1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Hóng nàng, chiều Chủ Nhật buồn.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 38: Nàng biết ngay
      Editor: LạcLạc
      thể , San Nương thực điều chỉnh bản thân rất tốt, cho dù hôm nay bị vây dưới mái hiên với tên oan gia kiếp trước kia, nàng vẫn có thể duy trì bình tĩnh, ngoan ngoãn sắm vai thiếu nữ vị thành niên hơi xấu hổ, chịu ngẩng đầu nhìn người ta.

      Phải rằng, đây chính là Đại Châu sau khi trải qua ‘cải cách Thánh Nguyên’, vả lại còn ở phủ Ngũ lão gia tuân theo truyền thống, lễ giáo, phép tắc nhất Hầu gia, San Nương mới có thể ở chung phòng với ‘người ngoài’ như Viên Trường Khanh. Nếu vẫn ở Tây Viên, chuyện kiểu này nàng đừng hòng mơ tưởng… Đương nhiên lúc này, thực ra nàng ước gì Ngũ lão gia có thể truyền thống chút.

      Đáng tiếc là, Ngũ lão gia vừa nhìn thấy Ngũ phu nhân, trong mắt còn ai ngay cả khách khứa, nên đâu thể nhìn thấy những người con quan trọng.

      Mà chỗ Ngũ phu nhân vốn bị San Nương lừa tới. Trong lòng phu nhân cảm thấy con thứ chịu tội, mẹ cả như bà làm sao cũng phải biểu chút quan tâm, lúc này mới đồng ý tới, cũng ngờ rốt cuộc xui xẻo vậy, đụng phải gã oan gia dọa người kia… tại Ngũ phu nhân giũ tay áo ra gợn nước nữa, may nhờ công lao trước đó San Nương ở trong khuê phòng thay Ngũ lão gia vô số lời hay.

      chung, hai phe đụng độ nhau như thế, hơn nữa chủ phu chủ mẫu cũng ra sức, nhất thời tất cả đều trừng nhau lên tiếng —— A, cũng thể ‘tất cả đều trừng nhau’, ít ra lúc này hai ‘mẫu tử’ San Nương cúi đầu nhìn người ta. Đương nhiên hai người xấu hổ, chỉ giả vờ.

      Cho nên tính khí bản tính con người khi hình thành, quả thực rất khó thay đổi. Dù qua kiếp, nhưng San Nương được xưng là biết nhìn sắc mặt giờ vẫn có chút thói quen khó sửa. ràng cúi đầu ngoan ngoãn, song phát trong phòng tràn ngập im lặng thỏa đáng, nàng nhịn được muốn bước ra làm ‘người hoàn hảo’ xoa dịu bầu khí.

      Cũng may rốt cuộc nàng vẫn kiềm được.

      Có điều cho dù có nàng, trong mấy người có mặt phải ai cũng giống Ngũ lão gia hiểu nhân tình thế hay Viên Trường Khanh thích chủ động mở miệng. Chỉ thấy Lâm Như Đình vượt ra khỏi mọi người, chắp tay chào Ngũ phu nhân và Thập tam nương mới vừa vào cửa, : “Ngũ phu nhân mạnh khỏe, Thập tam nương mạnh khỏe, quấy rầy quý phủ rồi.”

      Trấn Mai Sơn này cũng hơi lớn tí, mà năm đó Ngũ lão gia và Lâm Trọng Hải – phụ thân Lâm Như Đình đều là học trò của thư viện Mai Sơn, ngược lại Ngũ phu nhân cũng biết Lâm Như Đình, bèn ngượng ngùng đáp lễ.

      Lâm Như Đình kéo Viên Trường Khanh qua giới thiệu: “Đây là sư đệ con – Viên Trường Khanh, từ kinh thành đến.”

      Mặc dù Ngũ phu nhân phải chủ mẫu xứng chức, nhưng lễ phép đãi khách cơ bản tốt xấu gì vẫn coi như chu toàn, bà đứng sau lưng San Nương, lúng ta lung túng vài câu khách sáo đủ loại như ‘Nhờ có hai người trượng nghĩa cứu con trai út’ với hai người kia.

      Lâm Như Đình này quả nhiên là học trưởng thư viện Mai Sơn, ân cần săn sóc người ta phải chỉ có tiếng. Huống chi bản tính đối nhân xử thế của Ngũ phu nhân, ở trấn Mai Sơn có thể ai biết, nên lúc chuyện với bà, tự chủ ba phần.

      San Nương thấy thế, khỏi thầm gật đầu.

      Kiếp trước, nàng có tiếp xúc gì với Lâm Như Đình, chỉ biết trong ‘Lạc Mai tam quân tử’ nổi tiếng nhất, tuy cuối cùng làm Hàn lâm học sĩ kiêm Tri chế cáo ( chức vụ mà đời sau đều biết, đó là thư ký, thư ký của hoàng đế). Hôm nay nhìn kỹ mới khiến nàng hiểu tại sao nổi danh lắm.

      Trong ‘Lạc Mai tam quân tử’, Lâm Như Hiên là người cởi mở dễ hòa hợp, nhất cử nhất động rất dễ làm người liếc nhìn; Mặc dù Viên Trường Khanh trầm mặc ít , nhưng gương mặt có lực sát thương rất lớn, cùng với cảm giác tồn tại cực mạnh mẽ khó có thể miêu tả, tuy đứng đó chuyện nhúc nhích, cũng cho người xem . So với hai người ràng vậy, Lâm học trưởng ấm áp như mưa xuân ‘lặng lẽ tiếng động’ tất nhiên chịu thiệt rất nhiều.

      Lúc mới sống lại, San Nương như người tỉnh giấc sau cơn ác mộng, hết thảy đều ôm mối nghi ngờ và phủ định với kiếp trước. Cho tới hôm nay trải qua tháng điều chỉnh nghỉ ngơi, mới khiến nàng dần dần bước ra khỏi tâm trạng hỗn loạn đó. Nàng lắng đọng tất cả cảm xúc, hôm nay lại nghĩ tới chuyện cũ trước đây, ngoại trừ phê phán và phủ nhận, càng có thêm suy xét bằng lý trí và tỉnh ngộ. Do đó nàng từ từ hiểu rất nhiều đạo lý mà kiếp trước cố chấp chịu hiểu. Chẳng hạn như…

      Chẳng hạn như phải nàng thích ai, người đó nhất định phải thích lại nàng.

      Chẳng hạn như, tướng mạo và khí chất của người kỳ thực quan trọng lắm, mà quan trọng là tính tình, bản tính của người.

      Nhìn Lâm học trường ấm áp như nước mùa xuân, San Nương nhịn được nhìn trộm Viên Trường Khanh lời nào đứng ở bên, bụng khỏi tự hỏi: Kiếp trước, tại sao nàng có thể thích ?! Rốt cuộc nàng thích chỗ nào?!

      Hôm nay tỉ mỉ suy nghĩ, người này hầu như có ưu điểm gì… Tính tình thanh cao ngạo mạn, thích chính là thích, dù theo lễ phép biểu ra mặt, nhưng hầu như đều nhịn được chứng thực bằng hành động, tuyệt đối để bản thân uất ức chút nào, cũng tuyệt đối chịu cúi đầu xã giao có lệ với người ta… Lòng có ý kiến gì chưa bao giờ chịu với người khác, chung quy thích lừa gạt rồi dẫn dắt người ta suy đoán. Dù đoán được, chắc chắn cũng gợi ý, quả thực như tảng đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng vừa khó tiếp xúc… Như con rùa mọc lông[1], đơn giản để người ta đến gần, đồ của ai được động vào, thứ bị chạm qua thà vứt , chứ tuyệt đối chịu nhường người khác…

      [1]Rùa mọc lông:trong thành ngữ "龟毛兔角" - rùa mọc lông, thỏ mọc sừng. Vốn chỉ dấu hiệu chiến tranh. Về sau so sánh với thứ có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực. Ngoài ra còn chỉ người quá nghiêm túc, quá nhàm chán, tính toán chi li... khiến người khác khó chịu.

      Vừa nghĩ vậy, bỗng San Nương cảm thấy, ngoại trừ gương mặt ra, quả thực có chỗ nào khiến nàng nhìn trúng hết.

      Nhưng năm đó sao nàng lại mê mẩn tâm hồn, si mê người cả đời thế kia?!

      À, , thể là nàng ‘si mê’ … Hôm nay nghĩ kỹ lại, chừng ở kiếp trước nàng cố chấp với vậy, chủ yếu xuất phát từ ba chữ: cam lòng!

      Thực ra giống như nàng thích ở Tây Viên, vì nàng từng bỏ ra rất nhiều thứ, muốn nỗ lực của mình thu hoạch được gì, nên dù giày chật chân, nàng cũng cố chấp muốn giữ cho giày vừa chân…

      Do đó cuối cùng mài rách chân.

      Kiếp này làm lại, đương nhiên nàng tự chuốc lấy khổ. Nếu có thể, thậm chí nàng nghĩ chẳng có nam nhân cuộc sống mới thoải mái nhất —— Khỏi cần sinh con dưỡng cái cho nam nhân, khỏi cần thay nam nhân quản lý việc nhà, chỉ cần dụng tâm vì bản thân là được…

      Có điều, việc này chỉ sợ là hi vọng xa vời. Dù Ngũ lão gia, Ngũ phu nhân mặc kệ nàng, dù hôm nay nàng rời khỏi Tây Viên, song ở trong mắt lão phu nhân, e rằng nàng vẫn còn giá trị lợi dụng. Chẳng hạn như Lục đường tỷ, gả cho lão góa vợ làm vợ kế.

      Mà nếu cuộc đời này bắt buộc phải xuất giá, nàng có chết cũng gả cho người như Viên Trường Khanh nữa. Muốn gả, cũng phải gả cho Lâm Như Đình. Ít ra chú ý tới bất an của phu nhân, còn bằng lòng với phu nhân nhát gan, tất nhiên là người dịu dàng ân cần…

      *·*·*

      San Nương ở chỗ này yên lặng ngắm Lâm Như Đình ân cần dịu dàng, Ngũ lão gia cũng lặng lẽ nhìn, mà càng nhìn trong lòng càng khó chịu.

      Trọng điểm chú ý của San Nương ở người Lâm Như Đình, mà trọng điểm chú ý của Ngũ lão gia người Ngũ phu nhân.

      Trong ấn tượng của Ngũ lão gia, Ngũ phu nhân chỉ có sở trường xã giao, mà còn sợ xã giao. Bất kể là đãi khách ở nhà, hay làm khách ở bên ngoài, Ngũ phu nhân luôn hận thể ai cũng chẳng thấy bà. Dù có người tỏ lòng hữu nghị chủ động tiếp xúc với bà, bà cũng run như cầy sấy muốn hô cứu mạng, khóe môi nặn ra nụ cười, càng run rẩy càng khiến người ta đành lòng, dần dà ai cũng chẳng bắt chuyện với bà nữa. Mà lúc này, Ngũ phu nhân thoáng buông lơi.

      Hôm nay Lâm Như Đình chủ động bắt chuyện với Ngũ phu nhân, ngay từ đầu phu nhân vẫn giống như trước, hận thể rúc đầu vào bụng, song dần dần theo lời kể nhàng chậm rãi của Lâm Như Đình Viên Trường Khanh và Hầu Thụy nhảy xuống sông thế nào, Hầu Quyết làm sao được vớt lên bờ, làm sao lại to gan đến mức từ đầu tới cuối đều khóc tiếng… Rốt cuộc Ngũ phu nhân nhanh chóng thả lỏng, mặc dù chủ động lên tiếng, nhưng khi nghe Lâm Như Đình đến chỗ thú vị, bà tình mím môi mỉm cười…

      Thấy nụ cười khẽ ấy, Ngũ lão gia lập tức khó chịu. Ông mang theo ánh mắt xoi mói nhìn Lâm Như Đình.

      Ông và Lâm Trọng Hải – phụ thân Lâm Như Đình thường xuyên thư từ qua lại, nên ông cũng xa lạ gì Lâm Như Đình. Chẳng qua, biết tại sao, hôm nay ông cực kỳ ưa Lâm Như Đình.

      Lâm Như Đình này năm nay mười chin tuổi, dáng người cao như cây trúc dài, nhưng so với Hầu Thụy và Viên Trường Khanh mới mười sáu tuổi, thân hình cao lắm. Mà gương mặt trắng trẻo, dáng vẻ này giống nam nhân à?! Đôi mắt lại rất to, song đại nam nhân có đôi mắt hạnh làm cái quái gì? Ẻo lả!

      Tuy trong lòng Ngũ lão gia chua xót, nhưng thực ra bản thân phải hiểu tại sao Ngũ phu nhân chẳng sợ Lâm Như Đình. Trước đây ông để ý, hôm nay dược khuê nữ ông nhắc nhở, ông mới phát , lúc trước, mười lần hết chin lần cái tính nóng nảy của ông dọa Ngũ phu nhân. chuyện chậm rãi như Lâm Như Đình… ừm, kỳ thực suy nghĩ kỹ, cũng phải ông làm được…

      Bên này Ngũ lão gia lặng lẽ quan sát học hỏi, bên kia Lâm Như Đình cũng sắp nghèo từ.

      tại kể xong toàn bộ quá trình Viên Trường Khanh và Hầu Thụy cứu người, phu phụ Ngũ lão gia rốt cuộc rũ mắt xuống trợn mắt, dáng vẻ như chuyện liên quan tới mình, tính tiếp lời, Lâm Như Đình ngừng lát, đành kiên trì tiếp tục làm bầu khí sôi nổi, xoay đầu hỏi San Nương: “Hôm nay Thập tam nương khỏe chưa? Chuẩn bị khi nào trở về thư viện học?”

      Lúc này Ngũ lão gia mới biết, gần đây San Nương học.

      Thấy Ngũ lão gia trừng mình, San Nương mới nhớ trước đó Ngũ lão gia ‘bế quan’ tiếp khách, hai ngày nay lại vì chuyện của ca ca nàng ầm ĩ đến nỗi quên mất việc quan trọng như vậy. Cho nên nàng giả vờ thấy Ngũ lão gia trừng mình, ràng úp úp mở mở hai tiếng, liền kéo Tiểu Bàn Tử qua lần nữa cảm tạ hai người kia, kéo đề tài trở về chuyện cứu người cảm tạ.

      Lâm Như Đình lại tránh sang bên, cười : “Ta có công nhận lộc, muốn cảm tạ cảm tạ Viên sư đệ của ta nè, ta biết bơi, vốn xuất lực.”

      San Nương cho rằng, lấy hiểu biết của nàng về Viên Trường Khanh, nhất định chỉ im lặng hoàn lễ, sau đó vẫn đứng ở đấy sắm vai cột đá lên tiếng. Nhưng ngờ Viên Trường Khanh hoàn lễ xong, bất ngờ mở miệng với mọi người: “Đáng lẽ chỉ là đúng lúc, Lâm sư huynh muốn xem ta phóng ưng, bọn ta mới qua con sông kia.”

      San Nương chợt chớp mắt. Người khác có lẽ biết, song San Nương biết , Viên Trường Khanh này lời thừa thải vô dụng, hôm nay bỗng nhiên giải thích như thế, khiến nàng khỏi nghi ngờ ý đồ tới…

      Quả nhiên, Viên Trường Khanh vừa dứt lời, Ngũ lão gia đứng dậy hô: “Chả trách sao thấy ngươi hơi quen quen, hóa ra Viên tiểu tướng công là chủ nhân của con Hải Đông Thanh đó! Ngày ấy ta từng có duyên chúng ta tất gặp lại, ngờ lại gặp được như vậy, ngươi còn cứu khuyển tử…”

      San Nương lập tức híp mắt —— nàng biết ngay có nguyên nhân mà!

    3. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      lần đầu lấy tem
      LạcLạc thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Hihi tr hay quá. Mong CH mới :yoyo63:Cảm ơn b Lạc nhé :yoyo45:
      LạcLạc thích bài này.

    5. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Ngũ lão gia ơi. Ng ta mắt hạnh giống cha giống mẹ ng ta, liên quan gi đến ngài ma chê ẻo la. còn VTK khả năng ủ mưu muốn làm khách vài ngày
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :