1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 65: Đáng tiếc cháu phải là nam tử.
      Edit: Hương nguyễn.
      Beta: Tiểu Đông Tà

      "Quả quá càn quấy, cháu đường đường là thiên kim đại tiểu thư, có thể nào ra ngoài để hành y, cháu về sau muốn lập gia đình?" Tề lão thái gia nghiêm túc nhìn chằm chằm Tề Hoàn, cảm thấy cái ý nghĩ này của nàng quả thực là cả gan làm loạn, ý nghĩ kỳ lạ.

      Tề lão thái gia phản ứng như thế ngay từ đầu nằm trong dự đoán của Tề Hoàn, nàng biết muốn thuyết phục Lão Thái Gia đáp ứng điều thỉnh cầu này dễ dàng, nhưng là nàng muốn buông tha, " Tổ phụ, cháu để cho người khác biết cháu là đại tiểu thư Tề gia, cháu chính là muốn ra ngoài thử lần."

      "Cháu cho người ta biết, người ta cũng biết sao?" Tề lão thái gia giận dữ hỏi.

      "Cháu sau khi ra ngoài dịch dung, tổ phụ, người phải qua rồi sao? Coi như là tiểu thư cũng thể cả ngày ở nhà, nếu trở thành ếch ngồi đáy giếng, là người có tri thức, tổ mẫu thời điểm khi còn là tiểu thư, cũng phải là cả ngày ở nhà." Tề Hoàn đúng lý hợp tình tìm lý do .

      Tề lão thái gia hừ tiếng, giọng hòa hoãn chút , "Cháu còn dám so sánh với tổ mẫu của cháu sao? Ai cho cháu học cái môn y thuật châm cứu này?

      ra lão nhân gia trong lòng vẫn kinh ngạc, lão biết cháu này từ lớn lên ở bên cạnh vợ mình, quả quyết cùng những cháu khác có chút giống, đúng là nghĩ nàng học y thuật, mặc dù biết học tinh thông hay , nhưng đúng là hiếu học.

      Tề Hoàn liền đem nguyên nhân mình tại sao lại học y thuật châm cứu cho Tề lão thái gia nghe, lúc ấy Lục thị bị đại phu thành Cẩm Châu thuốc và kim châm cứu linh, cuối cùng là nhờ Triệu phu nhân dùng mấy cây châm cứu cái mạng, mà nàng đối với châm cứu cùng với y thuật có loại hứng thú giải thích được, liền cầu xin Triệu phu nhân dạy nàng, Triệu phu nhân liền thu nàng làm đồ đệ, nàng cũng vì vậy học xong tay châm cứu cùng y thuật.

      Tề lão thái gia sau nghe xong, đôi mắt cơ trí thông minh khẽ nheo lại, "Cháu Triệu phu nhân này. . . . . . . . . Là mẫu thân Triệu Ngôn Ngọc?"

      Lão nhân gia mặc dù để ý việc đời, có nghĩa là biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

      "Vâng." Tề Hoàn giọng lên tiếng, chút nào kinh ngạc Lão Thái Gia làm sao mà biết được Triệu Ngôn Ngọc.

      "Là người của Quan gia?" Tề lão thái gia tầm mắt rơi vào người Ân đứng sau lưng Tề Hoàn, "Giang hồ đệ nhất trang Quan gia trang?

      Ân cúi người chào, "Xin chào Lão thái gia, nô tỳ trước kia là thị tỳ thân cận của Triệu phu nhân, hôm nay ở bên cạnh hầu hạ đại tiểu thư."

      Tề lão thái gia có tiếp tục hỏi nhiều, chỉ là nhìn Tề Hoàn , "Cháu học y thuật với sư phụ cháu, là vì mẫu thân cháu, hay là vì cái khác?"

      "Là vì mẫu thân. . . . . . . Cũng bởi vì ưa thích." Tề Hoàn chút chút ngờ trả lời.

      " như vậy, cháu giờ muốn ra ngoài hành y, là muốn biết mình y thuật rốt cuộc có thể xuất sư hay , cháu dám lấy mẫu thân cháu thử tay nghề, liền muốn tìm người khác tới thử tay nghề?" Tề lão thái gia thanh nghiêm khắc ít, giống như hàn phong lẫm liệt đao đao ngắt lời Tề Hoàn.

      Tề Hoàn sắc mặt khẽ hơi biến đổi, có loại bị hiểu lầm ấm ức, "Tổ phụ, cháu có nghĩ như vậy. . . . . . ."

      "Vậy cháu nghĩ như thế nào?" Tề lão thái gia nhíu mày, đưa mắt lần nữa nhìn vào mặt hồ, trầm giọng hỏi.

      "Cháu trước kia chỉ là muốn học châm cứu để về sau có thể chữa trị cho mẫu thân, nhưng sư phụ đem y thuật truyền lại cho cháu, cháu cũng chẳng cần suy nghĩ, cháu cũng muốn chữa trị cho người khác, cháu dám tương lai nhất định hành y tế thế, nhưng ít ra thời điểm cháu có đủ khả năng, có thể làm chút chuyện có ý nghĩa, tương lai sau này cháu thành thân, cũng chỉ có thể ở trong thâm trạch qua ngày, hôm nay cháu còn coi là tự do, làm những chuyện mà cháu thích. . . . . . . Chẳng lẽ cũng được sao." Tề Hoàn cắn môi , có bao nhiêu nữ tử có thể sau khi thành thân vẫn như cũ tự do tự tại, muốn làm cái gì làm cái đó?

      Nàng cũng chỉ là nghĩ tới cuộc sống có giống như trước kia thôi.

      Tề lão thái gia nghe nàng . . . . . . , Trầm mặc chốc lát, bất đắc dĩ than tiếng, "Đường đường là đại tiểu thư Tề gia lại hành y, coi như đây là việc thiện, cũng là chuyện chọc cười người."

      "Tam thúc muốn làm quan cũng có làm quan đó, người tại sao tam thúc." Tề Hoàn phục .

      "Tam thúc của cháu là nam tử, cháu là tiểu nương." Tề lão thái gia tức giận .

      "Tiểu nương thế nào, nếu tổ mẫu còn sống, người nhất định đáp ứng thỉnh cầu của cháu, người luôn nữ tử thích làm cái gì nên làm cái đó, cần gò bó mình." Tề Hoàn thể đem Tề lão phu nhân mang ra.

      Tề Tam lão gia ba năm trước đây đột nhiên từ quan rời kinh đô, trừ Lão Thái Gia, ai biết làm gì, có Tam thúc làm bậy tùy ý như vậy, thượng bất chánh hạ tắc loạn. Tề Hoàn cảm giác mình len lén hành y cũng có gì.

      Tề gia mấy trăm năm huy hoàng hiển hách cũng như người ngoài nghĩ quy củ uy nghiêm như vậy, nghe tổ phụ lúc ấy cũng câu nệ tiểu tiết như vậy.

      Tề lão thái gia bị tức đến bật cười, "Cháu dám đem chuyện như vậy với phụ mẫu của cháu ? Bọn họ đáp ứng cháu?"

      "Cho nên cháu tới van xin người a, tổ phụ, người quá thiên vị, Tam thúc muốn làm gì người liền đáp ứng thúc, thỉnh cầu nho của cháu thế nào mà người cũng đáp ứng!"

      "Cháu học nghệ tinh, ta thể để cho cháu ra ngoài gieo họa cho người khác." Tề lão thái gia .

      "Người làm sao biết cháu học nghệ tinh?" Tề Hoàn phục hỏi, nàng tuy chỉ theo sư phụ học năm y thuật, nhưng nàng có tài học rồi quên, nàng năm này học, người khác mấy năm cũng học được.

      "Cháu phải là học châm cứu, vậy cháu châm cứu cho Lục Chi khỏi răng đau, ta suy nghĩ chút." Tề lão thái gia , cũng phản đối cháu học y thuật, tương lai A Hoàn phải gả tới hầu môn đại trạch, trong lòng lão hiểu , trong thâm trạch tranh đấu gay gắt, lão cũng thấy, nếu A Hoàn có thể có y thuật bên thân, cũng coi là có thể tự vệ, dễ dàng bị người tính kế.

      "Dạ." Tề Hoàn đôi mắt phát sáng, đây là nàng lần đầu tiên cầm châm chữa trị cho người, có thể nào cao hứng.

      Lục Chi nhìn thấy lọai ánh mắt hưng phấn này của đại tiểu thư giống như thấy con mồi, sau lưng lên vô số mồ hôi lạnh.

      "Tiểu thư." Ân sớm lấy ra hộp gấm cùng rượu.

      "Lục Chi, tỷ yên tâm, ta mặc dù lần đầu tiên hạ châm, nhưng nhất định chữa cho tỷ hết đau răng." Tề Hoàn đấy mặt lộ ra bình tĩnh tự tin, nàng vô số lần lấy cánh tay mình để luyện tay, sớm đem châm sâu cạn đúng mực đắn đo đến tốt.

      Lục Chi nghe lời này của Tề Hoàn, khóe miệng co giật mấy cái, sắc mặt trắng bệch.

      Tề Hoàn kêu Ân cởi giày của Lục Chi ra, mình đem kim châm trừ độc.

      Lục Chi thân thể cứng lại, Tề Hoàn bảo nàng thả lỏng, nếu hành châm gặp nguy hiểm, làm sợ tới mức nàng vội vàng hít sâu mấy cái, miễn cưỡng buông lỏng tứ chi.

      Nàng chia ra ở huyệt hàm cùng huyệt tai, từ đầu, tới nơi hạ châm, từ từ châm vào nửa tấc, là châm gai.

      Tề lão thái gia ở bên cạnh trầm mặc nhìn, có chút kinh ngạc với Tề Hoàn thủ pháp hành châm thành thạo, cho đến ánh mắt rơi lên cổ tay Tề Hoàn, cánh tay trắng noãn chằng chịt đều điểm đỏ, ràng chính là do châm đâm mà ra.

      cổ tâm tình quái dị dâng lên trong lòng, Tề lão thái gia vốn tu luyện được sóng nước chẳng xao lòng mà vẫn bị rung động.

      Ước chừng qua thời gian nén nhang, Tề Hoàn mới chậm rãi thu châm, mắt sáng ngời nhìn Lục Chi, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Cảm giác như thế nào?"

      Lục Chi sờ sờ bên gò má trái của mình, nhìn về phía Tề lão thái gia, "Hình như chẳng còn đau nữa."

      biết là rốt cuộc cảm thấy Tề Hoàn y thuật có thể ra ngoài gặp người, hay là bởi vì thấy những điểm đỏ cánh tay kia của nàng mà cách nào cự tuyệt, Tề lão thái gia lắc đầu mà thở dài, "Cháu muốn ra ngoài, phải cẩn thận thân phận của mình, thể để cho người khác biết cháu là Tề gia đại tiểu thư, có thể làm được hay ?"

      Đây là đáp ứng nàng? Tề Hoàn mừng rỡ trong lòng, "Tổ phụ yên tâm, cháu nhất định cẩn thận."

      "Trở về thôi, đừng quấy rầy ta câu cá." Tề lão thái gia phất tay đuổi nàng rời .

      Tề Hoàn khó nén sắc mặt vui mừng nhìn Ân cái, "Tổ phụ, vậy cháu về trước."

      Nhìn cháu bóng lưng xa, Tề lão thái gia cặp mắt tràn đầy trí khôn hai mắt thoáng qua tia tiếc nuối, nhìn sóng gợn lăn tăn mặt hồ, than tiếng, "Nếu là thân nam nhi. . . . ."

      Lục Chi nhìn bóng lưng Tề lão thái gia đột nhiên có vẻ có chút đơn, cười khẽ , "Lão Thái Gia, chỉ sợ nam nhi tầm thường cũng so ra kém đại tiểu thư của chúng ta."

      Tề lão thái gia nhàng gật đầu, "Ngươi đúng." Dừng chút lại , "Ngày mai sai Tích Hải theo ."

      Tề Hoàn trở lại Hoàn viên, liền giọng phân phó Bạch Hủy cùng Trầm Hương chuẩn bị vật dụng để ngày mai ra ngoài hành y.

      Bạch Hủy rất hưng phấn ngày mai muốn hộ tống Tề Hoàn cùng ra ngoài.

      "Ngươi cùng Trầm Hương đều là nha hoàn thân cận của ta, nếu như các ngươi ở trong nhà, khẳng định dễ dàng làm cho người khác hoài nghi, ngày mai ta cùng đến chỗ Lão Thái Gia, sau khi ta dịch dung thành nha hoàn, liền cùng Ân ra cửa, chỉ cho là chỗ Lão Thái Gia làm việc, các ngươi cần phải kiếm cớ hành , chớ để tiết lộ hành tung của ta." Tề Hoàn dặn dò Bạch Hủy .

      "Nếu là phu nhân tìm người sao? Bạch Hủy mặt giấu thất vọng, trừ hôm qua tìm thiếu gia, nàng còn chưa có qua những chỗ khác của kinh đô đấy.



      Nhìn ta được trong lòng của Bạch Hủy, Tề Hoàn cười , " Còn sợ về sau mang theo ngươi ra ngoài sao? Nếu là phu nhân tìm tới ta, ta ở nơi Lão Thái Gia, hoặc là. . . . . . . ta đọc sách, chỉ là, mấy ngày nay mẫu thân đoán chừng có thể nhớ đến ta."

      Mới từ thành Cẩm Châu trở lại, trong nhà còn có nhiều chuyện khiến mẫu thân làm.

      Hôm sau, Tề Hoàn dưới tay khéo léo của Ân , dịch dung thành tiểu nha hoàn ngũ quan tầm thường, họ từ cửa sau ra ngoài, mama canh cửa sau nghe là Lão Thái Gia để cho bọn họ ra ngoài làm việc, cũng dám hỏi quá nhiều, nhìn thấy liền mở ra cửa sau, trong lòng hồ nghi Lão Thái Gia phải luôn cho Lục Chi ra cửa sao? Thế nào lại là tiểu nha hoàn lạ mặt cùng người bên cạnh đại tiểu thư? Chỉ là nghĩ lại, người trong viện Lão Thái Gia nàng cũng hoàn toàn biết hết được, huống chi đại tiểu thư còn thường tới chỗ Lão Thái Gia,vậy Ân cùng với người của Lão Thái Gia ra ngoài làm việc, có gì lớn.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, susu, duyenktn17 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 66: Lần đầu hành y
      Edit : chi.huynhthao
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa sau, người đánh xe chính là người mà Lão Thái Gia phái tới, gọi là Tích Hải, lúc trước là gã sai vặt của Lão Thái Gia, giờ cũng vẫn theo Lão Thái Gia, là người chất phác thường chuyện.

      là gã sai vặt, Tề Hoàn lại cảm giác thấy quá giống, nàng lại cảm thấy Tích Hải giống như hộ vệ của Lão Thái Gia, hơn nữa, Tề Chính Khuông đối với Tích Hải cũng rất khách khí.

      "Đại tiểu thư." Tích Hải ngồi ở xe, nhìn thấy Tề Hoàn cùng Ân ra ngoài, muốn xuống hành lễ.

      "Hải thúc, hôm nay ta cũng phải là đại tiểu thư gì cả, gọi ta Tề Tiểu đại phu." Tề Hoàn vội vàng ngăn cản Tích Hải hành lễ, nhảy lên xe ngựa, học võ công lâu như vậy, bản lĩnh của nàng so với trước kia cũng khá hơn nhiều.

      Ân cùng Tích Hải chào nhau, lúc này mới theo lên xe.

      Còn giúp dịch dung Tề Hoàn thành bộ dạng của đại phu.

      Cái gọi là linh y, dĩ nhiên chính là rung linh (chuông ) gọi bệnh nhân tới, đa số đều là đại phu giang hồ, rất nhiều danh y cũng là từ linh y, như Biển Cưu với Hoa Đà.

      Tề Hoàn tự nhiên khi nghĩ mình có thể trở thành danh y, mặc dù thầy thuốc ở Đại Chu triều rất được tôn kính, vậy mà, linh y ở trong số đó, những thứ trợ lý đại phu đa số xem thường linh y, cho là linh y chỉ là đại phu giang hồ giả danh lừa bịp, có bao nhiêu tài học chân chính.

      Ân dịch dung Tề Hoàn trở thành đại phu trẻ tuổi, mắt , lông mày lớn, da thịt cũng còn nhẵn nhụi trắng nõn, mà vành tai của Tề Hoàn rủ xuống, Ân biết dùng loại phấn màu da nào thoa lên, nếu quan sát cẩn thận, cũng nhìn ra có hai lỗ tai.

      "Ân , người nhất định phải dạy Dịch Dung Thuật cho ta" xe ngựa vững vàng chạy, Tề Hoàn cầm gương đồng nhìn bộ dạng xa lạ của mình, lại lần nữa sợ hãi lợi hại của Ân , Dịch Dung Thuật này nếu có thể học, vậy sau này nàng có thể phòng thân a.

      "Tiểu thư muốn học Dịch Dung Thuật làm chi đây? nên dùng thuốc dung dịch này thường xuyên mặt, nếu thương tổn đến da mặt a." Ân hóa trang chính mình thành lão ông rung linh , nghe Tề Hoàn như vậy, ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.

      Tề Hoàn sờ sờ da mặt có chút tự nhiên, cười , "Ta cũng phải thường dùng, chính là muốn học, chừng về sau phải dùng tới."

      Ân cười đáp ứng, "Tiểu thư nếu là muốn học, ta dạy cho người a."

      Xe ngựa rời khu kinh đô phồn thịnh náo nhiệt nhất, tới chỗ hồi hương thôn , Ân nhìn qua rèm cửa sổ xem cảnh sắc bên ngoài, tò mò hỏi, "Tiểu thư, chúng ta định nơi nào hành y?"

      "Dĩ nhiên là cách Tề gia càng xa càng tốt, ở kinh đô đều là quan lại thế gia, bọn họ thế nào cần xin linh y, chỉ có thôn xóm xa xôi chút chút, mới cần linh y, hơn nữa cũng là an toàn nhất." có người nhận ra nàng là người nào, "Về phần tiểu thôn nào, Hải thúc dẫn chúng ta ."

      Bên ngoài là người do Lão Thái Gia phái tới, Ân tự nhiên hoài nghi.

      Chưa tới nửa giờ sau, bọn họ liền đến ngoài Phú Quý thôn, Tề Hoàn kêu Tích Hải tìm chỗ râm mát ở gần thôn chờ họ, nếu những người trong thôn thấy nàng là linh y còn ngồi xe ngựa, nhất định tin tưởng.

      Tích Hải có hai lời, liền gật đầu, điều khiển xe ngựa đến dưới cây đại thụ chờ.

      Tề Hoàn cùng Ân cùng nhau vào thôn, thôn này mặc dù được đặt tên là Phú Quý thôn, nhưng dân số đông, người trong thôn sống đơn giản, chắc hẳn là lo ăn mặc.

      Có lẽ là lần đầu tiên đến khám bệnh tại nhà, Tề Hoàn có vẻ có chút khẩn trương gò bó, ngược lại Ân , bởi vì trước kia thường cùng với Triệu phu nhân ra ngoài linh y, sớm quen việc dễ làm, đến ngõ hẻm trước liền bắt đầu phe phẩy Linh , thét to lên "…"

      Bất đắc dĩ, hơn nửa thôn, thét to lên, vẫn như cũ ai muốn bọn họ hỏi chẩn.

      Tề Hoàn thở dài , "Chẳng lẽ là người trong thôn này ai ngã bệnh."

      Cho dù thất vọng, nhưng nàng tuân thủ quy củ của linh y nghiêm ngặt, thể gõ cửa từng nhà, hỏi thăm trong nhà có bệnh nhân hay .

      đến mệt mỏi rồi, Tề Hoàn liền nghe phía sau trước phòng phơi khô cỏ, phụ nhân giọng thầm câu, "Hôm nay kỳ lạ, có tới hai linh y."

      Tề Hoàn cùng Ân hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thán hôm nay vận số xui xẻo, vất vả mới có thể ra cửa, lại gặp phải linh y khác đoạt mối làm ăn.

      "Nếu nơi này có linh y, tiểu thư, bằng chúng ta thừa dịp lúc còn sớm, đến thôn trang khác?" Ân hạ thấp giọng với Tề Hoàn.

      "Chỉ có thể như thế." Tề Hoàn gật đầu cái, hai người hướng cửa thôn .

      Thời điểm đến cửa thôn, phát ít người vây quanh, trong đó còn có chiếc xe ngựa dừng sát ở bên cạnh, rất nhiều tá điền ở đồng ruộng xung quanh cũng chạy tới xem náo nhiệt rồi.

      " biết xảy ra chuyện gì, tiểu thư, chúng ta nhìn chút." Ân .

      Tề Hoàn nhìn chiếc xe ngựa kia cái, có chút hồ nghi, do dự muốn lên trước, bị Ân vừa như thế, cũng liền qua.

      Nguyên lai là gã sai vặt đánh xe đột nhiên té xỉu ngã xuống đất, gọi thế nào cũng bất tỉnh, đúng lúc đến Phú Quý thôn linh y qua, liền tiến đến chữa trị, mà những thôn dân khác khó có dịp được nhìn thấy xe ngựa xa hoa đẹp vậy, nhịn được cũng vây quanh quan sát, chừng còn có thể nhìn thấy quý nhân kinh đô a.

      biết xe ngựa của người nào, chỉ có người ăn mặc giống hộ vệ, gã sai vặt bên cạnh ngất xỉu, linh y cau mày bắt mạch.

      "Là bị say nắng, khá nặng, muốn trị khỏi hẳn phải đưa về y quán ở kinh thành mới trị được." Lão linh y này vuốt râu ngắn, trầm giọng .

      Gã hộ vệ cạnh xe ngựa nghe vậy, trầm mặt xuống.

      "Lúc này nếu như cứu tỉnh, đợi đưa y quán, chỉ sợ cứu sống nổi." Ân khẽ với Tề Hoàn .

      Lời này lại lọt vào tai của lão linh y, lão ở Phú Quý thôn này hành y cũng được thời gian dài, chưa có người dám hoài nghi y thuật của , thôn dân nơi này đều đối với đều Thần Y tôn kính, nghĩ tới hôm nay lại có người ngay trước bao nhiêu người lại xấu .

      Lão linh y trừng mắt với Ân , phát nguyên lai là người đồng đạo, mặt tức giận liền biến thành mười phần khinh bỉ: "Xin hỏi các hạ có cao kiến gì? Chẳng lẽ ngươi lại có biện pháp cứu tỉnh ?"

      "Lão đại phu chớ giận, chỉ là tiểu lang cho là bị cảm nắng cũng phải là bệnh nặng gì, lúc này cứu tỉnh, cũng có gì đáng ngại." bởi đối phương là bậc tiền bối nên Tề Hoàn chuyện hết sức tôn kính.

      "Trẻ con, chớ có cho là cầm Linh là có thể trở thành linh y, ngươi chớ tưởng học được công phu mèo quào mấy năm, liền muốn ra ngoài gieo họa cho người khác." Lão linh y vốn là đại phu giang hồ, trừ biết chữa trị mấy bệnh cảm lạnh phong hàn đơn giản, ra cũng có bản lãnh gì , Tề Hoàn như vậy, ràng chọc phá hình tượng lâu nay mới tạo dựng được, tất nhiên thẹn quá hóa giận.



      Tề Hoàn nhíu nhíu mày, "Học mấy năm quan trọng, lão đại phu, cứu người quan trọng hơn. . . . . ."

      "Chính là nên tranh thủ thời gian cứu người, nhìn tiểu tử này sắc mặt cũng trắng bệch, cứu xảy ra tai nạn chết người a." Dân chúng chung quanh xôn xao kêu lên.

      Cũng ai phát rèm cửa sổ xe ngựa bị vén lên góc, chuyện bên ngoài cùng Tề Hoàn đều rơi vào trong mắt của người kia.

      "Ngươi nếu thế, chắc hẳn biết cách cứu , ngươi liền tới thử chút, cho lão phu xem xem ngươi rốt cuộc có nhiều bản lãnh." Lão linh y cười lạnh tiếng, với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn muốn cùng lão linh y dằng co, bước tới thẳng chỗ gã sai vặt té xỉu ngồi xuống bên cạnh, lấy ra cây kim châm hộp gấm, nâng tay phải gã sai vặt lên, khẽ châm xuống huyệt vị ở ngón giữa của , dòng máu đỏ thẫm chảy ra, mi tâm của gã sai vặt nhăn nhăn.

      "Dìu ngồi dậy." Tề Hoàn với Ân .

      Người chung quanh cũng nghi ngờ nhìn Tề Hoàn, thấy nàng dùng kim đâm tiểu ca này chút, cần chẩn mạch, nghĩ thầm đây đứa trẻ ngu ngốc.

      "Hừ" lão linh y càng khinh bỉ hừ lạnh tiếng.

      Thời gian khoảng nửa chung trà, gã sai vặt tỉnh lại, mặc dù còn suy yếu, nhưng thần trí cũng coi như là thanh tỉnh, sau đó Tề Hoàn cho uống môt chén nước to, tinh thần liền tỉnh táo hơn.

      "A" mọi người phát ra tiếng sợ hãi, nghĩ tới chỉ dùng cây Tú Hoa Châm (Tiểu Đông Tà: đây có nghĩa là châm thêu đó, căn bản là thiếu kiến thức nên chỉ có thể nhận ra nó là châm thêu) cũng có thể chữa bệnh a.

      Hộ vệ trẻ tuổi kia kinh ngạc nhìn Tề Hoàn cái, đỡ gã sai vặt ngồi dậy dựa vào xe, chắp tay cám ơn, "Đa tạ tiểu đại phu, đây là thiếu gia nhà chúng tôi thưởng cho ngươi."

      Tề Hoàn cũng thèm nhìn người bên trong xe ngựa, đây xem như là tiền chữa bệnh, "Đa tạ"

      Chung quanh người trong thôn xem náo nhiệt còn chưa tản , hộ vệ lên xe, đánh xe rời Phú Quý thôn.

      Cầm nén bạc trong tay, Tề Hoàn đáy lòng trầm lại.

      Ân ở bên cạnh nàng cười , "Có thể tính là bệnh nhân đầu tiên a."

      Tề Hoàn đem nén bạc giao cho Ân , quay đầu lại nhìn về phía lão linh y vẫn còn giương mắt nhìn.

      Lão linh y chống lại ánh mắt trầm tĩnh tự tin của Tề Hoàn, vẫn như cũ phục hừ tiếng, "Chỉ là ngươi gặp may thôi"

      "Vậy sao ngươi có vận khí tốt như vậy?" Ân lạnh giọng hỏi.

      Lão linh y xì tiếng khinh miệt, kêu gã sai vặt của mình, nghênh ngang rời Phú Quý thôn.

      Lúc này người dân Phú Quý thôn thấy Tề Hoàn tuổi còn trẻ nhưng y thuật tựa hồ tệ, liền có người xin nàng về nhà xem bệnh, trong chốc lát, Tề Hoàn liền loay hoay để ý tơi suy nghĩ về người kia là đúng hay sai.

      Ngồi bên trong xe ngựa là hai nam tử trẻ tuổi xuất sắc, người trong đó mặc thanh y (áo màu xanh da trời) cao quý, lắc lắc Chiết Phiến trong tay, mặt như quan ngọc khuôn mặt thoáng ánh lên tuấn mỹ, mỉm cười, "Lấy châm chữa bệnh, mặc dù nghe qua, nhưng vẫn hiếm thấy, tiểu đại phu trẻ tuổi này xem ra đơn giản."

      "Đúng vậy." người kia ăn mặc như nam tử, nhưng thanh lại thanh thúy dễ nghe như nữ tử, cái tiểu đại phu này xác thực quái dị, chuyện là người mặc lam y, ống tay áo cùng cổ áo cũng thêu thầm tuyến đồ án hình Tường Vân, toàn thân tản mát ra loại khí thế khiếp người, tướng mạo so ra kém vị nam tử đối diện tuấn mỹ phi phàm kia, nhưng cũng là góc cạnh ràng, hình dáng cương nghị, đôi mắt đen là lạnh lẽo đạm mạc.

      Thanh y nam tử cười khẽ tiếng, "Đáng tiếc chỉ là linh y."

      "Linh y như thế nào?" Nam tử lạnh lung nhàn nhạt ra, "Nếu là vàng, tự nhiên bị mai ."



      "Thiếu gia, Lục hoàng tử, đều là tiểu nhân vô dụng, làm trễ nãi thời gian của hai vị." Phía ngoài, gã sai vặt vừa bị cảm nắng ngất, thanh run rẩy xin tội.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, susu, duyenktn18 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67: Vừa thấy
      Edit : chi.huynhthao
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Ngày đầu tiên ra ngoài, Tề Hoàn cũng dám trở về quá muộn, ở Phú Quý thôn nhìn bệnh cho vài người, chẩn bệnh, sau khi châm cứu, liền bảo Tích Hải đưa trở về Tề gia.

      xe ngựa, Tề Hoàn lại mặc y phục của nha hoàn, vào cửa sau, đến uyển của Lão Thái Gia mới đổi về y phục của mình, Lão Thái Gia hỏi nàng hôm nay học thêm được kiến thức kinh nghiệm gì, rồi sau đó liền bảo nàng trở về phòng.

      "Lão Thái Gia đối với tiểu thư vô cùng sủng ái." Ân bên cạnh Tề Hoàn , vốn tưởng rằng Lão Thái Gia đáp ứng cho tiểu thư ra ngoài, cũng chỉ cho nàng ngày, nghĩ là sau khi trở về, cũng gì nhiều, ngầm cho phép tiểu thư về sau vẫn có thể ra ngoài linh y.

      "Tổ phụ cũng phải là người cứng nhắc, nếu cũng cho phép Tam thúc lúc trước Từ Quan rời kinh." Tề Hoàn nhớ tới ba năm trước đây Lão Thái Gia bị Tam thúc làm cho giận đến đem bút nghiên mình thích đập vỡ, lúc ấy nàng còn tưởng rằng lão hẳn là bị tức chết, ai ngờ quay quẩn lại lại, Lão Thái Gia lại cao cao hứng hứng câu cá.

      Tề Hoàn hỏi lão ràng phản đối Tam thúc Từ Quan, vì sao còn phải giả bộ nổi giận.

      Lão Thái Gia lúc ấy chỉ cười như cười là làm bộ chút thôi.

      Tam thúc lâu chưa hồi kinh, Tề Hoàn chưa bao giờ biết rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì.

      Chỉ là, có việc nàng tựa hồ bỏ quên.

      Kiếp trước nàng thiết kế trả thù Tề Chính Khuông, thời điểm Tề gia cả nhà bị tịch thu tài sản phán xử chết, tựa hồ cũng có dính líu đến Tam thúc. . . . . Nàng cho là Tam thúc do ở kinh thành, nên tránh được kiếp, nhưng làm sao có thể bị liên luỵ chứ?

      số việc, kiếp trước nàng hiểu được, đời này có lẽ có thể biết được chân tướng.

      Lúc trở lại Hoàn Viên, Trầm Hương lo lắng hơn nửa ngày nhìn thấy Tề Hoàn trở lại, thở phào nhõm.

      Bạch Huỷ lại là hưng phấn hỏi Tề Hoàn chuyện lý thú ở bên ngoài.

      Tề Hoàn hôm nay ở bên ngoài hơn nửa ngày, giờ ngồi thong thả giường êm, mệt mỏi tiêu tan, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, mắt sáng ngời như nước, khuôn mặt bé hồng hồng.

      Ân cười đem việc hôm nay trải qua cho hai tiểu nha đầu nghe, làm Bạch Huỷ cùng Trầm Hương nghe được vô cùng háo hức, ước gì ngày mai Tề Hoàn có thể đem họ cùng .

      "Ta hôm nay ra ngoài lâu như vậy, phu nhân có sai người tới tìm ta ?" Tề Hoàn nhận lấy bát canh Mai tử ướp lạnh của Ân đưa, cười hỏi hai nha hoàn.

      Bạch Huỷ , "Phu nhân hôm nay cùng các quản ở đại sảnh bàn chuyện lâu, tới giờ còn chưa nghỉ, Dương tiểu thư tới rồi, lo lắng tìm tiểu thư đấy."

      Dương Quân Nhu lại tới? Tề Hoàn vốn mỉm cười nhất thời mặt cứng lại.

      "Có biết Dương Quân Nhu đến tìm mẫu thân làm gì ?" Tề Hoàn hỏi.

      "Chuyện này. . . . . . Nô tỳ cũng biết." Bạch Huỷ nghi ngờ nhìn Tề Hoàn cái, sao tiểu thư vừa nghe đến cái tên Dương Quân Nhu liền giận tái mặt vậy.

      Lúc này qua thời gian ăn trưa cũng lâu rồi, giờ nàng có lập tức chạy tới, Dương Quân Nhu chỉ sợ cũng rời rồi.

      "Tiểu thư nếu muốn biết, vào lúc này có thể gặp Dương tiểu thư, phu nhân giữ Dương tiểu thư lại dùng cơm trưa." Trầm Hương .

      Tề Hoàn vừa nghe, liền lập tức đứng lên, "Bạch Huỷ, , đến chỗ phu nhân."

      Nàng nhớ rất , Dương Quân Nhu ở kinh thành bao lâu đến Tề gia làm khách, chính là ở thượng phòng bên kia gặp Tề Chính Khuông, liền vừa thấy , từ đó cho dù có việc gì cũng chạy đến Tề gia, thậm chí có lúc còn qua đêm ở Tề gia. . . . . .

      Khi Dương Quân Nhu ở trong nhà nàng qua đêm, sau đó phỏng đoán hỏi rất nhiều chuyện về Tề Chính Khuông, chỉ hận nàng lúc ấy lầm coi rắn rết làm người tốt, lại đem chuyện Tề Chính Khuông thích đều cho nàng ta nghe, nếu phải như thế, Tề Chính Khuông sao lại dễ dàng khăng khăng mực với Dương Quân Nhu như thế.

      Tề Hoàn bước nhanh tới thượng phòng, trông thấy Phán Xuân cùng Thu Nhạn ở ngoài cửa thềm, thở hổn hển giọng hỏi, "Dương tiểu thư có còn ở trong cùng mẫu thân ?"

      Thấy Phán Xuân cùng Thu Nhạn đứng lên thi lễ cái, cười , "Tiểu thư hôm nay ở cùng chỗ với Lão Thái Gia nên biết Dương tiểu thư tới, cũng may còn chưa , bồi phu nhân chuyện ở trong."

      Tề Hoàn nghe vậy, liền vội vã vào bên trong phòng, "Mẫu thân"

      Lục thị biết cùng Dương Quân Nhu cái gì, mặt mày tươi cười, thấy Tề Hoàn đột nhiên vào, còn thở hổn hển, liền cau mày trách mắng, " chút phong thái của tiểu thư gia giáo cũng có, là khiến Dương tiểu thư chê cười."

      "Tiểu nữ biết có Dương tỷ tỷ ở chỗ này, cho nên mới vội vã chạy tới đây." Tề Hoàn thở hơi hổn hển, cười , ánh mắt lại nhìn chằm chằm vòng Phỉ thuý tay của Dương Quân Nhu.

      "Ta nghe con ở chỗ Lão Thái Gia, nên mới sai người gọi con qua đây." Lục thị để nàng ngồi vào bên cạnh, phân phó Nghênh Hà lấy mấy miếng dưa ướp lạnh cho Tề Hoàn.

      Tề Hoàn sờ sờ chóp mũi, cười cười , "Tổ phụ để cho con bồi tổ phụ đánh cờ, con cũng dùng bữa rồi."

      Tề lão thái gia thích đánh cờ là chuyện mọi người đều biết, Lục thị cũng hỏi nhiều.

      "Sao hôm nay Dương tỷ tỷ rảnh rỗi tới đây thế?" Tề Hoàn mỉm cười hỏi.

      "Dương tỷ tỷ tới tặng rất nhiều đào, lát con mang chút trở về, thuận tiện đưa cho Lão Thái Gia chút." Lục thị cười .

      Dương Quân Nhu che mặt cười yếu ớt, dịu dàng , "Đào này là của người khác đưa cho thúc thúc, ta ăn thử, cảm thấy rất thơm ngon, liền đưa cho phu nhân và muội chút, biểu lộ chút tâm ý, phải thứ gì quý trọng đâu."

      "Quý là ở tấm lòng." Lục thị cầm tay của nàng, vỗ vòng Phỉ Thúy, "Đây là vòng tay bằng ngọc trơn bóng, màu sắc thanh thúy, là hàng thượng đẳng."

      "Đây là thím đưa cho ta." Dương Quân Nhu mặt lên nụ cười mừng rỡ, nàng nghĩ tới thúc thúc cùng thím đối tốt với nàng ta như vậy, nàng nghĩ bọn họ chịu ra mặt cản hôn cho nàng cũng rất tốt rồi, nhưng nghĩ đối đãi với nàng như vậy.

      Nếu như phải là phu thê Dương Uy coi Dương Quân Nhu là nữ nhi, Tề Chính Khuông như thế nào lại cưới nàng làm kế thất. . . . . . phải là muốn lợi dụng Dương Uy sao?

      Cả kinh thành binh quyền đều ở trong tay Dương Uy, bất kể là thái tử hay Tứ hoàng tử, ai cũng muốn có được binh quyền của Dương Uy trong tay.

      Nhưng Dương Uy phải là người của thái tử, nếu đến cuối cùng, người ngồi lên ngôi vị hoàng đế phải là thái tử chứ phải là Lục hoàng tử rồi.

      đến là kỳ quái, Dương Uy nếu đem Dương Quân Nhu gả cho Tề Chính Khuông, như thế nào lại cùng Tề Chính Khuông cùng xây dựng quân đội? Có lẽ Dương Uy cũng phải là cái loại người có thể để người khác có thể tùy tiện lợi dụng.

      Nghĩ đến điểm này, thái độ của Tề Hoàn hòa hoãn ít, "Dương phu nhân là thương Dương tỷ tỷ."

      Dương Quân Nhu mặt mày tươi cười, có thể nhìn ra được vui mừng xuất phát từ đáy lòng, "Thím muốn nhận ta làm con nuôi của nàng."

      "Nha, vậy tốt quá, cần phải chúc mừng ngươi, đến lúc đó nhất định phải tới chúc mừng ngươi cùng Dương phu nhân." Lục thị cười .

      "Cám ơn Tề phu nhân." Dương Quân Nhu giọng .

      Tề Hoàn nhìn Dương Quân Nhu đắc ý vui mừng cười, đáy mắt ra kia khinh ghét, chính là nụ cười như vậy. . . . . . làm nàng hận lâu.

      "Giờ cũng còn sớm, ta hôm nay làm phiền phu nhân, cũng nên về rồi." Dương Quân Nhu nhìn sắc trời bên ngoài, liền đứng dậy cáo từ.

      Lục thị khách khí giữ lại mấy câu, liền bảo Tề Hoàn tiễn Dương Quân Nhu.

      Dương Quân Nhu thân thiết khoác tay Tề Hoàn, "Hôm nay chưa cùng muội muội hảo hảo chuyện, chúng ta liền vừa vừa ."

      Tề Hoàn nhìn thấy nàng ta kéo cánh tay bé trắng noãn của mình, cười cười , "Nghe Dương tỷ tỷ thế, nếu như tỷ muốn tìm ta chuyện, bất kì ngày nào cũng có thể tìm ta chuyện phiếm a."

      Hai người liền vừa vừa ra khỏi thượng phòng, Tề Hoàn làm bộ hồn nhiên vô tư hỏi mấy câu, "Dương tỷ tỷ, biết tỷ có người trong lòng chưa a?"

      Dương Quân Nhu nghe vậy, cười , "Tiểu nương này biết thẹn thùng, lại hỏi cái chuyện này."

      Tề Hoàn né tránh tay của nàng, cười cười , "Chuyện này có gì phải thẹn thùng, có chính là có, có chính là có, nếu Dương tỷ tỷ có người trong lòng, phải với mẫu thân a, mẫu thân nhất định làm mai cho tỷ."

      "Muội còn bậy" Dương Quân Nhu dậm chân, xấu hổ kêu lên.

      "Tiểu thư, lão gia tới." sau lưng Tề Hoàn, Bạch Huỷ thấy bóng dáng cao lớn phía trước tới, vội vàng giọng nhắc nhở.

      Tề Hoàn khóe mắt giật cái, lại sinh ra tia dự cảm lo lắng.

      Dương Quân Nhu thấy phía trước có nam tử tới, cũng vội thu hồi xấu hổ, đoan trang đứng ở bên cạnh Tề Hoàn.

      Người tới đích xác là Tề Chính Khuông, hôm nay hưu mộc* ở nhà, chỉ mặc y phục thường ngày màu xanh đậm viền đen, càng lộ vẻ nho nhã lịch , tác phong nhanh nhẹn, mặc dù còn trẻ, nhưng vì vậy mà lộ ra tuổi già, mà càng trông thành thục chững chạc mị hoặc hơn.

      (*hưu mộc: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.)

      Trong chốc lát, Tề Chính Khuông tới trước mặt Tề Hoàn, ánh mắt rơi vào gương mặt thanh tươi thoát tục của Dương Quân Nhu.

      "Phụ thân." Tề Hoàn khẽ nghiêng người, chặn tầm mắt của Tề Chính Khuông, "Sao hôm nay người trở về sớm như vậy?"

      Tề Chính Khuông gật đầu cái, "Mẫu thân đâu?"

      "Mẫu thân ở trong phòng, muốn đưa Dương tỷ tỷ trở về."

      "Vị này chính là Dương tiểu thư?" Tề Chính Khuông nhìn về phía Dương Quân Nhu, cảm thấy kinh ngạc, nguyên lai đây chính là Dương Quân Nhu theo lời Lục thị.

      Dương Quân Nhu chỉnh đốn trang phục thi lễ, "Bái kiến Tề đại nhân."

      "Dương tiểu thư cần phải khách khí, rảnh rỗi tới chơi nhiều chút." Tề Chính Khuông mỉm cười .

      Trong 19 năm cuộc đời của Dương Quân Nhu, chưa gặp qua nam tử giống như Tề Chính Khuông, tuấn thành thục, lộ vẻ trẻ trung ngây thơ, lại ôn tồn nho nhã, nàng đột nhiên rất là hâm mộ Tề phu nhân, có thể gả cho phu quân tốt như vậy.

      Trong lòng nàng muốn phu quân của mình cũng giống như vậy a.

      Tề Chính Khuông đơn giản mấy câu, liền bảo Tề Hoàn tiễn Dương Quân Nhu, rồi tới thượng phòng.

      "Dương tỷ tỷ?" Tề Hoàn quay đầu nhìn về phía Dương Quân Nhu, thấy nàng ta si ngốc nhìn bóng lưng Tề Chính Khuông, thanh lạnh xuống, "Dương tỷ tỷ, có phải cảm thấy phụ thân cùng mẫu thân ta trai tài sắc ?"

      Dương Quân Nhu chợt lấy lại tinh thần, gương mặt lên chút đỏ ửng khó phát , yên lòng trả lời, "Đúng vậy a, là trai tài sắc."

      "Đúng vậy, là nhiều người như vậy, phụ thân đối với mẫu thân cũng rất tình thâm ý trọng" Tề Hoàn dùng sức cường điều phía sau bốn chữ.

      "Muội muội, đưa đến nơi này là được rồi." Dương Quân Nhu .

      Tề Hoàn bảo Bạch Huỷ thay nàng tiễn Dương Quân Nhu ra ngoài, "Dương tỷ tỷ, tạm biệt"
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 68: Ngày cưới
      Edit: chi.huynhthao
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Dương Quân Nhu mang nha hoàn rời Tề gia, ngồi ở xe ngựa, cúi đầu trầm tư, trong đầu ngừng lên gương mặt làm nàng tim đập thình thịch, nhưng lại nghĩ đến người kia là người mà mình thể được, trong lòng liền cảm thấy chua xót.

      Phụ thân khi còn sống, cho dù trong nhà có kế mẫu, nàng vẫn hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực, huống chi nàng là Dương gia chính nữ, thân phận tôn quý, tự nhiên có chút tâm cao khí ngạo, tầm mắt cũng giống nữ tử tầm thường, những nam tử bình thường nàng đều để vào mắt, trừ phi có bối cảnh xứng với gia thế của nàng, còn phải cùng nàng tâm ý tương thông, trai tài sắc, nhưng nhiều năm, nàng chưa gặp được ai, hôm nay gặp được, mặc dù trò chuyện nhiều, nhưng nàng có thể xác định, chính là ý lang quân mình tìm kiếm. . . . . .

      Đáng tiếc là ý lang quân của người khác.

      Quân Sinh ta chưa sinh, ta sinh Quân lão, hận sinh cùng thời, ngày ngày cùng quân hảo. . . . . . Chỉ hận, chỉ hận khi gặp, quân cưới. (ý là lúc Chính Khuông sinh Quân Nhu chưa ra đời, lúc Quân Nhu ra đời Chính Khuông già rồi, 2 người sinh cùng thời, chỉ hận khi gặp Chính Khuông, lúc ấy cưới thê tử đàng hoàng rồi) Dương Quân Nhu đáy lòng ảm đạm thở dài.

      "Tiểu thư, Tề phu nhân cùng Tề tiểu thư đối với người rất tốt, sau khi đến kinh thành, trừ Nhị phu nhân, cũng may có họ." nha hoàn của Dương Quân, Nhu, Bích Ba giọng , chưa phát giác dị thường của chủ tử nhà mình.

      Dương Quân Nhu nghe như thế, chỉ cười lạnh lắc đầu, " đời này, có người nào vô duyên vô cớ đối đãi tốt với ngươi?"

      Bích Ba chính là nha hoàn ở ngoài cửa trạm dịch cãi cọ cùng lính canh.

      "Nô tỳ thấy, Tề phu nhân tựa hồ rất thích tiểu thư." Bích Ba cười .

      Dương Quân Nhu đôi mắt trầm xuống, "Tề phu nhân phúc khí tốt, có thể gả cho nam tử xuất sắc như Tề đại nhân."

      Bích Ba , "Đó cũng là Tề đại nhân may mắn, có thể lấy được thê tử tốt như Tề phu nhân, tiểu thư, người tương lai cũng gả cho phu quân như Tề đại nhân.

      Cõi đời này sao có thể có Tề Chính Khuông thứ hai đây? Dương Quân Nhu chán nản nghĩ.

      Trở lại Dương gia, Dương Quân Nhu rửa mặt, tới phòng gặp Dương phu nhân.

      "Nhu nhi, con trở lại, mau tới đây xem chút, đây là loại váy dài mới được tân chế." Dương phu nhân năm nay mới ba mươi tư tuổi, sinh ra hai người con trai, phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết, da thịt được bảo dưỡng rất tốt, hồng hào trắng nõn, vóc người như châu tròn ngọc sáng, cùng Dương Uy phu thê tình thâm, Dương Uy cũng chưa từng nạp thiếp, phu thê vô cùng hòa thuận.

      "Thím." Tia ảm đạm kia biến mất mặt, mặt mày mang theo nụ cười nhu hòa dịu dàng, hướng Dương phu nhân thi lễ cái, liền đến bên người nàng, "Váy dài này kiểu dáng mới mẻ độc đáo, ống tay áo rộng là kiểu dáng thướt tha."

      Dương phu nhân , "Lúc trước thấy tiểu nữ nhà người khác ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ta cảm thấy tiếc nuối vì mình sinh nữ nhi, hôm nay vừa đúng, có con ở đây, mau, giúp tiểu thư thay váy, để cho ta xem có đẹp ?"

      "Tiểu thư thiên sinh lệ chất, mặc cái gì đều đẹp mắt." nha hoàn bên cạnh Dương phu nhân cười .

      Dương Quân Nhu càng thêm cảm động, "Thím, người đối với con tốt."

      "Ngốc, ta xem con như nữ nhi của ta, đối tốt với con đối tốt với ai?" Dương phu nhân cười , "Hôm nay ta và thúc thúc con hoàn thành tâm nguyện, tìm được người tốt để gả cho con, như thế, đại ca đại tẩu trời có linh thiêng, cũng có thể cảm thấy vui mừng."

      Dương Quân Nhu thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cổ mảnh khảnh trắng tuyết, "Nhu nhi muốn gả. . . . . ."

      "Nào có tiểu thư nào muốn lập gia đình, hai ngày nữa con đến Tương Vương phủ, nhất định làm cho quý tộc kinh thành giật nảy mình, đến lúc đó, chỉ sợ cửa nhà chúng ta bị đạp phá." Dương phu nhân trêu ghẹo .

      Dương Quân Nhu cắn cắn môi, đỏ mặt đến sau tấm bình phong thay quần áo.



      *************

      Tề Hoàn đưa mắt nhìn bóng lưng Dương Quân Nhu biến mất ở bên ngoài cửa thuỳ hoa, đáy mắt lạnh như băng, môi đỏ mọng mềm mại mím chặt, khẽ phiếm bạch.

      Bất đồng phương thức gặp nhau, bất đồng thời gian, nhưng vẫn xảy ra chuyện giống vậy.

      Nàng phải chưa trải qua tuổi thanh xuân, dĩ nhiên hiểu trong mắt Dương Quân Nhu có động lòng, cũng nhìn ra được Tề Chính Khuông che đậy kinh ngạc rất tốt, nếu như thay đổi, có lẽ kết cục cùng Kiếp trước giống nhau.

      Dương Quân Nhu. . . . . . Cho dù ngươi có thích Tề Chính Khuông thế nào, lần này thể như ý.

      Thân thể của mẫu thân tốt hơn phân nửa, chỉ cần tiếp tục hảo hảo điều dưỡng, nhất định khỏi hẳn, mà nàng, cũng để Dương Quân Nhu có cơ hội xuống tay với mẫu thân.

      việc Tề Hoàn đến bây giờ cũng biết.

      Kiếp trước Dương Quân Nhu có thể nhanh đến gần Tề Chính Khuông như vậy, cũng khiến Tề Chính Khuông động lòng với nàng nhanh như vậy, trong đó có phần rất lớn do Lục thị ngầm cho phép, lúc ấy Lục thị cho rằng mệnh mình còn lâu, biết sau khi nàng tạ thế, Tề Chính Khuông cưới người khác, mà nàng cũng thấy tâm tư Dương Quân Nhu ngay thẳng, nghĩ thầm thay vì để nữ tử khác làm kế mẫu của nữ nhi mình, bằng để Dương Quân Nhu mà mình biết làm, huống chi Dương Quân Nhu là nữ nhân ôn hoà nhã nhặn, hẳn là đối xử tử tế với nữ nhi của mình.

      Cho nên, Lục thị để cho Dương Quân Nhu thay nàng đưa bát súp cho Tề Chính Khuông ở thư phòng, đối với Dương Quân Nhu cùng Tề Chính Khuông ân ái ở thư phòng giả bộ biết, chỉ có thể lúc đêm khuya yên lặng rơi lệ, vì vậy bệnh tình càng nặng thêm, chính nàng cũng biết, mỗi ngày Dương Quân Nhu xuống tay bỏ độc dược vào trong chén thuốc của mình.

      Cho đến chết, nàng cũng biết mình nuôi con sói, biết về sau hại chết nữ nhi của mình. . . . . .

      Tề Hoàn quay người lại, từ từ trở về.

      Còn chưa đến thượng phòng, liền bị Nghênh Hà cản lại, có chút mập mờ, "Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân ở trong nhà chuyện."

      "Vậy ta về trước." Tề Hoàn nhìn bên trong phòng chút, từ lúc về tới giờ, Tề Chính Khuông tựa hồ thường đến phòng của mẫu thân, cũng biết có là có nhiều lời muốn như vậy.

      Lúc vừa mới bước ra tới cửa, liền nhìn thấy Lý mama chạy lại, "Ơ, tiểu thư phải về?"

      "Lý mama." Tề Hoàn cười gật đầu, "Ngươi cầm gì vậy?"

      "Là canh bát tự cho Nhị tiểu thư cùng nhị gia tương lai, hôn kỳ định rồi, phu nhân kêu ta với Liên di nương chút." Lý mama cười trả lời.

      Tề Hoàn con mắt sắc vừa động, khóe miệng lên tia cười, "Hả? Định lúc nào?"

      "Vốn là định mười tám tháng tám sang năm, vừa lúc ấy Nhị tiểu thư sinh nhật mười ba tuổi, nhưng phu nhân cảm thấy hôm đó chạm phải lão gia, liền sửa lại thành mười chín tháng ba." Lý mama .

      Ngày ly hôn tới năm thời gian Tề Hoàn kín đáo nở nụ cười, "Là ngày tốt lành đấy."

      "Dù sao cũng phải đợi tới cập kê mới có thể viên phòng. . . . . ." Lý mama còn chưa hết lập tức ngừng miệng, lúc này mới nhớ tới đại tiểu thư còn chưa lấy chồng, "Tiểu thư, nô tỳ còn phải ."

      Tề Hoàn cười gật đầu, "Ngươi "

      Đúng vậy a, bình thường nữ tử đều là ở mười hai mười ba tuổi liền thảo luận hôn , sau khi cập kê mười lăm tuổi mới được thành hôn, thế nhưng sao lại mau gả Tề Như . . . . . . Hiển nhiên là vì Tề Ngô hai nhà nào đó quan hệ hợp tác, căn bản cân nhắc lập trường của Tề Như.

      Thiếu chút nữa, chính nàng phải gả cho Ngô thế tử rồi, nghĩ đến Tề Như tính toán với mình, Tề Hoàn đáy mắt thoáng qua mạt cười lạnh.

      "Tiểu thư." Bạch Huỷ đưa Dương Quân Nhu ra ngoài trở về, vừa đúng nhìn thấy chủ tử của mình đứng ở ngoài cửa viện ngẩn người.

      "Chúng ta trở về thôi" Tề Hoàn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt .

      lát, Tề Hoàn đột nhiên lại dừng bước, "Hôn kỳ của Nhị muội muội nếu định, làm tỷ tỷ, cũng nên chúc mừng tiếng, thuận tiện xem có cần ta giúp tay a."

      xong, liền tới viện của Tề Như.

      Tề Như phải là ở riêng viện, là ở cùng chỗ với Tề Thụ, chỉ là Tề Thụ thường bị nàng khi dễ, liền thế nào lui tới, ngược lại cùng Tề Huệ chi thứ hai quan hệ tương đối thân mật.

      "Thiệt là, tương lai là Thế tử phu nhân sao, lại đuổi chúng ta ra ngoài."

      "Người ta chính là nhìn chúng ta vừa mắt, đều đem quà tặng của chúng ta đập ."

      ". . . . . ."

      Còn chưa đến gần viện môn, liền nghe được tiếng mắng, cẩn thận nghe, hai thanh này tựa hồ còn có chút quen tai.

      suy nghĩ, Tề Hoàn liền nhìn thấy người chuyện là hai bóng dáng kiều diễm, quả nhiên là hai người lâu gặp mặt Hồng Tụ nhi cùng Hồng Châu nhi.

      Hai nha đầu này vốn chính là Nhữ Nam Hầu đưa cho Tề Chính Khuông, hôm nay Tề Như cùng Ngô thế tử hôn kỳ định, họ nguyên là muốn tới đây nịnh bợ, ai biết mới vừa mở miệng chúc mừng, liền bị Tề Như cầm quà tặng đập ra ngoài.

      "Đại. . . Đại tiểu thư" Hồng Châu nhi ngẩng đầu thấy Tề Hoàn cách họ xa, lập tức hoảng sợ liếc mặt, lôi kéo Hồng Tụ nhi vẫn còn mắng.

      Họ ở Tề gia mặc dù có lão gia thương , kỳ đối với thiếp thất thế nào để ở trong mắt, nhưng nàng vĩnh viễn quên được cảm giác sợ hãi ngày đó bị Tề Hoàn lạnh lùng quát khiển trách, họ sợ Tề Hoàn.

      "Nguyên lai là các ngươi a, nhiều ngày thấy, hai vị phong thái vẫn như cũ a, cả Nhị tiểu thư cũng dám mắng." Tề Hoàn mỉm cười nhìn họ, thanh nhạt .

      Hồng Tụ nhi cùng Hồng Châu nhi phù phù tiếng quỳ xuống, run giọng , "Đại tiểu thư, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ dám"

      "Bị Nhị tiểu thư đuổi ra ngoài? Hai người các ngươi thế nào đụng phải Nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư chúng ta nổi danh là tính tình ôn thuận khéo léo, dễ dàng phát giận." Tề Hoàn cúi xuống nhìn họ, thanh càng thêm êm ái làm người ta như hoa xuân nở.

      Nhưng hai người quỳ hoàn toàn có cảm giác khí mùa xuân, "Nhị tiểu thư tựa hồ thích chúng nô tỳ đưa quà tặng, cho nên. . . . . . Cho nên mới nhất thời nổi giận."

      Tề Như tại sao thích họ đưa đồ, là căn bản thích hôn này, Tề Hoàn trong lòng suy nghĩ.

      "Về sau ở nhà chuyện cẩn thận chút, Nhị tiểu thư cũng phải là người các ngươi muốn chửi chửi, trở về ." Tề Hoàn .

      "Dạ, đại tiểu thư." Hồng Châu nhi cùng Hồng Tụ nhi thở phào nhõm, sau khi dập đầu, vội vàng rời khỏi tầm mắt Tề Hoàn.

      Tề Hoàn vào viện, bảo nha hoàn của Tề Như vào báo.

      bao lâu, thanh tức giận bén nhọn của Tề Như truyền ra, "Tề Hoàn, ngươi cút cho ta, cần ngươi tới mèo khóc chuột, cút ta lạ gì"

      "Nhị muội muội mừng rỡ, thế nào lại nổi giận đây." Nghe được thanh phẫn hận của Tề Như, Tề Hoàn cười vô cùng thư thái, để ý tới tiếng mắng của Tề Như, vung màn cửa lên, cất bước vào trong nhà.
      tart_trung, susu, duyenktn15 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69: Ngươi lại tính cái gì
      Edit : chi.huynhthao
      Beta : Tiểu Đông Tà

      [​IMG]
      [​IMG]


      Cho là nàng rời kinh đô năm, là cái gì cũng biết? là buồn cười.

      Nàng ngại mặc cái gì ở tiệc rượu, càng muốn ra đầu ngọn gió nào, nhưng là phải ngây thơ cho người ta tính toán thành chuyện cười, trong Tề gia ai mới là chủ tử chân chính, các người mở mắt to ra mà nhìn cho .

      Nàng tuyệt đối để bất luận kẻ nào có bất kỳ cơ hội cướp địa vị cùng quyền lực mình nên có.

      "Ân đâu? Sao thấy nàng?" Trầm Hương cầm váy rời , Tề Hoàn cầm sách thuốc lên đọc, ngẩng đầu hỏi Bạch Huỷ bên cạnh cửa.

      "Nô tỳ nhìn chút." Bạch Huỷ đáp tiếng, nhấc chân liền ra ngoài.

      Giây lát, trở lại, "Ngày mai Triệu thiếu gia thi rồi, Ân chuẩn bị điểm tâm lúc vào trường thi cho thiếu gia."

      Thiếu chút nữa quên mất, ngày mai chính là thi khoa cử, Triệu Ngôn Ngọc. . . . . . Chân chính cảnh tượng ngày ấy tới rồi.

      "Mẫu thân lần trước cho ta nhánh Nhân sâm ngàn năm, làm hưng phấn tinh thần đặc biệt tốt, ngươi bảo Ân cắt , mang cho Triệu công tử, muốn thi tốt, phải hảo hảo hưng phấn tinh thần." Tề Hoàn .

      "Dạ, tiểu thư" Bạch Huỷ mặt cười cười, lập tức lại xoay người chạy ra ngoài.

      Trầm Hương kéo lên màn trúc vào, "Bạch Huỷ gặp chuyện tốt gì, chạy nhanh thế ạ?"

      "Ngày mai Triệu công tử thi, nàng tự nhiên cao hứng." Tề Hoàn cười .

      "Triệu công tử nhất định đậu thi Hương." Trầm Hương cười , nàng ở thành Cẩm Châu sinh sống nhiều năm, tự nhiên biết vị công tử kia thuở được gọi là thần đồng có bao nhiêu lợi hại.

      Tề Hoàn khẽ vuốt cằm, mắt rơi vào váy dài màu xanh nhạt cành liễu mảnh.

      Trầm Hương , "Nô tỳ phòng may vá, hỏi tú nương, tú nương lúc đầu còn có cầm nhầm, nô tỳ hỏi phòng may vá có biết đại tiểu thư thích xiêm áo màu gì, vừa đúng quản nghe được, liền vội vàng cầm nhầm."

      Đây mới là màu sắc thường ngày Tề Hoàn thích nhất.

      Mẫu thân rời kinh đô năm, cho dù cẩn thận hơn nữa, cũng có thời gian sơ hở, trong nhà tất cả bốn phòng nhất định đều có người của Liên di nương.

      "Lấy ." Tề Hoàn thanh nhạt .

      Trầm Hương hỏi, "Tiểu thư thử cái sao?"

      " cần, lấy " Tề Hoàn cười cười, lần nữa cúi đầu đọc sách.

      Sau Tề Hoàn , Tề Như mình ở trong phòng ngồi hồi lâu, nghĩ tới mình đến Ngô gia, có thể cả đời cũng thấy được Ninh Triều Vân, nghĩ đến Ninh Triều Vân có thể trở thành tỷ phu nàng, trong lòng nàng hồi quặn đau.

      thể như vậy.

      "Bình nhi, lấy nước, ta muốn rửa mặt." Nàng gọi nha hoàn tới, mặt vừa tràn đầy ý chí chiến đấu.

      Sau khi sạch , Tề Như phải tìm Liên di nương trong nhà.

      "Đem hôn kỳ rời ?" Liên di nương nghe lời này của Tề Như, kinh ngạc kêu ra tiếng.

      Tề Như , " sai, di nương, đại tiểu thư là trưởng tỷ, nàng còn chưa có đính hôn, con đây là muội muội nào có đạo lý thành thân trước nàng."

      Liên di nương nghe là lý do này, thiếu chút nữa tức sặc nước, "Con quan tâm cái này làm chi? Coi như có đạo lý này, lão gia cùng phu nhân cũng gì rồi, người phía dưới ai dám huyên thuyên à? Con gả sớm chút , đó chính là Nhữ Nam Hầu Thế tử thiếu phu nhân, về sau ta ở trong nhà này cũng hãnh diện, đệ đệ ngươi tương lai cũng sợ có đường ra, nếu hoãn, ai biết tương lai có cái gì ngoài ý muốn."

      "Con cũng chỉ nghĩ tới đệ đệ cùng bản thân mình, thế nào lại suy nghĩ chút?" Tề Như hét lên tiếng, hít sâu mấy hơi, mới kiềm chế được lửa giận, "Di nương, nếu như con mà xuất giá trước Tề Hoàn, người khác nhất định ở sau lưng cười chúng ta, chuyện như vậy phụ thân nghĩ tới, con thể nghĩ cho phụ thân, người xem, phụ thân bao lâu rồi tới chỗ của người, người phải nghĩ biện pháp khiến phụ thân nhớ, người cũng có thể trở thành hiền thê trợ giúp phụ thân."

      "Chuyện như vậy rốt cuộc chỗ nào tốt?" Liên di nương nghi ngờ nhìn Tề Như, "Con rốt cuộc trong lòng vẫn còn nhớ tới Ninh Triều Vân"

      Tề Như trong lòng uất ức mà khóc, ngay cả di nương của mình, cũng chỉ muốn lợi dụng chuyện cả đời của mình vì bản thân cùng nhi tử, căn bản nghĩ tới nàng gả có vui vẻ hay , cũng chưa bao giờ nghĩ tới nàng rốt cuộc có nguyện ý hay .

      "Thôi, chuyện như vậy tự con với phụ thân." Tề Như nặng nề buông trong tay, cũng quay đầu lại ra khỏi phòng.

      Liên di nương ở phía sau lưng nàng kêu mấy câu, nàng cũng trở lại.

      Hôm sau, Tề Hoàn hành y, nàng bảo Ân cùng Bạch Huỷ hôm qua bận rộn đến quá nửa đêm mới làm ra tới bánh ngọt đưa cho Triệu Ngôn Ngọc, trời hửng sáng mới ra cửa.

      "Biểu thiếu gia, đây là tiểu thư chúng tôi cố ý bảo nô tỳ đưa cho người, người nếu là cảm thấy mệt mỏi, liền lấy mấy miếng ngâm nước uống..., rất hưng phấn tinh thần đấy." Bạch Huỷ đem hộp gấm chứa miếng nhân sâm đưa cho Triệu Ngôn Ngọc, gã sai vặt bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc muốn thò tay tiếp nhận, nàng trợn mắt nhìn qua, hù đối phương sợ tới mức vội đem tay rụt về lại, "Biểu thiếu gia, người cầm lấy, là tâm ý của tiểu thư chúng tôi đấy." Cười hì hì thả vào tay Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc có chút kinh ngạc, mở ra vừa nhìn bên trong là miếng nhân sâm thượng hạng, gương mặt tuấn mỹ thoáng qua tia nụ cười thản nhiên, "Đây là tiểu thư nhà ngươi cố ý để cho ngươi đưa cho ta hay sao?"

      Bạch Huỷ dùng sức gật đầu, "Tiểu thư rồi, Biểu thiếu gia người nhất định đậu thi Hương."

      "Thay ta đa tạ tiểu thư nhà các ngươi " Triệu Ngôn Ngọc .

      "Dạ." Bạch Huỷ cười đáp ứng.

      Quan Lãng tới đưa Triệu Ngôn Ngọc ở bên nhịn được , "Mau vào thôi, người ở đây như biển người, mặt trời lại lớn, bị phơi chết cũng phải bị xông chết rồi."

      "Biểu thiếu gia, người vào thôi, chú ý nhiều tới thân thể." Ân đem hộp đựng thức ăn bảo gã sai vặt của Triệu Ngôn Ngọc cầm.

      Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt gật đầu cái, liền dẫn gã sai vặt vào trường thi.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, susu, Aliren8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :