1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 106:
      Edit: Hà

      Ngày lễ trung thu, so với hội đèn lồng buổi tối dù ban ngày được ăn bánh trung thu cũng thế nào hấp dẫn người.

      Mặt trời đỏ dần dần ngã về phía tây, cả nhà Từ gia sớm ăn cơm tối, khóa kỹ cổng lớn rồi cùng nhau lên trấn .

      A Mộc là vui vẻ nhất, cứ lát lại chạy lên trước mọi người, chạy ra xa rồi dừng lại, cười ha ha rồi đợi mọi người trong nhà từ từ đuổi theo.

      Từ Thủ Lương cùng Từ Hòe theo ở phía sau, Lý thị dẫn theo ba vị nương ở chính giữa.

      Ở nông thôn có nhiều quy củ, chỉ cần có chuyện gì náo nhiệt các nương cũng có thể ra ngoài xem, Ngưng Hương đính hôn cần kiêng kỵ chút ít, nhưng mà buổi tối hôm nay là lễ lớn, Lý thị đau lòng cho cháu ở Hầu phủ bị gò bó bốn năm, nên bà cố ý kéo Ngưng Hương ra ngoài bách bộ, miễn cho Ngưng Hương muốn kiếm cớ.

      "Vào trong trấn các cháu đều phải theo ta, được phép tách ra." Lý thị hết lần này đến lần khác dặn dò các nương.

      Từ Thu Nhi cười : "Yên tâm nương, chúng con cũng là tiểu hài tử."

      Lý thị hừ hừ lặng lẽ nhìn sang cháu , ánh mắt lại hướng về phía gia đình Lục Thành.

      Bà còn nhớ năm ấy khi bà cùng trượng phu đính hôn, cũng là lễ hội đèn lồng trung thu, trượng phu vụng trộm hẹn bà ra ngoài, lúc ấy cha mẹ cũng biết, nhưng dù sao khó có được ngày lễ lớn như vậy, mà Từ Thủ Lương lại là người thành hiền lành, nên họ mới ngầm cho phép, chỉ có mẫu thân là nhắc nhở bà chỉ cho dạo nửa canh giờ, về muộn phải chịu mắng.

      chỉ bọn họ, rất nhiều nam nữ đính hôn xong đều từng trải qua như vậy.

      Vốn tưởng rằng Lục Thành hẹn với cháu , nhưng lúc nãy khi bà hỏi cháu buổi tối có muốn ngắm đèn hay nàng muốn cự tuyệt hai lần, ràng là có hẹn. Có lẽ là nửa tháng trước gặp nhau quá nhiều, nên còn nhớ nhung nhau quá, hay là do Lục Thành biết đêm nay có thể hẹn vị hôn thê ra ngoài gặp mặt?

      Nghĩ ngợi lung tung lát cả nhà vào thôn trấn.

      Từ Thủ Lương ôm cháu trai, Lý thị kéo nữ nhi, Ngưng Hương cùng Quản Bình sóng vai theo.

      Ngưng Hương vừa cố ý bên cạnh Quản Bình, vừa lặng lẽ quan sát đường, tìm kiếm thân ảnh Lục Thành, cũng biết là chưa tới hay là ánh sáng quá mờ tối thấy lắm, nàng nhìn hồi lâu cũng thấy người, điều đó khiến Quản Bình phát giác ra chuyện khác thường. Ngưng Hương hết sức thẹn thùng, ngoan ngoãn muốn nhớ Lục Thành nữa, chuyên tâm ngắm đèn.

      Trước cửa hàng hai bên đường phố đều treo đầy các loại hoa đăng, cửa hàng bán đồ ăn vặt là náo nhiệt nhất, làm ăn thịnh vượng. A Mộc thèm ăn thịt, Lý thị rộng rãi mua cho cháu trai xâu thịt nướng, sau còn hỏi ba vị nương có muốn ăn , ba người đều lắc đầu.

      Xem qua đèn, nếm qua thịt, A Mộc mệt nhọc bắt đầu dụi mắt.

      Lý thị thấy thời gian còn sớm, đề nghị quay trở về.

      Ngưng Hương khỏi thất vọng, nàng nhìn quanh vòng nhưng có thấy bóng dáng Lục Thành đâu?

      Tuy oán trách như vậy, nhưng trong lòng vẫn ngóng trông có thể gặp Lục Thành.

      Từ Thu Nhi sực nhớ đến chuyện của huynh trưởng cùng Quản Bình, nàng lập tức phủ quyết : "Nương, con vẫn chưa dạo đủ, A Mộc mệt để cha đưa về trước, chúng ta dạo thêm lát nữa ."

      Thấy tiểu nương làm nũng như vậy, Lý thị khuyên được bèn nghiêng đầu ý bảo trượng phu ôm cháu trai về trước.

      Từ Thủ Lương ngồi xổm xuống, cõng cháu trai lên, sau đó nhìn mấy mẹ con bọn họ : "Vậy mọi người cũng đừng dạo quá muộn, lão đại con nhớ trông coi mọi người đó."

      Từ Hòe dạ tiếng.

      Từ Thủ Lương liền cõng A Mộc buồn ngủ về.

      Lý thị dẫn các tiểu nương tiếp tục dạo, về phía trước chưa được vài bước các nàng liền thấy sau chiếc đèn con cá to đột nhiên có nam nhân cao to bước ra, mặc xiêm y sẫm màu, cả người thon dài cao ngất, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần, chỉ nhìn dung mạo mà phảng phất như sao Vũ khúc từ trời giáng xuống, cười đến cởi mở sáng lạn, bình dị gần gũi.

      Ngưng Hương cũng nhìn thấy, thấy Lục Thành xuất hiển nhiên như thế, nàng mắc cỡ trốn sau lưng Lý thị.

      Lý thị nhìn Lục Thành mà trong lòng cười ha ha, bà cũng biết, Lục Thành xảo quyệt như vậy, sao có thể buông tha cơ hội tốt?

      "Bá mẫu, mọi người cũng tới ngắm đèn sao?" Lục Thành bước đến bên cạnh mọi người, cười hết sức thành .

      Lý thị hừ tiếng, đưa cho ánh mắt " cần giả bộ".

      Trong lòng trưởng bối biết , Lục Thành giả vờ giả vịt nữa, sờ mũi, chỉ xa xa : "Bá mẫu, A Nam nhớ Hương Nhi, cháu muốn dẫn Hương Nhi qua qua đó gặp chút, mọi người cứ trước nhé."

      Mặc kệ ai cũng biết đây chỉ là viện cớ.

      Từ Thu Nhi quay đầu lại hướng về huynh trưởng trừng mắt, lặng lẽ chỉ chỉ Lục Thành lại chỉ chỉ Quản Bình, ý bảo học chút.

      Từ lúc Lục Thành xuất ngực Từ Hòe liền dấy lên mồi lửa.

      Đều là nam nhân, vì sao Lục Thành có thể chuyển bại thành thắng cho đến khi thành công, mà lại làm được?

      Ánh mắt rơi xuống lưng Quản Bình, toàn thân Từ Hòe đều nóng lên.

      Lại có người so với còn nóng hơn.

      Ngưng Hương cúi đầu núp ở sau lưng Đại bá mẫu, nghe Lục Thành viện cớ tiểu hài tử nhớ nàng, cả người nàng lúc đó như người say rượu, choáng váng tựa hồ như trong mơ. Đây là nam nhân nàng muốn gả, to gan lớn mật dám dám làm, các nam nhân khác muốn hẹn vị hôn thê đều là lén lén lút lút, nhưng Lục Thành có bản lĩnh, trực tiếp đòi người từ Đại bá mẫu.

      Đại bá mẫu có đồng ý ?

      Ngưng Hương siết chặt ống tay áo nghĩ.

      Dù sao nàng cũng nguyện ý. Tình cảm là kỳ quái, trước khi chưa gặp Lục Thành, đệ đệ cùng người trong nhà là quan trọng nhất đối với nàng, hoặc có lẽ bây giờ nàng vẫn xem trọng mọi người như cũ, nhưng đêm nay trong lòng nàng tất cả đều là Lục Thành, chứng kiến ở trước cửa hàng đèn lồng, nam nhân mua đèn cho nương bên cạnh, lúc đó nàng ảo tưởng Lục Thành có thể làm như vậy hay , thấy mọi người lặng lẽ tay nắm tay, lúc đó nàng cũng rất nhớ bàn tay Lục Thành...

      Tâm tâm niệm niệm tất cả đều là .

      Lục Thành nhìn thấy nàng, cặp mắt hoa đào bèn nhìn qua Lý thị, bên trong dần dần lộ ra cầu khẩn.

      Bộ dáng nam nhân tốt quả rất có lợi, Lý thị có chút đành lòng, mịt mờ trừng mắt nhìn Lục Thành cái, sau đó bà xoay người, cười với Ngưng Hương: "Nếu như A Nam nhớ cháu, vậy Hương Nhi liền qua đó xem chút , chúng ta ở bên này dạo, cháu nhớ về sớm chút là được."

      để cho Lục Thành nửa canh giờ, hai khắc là nhiều rồi.

      Sau đó tiến đến bên tai Ngưng Hương, thấp giọng dặn dò thời gian.

      Ngưng Hương cắn môi gật đầu.

      Lý thị nhìn về phía Lục Thành.

      Lục Thành thức thời đảm bảo: "Bá mẫu yên tâm, lát nữa cháu đưa Hương Nhi trở lại."

      Lý thị hài lòng đồng ý.

      Lục Thành vòng qua bà, đối diện với vị hôn thê còn xấu hổ sau lưng Lý thị : " thôi."

      Ngưng Hương còn có thể gì?

      Khẽ cúi đầu theo Lục Thành, chưa được mấy bước Lục Thành liền đứng ở bên cạnh nàng che chở nàng, tránh bị người đường đụng vào. được khoảng khá xa, Lục Thành quay đầu lại nhìn, xác định đám người Lý thị nhìn thấy bên này, liền kéo lấy Ngưng Hương vào con hẻm bên cạnh.

      "Hương Nhi..."

      Bước vào ngõ hẻm, Lục Thành trực tiếp nhấc eo bế Ngưng Hương lên, bước nhanh đến chỗ mà ban ngày nhắm tới làm chỗ hai người thân mật.

      Ngưng Hương hai chân treo lơ lửng giữa trời, căng thẳng hỏi : " đâu vậy?"

      Giọng thấp.

      Lục Thành hô hấp có chút nặng nề, "Bên trong có gốc cây thầu dầu lớn, chúng ta trốn phía sau, có người bên ngoài cũng thể nhìn thấy."

      Ngưng Hương , nàng lắc lư hai cái theo bước chân dồn dập của , giọng nhắc nhở: "Đại bá mẫu chỉ cho chúng ta hai khắc, sau đó lập tức trở về." xong yên lặng ở trong lòng bổ sung câu, chớ làm loạn, phải lập lập lại cho đến khi hết giờ.

      "Đủ rồi."

      Vòng qua thân cây, Lục Thành lập tức để nàng đứng đất dựa vào vách tường, thân thể thuận thế khẽ dựa về trước, để nàng cùng đối mặt với nhau.

      "Nàng nhẫn tâm, ngày hôm qua cũng chịu ra gặp ta." Lục Thành ôm eo nàng, mượn ánh trăng nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng, yếu ớt tính sổ.

      Ngưng Hương nghiêng đầu, giọng : "Da mặt ta dày như chàng."

      " thêm câu nữa." Lục Thành cù nách nàng cái.

      Ngưng Hương sợ ngứa, lập tức liền muốn trốn sang bên cạnh, đầu nàng lệch nghiêng về bên, tư thế đặc biệt ngây thơ đáng . Lục Thành từng trêu chọc muội muội, cũng trêu chọc A Nam, duy chỉ có vị hôn thê vẫn chưa nghịch với nàng như vậy, vội chiếm tiện nghi, lại cù nàng cái.

      "Đừng làm rộn..."

      Ngưng Hương mềm giọng xin tha, dùng sức đẩy tay ra, nhưng đẩy được tay bên này tay bên kia bắt đầu làm chuyện xấu, nàng càng che cù càng nhanh, ba cái chỉ tránh thoát hai cái, còn lại cái bị thực được. Lén lút gặp mặt thể để lộ ra ngoài ánh sáng, Ngưng Hương muốn cười ra tiếng, nhưng nàng nhịn được, đến khi tốc độ của càng lúc càng nhanh, nàng thở hồng hộc .

      "Lục Thành!"

      Cười càng nhiều càng khó chịu, nàng mãi xin nhưng nghe, Ngưng Hương đột nhiên tức giận, mạnh mẽ ngẩng đầu lên trừng : "Lục Thành!"

      Mắt hạnh phản chiếu hình ảnh ánh trăng, đẹp giống như làn nước thu gợn sóng.

      Lục Thành nghe lời thu tay lại, cười đáp ứng.

      Ánh trăng từ bên chiếu vào, chiếu sáng nửa bên gò má của , mắt hoa đào tràn ngập dịu dàng vui vẻ nhìn nàng chăm chú, so với sao còn sáng ngời hơn.

      quả thực rất đẹp mắt.

      Ngưng Hương lần đầu tiên sợ ánh mắt của , mà lại bị mê hoạc làm cho ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn , nhìn nam nhân nàng thích.

      Bộ dáng này của nàng vừa đẹp lại vừa ngoan ngoãn, Lục Thành động tình, tất cả vui vẻ trong mắt đều hóa thành khát vọng, cánh tay đỡ eo nàng dần dần siết chặt, đầu cũng hạ thấp xuống.

      Ngưng Hương nhắm mắt lại, môi đỏ mọng khẽ mở.

      Bị ngậm lấy.

      Có lẽ là ánh trăng quá đẹp, cũng có thể là bầu khí quá tốt khiến nàng nhu thuận, lần này Lục Thành phá lệ từng chút từng chút dịu dàng nếm môi nàng, mỗi chỗ đều hôn qua, Ngưng Hương đắm chìm trong đó, thuận theo bản năng kiễng chân, bấu víu đầu vai . Tay của ở eo nàng, đương nhiên phát nàng biết đủ.

      Xác thực là đủ, cho nên muốn càng nhiều.

      Thời điểm nàng muốn Lục Thành đều nhất định theo ý nàng, nhưng tại nàng lại muốn như vậy, Lục Thành sao có thể cự tuyệt?

      Khát vọng hoang dã lập tức chọc thủng ánh trăng yếu ớt làm rào cản, Lục Thành dùng sức đẩy nàng lui về phía sau, nghiêng đầu hôn sâu, thân thể hạ thấp xuống, hai tay cùng lúc xông vào nàng áo, như hai cây đuốc muốn bùng cháy lên, ngón tay chính là ngọn lửa.

      Nhưng giới hạn này Ngưng Hương chưa tiếp nhận được.

      Trước kia làm cái gì cũng đều là cách xiêm y, hôm nay là thò vào trong.

      Nàng cầm lấy cánh tay , dùng sức hạ thấp xuống, cầu xin lấy ra.

      "Hương Nhi..." Lục Thành chống đỡ vai nàng, kéo bàn tay bé của nàng ra, hướng chỗ thấp của chạm vào, "Hương Nhi, ta khó chịu..."

      Ngưng Hương vừa chạm vào lập tức rụt lui, hoảng hốt khó xử nhìn ra đầu ngõ, nàng run sợ nhắc nhở: "Lục Thành, chàng, Đại bá mẫu còn đợi ta trở về, chàng sợ ta tức giận, cũng sợ bà tức giận sao?"

      Động tác Lục Thành lập tức ngừng lại.

      Ngưng Hương nhân cơ hội dùng hết tất cả khí lực chạy ra ngoài, trốn đến chỗ ánh trăng chiếu đến mới hoảng loạn sửa sang lại quần áo.

      Lục Thành đuổi theo, cái trán dựa vào vách tường, cưỡng ép mình phải nhanh chóng bình phục lại.

      ~

      Hoa đăng treo đầy đường.

      Từ Thu Nhi nhìn huynh trưởng sau lưng, lại nhìn Quản Bình mặt chút thay đổi ngắm đèn, thoắt cái diệu kế xuất , nàng làm bộ ngáp cái, ôm lấy cánh tay mẫu thân : "Nương, con mệt quá, chúng ta trước ." xong hắt hơi cái, cái trán cọ xát lên tay mẫu thân, "Nương, con lạnh..."

      "Kêu con mặc thêm bộ xiêm y chịu." Lý thị giọng quở trách câu, nhưng bà cũng đau lòng cho nữ nhi, đành ôm tiểu nương vào lòng, ngước đầu nhìn về hướng xa xa. Sao lâu như vậy mà Lục Thành vẫn chưa đem cháu trả lại?

      Từ Thu Nhi hướng về huynh trưởng cho cái liếc mắt khó có thể phát , nàng mềm giọng thương lượng: "Nương, hay để đại ca cùng Quản tỷ tỷ đứng đây đợi tỷ tỷ , chúng ta về trước, con quả đứng nổi nữa, muốn về nằm trong ổ chăn ngủ."

      Lý thị ôm nữ nhi, mặt lên vẻ khó xử.

      Từ Hòe hiểu nỗi khổ tâm của muội muội, nhìn Quản Bình bên kia rồi bước tới khuyên mẫu thân, "Nương, nương cùng muội muội về trước , Hương Nhi trở lại chúng con lập tức về nhà liền, thân thể muội muội quan trọng hơn, thời tiết vào thu vốn dễ bị nhiễm lạnh."

      Bây giờ trở về đường còn nhiều người, cần lo lắng gặp chuyện may.

      Lý thị còn muốn chờ chút, nhưng thấy nữ nhi chịu nổi làm nũng cầu xin quá lâu, nghĩ đến Lục Thành cùng cháu có lẽ lúc này còn lời ngon ngọt dỗ dành, Lý thị do dự chút, quyết định để Lục Thành chiếm tiện nghi thêm lát, ánh mắt bà xẹt qua nhi tử, nhìn về phía Quản Bình, "Quản nương có mệt ? Mệt theo chúng ta trở về ."

      Huynh muội Từ Hòe nhất thời giật thót tim.

      Quản Bình quét mắt qua Từ Hòe nắm chặt quả đấm, liên tưởng tới Từ Thu Nhi dị thường, nàng mơ hồ đoán được điều gì đó.

      Chẳng lẽ Từ Hòe còn muốn thử lần nữa?

      Quản Bình đột nhiên có chút tò mò.

      Nàng muốn biết Từ Hòe thế nào sau khi bị nàng cự tuyệt lần.

      "Mọi người đều về trước , mình cháu chờ Ngưng Hương là được rồi." Quản Bình bình tĩnh .

      câu ngắn ngủi vậy mà như là tảng đá lớn chút lưu tình đập trúng tim Từ Hòe nhảy loạn.

      ra nàng vẫn muốn ở riêng với .

      Lời còn chưa ra miệng biết đáp án.

      Từ Hòe cố nén mới xoay người đưa lưng về phía nàng.

      Lý thị lập tức bác bỏ, nhìn Quản Bình : " nương như cháu sao có thể đứng chờ mình, hay như vậy , chúng ta về trước, hai người các con ở lại cùng nhau chờ Hương Nhi, nhưng phải nhanh lên đó."

      Quản Bình vuốt cằm cự tuyệt nữa.

      Từ Hòe hơi dễ chịu hơn chút, đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn mẫu thân dẫn muội muội rời .

      Bên kia đầu ngõ, Lục Thành chậm chạp dắt Ngưng Hương ra ngoài, vừa mới ra đột nhiên nhìn thấy hai mẹ con Lý thị.

      Ý niệm đầu tiên của Lục Thành chính là Lý thị đến tìm bọn họ, nhưng lập tức để ý đến Lý thị cùng Từ Thu Nhi mắt luôn nhìn phía trước, hề giống như tìm người. Trong lòng nổi lên nghi hoặc, Lục Thành cố ý nhắc nhở nương trốn sau lưng , chờ hai mẹ con Lý thị xa, mới dắt Ngưng Hương trở lại đường.

      "Buông ra." Ngưng Hương cúi đầu, giãy tay.

      Trong đầu Lục Thành chứa tâm , bèn ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, che chở nàng về phía trước, xa xa liền thấy Quản Bình vẫn đứng trước lồng đèn hình con cá, Từ Hòe ngốc nghếch đứng sau lưng Quản Bình, vẻ mặt chần chừ, giống như có lời muốn lại dám cho người ta.

      Từ ngày hái trái cây, Lục Thành liền được Lục Ngôn nhắc nhở, nhìn ra tâm ý Từ Hòe đối với Quản Bình .

      Nhìn lại chút hai người kia, Lục Thành đột nhiên thấy thú vị, đến bên cạnh Từ Hòe nghi ngờ hỏi, "Sao chỉ còn hai người các ngươi vậy, bá mẫu và Thu Nhi đâu?"

      Quản Bình nghe được giọng của , từ từ xoay người nhìn về phía Ngưng Hương.

      Từ Hòe bình ổn lại suy nghĩ, cố gắng trả lời tự nhiên: "Thu Nhi có chút thoải mái, nương ta dẫn muội ấy về trước rồi, bây giờ Hương Nhi cũng quay lại rồi, vậy chúng ta..."

      Chưa kịp dứt lời liền bị Lục Thành kéo sang bên cạnh cửa hàng, thấp giọng hỏi , "Huynh phải thằng ngốc vậy, khó được có cơ hội cùng Quản nương ở riêng, còn muốn để Hương Nhi làm cái bóng cho sao? Như vậy , ta đưa Hương Nhi trở về, huynh cùng Quản Bình cứ từ từ , chừng nửa canh giờ nữa chúng ta ở đầu thôn gặp mặt, nếu ai tới trước đợi chốc lát."

      biết các trưởng bối có thể tiếp nhận thời gian gặp mặt kéo dài chút.

      Đều đính hôn, có chút mờ ám cũng sao, đừng để cho người khác biết là được.

      Vốn tưởng rằng đêm nay đến đây là kết thúc, tại lại có thêm nửa canh giờ, trong lòng Lục Thành hồi hộp, xong cũng mặc kệ Từ Hòe có đồng ý hay , vòng qua bên cạnh đến chỗ hai vị nương, bá đạo đem Ngưng Hương ngây ngốc kéo đến cạnh mình, cười với Quản Bình: "Ta cùng thương lượng xong, ta dẫn Hương Nhi, dẫn ngươi, chúng ta chia nhau ."

      Ngưng Hương ngây ngốc rồi, đợi đến khi nàng hoàn hồn bị Lục Thành kéo vài bước.

      "Chàng..."

      "Bá mẫu và Thu Nhi về trước, đại ca nàng vất vả mới nổi lên dũng khí lời trong lòng với Quản Bình, chẳng lẽ nàng muốn ở lại làm bóng đèn hả?" Lục Thành thấp giọng giải thích.

      Cuối cùng Ngưng Hương cũng nhớ lại, đêm nay nàng đồng ý ngắm đèn phải là vì muốn tác hợp đường huynh cùng Quản Bình sao?

      Quay đầu lại nhìn hai người đứng dưới ánh đèn lồng, Ngưng Hương lộ ra nụ cười từng trải, cam tâm tình nguyện theo Lục Thành , lòng cao hứng thay đường huynh, hiếu kỳ đêm nay đường huynh có thể mang lại niềm vui cho Quản Bình hay , mà hoàn toàn quên mất chính mình có khả năng gặp phải nguy hiểm.

      Sau khi ra khỏi thôn trấn, Lục Thành hề báo mà ôm nàng khiêng lên vai, Ngưng Hương lúc này mới giật mình, ngó trước ngó sau, vội vã đánh Lục Thành, "Chàng làm cái gì vậy, nhanh thả ta xuống!"

      Dọc đường ít người, dắt tay liền dắt tay, nàng nhịn, bây giờ khiêng nàng làm cái gì? Khoe khoang khí lực lớn sao? Bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ?

      "Lục Thành!"

      Ngưng Hương càng ngừng đánh .

      "Hương Nhi, ta nhớ phía bên kia đường có nhà còn chưa kịp kéo bắp từ trong ruộng về, chúng ta qua bên đó ." Ngực Lục Thành là mồi lửa, đêm nay phải nhất định làm chút gì đó mới bị nghẹn chết, đều sắp cháy tới nơi khiến muốn lãng phí thời gian đôi co với nàng nữa, nhảy qua cầu, đường đất mà trực tiếp khiêng nàng nhảy vào ruộng.

      Ngưng Hương sợ, thực rất sợ.

      Mười lăm trăng sáng treo cao đỉnh đầu, qua vụ thu hoạch, trong ruộng trống rỗng bóng người, chỉ có tiếng bước chân của Lục Thành, giống như con chồn nửa đêm , trộm con gà ngậm hồi rồi quay về tổ để ăn.

      Ngưng Hương thích Lục Thành, nhưng nàng muốn bị ăn, ít nhất trước hôn nhân được.

      Hiểu Lục Thành thích mềm thích cứng, Ngưng Hương giãy dụa nữa, cam chịu nhìn dưới chân, "Lục Thành, rốt cuộc chàng muốn làm gì?"

      Giọng thê lương.

      Nàng đáng thương , Lục Thành đau lòng, biết nàng bị mình dọa sợ, vội vàng tỏ ra dịu dàng dụ dỗ : "Hương Nhi đừng sợ, ta rồi trước ngày thành thân tuyệt đối làm gì nàng, ta chỉ muốn tìm chỗ người trò chuyện với nàng mà thôi. Nàng lại cứ rất chậm, ta sợ cứ vậy gặp phiền phức nên mới khiêng nàng ."

      Ngưng Hương mới tin, buồn bực : "Chàng thả ta xuống , trời tối như vậy, chàng muốn ta giận chàng đưa ta về sớm .

      Lục Thành muốn chọc giận nàng, nhưng lại muốn bỏ qua cơ hội khó có được này, nhìn gò má nàng, giọng hạ thấp xuống, "Hương Nhi, từ đây đến hết năm còn ngày lễ gì nữa, ta cũng có cách nào khác đến nhà nàng, buổi tối có Quản Bình nhìn nàng chằm chằm, chúng ta cũng có cơ hội gặp mặt riêng tư, đêm nay nếu như , lần tạm biệt này phải tới tháng mười cưới hỏi, ngày đó ta cũng chưa chắc có thể nhìn thấy nàng. Nàng nhẫn tâm đối với ta như vậy sao?"

      Liền biết tỏ ra đáng thương với sao?

      cũng biết.

      Ngưng Hương so với còn đáng thương hơn, nhưng nàng vững tâm như , vừa nghe Lục Thành như vậy nàng liền có chút thỏa hiệp.

      Lục Thành tiếp tục cố gắng : "Vừa nãy ở trong hẻm, kỳ ta có rất nhiều lời muốn với nàng. Nhà chúng ta phải là xây nhà sao, cuối tháng có lẽ hoàn thành, tổng cộng tốn năm lượng bạc, ta cho nàng biết để trong lòng nàng cân nhắc, sau này nếu lão nhị hay lão tam cưới vợ xây nhà, nàng còn nhớ mà nhắc nhở ta."

      Lúc đầu còn chuyện đứng đắn, lát sau lại trêu chọc nàng.

      Ngưng Hương biết sổ sách nhà , nàng lạnh lùng : "Chàng muốn tiêu bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, ta còn chưa gả nên quản."

      Lục Thành cúi đầu cười, giọng dịu dàng, " phải là ta coi nàng là tức phụ nên mới sao."

      Ngưng Hương cắn môi, biết am hiểu lời ngon ngọt dỗ người, nhưng nàng vẫn bị mắc bẫy của , kháng cự được.
      Yên Hoa, td2n, Lim-040340 others thích bài này.

    2. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      hóng chương sau,mình đán Từ Hòe mà ngỏ lời Quản Bình chịu cho mà xem
      misa thích bài này.

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 107:
      Edit: Hà

      Lục Thành kéo Ngưng Hương mất, nghĩ tới lời trước khi Lục Thành , Từ Hòe vội vã hướng về Quản Bình giải thích: "Ta có thương lượng với , là muốn đưa Hương Nhi !"

      cùng nàng vốn về cùng chỗ, cần gì phải đưa nàng?

      Lục Thành đúng là đồ lưu manh, vì muốn cùng đường muội ở chung chỗ mà cái gì cũng đều lung tung được.

      " thôi." Quản Bình thản nhiên , xong trước bước.

      Nàng vóc dáng cao gầy, ở đường cũng xuất chúng, chỉ là rơi ở trong mắt Từ Hòe, cho dù nhiều người như vậy nhưng lúc này trong mắt chỉ còn lại nàng, thân hình đơn bạc nhưng nhu nhược đáng thương, tựa như mùa đông đón mai vàng nở rộ, đơn vắng lạnh, phàm phu tục tử thể nhúng chàm.

      chính là cái phàm phu tục tử đó.

      Đường muội nàng từng là nương tiểu thư con nhà giàu có, là người đọc sách cho nên chướng mắt thô kệch sao?

      Đến khi nhận ra phát này dũng khí cố gắng cả ngày của đều mất sạch .

      Từ Hòe lặng yên ở phía sau, ánh mắt nhìn chằm chặp bóng lưng người mình , dám , chỉ có thể nhìn .

      Vừa ra khỏi thôn trấn, có hoa đăng ngũ sắc, chỉ còn vòng trăng tròn chiếu sáng, hình ảnh người đường mông lung, tiếng động ồn ào nơi xa làm nổi bật lên yên tĩnh bên này.

      Qua khỏi cầu đá, người ít nay còn ít hơn.

      Quản Bình ở phía trước, nghe tiếng bước chân của nam nhân sau lưng, trong lòng dậy lên gợn sóng.

      Bị thủ hạ của Bùi Cảnh Hàn nhìn trúng an bài đến biệt viện làm ám vệ, Quản Bình cũng biết bản thân còn là nương nông thôn nữa. Ở quê, hài nữ bảy tám tuổi giúp cha mẹ giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc đệ đệ muội muội, vì cha mẹ thiên vị đệ đệ mà buồn rầu, vui vẻ đùa giỡn cùng tỷ muội trong thôn chơi. Còn nàng, nàng mỗi ngày phải khổ luyện kiến thức cơ bản, nhớ nhà nhưng lại cha mẹ, ngay cả tỷ muội cũng có, là cái xác hồn tiếp tục sống.

      Ở quê, tiểu nương mười ba mười bốn tuổi bắt đầu tình đầu tiên, hoặc là len lén thích ai, hoặc là ngầm vụng trộm cùng với đối phương, giống như Ngưng Hương cùng Lục Thành vậy. Còn nàng, lúc mười ba tuổi phải giết người, ba năm tiếp theo càng giống như nhảy vào vũng bùn, quan sát theo dõi đủ loại người, gặp biết bao những thứ bẩn thỉu.

      Trước khi gặp Ngưng Hương, Quản Bình từng nghĩ tới kết cục của mình, hoặc là bị người khác giết chết, hoặc là tuổi già đơn mà chết.

      Sau đó nàng tới Từ gia, gia đình nông thôn tầm thường.

      Phát Từ Hòe thích nàng, nàng cảm thấy giải thích được, hiểu sao Từ Hòe lại thích nàng. Ngay cả Từ Hòe, chỉ nhìn hai tỷ muội Ngưng Hương và Từ Thu Nhi lớn lên đều xinh đẹp như vậy, khẳng định Từ Hòe cũng là nam nhân có tướng mạo tuấn lãng, tuấn lãng lại hiền lành thành , xảo quyệt như Lục Thành, thích nàng liền len lén nhìn nàng, nhát như chuột, chỉ ánh mắt của nàng liếc qua cũng dám nhìn.

      Tựa như con trâu thà phúc hậu.

      Quản Bình chán ghét con trâu này, nàng chỉ là cảm thấy quá phiền, bởi vì nàng biết hai người nhất định có kết quả, cho nên Quản Bình muốn nhìn thấy Từ Hòe cứ mong đợi ở nàng, bởi vì nàng biết, trong mắt của mong đợi cuối cùng biến thành thất vọng. Người đối tốt với nàng bởi vì nàng thất vọng, nàng cắn rứt lương tâm.

      Cho đến khi Từ Hòe nổi lên dũng khí đưa trái cây cho nàng, rốt cục Quản Bình mới ý thức được nàng nguyện ý .

      Cuối cùng nàng vẫn là nương nông thôn, cho nên lúc mới đến Từ gia nàng hoài niệm lại ngày tháng lúc vô tư vô lự, cũng phải khống chế khát vọng có thể có cuộc sống đơn giản yên tĩnh qua ngày. Lập gia đình nàng có suy tính đến, nhưng sao giải thích được lại có người thích nàng, còn là nam nhân tuấn lãng thành .

      Sau khi khôi phục tự do, Từ Hòe vẫn lén nhìn nàng, Quản Bình phát phiền, phiền con trâu là sao có thể thành như thế.

      Cho dù nàng nguyện ý, nhưng là nương, có đạo lý chủ động hỏi còn muốn cưới nàng hay .

      , vậy cứ tiếp tục hao tổn tâm trí , nàng cái khác làm được, nhưng tính nhẫn nại là tốt nhất.

      Quản Bình bước nhanh hơn.

      Từ Hòe hiểu sao trong lòng đột nhiên hốt hoảng, chẳng biết tại sao liền gọi nàng tiếng, "Quản nương!"

      Quản Bình thoáng nghiêng đầu, bước chân chậm lại, "Chuyện gì?"

      Từ Hòe gọi xong liền hối hận, nhưng lúc này phải chút gì đó, dừng chút, quả có lời muốn hỏi nàng, nhìn bóng lưng nàng : "Sang năm Hương Nhi lập gia đình, A Mộc cũng qua đó, nàng có tính toán gì ?"

      "Nếu Ngưng Hương nguyện ý, ta muốn theo làm nha hoàn cho nàng." Khóe miệng Quản Bình nhếch lên, cố ý .

      Từ Hòe mất hứng.

      Nàng vậy mà muốn Lục gia, Lục gia có Lục Ngôn đó!

      muốn nàng , giọng tỏ ra buồn bực: "Hương Nhi chưa bao giờ xem nàng là nha hoàn, chúng ta là người nhà, nàng đừng nghĩ như vậy."

      phải là nha hoàn, có lý do gì cùng Hương Nhi dời đến nhà Lục gia .

      Quản Bình trầm mặc lát, giống như là suy nghĩ cái gì, chậm rãi : "Cũng đúng, người Lục gia nhiều, có chỗ cho ta ở. Nhưng tỷ đệ Ngưng Hương cũng còn ở đây, ta cũng thích hợp tiếp tục ở lại nhà nàng, đợi nàng thành thân, ta vào thành tìm việc làm."

      Từ Hòe sao có thể cam lòng để nàng , gấp đến độ quên hết rụt rè, thấy nàng còn băn khoăn, lập tức nghĩ tới chủ ý, "Hương Nhi và A Mộc có ở đây, vậy ta dời sang đó ở, nàng cùng Thu Nhi ngủ ở phía tây phòng nhà chúng ta, như vậy có ai dám xấu nàng." Ngưng Hương giữ nàng ở Tây viện, tương lai đổi thành bọn họ giữ nàng, nàng tự nhiên có thể ở Đông viện, cần lo lắng bị linh tinh.

      nghĩ được cách giữu nàng, nhưng lại chịu ra nguyên nhân.

      Quản Bình có chút giận, cố ý châm chọc : "Ngươi chiếm mất Đông viện, sợ bị người khác ngươi muốn chiếm phòng đường đệ sao? Vừa lúc ngươi đến tuổi thành thân, sau khi lấy vợ hai vợ chồng trực tiếp lấy Tây viện làm tân phòng, ở lại cũng sáu bảy năm..."

      " đâu, mẹ ta sang năm xây thêm phòng mới, giữ cho ta thành thân."

      Vì để chứng minh mình có ý chiếm phòng đường đệ, Từ Hòe chưa kịp suy nghĩ liền đem dự định mẫu thân ra.

      Bước chân Quản Bình dừng lại.

      Trước đây nàng hết sức chắc chắc Từ Hòe muốn kết hôn với nàng, tại đột nhiên nàng lại hoài nghi.

      Có lẽ trong lòng Từ Hòe thích nàng, lại bởi vì nàng cự tuyệt nên dám , sau đó lại nghe theo lời của mẫu thân chuẩn bị phòng mới để cưới vợ khác sao?

      Nếu như mình phải là lựa chọn duy nhất của , vậy con trâu này cần cũng được.

      "Nếu ngươi muốn thành thân, ta càng thể ở lại nhà các ngươi, đỡ khiến cho thê tử ngươi hiểu lầm khiến ngươi phải khó chịu."

      Sau phút dừng lại ngắn ngủi, Quản Bình lại bước tiếp về phía trước, bước chân lần này nhanh hơn rất nhiều.

      Từ Hòe ngốc rồi.

      muốn thành thân, xây nhà là vì thành thân, nhưng cũng xây là để cưới vợ liền đâu?

      còn trông chờ lúc xây phòng được nàng đồng ý...

      Vậy mà nàng lại hiểu lầm muốn kết hôn với người khác sao?

      Từ Hòe dám biểu lộ cõi lòng, nhưng cũng muốn nàng hiểu lầm , càng muốn nàng vì chuyện này mà rời .

      "Quản nương!" Từ Hòe tăng nhanh bước chân đuổi theo, thấp giọng kêu nàng, gọi tiếng nàng vẫn ngừng, Từ Hòe hiểu nàng tức giận, lại kịp suy nghĩ sâu xa vì sao nàng tức giận, chạy nhanh vài bước ngăn cản trước người của nàng, khẽ thở gấp : "Quản nương nàng hãy nghe ta , ta chỉ xây nhà, nhưng có ý định lấy vợ."

      "Chẳng lẽ ngươi muốn ta chờ ngươi lấy vợ, chờ nàng ghét bỏ mới sao?" Giọng Quản Bình lạnh như băng, vòng qua liền bước nhanh.

      Từ Hòe theo bản năng đưa tay ngăn trở.

      Bồi cả đoạn đường cách vô ích, kết quả là hoàn toàn tự mình đa tình, Quản Bình trong lòng tức giận, theo bản năng chiếm thượng phong, đưa tay kéo lấy tay Từ Hòe đem người xoay qua, vừa muốn dùng sức đập gãy cánh tay , nhưng lý trí đột nhiên trở lại. Ý thức được mình làm gì, Quản Bình giận dỗi đẩy người ra, lạnh giọng uy hiếp : "Ta muốn , muốn ở lại ở, cần ngươi xen vào việc của người khác."

      Mà Từ Hòe cũng bị hành động của nàng kinh tâm động phách vừa hoàn hồn.

      cánh tay vẫn còn lưu lại lực đạo của nàng, ra tay ác như vậy, chỉ sợ nếu phải cố kỵ tình cảm Ngưng Hương, chỉ sợ nàng thực muốn động thủ.

      đại nam nhân mà đánh lại nàng sao.

      trách được nàng chướng mắt .

      Từ Hòe cảm thấy bất lực, bất lực đến nỗi nhất định phải chứng minh cho nàng biết, Từ Hòe cũng là nam nhân thực thụ.

      "Nàng vừa mới muốn bẻ gãy cánh tay ta sao?" trầm giọng hỏi, trong cuộc chuyện đêm nay với nàng, đây là lần đầu tiên giọng của còn căng thẳng.

      Quản Bình bật cười, xoay người, khẽ ngửa đầu nhìn nam nhân đối diện, bởi vì nghe ra lãnh ý trong lời của , cũng bởi vì phiền muộn có tiền đồ, phiền ngày thường giả bộ đối tốt với nàng nhưng lại có ý định cưới người khác, nàng từ từ giơ tay lên, nắm quyền phát ra tiếng két vang, "Đúng sao? Muốn đánh nhau với ta ?"

      lâu nàng vẫn chưa được động tay với người khác.

      Từ Hòe ngờ nàng có hành động như vậy.

      cũng lâu chưa động tay chân với người khác, khi còn bé thường thường cùng đồng bạn đánh lộn. Ở bên ngoài đánh nhau với người khác, ai cũng phải là đối thủ của , nhưng sau đó về nhà lại bị mẫu thân cầm chổi lông gà đánh lại.

      Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ ra tay với nữ nhân.

      Giống như là biết suy nghĩ gì, Quản Bình từng bước từng bước về phía , đôi mắt trong trẻo dưới ánh trăng tỏ vẻ lạnh lùng khiêu khích nhìn , "Sao, dám đánh? Biết vì sao ta thích ngươi , cũng bởi vì ngươi phải loại..."

      còn chưa dứt lời, nam nhân đối diện đột nhiên thở hổn hển nặng nề.

      Quản Bình thong dong nhìn thẳng vào , thấy Từ Hòe chỉ là hơi thở nặng dần chứ vẫn chậm chạp động thủ, nàng châm chọc lắc đầu, xoay người.

      Mới xoay người, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, giống như có con gấu lớn đột nhiên xông về phía nàng.

      Quản Bình cười lạnh, xoay người quyền quất tới.

      Lại đánh tới người, bởi vì trong lúc nàng xoay người Từ Hòe khom người xuống, hai tay ôm lấy nàng bắp đùi nàng, giống như nhổ củ cài muốn đem nương để ý khiêng lên vai, xoay người chạy về phía ruộng bên trái. Dưới ánh trăng, trong ruộng hoang vu bóng người, đứng ở ven đường có thể thấy , nhưng nếu ở xa thấy gì, mà Từ Hòe khiêng nàng chạy nhanh, muốn chạy nơi ai thấy được.

      Bước chân chạy nhanh, đỉnh vai của khiến bụng nàng khó chịu, nhưng cảm nhận được nhiệt tình người Từ Hòe, Quản Bình lại hiểu sao rất thống khoái. Nhưng nàng còn chưa kịp thoải mái lại bởi vì nhớ tới còn muốn cưới người khác, nàng bèn nâng cao quả đấm lên, muốn đập vào sống lưng yếu ớt của , đừng tưởng rằng như vậy có thể khắc phục nàng.

      Quả đấm nâng lên, nàng ra tay cách vô tình.

      "Thả ta xuống!" Nàng cho thêm cơ hội cuối.

      Từ Hòe nghe, lòng muốn vào trong.

      Quản Bình bắt đầu giãy giụa, muốn dựa vào công phu học từ Hầu phủ bắt nạt người thôn dân như , nàng chỉ cậy mạnh dùng sức đấu với . Khí lực của nàng lớn hơn so với nương bình thường, nhưng khí lực Từ Hòe cũng lớn, hai tay ôm chặt lấy bắp chân nàng để nàng đá lung tung, sau lưng là da thịt dày để mặc nàng đánh.

      cái đánh là lần nhẫn nại chịu đựng, rất nhanh chạy tới mảnh ruộng đậu phộng. Đậu phộng sớm được kéo về nhà, bờ ruộng cũng bị người khác dùng cuốc đào lên, đem đậu phộng còn sót lại rớt ra ngoài, bởi vì đất ruộng rất mềm mại. Mà sau lưng Từ Hòe bị nàng đánh đến đau rát, nhịn được nhưng bước chân vẫn ngừng, trước tiên đành để nàng xuống.

      hề báo trước, Quản Bình ngửa mặt ngã ở phía sau lưng, tính là đau.

      Vừa mới hoàn hồn nàng liền thấy Từ Hòe bổ nhào về phía nàng.

      Quản Bình lần đầu đối mặt loại tình huống này, sau khi giật mình, nàng vừa đẩy vừa mắng , "Từ Hòe ngươi muốn sống nữa sao! Ngươi dừng tay lại cho ta, nhìn mặt Ngưng Hương..." Nghiêng đầu tránh thoát cái miệng trâu gặm loạn, Quản Bình nhắc nhở lần cuối, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ngươi dừng tay lại ngay cho ta, ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra!"

      " phải nàng ta phải loại đó sao?" Từ Hòe ngang ngược nắm lấy tay nàng, giống như cái cày hung hăng hạ xuống người nàng, tiếp theo lại muốn cúi đầu hôn.

      là nam nhân, đêm nay để cho nàng có kiến thức về !

      Nam nhân đối với nữ nhân tuy thành , tuy can đảm, nhưng lại có rất nhiều loại bất lực khác nhau, xuất phát từ tự tôn, tôn trọng đến nguyện ý chịu đựng, đợi nàng cho phép thành thân mới làm. Từ Hòe sợ Quản Bình lạnh nhạt, sợ nên dám đến gần, nhưng phải là người bất lực.

      Đè nén lâu, lúc này phát tác liền thành điên cuồng.

      Nhưng chọn sai người rồi.

      Quản Bình là người tập võ, lại rất am hiểu, vô luận là nam hay nữ nằm phía dưới đều là yếu nhất.

      Mà vừa rồi Từ Hòe thoáng làm nàng đau.

      Lại cảm nhận được Từ Hòe tự cho là đúng ngang ngược, nàng muốn "thương hương tiếc ngọc" nữa, hai chân nàng kẹp Từ Hòe lại, thừa dịp Từ Hòe khiếp sợ kịp phòng bị, nàng liền xoay người đảo ngược tình thế. Nàng bạt tai cũng đánh vào ngực , tay phải Quản Bình trực tiếp nắm giữ cổ họng Từ Hòe, hơi chút dùng sức Từ Hòe dám cử động.

      "Nếu còn lần sau nữa, ta tuyệt đối nương tay." Nghiêng đầu hất tung mái tóc dài bọ xõa ra, Quản Bình nằm ở phía nhìn chằm chằm, lạnh lùng thốt lên.

      Tim Từ Hòe giống như ngừng đập.

      phải sợ, mà là nàng quá đẹp.

      Nếu bình tĩnh xem xét, dung mạo nàng bằng hai muội muội nhà mình, nhưng lúc này mái tóc dài của nàng theo gió tung bay, khuôn mặt thanh tú của nàng dường như hòa vào ánh trăng, lạnh như nước, nhưng lại đẹp khác thường khiến rung động.

      Từ Hòe rốt cuộc biết vì sao lại thích nàng.

      Từ lúc nàng quần áo tả tơi té xỉu ở trước cửa nhà đường muội, chán nản nhưng lại lạnh lùng liếc cái, lúc đó thích vẻ lạnh lùng của nàng.

      "Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ." Cổ họng bị nàng bóp chặt, nhưng Từ Hòe lại sợ chết ra lời trong lòng mà có khả năng nàng thích nghe nhất.

      Cho dù bị nàng bóp chết, cũng muốn ra.

      nằm ngang, đôi mắt bị ánh trăng chiếu vào, kiên định bên trong nhìn thấy rất .

      Quản Bình nhìn chằm chằm, nàng thu tay lại, nhưng vẫn ngồi ở ngực , lạnh lùng : " phải ngươi muốn xây nhà cưới vợ sao?"

      "Đó là ta vì nàng mới xây, ta muốn cưới nàng, ta muốn ngủ cùng nàng..."

      Từ Hòe gầm giải thích, chưa xong bị quăng cái bạt tai.

      quay đầu , mặt như lửa đốt, nhưng sờ mặt, tiếp tục nhìn nàng, bất cứ giá nào phải : "Ta muốn ngủ cùng nàng!"

      Quản Bình mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm, nhìn đến khi cơn tức dần dần bình phục, mặt nàng lúc này lại lộ ra vẻ chột dạ, miệng lúng túng giống như muốn xin lỗi, lúc sau Quản Bình vung vạt áo đứng lên, cước giẫm lên bộ ngực , "Nếu như muốn ngủ, vậy chờ ngươi xây xong phòng rồi sau."

      có phòng mà muốn ngủ cùng tức phụ?

      Nằm mơ.

      Lực đạo vừa phải cước dẫm lên Từ Hòe, Quản Bình xoay người nghênh ngang rời .

      Từ Hòe ngơ ngác nằm mặt đất, nhìn lên ánh trăng sáng xuất thần.

      Nàng có ý gì?

      tại thể ngủ, là vì có phòng, sau khi xây xong phòng, có thể ngủ...

      Nàng đồng ý gả cho sao?

      mừng như nước thủy triều, Từ Hòe dùng sức bò dậy, nhìn nàng bóng lưng hô to, "Nàng đồng ý gả cho ta sao?"

      Vừa dứt lời, đường đột nhiên truyền đến vài tiếng huýt sáo to, còn có giọng của các thiếu niên ồn ào, "Đồng ý, đồng ý!"

      Từ Hòe mặc kệ, hưng phấn đuổi theo nương phía trước.

      đường cái, các thiếu niên ngắm đèn trở về vẫn tiếp tục huýt sáo, liên tiếp như dã thú.

      Quản Bình mỉm cười thoải mái bước , để mặc Từ Hòe nhanh chóng đuổi theo.

      Phía bên ruộng bắp bên kia, sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo, Ngưng Hương có can đảm như Quản Bình. Sợ bị người khác phát nàng cùng Lục Thành làm chuyện mờ ám, tiểu nương đổi ý, run rẩy đè tay Lục Thành lại, muốn cái áo tuột đến cùi chỏ kéo lên, khóc lóc cầu xin , "Lục Thành..."

      Lập tức trong lòng Lục Thành phun máu chó mắng Từ Hòe!

      Nếu phải do đột nhiên rống to tiếng, đường cũng có động tĩnh lớn như vậy.

      Có trời mới biết phải mất bao nhiêu nước miếng mới dụ dỗ nàng đồng ý để nếm thử bên trong?

      "Hương Nhi đừng sợ, chúng ta chờ bọn họ qua." Ôm lấy nương thơm ngào ngạt, Lục Thành lặng yên cầu khẩn trong lòng.

      "..." Ngưng Hương nhát gan, nước mắt liền xuống, tựa ở vai giọng khóc.

      Lục Thành hai đấm nắm chặt, lâu sau mới kéo xiêm y nàng lên, đứng lên nhanh : "Nàng chờ lát, ta muốn tiểu!"

      Ngưng Hương vội vã sửa sang lại quần áo, thèm để ý đến .

      Lục Thành bước nhanh vài bước vòng quanh đống củi rồi ngừng lại.

      Sau lúc, Ngưng Hương rất nhanh mặc xiêm y lại, nàng nghe lời Lục Thành , ngoan ngoãn ôm gối ngồi chờ tại chỗ. thu tay lại, nàng cũng ngừng khóc, nhìn lên trăng sáng, nghĩ đến mình thiếu chút nữa cùng Lục Thành làm loại chuyện đó, nàng xấu hổ bưng kín mặt, che lát hai tay lui về phía sau đổi thành bịt lỗ tai.

      Nàng biết Lục Thành chỉ đứng cách nàng khoảng bảy tám bước chân, nhưng mà đợi lâu cũng nghe thấy động tĩnh gì.

      Mí mắt Ngưng Hương khẽ động, nàng tiếp tục chờ thêm chum trà mà vẫn có bất kì thanh nào.

      Tiểu nương bắt đầu lo lắng, Lục Thành có phải tức giận hay , nhưng lại muốn phát hỏa với nàng, cố ý mượn cớ né tránh, tự mình hờn dỗi?

      Ngẫm lại chuyện vừa rồi, giống như là nàng đúng, đáp ứng nhưng lại chừng bỏ nửa dở, mà ràng lại hy vọng như vậy.

      Lâu như vậy cũng tiếng nào, có thể biết được rất tức giận ?

      Ngưng Hương hối hận, nhưng nàng đau lòng cho Lục Thành, cảm thấy có lỗi với , nàng liền nghiêng đầu cúi đầu gọi, "Lục Thành?"

      Lục Thành lập tức ngừng động tác, sau lại tiếp tục, cho rằng nàng hoảng sợ, giọng khàn khàn của vang lên: "Làm sao vậy?"

      Ngưng Hương cúi đầu xuống, giống như ở ngay trước mắt nàng, nàng lặng im vài giây, sau đó giọng bồi tội, "Thực xin lỗi..."

      Lời xin lỗi ngoan ngoãn theo gió truyền tới, Lục Thành có chút buồn cười, nhắm mắt lại tưởng tượng vẻ mặt bây giờ của nàng, "Ta tức giận."

      Tức tức Từ Hòe mà thôi.

      Ngưng Hương tin, nàng tiện tay bứt nhành cỏ dại bên cạnh, cặp môi đỏ mọng bĩu lên.

      Lừa người, tức giận vì sao chạy sang bên kia để ý tới nàng.

      "Hương Nhi..."

      do dự kế tiếp nên đột nhiên gọi tên nàng.

      Ngưng Hương khẽ ừ tiếng.

      "Ta chỉ tức giận chút ít, chỉ cần nàng gọi ta tiếng ca ca tốt, ta tức giận nữa."
      Yên Hoa, td2n, 13emap43 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Nàng năng suất wa :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      misa thích bài này.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Càng ngày chương càng dài nàng ơi :yoyo65::yoyo65::yoyo65::yoyo65::yoyo65:
      13emap, duongduong, Suuuly2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :