1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Con dâu xấu bị bắt gặ mẹ chồng

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chưa ji gặp mẹ chồng rồi ah

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      quá sốt ruột rồi.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Cuối cùng Thẩm Hạo cũng như ý nguyện được cái hôn. Cuối cùng Hòa Sinh cũng biết thân phận của Thẩm Hạo rồi.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 29


      Thay đổi quần áo, Thẩm Hạo mang nàng vào cung.


      Giữa ban ngày, ánh mặt trời giống như dao găm sáng loáng chiếu lên người, nắng chiếu phía sau lưng nóng như thiêu đốt. Thành cung dài, giống như là nhìn đến phần cuối, bị mặt trời chiếu, đầu tường mới sơn hồng đặc biệt sáng .


      Đằng trước Chu Bồi dẫn đường, khẽ khom lưng, đầu cúi xuống đến chỗ xương ngực, nửa phần cũng có nâng lên. thỉnh thoảng có cung nhân qua đường, váy cột ngang eo mặc cùng màu như nhau, khi thấy người thối lui đến mép góc tường bên trong, vùi cổ, thẳng đến khi bọn họ đến góc rẽ thấy thân ảnh, mới nhấc chân tiếp tục tiến lên.


      Hoàng cung quy củ lớn. Người cùng gạch ngói giống như là khối, chồng chất trong hoàng thành, vừa trầm vừa khó chịu. Hòa Sinh nhét tay giấu vào trong tay áo, dám hết nhìn đông tới nhìn tây, đôi mắt biết để ở đâu, nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm vào giày của .


      Người này vững vàng, mỗi bước di chuyển cự ly vừa đúng, tốc độ nhanh chậm. Người thế hệ trước từng , người tư thế tốt, bảo trì bình thản. Hòa Sinh nâng mắt lên, ánh mắt rơi xuống cổ áo chỉnh tề có có nếp gấp của .


      Thẩm Hạo chần chừ chút, quay đầu lại nhìn nàng.


      —— còn mau đuổi theo?


      Hòa Sinh le le lưỡi, theo phía sau . khẩn trương là gạt người, nàng đời này lần rời hoàng thành, vẫn là lúc mười tuổi Thánh Nhân mừng con song sinh, đại xá thiên hạ lần đó. Khi đó bên ngoài hoàng thành tầng cửa cung mở rộng, ở ngoài cửa đoan hoa* mở tiệc ca múa, kêu gọi dân chúng cùng vui mừng.

      [​IMG]


      Khi đó cơ hồ toàn bộ Vọng Kinh mọi người đều chen đến, tầng vây quanh tầng, mà cửa đoan hoa lớn cỡ bàn tay, bị chắn chật như nêm cối. Diêu cha mang theo nàng ở bên ngoài bức tường người, rướn cái cổ lên, cũng chỉ nhìn thấy đầu người đông nghịt.


      tại vào cung, đủ loại hiếu kỳ, chỉ duy trì ngắn ngủn mấy giây, còn dư lại, cũng chỉ có sợ hãi. Hòa Sinh cũng nên lời mình rốt cuộc sợ cái gì, đánh bạo hai mắt nhìn bốn phía, cung nhân theo dẫn đường cẩn thận tỉ mỉ, dường như ngay cả hô hấp cũng cùng tần suất, có bất kỳ động tác lộn xộn nào.


      Lúc trước gả vào Vệ phủ, vốn cho là trong phủ bầu khí đủ trang nghiêm nghiêm túc rồi, nghĩ tới, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, người cùng vật ở hoàng cung, nghiêm cẩn làm cho người khác rụt rè.


      mặt đất ngay cả cục đá dư thừa cũng có. Hòa Sinh ngậm miệng , tự chủ nín thở, sợ mình phạm sai lầm, thử phân tán lực chú ý, đếm bước có tiết tấu của Thẩm Hạo phía trước, đạp bước chân của , chân trái hạ xuống là chân phải .


      Thị Nhị sớm chờ ở trước cửa điện, xa xa trông thấy người nhìn qua bên này, trở về bẩm báo trong điện.


      Đức Phi hỏi: " nương mang đến?"


      Thị Nhị gật đầu: " mang đến."


      "Nhìn người như thế nào? Vóc người cao bao nhiêu, là béo hay gầy, dáng vẻ như thế nào?"


      Lập tức có thể thấy người, lại cứ hỏi như vậy, ràng là để ý. Ngẫm nghĩ cũng đúng, Vương Gia mang nương trở về, nương nương khiếp sợ mới là lạ. Thị Nhị nghĩ kĩ, chọn lời hay đáp: "Vương Gia cao lớn, nương kia mập gầy, kề bên Vương Gia, thấp hơn khoảng. Nô tài chỉ là xa xa liếc mắt nhìn, nương kia đâu ra đấy đạp bước chân, ngược lại theo thân ảnh Vương Gia ."


      Đức Phi lấy bảo thạch khảm đồi mồi bảo vệ ngón tay* tay ra, lộ ra móng tay cái nhuộm cây bóng nước, từng chút thổi mạnh chén lưu ly. bên chén lưu ly vương hơi nước, cạo cái, trong móng tay cái liền tích màu nước đọng.

      [​IMG]

      Đức Phi dùng đầu ngón tay kia gảy gảy, hai tay đều dính, ghét bỏ mà bảo người lấy kéo cắt nhanh, móng tay vất vả nuôi dài liền cắt mất.


      Thị Nhị cúi đầu, dám suy đoán tâm tư của bà, kẹp hai tay đứng bên cạnh, nghe thấy Đức Phi dặn dò: " xem nếu thấy gọi vào."


      vào điện, nghe thấy trong khí hương hoa lan nhàn nhạt, nhìn lên hai bên, trong đình viện từng bụi hoa lan, mặc dù cùng chủng loại, nhưng hoa màu trắng là nhiều.


      Đức Phi nương nương là người lịch tao nhã. Hòa Sinh phỏng đoán như vậy, theo Thẩm Hạo chân bước qua thềm cửa điện.


      đường tới đây, Thẩm Hạo dạy nàng hành cung lễ như thế nào. Khom người cúi xuống, đầu phải thấp đến đầu gối, hai tay chắp tay thi lễ, mới có thể chào hỏi.

      Nàng nắm tay chặt, biết ngồi ghế tay vịn khắp nơi lan can, nhất định là Đức Phi nương nương, nhìn cũng dám nhìn, trước hành lễ rồi tính tiếp.


      Hành lễ hoàn tất, ngẩng đầu lên, trước mặt đụng phải ánh mắt hai mẹ con đồng thời nhìn sang. Trong ánh mắt Thẩm Hạo, là hài lòng, tựa như người được vật kỳ lạ quý hiếm, bản thân mình nhìn đủ, cần phải trông mong đặt ở nơi xa, để cho người khác cũng nhìn thấy, hâm mộ mới tốt.


      Đức Phi quan sát Hòa Sinh từ đầu tới chân lần. Mặc dù cao, nhưng vóc người thon dài. Áo váy xanh nhạt cột chéo ngang eo, phân ra đầu và mình, vai thon eo , rất trưởng thành. Lại nhìn lên, mặt trái xoan mắt to, hai má có thịt, còn cười với bà, nhìn rất dễ chịu.

      Đức Phi gọi người mang ghế lên, bảo nàng ngồi ở trước mặt. Hai mẹ con ngồi ngay ngắn trong chánh đường, phía trước đặt cái ghế, Hòa Sinh ngồi ngay chính giữa.


      Vùi đầu, hô hấp rít trong cổ, trong lòng bối rối. cũng phải là sợ người ta nhìn, lúc trước vào Vệ phủ, Vệ lão phu nhân và Vệ Nhị nãi nãi cũng nhìn nàng như thế này, ánh mắt nếu so với bây giờ còn muốn hung ác hơn ba phần.


      Nhưng, tại nhìn nàng, chính là mẹ ruột Thẩm Hạo, chủ tử nương nương vạn người a, nữ nhân bên cạnh Thánh Nhân, nào có đơn giản?


      Thẩm Hạo quét mắt liếc nàng, ánh mắt trăm ngàn lần ý bảo nàng ngẩng đầu lên, nhưng nàng lại ra sức cúi đầu, căn bản nhìn thấy.


      "Ngửa mặt lên cho ta xem."


      Hòa Sinh nắm chặt nắm đấm, biết trán ra mồ hôi lạnh, thầm mắng mình có tiền đồ, ngửa mặt tìm kiếm, lúc này mới nhìn ràng dáng vẻ của Đức Phi.


      Vẻ mặt biểu tình, cùng Thẩm Hạo có gì sai biệt. giống như nàng nghĩ, Đức Phi nương nương có gương mặt chữ điền, giữa lông mày nhăn lại, người có chút lãnh đạm trong veo như lan nào, ngược lại khí khái hào hùng, bên cạnh đuôi mắt xếch lên. Lúc chuyện, thoạt nhìn có chút hung dữ.


      Hòa Sinh liếc mắt nhìn, nhanh chóng vùi đầu xuống.


      Trong điện rất ít người, hiển nhiên là bị đuổi sang nơi khác, Chu Bồi dẫn tiểu đồ đệ ở cửa ra vào, Thị Nhị và Thị Như hầu hạ trà nước.


      Đức Phi bưng trà, thổi lớp trà phía , hơi nước lượn lờ. với Thẩm Hạo bên cạnh: "Dáng vẻ rất khá."

      Rất ít nghe nàng khen người, Thẩm Hạo chuyển mắt nhìn Hòa Sinh, quay đầu lại cười cười: "Đúng là khá."


      Trong điện người thản nhiên nhìn sang. Nhìn quen Bình Lăng Vương mặt lạnh, Đức Phi nghiêm túc, tình cảnh hai mẹ con đồng thời mở miệng khen người đúng là thấy nhiều.

      Đức Phi hỏi: "Vào ở phủ rồi hả?"

      "Hôm nay vừa tới, mới dẫn nàng quen thuộc hoàn cảnh, ngài muốn nhìn người, liền trực tiếp mang vào cung." Thẩm Hạo cúi đầu nhấp ngụm trà, long tĩnh nóng miệng, hớp ngụm , đôi mắt híp híp.


      Đức Phi vẫy vẫy tay, Hòa Sinh di chuyển đến bên cạnh. Nắm tay nhìn, da mịn thịt mềm, sai. Đức Phi vỗ vỗ, hỏi: "Người ở nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có từng hứa hôn chưa?"


      hơi ném ra ngoài, thở cũng thở gấp, hổ là mẫu tử, phương thức hỏi người cũng giống nhau. Hòa Sinh dựa theo Thẩm Hạo dạy, trả lời từng cái.


      Đức Phi mắt nhìn Thẩm Hạo, biết nếu như có ý định giấu giếm, nhất định là cẩn thận chặt chẽ. Đổi lại bình thường, với tính tình của bà, nhất định là muốn tra từ trong ra ngoài ngoài, vò nát, tí cũng buông tha, mới tốt. Nhưng bây giờ giống vậy, dù sao chỉ cần phù hợp là được -- dù sao, nữ nhân có thể làm cho Hạo nhi có ác cảm, đây là người đầu tiên.

      Đức Phi quay lại nhìn Hòa Sinh, giọng dịu dàng: "Ngươi mới vào phủ, đối với quy củ vương phủ và chuyện trong cung nhất định là dốt đặc cán mai, Thị Như trong cung ta, là chưởng giáo trong điện, cho nàng hầu hạ ngươi, sau này phiền toái bớt chút."


      Liếc mắt cung nhân đứng bên cạnh, trong mắt Thẩm Hạo tràn đầy ghét bỏ. Thị Như biết, vô cùng cứng nhắc, gọi nàng ta hầu hạ Hòa Sinh, chừng dạy Hòa Sinh thành cái dạng ngu ngốc gì nữa. hơi từ chối, hề do dự.


      "Là Như , là lão nhân bên cạnh mẫu phi, tuyệt đối dám làm phiền, Hòa Sinh mới đến, trước hết để cho nàng thích ứng ."


      Đức Phi bất đắc dĩ, đành phải bảo Thị Như lui ra. Ánh mắt trong điện đảo vòng, cuối cùng lại chạy về đến mặt Hòa Sinh.


      Trái nhìn phải nhìn, chỉ nhìn ra khiếp đảm của nàng, cái khác, nhìn ra cái gì. Thở dài, mà thôi, thích giày vò như thế nào giày vò như thế ấy , đúng là tuổi này huyết khí phương cương, mau chóng giày vò ra cái gì là được.


      Đức Phi thường ngày thích tiếp lời với người ngoài, cùng Hòa Sinh lại là lần đầu tiên gặp mặt, cố nhiều chút, hàn huyên câu có câu , lúc lúng túng chuyện, liền đưa mắt nhìn nhau, cười cười.


      Thẩm Hạo canh giờ đóng cửa cung, chuẩn bị mang Hòa Sinh rời khỏi. Đức Phi gọi nàng lại, thưởng vòng tay quấn vàng, bảo Thị Nhị nâng bình ngọc tượng, tiễn bọn họ xuất cung.


      Ngọc tượng đựng trong hộp gấm, bên ngoài phủ vải tơ mềm đỏ thẫm, cũng biết chạm khắc cái gì. Thẩm Hạo nhíu mày, cho Thị Nhị tiễn, bảo Hòa Sinh tự mình cầm.


      Còn đề phòng mẹ ruột bà đây. Đức Phi thà thà, bà là người biết điều như vậy sao? Cho dù muốn cho Thị Nhị Vương Phủ hầu hạ, nàng ấy cũng nhất định cam tâm tình nguyện mà.


      Vuốt tay, bảo Thị Nhị trở về. Nhìn thấy thân ảnh hai người, thấy Hòa Sinh cầm hộp gấm, bước chân rất nặng nề.


      là, cũng biết cầm dùm, bảo nương cầm đồ, cũng biết xấu hổ. Đứa con trai này của bà, hơn phân nửa là theo tính tình Thánh Nhân -- rất hiểu phong tình.


      Hộp gấm dài dài vuông vuông, ôm vào trong ngực, vừa nặng vừa dài, ngăn cản tầm mắt, nhìn thấy đường, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã. Thẩm Hạo giúp đỡ nàng, nhàng câu, "Đần."


      Hòa Sinh chu môi, trừng .


      Sau lưng, Đức Phi lại than thở hơi, chỉ vào bóng lưng Thẩm Hạo rời , " là đồ thông suốt."


      Thị Nhị quay về: "Vương Gia là con trai của ngài, phải dùng tới thông suốt sao?"


      "Cũng đúng." Mềm mại là được, còn có cứng rắn. Đức Phi trong lòng thả lỏng, với Thị Nhị: "Ngươi nhìn nương kia như thế nào?"


      Lời của Đức Phi, trước khi hỏi, trong lòng sớm có cân nhắc. Thị Nhị ở trước mặt bà nhiều năm như vậy, mở miệng đáp đáp: "Người Vương Gia nhìn trúng, đương nhiên là tốt."


      Đức Phi gật gật đầu, "Trong nghìn vạn người nhảy ra người này, rất dễ dàng gì. Vừa rồi ta cố ý nghiêm nghiêm mặt, nàng mặc dù sợ, nhưng chưa từng mất lòng người, tính tình ổn, kém nơi nào."


      Thị Nhị hỏi: "Trước mặt Thánh Nhân, muốn hai câu sao?"


      Người ngày kiếm tỷ bạc, dưới mí mắt chuyện đó phải dùng tới người bên ngoài ? Đức Phi lắc đầu, "Trước hết để cho hai người bọn họ thoải mái , con ta là người có chủ kiến có, cho phép người khác nhúng tay, cho dù mẹ ruột là ta đây, lật mặt lên, cũng lạnh lẽo như thường."


      Ra khỏi cửa cung, Hòa Sinh thở hơi ra, hoạt động gân cốt, phát phía sau lưng đổ mồ hôi, quần áo nhanh chóng dán vào cổ.


      là dọa người quá mà. Hòa Sinh lầm bầm, khó trách lúc nào cũng là dáng vẻ ăn có ý tứ, vừa rồi nàng rốt cuộc tìm ra, lưu lại trong cung, nghiêm mặt rất dễ dàng, nhìn ra vui buồn, sợ người bên ngoài nhìn.


      Lên xe ngựa, Thẩm Hạo liếc mắt bốn phía, thấy cung nhân thối lui, lúc này mới vươn tay lấy hộp gấm trong ngực nàng.


      Hòa Sinh tức giận nhét vào trong lòng ngực của . Người gì mà, đồ nặng như vậy, mà bắt nàng đường cầm, bả vai bây giờ giơ lên cũng nổi.


      Thẩm Hạo nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt vừa đen vừa sáng."Thứ này, vừa mới khai quang, cho nàng cầm, càng lâu càng tốt."


      Hòa Sinh mở ra xem, thuận miệng hỏi: "Huynh tính toán như thần nha, còn chưa nhìn, biết đồ trong hộp rồi hả?"


      Biết mẫu sao bằng con. Ngọc tượng vừa lấy ra, là biết rồi. Mẫu phi tặng ngọc tượng, còn có thể tặng bình đựng, "Tống Tử Quan ."


      Bên này vừa mới xong, tay Hòa Sinh mở ra, Tống Tử Quan , chạm trổ tinh xảo, nằm ngang ở trong hộp.


      Thẩm Hạo cười, đưa tay vuốt tóc xõa trán nàng vén ra sau tai, "Cái này biết ?"


      Hòa Sinh ngượng ngùng, nặng nề đóng hộp lại.
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you64 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :