1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đừng lo lắng. chúng tôi chờ Nàng trở lại
      Dothuydung thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Thôi rồi, mình xin lỗi nhé, tuần này vẫn đăng được truyện. T_T rất xin lỗi m.n
      susuHằng Lê thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ko sao. lên thông báo là ok rồi

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 71: Màn trời chiếu đất (I)
      Editor: Jun

      “Châu tử, xảy ra chuyện gì vậy?” Mặc dù Lam Ngữ Tư đoán được hơn phân nửa nhưng còn chưa biết chi tiết.

      “ Ta chơi trong cung đánh phải chim chóc của nàng ấy, bị nàng ấy phát . Ta chạy ta chạy nhưng vẫn bị nàng ấy phát , nghe mấy bá bá có lẽ nàng đoán được ta là con của phụ hoàng nên nổi điên tức giận. Các bá bá ta phải mau mau trốn bị nàng ấy bắt được, ta với các bá bá ta biết phải đâu, các bá bá ta xuống phía nam, ta cũng biết gì hết.” Châu Tử vừa khóc vừa tựa đầu vào vai Lam Ngữ Tư, tựa như đứa bé nóng nảy sợ hãi.

      “Mẫu thân của ngươi là ai?” Lam Ngữ Tư dường như đoán được vài phần.

      “Các bá bá là Đoan phi, ta cũng biết nữa.” Châu Tử lau lau nước mắt, vừa nức nở vừa hỏi:”Tỷ tỷ, nhà tỷ ở đâu? Ta có thể tới nhà tỷ được ?”

      “Ta cũng về được nhà, ta cũng phải tới phía nam.” Lam Ngữ Tư cúi đầu , thể trở về Dịch phủ, nếu Vạn Đốc dám xuống tay giết mình cho dù trở về cũng bị bắt vào ngục tra tấn cho tới chết. Bất luận con đường phía trước gian nan như thế nào, nàng cũng phải tìm được Dịch Khinh Hàn, cho dù phạm tôi gì, cho dù là phản đồ, nàng cũng phải ở bên cạnh . Cho dù phải ăn uống kham khổ, cho dù có tiền có cái ăn, nàng cũng phải theo .

      Nàng vốn cũng phải là người chính trực, cho dù làm phản đồ nàng cũng cùng làm phản đồ.

      ______________________________________________________

      Dịch Khinh Hàn mở thư Hạ Minh phái người đưa tới, lúc này đúng là thời khắc gian nan, chút vô ý là bị người An Nam phát , nhưng Hạ Minh vẫn truyền thư tới chính là để an tâm.

      thư viết Vạn Đốc quả nhiên phái người đến gây phiền toái, nhưng Hạ Minh phái Tương Tử Nghĩa cho người vây xung quanh Dịch phủ, Vạn Đốc gấp đến độ làm hết cách cũng có biện pháp. Vì muốn làm cho người khác chú ý, Khánh Nguyên đế có lập tức giải thích về việc của Dịch Khinh Hàn, Khánh Nguyên đế vốn phái thầm điều tra chi tiết sứ thần kia, nên khi Vạn Đốc phái người đến bắt người trong Dich phủ cũng ngăn chặn, nhưng Vạn đốc cũng dám làm căng quá.

      Xác nhận được nàng có việc gì, Dịch Khinh Hàn thiêu hủy thư, an tâm.

      “Dịch đại nhân, An Nam quốc vương cho mời.” gã phiên dịch ở ngoài cửa báo.

      Dịch Khinh Hàn vỗ vỗ lên tay áo, mặt đổi sắc ra ngoài.

      vào trong vương cung, An Nam quốc vương Hồ Tùng có chút vội vàng xao động qua lại, thấy Dịch Khinh Hàn đến liền bước vội đến, :”Đêm khuya còn quấy rầy Dịch đại nhân, là bổn vương đắc tội.”

      “Quốc vương quá lời, có việc cứ tùy lúc có thể tìm bản quan.” Ngoài miệng Dịch Khinh Hàn cung kính nhưng hành vi lại tùy tiện, xong liền ngồi vào bên ghế .

      “Ta nghe hoàng đế Thiên triều phái người tới đây, tuy người Dịch đại nhân giết kia là vương tử giả mạo nhưng thân phận cũng là sứ thần của quý quốc, đây… Dịch đại nhân có thể bảo đảm, bảo đảm bổn vương có việc gì ?” Hồ Tùng bất an hỏi.

      “Bản quan chỉ biết ăn ngay , nếu quốc vương muốn có chuyện gì chỉ có thể dựa vào chính mình.” Dịch Khinh Hàn cười buông chén trà xuống, ung dung nhìn người có dáng hình khôi ngô nhưng lại nhát gan sợ phiền phức này. đại điện sắc phong, Dịch Khinh Hàn đột nhiên giết chết vương tử giả sứ thần kia, cũng đồng thời vạch trần mặt nạ mà dịch dung, Hồ Tùng tất nhiên là kinh hãi thôi.

      Dịch Khinh Hàn lại giả ý xưng mình phát sứ thần khác thường, quả nhiên là ở lần tập kích ngày đó bị người giả mạo. Dịch Khinh Hàn giả vờ biết thân phận vương tử này, Hồ Tùng đương nhiên cũng nhắc tới, vì thế hai người thượng nghị đem “tình hình thực tế” báo cho Khánh Nguyên đế biết, Khánh Ngyên đế phái người đến điều tra vì thế ít ngày nữa quân đội cũng tới nơi.

      Nếu Khánh Nguyên đế xuất binh tiêu diệt nghịch tặc Hồ Tùng này An Nam quốc liền còn người thừa kế vương vị, đến lúc đó lãnh thổ An Nam quốc, hoa lạc về nhà ai có thể đoán được. Khánh Nguyên đế và Dịch Khinh Hàn tính toán là như thế, Hồ Tùng đáng thương kia vẫn chưa hay biết gì, còn say xưa trong giấc mộng xuân thu sắc phong mới dây.

      Dịch Khinh Hàn lại châm thêm trà, nhớ tới ánh mắt oán hận của vương tử An Nam trước khi chết, bên tai khỏi vang lên giọng đại lao lý “báo ứng”, khinh thường cười. Nếu có báo ứng phải tự động thủ loại bỏ người đáng chết này, có thể thấy đời này người xấu vẫn sống rất thọ.

      “Yên tâm , khi người tới, bản quan tự mình ra khỏi thành nghênh đón rồi giải thích tình huống.” Dịch Khinh Hàn đứng lên, cười chỉnh lại kỳ lân phục , quan phục uy phong lẫm lẫm, khiến vương bào của Hồ Tùng cũng lép vế.

      Tuy rằng Khánh Nguyên gây cho Dịch Khinh Hàn rất nhiều thoải mái nhưng mà dù sao cũng là nơi dưỡng dục , ngoại tộc trước mặt, Dịch Khinh Hàn vẫn thể tránh né được lợi. Từng triều đại của quốc gia đều là gì với , nhưng là con dân, nếu thể nhất nhất thích ứng và trung thành ít nhất cũng ít nhiều lạnh nhạt hơn với người ngoại tộc. Ít nhất ở tình huống trước mắt lựa chọn nơi mà mình sinh ra và lớn lên.

      ___________________________________________________-

      Lam Ngữ Tư và Châu Tử đường cái của thành Nguyên Nam, hai bên là tiệm rượu trà, hương thơm từ đồ ăn bay tới. Hai người cũng phải tỷ đệ, Lam Ngữ Tư sớm thay ra bộ hoa phụ, mua bộ quần áo vải thô, trang sức cũng cất .

      “Tỷ tỷ, ta đói bụng.” Châu Tử kéo tay áo Lam Ngữ Tư, nhìn quán bánh bao ven đường liếm liếm môi.

      “Bạc còn nhiều lắm, có thể có chịu thêm nửa ngày ?” Lam Ngữ Tư xoa nắn hà bao chỉ còn bạc vụn, giọng .

      “Bán cái này .” Châu Tử lấy ngọc bội của mình ra.

      “Mau cất , đây là vật trong cung, bán ra ngoài chúng ta chết chắc đấy.” Lam Ngữ Tư vội vàng nắm tay lại, nhìn trái nhìn phải, :”Huống hồ đây là đồ vật của mẫu phi ngươi, nên giữ lấy.”

      Bụng Châu Tử sôi lên, nhịn xuống thu ngọc bội trở lại.

      Chung quy là Lam Ngữ Tư nhìn được đành mua cái bánh bao cho Châu Tử, rồi kéo ngồi ở góc tường.

      Châu Tử miếng ngoạm tới hơn nửa cái bánh, nhìn thấy Lam Ngữ Tư ủ rũ ngồi nhìn về phía trước, dừng lại đem cửa cái bánh còn lại tới bên miệng của nàng :”Tỷ tỷ ăn , ta ăn no rồi.”

      “Châu Tử ăn , tỷ tỷ đói bụng.” có Dịch Khinh Hàn bên cạnh, Lam Ngữ Tư trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ hề làm nũng mà còn học được chăm sóc người khác.

      Châu Tử trầm mặc chút rồi thừa dịp Lam Ngữ Tư chú ý liền nhét hết bánh bao vào miệng nàng rồi :”Aha, tỷ tỷ đói, sao lại há mồm.”

      Lam Ngữ Tư nề hà mà nhai rồi nuốt xuống, cũng bị nụ cười đơn thuần kia làm cảm động. Lần đầu Lam Ngữ Tư thấy nghĩ gặp phải phiền toái. Đợi khi hai người gặp lại cũng là cứu giúp. chính là thiếu niên rành thế .

      Sở dĩ muốn cùng , thứ nhất là để có bạn đường, thứ hai là cũng là do tư tâm, nếu ngày sau có thể lên Đại Bảo, đối với Dịch Khinh Hàn là trăm lợi mà hại. Dọc đường nghe Châu Tử kể chuyện, nguyên lai là con của Khánh Nguyên đế và Đoan phi, năm đó Đoan phi có bầu, đến ngày sinh khó sinh mà chết, đứa con cũng bất hạnh mà chết non. Mọi người đều nghĩ rằng đứa kia chết, cũng ngờ rằng cung nhân vụng trộm nuôi giấu. Lam Ngữ Tư biết, Châu Tử là đứa con duy nhất của Khánh Nguyên đế. Lúc này nhìn Châu Tử cười đơn thuần, Lam Ngữ Tư đột nhiên cảm thấy chính mình ti bỉ.

      “Đệ ở chỗ này chờ tỷ, tỷ tỷ đổi tiền.” Tuy là tiếc nhưng Lam Ngữ Tư cũng phải đem quần áo tự Dịch Khinh Hàn chọn lựa này bán đổi chút tiền bạc sống qua ngày.

      Châu Tử nhìn bóng dáng Lam Ngữ Tư xa tự giác cảm thấy an tâm, thu hồi ánh mắt lui lại vào góc tường.

      Ở ngã tư, thanh ồn ào nổi lên từ bốn phía, lực chú ý của Châu Tử rất nhanh bị đám người kia hấp dẫn.

      “Các vị qua lại chớ đừng bỏ lỡ, có tiền mua ủng hộ, có tiền cũng có thể xem góp vui.” người mặc áo phanh ngực có râu quai nón hét lớn, vô cùng lo lắng : “Ta là Đại Lực Ngưu vào Nam ra Bắc, chính là nhờ có tổ truyền linh dược. Nhìn thấy , người này nằm dưới phiến đá lớn, búa đập xuống nhất định là hộc máu, nhưng dùng Đại Lực Ngưu tổ truyền linh dược này có việc gì, vỗ vỗ mông còn có thể lại như bình thường.”

      “Ui cha, chắc là tảng đá lớn và búa kia là giả, bằng sao ngươi dám như thế.”

      “Đúng là vậy rồi, nếu kia là thiết chuỳ chỉ cần đập xuống ruột gan lòi ra hết, gì mà có thuốc thần kì như vậy.” Mọi người vây xem mỗi người lời, nghị luân xôn xao.

      Đại lực ngưu nóng ngảy như bị oan uổng, đỏ mặt với mọi người vây quanh bốn phía:”Ta Đại Lực Ngưu nhất ngôn cửu đỉnh, ai tới thử xem, nằm dưới phiến đá này chịu chùy, nếu bị thương ta cho dùng linh dược nhà ta, còn tặng thêm lượng bạc, ai dám!”

      Mọi người vây xem tuy hoài nghi nhưng cũng dám tùy tiện tiến lên thử lần.

      “Ai u, đột nhiên ta nhớ ra chưa có lùa gà vào chuồng.”

      “A a, trong điếm của ta còn có chút việc, phải mau về thôi.” Mấy người đứng phía trước nhân cơ hội chạy lấy người, sợ bị điểm trúng.

      Đại Lực Ngưu cười to, nhìn mọi người, tìm lại được tự trọng.

      “Ta đến thử xem, xem giả hai!” nam nhân gầy gò khoảng ba mươi tuổi tới, khoanh tay ra oai nhìn Đại Lực Ngưu, quần áo vải thô vừa người rộng thùng thình.

      Đại Lực Ngưu ra vẻ như hề kinh ngạc, vẫn khinh miệt : “ Vị lão huynh này tưởng tượng hay lắm, tất vả mọi người đều thấy thuốc này của ta linh nghiệm mới chịu được nỗi đau da thịt, ngươi có chịu được ?”

      sợ sợ, lượng đâu.” Nam nhân gầy gò kia liền nằm lên bàn được đánh bóng, người hai bên đem khối đá to lớn đè lên , nam nhan kia lập tức nhíu đầu mày, hô to nặng.

      Mọi người chung quanh đều hít hơi, chỉ thấy Đại Lực Ngưu ráng xuống môt chùy, nam nhân gầy gò kia lập tức khóe miệng đổ máu, đúng là tứ chi xụi lơ thể động đậy.

      Người chung quanh đều châu đầu ghé tai, cùng nhau tiến lên phía trước xem xét, nam nhân kia sớm được người nâng xuống, để ở nơi sáng sủa hé ra khuôn mặt tái mét. Đại Lực Ngưu ôm quyền với bốn phía:”Đại Lực Ngưu ta tuyêt đối nuốt lời.” xóng liền lấy ra bình sứ , đổ ra hai viên thuốc, rồi cho nam nhân kia ăn, cuối cùng điều chế chén canh dược cho uống.

      “Thế nào rồi? Đây là lượng bạc, ở đằng kia, lão huynh tự mình lấy .” Đại Lực Ngưu với nam nhân gầy gò kia, dùng mắt đảo qua lượng bạc cách đó xa.

      Nam nhân gầy gò a tiếng, nhưng lại chậm chạp tới hướng bạc, giống với bộ dang thể nhúc nhích như người chết lúc trước.

      Đám người chung quanh đều trận thổn thức, bị màn này làm cho sợ tới ngây người. Chớ người gầy, cho dù là Đại Lực Ngưu nằm ở dưới phiến đá kia trúng chùy này thôi cũng chỉ sợ đều phải nằm liệt giường 3 tháng, nhưng nam nhân kia ăn xong linh dược lại có thể chậm rãi cử động, thể cảm thấy thần kỳ, có người bắt đầu do dự muốn mua lọ về nhà.

      “Ta cũng thử xem, ta cũng thử xem, là lượng bạc sao?” Châu Tử vẫn đứng trong đám người ra, dưới ánh mắt của mọi người có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên trì ra. lượng bạc, có lượng bạc này mình và tỷ tỷ đói bụng nữa, còn có thể ở trọ, phải sáng sớm tỉnh lại vì lạnh.

      Trong lúc nhất thời mọi người đều gì, lẳng lặng nhìn thiếu niên gầy yếu sững sờ ở trung tâm với Đại Lực Ngưu.

      “Tiểu quỷ, đừng tới đây làm loạn, nhanh về nhà , đừng quấy rối.” Đại lực ngưu phục hồi lại tinh thần, trừng mắt hét lớn với Châu Tử.

      “Ta, ta phải là tiểu quỷ, ta bao giờ hư hỏng, ta chỉ cần bạc.” Châu Tử cúi đầu càng thấp, giọng dần, nhưng vẫn đứng ở giữa chịu rời . thể lại để cho tỷ tỷ chị đói, chính bản thân mình là nam tử hán phải kiếm tiền.

      “Ai u , này tới mười lăm tuổi , đừng có để bị thương.” Có người thầm.

      “Ta mười sáu, ta là người lớn rồi.” Châu Tử quật cường ngẩng đầu, nhìn nam nữ già trẻ xung quanh, lần đầu tiên cảm thấy chính mình là người lớn.

      “Quên , dược kia sợ là mất linh, ngươi xem…” Đám người chung quanh lại có người thầm. Đại Lực Ngưu hận tới nghiến răng, nếu cho thiếu niên này thử lần đại gia hỏa chỉ sợ đều cảm thấy dược của mình mất linh nghiệm dám để cho thiếu niên này nhận chúy. Nhưng nếu thực để thiếu niên này tiếp chùy trước mắt bao người kịp để ngậm túi máu, chẳng lẽ là phải đánh tới tàn phế. Như vậy chừng lại chọc tới quan phủ.

      Đại Lực Ngưu cả đầu rối loạn nhìn thoáng qua nam nhân gầy gò quỳ rạp mặt đất, trong mắt nam nhân kia cũng đầy bối rối, có chủ ý gì. Hai người hợp tác với nhau nhiều năm, lừa dược lừa tiền chưa bao giờ thất thủ, ngờ hôm nay lại bị tên tiểu quỷ làm hỏng chuyện, hai cái lão thiên vẫn chưa có chủ ý gì.

      “Nhanh chút , ta sợ.” Châu Tử cố nén sợ hãi trong lòng, tự mình tới cái bàn được đánh bóng kia, muốn thừa dịp trước khi Lam Ngữ Tư trở về làm cho xong, bằng tỷ tỷ cho phép. Cùng lắm giống như bá bá gầy gò kia, tuy bị đánh tới ói máu nhưng uống thuốc rồi có chuyện gì, chịu khổ chịu bị thương chút cũng sợ, chính mình là nam tử hán, thể để cho tỷ tỷ phải chịu đói, Châu Tử nhắm mắt lại nghĩ vậy.

      Châu tử nằm mặt bàn được đánh bóng, cả người đều gồng căng cứng trước đó còn cảm thấy tốt, nhưng khi nằm lên mặt bàn đánh bóng này vẫn khỏi cảm thấy sợ hãi. Thiếu niên non nớt cảm thấy chính mình trưởng thành, nhưng còn kém xa lắm, phiến đá lớn kia đặt lên người, tựa như ngàn cân đè lên khiến thở cũng thể thở.

      “A!” Châu tử đỏ mặt, thống khổ kêu lên.

      “Tiểu quỷ, thế nào? Trở về nhà thôi.” Đại Lực Ngưu dự đoán được Châu tử chịu nổi nên chuẩn bị đem phiến đá bỏ .

      , cứ đến đây .” Châu Tử nghĩ tới bánh bao thơm ngào ngạt kia, cùng với khuôn mặt của Lam Ngữ Tư nên vẫn kiên trì.

      Đại Lực Ngưu quả hết cách, giơ đại chùy lên cũng dám hạ xuống, thầm nghĩ thiếu niên dưới phiến đá nên bị dọa chạy chính mình mới có bậc thang mà xuống.

      Nam nhân gầy gò kia vụng trộm đem túi máu trong miệng phun ra, đột nhiên mắt sáng lên, nhìn thấy ngọc bội dắt bên hông Châu Tử. Chất ngọc trong sáng, cho dù chính chưa từng thấy được thứ tốt nhưng vẫn có thể biết thứ kia xa xỉ. Mắt thấy thiếu niên kia mặt đỏ lên, Đại Lực Ngưu còn kiên nhẫn, nam nhân gầy gò bỗng vọt tới, ôm lấy thiếu niên kia kêu to đem phiến gạt xuống.

      Rốt cục cũng có bậc thang, Đại Lực Ngưu nghĩ rằng đồng bọn này có tâm kế nên cũng thở phào hơi.

      “Đứa , việc này thể đùa giỡn, nghe lời bá bá, bạc này ngươi cầm lấy , ta cũng cần, nghe lời.” Nam nhân gầy gò bộ đau lòng, đem lượng bạc kia nhét vào trong tay Châu Tử, vừa khóc tay vừa phủ ở lưng vỗ vỗ để cho thuận khí.

      Châu Tử sắp bị đè đến ngất , đầu óc mê mang chỉ nhìn thấy nam nhân gầy kia bày ra khuôn mặt lo lắng, ra lời.

      “Tránh ra, Tránh ra!” Lam Ngữ Tư tìm thấy người, nhìn thấy góc đường có nhiều người vây xem liền chen đến xem rốt cục có chuyện gì. Vừa thấy đúng là Châu Tử nằm trong lòng nam nhân gầy gò, nhất thời nóng vội đẩy mọi người ra, cướp Châu Tử lại ôm vào trong lòng, trợn mắt nhìn đám người Đại Lực Ngưu.

      “Vị phu nhân này, liên quan tới chúng ta, là tiểu tướng công nhà ngươi tự mình tìm tới, ta cũng chưa động tới chút nào.” Đại Lực Ngưu vội vàng giống như đứa trẻ trốn tội, những người khác cũng thu thập này nọ rồi vội vàng rời , sợ rằng vây xem lâu bị đưa tới quan phủ trình bày.

      Lam Ngữ Tư xác định Châu Tử chỉ bị đè tới có chút máu khó lưu thông, cũng có gì đáng ngại, thế này mới oán hận nhìn đám người chung quanh, đỡ Châu Tử tới ven đường, nhàng xoa bụng cho . Nam nhân gầy gò thấy quần áo của Lam Ngữ Tư cũng có giống như kẻ có tiền, trong lòng liền nảy lên nghi hoặc. trước nghĩ Châu Tử là tiểu thiếu gia nhà ai bị bắt cóc, nghĩ ra tay cứu người chừng lại có thể được nhà người ta sau cho chút bạc, nhưng thấy Lam Ngữ Tư trong lòng lạnh hơn phần nửa. Phải quan sát thêm, nam nhân gầy gò kia liền theo hai người ngồi xuống ven đường.

      “Ngươi là?” Lam Ngữ Tư cảnh giác nhìn nam nhân gầy gò.

      “Ta gọi là Lưu Đại Ý, cũng là người cùng khổ, thể nhìn đứa này chịu thiệt, cho dù nguy hiểm cũng phải cứu,thay vào ai cũng thể khoanh tay đứng nhìn.” Lưu Đại Ý cười , thoải mái nhưng vẫn quan sát biểu tình của Lam Ngữ Tư.

      “Chúng ta có tiền đáp tạ ngài.” biết vì sao Lam Ngữ Tư cảm thấy Lưu Đại Ý này có ý tốt.

      sao, ta cầu đáp tạ, ai thấy cũng thể khoanh tay đứng nhìn.” Lưu Đại Ý hoài nghi Lam Ngữ Tư thử mình, bởi vậy nên vẻ hiên ngang lẫm liệt.

      “Vậy tỷ đệ chúng ta xin cáo từ.” Lam Ngữ Tư cảm thấy ánh mắt người này làm cho người ta thoải mái, liền đứng lên nắm lấy tay Châu Tử tới bên kia phố.

      “Tỷ Tỷ, hay là để theo chúng ta , cũng là người cùng khổ.” Châu Tử với Lam Ngữ Tư, giọng nho thể trốn thoát khỏi lỗ tai Lưu Đại Ý., hàng năm trộm cắp liền luyện được đôi tai tốt, nghe được nhiều chuyện của các hộ gia đình.

      “Câm miệng, chuyện của ngươi còn chưa tính sổ với ngươi đâu.” Lam Ngữ Tư cúi đầu quát lớn tiếng.

      Hai người tới bờ sông, ngồi xuống dựa vào đại thụ. Lam Ngữ Tư lấy ra hai cái bánh bao, nhét vào trong tay Châu Tử. Mới vừa rồi khi ở bên ngoài đám người liền nghe thấy vô số chuyện, thiếu niên vì lượng bạc mà cũng dám nhận chùy. Lúc này trong lòng Lam Ngữ Tư biết là tư vị gì, nàng biết Châu Tử là vì hai người có thể được ăn no chút.

      “Tỷ tỷ, ngươi cũng ăn .” Châu Tử sợ hãi nhìn sắc mặt của Lam Ngữ Tư, dám chuyện lớn tiếng.

      Lam Ngữ Tư trả lời, mãi mới : “ Ngươi cũng biết, xiếc ảo thuật đầu đường hơn phân nửa là dỗ người lừa tiền, người ta nằm đó có việc gì, ngươi nằm đó bị làm cho mất mạng! Ngươi nghĩ là lượng bạc dễ kiếm lắm sao? Có mà mất mạng như chơi!”

      Châu Tử cúi thấp đầu hề lên tiếng, sau mới giọng thầm:”Ta thấy bá bá kia tuy ói ra máu nhưng ăn dược kia liền có việc gì, ta nghĩ là ta cũng có thể.”

      chừng bọn họ đều là cùng ruộc, vì để lừa người mua thuốc.” Lam Ngữ Tư chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      thể nào, bá bá kia đem bạc cho ta, hình như là… người tốt…” Châu Tử vừa vừa đem lượng bạc đặt vào trong tay Lam Ngữ Tư, nhìn nàng trừng lớn hai mắt liền có lo lắng.

      Lam ngữ Tư nhận lấy bạc, nhíu mày suy tư, nghĩ thế nào cũng ra Lưu Đại Ý kia là người tốt hay là có mưu đồ gì khác. Nếu là người tốt, chính mình nhìn như thế nào cũng cảm thấy giống, là có mưu đồ khác là chuyện gì? Hai người đều tay trắng, ngay cả cơm cũng ăn đủ no.

      “Nhanh ăn , đêm nay có thể ở trong điếm.” Lam Ngữ Tư giúp Châu Tử nhét bánh bao vào miệng, rốt cục cũng có sức đứng dậy, nữa đây cũng chỉ là thiếu niên ngây thơ, tuy chỉ hơn mình có hai tuổi nhưng chưa từng va chạm. Vốn vẫn sinh hoạt trong thâm cung, có tiếp xúc với người bên ngoài, cho dù ở trong thâm cung mà vẫn giữ được tâm tính thiện lương. Chỉ biết sau khi tiếp xúc với thế giới biến thành người như thế nào.

      Châu Tử ăn bánh bao, tay dường như còn có chút ấm áp, tay nàng chạm vào mu bàn tay của mình, như gia đình ấm áp, có loại cảm giác thể lý giải, từ mu bàn tay truyền tới đáy lòng rồi tới nơi mềm mại nào đó.

      (Chương này dài quá nên mình chia ra làm hai rồi đăng)
      susuwindlove_9693 thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 72: Màn trời chiếu đất (II)
      Editor: Jun
      Dịch Khinh Hàn ngồi dậy khỏi giường, đổi sang trang phục dạ hành, thi triển võ nghệ cao cường trong hoàng cung An Nam. Quân đội Khánh Nguyên sắp vào biên giới, việc phải làm là điều tra ràng nội phòng An Nam quốc.

      Mũi chân nhàng vào ốc xá, Dịch Khinh Hàn bị lời trong phòng hấp dẫn liền ghé vào sát tường mà đứng nghe.

      “Bảo đảm chắc chắn xảy ra sai sót chứ? có quyền cao chức trọng, sợ là làm loại chuyện này.” Quốc vương An Nam .

      “Yên tâm , lần trước khi Đạt Đạt phạm biên, cũng là động tay động chân, bằng Vinh Suất ở phương bắc, Đạt Đạt sao có thể chiếm được tiện nghi.” Giọng là của quốc sư tân nhậm An Nam quốc, quốc sư kia tiếp tục :” chính là muốn nhiều bạc để dưỡng lão, ngay cả việc thông đồng với địch bán nước cũng dám làm chuyện ta sắc phong đó là chuyện trẻ con, xin chủ nhân yên tâm.”

      Dịch Khinh Hàn hô hấp dồn dập hơn,tiến lại bức tường càng gần hơn, lại nghe được người trong phòng chuyện, đèn tắt, tiếng bước chân ngày càng gần, cũng bất đắc dĩ nhảy lên nóc nhà.

      Nhìn thấy quốc vương An Nam và quốc sư trở về nơi ở, tâm cũng thể bình tĩnh được. Xem ra chuyện sắc phong lần này chủ mưu là Vinh Suất lừa gạt dưới. Trước mắt xem ra ít nhất Giản Thanh Giai nhận hối lộ của An Nam, người khác là thủ phủ nội các Từ Chỉ. là Từ Chỉ đứng phía sau làm chủ sao? Quốc vương An Nam và quốc sư có thể tin hay , bọn họ có cố ý cho mình nghe thấy hay , lại hoặc là có gì đó kỳ quái khác? Trời sinh Dịch Khinh Hàn tính tình đa nghi lại làm nhiều năm ở Đông Xưởng, tuyệt dễ dàng đưa ra phán đoán.

      tới việc hai quân đối trọi trước trận chiến, chỉ đến việc Dịch Khinh Hàn mang người tới ngoài thành Trấn Nam, binh lính thủ thành dám dễ dàng mở cổng, liền gọi Thiên Tổng tới. Thiên Tổng thấy Dịch Khinh Hàn sắc mặt đại biến, mắng to: “Nghịch tặc, nhân, ngươi giết sứ thần đầu nhập vào An Nam, còn dám trở về sao.” Thiên Tổng kia càng mắng thanh càng dần, nhìn người dưới lầu có vẻ giận dữ giống như giết người tới nơi lại khiếp đảm, cho dù phía sau có đại quân vẫn cảm thấy sợ hãi thôi.

      Dịch Khinh Hàn cũng thèm nhiều, lấy từ trong ngực áo ra khối gấm vóc, gài vào tên hướng về phía Thiên Tổng căng cung mà bắn, Thiên tổng vụng về tránh thoát, mũi tên liền cắm sâu vào cọc gỗ phía sau . Thủ hạ của Thiên Tổng vừa thấy đoạn gấm kia chính là thủ dụ của Hoàng Thượng, đọan gấm vàng tươi đơn giản viết ràng hết thảy.

      Thiên Tổng kia thân toàn mồ hôi lạnh, bên kiền trì mở cổng thành, bên suy nghĩ miên man mới có thể hiểu ra mọi chuyện. Dịch Khinh Hàn vào thành, cũng buồn để ý tới Thiên tổng, thẳng tới Trấn Nam thành tới nơi ở của võ tướng quân Đoan Mộc Tề. Đồng thời gọi người chọn ngựa tốt cho tùy tùng theo, chuẩn bị lương khô và tiền bạc thầm nghĩ sáng sớm ngày mai liền rời khỏi thành hồi kinh.

      Khánh Nguyên đế phái đại quân tiến công An Nam, Đoan Mộc Tề như trước thủ thành Trấn Nam. Dịch Khinh Hàn đem bản đồ địa hình An Nam giao cho Đoan Mộc Tề, :”Chuyện của ta phiền đem bản đồ giao cho người công thành.”

      tại trước trận chiến là tả quân dò đường, đại quân vẫn đóng quân trong thành, còn chưa có bắt đầu công thành.” Đoan Mộc Tề đem bản đồ ghé sát vào ánh đèn nhìn cho , vừa nhìn vừa gật đầu, :”Đại nhân nghỉ ngơi mấy ngày, đợi thời cuộc ổn định rồi cũng muộn. Trận này công của đại nhân thể có, nếu như vậy trở về chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu giờ sao.”

      Đoan Mộc Tề là có ý tốt, nếu trước rồi đại thắng liền có chuyện gì với Dịch Khinh Hàn, nhiều lắm là mật thám có công, việc khác có công lao gì. Nếu lưu lại, liền tính là trận giết địch, sau đại thắng báo lên nhất định viết môt hồi báo công, đến lúc đó chính là liên tiếp được phong thưởng.

      “Đa tạ ý tốt của tướng quân, bản quan làm phiền nữa, nhiệm vụ hoàn thành, còn phải sớm trở về phục mệnh của vạn tuế.” Dịch Khinh Hàn thầm nghĩ sớm hồi phủ đề tìm nàng, về phần thăng tiến, bách bộ Đông Xưởng là đủ rồi.

      “Như vậy bản tướng cũng giữ ngài nữa, đại nhân trước nghỉ ngơi, ngày mai có người chuẩn bị tốt tất cả.” Đoan Mộc Tề là người phân biệt đối xử, bởi vì hoạn quan mà trừng mắt hay tỏ thái độ gì, tỏ ra bất hòa để nâng lên thân phận của mình, cũng bởi vì đối phương xuất thân cao quý mấy đời liền thêm vài phần kính trọng. Là đại tướng hiếm có nhưng thủ hạ là Thiên tổng là thân tộc của Vạn quý phi, làm việc so với Đoan Mộc Tề khác nhau trời vực.

      Thiên tổng kia tuy là thân tộc của Vạn quý phi nhưng là loại họ hàng xa cả đời thể thấy mặt Vạn quý phi, nên cũng dám đắc tội Dịch Khinh Hàn. Thiên tổng canh ở ngoài cửa, thấy Dịch Khinh Hàn ra bước tới a dua lấy lòng: “Đại nhân nghỉ ngơi , hạ quan chuẩn bị nước ấm, ngài gột rửa xui xẻo, lần này hồi kinh được thăng quan tiến chức.”

      Có thể lập tức hồi kinh nên tâm tình của Dịch Khinh Hàn khá tốt, cũng cười :”Hảo, đa tạ.”

      Thiên tổng muốn chuyện thấy Hồng Thiên Đạt nghênh diện. Hồng thiên Đạt tiếp đón binh lính tả hữu, đánh bóng trường đao của mình, :”Lau cho gia gia ta sạch vào, gia gia chờ lệnh xuất chinh.”

      “Ta này Hồng tuần kiểm, vạn tuế phái đại quân chinh nam, người ta đều xuất chinh rồi, ngươi cũng đừng có chờ mong.” Thiên Tổng vênh mặt, bộ xem thường, :”Đừng quân ta có thể vừa mới đắc thắng, cho dù hơi có trở ngại, cũng tới phiên người Trấn Nam thành chúng ta toi mạng, chúng ta chỉ an an ổn ổn bảo vệ thành cho tốt là được.”

      Hồng Thiên Đạt nghe xong cho là đúng, mắng:”Ngươi là đồ rùa đen rụt đầu, sắp có chiến tranh, võ tướng há có thể sợ chết. Nếu có thể chết sa trường cũng là vinh hạnh, nếu đại quân chinh nam có nhu cầu, ai dám theo Hồng Thiên Đạt ta trảm đầu ta.”

      thanh hai quân giao chiến ở biên giới truyền tới, trong thành hai người lại ầm ỹ, Dịch Khinh Hàn muốn nghe tiếng ồn liền nâng bước khỏi.

      “Hừ, võ tướng rất sợ chết, tay sai hộ được phủ đệ, bọn người này vì được vạn tuế coi trọng, ông trời thực có mắt.” Hồng Thiên Đạt chỉ chỉ vào Dịch Khinh Hàn mà mắng.

      “Ngươi cái gì, lặp lại lần nữa?” Dịch Khinh Hàn đột ngột dừng chân, quay đầu lại hỏi.

      “Dịch đại nhân, kẻ điên này dám đụng tới ngài, ta bẩm báo với Minh tướng quân, “thưởng” cho trăm quân côn.” Thiên tổng định mượn đao giết người.

      “Ngươi cái gì, cái gì phủ đệ? Hạ đốc chủ bảo vệ phủ đệ của ta.” Dịch Khinh Hàn đẩy Thiên tổng ra, tiến lên phía trước vội vàng hỏi.

      Hừ, phủ đệ được bảo vệ, nhưng phu nhân ngươi lại vào cung, đến bây giờ vẫn chưa thấy ra, đúng là sống thấy người chết thấy xác.” Người nhà của Hồng Thiên Đạt đều ở kinh thành, người nhà xác nhận với tin tức này.

      “Hồng đại nhân, lời này là sao?” Dịch Khinh Hàn gấp đến độ hai tay bắt lấy vạt áo . Tuy bộ dáng Hồng Thiên Đạt cao lớn nhưng vẫn giãy được ra, có thể thấy được Dịch Khinh Hàn rất nóng nảy.

      “Nếu đúng ngươi tự mình kiểm chứng , buông Lão tử ra.” Hồng Thiên Đạt xong liền giày khỏi tay Dịch Khinh Hàn, cả giận mắng.

      “Đa tạ Hồng đại nhân.” Dịch Khinh Hàn xong liền rời , mang theo người xoay người lên ngựa muốn ra khỏi thành. phen thúc ngựa ngừng nghỉ, vừa tới sáng sớm đúng thời gian mở cổng thành liền thấy đám người Dịch Khinh Hàn nhanh như chớp biến mất quan đạo.



      Lam Ngữ Tư cùng Châu Tử đường, hai bên là cánh rừng thấy ngươi, ngẫu nhiên ngang qua vài người đều là người đường vội vàng.

      “Tỷ tỷ, biết có gặp người xấu .” Châu Tử bám chặt tay áo Lam Ngữ Tư, nhìn quanh bốn phía.

      “Miệng quạ đen, …” Lam Ngữ Tư còn chưa dứt lời liền thấy phía trước trong rừng xuất người bịp mặt chậm rãi về phía hai người.

      “… gở mồm, về sau ít lời thôi.” Lam Ngữ Tư tức giận , vừa vừa lôi kéo Châu Tử lui lại phía sau, nghĩ chung quanh có thể có đường trốn.

      “Đây là tiểu tướng công nhà ngươi? Xem ra là kẻ nhát gan sợ phiền phức, bằng theo đại gia ta .” Người kia bịt mặt đè nặng cổ họng giống như là cố ý thay đổi giọng cho Lam Ngữ Tư nghe.

      “Ngươi tránh ra, ta, ta đấu với ngươi.” Châu Tử bị khuất nhục rất lớn, che ở trước người Lam Ngữ Tư, nhìn quanh bốn phía hy vọng có người ngang qua.

      “Đấu với ta? Đến đây, đến đấu gia gia ta .” Người bịt mặt kia mặc dù có dáng người cao lớn nhưng so với hai người vẫn cao lớn hơn chút, nếu là cứng rắn hợp lại hai người nhất dịnh chiếm ưu thế.

      Châu Tử tức giận đến đỏ mặt, thấy người bịt mặt kia vung tay về phía Lam Ngữ Tư biết lấy từ đâu ra dũng khí mà hung hăng đá cước, rồi lập tức lôi kéo Lam Ngữ Tư chạy .

      Người bịt mặt kia căn bản để Châu Tử vào mắt, nhất thời sơ ý bị đá trúng, ôm người em của mình dừng tại chỗ lúc mới truy đuổi hai người.

      Lam Ngữ Tư cùng Châu Từ càng chạy càng mệt mỏi, dần dần bị người bịt mặt kia đuổi theo, người bịp mặt duỗi tay ra kéo tóc Lam Ngữ Tư. Lam Ngữ Tư lảo đảo rồi liền bị kéo ngã xuống đất, nặng nề ngã xuống, Châu Tử dừng chân, quay đầu đỡ Lam Ngữ Tư, lại bị người bịp mặt kia bay lên đá cước ngã lăn. Người bịp mặt xách cổ áo Châu Tử, quyền khác liền định hạ xuống Châu Tử lấy thế liền cắn ngụm vào cổ tay , mãi đến khi oa oa kêu to.

      Người bịp mặt buông tay, Châu Tử ngã ngồi mặt đất chịu đựng đau đớn nâng Lam Ngữ Tư dậy, trong lòng hai người đều run sợ nhìn người bịp mặt chậm rãi tới gần mình.

      “Tỷ tỷ, tỷ mau !” Châu Tử ôm chặt lấy người bịp mặt kia, hô to với Lam Ngữ Tư. Giờ Lam Ngữ Tư bước lên phía trước tương trợ cho dù Châu Tử có thoát cũng thoát được bao lâu, cùng với bị đánh, chẳng bằng hai người cùng hợp sức làm lần.

      Người bịp mặt kia nâng chưởng đánh về phía Châu Tử, mắt thấy lỗ mũi của Châu Tử có máu chảy ra, chợt thấy phía sau vọt đến người, đúng là Lưu Đại Ý. Lưu Đại Ý nhìn thấy Lam Ngữ Tư và Châu Tử rồi lại nhìn nhìn người bịp mặt liền liều mạng xông lên đẩy người bịp mặt ngã xuống đất rồi liền đánh tới tấp lên người kẻ đó.

      Lam Ngữ Tư và Châu Tử thấy thế vội vàng đứng dậy tương trợ, cùng nhau đấm đá người bịp mặt. Cuối cùng người bịp mặt đánh lại ba người giãy dụa đứng lên mắng lớn:”Được lắm, các ngươi nhiều người, hôm nay ta tha cho các ngươi con đường sống.” xong liền chạy mất tăm.

      Đợi khi hai người có phản ứng Lưu Đại Ý mặt đất rên rỉ ngừng, vẻ mặt Châu Tử buồn lo, vươn người tới nâng dậy hỏi:”Bá bá, bá bá có sao ?”

      “Ta, ta…” Lưu Đại Ý ôm ngực bị người bịp mặt đánh trúng rồi phun ra ngụm máu tươi.

      Lam Ngữ Tư cũng hoảng sợ, nghĩ rằng cùng lắm là bị trúng hai chưởng làm gì tới mức miệng phun máu tươi, nhưng mà nhìn giống như làm bộ, còn nữa nếu mình đa nghi oan uổng người tốt liền khổ thân Lưu Đại Ý .

      Sau lúc lâu, Lưu Đại Ý dần dần phục hồi tinh thần mới :”Này vị tiểu huynh đệ, tiểu nương tử, các ngươi có chuyện gì chứ.”

      “Chúng ta sao, bá bá có khỏe .” Thần sắc Châu Tử buồn thương, vẻ mặt lo lắng.

      “Ta, ta…” Lưu Đại Ý đáp chỉ hỏi lại:”Các ngươi muốn đâu? đường nguy hiểm phải cẩn thận.”

      “Chúng ta muốn thành Trấn Nam, bá bá định đâu?” Tâm tư Châu Tử đơn thuần, đợi Lam Ngữ Tư ngăn cản liền trả lời Lưu Đại Ý.

      “Ta, ta cũng phải thành Trấn Nam, ta có nhà để về, nghe nơi đó có thể kiếm ăn tốt, liền…” Lưu Đại Ý đứt quãng.

      “Vậy Lưu bá bá mau chóng rời .” Tuy cảm kích tương trợ của Lưu Đại Ý nhưng Lam Ngữ Tư vẫn cảm thấy người này vô cùng quái dị, muốn dây dưa.

      Lam Ngữ Tư kéo Châu Tử, lại cho Lưu Đại Ý ít bạc, ngẫm lại lúc trước nhiều lần tương trợ nên rốt cục cũng có chút xấu hổ.

      bằng bá bá cùng chúng ta lên đường .” Châu Tử thấy bộ dáng Lưu Đại Ý đáng thương liền thốt ra, xong liền sợ hãi nhìn sắc mặt Lam Ngữ Tư, sợ mình tự tiện làm chủ chọc nàng mất hứng.



      con đường đất xa xa có ba người tới. đầu là Lam Ngữ Tư với vẻ mặt nghiêm túc, biết là suy nghĩ gì, phía sau là Châu Tử dè dặt, thỉnh thoảng nhìn trộm sắc mặt nàng, phía sau nữa là Lưu Đại Ý suy yếu, khóe miệng nhịn được mà gợi lên.

      vốn là kẻ vô lại, quen lừa gạt hại người kiếm ăn, từ sau khi ngẫu nhiên gặp Châu Tử thấy người có ngọc bội giá trị xa xỉ liền nhận định có lai lịch bất phàm. Mới đầu thầm nghĩ giúp thiếu niên này, đợi sau khi người nhà đến kiếm được chỗ tốt hơn nhưng ai biết là đến đây lại càng nghèo.

      Nhiều năm trong giang hồ luyện cho đôi tuệ nhãn, vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi trộm nghe hai người chuyện càng nhận định Châu Tử phải vật trong ao liền thiết kế cứu hai người trong nguy nan. Lưu Đại Ý trái phải đâu đâu đều có thể lừa gạt kiếm ăn, bằng trước mắt theo hai người này thời gian, nếu có lợi thể buông tha còn nếu có lợi rời cũng muộn.

      Hạ quyết tâm, Lưu Đại Ý liền theo hai người, dọc đường giả bộ thành thành , nghiễm nhiên trở thành người thiện lượng có nhà để về.

      “Tỷ tỷ, tỷ có mệt , nghỉ tạm chút .” Châu Tử thấy Lam Ngữ Tư hồi lâu chuyện nhịn được mở miệng chuyện với nàng, trong lòng thiếu niên nho khỏi khó chịu đựng được, biết bắt đầu từ khi nào, nhất cử nhất động của Lam Ngữ Tư từ cái nhăn mày tới cái mỉm cười đều tác động tới hỉ nộ ái ố của , chưa từng gặp qua người ngoài, chính là thích ở chung với nữ tử này, điều này làm cho cảm thấy an tâm.

      “Ngươi mệt à? Qua kia nghỉ tạm lát .” Cuối cùng Lam Ngữ Tư cũng tức giận được nữa, dừng bước chân với Châu Tử.

      “Ta mệt mỏi, ta là nam tử hán, tỷ tỷ xem ta khỏe mạnh thế này.” Châu Tử hài lòng khi mình bị quam tâm quá mức, vì thế mà đứng tại chỗ phần phật phần phật cánh tay, thể bản thân rất khỏe mạnh.

      “Ta biết rồi…” Lam Ngữ Tư kéo Châu Tử ngồi xuống, liền thấy có ba người từ phía sau bụi đất bay lên, từ xa nhìn lại thấy đúng là đám mặc phi ngư phục thiết kỵ ồn ào mà đến.

      Lam Ngữ Tư nắm chặt lấy tay Châu Tử, dường như dựng đứng cả người, Lưu Đại Ý biết có chuyện gì, thầm nghĩ phô trương lớn như vậy cũng phải người mình mướn, nguyên lai là tiểu thiếu gia này tuy thân phận hiển quý nhưng chọc phải đại họa, biết những kẻ này thể chọc vào, dám nghĩ nhiều liền chạy theo hai người.

      Ba người xuyên qua cánh rừng ven đường, để ý những nhánh cây chắn ngang đường mà chạy thục mạng, đám cẩm y vệ kia sớm thấy được bọn họ, xuống ngựa liền xuyên rừng mà .

      Ỷ vào dáng người gầy, ba người cũng chạy trốn rất nhanh, nhưng đám Cẩm y vệ này cũng rất có thân thủ, mắt thấy gần đuổi kịp ba người. kịp suy nghĩ vào đoạn đường cụt, ba người nơm nớp lo sợ quay lại nhìn đám hung thần ác sát diễu võ dương oai tiên diễm quan phục, dừng chân thở hổn hển.

      “Tỷ tỷ, đừng sợ.” Lúc này Châu Tử quên biểu khí khái nam tử hán của chính mình.

      “Các ngươi đừng có tới đây, tới gần bước chúng ta liền nhảy xuống đây.” Lam Ngữ Tư nhìn đám người Cẩm y vệ là biết chúng muốn để người sống, sớm loạn tên bắn chết.

      “Vực sâu vạn trượng, thi thể ra bộ dạng, con kiến con giòi bò đầy lên mặt lên cơ thể các người. Nên theo chúng ta trở về tha cho các người con đường sống.” Đầu lĩnh Cẩm y vệ dùng chiến thuật tâm lý, quả nhiên Châu Tử co phản ứng.

      “Theo các ngươi trở về? So với chết còn khổ sở hơn.” Ngoài miệng Lam Ngữ Tư như vậy nhưng trong lòng cũng dao động, rơi xuống đây chắc chắn phải chết thể nghi ngờ, nếu theo bọn họ trở về còn có thể sống lâu thêm mấy ngày. Chủ yếu là gặp được Dịch Khinh Hàn, Lam Ngữ Tư bất an, nếu biết Dịch Khinh Hàn có chuyện gì chính mình cho dù chết trăm lần cũng thấy an tâm.

      Lưu Đai Ý đảo mắt, nghĩ nếu có thể giúp đám người kia đem hai người kia trở về, giải thích tình huống , với bọn họ đối với kẻ râu ria như mình hạ sát thủ. Dù sao, mục tiêu của đám người kia là hai người này, chính mình chẳng qua là may ở cùng chỗ mà thôi.

      Nghĩ đến đây, Lưu Đại Ý lặng lẽ lui từng bước, tay giữ chặt Châu Tử kéo về phái trước, nghĩ ba người cách vách núi đen, đám phi ngư phục kia liền kéo bọn họ trở về.

      Lưu Đại Ý muốn ra tay cảm thấy cỗ lực lớn đẩy chính mình xuống vách núi đen, cúi đầu nhìn đúng là đầu vai trúng tên, lúc này tay lôi kéo Châu Tử, Châu Tử kéo Lam Ngữ Tư, vì thế ba người liền cùng ngã xuống vách núi đen.

      Cẩm y vệ cùng bước lên phía trước, cũng là lúc tay áo của cả ba người đều kịp chạm được. Đầu lĩnh Cẩm y vệ tức giận trở lại liền cho người nọ cái tát vang dội: “Được việc đủ còn bại có thừa!”

      Người nọ cúi đầu, trong lòng ủy khuất, vốn định bắn hạ tên râu ria kia xuống vách núi đen, muốn tác động lên hai kẻ kia, ngờ tình lại phát sinh như thế, hai kẻ chừa từng trải qua sóng gió lớn nếu nhìn thấy người bên cạnh rơi xuống vách núi đen chết chắc chắn sợ tới mức cầu xin tha thứ, ai ngờ người nọ lại kéo theo Châu Tử.

      đến Cẩm vệ trở về phục mệnh như thế nào, lại ba người rơi xuống vách núi sâu thấy đáy, rơi xuống dòng sông lớn, theo nước sông chảy thẳng tới chỗ nước cạn.

      Gió lạnh khiến ba người bừng tỉnh, Châu Tử vỗ vỗ mặt Lam Ngữ Tư, vội vàng gọi : “ Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”

      Thấy Lam Ngữ Tư dần dần tỉnh lại, lại quay đầu sang nhìn Lưu Đại Ý. Tên ngực Lưu Đại Ý bị nước sông cuốn trôi, máu cũng bị nước sông tẩy sạch, sắc mặt tái nhợt.

      Ba người nâng đỡ lẫn nhau tới bên bờ sông, giương mắt nhìn lên là bầu trờ cao ngất cùng cây cối lâu năm.

      Lưu Đại Ý lười chuyện, việc đến nước này, còn phải dựa vào hai người chiếu cố. Châu Tử ôm Lam Ngữ Tư vào trong ngực, hai người dựa vào nhiệt độ cơ thể mà sưởi ấm cho nhau.

      “Chúng ta thôi, nếu cứ ngồi như vậy y phục người cũng mãi ẩm ướt đứng tiện.” Lam Ngữ Tư khẽ cắn môi đứng lên, kéo vạt áo của Châu Tử liền dọc theo con sông.

      mãi tới khi kiệt sức, quần áo người cũng được hong khô, ba ngườ mới tìm cái cây ngồi xuống nghỉ ngơi. đường xuống dưới, Lam Ngữ Tư phát tuy ba người rơi vào chỗ cách biệt nhưng vách núi đen này cũng là có tương liên với bên ngoài, lúc này chỉ ra là vào chỗ rừng rậm, hy vọng xuống có thể đến nơi có người.

      “Tỷ tỷ, ta hai trái cây cho tỷ ăn.” Châu Tử ngẩng đầu nhìn cây có quả dại liền nhanh nhẹn trèo lên cây, lay động thân cây, trái cây liền rớt xuống đất.

      ngờ ngươi còn có thể trèo cây?” Lam Ngữ Tư đói chịu được liền lấy trái cây dại ăn.

      có ai chơi với ta, ta liền tự mình trèo cây chơi.” Châu Tử cười .

      Dọc đường , Lưu Đại Ý lời cũng chưa , lúc này nghe Châu Tử xong càng cảm thấy người này chính là tốt mã dẻ củi, bản thân ở trong giang hồ nhiều năm nhưng lại gặp hạn lần này. Lưu Đại Ý nhìn thoáng qua Châu Tử rồi tức giận nhắm mắt lại.

      “Bá bá, ngươi cũng ăn .” Châu Tử lấy trái cây đưa cho Lưu Đại Ý. Lưu Đại ý phiền chán, tay lấy trái cây để bên. Châu Tử muốn chuyện thấy Lưu Đại Ý mắt trợn ồm há to hoảng sợ, nhìn phía trước ngậm nổi miệng.

      Châu Tử theo ánh mắt của nhìn lại, chỉ thấy trước mặt ba người là con báo, thân là đầy đốm hoa, từ từ về phía ba người.

      “Nhanh trèo lên cây!” Lam Ngữ Tư miệng như thế nhưng thân mình động cũng dám động.

      Châu Tử đẩy Lưu Đại Ý, ý bảo mau trèo lên cây, ai ngờ Lưu Đại Ý cũng nhúc nhích. Châu Tử nghĩ muốn mình trèo lên cây trước, liền kéo Lam Ngữ Tư.

      Lam Ngữ Tư sợ đến đòi mạng, bỏ tay Châu Tử ra :”Nhanh , nhanh , rồi sau đó kéo ta.”

      “Ta giúp tỷ tỷ trèo lên.” Châu Tử chịu mình trèo lên trước liền dùng sức kéo Lam Ngữ Tư.

      Khi chuyện, con báo kia gần tới, cũng tới gần Lam Ngữ Tư mà tới chỗ Lưu Đại Ý. Lưu Đại Ý hét lên tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, đũng quần ẩm ướt mảng, đúng là sợ tới tè ra quần. Lam Ngữ Tư cũng đứng cứng nhắc quên cả hô hấp.

      Ngay tại thời điểm nguy cấp, hai mũi tên nhọn lao tới, thẳng cắm vào đầu con báo. Con báo bị cắm mũi tên nhọn dãy dụa bao lâu chạy biến mất vào trong rừng rậm, lúc này Lam Ngữ Tư sợ tới mức ngất .Châu Tử chỉ cảm thấy đợt kinh hoảng đánh úp lại, người ngựa đứng trước mặt , chính là người ngày ấy khi núp sau núi giả có khai mình với cung nhân.

      Nam nhân này có màu da trắng nõn, ngũ quan có hình dáng ràng như đao khắc thâm thúy, mang theo tia tà ác và tuấn mỹ dị thường. Hàng lông mi dày đôi mắt hơi xếch lên, bạc môi theo thiên hạ là bạc tình nhưng lúc này lại ôn nhu vô cùng với nữ nhân này. trong trẻo nhưng lạnh lùng kiềm chế được, vẻ ngoan độc ác hòa lẫn với chính khí giấu, nửa chính nửa tà.

      Nam nhân này từng bước tiến lại ôm Lam Ngữ Tư vào trong ngực, ánh mắt lo lắng rốt cục che giấu được. Xác định người trong lòng có chuyện gì đáng lo ngại chỉ là bị kinh sợ quá độ mà ngất mà thôi, chậm rãi nâng mắt nhìn Châu Tử và Lưu Đại Ý.

      “Ngươi là người phương nào?” Dịch Khinh Hàn nhận ra lai lịch của Châu Tử, hỏi Lưu Đại Ý.

      “Ta, ta…” Lưu Đại Ý sớm bị dọa đến tè ra quần, nhiều ngày phải gặp truy đuổi lại gặp sát nhân hung thần, lúc trước gặp cả Cẩm y vệ, người trước mắt này cũng phải dễ chọc. Lưu Đại Ý từng gặp qua nhiều người, biết, nam nhân có ánh mắt mang theo sát khí mặc quan phục kỳ lân cũng phải người lương thiện, phải người mà có thể dùng mấy trò xiếc để lừa gạt.

      là ân nhân cứu mạng của ta và tỷ tỷ.” Châu Tử nhận ra , vừa lo lắng cho Lam Ngữ Tư, vừa có cảm giác quen mắt với người nam nhân trời sinh mâu thuẫn vừa chính vừa tà này, vì thế mà trả lời.

      Dịch Khinh Hàn nhìn Châu Tử rồi lại nhìn Lam Ngữ Tư ở trong lòng, vung tay lên gọi phiên dịch phía sau, đem hai người giao phó lập tức, rồi đường ra khỏi rừng rậm.

      Châu Tử ngồi ngựa thỉnh thoảng quay đầu, nhìn thấy nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đó đầy dịu dàng với nữ nhân trong lòng, động tác của rất nhàng, ôm cũng nhanh, lưu ý mất người trong lòng, trong lòng Châu Tử nên là tư vị gì.
      Last edited: 1/1/17
      windlove_9693susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :