa là do xuyên tạo thành, tình trạng tại của rất tốt. Vì vậy gật đầu cái, cười cười. " mà chị Lưu. Chị đừng lo lắng."

      "Cũng phải là người mảnh mai yếu đuối, có thể có vấn đề gì!" Những khác cũng chuyện, ra vẻ việc liên quan đến mình, chỉ có Dương Dương tiếp tục độc miệng .

      "Dương Dương, cũng ít vài lời." lời nào, ngược lại chị Lưu giọng tốt Dương Dương câu.

      Dương Dương hừ tiếng, .

      Chị Lưu dẫn sáu người các vào phòng, nhiệt tình giới thiệu với ba người đàn ông trung niên ngồi trong phòng: "Các vị, thích người nào xin cứ chọn."

      chỉ liếc ba người ngồi sofa cái, lập tức cúi đầu.

      là đáng sợ, mặc dù rất muốn liều mình trong đám sói, nhưng nếu phải đối mặt với những người trước mặt này...... thấy mình nên tìm chết là hơn.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4:

      Nhưng mà, chết, tuyệt đối chỉ là nhất thời đau buồn mà thôi.

      Cho nên, khi ba người đàn ông kia chọn và Dương Dương trong ba ở lại, vẻ mặt cứng ngắc mỉm cười ngồi vào bên cạnh người nhìn có vẻ lịch .

      Ba người đàn ông này có vẻ thường tới đây, cho nên lúc đầu cũng có chút cẩn thận. Dương Dương bắt đầu mời rượu lần lượt, hát chút, lại vừa hát vừa nhảy, khí mới coi như sôi động.

      biết lúc trước làm sao Hiểu Lâm chịu được công việc thế này, dù sao khi người đàn ông bên cạnh choàng tay qua eo , run lên, hận thể tát đánh chết ông ta. Nhưng vẫn nặn ra nụ cười dịu dàng, mượn cớ rót rượu cho “ông chủ Vương” này đứng lên thoát khỏi tiếp xúc của ông ta.

      “Ông chủ Vương, xin mời uống rượu.” ngồi xuống mà chỉ rót đầy ly rượu, đưa tới trước mặt ông chủ Vương.

      Lúc ở phòng nghỉ, chờ tới nhàm chán, cho nên dựa vào “Làm nhóm nhóm” viết về các nghề nghiệp internet, tìm tên các loại hộp đêm ở thành phố H. Xem đến ba mươi mấy nơi lớn mới biết ra nơi này nhìn qua tệ, nhưng ra chỉ xếp thứ hai thứ ba, tới đây đều là nam nhân thô lỗ có tiền. Cho nên gọi là ông chủ Vương, chỉ là gọi cho hay mà thôi.

      thấy nếu có hai vạn tiền nợ kia, rất muốn đổi nơi làm việc. Ví dụ như câu lạc bộ LOST giải trí tốt nhất thành phố H.

      “Đến đây, chúng ta cùng uống!” Ông chủ Vương hình như có chút men say, môt phát bắt lấy bàn tay cầm ly rượu của , dùng sức kéo lại ghế sa lon. Rượu trong ly hơi hất ra ngoài, rơi tay .

      muốn rút khăn giấy lau ông chủ Vương lại giật ly rượu trong tay để lên mặt bàn, kéo tay lên sát miệng mình, lè lưỡi liếm sạch rượu dính đó.

      cứng người, híp mắt lại, tay trái nắm thành nắm đấm, giống như giây tiếp theo chào hỏi khuôn mặt đáng ghét kia. Vậy mà hít sâu cái nhịn xuống cảm giác kích động này, dùng sức rút tay lại, cười híp mắt đưa ly rượu tới trước mặt ông chủ Vương lần nữa. “Ông chủ Vương, rượu ở đây cơ mà.”

      “Ha ha ha, Y Y hơn rượu ngon nhiều!” Ông chủ Vương được tiện nghi, quên hết tất cả cười lớn, lại vươn tay muốn kéo . uốn người cái, tránh để ông ta chạm vào, lùi đến bên dàn karaoke. “Ông chủ Vương, chúng ta hát bài … Hát đối đáp về tình được ?”

      mặt ông chủ Vương thoáng qua vẻ vui, rất nhanh lại mừng rỡ, đứng lên tới bên cạnh .

      Cũng may ca hát từng là trong những sở thích của , vì thế vừa hát vừa ‘liếc mắt đưa tình’ với ông chủ Vương, hơn nữa mượn bài hát tránh bị ông ta đụng chạm.

      —— Quá đáng sợ, bài hát khiến thở hồng hộc, còn mệt hơn trước kia hát cả buổi chiều với bạn cùng phòng.

      thấy, hôm nay rất có thể mình chống đỡ nổi nữa.

      Lúc hát xong bài trở về ghế sa lon, kiệt sức, vì thế khi ông chủ Vương lại vòng tay qua eo , còn chút sức nào để tránh .

      Cũng chỉ là eo, cũng chỉ là eo… tự an ủi mình như thế.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng lúc kìm nén tới cực hạn, sắp liều mạng bộc phát, cửa phòng bỗng nhiên bị đá mở.

      Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ có khí thế hung hăng đứng ở cửa.

      A, người phá quán tới.

      lén lút vui sướng khi người khác gặp họa, thừa cơ cách xa ông chủ Vương chút.

      “Lý Niệm, ông phải mua hàng, rảnh cùng tôi về nhà mẹ đẻ, ra là đến cái chỗ ăn chơi này!” Người phụ nữ hùng hổ trước cửa gào lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi cùng Dương Dương.

      Người đàn ông kia lập tức đứng dậy, mặt có lúng túng cũng có hốt hoảng.

      Ông ta chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, cau mày cười làm lành : “A Liên, chỉ xã giao, xã giao…”

      “Xã giao cái rắm!” Người phụ nữ căn bản nghe, mắt lạnh đảo qua, cười lạnh tiếng. “Ơ, đây phải Vương, Lưu à, hai người rảnh rỗi!”

      “Có… có gì về nhà rồi , về nhà rồi .” Người đàn ông đổ mồ hôi lạnh, vươn tay kéo vợ mình, lại bị đối phương gạt ra.

      “Về nhà cái rắm! Ở đây nhiều người như vậy, mới thoải mái!” Người phụ nữ hất cằm, lạnh lùng nhìn toàn bộ mọi người.

      Cãi nhau cãi nhau , cãi nhanh còn về!

      cúi đầu ra vẻ cái gì cũng thấy, trong lòng thầm cầu nguyện. Vậy mà đúng lúc này, Dương Dương chợt lên tiếng, giọng đầy vẻ khiêu khích.

      “Đàn ông xã giao bên ngoài là rất bình thường, có cần ầm ĩ như vậy ? Có bản lĩnh nhốt ấy trong nhà !”

      ngẩng đầu, thấy Dương Dương bước tới bên cạnh người đàn ông kia, để ý đến ánh mắt của đối phương, ngả đầu lên vai ông ta hất mặt nhìn người phụ nữ.

      “Ba!” Người phụ nữ kia vô cùng giận dữ, tát vỗ tới nhưng Dương Dương lại nhanh nhẹn tránh thoát, vì vậy rất khéo, cái tát này lại đánh lên mặt người đàn ông kia. Ngay lập tức mặt ông ta lúc trắng lúc xanh, sắc mặt biến đổi nhiều vẻ, đẹp mắt cực kỳ.

      muốn làm gì? Cũng chỉ là đứa con biết xấu hổ!” Người phụ nữ hận nghiến răng mắng Dương Dương.

      đừng có quá đáng!” Người đàn ông rốt cuộc hồi thần, giận dữ quát.

      “Tôi làm sao?” Người phụ nữ ưỡn ngực gào lên với ông ta. “Có gan ly hôn với lão nương !”

      ngồi bên xem trò vui, thấy chửi nhau sắp thăng cấp thành đánh nhau, ông chủ Vương xem kịch bên cạnh mới xông lên cản, ngờ lại bị liên lụy, bị đá vài phát vào bụng.

      vội lặng lẽ kéo còn lại vào góc, tiện thể kéo luôn Dương Dương vẫn đứng chỗ. Những lúc thế này, các chỉ cần tránh qua bên ngồi xem là tốt rồi.

      việc từ từ leo thang. người phụ nữ kia tới mình, ta còn mang theo ba bốn chị em nữa. Vì vậy đánh nhau, ngăn cản, kéo kẻ ngăn cản, tất cả loạn thành đoàn.

      “Hừ, là khó coi!” Dương Dương hừ lạnh tiếng.

      “Chúng ta… có nên tới kéo bọn họ ra ?” bé khác giọng hỏi, hiển nhiên là làm nghề này chưa lâu —— sớm hơn là mấy.

      “Đương nghiên cần”. lập tức lắc đầu, nhìn ra giữa phòng. “Thứ nhất, hiếm khi có trận đánh hội đồng, xem tiếc. Thứ hai, chúng ta lên nhất định dính vào thù hận, bị đánh đấy. Cuối cùng, dù thế nào bảo vệ cũng lên ngăn thôi.”

      Ai nha, đúng là người xấu mà.

      “Hừ, tôi còn tưởng thuần khiết cỡ nào, ra cũng chỉ tầm thường như vậy.” Dương Dương cười lạnh, nhưng hình như giọng dịu ít.

      “Trước ngày hôm qua đúng là rất thuần khiết, nhưng hôm nay giống.” cười với Dương Dương tiếng. “Nhưng cũng phải , Dương Dương giỏi, hai người kia sắp xong chuyện, chỉ câu lại khơi lửa lên.

      “Hừ, tên kia quá biết xấu hổ, cho chịu khổ chút sao được?” Dương Dương khinh thường liếc người đàn ông quần áo xộc xệch giữa phòng.

      Lúc các uống trà tán gẫu xem kịch vui, chị Lưu dẫn theo đám bảo vệ xông vào, ba chân bốn cẳng kéo mấy người này ra, lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo.

      “A, tự nhiên tôi nhớ ra, mấy người đàn ông kia và vợ ông ta có thể bàn trước rồi mới tới đây làm loạn, sau đó trả tiền bỏ ?” Lần tiếp đãi vô ích này nếu ông chủ Vương hát, còn để cho ông ta sờ rồi liếm mà ngay cả chút tiền boa cũng được, thấy mình thiệt lớn rồi.

      thể nào!” khác tên là Linh Linh che miệng kinh ngạc hô lên, hiển nhiên là bị lời của gạt.

      “Sao lại ? xem người phụ nữ kia tới sớm muộn, còn ở đây nháo tới tận bây giờ, phải cố ý là cái gì? lẽ lấy được tiền boa rồi hả?” nhìn sang Linh Linh, nghiêm túc .

      có.” Linh Linh lắc đầu, vẻ mặt chợt hiểu ra, cũng cau mày : “Bọn họ quá biết xấu hổ.”

      và Dương Dương liếc mắt nhìn nhau, hẹn mà cũng cười to.

      “Các cười gì vậy? tôi nghe chút, tôi cũng muốn cười.” Linh Linh mở to mắt, tò mò hỏi.

      Các càng cười lớn hơn.

      Linh Linh này là quá thà, quá ngây thơ a.

      Cười rồi đùa rồi, mối qua hệ giữa ba người các có chút tốt lên.

      Ca chiều này phải đến sáu giờ mới có thể kết thúc, nhưng vì bây giờ là bốn rưỡi, ba người các được về sớm, bảy rưỡi tối mới trở lại.

      Trở về phòng nghỉ lấy túi xách, sau khi tạm biệt hai người kia lại bị chị Lưu gọi lại lời an ủi hồi mới chậm rãi ra khỏi phòng nghỉ.

      Sau đó bỗng nhiên nhớ ra bàn tay bị ông chủ Vương liếm còn chưa rửa, chợt cảm thấy buồn nôn, vội rẽ vào phòng vệ sinh trong phòng Vip bên cạnh.

      Tầng bốn có mười phòng Vip, trong đó còn có cả phòng vệ sinh, thuận lợi cho những nhân vật lớn sử dụng, giá khồng hề thấp.

      Lúc nghe Dương Dương cho Linh Linh như vậy, lén cười tiếng. Hộp đêm này phải nơi sang trọng gì, có thể có nhân vật lớn nào? phải là để đó dùng mấy sao.

      Chính là vì ôm ý tưởng đó, khi tiến vào phòng vệ sinh nam nữ dùng chung rồi phát bên trong có người kinh hãi đứng đần ra.

      —— là quá biết xấu hổ, vệ sinh mà lại khóa cửa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :