1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thiếu nữ xinh đẹp của Lâm Gia - Quỳnh cô nương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milktruyenky

      milktruyenky Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      44
      Ờ cái hố này sâu thăm thẳm, nhưng mình vẫn nhảy. Thể loại mình thích nhất.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 04:: Ngọc Oanh.

      Chờ đến lúc thức dậy, là sáng sớm tinh mơ của ngày thứ hai.

      Thái Liên bưng chén chè nấm tuyết đá lạnh vào, thanh ôn hòa, ra: "Tiểu thư, ngày hôm qua người cũng chưa dùng qua chén cơm nào cả, hôm nay thức dậy dùng chút chè ."

      Sau khi Lâm Cảnh Nhàn rửa mặt chải đầu xong, liền nhắc lên cái muỗng trắng bằng sứ, hớp từng hớp nấm tuyết đá lạnh bỏ vào trong miệng, chè rất ngọt, thời tiết bây giờ là giữa hè, ăn được chén chè như thế này, là giải nóng mà.

      Thái Liên liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Cảnh Nhàn, có vẻ như sắp sửa muốn điều gì đó, nhưng lại do dự chần chờ.

      thanh ôn hòa của Lâm Cảnh Nhàn phát ra:"Thái Liên, em có lời gì muốn ? cứ ."

      Sau hồi phân vân lưỡng lự, vào lúc này Thái Liên mới khó xử ra:"Tiểu thư, em nghe …Nghe , người và Nhị tiểu thư…"

      Lâm Cảnh Nhàn gật đầu:"Em biết rồi sao? Nếu Cảnh Nguyệt thích Trình Tri Hiểu đến như vậy, cứ để muội ấy gả ."

      khuôn mặt nhắn thanh tú của Thái Liên, lập tức liền dấy lên chút căng thẳng:"Tiểu thư! Làm sao người có thể dễ dàng đáp ứng như vậy! Trình đại công tử ở bậc trung rồi, mắt thấy liền biết là người sắp có công danh, mà Trình nhị công tử… Tiểu thư, người thể để cho nhị tiểu thư lường gạt, qua mắt được!"

      Lâm Cảnh Nhàn lặng lẽ trầm tĩnh nhìn Thái Liên, ở kiếp trước, Thái Liên bởi vì tội danh trộm cắp mới bị Trần thị mang đánh chết, bây giờ suy ngẫm lại, cái chết của Thái Liên…Sợ chỉ đơn giản là như vậy? Dù gì, Thái Liên cũng là đại nha đầu ở bên cạnh mình, làm việc rất cẩn thận, làm sao lại có thể là kẻ trộm cắp chứ?

      Đơn giản là vì, ở kiếp trước, Thái Liên ở khắp mọi nơi đều cảnh tỉnh nàng, Trần thị nhìn lọt mắt, nên mới nghĩ đến việc giết chết Thái Liên!

      Thái Liên thấy tiểu thư nhà mình lời nào, nên sợ hết hồn, vội hạ thấp người cúi đầu, giọng : “Tiểu thư, em biết lời này ra có chút quá phận, nhưng mà…”

      Lâm Cảnh Nhàn đưa tay nâng đỡ Thái Liên, nghiêm túc ra: “Thái Liên, ta biết , em là vì muốn tốt cho ta.”

      , nàng liền tháo ra vòng tay phỉ thúy màu xanh cánh trà của mình, đeo lên tay của Thái Liên.

      "Em theo ta lâu, nhưng ta cũng chưa từng thưởng qua cho em vật gì cả, vòng tay này em hãy nhận lấy ." Lâm Cảnh Nhàn ôn hòa ra.

      Trần thị vì muốn giữ thể diện của mình đẹp, cho nên tại nơi này bà cũng chu cấp lượng bạc chi tiêu khá cao, cũng quá khắt khe với nguyện vọng của nàng, vì thế những thứ đồ tinh phẩm nàng cũng có được đến hai hòm, và hiển nhiên, những thứ đồ tốt hơn mà Lâm Cảnh Nguyệt sở hữu nhiều đến đếm xuể đươc.

      Thái Liên càng hoảng sợ hơn:"Tiểu thư, người làm cái gì vậy, vật này em thể nhận đâu."

      mặt Lâm Cảnh Nhàn tràn đầy vui vẻ:"Ta cho em, em cứ cầm lấy ."

      "Người đối tốt với ta, trong lòng ta tất có cân nhắc, và hiển nhiên đối xử tệ bạc với em, nếu em có việc gì khó xử, chung chung cũng có thể với ta." Lâm Cảnh Nhàn cũng hy vọng nha hoàn này trung thành và tận tâm với mình, dù gì chỉ có hai lượng bạc mà bị đánh chết, là uổng cả cuộc đời.

      Thái Liên chần chừ ngập ngừng lát, vù cái liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục:"Tiểu thư, Thái Liên đích xác có chuyện muốn thỉnh cầu người…"

      Lâm Cảnh Nhàn có hơi chút kinh ngạc, đối với người bình thường mà , chắc chắn cho rằng Thái Liên cảm thấy mình được sủng ái mà sinh kiêu, chủ tử vừa mới như vậy, nàng liền bắt đầu thỉnh cầu chuyện, nhưng Lâm Cảnh Nhàn chẳng hề nghĩ như vậy, ở kiếp trước, Thái Liên cũng bởi vì nàng mà đắc tội với Trần thị, cho nên mới nhận lấy kết cục như thế.

      Thái Liên nghẹn ngào :"Tiểu thư, van cầu người cứu Ngọc Oanh …"

      "Ngọc Oanh?" Lâm Cảnh Nhàn liền nhớ đến, trước kia Ngọc Oanh cũng là nha hoàn tam cấp theo bên người mình, về sau mang cho Trần thị, rồi về sau nữa, dường như bị Trần thị mang tặng cho vị tiểu thúc, để làm di nương.

      Lông mày Lâm Cảnh Nhàn chau lại:"Giờ Ngọc Oanh như thế nào rồi?"


      "Ngũ gia vừa ý Ngọc Oanh, nhưng mà Ngọc Oanh… Ngọc Oanh, ấy muốn qua đó, phu nhân liền đem nhốt , rằng, nếu ấy chịu nhận lời, liền đem bán ấy ra ngoài…Là bán vào trong kỹ viện a!" Thái Liên thấp giọng .

      Lâm Cảnh Nhàn vò vò vầng trán, trước kia nàng quả hồ đồ rồi, những người thân thiết bên cạnh mình, đều giao cho Trần thị, từng người từng người đều bị bà ta đồng loạt quấy nhiễu, sau đó nàng còn cho rằng Trần thị là người tốt nữa chứ.

      Suy nghĩ chút, nàng liền mở miệng ra:"Thái Liên, em đến Lăng Khê viện tìm Trần di nương, với bà ta, ta muốn Ngọc Oanh trở về làm nha hoàn của hồi môn."

      "Tiểu thư, người…Người cho rằng phu nhân mang người qua đây sao?" Thái liên có chút bất an hỏi lại.

      Lâm Cảnh Nhàn khêu mi:"Thái Liên, bà ta phải là phu nhân gì cả, nương ta vẫn còn ở đây! Chẳng qua bà ta cũng chỉ là di nương mà thôi, về sau ngươi cứ thầm mà kêu bà ấy là di nương ."

      Giờ phút này, trong lòng Thái Liên có chút bất ổn, tính tình của tiểu thư dường như thay đổi phải? Xưng hô này nhiều năm rồi, nhưng vì sao lại đột nhiên đổi thành di nương?

      Lâm Cảnh Nhàn tiếp tục :"Trần di nương nhận lời với ta, chỉ cần ta nhận lời gả cho Trình nhị công tử, nha hoàn của hồi môn là do ta tự mình chọn lấy."

      "Tiểu thư, người muốn gả cho Trình nhị công tử?" Thái Liên muốn khuyên nhủ thêm vài câu.

      Lâm Cảnh Nhàn gật đầu :"Thái Liên, em yên tâm, ta muốn gả cho Trình nhị công tử, phải là bởi vì người nào đó đầu độc, mà là trong lòng ta muốn như vậy…Ta…Trước kia từng gặp qua Trình nhị công tử lần, từ đó, trong lòng ngưỡng mộ từ lâu rồi."

      Hai mắt Thái Liên trợn tròn, nhìn chằm chằm nàng:"Tiểu thư! Người… Người , người trong lòng của mình là Trình Nhị công tử ư!"

      Lâm Cảnh Nhàn biết phải giải thích chuyện kiếp trước của mình như thế nào để cho Thái Liên hiểu, nên chỉ có thể bịa đại chuyện mình thích Trình nhị công tử, vào lúc này, nàng khẽ cắn môi ra, "Đúng, ta thích , mặc dù rất có thể sống được bao lâu, nhưng mà… Nhưng mà… Có thể cùng làm phu thê ngày, ta mãn nguyện rồi…"

      Nàng muốn tạo ra bộ dáng si tình như thế, để tránh về sau nếu có ai muốn nàng tái giá, nàng cũng có thể dùng lý do này làm cớ bác bỏ.

      "Em mau tìm Ngọc Oanh trở về đây, để chậm trễ chừng Ngọc Oanh lại đáp ứng loại chuyện nên đáp ứng đó." Lâm Cảnh Nhàn vội .

      Mặc dù chỉ cần Ngọc Oanh nhận lời, có thể nhảy bước lên thành chủ tử, nhưng ai mà biết Ngũ gia của Trần gia là cái dạng gì? Ăn chơi phiêu đổ* (Cờ bạc, điếm) cái nào cũng có, nhìn thấy nương nào xinh đẹp cũng liền muốn kéo về viện mình, sau khi lôi kéo về viện rồi, chơi đùa được bao lâu, liền chán mà vứt bỏ thèm đếm xỉa.

      Cái này vẫn còn đỡ, tệ hơn là sau khi đùa giỡn xong liền đem ra ngoài đưa cho các huynh đệ chơi đùa tiếp.

      Thái Liên vội vã ra ngoài, mất bao lâu, quay về, còn mang theo thiếu nữ có đôi mắt sưng phù cùng trở về.

      Tuổi của Ngọc Oanh so với tuổi của Thái Liên vẫn còn hơn, giờ mới mười bốn tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê, yếu ớt, sợ hãi tựa như con thỏ .

      Nàng trực tiếp quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu liên tục:"Ngọc Oanh đa tạ tiểu thư! Đa tạ tiểu thư!"

      "Thái Liên, mau đỡ bé đứng lên, đầu chảy máu rồi, chớ để tướng mạo bị phá hủy như thế." Lâm Cảnh Nhàn vội .

      "Ngọc Oanh, ngươi về sau cứ theo ta, chỉ cần ngươi trung thành, ta đối xử tệ bạc với ngươi, chờ ngươi đến tuổi cập kê, ta để ngươi tự mình lựa chon người phu quân tốt mà gả , chuyện này phải là việc khó gì, nhưng nếu ngươi chân ngoài dài hơn chân trong…" Lâm Cảnh Nhàn giả vờ kéo dài điệu.

      Đối với nàng mà , điều tối kỵ nhất chính là việc chân ngoài dài hơn chân trong* đó!

      (*Lo việc làm ăn bên ngoài nhiều hơn lo cho công việc được phân công theo phận của mình)

      Kiếp trước, sở dĩ bị hai người Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt hợp sức quấy rối được nàng, e cũng là do hai tên nha đầu kia, từ sớm biết chuyện rồi? thế bọn chúng còn luôn luôn khua môi múa mép lời tốt đẹp cho Trần Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt! Và hiển nhiên đó cũng chính là người của Trần thị!

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 05: Ra ngoài phủ.

      Nên biết, nha hoàn hồi môn của nàng ở kiếp trước đều do tay Trần thị đặt mua.

      Sở dĩ Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt biết được chuyện mẫu thân nàng mang tặng cho nàng cái hộp hình hoa kia, đâu xa, hiển nhiên là có người mật báo rồi, và ai khác, đó chính là hai tên nha hoàn bên cạnh nàng, vì bọn chúng mới chính là người biết nhất.

      Lâm Cảnh Nhàn muốn mình lại phải sống hồ đồ thêm kiếp nữa, cho nên người bên cạnh, nàng nhất định phải sử dụng cách vừa ý nhất.

      "Tiểu thư, người yên tâm! Hôm nay, người cứu Ngọc Oanh, về sau Ngọc Oanh nhất định vì người xông pha khói lửa, chết hối tiếc!" thanh của Ngọc Oanh tràn đầy kiên định.

      Lâm Cảnh Nhàn khoát khoát tay :"Ngươi đứng lên , việc trung hay , phải ở ngoài miệng là được, phải xem cách làm của ngươi như thế nào rồi hẵng ."

      "Trần di nương có khi nào ta có thể ra phủ hay ?" Lâm Cảnh Nhàn hỏi.

      Thái Liên lắc lắc đầu, ra:" có."

      Lâm Cảnh Nhàn gật gật đầu, việc này cũng nằm trong dự liệu của nàng rồi, mặc dù Trần thị có nhận lời với nàng nghĩ ra cách để cho nàng gặp được mẫu thân. Nhưng khẳng định bà ta cũng e ngại chuyện, là sau khi nàng gặp được mẫu thân rồi, mẫu thân đồng ý cho nàng gả cho Trình nhị công tử, đến lúc đó nàng lại đổi ý.

      Lâm Cảnh Nhàn phân phó:"Thái Liên, chuẩn bị hai phần bánh ngọt chay khác nhau, chút nữa chúng ta ra ngoài."

      Trần thị cho nàng ra ngoài, chẳng lẽ nàng còn vâng lời Trần thị nữa sao?

      Nếu là kiếp trước, tuyệt đối nàng làm phật ý của Trần thị, nhưng bây giờ, nếu nàng còn nghe lời Trần thị nữa, nàng phải là Lâm Cảnh Nhàn!

      Lâm Cảnh Nhàn xoay người, liền thay lên mình bộ y phục bằng bông vải mịn màu xanh nhạt, Ngọc Oanh thấy vậy vội chạy đến, nhanh chóng giúp Lâm Cảnh Nhàn chải tóc gọn gàng, Lâm Cảnh Nhàn nhặt lấy chuỗi ngọc làm bằng hạt châu, đưa cho Ngọc Oanh cài lên tóc cho nàng, đấy là trang sức cài đầu mang kiểu dáng mới lạ còn sót lại, nhưng nó cũng thể đá động gì đến suy nghĩ ở trong lòng nàng giờ.

      Những trang sức rực rỡ, y phục đẹp đẽ, nếu nàng thích mang lên người, để mẫu thân nhìn thấy, nghĩ như thế nào đây?

      Nữ nhi là đứa con mà bà khổ cực mang thai mười tháng, lại có quan hệ rất tốt với cái người di nương bò lên giường của phu quân bà mà vui vẻ, trong lòng mẫu thân nhất định cảm thấy rất khó chịu, đúng ?

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn vào bóng dáng mình ở trong gương, khóe môi kéo lên nụ nhạt nhẽo.

      Có điều, nàng mới chỉ được mười lăm tuổi, nhưng khi cười lên, lại khiến cho cảnh vật xung quanh sản sinh thêm tình cảm, dung mạo thanh tú, vẻ mặt trắng trẻo xinh đẹp, gò má phấn hồng, đẹp nhất là đôi mắt, tựa như là nước mắt mùa thu, mang theo vẻ trầm tĩnh đồng nhất.

      Kiểu trầm tĩnh này, thuộc về thiếu nữ Lâm Cảnh Nhàn mới chỉ mười lăm tuổi, mà là thuộc về Lâm Cảnh Nhàn, đời trải qua rất nhiều đau khổ.

      Sau khi Thái Liên trở về, chờ Thái Liên thu dọn thêm vài thứ khác nữa, Lâm Cảnh Nhàn liền mang theo Thái Liên ra ngoài, còn về phần Ngọc Oanh, vào lúc này cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm chút.

      Hơn nữa, Lâm Cảnh Nhàn dám quá đặc biệt tin tưởng vào Ngọc Oanh, vì dù sao Ngọc Oanh cũng ở bên người Trần thị thời gian lâu rồi.

      Lúc ra cửa, là bằng cửa sau.

      Vào những ngày bình thường, cửa phía sau có ai đến, chỉ khi nào cần chuyển giao ít rau cải, củi khô hay các thứ linh tinh, mới có người ra, ở nơi này có bà tử* (chỉ người già ở tầng lớp tầm thường) tuổi tác khá lớn sinh sống tại đây sẵn tiện trông coi cửa ra vào.

      Khi nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn đến, bà tử kia liền có chút hoảng sợ.

      "Là Chu bà tử?" Lâm Cảnh Nhàn hỏi.

      "Chao ôi, chao ôi, đại tiểu thư, ta là Chu bà tử nè, vì cớ gì người lại hạ mình đến nơi này?" Chu bà tử rất ít khi gặp được các chủ tử ở trong phủ mình, vì thế lúc này được gặp, có phần hơi hoảng sợ.

      Lâm Cảnh Nhàn liếc nhìn Thái Liên cái, Thái Liên nhanh trí, theo cái liếc mắc vừa rồi của Lâm Cảnh Nhàn, mau chóng móc ra bao tiền từ trong tay áo của mình, đưa cho Chu bà tử.

      Vào lúc Chu bà tử vẫn còn lưỡng lự do dự, Thái Liên nhanh tay nhét bao tiền vào tay của bà ta.

      Bà mở tay ra ước lượng, nặng quá, lại bóp cái, bên trong hẳn là ngân bạc rồi.

      Chu bà tử liền khiếp sợ, vội :"Đại tiểu thư, người thưởng cho ta nhiều bạc như vậy để làm gì a? Có câu , công nhận lộc, tiền này… Bà tử dám nhận đâu!"

      Trong phủ này, Chu bà tử ở rất nhiều năm rồi, đương nhiên biết , Lâm Cảnh Nhàn vô duyên vô cớ mà thưởng bạc cho bà.

      Thái Liên xụ mặt nhìn Chu bà tử :"Tiểu thư mang bạc thưởng cho bà, bà cứ cầm lấy , còn câu công nhận lộc , tiểu thư căn dặn bà làm gì, bà cứ làm đó, cái này được tính là có công sao?"

      Dáng người Chu bà tử hơi tròn tròn, vào lúc này khom người xuống có chút mất sức, thấp giọng hỏi:"Thái Liên nương, chẳng hay tiểu thư muốn căn dặn bà tử ta làm gì vậy."

      Lâm Cảnh Nhàn khẽ cười tiếng, ra:"Ta sắp xuất giá, nên muốn ra ngoài mua vài thứ mình thích và mua thêm trang sức cho mình, về điều này mặc dù mẫu thân cảm thấy thích hợp cho lắm, nhưng mà vẫn cho ta ngân bạc…Ta từng suy nghĩ qua, chung quy ta vẫn chưa xuất giá, nếu mang bộ dạng này mà ra ngoài mua đồ cưới cho mình, cũng tốt lắm, vì thế mới vòng ra cửa sau của bà…"

      Chu bà tử nghe vậy liền buông lỏng người, ra là như vậy à.

      Lâm Cảnh Nhàn nhíu mày, vẻ mặt có chút sốt ruột và lo lắng, nàng liếc nhìn Chu bà tử cái rồi :"Chu bà tử, chuyện này chỉ có mình bà biết, nếu bà đem chuyện của ta ra, làm hủy hoại danh tiếng của ta, cẩn trọng mẫu thân ta lột da bà đó!"

      Chu bà tử cúi đầu, trong mắt lên chút ít khinh thường, thường ngày bà tử cũng là người rất thích tám chuyện thiên hạ, có ai mà cái đại tiểu thư này là kẻ ngu ngốc chứ? Phu nhân cái gì liền tin cái đó, chẳng nhẽ phu nhân lại vì danh tiếng của ta bị phá hủy mà bận lòng xử trí hạ nhân à?

      Đúng lúc đó, bà liền nghe thấy Lâm Cảnh Nhàn tự mình lẩm bẩm ra câu:"Cảnh Nguyệt muội muội và ta cùng nhau xuất giá, nếu danh tiếng của ta bị phá hủy, nhất định cũng làm liên lụy đến Cảnh Nguyệt muội muội rồi…"

      Lập tức, Chu bà tử liền bày ra bộ dáng nghiêm nghị hẳn lên, Lâm Cảnh Nhàn phải là đứa khiến bà phải lo ngại e dè, chẳng qua ta cũng chỉ mang cái vỏ đại tiểu thư thôi, còn Lâm Cảnh Nguyệt lại là nương được phu nhân và lão gia thương nhất nha! Nếu bà làm liên lụy đến nhị tiểu thư, chừng phu nhân lột da bà luôn đó chứ chẳng chơi.

      Bà vội :"Đại tiểu thư, hay là ở đây đợi ta chút, ta hỏi thử phu nhân, xem bà có cho phép ra ngoài ?"

      Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh tiếng, rồi :"Ta hứa với Cảnh Nguyệt muội muội mua giúp cho muội ấy vài thứ, nếu ta ra ngoài quá muộn, vừa hay mua được, phải làm sao?"

      Chu bà tử vội :"Vậy đại tiểu thư sớm về sớm, ta giữ cửa cho ."

      Lâm Cảnh Nhàn sau khi ra khỏi cửa phủ, liền quay đầu lại, híp mắt cười cười nhìn Chu bà tử, ra câu:"Bây giờ bà có thể hỏi mẫu thân ta được rồi đó, nhưng lỡ mà ta làm sai ý nguyện của mẫu thân chừng làm liên lụy đến bà luôn, chỉ có điều, vừa nãy ta cũng đền bù cho bà rồi, phải nè."

      xong, Lâm Cảnh Nhàn liền thong thả mà trước tầm mắt của Chu bà tử, chờ Chu bà tử hồi phục lại tinh thần, đến lúc đuổi theo, còn thấy bóng dáng của bọn họ nữa, Lâm Cảnh Nhàn và Thái Liên rẽ qua khúc quanh, biến mất trong cái ngõ .

      Ngay lập tức Chu bà tử liền hiểu ra, căn bản là phu nhân cho phép đại tiểu thư ra ngoài! Nhưng mà đại tiểu thư rồi? Bà có thể làm gì được nữa? tố cáo ư? Người là do chính bà thả mà!

      Bà lại vội vàng nhìn thoáng qua hai bên, phát xung quanh ai, liền quay về vị trí chỗ ngồi tiếp tục canh cửa, chỉ cần bà ra…Giả sử đại tiểu thư có bị phát ra ngoài rồi, cũng ai biết được, là từ nơi này mà ra!

      Dù sao quý phủ cũng chỉ có mỗi cái cửa này!

      Chu bà tử tự mình an ủi mình, xem như có gì xảy ra, lại an phận ngồi đó giữ cửa.

      Lâm Cảnh Nhàn kéo tay Thái Liên chạy hồng hộc hồi rồi mới dừng lại.

      "Tiểu thư, Chu bà tử tố cáo chúng ta, phải ?" Thái Liên có chút lo lắng hỏi, nhưng mà, chuyện hôm nay rất kích động nha, thời gian quan tiểu thư chỉ là nho nhã yếu ớt, vậy mà lại có thể mang nàng chạy ra ngoài!
      Phong Vũ Yên, Christhuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 06: Lần đầu gặp gỡ.

      Lâm Cảnh Nhàn dỗ dành, ra:"Chu bà tử dám tố cáo chúng ta, trừ phi bà ta chính là người ưa thích tìm kiếm rắc rối cho chính bản thân mình!"

      Lâm Cảnh Nhàn và Thái Liên, hai người ra khỏi cửa phủ, được lát, liền thuê cho mình chiếc xe ngựa để đến Ngọc Từ Am, Ngọc Từ Am là ngôi miếu Quan nổi danh nhất trong thành Thanh Châu, bên trong thờ phụng Quan Thế Bồ Tát, chỉ tính nhang đèn thôi cũng biết hưng thịnh đến cỡ nào, chỉ có điều, ở nơi này lại có quá nhiều người trú ngụ.

      cao siêu khó lường như thế, kỳ thực đúng hơn là, người trú ngụ tại nơi này, mang thân phận bình thường, có rất nhiều người xuất thân từ danh gia vọng tộc đến đây để 'tĩnh dưỡng.'

      Mẫu thân của Lâm Cảnh Nhàn chính là trong số đó, là cư sĩ* phát tóc tu hành.

      (*Phần lớn, từ Cư sĩ được hiểu dưới nghĩa thứ hai và đồng nghĩa với Cận nam (zh. 近事男, sa., pi. upāsaka), Cận nữ (zh. 近事女,sa., pi. upāsikā). Cư sĩ là danh từ chỉ người theo đạo Phật nhưng vẫn giữ đời sống thế gian, quy y Tam bảo và giữ năm giới.))

      Người của danh gia vọng tộc mà xuất ở nơi này, cách dễ nghe ở tại nơi này mà tu hành, còn trắng ra , kỳ thực chính là những người mắc phải sai lầm, đến đây mà nhận trừng phạt, dù gì nữa số gia đình danh gia vọng tộc rất sợ mình mất thể diện, và chính xác hơn là thực có cách nào để đưa kẻ phạm phải sai lầm trục xuất ra khỏi cửa, hoặc là đưa tiễn vào nhà lao. Còn có số người cách nào giữ gìn được ý tứ chừng mực, để ở trong phủ cũng chỉ là vết dơ bẩn, cái này mà tiễn đưa ra ngoài cũng ổn, nên buộc lòng phải phóng thích lên Ngọc Từ Am mà ở.

      Mẫu thân của Lâm Cảnh Nhàn họ là Vương thị, nhưng lại là trong những trường hợp đặc biệt hơn so với những người này, nghe , bản thân bà chủ động cầu đến nơi này mà tu hành.

      Chỉ có điều, người khác lại tin vào điều đó, cho rằng Lâm gia cố tình che đậy và giấu diếm, vì thế mới đem chuyện Vương thị phạm phải sai lầm mà ra.

      Hơn nữa loại chuyện sai quấy này, khó mà có thể mở miệng ra được, dám chắc hơn phân nửa tội danh là tư thông với nam nhân, hoặc là bởi vì ghen tị mà hại chết thiếp thất nào đó rồi.

      Ở kiếp trước, Lâm Cảnh Nhàn từng nghe qua những tin đồn bịa đặt nhảm nhí đó, nhưng bởi vì từ lớn lên ở bên cạnh mẫu thân, cho nên tình cảm nàng dành cho mẫu thân cũng quá sâu đậm, hơn nữa vào lúc đó tinh thần và lý trí của nàng cũng bị Trần thị đường cải tạo dẫn dắt, vì thế nàng rất chán ghét mẫu thân của mình.

      Lâm Cảnh Nhàn đứng tại chân núi Ngọc Từ Am, nhìn cỏ thơm um tùm, đường lên núi có chút khó , thở ra tiếng, tự mình thầm ở trong lòng:"Mẫu thân, Cảnh Nhàn đến rồi."

      xong, Lâm Cảnh Nhàn liền sải bước lên núi, Thái Liên nhanh chóng chìa tay đỡ lấy Lâm Cảnh Nhàn, lo sợ người chưa từng ra cổng như tiểu thư nhà mình, bị vấp ngã.

      Thực tế , lo lắng của Thái Liên là cần thiết, ở kiếp trước, Lâm Cảnh Nhàn chính là quản gia phu nhân của Trình gia, chuyện trong ngoài gì cũng là do tay Lâm Cảnh Nhàn lo liệu, xếp đặt, cả người nàng giống như con quay, làm gì còn bộ dáng tiểu thư yếu ớt như trước nữa chứ.

      Ở phía trước, có nam tử dùng cây gậy chống đỡ, khó khăn bước từng bước lên phía trước, người nam tử ấy mặc bộ y phục cẩm y vệ trắng thuần, mặc dù chân bước có phần loạng choạng, nhưng vẫn rất kiên trì, cần đến dìu đỡ của gã đầy tớ thân mặc y phục màu đen ở bên cạnh.

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn thoáng qua cái người ở đằng trước mình, lại nhìn đến đỉnh núi, chỉ còn chút nữa là đến nơi.

      Đường lên núi rất chật hẹp, nếu nàng muốn vòng qua cái người ở đằng trước, có chút hơi phiền phức.

      Hơn nữa, người ở phía trước lại phải là người hoàn toàn khỏe mạnh, nếu nàng làm vậy, ít nhiều gì cũng có chút áy náy. Cho nên nàng liền bước chậm lại.

      Chợt Lâm Cảnh Nhàn nghe thấy tiếng chuông chùa vang lên, nơi này là vùng đất của nhà Phật, từng sống trong cõi u minh, tăm tối của đời trước, được trùng sinh lại kiếp, nên đối với nơi này, bản thân nàng rất có tôn kính, vì thế cũng muốn ở nơi này mà xảy ra xung đột với người khác, đành chờ đợi người đó lên trước .

      "Công tử, hãy để ta dìu ngài ." Gã đầy tớ nhìn công tử nhà mình, liền vội .

      Công tử đó lại lắc đầu, khẽ :"Tự ta có thể ."

      Ở phía sau, Lâm Cảnh Nhàn liền nghe được giọng của vị nam tử này, thanh của róc rách tựa như nước chảy, lại tựa như dòng suối lạnh ở đầu nguồn của vùng núi mà chảy xuống, hớp vào ngụm mát ngọt cả miệng, giọng đích thực rất êm tai.

      Ở phía trước, dưới chân của vị công tử kia là tảng đá, nó dường như nằm ở đó suốt thời gian dài, cho nên mặt tảng đá phủ đầy rêu xanh, có chút trơn trợt.

      Vốn đứng khá bất lợi rồi, dưới chân vừa trợt, liền ngã lăn xuống đất.

      Ở cách đó xa, Lâm Cảnh Nhàn quả thực may mắn chút nào, nàng đứng ngay vị trí đằng sau của vị công tử này. Vào lúc vị công tử cẩm y trắng thuần kia ngã nhào xuống, vừa hay lại trúng ngay vào người của Lâm Cảnh Nhàn.

      Lâm Cảnh Nhàn cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua thềm đá ở bên dưới, nàng biết , nếu dựa theo chiều hướng này mà té xuống, kiếp này của nàng chưa kịp sống bù liền đầu thai mất rồi.

      Lâm Cảnh Nhàn nhanh tay túm lấy vị công tử này cùng nhau ngã về hướng bên cạnh, cả hai đồng loạt lăn xuống dưới, dù có va chạm vào vật gì chăng nữa chí ít cũng chỉ là đất đai và cỏ cây, chứ phải là những tảng đá cứng chắc kia.

      Nhưng mà hình thế tự nhiên của ngọn núi này rất dốc, hai người bọn họ cứ lăn xuống mãi vẫn chưa thuyên giảm.

      Mắt thấy hai người bọn họ sắp sửa đụng vào gốc cây cổ thụ cao to ở phía trước kia, vị công tử cẩm y trắng thuần kia liền xoay người lại, lăn thêm vòng, ôm lấy Lâm Cảnh Nhàn che chở ở phía ngoài, còn bản thân hướng về cây cổ thụ cao to kia mà đụng tới!.

      Chỉ nghe tiếng đau đớn thét lên, rồi sau đó thân thể của Lâm Cảnh Nhàn mới ngừng hẳn lại.

      Vào lúc này, sắc mặt của vị công tử cẩm y trắng thuần kia tái nhợt, khóe môi dẫn ra chút máu.

      Nhìn thấy như vậy, Lâm Cảnh Nhàn liền có chút sợ hãi, mặc dù rằng nàng bị vị công tử này liên lụy kéo té xuống cùng, nhưng vừa nãy, cũng xả thân che chở cho nàng, vì thế nàng cũng rất khó mà ghét bỏ nha.

      Lâm Cảnh Nhàn bò dậy, y phục người nàng bị cỏ cây gọt dũa ra kiểu dáng gì nữa, chân tay vừa chuyển động, liền có loại cảm giác đau đớn lan tỏa, có điều, xương xốt vẫn lành lặn, còn những thứ đại loại như bị thương ngoài da giờ Lâm Cảnh Nhàn có thể chịu đựng được.

      Cái loại đau đớn như khoét mắt, cắt tay, nàng còn có thể chịu đựng được, huống chi chỉ là vết thương nho này?

      Lâm Cảnh Nhàn đưa tay vỗ vỗ vào vai của vị công tử cẩm y trắng thuần kia, rồi mở miệng ra:"Nè, huynh vẫn ổn chứ?"

      Vị công tử chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt trầm lặng, tĩnh mịch như bầu trời đêm, ngay lập tức liền khắc sâu vào trong tầm mắt của Lâm Cảnh Nhàn.

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy tỉnh lại, lúc này mởi thở phào nhõm hơi, rồi mới quan sát đánh giá vị công tử ở trước mặt mình.

      Dáng vẻ này của

      Ngay lập tức, Lâm Cảnh Nhàn liền cảm thấy vị nam tử ở trước mắt này nhìn có hơi quen mắt, nhưng rốt cuộc là gặp ở nơi nào, Lâm Cảnh Nhàn lại nhớ ra nổi.

      Vị nam tử ở trước mắt này, dung mạo tuấn, lanh lợi, vô cùng xinh đẹp tựa như viên ngọc hoàn mĩ được người ta đúc nên mà thành, chỉ có điều, lại mang hơi thở muốn sống chớ mà đến gần.

      Lâm Cảnh Nhàn thầm than, viên ngọc hoàn mĩ nhưng chẳng hề có độ ấm gì cả, chính xác hơn chính là viên ngọc lạnh lẽo.

      "Huynh vẫn ổn chứ?" Lâm Cảnh Nhàn muốn xác định lại vị nam tử này có bị ngã mà biến thành ngốc, nên mở miệng hỏi thăm lần nữa.

      "Chưa chết được." Viên ngọc lạnh lùng này chịu mở miệng chuyện rồi.

      Lâm Cảnh Nhàn nghe như thế, lông mày nàng hơi nhíu nhíu, lại thấy mang dáng vẻ yếu ớt, cho nên thèm so đo tính toán với , liền mở miệng ra:"Để ta đỡ huynh đứng dậy."

      Vị nam tử này lại lạnh giọng ra:" cần."

      Theo đó liền chuyển động cơ thể, từ từ hướng về phía để đứng lên.

      Những giọt mồ hôi to đùng giống như hạt đậu từ từ xuất đầu của , dựa vào đó nàng có thể xác định được tình trạng của bây giờ có vẻ được tốt cho lắm, chắc chắn là đau đớn đến khó mà nhịn được.

      Cuối cùng Lâm Cảnh Nhàn cũng động lòng trắc , nếu phải là người xả thân che chở cho nàng, giờ phút này, có lẽ thắt lưng của nàng bị chặt mất phân nửa rồi, tượng tượng đến chuyện thắt lưng bé yếu ớt của nàng mà đụng phải cái cây kia , cơ thể của Lâm Cảnh Nhàn nhịn được liền run lên cái.

      Nàng đưa tay ra, nhìn , giọng của nàng trong vắt mà du dương:"Huynh như thế này rồi, đừng cố mà thể diện như vậy nữa!"

      Dường như chẳng hề nhìn đến Lâm Cảnh Nhàn, tự mình nắm lấy nhánh cây cỏ thơm ở phía trước, mượn lực của rễ cỏ, hướng lên phía mà ngồi dậy, hoàn toàn tách khỏi cái cây cổ thụ cao to kia.

      Lâm Cảnh Nhàn câu môi nhìn , cảm thấy tên này đúng là quái nhân rồi.

      Có điều, nếu cần ai hỗ trợ, vậy nàng cũng nên mặt dày mày dạn để người ta ghét bỏ mình làm chi.
      Phong Vũ Yên, Christhuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 07: Là .

      Chỉ là, khi nhìn thấy như thế, Lâm Cảnh Nhàn có cách nào khiến bản thân mình cho rằng cái gì cũng nhìn thấy được. Bởi vì ở phía sau lưng của vị nam tử cẩm y trắng thuần kia có cành cây cắm vào. Có lẽ ngay lúc ngã nhào té xuống, cẩn thận nên bị cành cây đó đâm trúng, giờ ở phía thân nhánh cây, xuống từng giọt máu tươi, cũng biết nó cắm vào bao sâu rồi.

      Lâm Cảnh Nhàn vội vàng chạy đến gần, vị công tử này có ăn chút ít khổ đau, đối với nàng mà cũng chẳng can hệ gì, nhưng nếu chết ở đây, quả thực nàng cảm thấy có chút áy náy nha.

      Lâm Cảnh Nhàn được chết qua lần, tất nhiên hiểu sinh mệnh đối với người có ý nghĩa biết bao nhiêu.

      Lâm Cảnh Nhàn bước tới, bản thân nàng biết , cho dù nàng có chăng nữa, vị nam tử này cũng để cho nàng dìu đỡ, ngay từ lần đầu nàng gặp , nhìn thấy ở phía trước nàng mà , thà té ngã xuống đất chứ để cho mình nhận hỗ trợ từ ai khác, điều này cho nàng biết , mặc dù cơ thể mang thương tật, thế nhưng lại có khí chất cứng cỏi, kiên cường.

      Nghĩ lại, có lẽ phải là loại người dễ dàng đón nhận giúp đỡ của người khác.

      Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh tiếng, bị thương thành ra dạng này rồi, dám chắc đánh lại nàng, vậy còn gì phải sợ nữa!

      Nghĩ như thế, Lâm Cảnh Nhàn liền đưa tay mình nhấn lên người của vị công tử cẩm y trắng thuần kia.

      Cơ thể của vị công tử cẩm y trắng thuần có chút chấn động, liền mở miệng ra: " nương, muốn làm gì?"

      "Nằm sấp xuống, đừng cử động!" Lâm Cảnh Nhàn hừ hừ tiếng, ra.

      Vị công tử cẩm y trắng thuần đó lại càng hoảng sợ hơn, thế nhưng vào lúc này tay của Lâm Cảnh Nhàn đè lên miệng vết thương của , cuối cùng là do thuơng thế quá nặng, lông mày của nhướn lên, trông có vẻ rất là đau đớn.

      Lâm Cảnh Nhàn liếc nhìn vị nam tử này cái, bái phục luôn rồi đó, đau đến như thế, vậy mà chút rên la đau đớn cũng có.

      Lâm Cảnh Nhàn trầm giọng ra:"Nếu muốn chết, đừng cử động lung tung nữa."

      xong, Lâm Cảnh Nhàn liền tháo xuống y phục cẩm vệ trắng thuần của , liền để lộ ra tấm lưng trần trụi của vị nam tử.

      Cơ thể của Lâm Cảnh Nhàn khẽ run lên, cho cùng, tận sâu đáy lòng nàng cũng là người cực kỳ thủ lễ, giờ nhìn thấy tấm lưng trần của vị nam tử này, vẫn có chút mất tự nhiên.

      Nhưng rất nhanh, Lâm Cảnh Nhàn giữ được bình tĩnh, trấn định trở lại.

      Suy cho cùng, nàng sống qua kiếp người, cho nên tâm trí của Lâm Cảnh Nhàn vẫn thành thục hơn nhiều so với những thiếu nữ bình thường khác, cho đến lúc này vẫn gây nên tình trạng hỗn loạn gì.

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn xem miệng vết thương, nó khiến nàng phải hít ngụm khí lạnh, nếu bây giờ mà cầm máu lại, phỏng chừng chờ đến lúc mấy tên tùy tùng của vị nam tử này tìm được đến nơi, đời nhà mà rồi.

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn , khẽ ra:"Cố chịu chút nhé."

      Giọng còn chưa hạ xuống, Lâm Cảnh Nhàn dùng hết sức lực đem nhánh cây kia nhổ ra, tiếp theo dùng khăn tay ép chặt miệng vết thương, bên trong miệng vết thương còn có ít mãnh gỗ vụn , nhưng giờ cũng thể kịp thời xử lý được.

      Máu ở vết thương này được Lâm Cảnh Nhàn ép xuống, tốt xấu gì cũng ngừng lại rồi.

      Từ đầu đến cuối vị nam tử đó vẫn hề lên tiếng.

      cảm nhận được ở phía bờ của lưng truyền đến lực đạo, trong lòng có chút kinh ngạc, làm thế nào nữ tử này lại có lá gan lớn đến như thế?

      Nghĩ lại cũng đúng, dù gì Lâm Cảnh Nhàn cũng trải qua cảnh ngộ bị người ta khoét mắt, cắt tay, đau đớn thống khổ biết dường nào, tình cảnh giờ chỉ là trường hợp mà thôi, nỗi đau đớn tạm thời này so ra còn kém xa sinh mệnh đáng trân quý, và đương nhiên…nàng chần chừ do dự, trực tiếp ra tay.

      "Nè, vì sao huynh lại chuyện? Chẳng lẽ chết rồi sao?" Lâm Cảnh Nhàn nhịn được liền hỏi.

      Nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, khiến Lâm Cảnh Nhàn có chút lo lắng và bất an, ngộ nhỡ người này mà hôn mê ngất , thực chuyện vô cùng phiền toái rồi nha.

      "Ta…Chưa có…Chết." thanh của có chút buồn bực ra, trong giọng còn mang theo hơi chút bất đắc dĩ.

      Lâm Cảnh Nhàn cười cái, rồi :"Chưa chết là tốt rồi, vậy bây giờ chúng ta cần phải làm chuyện, đó chính là ngồi ở nơi này chờ người đến tìm chúng ta."

      Thái Liên vẫn còn ở phía núi, cho nên nhất định nghĩ ra cách đến tìm nàng, đối với lòng trung thành của Thái Liên, Lâm Cảnh Nhàn vẫn rất tin tưởng, hơn nữa vào lúc này, cũng chưa có người muốn lấy mạng nàng.

      Kẻ địch lớn nhất của nàng chính là Trần thị, bà ta đợi nàng gả vào Trình phủ cách suôn sẻ nhất.

      cách khác, có ai gả cho Trình nhị công tử đó, vận mệnh tương lai của Lâm Cảnh Nguyệt thực rất đáng lo rồi.

      cho cùng phu quân của Lâm Cảnh Nguyệt được định là Trình nhị công tử, có nàng thay ta gả còn dễ , nếu có nàng? Lâm Cảnh Nguyệt chỉ còn có thể dựa vào an bài ban đầu mà gả .

      Cho nên, Lâm Cảnh Nhàn hề lo lắng nàng bị bỏ lại nơi rừng núi hoang sơ này để mà tự sinh tự diệt.

      Có điều, cái gọi là họa vô đơn chí, nhà dột còn gặp mưa to là…

      Người đến cứu lấy Lâm Cảnh Nhàn, lại là con thú ngang tàng.

      Ở phía trước Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy con vật ấy nhìn mình chằm chằm.

      Nó so với cẩu còn to hơn chút, ánh mắt của nó vô cùng sắc bén và ác liệt. Nàng thầm thở dài tiếng, là xúi quẩy quá , máu người của , ngờ lại là mùi hương dẫn con dã lang này đến.

      Lâm Cảnh Nhàn và con dã lang nhìn nhau, lại quay đầu nhìn về phía vị nam tử cẩm y trắng thuần kia.

      Suy nghĩ trong lòng nàng nhanh chóng vụt qua, nếu vào lúc này mà chạy trốn, khẳng định là nàng có thể thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chắc chắn điều, con dã lang này chuyển hướng nhào tới, vồ lên người , bởi vì cơ thể có mùi máu hấp dẫn nó….

      Có điều dùng người khác để cứu mạng mình, loại chuyện như vậy, Lâm Cảnh Nhàn nàng thể làm được.

      Nàng nghĩ rằng, minh minh chi trung tự hữu thiên ý*. giờ, nàng có thể sống sót quay trở về, nếu muốn trả thù phải trả cho kẻ thù của mình, nên để người vô tội làm vật hi sinh cho chính mạng sống của mình.

      (*tất cả mọi việc xảy ra đều có an bài, đều do trời định)

      Hơn nữa, vào lúc Lâm Cảnh Nhàn té ngã nhào xuống, cũng xả thân che chắn cho nàng, vì vậy nàng cũng đành lòng nhẫn tâm mà làm như thế.

      Rất nhanh, Lâm Cảnh Nhàn đưa ra quyết định, nàng lùi về sau bước.

      Từ chiếc mũ quan ngọc cố định ở đầu của vị nam tử cẩm y trắng thuần kia có gắn cây trâm ngọc, nàng liền đưa tay gỡ bỏ cây trâm đó xuống.

      nhìn thấy động tác này của Lâm Cảnh Nhàn có chút sững sờ, liền hỏi:"Vì sao nương lại chạy?"

      Lâm Cảnh Nhàn trầm giọng :"Im miệng, lẽ nào huynh lại cảm thấy ta là người như vậy sao?"

      " giờ nương chạy , vẫn còn có cơ hội để sống." Nam tử kia lại lải nhải ra, lời mang theo ý tứ bảo Lâm Cảnh Nhàn chạy trốn.

      Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh tiếng:"Huynh là người nhiều như vậy sao."

      tới đây, Lâm Cảnh Nhàn nhịn được nữa mà nhiều chuyện hỏi thêm câu:"Hai người chúng ta rất có thể cùng nhau gặp Diêm vương gia đó, vậy huynh tên là gì? Lỡ như sống được nữa, đến lúc đó đường hoàng tuyền lại có thêm người bạn vẫn tốt hơn."

      "Trình Tri Quân." Dường như nhận ra Lâm Cảnh Nhàn có ý muốn chạy trốn, giọng liền ôn hòa lại.

      Lâm Cảnh Nhàn nghe vậy, có chút sững sờ, nàng cảm nhận được trong đầu nàng dường như có thanh như sấm vang lên, Trình Tri Quân? Thằng nhãi này chính là Trình Tri Quân sao?

      Trình Tri Quân là người phương nào đây?

      Trình Tri Quân chính là vị tiểu thúc của nàng, vì mất bệnh nên qua đời sớm ở kiếp trước mà! Và kiếp này là người nam nhân sắp sửa trở thành phu quân của nàng đó!

      Nàng muốn mình gả , để sau đó được làm quả phụ, nhưng mà nàng muốn mình chưa gả , Trình Tri Quân đời nhà ma rồi nha, nếu là như vậy, chẳng phải nàng trở thành quả phụ trước khi cưới sao, còn nữa nha, nếu lúc đó nàng vẫn gả được cho Trình gia còn đỡ.

      Nếu gả được, bản thân nàng mang danh tiếng là kẻ khắc chết phu quân tương lai của mình.

      Tiếp theo là, nàng cũng còn nhân duyên tốt đẹp gì nữa. Hơn phân nửa bị người ta mang gả cho các nam nhân bị góa vợ, hoặc là các loại nam nhân lung tung gì đó để mà tái giá! Theo cách , đó là khả năng xui xẻo nhất mà nàng bị rơi vào, đến lúc đó quá thảm cho nàng rồi!

      Giờ phút này, Lâm Cảnh Nhàn còn dám buông lỏng ánh mắt nhìn con sói ở trước mặt mình nữa, nàng còn cớ gì để thể cứu lấy Trình Tri Quân được.

      " nương gọi là gì?" Trình Tri Quân nhịn được, hỏi lại câu.

      Lâm Cảnh Nhàn còn chưa kịp trả lời Trình Tri Quân, con dã lang đó đợi nổi, liền nhào tới.

      Lâm Cảnh Nhàn cầm lấy cây trâm bằng ngọc, tận lực cẩn trọng tính toán khả năng phòng thủ của mình.
      Phong Vũ Yên, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :