1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 23: Đồ cưới của mẫu thân - Mẫu thân đích giá trang

      Bên trong phòng khách Ngọc Trà Hiên, im lặng tiếng động, khí căng thẳng, Trương Trung cùng mấy người quản cùng nhau gật đầu liên tục.

      tại tất cả mọi người trong phủ đều biết đến năng lực của vị đại tiểu thư này, chỉ trong ngày hôm nay xử lý triệt để chuyện của mấy vị di nương kia, bọn họ đều biết, kể cả lão thái thái cũng trị được nàng, huống chi là bọn họ mấy cái nho nô tài, ai dám cả gan muốn tìm chết chứ, mấy người bọn họ nhanh chóng gật đầu.

      "Dạ vâng, tụi nô tài đều ghi nhớ những gì mà đại tiểu thư dặn dò."

      Vãn Thanh khóe môi lộ ra ý cười, mặt như được phủ tầng ánh sáng, nhưng sâu trong ánh mắt là tia tĩnh mịch u, làm cho người ta đoán ra trong lòng nàng suy nghĩ gì.

      Chỉ có điều, mặc dù ôn nhu ấm áp, lại làm cho người ta cảm thấy áp lực, những người đứng trong phòng khách, người nào cũng dám chuyện, cho đến khi thanh mềm mại như nước của nàng vang lên:

      "Nhớ kỹ, làm tốt công việc của mình, xuống ."

      "Dạ, tiểu thư."

      Mọi người đều lui xuống, Hồi Tuyết cung kính dâng trà:

      "Tiểu thư, uống trà."

      Tiểu thư hổ danh là thần tượng trong lòng nàng, khí thế bây giờ của tiểu thư mới chính xác là chủ tử chân chính của Thượng Quan phủ này, là chủ tử của nàng.

      "Ừ " Vãn Thanh gật đầu, tiếp nhận ly trà trong tay Hồi Tuyết, cũng vội uống trà, mà là nhìn Hồi Tuyết:

      " tìm bà vú bên kia, đem đồ cưới năm đó của mẫu thân giao ra, mang thêm vài người qua bên Lan viện, phải đem tất cả mọi thứ trở về, em chắc phải biết nên làm như thế nào chứ?"

      câu cuối cùng mang theo tia tàn nhẫn cùng kiên định, Hồi Tuyết khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, trầm ổn mở miệng: "Dạ, nô tì biết phải làm sao".

      Hồi Tuyết lời bảo đảm ở trước mặt Vãn Thanh xong, liền xoay người ra, trả lại an tĩnh cho phòng khách. Yên Nhiên cùng Thanh Lăng hai người từ ngoài cửa vào, cung kính cẩn thận mở miệng:

      "Tiểu thư, đến giờ dùng bữa tối ".

      "Ừ, chuẩn bị bữa tối ."

      Yên Nhiên cùng Thanh Lăng xuống chuẩn bị, rất nhanh bưng lên, bốn mặn canh, có hai món điểm tâm khác nhau, được đặt ở bên, lúc này bà vú dẫn Đồng Đồng tới.

      "Mẫu thân, mẫu thân."

      Đồng Đồng giống như chú chim sẻ líu ríu mãi, Chiêu Chiêu ở vai bé xoay đầu lại, người khỉ lao thẳng vào trong lòng Vãn Thanh, tranh nhau làm nũng với Vãn Thanh.

      Vãn Thanh khuôn mặt đầy cưng chiều, vươn tay nhàng xoa đầu bé, Chiêu Chiêu được xoa, bèn dùng sức đem đầu đưa đến trước mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh nhịn được bật cười, lại nhàng xoa đầu Chiêu Chiêu, bất đắc dĩ mở miệng:

      "Cái con khỉ con này nha, đúng là biết tranh thủ tình cảm mà."

      Chiêu Chiêu đung đưa cái đầu, vạn phần đắc ý. Đó là điều đương nhiên, ai bảo ta là em của Đồng Đồng đâu, mẫu thân của Đồng Đồng chính là mẫu thân của Chiêu Chiêu.

      "Mẫu thân, con đói bụng."

      Đồng Đồng là rất đói bụng, buổi trưa đánh nhau, hoạt động tốn nhiều sức, bụng sớm kêu rột rột, lúc này vừa nhìn thấy bàn bày đồ ăn thơm phức, nhịn được muốn ăn, nước miếng muốn chảy ra ngoài.

      Vãn Thanh để bé ngồi xuống, bà vú ngồi bên gấp thức ăn cho Đồng Đồng, trong phòng khách hai mẹ con hai người an tĩnh dùng bữa.

      Yên Nhiên cùng Thanh Lăng bên chuẩn bị phục vụ, Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng: "Ta cần người hầu hạ, các ngươi ra bên ngoài chờ ."

      "Dạ, tiểu thư."

      Hai người dám thêm điều gì, lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn có bà vú Trương thị, Trương thị nhìn xem có ai khác, nhanh chóng bẩm báo:

      "Tiểu thư, chuyện đồ cưới nô tì cùng Hồi Tuyết bàn bạc xong, nàng đem rất nhiều người qua lan viện bên kia lấy lại đồ, chỉ sợ là thiếu vài món?"

      Vãn Thanh nhíu mày, vừa ăn cơm vừa lên tiếng: "Hồi Tuyết biết phải làm sao, thiếu chút đồ gì đó, làm cho bọn họ ói ra."

      Những năm gần đây, chỉ sợ tiền lời trong việc buôn bán của bọn họ cũng dư giả căng đầy hầu bao rồi. Nếu như khiến đồ của nàng thiếu vài món, vậy bắt bọn họ ói ra cho bằng được, nàng cũng có đủ lòng từ thiện mà trợ giúp bọn họ.

      Trước mắt nàng còn chưa có tra ra là ai vào năm đó ra tay hãm hại nàng ấy, nếu tra ra là ai động tay động chân, những người đó đừng mơ có kết quả tốt đẹp.
      Bà vú thêm điều gì nữa, trong phòng ăn an tĩnh lại.

      Lan viện kho hàng , Hồi Tuyết phân phó mấy bà tử đem mấy đồ vật này nọ nâng ra ngoài. Toàn bộ quá trình đều giống nhau, đều được so sánh kiểm kê, giống nhau cùng xem qua lượt.

      Đứng cách đó xa là hai mẹ con Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc tận mắt nhìn thấy mấy đồ cưới bị nâng ra ngoài, trong lòng khỏi đau đến tê tâm liệt phế, giống như ai đó lấy máu của bọn họ.

      Nhưng bọn họ còn có biện pháp nào nữa chứ, đồ, bọn họ vẫn muốn giành lại, đống đồ cưới đó là chuẩn bị riêng cho Thượng Quan Tử Ngọc.

      Con Thượng Quan Vãn Thanh đó, nó là cái thá gì chứ, ngờ tới lần này nó trở về, lại thay đổi thành người hoàn toàn khác, chẳng những đoạt lại quyền chưởng gia, còn đoạt trở lại đồ cưới.

      Nhị di nương sắc mặt tái nhợt, thân mình mềm nhũng, chống đỡ nổi, ngã ngồi xuống đất, thiếp thân nha hoàn Hồng Vân đứng bên nhanh tay đỡ lấy thân thể của bà ta, giọng khuyên giải an ủi.

      "Di nương chú ý thân thể, đừng nên tức giận."

      Dù sao đồ cưới này cũng giữ lại được, vì chuyện này mà tức giận đáng, tuy rằng trước mắt đồ cưới bị đem trở về, nhưng vẫn còn ở trong Thượng Quan phủ mà, Thượng Quan Vãn Thanh kia còn chưa có gả đâu, cho nên đồ cưới cuối cùng cũng rơi vào trong tay ai còn chưa biết đâu?

      Thượng Quan Tử Ngọc nhìn mẫu thân còn chịu đựng được nữa, tuy rằng ả ta cũng oán hận, cũng phẫn nộ, nhưng vẫn còn có chút lý trí, khuyên giải an ủi mẫu thân.

      "Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng, cái gì cũng trở lại thôi, Thượng Quan Vãn Thanh tuy rằng trước mắt chiếm được hết mọi thứ, con cũng tin, dựa vào bản lãnh của mẫu thân đấu lại nó, chúng ta thua là thua ở xem thường nó, sau này để ý chút là được."

      Lời Thượng Quan Tử Ngọc chữ cũng xót truyền vào trong tay Hồi Tuyết, Hồi Tuyết cười lạnh.

      Hai người đàn bà này biết xấu hổ, còn muốn nuốt trọn đồ cưới của người khác? Quả nhiên là mẹ hèn sinh con còn hèn hơn, muốn trèo lên cao trở thành người quý phái? Muốn tiếp tục tính kế động tay động chân nữa sao?.

      Nhị di nương nghe nữ nhi xong, lại nghĩ thầm, trong tay mình tốt xấu gì cũng còn có mấy cái cửa hàng, cũng xem như tệ, trong lòng mới dễ chịu ít, sắc mặt hòa dịu lại, nhưng mà bà ta cách nào tận mắt nhìn mấy đồ vật này bị mang ra khỏi Lan viện, liền chống thân mình đứng dậy nhìn Hồi Tuyết.

      "Hồi Tuyết nương cứ từ từ kiểm kê, thân thể của ta có chút mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước."

      xong liền xoay người chuẩn bị rời , đứng phía sau Hồi Tuyết nhàn nhạt mở miệng.

      "Chờ chút, Nhị di nương."

      Nhị di nương dừng bước, nhìn Hồi Tuyết, chỉ thấy trong đêm tối, Hồi Tuyết sắc mặt rất lạnh lùng, tựa như băng tuyết, làm cho người ta lạnh mà rung, theo bản năng mở miệng: "Như thế nào?"

      "Đồ cưới trước sau được đầy đủ, còn thiếu chút, điều này làm cho nô tì trở về biết ăn thế nào với chủ tử của mình, Nhị di nương người vẫn là nên giao hết toàn bộ ra ."

      Hồi Tuyết vừa vừa nhìn trâm phượng được cài đầu Nhị di nương, trâm làm bằng vàng ròng được khảm Trân Châu, ánh sáng chói lọi gây chói mắt, đây chính là trong những vật có trong danh mục đồ cưới, còn có vòng ngọc Phỉ Thúy thượng đẳng đeo tay Thượng Quan Tử Ngọc.

      Nhị di nương theo bản năng vươn tay che đầu, mà Thượng Quan Tử Ngọc rút tay vào, hai mẹ con sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

      tại xung quanh có rất nhiều nha hoàn bà tử, lại ai dám đứng ra chuyện, yên tĩnh chút tiếng động, Nhị di nương cố gắng bình tĩnh, chậm rãi mở miệng:

      "Chỗ nào còn thiếu đồ gì đâu, trải qua nhiều năm như vậy, đồ để ở trong kho, đương nhiên thiếu chút gì đó, ta quản được, muốn ta nơi nào tìm hả?"

      Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, tay lui ở sau kẹp sát vào người, cái vòng ngọc đó là trong những trang sức mà nàng thích nhất.

      Mộ Dung Dịch từng qua, vòng ngọc Phỉ Thúy rất nổi bật khi được đeo cổ tay nhẵn nhụi trắng noãn của nàng, nhìn cổ tay nàng nhắn mềm mại, lúc này có chết nàng cũng giao ra đâu.

      "Hồi Tuyết, ngươi đem đồ cưới trở về , ta cũng tin, chẳng lẽ thiếu vài món, đại tỷ làm khó dễ mẫu thân ta sao?"
      bornthisway011091, Thanh Hằngthuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 24: Thưởng phạt phân minh

      Bên trong Lan viện, Thượng Quan Tử Ngọc trầm giọng ép hỏi Hồi Tuyết, Hồi Tuyết cũng e ngại ả ta, mặt thay đổi, bình tĩnh mở miệng:

      "Nhị tiểu thư lời này là sao? Tiểu thư lệnh cho nô tì lại đây xử lý chuyện này, nô tì phải hoàn thành cho tốt, bằng chính là nô tì làm việc tốt, việc này cùng tiểu thư có quan hệ gì, thỉnh nhị tiểu thư nên làm khó nô tì."

      Hồi Tuyết khiến cho sắc mặt của Thượng Quan Tử Ngọc tái nhợt, vòng ngọc Phỉ Thúy còn giấu ở sau người, nàng muốn đem trang sức giao ra, con ngươi bốc lên lửa giận, hướng về phía nha hoàn trong Lan viện la lên:

      "Lũ người các ngươi đều chết hết rồi sao, chỉ là con nô tì nho thế nhưng lại dám can đảm ra oai ở trong Lan viện, người đâu mau mời đại tỷ của ta đến đây, ta muốn để nàng ta nhìn xem con nô tỳ xảo quyệt này làm thế nào khi dễ chủ tử ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc ra lệnh, Vân Tụ thiếp thân nha hoàn của ả liền xắn tay áo lập tức lên tiếng, xoay người hướng bên ngoài cửa chạy , chuẩn bị bẩm báo Thượng Quan Vãn Thanh.

      Hồi Tuyết làm sao mà cho ả ta có cơ hội trở tay, thân hình vừa động, người nhảy lên, ngăn trở Vân Tụ, cũng lệnh mấy bà tử nàng mang tới:

      "Kéo ả ta lại cho ta, ngày hôm nay nếu có người nào dám kinh động tới đại tiểu thư, cũng đừng trách Hồi Tuyết ta khách khí."

      xong vận công chưởng ra đòn, vệt ánh sáng lóe lên, 'bốp' tiếng đánh nát tảng đá dưới chân. Sau đó nâng mắt nhìn Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, nhanh chậm mở miệng.

      "Nhị di nương, nhị tiểu thư, xin đừng làm cho nô tì khó xử."

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc mặt trắng bệch, hành động này của Hồi Tuyết chắc chắn là cho bọn họ biết. Ngày hôm nay, nếu nàng ta giải quyết xong chuyện này, mẹ con bọn họ, hai người liền đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi chỗ này.

      Lúc này trong Lan viện, xung quanh bỗng chốc im lặng, Vân Tụ bị mấy bà tử mà Hồi Tuyết mang đến giữ chặt lấy.

      Mấy bà tử đó là người bên trong Ngọc Trà Hiên là người của Thượng Quan Vãn Thanh, bọn họ chỉ cần biết, Thượng Quan Vãn Thanh là chủ tử duy nhất của bọn họ, bọn họ căn bản cần để ý tới Nhị di nương cùng nhị tiểu thư.

      Mà người bên trong Lan viện, nhìn thấy Hồi Tuyết ra tay, hoàn toàn bị kinh hãi, ai dám lộn xộn, phải chán sống rồi sao, hơn nữa bây giờ đại tiểu thư cũng phải là vị chủ tử yếu đuối trước kia.

      Trong lúc nhất thời ai cũng mở miệng, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc giận đến sắc mặt biến thành màu xanh đen, thở hổn hển, vất vả hô hấp mới trở lại bình thường, chỉ vào Hồi Tuyết mắng nên lời:

      "Ngươi,… Ngươi,…?"

      Hồi Tuyết lại hề để ý tới hai người đàn bà biết xấu hổ này, nhìn đầu Nhị di nương liếc mắt cái, lại nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc liếc mắt cái, từ từ mở miệng:

      "Nhị di nương thỉnh tháo trâm phượng đầu xuống, đồ vật này người cũng dám cài, tại nên vật quy nguyên chủ , còn có, nhị tiểu thư, vòng tay đeo tay, có phải hay cũng nên gỡ xuống."

      "Hồi Tuyết, ngươi chỉ là con nô tỳ ty tiện ngờ dám cả gan làm loạn."

      Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ tới Hồi Tuyết ở trước mặt người khác dám trực tiếp uy hiếp bắt bọn họ giao đồ mang người ra, vừa xấu hổ vừa lúng túng, thẹn quá thành giận la làng lên.

      Thân mình vì kìm chế mà run rẩy ngừng, trong đêm tối nhìn giống như cành liễu yếu đuối mềm mại, làm người khác vừa nhìn là muốn thương , đáng tiếc Hồi Tuyết có loại cảm tình gọi là thương hương tiếc ngọc, ngược lại sắc mặt càng lạnh hơn.

      "Nhị di nương, nhị tiểu thư, xin phối hợp chút, giao toàn bộ ra, nô tì muốn trở về báo cáo, trừ bỏ hai đồ vật này,.. "

      Hồi Tuyết cúi đầu nhìn chút danh mục đồ cưới, tiếp tục mở miệng:

      "Còn thiếu bộ áo choàng Khổng Tước bằng nhung, bộ áo khoát lông vịt trời, cặp bình sứ Chức Kim Thải, bức tranh Sĩ Nữ Đồ (tranh mỹ nữ)."

      Hồi Tuyết đem toàn bộ những vật bị thiếu lần, sau đó nhìn Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, chậm rãi mở miệng:

      "Nhị di nương cùng nhị tiểu thư để cho bà tử cùng nha hoàn của Ngọc Trà Hiên vào tìm lần ."

      Lời vừa ra, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa chổng vó đất, tức giận biến cả khuôn mặt thành màu gan heo, đứng đều đứng yên.

      Từng người nha hoàn giúp đỡ chủ tử của mình, bực tức cũng dám ra, ràng là đầu thu, ban đêm, lại làm người ta cảm thấy rét lạnh, lâu mới nghe được thanh răng nanh của Nhị di nương vang lên.

      "Hồng Vân, lập tức trở về tìm thử xem có phải nó được đặt ở trong xó xỉnh nào hay , phải cẩn thận tìm cho ta."

      "Dạ "

      Hồng Vân buông ra tay của Nhị di nương, đem người vào, kỳ thực mấy vật bị thiếu kia đều có bị mất.

      Cái áo choàng Khổng Tước nhung cùng áo khoát lông vịt trời, chẳng những quý giá, còn hết sức xinh đẹp, cho nên Nhị di nương cùng nhị tiểu thư mỗi người lấy cái, mặc vào mùa đông để sưởi ấm, về phần cái bình sứ Chức Kim Thải kia, được đặt ở trong phòng cắm hoa của Nhị di nương, Sĩ Nữ Đồ cũng được treo tại phòng khách?

      Nhị di nương đương nhiên là muốn cho bọn bà tử của Ngọc Trà Hiên vào tìm, vừa tìm liền nhìn đến mấy thứ này, thể diện của nàng chỉ có nước quăng vô thùng rác.

      Vốn đeo đồ của người ta liền đủ mất thể diện rồi, nếu những vật khác cũng bị phát , đều bị mẹ con bọn họ chiếm đoạt, về sau còn mặt mũi gặp người.

      Hồng Vân đem người vào lật đông lật tây, Nhị di nương vẻ mặt đầy mặt xấu hổ thêm tức giận, đùng đùng tháo xuống đầu trâm phượng, lại nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, ánh mắt ý bảo con đem vòng tay Phỉ Thúy gỡ xuống, Thượng Quan Tử Ngọc biết cục diện trước mắt phải nàng muốn là được, cho dù mắng chửi lại có người để ý, đánh cũng đánh lại người ta.

      Hơn nữa Hồi Tuyết là phụng mệnh Thượng Quan Vãn Thanh đến làm việc, nàng là trứng chọi đá, nhưng mà, Thượng Quan Vãn Thanh, ngày hôm nay, món nợ này ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chờ đến khi ta gả sang Mộ Dung gia, ta nhất định làm cho ngươi sống bằng chết .

      Thượng Quan Tử Ngọc cắn răng phát ra lời thề độc, đưa tay gỡ xuống vòng tay cổ tay, giao đến trong tay mẫu thân.

      Hai đồ vật đồng loạt giao đến tay của Hồi Tuyết, Hồi Tuyết lấy qua, kiểm tra lần, đưa cho bà tử khôn khéo bên cạnh, bà ta là quản bên trong Ngọc Trà Hiên, Triệu bà tử.

      "Cất vào ."

      "Dạ, Hồi Tuyết nương."

      Triệu bà tử kính sợ mở miệng, dám làm qua loa, lúc trước đại tiểu thư gọi mấy người bọn họ vào tâm , bọn họ đến bây giờ vẫn còn run sợ, tại lại nhìn Hồi Tuyết nương trước mắt này, càng dám khinh thường.

      Lúc này, Hồng Vân dẫn mấy người nha đầu cầm hộp gấm tới, Hồi Tuyết qua, tự mình kiểm tra lần, xác định tất cả mọi thứ đều còn tốt sức mẻ gì, mới mệnh lệnh Triệu bà tử sửa sang lại cho tốt, sau đó phân phó xuống:

      "Đem tất cả mọi thứ nâng trở về Ngọc Trà Hiên ."

      "Dạ, Hồi Tuyết nương."

      Triệu bà tử ra lệnh tiếng, mấy bà tử trong Ngọc Trà Hiên lập tức xông lên, hai người tổ mang thùng rời , cuối cùng cũng còn lại mấy cái rương, Hồi Tuyết liền mệnh lệnh mấy bà tử trong Lan viện cùng nhau đem đồ vật đưa qua.

      Vào thời điểm này, ai cũng dám phản kháng, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lệnh, cả Nhị di nương cùng nhị tiểu thư cũng có ý kiến, huống chi bọn họ chỉ là người hầu trong viện.

      Trong Lan viện, tất cả mọi người đều rời , trong sân trống rỗng chỉ còn lại có vài người, Nhị di nương nhìn hết thảy trước mắt, đau lòng khó nhịn than lên tiếng liền ngất .

      "Mau, giúp mẫu thân ta vào trong "

      Mắt Thượng Quan Tử Ngọc tóe ra tia máu, hàn mệnh lệnh Hồng Vân cùng Vân Tụ, hai thiếp thân nha hoàn cùng mấy bà tử vội vã đem Nhị di nương dìu vào bên trong gian phòng.

      Bên trong Ngọc Trà Hiên, Hồi Tuyết chỉ huy mấy bà tử đem mấy thùng đồ cưới mang tới kho hàng , mới dẫn Triệu bà tử báo cáo.

      "Thưa tiểu thư, toàn bộ đồ đạc đều dựa vào danh mục đồ cưới được thu hồi lại".

      Vãn Thanh đọc sách ở dưới ngọn đèn, khuôn mặt hòa vào trong ánh sáng ngọn đèn, mơ mơ màng màng, trong ánh mắt tỏa ra ngọn lửa nóng bỏng, khóe môi lộ ra nhợt nhạt ý cười, giống như tầng sa mỏng trong suốt, khiến cho cả người xuất trần lúc lúc , nghe Hồi Tuyết bẩm báo xong, hài lòng gật đầu.

      Nàng biết Hồi Tuyết mà ra tay, việc này nhất định thành công, nha đầu kia chẳng những võ công rất cao, hơn nữa đầu óc cũng rất thông minh, có nàng ta ở bên cạnh giống như nàng có thêm cánh tay phải đắc lực.

      "Ừ, xảy ra chuyện gì chứ."

      "Tiểu thư yên tâm, xảy ra chuyện gì."

      Hồi Tuyết cung kính gật đầu, lui qua bên, Vãn Thanh nâng mắt nhìn Triệu bà tử, nhàn nhạt mở miệng:

      "Triệu mama, mấy thứ này bây giờ ở trong kho hàng của Ngọc Trà Hiên, bà là quản bà tử của Ngọc Trà Hiên, về sau mấy thứ này liền do bà trông giữ , nếu là như thiếu dù chỉ là vật , cái mạng già này của bà cũng cần phải giữ nữa."

      Mặc dù cách vừa mềm mại, nhàng lại từ tốn nhưng trong lời lạnh lẽo, khiến cho da đầu Triệu bà tử run lên.

      Tiểu thư bây giờ thể so với trước kia, trước đây yếu đuối vô năng, bọn họ làm hạ nhân cũng vui vẻ thanh nhàn, rất nhiều việc mắt nhắm mắt mở, tại giống nhau, cần phải làm việc hết sức thận trọng, bằng tuyệt đối có kết quả tốt.

      Triệu bà tử nghĩ lập tức kính cẩn nghe theo, tuân lệnh lên tiếng:

      "Dạ, tiểu thư yên tâm , nô tì nhất định ghi nhớ những điều tiểu thư dặn dò, nếu là thiếu vật dù là nhất, nô tì đem mạng mình đến trả."

      "Ừ, vậy là tốt rồi ".

      Vãn Thanh hài lòng gật đầu, ngẩng đầu phân phó Hồi Tuyết: "Lấy mấy xâu tiền cho mấy bà tử tối hôm nay qua bên kia làm việc ."

      "Dạ "

      Hồi Tuyết vào bên trong phòng, rất nhanh lấy ra ba xâu tiền, đưa tới tay Triệu bà tử, Triệu bà tử khỏi sợ hãi, nhất thời dám nhận, dập đầu:

      "Ngại chết nô tì, nô tì dám."

      "Được rồi, nhận lấy , đây là tiền tiểu thư thưởng cho mấy người các ngươi uống rượu, về sau tận tâm tận lực làm việc, những thứ này bao giờ thiếu."

      Hồi Tuyết trầm giọng mở miệng, Triệu bà tử nhận lấy, vui lòng phục tùng, tiểu thư là người thưởng phạt phân minh, liên tục dập đầu cảm tạ...
      bornthisway011091, Thanh Hằngthuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 25: Tin đồn – Lưu ngôn

      Sáng sớm, làn sương mù mỏng bao trùm Thượng Quan phủ, mờ mịt mông lung.

      Ngọc Trà Hiên, từ rất sớm liền vang lên tiếng chuyện, Thượng Quan Đồng bởi vì muốn đến trường, cho nên đặc biệt vui vẻ, mặt trời vừa mới ló dạng, bé liền rời giường, giờ phút này ở trong phòng Vãn Thanh chuyện phiếm.

      "Mẫu thân, con đem Chiêu Chiêu cùng học được ?"

      Bé và Chiêu Chiêu ngày đêm làm bạn, đúng là có thói quen rời xa nó, cho nên mới phải hỏi mẫu thân.

      Vãn Thanh liếc mắt nhìn bé cái, lại nhìn Chiêu Chiêu, chỉ thấy Chiêu Chiêu ngoan ngoãn đứng mặt đất, mắt to tội nghiệp nhìn Vãn Thanh, còn có tầng mỏng manh sương mù, dường như nếu Vãn Thanh ngăn cản, nó liền khóc lên cho xem, Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay chỉ vào trán như trái dừa của Chiêu Chiêu.

      "Ngươi nha, theo Đồng Đồng nhưng cho phép gây chuyện, nếu dám gây rối, về sau liền ở lỳ trong phủ ."

      Đồng Đồng được mẫu thân đáp ứng, bé lập tức reo hò vui vẻ ôm chặt lấy Chiêu Chiêu, người khỉ ôm nhau xoay vòng vòng, Vãn Thanh trở lại ngồi ở trước gương sửa sang lại, cất tiếng hỏi bà vú Trương thị:

      "Bà vú, bà đem theo mấy bà tử nữa theo Đồng Đồng, chăm sóc tốt bọn chúng, mặt khác ta để Mã Thành theo bảo hộ các ngươi, làm việc nên cẩn thận chút."

      "Dạ, nô tì biết."

      Bà vú Trương thị rất thích Đồng Đồng, từ khi gặp được vị tiểu chủ tử này, là tâm hết lòng hết dạ chăm sóc cho bé.

      Vãn Thanh nhìn ở trong mắt, để ở trong lòng, cho nên mới để cho người khác theo Đồng Đồng, mà giao bé cho Trương thị, mặt khác lại để Mã Thành cùng người thị vệ khác theo mọi người, để chắc chắn xảy ra chuyện gì.

      Thượng Quan phủ học đường nằm ở phủ chính bên kia cách đến con phố, mặc dù có hơi xa, nhưng mà cũng đáng quan tâm, cần lo lắng.

      Vãn Thanh thu thập xong tất cả mọi thứ, dẫn bé phòng khách dùng xong đồ ăn sáng, tự mình đưa bé lên xe ngựa, cẩn thận dặn dò nhiều lần.

      "Đồng Đồng, nhất định phải nghe lời của lão sư, ..."

      "Dạ, mẫu thân, con biết."

      xe ngựa, Thượng Quan Đồng cười tủm tỉm vẫy tay chào, cho tới nay bé đều cùng mẫu thân hai người cùng nhau sinh hoạt chung chỗ, tại muốn đến trường học, trong lòng rất là hạnh phúc, cho nên cả người rất kích động.

      Vãn Thanh dặn dò bé, lại nhìn Mã Thành phía sau xe ngựa, nhàn nhạt phân phó:

      "Mã Thành, về sau ngươi phụ trách việc đưa đón Đồng Đồng đến trường học."

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."

      Mã Thành cung kính mở miệng, dám có chút ý kiến gì, lúc này sắc trời còn sớm, Mã Thành cùng hộ vệ khác xoay mình lên ngựa, theo phía sau xe ngựa chậm rãi rời Thượng Quan phủ, đường đến học đường.

      Vãn Thanh đưa mắt nhìn bé, thẳng đến khi thấy xe ngựa chở bé, mới trở lại vào bên trong phủ, Hồi Tuyết theo phía sau nàng, biết nàng có chút bận tâm về tiểu công tử, vội ôn nhu khuyên:

      "Tiểu thư, đừng lo lắng, Đồng Đồng có việc gì."

      "Ta biết bé có việc gì, ta là sợ bé gây , xảy ra chuyện lớn gì thôi?"

      Vãn Thanh cười mở miệng, sắc mặt giãn ra, dù sao bé cuối cùng cũng phải đối mặt với đủ mọi loại người đời này, nàng buông lỏng tâm tình ra chút, coi như để cho bé rèn luyện , về sau mới có thể trưởng thành giống như chim ưng tự do bay lượn bầu trời, xưng bá phương.

      Chủ tớ hai người trở về Ngọc Trà Hiên, Trương quản gia đem sổ sách bên trong phủ cùng tất cả chi phí, thu – chi đưa tới.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh tùy tiện liếc nhìn, hỏi:

      "Chỗ này là tất cả chi phí thu – chi trong phủ sao? Đều là tự cung tự cấp hết sao?"

      Tất cả những việc bên này đúng là phủ bên kia có nhúng tay vào, hơn nữa cũng có phụ tiền bạc, tất cả ăn uống sinh hoạt đều dựa vào mười tám cửa hàng thuộc đồ cưới của mẫu thân lúc trước đem tới mà nuôi sống.

      cách khác.

      Như vậy nhà lớn trong phủ này là được mẫu thân của Vãn Thanh nuôi sống qua ngày. Mà mấy người này lại mang lòng lang dạ sói thế nhưng lại hại chết con của nàng ấy.

      Nghĩ vậy, con ngươi đen nhánh của Vãn Thanh lên tia ánh sáng lạnh, ngẩng đầu nhìn Trương quản gia đứng phía dưới, Trương quản gia nhìn vẻ mặt tiểu thư, bị hù dọa dám ngẩng đầu, cẩn thận đáp lời.

      "Dạ đúng, thưa tiểu thư."

      Vãn Thanh cúi đầu xuống nghiêm túc lật xem thêm lần nữa, cuối cùng ánh mắt rơi xuống doanh thu của mười tám cửa hàng kia, các chi phí thu - chi chỉ là bề ngoài.

      Mấy cửa hàng này chỉ có ra mà có vào, khỏi nhăn mày lại, ràng có doanh thu, lại vẫn tiếp tục mở cửa, hơn nữa mấy cửa hàng này kinh doanh rất tốt, làm sao doanh thu có thể thành như vậy? Khóe môi nhíu lại lạnh lùng hỏi.

      "Là ai quản lý mười tám cửa hàng kia?"

      "Thưa tiểu thư. Vào sáu năm về trước, tiểu thư phân phó nô tài để cho Nhị di nương quản lý"

      Quả nhiên?

      Vãn Thanh thở dài trong lòng, thầm mắng chính chủ của thân thể này. ràng là có mắt tròng mà, người tốt kẻ xấu cũng phân biệt , ả Nhị di nương kia là người vô ơn mang lòng lang dạ sói.

      phải khen nàng ấy, lại đem của hồi môn của mẹ mình giao đến trong tay ả đàn bà kia, dùng đầu gối cũng có thể biết kết quả của mười tám cửa hàng này, sợ là chống đỡ nổi nữa , biết nước phù sa trong đó chảy vào chỗ nào rồi?

      "Ừ, ta biết, ngươi lập tức triệu tập chưởng quầy của mười tám cửa hàng đến đây vào chiều nay, toàn bộ phải có mặt tại đây cho ta".

      "Dạ, nô tài làm ngay."

      Trương Trung thở dài nhõm hơi lui xuống, ở cùng chỗ với tiểu thư, quả nhiên là áp lực nặng nề.

      Tuy rằng mặt nàng luôn tươi cười, chuyện mềm mại nhàng, nhưng toàn thân phát ra khí thế khổng lồ, giận mà uy, còn có ánh mắt kia phát ra tia lạnh lẽo, làm cho lòng người run lên vì sợ hãi.

      Trương quản gia nhanh chóng chạy ra ngoài, dám có nửa phần trì hoãn, lập tức phân phó hạ nhân trong phủ, tìm chưởng quầy của mười tám cửa hàng đến. Tiểu thư muốn gặp bọn họ, chỉ sợ kế tiếp tiểu thư khai đao với mấy lão già kia, phần lớn những người này đều là người thân của Nhị di nương.

      Trong phòng khách, yên tĩnh tiếng động, Hồi Tuyết pha trà, đưa ly tới trong tay Vãn Thanh, cẩn thận mở miệng:

      "Tiểu thư, có phải cửa hàng xảy ra vấn đề gì hay ?"

      Vãn Thanh gật đầu, ý bảo Hồi Tuyết ngồi xuống, lúc này có người ngoài, hai người các nàng ở chung tự nhiên, Hồi Tuyết thành thói quen, tùy ý ngồi ở bên cạnh Vãn Thanh dựa vào ghế tựa, nhìn các chi phí hóa đơn trong tay nàng, còn có các loại thu – chi cùng doanh thu.

      "Ngươi xem, trong này có mấy cửa hàng gần như phá sản, thế nhưng lại lấy doanh thu của mấy cửa hàng khác chống đỡ lẫn nhau, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày mười tám cửa hàng cùng nhau phá sản, toàn bộ đều phải đóng cửa."

      Hồi Tuyết nghe Vãn Thanh xong, đưa tay lấy đống hóa đơn trước mặt nàng, chi chít chữ số như ma trận.

      ra, nàng nhìn là thấy đau đầu, cũng phát được sai sót gì bên trong đó, nhưng mà tiểu thư thế nhưng chỉ liếc mắt cái liền nhìn thấu, lợi hại, nàng là càng ngày càng lợi hại.

      "Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?"

      "Dẹp hết mấy cái cửa hàng có doanh thu, bán chúng , về phần mấy cửa hàng còn lại, phải có kế hoạch kinh doanh tốt, cũng đủ chi phí sống qua ngày, nhưng mà nếu để cho ta phát có người động tay động chân ở trong này?"

      Vãn Thanh cười lạnh, mặt lạnh như băng. Đúng lúc này, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng hai người từ ngoài cửa tới, Hồi Tuyết liền đứng lên, chậm rãi mở miệng:

      "Có chuyện gì sao?"

      Hai tiểu nha hoàn quỳ đất, kích động mở miệng.

      "Thưa tiểu thư, buổi sáng hôm nay, trong Sở kinh có rất nhiều tin đồn được phát tán rộng rãi?"

      Vãn Thanh nghe hai nha hoàn , liền có chút hứng thú, buông hóa đơn trong tay ra: "Ừ, tin đồn gì?"

      Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, dám , đứng ở bên, Thanh Lăng cẩn thận bẩm báo:

      "Là chuyện liên quan đến tiểu thư, tụi nô tỳ dám ?"
      bornthisway011091, Thanh Hằngthuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 26: Cái gì gọi là tóm tắt lý lịch cá nhân?

      Trong phòng khách, Vãn Thanh từ từ nâng lên ly trà, nhàng hớp ngụm, cũng nóng lòng, nàng dáng vẻ nhàn nhã, khuôn mặt trong sáng, giống như đóa hoa sen nhiễm bụi trần, thánh thiện mà thanh cao.

      Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nhìn có chút thất thần, quỳ bất động, dám quấy rầy đến tiểu thư, bây giờ đại tiểu thư cùng lúc trước hoàn toàn khác nhau, nàng luôn tĩnh mịch, thanh cao, tốt đẹp, nhưng lại vô tình mang theo tia thần bí.

      ", đối với các ngươi còn có chuyện gì mà mở miệng được, hửm?"

      Vãn Thanh lên tiếng, thanh dễ nghe thản nhiên vang lên. Tuy thanh rất ôn nhu, nhưng Thanh Lăng cùng Yên Nhiên lại dám khinh thường, cúi đầu nhìn mặt đất, cẩn thận cân nhắc dùng từ.

      "Có người tiểu thư biết liêm sỉ, chưa cưới sinh con, đồi phong bại tục, còn bị người Mộ Dung phủ từ hôn."

      "Còn có người , tiểu thư là bị người kê đơn hãm hại, cho nên mới phải mang thai sinh con, vậy mà còn bị Mộ Dung gia từ hôn."

      Hai nha hoàn xong, vụng trộm đánh giá sắc mặt Vãn Thanh, đáng tiếc khuôn mặt Vãn Thanh từ đầu đến cuối cũng thay đổi, thanh tao như nước, bên uống trà bên nghe, đợi cho đến khi Thanh Lăng cùng Yên Nhiên xong, vẫy tay:

      "Tốt lắm, hai người các ngươi xuống , người ta cũng có điều gì đúng, miệng ở người họ, thích cứ ."

      Hai tiểu nha hoàn vốn muốn mượn chuyện này, tạo dựng lòng tin của đại tiểu thư đối với bọn họ, khiến nàng cảm thấy bọn họ là người của nàng, tiếp xúc nhiều với bọn họ hơn, về sau bọn họ nhất định nghe lời đại tiểu thư.

      Nhị di nương tại thất thế, bọn họ chỉ cần nịnh bợ đại tiểu thư, còn cần phải sợ người trong Lan viện kia sao, nhưng bọn họ nghĩ tới, tại lại là loại tình huống này, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng thất vọng lui ra ngoài.

      Hồi Tuyết đợi Thanh Lăng cùng Yên Nhiên lui xuống, mới mở miệng:

      "Tiểu thư, nghĩ tới bọn Tôn Hàm hành động nhanh như vậy, chuyện tình quả nhiên được truyền ra."

      "Ừ."

      Vãn Thanh gì, nhắm mắt suy nghĩ, hai nha hoàn Thanh Lăng cùng Yên Nhiên này, là hai người nha hoàn mà sáu năm trước Vãn Thanh tin tưởng nhất, là thiếp thân nha hoàn của nàng ấy, như vậy có phải là hai người bọn họ kê đơn hãm hại nàng ấy hay ?.

      Nếu quả là bọn họ động tay động chân, như vậy người đứng sau là Nhị di nương, hay còn có ai khác nữa?

      Lúc đó nếu Hồi Tuyết có ở đây, có khả năng phát sinh chuyện gì, nghe Hồi Tuyết bị nàng ấy phái giữ kho, cho nên liền bị người khác thừa cơ kê đơn.

      đến cùng, vẫn là trách chính chủ của thân thể này vào sáu năm về trước kia quá ngu ngốc mà, tin vào người nên tin, hơn nữa rất yếu đuối vô năng, ràng là tiểu thư dòng chính thất, thậm chí ngay cả di nương đều xử lý xong.

      Vãn Thanh nghĩ, biết nên tức giận hay là nên vui mừng, tất nhiên nàng cũng là bởi vì chính chủ chết mà có thể sống lại .

      "Tiểu thư, làm sao vậy?"

      Hồi Tuyết thấy chủ tử phản ứng, có chút khẩn trương mở miệng, Vãn Thanh nhìn lên, lắc đầu:

      "Ta suy nghĩ chuyện sáu năm về trước? Thanh Lăng cùng Yên Nhiên, hai nha đầu này có tham gia vào ?, nếu là các nàng động tay động chân, người đứng sau là Nhị di nương hay còn có người khác?"

      "Tiểu thư muốn là, Thanh Lăng cùng Yên Nhiên hạ mị độc tiểu thư sao?"

      Hồi Tuyết xong, sắc mặt liền tương đối khó nhìn, tay nắm chặt, giận điên người hung hăng mở miệng: "Em tha cho bọn họ."

      Dứt lời, nhưng lại ra ngoài, hiển nhiên là muốn trừng trị Thanh Lăng cùng Yên Nhiên hai con nha đầu đáng chết kia, Vãn Thanh vừa thấy, nhanh chóng cản trở nàng ta:

      "Hồi Tuyết, đừng xúc động."

      Nàng biết nha đầu kia là lòng thương nàng, cho nên mới kích động như thế, nhưng mà các nàng vội mà trừng phạt hai đứa nha đầu kia, mà là muốn tìm ra là ai sai bọn họ kê đơn.

      "Em khoan hãy động vào bọn chúng, đả thảo kinh xà, đến lúc đó người đứng sau lưng chạy mất, chúng ta liền chết có đối chứng ."

      Vãn Thanh xong, Hồi Tuyết đứng yên bất động, biết bản thân mình lỗ mãng, thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn của tiểu thư, tiểu thư thông minh như vậy, biết làm như thế nào, cho nên đứng yên, đến trước mặt Vãn Thanh:

      "Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào đây?"

      "Em có việc gì , trước cứ chú ý hành động của hai nha đầu kia, ta nghĩ biện pháp làm cho bọn họ lộ ra nguyên hình ."

      "Dạ được, nô tì tuân lệnh."

      Hồi Tuyết trả lời, thêm gì, bây giờ tiểu thư khiến nàng rất an tâm, cam tâm tình nguyện nghe lệnh làm việc.

      Thời gian qua nửa ngày, Vãn Thanh đều ở tại Ngọc Trà Hiên chỉnh sửa lại sổ sách, đợi cho tới buổi trưa, chỉ ăn chút điểm tâm đơn giản, liền nghỉ trưa trong chốc lát, trước khi ngủ bỗng nhớ tới bé đến, khỏi tò mò, biết bé như thế nào rồi?

      Học đường bên kia nghỉ trưa là ở tại trường trở lại phủ dùng bữa được, đợi cho đến khi nàng tỉnh ngủ, Trương quản gia chờ sẵn ở trước sân, chưởng quầy của mười tám cửa hàng đều tới.

      Hồi Tuyết hầu hạ Vãn Thanh rửa mặt súc miệng, chủ tớ hai người lại thêm vài nha hoàn bà tử bên trong Ngọc Trà Hiên, đám người chậm rãi hướng phòng khách chính của Thượng Quan phủ mà .

      Phòng khách chính, lúc này ngồi mười mấy người chưởng quầy, có người lớn tuổi, người trẻ tuổi, kẻ béo, người gầy, giờ phút này nhao nhao ầm ĩ chuyện.

      "Nghe tại quyền chưởng gia lại trở về trong tay Thượng Quan đại tiểu thư."

      "Nàng ta có thể quản được ?" Có người hoài nghi.

      "Dù sao chúng ta chỉ cần phụ trách công việc của mình tốt là được rồi."

      Quản gia Trương Trung dẫn đám hạ nhân đứng ở trước cửa trông ngóng nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy đám người chậm rãi tới, vội cung kính mở miệng:

      "Gặp qua đại tiểu thư."

      thanh bên ngoài vang lên, bên trong liền yên lặng, mọi người đồng loạt nhìn trước cửa, chưa thấy bóng người đâu, chỉ nghe thấy thanh ràng dễ nghe vang lên:

      "Đứng lên , mọi người đến đông đủ."

      "Dạ đúng, thưa tiểu thư."

      Trương Trung theo phía sau Vãn Thanh đáp lời, cùng vào.

      Phòng khách chính, mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt chói sáng, mặt bộ áo màu xanh nước biển chậm rãi tới, quanh thân nhàn nhã và thanh lịch, khuôn mặt mang theo nụ cười tựa như ánh sáng mặt trời, như nắng ấm tràn vào bên trong phòng khách.

      Làm người ta tự chủ được mà ngừng hô hấp, gương mặt trong sáng làm rung động lòng người, con ngươi đen nhánh sâu xa như vực sâu đáy, khóe môi như được vẽ ra tạo đường cong duyên dáng, như đóa Bạch Liên hoa nở rộ, như sóng nước dập dờn trong hồ nước tinh khiết nhiễm bụi trần.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng chút tiếng động cũng đều có, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, Trương Trung đến chỗ ngồi, còn lại nha hoàn bà tử đều chờ ở ngoài cửa.

      Mười mấy người đứng trong phòng hoàn toàn phản ứng, rất nhiều người đơ mặt ngẩn người mà nhìn người con trước mắt này, ấy là Thượng Quan Vãn Thanh sao?

      Mặc dù khuôn mặt có chút giống, nhưng là xinh đẹp kia, ánh sáng chói mắt kia, hoàn toàn giống con nhóc yếu đuối vô năng trước kia, lại càng giống bình thường, đây là sao?

      Vãn Thanh ngồi ở chỗ cao, Trương Trung quét mắt nhìn mấy người bên dưới, thấy bọn họ có hành lễ, khỏi tức giận mở miệng:

      "Còn mau bái kiến đại tiểu thư."

      Mọi người phản ứng kịp thời, thầm ảo não, nghĩ tới bọn họ thế nhưng nhìn nhìn đến ngây người, rất nhiều người cúi đầu, nhanh chóng trấn tĩnh, trầm giọng mở miệng:

      "Gặp qua đại tiểu thư."

      Vãn Thanh nhìn qua, nâng mắt liếc cái, cuối cùng vẫy tay:

      "Đều ngồi xuống , ngày hôm nay kêu các vị lại đây là có chuyện cần thương lượng."

      Mọi người ngồi xuống, cùng nhau nhìn Vãn Thanh, có bất kỳ nghi ngờ gì nữa, ngồi an tĩnh ở trước mắt kia, khí thế làm người khác thể nào có thể coi thường được. Bọn họ là người chuyên nghiệp, liếc mắt cái liền có thể nhìn ra, này phải là người đơn giản, cho nên bọn họ vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng.

      "Mời đại tiểu thư phân phó."

      Vãn Thanh nhíu mày, khóe môi ý cười sâu hơn, nhưng mà lời lại lạnh lùng:

      "Ta nghĩ cần phải xem xét lại các cửa hàng kinh doanh dưới quản lý của các vị, trong lòng mọi người chắc đều hiểu , nay có vài cửa hàng xảy ra vài vấn đề, lỗ vốn mấy lần, lại vẫn cố gắng chống đỡ, thậm chí còn làm cho mấy cửa hàng khác điều động vốn qua nhưng cũng có doanh thu."

      Thanh dễ nghe mang theo sắc bén hàn ý, mấy người kia mặt đổ mồ hôi lạnh, có chút được tự nhiên, nhưng còn có rất nhiều người rất bình tĩnh, là những người có cửa hàng xảy ra vấn đề gì, còn mấy người tuôn mồ hôi như mưa, tất nhiên là những người quản lý mấy cửa hàng xảy ra vấn đề.

      Bất quá ai cũng gì, Vãn Thanh cũng muốn nghe đến bất luận lý do biện giải gì, nàng chỉ muốn làm chuyện mình cần làm ngay bây giờ.

      "Ta triệu tập các ngươi lại đây, là muốn điều chỉnh chút về chuyện của cửa hàng, trong đó có tám cửa hàng là xảy ra vấn đề, cho nên ta muốn đóng cửa tám cửa hàng kia, còn dư lại mười cửa hàng vẫn tiếp tục kinh doanh bình thường, nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc cho ta, ta nghĩ muốn thay đổi số điều."

      Vãn Thanh dứt lời, phía dưới lập tức vang lên tiếng chuyện riêng, càng càng lớn, cuối cùng chụm đầu kề tai nghị luận, đóng cửa tám cửa hàng, liền có tám người chưởng quỹ còn chén cơm để ăn.

      Cho nên những người đó tức đến nổ đom đóm mắt, nhà lớn trong nhà còn chờ họ nuôi sống đó, trong lúc nhất thời tiếng ồn ào ầm ĩ ngừng, người người đều khó xử của mình, nhầm muốn giữ lại cái chức chưởng quầy kia.

      Vãn Thanh lạnh lùng nhìn những người này, căn bản thèm để ý, chờ thời điểm bọn đến miệng đắng lưỡi khô, mới chậm rãi mở miệng:

      "Ngừng "

      Phía dưới lập tức an tĩnh lại, tất cả đều nhìn thanh tao kia, chỉ thấy nàng nhã nhặn mở miệng:

      " phải các ngươi cứ kể khổ ra là giữ được chức vụ, hoặc là trong quá khứ người nào có công lao lớn hay , gia đình khó khăn, những việc ta đều chấp nhận.

      tại ta muốn trực tiếp phỏng vấn tuyển người, chính là dựa theo thực lực của mười tám vị chưởng quầy đây, những người nào ưu tú nhất được ở lại, điều mà được gọi là làm việc lâu năm hay có công lao hay gia đình khó khăn quan hệ.

      Mỗi người các ngươi viết phần tóm tắt lý lịch cá nhân, lại viết phần về việc kinh doanh những năm vừa qua của cửa hàng mà các ngươi thấy hài lòng nhất, tương lai làm như thế nào để phát triển kinh doanh tiếp.

      Mặt khác đem những khách hàng cùng những thương gia thường lui tới làm ăn, buôn bán với cửa hàng đều viết hết ra cho ta."

      Vãn Thanh dứt lời, phía dưới liền có người lên tiếng hỏi:

      "Xin hỏi đại tiểu thư, cái gì gọi là tóm tắt lý lịch cá nhân?"

      Rất nhiều người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng chưa từng nghe qua mấy cái từ này, Vãn Thanh cười mở miệng:

      "Chính là các ngươi tên gọi là gì, trình độ học vấn, từng làm ở nơi nào trước đây, làm những việc gì, tinh thông những việc gì, đó chính là tóm tắc lý lịch cá nhân."

      "Ồ, tiểu nhân biết ."

      Trong lúc nhất thời rất nhiều người giọng thầm, đối với cách làm việc của vị đại tiểu thư này cảm thấy rất mới mẻ, biết nàng muốn những thứ này để làm gì.

      Chậm rãi liếc nhìn mấy người đứng bên dưới, lên tiếng:

      "Được rồi, đều trở về , sáng sớm ngày mai liền đem mấy thứ này giao cho Trương quản gia, đến lúc đó ta cho người thông báo, nếu như là tiếp tục liên nhiệm, trừ bỏ tiền công hàng tháng, cuối năm chia hoa hồng, đại khái tương đương với hai năm tiền công của các vị."

      Phía dưới, ánh mắt mọi người lóe ra ánh sáng rực rỡ, trừ bỏ thể tin được, còn có tia kích động.

      nam chính lên sàn vào chương sau

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 27: Ngốc thế tử Hạ Hầu Mặc viêm

      Sắc trời tối, mặt trăng treo ngọn liễu.

      Bên trong Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh thong thả bước qua lại, thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, bé nên sớm trở lại, làm thế nào mà đến bây giờ vẫn chưa trở về, khỏi nóng lòng, Hồi Tuyết cũng nóng lòng, khỏi khuyên chủ tử.

      "Tiểu thư, đừng lo lắng, xảy ra chuyện gì đâu, nếu có chuyện, Mã Thành cùng đám người bà vú trở về bẩm báo, có lẽ bọn họ trở lại rồi."

      Hồi Tuyết vừa xong, Vãn Thanh buông lỏng ít, đến phòng khách ngồi xuống ghế.

      Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Yên Nhiên vội vàng vào:

      "Tiểu thư, tiểu thư, Mã Thành cùng bà vú trở lại, đứng chờ ở bên ngoài"

      Vãn Thanh ngẩng đầu, con ngươi u ám, nhìn nét mặt của Yên Nhiên, ràng là bé xảy ra chuyện, vừa nghĩ như vậy, gương mặt liền chuyển sang lạnh lùng, trầm giọng:

      "Cho bọn họ vào?"

      "Dạ."

      Yên Nhiên lui ra ngoài, ngoài cửa có mấy người đến, đầu là bà vú Trương thị cùng bà tử khác, khóc đến đỏ con mắt, theo sau là Mã Thành cùng hộ vệ, tuy rằng khóc, nhưng mà sắc mặt cũng rất khó coi, bốn người vừa đến, bịch tiếng quỳ xuống, phát ra thanh rất lớn.

      "Tiểu thư, tiểu công tử thấy nữa, nô tì cùng mấy người tìm khắp học đường, cũng tìm được tiểu công tử."

      Bà vú Trương thị xong, khóc đến thở ra hơi, thiếu chút nữa thở nổi.

      Những người khác trầm mặc cúi đầu, chờ đại tiểu thư trách phạt.

      Con thấy đâu, tim Vãn Thanh căng thẳng muốn nổ tung, trong đầu lên đủ loại hình ảnh, bị bắt cóc, bị đánh đập, bị bán , bị…?

      Tóm lại càng nghĩ càng loạn, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, người luôn luôn trầm ổn bình tĩnh như nàng, giờ phút này thế nhưng câu cũng xong, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng là mảnh tái nhợt, đôi mắt sâu như biển, sóng nổi cuồn cuộn.

      Trong phòng, yên lặng tiếng động, ai cũng gì, chỉ có bà vú Trương thị ngẫu nhiên phát ra tiếng nức nở.

      Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn có thanh thở hổn hển truyền vào:

      "Thanh nhi, Thanh nhi, Đồng Đồng như thế nào? Đồng Đồng như thế nào?"

      nghĩ tới Đồng Đồng thấy đâu, lại kinh động đến Thượng Quan Hạo, ông vừa trở về phủ liền vội vàng chạy tới.

      Vãn Thanh nhìn phụ thân Thượng Quan Hạo, nhìn khuôn mặt nôn nóng của ông, trong ánh mắt tất cả đều là lo lắng, bộ dáng kích động, lại nhìn người quỳ trong phòng, tất cả mọi người vì thấy Đồng Đồng mà lo lắng, mà nàng thế nhưng mất bình tĩnh, con là hạng người gì nàng còn biết sao?

      Có thể từ trong trường học ra ngoài, ra là bé là tự mình ra, cùng người khác quan hệ, như vậy bé nơi nào? Vừa nghĩ, vừa đứng lên, đến trước mặt Thượng Quan Hạo:

      "Phụ thân đừng nóng vội, con nghĩ Đồng Đồng có việc gì đâu, bé nhất định là có chuyện gì đó nên ra ngoài chơi thôi."

      xong nhìn Mã Thành:

      "Mã Thành, ngươi mang hai người ra ngoài tìm thử xem."

      "Dạ, tiểu thư."

      Mã Thành thấy tiểu thư cũng có trách phạt , nhận lệnh dẫn người tìm bé, trong lòng tràn đầy cảm động, đứng dậy dẫn mấy người hộ vệ rời tìm người.

      Vãn Thanh nhìn bà vú Trương thị cùng bà tử kia:

      "Bà vú, các ngươi đến trước cửa phủ trông chừng, Đồng Đồng vừa về đến liền dẫn bé tới gặp ta."

      "Dạ, tiểu thư."

      Bà vú cùng bà tử khác lui ra ngoài, trong phòng khách an tĩnh lại, Thượng Quan Hạo khẩn trương mở miệng hỏi:

      "Thanh nhi, là ai mang Đồng Đồng ?"

      "Phụ thân đừng nóng vội, ngồi xuống , con nghĩ Đồng Đồng nhất định là muốn tránh né đám người Mã Thành cùng bà vú nên lén ra ngoài chơi, biết bé muốn đâu, làm gì?"

      Vãn Thanh trong lòng khỏi tức giận, Đồng Đồng lần này làm việc quá mức, chờ bé trở về, nhất định phải cùng bé chuyện nghiêm túc tốt mới được, bé như vậy làm cho biết bao nhiêu người khác phải lo lắng, khiến cho những người mến bé phải vì bé mà đau lòng.

      Thượng Quan Hạo nghe Vãn Thanh xong, nơi nào còn ngồi yên được, xoay người ra ngoài:

      " được, ta đem người ra ngoài tìm chút, nhất định phải tìm được Đồng Đồng."

      xong sải bước ra, triệu tập mọi người ra ngoài tìm Đồng Đồng.

      Trong phòng khách, Hồi Tuyết thong thả bước đến trước mặt Vãn Thanh, trầm ổn mở miệng:

      "Tiểu thư, có việc gì đâu, Đồng Đồng thông minh như vậy, người bình thường căn bản động được vào bé."

      "Ừ, ta biết, chính là hành động của bé lần này quả quá giới hạn cho phép rồi, thế nhưng dám làm ra loại tình này."

      Vãn Thanh trong lòng tuy rằng rất lo lắng, nhưng hễ nghĩ tới hành vi lần này của bé rất tức giận, buồn bực, trở lại ngồi vào bên ghế dựa...

      Lan viện, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc lúc này biết tin, biết tìm thấy Thượng Quan Đồng, bên Ngọc Trà Hiên loạn thành nùi, khỏi cao hứng hoa tay múa chân, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn mẫu thân.

      "Đáng đời, cái thằng con hoang kia tìm thấy, là làm lòng người thoải mái mà, cần biết là ai bắt nó, tốt nhất nên giết nó chết quách , làm cho con Vãn Thanh đáng chết kia phải sống thống khổ suốt cuộc đời."

      Nhị di nương nghe con xong, khỏi gật đầu:

      "Ừ, đúng vậy. Tốt nhất nên bị chết thảm chút, còn phải để cho con Thượng Quan Vãn Thanh chết tiệt kia nhìn tận mắt, ta nghĩ điều đó nhất định có thể ép điên nó, đến lúc đó quyền chưởng gia, đồ cưới hay bất cứ cái gì phải lại trở vào trong tay của chúng ta sao?"

      Nhị di nương càng nghĩ càng vui vẻ, có vẻ như rất vui nếu Thượng Quan Đồng bị giết, Thượng Quan Vãn Thanh biến thành người điên, khỏi cười ra tiếng.

      Mẹ con hai người giống như người điên cười lăn cười bò, mấy bà tử đứng trông chừng ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau, ai cũng dám lên tiếng, chỉ dám ở trong lòng thầm, Nhị di nương cùng nhị tiểu thư chẳng lẽ điên rồi?

      Trời càng ngày càng tối, bên trong lẫn bên ngoài Ngọc Trà Hiên đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng mông lung bao phủ trong viện lẫn ngoài viện.

      Trong sân rộng lớn, chút tiếng động, bọn hạ nhân đường đều dè dặt cẩn trọng, tiểu công tử thấy đâu nữa, đại tiểu thư nóng giận, ai dám vào loại thời điểm này gây chuyện, còn phải là muốn sống nữa sao.

      Vào lúc này, tiếng dễ nghe từ trước cửa vang lên.

      "Mặc Viêm, mau vào, cho ngươi nhìn thấy mẫu thân của ta."

      Tiếng non nớt dễ nghe như chim Hoàng Yến, thanh vừa vang lên, mấy bà tử chờ đợi ở phía trước cửa mở to hai mắt, nửa ngày ra lời, cuối cùng có người phản ứng kịp, nhanh chóng chạy vào bên trong, vừa chạy vừa la lên:

      "Tiểu công tử trở lại, tiểu công tử trở lại."

      Lập tức, trong sân Ngọc Trà Hiên vang lên thanh như tiếng sấm, đầy tiếng hoan hô, chỉ thiếu đốt pháo pháo ăn mừng.

      Trong phòng khách, có người vào bẩm báo: "Đại tiểu thư, tiểu công tử trở lại, tiểu công tử trở lại."

      Vãn Thanh nghe vậy, buông lòng cả tâm xuống, nhưng rất nhanh chuyển sang phẫn nộ cực điểm, sắc mặt bao phủ tầng băng sương, đôi mắt thâm u khó hiểu, vẫy tay cho hạ nhân bẩm báo lui ra ngoài.

      Hồi Tuyết xem thần sắc của chủ tử, biết nàng tức giận, chỉ sợ Đồng Đồng nếm mùi đau khổ, liền ôn nhu mở miệng:

      "Tiểu thư, trước đừng tức giận, Đồng Đồng là đứa hiểu chuyện, trước nghe bé chút ?"

      Vãn Thanh chuyện, lúc này thấy bóng dáng nhắn của Đồng Đồng xuất , bé vui vẻ hân hoan kêu lên:

      "Mẫu thân, mẫu thân con trở về, con trở về rồi."Hoàn toàn có mất tích.

      thấy bé tự giác, hoặc là bất an, chạy thẳng vào trong phòng khách, bên chân là Chiêu Chiêu, trong tay còn lôi kéo thêm người, người con trai cao lớn tuấn tú cực kì.

      ngồi, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết ngây ngẩn cả người, ánh mắt dời đến người con trai kia, cùng nhau nhìn về phía người con trai kia xuất , gương mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng mịn tựa như tuyết, đôi bờ mi cong như ngọn núi, ánh mắt tựa như ánh sáng rực rỡ lúc bình mình, khóe môi lộ ra ý cười.

      Lại giống như ánh mắt của con nít, trong sáng, sạch , nhiễm bụi trần, Vãn Thanh đón nhận tầm mắt kia, nội tâm lộp bộp, thanh vang lên, tâm bỗng chốc chìm đến đáy cốc.

      Hồi Tuyết kinh hãi la lên:

      "Tiểu thư, đây phải là ngốc thế tử Hạ Hầu Mặc Viêm của Hán Thành vương phủ sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :