1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 37: Vô cùng dẻo miệng
      Editor: LạcLạc
      Khi San Nương đuổi đến viện lão gia, lão gia sớm vào thư phòng rồi.

      Gã sai vặt A Phúc thấy đại nương chẳng kiêng kỵ gì muốn xông vào thư phòng, nhanh chóng bước lên định ngăn cản, ngờ nửa đường bị Quế Thúc kéo lại.

      A Phúc tưởng Quế Thúc muốn gì, bèn dừng bước, xoay đầu nhìn Quế Thúc. Quế Thúc lại cười híp mắt buông tay, khiến A Phúc hiểu ra sao cả.

      Mà chờ đến khi Quế Thúc nhàn nhã bỏ , A Phúc mới nhớ chuyện của , San Nương xông vào thư phòng của lão gia từ lâu.

      vào thư phòng, San Nương ngẩng đầu, cũng chỉ thấy cha nàng đưa lưng về phía nàng đứng trước tấm bình phong. tấm bình phong kia treo bức tranh, cha nàng chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm bức tranh đó đến xuất thần.

      Đó là bức Quan Thế đứng cầm cành liễu dùng chỉ màu mực phác họa. Quan bồ tát áo dài lay động, Quan cúi đầu gần như che khuất toàn bộ khuôn mặt, khiến người ta mơ hồ thấy chút đường nét của cái cằm. Người vẽ cực kỳ keo kiệt bút mực, chỉ dùng vài đường mực vô cùng súc tích phác họa sơ lược vóc người y phục của Quan Thế đại sĩ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, đối với ngũ quan tướng mạo ngay cả ít đường mực cũng chịu bố thí, lại vẽ cực kỳ tỉ mỉ cái tay cầm cành dương liễu hé mở dưới ống tay áo.

      Tuy toàn bộ bức tranh toàn dùng chỉ màu mực đậm nhạt khác nhau, nhưng nếu nhìn kỹ càng, vẫn có thể nhìn ra cái tay tạo thế Lan Hoa chỉ ấy được điểm xuyến tầng màu hồng cực nhạt.

      Do đó cũng khó trách San Nương với cái nhìn đầu tiên tập trung bức tranh kia, nhìn cái tay ấy trước tiên.

      Nàng ở bên này xem tranh, bên kia lão gia nhận ra tồn tại của nàng, bỗng xoay đầu lại, thấy là nàng, lão gia sợ hết hồn, gần như luống cuống tay chân thu bức tranh lại. Sau đó ông xoay đầu trừng San Nương, gầm : “ biết phép tắc trong nhà sao?! Thư phòng của ta phải ai cũng có thể bước vào.”

      San Nương giật mình, chợt cười khổ. Nếu khuê phòng của phụ nhân là nơi phụ nhân trốn tránh nam nhân, thế thư phòng của nam nhân là nơi nam nhân trốn tránh nữ nhân. Kiếp trước, thư phòng của Viên Trường Khanh cũng ngay cả nha hoàn đều được phép vào.

      Cho nên San Nương khẽ mím môi, dịu dàng khuỵu gối với Ngũ lão gia, sau đó ngẩng đầu cười rất là ngây thơ, “Lão gia thứ lỗi, con thực biết phép tắc này.”

      Ngũ lão gia sớm quen mỗi khi ông nổi giận tất cả mọi người đều co rúm tránh ông, hôm nay San Nương cười đùa tí tửng như vậy, ngược lại khiến Ngũ lão gia biết nên ứng đối thế nào.

      San Nương chỉ xem như thấy vẻ mặt cứng nhắc của Ngũ lão gia, nàng đứng thẳng nghiêm túc : “Con tới là để với lão gia chuyện rất quan trọng. Lão gia mới vừa thế với phu nhân ở đại sảnh, chỉ sợ dọa phu nhân rồi. Lão gia thường bôn ba bên ngoài, nhưng phu nhân chỉ canh giữ ở hậu viện cả ngày, vốn am hiểu giao tiếp với người khác, lá gan khó tránh hơi . Ban nãy phu nhân có chỗ thoải mái, con biết trong lòng lão gia lo lắng cho phu nhân, chuyện có chút nóng nảy. Phu nhân thấy lão gia nóng nảy, khó tránh khỏi cho rằng mình chuốc phiền toái cho lão gia, nên mới trở nên lo sợ bất an vậy…”

      Ngũ lão gia nhíu mày. Ông vốn buồn bực, ông biết câu xuất phát từ quan tâm kia lại dọa Ngũ phu nhân, cho đến khi nghe San Nương giải thích, ông mới hiểu được, hóa ra Ngũ phu nhân hiểm lầm ý ông…

      Lại nghe San Nương : “Phu nhân là phụ nhân, khó tránh tâm tư nhạy cảm. Tuy Ngũ lão gia có lòng tốt, nhưng đối với người nhát gan như phu nhân, xin lão gia hãy kiên nhẫn nhiều hơn, cố gắng ăn hòa nhã mềm mỏng mới đúng. Còn nữa, ngài bảo phu nhân nghỉ ngơi, vốn muốn phu nhân vất vả, chẳng qua từ đầu chí cuối lão gia chỉ câu mà chưa từng có lời giải thích nào với phu nhân, chỉ sợ phu nhân còn tưởng lão gia chê bà quản gia tốt đấy. Lúc này còn biết phu nhân đau lòng cỡ nào nữa…”

      Nhìn con mình mặc dù mười bốn tuổi, song vóc người như đứa trẻ, Ngũ lão gia sau thư án khỏi ‘giác ngộ’.

      Thực tế, qua nhiều năm thế, ông cũng rất khổ não, hiểu sao Ngũ phu nhân sợ ông. Có thể , trước đây Ngũ lão gia vừa liếc mắt liền nhìn trúng Ngũ phu nhân, nhưng hình như Ngũ phu nhân chỉ có sợ ông, thậm chí ngày đầu tiên gả đến, bà chẳng dám nhìn thẳng ông. khoảng thời gian mới tân hôn, Ngũ lão gia từng nhiệt tình muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai phu thê, nhưng điều khiến ông khổ sở là, dường như ông làm cái gì cũng sai, ông càng muốn thân thiết với Ngũ phu nhân, Ngũ phu nhân càng xa cách ông, thậm chí lúc ở giường, ông từng có lịch sử tối tăm dọa bà ngất

      Ngũ lão gia trời sinh cao ngạo, sau khi nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra nguyên do, bèn nghĩ ắt hẳn Ngũ phu nhân thích ông. Cho nên, cùng năm ông buông tha việc khai thông với mẫu thân, cũng buông tha Ngũ phu nhân luôn. Mà điều làm ông ngờ là, ông đòi hỏi Ngũ phu nhân nữa, giữa hai phu thê lại có thể thỉnh thoảng bình tĩnh ngồi dưới mái hiên trong chốc lát. Vì vậy, Ngũ phòng mới có chuyện lão gia, phu nhân mạnh ai nấy làm.

      Đời sau có câu , ‘Đàn ông đến từ sao Hỏa, phụ nữ đến từ sao Kim’, chỉ có Ngũ lão gia vì sao Ngũ phu nhân sợ ông, mà ngay cả Quế Thúc, cố vấn của Ngũ lão gia luôn tự xưng là người thông minh cũng chẳng . Hôm nay được San Nương mặc dù tuổi , nhưng tốt xấu gì cũng cùng hành tinh cảnh tỉnh, Ngũ lão gia mới tỉnh ngộ. Hóa ra, ông dùng sai cách… Ngũ phu nhân người ta là đóa hoa kiều của Giang Nam, phải cây cỏ thảo nguyên, sao có thể chịu nổi nhiệt tình đầu đuôi như mưa rền gió dữ của Ngũ lão gia chứ! Cái người ta cần là bờ vai che chở ‘ nhàng lặng lẽ tiếng động’…

      Do đó Ngũ lão gia nhìn San Nương, : “Được, ta biết rồi.”

      San Nương ngẩn ra. Ngũ lão gia biết cái gì?! Nàng mới chỉ lời mở đầu, mới dẫn vấn đề đến chỗ lão gia thể cứ miễn quyền quản gia của phu nhân như thế, vẫn chưa tới lý do nàng thể tiếp nhận chuyện này, mà Ngũ lão gia hiểu rồi?!

      San Nương chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy, quả nhiên cha nàng rất thông minh, chút hiểu . Cho nên nàng còn tâm cười dịu dàng nịnh nọt: “Vẫn là lão gia minh. Vậy con với phu nhân, chuyện quản gia vẫn cần làm phiền phu nhân vất vả.” xong, nàng xoay người rời .

      Sau lưng nàng, giờ Ngũ lão gia mới hiểu dụng ý thực của nàng. Lão gia há miệng, rốt cuộc gọi nàng quay lại —— Có thể để San Nương giải thích hiểu lầm cũng tốt.

      San Nương tới cửa chợt xoay người, cười : “Đúng rồi, phu nhân nhát gan, quen gặp người ngoài, hai vị công tử cứu đệ đệ kia chỉ sợ phải làm phiền lão gia xã giao hai.”

      San Nương nghĩ, với cái tính dễ xã giao của cha, tất nhiên ông chỉ theo lễ rồi đuổi Viên Trường Khanh , có lẽ sau này nàng gặp người nọ nữa.

      Mà nếu nàng biết, trước đó cha nàng từng gặp Viên Trường Khanh lần, còn mơ ước con ưng của , chắc chắn nàng khuyến khích người cha lười biếng của nàng ra mặt đâu!

      *·*·*

      Lại khi San Nương tới viện của phu nhân, quả nhiên như nàng đoán, phu nhân lại trốn vào khuê phòng.

      tại San Nương thường xuyên lui tới viện của phu nhân —— hơn hai vị huynh đệ của nàng, nhưng nàng được tính là khách quen nhỉ?! chung, mặc dù có nha hoàn ngăn cản, song San Nương vẫn mặt dày xông vào.

      Phu nhân ngồi phía sau giá thêu chuyên chú thêu hoa. Thấy San Nương xông tới, bà ngẩng đầu, ngón tay tạo thế Lan Hoa chỉ cầm cây kim thêu, kinh ngạc nhìn San Nương.

      Cũng chẳng biết có phải do phu nhân tạo thế Lan Hoa chỉ rất giống tư thế Quan Thế đại sĩ cầm cành dương liễu ở chỗ lão gia , bỗng nhiên San Nương cảm thấy, hai cái tay này quả thực giống y đúc.

      Nàng nhịn được chớp chớp mắt, cho đến khi phu nhân cười hỏi nàng, “Sao thế?” Nàng mới khôi phục tinh thần.

      Do đó San Nương cười : “Lão gia bảo con đến thăm phu nhân đấy.”

      ràng Ngũ phu nhân bị dọa, ngay cả cũng lưu loát, “Thăm, thăm, thăm ta?!”

      San Nương chỉ coi như thấy, cười : “Vâng. Lão gia thấy phu nhân thoải mái, trong lòng ghi nhớ, bảo con tới thăm phu nhân. Dạ dày phu nhân đỡ chút nào chưa?”

      Đúng lúc Minh Lan bưng trà tới, bèn thay phu nhân giải thích: “Phu nhân thể căng thẳng, vừa căng thẳng đau dạ dày.”

      sao?” San Nương kinh ngạc, trước đây khi quan hệ giữa nàng và Viên Trường Khanh mới bế tắc, nàng cũng như vậy. Vì thế nàng cười : “Lúc trước con cũng có bệnh này, bất quá lúc đau uống chén sữa dê là khỏe.”

      Ngũ phu nhân càng ngạc nhiên hơn nàng, “Con còn , sao có thể mắc bệnh này?”

      San Nương chớp mắt cái, lúc này mới ý thức được nàng lỡ miệng, vội chuyển đề tài, xoay đầu hỏi Minh Lan: “Đại phu tới chưa?”

      Minh Lan chưa trả lời, Diêu thị cười : “Cũng có gì khó chịu, vốn chẳng phải bệnh nặng gì. Ta cũng uống sữa dê là được, giờ hết đau rồi. Ngược lại là con đấy, giờ qua đây làm gì? thăm ca ca, đệ đệ con chưa? Bọn nó ổn chứ?”

      San Nương cười : “Con thăm bọn họ làm chi? Phu nhân mới là người quản gia, phu nhân nên mới đúng.”

      Phu nhân nhướng mày. Bà hiểu ý San Nương, khỏi cảnh giác mấy phần, đánh giá nàng : “Lúc nãy lão gia vậy…”

      San Nương lắc đầu cười, “Phu nhân cho rằng lão gia muốn giao việc quản gia cho con sao? Con mới bây lớn thôi! Hơn nữa,” bỗng nàng tiến lên, ngả ngớn nhướng mày với phu nhân, “Lão gia thế, phu nhân nghe ra à? Con thấy, đây là do lão gia đau lòng phu nhân đó, thấy phu nhân đau dạ dày, sợ phu nhân vất vả, nên ban nãy mới kêu con đảm đương. Thực ra lão gia cũng biết con đảm đương nổi, phu nhân vừa , lão gia lập tức hối hận, rằng còn chưa ràng phu nhân mất. Sau đó lão gia mắng con, nhất định là ngày thường con lười biếng, chịu giúp phu nhân, mới làm phu nhân vất vả đến ngã bệnh. Nhưng con chủ động xin phu nhân giết giặc từ lâu rồi mà, đúng ? Phu nhân xem, con có oan chứ!”

      Lời này nửa nửa giả, từ trong miệng San Nương như nước suối róc rách chảy ra, nàng lại chút chột dạ.

      Phu nhân phân biệt được giả, nhưng bị những lời này của nàng làm khuôn mặt đỏ bừng, bèn quở trách: “ bậy bạ gì đấy!”

      mà, con quàng đâu!” San Nương vô cùng dẻo miệng nghiêm trang dối, “Lão gia là người sĩ diện, tất nhiên ngại đích thân đến bồi tội với phu nhân, liền mắng con. Tuy mắng con, nhưng con hiểu ý lão gia, lão gia bảo con thay người xin lỗi phu nhân. Phu nhân nể mặt con vô duyên vô cớ bị mắng, tha thứ cho lão gia !”

      Lại ra vẻ ông cụ non thở dài, bày bộ dạng từng trải thế trêu phu nhân: “Phu nhân cũng cần giận lão gia biết chuyện, đại lão gia ấy mà, đều có dáng vẻ ấy, dù bao nhiêu tuổi cũng chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, chung quy làm người ta bận lòng. Chúng ta cũng chỉ có thể rộng lượng chút, nhường bọn họ thôi, haizz.”

      Phu nhân nghe xong bật cười, vươn tay véo San Nương: “ nhăng cụi gì thế?! Con mới bây lớn mà dám chê cười cha con, cha con mà biết xem có mắng con .”

      San Nương cười : “ phải bị mắng rồi à, con phục mới vậy.”

      Trải qua trận càn quấy của nàng, rốt cuộc giải được khúc mắc của phu nhân, cho nên việc quản gia kia cũng theo đó bỏ rồi. Kế tiếp San Nương lấy lý do phu nhân mới là đương gia chủ mẫu, chết sống kéo phu nhân ra khỏi khuê phòng, quả thực kéo bà thăm tiểu Hầu Quyết rơi xuống nước —— Vì chỗ Hầu Thụy có người ngoài, mà tuổi tác cũng lớn, nên các nàng chỉ phái nha hoàn bà tử qua hỏi thăm tình hình.

      Có điều, đợi đến khi các nàng tới chỗ Hầu Quyết mới phát , chỉ có lão gia, Hầu Thụy ở đấy, mà ngay cả hai ‘người ngoài’ cứu Hầu Quyết cũng ở đấy…

      *Tay tạo thế Lan Hoa chỉ
      [​IMG]
      Khụ, máy Lạc hư mới sửa xong, kịp chủ nhật Lạc đăng thêm chương, ko kịp thôi hen :031:

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Dự là còn nhiều tình huống bi hài của cặp Ngũ lão gia - Ngũ phu nhân.
      LạcLạc thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Ngũ lão gia vẽ tay phu nhân chứ còn giống gì nữa
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      là cả nhà Ngũ lão gia ai cũng dễ thương hết á, từ cha mẹ tới con cái ^^
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      chủ Nhật ^.^ ngóng~~~~~
      LạcLạcHenlun thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :