1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28


      Tần Dịch Hoan thấy miệng đắng lưỡi khô, khí nóng ngừng dâng trào, bàn tay nhắn mảnh khảnh của nắm lấy cổ tay , cảm giác trắng nõn mềm mại xuyên thấu qua da thấm vào trong máu, để cho sợi dây căng chặt trong đầu càng có xu thế đứt đoạn.

      Lý trí rằng nên lập tức tránh khỏi , nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, nhưng hai chân dường như phải là của mình nữa, làm thế nào cũng chẳng dời bước được. Thậm chí ngay cả thân thể cũng cứng đờ, chỉ sợ cảm giác mỹ diệu mà giày vò người ấy là thoáng qua, có bắt cũng chả được.

      "Tiểu Kiều, buông ra." Giọng khàn khàn nguy hiểm, giống như lữ khách bị đói khát lâu trong sa mạc, giọng điệu đều mang theo sóng nhiệt bức người, từng đợt rồi lại từng đợt đánh tới.

      "Em.....Em có thể giúp ....." Triệu Ngạn Kiều cúi đầu cắn môi, giọng lí nhí phát ra từ giữa hai cánh môi xinh đẹp giống như nước suối,=’’;’’l:l;el3qy,,,uy-do.,o-,. róc rách lướt qua trái tim , mang theo vị ngọt sóng sánh, hoàn toàn chả cần làm gì nhiều cũng đủ để điên cuồng vì .

      "Em tự tìm đó!" Tần Dịch Hoan nặn ra câu từ trong kẽ răng rồi bất ngờ tập kích Triệu Ngạn Kiều, cúi đầu gặm gặm cần cổ trắng nõn của .

      Triệu Ngạn Kiều kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng quần ngủ bị linh hoạt kéo xuống, hai bắp đùi trắng như tuyết lộ ra trong khí, xấu hổ run rẩy. là giúp đỡ chứ có là dùng chính giúp đỡ đâu! Triệu Ngạn Kiều nóng nảy, vội vàng giơ tay đẩy Tần Dịch Hoan.

      "Em......Bây giờ em còn chưa thể......"

      " biết rồi, biết rồi.....Em ngoan ngoãn , nên ầm ĩ." Tần Dịch Hoan liềm hôn xương quai xanh tinh xảo của , đầu lưỡi ở phía lưu luyến , tỉ mỉ thưởng thức.
      --diieieennnndannn♦♪lelelequuyuyÐØ11,,..,...donnnnn......

      " làm đâu, đừng sợ."

      duỗi tay vội vàng kéo quần lót của xuống rồi xoa nắn vòng hông căng tròn, tay kia kéo tay đến chỗ tập trung ham muốn của bản thân, khàn giọng : "Sờ sờ, sờ sờ là tốt rồi......"

      Triệu Ngạn Kiều ngồi ở đùi , trần nửa người bị ôm vào lòng, ngượng ngùng tựa đầu vào bả vai , bàn tay lóng ngóng đặt dục vọng của , di chuyển lên lên xuống xuống. Chỉ là chưa từng làm qua loại chuyện này, dĩ nhiên là chả có kỹ thuật gì cả, thường thường luôn tránh khỏi chỗ mẫn cảm của Tần Dịch Hoan khiến đạt được chút cực khoái rồi lại chả cho trọn vẹn, đẩy Tần Dịch Hoan đến nửa vời, càng thêm khó chịu.

      Rốt cuộc nhịn được nữa, nắm lấy bàn tay bé lộn xộn của , ra sức chỉ dạy .

      "Như vậy....Ừm....Đúng......"

      Lúc Tần Dịch Hoan động tình trông càng thu hút hơn bình thường, đôi mắt xếch dài hơi híp lại, trong con ngươi sóng nước mênh mông, đôi con ngươi đen nhánh sáng long lanh tựa như đá mã não đen dính nước,ll€qQ♥uydÐo./,,on-- mang theo chút ham muốn mênh mang, chỉ liếc mắt là có thể làm cho người ta mất kềm chế. Triệu Ngạn Kiều dám khiêu chiến chịu đựng của mình, chỉ có thể tận lực hạ mắt nhìn .

      Hô hấp nóng rực của phả bên tai , thỉnh thoảng, trong lúc thoải mái còn rên tiếng trầm thấp. Vậy thôi , nhưng có thể đừng sờ mó nữa hay ? Còn cố tình sờ mó nơi nhạy cảm của là sao?

      Lòng bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng người trêu chọc toàn thân , thậm chí, thỉnh thoảng còn xấu xa chút, dùng thứ cứng rắn dọa người của chọc chọc bụng nữa......Trong lòng Triệu Ngạn Kiều cảm thấy 'hối bất đương sơ' (hối hận vì ban đầu làm sai), tại sao lại tự đào hố vùi mình chứ!

      Bên này, đôi vợ chồng trẻ vô lương làm chuyện hài hòa, bên kia, cục cưng tiểu Trạch luôn luôn ngoan ngoãn cũng bị đánh thức rồi. Bé chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, muốn tìm mẹ mình, nhưng bé còn chưa biết lật người nên chỉ uốn éo thân thể cái, thu hút được chú ý của mẹ chút nào. Bé nhăn đôi lông mày xinh, đôi mắt to liền phiếm hồng trong nháy mắt.

      Mẹ, bé muốn mẹ! Xem đứa bé có hậu quả rất đáng sợ, ngay lúc Tần Dịch Hoan sắp đến cao trào, tiếng khóc kinh người của bé con bỗng vang lên khắp phòng ngủ. Trong nháy mắt giống như là vạch ra mây đen thấy được mặt trời, phá tan bầu khí kiều diễm trong phòng. Thân thể Tần Dịch Hoan cứng đờ, bất ngờ kịp đề phòng, tiết ra trong tay Triệu Ngạn Kiều.

      Con trai vừa khóc, Triệu Ngạn Kiều liền quên hết mọi thứ, đẩy Tần Dịch Hoan ra định xuống giường. Vừa chìa tay ra phát thứ gì đó tay mình, xấu hổ dùng chân đạp đạp bắp chân Tần Dịch Hoan, thúc giục: "Mau xem tiểu Trạch thế nào, em rửa tay trước." xong, dùng tay vội vã mặc bộ áo ngủ rồi chạy vào phòng tắm.

      Tần Dịch Hoan đen mặt xuống giường, vén chăn của con trai lên nhìn qua, tã lót sạch bóng, có gì cả. Cho nên mới , thằng nhóc này phá rối chuyện tốt của hả? May nhờ có tố chất cường
      [​IMG]
      Chris, Phong Vũ Yên, Hoa vô ngữ5 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29


      "Tiểu Mạch......" Chu Thần Cốc nhức đầu nhìn em mình, hồi lâu vẫn chưa khởi động xe.

      " hai, nơi nào mà chả giống nhau, muốn gặp cậu ấy sao?" Tiểu Mạch chịu rút lui chút nào, ánh mắt nhìn chòng chọc Chu Thần Cốc, ép sát từng bước .

      " cần tùy hứng, xuống xe, tự mình gọi xe ." Chu Thần Cốc day day huyệt thái dương, cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng đối với chấp nhất của Chu Tiểu Mạch. Biết là vì muốn tốt cho mình, nhưng được, có lần có lần thứ hai, đến lúc đó thể bảo đảm có thể khống chế tốt tình cảm của mình.

      "Được thôi." Chu Tiểu Mạch giảo hoạt cười tiếng, thấy Chu Thần Cốc sững sờ, hiểu tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý.

      "Em cho tiểu Kiều biết có người luôn thích cậu ấy, thích sáu năm rồi!"

      "Chu Tiểu Mạch!" Chu Thần Cốc rất tức giận, đó là tình cảm chôn giấu sâu dưới đáy lòng sáu năm rồi, chỉ có vậy, cả đời này cũng định ra. Nhưng là, vì sao tiểu Mạch phải ép buộc ! Bọn họ thể trở về được! Coi như trở về cũng có bất kỳ khả năng nào!

      " cho em biết, bọn hoàn toàn có khả năng! Rốt cuộc em có biết hay ? Có biết hay !"

      Chu Tiểu Mạch rụt rụt bả vai, sợ hãi nhìn vẻ mặt tức giận của Chu Thần Cốc, đôi mắt hạnh dần dần ươn ướt: "Em....Em chỉ muốn giúp ....."

      Chu Thần Cốc hít sâu hơi, bình ổn cảm xúc mãnh liệt ở lồng ngực, mới chậm rãi : " xin lỗi tiểu Mạch, là quá kích động. Nhưng muốn cho em biết, và tiểu Kiều có khả năng. tại ấy có chồng, có con trai, những thứ này đều dứt bỏ được. Em hãy quên tất cả , coi như biết gì có được ?"

      "Thế nhưng....."

      " có thế nhưng!" Giọng của Chu Thần Cốc rất kiên định, đạp chân ga, điều khiển xe về hướng nhà Triệu Ngạn Kiều, tiếp: "Tần Dịch Hoan đối xử rất tốt với ấy, thế là được rồi."

      Tần Dịch Hoan đối xử rất tốt với ây! Tần Dịch Hoan đối xử rất tốt với ấy! Tại sao vẫn có thể nhịn được chứ? Tại sao lại yếu đuối như thế? ràng có cơ hội mà! Nhưng cho tới bây giờ cũng dám nếm thử, tin bọn họ quen biết bảy năm mà bằng với Tần Dịch Hoan mới nửa năm!

      Chu Tiểu Mạch gắt gao cắn môi, sắc mặt trầm u ám, thời gian ba người bọn họ ở cùng nhau vui vẻ xiết bao! Tại sao lại dám tranh thủ lần chứ! chán ghét do dự của trai, ghét rộng lượng của ! Nếu như tranh giành !=d=do-0-on- Vị trí chị dâu là của tiểu Kiều, vĩnh viễn đều là tiểu Kiều!

      Chu Thần Cốc chỉ lái xe đưa Chu Tiểu Mạch đến dưới lầu nhà Triệu Ngạn Kiều rồi quay xe về, mặc dù quá muốn tìm về nhưng nhìn thấy trở thành vợ của người đàn ông khác, sinh con cho người ta vẫn là rất đau lòng. Thay vì để cho mình khổ sở rối rắm, chi bằng nhìn nghe, hoàn toàn chặt đứt phần nhớ nhung mơ hồ đó trong lòng mình.

      Mặc dù Chu Tiểu Mạch thích Tần Dịch Hoan nhưng vẫn rất quan tâm đến Tần Trạch. Chưa đến chuyện bé là con trai của Triệu Ngạn Kiều, chỉ nhìn dáng vẻ béo béo tròn tròn đó thôi cũng cực kỳ thích rồi. Đáng tiếc, cho tới bây giờ, tiểu Trạch vẫn luôn thờ ơ với người lạ, ngay cả liếc mắt cái cũng lười làm, rúc đầu vào trong lòng Triệu Ngạn Kiều, liền bắt đầu ngủ khì khì, làm cho Chu Tiểu Mạch mất mác thôi.

      Đối với tính cách của con trai, Triệu Ngạn Kiều sớm như lòng bàn tay, bình thường ở nhà, ngay cả mình và Tần Dịch Hoan cũng rất khó có thể nhận được sắc mặt tốt của bé, chứ đừng là tiểu Mạch.

      "Tính cách của tiểu Trạch là như vậy đó, với ai cũng đều như vậy." Triệu Ngạn Kiều vừa vỗ lưng con trai dỗ dành bé, vừa ngẩng đầu giọng với Chu Tiểu Mạch.

      "Giống y hệt cậu đấy!" Chu Tiểu Mạch bĩu môi .

      Tính cách tệ hại ấy ràng là di truyền từ Triệu Ngạn Kiều, khi đó, mới vừa lên đại học, bọn họ còn chưa thân quen, Triệu Ngạn Kiều đối với ai cũng đều khách khí như thế, chả tỏ ra chút thân thiết nào.

      giống như à? Triệu Ngạn Kiều ngẫm nghĩ, lại cảm thấy giống y chang Tần Dịch Hoan, mới tệ hại thế đâu! Khi ấy vô cùng nghèo khổ mà, ăn bữa trước phải lo bữa sau, dĩ nhiên chả rảnh rỗi để quan tâm tới mối quan hệ với mọi người chung lớp. Nếu như điều kiện của khá hơn chút hoàn toàn như vậy đâu. Cho nên, phải là bản tính của vẫn rất nhiệt tình nhưng bị điều kiện của tương lai hạn chế mà thôi.

      Còn Tần Dịch Hoan chính là bản tính trời sinh rồi, chắc chắn là con trai giống hệt ! Nghĩ tới đây, Triệu Ngạn Kiều lắc đầu cái, với Chu Tiểu Mạch: " phải giống mình mà là giống Tần Dịch Hoan!"

      Mặt mũi Chu Tiểu Mạch cứng đờ, tại muốn nghe nhất chính là tên của Tần Dịch Hoan. lập tức
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, huyenlaw682 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30


      Tiểu Trạch rất ngoan ngoãn, ngoan đến mức giống bất kỳ đứa bé nào. Mẹ Tần đặt bé lên ghế sofa, bé liền thành thành nằm im, nhúc nhích, mở to đôi mắt đen láy nhìn trần nhà, vừa ngây ngô lại vừa đáng .

      Qua tiệc đầy tháng, tuy bé có lớn hơn nhưng vẫn tính là quá béo, song, bây giờ khuôn mặt núc ních thịt rồi, là trắng mập trắng mạp. Mẹ Tần thích đến biết nên làm gì mới tốt, hận thể đưa cho bé mọi thứ tốt nhất mà mình có. Đáng tiếc, tiểu Trạch vẫn là đứa , trừ sữa tươi của mẹ ra chưa cần gì hết, trong lòng mẹ Tần chỉ có thể thầm cầu nguyện mong cho cháu trai mình lớn nhanh chút.

      Mẹ Tần trêu đùa tiểu Trạch lúc, liền thấy hơi khát nước, nhìn dáng vẻ rất nghe lời của tiểu Trạch, cứ nghĩ bé bò loạn, liền để bé nằm ở ghế sofa rồi tự mình pha trà. Bà rời chỉ khoảng vài phút, ai ngờ xảy ra chuyện chứ.

      Mấy ngày trước, mẹ Tần muốn ăn canh giò heo ninh đậu nành, đầu bếp liền ra ngoài mua ít đậu nành về, nhưng do túi nilon chắc, lúc qua phòng khách ở lầu dưới bị đứt, đậu nành lăn ra đầy đất. Mặc dù người giúp việc dọn dẹp kịp thời, nhưng hạt đậu nành như vậy, khó tránh khỏi bị lăn khắp nơi nên dễ bị bỏ sót. Mẹ Tần cũng để ý, dù sao thứ này cũng dễ hỏng, lúc nào phát ra cứ nhặt lên là được.

      Nhưng là, ai cũng quên mất, trong nhà còn có 'Tiểu Đậu Đinh'* tiểu Trạch nữa.
      * là cậu bé trong bộ phim 'Big Ear Tutu' của Trung quốc, cậu có cái đầu và đôi tai rất to.

      Lúc tiểu Trạch chơi mình còn sôi nổi hơn so với khi ở cùng người khác. Vừa thấy mẹ Tần rời , hứng thú của bé liền nổi lên, ở ghế sofa nhích tới nhích lui, tay bé quơ loạn, lập tức sờ được hạt nho gì đó.

      Có rất ít đồ vật có thể hấp dẫn được chú ý của tiểu Trạch, thế nhưng hạt đậu nành nho kia lại đánh bại tất cả những món đồ chơi cao cấp, thành công thu hút ánh nhìn của tiểu Trạch! Cho nên mới đây là hạt đậu nành tầm thường đâu! Là hạt đậu nành thành công! Đồng thời.....Cũng là hạt tự mình thực giá trị cao cấp của đậu nành!

      Kết quả là, cục cưng tiểu Trạch vì muốn tỏ thích của mình với hạt đậu nành này nên bàn tay bé vừa vung lên nhét luôn hạt đậu nành vào trong lỗ tai mình! Bình thường, trong tay trẻ con có thứ gì đó đều nhét vào miệng, nhưng tiểu Trạch làm vậy, nhóc con thiên vị nhất chính là lỗ tai mình!

      Mẹ Tần pha trà xong, trở lại liền thấy bé ngoan ngoãn nằm ghế hết sức vui mừng, nghĩ: Cháu của mình quả nhiên hiểu chuyện hơn so với đứa bé khác! Còn như vậy biết phải quan tâm người ta rồi!

      Bà đắc chí ôm tiểu Trạch lên, ở mặt bé dùng sức hôn cái, : "Tiểu Trạch đúng là cháu trai ngoan của bà nội!" Vừa dứt lời, tiểu Trạch ''oe'' tiếng liền bắt đầu khóc.

      Lần này làm cho mẹ Tần kinh hãi, vội vàng vừa hát nhạc thiếu nhi vừa làm mặt quỷ dụ dỗ bé, thế nhưng tiểu Trạch cũng nể mặt, khóc càng lúc càng dữ, ngay cả thím Trần vẫn hay dỗ dành bé tới đều vô dụng.

      Mẹ Tần đoán là bé đói bụng, liền ôm tiểu Trạch chạy lên lầu, gõ gõ cửa phòng của Triệu Ngạn Kiều. Đáng thương cho Triệu Ngạn Kiều vừa mới ngủ thiếp , lại bị tiếng ầm ỹ đánh thức dậy. Mẹ Tần hơi áy náy nhìn Triệu Ngạn Kiều, bế tiểu Trạch ngừng khóc lớn đưa qua.

      "Chả biết đứa bé này bị làm sao rồi, cứ khóc suốt thôi, con xem xem có phải nó đói bụng rồi ?"

      Triệu Ngạn Kiều mơ mơ màng màng gật đầu, cởi nút áo ra, định cho tiểu Trạch bú sữa. Nhưng là, bình thường, lúc nhìn thấy sữa mẹ, tiểu Trạch giống như chú sói con tham ăn, vậy mà hôm nay lại mặc kệ, vẫn khóc rống như cũ. Khóc thương đến nỗi làm cho trái tim của mẹ Tần tan nát rồi, sốt ruột đến luống cuống.

      Triệu Ngạn Kiều cũng cảm thấy buồn bực, bình thường đứa này chưa từng quấy rầy ai mà, hay là xảy ra chuyện gì rồi. Nghĩ tới đây, vội quay đầu hỏi mẹ Tần: "Mẹ, tiểu Trạch có biểu gì khác thường ạ?"

      Mẹ Tần nhíu mày suy nghĩ lát, bèn : " có, vẫn như bình thường mà, mẹ......"

      Hai mắt mẹ Tần sáng lên, vội : "Vừa nãy mẹ pha trà liền để nó chơi ghế sofa, có phải bị cái gì hù dọa rồi ?"

      "Phòng khách có tiếng động rất lớn sao ạ?"

      Lá gan của tiểu Trạch , chỉ là sợ ầm ỹ mà thôi!

      " có!" Mẹ Tần lắc đầu, bên trong phòng khách im lìm, ngay cả bóng người hầu cũng có, rốt cuộc đứa này bị sao rồi?

      Triệu Ngạn Kiều cũng nghi ngờ, tiếng khóc của tiểu Trạch càng lúc càng lớn, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, có dỗ thế nào cùng chả được.Hai
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, huyenlaw683 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31


      Vì vậy Tần Dịch Hoan liền gặp bi kịch, tát này mạnh mẽ giáng xuống gò má khiến đầu cũng lệch .

      "Xuýt...." Tần Dịch Hoan che mặt hít vào hơi, này ác độc, đoán chừng mặt bị đánh sưng lên rồi.

      Nghe được tiếng hút khí quen thuộc, trong lòng Triệu Ngạn Kiều kêu 'bộp' tiếng, vội vàng bật đèn ở đầu giường, lúc này mới nhìn thấy Tần Dịch Hoan khổ sở che mặt, nghiêng người dựa vào đầu giường.

      "........." Sao bây giờ trở về rồi, Triệu Ngạn Kiều khiếp sợ lên lời.

      Nhìn dáng vẻ chau mày của lại thấy đau lòng và tự trách, vội vàng kéo tay xuống, tiến sát lại cẩn thận nhìn gương mặt . Mặc dù ánh đèn có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết tát đỏ bừng. Triệu Ngạn Kiều vươn hai ngón tay sờ lên vết đỏ kia, ngoài dự đoán là nghe được tiếng hút khí của Tần Dịch Hoan.

      " xin lỗi, em....." Triệu Ngạn Kiều xấu hổ cúi đầu, biết phải làm gì mới đúng. Đây chính là cái tát đó, coi như trả lại cái tát cũng gì.

      Tần Dịch Hoan cầm tay , thở dài : " sao đâu, dọa em sợ hả?" Cho dù là ai cũng vậy, mơ màng ngủ lại cảm thấy bên giường có người, nhất định cũng giật mình, còn chưa xấu xa đến mức trách tội vì chút việc ấy. Đàn ông ấy à, bị vợ mình đánh vài cái có nhằm nhò gì, dù sao cứ đóng cửa lại là chẳng ai biết đâu.

      vừa như thế, Triệu Ngạn Kiều mới sực nhớ ra, trước khi người này phải tuần lễ mới trở về, thế nhưng mới được ba ngày, quay về rồi sao!

      "Sao về rồi hả?" Chẳng lẽ đàm phán thất bại rồi?

      "Em vui à?"

      ", phải......"

      " nhớ em lắm." Tần Dịch Hoan nhìn thẳng vào mắt , bất ngờ .

      "Khụ khụ." Triệu Ngạn Kiều suýt chút nữa bị sặc nước bọt của mình, vội vàng ho hai tiếng, da mặt hơi nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, nhìn nữa.

      " mò gì thế, có mệt , có muốn nghỉ ngơi lát ?"

      cơ hội tốt như vậy, Tần Dịch Hoan dĩ nhiên là cầu còn được rồi. vội vàng cởi quần áo rồi bò lên giường, cánh tay duỗi ra liền kéo Triệu Ngạn Kiều vào trong ngực, chuẩn bị ngủ giấc ngọt ngào. Ai ngờ lại bị Triệu Ngạn Kiều đẩy ra, Tần Dịch Hoan bất mãn nhìn , trong đôi mắt xếch dài đen láy đều là lên án, giống như Triệu Ngạn Kiều nhất định phải cho lý do.

      Triệu Ngạn Kiều kéo chăn lên, tránh để bả vai lộ ra bên ngoài, rồi vỗ vỗ mu bàn tay , trấn an : " ngồi máy bay lâu như vậy rất mệt mỏi, lát nữa em còn phải dậy cho tiểu Trạch bú, sợ ầm ĩ đến ."

      " sao, sợ ầm ĩ!" xong, Tần Dịch Hoan lại dang tay ra định ôm lầy Triệu Ngạn Kiều, bị Triệu Ngạn Kiều hung hăng trừng mắt, đành phải rút về.

      Sao mãi mà chịu hiểu vậy! Nhưng khi thấy ánh mắt uất ức của lại mềm lòng, ghé vào bên tai , giọng : " nghỉ ngơi tốt , còn đêm mai nữa mà!"

      Đây giống như là ám hiệu mỹ miều, đôi mắt Tần Dịch Hoan híp lại, nghe lời, quấn lấy nữa, cuộn tròn chăn rồi ngủ thiếp

      Bên này, Triệu Ngạn Kiều cố gắng nhích sát ra mép giường, mặc dù chất lượng giấc ngủ của Tần Dịch Hoan khá tốt, nhưng vẫn sợ quấy rầy đến . Cứ hai tiếng rưỡi là tiểu Trạch phải bú lần, lúc này bé cũng sắp tỉnh rồi.

      Quả nhiên, Triệu Ngạn Kiều vừa mới ngáp cái nhóc con tỉnh. Triệu Ngạn Kiều lơ đãng nhìn sang phía giường trẻ con, liền thấy được đôi mắt đen tròn to lúng liếng của con trai. che miệng ngáp cái, rồi chút do dự lật người xuống giường, thuần thục ôm bé con dậy, vén áo ngủ của mình lên.

      Mí mắt dưới đều đánh nhau, khó có thể mở đôi mắt mệt mỏi, ngay cả tiểu Trạch bú xong từ bao giờ cũng biết. Ngoài cửa sổ bắt đầu hửng sáng, ngày mới lại sắp bắt đầu rồi. quay đầu liếc nhìn Tần Dịch Hoan ngủ say, lại nhìn bé con trong ngực, mặt lộ ra chút tươi cười, có lẽ từ nay về sau cứ sống như vậy cũng rất tốt mà.

      Trẻ con rất dễ dỗ dành, Triệu Ngạn Kiều bế tiểu Trạch lại lại vài vòng trong phòng, bé ngủ mất rồi. hôn cái lên khuôn mặt nhắn của con trai, đặt bé vào giường trẻ con, chuẩn bị bò lên giường ngủ bù giấc, liền nghe thấy tiếng di động rung rung. Đây là di động của Tần Dịch Hoan,’’ di động của sớm đặt sang chế độ im lặng rồi. Triệu Ngạn Kiều do dự lát, chả biết có nên nhận điện giúp hay , nhưng thấy Tần Dịch Hoan hơi hơi nhíu mày, Ð0-don-n.,. vẫn là nhịn được cầm áo khoác của lên, lấy di động ra.

      "Xin chào."

      ngờ bên kia vừa nghe thấy giọng lập tức cúp máy, Triệu Ngạn Kiều cũng nghĩ nhiều, lại nhìn cuộc gọi có hiển thị tên, liền cho là gọi nhầm. Vừa định trở về phòng, tiếng chuông di động lại vang lên, lần này còn chưa kịp chuyện bên kia bắn như liên thanh.

      "Dịch Hoan, làm sao lại cho em leo cây chứ? Bây giờ em ở Mỹ đấy! Sao trở về mà với em thế hả?" Giọng có chút quen tai, nhưng vì quá õng ẹo nên nghe ra được giọng gốc. Toàn thân Triệu Ngạn Kiều nổi đầy da gà, làm thế nào cũng nhớ ra được chủ nhân của giọng này là ai.

      "Làm sao có thể như vậy chứ?
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32


      Từng tấm ảnh chụp nét được bày đầy bàn, đó là quán cafe tình nhân nổi tiếng nhất trong thành phố này. Bọn họ ngồi cùng chỗ, dùng chung tách cafe, Tề Minh Nguyệt hơi nghiêng người biết gì với , hơi ngửa đầu, trong mắt đều là ý cười. đôi tuấn nam mỹ nữ trông rất thân mật.

      "Tiểu Kiều, cậu còn tin ta sao? Hôm nay đúng lúc mình ngang qua thấy đó!" Chu Tiểu Mạch tức giận ra mặt.

      "Mình sợ cậu tin nên cố tình chụp lại đấy! Lúc ấy mình có gọi điện cho ta, nhưng ta bật máy lên, vừa nghe thấy tiếng mình liền cắt luôn!"

      "Tiểu Mạch, cùng ra ngoài cũng chứng tỏ được gì, chừng....." Triệu Ngạn Kiều biến sắc mặt thu lại ảnh chụp, xếp gọn gàng, bỏ vào trong túi, giống như vừa nhìn thấy phải là ảnh của chồng mình và người phụ nữ khác.

      Chu Tiểu Mạch dám tin trợn to hai mắt, kích động nhảy lên, chỉ vào Triệu Ngạn Kiều hô: "Tiểu Kiều! Làm sao cậu có thể trở nên yếu đuối như vậy? ta thế này, sao cậu còn phải nhẫn nhịn nữa?"

      Triệu Ngạn Kiều ấn Chu Tiểu Mạch ngồi xuống ghế, cười : "Tần Dịch Hoan cũng thích đó, mình có thể chắc chắn, có thể bọn họ là tình cờ gặp gỡ thôi."

      "Tình cờ?" Chu Tiểu Mạch tức giận cầm xấp ảnh chụp mà Triệu Ngạn Kiều vừa mới sắp xếp gọn gàng, chìa ra, chỉ vào tấm trong đó : "Đây là tình cờ à? Tình cờ dùng chung tách cà phê sao?" xong, ném tấm đó , đưa tấm khác ra.

      "Nhìn tấm này , bọn họ ràng là muốn hôn môi đấy! Bằng ta tựa sát vào Tần Dịch Hoan như thế, tại sao ta đẩy ra? Tiểu Kiều, cậu tỉnh lại !"

      "Tiểu Mạch, trước hết cậu đừng kích động, tiểu Trạch còn ngủ mà." Triệu Ngạn Kiều chỉ chỉ con trai ngủ say, .

      "Nếu là mình dĩ nhiên để yên thế đâu, nhưng cái này chỉ là bọn họ vừa khéo đụng mặt mà thôi."

      Gương mặt Chu Tiểu Mạch bởi vì tức giận và khó tin mà đỏ bừng lên, ngực phập phồng kịch liệt, : "Ý cậu là mình dối sao? Tiểu Kiều! Chúng ta quen biết bảy năm rồi!"

      "Tiểu Mạch, mình......"

      "Mình khiến cậu tâm phục khẩu phục! Cậu chờ đó!" xong, Chu Tiểu Mạch liền xoay người, mở mạnh cửa, ra.

      Triệu Ngạn Kiều nhức đầu nhìn bóng lưng tức giận của , trong lòng áy náy dứt. phải nghi ngờ ấy, chỉ là thể tin được.

      nhìn thoáng qua tiểu Trạch, xác định bé bị đánh thức mới ngồi 'phịch' xuống giường, cẩn thận nhìn từng tấm ảnh do Chu Tiểu Mạch mang tới. Càng xem lửa giận trong lòng càng lớn, mặc dù ở trong lòng vẫn luôn thuyết phục là có gì, thế nhưng hai người đó lại thân mật như thế, còn có tách cafe làm bằng chứng xác thực, thậm chí còn có ảnh chụp Tề Minh Nguyệt uống cafe nữa! Triệu Ngạn Kiều nắm chặt tấm hình cuối cùng, trong mắt lướt qua vẻ đau đớn. Tần Dịch Hoan, lần này em tình nguyện tin là tiểu Mạch lừa dối em!

      Triệu Ngạn Kiều xếp ảnh gọn lại, đặt vào trong ngăn kéo tủ ở đầu giướng. Ngồi chờ chết phải là tính cách của , mù quáng tin tưởng và chất vấn cũng thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể biết , dựa vào ai cũng bằng dựa vào chính mình. Triệu Ngạn Kiều nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm.

      Sau khi Tần Dịch Hoan về nước, Triệu Ngạn Kiều ở lại chỗ mẹ Tần nữa, lại mang theo tiểu Trạch chuyển trở về. Buổi tối, sau khi Tần Dịch Hoan về nhà Triệu Ngạn Kiều xem tivi, tới, ngồi xuống xem cùng lúc. Khi thấy cảnh nam nhân vật chính ở trong ti vi hút thuốc Triệu Ngạn Kiều bỗng nhiên quay đầu sang, hỏi: " cũng hút thuốc lá à?"

      Tần Dịch Hoan sửng sốt chút, mới : " làm sao dứt ra được, sao em đột nhiên hỏi cái đó?"

      Triệu Ngạn Kiều hơi hất cằm, chỉ chỉ về phía ti vi, : " nhìn , cái bật lửa của ta khá đẹp đó, ?"

      "Có chứ!" Tần Dịch Hoan vừa vừa móc túi.

      "A? ràng là ở trong túi quần, tại sao thấy nhỉ? nhớ là có mà!"

      "Màu gì thế?"

      "Màu bạc."

      Triệu Ngạn Kiều hạ mí mắt xuống, nữa, im lặng vài giây mới : " đói chưa? ăn cơm thôi."

      quan tâm của khiến Tần Dịch Hoan rất vui sướng, sờ sờ bụng liền : "Đói chết rồi! Buổi trưa cũng ăn cơm!"

      Triệu Ngạn Kiều săn sóc xới cho đầy bát cơm, đặt ở trước mặt , : "Sao mà chưa ăn cơm? bận quá à?"

      Tần Dịch Hoan muốn cầm đũa, tay hơi dừng chút, : "Ừ, gần đây bận quá, đến cả ăn uống cũng chẳng quan tâm."

      Triệu Ngạn Kiều gật đầu, hỏi nữa, ăn vài miếng rồi đặt đôi đũa xuống. Lúc tâm tình khá tệ Triệu Ngạn Kiều luôn ăn thấy ngon, mặc kệ gượng ẹp thế nào cũng ăn nổi vài miếng, hai đời rồi mà chẳng thể bỏ được thói quen ấy.

      " cứ từ từ ăn, em xem tiểu Trạch chút." xong liền đứng dậy trở về phòng ngủ.

      Tần
      [​IMG]
      Chris, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :