1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 195



      Tân nương tử được đón về, Phó Bảo là em chồng phải bồi tẩu tử, Phó Tuyên, Phó Mật gặp tẩu tử mới rồi tiếp tục dẫn Đại lang, Viện Viện vườn hoa chơi, các nàng hôm nay nhiệm vụ chính là chăm sóc hai đứa bé, quấy rầy nữ khách náo nhiệt. Tần Vân Nguyệt, Phó Uyển muốn chiêu đãi khách nhân, đều phái tâm phúc theo.

      "Ta muốn nhìn cá." Viện Viện đến Hầu phủ nhiều lần rồi, tiểu nha đầu trí nhớ cực kỳ tốt, chỉ vào bên hồ .

      "Ta muốn nhìn hạc trắng." Hầu phủ nuôi mấy con hạc trắng, Đại lang càng ưa thích con vật chạy đất, cũng thích đuổi hạc trắng chơi.

      Hai tiểu oa tử đều hoạt bát đáng , Phó Mật nhìn Phó Tuyên, dắt Đại lang : "Ta mang Đại lang nhìn hạc trắng, muội muội nhìn cá ?"

      Phó Tuyên sớm phát giác Phó Mật cũng thích trẻ con, mấy người cùng nhau dỗ Đại lang Phó Mật luôn là dùng loại ánh mắt hâm mộ nhìn Đại lang và Phó Bảo thân mật làm nũng, ánh mắt kia đơn thuần trắng ra, chính là nương trẻ thích đứa . Phó Tuyên có đệ đệ tuổi lại có cháu trai,cháu , nên có thể lý giải tâm tình Phó Mật. giờ Phó Hựu cho Tam phòng làm thừa tự, Phó Mật có khả năng đánh chủ ý với Đại lang. Nghĩ tới bộ dáng nàng ấy bình thường muốn ôm Đại lang lại dám , Phó Tuyên với nhũ mẫu đại lang: "Cũng tốt, vậy chúng ta chia đường thôi."

      Có nhũ mẫu ở đây, nàng cũng sợ Phó Mật dỗ được Đại lang.

      Phó Mật trong lòng vui mừng, ngồi chồm hổm xuống với Đại lang: "Ngũ ôm ngươi nhìn hạc trắng được ?"

      Đại lang cùng Ngũ thích chuyện này cũng phải rất thân, càng ưa thích Lục , nhưng Lục muốn mang tỷ tỷ nhìn cá, Đại lang do dự lát, cuối cùng lựa chọn giữa hạc trắng và Lục , liền ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy cổ Phó Mật.

      Đây là Phó Mật lần đầu tiên được cháu ôm, trong lòng nàng mềm mại, vững vàng đem Đại lang bế lên.

      "Ngũ tỷ tỷ chậm chút."

      "Ngũ nương chậm chút, ôm nổi,để cho ca nhi tự mình cũng được."

      Phó Tuyên cùng nhũ mẫu Đại lang gần như đồng thời nhắc nhở.

      Phó Mật hưng phấn đáp ứng, chậm rãi tới chỗ nuôi thả hạc trắng bên kia vườn.

      Bạch Đinh nhìn theo bóng dáng nàng, giọng hỏi Phó Tuyên: "Ngài để Ngũ nương mình chăm sóc đại thiếu gia, đại nãi nãi có thể mất hứng hay a?"

      Phó Tuyên lạnh nhạt : " , có nhũ mẫu theo đâu."

      Chẳng lẽ Tần Vân Nguyệt yên tâm cho nàng chăm sóc đại lang? Khẳng định yên tâm giao cho Phó Mật, nhưng chủ yếu vẫn là tín nhiệm nhũ mẫu Đại lang, cho nên nàng có ở bên người Đại lang hay đều quan hệ. quan hệ, nàng lại cần gì phải nhất định muốn quét hưng phấn của Phó Mật, dù có thế nào, Phó Mật quan hệ cùng đại phòng so với nàng càng thân.

      "Dì, chim nhạn!" Ngày thu chim nhạn di chuyển về Nam, mấy ngày nay thường thường có thể thấy được bầu trời có chim nhạn bay về phía nam, Viện Viện hưng phấn chỉ cho dì nhìn.

      Phó Tuyên ngẩng đầu nhìn, đợi chim nhạn bay xa, nàng mới tiếp tục dắt Viện Viện ra bên hồ.

      Hôm nay sáng sủa gió, ngược lại cần lo lắng tiểu nha đầu bị gió hồ thổi lạnh .

      Tới bên bờ, Phó Tuyên ngồi xổm xuống, đem Viện Viện ôm vào trong ngực, miễn cho tiểu nương cẩn thận rơi xuống nước.

      Viện Viện nhìn chằm chằm vào bên hồ xem xét lát, giọng : "Cá như thế nào còn đến?"

      Phó Tuyên cười cười: "Đợi lát nữa, dì bảo người ta lấy đồ cho cá ăn, lát chúng ta cho chúng nó ăn, cá bơi tới ."

      Viện Viện nửa tin nửa ngờ, nghiêng đầu nhìn nhìn, phát quả thiếu nha hoàn, lúc này mới tin tưởng dì dối.

      Thanh Trúc rất nhanh bưng đồ cho cá ăn tới.

      Phó Tuyên nhận lấy chén sứ, Viện Viện lập tức nắn bóp đồ ăn cho cá rồi ném vào trong nước, ném xong rồi, thân mình nho nghiêng về phía trước, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào.

      Ánh nắng ấm áp, Phó Tuyên nhìn ngoại sanh nữ đáng , tâm tình cực tốt.

      "Tới tới!" Viện Viện giọng .

      Phó Tuyên ngưng mắt nhìn qua, quả nhiên có cá chép cẩm bơi tới, đó đều là Hầu phủ nuôi để thưởng chơi, đối với mùi thức ăn cho cá rất tinh tường.

      Đáng tiếc đợi được nhiều cá chép cẩm tới gần, đột nhiên đá ở đâu từ trời giáng xuống, dọa cho cá chép cẩm chạy , càng làm lớn thân tung tóe đầy nước.

      "Ngươi là người nào, dám ở Hầu phủ giương oai?" Phó Tuyên vội vã giúp Viện Viện lau mặt, Thanh Trúc Bạch Đinh phẫn nộ qua, thấy bên kia có thêm thiếu niên 15-16 tuổi mặc áo choàng xanh ngọc, Bạch Đinh biết, tức giận chất vấn.

      Thanh Trúc là đại nha hoàn của Phó Tuyên, thời điểm Ngô Bạch Khởi khi dễ hai tỷ muội Phó Dung nàng cũng ở chỗ đó, tuy rằng lần trước gặp mặt là 2 năm trước đến Tần phủ nhìn băng khắc kia, nhưng ấn tượng nàng đối với Ngô Bạch Khởi quá khắc sâu, cẩn thận quan sát liền nhận ra được. Biết Ngô Bạch Khởi lớn mật, nàng lập tức chắn ở phía trước người nương nhà mình, chỉ vào xa xa : "Ngô thế tử, nếu ngươi còn , ta gọi Nhị gia nhà ta!"

      Ngô Bạch Khởi mới sợ uy hiếp của nàng, bên ước lượng hòn đá trong tay bên tới gần các nàng, cà lơ phất phơ : " a, chờ Nhị gia các ngươi tới, ta đem Lục nương đẩy vào trong nước rồi."

      Thanh Trúc Bạch Đinh chán nản, còn dám gọi người .

      Phó Tuyên đỡ cháu lau mặt xong, nghe Thanh Trúc ra người quấy rối là ai, nhìn đến Ngô Bạch Khởi bên kia nhìn, ôm lấy Viện Viện thẳng đến Đông viện, trong miệng bình tĩnh phân phó: " cần để ý tới , chúng ta ." Nàng cùng ngoại sanh nữ xiêm y đều ướt, phải thay.

      "Gấp gáp như vậy, sợ hãi sao?" Ngô Bạch Khởi hôm nay tới chính là vì báo thù. Năm ấy ở Khánh quốc công phủ ngay trước mặt vô số huân quý đệ tử bị Phó Tuyên dùng đá đập trận, về sau lại vì nàng suýt nữa bị Phó Thần ở đường lớn lột sạch. Năm ngoái trả thù thành lại bị Túc vương cột vào phòng bếp Thanh Phong các, ngoài đói bụng ngày, chuyện gì cũng nhớ.

      Nhanh chóng chạy đến phía trước người Phó Tuyên, cười lạnh nhìn.

      Phó Tuyên dừng bước chân, nhíu mày hỏi : "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?"

      nương13 tuổi, chính là tuổi dậy , bên tai túm tóc tơ mềm ướt nhẹp nước hồ dính ở cạnh quai hàm, như là hoa bị nước mưa ngâm, vốn nên chọc người thương tiếc. Nhưng nàng khuôn mặt bình tĩnh, chút nào e ngại, càng như là trúc bách trải qua mưa gió lại ngạo nghễ đứng thẳng như cũ, thân lẫm liệt chính khí.

      Ngô Bạch Khởi chớp mắt nhìn ngẩn ngơ.

      Lần trước thấy Phó Tuyên, là tháng 3 năm ngoái, nàng theo khe hở cầu thang nhìn xuống, nằm mặt đất ngửa đầu nhìn nàng, liếc nhìn ngắn ngủi, chỉ nhớ được cặp mắt nàng bình tĩnh. giờ năm rưỡi qua, gặp lại Phó Tuyên, đối mặt trong khoảng cách gần, đột nhiên phát , tiểu nương thế nhưng là đẹp.

      giống với tỷ tỷ nàng Túc vương phi xinh đẹp, nàng càng đẹp càng có khí thế, hổ là người dám lấy đá đánh .

      Ngô Bạch Khởi cười cười, chính là biết lúc nàng khóc lên có phải vẫn cứ bình tĩnh như thế hay .

      "Lục nương quên chuyện ngươi đánh ta ?" Ngô Bạch Khởi nhàng huýt sáo, trong tay áo có rắn trắng lớn bằng ngón cái, linh hoạt bò ra ngoài, theo cánh tay leo lên đầu vai , hướng mấy người Phó Tuyên thè lưỡi.

      Bạch Đinh Thanh Trúc mặt đều trắng bệt.

      Phó Tuyên người cũng xuất tầng da gà, chỉ có Viện Viện chưa từng thấy xà, biết sợ, tò mò nhìn chằm chằm vào con vật thoạt nhìn rất xinh đẹp đó hỏi Phó Tuyên: "Dì, đó là cái gì a, đẹp, ta cũng muốn."

      Ngô Bạch Khởi nghe thấy, cười ha ha, chẳng mấy chốc lại trừng mắt hung dữ hù dọa nàng: "Đây là rắn, để nó cắn ngụm dì ngươi chắc chắn chết rồi!"

      Viện Viện chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thứ tên là rắn gì đó xem xét lát, đột nhiên ôm lấy cổ Phó Tuyên oa oa khóc lớn: "Dì chạy mau, đừng để nó cắn người..."

      Ngoại sanh nữ khóc làm cho lòng người đau xót, Phó Tuyên tức giận, vừa muốn trách cứ hoàn khố thiếu niên đối diện còn vui sướng khi người gặp họa, liếc mắt thấy đạo thân ảnh quen thuộc từ đằng xa chạy đến. Phó Tuyên buông mi, rất nhanh lại nhìn thẳng Ngô Bạch Khởi, nghiêm mặt hỏi: "Thế Tử chẳng lẽ muốn cho rắn cắn ta?" Nàng sớm nghe Ngô Bạch Khởi có hai con rắn bảo bối, đều là có độc, bất quá các nương trời sinh sợ cái này, có độc cũng sợ hãi.

      Ngô Bạch Khởi dọa nàng sợ, càng thêm đắc ý, nắm bạch xà từ đầu vai lên, cười : " cần, chỉ cần ngươi cho nó leo lên người ngươi lúc, để ta đếm đến mười, hai chúng ta ân oán liền xóa bỏ ."

      Phó Tuyên cười lạnh, "Vậy ta nguyện ý sao?"

      Viện Viện nghe ra ý tứ thương lượng trong lời dì , nhịn được quay sang, muốn nghe xem người xấu trả lời như thế nào, lại thấy Nhị cữu cữu tới, vội vàng hô lớn: "Nhị cữu cữu, Nhị cữu cữu mau tới! muốn cắn dì!"

      Tiểu nha đầu vừa sốt ruột vừa sợ hãi, lời thực nhanh.

      Ngô Bạch Khởi nóng mặt hiểu, nhìn khuôn mặt Phó Tuyên trắng mịn xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng khinh thường, ai muốn cắn nàng?

      Ngay sau đó mới bỗng nhiên nhớ tới Nhị cữu cữu trong miệng tiểu nữ oa là ai, Ngô Bạch Khởi sống lưng phát lạnh, quay người nhìn lại, thấy Phó Thần vẻ mặt lửa giận cách mình chỉ có mấy chục bước, vội co chân chạy.

      Phó Thần sao có thể để cho chạy ? Khi dễ muội muội cũng thôi , thế nhưng còn muốn cắn muội muội ? Hóa ra vẫn còn tâm tư đùa bỡn?

      Càng nghĩ càng giận, mắt thấy Ngô Bạch Khởi chạy nhanh, Phó Thần đuổi nhanh hơn, chỉ sợ ngày đó cứu Nhị công chúa tốc độ cũng chỉ như thế.

      Viện Viện hưng phấn đỏ rực mặt mày, nắm chặt nắm tay cổ vũ cho cữu cữu: "Nhị cữu cữu đuổi mau, đuổi mau!"

      Phó Thần phụ kỳ vọng cao của ngoại sanh nữ, đảo mắt đuổi kịpNgô Bạch Khởi, cước đá tới, Ngô Bạch Khởi lưng quay lên trời ngã gục xuống đất.

      Viện Viện cười ha ha.

      Ngô Bạch Khởi phía sau lưng vô cùng đau đớn, nhưng càng sợ Phó Thần muốn mạng của bảo bối , nhân lúc ngã đất đem bạch xà ném ra ngoài xa xa. Con rắn này là nuôi ở bên người từ , chạy mất cũng biết tự trở về, nếu bị Phó Thần bắt được, chắc chắn bị cước đạp chết.

      Phó Thần nhìn thấy đạo ánh sáng trắng bay ra ngoài , nhưng lúc này rảnh suy nghĩ đó là cái gì, xách xiêm y sau lưng Ngô Bạch Khởi lên như nắm gà con, quay người về bên hồ.

      Ngô Bạch Khởi phát hoảng, biết bơi a!

      "Phó nhị ca tha mạng a, ta biết bơi, ta biết bơi, ngươi đánh ta trận , ác mấy cũng được, ngươi đừng ném ta vào trong hồ a!"

      Phó Thần để ý tới .

      Ngô Bạch Khởi kêu nửa ngày, mắt thấy khoảng cách đến hồ càng ngày càng gần, quay đầu nhìn mấy người xem náo nhiệt bên kia xin giúp đỡ: "Lục nương, Lục nương cứu mạng a, vừa rồi ta là đùa ngươi chơi, cái kia, cái kia có độc, ngươi nhanh khuyên nhủ lệnh huynh , cha ta chỉ có đứa con trai, ta xảy ra chuyện gì còn người thắp hương cho ! Lục nương, ta..."

      còn chưa dứt lời, tiếng “ùm” cắt ngang.

      Phó Thần vỗ vỗ tay, đứng ở bên bờ nhìn Ngô Bạch Khởi vẫy vùng ở trong nước.

      Viện Viện lần đầu tiên nhìn thấy loại náo nhiệt này, hưng phấn vô cùng, Phó Tuyên sợ nàng cảm lạnh, cưỡng ép ôm người trở về Đông viện.

      Về phần Ngô Bạch Khởi, nàng tin tưởng ca ca khiến chết đuối. chết, tội khác chính là xứng đáng, tự làm tự chịu.

      Phó Dung qua vài ngày sau mới nghe việc này.

      Nàng và Từ Tấn có cách nào ra cửa, mấy nhà thân thích ngược lại là có thể tới đây thăm hỏi, nghe Phó Bảo ca ca nhà mình đem Ngô Bạch Khởi từ trong hồ vớt lên 3 lần lại ném xuống 3 lần, vừa buồn cười vừa tức giận, hỏi nàng Phó Thần vì sao tức giận.

      Phó Bảo cười : " hai năm trước bị Nhị ca đánh lần, giờ tự cho là công phu tiến bộ, lại đến khiêu khích thôi."

      Ngô Bạch Khởi khi dễ Phó Tuyên chỉ có Phó Thần mấy người ở đây, Phó Thần cố kỵ thanh danh muội muội, chỉ Ngô Bạch Khởi trêu chọc .

      Phó Dung đối vớiNgô Bạch Khởi vẫn là có phần hiểu biết, dám khi dễ muội muội, ăn lần mệt rồi tuyệt dám khiêu khích huynh trưởng nữa.

      Nhìn muội muội bên kia lòng dỗ Trăn ca nhi, Phó Dung tìm cơ hội lặng lẽ hỏi nàng: "Ngô Bạch Khởi có phải lại khi dễ ngươi hay ?"

      Phó Tuyên cảm thấy việc này có gì thể cho thân tỷ tỷ, liền đem tình hình ngày đó đơn giản lần.

      Phó Dung che trán.

      Ngô Bạch Khởi còn muốn lấy bạch xà hù dọa muội muội đâu, ràng là thông suốt a, đời trước rốt cuộc làm như thế nào mà cưới được muội muội ?

      Có lẽ là ngày nghĩ đêm mong, buổi tối bồi Từ Tấn náo loạn lát, ngủ rồi Phó Dung thế nhưng mơ thấy Ngô Bạch Khởi .

      Nàng mơ thấy Ngô Bạch Khởi là con bạch xà, muội muội lấy thưc ăn cho cá cho , Ngô Bạch Khởi sinh lòng cảm kích, hóa thành tuấn mĩ thiếu niên báo ân...

      Đại khái là giấc mơ quá thú vị, nàng tự giác cười ra tiếng.

      Từ Tấn nằm sấp ngủ, bởi vì thoải mái, ngủ so với bình thường càng sâu, nghe bên cạnh Phó Dung thỉnh thoảng mỉm cười, nhíu mày, "Nùng Nùng?"

      có người để ý .

      Từ Tấn hiểu được, người này nằm mơ, cũng biết nàng đến cùng mơ thấy chuyện gì tốt.

      Nhắm mắt lại, Từ Tấn chuẩn bị tiếp tục ngủ, nghĩ bên người lại truyền đến tiếng cười.

      Từ Tấn triệt để ngủ được, sau khi Phó Dung cười tiếng nữa, lại gần hôn miệng nàng, tay cũng thành .

      Phó Dung đột nhiên tỉnh .

      Từ Tấn ngẩng đầu, buồn bực hỏi nàng: "Có mộng đẹp gì, còn cười ra tiếng ."

      Phó Dung sửng sốt lát, triệt để thanh tỉnh, rốt cuộc nhớ tới mình mơ thấy cái gì.

      "Mơ thấy Bạch nương tử và Hứa Tiên ..." Đều tại Ngô Bạch Khởi, có việc gì lại nuôi bạch xà?

      Từ Tấn càng thêm khó hiểu: "Cái kia có gì buồn cười ?"

      Phó Dung sao có thể cho biết ? Nhịn cười vỗ vỗ bả vai , " giấc mộng mà thôi, vương gia nhanh ngủ ."

      Từ Tấn hừ hừ, lại xoa nàng trận mới buông tha nàng.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương mới cho những người lọ mọ đêm hôm giống ta.



      ☆Chương 196



      Ý thu dần dần dày, Từ Tấn chỗ bị thương triệt để kết vảy, bình thường chạm vào cũng có việc gì, khẩy ra mới có thể cảm thấy đau.

      Điều này cũng có nghĩa là có thể hành động tự nhiên.

      Từ Tấn vui vẻ dọn về Phù Cừ viện, bởi vì còn thể tắm bồn, ban đêm để Phó Dung giúp chà lưng.

      Lau phía trước cho , Phó Dung như trước thẹn thùng, đến đằng sau, thấy cái mông ngàn vàng của Túc vương gia có kết vảy, Phó Dung nhất thời nhịn cười, nhịn đến lúc chà lau cánh tay đều run rẩy. Từ Tấn phải là ngốc tử, đương nhiên biết trong lòng thê tử nghĩ cái gì, bất quá hơn nửa tháng nay đều là Phó Dung giúp bôi thuốc, da mặt sớm luyện được, chà lau xong, ôm lấy Phó Dung ném lên giường, hung tợn đè lên : "Cười thêm cái cho ta nhìn xem?"

      Vừa vừa cởi quần áo nàng.

      Hai vợ chồng hơn tháng có thân thiết. Kỳ mấy ngày hôm trước Từ Tấn có thể hoạt động phạm vi lớn, khéo bắt kịp nguyệt Phó Dung đến, lại phải trì hoãn mấy ngày. Lúc này rốt cuộc có thể đỡ thèm , Phó Dung trong lòng cũng ngứa ngáy, đợi Từ Tấn đem y phục của hai người đều ném ra ngoài, bừa bãi nhấm nháp nàng Phó Dung cũng thuận theo tâm ý ôm lấy .

      Từ Tấn thân thể khỏe mạnh, bắp thịt rắn chắc căng cứng, chạm vào còn rất thoải mái.

      Hoa mắt thần mê tay đụng phải kết vảy người .

      Xúc cảm có chút kỳ quái, nhưng cũng có loại thú vị khác, Phó Dung nhịn được ở nơi đó lưu luyến mãi.

      Từ Tấn nhận ra, nhíu mày nhịn lát, chậm rãi phát nàng sờ mãi chưa xong, khỏi đem hai tay nàng đè sang hai bên.

      Tay thể động, vẫn còn chân, Phó Dung tự giác nâng chân lên, mũi chân khe khẽ huých kết vảy của , chút cũng biết nam nhân phản cảm với cái này, còn nhắm mắt quan tâm hỏi: "Vương gia đau sao?"

      Từ Tấn đau, tức giận, nhưng nguyện ý cho nàng biết trong lòng được tự nhiên, phen đem người lật lại, từ phía sau đến.

      Lần này Phó Dung vô luận làm thế nào cũng đụng được , chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận.

      Gây sức ép tới nửa đêm, hai người mới ôm nhau ngã xuống giường.

      Từ Tấn ôm nàng bình phục, tay kìm lòng được vuốt ve sống lưng nàng.

      Phó Dung cũng sờ , tay lại chạy tới chỗ bị thương.

      Từ Tấn thân thể cứng đờ. Nàng trước kia cũng có thích nơi đó, nhiều nhất đụng chạm eo .

      đem tay nàng kéo lên, cho nàng sờ cánh tay .

      Phó Dung ở lồng ngực cọ cọ, lại sờ cái vảy kết kia.

      Từ Tấn rốt cuộc nhịn được, cúi đầu hỏi nàng: "Có cái gì tốt mà sờ ?"

      Phó Dung sửng sốt lát mới hiểu được ý trong lời , bản thân cũng ngoài ý muốn thấy mới lạ mà cười: "Ta cũng biết, chính là chơi vui."

      Từ Tấn đem tay nàng túm trở về, đè trong lồng ngực : "Đừng đụng vào, ngứa." Quả ngứa.

      Phó Dung ngoan ngoãn "Ồ" tiếng.

      Nhưng buổi tối ở chung kế tiếp, Phó Dung vẫn luôn nhịn được chạm vào chỗ đó. Từ Tấn muốn vì loại chuyện này nhiều lần so đo cùng nàng, luôn làm cho nàng xoay lưng về mình, gây sức ép tới lúc nàng ngủ mới thôi. Ngày hôm sau dậy sớm mặc xiêm y vào, hạn chế hết mức cơ hội cho nàng chạm vào.

      Dưỡng dưỡng, kết vảy bắt đầu rơi xuống.

      Từ Tấn thầm cao hứng, nhân lúc cung phòng, thử đem kết vảy sắp bong ra bóc , có khi còn chưa hoàn toàn bong ra, lúc đó có chút đau, nhưng chỉ cần bóc vào thịt, Từ Tấn đều nhẫn tâm làm được.

      Cái này lúc Phó Dung xoa thuốc mỡ xóa sẹo cho , phát có chỗ chảy máu, nhíu nhíu mày, giọng quở hắn: "Vương gia đừng tự mình cậy, để lại sẹo làm thế nào đây? Cái vết trán ta chính là lúc bị thuỷ đậu cẩn thận cạy mới lưu lại, đời này thể lành được."

      Từ Tấn dám quay đầu lại nhìn nàng.

      Khi đó Phó Dung ở trong mắt , chỉ là nữ nhân duy nhất có thể chạm vào, nếu cưới nàng giúp giải quyết ít vấn đề khó khăn, cũng chẳng thế nào thích nàng, cho nên để ý nàng muốn gì, vụng trộm đem vảy thủy đậu cạy , về sau thích thú xem nàng bộ dáng ảo não yếu ớt. Nếu như đời trước hai người cứ tốt như vậy, biết nàng để ý cái vết trán như vậy, chắc chắn làm loại chuyện đó .

      May mắn nàng hoài nghi.

      rên tiếng, Phó Dung còn cho là lơ đễnh đâu, bĩu bĩu môi, vừa xoa thuốc mỡ vừa hỏi: "Vương gia đến cùng có nghe ta hay a?"

      Từ Tấn ho khụ khụ, rầu rĩ : " có ai nhìn thấy, lưu sẹo lại sao." mới mông có vết sẹo mà chuyện bé xé ra to.

      Phó Dung đâm chọc chút: "Ta có thể nhìn thấy a, ta thích vương gia toàn thân đều lành lặn, có sẹo quá xấu." xong thấy Trăn ca nhi lại muốn đưa tay sờ kết vảy to bằng quả vải ràng nằm ở phía bên phải cái mông quý báu của phụ thân , Phó Dung vội vàng kéo tay ra, nghiêm túc cảnh cáo : "Trăn ca nhi cho phép khều, phụ thân đau."

      Trăn ca nhi "A" tiếng, cái đầu nằm sấp ở ngang hông phụ thân, mắt to vẫn nhìn chằm chằm vào mảng mông phụ thân chưa từ bỏ ý định, hiểu vì sao mẫu thân thích sờ sờ lại chỗ đó mà chịu cho sờ.

      Hai mẹ con đều nhìn chằm chằm vào phía dưới , Từ Tấn da mặt dù dày cũng có chút chịu nổi, quay đầu kêu nhi tử: "Trăn ca nhi lại đây, nương ngươi bôi thuốc cho ta, ngươi đừng quấy rối."

      Trăn ca nhi thích nhất nhìn mẫu thân làm việc, nghe được thanh phụ thân, như trước nằm sấp ở ngang hông phụ thân, tay nhàng ấn vào phía chỗ phụ thân bị thương chút, chọc mẫu thân tức giận là đủ rồi, về phần phụ thân , coi như nghe thấy .

      Nhi tử lớn chút dám làm trái lời vương gia phụ thân , Phó Dung tay dính thuốc mỡ, làm bộ muốn lau lên mặt .

      Trăn ca nhi quen cho mẫu thân bôi phấn lên mặt, còn cho rằng đây cũng là phấn đâu, toét miệng ngoan ngoãn chờ.

      Tiểu cù lần.

      Phó Dung cúi đầu hôn nhi tử cái, tiếp tục bôi thuốc cho Từ Tấn.

      Trăn ca nhi nhìn cái hộp mẫu thân để ở bên, đưa tay muốn chạm vào, còn chưa đụng tới, chân bị người nắm lấy, cứng rắn là đem kéo lên đầu giường.

      "Ta gọi ngươi, ngươi nghe thấy?" Từ Tấn đem nhi tử kẹp ở phía dưới nách, dù duỗi tay duỗi chân cũng vô dụng. Trăn ca nhi thích cùng phụ thân chơi đùa, khanh khách cười ngừng, đợi phụ thân mệt mỏi nhắm mắt rồi, cố sức từ dưới cánh tay phải phụ thân trốn ra, quay người hướng mẫu thân bên kia bò tới. Từ Tấn đương nhiên là giả bộ ngủ, cố ý để Trăn ca nhi leo được nửa, sau đó lại bắt trở về.

      Hai cha con chơi biết chán.

      Phó Dung bôi thuốc xong thay Từ Tấn mặc quần, nhìn bọn họ nháo, đột nhiên cảm thấy Từ Tấn ở nhà cũng rất tốt, bình thường nào có ở bồi nhi tử chơi như vậy? Thu xếp đồ đạc xong, Phó Dung cùng Từ Tấn chia ra ngồi đầu giường, cuối giường, dỗ Trăn ca nhi bò bò lại.

      Đợi thiên kim chi mông của Từ Tấn triệt để khôi phục nhẵn mịn như trước, thậm chí càng bóng loáng là cuối thu .

      Mỗi năm cuối thu và đầu xuân đều là thời điểm lão nhân dễ dàng xảy ra chuyện nhất.

      Trong cung Chiêu Ninh, Lý bắt đầu hầu hạ Thục phi từ lúc vẫn là thiếu nữ khuê các đến nay được 30 năm cũng sắp chịu nổi nữa. Từ khi nháo ra tình cúc hoa có bùn xạ hương, thân thể nàng liền suy sụp dần, quanh năm suốt tháng thuốc ngừng. Năm nay vào thu, sau cơn phong hàn liền triệt để ngã xuống.

      Sầm công công khom lưng như con mèo vào trong phòng, hướng Thục phi ngây ra trước chậu cúc hoa : "Nương nương, Lý nàng... Nàng muốn mời nương nương qua, với ngài mấy câu cuối cùng."

      Thục phi tiếp tục ngồi lát, mới gật gật đầu.

      Sầm công công tự mình hầu hạ nàng phủ áo choàng lên, dời bước viện của Lý .

      PS: Sao ko ai quan tâm ta thế, chẳng có ai thèm comment, đọc xong rồi chuồn đâu hết cả. Tại sao tại sao tại sao????

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tại đợi chương mới của chứ sao. Thanks nhiều nhé
      heavydizzy thích bài này.

    4. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      chờ mãi mới đọc đc chương mới của bạn,thanks bạn nha,nhìn gia đình vui vẻ của Phó Dung thấy đáng quá,mà sao cái tên BNK đáng ghét thể nhỉ,bảo sao mà ko làm cho ng ta ghét,để xem sao này hén làm sao qua đc cửa ải Phó Thần
      heavydizzy thích bài này.

    5. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      năng suất quá. cảm ơn b nha
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :