1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Hix, ra còn có truyện của Ôn Lương và Như Thúy nữa, aaaaaaaa vui dã man luôn ấy.
      Ủng hộ nhiệt tình. <3
      Haruka.Me0Tồn Tồn thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 64

      Editor: tồn tồn
      Beta: LạcLạc

      Mùng đầu năm, Ôn Lương và Như Thúy thức dậy sớm, trước tiên hai người qua phòng bên cạnh thăm đứa , Họa Bính bé còn chưa tỉnh. Hai người biết hôm qua đứa có thể tỉnh lại lát, chắc hôm nay cũng tỉnh lại, bèn dặn dò mọi người nên ầm ĩ tới bé, sau đó cùng nhau đến Thụy Hương viện thỉnh an chúc tết Lão phu nhân.

      Con cháu Đàm gia đều đến Thụy Hương từ sớm, chờ Lão phu nhân thức dậy là chúc tết người.

      Lúc Ôn Lương bọn họ đến, Thụy Hương viện rất náo nhiệt, lúc này Lão phu nhân rất có tinh thần ngồi ghế chủ vị, tán gẫu việc nhà với mấy vị phu nhân. nhắc nhắc lại bọn họ đâu rồi, bọn họ lại đến, khiến cho lão phu nhân cao hứng.

      “Ngoại tổ mẫu, Tử Tu tới trễ.” Đầu tiên Ôn Lương lời xin lỗi, sau đó mới hớn hở : “Đêm hôm qua đứa kia có tỉnh lại lát, đại phu , nếu có thể tỉnh lại, sau này có việc gì. Ngoại tổ mẫu, chờ sau này đứa khỏe lại, Tử Tu dẫn bé tới đây thỉnh an ngài, ngài lại có thêm cháu nữa”.

      Ôn Lương chuyện rất hợp ý Lão phu nhân, liên tục được, mắt nheo lại, sau đó kéo tay Như Thúy nương : “Cháu ngoan, chăm sóc tốt cho đứa , đợi nó khỏe lại dẫn tới cho ta gặp lát. Còn ngươi nữa, phải chăm sóc bản thân mình kỹ, ở chỗ ngoại tổ mẫu vẫn còn rất nhiều phương thuốc sinh con cổ truyền, các ngươi cũng có đứa ...”

      Như Thúy nương cười đáp lại, sốt ruột và tủi thân chút nào.

      Nữ quyến Đàm gia thầm bĩu môi, Lão phu nhân có nhiều phương thuốc sinh con cổ truyền là do lúc người còn trẻ vì cầu tự mà trao đổi, liên tục tìm về, sau này cưới mấy con dâu ngoại trừ con dâu thứ ba, những người khác vừa vào cửa liền có con, nên mấy phương thuốc sinh con cổ truyền của lão phu nhân có cơ hội sử dụng. cần biết có dùng được hay , nhưng cũng coi như tấm lòng của Lão phu nhân, xem ra nàng dâu Ôn gia này rấtcó duyên với Lão phu nhân, các bà có suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng dễ lộ ra.

      Mà các lão gia Đàm gia biết Như Thúy nương bị thương dẫn đến thể sinh con đều mắt nhìn thẳng, coi như nghe thấy gì. Lại nhìn đến thê tử Ôn Lương, thấy mặt nàng vui vẻ có chút bất đắc dĩ nào, trong lòng thở phào nhõm, chỉ sợ Lão phu nhân nhiều đến vấn đề này, giẫm trúng chân đau của nàng làm nàng oán trách Lão phu nhân, đến lúc đó Ôn Lương cũng khó xử. Giờ xem ra, phải đánh giá lại nàng rồi.

      ra lúc Ôn Lương thành thân, mấy vị cữu cữu Đàm gia có phái người dò hỏi, dù sao đây cũng là đứa con duy nhất mà muội muội ruột để lại, trong lòng cũng lo lắng. Nên khi biết nguyên nhân Ôn Lương cưới Như Thúy, lúc đó Ôn Lương rất cảm động, thê tử có thể hi sinh cả tính mạng, đời này nữ nhân có tình có nghĩa như vậy bao giờ tìm được. Ôn Lương tốt cho Hạ thị khắp nơi, ngược lại làm bọn họ xấu hổ được gì nữa, cộng thêm xưa nay là người có chủ ý, mấy người làm cữu cữu như bọn họ cũng thể quơ tay múa chân với hôn của chọc chán ghét. Chẳng qua lúc đó Ôn Lương giấu chuyện nàng vì bị thương mà thể sinh con, nếu bọn họ cũng làm thinh thế, có lẽ sớm khuyên đứa cháu trai này nạp nàng làm thiếp coi như báo đáp ơn cứu mạng của nàng.

      Mùng tết là thời điểm thăm hỏi người thân, Đàm gia là đại gia tộc ở Bình Tân, sáng sớm có tộc nhân đến chúc tết. Ôn Lương phải con cháu Đàm gia, cho nên chuyện nghênh đón cần bản thân ra mặt. Đợi sau khi bái kiến Lão phu nhân, phu thê hai người bèn trở về Phiêu Tương viện.

      Vừa về Phiêu Tương viện, lập tức có hạ nhân Đàm gia đến báo đại phu tới. Hôm qua thấy đứa tỉnh lại lát, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng làm bọn họ rất cao hứng, vì vậy sáng sớm sai người mời đại phu tới.

      Đại phu bắt mạch cho đứa xong, lại kiểm tra lần, rồi cười chúc mừng bọn họ, mạch tượng của đứa ổn định, nguy hiểm đến tính mạng.Nhưng cơ thể đứa suy dinh dưỡng rất nghiêm trọng, lại bị tổn thương nặng nề, sau này cần phải điều dưỡng cẩn thận, tránh cho để lại di chứng.

      Như Thúy nghi nhớ rất nghiêm túc, thấy nhớ hết được nên sai Họa Bính lấy vở ghi lại tất cả những việc cần chú ý theo lời đại phu . Sau đó đại phu sai y nữ theo thay thuốc cho vết thương lưng đứa , lại thi châm cho bé, lát sau, đứa yếu ớt tỉnh lại, so với tối qua, tinh thần có vẻ tốt hơn tý, ít nhất có thể nhận người.

      “Phu nhân...”Đứa nhìn Như Thúy gọi tiếng, mê man năm sáu ngày, khuôn mặt vốn gầy gò càng gầy đến đáng sợ, ra cặp mắt lớn vô cùng.

      Lúc này trong lòng Như Thúy nương đầy ấp tình thương của mẹ, dịu dàng vén tóc cho bé, cười híp mắt : “Có đói bụng , ăn ít nhé”.

      Cháo được nấu từ sáng chậm rãi ninh bếp, bỏ thêm ít bách hợp cẩu kỷ, mềm mại dẻo dẻo, rất thích hợp cho người bệnh có dạ dày yếu. Bởi vì đứa bị thương lưng nên chỉ có thể nằm, Như Thúy bèn cho người mang cái gối lớn lót dưới người bé để bé nằm sấp thoải mái tý, sau đó nhận cháo từ tay nha hoàn đút bé ăn từng miếng từng miếng.

      Liên tiếp mấy ngày bị đút thuốc, trong miệng toàn vị đắng, ăn gì cũng thấy ngon, nhưng đứa lại thấy đây là chén cháo ngon nhất thế gian, ăn ăn, lại rớt nước mắt, lập tức cổ họng bị nghẹn, Như Thúy nương hoảng sợ vội vàng đút nước vỗ lưng cho bé, hỏi bé có phải bị đau hay .

      Mặc dù đứa biết về sau xảy ra chuyện gì, nhưng khi tỉnh dậy cái gì cũng thay đổi, ràng gianphòng rất lạnh lại ấm áp như mùa xuân, hương thơm trong khí làm người ta thả lỏng an thần, đệm giường lót dưới thân là tơ lụa mềm mại tinh xảo, ăn là cháo trắng mềm dẻo, dù lúc còn phụ mẫu cũng xa xỉ như vậy. lại thấy vị phu nhân tấm lòng thiện lương ở trong chùa thưởng cho mình chén cháo trứng lúc trước thân thiết đút cho mình ăn, làm sao biết bọn cướp kia lần này cuối cùng cũng gặp báo ứng, mình coi như báo thù cho phụ mẫu, trong lòng vui sướng, lại lay động được vị phu nhân thân thiết này, trong lòng cảm thấy may mắn vì lúc ấy mình ra tay cứu người.

      “Sao thế?”

      Lúc này, Ôn Lương tiễn đại phu ra ngoài xong trở lại, thấy đứa rơi nước mắt dữ dội, khỏi kinh ngạc hỏi. Hơn nữa nhìn tướng bé khóc, ràng nước mắt chảy ra ngừng, nhưng cắn răng lên tiếng, khóc hồi lâu, hút khí ngừng. Đám người Họa Bính vội vã vắt khăn lông lau mặt cho bé.

      ăn khóc rồi, lẽ nào bị đau?”Như Thúy cũng hiểu.

      Đứa nghe được lời hai người , nhưng lúc này khóc đến ù tai, choáng váng đầu, ra lời, chỉ có thể lắc đầu lia lịa.

      Ôn Lương nhớ tới những hòa thượng kia bảo phụ mẫu đứa này đều bị bọn cướp giết chết, bản thân bé lại vật lộn trong hang ổ của chúng hai năm, lòng thoáng thương xót, cũng hiểu đứa khóc dữ vậy chắcdo thù lớn báo được, lập tức phát tiết ra ngoài. Tuổi còn cứng cỏi vậy, hơn nữa phản ứng nhanh nhạy, trái lại là hạt giống tốt.

      lát sau, đứa kia khóc xong ngủ mất, cháo cũng chỉ ăn nửa chén. Thấy vậy Như Thúy cũng đánh thức bé, phân phó Họa Bính chuẩn bị sẵn ít thức ăn, đợi bé tỉnh dậy cho bé ăn.

      *****

      Đứa tỉnh, Ôn Lương và Như Thúy đều thở phào nhõm.

      Biết bé tỉnh lại, trưởng bối Đàm gia cũng tới thăm lúc, mấy vị cữu mẫu biết đây là nghĩa nữ Ôn Lương thu nhận, đương nhiên nể mặt, tặng quà gặp mặt và lì xì đầu năm, làm đứa lần đầu tiên nhận được nhiều tiền quà thế hoảng sợ tới nỗi há to mồm, sau đó miệng hết sức ngọt ngào cảm. Họa Bính thấy bé vui vẻ, bèn lấy cái hộp đựng, cất trong ngăn kéo cái tủ trước giường.

      Hai ngày sau, đứa rốt cuộc cũng có thể đứng dậy, hơn nữa thời gian ngủ cũng ít rất nhiều, cuối cùng Ôn Lương cũng có cơ hội chuyện với bé.

      Mặc dù Ôn Lương phải con cháu Đàm gia, nhưng ở bên ngoài danh tiếng của nổi như cồn, người trong thành Bình Tân biết trở về đều tới bái phỏng, biết là sư phụ của hoàng tử,nên đưa con đến cho xem để nhận làm đệ tử, làm vậy chỉ đứa tiền đồ bảo đảm, mà gia tộc cũng nở mày nở mặt.Do đó khiến tên họ Ôn nào đó vốn tưởng rằngcó thể thoải mái ăntết bị mấy vị cữu cữu liên tục kéo ra ngoài xã giao, Như Thúy nương cũng bị các nữ quyến kia đưa thiếp mời gặp mặt.

      Nhiều lần, hai người đều kiên nhẫn, sau phải lấy cớ chăm sóc đứa để người Đàm gia từ chối ít tiệc xã giao, hẹn sau khi thương thế của đứa tốt hơn đích thân mở tiệc mời bọn họ tới dự, lúc này mới được nghỉ ngơi.Mà chuyện Ôn Lương nhận nghĩa nữ cũng truyền ra ngoài, nghe đứa bị thương, nhao nhao tặng lễ vật thăm hỏi, chất đống trong phòng đứa .

      Hôm nay, sau khi Như Thúy cho đứa uống thuốc xong, rất có tinh thần, uổng công Ôn Lương tới.

      Thấy Ôn Lương, đứa khỏi dán lại gần Như Thúy, Ôn Lương nhìn thấy cũng gì, sai người dời cái ghế tới đối diện giường.

      Bởi vì tướng mạo Ôn Lương xuất chúng, khí chất văn nhiên, danh tiếng tốt, từ đến lớn tới đâu cũng là tiêu điểm trong đám người, mọi người thườngcố gắng tiếp cận , cũng vì biết chuyện, nên mọi người ai có thể từ chối , xem . Nhưng Ôn Lương phát , đứa này có phần đề phòng , nhưng cực kỳ thân thiết với nha đầu nhà , miệng ngọt như bôi mật, làm mấy vị trưởng bối Đàm gia và các biểu tỷ muội bị bé dỗ đến gọi luôn nhũ danh bé.

      Sau khi đứa tỉnh lại, bọn họ mới biết tên bé, họ Ôn, khuê danh Ngạn Bình. Tên này trái lại rất tao nhã, thợ săn trong núi thể nghĩ ra, rồi nghe đứa cái tên này là do phụ thân lên thị trấn tìm thầy tướng số đặt.

      Sau nghe đứa họ Ôn, mọi người Đàm gia đều hùa vào việc này rất trùng hợp, trời sinh đứa này nhất định là con của bọn họ, khỏi phải sửa họ. Khi đó, đứa nghe những lời trêu chọc của người Đàm gia, trong lòng hết sức ngạc nhiên, song Ôn Lương mở miệng, bé cũng nhịn lời nào, chỉ là hai ngày qua ngoại trừ dính lấy Như Thúy, thường xuyên cẩn thận đánh giá Ôn Lương.

      Lúc nghe xongchuyện đứa làm trong chùa, Ôn Lương biết bé có rất nhiều tâm nhãn, cũng để ý, nếu quyết định nhận nuôi bé, sau đó mang bé về kinh thành, mà kinh thành nước sâu, phải tiếp xúc với rất nhiều người, nhiều việc, có chút tâm nhãn cũng là chuyện tốt.

      “Ngạn Bình, ngươi khỏe chưa? Hôm nay còn đau ?”Ôn lương ôn hòa hỏi.

      Nam nhân tướng mạo xuất sắc vậy, trông dịu dàng hòa nhã thế, có lạnh lẽo cứng rắn đến đâu cũng khó mà cự tuyệt. Đứa đỏ mặt, kéo tay áo Như Thúy : “Hôm nay còn đau nữa, chỉ hơi ngứa thôi”.

      Ôn Lương cười : “Vết thương sắp đóng vảy đấy, nên hơi ngứa, ngươi nhịn chút thể lấy tay gãi nó”.

      Ôn Lương lại hỏi thăm tý, dịu dàng thân thiết, khiến đứa yên tâm.Mặc dù Ôn Lương biết vì sao đứa đề phòng mình. Nhưng hiểu phải đánh vào tư tưởng mới là thượng sách, vòng vo để đứa thả lỏng, sau đó mới trọng tâm vấn đề.

      “Ngạn Bình, ngươi cứu phu nhân ta mạng, xem như chúng ta nợ ngươi.Hơn nữa phu nhân ta thích ngươi, phu thê chúng ta muốn nhận ngươi làm dưỡng nữ, ngươi có bằng lòng ?”

      Mặc dù biết được bọn họ có ý này trong lúc nghe nữ quyến Đàm gia chuyện, nhưng giờ đột nhiên nghe được, đứa vẫn có chút ngẩn ngơ. Nhất thời kinh ngạc gì, đến khi người ngồi cạnh bé vuốt đầu bé, vỗ tay bé trấn an: “ có chuyện gì, ngươi muốn gọi chúng ta là cha nương cũng sao, chúng ta vẫn chăm sóc ngươi như cũ, nuôi ngươi trắng trẻo khỏe mạnh, giúp ngươi chọn mối hôn tốt, ai dám ăn hiếp ngươi, chúng ta bảo Ôn đại nhân đùa chết bọn ”.

      Bầu khí tốt đẹp lại bị người nào đó phá hủy, Ôn Lương thầm xoa trán, nhất thời nỗi thương cảm giảm hơn phân nửa, cảm thấy lời Như Thúy nương có chút cổ quái.

      , có!” Đứa khẩn trương nói, nhìn Ôn Lương, lại nhìn Như Thúy mỉm cười với mình, giọng đáp: “Con cam tâm tình nguyện ạ”.

      Sau khi nghe xong, Như Thúy và Ôn Lương đều thở phào nhõm, chịu là được. Ôn Lương cười : “Vậy gọi cha nương nghe thử nào”.

      Đứa hơi do dự,nhìn bọn họ gọi: “Cha, nương”.

      Như Thúy đáp cách giòn giã, sau đó cho bé bao lì xì to làm quà ra mắt, lại vui vẻ nhìn đứa đắc ý.Xem ra ở chung lâu, Như Thúy nương cũng biết đứa này có chút tính tham tiền, bao lì xì to mua chuộc được lòng bé, trong khi ngọc bội Ôn Lương tỉ mỉ chuẩn bị có khắc ba chữ ‘Ôn Ngạn Bình’ lại được thích bằng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn quân sư ném lựu đạn, cám ơn, thơm cái ~~=3=

      Quân ném trái lựu đạn

      Đừng coi thường phương thuốc cổ truyền của lão phu nhân, nó rất có ích đấy!

      Màu xuân sắp đến, đoán là Như Thúy nương sắp có bánh bao rồi! nay là mùa đông, mùa xuân sao còn xa được?

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      vậy là chị Thúy sắp có bánh bao rồi, hóng ah
      AbbyTồn Tồn thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Hàng nóng hổi đây :yoyo69::yoyo69:

      Chương 65
      Beta: Lạc Lạc

      Mùng năm tết, các nữ quyến Đàm gia đến chùa thắp hương.

      Đây là thói quen của Lão phu nhân, hàng năm đều phải đến chùa thấp hương, cầu cho cả nhà bình an, tiện thể dẫn cháu trai yếu ớt đến gặp phương trượng.

      Đàm Ký Khê là trẻ sinh non, lúc mới sinh tiếng khóc yếu ớt như mèo con, mấy lần hít thở cũng khó khăn, mời vô số danh y cũng có cách nào chữa khỏi, cuối cùng phải vào chùa cầu xin phương trượng mới nhặt được mạng về.

      Lão phu nhân cho rằng phương trượng là ân nhân cứu mạng của Đàm Ký Khê, hàng năm thắp hương đều dẫn bé theo cho phương trượng nhìn chút.

      Như Thúy cũng bị Lão phu nhân kêu theo, nay, nữ quyến Đàm gia đều biết nàng là tâm phúc trong lòng Lão phu nhân, cho nên mấy ngày qua mặc dù thái độ tính là thân thiết, nhưng vẫn vui vẻ tiếp đón nàng. Như Thúy nương cũng hiểu những người này cơ bản xem trọng xuất thân của nàng, dù sao sau này mình sống chung dưới mái nhà với người Đàm gia, nên ngoài mặt cũng nguyện ý duy trì quan hệ hòa nhã. Chỉ là ngẫu nhiên có mấy biểu muội nhìn mình bằng vẻ mặt rất u oán, Như Thúy nương ngước mắt nhìn trời, liền hiểu nguyên nhân là ở người Ôn đại nhân nhà nàng.

      Ôn đại nhân quả nhiên là đóa hoa xinh đẹp, thu hút vô số ong mật muốn đến hút cái.

      Sau khi dâng hương, Như Thúy dìu Lão phu nhân gặp phương trượng, theo bên cạnh Lão phu nhân còn có mấy vị cữu mẫu và Đàm Ký Khê, những người khác biết Lão phu nhân còn có lời muốn với phương trượng, hàng năm đều những lời nhàm tai này nên có kiên nhẫn nghe, đều tự mình tản chơi.

      Sau khi chú tiểu dâng trà ngon, Lão phu nhân và phương trượng bắt đầu phật lý, mấy vị cữu mẫu bồi dự thính. Đàm Ký Khê tuổi còn , căn bản có kiên nhẫn nghe người lớn những phật lý sâu sắc kia, nhìn nhìn, sau đó kéo tay áo Như Thúy giọng : "Biểu tẩu, nhàm chán quá, tẩu dẫn ta dạo trong chùa được ?''

      Việc này nàng thể làm chủ, nên nhìn mấy vị cữu mẫu. Tam cữu mẫu là mẫu thân của Đàm Ký Khê, đương nhiên hiểu tính tình con trai. Mỗi năm đều trói buộc bé thế này trong lòng luôn thương tiếc, đúng lúc hôm nay bé khỏe hơn tý, bên ngoài cũng có nắng, nên đồng ý để bé chút, trông coi cẩn thận là được.

      Đại cữu mẫu cũng thấy hai người trao đổi ánh mắt, nhìn Lão phu nhân và phương trượng, lúc phương trượng đột nhiên nhắc đến sức khỏe của Đàm Ký Khê, Đại cữu mẫu tỉnh ngủ, bèn cười với Như Thúy : ''Con tạm dẫn tiểu biểu đệ ra ngoài dạo lát, nghe hoa mai trong chùa nở rất đẹp, thu hút rất nhiều khách hành hương''.

      Như Thúy được lệnh, mới dẫn Đàm Ký Khê mặt mày đầy vui mừng cùng nhau ra ngoài, sau lưng có mấy nha hoàn theo.

      Vừa ra khỏi thiện phòng, Đàm Ký Khê lập tức lộ nguyên hình, bộ dáng ngoan ngoãn động lòng người kia còn nữa, dắt Như Thúy tới rừng hoa mai phía sau núi trong chùa, chỗ đó hoa mai nở rất đẹp, hương mai thoang thoảng trong khí hợp với khí mát lạnh trong núi càng tăng thêm sức mạnh, làm người ta nhịn được trầm mê ngây ngất.

      "Biểu tẩu, ta vào đó chơi.'' Đàm Ký Khê chỉ vào rừng mai cách đó xa, bé lợi dụng Như Thúy dẫn ra xong, lại muốn cho người theo, buông tay Như Thúy ra, vóc dáng nho liền xông về phía trước, lại ngờ bị người ta nhanh chóng xách trở về, ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Như Thúy nương.

      "Ký Khê biểu đệ, đệ mới khỏe thôi, đừng nhanh vậy, nên chậm chút''. Như Thúy chậm rãi nói, nắm bàn tay mềm mại núc ních của bé trai, thấy khuôn mặt xinh đẹp của bé ửng đỏ vì nhiễm lạnh, trong lòng càng thích -- giống như bắt nạt được Ôn đại nhân lúc vậy, là có cảm giác thành tựu.

      Mặc dù Đàm Ký Khê vênh mặt hất hàm sai khiến với nha hoàn, ỷ vào việc Lão phu nhân sủng ái mà đối với các ca ca tỷ tỷ cũng để trong lòng, nhưng vẫn có gia giáo, dù sao vẫn cho người ta chút mặt mũi. Vốn cho rằng biểu tẩu này xuất thân thấp hèn dễ bắt chẹt, nhưng nghĩ tới nàng lại dám làm thế với mình, nhất thời ngẩn người, ngờ hôm nay chịu thiệt trong tay Như Thúy nương, lập tức tức giận.

      ''Buông ra, nữ nhân này, tẩu ăn hiếp ta, ta phải mách tổ mẫu, mách Ôn biểu ca, để cho Ôn biểu ca thôi tẩu!'' Bé trai liều mạng kéo tay nàng, để nàng buông mình ra.

      Hai nha hoàn theo phía sau biết tính tình tiểu thiếu gia tốt, làm nha hoàn hầu hạ bé mệt mỏi. Đáng lẽ lúc thấy bé muốn chạy, trong lòng thầm kêu khổ, nếu để bé té đập đầu, đến lúc đó các nàng là nha hoàn thể tránh bị chủ tử phạt. Đợi tới khi nhìn thấy Như Thúy nương ngăn cản hành động của bé, chúng nha hoàn lập tức cảm động đến rơi nước mắt, coi như thấy ánh mắt cầu cứu của bé.

      ''Vậy đệ mách bọn họ ''. Như Thúy nương thờ ơ , bắt chước động tác của Ôn Lương búng trán bé cái, cười hì hì, ''Đến lúc đó nhìn xem Ôn biểu ca đệ bỏ ta, hay đệ bị cốc đầu.''

      Bé trai thoáng tức giận : '' Ta và Ôn Biểu ca giống nhau vậy, Ôn biểu ca nỡ đánh ta...'' Giọng ràng chưa đủ lượng. Mặc dù tuổi bé còn , nhưng lén nghe mẫu thân và các đường tỷ nhắc đến vị Ôn biểu ca này, dường như các đường tỷ đều rất thích Ôn biểu ca, chỉ tiếc Ôn biểu ca lại cưới nữ nhân xuất thân thấp hèn này, làm các nàng cực kỳ oán hận mất mát.

      Đàm Ký Khê và các tỷ tỷ trong nhà tương đối quen thuộc hơn Như Thúy nương, nghe các nàng nhiều rồi, hiển nhiên hiểu là nữ nhân này cướp Ôn biểu ca khiến các tỷ tỷ khổ sở. Do đó mới nghĩ ra cách giày vò Như Thúy nương, chỉ tiếc vì bé còn quá , ngược lại bị Như Thúy nương giày vò.

      Giống như nay, bé mè nheo xin người lớn để Như Thúy nương dẫn bé chơi, sau đó đến rừng mai nhân cơ hội bỏ rơi nàng. Hàng năm bé đều đến đây xem hoa mai, quen thuộc địa hình nơi đây từ lâu, tới khi ấy rẽ khúc cua gần đó rời , làm nàng hoảng lên. Chỉ tiếc Như Thúy nương căn bản theo kế hoạch của bé, giữ chặt bé bên người, làm bé tức giận đến nỗi muốn cắn nàng.

      "Ký Khê biểu đệ, đệ khỏe, nên chậm chút''. Như Thúy dùng khăn lau mồ hôi mặt của bé, nắm tay bé chậm rãi vào rừng mai.

      Bé trai có cách nào thoát khỏi uất ức để Như Thúy nương nắm tay bước vô rừng mai, khuôn mặt nhắn nhăn nhó.

      Hôm nay vào rừng mai thưởng mai còn có rất nhiều nữ quyến gia đình giàu có, các nàng đều nhận ra đây là bảo bối của lão phu nhân Đàm gia, thấy bé ngoan ngoãn cho nữ nhân xa lạ dẫn thưởng mai, đều rất ngạc nhiên, lát sau bèn có phu nhân tới bắt chuyện.

      Đây là nữ quyến Mai gia, thế gia khác trong thành Bình Tân, bên cạnh nàng ta còn dẫn theo tiểu nương khoảng bảy tám tuổi, mượn cớ thưởng mai bắt chuyện, biết Như Thúy là thê tử của cháu ngoại Đàm gia - Ôn Lương, Ôn Tử Tu, lập tức mừng rỡ. Trượng phu của nàng ta lo lắng biết làm thế nào tạo mối quan hệ với Ôn Lương, nay cơ hội tới.

      Hai người chuyện, đột nhiên tiếng chói tai vang lên, chỉ thấy Mai nương vành mắt đỏ hoe ngã ngồi mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ. Lúc này, cái bóng vàng trắng chen lẫn chui ra từ sau lưng Mai nương, nhảy vào lòng Đàm Ký Khê.

      Là sóc tuyết.

      "Tiểu Hoa!" Đàm Ký Khê cao hứng gọi tiếng, sau đó bĩu môi trừng Mai nương, : ''Lá gan tỷ tỷ , Tiểu Hoa cắn người đâu." Ngược lại là trách người ta dọa Tiểu Hoa của bé hoảng sợ.

      Nha hoàn Mai gia ba chân bốn cẳng nâng nương nhà các nàng dậy. Mai phu nhân thấy con té, đau lòng, lại nghe được lời của Đàm Ký Khê, trong lòng hơi tức giận. Tên Hỗn Thế Ma Vương này ỷ vào Đàm lão phu nhân sủng ái, làm chuyện xấu nhiều lần. Trong thành Bình Tân ai mà biết tính tình bé tốt.

      ''Nương, ràng nó cắn người…” Tiểu nương uất ức nói, đưa tay cho mẫu thân nhìn, cổ tay trắng muốt của trẻ con chẳng phải có dấu răng sao?

      Sắc mặt Mai phu nhân thoáng trắng bệch.

      Đàm Ký Khê cãi lại: ''Chắc là người tỷ có giấu đồ ăn ngon gì đó, mới dụ Tiểu Hoa đến, tỷ tỷ lớn vậy rồi người còn giấu đồ ăn, cho đệ đệ xem thử được ? ''

      ''Ngươi...'' Mai phu nhân thể tức giận, tức giận lại rất ấm ức, nhất thời biết phản ứng thế nào. Thế lực Mai gia thể so với Đàm gia, coi như biết tiểu Ma Vương Đàm gia đúng, cũng dám làm ầm ĩ, tránh chọc phải Đàm gia.

      Lúc này, Như Thúy xách con sóc kia lên, : ''Ký Khê, xin lỗi!" Khi Đàm Ký Khê nâng khóe mắt hỏi tại sao, Như Thúy nương cười híp mắt : "Được rồi, ra cũng phải đệ sai, mà là con sóc này sai, nó cắn Mai tiểu thư. Mai phu nhân, tên đầu sỏ này cho ngươi, ngươi cầm nó lột da làm khăn quàng cổ cho Mai tiểu thư , lông con sóc này mềm mại lắm. Về phần thịt sóc, cũng cầm nấu canh cho tiểu thư bồi bổ.''

      Mai phu nhân thoáng cái kịp phản ứng, mà Đàm Ký Khê lại ngây ngẩn cả người, thể tin người nào đó lại hung tàn vậy.

      ''Tẩu, tẩu dám đem Tiểu Hoa của ta lột da, ta ...'' làm cái gì biết, nhưng tiểu gia hỏa nóng nảy, Tiểu Hoa là bạn thú vị của bé, lại có linh tính, rất nhiều chuyện xấu đều do Tiểu Hoa giúp bé làm.

      Như Thúy nương dịu dàng nói: "Ký Khê biểu đệ, Ôn biểu ca của đệ từng , làm sai phải bị phạt, Tiểu Hoa cắn người ta, phải nhận hình phạt tương ứng, đệ đúng ? Chẳng lẽ đệ làm sai, còn muốn cha nương và tổ mẫu thay đệ xin lỗi sao? lẽ đệ bất hiếu thế?'' Vẻ mặt nàng kinh ngạc .

      Mặt Đàm Ký Khê đỏ lên, bị nàng đến mức đầu hơi xoắn xuýt mơ hồ, hình như suy nghĩ cũng xoay chuyển theo lời nàng, mặc dù bé còn , nhưng muốn mình làm sai còn để cha nương và tổ mẫu thương mình xin lỗi.

      ''Đúng, xin lỗi, ta thay Tiểu Hoa xin lỗi các ngươi''. Đàm Ký Khê ngoan ngoãn nói, giương mắt nhìn Mai phu nhân, '' Mai phu nhân, ngài là người tốt, lột da Tiểu Hoa chứ? Mai tỷ tỷ, đợi sau khi về nhà, ta cho người mang thuốc mỡ đến cho tỷ, là đồ được ngự ban, dùng rất tốt.''

      Lúc này Mai phu nhân mới kịp phản ứng, lập tức mừng rỡ, đây coi như lấy lòng được Đàm gia rồi, chỉ cần bọn họ rộng lượng so đo, người Đàm gia nhớ bọn họ tốt. Xem ra hôm nay đúng là ngày may mắn của Mai gia bọn họ.

      Mai phu nhân giả vờ thoái thác lát, nhưng tiểu chính thái vừa bị Như Thúy nương dọa tại còn sợ Tiểu Hoa của mình bị kẻ hung tàn kia lột da làm khăn quàng cổ, nên thái độ rất kiên quyết, Mai phu nhân bèn thuận theo nhận lấy. Chẳng qua nàng cũng so đo với đứa này, chỉ muốn khiến người Đàm gia nhớ kỹ mình thôi, từ đó có thể dẫn đến rất nhiều chuyện, xem ra Mai phu nhân này là cao thủ xã giao.

      Sau khi tạm biệt Mai phu nhân, lúc này Đàm Ký Khê ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ôm con sóc Tiểu Hoa kia theo Như Thúy dạo vườn mai, vẻ mặt rầu rĩ vui.

      ''Con sóc của ngươi tên là Tiểu Hoa sao? Ta cũng có nuôi hai tiểu hồ ly, chúng nó đều rất nghe lời, lông trắng như tuyết, tên là Đại Bạch và Tiểu Bạch, lớn hơn Tiểu Hoa rất nhiều, thích ăn củ cải đỏ...''

      Hai tiểu hồ ly đặc biệt trong miệng Như Thúy nương quả nhiên hấp dẫn ánh mắt tiểu chính thái, lập tức còn mất tự nhiên, nghe Như Thúy thú vị, bèn hỏi thăm về hai tiểu hồ ly.

      Cho tới khi người hầu Đàm gia tìm tới, báo cho bọn họ biết lão phu nhân dâng hương xong chuẩn bị trở về phủ, hỏi bọn họ có muốn cùng trở về . Nguyên nhân hỏi tiếng, là vì phần lớn bọn Đàm gia đều được người lớn dẫn chơi, do thân thể Đàm Ký Khê yếu đuối, chưa từng chơi với các ca ca tỷ tỷ lần nào, năm nay hiếm khi thân thể bé có khởi sắc, người lớn cũng muốn gò bó bé.

      Đàm Ký Khê đương nhiên muốn chơi, trông mong nhìn Như Thúy, Như Thúy nương bèn nhắn lại với người hầu, bảo lão phu nhân cần chờ bọn họ.

      Sau khi ra khỏi chùa, trước chùa đậu chiếc xe ngựa, chờ bọn họ đến gần, màn xe ngựa vén lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú văn chương nào tả xiết, lập tức trở thành phong cảnh trong ngày đông thê lương, khiến người ta khó quên.

      "Các ngươi cùng lên xe , chúng ta vào thành dạo chơi'' Ôn Lương mỉm cười .

      chỉ mình Đàm Ký Khê cao hứng, Như Thúy cũng hăng hái hơn rất nhiều. Sau khi ôm đứa vào trong xe, bản thân cũng bò vào, thấy Ôn Lương ngồi đó, vui vẻ hỏi thăm: ''Hôm nay chàng xã giao sao? Sao biết bọn ta muốn dạo?''

      "Kết thúc rồi''. Ôn Lương muốn nhiều lời, với xa phu khởi hành xong, mới với nàng: '' Hiếm khi về đây chuyến, đương nhiên phải dẫn nàng tham quan thành Bình Tân thú vị này, thuận tiện mua cho Ngạn Bình vài món đồ. nay nó bị thương thể ra ngoài, trong lòng chắc mất mác.”

      Như Thúy gật đầu, cho rằng suy nghĩ chu đáo, tiểu nương vì bị thương thể ra ngoài nên trong lòng khổ sở đây.

      Mà Đàm Ký Khê nghe được Ôn Lương muốn dẫn bọn họ tham quan thành Bình Tân thú vị, đôi mắt hoa đào mở rất to, mừng rỡ thôi, cảm thấy hôm nay mình theo biểu tẩu là chính xác, hoàn toàn quên mất mục đích trêu chọc nàng trước đó.

      Như thế, chuyến là hết ngày, khi trở về phủ chạng vạng tối.

      Lúc xuống xe, Đàm Ký Khê được Ôn Lương bế vào phủ.

      Chơi ngày, thân thể bé yếu đuối, sớm mệt mỏi thiếp rồi. Chẳng qua dù mệt, tiểu tử này lại thấy theo Ôn biểu ca có thể rất nhiều nơi thú vị, hơn nữa Ôn biểu ca hiểu biết phong phú, còn thú vị hơn các ca ca tỷ tỷ kia nhiều, quyết định về sau phải bám chặt Ôn Lương. Về phần Như Thúy nương hung tàn, Đàm Ký Khê cảm thấy phải bảo vệ Tiểu Hoa của mình kỹ, để nàng lột da Hoa làm khăn quàng cổ.

      Hai người bái kiến lão phu nhân trước mới trở về Phiêu Tương viện. Lúc này Ôn Ngạn Bình ngồi giường uống thuốc, thấy bọn họ về, hai mắt tỏa sáng.

      ''Cha, nương, hai người về rồi''.

      Hai người bị tiếng ''Cha, nương'' này làm cho mềm nhũn, mỉm cười gật đầu. Thấy bé uống thuốc xong khuôn mặt nhắn nhăn thành bánh bao, Như Thúy bèn nhét viên mứt quả mới mua hôm nay vào miệng bé. Sau đó bỏ mứt quả vào bình cho bé, : '' nay con phải uống thuốc, chúng ta mua cho con ít mứt quả, đắng miệng ăn viên.''

      Đứa nào cũng thích ăn ngọt, nghe nàng thế lập tức vui vẻ ngớt, ôm bình vào lòng như ôm bảo bối, sau đó quấn lấy hai người bảo bọn họ kể cho mình nghe chuyện trong thánh Bình tân tý. nay hai người trở thành cha nương, thể nghiệm này rất mới mẻ, nghe đứa cầu đương nhiên cự tuyệt.

      Chẳng qua sau khi nghe hai người kể xong, đứa suy nghĩ chút, : ''Ký Khê biểu thúc quá đáng, nương, chúng ta tìm cơ hội cắt đuôi Tiểu Hoa , để khóc nhè.''

      ''...''

      Trong lòng Ôn Lương thở dài, tính tình đứa này lớn, cho phép người khác bắt nạt nha đầu, ràng là tiểu nha đầu, sao khiến có cảm giác là nuôi bé trai nhỉ?

      ''Cha, cha yên tâm, con để người khác biết đâu.'' Đứa cười ngọt ngào với Ôn Lương, cũng giấu giếm lòng dạ mình hẹp hòi.

      Sau khi nghe xong Ôn Lương cười cười, khẽ xoa đầu bé, tùy bé thôi.
      Last edited: 5/1/17

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 66

      Vài ngày sau, Ôn Ngạn Bình có thể xuống giường lại lại, lần này được có vài chuyện phải làm.

      Rốt cuộc sau khi Ôn Ngạn Bình có thể xuống giường lại lại, Ôn Lương và Như Thúy bèn dẫn bé thỉnh an lão phu nhân, cũng để cho lão phu nhân gặp chắt lát.

      Sáng sớm sau khi thức dậy rửa mặt, Như Thúy và Ôn Lương bèn sang phòng sát vách. Lúc này nha hoàn vắt khăn lông lau mặt cho tiểu nha đầu ngồi bên giường, Như Thúy tới, cầm lược chải đầu cho bé, đầu tóc bởi vì thiếu dinh dưỡng mà trở nên khô vàng, trong lòng suy nghĩ, phải làm đồ ăn bổ dưỡng cho bé ăn, bắt đầu nuôi dưỡng đầu tóc, bé phải có đầu tóc đen nhánh nhìn mới đẹp.

      "Cha, nương, buổi sáng tốt lành." Nhìn thấy bọn họ, Ôn Ngạn Bình cố gắng lấy lại tinh thần, tuột xuống giường thỉnh an. Trong lòng hơi chán nản, trước kia bé ngủ nướng như vậy, nhất định là gần đây ngủ nhiều quá nên dưỡng thành biếng nhác, sau này phải chú ý.

      Ôn Lương cười cười ân cần hỏi: "Vết thương của con còn chưa khỏi, sao ngủ nhiều thêm chút?"

      Đứa vỗ vỗ mặt mình lấy lại tinh thần, cười ngọt ngào với ,"Cha, phải cha hôm nay bái kiến tằng tổ mẫu* ( bà cố) sao? Ngạn Bình thể lười để tằng tổ mẫu đợi lâu." Đây là lần đầu tiên bé gặp trưởng bối của cha mẹ nuôi, muốn để lại ấn tượng tốt với bọ họ.

      Ôn Lương mỉm cười, là đứa có tính khí bướng bỉnh.

      Họa Bính giúp đỡ bé chỉnh trang thỏa đáng, bé mặc bộ y phục tiểu nương, áo hồng váy , mặt thêu tranh hoa điểu các loại đồ vật rất vui tươi, đầu chải thành hai búi tóc, quấn bằng hai sợi băng gấm ngũ sắc, phía dưới băng gấm kết hai dây trân châu, rủ xuống bên tai, thoạt nhìn hoạt bát đáng , làm cho bé nhịn được sờ loạn, phải vui mừng vì mình ăn mặc đáng mà là dáng vẻ trân châu đều là tiền, làm người ta khỏi phì cười.

      Như Thúy thấy tinh thần bé tệ, trong lòng hết sức hài lòng, Ôn Lương cũng tinh tế quan sát bé, hai năm sinh sống trong hang ổ bọn cướp, ăn ở đảm bảo, làm cho thân thể suy nhược nghiêm trọng, bồi bổ mười ngày cũng thấy thêm chút thịt nào, sắc mặt vàng vọt, khuôn mặt gầy đến đáng sợ, điểm xuất sắc duy nhất chính là đôi lông mày khí và đôi mắt hạnh trong suốt. Nếu phải mặc quần áo bé , thoạt nhìn giống như bé trai năm sáu tuổi suy dinh dưỡng.

      Ăn sáng qua loa chút, Ôn Lương bèn mở miệng : "Tốt lắm, thỉnh an ngoại tổ mẫu thôi."

      Ôn Ngạn Bình tập tức qua lôi kéo tay Như Thúy, ngẩng đầu cười tươi với nàng, lộ ra mấy cái răng sữa, làm tình mẹ của Như Thúy nương lan tràn lần nữa, ôm lấy bé, rồi hôn xuống khuôn mặt bé.

      "Nương, con nặng, thả con xuống ." mặt Ôn Ngạn Bình đỏ lên, tuy rằng bé nhìn giống như đứa năm tuổi, nhưng tám tuổi rồi, sao có thể để người lớn ôm? Chẳng qua trong mắt lộ ra vui sướng, cực ký ưa thích hành động thân mật của Như Thúy.

      Như Thúy nương sau khi nghe xong, gật gật đầu, đem bé đưa cho Ôn Lương, : "Vậy để Ôn đại nhân ôm, Ngạn Bình bị thương còn chưa khỏi mà. Đừng để bé quá mệt mỏi."

      Ôn Lương cười đáp ứng, lúc ôm bé phát thân thể bé cứng ngắc, tuy rằng mặt cũng cười, nhưng giống cười vui vẻ với Như Thúy. Ôn Lương coi như biết, dẫn theo Như Thúy đến Thụy Hương viện của lão phu nhân.

      Biết Ôn Lương coi trọng nghĩa nữ này, hôm nay mấy vị cữu cữu, cữu mẫu cũng tới, đồng thời biểu ca chủ cũng tới cùng thê tử của mình, người ngồi đầy cả phòng, làm cho tiểu nha đầu được Như Thúy dắt vào khẩn trương, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt. Ôn Lương có thể cảm giác được bé khẩn trương, khỏi nở nụ cười, xem ra dù thông minh chững chạc thế nào vẫn là đứa con nít.

      "Ngoại tổ mẫu, Tử Tu mang con tới đây thỉnh an ngài." Ôn Lương tới, cười với lão phu nhân.

      Như Thúy dẫn nghĩa nữ mới nhậm chức thỉnh an các trưởng bối, đương nhiên nhận được đống lớn lễ gặp mặt, sau đó lại dẫn bé làm quen với số biểu đệ biểu muội. Lúc này tuy rằng dung mạo Tiểu Ngạn Bình dễ coi, nhưng thắng ở miệng ngọt, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, các trưởng bối nể mặt Ôn Lương cũng lòng khen ngợi.

      lúc náo nhiệt, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở, chờ tới gần nghe được tiếng khóc non nớt của đứa , đường kêu ngoại tổ mẫu.

      "Ai, đây là tiếng của Ký Khê sao?" Lão phu nhân có chút nghễnh ngãng, nhưng đối với tiếng của cháu trai bảo bối vẫn rất nhạy cảm.

      Tam cữu cữu, tam cữu mẫu nghe được tiếng của con trai bảo bối, sắc mặt hai người khẽ biến, cho rằng có chuyện xảy ra. Bởi vì thuở thân thể Đàm Ký Khê ốm yếu cho nên bình thường tương đối thích ngủ, buổi sáng thường tới giờ Tỵ mới thức dậy, mọi người đều biết tật xấu của bé, vì vậy từ trước đến nay có ầm ĩ bé, để tùy bé ngủ. Hôm nay còn chưa tới giờ Tỵ, sao bé thức rồi? Chẳng lẽ trong người khỏe?

      Ngay lúc tam cữu mẫu muốn đứng dậy, nhìn thấy ma ma ôm tiểu nhân nhi mặt hoa khóc tiến vào, sau đó buông bé xuống, tiểu nhân nhi cất bước chân ngắn ngủn chạy tới chỗ lão phu nhân, đâm vào trong ngực lão phu nhân lại khóc lên.

      "Ôi ôi, Ký Khê của ta làm sao vậy? Ai ức hiếp cháu?" Lão phu nhân đau lòng, nhanh chóng ôm chặt bé.

      Mặc dù tiểu chính thái khóc rất dữ, nhưng bất quá cũng chỉ muốn lão phu nhân đau lòng, để lão phu nhân làm chủ cho bé, sau khi được lão phu nhân dỗ dành, từ từ nín khóc, sau đó đem vật trong ngực giơ cao lên, uất ức với lão phu nhân: "Tổ mẫu, Tiểu Hoa bị cắt lông, hơn nữa lại cắt lông đuôi và lông mông, khó coi quá, Tiểu Hoa muốn sống nữa..."

      Nghe được lời này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào con sóc trong tay tiểu chính thái, cái đuôi vốn xù lông nay thấy, bỗng dưng lộ ra cái đuôi bóng loáng , ngay cả cái mông sợi lông cũng còn, hơn nữa người cắt còn vô cùng sáng tạo lấy hậu môn làm trung tâm mà cắt vòng tròn, muốn buồn cười bao nhiêu có bấy nhiêu buồn cười. Cộng thêm Đàm Ký Khê đường qua đây, làm cái mông có lông bị gió lạnh thổi đỏ rực lên, làm người ta liên tưởng đến mông con khỉ, lập tức sắc mặt đều trở nên vi diệu.

      , , thể cười! Ngàn vạn lần thể cười! Phải nhịn!

      Trong phòng tất cả mọi người đều nỗ lực nghẹn cười làm mặt nghiêm, cảnh cáo bản thân mình ngàn vạn lần đừng cười, nếu cười bị tiểu ma vương ghi hận. Nên biết rằng tiểu tử này tuổi còn , nhưng lòng dạ tiểu nhân có nhiều trò tinh quái, nhất là hay ghi hận, hơn nữa còn được lão phu nhân che chở, bị bé để mắt tới có gì tốt lành cả. Toàn bộ người nhà, ngoại trừ mấy trưởng bối, người nào bị bé chọc ghẹo? Đối với bé là vừa vừa hận mà.

      Nhìn thấy bộ dáng của con sóc kia, Ôn Lương cũng ý thức được mà nhìn về phía đứa của mình, thấy đôi mắt bé sáng lấp lánh mà nhìn chầm chầm vào con sóc kia, khóe miệng cong lên cao, mặc dù trong mắt chỉ chợt lóe lên đắc ý, nhưng cũng qua được mắt Ôn Lương.

      Ôn Lương khẽ ho khan tiếng, nhớ tới mấy ngày trước, đứa này muốn cắt luôn cái đuôi sóc, nhưng nay chỉ cắt lông, coi như là có chừng mực, trong lòng có chút thõa mãn với hành vi của đứa nhà mình, chẳng qua là cho nó bài học chứ cắt bỏ đuôi nó, coi như là đứa tốt.

      Lão phu nhân híp mắt cẩn thận qua sát con sóc kia, rốt cuộc sau khi nhìn ràng, trở thành người đầu tiên bật cười ngừng, "Ai nha, lông của Tiểu Hoa sao lại trụi hết rồi? Ký Khê cho người cắt sao?" Bởi vì trước kia đứa này có tiền án tiền rất nhiều, nên đầu tiên lão phu nhân cho rằng chính Đàm Ký Khê ra tay độc ác.

      Con sóc kia bị ánh mắt của nhiều người nhìn chằm chằm mông mình như vậy, sớm xấu hổ và giận dữ muốn chết rồi, hơn nữa tổ mẫu của chủ nhân những an ủi chủ nhân mà còn giễu cợt nó, nó muốn sống nữa!

      Đàm Ký Khê nhìn thấy đầu Tiểu Hoa lập tức chui vào trong ngực mình, dáng vẻ có tinh thần, lại cơn bão nước mắt, khóc ròng : "Tổ mẫu, Ký Khê thích Tiểu Hoa như vậy, cắt lông mông Tiểu Hoa đâu, nhất định là có người cắt lông Tiểu Hoa! Ô ô ô... Tổ mẫu, Tiểu Hoa đáng thương..."

      Nhìn bé khóc đến thở ra hơi, Tam cữu mẫu nhịn được tiến lên ôm chầm lấy bé dỗ dành, lão phu nhân thấy cháu cưng khóc thương tâm, bèn cười nữa đứng lên dỗ. Đàm Ký Khê ngồi khóc bên cạnh cầu tổ mẫu phải giúp bé điều tra xem là ai cắt lông Tiểu Hoa, bé muốn người đó phải đền tội cho Tiểu Hoa.

      Lão phu nhân sủng Đàm Ký khê đến có nguyên tắc, nhưng mấy vị lão gia Đàm gia là người phúc hậu, bèn hỏi ma ma hầu hạ Đàm Ký Khê tình huống thế nào.

      Ma ma cung kính : " Hồi mấy vị lão gia, sủng vật của Khê thiếu gia mấy ngày nay liên tục chạy ra ngoài, chúng tôi cũng biết nó đâu, hơn nữa xưa nay nó có linh tính tự mình trở về, Khê thiếu Gia còn cần quản, cho nên chúng tôi cũng tìm. Ai ngờ sáng hôm nay nó trở về, khi trở về là dáng vẻ này rồi, sau đó nó nhảy lên giường đánh thức Khê thiếu gia, Khê thiếu gia nhìn thấy dáng vẻ nó khóc rồi."

      Sau khi nghe xong, mọi người đều biết tức nhiên là do trước kia Đàm Ký Khê đùa dai thường xuyên mang con sóc tuyết này chọc ghẹo người ta, nên giờ người ta tới báo thù.

      Đại biểu ca Đàm Ký Xuyên thà : "Ký Khê, Tiểu Hoa của đệ thường xuyên trêu đùa người ta, vậy có phải lại chọc người ta, nên người ta cắt lông cho nó bài học ? đệ coi trọng nó, nhưng phải mọi người ai cũng có tính tốt như vậy."

      Đàm Ký Xuyên là người chững chạc hiền lành, vô cùng có uy tính trong đám huynh đệ tỷ muội, nếu như vậy, mọi người cũng cho rằng Tiểu Hoa lại ham chơi chọc trúng cao nhân, lập tức bị cắt lông, chỉ có thể rối rít an ủi tiểu chính thái. May mắn lông có thể mọc dài, chỉ có điều nay thời tiết lạnh, sóc còn cộng lông cũng lạnh, thể chạy ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng bầu bạn với Đàm Ký Khê.

      Bởi vì kiện sóc con bị cắt lông, lực chú ý của mọi người đều chuyển từ nghĩa nữ Ôn Lương sang con sóc, mọi người tụ họp ăn sáng với lão phu nhân xong mỗi người đều có việc rời khỏi.

      Rời khỏi Thụy Hương Viện, mấy vị biểu tẩu vốn muốn rủ Như Thúy nương Hí Viên thành Bình Tân xem hát, Như Thúy lấy cớ chăm sóc đứa mà khéo léo từ chối, mọi người cũng để ý, cười lúc, tất cả đều rời .

      Trở về Phiêu Tương viện, đầu tiên mặt Như Thúy căng ra, điểm cái mũi của tiểu nương : "Đêm qua ta nghe được trong phòng con có tiếng vang, tại sao đêm hôm khuya khoắt mà chưa ngủ?"

      Tiểu nương nhìn nhìn Như Thúy, sau đó nhìn về phía Ôn Lương, thấy an an ổn ổn thưởng thức trà nóng mà nha hoàn mang tới, diện mạo tuấn mỹ, cử chỉ ưu nhã, quý khí tự nhiên, nhìn lại bản thân mình mặc dù mang thân áo tơ váy ngắn hoa lệ nhưng vẫn là nha đầu xấu xí, tự chủ được có chút tự ti, nhưng mà nhớ đến nam nhân phong thái như vậy là cha mình, lại có chút cao hứng. Đến khi nhìn thấy ánh mắt cười như cười của , lập tức ngượng ngùng : "Đúng như hai người nghĩ vậy, ai kêu nó tự chạy đến giường của con làm con sợ."

      Ôn Lương mỉm cười : "Nhưng mà ta nghe nha hoàn gần đây con thích ăn hạt phỉ, nhưng mỗi lần ăn xong có thu dọn, chắc chắn Tiểu Hoa bị hạt phỉ của con dụ tới." Thấy tiểu nương cúi đầu xuống dùng chân di di đất, còn thêm: "Ngạn Bình, sau khi hồi kinh ta dạy cho con viết chữ đọc sách, con có muốn ?"

      Ôn Ngạn Bình nháy nháy mắt, sau đó lộ ra sắc mặt tươi cười, ưỡn ngực : "Cha, con muốn! Sau này tuyệt đối làm cha mất mặt."

      Ôn Lương cười .

      Như Thúy xem xét hai người kia, đem tiểu nương kéo qua, hôn lên mặt bé cái: "Mặc dù rất muốn khen con làm tốt lắm, nhưng chọc biểu thúc con khóc phải chuyện tốt. Sau này loại chuyện đó được làm tiếp...Ừ, muốn làm cũng phải xem tình hình mà cân nhắc có chừng mực." Đàm Ký Khê sức khỏe tốt, nếu khóc ảnh hưởng đến sức khỏe, ngoại tổ mẫu đau lòng. Nhưng mà trong mắt Như Thúy nương, nếu đổi lại là người bên cạnh nàng bị Ôn Ngạn Bình trêu cợt như thế, chắc chắc nàng lớn tiếng tán thưởng.

      Nghe lời nàng , Ôn Ngạn Bình nhếch miệng : " Tuổi con còn lớn hơn , nhưng phải gọi là biểu thúc, làm sao cũng thấy mình thiệt thòi. Cha, nương, hay là chúng ta thương lượng, hai người nhận con làm muội muội được ?" Tiểu nha đầu đưa ra chủ ý.

      Như Thúy cười híp mắt lắc đầu, cho bé biết chuyện này tế báo cáo tổ tông, thể sửa lại được.

      Ôn Lương càng cảm thấy nha đầu kia có tính khí như thế, trong lòng cảm thấy bé giống con mà giống con trai hơn.

      ~~~

      Editor có lời muốn : ta mới edit làn đầu, có chỗ nào chưa mượt các náng góp ý với ta nhé.

      Hihi tính khí bạn Ôn Ngạn Bình phải dạng vừa đâu, các nàng theo dõi tiếp nhé. :yoyo58:
      Last edited: 5/1/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :