1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10

      Editor: Preiya

      Về sau, Cố Ấu Dung cũng đến tìm nữa, Triệu Tiêu nghĩ có lẽ Cố Ấu Dung nghe theo những lời đường mật bên tai nàng ta rồi nên cũng có phản ứng gì. Sau đó là ngày hội săn bắn ở Đại Kỳ, dựa theo thông lệ thường, Hoàng đế dẫn theo vài vị phi tần cùng đến khu vực săn bắn, những chuyện tốt thế này Tống Cẩn nhớ tới , bởi vì lớn lên lưng ngựa, ngày đó bởi vì vô cùng hưng phấn, cũng chính vì cao hứng nhất thời này mà vô tình bắn trúng vị cung nữ hầu hạ bên cạnh Cố Ấu Dung, sau việc đó bị cấm túc nửa năm, nửa năm sau, mỗi lần muốn làm việc gì đó đều phải suy nghĩ cẩn thận, lại ngày càng khiếp sợ Tống Cẩn hơn, vì sợ nếu lại sai phạm việc gì làm liên lụy đến nhà họ Triệu.

      Ngày phụ thân muốn đưa tiến cung, đại huynh là người duy nhất đứng ra ngăn cản, ấy : “Cơ bản là tính cách của Tiêu Nhi thích hợp trong chốn hậu cung thâm sâu đâu.”

      Đúng là hậu cung thâm sâu, phía trong lại càng sâu thêm bao nhiêu nữa đây? Làm gì có tiếng ngựa hý vang vui sướng, chỉ là có chút chuyện, chỉ toàn niềm vui.

      Lúc Triệu Tiêu tới phòng học tiếng chuông vào tiết vang lên, môn Tiếng này là do giáo viên có biệt danh Mạc Sầu dạy, vị giáo viên tiếng này có thói quen, đó chính là trước khi học bài mới học sinh phải nghe và viết những từ bằng tiếng .

      Trước khi viết bài mới, ta liền chỉ tay vào Triệu Tiêu cầm chai nước ngọt: “Em lên bảng viết cho tôi.”

      Triệu Tiêu để chai nước xuống, chậm chạp lên bục giảng, cầm lấy cây phấn trắng liều chết hướng về phía bảng đen.

      “Mirror.”

      Giáo viên tiếng bắt đầu đọc từ lên, Triệu Tiêu nắm chặt viên phấn, suy nghĩ lát rồi viết chữ “m” lên bảng, nhưng có vắt hết óc cũng nhớ nổi từ này, nhưng còn chưa viết xong giáo viên bắt đầu đọc từ thứ hai rồi.

      Triệu Tiêu đau khổ quay đầu xuống dưới, tất cả mọi người đều vùi đầu lắng nghe và viết, chỉ có mình Cố Nhất Minh ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt vô cùng bỡn cợt, sau đó cậu ta há miệng ra đọc từng chữ tiếng cho .

      Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, trong lòng tràn đầy hy vọng, Cố Nhất Minh cũng rất kiên nhẫn, miệng luôn luôn đóng mở, dường như đọc từng chữ cho viết.

      “Triệu Tiêu, em về chỗ cho tôi.”

      Giáo viên tiếng đưa lưng về phía Triệu Tiêu đột nhiên xoay người lại, ta nhìn chữ mà Triệu Tiêu viết bản, ta đọc vài từ mà chỉ viết được duy nhất chữ “m”.

      Triệu Tiêu chán nản trở về chỗ ngồi, Cố Nhất Minh gục đầu dưới bàn, cười nhiều tới nỗi thể ngẩng đầu lên được.

      Trong lòng vẫn vô cùng cảm kích Cố Nhất Minh, chỉ là do hiểu những chữ mà cậu ta đọc khi đó mà thôi, liền cảm kích với cậu câu: “Cảm ơn.”

      Cố Nhất Minh gục đầu xuống bàn cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, bộ dạng của cậu ta ràng là cố nén cười, nhưng khi nhìn thấy chữ “m” nằm lẻ loi bảng kiềm được nữa mà bật cười.

      Triệu Tiêu nịnh nọt lên tiếng đề nghị với Cố Nhất Minh: “Lần sau cậu đừng phát bằng miệng nữa, chỉ cần viết lên giấy rồi giơ lên cho tôi đọc là được rồi, thị lực của tôi tốt lắm..”

      Cố Nhất Minh xoay mặt chỗ khác, hai giây sau cậu mới xoay mặt qua nhìn Triệu Tiêu: “Tôi đúng , lên nhanh cũng xuống nhanh thôi, mà mất mặt quá .” xong, cậu ta lại lặp lại những từ khi nãy lần nữa, Triệu Tiêu nhìn khẩu hình miệng của cậu ta, khó trách vừa rồi tại sao xem hiểu, ra căn bản là Cố Nhất Minh hề đọc chữ “mirror” cho , mà là : “Cậu-mau--xuống---mất-mặt-quá.”

      Triệu Tiêu trừng mắt nhìn Cố Nhất Minh, ánh mắt quét qua chai nước ngọt mở nắp đặt bàn, trong lòng vô cùng ai oán, chai nước ngọt này, lỗ to rồi.

      Môn tiếng là tiết học sau cùng của buổi chiều, bởi vì Triệu Tiêu chỉ viết được chữ “m” cho nên phải ở lại tập viết, Triệu Tiêu gục đầu xuống bàn cắn bút, đúng lúc này, Tống Cẩn chờ cùng ăn cơm ngang qua phòng học của Triệu Tiêu, Triệu Tiêu như thấy được cứu tinh, nước mắt liền chảy xuống như mưa.

      Tống Cẩn hổ danh là học sinh xuất sắc trong mắt các giáo viên, trong mắt họ, luôn có được tín nhiệm cao nhất, Tống Cẩn với giáo viên là hãy giao nơi này cho , ta cũng nghi ngờ gì, chỉ là trước khi vẫn còn liếc mắt vô cùng tiếc hận nhìn Tống Cẩn và ánh mắt này khiến cho Triệu Tiêu được thoải mái.

      Khi giáo viên tiếng khỏi, Triệu Tiêu bắt đầu duỗi eo, bạn học cùng lớp cũng hết, trong phòng học chỉ còn lại và Tống Cẩn, Triệu Tiêu liền đứng lên: “Hoàng Thượng, chúng ta ăn cơm thôi.”

      Nhưng Tống Cẩn hề nhúc nhích tý nào, với tay cầm lấy sách tiếng .

      Triệu Tiêu chớp mắt hai cái: “ phải chứ?”

      Tống Cẩn cụp mắt xuống, lấy
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11

      Editor: Preiya

      “Cái gì, hoa hậu giảng đường à?” Tống Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tiêu bằng vẻ mặt hề thay đổi: “Em chắn chắn đó là hoa hậu giảng đường chứ phải là trò cười chứ?”

      Tống Cấn nhấn mạnh vào hai chữ “Trò cười”, điều này khiến cho Triệu Tiêu hơi tức giận chút, buồn bực quay đầu rồi tiếp tục vùi đầu làm bài tập, trước khi im lặng đọc đề, Triệu Tiêu vẫn còn chưa từ bỏ hy vọng: “Hoàng Thượng, có thể cho em mượn máy tính của dùng chút ?”

      Mặc dù bộ dáng của Tống Cẩn chính là tình nguyện, nhưng vẫn đứng lên mở máy tính.

      Máy tính của Tống Cẩn có đặt mã bảo mật, lúc gõ mật mã, Triệu Tiêu liền nhìn nghiêng đầu nhìn lén chút, nhưng Tống Cẩn lại nghiêng người che khuất tầm mắt của .

      Gõ mật mã xong, Tống Cẩn ném lại câu: “Dù sao em cũng xem hiểu đâu.”

      Triệu Tiêu thiếu chút nữa là tức phun máu lên bàn phím rồi.

      Sau khi Tống Cẩn gõ mật mã cho xong, ngồi xuống sô pha và tiếp tục đọc sách.

      Triệu Tiêu cầm con chuột có hình chim cánh cụt, tìm tòi hồi lâu rồi nghiêng đầu sang hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, máy tính của có cài QQ sao?”

      Tống Cẩn: “QQ?”

      có gì.” Triệu Tiêu vội vàng quay đầu lại, ra Hoàng Thượng biết chơi QQ, quả nhiên là Trương Nam lại đoán đúng rồi, lúc Trương Nam tạo QQ cho , cậu ta : “Chắc trong lớp chúng ta chỉ có mình cậu và Tống Cẩn có nick QQ nhỉ, bây giờ cậu có rồi, chỉ còn tên Tống Cẩn đầu gỗ kia là chưa có thôi.”

      Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Tiêu liền dâng lên cảm giác ưu việt và vui vẻ, mở trang web BBS của trường lên.

      Lúc tới trang bình chọn hoa hậu giảng đường, tấm ảnh chụp đầu tiên là của Tần Tử Lâm, Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào tấm hình này lâu, vì sao hình của Tần Tử Lâm còn đẹp hơn cả người ngoài đời của ta rất nhiều vậy.

      Về sau, có lần Cố Nhất Minh chỉnh sửa cằm của trở thành cái dùi, Triệu Tiêu vô cùng hối hận là tại sao mình lại biết kỹ thuật PS sớm hơn kia chứ.

      Triệu Tiêu tiếp tục kéo xuống, rốt cuộc thấy ảnh chụp của mình rồi, trong nháy mắt liền thốt ra câu: “Đúng là công bằng mà.”

      Đúng công bằng , bởi vì hình này được chụp lúc Triệu Tiêu ăn mỳ, hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhìn hơi bẩn tý, cộng thêm chiếc váy liền thân màu đỏ to đùng, nhìn thế nào cũng giống hệt như bông hoa mào gà.

      Tống Cẩn bị câu “ công bằng” của quấy rầy, cau mày đến sau lưng , lúc nhìn thấy ảnh chụp khóe miệng liền co rút lại, lạnh lùng mở miệng: “Trẫm sai chứ, quả nhiên là lại làm trò cười mà.”

      Triệu Tiêu nhàng “ừ” tiếng, có chút bi thương.

      lại tiếp tục kéo chuột xuống nhìn đến phần phiếu bình chọn, dưới khuôn mặt xấu xí của , từ phiếu bây giờ có hơn mười phiếu, Triệu Tiêu dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết người bỏ phiếu cho là ai rồi, Cố Nhất Minh, Mộ Thanh, Trương Nam…

      ra chúng đều là những lá phiếu của bạn bè.

      Triệu Tiêu lại kéo lên đầu trang, dưới khuôn mặt mỹ miều của Tần Tử Lâm, phiếu bình chọn lên tới hơn nghìn, khu bình luận cũng vô cùng náo nhiệt, trong đó còn có câu lạc bộ fan hâm mộ online 24/24 để giải đáp thắc mắc cho mọi người nữa.

      Triệu Tiêu nghĩ lát rồi kéo trang web xuống, sau đó nhấn vào cái nút bên dưới “tấm hình nên vứt bỏ” của mình, hệ thống liền thông báo: Bạn bỏ phiếu thành công.

      Triệu Tiêu load trang lại lần nữa, quả nhiên là tăng thêm được phiếu nữa rồi.

      Triệu Tiêu tiếp túc nhấn nút bình chọn thêm lần nữa, kết quả là hệ thống liền nhảy ra thông báo: Hành vi của bạn là hành vi gian lận phiếu bầu, vui lòng tự trọng.

      chỉ cảm thấy hai lỗ tai của mình nóng bừng lên vô cùng khó chịu, đúng lúc này, Tống Cẩn nhàn nhạt mở miệng chế giễu: “Em còn có thể dùng máy tính của mình để tăng thêm phiếu nữa mà.”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên giải thích với Tống Cẩn: “Em chỉ bình chọn chơi thôi, phải là gian lận.”

      Tống Cẩn cười “ha ha” hai tiếng: “Chính xác, cho dù hay hai phiếu cũng vậy thôi, dù sao cũng chỉ ở đằng tuốt phía sau.”

      Triệu Tiêu đột nhiên mở miệng vì vấn đề mặt mũi này: “Hoàng Thượng, nhìn thấy cảnh phi tử của Người bị tuột ở tít đằng sau, Người cảm thấy rất vinh hạnh lắm sao ?”

      Tống Cẩn ngẩn ra, bị hai chữ “vinh hạnh” này chặn họng mất rồi.

      Cùng lúc đó, sau khi chất vấn Tống Cẩn xong, Triệu Tiêu cũng bắt đầu tự trách đầu óc mình quả nhiên là có vấn đề mà, cho dù Tần Tử Lâm phải là Cố Ấu Dung nữa, nhưng ta lại có vẻ ngoài vô cùng giống Cố Ấu Dung, mặc dù bây giờ ta bị người hạng nhì là Thượng Quan Y Y đuổi theo sát nút, dù còn cách mấy trăm phiếu nữa, nhưng cũng chắc chắn là đạt giải nhất rồi.

      Cho nên Tống Cẩn cần phải thấy vinh hạnh mới đúng, dùng bộ dạng này để chất vấn Tống Cẩn, đúng là loại hành động ngu ngốc tự lấy đá đập vào chân mình mà.

      Triệu Tiêu bắt đầu mất bò mới lo làm chuồng: “Hoàng Thượng, nô tì chỉ đùa thôi.

      Tống Cẩn im lặng nhìn trang web kia chút, sau đó lại nhìn ảnh chụp của rồi bình thản mở miệng: “Tuy ảnh chụp có hơi xấu, nhưng nếu dùng người để tham dự chắc cũng đến nỗi hạn chót đâu.”

      Tống Cẩn “Chắc là”, nhưng những lời này đều chui vào tai Triệu Tiêu, ngửa đầu với : “Nô tì cũng cho rằng như thế.”

      Tống Cẩn vỗ vỗ vai của Triệu Tiêu để trấn an, sau đó cầm vở bài tập của lên nhìn qua lượt, cách bất đắc dĩ: “Được rồi, được lên mạng nữa, mau làm bài tập nhanh lên.”


      Thánh chỉ hạ xuống, Triệu Tiêu đành phải ngoan ngoãn tắt máy tính và tiếp tục vùi đầu làm
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu cứ giương mắt nhìn Tống Cẩn như vậy, trong mắt toàn là thôi thôi thôi, Tống Cẩn quay đầu nhìn : “Muốn à?”

      Triệu Tiêu lưỡng lự hai giây, sau đó lắc đầu.

      Tống Cẩn liền mở miệng: “Tôi và Tiêu Nhi tới, cậu địa chỉ cho tôi biết .”

      Sau đó Mộ Thanh ngay địa chỉ ra: “Nó nằm ở thành Đông, có xe buýt chạy ngang qua chỗ nhà các cậu, nhất định là phải tới đó, chúng ta gặp nhau lúc 5 giờ tại quán KTV đối diện tiệm bò bít-tết YaYa."

      Tống Cẩn nhàng trả lời: “Ừ, tôi biết rồi”. xong, cúp điện thoại.

      Triệu Tiêu che miệng cười trộm, vô cùng vui vẻ lăn ghế sô pha vòng mà quên cả chú ý hình tượng, sau đó nổi hứng giáo dục Tống Cẩn: “Hoàng Thượng à, người ta mời bọn mình tới ca hát và ăn cơm phải cám ơn chứ, còn nữa, lúc cúp điện thoại phải gặp lại sau, như vậy mới là lễ phép….”

      Lúc Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Tống Cẩn ngày càng xấu, bèn im miệng ngay lập tức rồi nhảy xuống khỏi sô pha, lấy thân phận của phi tử mà hành lễ với Tống Cẩn cái: “Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế.” xong, còn cười cười với Tống Cẩn.

      Tống Cẩn biết phải gì với quỳ gối khom lưng và cười ngốc nghếch trước mặt này, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại thể ra ngoài được, cho nên đành phải lấy tay vỗ vỗ vào đầu , tỏ ý trừng phạt.

      Trước khi ra cửa, Triệu Tiêu nghĩ rằng mình cần phải chỉnh đốn lại cách ăn mặc của bản thân chút, đứng rối rắm trước tủ quần áo lâu, cuối cùng lấy ra chiếc váy hoa ngắn.

      Triệu Tiêu đến đây được thời gian khá dài, cảm thấy màu sắc và hoa văn của vải vóc ở đây vô cùng đẹp đẽ, bên lại vô cùng đau khổ, tại sao người chủ cửa hàng lại bán rẻ như vậy chứ.

      Chiếc váy hoa này là do mẹ Triệu mua cho vào những ngày thứ hai khi đến đây, lúc đó bộ quần áo bất ly thân của chính là quần tây dài quá gối và áo dài tay, cho nên mẹ Triệu mới dẫn mua chiếc váy này.

      Về sau cũng từng mặc váy vài lần, nhưng đều là váy dài qua đầu gối, mỗi lần mặc váy đều phải kéo váy xuống dưới , sợ bị vị hàng xóm ở cách vách kia nhìn thấy, lại bảo làm nhục thuần phong mỹ tục.

      Váy hoa vừa dài đến đầu gối, để lộ ra hai bắp đùi trắng nõn xinh đẹp, Triệu Tiêu xoay vòng trước gương, trong lòng vô cùng bất an. soi gương hai lần, sau đó lại đem tóc đuôi ngựa búi thành cái búi tóc hình nụ hoa theo thói quen.

      Đại Kỳ cũng phải là quốc gia bảo thủ cho lắm, những người phụ nữ ở Đại Kỳ của Tống Cẩn, bao gồm các phi tần trong hậu cung, váy áo của các nàng phi vô cùng đa dạng về kiểu cách, cổ áo ngày càng thấp, còn thắt lưng ở eo đặt ngày càng cao lên phía .

      vị chuyên gia khi về nền kinh tế rằng chỉ số tăng trưởng kinh tế hoàn toàn trái ngược với độ dài của váy phụ nữ, Triệu Tiêu nhìn chiếc váy vừa dài tới đầu gối của mình, sau đó nghĩ tới hình ảnh của các mặc váy ngắn đường phố,quả nhiên là quốc gia có chỉ số kinh tế phát triển trái ngược với chiều dài váy của phụ nữ.

      Triệu Tiêu mặc váy xong rồi ra ngoài, Tống Cẩn ngồi sô pha, tay là điều khiển TV liền quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm của rơi xuống vùng bắp chân trắng nõn của .

      “Đổi !” Tống Cẩn mở miệng , tuy giọng điệu nặng nhưng là loại khí thế mà người khác thể kháng nghị được.

      Nhưng Triệu Tiêu vẫn giọng phản đối: “Những ở đây đều mặc loại này mà.”

      Tống Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn cái: “Bọn họ có thể thi được chín mươi điểm, em có thể làm giống như vậy ?”

      Lại bắt đầu lôi chuyện thành tích ra rồi đấy, chẳng lẽ thành tích học tập mà cũng có liên quan tới chiều dài của váy hay sao? Chẳng lẽ nếu như có thể thi được trăm điểm chắc là cần mặc quần luôn cũng được luôn hả?

      Triệu Tiêu ủ rũ trở về phòng, đổi váy thành quần bò và phối với chiếc áo voan màu trắng, sau đó vẻ mặt của Tống Cẩn mới lên vẻ hài lòng chút.

      4 giờ họ bắt đầu ra khỏi cửa, Triệu Tiêu ôm lấy gói quà sau lưng Tống Cẩn, lúc ở trạm chờ xe buýt, có mặc váy ngắn tới, hai bắp đùi trắng tới nỗi khiến cảm thấy phát hoảng, Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Tống Cẩn, khi hai đôi mắt đối diện nhau, nhìn thấy trong mắt chẳng có tý cảm xúc gì.

      Triệu Tiêu liền kéo tay Tống Cẩn, cuối cùng Tống Cẩn cũng nắm lấy tay , cả hai người cùng nhau lên xe buýt tới thành Đông.

      Triệu Tiêu biết bò bít tết nhưng lại chưa từng được ăn qua lần nào, lúc ngồi xe bus, có chút hồi hộp với Tống Cẩn: “Đợi lát nữa là chúng ta có thể được ăn bò bít tết phải …Bò bít tết đó….”

      Tống Cẩn nhàng trả lời , vẻ mặt vẫn bình thản.

      Triệu Tiêu thầm hoan hô trong lòng, Hoàng Thượng lại bắt đầu giả vờ nữa rồi.

      tới quán KTV đối diện với tiệm bò bít tết thấy Mộ Thanh đứng đó đợi bọn họ, hôm nay ấy mặc chiếc váy ngắn màu lam nhạt. Triệu Tiêu vô cùng hâm mộ nhìn tới nhìn lui vài lần, kết quả là bị Tống Cẩn phát ra, sau đó lườm vô cùng dữ tợn.

      tới tiệm bò bít tết, bởi vì nhóm có khoảng 7-8 người cho nên người phục vụ đem hai bàn nhập lại thành , những người này đều là bạn cũ của Mộ Thanh từ thời sơ trung, họ đều biết nhau nên chỉ cần ngồi chung lát là bắt đầu tán gẫu rồi.

      Triệu Tiêu nghĩ, nếu như có Tống Cẩn ở đây cuộc tán gẫu trở nên náo nhiệt hơn chút.

      Sau đó mọi người bắt đầu gọi thức ăn, Mộ Thanh vô cùng chăm sóc cho Triệu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cậu chọn trước .”

      Triệu Tiêu biết học cách trở nên thông minh, quay đầu nhìn Tống Cẩn: “Tống Cẩn, hay là chọn trước .”

      Tống Cẩn cầm lấy thực đơn của Triệu Tiêu đưa qua, lật lật lại, rồi bắt đầu uốn lưỡi phát : “Hai phần Filet Mignon, Well done.”

      Triệu Tiêu nghe xong vô cùng sửng sốt, đồng thời người phục vụ kia cũng sững sờ theo, cũng ngại ngùng mở miệng: “Cái đó…Cậu tiếng Trung được ?”

      Tống Cẩn bình thản gật gật đầu, sau đó chuyển từ tiếng qua tiếng Trung: “Cho hai phần bít tết phi lê chín hoàn toàn.”

      Rốt cuộc Triệu Tiêu nhớ lại là Tống Cẩn từng ăn bò bít tết rồi, hơn nữa còn được ăn ở nhà hàng cao cấp, Triệu Tiêu lại nhìn kỹ tiệm bít tết YaYa này thêm lần nữa, quả nhiên có đôi lúc thể lạm dụng kinh nghiệm được.

      Yaya là tiệm ăn tự phục vụ, họ chỉ đem bít tết ra thôi, ngoài ra còn cung
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13

      Editor: Preiya

      Cái micro biết từ hướng nào ném tới nằm trong tay lúc này giống hệt củ khoai lang nóng phỏng tay, lúc quay đầu nhìn về phía Tống Cẩn và Tần Tử Lâm ngồi phía bên kia thấy Tống Cẩn nhìn bằng mắt lạnh lùng, mang ý nghĩa là: Nếu như dám hát em phải chết, còn Tần Tử Lâm á, ta nghiêng đầu mỉm cười nhìn , trái lại còn cười rất đẹp mắt nữa chứ, nhưng Triệu Tiêu thích nụ cười này.

      Có lẽ thấy được bối rối của , Tống Cẩn đột ngôt đứng dậy, sau đó nhìn Cố Nhất Minh bằng ánh mắt kiêu ngạo, rồi nhìn về phía : “Lại đây.”

      Triệu Tiêu suy nghĩ chút, muốn đem trả lại micro cho Cố Nhất Minh, kết quả là Cố Nhất Minh lại dùng tay kéo tới chính giữa, tay còn lại đặt bả vai chịu buông xuống, cậu nhếch miệng cười với Tống Cẩn: “Hát bài thôi mà, làm gì phải tức giận như thế.”

      Đúng lúc này,có người nam sinh có lá gan vô cùng lớn liền giữ chặt Tống Cẩn lại và cách bỡn cợt: “Người em, đợi lát nữa chúng ta cũng cùng hát chung bài nhé? Bài “Nuôi dưỡng ái tình” được ? <Chính là bàn tay đó, đặt trong lòng tay, thành khẩn thắp nén hương>…..”

      <Lời bài hát>

      Tống Cẩn vẫn còn đứng im như thế, Tần Tử Lâm cũng đứng lên rồi trêu chọc Cố Nhất Minh: “Cậu hát hát , còn ôm ấp con nhà người ta làm cái gì hả?” xong, ta lại ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn: “Bọn họ chỉ đùa thôi, lỗ mãng riết cũng thành thói quen rồi.”

      Cố Nhất Minh chợt hiểu ra, sau đó thu tay lại, đợi đến lúc nhạc sôi đội vang lên cúi đầu bên tai Triệu Tiêu: “Hát hết bài này với tôi sau này tôi đưa bài tập của tôi cho cậu chép.”

      Đưa bài tập cho chép sao, Triệu Tiêu thừa nhận là mình có chút động lòng, sau đó lấy hết dũng khí ra để phớt lờ Tống Cẩn, Tống Cẩn còn chưa hề cho chép bài tập của đâu, mỗi lần muốn xem những gì viết trong đó đều bị đẩy trở về.

      Triệu Tiêu nắm chặt cái micro màu đen trong tay, hát hát thôi, chỉ cần hát cùng Cố Nhất Minh có được bài tập để chép phải ?

      Sau hồi đứng bên cạnh , Cố Nhất Minh bắt đầu hát: “Oh my pretty girl, cùng nhau lắc mông nào, muốn giữ chặt lấy em, quốc vương chính là đây…”

      Giọng của Cố Nhất Minh rất trong, chắc hẳn là từng luyện giọng rồi, lúc cậu hát câu đầu tiên là có người vỗ tay.

      Áp lực của Triệu Tiêu vô cùng lớn, còn chưa hát là đổ mồ hôi ròng ròng, câu đầu tiên là tiếng , giọng của cứ như bị mắc xương cá trong cổ họng, làm thế nào cũng hát ra được.

      “Oh……ppppp…Mông cùng nhau uốn éo nào…”

      Cố Nhất Minh mím môi cười thầm, rồi nhìn : “Pretty girl pretty girl pretty girl…Uh oh…Cùng giơ tay lên nào…”

      Lại đến phiên Triệu Tiêu, lúc nhìn thấy câu tiếng xuất màn hình hoàn toàn bị đánh bại, Cố Nhất Minh cười nhìn , sau đó giúp hát câu tiếng này, lúc phụ đề chuyển qua tiếng Trung, Triệu Tiêu cố đè nén áp lực mở miệng: “Cùng nhau lắc mông nào…Nhớ phải dịu dàng…Em chính là…là là là…Hoàng hậu.”

      Lúc hát chữ hoàng hậu, Triệu Tiêu liền cảm thấy vô cùng lo lắng, cái ót bị người nào đó nhìn đến nỗi bị thủng lỗ to, quả nhiên là bị teo não nên mới hát cùng Cố Nhất Minh mà, chính là hoàng hậu ư? Nếu như Tống Cẩn mà tưởng nhất định bị tru di cửu tộc, là tru di cửu tộc đó.

      Trái ngược lại với , Cố Nhất Minh hát vô cùng high, lúc mới quen biết Cố Nhất Minh, vẫn cho rằng cậu ta là người lạnh lùng khó gần, ai ngờ hôm nay lại biến thành kiểu người thể nhìn mặt mà đoán tính cách được, Cố Nhất Minh tay trái cầm micro và nháy mắt với hai cái: “Quốc vương và hoàng hậu, nhau đến nỗi có thuốc nào chữa được, pretty girl pretty girl pretty girl…Uh oh…Mau nắm lấy tay ..”

      Tru di cửu tộc tru di cửu tộc, vì có thể chép bài tập của Cố Nhất Minh nên Triệu Tiêu vẫn tiếp tục hát, mãi cho đến khi bài hát kết thúc lập tức ném ngay micro và chạy đến bên cạnh Tống Cẩn.

      kéo góc áo : “Tống Cẩn.”

      Tống Cẩn quay sang và lạnh lùng liếc cái, chuyện.

      Triệu Tiêu lại nắm chặt vạt áo của lần nữa.

      Tống Cẩn nhìn : “Muốn hát thêm bài nữa , để cho hai người hát tiếp nhé?”

      Triệu Tiêu liền lắc đầu.

      Tống Cẩn nhìn đầy giận dữ, nhưng có tiến bộ hơn chút, còn phất tay áo rời vì tức giận như lần trước nữa, đối lập với vẻ mặt tức giận của là khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tử Lâm ngồi bên cạnh.

      Mấy người nam sinh chung bàn bắt đầu uống rượu, người bạn học cũ bèn kéo Tống Cẩn cùng uống vài chén, Triệu Tiêu cho rằng Tống Cẩn từ chối uống, nhưng ngờ lại bình thản gật đầu, sau đó giãn nét mặt ra rồi gia nhập đội ngũ của bọn họ.

      Hẹn đến, đến đây lại high.

      Triệu Tiêu liếc mắt nhìn Tống Cẩn tham gia uống rượu, chắc chắn là cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, người ta uống từng ngụm , còn chỉ dùng hớp là uống cạn, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc.

      Để cái ly xuống làm cái gì đấy, còn chờ Tiểu An Tử tới rót rượu cho hay sao?

      Sau đó, có người đến rót rượu cho Tống Cẩn , người đó chính là Cố Nhất Minh.

      Cố Nhất Minh vừa cười ngừng vừa mở chai rượu trắng, sau đó rót đầy ly rồi đưa cho Tống Cẩn: “Chúng ta cùng uống ly nào.”

      Đầu óc Triệu Tiêu vô cùng mù mịt, muốn đứng lên thấy Tần Tử Lâm bước lên phía trước và cầm lấy ly rượu tay Cố Nhất Minh, ta uống cạn hơi rồi để ly xuống: “Cố thiếu à, tôi thể để cậu bắt nạt bạn học của tôi như vậy đâu.”
      Mọi người xung quanh đều bị chấn động, có
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14

      Editor: Preiya

      Tuy Triệu Tiêu hận Cố Nhất Minh tới nỗi nghiến rắng nghiến lợi, nhưng khi tuyệt vọng cái gì cũng làm, hay là nghe thử lời của cậu ta xem sao, đành viết lung tung mấy từ cho có trong vở bài tập vậy.

      Cố Nhất Minh đúng, thà viết lung tung còn đỡ hơn là để trống, ít nhất nhìn vẫn còn có thành ý chút.

      Kết quả là giáo viên tiếng nhìn thấy thành ý của , lúc tiết tự học kết thúc liền xách đến văn phòng khoa tiếng .

      Trước khi bị xách , Cố Nhất Minh tay chống cằm nhìn đầy thông cảm, sau đó lắc đầu đầy luyến tiếc rồi thu dọn tập sách của mình chuẩn bị ra về.

      Triệu Tiêu được coi như là khách quen ở văn phòng khoa tiếng , vì cứ ba ngày hai bữa là lại bị xách tới đây ngồi uống trà, lý do bị xách tới đây mỗi lần mỗi khác, lần nào giống lần nào.

      Giáo viên tiếng ném vở bài tập vào tay Triệu Tiêu: “Đúng là lộn xộn mà còn sai be bét nữa, chưa tới những chuyện khác, trong đây có mười câu mà em chỉ làm đúng được câu, nếu như em biết làm cứ đánh dấu cho giống nhau hết là được rồi, sau đó sao hả, em làm được chín câu rồi sao câu số mười lại thay đổi, vẽ rắn thêm chân làm gì chứ, làm sao mà biết câu thứ mười là phải? Đúng là xấu hổ mà, ngờ câu sau cùng chọn sai lại là câu đúng duy nhất mới hay chứ.”

      Triệu Tiêu cúi đầu, rất muốn chọn đúng tất cả, nhưng khi vùi đầu đánh đúng hết Cố Nhất Minh lại : “Cậu làm như vậy là đúng đâu, như vậy là làm cho có lệ đấy, tôi nhớ cái đề này lắm, câu cuối cậu chỉ cần đổi is thành are là được rồi..”

      Tiểu nhân vẫn là tiểu nhân mà, cậu ta lại còn bảo mời cậu ta uống nước ngọt nữa chứ.

      Ngay lúc Triệu Tiêu bị mắng xối xả cửa văn phòng bị đẩy ra, Tống Cẩn ôm chồng bài tập vào , đến chỗ cái bàn ở cách vách rồi để bài tập xuống.

      Người giáo viên tiếng này vô cùng thích Tống Cẩn, thấy qua liền gọi lại, Tống Cẩn bèn gật đầu, lúc ngang Triệu Tiêu nhìnn bằng ánh mắt bình thản, còn Triệu Tiêu càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa.

      Mỗi lần giáo viên tiếng trò chuyện với Tống Cản là lại có cảm giác giống như mình bị mời phụ huynh lên để chuyện vậy.

      Giáo viên tiếng mở vở bài tập của Triệu Tiêu ra rồi đưa cho Tống Cẩn xem: " Tống Cẩn em xem này, Triệu Tiêu ghi loạn vở bài tập thành ra thế này này, đúng là thể tưởng tượng nổi mà.”

      Tống Cẩn liếc mắt nhìn vở bài tập của Triệu Tiêu:
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :