1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 27: : “ muốn gặp em”. Sau đó, liền đứng ở đây.

      Edit: tart_trung​

      Sau khi công tác về, Cố Tần Thần bị bệnh, nghe bệnh .

      Biết được tin tức này, Hạ Nhiễm bắt đầu khôi phục sinh hoạt sáng chín giờ chiều năm giờ.

      Dưới dụng tâm “bồi dưỡng” của thư ký Phương, rốt cuộc cũng thành công có chân trong top 50 người đứng đầu của công ty. Sáng sớm, sau khi báo danh, cả người còn chưa tỉnh tảo liền ngồi thẳng ở chỗ làm của mình. Hạ Nhiễm chống cằm lặng lẽ ngủ gật, hoặc nghe đồng nghiệp Lâm Khả bên cạnh chuyện bát quái. Bát quái nghe được rất nhiều, mãi tới khi nghe được hai chữ “ông chủ”, ý thức của Hạ Nhiễm mới tỉnh táo, dựng thẳng lỗ tai mà nghe.

      Mấy đồng nghiệp cạnh yên lặng hóng chuyện, đồng nghiệp Tiểu Lưu bên cạnh Lâm Khả lập tức đem ghế chuyển lên trước, dùng thanh tự bản thân cho là cho người xung quanh nghe : “Từ khi ông chủ nước ngoài về chưa từng vào công ty, chỉ có trợ lý Ninh Viễn tới lấy văn kiện và tư liệu, Tôi nghe , ông chủ bị bệnh rồi”.

      mặt mọi người đều có vẻ ưu sầu lo lắng vì cấp bị bệnh, trợ lý thư ký A Mai đứng phía sau vội vàng phụ họa: “Ngày đầu tiên ngài ấy có tới thị sát, tôi còn nhìn thấy thư ký Phương đưa cho ông chủ tập văn kiện. Lúc đó tôi đúng lúc xuống dưới lầu, nghe đồng nghiệp dưới đó ông chủ giao vội vài việc cho Tiêu tổng rồi liền rời công ty. Đồng nghiệp này còn , sắc mặt ông chủ lúc đấy tốt lắm”.

      A Mai là chân chạy vặt cho việc liên lạc giữa lầu và lầu dưới, sớm cùng đồng ở các tang dưới quen mặt, vì vậy cũng là đệ nhất trong việc thám thính tin tức. Trong lúc càng đồng nghiệp khác chưa kịp mở miệng tham dự, ánh mắt ấy liền chuyển về người ngồi ở góc khuất, nhìn như vô ý ra lại có chút ám muội bất minh: “Hạ Nhiễm, phải công tác với ông chủ sao? Chuyện ông chủ sinh bệnh có phải cũng biết chút ~”.

      A Mai xong, mọi người hẹn mà cùng nhìn Hạ Nhiễm. Người ngồi đối diện còn trực tiếp chồm người qua: “Đúng vậy, đúng vậy, Hạ Nhiễm là nhân viên ông chủ khâm điểm cùng. Bọn tôi ở công ty mấy năm còn chưa có ai được công tác với ông chủ đâu. Tôi còn hâm mộ đây, mới tới bao lâu có vinh hạnh như vậy. chút, hai người ở làm gì?”

      Lúc này, hai tay Hạ Nhiễm để bàn, tay còn cầm chuột, mắt chớp nhìn chăm chú màn hình chờ của máy tính, bên ngoài có vẻ trấn định tự nhiên nhưng ra cảm xúc bên trong lẫn lộn cả rồi. Bị ấy như vậy, ngay cả bản thân cũng thấy mình có bí mật lớn. Khóe môi Hạ Nhiễm cong lên, có chút cười trừ: “Tôi chỉ là công tác thôi!”

      Nghe Hạ Nhiễm như vậy, đồng nghiệp cũng buông tha: “ hỏi , là hỏi ông chủ cơ. Mỗi ngày ấy làm gì?”

      “Họp, xã giao”. Hạ Nhiễm ra vẻ cẩn thận nhớ lại, dừng lại chút, lại : “Ngoại trừ công việc ra cũng làm gì khác”.

      “PHải ?”

      “Ừ”. Dưới mấy chục con mắt sắc bén hận thể mở đầu ra xem của mọi người, Hạ Nhiễm cố gắng bình tĩnh chuyện bát quái với họ, mặt vẫn là vẻ mỉm cười bình tĩnh tự nhiên. Trong lúc sắp cười tới đơ miệng, Lâm Khả lập tức giải vây: “Thư kí Phương tới, mau tản , tí nữa lại bị phê bình bây giờ”.

      Mấy đồng nghiệm thấy thể lấy được tin gì từ chỗ Hạ có chút cam tâm, nhưng vẫn trở về vị trí của mình. Bọn họ rồi, Hạ Nhiễm mới cẩn thận nghiêng đầu qua bên hỏi Lâm Khả: “Ông chủ bị bệnh rồi sao?”

      Lâm Khả gật đầu, bộ dạng hệt như có thuốc nào cứu chữa vậy: ”Đúng vậy, bạn , mỗi ngày bạn có thể nghiêm túc chú ý tới tiêu điểm của công ty ?”

      “Tiêu điểm mỗi ngày?”

      Lâm Khả thấy Hạ Nhiễm có hứng thú, cũng tiếp tục đề tài này nữa, nhìn quanh phòng làm việc vòng, dùng bút trong tay xoa xoa lên bả vai Hạ Nhiễm, thanh nho : “Cậu biết chuyện ông chủ bị bệnh sao? Hôm hai người về nước, tôi chính là thấy ông chủ và trợ lý ở bệnh viện”.

      Tay Hạ Nhiễm chống cằm liền trượt phát, phản ứng đầu tiên của là sửng sốt: “Bọn họ tới bệnh viện làm gì?”

      Chẳng lẽ Cố Tấn Thần bệnh như bọn họ ? Là bởi vì bị cảm lạnh sao?

      Có điều, đêm trước khi bọn họ về nước, ngủ ở sofa phòng khách, người bị bệnh là mới đúng chứ?

      Còn có điểm, chính là sau khi về nước, ngoại trừ lời nào cũng có vẻ gì là bình thường.

      “Còn có thể làm gì chứ? Bình thường bệnh viện chỉ có người chữa bệnh và người chăm sóc bệnh nhân, ai khi ban ngày phòng cấp cứu dạo chơi chứ?”

      Câu cuối cùng của Lâm Khả quẩn quanh quanh đầu Hạ Nhiễm. đột nhiên ý thức được, từ hôm về nước tới giờ hai người bọn họ có liên hệ. Hôm đó là Ninh Viễn lái xe đưa hai người bọn họ về , sau khi xuống xe gọi lại dặn dò.

      Lúc quay đầu, chỉ nghe : “Ngày mai nhớ làm đúng giờ”.

      Thanh hình như có chút khàn.

      Hạ Nhiễm nghĩ tới xuất thần, Lâm Khả lại ở bên cạnh ai thán: “Cậu nhìn bộ dáng đơn thuần vô tội của mình , mình biết tại sao cậu có thể leo lên xe của ông chủ cũng thể leo lên giường ông chủ rồi”.

      Mặt Hạ Nhiễm ửng hồng, cảnh tượng tỉnh dậy giường ông chủ lại lần nữa ra trước mặt, Hạ Nhiễm lập tức đẩy tay Lâm Khả để tay mình ra: “Đừng trêu ghẹo tớ”.

      Lúc này, ở thang máy cách đó xa, Ninh Viễn và thư ký Phương trước sau bước ra khỏi thang máy. Hai người vừa vừa chuyện, lúc Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Ninh Viễn cũng là lúc ta nhìn . Ninh Viễn hơi gật đầu, tiếp tục cùng thư ký Phương vào phòng làm việc của Cố Tần Thần.

      Thần sắc hai người này phải rất tốt. Nhất là thư ký PHương, trước khi vào phòng làm việc ấy còn nhìn Hạ Nhiễm cái.

      Nhận được nhắc nhở của thư ký Phương, Hạ Nhiễm vội vàng thu xếp suy nghĩ trong đầu, cúi đầu làm việc, nhưng nàng lật tới lật lui văn kiện bàn, lại phát bản thân cách nào tập trung làm việc. Quả nhiên, Cố Tần Thần có ở đây, thanh nhàn phát chán. Mở microblog máy tính, Hạ Nhiễm quên đổi dòng trạng thái mới nhất: ông chủ bị bệnh, làm ăn ngồi rồi, vui vẻ.

      Đinh đông ——

      Cái gọi là trả lời trong giây, Hạ Nhiễm vừa mới post trạng thái lên microblog, thấy có người trả lời rất ngạo mạng.

      Là ta: xem ra quả rất vui vẻ.

      Hạ gia nương: vui hay vui là việc của tôi.

      Là ta: Tôi muốn để vui vẻ.

      chuyện với người quen biết, con chuột trong tay Hạ Nhiễm chợt run lên, bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lên, sợ hãi gõ thử: là ai?

      Là ta: ông chủ của .

      Nếu như Hạ Nhiễm biết Cố Tấn Thần lại dùng microblog tán gẫu với , còn tại trong hàng tỉ dân mạng mờ mịt phát chính mình, nhất định chút lưu luyến xóa bỏ tài khoản cấp 5 của mình, đồng thời bỏ hết mấy trạng thái oán hận ông chủ ích kỷ, hèn hạ, mọn, phúc hắc microblog.

      Hạ Nhiễm khẽ hít ngụm khí, giây sau liền tắt website .

      Trốn được hòa thượng trốn được miếu, lúc tan việc, trợ lý của Cố Tần Thần – Ninh Viễn trước mặt đồng nghiệp tầng 17 gọi Hạ Nhiễm lại. tay ta bưng chồng hồ sơ, đứng trước thang máy ngăn Hạ Nhiễm lại: “Ninh Viễn, có chuyện gì sao?”

      Ninh Viễn nhìn ánh mắt đánh giá của người khác, chút kiêng dè lôi vào thăng máy vắng vẻ, đẩy từ sau lưng : “ông chủ có việc tìm , lát nữa với tôi”.

      Hạ Nhiễm ngốc, ràng lúc ngoài thang máy mấy đồng nghiệp xầm xì với nhau, ánh mắt nhìn và Ninh Viễn có chút ý vị thâm trường. Lâm Khả đứng bên cạnh Hạ Nhiễm, nghe thấy mấy lời Ninh Viễn , ánh mắt sáng ngời lập tưc đẩy tay Hạ Nhiễm : “Nhất định ”.

      Hạ Nhiễm chớp mắt, ra hiệu cho Lâm KHả , sau đó lắc đầu với Ninh Viễn: “Là chuyện rất quan trọng sao? Có thể gọi điện thoại hay , chúng tôi hẹn chiều nay ăn rồi”.

      "Cái này. . ." Ninh Viễn có chút khó xử, ông chủ chỉ giao cho việc dát người qua, cũng nếu bị từ chối phải xử lý thế nào. Ninh Viễn lúng túng nhìn lâm Khả: “Ông chủ chỉ gọi tới, có gì nghi vấn có thể gọi cho ngài ấy”.

      Thang máy dừng lại lúc lâu, Lâm Khả nhân cơ hội này đẩy Hạ Nhiễm vào, chính mình dẫn đầu ra ngoài, vừa vừa bày ra bộ dáng khẳng khái từ việc nghĩa : “Trợ lý Ninh, Hạ Nhiễm liền nhờ vậy. Tôi còn có chút việc. Hạ Nhiễm, hôm nào chúng ta lại ăn”.

      Hạ Nhiễm nhìn bóng lưng Lâm Khải mất hút ở cửa lướng, còn có thể thấy ấy vẫy tay với ở phía xa. Có bạn xấu như vậy khó sống lâu mà.

      Hạ Nhiễm cắn răng, quay đầu tức giận với NInh Viễn: “, gặp ông chủ lớn”.

      Ninh Viễn phụ mong đợi dẫn Hạ Nhiễm chạy mạch tới bệnh viện, dẫn người tới trước cửa phòng VIP bệnh viện liền dừng lại. Hạ Nhiễm trơ mắt nhìn Ninh Viễn đưa đồ cho mình, sau đó chút hổ thẹn : “Ông chủ chỉ kêu mình vào, tôi mua cơm chiều trước”.

      Ninh Viễn rời nhanh như chớp, Hạ Nhiễm nhìn theo phương hướng ta rời mà lau mồ hôi trán. kéo tay kéo cửa, nhìn vào trong khiến côc có chút giật mình.

      Cố Tần Thần nằm nghỉ giường trắng, mặt mũi tái nhợt. mặc quần áo bệnh nhân màu lam nhạt, còn dáng vẻ tiêu sái thường thấy, lại có thêm chút ý vị như sương như khói.

      Hạ Nhiễm đóng cánh cửa sau lưng lại, chậm rãi tới gần . Laptop bị để tùy ý bàn, còn chưa kịp tắt, ở trạng thái chờ. để tài liệu trong tay xuống, ngón tay chú ý đụng vào bàn phím, màn hình máy tính mở ra trang chủ, là microblog của .

      đó còn câu chưa kịp xem: muốn gặp em.

      Bốn chữ này, Hạ Nhiễm biết lúc gõ nó có tâm tình như thế nào. Là câu đơn giản, ngữ khí kiên định như cũ. chỉ nhìn thoáng qua liền thu tay về, đầu ngón tay ngừng run rẩy.

      : muốn gặp em.

      Sau đó, liền đứng ở đây.

      --------------------------
      @LạcLạc ss upadate dùm em nhé. thanks ss

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 28: Đừng nhúc nhích, để ôm lát.

      Edit: tart_trung

      muốn gặp em.​

      Lời ái muội lại bá đạo như vậy cứ mãi luẩn quẩn trong lòng Hạ Nhiễm.

      Mặt trời ngả về Tây, ánh tà dương chiếu vào phòng bệnh, nhất thời cả gian phong chìm trong ánh nắng vàng của chiều tà. Hạ Nhiễm còn chưa kịp nâng tay lên bị người nắm lấy, dùng lực kéo nàng ngã xuống lồng ngực nam nhân nằm giường, cằm đụng vào bộ ngực cảu , khiến phát ra tiếng kêu đau đớn.

      Đau đớn lan tràn toàn thân, sau khi khiếp sợ còn có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực nhảy bang bang. , hai, ba… chỉ vỏn vẹn ba giây đồng hồ, tim lại nhảy lên rối loạn.

      Cố Tần Thần ôm chặt người trong ngực, cười khẽ. Bởi vì trước ngực còn có , tiếng cười của có vẻ trầm thấp ám ách. Đôi môi đạm bạc ở chỗ nhìn thấy khẽ cong, ria mép đụng vào cái trán trơn bóng của Hạ Nhiễm, ma sát qua lại.

      Hai người cứ an tĩnh như vậy, Cố Tần Thần cậy mạnh thành công ôm chặt phút. Hai tay Hạ Nhiễm bị ép lại giữa và Cố Tần Thần, đành lúng túng để cơ bụng , mà lúc này nửa người của đè lên người , nửa người dưới lại thể động đậy.

      Cằm đau đớn, cộng thêm thân thể nhúc nhích được, khiến muốn mau chóng rời khỏi cái ôm của . Hạ Nhiễm nghiêng đầu, tầm mắt khẽ đảo nhìn , xuyên qua cánh tay đong cong cong của nhìn ra ngoài, gương mặt bị ngộp đỏ bừng kêu lên: “Cố Tần Thần, buông em ra”.

      Cảm giác bị người trong ngực đẩy ra, Cố Tần Thần thả lỏng chút, bàn tay to từ vai hạ xuống đặt ngang hông Hạ Nhiễm, tay khác nâng mặt lên, bức bách nhìn mình, khóe miệng cong cùng hạ xuống: “Lá gan càng lúc càng lớn nhỉ, ngay cả xưng hô ông chủ cũng bỏ ”.

      Hạ Nhiễm , sững sờ nhìn , cách xưng hô phải trọng điểm để xoắn xuýt. Nửa ngày sau mới phản ứng kịp: “Ông chủ, mong buông tay ra trước, được ?”

      “Bây giờ mới gọi ông chủ, có phải có chút muộn ?” Ánh mắt sáng ngời mà giảo hoạt. Lúc tỉnh liền đảo mắt tìm , cũng biết mình tỉnh lúc nào, có khi là lúc đụng vào máy tính, cũng có khi là từ lúc mở cửa vào.

      Trong lúc mong được gặp nhất, rốt cuộc cũng xuất trước mặt , diện trong thế giới của .

      Hạ Nhiễm cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, bọn họ quả nhiên hợp ở chung chỗ, gằn giọng: “Cố Tần Thần…”

      cho gọi tên ”. Cố Tần Thần hình như tức giận, ngẩng mặt, cho phát ra tiếng.

      ràng là cảnh cáo, cũng giống như nặng nề trách móc. Hạ Nhiễm ngẩng người: “ cầu của nhiều”.

      Nghe thấy giọng oán hận, Cố Tần Thần áp lên ngực mình, lồng ngực nhấp nhô, nhìn đỉnh đầu của , vô lực thở dài: “Đừng động, để ôm em lát”.

      xong, cùi chỏ của khẽ động, đôi mắt Cố Tần Thần khép hờ bõng nhiên mở to, cho rằng lại muốn giãy khỏi mình, giọng điệu nửa khẩn cầu nửa thương lượng: “ lát thôi”.

      Chỉ lát…

      Lời như vậy, cùng với ngữ khí trầm thấp, gương mặt Cố Tần Thần trắng bệch, Hạ Nhiễm trong khắc này có chút cảm động, trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ: đẩy ra. Nhưng thân thể lại nghe theo đầu có điều khiển, cứ vậy mà yên tĩnh ghé vào người , để ôm lấy .

      Tầm mắt Hạ Nhiễm tránh ánh mắt như muốn nuốt người của , nhìn ngũ quan Cố Tần Thần, góc cạnh ràng, hàng mi đen rũ xuống nổi bật gương mặt tái nhợt, rồi dừng lại nút áo của đồ bệnh nhân.

      sao rồi?”

      Thanh Hạ Nhiễm vô cùng nhàng, có chút ràng, giống như có chút run rẩy cũng có chút quan tâm. Cố Tần Thần lẳng lặng nghe, trả lời ngay câu hỏi của . Hai tay chống người ngồi dựa vào gối đầu giường, thuận tay kéo người trước ngực ngồi xuống bên cạnh.

      nhìn : “Em quan tâm sao?”

      xong, lại đợi trả lời, nâng tay vân vê mái tóc dài của , ngữ khí vô cùng ôn nhu : “ rất tốt”.

      Cố Tần Thần quyết định nghe Hạ Nhiễm trả lời, cho dù là có hay , trong tim vĩnh viễn chỉ có đáp án. Nếu thể thay đổi , vậy càng phải nỗ lực.

      Hạ Nhiễm ngồi bên giường, tay bị nắm lấy, muốn rút tay ra nhưng bị biểu tình bình tĩnh tự nhiên lật tài liệu mang tới làm bại trận. nghĩ nắm liền để nắm, dù sao việc ăn đậu hủ như này cũng phải ngày ngày hai. vốn cứ an tĩnh ngồi đây, cho đến khi mở miệng thả người, có điều nơi khóe mắt nhìn thấy bàn tay nổi gân xanh của có dấu đỏ, cuối cùng Hạ Nhiễm cũng nhịn được mà quan tâm.

      “Nếu tốt rồi, vẫn còn phải nằm viện sao?”

      Lời này của Hạ Nhiễm giống như trong sa mạc khô nóng gặp được hồ nước trong suốt. Cố Tần Thần kích động, tay nắm tay cũng ấm hơn, nâng mắt nhìn cái lại tiếp tục ra vẻ nghiêm túc nhìn văn kiện trong tay: “Bây giờ phải rất tốt sao?”

      Có lẽ Hạ Nhiễm biết, đối vớ Cố Tần Thần, giờ phút này quả rât tốt. Bởi vì có ở đây, bởi vì quan tâm . Hai nguyên nhân này đều có ý nghĩa khác nhau. Vế trước, có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh vế sau, trong mắt , trong tai đều thấy lo lắng cho .

      “Ông chủ, phải bệnh tới cháy não luôn rồi chứ?” Nào có người nào lại cảm thấy bị bệnh nằm viện là chuyện tốt, Hạ Nhiễm yên lặng liếc cái sau đó tránh đụng chạm của .

      Cảm xúc nóng rực từ mu bàn tay truyền tới trong lòng, đột nhiên thu tay mình lại, nắm lấy tay , kinh ngạc hô: “ nóng!”

      Cố Tấn Thần bị sờ, trong tim rung động, văn kiện cần ký gấp trong tay căn bản thể tập trung xem đành để xuống. Cố Tần Thần nắm tay Hạ Nhiễm, mười ngón tay đan xen, cầm lấy tay đặt lên môi mình, cắn đầu ngón tay Hạ Nhiễm. sau đó, im lặng hôn lên tay , khóe miệng cong lên, ý vị thâm trường : “Em là nghi ngờ ông chủ của mình giả bệnh sao? Hạ Nhiễm, lá gan của em càng lúc càng lớn nhỉ”.

      Bị đùa như vậy, Hạ Nhiễm còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nhiệt độ nóng bỏng mặt cơ hồ tản ra ngoài, bên tai đỏ bừng, lại dùng tay khác đánh : “ làm gì! Mau buông ra!”

      Cố Tần Thần cứ vậy nắm lấy tay , để đánh lên vai . dễ nghe là đánh, ra là vô cùng ái muội.

      Mặt trời sớm lặn xuống nơi chân trời, gian phòng bởi vì có bật đèn mà trở nên tối hơn, nhúc nhích nhìn , mái tóc dài rơi xuống che bộ dáng thẹn thùng khiến Hạ Nhiễm càng thêm mê người.

      Cố Tần Thần động tình, hơi cúi người dựa vào người Hạ Nhiễm, ngón tay chạm vào cái cổ trắng nõn của , cảm xúc lành lạnh lướt qua vai . Thân thể Hạ Nhiễm dựa vào có chút run rẩy. Cố Tần Thần hạ mắt, tự nhiên vén tóc ra sau.

      Lòng bàn tay lướt qua xương quai xanh, hõm vai, rồi nhàng khoát sau cổ . Mười ngón tay giao nhau biết buông ra từ khi nào, trong lúc ý loạn tình mê liền thuận lợi đặt lên sống lưng . Đôi mắt Hạ Nhiễm như có sương mù, lại trơ mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ nhích từng tý tời gần, càng ngày càng gần.

      Hơi thở ấm áp của phả vào mũi , nghiêng đầu chạm vào môi . Đôi môi ấm chạm vào môi khô của , phải kiểu chuồn chuồn lướt nước, cũng phải nụ hôn sâu say đắm. Cố Tần Thần khẽ liếm môi , trong lúc khẽ mở để thở liền cạy miệng Hạ Nhiễm tiến vào.

      Nụ hôn nhàng mà dụ hoặc ập tới, ngón tay thon dài vô thức quấn quanh tóc . Trời đất xoay chuyển, Hạ Nhiễm rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa của câu này, trong lúc Cố Tần Thần hôn , chậm rãi nhắm mắt lại, phòng tuyến được dựng lên trong lòng cũng dần tan rã.

      Cố Tần Thần hít thở thâm trầm dung nhập vào hơi thở của , sau lưng là lòng bàn tay có chút ướt át của , Hạ Nhiễm vô tri vô giác mà nghênh hợp với .

      “Vợ à, trẻ con nên nhìn” Cửa bị tùy tiện mở ra, thanh bướng bỉnh của Tiêu Sơn quanh quẩn trong phòng bệnh VIP.

      Hạ Nhiễm hoảng hốt, đột nhiên hoàn hồn, chút lưu tình đẩy người ra, gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng nhìn đám người ngoài cửa. Tên cầm đầu với bộ dáng kích động - Tiêu Sơn, tay đẩy cửa vào, tay che mắt La Xuyến, miệng còn hùng hồn : “Hình như chúng ta tới đúng lúc”.

      Hồ An sau Tiêu Sơn càng làm bộ ôm vợ Lý Sa Sa vào trong ngực, hưng trí dào dạt mà châm ngòi thổi gió: “ phải là đúng lúc, sợ là tới muộn chút nữa càng là tình huống lửa phát hơn nữa”.

      Da mặt Hạ Nhiễm vốn mỏng, bị người trêu ghẹo càng thêm đỏ mặt. Ánh mắt đảo qua La Xuyến và Lý Sa Sa xin giúp đỡ, hai người này lại bày ra bộ dáng phu xướng phụ tùy. Hạ Nhiễm cắn răng, trừng Cố Tần Thần, rồi lại giống như con rùa đen hận thể chôn đầu xuống đất.

      "Khụ" Cố Tần Thần bị Hạ Nhiễm đẩy ra, dù bận tối mắt vẫn thong dong ho cái, hai mắt dừng tại đỉnh đầu Hạ Nhiễm vô cùng sủng ái.

      khí tốt bị người khác phá hoại, tâm lý Cố Tần Thần còn chưa hạ hỏa, đảo mắt nhìn mấy người này, lãnh đạm : “Ai cho các người tới?”

      “Nghe cậu bị bệnh, đặc biệt tới thăm”. chút hổ thẹn, bốn người này công khai đàng hoàng, khệnh khạng vào phòng bệnh, Tiêu Sơn lấy trong tay Lý Sa Sa ra bó hoa tươi, đặc biệt đưa cho Hạ Nhiễm ngồi bên cạnh Cố Tần Thần: “Đây, em giúp cắm hoa này vào bình ”.

      Hạ Nhiễm bị trêu chọc như vậy, tâm tình muốn chết cũng có. hung dữ trừng Tiêu Sơn, ném hoa lên ngực Cố Tần Thần: “Em toilet”.

      xoay người, trong ánh mắt tha thiết của mọi người vội vã chạy ra ngoài.

      -----------------
      @LạcLạc

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 29: Thời khắc này, Cố Tần Thần nắm tay , chặt, chặt.

      Edit: tart_trung​

      Cửa phòng bệnh đóng lại, Hạ Nhiễm cảm thấy phía sau lưng có mấy ánh mắt nóng như lửa nhìn mình. lúng túng, mặt đỏ ửng chuồn ra khỏi phòng bệnh, men theo hành lang dài ra ngoài. Trong đầu ngừng vang lên tiếng cười trượng nghĩa, bỏ đá xuống giếng của bạn bè, còn có tiếng nhẫn kêu rên của Cố Tần Thần khi ra ngoài.

      Nhất thời thất thần, Hạ Nhiễm vô thức rẽ vào góc lại đụng vào nam nhân từ toilet ra. Chân lảo đảo, thân thể theo bản năng ngã hướng ra sau, trong lúc hoảng loạn nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của người đó. CHỉ là chất liệu của bộ Tây phục mà người đó mặc lại bình thường, tay mới chạm vào tay áo liền bị kéo xuống.

      Trơ mắt nhìn mình càng lúc càng gần với mặt đất bẩn, Hạ Nhiễm buông tha cho ý nghĩ giãy dụa, lúc gần ngã sấp xuống lại còn nghĩ đập xuống là mông mình hay là cái ót.

      Trong lúc Hạ Nhiễm nhắm mắt nhận mệnh, nam nhân bị đụng vào lại nhanh tay lẹ mắt lui về phía sau, đồng thời giơ tay nắm lấy tay của . khí yên tĩnh xung quanh vang lên tiếng vang trầm đục, cái lưng rắn chắc của ta bị đập vào vách tường trắng phía sau, mà cả người cả tay Hạ Nhiễm cứ thế bị kéo vào vòng ôm xa lạ.

      Khi Hạ Nhiễm còn chưa phục hồi tinh thần sau khi thoát khỏi cảnh nguy hiểm, thanh ôn nhu của nam nhân vang lên từ đỉnh đầu , nhàng quan tâm: “ có ổn ?”

      Thanh này, quanh quẩn bên tai, lại giống như từng quen thuộc.

      Ánh đèn màu trắng chói mắt, Hạ Nhiễm hoảng sợ mở to mắt nhìn nam nhân cau mày trước mặt. gương mặt trắng nõn trơn bóng, ánh mắt ôn nhu, mặt mày như ngọc, đây phải Trần Tử Ngang sao?

      Đuôi lông mày của ta khi thấy Hạ Nhiễm chậm rãi giãn ra, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười lễ phép: “Hạ tiểu thư, có ổn ?”

      Nghe thấy ta hỏi lại lần nữa, Hạ Nhiễm lập tức lui ra khoảng cách với ta, lúng túng gật đầu : “Tôi ổn, cảm ơn ”.

      sao”. Trần Tử Ngang đáp lại, hai mắt nhanh chóng quét vòng từ xuống dưới, xác định Hạ Nhiễm bị thương mới hỏi tiếp: “Hạ tiểu thư, sao lại ở đây?”

      Bị Trần Tử Ngang hỏi như vậy, lúc này Hạ Nhiễm mới nghĩ tới oan gia nằm trong phòng bệnh, cúi đầu, mắt đảo vòng, mới chọn câu trả lời ngắn gọn: “Ông chủ công ty bị bệnh, tôi tới thăm”.

      “Cố tổng bị bệnh?” gương mặt trong sáng của Trần Tử Ngang in mấy chữ to: tin được, nghĩ lại ngày hôm qua ta còn nhìn thấy Cố Tần Thần hăng hái trong hội nghị, lúc trò truyện cũng thấy có gì khác lạ.

      ấy sao rồi?”

      “À, bây giờ đỡ nhiều rồi”. Hạ Nhiễm đáp lại, còn khỏi oán thầm trong lòng, có thể chuyện, có thể mắng chửi người rồi, còn có thể… hôn , như vậy bệnh cũng phải rất nặng.

      Nghe Hạ Nhiễm xong, Trần Tử Ngang khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu, tầm mắt lại bị người bước ra từ phòng bệnh ở đầu hành lang bên kia hấp dẫn.

      “Trần Tổng, sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cũng bị bệnh sao?”

      Mắt sáng như đuốc, Trần Tử Ngang chăm chú nhìn cánh cửa, thấy Hạ Nhiễm cũng theo tầm mắt của ta nhìn sang, liền ra vẻ ung dung : “ phải, tôi tới thăm người bạn”.

      Hạ Nhiễm nghiêng người tránh , tay ôm lấy cánh tay kia, thấy đôi mắt đen của Trần Tử Ngang dính chặt lên người ấy, áo blouse dài màu trắng khiến gương mặt trắn nõn của ấy có thêm chút tự tin thong dong. Cho dù bọn họ đứng cách xa nhau mấy chục thước, cũng có thể cảm nhận được thái độ thân thiện của đó. Hạ Nhiễm nhìn ấy, lại nhìn Trần Tử Ngang trầm tư, nguyên nhân, hỏi: “Bạn ? Là vị bác sĩ này sao?”

      Trần Tử Ngang nhìn chằm chằm áo trắng lui tới hành lang dài, người cũng sớm vào phòng bệnh khác, ngẩn ngơ hồi, ta mới đầy thâm ý nhìn Hạ Nhiễm an tĩnh đứng sau, nhàng đồng ý: “phải”.

      Có lời khẳng định, Hạ Nhiễm ngoài ý muốn quay đầu nhìn ta, vừa lúc đó ta cũng : “Ở London, hai người có gặp qua rồi”.

      London? Chẳng lẽ chính là đưa lưng về phía ? Hạ Nhiễm cuối cùng cũng hiểu, Trần Tử Ngang nhất định biết lúc nãy ta nhìn ấy chăm chú, mang nhiều thâm tình, lại có chút thương tiếc.

      Hạ Nhiễm cảm động tiến lên vỗ vai ta: “Tôi cảm thấy ấy rất tốt, cần phải nỗ lực hơn nữa”.

      Thanh Hạ Nhiễm nhàng ôn nhu, có dáng vẻ kệch cỡm, cũng phải đồng tình, chỉ giống như người bạn bình thường vỗ vai ta. Trần Tử Ngang bị hành vi đùa giỡn của làm bật cười, con ngươi ảm đạm cũng sáng lên, nhìn khen ngợi: “Được”.

      “Hai người làm gì?”

      Hạ Nhiễm cười ngây ngô với Trần Tử Ngang, đột nhiên có tiếng chất vấn vang lên. Đó là thanh của Cố Tần Thần, tiếng khàn khàn lại có chút trầm ổn, biểu tình mặt Hạ Nhiễm khẽ cứng, chậm rãi quay lại nhìn, Cố Tần Thần mặc đồ bệnh nhân biết xuất lúc nào.

      Hạ Nhiễm nghĩ mặc đồ này khiến người có khí phái như trước, nhưng lại có hương vị khác. Hai tay khoanh trước ngực, lông mi đen dày hơi giương lên, đầu lông mày nhướng cao khiến ánh mắt có chút sắc bén, hờn giận liếc nhìn Trần Tử Ngang.

      Rất nhanh, Cố Tần Thần lại khôi phục dáng vẻ có biểu tình như trước, lướt qua Trần Tử Ngang, nhìn Hạ Nhiễm chằm chằm: “ phải em toilet sao?”

      nhìn , lập tức trở nên biết điều: “ phải ở trong phòng sao?”

      "Mười phút. tới nhìn xem có phải em lạc đường ?”

      “Ông chủ, ngay cả thời gian toilet cũng phải quy định sao?” Dưới dẫn dăt của Cố Tần Thần, hai người liền trực tiếp xem Trần Tử Ngang đứng bên, câu em câu mà chuyện.

      lạnh nhạt phun ra chữ: “Muốn”.

      Sau đó, Cố Tần Thần khép hờ mắt đánh giá khoảng cách giữa hai người, khóe miệng hơi cong, tay vươn ra đưa về phía , ra lệnh: “Tới bên cạnh ”.

      Tuy rằng biết Hạ Nhiễm và Trần Tử Ngang có quan hệ gì, nhưng nhìn thấy khoảng cách giữa mình và lớn hơn khoảng cách giữa ta, trong lòng Cố Tần Thần vô cùng vui.

      Đúng, chính là vui. Cho nên lúc Hạ Nhiễm vô thức lắc đầu, gương mặt kiềm chế tính tình của Cố Tần Thần liền đen, lại giơ lên nụ cười lễ độ ôn tồn, cùng thương lượng nhưng ra đe dọa : “Tới đây, hoặc qua đó”.

      Trần Tử Ngang nhìn màn này, vẫn gì, chỉ yên tĩnh đứng bên mà nhìn. Khi Hạ Nhiễm đưa ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn ta, ta bước lên bước , dưới cái nhìn chăm chú của Cố Tần Thần, lấy thân mình cao lớn của bản thân che thân mình nhắn của Hạ Nhiễm: “Cố tổng, có phải có chút quá đáng rồi ?”

      Lúc Trần Tử Ngang bước lên bước, tay Cố Tần Thần áp lên khuỷu tay kia cũng nắm chặt lại, hai mắt bén nhọn, dời tầm nhìn từ Hạ Nhiễm tới ta, ngữ khí bình tĩnh vô ba : “Tôi biết hóa ra Trần tổng là người thích lo chuyện bao đồng như vậy”.

      Trần Tử Ngang vốn muốn tham dự chuyện của hai người họ, nhưng bây giờ thấy Cố Tần Thần để ý như vậy, cảm thấy có hứng thú, ở lại giúp họ trình diễn tiết mục người mình thích lại thân thiết với người khác trước mặt mình. Mà lần này, vai nam nữ chính đổi rồi. Nghĩ nghĩ, cũng để ý : “Chỉ là thuận tiện thôi”.

      "A a."

      Cố Tấn Thần cười khẽ khiến Hạ Nhiễm ngừng đổ mồ hôi hột. Hai nam nhân đưng bên cạnh , mặt đều mang theo nụ cười nhạt, lại đều lạnh lẽo chút tình cảm. Khí chất nam nhi lan tỏa bốn phía quá mạnh mẽ, Hạ Nhiễm nhìn Trần Tử Ngang đứng trước mình, lại nhìn Cố Tần Thần ở đối diện, khi mới nhìn tới thân thể thẳng tắp của , tay bị người kéo qua.

      Cố Tần Thần ôm tay Hạ Nhiễm, tay đẩy tay Trần Tử Ngang vươn ra, cúi đầu nhìn người trong ngực, thấp giọng : “Xin lỗi, chuyện của chúng tôi cần Trần tổng phí tâm…”

      Chuyện của chúng tôi…

      Hạ Nhiễm sững sờ ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần, trong mắt có chút dao động, môi mím lại, ánh mắt cảnh cáo . Bàn tay to phủ vai , càng khiến Hạ Nhiễm cảm thấy áp lực, ghé miệng vào tai , cắn răng : “Lát về thu thập em sau”.

      Mỗi tiếng , mỗi cử động của Cố Tần Thần đều tràn ngập bá đạo và ham muốn chiếm lấy mãnh liệt, Trần Tử Ngang thu tay lại, khẽ lắc đầu : “ cường ép ấy”.

      “So với buông tay tốt hơn”.

      Câu nhợt nhạt có cảm tình được Cố Tần Thần vô cùng. Hạ Nhiễm trong lòng thất thần nên nghe thấy, mà Trần Tử Ngang ở đối diện lại nghe thấy ràng.

      Lúc Cố Tần Thần hai mươi tuổi với Trần Tử Ngang, có lẽ buông tay cho cả hai có cơ hội có được hạnh phúc, tối thiểu là hạnh phúc. Ba mươi tuổi, Cố Tần Thần lại dùng ngữ khí trầm thấp như vậy rằng cường ép tốt hơn là buông tay.

      Trần Tử Ngang nhìn Cố Tần Thần đè trán Hạ Nhiễm lại, đem hai tay giãy giụa của ép chặt trong lòng, bộ dạng hung ác tha, trong mắt lại tràn ngập cưng chiều.

      Sau khi xong mấy câu thâm ý, Cố Tần Thần cường ngạnh kéo Hạ Nhiễm xoay người về phòng, mới được vài bước, ánh mắt lại dừng bóng lưng cách đó xa. Đột nhiên Cố Tần Thần bỏ người trong ngực xuống, xoay người tới chỗ Trần Tử Ngang đứng: “ biết mục đích mình tới nơi này, vì sao còn trốn ở góc mà nhìn ấy?”

      Cố Tần Thần xong xoay người , Trần Tử Ngang nhìn bóng lưng hai người họ, ở chỗ bọn họ thấy giọng : “ xin lỗi”.

      Cách đó xa, Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần nhanh tới chỗ mình, lại thấy thân thể Trần Tử Ngang khẽ run, tuấn mi nhíu lại, khóe môi động động biết gì, cuối cùng lại chỉ nhíu mày nhìn bọn họ.

      “Còn bỏ được?”

      Hạ Nhiễm suy nghĩ, lại thấy thanh thăm dò bất minh của Cố Tần Thần vang lên. mím môi, muốn phản bác lại, nhưng bàn tay bị bàn tay khô ráo khác nắm lấy.

      lát nữa giải thích ràng cho ”.

      Cố Tấn Thần lạnh băng, lực chú ý của Hạ Nhiễm vẫn dừng lại ở hai bàn tay năm nhau. từng thấy câu như vậy, mười ngón tay vào nhau đại biểu hai người tâm liền tâm, nếu bên gắt gao nắm chặt tay người còn lại, bởi vì người đó sợ hãi đối phương rời xa mình.

      Mà lúc này, Cố Tần Thần nắm tay rất chặt, rất chặt.
      -------------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé!
      Last edited: 25/12/16

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 30: nếu em chạy, liền trừ lương em. Trừ gấp đôi

      Edit: tart_trung​

      Lúc Hạ Nhiễm bị Cố Tần Thần mang về phòng bệnh, gian phòng tối thui bóng người.

      Nắm cửa phòng trong tay Cố Tần Thần, mở ra rồi đóng lại. Hạ Nhiễm giống như con gà bị xách lên rồi ném giường, mình đứng đó, đặc biệt hiên ngang, nhìn xuống : “Bây giờ có thể giải thích”.

      ngẩng đầu nhìn , thu hồi tầm mắt, lại cúi đầu nhìn váy và giày cao gót của mình.

      Bộ dáng an tĩnh biết điều, lại lộ ra chút quật cường và cố chấp. biểu ra, có nghĩa biết. Cố Tần Thần nhân lúc cúi đầu, xoay người mở đèn phòng lên. Ánh sáng trong nháy mắt tràn ngập căn phòng, Hạ Nhiễm nâng tay che mắt, qua khe hở của các ngón tay nhìn .

      Có chút ngoài dự đoán, Cố Tần Thần vậy mà tươi cười đứng trước mặt nhìn , khóe miệng hơi cong, khiến chịu nổi mà thích. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người cười cũng có thể làm người khác mê muội như vậy, vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu , động tác mềm mang theo chút lưu luyến, than thở nửa ngày mới : “Em khiến lo lắng đề phòng”.

      Ngữ khí ôn nhu quá mức, vô cùng vô hại, Hạ Nhiễm quay đầu tránh tay , cãi bướng : “Em phải con nít”.

      Phản bác của đổi lại tiếng cười của , Cố Tần Thần cũng ngại phiền toái vén gọn mái tóc hỗn độn của Hạ Nhiễm. Thần sắc nghiêm túc, gằn từng chữ : “ chưa bao giờ xem em là con nít”.

      nhìn từ khi còn tới lúc lớn lên, lại nhìn hồ đồ bước vào xã hội. Trước năm mười lăm tuổi, có lẽ chỉ thích trêu chọc . Sau đó, trong lúc bất tri bất giác lại , sau đó nữa trong những năm tháng biết tới vẽ lên tương lai cho hai người, cho người cùng về phía trước.

      Hạ Nhiễm sao có thể biết được, những ngày tháng nỗ lực vì tương lai, lao thẳng tới đích vì chuyện cổ tích về nàng công chúa còn chưa xảy ra. chỉ cần lớn lên, chỉ cần nghiêm túc chờ đợi.

      Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần nghiêm túc thể nghiêm túc theo, tim đập loạn nhịp, tùy ý để đùa nghịch tóc mình, sửng sốt hỏi: “Sao lại phải lo lắng đề phòng?”

      hỏi , tay Cố Tần Thần đột nhiên dừng lại, để giãy dụa, tay dừng lại gò má , nhàng mơn trớn da thịt trắng nộn của .

      Thanh Cố Tần Thần ám ách : “ cho rằng em về”.

      Lúc thấy ngượng ngùng chạy ra khỏi phòng bệnh, trong lòng liền cảm thấy vui mừng khó thành lời. biết, đối với hành vi thân mật của cảm thấy ngượng ngùng, phải tức giận. Lúc Tiêu Sơn và Hồ An triêu ghẹo, ko bình tĩnh nỗi, nhanh chóng đuổi người, lại chờ mãi cũng thấy trở về.

      Cố Tần Thần cười, lại có chút cay đắng. Hạ Nhiễm khỏi nghĩ lại biểu tình bình thường của , người đứng trước mặt lúc này có biểu tình phong phú, hoặc vui, hoặc buồn, hoặc tức giận, hoặc dở khóc dở cười.

      ngẩng đầu, mũi đỏ ứng, tùy tay kéo tay ra, giọng : “ còn ở đây, em có thể chỗ nào?”

      “Nếu em dám chạy, liền trừ lương em”. Gương mặt lạnh lùng cũng có chút ửng hồng, lông mày giãn ra, giọng vẫn đứng đắn như thường: “Trừ gấp đôi”.

      Người này sinh bệnh còn quên trừ tiền lương của . Hạ Nhiễm quay mặt , thèm nhìn con người đạo lý này nữa. Trong lúc còn nghĩ phải gì, liền thấy bình thủy tinh treo giá ở đầu giường, cùng với ống tiêm nằm lẻ loi trơ trọi gối.

      Tầm mắt quay lại, cầm lấy tay phải bị Cố Tần Thần liều lĩnh rút kim ra, vết bầm tím đập vào mắt .

      Hạ Nhiễm hít khí lạnh, mũi đột nhiên thấy ngứa tới muốn khóc. Tay phải Cố Tần Thần bị thương, cũng là bàn tay đó ở hành lang nắm chặt lấy bả vai , lại ở đường mười ngón tay đan nhau.

      mấp máy môi, còn chưa mở miệng hỏi thăm bị người ôm vào trong ngực. Cố Tần Thần cố chấp ôm ngồi giường, đầu dựa vào ngực , hô hấp hai người giao hòa còn vương lại vị thuốc tây.

      Cố Tấn Thần ôm , bàn tay to chậm rãi giữ lấy ót , ngữ khí chậm chạp xem thường: “Từ hôm hôn em, phụ trách với em, em còn nhớ sao?”

      Mấy ngày rồi, đây là lần đầu ôm , Hạ Nhiễm sớm nghĩ được gì. cũng quan tâm nhiều nữa, trong đầu là hình ảnh nam nhân lạnh lùng và bàn tay vì rút ống kim mà tím bầm. Cứ như vậy, lặp lặp lại trong đầu. hấp háy mũi, ôn nhu trả lời: “Nhớ”.

      Cố Tần Thần hạ mắt nhìn , hai tròng mắt lưu chuyển thâm tình, có chút vô lại hỏi: “Nếu nhớ sao lại trốn ?”

      “Em có…”

      Hạ Nhiễm thừa nhận từ đêm đó trở , ngay cả ý nghĩ từ chức để trốn tránh cũng có. Nhưng còn chưa làm gì, liền bị bệnh rồi.

      nên xử lý em thế nào đây?”

      Tiếng thở dài của Cố Tần Thần vờn đỉnh đầu Hạ Nhiễm, cả thể xác và tinh thần đều ngẩn ra, hé mắt nhìn thân thể hơi cong xuống. Cố Tần Thần buông bàn tay ôm ra, tinh tế miêu tả gương mặt , hầu kết nơi cỗ khẽ động, đôi môi mỏng kiên định cương nhu mở ra hợp lại, dụ hoặc : “Chúng ta ở chung , có được ?”

      Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần, chỉ thấy hàng mi dài che đôi mắt long lanh sáng ngời của . Thái độ khác thường của Cố Tần Thần cũng bức bách , ngữ khí đè thấp hỏi thăm, thanh từ tính dào dạt lộ khát vọng.

      Giờ khắc này, cho dù là nam nhân nào cũng rất khó cự tuyệt.

      liên quan tới hay , Hạ Nhiễm giống như bị mê hoặc, gật đầu. Hai tay kìm được vòng qua eo gầy của , lại lần nữa tựa đầu vào ngực .

      Được Hạ Nhiễm đáp lại, nội tâm Cố Tần Thần sớm vui mừng tới điên, nhưng bề ngoài lại vẫn tự nhiên bình tĩnh như cũ. Trong cổ có chút ngựa, Cố Tần Thần che miệng ho vài tiếng.

      Ho khan liên tiếp, Hạ Nhiễm dựa lồng ngực chỉ nghe được thanh nặng nề.

      Cảm thấy thân thể Cố Tần Thần run rẩy mãnh liệt, Hạ Nhiễm nằm trong lòng hơi cau mày, muốn rời khỏi, thân thể vừa động liền bị Cố Tần Thần áp xuống.

      Trong phòng bệnh VIP là giường lớn với cái chăn mỏng, thân thể gầy của Hạ Nhiễm cứ vậy bị Cố Tần Thần đẩy ngã lên giường, vừa lúng túng lại vừa tức giận. nằm giường bệnh, lúc này trong đầu chỉ có ý niệm, Cố Tần Thần nặng quá.

      Hạ Nhiễm bị đè có chút thở được, hai tay dùng sức đẩy ra, lại có phản ứng gì. nóng vội, nhanh chóng vỗ hai cái lên lưng , miệng còn ngừng nhắc: ”Cố Tần Thần, để em đứng lên”.

      Cố Tần Thần vẫn áp người nhúc nhích, Hạ Nhiễm nằm dưới thân phí sức, dễ dàng gì mới chống đỡ vai , dùng sức thở: “Cố Tần Thần, muốn ngạt chết em sao?”

      Người bên vẫn lời nào.

      Lúc này Hạ Nhiễm mới ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần nghiêng đầu bên, đôi mắt khép kín, sắc mặt trắng bệch. ghé vào tai kêu hai tiếng, vẫn có phản ứng.

      Nước mắt Hạ Nhiễm chảy ròng, biết sức lực từ đâu tới, liền đẩy Cố Tần Thần qua bên, vội vàng nâng đầu lên. Hạ Nhiễm vừa lay người Cố Tần Thần, vừa khàn giọng kêu: “Cố Tần Thần, Cố Tần Thần, Cố Tần Thần, tỉnh dậy ”.

      Dưới sức lực của Cố Tần Thần chỉ hơi chau mày, đôi môi mỏng có huyết sắc càng mím chặt lại. Thấy vậy, Hạ Nhiễm liền hốt hoảng.

      luống cuống chân tya ấn chuông đầu giường, mặt dàn dụa nước mắt.

      Hạ Nhiễm ngừng ấn chuông, bác sĩ và điều dưỡng cũng vào phòng kịp lúc, bọn họ thấy Hạ Nhiễm mặt đầy lệ ngồi giường ôm Cố Tần Thần còn tưởng rằng bệnh nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Y tá vội an ủi Hạ Nhiễm, rồi phối hợp với bác sĩ tiêm cho Cố Tần Thần.

      Cuối cùng, bác sĩ chẩn đoán Cố tiên sinh bởi vì sốt và thân thể đủ chất mà té xủi, sau đó Hạ Nhiễm còn vương nước mắt đỏ mặt cảm ơn bác sĩ và y tá. Chờ bọn họ rồi, Hạ Nhiễm đóng cửa lại, ngồi đối diện nhìn nam tử ngủ say, lúc này mới nín khóc, khẽ cười.

      Cố Tần Thần tỉnh lại lần nữa là hai giờ sau.

      mở to mắt, bắt đầu quét quanh phòng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, lại thấy Hạ Nhiễm mở to mắt ghé vào người nhìn , trong đôi mắt to có chút kinh hỉ lóe qua.

      tỉnh rồi?” Hạ Nhiễm vui vẻ lay lay Cố Tần Thần, vươn tay sờ trán : “Cũng được, hạ sốt rồi”.

      xong, tức giận trừng : “Ai bảo cậy mạnh, uống thuốc, truyền nước”.

      Cố Tần Thần lên tiếng, nhìn lâu. Bởi vì mới khóc, Hạ Nhiễm nhân lúc Cố Tần Thần ngủ mà vào toilet tẩy trang, vẻ mặt son phấn lúc này càng có vẻ sinh động xuất trần.

      lúc sâu, mới chỉ đống hộp bàn, chậm rãi hỏi: “Em chưa ăn tối sao?”

      “Chưa”. Hạ Nhiễm lắc đầu, như vậy khiến lo lắng sao có thời gian ăn cơm chứ. Bây giờ hỏi như vậy mới nhận ra, chú ý tới hai hộp bento để bàn. Có lẽ là Ninh Viễn mua tới, còn chưa kịp ăn ngất rồi.

      Hạ Nhiễm thầm :” cũng chưa ăn?”

      Cố Tần Thần cau mày, sắc mặt giống như chỉ trích chịu ăn cơm. Hạ Nhiễm thu hồi tầm mắt, nuốt nước bọt, lập tức : “Tí nữa về nhà em liền ăn cơm”.

      lời này khiến Cố Tần Thần tự nhiên lại thấy tức giận, nề hà nhìn chằm chằm.

      Trong chốc lát mới thu hồi tầm mắt, cầm lấy điện thoại di động đầu giường, tùy tay bấm dãy số, điện thoại bên kia thông rồi, chậm rãi : “Bác Trương, lát nữa bác tới đây, phiền bác mang hai phần cơm chiều”.

      “Này, em …”

      Cố Tần Thần luôn ngắn gọn, mới giao việc cho bác Trương xong liền cúp điện thoại, biết còn cố hỏi: “ cái gì?”

      “…”

      ------------------
      @LạcLạc ss upadate giúp em nhé


      ---------------

      CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH VUI VẺ ^^ :yoyo55::yoyo55::yoyo55:

    5. hamaxink

      hamaxink Active Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      71
      Chúc editor giáng sinh vui vẻ nha
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :