1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phù Lam - Giá Oản Chúc [Hoàn - Link hoàn trang 21]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 39.

      Quá trình Doãn Tiểu Dao châm cứu cho Lam Diễm cũng thuận lợi, vặn tới vẹo lui, chút cũng chịu để làm.


      Cứ thế này lát nữa, muốn quyền đánh ngất , bớt việc.


      Đến khi còn sức lực dễ dàng, mới nhắm ngay huyệt vị dưới chân.


      sách viết, châm này đâm xuống, khoảng mấy phút thấy hiệu quả. Ban đầu Doãn Tiểu Đao còn rất tin tưởng. Sau đó, ràng, giữa lý thuyết và thực tiễn, khác nhau rất lớn.


      Châm cứu cũng thần kỳ như sách miêu tả, Lam Diễm vẫn khó chịu đến khóc ngừng.


      Nước mắt nước mũi của cùng chảy, tóc thấm mồ hôi, ánh mắt trống rỗng.


      từng là người hăng hái như vậy, tại lại hỗn loạn đến cực điểm.


      Doãn Tiểu Đao đánh giá câu: "Xấu quá."


      Giày vò đến hơn mười giờ tối, Lam Diễm còn nửa cái mạng, quần áo của ướt đẫm. Áo ướt bởi vì mồ hôi, quần ướt, là bởi vì tiểu khống chế.


      Doãn Tiểu Đao đút thuốc Đông y cho Lam Diễm, lại bổ sung vitamin cùng khoáng chất cho .


      Đợi đến khi yếu ớt, cởi dây buộc người , chỉ để lại hai dây buộc chặt tay khung giường.


      May là là con nhà võ, nhấc người con trai nặng như là chuyện .


      đổi ráp trải giường sạch , sau đó đổ bồn nước ấm, cởi quần áo của xuống, giúp lau người.


      Lam Diễm mệt mỏi, động ngón tay cũng phải lao lực, liệt ở giường mặc thao túng. còn suy nghĩ, đương nhiên còn bận tâm đến "trong sạch" của .


      Lúc đầu Doãn Tiểu Đao mắt thấy cơ thể của Lam Diễm, nhịn được đau lòng.

      rất gầy. Hai tháng trước, còn khoe khoang là cởi áo có thịt. Bây giờ, gầy thấy xương. Hơn nữa, buộc dây thừng rất dùng sức, đến mức, làn da của có rất nhiều vết trói.


      Doãn Tiểu Đao lau cẩn thận từng nơi người Lam Diễm, bao gồm cả địa phương được đó của .


      Bởi vì được, vì vậy mà mãi đến khi lau xong, nơi đó cũng có bất kỳ phản ứng nào.


      Lúc ấy, Doãn Tiểu Đao rất thản nhiên, cũng ngượng ngùng. chỉ coi như mình chăm sóc bệnh nhân.


      Có điều suy nghĩ chút, vẫn là những người đàn ông ở Hoành quán dễ nhìn hơn. Nếu như sau này tứ lang có thể luyện tập thành như vậy, tốt.


      rang cơm, còn có thịt bắp.


      Ừ, rất tuyệt.


      Doãn Tiểu Đao giúp Lam Diễm thay quần áo xong, lại trói lại.


      lầm bầm chuyện, tới tới chỉ có hai việc: hút thuốc và muốn chết.


      Doãn Tiểu Đao ngồi bên cạnh, nhìn hôn mê.


      Nhìn trước mắt, đều là tàn khốc.


      Thế là phân tán suy nghĩ, để cho mình tưởng tượng về tương lai tốt đẹp. Bằng , khổ sở, đau lòng. sợ mình bị phụ năng lượng ăn mòn.


      Doãn Tiểu Đao sống đến bây giờ, chưa từng suy nghĩ đến chuyện tình nam nữ. Vào lúc này, thấy Lam Diễm đau đớn khó chịu, bắt đầu ý nghĩ và cuộc sống của .


      Chờ cai nghiện xong, thích .


      Nếu nghèo như vậy, dẫn về Hoành quán là được. Nhà phải đại phú đại quý, thế nhưng tự cấp tự túc vẫn dư xài. Huống hồ, chạy sau núi chút, luyện công chút, rất có ích đối với khôi phục thân thể .


      Nếu như nhàm chán, có thể đến nhà ăn làm việc. Sư phụ trách nấu ăn ở Hoành quán, quyền lợi rất lợi.


      nghĩ, Lam Diễm thích chức vị sư phụ nấu ăn này.


      Chí ít tốt hơn so với giám đốc nhà máy.


      ----

      Doãn Tiểu Đao dựa theo những công việc cần chú ý hai trang giấy, cẩn thận chăm sóc Lam Diễm.


      Lam Diễm cũng giống như người bình thường cai nghiện, đau đớn thể tả.


      Hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, đột nhiên Lam Diễm giãy dụa nữa. Vô cùng bất ngờ, ràng phút trước còn chết sống lại, chỉ trong nháy mắt, lại nở nụ cười. Cười rất khó nhìn, hàm răng đều run lên, khuôn mặt cũng thả lỏng.


      Doãn Tiểu Đao rất bất ngờ: "Tứ lang, khỏe hơn chút rồi sao?"


      gật , người lăn lộn: "Qua....rồi..." cố hết sức muốn chứng minh lời của mình, thế nhưng giọng lộ ra, vẫn còn trong đau đớn.


      " muốn ăn chút gì ?" Ba ngày này, ngoại trừ uống thuốc, ăn gì cả.


      "...Cháo..." Lam Diễm muốn ngồi dậy.


      Doãn Tiểu Đao vội vàng tiến lên dìu , vội vàng : "Tôi để phần cháo cho , chờ chút." xong, nhìn chút.


      chảy mồ hôi lạnh ngừng, môi trắng bệch, vẻ mặt cười cười, chỉ là...nụ cười...rất kỳ quái. Có lẽ là bởi vì tiều tuy, có lẽ là bởi vì đau đớn, có lẽ là bởi vì...


      Trong lòng Doãn Tiểu Đao có nghi ngờ, nhưng chưa lộ . quay người ra ngoài.


      "Đợi chút..."Lam Diễm thở hổn hển, vô cùng đáng thương: "Cởi dây giúp tôi...."


      quay đầu lại: "Tôi hâm cháo, trở về cởi cho ."


      Ánh mắt Lam Diễm lóe lên gì đó, nhìn hiểu.


      Doãn Tiểu Đao tới nhà bếp. đặt cháo vào lò vi sóng, đinh tiếng, đủ nóng rồi.


      Lúc vào phòng lần nữa, liền thu hồi tất cả vẻ mặt.


      Lam Diễm yếu ớt cười với .


      Doãn Tiểu Đao đặt cháo tủ đầu giường, sau đó bắt tay cởi dây thừng cho .

      rũ mắt, nắm tay nổi lên gân xanh.


      coi như khống thấy.


      Sau khi sợi dây người được buông ra, Lam Diễm thở ra hơn, nhếch miệng.


      Trong giây lát này, khuôn mặt của cực kỳ dữ tợn.


      Doãn Tiểu Đao vẫn coi như thấy: "Tứ lang, tôi giúp ăn nhé."


      " cần...Tôi tự ăn..." đưa tay ra, ra hiệu cởi hai tay giúp . Tất cả trong mắt đều là lấy lòng.


      Doãn Tiểu Đao im lặng chút, liền cởi cho .


      thấy tay run rẩy bưng bát lên, nước cháo rơi vãi, càng rơi càng nhiều.


      nhìn gắng sức cầm bát rơi mặt tủ. Bát vỡ.


      nhìn nhặt bát lên rồi lại rơi, đến khi vỡ bát.


      thấy nhặt mảnh vỡ lên, đặt ngang cổ của : " mua ma túy cho tôi." Giọng của khàn khàn, hơi thở rất yếu.


      phút đó, Doãn Tiểu Dao ra được là tâm tình gì.


      "!" kề mảnh vỡ vào làn da .


      che đậy tất cả tâm tình dưới khuôn mặt bình tĩnh: "Tôi từ chối."


      Ánh mắt Lam Diễm tàn nhẫn: "Có hay ?"


      "Tôi từ chối."


      Mảnh vỡ đâm vào cổ . Rịn máu.


      Sức của lớn, mức độ vết thương như thế này, để vào mắt. Thế nhưng bởi vì đối phương là , vì vậy nơi bị cắt vào kia, đặc biệt đau đớn. Ngay cả lòng của cũng thấy đau đớn.


      Doãn Tiểu Đao nhắm mắt, mở mắt, sau đó vung tay ra.


      Lam Diễm yếu mệt có sức, chỉ lần này, suýt chút nữa là ngã. chống đỡ thân thể sau đó giơ hai tay lên, hướng về cổ bóp chặt: "A a a a! Có hay ?"


      Hai ngày này, cùng chật vật, đều làm khó chịu như lúc này.


      vẫn rất tốt với . Có chuyện nguy hiểm, ngay lập tức quan tâm . Ngay cả chuyện cai nghiện, cũng lo ăn đủ no. Mà bây giờ, lại bóp cổ uy hiếp .


      muốn ma túy. Vì nó, thậm chí làm tổn thương .


      Khuỷu tay Doãn Tiểu Đao hơi động, xoay người cái trói Lam Diễm lại.


      "A! Khốn nạn! A!" nằm sấp giường hỗn loạn rống, muốn phản kháng, phía sau lưng lại bị giữ chặt thể đông đậy: "Xấu xí! nghe lời! A a a a!"


      "Tứ lang, làm tôi quá thất vọng rồi." lạnh lùng .


      Lam diễm la lên ngừng, ra sức chống đối lại .


      Doãn Tiểu Đao cúi đầu ghé tai : "Nếu như cai nghiện được, tôi giết ."

      Chuyện cai nghiện này, đại đa số người vây xem, chỉ để ý đến đau đớn của người cai nghiện. Mà nghị lực chịu đả kích của người thân, rất ít được quan tâm.


      Cả người Lam Diễm đau nhức, Doãn Tiểu Đao ở bên nhìn cũng hơn gì.

      Nhưng biết, nhất định phải kiên cường.


      Lam Diễm đủ ý chí chống chọi với ma túy, cho nên càng phải kiên cường.


      Đây là hai người bọn họ kề vai chiến đấu.

      ----

      Liên quan đến chuyện Doãn Tiểu Đao bị thương, kỳ thực Lam Diễm có nhắc nhở trong những công việc cần chú ý. sớm đoán được bản thân mất nhân tính.


      Bao nhiêu người nghiện sau lời dối liên thiên, lục thân bất nhận (lục thân bao gồm bố, mẹ, , em, vợ, con đều nhận)


      Lam Diễm từng tưởng tượng, nếu như phải Lam Úc liên tục ngừng cung cấp, vậy đoán chừng sớm vi phạm pháp luật.


      Ma túy ở trước mặt, lực ý chỉ có thể là quân lính tan rã.


      Xã hội vẫn còn đám người như vậy, dù họ biết được lợi hại của ma túy, nhưng tự cao rất lớn, cho rằng lướt qua chính là ngừng, tổn thương lớn. Bọn họ cũng muốn nghĩ, ngay cả máy bay còn cấm xong, huống hồ ma túy.


      Tâm nghiện chính là khát vọng.


      Cho dù cai nghiện, tâm nghiện cũng được, cái này nghiện, tồn tại cả đời. Rất nhiều người sau cai nghiện, vô tình kích động chút, nghĩ đến cảm giác sung sướng ma túy mang đến, liền bước lên con đường phục hút.


      Trước khi Lam Diễm cai nghiện cũng ràng, bản thân khẳng định chịu được giày vò, thậm chí tìm chết.


      Lam Diễm thấy tương lai, chỉ có hai con đường.


      Thứ nhất, cai nghiện thất bại, chết.


      Thứ hai, cai nghiện thất bại, phục hút, chết.

      Cuối cùng cái chết. Khác nhau ở chỗ, thời gian làm bạn với Doãn Tiểu Đao dài hay ngắn thôi.


      Thời kỳ Lam Diễm cai nghiện, ý thức rất mơ hồ. Sau này để khái quát, chỉ có thể : "Rất đau." Bởi vì tất cả mọi chuyện, so với đau đớn, đều quá bé.


      Từ sau khi Lam Diễm làm tổn thương Doãn Tiểu Đao, mặc kệ đánh lừa như thế nào nữa, đều tin .


      mưu kế thất bại, càng cáu kỉnh hơn.


      Đối với lần này, Doãn Tiểu Đao chỉ bình tĩnh trả lời: "Tôi tin , tôi chỉ tin tưởng tứ lang."


      "Tôi chính là Tứ lang."


      lắc đầu: " phải tứ lang." Tứ lang của làm hại .


      Ánh mắt Lam Diễm điên cuồng: "Tôi nhất định phải giết !"


      "Qua khoảng thời gian này, tứ lang trở về!"


      Doãn Tiểu Đao vẫn hướng về tương lai như cũ, để cho mình duy trì tự tin của mình với Lam Diễm.


      Phản ứng cai nghiện của Lam Diễm, đến ngày thứ ba đạt tới đỉnh điểm.


      Ngày đó từng giây từng phút, chỉ muốn chết.


      Doãn Tiểu Đao mặc kệ , tự mình mang ghế đến ngồi ở ban công. Giống như ba ngày trước cùng Lam Diễm.


      giọng : "Tứ lang, mặt trời lớn."


      Đáp lại , chỉ có tiếng Lam Diễm gào thét đau đớn trong phòng.


      Doãn Tiểu Đao chớp mắt mấy cái, bắt đầu tưởng tượng nếu mình là tứ lang, lúc này cái gì.


      : "Lớn cái rắm, nóng chết rồi!"


      còn có thể gì?


      Ừ.


      còn có thể : "Đao thị vệ, ngu ngốc."


      "Đao thị vệ, hôm nay tôi nấu nồi cơm, đều là của ! hạt gạo cũng cho phép còn thừa hạt gạo nào cho tôi!"


      "Đao thị vệ, đừng chỉ biết ăn cơm, còn phải nhớ ăn thịt!"


      "Đao thị vệ, lại đây cho tôi."


      "Đao thị vệ, tại sao tôi nghèo như vậy chứ?"


      "Đao thị vệ..."


      Doãn Tiểu Đao nhìn cây cối trước mặt ở xung quanh, lần thứ hai nháy mắt mấy cái.


      Tầm mắt mơ hồ nét hơn.


      "Tứ lang, tôi rất nhớ ."

      Hết chương 39.
      Last edited: 18/12/16
      lyly, Abby, quỳnhpinky10 others thích bài này.

    2. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 40.1


      Hình thức khoa học của cai nghiện, đại khái giống nhau.


      Ngoài ra, thế giới này, vẫn tồn tại sức mạnh thể tưởng tượng được.


      Ví dụ như, dân tộc Di ở Vân nam có loại nghi thức cai nghiện, lấy văn hóa và tôn nghiêm, đạo đức và tình thân ràng buộc để chiến thắng ma túy, hơn nữa tỷ lệ thành công có thể đạt sáu phần mười.


      Đây là mạnh mẽ của tín ngưỡng.


      Tính tình trước đây của Lam Diễm, bước là bước. Khỏi phải tín ngưỡng, ngay cả ý nghĩ "sống sót" cũng kiên định.


      Loại tự tưởng lười nhác này, di truyền từ mẹ của .


      Mẹ của , từ khi bắt đầu nhớ được, cả ngày luôn cười vui vẻ, quan tâm đến chuyện thế gian. Có mấy người hâm mộ bà, có mấy người căm ghét bà. Ở phần lớn thời điểm, bà là người tài hoa. Trải qua cuộc sống vô vùng tự do, thỉnh thoảng bộc lộ ra ý kiến kinh hãi thế gian.


      Bà rất tốt với Lam Diễm. phải như người mẹ thường thân thiết chăm sóc, mà là lấy thân phận người bạn sinh sống với Lam Diễm.


      trưởng thành của Lam Diễm, ảnh hưởng rất lớn từ bà.


      coi trọng tiền tài, chỉ cần vui vẻ là được rồi. Thế là Lam Diễm cũng coi danh lợi là mây bay.


      nấu cơm, nhưng là người sành ăn. Thế là Lam Diễm chín tuổi bắt đầu chưởng quản nhà bếp.


      con trai chơi ghita, có thể tán , có thể làm xiếc, thế là Lam Diễm tự học thành tài.


      Có điều, bà đời phóng khoáng, đơn được thấy tình .


      Lam Diễm từng thầm thề, về phương diện này, nhất định muốn giống như bà. Bởi vậy, qua lại quá nhiều với bất kỳ nào.

      Mãi đến khi Doãn Tiểu Đao xuất .


      Lam Diễm nhớ, mẹ của từng , chuyện hạnh phúc nhất đời, chính là người mình chính là người mình , giúp đỡ nhau lúc khó khăn.


      Mẹ của và cha của , chính là như vậy cùng nhau từ đầu đến lúc xuống mộ.


      lĩnh hội qua, liền biết cái gì gọi là người mình chính là người mình . khi sinh tâm, mới hiểu được mức độ của niềm tin vào nghị lực, khó có thể dùng lời để diễn tả được sức mạnh đó.


      Lam Diễm định cho mình mục tiêu.


      Mục tiêu này chính là " thích" của Doãn Tiểu Đao.


      Vì lẽ đó, muốn cai nghiện. Vì thế kéo dài thời gian cùng với . Nhiều giây, lại mất giây tiếc nuối.

      ---

      Tác dụng của thảo dược cùng châm cứu, khiến thời gian đỉnh điểm của Lam Diễm rút ngắn ít.


      Hơn năm giờ sáng ngày thứ tư, bệnh tình của thoáng hòa dịu.


      Doãn Tiểu Đao mấy ngày liên tiếp căn bản thể nào ngủ được, mệt mỏi ngủ gật. Hơn nữa, vẫn luôn vẫn duy trì tình trạng ngủ nông.


      Trước đó Lam Diễm ngất trong đau đớn. Khi tỉnh lại, thấp giọng rên tiếng: "Nước..."


      Doãn Tiểu Đao tỉnh lại ngay lập tức. chăm chú nhìn , phán đoán có phải là ám chiêu dở trò.


      Lam Diễm ho, vô lực đến đầu cũng cử động được: "Nước..."


      Doãn Tiểu Đao về phía , đứng trước mặt .


      khép hờ mắt, uể oải. Quần áo ướt đẫm, giống như có thể vắt ra nước.


      thăm dò hỏi: "Muốn uống nước sao?"


      "Ừ..." Lam Diễm muốn nhiều hơn, nhưng có lòng mà đủ lực.


      quá mệt mỏi. Ba ngày nay hành hạ đến sức cùng lực kiệt.


      tốn sức mở mắt ra, trong tầm mắt Doãn Tiểu Đao vẫn là vẻ mặt biểu cảm như vậy, nhưng lộ ra mệt mỏi nhàn nhạt.


      muốn gọi , nhưng mở miệng ra tiếng, chỉ có đôi môi giật giật.


      Doãn Tiểu Đao chú ý đến, hỏi: " muốn gì à?"


      Trong lòng Lam Diễm niệm câu: Đao thị vệ.


      "Tôi rót nước cho ." Doãn Tiểu Đao xác định được tình trạng tại của là như thế nào, cũng nhiều với , xoay người đến phòng bếp.


      Sau khi về phòng, đặt cốc nước ở bên: "Có muốn ngồi dậy ?"


      Lam Diễm vẫn giữ tư thế lúc tỉnh lại, khẽ gật đầu.


      Doãn Tiểu Đao tiến đến dìu .


      có sức lực, dựa cả để ngồi dậy.


      đưa ống hút đến miệng .


      uống từ từ.


      Doãn Tiểu Đao cẩn thận đánh giá . Khuôn mặt tiều tụy, thấy tàn ác. định yên lặng nhìn thay đổi.


      Sắc trời , bốn bề yên tĩnh.


      Trong phòng hai người cũng chuyện, chỉ nghe tiếng uống nước.


      Lam Diễm uống rất chậm. Uống xong cốc nước này, cổ họng vẫn còn rất khô, giống như hỏa thiêu. run rẩy : "Nước..."


      "Còn muốn sao?"


      gật đầu .


      "Được."


      Lam Diễm uống xong ba chén nước, lần thứ hai nằm xuống.


      Mức độ phản ứng cai nghiện giảm bớt, có điều bệnh trạng vẫn còn. Đây là biểu của người nghiện liên tục ỷ lại vào ma túy.


      Cai nghiện là quá trình có hệ thống. như vậy, cai nghiện cấp tính của ma túy biến mất sau mười đến mười năm ngày phản ứng. Sau đó, lại tiến vào thời kỳ kéo dài mấy tháng. Từ đó về sau, là hồi phục sinh lý và đề kháng phục hút.


      Lam Diễm nằm lúc lâu, nhúc nhích.


      Doãn Tiểu Đao điều chỉnh độ sáng xuống, sau đó ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn .


      Lần thứ hai Lam Diễm lên tiếng, là vì quần của ướt.


      Ẩm ướt, thoải mái, thở dài.


      Doãn Tiểu Đao đối với mất khống chế của , tập mãi thành quen, ráp trải giường giặt mấy lần rồi.


      lấy ráp giường phơi khô, đỡ Lam Diễm dậy, đặt vào ngồi cái ghế bên cạnh. Sau đó nhanh chóng thay ráp trải giường.


      thấy quần áo của cũng bẩn rồi, liền cởi dây thừng dưới nửa người , sau đó kéo quần cái.


      Lúc này, Lam Diễm cử động.


      Là bị dọa sợ.


      "...làm gì..." Giọng của uể oải.


      Doãn Tiểu Đao trả lời đến rất vô tư: "Thay quần cho ."
      ------

      Xin lỗi cả nhà hôm nay chỉ đăng được nửa chap, mai e đăng nốt ạ :)
      lyly, Abby, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    3. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 40.2.


      Lam Diễm muốn mắng người, nhưng thở ra hơi.


      sợ giãy dụa, dám chậm trễ thời gian, cầm khăn mặt lau lượt thân dưới của nhanh, lại mặc quần sạch cho .


      Toàn bộ quá trình, động tác vô cùng nhanh nhẹn.


      Lam Diễm nghẹn hơi ở ngực, cũng phải, dưới cũng phải.


      chia buồn cho thuần khiết giữ hai mươi ba năm.


      Nỗi lòng chỉ tồn tại mấy giây, sau đó đau đớn lại đến. lo được cái chuyện thuần khiết này nữa.

      ---

      Sau ngày hôm đó, bệnh trạng cấp tính của Lam Diễm chầm chậm giảm xuống, thời gian quằn quại khó chịu càng ngày càng ít.


      Ngày thứ bảy, Doãn Tiểu Đao thả lỏng dây buộc cho .


      đỡ đến ban công, để ngồi tắm nắng.


      Mấy ngày rồi Lam Diễm được thấy mặt trời, mới tiếp xúc với ánh sáng, đôi mắt thích ứng được. Nhắm mắt lại hồi lâu, mới mở ra.


      Cảnh sắc trước mắt. quá khác trước khi cai nghiện.


      Mấy ngày này, có thể vượt qua được, chính đều cảm thấy khó có thể tin.


      cẩn thận nghĩ lại quá trình mấy ngày trước, trong đầu mảnh hỗn loạn.


      Lam Diễm ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời.


      Dưới ánh mặt trời chói chang, có lẽ chỉ có mới ra ngoài sưởi. Đổi lại là trước đây, đều xem thường thời gian thưởng thức lãng phí này, tại tâm tình rất khác rồi.


      Thời tiết nóng bức, ứa ra mồ hôi.


      thở dài, phong cảnh tuy tốt, nguy hiểm say nắng cũng rất lớn.


      "Tứ lang." Phía sau truyền đến giọng , trong trẻo trầm khiết.


      Lam Diễm ngoái đầu lại, nhìn Doãn Tiểu Đao.


      Có lẽ là ánh mặt trời quá mãnh liệt, làm quáng mắt, cản thấy đầu đất này rất ưa nhìn.


      " có muốn ăn chút gì đó ?" Doãn Tiểu Đao cầm quạt quạt mát cho .


      "Ừ, ăn gì cũng được."


      Sau khi nóng vội cai nghiện, thân thể người nghiện vô cùng suy yếu, thường thường đều là chán ăn. Lam Diễm cũng vậy. Có điều ở giai đoạn này, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng là rất quan trọng, vì vậy thể ăn.


      Hai người trở lại phòng ăn.


      Hôm nay nhà hằn đưa tới cháo và món ăn đều còn lại ít, Doãn Tiểu Đao đặt vào lò vi sóng lần nữa, đinh tiếng, sau đó bưng lên bàn.


      "Tứ lang, tôi giúp ăn nhé." rất nhiệt tình.


      Lam Diễm liếc cái: "Tôi tự ăn."


      "Được."


      Mới ăn miếng, liền nhíu mày: "Cháo này..."


      Doãn Tiểu Đao lập tức quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"


      "Hơi nhiều bột ngọt." Đồ ăn nhà hàng, đa số nhiều bột ngọt.


      gật đầu: "Đúng, nấu đồ ăn ngon."


      tại có gì có thể soi mói, Lam Diễm ăn tạm cho xong, sau đó mệt mỏi về giường nằm.


      Doãn Tiểu Đao ngồi bên cạnh . Lúc này tâm tình của rất tốt. Bởi vì tứ lang của trở về.


      Lam Diễm ngủ được, quyết định thảo phạt kẻ đầu sỏ xâm phạm thuần khiết của .


      "Này, ." chống người muốn ngồi dậy.


      Doãn Tiểu Đao nhanh chóng đỡ , còn săn sóc đặt cái gối đệm ở sau lưng.

      Lam Diễm nửa tựa vào giường: ", thừa dịp tôi thần trí mơ hồ, làm chuyện gì?"


      suy nghĩ chút, cũng có chuyện gì, liền trả lời: "Tôi chăm sóc ."


      "Chăm sóc chắm sóc, cởi quần của tôi làm gì." Lam Diễm hơi tăng cao lượng, thở đến khó khăn.


      giải thích : "Tôi lau người cho , bị bẩn."


      Tôi cho biết...." thở hổn hển mấy hơi liền, mới tiếp: " đây là phải chịu trách nhiệm."


      "Ai làm người ấy chịu, tôi sợ chịu trách nhiệm."


      Lam Diễm khẳng định, đầu đất này căn bản hiểu ý trong lời của , còn ở đó mạnh miệng. tại quát được, chỉ có thể giọng : "Chờ tôi khôi phục sức khỏe, lại dạy dỗ ."


      "Được." Doãn Tiểu Đao nghe được lời này của , ngược lại thấy vui vẻ. Đây là tứ lang động chút là dữ với , thực là tứ lang.


      Lam Diễm nhớ tới chuyện, trầm giọng hỏi: "Mấy hôm nay có người tới tìm tôi ?"


      " có."


      an tâm hơn: "Tôi muốn ngủ."


      "Được."


      "Nhưng tôi ngủ được."


      Mất ngủ triền miên, là triệu chứng phát sinh có tần suất cao nhất trong kỳ cai nghiện, cần thời gian chữa trị rất lâu.


      Doãn Tiểu Đao chủ động ấn huyệt cho : "Tứ lang, tốt hơn."


      Ừ." Lam Diễm trả lời như vậy.


      Sau đó, còn phải nhịn.


      Ở gian đoạn kéo dài này, lo lắng mất ngủ, bệnh kén ăn buồn nôn, nôn mửa táo bón, cùng với đau đớn ở trung khu thần kinh, có thể kéo dài từ hai đến sáu tháng.


      Thực trận đánh ác liệt.


      May mà, thần trí Lam Diễm trở lại.


      Lúc vô tình nhìn thấy cổ Doãn Tiểu Đao có vết thương kết vẩy, vui vẻ: "Làm sao vậy?"


      che dấu, kể lại đúng .


      Lam Diễm nghe được đau lòng thôi.


      Trước khi cai nghiện, chỉ sợ bị đói, bị thương, suy nghĩ lại rồi đặn dò mọi khả năng có thể phát sinh.


      Kết quả, vẫn tổn thương .

      Hết chương 40.
      Last edited: 27/12/16
      lyly, Abby, quỳnhpinky6 others thích bài này.

    4. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Mong a chóng khỏe! Đợi a là 1 trận chiến ác liệt hơn nữa!

    5. ThuyDieu95

      ThuyDieu95 Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      691
      Chương 41.

      Vết thương của Doãn Tiểu Đao, sau khi vết vẩy khô rơi ra, để lại chút dấu vết nào.


      Lam Diễm thể khâm phục khả năng lành da của da .


      Mắt thấy vẫn chưa truy vấn chuyện vết thương của , cũng nhắc lại. Thậm chí, bảy ngày đau đớn này, cả đời này cũng muốn nhớ lại.

      Coi như là đến cõi Niết bàn trọng sinh .


      Bệnh trạng cấp tính của Lam Diễm biến mất, để lại là cuộc chiến lâu dài. Người cai nghiện trong thời kỳ điều trị, đa số tâm lý đều vặn vẹo. Lam Diễm lo lắng bản thân ở mình trong phòng mỗi ngày, biến thành trầm cảm, liền suy nghĩ ra ngoài tìm niềm vui.


      Việc vui này, nằm ngoài ăn muốn chơi đánh bạc.


      Chơi , tài nào.


      Đánh bài, kinh tế túng bấn.


      Còn lại, chính là ăn ăn uống uống.


      Lam Diễm xem xét số dư thẻ ngân hàng của mình. Vui mừng là, tuy rằng bỏ bê công việc, thế nhưng tiền lương trong xưởng vẫn phát như bình thường.


      Có tiền, sức liền dồi dào.


      Những ngày gần đây, hai người bọn họ đều ăn cơm nhà hàng, thực rất chán, Lam Diễm liền quyết định ra ngoài ăn bữa thịnh soạn.


      Doãn Tiểu Đao đương nhiên bằng lòng hưởng ứng.


      Lúc trước khi ra cửa, Lam Diễm phát chuyện.


      Doãn Tiểu Đao từng có ai tìm , phải có người tìm, mà là tắt điện thoại của , người khác muốn tìm cũng tìm được.


      nhìn màn hình điện thoại đen sì, răn dạy : "Sao lại tắt điện thoại của tôi?"


      "Tôi có tắt, là nó tự tắt." Doãn Tiểu Đao đúng trả lời: "Hết pin rồi."


      hung dữ: " thể nạp điện cho nó sao?"


      " biết." lẽ thẳng khí hùng.


      Lam Diễm nổi giận: "Ngộ nhỡ có tăng lương hay có chuyện tốt như tiền thưởng cần báo cho tôi biết sao? Tôi bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội."


      " làm, có thưởng cho ." nghiêm túc: "Hơn nữa, cai nghiện, nhiều tiền thưởng hơn nữa cũng có số hưởng."


      Lần thứ hai bị làm tức giận đến thổ huyết.


      Nhưng mặc cho phẫn nộ như thế nào nữa, vẫn bình tĩnh như thường. chỉ có thể nuốt bực bội vào bụng.


      Hai người ra ngoài.


      Thế giới bên ngoài, vẫn như thường.


      Mặt Lam Diễm tái nhợt, dưới ánh mặt trời, thể che giấu được bệnh trạng. hít sâu, tự thôi miên : "Tôi là chàng đẹp trai."


      Thế nhưng đường, lại huy hoàng như ngày xưa. Trước đây là tiêu điểm mà mọi người chú mục( nhìn chăm chú), đẹp trai bất phàm. tại, có người khác giới nhìn nhiều hơn cái. Thậm chí, tình cờ có ánh mắt người qua đường chiếu tới, lại có chút kỳ lạ.


      Có điều, vốn thích nhiệt tình của đám bác , bởi vậy quấy nhiễu, chỉ là ngoài miệng nhàn rỗi chịu được, câu: "Chờ tôi mập trở lại, soái chết các ."


      Nghe vậy, Doãn Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn , kỹ càng tỉ mỉ, : "Mấy ngày trước càng xấu." Loại vẻ mặt dữ tợn khủng bố kia, xấu nổi. Khuôn mặt xấu, tâm cũng xấu.


      "Ha ha." Lam Diễm cười nhạt: "Có xấu cũng ưa nhìn hơn ."


      "Nhưng thích tôi." Lúc lời này, rất tự hào.

      "...." giận dữ: " bậy! đây là bậy!"


      Doãn Tiểu Đao để ý đến , về phía trước.


      Lam Diễm vung tay phía sau lưng : "Sớm muộn có ngày tôi đánh nhừ tử." Sớm muộn.

      ---

      Trước khi Lam Diễm ra cửa, lên mạng tìm nhà hàng.


      Mới khai trương, giảm giá hai mươi phần trăm.


      Căn cứ vào chuyện giảm hai mươi phần trăm này, .


      Phòng ăn ý niệm này, rất ý niệm. Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao ở căn nhà ba tầng này vòng vòng, mới tìm được cửa.


      Đó là cánh cửa đá tự động, rất có phong cách phái cổ mộ. Bên trong ánh đèn rất tối, mũ, quần áo, giày, tất của nhân viên phục vụ đều là màu đen.


      Chưa tới mười hai giờ, khách hàng nhiều.


      Lam Diễm chọn vị trí trong góc.


      Ánh đèn u ám.


      Thực đơn chỉ có chữ viết, ảnh mầu của món ăn đều có.


      Lúc Lam Diễm gọi món ăn, nhắc nhở Doãn Tiểu Đao: "Tôi rất nghèo, được ăn quá đắt."


      rất thông cảm cho , vui vẻ đáp ứng.


      Hai người, ba món thịt món rau, kèm theo bốn bát cơm.


      Món ăn thứ nhất lên.


      Là thịt. Có điều cắt thành những viên thịt .


      Lam Diễm đếm đếm viên thịt bò trong đĩa, tổng cộng mười sáu viên. lẩm bẩm : "Ăn cướp à. Tôi dùng 298 đồng có thể mua ba cân rưỡi thịt bò."

      Doãn Tiểu Đao cũng nhìn đĩa .


      Sau đó, hai người sát bên đầu, dưới ánh đèn vàng xây xẩm, mấy viên thịt bò.


      Bản chất của Doãn Tiểu Đao lộ ra rất dịu hiền.


      Mẫu mực trời sinh của Lam Diễm hơi xoắn.


      Bóng của hai người phủ mặt bàn, là hai hình tròn giao nhau.


      "Mười sáu." Lam Diễm đếm xong lần thứ hai.


      "Đúng, mười sáu." Doãn Tiểu Đao cũng đếm xong rồi.


      "Tôi sáu mười." ngẩng đầu, suýt chút nữa va vào mặt . Cũng may nhanh chóng kéo xa khoảng cách.


      "Được." ngồi thẳng dậy, cầm đũa rồi bắt đầu ăn luôn.


      tới hai mươi giây, mười viên thịt bò còn.


      Lam Diễm thấy thế, vội vàng lấy sáu viên thịt còn lại để vào trong bát của mình.


      Mấy giây qua , lấy ba viên trong bát ra cho : " ăn trước, tôi chờ ăn những món thịt khác."


      Doãn Tiểu Đao chút khách khí, xuyên ba viên thịt, miếng ăn xong.


      Lam Diễm nhếch khóe miệng: "Tôi biết có cảnh tượng như vậy." May là vị trị của hai người bọn họ trong góc, nếu mất mặt trước đám đông. Có điều, quen biết cái đầu đất này, vốn là chuyện mất mặt.


      Nếu đĩa thịt đầu tiên chỉ có mười sáu viên. Như vậy những món ăn tiếp theo, lượng suất cũng nhiều lắm .


      còn cách nào, vì để Doãn Tiểu Đao ăn no, Lam Diễm gọi thêm ba món ăn.

      Cuối cùng, hóa đơn vừa ra, liền hối hận: "Doãn Tiểu Đao, bằng ở lại nơi này rửa bát nửa tháng, được ?" Tại sao phải ăn bữa thịnh soạn, số tiền này, có thể làm bữa thịnh soạn trong mười mấy ngày.


      " được." Doãn Tiểu Đao buồn phiền chút nào về hóa đơn, như vậy.


      Tức giận của Lam Diễm chỗ phát tiết. ràng ăn nhiều hơn , mà lại đồng cũng rút. ném tờ giấy về phía : "Sau này ra ngoài ăn lớn nữa!"


      Doãn Tiểu Đao để ý lửa giận của , chỉ chọn trọng điểm : "Tứ lang, sau này muốn ở nhà nấu món ăn lớn cho tôi sao?"


      "Rắm! Tôi muốn đói chết ."


      suy nghĩ chút, : "Vậy làm cơm rang cho tôi là được rồi."


      "Cơm rang cơm rang." tức giận đến muốn hất bàn: "Chỉ biết cơm rang."


      lại suy nghĩ chút, lại : "Xào bún, xào mì cũng được." Với tài nấu nướng của , xào món gì cũng ngon.


      cắn răng: "Đêm nay tôi hạ độc ."


      Sau khi Doãn Tiểu Đao nghe, vẫn chỉ để ý hai chữ "đêm nay", liền tò mò hỏi: "Tứ lang, tối nay chúng ta có ăn cơm ở nhà ?"


      "Đúng, tôi muốn độc chết ." Lam Diễm vung tay cái: ", mua thạch tín."


      Lòng tràn đầy chờ mong món ăn của , đật đầu: "Được."

      ---

      Ý định ban đầu của Lam Diễm là ra ngoài tìm vui.


      Nhưng với bữa ăn lớn, lấy của hơn ngàn đồng.


      vui nổi.


      nghĩ tới nghĩ lui, còn cái việc vui gì có thể làm vui vẻ đây.


      nghĩ ra được.


      Mặt trời quá lớn, nóng đến ứa đầy mồ hôi. Liền dẫn Doãn Tiểu Đao vào cửa hàng.


      dạo lung tung có mục đích.


      tới trước cửa tiệm nào đó, đột nhiên nhớ tới chuyện.


      Liên quan tới ngực của Doãn Tiểu Đao.


      Tuy rằng khuôn ngực của rất tuyệt, thế nhưng, mỗi ngày bó như vậy, chừng ngày xẹp xuống. Nếu như vậy, là đáng tiếc, lãng phí cách vô ích khuôn ngực đẹp tự nhiên như vậy.


      Có điều Doãn Tiểu Đao luyện võ, vì thế muốn để mặc áo lót bình thường, đoán chừng được.


      Vì thế Lam Diễm nghĩ đến phương pháp điều hòa.


      đến tầng cho đồ thể thao.


      Đối với những thứ này, Doãn Tiểu Đao hiểu lắm, chỉ theo .


      Sau khi vào trong cửa hàng, thấy đều là quần áo phụ kiện thể thao, hỏi: "Tứ lang, muốn mua quần áo cho tôi à?"


      "Đúng vậy a." Lam Diễm kéo dài dài cuối, giống như vô cùng tình nguyện.


      nhân viên nam của cửa hàng tiến đến.


      Lam Diễm lên tiếng, trực tiếp đến kệ hàng áo lót vận động.


      Nam nhân viên bán hàng lập tức lui xuống, nhân viên nữ bên cạnh tới, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài ạ?"


      Lam Diễm lướt nhanh hàng hóa rực rỡ màu sắc kệ: "Cường độ huấn luyện trung bình có loại nào?"


      Nhân viên bán hàng lập tức chỉ năm kiểu trong đó.


      Lam Diễm ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía đầu đất nào đó: "Lại đây."


      Doãn Tiểu Đao nhìn hàng hóa kệ xung quanh. từng thấy những thứ này ti vi, nhưng bản thân chưa dùng qua.


      Lam Diễm chỉ kiểu: " đến xem thử cái này."


      "Tứ lang, muốn mua những thứ này cho tôi à?"


      "Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì."


      Nữ nhân viên bán hàng liếc nhìn sân bay của Doãn Tiểu Đao, lấy áo lót số nhất xuống.


      "Cup C." Lam Diễm chen vào câu.


      Nữ nhân viên bán hàng ngạc nhiên, tầm mắt dời về phía Doãn Tiểu Đao lần thứ hai.


      Nữ nhân viên bán hàng lấy phỏng đoán của chính mình, cup A là đánh giá sao.


      " Cup C." Lam Diễm lặp lại.


      Nữ nhân viên bán hàng thu hồi tâm tư của bản thân, làm theo lời.


      Thời gian Doãn Tiểu Đao thử quần áo rất lâu.


      Lam Diễm rất kiên trì, yên lặng ngồi nghỉ ghế chờ.


      Lúc ra, vẫn là mặc bộ quần áo thể thao kia. Chỉ là đồng bằng thành gò núi.


      Lam Diễm đến gần , tầm mắt thoảng ở lại gò núi hai giây, thấp giọng hỏi: "Nhảy nhảy cái."


      nhảy mấy cái.


      "Có lắc ?"


      lắc đầu.


      "Có đau ?"


      lắc đầu.

      "Có chật ?"


      lắc đầu.


      "Sau này mặc cái này."


      Doãn Tiểu Đao rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên, ngoại trừ mẹ, có người mua quần áo cho : "Tứ lang, cảm ơn . tốt."


      Lam Diễm đáp qua loa: "Đâu là khuyết điểm lớn nhất của tôi."


      "Quả nhiên thích tôi."


      "...." đầu đất này lấy tự tin ở đâu ra?

      Hết chương 41.
      lyly, Abby, Phương Lăng4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :