Chương 71.2: Lầm vào bẫy rập “Nơi đó rất nguy hiểm, hơn nữa còn cóđộc phấn, nên tới gần.” “Buông ta ra!” Thiên Chỉ Diên hét to vùng vẫy. “ cứng đầu.” Hoa thiếu cười : “Dắt theo hài tử quả nhiên dễ chút nào.” “Ngươi buông ta ra!” Thiên Chỉ Diên nắm lấy tay Hoa thiếu, cúi đầu xuống cắn mạnh phát. “Còn dám cắn người.” nhăn mày, điểm ngay huyệt đạo của nàng. Thiên Chỉ Diên lập tức đứng yên, nhúc nhích được gì. “Ngươi buông ta ra!” “Nếu ngươi thông minh thìđi theo ta chuyến .” Hoa thiếu xong liền ôm Thiên Chỉ Diên bước nhanh. “Rốt cuộc ngươi muốn gì?” “Ngươi nghĩ sao? Ta với ngươi oán thù, vậy làm gì ngươi nào?” Hoa thiếu cười . “Vì sao ngươi bắt ta?” “Ta được người khác nhờ vả mà thôi. Đám người kia quá bất tài, hài tử cũng bắt được, cách nào khác làđể ta tự mình xuất thủ. Bất quá cũng trách được bọn chúng, ngươi thông minh, giảo hoạt thế này.” Hoa thiếu cười gian: “Rơi vào tay ta, chắc chắn ngươi thoát nổi.” “Bọn chúng? Là người Quỷ Kiếm Môn?” “Chính xác. Ta càng lúc càng thích ngươi.” vẫn giữ giọng cười đáng ghét thế. “Ngươi và bọn chúng sớm biết nhau? Vậy ngươi đến thi đấu là có mục đích!” “Chà, biết quá nhiều dễ bị người khác giết người diệt khẩu đấy.” Hoa thiếu duỗi ngón tay chặn miệng Chỉ Diên, ý bảo nàng nên thêm. “Nghe lời , đem ngươi giao cho bọn chúng là xong chuyện của ta rồi, ngoan ngoãn mà phối hợp.” bỗng dưng trịnh trọng lại: “Chúng ta .” Hoa thiếu dẫn Thiên Chỉ Diên rời khỏi hội trường võ lâm càng lúc càng xa. Cả nơi đây đều bị khói bụi mù mịt nhấn chìm. Hình ảnh Diệp Thần Hiên ngã xuống với máu tươi ướt đẫm trong tiếng nổđìđùng thể nào vơi trong đầu của Thiên Chỉ Diên. Mi mắt dần dần nặng trĩu, Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất khổ sở, trước nay chưa từng trải qua cảm giác như thế, giống như là mất người nào đó rất là quan trọng vậy. Có hay Thiên Chỉ Diên cũng biết nữa. Nàng nhớ dáng vẻ thúc thúc xắn tay áo làm cơm cho nàng trong nhà bếp, nàng nhớ bàn tay rót rượu cho nàng thưởng thức nóc nhà, nàng nhớ bước chân lặng lẽ của thúc thúc thầm theo dõi nàng cầu, nàng nhớ thúc thúc kiên cường như thế nào để bảo vệ“nàng” võđài. Hốc mắt bị lệ lấp đầy nhạt nhòa. Đợi nàng hé mở hai mắt lần nữa, nàng bịđưa đến chỗ sau núi nhà Diệp gia. Hoa thiếu ôm nàng xông thẳng vào mật đạo đắn đo. vào trong hồi lâu, vòng vèo mấy khúc tiến vào mật thất, vài kẻđứng đó dường nhưđã chờ lâu lắm rồi. Thiên Chỉ Diên nhận ra được y phục của bọn chúng, đó là y phục của Quỷ Kiếm Môn. Giữa đám người mặc áo xám, có người với y phục khác biệt hẳn. Thiên Chỉ Diên nhìn chằm chằm mới phát ra, chính là thủ lĩnh xuất đêm hôm đó. Hoa thiếu đặt Thiên Chỉ Diên xuống mặt đất rồi bảo: “Bắt được người rồi, đừng để lại sơ sót gì, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, còn lại liên quan đến ta.” ta xong liền xoay người rời khỏi. Đợi hoa thiếu rồi, Thiên Chỉ Diên mới bắt đầu quan sát chỗ này phen. Nàng bị bắt tới đây lần rồi. Xem ra bọn chúng cóâm mưu từ sớm. Quỷ Kiếm Môn bày mưu tính kế chuyện này vì lí do gì? Muốn đoạt chức minh chủ võ lâm? Vậy khi ra thi đấu nên để chưởng môn chứ phải là trưởng lão chứ nhỉ? Nếu phải còn nguyên nhân gìđây? Hay là khởi xướng huyền mạc là Quỷ Kiếm Môn? “Giải huyệt cho nha đầu đóđi, giữ nó khư khư cũng mệt lắm.” Chưởng môn của Quỷ Kiếm Môn ra lệnh. “Nhưng nó chạy. . .” người trong đó . “Phế vật, nhiều người như thế mà trông được đứa trẻà? Tình huống này cho dù nha đầu có dùng khinh công chăng nữa cũng trốn thoát . Đừng phí lời thêm, thời gian còn nhiều, mau !” “Vâng, chưởng môn!” Huyệt đạo được giải khai, toàn người Thiên Chỉ Diên nhàng hẳn. Nàng theo chân bọn chúng sâu vào trong mât đạo, càng càng thấy sâu, càng vào trong càng thấy lạnh lẽo. Con đường này dẫn đến đâu? Vì sao bọn chúng lại muốn bắt mình? Thiên Chỉ Diên quyết định án binh bất động trước, cứ theo bọn chúng tìm hiểu, có thể giải đáp được nhiều câu hỏi. Lâu sau, từ trong mật đạo đó tiến vào mật thất, vào trong rồi, cánh cửa tựđộng đóng lại. Thiên Chỉ Diên nhìn thấy bức tường bên trong mật thất có vẽ bức hình, đó chính là biểu tượng hình con chim sau cổ của đệ tử Quỷ Kiếm Môn. liên quan đến huyền mạc ư? Huyền mạc là do người của Quỷ Kiếm Môn hạđộc cơ thể của Ân Mộc Tâm? Thiên Chỉ Diên hít hơi sâu, chuyện liên quan đến thân thế của nàng, đến mẫu thân của nàng, liên quan đến nỗi khổ sợ mà nàng chịu đựng, hôm nay có thể biết được đáp án ? Đột nhiên, tất cảđệ tử Quỷ Kiếm Môn đều quỳ xuống trước hình vẽ hình còn chim đó. Bọn chúng giơ hai tay lên cao, sau đó nắm hai tay lại rồi áp chặt vào ngực, trong miệng lẩm nhẩm câu từ gìđó. Sau khi đọc xong, bọn chúng dập đầu ba lần, trông hết sức chân thành. Thiên Chỉ Diên chấn kinh khi nhìn bọn chúng tế bái huyền mạc. Chẳng lẽđây chính là sùng bái mà lão đầu từng nhắc tới? Nhưng lão đầu có nhắc tới huyền mạc ràng là ở MịẢnh Quỷ Thành ở Tây Vực mà nhỉ? Vì sao người Quỷ Kiếm Môn cũng sùng bái huyền mạc? Chẳng lẽ người Quỷ Kiếm Môn chính là người MịẢnh Quỷ Thành? Nghĩa là MịẢnh Quỷ Thành căn bản tồn tại, tất cảđều do Quỷ Kiếm Môn ngụy tạo ra? Lúc này, chưởng môn Quỷ Kiếm Môn bước về chậu than trước hình vẽ con chim đó, bỏ thêm chút ít vật lạ vào. Trong nháy mắt, chậu than tỏa ra ánh sáng màu lam trông vô cùng quỷ dị, chiếu vào bức hình vẽ tường càng đậm thêm vẻ tà khí. Ít chốc sau, ngọn lửa màu lam từ từ tắt ngóm, những người này kết thúc tế bái, đứng lên. Chưởng môn Quỷ Kiếm Môn liếc Thiên Chỉ Diên rồi : “Đưa tiểu nha đầu này theo, chúng ta nhanh chóng giải quyết.” “Vâng.” câu ra lệnh này khiến cả mấy người bao quanh nàng, giám sát nàng chặt. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng chạy trốn, ít nhất là bây giờ. Chân tướng có thể sẽđược tiết lộ ngay lúc này, đây chính là cơ hội để nàng tìm hiểu. Lúc này, chưởng môn Quỷ Kiếm Môn đứng trước bức tường, làm nổ tường bằng ít hỏa dược. Bức tường ầm ầm bể nát vỡ vụn, để lại lỗ lớn. ta dẫn đầu đoàn người, kéo tất cảđi xuyên qua đó, Thiên Chỉ Diên cũng yên lặng bước theo. vào trong, khác với gian ẩm thấp vừa rồi, mật đạo bên này thẳng lối ngay tắp nhưđã tồn tại lâu, giống bên kia vội vàng đào thành. Nương theo mật đạo hồi lâu, họ lại tiến vào trong mật thất nữa, nội thất bên trong cực kỳ tinh xảo. Vách tường bốn phía đều được phủ bởi những bức tranh lạ lẫm, giống như là câu chuyện lịch sử của gia tộc vậy. Hai bên tường còn được vẽ rất nhiều bức tranh khác nữa, đa số là tranh chân dung, bức tranh cuối cùng là chân dung của người. Thiên Chỉ Diên nhận ra đó chính là Diệp Vấn thiên. Chỗ này chẳng lẽ là mật thất của Diệp gia? Cho nên những bức chân dung ởđây chính là những người từng làm chủ Diệp gia? Nếu nhưđây là mật thất của Diệp gia, vậy chưởng môn Quỷ Kiếm Môn lại cho đập tường để lẻn vào, hình như hợp lý lắm. Lẻn vào mật thất của Diệp gia, bọn chúng rốt cuộc muốn tìm cái gì? Nghênh ngang đào tường như vậy, chẳng lẽ sợ người của Diệp gia cảnh giác hay sao? Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới vụ nổ ngay đài tỷ võ, cả hội truòng đều ngập tràn khói độc, tất cả võ lâm nhân sĩ cũng trúng độc khói, Diệp Thần Hiên chắc sớm bỏ mạng tại đó rồi, Diệp gia gặp đại loạn thế này chắc cũng có thời gian xem xét tới. Quỷ Kiếm Môn tận dụng cơ hội này, tất cả những gì bọn chúng làm đều làđể ngụy trang, mục đích là giữ chân Diệp Thần Hiên, tạo ra hỗn loạn để lẻn vào mật thất nhà Diệp gia tìm kiếm thứ gìđó! Nếu như nhờ Thiên Chỉ Diên nhìn thấu người của Quỷ Kiếm Môn sử dụng súc cốt thuật, Hư Tâm phải bỏ mạng đài tỷ võ, đệ tử khác ở nhóm trung cấp cũng tong. Lúc đó hai môn phái bị mất đệ tử nhất định tìm Diệp gia gây chuyện. Như vậy thìâm mưu đại loạn giang hồ của bọn chúng thành công! Lí do bọn chúng bắt nàng ngoại trừ nàng phá hỏng kế hoạch, còn muốn dùng nàng làm con tin đắt giá trong tay, để Thẩm Vân Tương và Diệp Thần Hiên phải kiêng dè, dám hành động lỗ mãng! đúng là như vậy sao? Bọn chúng sùng bái con chim đó, vậy khi huyền mạc phát tác cơ thể nàng, trán cũng xuất hình con chim đó, suy ra điều này có liên quan đến huyền mạc bên trong nàng ư? Thế nhưng sao bọn chúng biết thân phận của nàng? Bất luận là vì cái gì, tóm lại theo như tình huống bây giờ bọn chúng sắp đạt được mục đích rồi. Nếu tìm được thứ gìđó, bọn chúng bỏ trốn mất dạng. Làm thế nào đây? Trong lúc Thiên Chỉ Diên còn sững sờ, chưởng môn của Quỷ Kiếm Môn tiến tới trước mặt nàng. nắm cổáo nàng rồi dùng sức nâng lên cao, ném ra xa. “, cầm chiếc hộp đó lại đây.” ta đứng sau lưng Chỉ Diên mà kề kiếm sát lưng nàng. Thiên Chỉ Diên thuận theo hướng chỉ ngẩng đầu lên nhìn, thấy chiếc tủ nhỏđược đặt cái bàn để ngay giữa, cánh tủ bị mở rộng ra, để lộ chiếc hộp đặt bên trong.
Chương 71.3: Thiên Chỉ Diên đứng dậy, thong thảđi về trước. Cùng lúc đó, bọn Quỷ Kiếm Môn liền từ từ lui ra sau, trong tư thế cảnh giác cao độ. Nàng kĩ lưỡng quan sát chiếc hộp phen, lấy kinh nghiệm nhiều năm lẻn vào mật thất phán đoán, bao quanh chiếc hộp xác là có cơ quan, nhưng hình như cơ quan đãđược động tới, vậy chỗ kích động cơ quan lại bị kẹt! Chuyện là như thế nào? Cơ quan này chắc chắn phải do người của Quỷ Kiếm Môn động tới, hơn nữa cách thức lại chuẩn xác, thấu hiểu như là người thiết kế ra vậy. Điều này hợp lý chút nào, vô cùng kỳ quặc nữa. Thiên Chỉ Diên còn chưa hiểu mô tên thế nào phía sau lại truyền tới tiếng la lớn của tên chưởng môn. “Lộn xộn gìđó, nhanh lên chút, nếu ta cho ngươi đầu rơi xuống đất ngay lập tức!” Thiên Chỉ Diên quay lưng , khinh thường nhếch môi. Mặc dù cơ quan này bị kẹt cứng nhưng có dấu hiệu bị phá hoại, vì vậy chỉ cần sửa lại chỗ bị kẹt chút, cơ quan hoạt động trơn tru trở lại. Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Chỉ Diên thầm tính toán, để chỉnh cơ quan này trở về nguyên trạng nàng có thể biết, nhưng muốn phá hoại hoặc là khởi động cơ quan, nàng là cao thủ. Kiếp trước nàng làm nhiều nhiệm vụám sát, thể biết đến việc này, thời đại, cho dù có là hàng nghìn tia laser hay mưa tên chăng nữa cũng chỉ tốn sức lực bằng bữa sáng của nàng thôi. Thiên Chỉ Diên vươn tay nhấc chiếc hộp lên. Như trong dự liệu của nàng, nó tiếp xúc với chỗ khởi động. Bọn người của Quỷ Kiếm Môn thấy như thế khỏi sững sờ, nhưng bọn chúng vẫn cẩn thận dám lại gần. “Nhanh lên, mang chiếc hộp đó tới đây!” Tên trưởng lão thúc giục. Thiên Chỉ Diên cầm lấy hộp, cảm giác trong tay rất , có sức nặng gì cả. Nàng suy nghĩ trong hộp có thể là gìđây mà có thể khiến Quỷ Kiếm Môn bỏ sức tìm kiếm? “Chậm chạp quá! Ngươi cho là có người có thể cứu được ngươi à?” Sau khi thốt câu chế giễu, tên chưởng môn đoạt lấy chiếc hộp trong tay nàng, gạt phắt nàng ra. mở chiếc hộp, đôi mắt ngời sáng, nụ cười hí hửng mở rộng tận hai má.. “Tìm được rồi, Long Tàn quyển, Long Tàn quyển của Diệp gia, ta rốt cuộc tìm được rồi!” Tên chưởng môn lấy ra tấm da cừu gìđó, vui mừng hò reo. Long Tàn quyển?! Thiên Chỉ Diên nhớ lại Thiên Chỉ Ngọc từng nhắc qua có rất nhiều người tìm vật này, cụ thể là gì nàng ta cũng , ai tìm cũng chẳng biết. Vật mà người của Qủy Kiếm Môn hao tổn công sức tìm kiếm thế này chính là Long Tàn quyển?! Thứ này là gì? Tác dụng ra sao nhỉ? Thiên Chỉ Diên quan sát tờ giấy cuộn tay chưởng môn Quỷ Kiếm Môn, đó có vài bức vẽ và ký hiệu, ngay cạnh giấy còn có dấu hiệu bị xé rách, có nghĩa làđây phải là bản hoàn chỉnh, còn có rất nhiều quyển khác chấp nối vào. Chưởng môn Quỷ Kiếm Môn thở phào nhõm, đặt Long Tàn quyển lại vào hộp, song hình như phát cái gìđó đúng! “A. . .” Bỗng bàn tay đau rát, cúi đầu nhìn xuống thấy tay bắt đầu đỏ lên, lan nhanh chóng mặt. đau đến nỗi đánh rơi hộp xuống, Long Tàn quyển cũng bị rơi ra. Đúng lúc này, Long Tàn quyển có thay đổi, toàn bộ ký hiệy mờ dần , chỉ còn sót lại hàng chữ to tờ giấy đó: chúc ngươi may mắn — Thẩm Vân Tương. “Bị lừa rồi, bị lừa rồi!” Tên chưởng môn ôm hai hai bàn tay, đôi mắt trợn lên muốn nứt nhìn tờ giấy vụn đất, gân xanh nổi lằn trán chứng tỏ giờ rất tức giận. “Thẩm! Vân! Tương!” nghiến răng: “Đáng lẽ ta phải biết, khi người của ta cài vào trận đấn bị phát nhưng kế hoạch vẫn tiến hành thuận lợn như vậy, ra chính là ta tự chui đầu vào rọ!” “Chưởng môn, bây giờ làm thế nào đây? Bọn chúng đãđoán được mưu của chúng ta, nếu bị bắt được bọn chúng sẽđối phó sao? Chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi!” “Chưởng môn, chúng ta mau rút lui !” “Câm miệng!” chưởng môn Quỷ Kiếm Môn hét to tiếng, quay người qua, hung tợn trừng mắt nhìn Thiên Chỉ Diên, bảo: “Đồđệ của còn trong tay chúng ta. Có con tin này, chúng ta còn sợ gì nữa?” Câu trả lời vừa vang lên, tất cảánh mắt đều dồn về phía Thiên Chỉ Diên. “Tuy liệu như thần, nhưng cũng ngờ tới rằng đồđệ của rốt cuối cùng cũng nằm trong tay chúng ta đó sao?” “Chưởng môn, vì nha đầu này mà bỏ qua cho chúng ta?” “Ngươi mùà? Diệp Thần Hiên dám xuống tay, chẳng lẽ Thẩm Vân Tương, thân là sư phụ lại để mặc hay sao?” Tên chưởng môn giận dữ nhìn Thiên Chỉ Diên: “Sư phụ của ngươi dám đặt cái bẫy này dụ bọn ta, phế mất đôi tay của ta. Ngươi bảo ta nên đối xử sao mới thích hợp với ngươi?” Thiên Chỉ Diên chằm chằm đối diện với , cắn chặt môi, thốt lời nào. “Chưởng môn, chúng ta còn phải giữ con nha đầu này làm con tin, người đừng ra tay quá nặng.” “Câm miệng! Chuyện của ta sao đến lượt các ngươi chen miệng vào? Thẩm Vân Tương gây thương tích người của ta, đương nhiên đồđệ của phải thay trả giá!” Tên chưởng môn nhích từng bước tới gần Thiên Chỉ Diên, : “Ngươi yên tâm, ta giết chết ngươi, ngươi phải đưa chúng ta thoát khỏi đây.” Thiên Chỉ Diên bất động, nàng nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Vì sao nàng lại để mình trở thành con tin của kẻ thù? Trước đó còn trở thành kẻ cản trở bị Quỷ Kiếm Môn lợi dụng để uy hiếp Diệp thúc thúc? Vì sao nàng lại trở thành nhược điểm của người khác? Vì sao tất cả bọn chúng đều dùng nàng làm công cụđể uy hiếp? Nàng còn khiến người khác lo lắng cho mình nữa? Vì sao? Vì sao? Cho tới bây giờ nàng vẫn phải là kẻ yếu đuối, nàng cũng muốn trở thành gánh nặng cho những người nàng quan tâm! Tuy nàng là Thiên Chỉ Diên nhưng nàng cũng còn là Cố Băng mạnh mẽ! Nàng nếm đủ rồi! Nàng nếm đủ cảm giác bị uy hiếp rồi, cũng thấu hiểu đủ cảm giác liên lụy người khác! Nàng vốn phải người yếu đuối, nhưng lại có những kẻ khinh người quáđáng. Hôm nay nàng cho bọn chúng biết nếu dùng nàng để uy hiếp, bọn chúng trả giá bằng sinh mạng! Thiên Chỉ Diên nắm chặt tay, ánh mắt bắt đầu lạnh lùng hơn trừng trừng nhìn tên chưởng môn kia, sát khí tỏa ra vùn vụt. Còn chuyện gì nàng có thể thành thạo hơn là giết người đây? Giây phút này, nàng phóng thích bản thân bị che giấu bấy lâu: giết chóc và tàn nhẫn. Thiên Chỉ Diên mở chiếc túi ra, giọng lạnh lẽo như băng còn ôn hòa như mọi khi, ra lệnh: “Bánh Trôi, hôm nay chúng ta thử thi xem ai giết được nhiều người hơn nhé.” “Chít. . .” tiếng thú rống rung trời truyền từ mật thất của nhà Diệp gia ở phía sau núi, chấn động cả vùng. Nghe tiếng thú rống này, Thẩm Vân Tương và Diệp Thần Hiên nhìn nhau cái, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhắm hướng đến mật thất, Doãn Thanh Họa theo phía sau cũng nhấc bước. vài vòng ánh sáng bớt dần, họ mới thắp cây đèn dầu. Vừa mới vào mật thất lâu nghe nổ lớn, cửa mật đạo bị tảng đá rơi xuống chặn đứng lại. “Sao lại như vậy? Ta nhớ làđã tắt hết cơ quan bên trong mật thất rồi mà.” Diệp Thần Hiên nhíu mày . “Có người khởi động cơ quan.” Thẩm Vân Tương . “Tiểu chỉ diên ở bên trong sao? Bọn chúng đưa nha đầu này vào cùng? Nếu nha đầu này có mặt ởđây rất nguy hiểm đấy.” Doãn Thanh Họa lên tiếng. biết, nếu làở bên trong. . .” Diệp Thần Hiên đến đây liền im bặt. “Cơ quan khởi động, chứng tỏđám Quỷ Kiếm Môn phát Long Tàn quyển là giả. Nếu tiểu chỉ diên ở bên trong, chỉ sợ bọn chúng giận cá chém thớt lên nha đầu đó, lành ít dữ nhiều. . .” Doãn Thanh Họa phân tích. “ đâu. Diên nhi nhất định gặp chuyện gì.” Thẩm Vân Tương nhíu chặt lông mày, bước chân cũng nhanh thêm. Bằng tốc độ có thể nhất, ba người nhanh chóng tiến vào mật đạo dài, xuyên qua ngọn núi, càng lâu bên trong càng cảm thấy bất an. “Diệp huynh, sau núi có nuôi con gì ?” Thẩm Vân Tương hỏi. “ có, Diệp gia chúng ta nuôi bất kì con vật gì cả.” Diệp Thần Hiên đáp. “Nhưng ta vừa mới ràng nghe tiếng thú rống lên. Dã thú nào có uy lực như vậy? Kế này của chúng ta có ít thay đổi.” Doãn Thanh Họa nhíu mày suy nghĩ. “Chúng ta phải nhanh hơn nữa.” Bước chân của ba người càng nhanh hơn nữa, cuối cùng đãđến nơi. Lúc này cửa bịđóng chặt. Ba người nhìn nhau gật đầu, đứng trước cửa vận nội công, chuẩn bị phá cửa xông vào. “Ngươi là ma quỷ, nhất định xuống đất ngục!” Bỗng đâu từ trong mật thất vọng ra tiếng hét to, họ vô cùng ngạc nhiên. “Đó là giọng của chưởng môn Quỷ Kiếm Môn.” Diệp Thần Hiên nhận định đầu tiên.
Chương 71.4: Lầm vào bẫy rập “Xảy ra chuyện gì thế?” Doãn Thanh Họa hỏi. “Chúng ta phải nhanh phá cửa này mới được!” Thẩm Vân Tương bảo. “Ngươi phải là rất hung dữ à? Đường đường là chưởng môn thế mà có lấy bản lĩnh mở cửa ra sao?” Thanh đao của Thiên Chỉ Diên bị nhuộm đầy máu, cả y phục cũng vậy, Động tác của nàng thong thả mà ưu nhã, nét mặt gian tà mị hoặc khiến người khác nhìn mà khỏi sinh lòng sợ hãi. “Ngươi. . . Ta biết, chuyện của Mộc Tâm liên quan đến ta. . .” Tên chưởng môn thều thào bào chữa. “Vậy như thế nào? Ta còn chưa chơi đủ, lâu rồi ta chưa biến ai thành dáng vẻ thế này.” Thiên Chỉ Diên cong môi cười tiếng, nụ cườ xinh đẹp mà trí mạng. “A. . .” thống khổ hét lớn, đau đến nỗi còn sức lực chi nữa. “Ầm” tiếng vang dội, cửa mật thất bị phá ra. Thẩm Vân Tương, Diệp Thần Hiên và Doãn Thanh Họa trông thấy cảnh tượng kinh hoàng — Thiên Chỉ Diên với khuôn mặt lần toàn thân đều thấm đầy máu tươi, nàng cầm thanh đao kề sát người chưởng môn Quỷ Kiếm Môn, nàng còn ngồi người , cúi đầu trừng trừng nhìn. Bánh Trôi dẫm đầu của tên chưởng môn kia, bộ lông trắng như tuyết cũng đỏ thẫm. mặt đất là đống hỗn độn: tên gãy, ám khí, cơ quan và bảy, tám thi thể nằm la liệt. “Diên nhi!” Thẩm Vân Tương lớn tiếng gọi, nhanh tới gần ôm Thiên Chỉ Diên lại. Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu lên, nàng ngờ Thẩm Vân Tương lại xuất ngay lúc này. Ngay tức khắc, từ Cố Băng, nàng trở lại là Thiên Chỉ Diên, gạt bỏ hình bóng Cố Băng, giờ nàng chỉ là Thiên Chỉ Diên. “Diên nhi, ngươi có sao ?” Diệp Thần Hiên lập tức tới trước mặt Thiên Chỉ Diên, nâng khuôn mặt dính đầy máu của nàng. Tận mắt chứng kiến Diệp Thần Hiên vô , lòng Thiên Chỉ Diên bẫng như được nấc tảng đá lên. Diệp thúc thúc còn sống. Doãn Thanh Họa chấn kinh khi trông thấy cảnh tượng bên trong mật thất, nàng ta tới bên cạnh chưởng môn Quỷ Kiếm Môn. “Giết. . . Giết ta. . . Mau, Giết. . . Ta. . . . . .” thều thào những từ ngữ nghĩa. Đến giờ ba người mới nhất loạt nhìn về phía . “Á. . .” Doãn Thanh Họa sợ đến hét to lên. Toàn thân của tên chưởng môn còn lành lặn chỗ nào hết, vì thế thể nào nhìn ra hình người được nữa. Thấy , nữ tử giang hồ như Doãn Thanh Họa cũng bị dọa phen. Diệp Thần Hiên dần chuyển ánh mắt từ chưởng môn của Qủy Kiếm Môn sang xung quanh. Chỉ toàn là tàn nhẫn, máu tanh giống như vưaà trải qua vô số hình phạt từ địa ngục diêm la. Giờ còn sót lại người biết là ma hay quỷ. . . Bộ dạng đáng thương nào đó rơi vào mắt của Thẩm Vân Tương. Y nhíu mày, chân khẽ động đá thanh đao dưới đất bay vút lên, khi nó rơi xuống vừa vặn cắm phặp người của tên chưởng môn môn, kết thúc cuộc đời của . “Diên nhi, con có bị gì ?” Thiên Chỉ Diên lắc đầu, hàng lông mi rũ xuống, chôn vùi tất cả sát khí còn trong mắt mình. “Nơi đây nên ở lâu, chúng ta nên mau thoát ra ngoài. Cửa vào bị chặn mất, còn cách nào khác ?” Doãn Thanh Họa hỏi. “ có.” Diệp Thần Hiên thở dài. Thiên Chỉ Diên nâng tay lên, ngón tay nàng chỉ đến hướng. “Phía bên kia!” Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên tới đó, thông qua lỗ hổng bị phá vỡ, họ tiến vào mật thất mà người Quỷ Kiếm Môn đào nên. Ba người cũng thấy được bức họa biểu tượng hình con chim được treo tường. “Đây là gì?” Doãn Thanh Họa ngạc nhiên hỏi. Diệp Thần Hiên rằng, cầm đuốc đốt sạch bức họa . “Ngươi. . .” Nàng Doãn Thanh Họa vô cùng khó hiểu với hành động của Diệp Thần Hiên, nhưng nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của cũng đành phải nuốt tất cả nghi vấn vào bụng. Thiên Chỉ Diên ngọn lửa hừng hực từ từ thiêu rụi bức họa, mắt nàng mơ hồ , tâm trạng rối rắm. Nhờ ngọn lửa, toàn mật thất sáng lên hẳn. “Diên nhi, con bị thương sao? người toàn máu thế này!” Thẩm Vân Tương cao giọng, thu hút ánh nhìn của hai người còn lại. “Để ta xem.” Diệp Thần Hiên kéo tay nàng, kiểm tra cơ thể cho nàng. “Nha đầu này chỗ nào cũng có thương tích, bả vai và bụng đều có vết thương của vật nhọn đâm phải!” Diệp Thần Hiên khẩn trương xem xét. “Thương tích nặng thế này vì sao lại báo?” lo lắng hỏi nàng. Thiên Chỉ Diên vẫn im lặng gì, mặt cảm xúc. “Mau, chúng ta mau ra khỏi đây.” Ba người dám chậm trễ, nhanh chóng hướng về phía cửa mật đạo, càng càng thấy ánh sáng gần dần. “Nhanh lên, bên kia, mau ra khỏi chỗ này.” câu ra lệnh vang lên, ra Ngô Thử cách đây xa. Sau lưng lão còn vài đệ tử của Quỷ Kiếm Môn nữa, bọn chúng vội vã xuống núi. “Lậu võng chi ngư, lão ta trốn cũng khá nhanh đấy.” Diệp Thần Hiên chế giễu. “Có muốn đuổi theo ?” Doãn Thanh Họa cất tiếng. “ cần, bọn chúng trốn thoát đâu, bên ngoài sớm bao vây lại rồi, việc trước mắt bây giờ phải trở về trị thương cho Diên nhi.” Thẩm Vân Tương . “Trưởng lão, bên kia có người!” Bỗng đệ tử quỷ kiếm kêu lên. “Là bọn chúng?” Ngô Thử nhíu mày. “ người bọn chúng toàn máu, nhất định là bị thương. Nếu bắt được bọn họ chúng, chúng ta khỏi lo việc thoát khỏi đây. Hơn nữa khi vừa thấy chúng ta chúng liền xoay người hướng khác, chứng tỏ chúng dám đối đầu với bản môn.” ta nêu ý kiến. Ngô Thử suy nghĩ chút, sau đó gật đầu. Vì vậy, lão ta và đám đệ tử xông tới bao vây bốn người bên Thẩm Vân Tương. “Các ngươi muốn chết sớm thêm chút phải ?” Diệp Thần Hiên lạnh giọng bảo. “Ai chết còn chưa biết được đâu!” Ngô Thử yếu thế chút nào. Lão Ngô Thử phất tay, đám đệ tử sau lưng lão cũng cầm vũ khí lên, tư thế chuẩn bị sẵn sàng. Thiên Chỉ Diên lạnh lùng trông cảnh tượng đó, câu cũng . Ngay lúc này, trận gió mạnh thổi tới. Bỗng đâu cất lên thanh quỷ mị biết xuất phát từ đâu. “Ngươi chớ ngông cuồng, ngông cuồng là chết. Dám giả mạo sứ giả huyền mạc, giả mạo biểu tượng của chúng ta. Giả mạo sứ giả huyền mạc, chết !” Câu vừa kết thúc, sau lưng bọn đệ tử Quỷ Kiếm Môn xuất mười hắc y nhân, chúng mặc đồ đen che kín mít, chỉ để hở mỗi đôi mắt. Trang phục cùng với đám hôm nọ giống nhau, nhưng nhìn kỹ vẫn có điểm khác biệt. Chính là mười tên này ai ai cũng đầy sát khí. Lúc này, hắc bào động cái. Trong nháy mắt, tất cả người của Quỷ Kiếm Môn cứng đơ lại, sau đó đồng loạt ngã rầm xuống đất, máu bắn tung tóe. Đám người Quỷ Kiếm Môn chết còn ai. Hoàn thành xong nhiệm vụ, bọn hắc y nhân biết mất ngay tích tắc, có thể đến ảnh, tung, phía xa xa còn để lại thanh quỷ mị nghe . “Quỷ Kiếm Môn, tiêu diệt toàn môn!” Những người đó rời khỏi, Diệp Thần Hiên vẫn còn chăm chăm nhìn theo, trong mắt nghĩ gì. “Bọn người kia là ai?” Doãn Thanh Họa hỏi. ai trả lời, Diệp Thần Hiên và Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên tiếp tục cất bước rời khỏi chỗ quái quỷ này. Chỉ còn tựa vào lòng sư phụ của nàng với bốn chử quẩn quanh trong đầu — Mị Ảnh Quỷ thành.
Chương 72.1: Tạm biệt Diệp thiếu Trở về Diệp gia, Thiên Chỉ Diên trông thấy nơi nhà khách của các võ lâm nhân sĩ la liệt người, bọn họ được cho uống thuốc, điều tức dưỡng thương. Trong Diệp gia hoàn toàn trật tự, mảnh xáo trộn nào, tất cả những mớ hỗn độn do Quỷ Kiếm Môn phá hoại đều được sắp xếp gọn gàng. Xung quanh Diệp gia đầy các đệ tử bảo vệ, còn bọn Quỷ Kiếm Môn còn sót lại đều bị bắt hết, tống vào phòng giam. Vấn đề giải quyết cực nhanh, hành động nhanh chóng khiến người khác thán phục. Trông thấy ba người quay về, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về hướng. Thiên Chỉ Diên thấy được trong đó cảm kích có, kính nể có, ngưỡng mộ có. Lúc này Thiên Chỉ Diên mới hiểu, vì sao ràng nhìn thấu mưu của Quỷ Kiếm Môn nhưng vẫn để mặc chúng tung tác, ngoại trừ muốn dẫn rắn ra khỏi hang còn nguyên nhân lớn khác. Chính là tạo điều kiện thuận lợi cho Diệp Thần Hiên trở thành hùng trong lòng võ lâm nhân sĩ, để mọi người công nhận , thấy khí phách và năng lực của . Vì thế, giờ đây Thẩm Vân Tương ủng hộ Diệp Thần Hiên cũng là chuyện hợp lí, những chỉ với vai trò là bình phán. Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu. Thẩm Vân Tương và Diệp Thần Hiên sớm có kế hoạch sẵn, ngoại trừ nàng bị bắt cóc ngoài ý muốn, còn những khác hết thảy đều ở trong dự liệu. Có đôi khi lòng dạ con người khó mà lường trước được. Tiếp theo sau đó, Thiên Chỉ Diên phải nằm giường nghỉ ngơi mà dưỡng thương. Trong mắt Thẩm Vân Tương và Diệp Thần Hiên, vết thương của nàng khá nghiêm trọng, nhát trúng ngực, nhát trúng bụng, toàn thân nhiều vết đao khác. Nhưng trong mắt tiểu Chỉ Diên những vết thượng này bình thường thôi. Có lần nàng nhận nhiệm vụ trúng cả năm viên đạn nữa cơ. Nhưng tất nhiên trong đầu hai “ông già” nào kia nghĩ vậy, nàng nhìn thấy trong mắt họ đầy vẻ lo lắng. Nhớ lại lúc ở mật thất, nàng phóng thích bản thân mình triệt để, trở về là ả Cố Băng lẳng lơ, tàn nhẫn kia. Tuy hôm nay thấy hai người họ đau lòng nhưng Thiên Chỉ Diên có chút vui mừng, Chỉ Diên nàng giờ có người quan tâm, có người lo lắng. Tối nay, Thẩm Vân Tương cho Thiên Chỉ Diên uống thuốc xong, nàng ngoan ngoãn nằm giường, ngón tay chọc chọc Bánh Trôi ngồi cạnh bên. Thẩm Vân Tương cất chén thuốc, y ngồi bên giường, vén mấy sợi tóc rối lòa xòa đầu nàng. “Sư phụ. . .” Lúc Thẩm Vân Tương đến gần, Bánh Trôi liền xấu hổ mà trốn miết trong chăn. Đối với tình trạng này, Thiên Chỉ Diên còn ý kiến gì. Nàng cho là Bánh Trôi so với trước kia có tiến bộ rất lớn, ít nhất khi xấu hổ còn chui vào áo nàng mà trốn nữa. Vì vậy, lần này, nàng thấy rất hài lòng. “Diên nhi, còn đau ?” Thẩm Vân Tương dịu dàng vuốt ve quả đầu của đồ nhi. “Sư phụ, con rất rất nhiều lần rồi mà, Diên nhi đau nữa!” Thiên Chỉ Diên bảo. “Có lúc vi sư mong rằng nếu con gặp ủy khuất cứ khóc lớn, bị thương cứ kêu đau hơn.” Thẩm Vân Tương giọng. “Sư phụ, ý người là sao?” Nàng chớp chớp mắt. “Là suy nghĩ của vi sư, ta chỉ cần con tự bảo trọng mình.” “Sư phụ. . . Người nhìn thấy là con rất ổn đó sao?” Nàng nghiêng nghiêng đầu. “Đúng, Diên nhi rất khỏe, cũng rất ngoan, đôi lúc rất nghịch ngợm khiến ta đau cả đầu.” Thẩm Vân Tương véo má nàng. “Sư phụ, có phải Diệp thúc thúc còn muốn tỷ võ cùng Phong Thạc?” Nếu tất cả mọi người chấp nhận thúc ấy, vì sao trực tiếp để thúc thúc đảm nhiệm luôn chức minh chủ võ lâm đây? Nếu thúc thúc thúc tỷ võ, mọi người cũng ủng hộ mà. Thúc thúc bị thương rất nặng, công bằng chút nào cả!” Thiên Chỉ Diên thuyết bĩu môi bất bình. “Diên nhi, lòng người cố nhiên trọng yếu, nhưng người cuối cùng được người người ủng hộ nhất, ngoài tấm lòng ra còn phải có lực, thực lực mới là nền tảng vững chắc nhất. Vì vậy, Thần Hiên đồng ý tỷ võ lần này, nếu thắng cuộc khiến dang hào vang xa, danh chính ngôn thuận, đường đường chính ngồi vào chức vị đó.” Thiên Chỉ Diên chu chu miệng, vẫn có chút hài lòng. Nàng muốn Diệp Thần Hiên phải liều mạng như vậy, nàng có chút đau lòng. “Diên nhi, con phải suy nghĩ chút, lúc này Phong gia cầu tỷ võ, nếu vì thần hiên bị thương dám ứng chiến, cho dù bây giờ tất cả mọi người đều ủng hộ, nhưng sau này sao? Lời đồn đáng sợ, e là đánh gục . Hơn nữa, dựa vào thực lực của Thần Hiên, con tin sao?” “Tin chứ, sao con có thể tin được?” Thiên Chỉ Diên ngập ngừng: “Giống như sư phụ vậy, thúc thúc vì con làm rất nhiều chuyện, luôn đứng ra bảo vệ con. Vì vậy, con rất tin tưởng vào thực lực của thúc thúc.” “Con hiểu được là tốt rồi, nghỉ ngơi tốt, ngày mai Thần Hiên tỷ võ, con nhất định đến xem, đúng nào?” Thẩm Vân Tương dịu dàng hỏi. “Vâng, con nhất định xem.” “Vậy mau nghỉ ngơi, có thương thế, được nghịch ngợm, nhớ chưa?” Y vừa vừa đắp chăn cho nàng. “Sư phụ. . .” Thiên Chỉ Diên kêu lên. “Hử?” “Người ngủ ngon. . .” “Ừ.” , Thẩm Vân Tương ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Còn khóe miệng của ai kia từ từ cong lên. Kể từ sau ngày lạc bước vào mật thất đó, nàng mực yên lặng quậy phá, phản ứng của nàng khiến tất cả mọi người lo lắng, sợ nàng gặp phải chuyện gì. Cho đến ngày thứ hai, nàng mới lên tiếng chuyện. phải là nàng sợ, cũng phải là nàng bị dọa đến ngốc, nàng chỉ có mục đích, đó là muốn người khác hỏi đến chuyện trong mật thất. Mặc dù điều này làm cho người khác suy nghĩ, nhưng chỉ có vậy họ mới dám nhắc tới. Thiên Chỉ Diên quay người, ôm Bánh Trôi chùm chăn kín mít, chọc chọc cái bụng tròn vo của nó, khen ngợi: “Bánh Trôi đại nhân, hôm ở trong mật thất, ngươi rất uy vũ đó!” “Chít chít. . .” Bánh Trôi lắc lư cái đuôi, hết sức đắc ý. “Tiếng rống của ngươi ngày đó phải là rất uy mãnh sao?” “Chít chít. . .” Bánh Trôi trở nên nghiêm túc. “Bánh Trôi đại nhân uy vũ, nhưng mà ngươi thua ta nha!” Thiên Chỉ Diên cao giọng. “Chít chít. . .” Bánh Trôi khua tay múa chân gắng sức biện bác, tỏ vẻ nó kỳ rất có thực lực, bất quá chỉ có chút sai sót : “Chít chít. . .” “Phì”, Thiên Chỉ Diên nhịn nổi phì cười, nàng ôm Bánh Trôi vào lòng, bảo: “Bánh Trôi, có ngươi cùng ta tốt.” “Chít chít. . .” Bánh Trôi vươn lưỡi ra, vui vẻ liếm liếm mặt nàng. Thiên Chỉ Diên rất cảm tạ duyên phận để nàng gặp được Bánh Trôi. Trải qua thời gian dài dài quen biết, nàng và Bánh Trôi ăn ý với nhau đến độ cần ngôn ngữ, chỉ cần hành động cũng đủ tâm linh tương thông. Thượng cổ linh thú, tuyết linh cửu vĩ hồ, đúng là danh bất hư truyền! Thiên Chỉ Diên có chút mong đợi trông thấy hình dáng chín đuôi kia, nhất định là đẹp hơn nhiều so với bây giờ. Ánh nến dần dần mờ , xung quanh im lặng, tất cả đều chìm vào đêm đen để đợi chờ bình minh đến. Hôm sau, xung quanh hội tràng đấu của Diệp gia vây quanh kín mít đầy giang hồ nhân sĩ đến xem trận đấu cuối cùng. Diệp Thần Hiên hôm nay thân trắng toát, đứng đài tỷ võ khiến người khác khỏi cảm thán. Thiên Chỉ Diên nắm chặt bàn tay, nàng có chút khẩn trương. Nàng quên được ngày đó ở đài tỷ võ, bị ngô thử đánh đến trọng thương cũng chỉ vì nàng. bàn tay to ấm áp nắm lấy tay nàng, độ ấm từ bàn tay này truyền tới dễ chịu vô cùng. Ngàn chỉ diên quay đầu liền thấy được nụ cười mỉm mặt Thẩm Vân Tương, Nàng bắt đầu yên tâm, tiếp tục xem tỷ võ. “Thùng” tiếng, trống vang lên. Tỷ võ bắt đầu. đài, sau khi Phong Thạc và Diệp Thần Hiên hành lễ với nhau, hai người bắt đầu chuyển động. Ai nấy cũng đều dựa vào thực lực của bản thân để đến cùng, vì vậy cũng coi như là cao thủ trong cao thủ. Cho nên, cuộc tỷ võ lần này là giữa các cao thủ với nhau, rất đáng xem. Hai người lần lượt tung ra chiêu thức riêng của mình, chỉ mới là bắt đầu nên các động tác còn từ tốn và khoan thai. Nhưng những người quan sát xung quanh trong lòng khỏi có chút lo lắng. “Sư phụ, cứ hao tổn thể lực như vậy, Diệp thúc thúc nhất định trụ nổi.” “Diên nhi, bây giờ con chỉ cần tin tưởng .” Thiên Chỉ Diên hít hơi vào, quay đầu tiếp tục xem tỷ võ. Đúng lúc này, Phong Thạc thay đổi chiêu thức, các hành động tung ra bắt đầu trở nên ác liệt hơn, nhanh hơn. Diệp Thần Hiên thấy vậy cũng biến đổi cách thức tung chiêu. Hai người càng đánh càng nhanh, động tác càng lúc càng mãnh liệt. Những người có tu vi thấp có còn nhìn được chiêu thức. Đúng lúc này, cả hai người đều trúng chưởng của đối phương. Phong Thạc bị chưởng này khiến lảo đảo cả người, phải dừng lại chốc lát thân thể mới cân bằng lại được. Còn Diệp Thần Hiên bị chưởng này đánh văng ngã xuống đài, cổ họng trào lên dòng máu tươi phun ra khỏi miệng. “ ràng là bị thương, vì sao còn phải liều mạng sử dụng nội lực chứ?” Thiên Chỉ Diên gấp gáp đến độ từ bàn của bình phán chạy đến đài tỷ võ. “Diệp thúc thúc!” Thiên Chỉ Diên chạy đến bên cạnh Diệp Thần Hiên, nắm lấy tay . “Diên nhi. . .Chỗ này nguy hiểm, rời khỏi đây mau.” Diệp Thần Hiên kêu lên. “Diệp thúc thúc, thúc nhất định đứng lên được mà, đúng ?” Thiên Chỉ Diên : “Diệp thúc thúc, vì thê tử của thúc, và nếu thúc có hài tử, vậy hãy xem như là vì ta, thúc nhất định phải đứng lên, thúc thể nào chịu thua, được hay ?” “Được, vì thê tử của ta, vì ngươi, ta thua, yên tâm .” Diệp Thần Hiên vỗ vai Chỉ Diên. Lúc này, Phong Thạc điều chỉnh tốt trạng thái, sắp tấn công Diệp Thần Hiên thêm lần nữa. Diệp Thần Hiên lộn người vòng, tránh được chưởng của đối thủ. xoay người, đứng dậy, bình ổn lại cơ thể. “Diệp thúc thúc. . .” Diệp Thần Hiên nhìn Thiên Chỉ Diên cái, khóe miệng cong lên cười. Sau đó, Diệp Thần Hiên lập tức chuyển động, thân pháp của hoàn toàn giống ban đầu khoan thai, từ tốn mà bỗng dưng có lực hẳn. Phương thức ra chiêu thay đổi hoàn toàn, uy lực tăng hơn cả trăm lần, chưa từng đấu võ thế này trước mặt mọi người. Hai bàn tay tạo ra luồng sáng tròn, kết hợp với chiêu thức đánh thẳng vào mặt Phong Thạc, Phong Thạc né được lần, nhưng các đòn sau đánh tới tấp gây khó khăn cho ít. Tốc độ càng lúc càng nhanh, Phong Thạc càng lúc càng cố hết sức. Đợt tấn công cuối cùng, Diệp Thần Hiên sử dụng thân pháp hiểm tốc, vòng ra sau Phong Thạc, giáng chưởng vào lưng . Phong Thạc bị chưởng này đánh ngã văng ra khỏi võ đài. “Thùng” tiếng, trống vang lên, tỷ võ kết thúc, Diệp Thần Hiên thắng! Cả hội tràng sôi sục lên, nào là tiếng hoan hô, tiếng hú hét đều phát lên cùng lúc, nhộn nhịp vô cùng. Phong Thạc gắng gượng đứng dậy, ánh mắt khó tin nhìn Diệp Thần Hiên. “Ngươi thắng rồi.” “Diệp thúc thúc!” Thiên Chỉ Diên hưng phấn bò tới đài tỷ võ, ôm chầm châm của Diệp Thần Hiên. vươn tay ra, bàn tay nhành xoa quả đầu nhắn của Chỉ Diên. Chỉ là bàn tay vừa chạm vào Diệp Thần Hiên bỗng phun ra ngụm máu tươi, ngã ầm xuống. “Diệp thúc thúc! Diệp thúc thúc!” Đêm xuống, Diệp gia sáng rực ánh đèn, những quả đèn lồng đỏ chót bao phủ Diệp gia trong bầu khí tưng bừng. Trong bữa tiệc tối nay đến đông đủ các giang hồ nhân sĩ. Ở bàn rượu ngay giữa, Thiên Chỉ Diên bốc mấy hạt đậu, bỏ vào túi cho Bánh Trôi gặm cắn. “Ái chài, bữa tiệc tối nay là để chúc mừng võ lâm đại hội kết thúc suôn sẻ, thế nhưng lại thiếu nhân vật chính. là đáng tiếc, đáng tiếc a!” Ân Chấn Phương bưng chén rượu lên lắc đầu. “Nhi tử có thương trong người, thể nào chào hỏi các vị, là có chút thất lễ.” Diệp Vấn Thiên bảo.