1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5

      Editor: Preiya

      Vì sao Triệu Tiêu lại biết bài “Mua bán tình ” này ư, bởi vì ngoài mỗi ngày học nghe thấy nó được phát đường ra điều quan trọng nhất chính là đây là bài hát mà mẹ Triệu thích nhất, mỗi lần bà mở máy tính để chơi bài tú-lơ-khơ đều bật bài hát này.

      Mưa dầm thấm lâu, chính là đạo lý này đây.

      nhạc vang lên, Triệu Tiêu liền bị bọn Mộ Thanh và Trương Nam đẩy vào chính giữa, tay vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi, yết hầu cứ nghẹn lại, tay nắm chặt micro, ánh mắt lướt qua khuôn mặt sa sầm của Tống Cẩn, bỗng dưng lại dâng lên cỗ dũng khí biết tên, hôm nay chỉ hát thôi mà đây còn là kháng nghị lại hoàng quyền.

      Phun ra ngụm dũng khí uất ức, Triệu Tiêu nhìn lời bài hát chạy màn hình:

      Bán tình của em, buộc em phải rời xa

      Cuối cùng cũng biết được , nước mắt em rơi xuống

      Bán tình của em, phải gánh khoản nợ lương tâm

      Dù phải trả giá đắt tình cảm cũng thể mua lại được

      Trước đây chính muốn chia tay, chia tay chia tay

      Bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại

      Tình phải muốn bán muốn mua là có bán

      Khác với phản ứng bên ngoài, cơ bản là mỗi con người đều có dục vọng của riêng mình, người dùng hành động để biểu cá tính của mình khác với người dùng sinh mệnh để chứng minh.

      Biểu diễn là loại quá trình để giải phóng bản thân.

      Đương nhiên là Triệu Tiêu hiểu được hết ý nghĩa của lời bài hát, nhưng khi thấy tất cả bạn học im lặng nhìn chăm chú, trong mắt đều là bất đắc dĩ, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng khó tin của người nào đó trong lòng lại càng vui vẻ vô cùng.

      Tuy học giỏi toán ly hoá của nơi này, nhưng có thể hát được ở đây đấy.

      ra mà , giọng của Triệu Tiêu vừa trong trẻo lại vừa ngọt ngào, nhưng bài hát “Mua bán tình ” lại bị kết hợp giữa nhạc đại và xướng ca cung đình, đem bài từ nốt cao tình cảm trở thành từ tốn nhàng, tiến vào cảnh giới khác.

      “Tình phải muốn bán muốn mua là có bán. Để em vùng ra, để em hiểu , quên tình của ..” Ca từ hay quá, Triệu Tiêu vừa hát bài “Mua bán tình ” xong, các bạn học cười đến nỗi cong eo lại.

      Kết quả là, lưng Triệu Tiêu còn chưa vươn thẳng lên cả người bị Tống Cẩn xách ra khỏi phòng bao.

      Người phục vụ bưng nước lên bị khí thế hùng hổ của Tống Cẩn dọa sợ đến phát khiếp, nhưng cho dù có sợ cách mấy cũng để làm rơi ly, ta dùng đôi mắt hình hạt đậu liếc nhìn Tống Cẩn và Triệu Tiêu lên xuống vài lần.

      Tống Cẩn lôi Triệu Tiêu rời khỏi quán KTV, thiếu niên cao ngất nắm tay bé thấp hơn cúi đầu, người đường đều quay đầu lại nhìn họ.

      Chỉ sắc mặt của cậu thiếu niên nhìn rất khó coi, phải, rất khó chịu.

      Đứng dưới chỗ cột đèn phố, Triệu Tiêu vội vàng mở miệng: “Hoàng…”

      Căn bản là Tống Cẩn cho Triệu Tiêu cơ hội chuyện, nghiêm mặt hừ lạnh: “Tình phải muốn bán muốn mua là có bán ư?”

      Lúc Tống Cẩn chuyện, giọng điệu vô cùng lạnh lùng khiến cho lòng Triệu Tiêu vô cùng run sợ, gấp tới nỗi nắm chặt tay của Tống Cẩn, nghẹn ngào : “Hoàng Thượng…Câu đó chỉ là lời bài hát thôi mà..”

      Tống Cẩn liếc nhìn cái, sau đó nâng cằm : “Em cho là trẫm tức giận vì câu hát đó à, Triệu Tiệu Nhi, đừng có quên thân phận của mình, em là phi tần của Đại Kỳ, ngày hôm nay biểu diễn trước mặt đám trẻ con, em đem mặt mũi của Đại Kỳ đặt ở chỗ nào hả?”

      Tống Cẩn hầm hầm trách mắng như vậy, khiến cho Triệu Tiêu có phần phục.

      Tình cảm đó
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu vào cung năm mười bốn tuổi, năm mười lăm tuổi có kinh nguyệt, thị tẩm được năm, lúc mới vào cung cũng thuộc dạng người có tiềm năng, nhưng bởi vì việc học hỏi quá chậm chạp mà sau này bị đóng băng.

      Thời gian kinh nguyệt của thân thể này cũng giống với Triệu Tiêu Nhi khi còn ở Đại Kỳ, rốt cuộc là Triệu Tiêu và mình ở Đại Kỳ có quan hệ gì với nhau vậy nhỉ?

      Triệu Tiêu ngồi bồn cầu suy nghĩ lâu, cuối cùng cũng hiểu được gì, mà tại còn 1 vấn đề trước mắt cần giải quyết- đâu để mua băng vệ sinh bây giờ.

      Khi dùng hết dũng khí để cho Tống Cẩn biết túng quẫn của mình, sắc mặt của càng ngày càng khó coi, cho đến khi cả khuôn mặt cũng đổi màu theo.

      Sau tiếng “Rầm”, Tống Cẩn đóng sập cửa mà .

      Lúc Tống Cẩn xách theo túi lớn đầy băng vệ sinh trở về, Triệu Tiêu ngồi giường may cái gì đó, khi thấy , liền đem thứ trong tay giấu ra phía sau lưng.

      Tống Cẩn nghiêm mặt hỏi : “Em làm cái gì đó?”

      Triệu Tiêu liền lắc đầu: “ có gì…”

      Tống Cẩn ném túi băng vệ sinh trong tay cho Triệu Tiêu, sau đó dùng đôi chân dài lách khỏi người , mặt chút thay đổi.

      Triệu Tiêu cúi đầu nhìn túi băng vệ sinh to trong tay mình rồi chạy vào nhà vệ sinh.

      lát sau, Triệu Tiêu lại thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh.

      Tống Cẩn cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy “thình thịch” ngừng, tầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ còn muốn trẫm dạy em hay sao?”

      phải.” Triệu Tiêu nhàng lắc đầu, mặt đỏ lên, nhàng : “Cảm ơn.”

      Câu cám ơn này của Triệu Tiêu khiến cho Tống Cẩn có chút sững sờ, chuyển ánh mắt tới chỗ cánh cửa nhà vệ sinh đóng kín kia hồi, sau đó lại nhìn chỗ Triệu Tiêu mới ngồi giường kia rồi vén chăn giường lên, ở bên trong là túi vải mới may được nửa, nhìn nó hai giây rồi ném ngay vào thùng rác.

      Khi Triệu Tiêu từ nhà vệ sinh bước ra nhìn thấy cái túi vải bị ném vào thùng rác, mang tai lập tức nóng lên, nhìn xung quanh căn phòng vòng cũng thấy Tống Cẩn đâu, ra ở ngoài ban công với vẻ mặt đăm chiêu chán nản, bộ dạng này của Tống Cẩn khiến cho Triệu Tiêu cảm thấy hết sức xấu hổ.

      Triệu Tiêu liền kéo cửa ra, Tống Cẩn nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thu lại thần sắc mặt, nhàng hỏi : “ ổn rồi sao?”

      Triệu Tiêu gật đầu cái.

      đưa mắt nhìn đỉnh núi Lạc Nhật: “Nếu tốt rồi ăn cơm tối thôi.”

      Chỗ thị trấn cổ này có rất nhiều thức ăn ngon, lúc ăn cơm tối và Tống Cẩn đều thưởng thức những món đặc sản của địa phương, món ăn là do chọn, trái lại Tống Cẩn cũng kén chọn, ăn cùng với Triệu Tiêu cho đến khi chén cơm thấy đáy.

      Sau bữa tối, cả hai người dạo con phố đầy thức ăn ngon, Triệu Tiêu nhịn được mà hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, lần này chúng ta có thể trở về sao?”

      Tống Cẩn cúi đầu nhìn cái, rồi lại nhìn người đường, đôi môi mỏng của hơi nhấp nháy, sau đó cất giọng yếu ớt: “Tiêu Nhi à, trẫm cũng biết nữa.”

      Đây là lần đầu tiên Triệu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Tống Cẩn, lúc còn ở Đại Kỳ, chính là vị Hoàng đế cao cao tại thượng, cho dù có đến nơi này cũng thích ứng rất nhanh, sau đó trở thành học sinh xuất sắc trong ánh mắt hâm mộ của những người khác.

      Triệu Tiêu đột nhiên cảm thấy giọng của mình nghèn nghẹn, nắm lấy tay Tống Cẩn, Tống Cẩn liền dừng bước lại nhìn , ngửa đầu lên với : "Nếu như trở về được chúng ta ở lại chỗ này luôn, được ?"

      “Tiêu Nhi, trẫm phải là em, cho dù ở lại chỗ này cũng sao.” xong, Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, cực kỳ chắc chắn, xong liền tầm mắt chỗ khác.

      Triệu Tiêu cúi đầu, đương nhiên là khác với rồi, là người đàn ông và là người cha, thể vứt bỏ cả Đại Kỳ và cả những người phi tần trong hậu cung cùng với những vị hoàng tử công chúa. Là vị vua, càng thể vứt bỏ dân chúng của mình được.

      “Nếu có thể, em cũng hy vọng được trở về sớm chút, em rất nhớ ba.” Triệu Tiêu nở nụ cười, nhìn Tống Cẩn : “Chúng ta mau tới chỗ cái hồ kia , biết đâu phát ra cái gì đó sao?”

      Tống Cẩn giơ tay vỗ vỗ vào đầu : “Hôm nay cũng mệt rồi, xem hồ Nhật Nguyệt nữa, chúng ta về khách sạn trước, sáng mai lại qua đó.”

      “Được.”

      Trước khi trở về khách sạn, Triệu Tiêu xuống siêu thị dưới lầu mua đống đồ ăn vặt mang theo, lúc bước vào thang máy để lên lầu, Tống Cẩn nhìn vài lần rồi đánh giá: “Ăn nhiều vậy cũng chẳng thêm được miếng thịt nào đâu.”

      Triệu Tiêu liền xoa nắn mặt mình: “Có thêm thịt mà.”

      Tống Cẩn nhìn , cười đầy ý: “Đoán chừng là tăng ở sai vị trí rồi.”

      Triệu Tiêu quan sát người mình kỹ, ràng là dáng người quá tốt rồi mà, sau đó mới phát ra mình bị Hoàng Thượng đùa giỡn, nên nhịn được mà phản pháo câu: “Đó là do nô tì còn chưa phát dục tốt mà thôi.”

      Tổng Cẩn ho tiếng, đúng lúc này, thang máy dừng lại, sau đó có đôi tình nhân ôm nhau bước vào, họ xem như nhìn
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7

      Editor: Preiya

      “Sau đó sao?” Tống Cẩn nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp: “Em gỡ ra làm cái gì chứ, định gặm nó như khoai tây chiên chắc?”

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn: “Em biết là những quả bong bóng này lại quý như thế…”

      Tổng Cẩn nhắm mắt lại, phun ra ngụm uất ức lớn: “Được rồi, về nhà thôi.”

      Triệu Tiêu ôm hành lý, dừng lại chút rồi hỏi Tống Cẩn về cái mà hiểu này: “Vì sao mấy cái bong bóng này lại quý như thế, ràng là trong hộp cũng có bao nhiêu cái mà?”

      Tống Cẩn cúi đầu nhìn Triệu Tiêu, nhìn thấy vẻ mặt thành của , trong mắt đều là ham học hỏi, liền độc địa mở miệng: “Có quỷ mới biết.”

      Hoàng Thượng nổi bão rồi, Triệu Tiêu thò tay vào túi lấy ra xấp tiền tiêu vặt,muốn đưa hết tiền này trả lại cho Tống Cẩn.

      Ở Đại Kỳ, Tống Cẩn có nguyên quốc khố, lúc đến nơi này, tiền của Tống Cẩn là do ba Tống và mẹ Tống đưa cho, mỗi ngày được phát hơn mười đồng.

      Bởi vì Tống Cẩn giống hay dùng lý do phải mua dụng cụ học tập để lừa gạt ba mẹ Triệu lấy tiền mia nước ngọt, nên có lẽ là còn nghèo hơn cả nữa, Triệu Tiêu liền đuổi theo Tống Cẩn và nhét xấp tiền lẻ này vào tay .

      Kết quả là, sau khi đưa tiền xong sắc mặt của Tống Cẩn ngày kém hơn, ánh mắt giống như núi lửa, tựa như xấp tiền đưa cho phải là tiền mà là giấy vụn vậy.

      “Triệu Tiêu, rốt cuộc là em làm cái gì thế hả?” Tống Cẩn hỏi.

      Triệu Tiêu bày ra dáng vẻ như có gì quan trọng: “300 đồng đó là do nô tì xài hết, nên tiền này cũng phải là do nô tì trả mới đúng.”

      Tống Cẩn ném trả lại tiền cho Triệu Tiêu, sau đó thẳng đường quay đầu lại đến chỗ ven đường và ngoắc tay gọi taxi.


      Từ thị trấn cổ về thành phố S phải ngồi xe lửa mất bảy, tám tiếng, lúc lên xe Tống Cẩn hề mở miệng chuyện với Triệu Tiêu, Triệu Tiêu liền đưa tay cào cào tóc, trong lòng vô cùng ủy khuất.

      mua tô mì ăn liền xe lửa, lúc bưng tô mì trở về rốt cuộc Tống Cẩn chịu mở miệng chuyện với : “Mua giúp phần nữa .”

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, rất muốn ném chữ “” vào mặt , hơi há miệng, nhưng sau đó vẫn cầm tô mì ăn liền trong tay đưa cho Tống Cẩn: “Em còn chưa ăn đâu, Hoàng… ăn trước .”

      Triệu Tiêu đặt tô mì xuống trước mặt Tống Cẩn, sau đó lại mua tô khác rồi trở về, lúc mới bước vào toa thấy có người thanh niên tóc nhuộm vàng muốn cùng Tống Cẩn chuyện phiếm: “Người em à, bạn của phục tùng đấy, có bí quyết gì chỉ tôi với?”

      Tống Cẩn ghét nhất là cái gì, chính là bị tên tóc vàng này kêu là em, Triệu Tiêu nhanh chóng tới và đặt tô mì xuống bàn, cướp lời: “Là do tôi tự nguyện, phải là phục tùng.”

      chàng tóc vàng liền há hốc miệng, biết phải dùng từ gì để diễn tả kinh ngạc nữa rồi.

      Đúng lúc này, mắt của Tống Cẩn mở ra, khóe môi cóng , cười cười với Triệu Tiêu, kéo tay đến bên cạnh mình, cười với tóc vàng: “Những cái khác đều ổn, chỉ là đầu óc hơi ngu ngốc tý thôi.”

      Chàng thanh niên tóc vàng bừng tỉnh hiểu ra và cười cười với Triệu Tiêu, kết quả bị khí sắc của Tống Cẩn ngăn lại, với Triệu Tiêu: “Còn ngồi xuống ăn mỳ mau lên, mì nở hết rồi kìa.”

      Triệu Tiêu: “….”

      Buổi tối về đến nhà họ Triệu, Triệu Tiêu mệt đến mức nằm ngay đơ giường, nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, là nhớ bọn Lục Quán và Hồng Tú quá , nhớ cả thùng nước tắm ấm áp chứa đầy hoa, nhớ những món đặc sản Lương Châu mà phụ thân hay cho người mang vào cung.

      Tuy hề ôm ấp hy vọng đối với chuyến đến thị trấn cổ lần này, nhưng nếu chút hy vọng để trở về Đại Kỳ trong lòng lại có chút mất mát, Triệu Tiêu nghĩ là, nếu như thấy mất mát Tống Cẩn lại càng mất mát nhiều hơn nữa.

      ràng phải là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, người thực thích ứng với mọi hoàn cảnh chính là , phải là Tống Cẩn.

      Triệu Tiêu đột nhiên nghĩ đến chuyện, nhảy từ giường xuống, tới phòng bếp tìm mẹ Triệu: “Mẹ, Qùy Thủy của con tới rồi…. phải, là tới tháng…”

      “Rốt cuộc tới rồi sao.” Mẹ Triệu duỗi tay ra chọt vào ót của : “ cho mẹ nghe, con và Tống Cẩn chưa từng xảy ra chuyện gì, đúng ?”

      Triệu Tiêu lắc đầu.

      “Mẹ rất tin vào nhân phẩm của Tống Cẩn cho nên mới yên tâm để cho hai đứa chơi với nhau, các con chơi chung từ đến lớn, mẹ và dì Tống của con bàn bạc sẵn rồi, chờ lúc hai đứa đến tuổi kết hôn tổ chức hôn lễ cho các con.”

      Triệu Tiêu trợn mắt hỏi mẹ Triệu: “Còn phải đợi vài năm nữa sao?”

      Ót Triệu Tiêu liền bị đánh cái làm phải lui về sau mấy bước.

      “Sao mẹ lại sinh ra đứa con có da mặt dày như thế này chứ.” Mẹ Triệu phẫn nộ nhìn Triệu Tiêu, rồi xoa xoa tay: “Đem những bộ quần áo đó giặt cho sạch .”

      Buổi tối, Triệu lên máy tính, mở Baidu ra tra về ý nghĩa chuyện lần đầu có kinh nguyệt, Baidu này là do Tống Cẩn dạy sử dụng, bởi vì có quá nhiều điều thắc mắc làm cảm thấy phiền: “Sao em tự lên mạng tự tra ?”

      Từ , Triệu Tiêu có mẹ, mặc dù trong nhà có đến ba người dì nhưng cũng thân thiết mấy, trước khi tiến cung, vị ma ma trong cung có tới nhà dạy mấy ngày nhưmg nội dung giáo dục về vấn đề quan trọng nhất, “Làm sao để hầu hạ hoàng thượng cho tốt” lại hề cho biết tý gì.

      Giống như khi tới chỗ này, bởi vì học tốt ở tiểu học mà được lên thẳng sơ trung rồi, cho nên có rất nhiều phương diện thể theo kịp người khác được.

      Cho nên, dù sau này được thị tẩm, hiệu quả thị tẩm của lúc còn ở Đại Kỳ và thành tích thi cũng khác nhau là mấy, nếu như Tống Cẩn chính là giáo vên, nếu giường có bút đỏ chắc chắn là sau mỗi lần thị tẩm xong, thẻ bài của đánh con số màu đỏ là lớn.

      Có kinh lần đầu nghĩa là gì?

      Có kinh lần đầu nghĩa là chỉ việc thiếu nữ lần đầu tới kỳ kinh nguyệt, cũng có nghĩa là thời kỳ bắt đầu trưởng thành tới, cũng chính là con đường thông từ
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu theo vị giáo viên chủ nhiệm mới vào văn phòng, vừa mới bước vào cửa thấy người nam sinh cùng lớp gọi , cậu ta nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, nhìn thấy tiến vào liền chủ động phất tay chào hỏi: “Hi!”

      Triêu Tiêu có chút xấu hổ, cũng “Hi!” lại tiếng.

      “Chính là như thế này, sau khi khai giảng trường tổ chức tiệc đón học sinh mới, giáo viên trong trường có ý kiến là học sinh mới cũng nên biểu diễn vài tiết mục, ban chúng ta được chọn tiết mục, tôi biết trình độ piano của Nhất Minh rất giỏi rồi, Triệu Tiệu à, em là người có năng khiếu duy nhất của ban chúng ta, cho nên tôi muốn hai em hợp lại thành tổ để biểu diễn tiết mục.”

      Triệu Tiêu đứng lỳ trước mặt của giáo viên chủ nhiệm, não trong đầu bắt đầu phình to ra, thầy giáo liền vỗ vỗ vào vai : “Có được nào?”

      Qủa nhiên là thiên hạ thích uống nước có ga, dùng thân phận học sinh có tài nghệ để vào trường, kết quả là mông còn chưa ngồi nóng bị bắt phô diễn tài nghệ ra rồi.

      thành vấn đề ạ, thưa thầy.” Cố Nhất Minh cười ngừng nhìn Triệu Tiêu nháy mắt ngừng: “Em phối hợp với bạn học Triệu tốt.”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, có thể đừng lôi vào được .

      Lúc ra khỏi văn phòng, Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh thẳng đến phòng nhạc, Cố Nhất Minh rất nhanh, Triệu Tiêu cũng phải nhanh sau lưng cậu.

      Nhưng mới được nửa đường Cố Nhất Minh đột nhiên ngừng lại làm Triệu Tiêu cũng dừng lại theo, ngước mắt nhìn cậu ta: “Sao lại tiếp?”

      Cố Nhất Minh nghiêng đầu nhìn : “Cậu có đúng là học sinh năng khiếu hay là dựa vào quan hệ thế?”

      Triệu Tiêu liền hắng giọng: “Cậu cái gì thế?”

      Cậu ta hỏi tiếp: “Chẳng lẽ phải à?”

      xin lõi, tôi thất lễ rồi.” Cố Nhất Minh nhún vai rồi tới phòng nhạc, dùng chìa khóa mà thầy giáo đưa cho để mở cửa. sau đó với tay bật đèn lên.

      Bởi vì trong phòng chỉ có hai người bọn họ nên cực kỳ vắng vẻ.

      Cố Nhất Minh đến chỗ cây piano rồi ngồi xuống, hai bàn tay bao phủ lên tất cả các phím đàn trắng đen, bắt đầu dạo lượt, giai điệu trong trẻo vang lên trong phòng học.

      Đánh khúc nhạc xong, Cố Nhất Minh quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn hát bài gì?”

      Triệu Tiêu im lặng, trong lòng có chút lo lắng: “Bài “Mua bán tình được” được ?”

      “<Mua bán tình > ư?” Khóe môi của Cố Nhất Minh liền cong lên, “Cậu đúng là hài hước đấy.”

      Triệu Tiêu phải người ngu ngốc, nhìn thấy vẻ mặt của Cố Nhất Minh là hiểu rằng mình thể hát bài này được, liền chỉa chỉa cằm: “Đúng là tôi chỉ chơi thôi.”

      Cố Nhất Minh liền cười tràng dài, tiếng cười này làm cho Triệu Tiêu thấy có phần thoải mái, ngồi xuống chiếc ghế ở vị trí thứ hai, ngẩng đầu lên vừa vặn có thể nhìn thấy được ánh trăng.

      Ánh trăng chính là cố hương, Triệu Tiêu vẫn luôn cho rằng ánh trăng ở Đại Kỳ còn sáng hơn ánh trăng ở nơi này nhiều.

      Cố Nhất Minh cầm lấy cuốn nhạc phổ piano, lật lật lại lúc rồi ném cho Triệu Tiêu: “Lật đến trang thứ ba.”

      Triệu Tiêu lật đến trang thứ ba của cuốn nhạc phổ, kết quả là thấy bài hát tiếng .

      liền làm ra vẻ như có chuyện gì: “Tôi cảm thấy hát tiếng Trung hay hơn.”

      “Là sao?” Cố Nhất Minh xoay đầu qua: “<Mua bán tính > nữa à?”

      Triệu Tiêu lật từng tờ nhạc phổ, rốt cuộc lật được ca khúc quen thuộc, Triệu Tiêu học bộ dáng của Cố Nhất Minh đem ném trả quyển nhạc phổ cho cậu ta: “Tôi muốn hát bài nằm ở trang 12 này.”

      Cố Nhất Minh lật trang 12 của quyển nhạc phổ, hơi do do dự chút nhưng cũng gật gật đầu: “Vạy chọn bài này .”

      Bài Triệu Tiêu muốn hát là bài “Người Theo Đuổi Giấc Mơ” của Phụng Phi Phi , ra là vì trong phòng của có CD của bài hát này, sau
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9

      Editor: Preiya

      Trước khi lên sâu khấu Triệu Tiêu làm tóc và mặc lễ phục vào, lúc thay lễ phục, ở mãi trong phòng thay đồ lâu rồi mới dám ra ngoài, phải là vì vải quá mỏng, trái lại vải còn rất dày, tầng tầng lớp lớp, chỉ là bộ lễ phục này phối với cái đầu mỳ ăn liền của trông kỳ quái.

      Triệu Tiêu tới nơi này được ba năm, mắt thẩm mỹ ngày càng trở nên tiến bộ hơn, về cơ bản có thể giống với nơi này, nhưng vẫn luôn có chút chệch choạc, khi Triệu Tiêu soi gương, hy vọng tạo hình hôm nay thuộc về sợ lệch lạc của mình.

      Phụ nữ đều là những sinh vật đáng sợ, lúc Triệu Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Cố Nhất Minh nhìn mình, tâm tình liền có chút ổn.

      Tạo hình ngày hôm nay của thất bại rồi.

      Mỹ nữ là cái gì, là cho dù có mặc trang phục xấu xí nữa, phối với kiểu tóc kỳ quái, cộng thêm lối trang điểm khó mà chấp nhận được cùng vẻ mặt ngu si người ta vẫn thấy ấy đẹp.

      Cố Nhất Minh cố gắng kiềm nén ý nghĩ muốn giơ tay chạm vào quả đầu mỳ ăn liền này của Triệu Tiêu, cậu lại nhớ tới buổi chuyện tối hôm qua trong phòng ngủ, những học sinh nam tán gẫu về những nữ sinh, có người bàn về Triệu Tiêu rằng: “Cố Nhất Minh, cậu biết là Triệu Tiêu rất xinh đẹp sao?”

      Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu, cố nén cười: “Cậu thể tìm thợ trang điểm và làm tóc đáng tin chút sao?”

      Triệu Tiêu liền phản bác lại: “Trước khi làm tóc và trang điểm tôi cũng đâu biết là người này lại đáng tin như vậy chứ?”

      Cố Nhất Minh nhìn qua chỗ khác rồi an ủi câu: “Vậy cứ để như vậy , dù sao cậu cũng chỉ lên hát, đây phải là show trình diễn thời trang.”

      Tuy như vậy thôi, cho dù có thợ tạo mẫu tóc đáng tin chuẩn bị cho ít ra họ vẫn chuẩn bị cho bộ lễ phục đáng tin mà nhỉ?

      Lúc Triệu Tiêu mặc bộ lễ phục khoa trương này đứng đằng sau sân khấu chuẩn bị lên biểu diễn, tay phải luôn quơ quào ở phía sau lưng, người bạn chung lớp làm công tác hậu cần liền chạy tới hỏi: “Triệu Tiêu, cậu làm sao thế?”

      “Hơi ngứa chút.”

      Bạn hậu cười cười vô cùng áy náy: “Lễ phục này là thuê, có lẽ người ta giặt sạch rồi.”

      Triệu Tiêu chỉ chỉ vào lễ phục của Cố Nhất Minh, trong lòng vô cùng bất bình: “Sao của cậu ta lại mới như vậy?”

      Bạn hậu cần gãi đầu: “Lễ phục của bạn học Cố là do bạn ấy tự mang tới.”

      Triệu Tiêu hết ý kiến.

      Trước khi Triệu Tiêu ra biểu diễn tiết mục của mình, đứng trong hậu trường nhìn ra xa xa về phía trước, trước khi biểu diễn cũng trước với Tống Cẩn, đoán chừng lại nghĩ là lừa gạt , khi nghe xong lời của , Tống Cẩn ngửa tin nửa ngờ câu: “Đừng làm trò cười nữa là được.”

      đối với Tống Cẩn, mặt luôn nghe theo lời của , mặt khác lại muốn phản kháng lại, phần khác là muốn chứng minh, sau đó phản kháng nhiều chút chính là chứng minh rồi phải ? cũng nữa.

      Đúng là Triệu Tiêu có chất giọng rất tốt, chất giọng tốt là cái gì, chính là cho dù bạn có ngoại hình khó coi nữa mọi người vẫn chú ý đến nó mà chỉ quan tâm tới giọng hát của bạn mà thôi. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn.

      Lúc mới bước lên sân khấu Triệu Tiêu hơi hồi hộp chút, lúc còn ở hậu cung của Đại Kỳ, bởi vì nhóm phi tần ở hậu cung luôn tranh sủng với nhau, mỗi lần tới ngày hội là bọn họ lại tranh nhau biểu diễn cho Tống Cẩn xem, ca hát, khiêu vũ, đánh đàn đủ các thể loại.

      lần Triệu Tiêu cũng muốn hát bài cho Tống Cẩn nghe, hát vào dịp Tết Nguyên Tiêu, nhưng chỉ mới hát được nửa người của cung Cảnh Nguyệt tới, báo rằng Cố Ấu Dung sắp sinh, sau đó Tống Cẩn vội vàng rời khỏi ngai vàng và chạy về phía cung Cảnh Nguyệt của Cố Ấu Dung.

      Cố Ấu Dung sinh hạ vị công chúa, thiên tử vui cùng vui mừng, ngày hôm sau gặp lại ở cung điện của thái hậu, Tống Cẩn mở miệng hỏi: “Tiêu Nhi, sinh nhật của nàng là vào đúng Tết Nguyên Tiêu phải ?” Rồi cúi xuống: “Tiểu công chúa của trẫm có cùng ngày sinh nhật với nàng đấy.”

      “Đây là vinh hạnh của nô tì.”

      Đúng thực là vinh hạnh, Lục Quán rằng: “Như vậy cũng tốt, có lẽ là mỗi lần hoàng thượng tổ chức tiệc sinh nhật cho công chúa nhớ tới nương nương rồi.”

      Từ khi đến nơi này, Triệu Tiêu cảm thấy rằng sau việc lạ đất lạ cái cái thứ hai chính là suy nghĩ về hôn nhân và tình của có phần dị dạng.

      Nếu như Tống Cẩn là miếng thịt béo trước kia chỉ cần uống canh là được, nhưng bây giờ cũng lắm trong lòng mình muốn cái gì nữa, nhưng có điểm vô cùng ràng, phải là Triệu Tiêu Nhi của ngày xưa, người chỉ cần uống canh là thỏa mãn.

      Khi Cố Nhất Minh nắm tay để cùng cúi người cảm ơn, Triệu Tiêu vẫn luôn quan sát ở dưới hội trường, toàn bộ hội trường đều tối đen, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy Tống Cẩn rồi, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế chính giữa, tất cả mọi người đều vỗ tay, chỉ có mình nghiêm mặt nhìn .

      Triệu Tiêu nhịn nổi, sau khi đổi lễ phục và buổi tiệc đón học sinh mới kết thúc, lúc chen được qua dòng người để đến bên cạnh Tống Cẩn, liền nắm lấy tay .

      Khi ngẩng đầu lên cười với , gương mặt chi chít mụn thịt to bằng hạt đậu nhìn lại khuôn mặt tươi cười của : “Bạn học, bạn tìm mình à?”

      Triệu Tiêu vội vàng buông cái tay nhầm lẫn này ra rồi kiễng chân nhìn nhưng Tống Cẩn xa rồi.

      Ngày hôm sau, Triệu Tiêu đem theo hai phần bánh bao hấp đứng dưới ký túc xá nam sinh đợi Tống Cẩn, nhưng lại đợi được , ngược lại lại gặp
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :