Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Triêu Dương Giáo Chủ Bây Giờ Là Ai?










      Sau thanh của Lệnh Hồ Xung những người bên ngoài nghe tiếng Nhậm Ngã Hành đáp lại. Tiếp theo Lệnh Hồ Xung đột nhiên la lên tiếng "úi chà".


      Xung Hư giật mình kinh hãi. Lão sợ Lệnh Hồ Xung gặp độc thủ của Nhậm Ngã Hành, lão khân chân bước ra toan xông vào trong am để viện trợ cho chàng nhưng rồi lão nghĩ bụng:


      - Kiếm thuật của Lệnh Hồ huynh đệ rất đỗi tinh thâm. đời nay ai bì kịp. Lúc y tiến vào am mang theo trường kiếm tưởng đến nỗi mới chiêu đầu bị lão ma đầu kiềm chế. Nhưng nếu bất hạnh y gặp phải độc thủ của lão ta ta có tiến vào động thủ cũng cứu viện được y. Nhậm lão ma đầu mà giết được Lệnh Hồ huynh đệ là hay hơn hết bằng cũng cứ để mình y ở trong quan đường. Lão ma đầu ngồi vào ghế Cửu Long. Ta mà xông vào lại làm hư việc lớn.


      Trong lúc nhất thời lòng lão thắc mắc yên nghĩ thầm:


      - chừng giờ Nhậm lão ma đầu ngồi vào ghế Cửu Long được lúc rồi làm phát động thuốc dẫn ngọn Kiến Tính này sắp bị nổ tung mất nửa. Nếu bây giờ ta trốn tránh ngay khỏi mang tiếng là người khiếp nhược đồng thời bọn Hướng Vấn Thiên khám phá ra lập tức lên tiếng cảnh cáo việc sắp thành công mà lại hỏng. Trường hợp thuốc nổ bắt đầu phát tác thân thủ mau lẹ đến đâu cũng né tránh cho kịp được. Vậy biết làm thế nào?


      Nguyên Xung Hư bố trí kế hoạch rất chu đáo. Lão tính Triêu Dương giáo đánh lên núi phải tiếp chiến cách nào, rút lui làm sao. Lão tính cả đến vụ Nhậm Ngã Hành lúc ngồi vào ghế Cửu Long người ba phái Thiếu Lâm, Võ Đương, Hằng Sơn đều lui xuống hang sâu. ngờ Triêu Dương giáo lên núi rồi lại chẳng động thủ. Chúng còn dùng cách tiên lễ hậu binh gì gì nữa. Thế rồi Nhậm Ngã Hành lại muốn Lệnh Hồ Xung mình ở trong am cùng lão tương hội. Đó là những diễn biến ra ngoài tiên liệu của Xung Hư. Xung Hư tuy lắm mưu nhiều kế mà lúc này cũng lâm vào tình trạng khẩn trương, luống cuống.


      Phương Chứng đại sư cũng biết là cục diện cực kỳ khẩn cấp. Nhà sư cũng rất hồi hộp về yên nguy của Lệnh Hồ Xung. Có điều nhà sư dày công tu dưỡng lại đầu óc thông suốt, nh sư coi sống chết vinh nhục, họa phúc, thành bại là chuyện thường. Mọi việc nhà sư đều cho con người mưu chuyện còn việc thành hay bại là ở lòng trời. Kết quả mọi việc tới đâu là ở trong cõi mênh mang sắp đặt chứ thể dùng sức người để miễn cưỡng cầu cho thành tựu. Vì thế mà tuy trong lòng nhà sư băn khoăn nhưng cũng lạnh lùng tới đây hay đó. Dù chất nổ có nổ tung cho mọi người tan xác cũng là cách viên tịch chứ chẳng có chi đáng ngại.


      Vụ đặt cơ quan chất nổ vào chiếc ghế Cửu Long là hành động cực kỳ cơ mật, ngoài Phương Chứng, Xung Hư chẳng ai hay. Bao nhiêu nhân vật ba phái Hằng Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đương chờ cho Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung ở trong Vô Sắc am đến chỗ to tiếng động thủ là mọi người rút kiếm để chém giết bọn giáo chúng Triêu Dương giáo.


      Xung Hư đứng ngoài canh gác hồi lâu vẫn nghe thấy trong am có động tĩnh gì. Lão liền vận động nội công chú ý lắng tai nghe dường như Lệnh Hồ Xung chuyện bằng thanh rất với đối phương. Lão mừng thầm nghĩ bụng:


      - Hay quá! Lệnh Hồ huynh đệ vẫn bình yên. có chuyện gì xẩy đến với y cả.


      Vì lão mừng quá mà phân tâm, nội công vận động được đến chỗ tinh thuần nên trong lúc nhất thời nghe thấy gì nữa.


      Lão lại hồi hộp bụng bảo dạ:


      - Vừa rồi có lẽ tại mình tâm nguyện như vậy mà nghe thấy thế chứ chưa chắc đúng là thanh Lệnh Hồ Xung. Nếu thế sao bây giờ lại nghe thấy gì nữa.


      Sau lúc bỗng nghe Lệnh Hồ Xung cất tiếng gọi:


      - Hướng đại ca! Mời đại ca vào đưa Nhậm giáo chủ ra khỏi am.


      Hướng Vấn Thiên đáp:


      - Xin vâng!


      Rồi dẫn mười sáu tên kiệu phu cùng Lục Trúc Ông tiến vào Vô Sắc am.


      Cỗ kiệu phu mầu lam lại khiêng ra đứng bên ngoài, bọn giáo chúng khom lưng đồng thanh hô:


      - Cung nghinh đại giá của thánh giáo chủ.


      Cỗ kiệu khiêng ra đến chỗ cũ đặt xuống.


      Hướng Vấn Thiên :


      - Hãy đem lễ vật của thánh giáo chủ dâng lên kính tặng phương trượng đại sư chùa Thiếu Lâm .


      Lập tức hai tên giáo chúng mặc áo gấm bưng hai chiếc mâm đưa đến trước mặt Phương Chứng đại sư dâng lên.


      Phương Chứng thấy mâm đặt chuỗi niệm châu còn chiếc mâm thứ hai là bộ cổ kinh sao ra. Ngoài phong bì viết bằng chữ phạn.


      Phương Chứng biết đây là pho Pháp Hoa Kinh bất giác vui mừng khôn tả.


      Nguyên nhà sư nghiên cứu tinh thâm Phật pháp. Về kinh Pháp Hoa nhà sư thuộc làu nhưng chỉ được bản dịch ra chữ Trung Hoa của vị cao tăng đời Đông Tấn là Cưu Ma La. Trong pho đó có nhiều chỗ nan giải nên nhà sư bình thời khao khát được bản nguyên văn bằng chữ Phạn để đem đối chứng. Phương Chứng tìm khắp Trung Nguyên mà đâu có. Bây giờ nhà sư thấy pho kinh này dĩ nhiên nỗi hân hoan bút nào tả xiết.


      Phương Chứng đại sư chắp hai tay để trước ngực khom lưng :


      - A Di Đà Phật! Nay lão tăng mà được pho kinh quý báu này lòng cảm kích biết đến thế nào mà .


      Phương Chứng kính cẩn đưa hai tay ra đỡ lấy bộ Pháp Hoa Kinh bằng Phạn văn rồi lại lấy chuỗi hạt châu, lão :


      - Bần tăng xin kính đa tạ Nhậm giáo chủ ban cho rất hậu biết lấy gì báo đáp.


      Hướng Vấn Thiên đáp:


      - Tệ giáo chủ có là bản giáo có chỗ vô lễ đối với hùng thiên hạ. Thế mà phương trượng đại sư lại quở trách đủ khiến cho tệ giáo cảm kích vô cùng.


      Đoạn quay lại :


      - Hãy đem lễ vật của Thánh giáo chủ kính tặng chưởng môn đạo trưởng phái Võ Đương !


      Hai tên giáo chúng mặc áo gấm khác vâng lệnh bưng hai cái khay đến trước mặt Xung Hư đạo nhân khom lưng dâng lên.


      Hai người này chưa tới gần Xung Hư đạo trưởng nhìn thấy cái khay đặt ngang thanh trường kiếm.


      Khi hai người tới gần lão ngưng thần nhìn lại thấy vỏ kiếm mầu lục loang lổ. Nguyên đây là thanh cổ kiếm mặt lấy tơ đồng khảm vào thành hai chữ triện:


      "Chân võ".


      Xung Hư vừa nhìn nhịn được la lên tiếng:


      - úi chà!


      Lão biết tổ sư phái Võ Đương là Trương Tam Phong tiên sư thường dùng thanh bội kiếm tên gọi "Chân võ kiếm".


      Chân võ kiếm trước nay là báu vật chấn sơn của phái Võ Đương. Hơn tám chục năm qua phái Võ Đương bị mấy trưởng lão cao thủ ở Triêu Dương giáo đến tập kích lấy mất Chân võ kiếm và pho "Thái Cực quyền kinh" thủ thư của Trương Tam Phong.


      Khi ấy diễn ra trường ác đấu. Phái Võ Đương chết mất ba tay hảo thủ hạng nhất nhưng giết được của đối phương năm vị trưởng lão. Có điều thanh cổ kiếm và pho kinh kia chưa đoạt lại được. Đây là sỉ nhục lớn tự cổ chí kim cho phái Võ Đương. Hơn tám chục năm trời mỗi đời chưởng môn lúc lâm chung đều để lại lời di huấn là phải cố gắng đoạt lại pho kinh cùng thanh kiếm kia về. Nhưng Hắc Mộc Nhai phòng bị rất thâm nghiêm. Nhất là mấy chục năm gần đây uy thế lại cực kỳ thịnh vượng nên phái Võ Đương nhiều lần hoặc đánh lén hoặc ra mặt tranh đấu mà đều về rồi chẳng lấy lại được báu vật mà mỗi lần còn mất thêm mấy mạng Hắc Mộc Nhai nữa. ngờ thanh kiếm này lại xuất bữa nay ở ngọn Kiến Tính.


      Xung Hư lại ngước mắt nhìn sang cái khay bên kia khay hiển nhiên là bộ sách mỏng viết tay. Giấy pho sách này biến thành mầu vàng, ngoài bìa đề bốn chữ "Thái cực quyền kinh".


      Xung Hư đạo nhân ở núi Võ Đương được nhìn thấy nhiều pho sách thủ bút của Trương Tam Phong tổ sư còn để lại. Bây giờ lão nhận thấy pho Thái cực quyền kinh đúng là bút tích của Trương tổ sư. Hai tay lão phát run cầm lấy đốc kiếm, rút ra nửa thấy hàn khí lạnh buốt xông vào mặt. Lão hiểu ngay những năm cuối cùng của Trương Tam Phong kiếm thuật như thần. Trương tổ sư ít khi sử kiếm. Lúc nào tổ sư bị bức bách phải cùng người động thủ chỉ dùng thanh thiết kiếm hay mộc kiếm bình thường mà thôi. Còn thanh chân võ kiếm là thứ khí giới hồi trung niên tổ sư dùng để quét sạch quần tà oai danh lừng lẫy trong chốn giang hồ thấy đâu nữa. Có thể thanh bảo kiếm này bị Nhậm Ngã Hành lấy cắp mất rồi. Xung Hư lại lật cuốn thái cực quyền kinh ra coi quả nhiên đúng là thủ bút của Trương Tam Phong tổ sư sai chữ nào.


      Xung Hư lại đặt cuốn kinh vào trong khay quỳ phục xuống đất nhìn pho kinh và thanh cổ kiếm dập đầu lạy tám lạy. Đoạn lão đứng dậy :


      - Nhậm giáo chủ khoan hồng đại lượng khiến cho di vật của tổ sư phái Võ Đương lại trở về chùa Chân Võ. Xung Hư này có tan xương nát thịt cũng khôn bề báo đáp.


      Lão đón lấy pho kinh và thanh kiếm trong lòng xúc động vô cùng hai tay bần bật run lên ngớt.


      Hướng Vấn Thiên :


      - Tệ giáo chủ còn dặn: Ngày trước tệ giáo có điều đắc tội với phái Võ Đương, lão nhân gia rất lấy làm hổ thẹn. Bữa nay Ngọc Bích trở về nước Triệu vẫn mong phái Võ Đương vui lòng lượng thứ cho.


      Xung Hư đáp:


      - Nhậm giáo chủ dạy quá lời!


      Hướng Vấn Thiên lại :


      - Hãy đem lễ vật của thánh giáo chủ tặng cho Lệnh Hồ chưởng môn .


      Phương Chứng cùng Xung Hư nghĩ thầm trong bụng:


      - Nhậm giáo chủ đưa hậu lễ tặng chúng ta hiểu lão còn tặng cho Lệnh Hồ Xung chưởng môn lễ vật gì quý giá.


      Bỗng thấy lần này có đến hai chục tên giáo chúng mặc áo gấm. Trong tay mỗi tên đều bưng chiếc khay tiến thẳng đến trước mặt Lệnh Hồ Xung. khay bày đủ thứ nào áo bào, nào mũ, nào giày, nào hồ rượu nào chung trà đủ thứ dụng cụ thường ngày. Tuy là những đồ rất tinh xảo nhưng chẳng có chi kỳ lạ. Đến hai chiếc khay sau cùng đặt cây ngọc tiêu và cây cổ cầm là trân quý hơn hết. Nhưng so với lễ tặng Phương Chứng va Xung Hư khác hẳn.


      Lệnh Hồ Xung chắp tay :


      - Vãn bối xin đa tạ.


      Rồi chàng sai Vu Tẩu phái Hằng Sơn lại thu lấy lễ vật.


      Hướng Vấn Thiên :


      - Tệ giáo chủ có lời từ tạ chuyến này lão nhân gia chưa lên núi Hằng Sơn mà để các vị phải phiền nhiễu trong lòng rất áy náy. Mỗi vị sư thái xuất gia ở phái này đều xin kính tặng bộ áo mới, thanh trường kiếm. Còn mỗi vị sư tỷ, sư muội tục gia tặng đồ trang sức và thanh trường kiếm. Mong các vị vui lòng thu nhận. Tệ giáo chủ lại mua ba ngàn mẫu ruộng tốt ở dưới chân núi Hằng Sơn để cúng vào Vô Sắc am. Bây giờ tại hạ xin cáo từ.


      dứt lời liền nhìn Xung Hư, Phương Chứng và Lệnh Hồ Xung xá dài rồi trở gót ngay.


      Xung Hư cất tiếng gọi:


      - Hướng Vấn Thiên!


      Hướng Vấn Thiên quay lại cười hỏi:


      - Trưởng lão có điều chi dạy bảo?


      Xung Hư đáp:


      - Bần đạo được quý giáo chủ ban cho rất hậu. Bần đạo nghĩ rằng có công trạng gì mà hưởng lộc trong lòng rất áy náy. Chẳng hiểu... chẳng hiểu... chẳng hiểu...


      Lão liền ba câu "chẳng hiểu" rồi dừng lại. Lão định hỏi chẳng hiểu quý giáo có dụng ý gì nhưng thốt ra lời.


      Hướng Vấn Thiên tươi cười chắp tay :


      - Vật trả về cố chủ là lẽ đương nhiên hà tất đạo trưởng phải băn khoăn?


      Rồi quay lại quát thuộc hạ:


      - Giáo chủ lên đường đó!


      Lập tức nhạc lại nổi lên.


      Mười vị trưởng lão mở đường. Mười sáu tên kiệu phu khiêng cỗ kiệu mầu lam xuống núi. Theo sau là đội tù và, đội đánh trống và đội nhạc bé . Sau nữa là giáo chúng các đường theo sắc phục chia thành toán trước toán sau đúng thứ tự xuống.


      Xung Hư và Phương Chứng đều đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:


      - Vì lý do gì Nhậm giáo chủ lại thay đổi ý kiến chỉ có chàng là biết mà thôi.


      Nhưng Lệnh Hồ Xung nét mặt vừa lộ vẻ vui mừng vừa ra chiều thương cảm. Bên tai nghe bọn giáo chúng Triêu Dương giáo vừa vừa nổi nhạc lúc rồi im bặt. Những câu xưng hô "Muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ" cũng nghe thấy nữa. là lúc đến họ diễu võ dương oai mà lúc ra cuốn cờ im trống.


      Xung Hư nhịn được nữa, cất tiếng hỏi:


      - Lệnh Hồ chưởng môn! Nhậm giáo chủ đột nhiên ra ơn huệ cho chúng ta chắc là vì nể mặt của chưởng môn. hiểu... hiểu...


      Lão định : hiểu Nhậm giáo chủ chuyện gì với Lệnh Hồ chưởng môn. Nhưng lão lại nghĩ rằng nếu Lệnh Hồ Xung muốn cho biết nguyên nhân tự ý chàng ra bằng chàng muốn giấu có hỏi cũng vô ích nên lão chỉ hai câu " hiểu" rồi ngừng lại.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Xin hai vị tiền bối lượng thứ cho. Vừa rồi vãn bối chịu lời Nhậm giáo chủ phải tạm thời giữ kín chuyện. thực trong vụ này cũng chẳng có điều chi bí . Sau này hai vị biết.


      Phương Chứng đại sư cười ha hả :


      - Thế là đường đại họa tiêu tan cách vô hình, là vạn phúc cho võ lâm. Xem chừng bữa nay cử chỉ của Nhậm giáo chủ đối với các phái chính giáo ta thiệt có ý thù nghịch. Nẹn kiếp sát võ lâm được giải quyết cách êm đẹp là đáng mừng.


      Xung Hư còn cách nào do thám cho biết được nguyên do vụ này trong lòng ngứa ngáy khó chịu nhưng lão nghe Phương Chứng rất là hợp lý liền lên tiếng:


      - Chẳng phải bần đạo quá lo xa nhưng Triêu Dương giáo ngụy kế đa đoan vậy chúng ta phải coi chừng mới được. Biết đâu Nhậm giáo chủ chẳng vì biết chúng ta chuẩn bị làm cho chất nổ phát động nên cố ý đãi lòng lão chờ khi chúng ta để ý mới quay trở lại tập kích, hiểu hai vị có đồng ý như vậy chăng?


      Phương Chứng đáp:


      - Cái đó... lòng người như biển khôn đò, ta chẳng thể đề phòng.


      Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:


      - có chuyện đó đâu! Nhất định có chi hết!


      Xung Hư :


      - Lệnh Hồ chưởng môn nhận định như vậy là hay quá rồi!


      Sau lúc ở dưới núi có người báo tin lên là Triêu Dương giáo xuống qua sườn núi. Bọn người canh gác dọc đường nhận được hiệu lệnh nên dám ngăn cản đánh giết. Đồng thời cũng dẫn thuốc vào địa lôi cho phát động.


      Xung Hư đạo nhân sai người thông tri cho bọn Thanh Hư, Phương Thành cắt đứt giây thuốc dẫn từ địa lôi vào đến chân ghế Cửu Long.


      Lệnh Hồ Xung mời Xung Hư và Phương Chứng vào Vô Sắc am ngồi nghỉ trong Quan am đường.


      Phương Chứng giở cuốn Pháp Kinh Hoa bằng Phạn văn ra coi. Xung Hư võ về thanh Chân võ kiếm và đọc mấy hàng Thái Cực quyền kinh. Lão vui mừng khôn xiết. Những mối nghi kỵ trong lòng cũng dần dần quên .


      Đột nhiên dưới gầm bàn thờ có tiếng người phát ra:


      - Ô kìa! Doanh Doanh đấy ư?


      Rồi thanh người khác cất lên gọi:


      - Xung lang! Chàng... chàng...


      Thanh vừa rồi chính là tiếng Đào Cốc lục tiên.


      Lệnh Hồ Xung ủa lên tiếng kinh ngạc ngồi ghế nhẩy vọt lên. Chàng nghe dưới gầm bàn có tiếng người phát thanh ngớt:


      - Xung lang! Gia gia của tiểu muội... lão nhân gia từ trần rồi.


      Lệnh Hồ Xung hỏi:


      - Sao lão nhân gia lại từ trần?


      Doanh Doanh đáp:


      - Hôm ấy ở ngọn Triêu Dương núi Hoa Sơn, Xung lang vừa xuống núi lúc gia gia đột nhiên từ Tiên Nhân chưởng té xuống. Hướng đại ca và tiểu muội vội chạy lại đón lấy người lão nhân gia nhưng chỉ trong khoảnh khắc là lão nhân gia tắc thở.


      Lệnh Hồ Xung hỏi:


      - Nếu vậy... nếu vậy... lão nhân gia bị người ta ám toán hay sao?


      Doanh Doanh đáp:


      - phải đâu! Theo lời Hướng đại ca lão nhân gia nhiều tuổi mà khi bị giam cầm ở dưới đáy Tây Hồ phải chịu mấy chục năm khổ sở thành ra giảm thọ. Những năm gần đây lão nhân gia lại dùng thứ nội công cực kỳ bá đạo để khai trừ những luồng chân khí dị chủng quấy rối trong mình. Thực ra phương pháp này cũng làm cho lão nhân gia hao tổn rất nhiều chân nguyên. Đây là lão nhân gia hưởng hết tuổi trời.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Nếu vậy là chuyện bất ngờ.


      Doanh Doanh :


      - Bữa trước ngọn Triêu Dương Hướng đại ca cùng mười vị trưởng lão hội thương đồng thanh cử tiểu muội lên tiếp nhiệm chức giáo chủ Triêu Dương thần giáo.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Té ra Nhậm giáo chủ là Nhậm đại tiểu thư chứ phải Nhậm lão tiên sinh.


      Phương Chứng và Xung Hư nghe vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Vừa rồi Đào Cốc lục tiên tranh nhau ngồi vào ghế Cửu Long, Phương Chứng phải phát huy nội công vô thượng của Phật môn là Sư Tử hống để hất ngã bọn họ xuống. Xung Hư lại sợ Đào Cốc lục tiên tiết lộ cơ quan nên điểm huyệt cả sáu người nhét vào gầm bàn thờ tượng quan .


      ngờ sáu người này nội công rất thâm hậu. Chẳng mấy chốc hồi tỉnh lại họ nghe hết chuyện giữa Nhậm giáo chủ và Lệnh Hồ Xung sót câu nào, bây giờ họ diễn lại sai chữ.


      Phương Chứng và Xung Hư được tin Nhậm Ngã Hành chết rồi Doanh Doanh lên tiếp nhiệm chức giáo chủ Triêu Dương giáo. Ngoài ra mọi vấn đề hai lão lập tức hiểu ngay. Vì thế mà Doanh Doanh đưa tặng trọng lễ cho hai vị. Còn đối với Lệnh Hồ Xung chỉ đưa quần áo và dụng cụ còn lễ vật tặng tặng hai vị kia phải như là cống sách.


      Bỗng nghe Đào Cốc lục tiên lại tiếp tục diễn lại câu chuyện giữa Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh. Mỗi người câu lằng nhằng mãi hết.


      Người giả làm Doanh Doanh :


      - Xung lang! Bữa nay tiểu muội lên Hằng Sơn thăm Xung lang, nếu bọn giáo chúng mà biết ra họ cười cho đấy!


      Người giả làm Lệnh Hồ Xung đáp:


      - Được rồi tiểu huynh với ai nữa là xong.


      Người đóng vai Doanh Doanh :


      - Hơn nữa Triêu Dương giáo và những phái Hằng Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đương thù ra bạn tiểu muội cũng muốn người ta là do chủ ý của tiểu muội. Bọn hảo hán chốn giang hồ nhất định là tiểu muội vì Xung lang... vì Xung lang mà bỏ hết thù nghịch. Cả cuộc chiến đấu nay bày trận rồi cũng bỏ nốt. Họ còn là lắm chuyện.


      Người đóng vai Lệnh Hồ Xung đáp:


      - Hà hà cái đó tiểu huynh chẳng quan tâm chi hết!


      Người đóng vai Doanh Doanh :


      - Xung lang mặt dày còn sợ gì. Tin tức của gia gia từ trần Triêu Dương giáo giữ rất bí mật. Người ta chỉ là sau khi gia gia lên Hằng Sơn thương nghị với Xung lang hồi rồi tới chỗ hòa hảo. Có như vậy gia gia mới giữ được thanh danh tốt đẹp. Chờ khi tiểu muội về tới Hắc Mộc Nhai với phát tang.


      Người đóng vai Lệnh Hồ Xung :


      - Phải rồi, chàng rể này cũng chưa đến làm lễ giáo hiếu được.


      Người đóng vai Doanh Doanh :


      - Dĩ nhiên Xung lang phải đến vì hôm trước ở ngọn Triêu Dương núi Hoa Sơn gia gia tiểu muội tuyên bố gả tiểu muội cho Xung lang nhưng.... nhưng tiểu muội phải cữ tang đủ ba năm...


      Lệnh Hồ Xung nghe bọn Đào Cốc lục tiên dần dần tới giai đoạn chàng cùng Doanh Doanh sắp đặt cuộc thành thân mà chuyện này nên để hai vị Phương Chứng và Xung Hư nghe thấy chàng liền lớn tiếng quát:


      - Đào Cốc lục tiên các vị bò ra còn nằm trong đó mà nhăng cuội Lệnh Hồ Xung này lột da rút xương các vị ra đó.


      Đào Cốc lục tiên lại buông tiếng thở dài bắt chước giọng Doanh Doanh :


      - Tiểu muội vẫn quan tâm về những luồng chân khí dị chủng quấy rối trong mình mà gia gia chưa kịp truyền thụ phép giải trừ cho. Thực ra gia gia có truyền thụ cũng bằng vô dụng vì chính gia gia ... Hỡi ơi.


      Đào Cán Tiên bóp cổ họng cho giọng biến thành rất bi ai.


      Phương Chứng, Xung Hư và Lệnh Hồ Xung nghe cũng khỏi lô vẻ thê lương. Nhậm Ngã Hành thời quái kiệt, tuy bình sinh lão làm nhiều điều tàn ác nhưng kết quả cuộc đời của lão cũng khiến cho người ta khỏi thở dài.


      Lệnh Hồ Xung đối với Nhậm Ngã Hành có tâm trạng đặc biệt. Tuy lão đời làm oai làm phước hoành hành bá đạo nhưng chàng cũng khỏi bội phục lão về văn tài võ lược hơn đời. Nhất là lão biết sợ hãi là gì, đó là tính cách độc nhất giống như tính chàng. Chàng chỉ đồng ý với lão về cái dã tâm muốn thống nhất giang hồ mà thôi.


      Xung Hư còn muốn nữa nhưng lão thấy Lệnh Hồ Xung vẻ mặt buồn thiu liền cười bảo Đào Cốc lục tiên:


      - Lục vị Đào huynh vừa rồi có chỗ đắc tội có điều các vị nhiều rồi còn chọc giận Lệnh Hồ chưởng môn rồi các vị phải câm miệng suốt đời, vậy nên nữa!


      Đào Cốc lục tiên kinh hãi hỏi:


      - Tại sao lại câm miệng suốt đời?


      Xung Hư cười đáp:


      - Câm miệng suốt đời là có miệng mà chỉ ăn uống được chứ được.


      Đào Cốc lục tiên đồng thanh la lên:


      - năng là điều cần thiết còn ăn uống mới là điều thứ hai...


      Xung Hư ngắt lời:


      - Các vị muốn câu cũng được. Lệnh Hồ chưởng môn, xin chưởng môn nể mặt Phương Chứng đại sư và bần đạo mà đừng điểm vào chung thân á huyệt của sáu vị! Phương trượng đại sư và bần đạo xin bảo đảm là sáu vị kia nghe lỏm được những câu gì ở dưới gầm bàn thờ giữa Nhậm đại tiểu thư và chưởng môn quyết tiết lộ ra ngoài.


      Đào Hoa Tiên :


      - Thế này là oan uổng! Chẳng phải là bọn tại hạ tự ý mình vào dưới gầm bàn thờ để nghe lỏm chuyện người.


      Đào Thực Tiên :


      - Cũng phải bọn tại hạ có ý nghe lén mà là tại thanh cứ chui vào lỗ tai nghe cũng được.


      Đào Hoa Tiên :








      Đoạn Kết










      Xung Hư :


      - Các vị nghe rồi đừng nhắc đến nữa. nghe mà còn kháo loạn lên là được đâu!


      Đào Cốc lục tiên đồng thanh đáp:


      - Được rồi! Được rồi! Bọn tại hạ nữa. Bọn tại hạ nữa.


      Đào Căn Tiên :


      - Nhưng tám chữ khẩu hiệu của Triêu Dương giáo, thánh giáo chủ thay đổi rồi ra được làm thế nào?


      Lệnh Hồ Xung quát lên:


      - được! Nhất định được!


      Đào Chi Tiên lại lăng líu:


      - . Nhưng Lệnh Hồ Xung chưởng môn và Nhậm đại tiểu thư được, chỉ có bọn tại hạ là được.


      Xung Hư trong lòng nóng nảy nghĩ bụng:


      - Tám chữ khẩu hiệu của Triêu Dương giáo chủ trước là muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ, bây giờ Nhậm đại tiểu thư lên nhiệm chức giáo chủ thay Nhậm Ngã Hành nàng nghĩ tới chuyện nhất thống giang hồ vậy hiểu đổi thành những chữ gì?




      Ba năm sau tại Sơn mai trang ở bờ Tây hồ thành Hàng Châu treo đèn kết hoa. Cách trần thiết cực kỳ lộng lẫy. Đây chính là ngày Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh làm lễ thành thân.


      nay chức chưởng môn phái Hằng Sơn, Lệnh Hồ Xung giao lại cho Nghi Thanh tiếp nhiệm.


      Nghi Thanh hết sức khước từ để nhường lại cho Nghi Lâm. Y là Nghi Lâm phóng kiếm đâm chết được kẻ đại thù của phái Hằng Sơn để rửa hận cho sư tôn vậy y phải lên tiếp nhiệm chức chưởng môn mới hợp lý. Nhưng Nghi Lâm nhất định chịu. Nàng bị nhiều người bắt ép liền khóc oà lên, mọi người liền theo đề nghị của Lệnh Hồ Xung đặt Nghi Thanh lên trông coi mọi việc phái Hằng Sơn.


      Doanh Doanh cũng từ chức Triêu Dương giáo chủ giao lại cho Hướng Vấn Thiên.


      Hướng Vấn Thiên tuy là nhân vật kiêu ngạo nhưng có hùng tâm thôn tính các phái bên chính giáo.


      Mấy năm nay chốn giang hồ được thái bình vô .


      Bữa nay quần hào chốn giang hồ đều đến Sơn mai trang để ăn mừng tiệc cưới. Hào kiệt bốn phương chật ních Hàng Châu.


      Sau khi làm đại lễ và yến tiệc xong xuôi liền đến cuộc đại náo tân phòng. Quần hào đòi tân lang và tân nương phải ra biểu diễn kiếm pháp.


      Lệnh Hồ Xung kiếm thuật tuyệt thế vô song mà khách đến mừng quá nửa được chứng kiến kiếm thuật của chàng nên muốn ép chàng diễn lại hồi.


      Lệnh Hồ Xung cười hỏi:


      - Bữa nay mà còn động đến kiếm e rằng khỏi có điều sát phạt, vậy tại hạ cùng tân nương xin hợp tấu khúc nhạc được chăng?


      Quần hào đều đồng thanh hoan hô nhiệt liệt.


      Lệnh Hồ Xung lấy cây giao cầm và ống ngọc tiêu ra, chàng đưa ống ngọc tiêu cho Doanh Doanh. Doanh Doanh đón lấy ngọc tiêu cùng Lệnh Hồ Xung hòa nhạc. Hai người đồng tấu khúc Tiếu Ngạo giang hồ.


      Lệnh Hồ Xung nhớ lại khúc này chàng được nghe Lưu Chính Phong phái Hành Sơn đồng tấu với trưởng lão Triêu Dương giáo là Khúc Dương ở ngoài thành Hành Sơn. Hai vị đó giao kết với nhau vì tiếng đàn song giáo phái bất đồng thể làm bạn hữu với nhau mà phải cùng chết rồi để lại khúc Tiếu Ngạo giang hồ.


      Bữa nay Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh thành thân, giáo phái dù khác nhưng ngăn trở hai người hợp hoan. Khác với trường hợp của hai vị tiền bối soạn ra nó.


      Chàng lại nghĩ tới hai vị hợp soạn khúc này để lại nay xóa bỏ được mối dị đồng ở giáo phái khác biệt và tiêu giải được mối thù hận chứa chất bấy nhiêu năm. Vợ chồng hợp tấu để hoàn thành tâm nguyện cho hai vị tiền bối ngày trước.


      Chàng nghĩ tới đây tiếng đàn tiếng tiêu lại càng du dương hòa hợp. Đại đa số quần hào hiểu điệu nhưng nghe cũng cảm thấy tinh thần khoan khoái.


      Khúc nhạc vừa dứt, quần hào lại vỗ tay hoan hô. Tiếng người huyên náo từ từ lui ra khỏi tân phòng.


      dâu chào khách rồi đóng cửa lại.


      Lệnh Hồ Xung cười :


      - Doanh Doanh! Doanh muội ...


      Rồi chàng đưa tay lên khẽ mở tấm sa che mặt nàng. Doanh Doanh cũng mỉm cười


      Dưới ánh đèn hồng người nàng đẹp như ngọc. Đột nhiên có tiếng quát:


      - Ra !


      Lệnh Hồ Xung sửng sốt tự hỏi:


      - Nàng đuổi ai vậy?


      Doanh Doanh lại vừa cười vừa quát:


      - Nếu còn ra ta té nước cho ướt hết bây giờ.


      Bỗng thấy sáu người từ dưới gầm giường chui ra chính là Đào Cốc lục tiên.


      Sáu lão này dưới gầm giường để nghe lén xem tân lang và tân nương chuyện gì còn ra sảnh đường khoe với quần hào.


      Lệnh Hồ Xung say sưa trong cuộc vui mừng để ý nên hay biết, nhưng Doanh Doanh là người rất minh mẫn, nàng khe thấy tiếng thở rất khẽ của sáu lão ở dưới gầm giường.


      Lệnh Hồ Xung cười ha hả :


      - Lục vị Đào huynh! Suýt nữa tại hạ mắc bẫy các vị.


      Đào Cốc lục tiên từ trong tân phòng chạy ra lớn tiếng reo:


      - Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ! Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ.


      Xung Hư ở trong nhà hoa sảnh chuyện tâm với Phương Chứng nghe bọn Đào Cốc lục tiên hò reo cũng khỏi mỉm cười.


      Câu chuyện từ ba năm trước họ vẫn để lòng bây giờ mới ra.


      Nguyên ngày trước Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh chỉ non thề bể ở trong quan đường đổi khẩu hiệu "Muôn năm trường trị, Nhất thống giang hồ" thành "Thiên thu vạn tải, Vĩnh vi phu phụ".


      Bốn tháng sau chính là mùa trăm hoa đua nở, cây cỏ tốt tươi, Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh yên hưởng tuần trăng mật dắt tay nhau lên núi Hoa Sơn. Chàng đưa nàng bái kiến thái sư thúc tổ Phong Thanh Dương để bái tạ ơn đức lão thụ kiếm truyền công. Nhưng hai người chạy khắp năm tòa bảy ngọn cùng hang sâu động thẳm trong khu vực núi Hoa Sơn mà chẳng thấy tông tích Phong Thanh Dương đâu cả.


      Lệnh Hồ Xung trong dạ bồi hồi kém vui, Doanh Doanh tìm lời khuyên giải:


      - Thái sư thúc tổ thành cao nhân ngoài cõi tục, khác nào con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, tấm thân hạc nội mây ngàn tìm đâu cho thấy?


      Lệnh Hồ Xung thở dài :


      - Thái sư thúc tổ cố nhiên kiếm thuật thông thần mà nội công lão nhân gia truyền thụ cho ta cũng tuyệt thế vô song, bao nhiêu luồng chân khí dị chủng trước kia làm cho ta phải đau khổ dường như nay bị hóa tán hết rồi.


      Doanh Doanh :


      - Vụ này có thể lên chùa Thiếu Lâm tạ ơn Phương Chứng đại sư cũng được. Chúng ta tìm thấy Phong thái sư thúc tổ vậy sáng mai khởi hành lên chùa Thiếu Lâm để bái tạ Phương Chứng đại sư.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Phương Chứng đại sư thay mặt Phong thái sư thúc tổ truyền thụ thần công cho tiểu huynh. Đại sư hết lòng giảng giải chỉ dẫn cũng chẳng khác gì vị ân nhân tiểu huynh tạ ơn là phải.


      Doanh Doanh bĩu môi cười :


      - Xung lang cho đến ngày nay mà Xung lang vẫn còn chưa hiểu nội công tâm pháp mà Xung lang mới luyện đó là Dịch Cân Kinh của phái Thiếu Lâm.


      Lệnh Hồ Xung ủa tiếng rồi nhảy bổ lên hỏi:


      - Đó là Dịch Cân Kinh ư? Sao Doanh muội lại biết được?


      Doanh Doanh tủm tỉm cười đáp:


      - Ngày trước tiểu muội nghe Xung lang là môn nội công này Phong thái sư thúc tổ kêu Đào Cốc lục tiên để truyền khẩu cho họ và sai họ đến với Phương Chứng đại sư, tiểu muội sinh lòng ngờ vực bụng bảo dạ: Nội công tâm pháp là môn thần công tinh vi ảo diệu, nếu chỉ luyện sai ly ra cũng đưa đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma mà nặng đến mất mạng chết người chứ nào phải chuyện chơi như vậy khi nào Phong thái sư thúc tổ lại truyền khẩu cho bọn Đào Cốc lục tiên để họ đến với Phương Chứng đại sư? Huống chi Đào Cốc lục tiên đến câu chuyện thông thường còn ăn lăng líu được rành mạch ai dại gì lại đem nội công tâm pháp truyền khẩu cho họ? Sau tiểu muội tra hỏi bọn họ, họ vẫn nhất định thực như vậy nhưng tiểu muội bắt họ đọc thuộc lòng lại những câu khẩu quyết họ chỉ đọc được vài câu rồi là quên sạch mất rồi. Người khác khôn ngoan hơn để cho Phương Chứng lão hòa thượng cấm ngặt được đọc khẩu quyết kia với bất cứ ai tiểu muội vặn hỏi thử Đào Cốc lục tiên trả lời câu trước chẳng dính líu gì với câu sau sơ hở đến cả trăm chỗ. Sau họ chối cãi được nữa mới thú hận rằng vì Phương Chứng đại sư muốn cứu mạng cho Xung lang mà tiện để Xung lang hiểu . Đại sư còn dặn Đào Cốc lục tiên nếu Xung lang hỏi đến cứ là nội công tâm pháp của Phong thái sư thúc tổ truyền cho Xung lang mới chịu rèn luyện.


      Lệnh Hồ Xung miệng há hốc ra hồi lâu được câu gì.


      Doanh Doanh lại :


      - Phong thái sư thúc tổ có kêu bọn Đào Cốc lục tiên để nhắn tin nhưng chỉ báo cho Phương Chứng đại sư hay việc Triêu Dương giáo sắp kéo lên đánh núi Hằng Sơn và xin hai phái Thiếu Lâm cùng Võ Đương viện trợ cho.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Doanh muội cũng tệ quá, sao lão bà biết sớm vụ này mà đến giờ mới ra?


      Doanh Doanh cười đáp:


      - Ngày trước Xung lang ở chùa Thiếu Lâm bản tính quật cường, Phương Chứng đại sư muốn Xung lang bái đại sư tầm thày quy đầu Thiếu Lâm để tiện việc truyền thụ Dịch Cân Kinh nhưng Xung lang nhất định chịu rũ áo ra khỏi cửa sơn môn. Nếu Phương Chứng đại sư lại nhắc tới việc truyền thụ Dịch Cân Kinh e rằng Xung lang lại nổi máu hùng chẳng thà chịu chết chứ chịu đầu hàng phái khác. Xung lang mà luyện Dịch Cân kinh há chẳng hỏng bét? Vì vậy mà Phương Chứng đại sư đành mượn tiếng Phong thái sư thúc tổ để Xung lang tưởng đó là môn nội công của phái Hoa Sơn mới yên tâm rèn luyện có điều chi trở ngại.


      Lệnh Hồ Xung đáp:


      - ủa có thế ! Doanh muội mà e rằng tiểu huynh giữ lòng khí khái chẳng chịu luyện đâu, bây giờ Doanh muội thấy những luồng chân khí dị chủng hóa giải hết rồi mới .


      Doanh Doanh lại bĩu môi cười :


      - Cái tính khinh khỉnh của Xung lang ai cũng biết rằng đừng có dây vào.


      Lệnh Hồ Xung buông tiếng thở dài kéo tay Doanh Doanh :


      - Doanh muội ơi! Ngày trước vì Doanh muội định bỏ mạng ở chùa Thiếu Lâm để tiểu huynh được Phương Chứng đại sư truyền thụ Dịch Cân Kinh cho, tuy Doanh muội chết mà Phương Chứng đại sư cũng chịu lời Doanh muội truyền thụ Dịch Cân Kinh cho tiểu huynh. Đại sư là bậc tiền bối võ lâm rất trọng lời hứa, sau cùng đại sư đem môn thần công truyền thụ cho tiểu huynh đó là Doanh muội đem tính mạng để đổi lấy nội công này. Dù tiểu huynh chẳng kể gì đến sống chết chẳng lẽ lại vì Doanh muội mà luyện tập hay sao?


      Doanh Doanh khẽ :


      - Tiểu muội cũng nghĩ tới điểm này có điều ra mà thôi.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Sáng mai chúng ta lên chùa Thiếu Lâm. Bây giờ tiểu huynh học Dịch Cân Kinh đến phải lên chùa xuất gia làm hòa thượng mất.


      Doanh Doanh biết chàng giỡn liền đáp:


      - Xung lang là tên giả hòa thượng chùa lớn thu, miếu nhận. Chùa Thiếu Lâm giới luật thâm nghiêm chỉ trong vòng nửa ngày là nhà chùa nọc ông sư rượu thịt đánh đòn rồi đuổi cổ ra.


      Lệnh Hồ Xung dắt tay nhau vừa vừa chuyện. Doanh Doanh ngớt ngó tả dòm hữu dường như để kiếm vật gì.


      Lệnh Hồ Xung thấy vậy liền hỏi:


      - Doanh muội tìm chi vậy?


      Doanh Doanh đáp:


      - Tiểu muội vội. Xung lang chịu khó chờ lát nữa . Chúng ta chuyến này lên núi Hoa Sơn được bái kiến Phong thái sư thúc tổ điều đáng ân hận đành nhưng nếu thấy người kia cũng là đáng tiếc.


      Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:


      - Chúng ta còn muốn tìm kiếm người nữa ư? Người ấy là ai vậy?


      Doanh Doanh mỉm cười trả lời sau câu hỏi của chàng. Nàng :


      - Xung lang đem Lâm Bình Chi giam vào trong hắc lao dưới đáy Tây Hồ ở Mai trang cách an bài rất khôn ngoan. Xung lang chịu lời với Nhạc tiểu sư muội chiếu cố cho suốt đời Lâm Bình Chi. Gã ở trong hắc lao có đủ cơm ăn áo mặc lại chẳng còn ai vào đó gia hại gã được như vậy là Xung lang trông mong cho gã cách rất chu đáo. Tiểu muội đối với người bạn khác của Xung lang nhưng chiếu cố bằng cách đặc biệt.


      Lệnh Hồ Xung lại càng hiểu tự hỏi:


      - Người bạn khác của ta mà Doanh muội đây là ai?


      Chàng biết vợ mình thường làm những việc ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Nàng chịu hỏi lắm cũng bằng vô dụng.


      Tối hôm ấy hai người ngụ ở trong căn phòng cũ của Lệnh Hồ Xung ngày trước. Dưới ánh trăng tỏ hai người uống rượu thưởng nguyệt.


      Lệnh Hồ Xung tuy đối diện với vợ kiều diễm nhưng chàng nhớ tới chuyện xưa trong lòng vẫn chưa hết mối bùi ngùi thương cảm.


      Rượu vài tuần, trong người chuếnh choáng, Doanh Doanh bỗng lộ vẻ vui mừng đặt chung rượu xuống khẽ bảo Lệnh Hồ Xung:


      - Đúng rồi! Chúng ta coi cho lẹ.


      Lệnh Hồ Xung nghe sườn núi phía đối diện có tiếng khỉ kêu. Chàng hiểu Doanh Doanh giục mình coi ai nhưng cũng theo nàng ra khỏi căn phòng.


      Doanh Doanh tiến lẹ về sườn núi bên kia có tiếng khỉ kêu chí chóe.


      Dưới ánh trăng tỏ hai người trông bảy tám con khỉ súm sít vào chỗ.


      Núi Hoa Sơn nguyên là nơi rất nhiều khỉ vượn nên Lệnh Hồ Xung để ý.


      Đột nhiên chàng thấy giữa đám khỉ ràng có người liền chú ý nhìn xem ai ra là Lao Đức Nặc. Lệnh Hồ Xung vừa tức giận vừa vui mừng. Chàng trở gót toan chạy về phòng để lấy kiếm.


      Doanh Doanh kéo tay chàng lại khẽ :


      - Chúng ta tiến gần chút nữa để nhìn cho hơn.


      Hai người chạy gần lại thêm mười trượng thấy Lao Đức Nặc bị cột vào giữa hai con khỉ lớn. Hai con khỉ này lôi chạy lui rồi lại chạy tới.


      Lao Đức Nặc vốn là tay võ nghệ cao cường thế mà để cho hai con khỉ dằng kéo lại tuyệt chút lực lượng phản kháng.


      Lệnh Hồ Xung thấy vậy khẽ hỏi:


      - Tại sao tự chủ được để khỉ muốn làm gì làm?


      Doanh Doanh cười đáp:


      - Xung lang cứ lẳng lặng mà coi rồi tiểu muội thủng thẳng cho nghe.


      Khỉ vốn là loài nóng tính mà ưa hoạt động. Chúng nhảy nhót lung tung chẳng lúc nào chịu đứng yên. Lao Đức Nặc bị hai con lôi hai bên nhảy qua nhảy lại. Thỉnh thoảng chúng lại kêu rít lên ra chiều tức giận. Chúng giơ móng lên cào vào mặt .


      Bây giờ Lệnh Hồ Xung nhìn tay mặt Lao Đức Nặc bị cột chặt vào cổ tay con khỉ bên phải, tay trái bị cột vào tay con khỉ bên trái mà lại bị cột bằng dây lòi tói.


      Bây giờ Lệnh Hồ Xung hiểu được phân nửa câu chuyện liền hỏi:


      - Phải chăng đây là kiệt tác của Doanh muội?


      Doanh Doanh cười hỏi lại:


      - Kiệt tác thế nào?


      Lệnh Hồ Xung hỏi:


      - Phải chăng Doanh muội phế bỏ võ công của Lao Đức Nặc?


      Doanh Doanh đáp:


      - phải thế đâu. Cái đó là tự làm nên tội nghiệt.


      Đám khỉ nghe có tiếng người liền kêu chí chóe rồi lôi Lao Đức Nặc vượt qua đỉnh núi mà .


      Lệnh Hồ Xung bản tâm muốn giết Lao Đức Nặc để báo thù cho Lục Đại Hữu nhưng chàng thấy giờ bị đau khổ cay đắng hơn là vung kiếm chém nhát cho chết ngay nên chàng cũng bỏ mặc và cho là cách trả thù này còn thú vị hơn. Chàng nghĩ bụng:


      - Thằng cha này là đứa gian hoạt khôn lường. Tội ác của còn tệ hơn Lâm sư đệ nhiều vậy có đau khổ như thế cũng đáng kiếp.


      Rồi chàng :


      - Té ra mấy bữa nay Doanh muội chỉ muốn kiếm Lao Đức Nặc cho tiểu huynh thưởng thức.


      Doanh Doanh đáp:


      - Ngày trước gia gia tiểu muội kên ngọn Triêu Dương, thằng cha đó đến tâng công là lấy được pho Tịch tà kiếm phổ đem đến dâng cho gia gia. Gia gia hỏi có dụng ý gì xin chân trưởng lão ở Triêu Dương giáo. Gia gia muốn nhiều với liền kêu người đem ra tạm thời quản cố. Sau gia gia từ trần, giáo chúng đều mắc bận công việc túi búi chẳng ai hỏi gì đến nên đưa về Hắc Mộc Nhai. Sau mười mấy hôm tiểu muội nhớ tới vụ này liền kêu ra chất vấn mới biết là vì tự luyện môn Tịch tà kiếm pháp nhưng đúng lề lối chẳng được ích gì mà bản lãnh vô song mấy chục năm đều bị mất hết. lại là hung thủ sát hại Lục sư đệ của Xung lang. Ngày trước Lục sư đệ bình sinh thích nuôi khỉ nên tiểu muội kiếm hai con khỉ lớn để quấn dắt với rồi thả núi Hoa Sơn.
      thuyt thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ Lại Cất Tiếng

      Xung Hư :


      - Các vị nghe rồi đừng nhắc đến nữa. Ðã nghe mà còn kháo loạn lên là được đâu!


      Ðào Cốc lục tiên đồng thanh đáp:


      - Ðược rồi! Ðược rồi! Bọn tại hạ nữa. Bọn tại hạ nữa.


      Ðào Căn Tiên :


      - Nhưng tám chữ khẩu hiệu của Triều Dương giáo, thánh giáo chủ thay đổi rồi ra được làm thế nào?


      Lệnh Hồ Xung quát lên:


      - được! Nhất định được!


      Ðào Chi Tiên lại lăng líu:


      - . Nhưng Lệnh Hồ Xung chưởng môn và Nhậm đại tiểu thư được, chỉ có bọn tại hạ là được.


      Xung Hư trong lòng nóng nảy nghĩ bụng:


      - Tám chữ khẩu hiệu của Triều Dương giáo chủ trước là muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ, bây giờ Nhậm đại tiểu thư lên nhiệm chức giáo chủ thay Nhậm Ngã Hành nàng nghĩ tới chuyện nhất thống giang hồ vậy hiểu đổi thành những chữ gì?




      Ba năm sau tại Sơn mai trang ở bờ Tây hồ thành Hàng Châu treo đèn kết hoa. Cách trần thiết cực kỳ lộng lẫy. Ðây chính là ngày Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh làm lễ thành thân.


      nay chức chưởng môn phái Hằng Sơn, Lệnh Hồ Xung giao lại cho Nghi Thanh tiếp nhiệm.


      Nghi Thanh hết sức khước từ để nhường lại cho Nghi Lâm. Y là Nghi Lâm phóng kiếm đâm chết được kẻ đại thù của phái Hằng Sơn để rửa hận cho sư tôn vậy y phải lên tiếp nhiệm chức chưởng môn mới hợp lý. Nhưng Nghi Lâm nhất định chịu. Nàng bị nhiều người bắt ép liền khóc oà lên, mọi người liền theo đề nghị của Lệnh Hồ Xung đặt Nghi Thanh lên trông coi mọi việc phái Hằng Sơn.


      Doanh Doanh cũng từ chức Triều Dương giáo chủ giao lại cho Hướng Vân Thiên.


      Hướng Vân Thiên tuy là nhân vật kiêu ngạo nhưng có hùng tâm thôn tính các phái bên chính giáo.


      Mấy năm nay chốn giang hồ được thái bình vô .


      Bữa nay quần hào chốn giang hồ đều đến Sơn mai trang để ăn mừng tiệc cưới. Hào kiệt bốn phương chật ních Hàng Châu.


      Sau khi làm đại lễ và yến tiệc xong xuôi liền đến cuộc đại náo tân phòng.


      Quần hào đòi tân lang và tân nương phải ra biểu diễn kiếm pháp.


      Lệnh Hồ Xung kiếm thuật tuyệt thế vô song mà khách đến mừng quá nửa được chứng kiến kiếm thuật của chàng nên muốn ép chàng diễn lại hồi.


      Lệnh Hồ Xung cười hỏi:


      - Bữa nay mà còn động đến kiếm e rằng khỏi có điều sát phạt, vậy tại hạ cùng tân nương xin hợp tấu khúc nhạc được chăng?


      Quần hào đều đồng thanh hoan hô nhiệt liệt.


      Lệnh Hồ Xung lấy cây giao cầm và ống ngọc tiêu ra, chàng đưa ống ngọc tiêu cho Doanh Doanh.


      Doanh Doanh đón lấy ngọc tiêu cùng Lệnh Hồ Xung hòa nhạc. Hai người đồng tấu khúc Tiếu Ngạo giang hồ.


      Lệnh Hồ Xung nhớ lại khúc này chàng được nghe Lưu Chính Phong phái Hành Sơn đồng tấu với trưởng lão Triều Dương giáo là Khúc Dương ở ngoài thành Hành Sơn. Hai vị đó giao kết với nhau vì tiếng đàn song giáo phái bất đồng thể làm bạn hữu với nhau mà phải cùng chết rồi để lại khúc Tiếu Ngạo giang hồ.


      Bữa nay Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh thành thân, giáo phái dù khác nhưng ngăn trở hai người hợp hoan. Khác với trường hợp của hai vị tiền bối soạn ra nó.


      Chàng lại nghĩ tới hai vị hợp soạn khúc này để lại nay xóa bỏ được mối dị đồng ở giáo phái khác biệt và tiêu giải được mối thù hận chứa chất bấy nhiêu năm. Vợ chồng hợp tấu để hoàn thành tâm nguyện cho hai vị tiền bối ngày trước.


      Chàng nghĩ tới đây tiếng đàn tiếng tiêu lại càng du dương hòa hợp. Ðại đa số quần hào hiểu điệu nhưng nghe cũng cảm thấy tinh thần khoan khoái.


      Khúc nhạc vừa dứt, quần hào lại vỗ tay hoan hô. Tiếng người huyên náo từ từ lui ra khỏi tân phòng.


      dâu chào khách rồi đóng cửa lại.


      Lệnh Hồ Xung cười :


      - Doanh Doanh! Doanh muội ...


      Rồi chàng đưa tay lên khẽ mở tấm sa che mặt nàng.


      Doanh Doanh cũng mỉm cười


      Dưới ánh đèn hồng người nàng đẹp như ngọc.


      Ðột nhiên có tiếng quát :


      - Ra !


      Lệnh Hồ Xung sửng sốt tự hỏi:


      - Nàng đuổi ai vậy?


      Doanh Doanh lại vừa cười vừa quát:


      - Nếu còn ra ta té nước cho ướt hết bây giờ.


      Bỗng thấy sáu người từ dưới gầm giường chui ra chính là Ðào Cốc lục tiên.


      Sáu lão này dưới gầm giường để nghe lén xem tân lang và tân nương chuyện gì còn ra sảnh đường khoe với quần hào.


      Lệnh Hồ Xung say sưa trong cuộc vui mừng để ý nên hay biết, nhưng Doanh Doanh là người rất minh mẫn, nàng khe thấy tiếng thở rất khẽ của sáu lão ở dưới gầm giường.


      Lệnh Hồ Xung cười ha hả :


      - Lục vị Ðào huynh! Suýt nữa tại hạ mắc bẫy các vị.


      Ðào Cốc lục tiên từ trong tân phòng chạy ra lớn tiếng reo:


      - Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ! Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ.


      Xung Hư ở trong nhà hoa sảnh chuyện tâm với Phương Chứng nghe bọn Ðào Cốc lục tiên hò reo cũng khỏi mỉm cười.


      Câu chuyện từ ba năm trước họ vẫn để lòng bây giờ mới ra.


      Nguyên ngày trước Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh chỉ non thề bể ở trong quan đường đổi khẩu hiệu "Muôn năm trường trị, Nhất thống giang hồ" thành "Thiên thu vạn tải, Vĩnh vi phu phụ".




      Bốn tháng sau chính là mùa trăm hoa đua nở, cây cỏ tốt tươi, Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh yên hưởng tuần trăng mật dắt tay nhau lên núi Hoa Sơn.


      Chàng đưa nàng bái kiến thái sư thúc tổ Phong Thanh Dương để bái tạ ơn đức lão thụ kiếm truyền công.


      Nhưng hai người chạy khắp năm tòa bảy ngọn cùng hang sâu động thẳm trong khu vực núi Hoa Sơn mà chẳng thấy tông tích Phong Thanh Dương đâu cả.


      Lệnh Hồ Xung trong dạ bồi hồi kém vui, Doanh Doanh tìm lời khuyên giải:


      - Thái sư thúc tổ thành cao nhân ngoài cõi tục, khác nào con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, tấm thân hạc nội mây ngàn tìm đâu cho thấy?


      Lệnh Hồ Xung thở dài :


      - Thái sư thúc tổ cố nhiên kiếm thuật thông thần mà nội công lão nhân gia truyền thụ cho ta cũng tuyệt thế vô song, bao nhiêu luồng chân khí dị chủng trước kia làm cho ta phải đau khổ dường như nay bị hóa tán hết rồi.


      Doanh Doanh :


      - Vụ này có thể lên chùa Thiếu Lâm tạ ơn Phương Chứng đại sư cũng được. Chúng ta tìm thấy Phong thái sư thúc tổ vậy sáng mai khởi hành lên chùa Thiếu Lâm để bái tạ Phương Chứng đại sư.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Phương Chứng đại sư thay mặt Phong thái sư thúc tổ truyền thụ thần công cho tiểu huynh. Ðại sư hết lòng giảng giải chỉ dẫn cũng chẳng khác gì vị ân nhân tiểu huynh tạ ơn là phải.


      Doanh Doanh bĩu môi cười :


      - Xung lang cho đến ngày nay mà Xung lang vẫn còn chưa hiểu nội công tâm pháp mà Xung lang mới luyện đó là Dịch Cân Kinh của phái Thiếu Lâm.


      Lệnh Hồ Xung ủa tiếng rồi nhảy bổ lên hỏi:


      - Ðó là Dịch Cân Kinh ư? Sao Doanh muội lại biết được?


      Doanh Doanh tủm tỉm cười đáp:


      - Ngày trước tiểu muội nghe Xung lang là môn nội công này Phong thái sư thúc tổ kêu Ðào Cốc lục tiên để truyền khẩu cho họ và sai họ đến với Phương Chứng đại sư, tiểu muội sinh lòng ngờ vực bụng bảo dạ: "Nội công tâm pháp là môn thần công tinh vi ảo diệu, nếu chỉ luyện sai ly ra cũng đưa đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma mà nặng đến mất mạng chết người chứ nào phải chuyện chơi như vậy khi nào Phong thái sư thúc tổ lại truyền khẩu cho bọn Ðào Cốc lục tiên để họ đến với Phương Chứng đại sư? Huống chi Ðào Cốc lục tiên đến câu chuyện thông thường còn ăn lăng líu được rành mạch ai dại gì lại đem nội công tâm pháp truyền khẩu cho họ?" Sau tiểu muội tra hỏi bọn họ, họ vẫn nhất định thực như vậy nhưng tiểu muội bắt họ đọc thuộc lòng lại những câu khẩu quyết họ chỉ đọc được vài câu rồi là quên sạch mất rồi. Người khác khôn ngoan hơn để cho Phương Chứng lão hòa thượng cấm ngặt được đọc khẩu quyết kia với bất cứ ai tiểu muội vặn hỏi thử Ðào Cốc lục tiên trả lời câu trước chẳng dính líu gì với câu sau sơ hở đến cả trăm chỗ. Sau họ chối cãi được nữa mới thú hận rằng vì Phương Chứng đại sư muốn cứu mạng cho Xung lang mà tiện để Xung lang hiểu . Ðại sư còn dặn Ðào Cốc lục tiên nếu Xung lang hỏi đến cứ là nội công tâm pháp của Phong thái sư thúc tổ truyền cho Xung lang mới chịu rèn luyện.


      Lệnh Hồ Xung miệng há hốc ra hồi lâu được câu gì.


      Doanh Doanh lại :


      - Phong thái sư thúc tổ có kêu bọn Ðào Cốc lục tiên để nhắn tin nhưng chỉ báo cho Phương Chứng đại sư hay việc Triều Dương giáo sắp kéo lên đánh núi Hằng Sơn và xin hai phái Thiếu Lâm cùng Võ Ðương viện trợ cho.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Doanh muội cũng tệ quá, sao lão bà biết sớm vụ này mà đến giờ mới ra?


      Doanh Doanh cười đáp:


      - Ngày trước Xung lang ở chùa Thiếu Lâm bản tính quật cường, Phương Chứng đại sư muốn Xung lang bái đại sư tầm thày quy đầu Thiếu Lâm để tiện việc truyền thụ Dịch Cân Kinh nhưng Xung lang nhất định chịu rũ áo ra khỏi cửa sơn môn. Nếu Phương Chứng đại sư lại nhắc tới việc truyền thụ Dịch Cân Kinh e rằng Xung lang lại nổi máu hùng chẳng thà chịu chết chứ chịu đầu hàng phái khác. Xung lang mà luyện Dịch Cân kinh há chẳng hỏng bét? Vì vậy mà Phương Chứng đại sư đành mượn tiếng Phong thái sư thúc tổ để Xung lang tưởng đó là môn nội công của phái Hoa Sơn mới yên tâm rèn luyện có điều chi trở ngại.


      Lệnh Hồ Xung đáp:


      - Ủa có thế ! Doanh muội mà e rằng tiểu huynh giữ lòng khí khái chẳng chịu luyện đâu, bây giờ Doanh muội thấy những luồng chân khí dị chủng hóa giải hết rồi mới .


      Doanh Doanh lại bĩu môi cười :


      - Cái tính khinh khỉnh của Xung lang ai cũng biết rằng đừng có dây vào.


      Lệnh Hồ Xung buông tiếng thở dài kéo tay Doanh Doanh :


      - Doanh muội ơi! Ngày trước vì Doanh muội định bỏ mạng ở chùa Thiếu Lâm để tiểu huynh được Phương Chứng đại sư truyền thụ Dịch Cân Kinh cho, tuy Doanh muội chết mà Phương Chứng đại sư cũng chịu lời Doanh muội truyền thụ Dịch Cân Kinh cho tiểu huynh. Ðại sư là bậc tiền bối võ lâm rất trọng lời hứa, sau cùng đại sư đem môn thần công truyền thụ cho tiểu huynh đó là Doanh muội đem tính mạng để đổi lấy nội công này. Dù tiểu huynh chẳng kể gì đến sống chết chẳng lẽ lại vì Doanh muội mà luyện tập hay sao?


      Doanh Doanh khẽ :


      - Tiểu muội cũng nghĩ tới điểm này có điều ra mà thôi.


      Lệnh Hồ Xung :


      - Sáng mai chúng ta lên chùa Thiếu Lâm. Bây giờ tiểu huynh học Dịch Cân Kinh đến phải lên chùa xuất gia làm hòa thượng mất.


      Doanh Doanh biết chàng giỡn liền đáp:


      - Xung lang là tên giả hòa thượng chùa lớn thu, miếu nhận. Chùa Thiếu Lâm giới luật thâm nghiêm chỉ trong vòng nửa ngày là nhà chùa nọc ông sư rượu thịt đánh đòn rồi đuổi cổ ra.


      Lệnh Hồ Xung dắt tay nhau vừa vừa chuyện. Doanh Doanh ngớt ngó tả dòm hữu dường như để kiếm vật gì.


      Lệnh Hồ Xung thấy vậy liền hỏi:


      - Doanh muội tìm chi vậy?


      Doanh Doanh đáp:


      - Tiểu muội vội. Xung lang chịu khó chờ lát nữa . Chúng ta chuyến này lên núi Hoa Sơn được bái kiến Phong thái sư thúc tổ điều đáng ân hận đành nhưng nếu thấy người kia cũng là đáng tiếc.


      Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:


      - Chúng ta còn muốn tìm kiếm người nữa ư? Người ấy là ai vậy?


      Doanh Doanh mỉm cười trả lời sau câu hỏi của chàng. Nàng :


      - Xung lang đem Lâm Bình Chi giam vào trong hắc lao dưới đáy Tây Hồ ở Mai trang cách an bài rất khôn ngoan. Xung lang chịu lời với Nhạc tiểu sư muội chiếu cố cho suốt đời Lâm Bình Chi. Gã ở trong hắc lao có đủ cơm ăn áo mặc lại chẳng còn ai vào đó gia hại gã được như vậy là Xung lang trông mong cho gã cách rất chu đáo. Tiểu muội đối với người bạn khác của Xung lang nhưng chiếu cố bằng cách đặc biệt.


      Lệnh Hồ Xung lại càng hiểu tự hỏi:


      - Người bạn khác của ta mà Doanh muội đây là ai?


      Chàng biết vợ mình thường làm những việc ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Nàng chịu hỏi lắm cũng bằng vô dụng.


      Tối hôm ấy hai người ngụ ở trong căn phòng cũ của Lệnh Hồ Xung ngày trước.


      Dưới ánh trăng tỏ hai người uống rượu thưởng nguyệt.


      Lệnh Hồ Xung tuy đối diện với vợ kiều diễm nhưng chàng nhớ tới chuyện xưa trong lòng vẫn chưa hết mối bùi ngùi thương cảm.


      Rượu vài tuần, trong người chuếnh choáng, Doanh Doanh bỗng lộ vẻ vui mừng đặt chung rượu xuống khẽ bảo Lệnh Hồ Xung:


      - Ðúng rồi! Chúng ta coi cho lẹ.


      Lệnh Hồ Xung nghe sườn núi phía đối diện có tiếng khỉ kêu. Chàng hiểu Doanh Doanh giục mình coi ai nhưng cũng theo nàng ra khỏi căn phòng.


      Doanh Doanh tiến lẹ về sườn núi bên kia có tiếng khỉ kêu chí chóe.


      Dưới ánh trăng tỏ hai người trông bảy tám con khỉ súm sít vào chỗ.


      Núi Hoa Sơn nguyên là nơi rất nhiều khỉ vượn nên Lệnh Hồ Xung để ý.


      Ðột nhiên chàng thấy giữa đám khỉ ràng có người liền chú ý nhìn xem ai ra là Lao Ðức Nặc.


      Lệnh Hồ Xung vừa tức giận vừa vui mừng. Chàng trở gót toan chạy về phòng để lấy kiếm.


      Doanh Doanh kéo tay chàng lại khẽ :


      - Chúng ta tiến gần chút nữa để nhìn cho hơn.


      Hai người chạy gần lại thêm mười trượng thấy Lao Ðức Nặc bị cột vào giữa hai con khỉ lớn. Hai con khỉ này lôi chạy lui rồi lại chạy tới.


      Lao Ðức Nặc vốn là tay võ nghệ cao cường thế mà để cho hai con khỉ dằng kéo lại tuyệt chút lực lượng phản kháng.


      Lệnh Hồ Xung thấy vậy khẽ hỏi:


      - Tại sao tự chủ được để khỉ muốn làm gì làm?


      Doanh Doanh cười đáp:


      - Xung lang cứ lẳng lặng mà coi rồi tiểu muội thủng thẳng cho nghe.


      Khỉ vốn là loài nóng tính mà ưa hoạt động. Chúng nhảy nhót lung tung chẳng lúc nào chịu đứng yên. Lao Ðức Nặc bị hai con lôi hai bên nhảy qua nhảy lại. Thỉnh thoảng chúng lại kêu rít lên ra chiều tức giận. Chúng giơ móng lên cào vào mặt .


      Bây giờ Lệnh Hồ Xung nhìn tay mặt Lao Ðức Nặc bị cột chặt vào cổ tay con khỉ bên phải, tay trái bị cột vào tay con khỉ bên trái mà lại bị cột bằng dây lòi tói.


      Bây giờ Lệnh Hồ Xung hiểu được phân nửa câu chuyện liền hỏi:


      - Phải chăng đây là kiệt tác của Doanh muội?


      Doanh Doanh cười hỏi lại:


      - Kiệt tác thế nào?


      Lệnh Hồ Xung hỏi:


      - Phải chăng Doanh muội phế bỏ võ công của Lao Ðức Nặc?


      Doanh Doanh đáp:


      - phải thế đâu. Cái đó là tự làm nên tội nghiệt.


      Ðám khỉ nghe có tiếng người liền kêu chí chóe rồi lôi Lao Ðức Nặc vượt qua đỉnh núi mà .


      Lệnh Hồ Xung bản tâm muốn giết Lao Ðức Nặc để báo thù cho Lục Ðại Hữu nhưng chàng thấy giờ bị đau khổ cay đắng hơn là vung kiếm chém nhát cho chết ngay nên chàng cũng bỏ mặc và cho là cách trả thù này còn thú vị hơn.


      Chàng nghĩ bụng:


      - Thằng cha này là đứa gian hoạt khôn lường. Tội ác của còn tệ hơn Lâm sư đệ nhiều vậy có đau khổ như thế cũng đáng kiếp.


      Rồi chàng :


      - Té ra mấy bữa nay Doanh muội chỉ muốn kiếm Lao Ðức Nặc cho tiểu huynh thưởng thức.


      Doanh Doanh đáp:


      - Ngày trước gia gia tiểu muội kên ngọn Triều Dương, thằng cha đó đến tâng công là lấy được pho Tịch tà kiếm phổ đem đến dâng cho gia gia. Gia gia hỏi có dụng ý gì xin chân trưởng lão ở Triêu Dương giáo. Gia gia muốn nhiều với liền kêu người đem ra tạm thời quản cố. Sau gia gia từ trần, giáo chúng đều mắc bận công việc túi bụi chẳng ai hỏi gì đến nên đưa về Hắc Mộc Nhai. Sau mười mấy hôm tiểu muội nhớ tới vụ này liền kêu ra chất vấn mới biết là vì tự luyện môn Tịch tà kiếm pháp nhưng đúng lề lối chẳng được ích gì mà bản lãnh vô song mấy chục năm đều bị mất hết. lại là hung thủ sát hại Lục sư đệ của Xung lang. Ngày trước Lục sư đệ bình sinh thích nuôi khỉ nên tiểu muội kiếm hai con khỉ lớn để quấn dắt với rồi thả núi Hoa Sơn.


      Nàng xong vươn tay ra nắm lấy cổ tay Lệnh Hồ Xung thở dài :


      - ngờ Nhậm Doanh Doanh này lại buộc chung thân vào với loài khỉ rời xa nữa.


      Dứt lời nàng nở nụ cười tươi thắm.


      Hết

    3. Weescape

      Weescape New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Ơ Xung hư là ai nhỉ. Mình xem phim 2 lần rồi mà biết đây là ai

    4. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      @Weescape theo trí nhớ về phim của t lúc lệnh hồ xung tiếp nhận chưởng môn Hằng Sơn có xuất Xung Hư (trưởng môn phái Võ ) với Phương Chứng (Thiếu Lâm). Với cả cái lúc LHX kéo người lên Thiếu Lâm cứu Nhậm Doanh Doanh, Xung Hư giả ông già đồ trắng đấu với LHX

    5. ebookvie

      ebookvie New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Truyện này nhất rồi <3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :