1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân, sủng] XUYÊN QUA THÀNH BAO TÍCH NHƯỢC - ĐÃI PHÓNG SẮC VI - C29/??

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 23: Tình định

      Editor: Tĩnh Nhu

      Ăn cơm xong, Tích Nhược cảm thấy người toàn mùi mồ hôi, cảm giác dính dấp thoải mái, đối với Hạ Hà , “Hạ Hà. Chuẩn bị chút nước ấm ta muốn tắm rửa.”

      Hạ Hà cả kinh , “Này được đâu, lúc trước Xuân Vũ tỷ tỷ cùng Hạ ma ma đều dặn qua ở cữ thể dính nước đâu.”

      Tích Nhược buồn bực, thể tắm rửa lại phải nằm yên trong phòng suốt tháng vậy cả người chẳng phải bốc mùi luôn sao. Tích Nhược cuối cùng minh bạch tại sao nữ nhân cổ đại khi ở cữ lại cho trượng phu vào phòng, chỉ vì phá hủy hình tượng của bản thân trong mắt trượng phu thôi. Thử nghĩ xem ở trong phòng suốt tháng tắm rửa, thân lôi thôi bốc mùi nằm giường, nam nhân mà thấy được phỏng chừng có bóng ma trong lòng luôn mất.

      Tích Nhược nháy đôi mắt to ngập nước, đáng thương hề hề nhìn Hạ Hà hi vọng nàng ấy dàn xếp chút. Lúc trước khi nàng chưa sinh đứa bé, muốn ăn vặt nhiều hơn chút luôn dùng chiêu này đối phó Hoàng Nhan Hồng Liệt cùng các tiểu nha hoàn khác đều luôn thành công, thậm chí có lần nàng còn có thể khiến cho Hoàng Nhan Hồng Liệt vụng trộm ra ngoài mua về cho nàng chuỗi kẹo hồ lô, bởi vậy mới khuôn mặt này mà làm biểu tình đó có lực sát thương mạnh.

      Nhưng lần này lại mất hiệu lực, Hạ Hà nỗ lực quay đầu chỗ khác kiên định , “Dù sao chính là thể, Xuân Vũ tỷ tỷ việc này là vì tốt cho cơ thể của ngài thôi.”

      Tích Nhược mắt thấy việc tắm rửa là thể vì vậy đành lui bước khẩn cầu , “Vậy lấy ít nước ấm tới, ta dùng khăn nóng lau sơ người sao? người ta tại thực chua thoải mái chút nào.”

      “Tốt, nô tì lấy nước ngay.” Hạ Hà giống như sợ nàng nhắc lại chuyện tắm rửa liền rất nhanh lấy nước ấm mamng vào, đồng thời Xuân Vũ cũng theo sao, sợ định lực của Hạ Hà để chống lại mị lực của chủ tử nhà mình.

      Tích Nhược dùng khăn ấm lau thân mình sau đó thay bộ đồ khác mới cảm thấy thoải mái hơn. Hai người Xuân Vũ cùng Hạ Hà lấy đồ nàng vừa thay ra cùng chậu nước lui ra ngoài.

      “Tham kiến vgia.” Lúc anyf Tích Nhược nghe thanh của nha hoàn canh ở ngoài liền biết Hoàng Nhan Hồng Liệt đến.

      “Các ngươi đều lui xuống , có phân phó được tiến vào.” Hoàng Nhan Hồng Liệt phân phó.

      “Vâng.” Tiếp theo đó liền có tiếng bước chân rời của nha hoàn.

      “Tích Nhược, nàng thế nào rồi?” Tiếng Hoàng Nhan Hồng Liệt từ gian ngoài truyền vào.

      “Tốt hơn nhiều rồi. khiến huynh phải lo lắng.” Tích Nhược naurw nằm nửa ngồi giường, tay vuốt tóc lên hơi đề cao giọng đáp.

      Nửa ngày nghe tiếng hồi nàng kỳ quái ngẩng đầu nhìn lên thế nhưng thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng ở cạnh cửa duy trì tư thế chân bước vào.

      “Sao huynh lại vào đây?” Tích Nhược kinh ngạc hỏi, lúc trước chẳng phải thời gian nữ nhân ở cữ nam nhân được tiến vào sao? Vị này sao lại vào được chứ.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt trả lời chỉ chậm rãi bước vào phòng đến cách giường xa dừng lại, thần sắc nhu hòa , “Ta lo lắng nên tiến vào xem nàng và đứa thế nào rồi.”

      Tích Nhược nhìn lại bên giường liền thấy bánh bao tròn mắt nhìn nàng, Tích Nhược nhàng ôm lên ,” Chúng ta đều rất tốt, Nhan đại ca cần quá lo lắng đâu.”

      Hoàng Nhan Hồng Liệt cúi đầu nhìn đứa hỏi, “Nàng chọn tên cho đứa chưa?”

      “Có rồi, ta quyết định đặt tên là ‘Cố’”. Tích Nhược trả lời.

      “Cố, nguyện được trời cao chiếu cố - Hoàng Nhan Cố - quả nhiên là cái tên hay.” Hoàng Nhan Hồng Liệt tán thưởng .

      Tích Nhược cảm thấy đầu đầy hắc tuyến a, nàng chưa bao giờ nghĩ tới tên của đứa có thể lý giải thành như vậy, bất quả Hoàng Nhan Hồng Liệt nghĩ thế cũng tốt dù sao nàng cũng thể ra ý nghĩa của chứ Cố được. Tích Nhược nghĩ thế liền lập tức cao hứng gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, chính là ý này. Ta còn lấy nhủ danh cho nữa đó, kêu là Bánh Bao.”

      “Bánh Bao?” Hoàng Nhan Hồng Liệt ngẩn ra nhưng nhìn thấy biểu tình ‘mau khen ta , mau khen ta mặt của Tích Nhược khiến cách nào ra lời đả kích nàng được, vì thế đành hàm hồ phụ họa, “Nga, tốt, tốt, có ý nghĩa gì chăng?”

      “Có a, ta họ Bao dĩ nhiên nhủ danh phải theo họ của ta chứ. Hơn nữa huynh thấy tên Bánh Bao này nghe đáng sao?” Tích Nhược cao hứng giải thích.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt rất muốn đáng chút nào, đứa lớn lên bị trêu đùa vì tên này, nhưng nhìn Tích Nhược tích cực thế đành đem lời muốn nuốt xuống chuyển thành, “Đáng , ha ha, rất đáng !” Nhưng ánh mắt nhìn về phía đứa trong lòng Tích Nhược mang đầy thương hại, hi vọng khi đứa lớn lên phải khóc thét vì nhủ danh này.

      tới đứa , Hoàng Nhan Hồng Liệt liền thêm, “ Tích Nhược, ta thỉnh tấu phụ hoàng muốn cưới nàng làm vương phi của ta, Cố nhi là tiểu vương gia của Đại Kim quốc ta.” Tích Nhược cúi đầu nhìn đứa trong lòng, Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy được biểu tình của nàng, sợ hãi nàng lại cự tuyệt lần nữa chính vì vậy mà lần này mới tiền trảm hậu tấu, tại ý chỉ sắc phong được ban xuống mới đến với nàng.

      “Phụ hoàng của huynh đồng ý cho huynh cưới vương phi người Hán sao? chấp nhận đứa người Hán làm tiểu vương gia sao?” Tích Nhược thở dài .

      , Tích Nhược nàng yên tâm , phụ hoàng đáp ứng ta chuyện này. Nàng chỉ cần nhớ kỹ, Cố nhi là con của chúng ta, là đứa của Hoàng Nhan Hồng Liệt ta.”

      Giọng chân thành của Hoàng Nhan Hồng Liệt truyền đến tai Tích Nhược khiến hốc mắt nàng có chút ươn ướt, nàng phải nỡ lực đè nén giọt nước mắt sắp tràn mi, thể những lời của khiến nàng rất cảm động. Nàng chậm rãi ngẩng đầu muốn nhưng lời cứ như bị nghẹn ở cổ.

      “Tích Nhược, đừng cự tuyệt ta nữa…” Hoàng Nhan Hồng Liệt đánh gãy lời Tích Nhược muốn .

      Tích Nhược nhìn bộ dáng mất tự tin của Hoàng Nhan Hồng Liệt, nàng vẫn còn nhớ buổi tối khi mới xuyên qua, nàng vẫn ấn tượng sâu sắc bóng dáng quyết tuyệt rời bỏ nàng ở lại của Dương Thiết Tâm, dưới tình huống truy binh nguy cấp vì tình nghĩa huynh đệ mà bỏ rơi thê tử mang thai chỉ vì bận cứu Lý Bình - thê tử của huynh đệ mình.

      Tích Nhược có đôi khi tự vấn bản thân nếu như ở vào tình huống bất đắc dĩ đó, Hoàng Nhan Hồng Liệt bỏ rơi nàng sao? Đáp án là , mặc dù hiểm, vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn để tranh đoạt, nhưng tuyệt đối bỏ rơi nàng và đứa .

      Từ ngày nàng đến Triệu vương phủ, Hoàng Nhan Hồng Liệt đuổi toàn bộ cơ thiếp vốn có trong phủ, còn muốn nàng gả cho , Tích Nhược tuy rằng cự tuyệt nhưng từ lúc đó về sau, người trong vương phủ đều đối xử với nàng như vương phi, hơn nữa giống như nhìn ra được nàng chán ghét với xưng hô phu nhân họ liền gọi nàng như thế nữa, mọi người chỉ còn kém chưa doanh chính ngôn thuận gọi nàng là vương phi nữa thôi.

      Nửa năm này Hoàng Nhan Hồng Liệt nhiều lần trong sáng trong tối nhắc việc hôn với nàng, Tích Nhược vài lần cự tuyệt , phải nàng nghĩ gả cho mà là muốn biết rốt cuộc nàng , bao sâu, bao nhiêu phần chân thực, có đáng giá nàng dùng cả đời để đánh đổi k.

      tại nàng xác định được, “Vâng…”

      “Hả, nàng vừa mới cái gì? Tích Nhược, nàng lại lần nữa được ?” Hoàng Nhan Hồng Liệt tin vào tai mình được, hình như nghe Tích Nhược ‘vâng’.

      “Muội ‘vâng’, muội đồng ý.” Tích Nhược nhìn bộ dáng có chút buồn cười kia của bỗng có chút xót xa.
      NGÂN TRÚC, 13emap, viviana5 others thích bài này.

    2. kittynacy

      kittynacy New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      10
      Coá chương mới, coá chương mới . nàng quá :yoyo14::yoyo14::yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Tĩnh Nhu thích bài này.

    3. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 24: Lập gia đình

      Editor: Tĩnh Nhu


      Tích Nhược nhìn trong phủ giăng đèn kết hoa, cảnh tượng náo nhiệt, người tới lui bận rộn, chỉ có nàng nhàn rỗi nhàm chán đọc sách giết thời gian, à , phải mình nàng còn có tiểu bánh bao nằm thổi bong bóng trong cái nôi bên cạnh nàng.

      Nàng luôn gọi Bánh Bao nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt cho tới bây giờ luôn gọi nhủ danh của , luôn ôm lấy đứa bé ôn nhu kêu Cố nhi. Bánh Bao mấy ngày trước đầy tháng, Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn muốn mời mọi người tới chúc mừng nhưng bị Tích Nhược từ chối. Hoàng Nhan Hồng Liệt nghĩ lại hôn kỳ của bọn họ cũng còn xa, cần phải toàn lực chuẩn bị nên thôi cũng kiên trì nữa.

      Tích Nhược nhìn tân phòng được trang hoàn màu đỏ thẫm, nghĩ tới ngày mai nàng gả cho Hoàng Nhan Hồng Liệt. Tuy rằng trong mắt người ngoài, nàng là nữ nhân của Hoàng Nhan Hồng Liệt cả đứa cũng trăng tròn, hôn lễ này bất quá chỉ là vẽ vời thêm chuyện, nhưng Tích Nhược quả rất vui mừng.

      Nữ nhân nào mà muốn có hôn lễ hoàn mĩ chứ, cho dù đạt tới mức như Tử Hà tiên tử có hùng cái thế, thân mặc hoàng kim giáp, chân đạp mây ngũ sắc đến hỏi cưới, nhưng vẫn phải là hôn lễ khó quên.

      Nàng biết trong nguyên tác, thời điểm Bao Tích Nhược gả cho Hoàng Nhan Hồng Liệt có chính thức làm hôn lễ hay , sợ là nhu nhược nữ nhân kia cự tuyệt, cái gì đều muốn thôi. Nhưng Bao Tích Nhược tại tuy rằng lấy được giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẩm, tuyên thệ nơi giáo đường, nhưng hôn lễ cổ đại nhất định phải có, nàng muốn minh bạch làm vợ của Hoàng Nhan Hồng Liệt.

      Hôn lễ ngày mai nàng là nhân vật chính, nhưng lúc này nàng lại là người thanh nhàn nhất, nên chuẩn bị gì đều có người khác lo, giá y cần phải do chính nàng thêu nàng sớm hoàn thành, cả bộ quần áo cùng đồ vật tùy thân theo phong tục cho Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng xong. tại việc thêu thùa nàng rất thuần thục, vài ngày sau ở cữ nàng dễ dàng hoàn thành.

      Tích Nhược muốn cảm tạ bản thân lúc trước theo Thu Sương học nữ hồng, bằng nàng phải gặp khó khăn khi làm giá y rồi, tuy rằng có quy định bắt buộc tân nương phải tự tay làm, người có tiền bên người ngoài nha hoàn còn có tú nương đều có thể làm giúp, nhưng tự mình làm thành quy tắc ngầm, bản thân Tích Nhược đương nhiên nguyện ý làm, ít nhất ở kiểu mẫu nàng có thể tự do phát huy càng hợp ý .

      Tích Nhược buông sách xuống, nhu nhu ánh mắt có chút chua xót, lỗ tai vừa động liền nghe tiếng bước chân truyền đến, có người đến. Ngày mai là hôn lễ nên nha hoàn ở Thính Vũ các bận rộn, lúc này vào…

      Tích Nhược quay đầu nhìn lại liền nhíu mày hỏi, “Sao huynh lại tới đây?” Bởi vì tập tục trước khi thành hôn tân lang cùng tân nương nên gặp nhau, bọn họ hai ngày thấy nhau, nàng vốn tưởng rằng tới đêm động phòng vào tối mai mới có thể thấy . Cũng phải, là người tuân theo lẽ thường, bằng lúc nàng ở cữ cũng đuổi người khác rồi vào thăm nàng.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt chậm rãi tới, hơi cuối người xuống ôm lấy Tích Nhược vào trong ngực, “Tích Nhược…”

      Tích Nhược nhìn ra bất an của Hoàng Nhan Hồng Liệt, chẳng lẽ nam nhân cổ đại cũng có chứng sợ hãi trước hôn nhân sao, nhưng cho dù là vậy người bị chứng này nên là người hai lần kết hôn là nàng sao? Thế nào mà bây giờ lại ngược lại chứ?

      Tuy rằng trong lòng buồn cười nhưng Tích Nhược vẫn vỗ vào lưng Hoàng Nhan Hồng Liệt vài cái giống như là an ủi , nếu như khí cho phép nàng muốn đùa câu ‘Chẳng lẽ ngươi tự tin sao, yên tâm ta nếu đáp ứng rồi đào hôn’. Nghĩ nghĩ vậy thôi chứ người ta là Hoàng Nhan Hồng Liệt, rất kiên cường cũng cần nàng phải an ủi như vậy.

      “Tích Nhược, hôn lễ này tổ chức rất vội vàng, nhưng ta lại rất muốn nhanh cưới được nàng, sở dĩ thế… đành phải ủy khuất nàng.” Hoàng Nhan Hồng Liệt tinh thần có chút bình phục .

      “Làm sao có thể chứ? Tuy rằng thời gian có chút vội vàng, nhưng thứ cần có đều có, tất cả đều đầy đủ.”

      Tích Nhược nghĩ đến từ ngày nàng đáp ứng lời cầu hôn của Hoàng Nhan Hồng Liệt, liền ra lệnh cho người trong phủ vội vàng chuẩn bị mọi thứ, tuy rằng chỉ mới hơn tháng nhưng các lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ đều có, ngày mai đón dâu tuy rằng chỉ là ra từ Triệu vương phủ sau đó lại vào Triệu vương phủ nhưng nàng thấy rất tốt rồi. Hơn nữa thời gian tháng cũng ngắn, so với đám cưới chui ở đại coi như chuẩn bị đầy đủ.

      “Ân, muốn ngày mai nhanh đến chút.” Thanh trầm thấp của Hoàng Nhan Hồng Liệt vang lên.

      Ngày hôm sau đích xác rất nhanh đến, trời còn chưa sáng, Tích Nhược bị ép thức dậy. Đầu tiên là tắm rửa thay quần áo, trang điểm dung nhan, nhìn son phấn tay Xuân Vũ ngừng đánh lên mặt mình, nhìn hình ảnh mơ hồ trong gương, nàng biết rốt cuộc bản thân bị trang điểm thành dạng gì nhưng có thể chắc chắn là rất đậm.

      Trong gương đồng nàng nhìn thấy hai khuyên tai lóng lánh hoàng kim, vừa lớn vừa nặng khó trách nàng cảm giác như hai vành tai của nàng bị xả xuống. đầu trầm xuống, Hạ Hà đội mũ phượng cho nàng, trời ạ, cái mũ này rốt cuộc nặng bao nhiêu vậy chứ ép cổ nàng đau a, lúc trước nàng chỉ thấy con phượng hoàng bằng vàng cùng thiệt nhiều đá quý xinh đẹp rực rỡ, tại mới thấy chịu tội mà.

      Đợi trang điểm chỉnh tề, Tích Nhược tự đánh giá bản thân chút thấy vừa lòng, toàn thân nàng lấy hai màu hồng và vàng làm chủ đạo, màu đỏ hoan hỉ, màu vàng tôn quý, hai màu sắc bố trí thập phần tương xứng. Đó là phong cách của đế vương thống trị triều đại này, phải ai cũng có thể mặc màu vàng, nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt là vương gia, mà nàng sau ngày hôm nay là vương phi, vì vậy chỉ cần quần áo phải hoàn toàn là màu vàng nàng vẫn được phép mặc.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, trung gian nàng còn lo lắng phân phó Hạ ma ma cho Bánh Bao uống sữa lần, đợi đến lúc hoàng hôn bên ngoài có người kiệu hoa đến nàng mới bị phủ khoăn voan đỏ lên đầu, ma ma đỡ tay nàng đưa ra ngoài cửa Thính Vũ các trực tiếp lên kiệu hoa.

      Kiệu hoa lát lâu, Tích Nhược trước đó có nghe Hạ Hà qua, kiệu hoa theo cửa hông ra khỏi Triệu vương phủ vòng đường sau đó mới từ cửa chính tiến vào lại Triệu vương phủ. Đợi người khiêng kiệu hoa hạ kiệu xuống, Tích Nhược cảm thấy bản thân như muốn hôn mê.

      Nàng bị choáng váng say kiệu hoa, ngơ ngẩn bái thiên địa, ngơ ngẩn bị đưa vào tân phòng, ngồi giường nàng mới hồi phục lại tinh thần được, nghi thức thành hôn nàng chờ mong lâu cứ như vậy xong.
      NGÂN TRÚC, 13emap, viviana5 others thích bài này.

    4. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 25: Động phòng hoa chúc (1)

      Editor: Tĩnh Nhu


      Tích Nhược ngồi giường hỷ, đầu phủ khăn voan đỏ, trừ bỏ dưới chân còn lại nhìn thấy chỗ nào khác được cả, nàng nghĩ thầm may mắn ai đến náo động phòng, phải biết rằng ở đại việc náo động phòng rất điên cuồng, còn rất dọa người nữa.

      Nàng biết trong phòng còn có vài nha hoàn nhưng họ ai phát ra thanh nào, nếu phải nghe tiếng hít thở của họ có lẽ Tích Nhược cho rằng trong phòng nàng chỉ có mình nàng mà thôi.

      Bỗng có tiếng cửa phòng bị mở ra, trong căn phòng im ắng tiếng cúi chào của nha hoàn càng có vẻ lớn hơn. Tiếng bước chân truyền đến, cuối cùng người tới dừng lại trước mặt Tích Nhược, nàng có thể nhìn thấy được vạt áo bào, bên dưới lô ra đôi giày tinh xảo.

      Thanh vui mừng của hỷ nương truyền tới, tiếp theo đó Tích Nhược bỗng thấy trước mắt sáng ngời ra là khoăn voan được vén lên. Nàng giương mắt nhìn, Hoàng Nhan Hồng Liệt đầu mang kim quan, thân hỷ phục đỏ thẫm, cả người thư sướng, Tích Nhược thấy được kinh diễm trong mắt cùng những người xung quanh.

      Tích Nhược đối với trang điểm tân nương của bản thân rất tin tưởng, tuy rằng nàng thấy làn da bản thân rất tốt, bình thường nàng thích trang điểm nên nhìn cực kỳ thanh nhã, nhưng hôm nay nàng trang điểm nùng diễm, mày lá liễu, lông mi dài, tô mi đỏ, mắt vừa to vừa có thần, khóe mắt còn dán loạt đá quý lóe sáng, hai gò mắt ửng hồng tự nhiên, đôi môi mộng nước thoa son đỏ giống màu hỷ phục.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt trong nháy mắt liền hoảng hốt, người bình thường cực kỳ thanh nhã, thế nhưng lúc này lại tỏa ra nét mị hoặc mê hồn, khiến cực kỳ hưng phấn, nguyên lai Tích Nhược còn có mặt như thế này.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi xuống bên cạnh Tích Nhược, hỷ nương hướng dẫn hai người uống rượu giao bôi, miệng như pháo nổ liên tục lời hỷ chúc mừng, sau khi hoàn thành hỷ nương cùng toàn bộ nha hoàn trong phòng liền lui ra ngoài để lại gian cho đôi tân lang tân nương.

      “Tích Nhược, Tích Nhược, nàng rốt cuộc cũng là của ta.” Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm Tích Nhược, vui sướng tuyên bố.

      Tuy rằng thổ lộ bá đạo lại trắng trợn như thế mắc cỡ lại khiến trong lòng nàng thỏa mãn, nhưng Tích Nhược cũng phải người thích chịu thiệt liền nghịch ngợm , “Ân, chỉ thế, huynh cũng là người của muội.”

      “A, đúng, ta cũng là của nàng, chỉ của mình nàng thôi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt buồn cười , còn cường điệu nhắc tới việc chỉ là của mình nàng, bởi vì trong thời gian này Tích Nhược bao giờ che dấu chán ghét đối với việc tam thê tứ thiếp, cũng đồng ý với nàng nguyện ý cho nàng hứa hẹn nhất thế đôi nhân, loại khát vọng này chính cũng có, Tích Nhược chỉ có thể là của mình .

      “Đúng rồi, Nhan đại ca, chúng ta ăn chút gì , hôm nay trừ buổi trưa ăn được mấy khối điểm tâm tới giờ muội vẫn chưa được ăn gì.” Tích Nhược thầm vuốt bụng mình oán giận .

      “Nàng ấy cứ phá hư khí thôi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt véo mũi Tích Nhược, dở khóc dở cười . nắm tay Tích Nhược đến bàn ăn ở gian ngoài, được vài bước dừng lại ý vị thâm trường với Tích Nhược, “Về sau được kêu ta Nhan đại ca nữa, chúng ta tại là phu thê vẫn nên đổi xưng hô di.”

      gọi Nhan đại ca vậy gọi là gi? Lục ca?” Tích Nhược vừa thấy như thế liền biết sớm có ý tưởng, vì thế cứ theo ý , phải Đại Kim quốc Lục vương tử sao, vậy cứ kêu Lục ca là tốt nhất.

      “Lục ca? được, đời này người thứ sáu lắm, bị gọi bằng Lục ca cũng rất nhiều.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cự tuyệt, tuy rằng biết Tích Nhược giỡn, muốn thực bảo nàng kêu là Lục ca nàng cũng đồng ý đâu.

      “Nga, vậy kêu tên chàng , Hồng Liệt, vậy chỉ mình chàng độc hữu thôi.” Tích Nhược muốn kêu xưng hô tướng công, phu quân gì đó, nhớ tới liền muốn run.

      “Ân, cũng được.” Hoàng Nhan Hồng Liệt bộ dáng miễn cưỡng, nhìn nét mặt trộm vui sướng của Tích Nhược liền nhìn được lắc đầu, tiểu ngu ngốc này kỳ thực vốn là hi vọng nàng kêu tên mà.

      Hai người đến ngồi xuống cạnh bàn, Tích Nhược vừa thấy ngoại trừ vài món đồ nhắm lạnh cũng chỉ có mâm điểm tâm là có thể ăn. Hoàng Nhan Hồng Liệt cầm bình trà nóng bàn rót chén cho Tích Nhược, thấy nàng chỉ gắp hai đũa điểm tâm liền ăn nữa, thân thiết hỏi, “Thế nào, điểm tâm này hợp khẩu vị nàng hả? Để ta gọi người nấu món khác cho nàng?”

      có, chỉ có điều tại là buổi tối, ăn đồ ngọt tốt thôi.” Tuy rằng nàng thường có thói quen ăn tối nhừng phải là món ăn có dinh dưỡng hợp lý chứ phải mấy món có lượng đường siêu cao như vầy.

      “Vậy Tích Nhược, đồ ăn cũng ăn, đêm cũng khuya, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm lấy Tích Nhược hướng phía giường tới.

      Tích Nhược đương nhiên ngơ ngác cái gì đều hiểu, thân ở thời đại tin tức phát triển hai mươi mấy năm, chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy heo chạy thế nào, ý đồ của Hoàng Nhan Hồng Liệt còn rất ràng nữa. Nhưng mà… nhưng mà… tuy rằng đứa nàng cũng sinh, phải thân xử nữ, nhưng tâm hồn nàng vẫn là xử nữ a. Tuy rằng cái gọi là ‘chừng mực hài hòa’ nàng coi trong tiểu thuyết vô số lần, nhưng thân là trạch nữ đến cùng nàng vẫn hề có tí kinh nghiệm thực tiễn nào.

      Tích Nhược bị phóng đến giường lớn mềm mại, đầu bóng đen hạ xuống, Hoàng Nhan Hồng Liệt lập tức đè ép xuống, cúi đầu liền nhàng hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mộng trước mắt.

      Tích Nhược nhất thời có chút hoảng loạn, biết nên phản ứng như thế nào, Hoàng Nhan Hồng Liệt đầu tiên ôn nhu hôn cánh môi nàng, sau đó cạy răng nàng ra đầu lưỡi với vào trong miệng Tích Nhược, truy đuổi chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của nàng.

      biết có phải do phản ứng ngây ngô của Tích Nhược lấy được lòng mà Hoàng Nhan Hồng Liệt lớn tiếng nở nụ cười thoải mái.

      Tích Nhược vừa thấy liền xù lông, người này cư nhiên dám cười, kỹ thuật của tốt như vậy biết là thế nào mà luyện được, nghĩ tới đó, lòng Tích Nhược liền thấy chua, xem người ngửa đầu cười thoải mái kia càng xem càng đáng giận, Tích Nhược nổi giận liền cắm hầu kết của Hoàng Nhan Hồng Liệt cái.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt lập tức ngừng cười, Tích Nhược đối với cách ngăn chặn chê cười của bản thân rất vừa lòng, khi nàng nhả ra thấy hầu kết của dấu răng hồng hồng, chẳng lẽ khi nãy nàng cắn mạnh quá, Tích Nhược thấy áy náy liền hôn lên dấu răng, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, sao mà cái dấu này càng lsuc càng đỏ vậy chứ?
      NGÂN TRÚC, 13emap, viviana5 others thích bài này.

    5. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Dừng ngay khúc hay
      cuối cùng cũng động phòng rùi
      Tĩnh Nhu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :