1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 100:

      Edit: Hà

      Mặc kệ Lục Thành nhịn nổi là hay giả, Ngưng Hương đều lay chuyển được sức lực của , bị nửa đẩy nửa ôm vào trong phòng. Bên trong rất sạch , mùi nhang hương hoa mai nhàn nhạt, Ngưng Hương đỏ mặt đỡ Lục Thành đến gần cái bô, sau đó muốn từ dưới vai lui về sau.

      Lục Thành đổi thành ôm eo nàng, ấn người vào trong lòng, khí lực lớn giống như người say rượu.

      "Lục Thành, chàng đừng ép người quá đáng!" Ngưng Hương buồn bực .

      "Sớm muộn gì cũng thấy, nàng còn sợ gì." Lục Thành tay ôm nàng, tay kia lặng lẽ cởi đai lưng.

      Thứ trong quần là để tức phụ nhìn, việc gì phải băn khoăn.

      Ngưng Hương nhắm hai mắt chặt, nhưng hai người ép sát vào nhau, nàng có thể cảm nhận được động tác của Lục Thành, nhất thời dám lộn xộn nữa, hai tay bưng kín lỗ tai, trong lòng mắng vô lại.

      Lá gan Lục Thành vốn , tại lại mượn cảm giác say rượu muốn đùa giỡn theo kiểu vô lại cho nàng xem, nhưng khi đứng trước cái bô lát lại thể tiểu được.

      Càng muốn nhanh lại càng ra khiến buồn bực cực kỳ.

      Thân thể Lục Thành vừa khó chịu lại có chút bẽ mặt.

      Nhìn tiểu nương tay che kín tai vùi đầu trước ngực , khóe môi Lục Thành khẽ động, đảo mắt tính toán trong lòng, buồn cười : "Dọa nàng thôi, ta sao có thể làm chuyện như vậy ở trước mặt nàng, ra ngoài ."

      xong liền buông lỏng tay ra.

      Ngưng Hương tin , nàng thở phào nhõm rồi nhắm mắt lại vòng qua , sau khi xác định chỉ cần mình quay lại liền thấy nữa mới vội vã rời .

      Nếu Lục Thành tỉnh, Ngưng Hương muốn ra ngoài xem chút y phục của phơi khô chưa, nhưng khi nàng vừa đến trước cửa liền nghe bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào vang lên.

      Ngưng Hương cực kỳ xấu hổ, bước nhanh ra phòng.

      Xiêm y phơi chỗ xa, Ngưng Hương qua sờ chút, thấy tay áo lưng quần vẫn còn ẩm ướt, có lẽ phải nửa canh giờ nữa mới có thể khô hẳn. Xiêm y vẫn chưa khô, Ngưng Hương bèn quay lại phòng, nàng vội vã đẩy cửa vào mà chỉ nghe lén lát, sau khi nghe thấy tiếng nước chảy nữa mới đẩy cửa vào.

      Lục Thành cũng vừa từ trong phòng ra, tinh thần rất sảng khoái.

      Ngưng Hương dám nhìn , rủ mắt chuyện y phục của .

      Lục Thành nhìn chiếc quần người biết là của ai, nhíu mi, nhìn ra cửa : "Chờ quần ta khô hẳn sợ là còn xe thuận đường trở về nữa, nàng cho Quản Bình để nàng ta về thôn báo tin trước , Tố Nguyệt giữ nàng ở Hầu phủ bữa, đỡ cho bá mẫu nghĩ nàng xảy ra chuyện bất trắc gì."

      "Còn chàng sao?" Ngưng Hương nghi hoặc hỏi , "Chàng về nhà, bọn họ lo lắng sao?"

      Đầu Lục Thành vẫn còn chút choáng, ngồi lên ghế xoa trán rồi : "Sáng nay lúc ra khỏi cửa ta cho bọn họ mấy đêm nay ta ở lại vườn trái cây."

      Ngưng Hương nhìn , nàng hiểu lúc Lục Thành vào thành hơn phân nửa cũng nghĩ đến khả năng thể quay về.

      Tình cảm trong lòng lại bắt đầu nổi lên, Ngưng Hương ừ tiếng rồi ra ngoài tìm Quản Bình, "Chàng say quá dậy nổi, ta muốn ở lại chăm sóc cho chàng, sáng mai chúng ta mới quay về. Ngươi có tiền xe chưa?"

      Quản Bình gật đầu, nàng muốn nhắc nhở Ngưng Hương buổi tối nên cẩn thận chút, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay Lục Thành làm vì Ngưng Hương, lại cảm thấy giữa hai người căn bản cần người khác xen vào, liền xoay người rời .

      Ngưng Hương tới giếng lấy chậu nước rồi bưng vào phòng.

      Lục Thành nằm ở giường, nhìn nàng cầm khăn ướt về phía , giống trong giấc mơ thường mơ thấy, nàng xinh đẹp dịu dàng chăm sóc .

      "Lau mặt , chàng vừa mới ra thân mồ hôi."

      Ngưng Hương ngừng ở trước giường đưa khăn ướt tới.

      "Ta có sức, nàng lau giúp ta ." Lục Thành nhìn nàng .

      Ngưng Hương tin còn sức lực, nhưng nhìn khuôn mặt nam nhân vẫn còn phiếm hồng, Ngưng Hương quyết định giả vờ hồ đồ, rủ mắt : "Vậy, chàng nhắm mắt lại ." Ánh mắt giống như biết phun lửa, nếu cứ bị liên tục dùng loại ánh mắt chăm chú nhìn nàng, Ngưng Hương xấu hổ dám lại gần giúp .

      Tiểu nương da mặt mỏng, nhưng vì muốn được hưởng thụ chăm sóc của thê tử, Lục Thành ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      Ngưng Hương thử thăm dò ngồi bên cạnh , thấy làm chuyện xấu mới từ từ ngẩng đầu lên, trước tiên lau mồ hôi trán .

      Khăn mắt lạnh dán lên trán khiến thoải mái vô cùng, lông mày Lục Thành giãn ra, khóe miệng nhếch lên.

      Ngưng Hương thấy cười, động tác càng lúc càng dịu dàng hơn.

      "Còn muốn uống nước." Lục Thành vẫn nhắm mắt .

      Động tác Ngưng Hương trở nên nhanh hơn, "Lau xong liền châm trà cho chàng."

      Lục Thành còn muốn thêm nhưng khăn của nàng dời đến mũi , đành phải thành ngồi chờ.

      Lau mặt xong Ngưng Hương còn giúp lau cổ, cuối cùng sau khi lau xong hết chiếc khăn trong tay nàng cũng nóng lên, nàng vội vàng đem cả ấm trà và chén trà bưng tới. Lục Thành chống tay ngồi dậy, trực tiếp cầm ấm trà ngẩng cổ đổ vào miệng, cần cổ thon dài, yết hầu ở giữa lăn liên tục.

      hiểu sao Ngưng Hương cũng có chút khát, nàng cúi đầu lặng lẽ nuốt nước miếng.

      Chờ uống xong, Ngưng Hương vừa cất ấm trà vừa do dự có nên sang bàn sách đối diện ngồi hay chợt nghe Lục Thành kêu đau đầu.

      "Trước kia chàng từng uống rượu chưa?" Ngưng Hương ân cần quay trở về.

      Vẻ mặt Lục Thành khó chịu nhìn nàng, " uống, nhưng uống nhiều như vậy, Hương Nhi, nàng xoa trán giúp ta."

      Ngưng Hương đành lòng cự tuyệt, bảo nằm xuống.

      Lục Thành nằm xuống , còn chủ động nhắm cặp mắt hoa đào khiến nàng tâm hoảng ý loạn lại. Ngưng Hương mỉm cười, buông lỏng đưa tay tới, ai ngờ nam nhân đột nhiên đưa tay bắt trọn eo nàng, chờ khi Ngưng Hương kịp phản ứng nàng bị kéo lên giường, mà Lục Thành nghiêng người liền đè lên nàng.

      "Lục..."

      Mùi rượu cùng đôi môi nóng bỏng của chặn miệng nàng.

      Trong đầu Ngưng Hương ong tiếng, bị đốt sạch còn chút khí lực.

      Vốn khát, nay lại liên tục đoạt nước ngọt trong miệng nàng, Ngưng Hương càng khát hơn, nàng ôm đầu đẩy . Cuối cùng cũng buông lỏng môi nàng ra, nhưng lại búng cổ áo nàng, ngay khi Ngưng Hương cho là mất lý trí muốn nổi điên, Lục Thành dùng sức hôn vết sẹo như hạt đậu kia của nàng.

      dùng sức lớn giống như muốn ăn hết cái sẹo này.

      Ngưng Hương có thể cảm nhận được giương cung bạt kiếm, nhưng chỉ gặm vết sẹo của nàng.

      "Vì sao cho ta biết." biết gặm được bao lâu, Lục Thành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng ánh mắt sâu kín.

      Trong mắt Ngưng Hương thấy được ý trách cứ, nàng chột dạ mở to mắt, biết trả lời thế nào.

      Nàng là vì muốn tốt cho , nhưng Lục Thành nhất định cảm thấy mình bị coi thường, đại nam nhân, mặt mũi rất quan trọng.

      " chuyện." Lục Thành chịu để nàng giả vờ hồ đồ.

      Ngưng Hương , tuy rằng tức giận nhưng làm gì nàng, nhưng bộ dáng nàng bây giờ lại cực kỳ giống A Nam gây họa còn chịu nhận sai. Lục Thành vừa thích vừa giận, lại thúc giục nàng thêm lần, thấy nàng mím môi chịu mở miệng, Lục Thành bật cười, chợt từ người nàng bước xuống, ngay sau đó liền đem nàng lật lại, đưa tay liền hướng về chỗ thịt dày nhất của nàng đánh xuống.

      Hai tiếng bành bạch đột nhiên vang lên chói tai.

      Ngưng Hương vừa đau vừa thẹn vừa cáu, nàng muốn xoay người đẩy , nhưng Lục Thành lại chồng người lên áp chế lưng nàng, nghiến răng nghiến lợi : "Về sau nếu có người bắt nạt nàng, nàng còn dám gạt ta hay ?"

      nặng như núi, Ngưng Hương sắp thở nổi, nàng thể xin khoan dung, " được, Lục Thành chàng đứng lên, ta khó chịu..."

      Thân thể nhắn của nàng giống như chỉ cần đè ép tí nữa liền vỡ nát, Lục Thành dám khi dễ quá lâu bèn xếp bằng ngồi dậy.

      Ngưng Hương như trút được gánh nặng, tay chống giường muốn đứng lên, chỉ là tư thế quỳ sấp như vậy khiến eo mông to nhìn càng ràng hơn, cổ họng Lục Thành hơi nóng, bàn tay lại thành đẩy nàng về phía .

      Vừa tránh thoát được trấn áp này lại bị khi dễ, sức lực cách xa, rất nhanh Ngưng Hương chỉ đành khóc lóc cầu xin tha thứ.

      "Trở về chúng ta liền đính hôn."

      Sau khi việc kết thúc, Lục Thành ôm chặt khuôn mặt nương đỏ bừng, bá đạo vào tai nàng.

      Ngưng Hương vẫn bực chuyện vừa thò tay vào xiêm y nàng, giả bộ ngủ để ý tới .

      Lục Thành cúi đầu nhìn, tự biết mình hơi quá mức, giọng bèn mềm lại, "Hương Nhi, sớm định , như vậy ta mơi an lòng."

      Ngưng Hương chính là thích mềm thích cứng , nàng nghĩ đến chuyện hôm nay phải chịu khổ, đợi cho hơi thở bình phục mới xoay người đưa lưng về phía : "Ta nguyện ý, nhưng hôn nhân đại phải do trưởng bối làm chủ, chàng nên hỏi Đại bá phụ và Đại bá mẫu ta có đáp ứng hay ."

      Biết nàng nguyện ý, nhưng khi nghe thấy nàng đáp ứng, Lục Thành vẫn mừng rỡ như điên, lần nữa xoay người nàng lại, khuôn mặt nàng hai cái mạnh, hưng phấn : "Bá mẫu cũng thích ta, chỉ cần nàng bí mật của ta, khẳng định bà đồng ý, còn bá phụ cũng làm khó dễ ta quá chứ?"

      ngồi xổm, mắt sáng như trẻ con được cho kẹo.

      Ngưng Hương cũng ngồi dậy phủi tà áo, sau đó lại kéo sợi tóc dài dính khuôn mặt mình, nhìn có chút hả hê: " biết, nhưng đại bá phụ xem chàng là người phụ bạc Phùng nương, đặc biệt là chưa kết hôn mà có con, chàng thấy bình thường ông đặc biệt chào đón chàng sao? Chính là cảm thấy nhân phẩm chàng được."

      Lục Thành cẩn thận ngẫm lại, quả đúng vậy, Từ Thủ Lương đối với xác thực quá thân thiện.

      "Vậy chúng ta với bọn họ là được." Lục Thành hạ giọng .

      Ngưng Hương liếc cái, do dự chút rồi lắc đầu, "Đừng , việc này ngoại trừ những người biết, còn lại chúng ta đừng truyền ra ngoài. Người biết càng nhiều lại càng dễ dàng phạm sai lầm, A Nam có mẹ kế là được, ta muốn tương lai bé phát ngay cả cha đều phải là ruột thịt."

      "Hương Nhi, ủy khuất nàng rồi." Nàng đau lòng thay A Nam, Lục Thành đau lòng thay nàng, nương tốt muốn chịu danh tiếng tái giá.

      Ngưng Hương cười, ngượng ngùng nhìn cái, rủ mắt : "Có ủy khuất gì đâu, ta biết chàng là ai là đủ rồi, hơn nữa A Nam hiếm khi thân cận người khác, gả cho chàng còn có thêm đứa con dễ mến, ta mới là người có lời."

      "A Nam là A Nam, nàng cũng nên sớm sinh con trai cho ta." Lục Thành dễ dàng thỏa mãn như vậy, ôm người vào trong ngực hôn mạnh.

      lại đứng đắn, Ngưng Hương đóng chặt miệng .

      Lục Thành lại có ý bắt nạt nàng, chỉnh lại y phục cho nàng, mắt lạnh đảo quanh vòng, "Bây giờ ta thay đồ, chúng ta nên ở địa bàn của qua đêm."

      Ngưng Hương ngơ ngác chút, theo bản năng hỏi: "Vậy đâu?"

      Quản Bình cũng rồi, lúc này cũng còn xe, chẳng lẽ hai người phải ở khách sạn?

      phải là có tiền, nhưng trong khách sạn lắm thầy nhiều ma, bọn họ lại là nam nữ, Ngưng Hương sợ bị người khác hiểu lầm.

      " qua nhà Tam thúc ta." Nhìn ra nàng nghĩ sai, Lục Thành cười, thấp giọng nhắc nhở nàng, "Nàng mới cầu hôn muốn mời trưởng bối làm chủ, tam thẩm ta ở trong thành, ta muốn để bọn họ mất công tới nhà nàng, nhưng việc này dù sao cũng phải thông báo sớm cho bọn họ tiếng, hôm nay luôn đỡ phải chuyến nữa."

      tính toán quá nhanh, Ngưng Hương nóng nảy, hai nhà muốn nghị hôn, Lục Thành xác thực nên đến thông báo cho nhà Lục Quý An, nhưng làm gì có chuyện nhà theo cùng?

      "Ta , ta, đêm nay ta ở khách sạn, chàng nhà Tam thúc chàng , sáng mai chúng ta gặp nhau ở cửa thành." Ngưng Hương xoay người lên tiếng cự tuyệt.

      "Nàng như vậy sợ bị người khác để mắt tới sao?" Lục Thành lập tức hỏi ngược lại.

      Ngưng Hương động cũng lên tiếng, chính là muốn bồi gặp trưởng bối.

      Lục Thành bất đắc dĩ, thở dài : "Thôi được rồi, ngày khác ta lại cho bọn họ biết, đêm nay chúng ta cùng nhau ở khách sạn, là huynh muội."

      Ngưng Hương cười bước nhanh ra ngoài, lấy xiêm y cho .

      Xiêm y khô, Lục Thành thay đồ, Ngưng Hương ở bên ngoài chờ, rất nhanh hai người ra khỏi thôn trang.

      Từ thôn trang tới phủ thành có chút xa, hai người vừa vừa , có lúc còn đuổi bắt ồn ào, rất nhanh tới cửa thành.

      Khách sạn đều ở đường lớn, Ngưng Hương về bên kia, lại bị Lục Thành kéo tay lại.

      Ngưng Hương sinh lòng ổn, hoảng sợ nhìn , "Chàng..."

      Lục Thành mềm giọng dụ dỗ nàng, "Ta mang tiền, hay là qua nhà Tam thúc ta ."

      Ngưng Hương để đắc ý, đem túi tiền to của mình đưa tới.

      Lục Thành nhận, dắt tay nàng lên phía trước, lý do cũng tìm xong rồi, "Ta đường đường là đại nam nhân, muốn xài tiền của nữ nhân."

      "Vậy chàng tự , ta ở khách sạn!" Ngưng Hương giãy tay trở về, chết sống .

      Lục Thành trầm mặt xuống, lại nhìn trước sau chút, sau đó siết chặt tay nàng, tay kia chỉ người đường : "Lại nghe lời, có tin ta khiêng nàng hay ?"

      lại dùng hành vi vô lại này bức bách nàng, Ngưng Hương gấp đến độ ủy khuất, mắt hạnh ánh mắt, biết nên trách hay cầu xin , "Lục Thành, chàng từng nhà hỏi thăm chút, có nương nào cùng nhà trai thông báo chuyện như vậy với trưởng bối chưa? Ta biết chàng muốn để bọn họ gặp ta, nhưng vì sao chàng suy nghĩ cho ta?"

      "Chúng ta phải là có chỗ ở sao?" Nàng lã chã chực khóc, Lục Thành đau lòng, lại dám làm mặt lạnh nữa, dắt nàng vào trong ngõ hẻm bên cạnh, thấp giọng bồi tội, "Hương Nhi, là ta tốt, lại bắt nạt nàng, nhưng nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, những người kia khách khí đo là quy củ, là vì quan hệ tốt. Nhưng nàng xem hai nhà nhà chúng ta gặp nhau bao nhiêu lần? Yên tâm , nàng tốt như vậy, tam thúc và tam thẩm ta thích nàng còn kịp, suy nghĩ những thứ kia đâu, cho dù nàng , nhưng hôm nay nàng bắt đầu là tức phụ Lục gia chúng ta, trông thấy Tam thúc tam thẩm sau đâu?"

      tràng, kỳ chính là kiên trì muốn dẫn nàng Hứa gia.

      Ngưng Hương vẫn muốn, nàng vừa định cầu xin ngõ hẻm bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng người.

      Ngưng Hương sợ trốn sau lưng Lục Thành.

      Lục Thành xoay người, dùng thân thể bảo vệ nàng, đưa lưng về phía đầu ngõ.

      lão phu nhân được tức phụ dìu cánh tay qua bên này, hai mẹ con bọn họ tùy ý nhìn sang, thấy bên trong có đôi nam nữ ôm nhau bèn giả bộ ho khan khụ khụ, sau khi xa còn lời mấy dễ nghe.

      Ngưng Hương toàn thân cứng ngắc, Lục Thành thay người trút giận, thấp giọng mắng hai mẹ con kia vài câu, nhân cơ hội dụ dỗ : "Nếu chúng ta khách sạn, khẳng định cũng có người hươu vượn, Hương Nhi, xem như ta vì nàng ngay cả sói cũng liều mạng, hôm nay nghe ta lần được ?"

      Ngưng Hương mặt nhăn nhó.

      Lục Thành biết nàng chấp nhận, cười dắt nàng ra ngoài, Ngưng Hương lặng yên theo, ra ngõ hẻm dùng sức gặt tay .

      Lục Thành thấy vậy cố ý lên phía trước nàng làm bộ hai người quen biết, sau đó cứ cách vài bước lại quay đầu nhìn nàng, chút đứng đắn.

      liên tiếp quay đầu lại như vậy, ràng là giấu đầu lòi đuôi, Ngưng Hương tức giận đến khiển trách , "Chàng lo !"

      "Vậy nàng đừng nóng giận nữa." Lục Thành dứt khoát lui về phía sau cùng nàng, mắt hoa đào nhìn nàng vẻ nịnh nọt.

      Ngưng Hương hổn hển lại thể làm gì, miễn cưỡng gật đầu.

      Lục Thành cười, ngoan ngoãn bên cạnh nàng, thấp giọng giới thiệu nhà tam thúc bốn người cùng nàng.
      Yên Hoa, td2n, Lim-040342 others thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Nhanh nhanh kết hôn thôi
      misa thích bài này.

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 101:
      Edit: Hà

      Ngưng Hương đồng ý Hứa gia, nhưng giống như gặp thân thích người mà lại giống lương dân nhát gan, bị kẻ tặc bức bách theo vào nhà cướp của, lát nàng lại do dự muốn thương lượng với Lục Thành, lát lại nghiêng đầu muốn quay trở về, mà Lục Thành lại giống như trùm thổ phỉ sợ người khác hiểu lầm dụ dỗ bức bách hù dọa nàng, cứng mềm đều thực , cuối cùng cũng thành công đem tiểu nương giống như đuổi dê chạy nhanh tới trước cửa Tam thúc nhà mình.

      Đến lúc này, Ngưng Hương cho dù muốn gặp cũng muộn, nàng cúi đầu đứng ở bên cạnh nhìn Lục Thành gõ cửa.

      Hoàng hôn buông xuống, mọi nhà khói bếp lượn lờ, sau khi ăn cơm tối xong mọi người liền ngủ, cho nên cửa chính sớm đóng lại.

      Người gác cổng nghi ngờ hỏi ai vậy, sau khi nghe ra giọng Lục Thành bèn vội vàng vừa mở cửa vừa hô: "Lão gia, phu nhân, đại công tử đến đây!"

      Lục Thành có chút lúng túng, quay đầu lại giải thích với Ngưng Hương: "Ta cho kêu là công tử, nhưng nghe."

      hán tử nông thôn, kêu công tử làm gì?

      Người gác cổng sớm phát nương tướng mạo xinh đẹp bên cạnh, đoán nàng cùng Lục Thành có quan hệ mờ ám, khom lưng cười hề hề: "Đại công tử đùa, ngài là cháu trai lớn nhất của lão gia, ta gọi ngài là đại công tử gọi gì đây?" Cũng thể gọi thẳng họ tên được.

      xong đưa tay ý bảo hai người vào cửa.

      Lục Thành về phía trước bước, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Ngưng Hương đứng yên tại chỗ nhúc nhích, trong lòng bất đắc dĩ, lui về bên người nàng thấp giọng : "Nàng muốn ta dắt nàng vào sao?" thích bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng da mặt nàng như vậy cũng quá mỏng rồi, nhìn thấy liền sốt ruột.

      Nhưng da mặt dày như tường thành, làm sao có thể hiểu tâm tư của nương?

      Ngưng Hương vẫn cảm thấy lần này đến đây thích hợp, nhưng mắt thấy Lục Thành đưa tay muốn tới dắt nàng, mà người gác cổng đứng bên cạnh, Ngưng Hương thể tiếp tục vào trong.

      Nàng rất chậm, Lục Thành bồi nàng, bước chân hai người chưa kịp vòng qua bức tường xây thành tấm bình phong ở cổng, liền nghe bên trong truyền đến giọng bé ngọt ngào, "Đại ca có ôm A Nam đến đây ?"

      Lục Thành nhìn Ngưng Hương cười : " mang." Có mang cũng là tức phụ.

      Tiếng bước chân bên trong lập tức ngừng lại.

      Ngưng Hương cũng vừa lúc theo Lục Thành vòng qua bức tường, nàng căng thẳng tò mò giương mắt nhìn, liền thấy ngay nương tầm tám chín tuổi váy màu hồng phấn tức giận đứng ở trong sân, khi thấy nàng ngẩn người, trợn to hai mắt. Phía sau lưng bé lại có thêm ba người ra, nam tử thanh lịch Ngưng Hương gặp lần ở xã đánh cờ Đông gia là Lục Quý An, bên trái ông người có dung mạo vừa đơn giản lại xinh đẹp là tam thẩm Hứa thị của Lục Thành, phía bên phải Lục Quý An là cậu thiếu niên trẻ tầm mười mười hai tuổi, da trắng môi hồng, cực kỳ giống người Lục gia, là đường đệ thừa kế họ mẹ của Lục Thành, Hứa Trì.

      Ngưng Hương sau khi đoán tên mọi người lại dám nhìn nhiều, nàng dựa vào can đảm luyện ở Hầu phủ mới chạy trốn ra sau lưng Lục Thành.

      nhà bốn người Lục Quý An đều nhìn về phía nàng.

      Lục Thành rất muốn cho bọn họ biết đây chính là tức phụ của , nhưng dám trắng ra sợ chọc giận Ngưng Hương, bèn cười : "Tam thúc, tam thẩm, đây là Từ nương ở thôn Liễu Khê, hôm nay nàng vào trong thành làm việc, thời gian hơi muộn, nàng đứng ở cửa thành đợi nửa ngày cũng thấy xe. Cháu vừa vào thành vừa lúc gặp nàng nên dẫn nàng đến chỗ mọi người muốn xin ở lại đêm, sáng mai chúng ta cùng nhau trở về."

      coi như cũng có chút đạo lý, nhưng việc toét miệng cười cùng vẻ mặt tự hào, đừng phu thê Lục Quý An, ngay cả huynh muội Hứa Trì tuổi cộng lại cũng bằng đều tin.

      Ngưng Hương rất muốn phối hợp với lời của Lục Thành, nhưng nàng quản được mặt của mình, mặt đỏ như sắp rỉ máu.

      Hứa thị thầm đoán bên trong nhất định có nguyên do, nhưng nhìn tiểu nương quẫn bách thành như vậy, bà vội vàng đến mời Ngưng Hương, "Từ nương ở cửa thành đợi lâu như vậy chắc là khát nước rồi, , theo ta vào trong phòng nghỉ ngơi chút, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm."

      Ngưng Hương nhàng gật đầu.

      Hứa thị dẫn nàng ra hậu viện, Lục tò mò theo.

      Lục Quý An nhìn đứa cháu trai lớn vẫn chưa thu lại nụ cười, thấp giọng hỏi: "Sao lại vào thành?"

      Ngưng Hương giấu giếm mọi người chuyện ở Hầu phủ là sợ bọn họ lo lắng, Lục Thành cũng muốn các trưởng bối biết chuyện, cười : "Tam thúc, cuối cùng nàng cũng đồng ý gả cho cháu, hôm nay cháu bèn cố ý lừa gạt nàng vào trong thành, muốn dẫn nàng tới cho mọi người nhìn chút, mọi người thấy rồi ngày mai trở về cháu xin Nhị thẩm thay cháu tới nhà bọn họ cầu hôn."

      "Hồ nháo!"

      Lục Quý An trầm mặt trách mắng, "Cháu tự mình đến là được, cần gì phải lừa nàng theo? Cháu cho rằng ai cũng mặt dày như cháu sao?"

      trách được Từ gia nương xấu hổ thành như vậy, sắp khóc đến nơi, việc này trừ phi người nữ kia biết xấu hổ mới cam tâm tình nguyện theo.

      làm trò bị mắng trước mặt đường đệ, Lục Thành gãi đầu, nghiêng đầu giả vờ nhìn sang hướng khác.

      phải cố ý, còn phải là do Bùi Cảnh Hàn gây ra sao? Nếu phải Bùi Cảnh Hàn gọi nàng đến, cũng nghĩ tới mang nàng đến nhà Tam thúc.

      "Phụ thân, kêu đại ca vào bên trong ngồi ." Hứa Trì có mắt thay đường huynh giải vây.

      Lục Quý An hừ tiếng, nghiêm túc dặn dò cháu trai, "Hôm nay may là tới nhà chúng ta, nếu như cháu cũng sang Từ gia như vậy là có quy củ, người ta đáp ứng hôn , lúc đó cháu đừng đến tìm chúng ta hỏi ý kiến."

      Lục Thành vội .

      Nên khiển trách khiển trách, Lục Quý An lại muốn biết cháu trai tính xử lý hôn này thế nào, ông kêu đến thư phòng, cẩn thận hỏi thăm. Ngày tổ chức hôn lễ, tiền biếu sính lễ cũng phải suy tính cẩn thận.

      "Tam thúc, nàng lớn lên đẹp như vậy, muốn gả cho hạng người gì cũng có thể, nhưng nàng lại cam nguyện tái giá với cháu, cho nên tiền biếu cháu muốn cho nhiều thêm chút." Lục Thành nghiêm túc .

      "Nên như vậy." Lục Quý An vuốt cằm, nhắc nhở , "Thừa dịp bây giờ còn chưa bắt đầu lạnh, ba gian phòng ở phía tây sửa lại , để lại làm tân phòng." Lúc trước cưới nương A Nam quá đột ngột, tân phòng cũng kịp đổi, nhưng lần này sửa là được.

      Lục Thành cũng nghĩ như vậy.

      Tán gẫu lát, Hứa Trì bên ngoài mời gọi: "Phụ thân, mẫu thân các nàng ăn cơm ở hậu viện, còn chúng ta tự mình ăn."

      Lục Thành khỏi thất vọng, cơm tối thấy được nàng, nàng lại ở hậu viện, đoán chừng phải tới sáng mai mới có thể gặp nàng.

      Lục Quý An hiểu ý thê tử, ông lại nhăn mặt : "Tam thẩm cháu nhất định cũng rất tức giận, cháu chờ bị mắng ."

      Quả nhiên là sau khi Hứa thị sắp xếp cho Ngưng Hương cùng con bà ngủ phòng, bà lập tức đến hỏi chuyện cháu trai, Ngưng Hương mặc dù chưa , nhưng bà cũng đại khái đoán được tình hình thế nào. Bây giờ lại nghe cháu trai chứng , Hứa thị nắm chổi lông gà liền đánh hai cái lên sống lưng rắn chắc của Lục Thành, "Bởi vì cháu lớn nên ta mới quản cháu, ngờ gan cháu càng ngày càng lớn, trước đột nhiên liền muốn cưới nương A Nam, chút cũng kịp chuẩn bị, bây giờ lại thầm tự tìm tức phụ, trong mắt cháu còn có trưởng bối chúng ta hả?"

      Lục Thành khổ mà ra được, ngoan ngoãn ngồi im, nhưng lại nhịn được thanh minh cho bản thân, "Lần này phải cháu dẫn nàng đến cho tam thẩm nhìn sao?"

      "Cháu còn biết xấu hổ hay sao mà còn vậy hả!"

      Hứa thị lại đánh cái, " biết Hương Nhi nhìn trúng cháu chỗ nào, thứ gì chỉ biết bắt nạt người khác, nếu là ta sớm thèm để ý rồi!"

      Bà cũng trách Lục Thành cưỡng bách Ngưng Hương đến đây.

      Lục Thành ngờ mình bị Ngưng Hương oán giận lại còn bị hai trưởng bối đánh, nhìn sang hai vị trưởng bối, nho thầm câu, "Nàng còn chưa vào cửa mà hai người hướng về nàng, giống như nàng mới là cháu còn cháu là cháu rể vậy."

      "Trách chúng ta thiên vị hả?" Hứa thị để chổi lông gà xuống, hai tay ôm ngực cười lạnh, "Vậy cháu đừng cưới, cưới chúng ta thiên vị."

      Lục Thành gượng cười hai tiếng ha ha rồi duỗi cánh tay ra, kẹp tiểu đường đệ dưới cánh tay rồi vào trong nhà ngủ.

      Phu thê Lục Quý An nhìn chăm chú lát rồi cười đến chuyện cháu dâu.

      Ngược lại Ngưng Hương ở hậu viện tự nhiên hơn rất nhiều, dù sao bên cạnh chỉ còn lại tiểu nương tám tuổi, xem nàng là muội muội được rồi.

      "Từ tỷ tỷ, tỷ là đẹp." Lục chui vào ổ chăn, nhìn sang nương ngồi bên kia chải đầu, khen tự đáy lòng.

      Ngưng Hương cười, dịu dàng khen nàng: "Nương muội cũng xinh đẹp như vậy, A lớn lên nhất định còn đẹp hơn so với tỷ tỷ."

      Lục cười hắc hắc, đột nhiên trêu ghẹo câu, "Đại ca muội là nam nhân tuấn lãng nhất, Từ tỷ tỷ là nương đẹp nhất, tương lai hai người lại sinh cho muội cháu , muội mua cho bé nhiều quần áo mới."

      Nàng đứa cháu trai, nếu có thêm cháu càng tốt.

      Thấy nàng tuy nhưng lời thốt ra lại y như người lớn vậy, Ngưng Hương đỏ mặt, bước nhanh tới thổi đèn rồi : " còn sớm, A mau ngủ ."

      Trong bóng tối truyền đến giọng đầy chắn chắn của tiểu nương, "Từ tỷ tỷ nhất định là thẹn thùng."

      Ngưng Hương coi như nghe thấy.

      Sáng sớm hôm sau, Hứa thị đem theo bộ y phục do bà may cho con trước khi lấy chồng nhưng chưa kịp mặc mang qua, nhìn vẫn còn mới, nguyên liệu vải lại rất tốt. Ngưng Hương hết lần này đến lần khác từ chối, trong khi hai người còn giằng co Lục ôm lấy Ngưng Hương, làm bộ ghét bỏ : "Bộ y phục này của Từ tỷ tỷ đều là mồ hôi , cứ để lại nhà muội trước , lần sau nhà muội có vào thôn lại mang qua đó."

      "Đúng vậy đúng vậy, mau thay ." Hứa thị đem Ngưng Hương ấn ở giường, giúp nàng mặc quần áo.

      Vừa đưa xiêm y lại còn đưa đồ trang sức đeo tay, lần này dù mọi người gì Ngưng Hương cũng chịu nhận.

      Hứa thị cười lắc lắc đầu, nghĩ thầm chờ sau này lúc uống trà lại đưa, chờ Ngưng Hương mặc đồ xong, bà dẫn hai vị nương lớn về phía nhà chính.

      Cả đêm nhìn thấy tức phụ, Lục Thành sớm ngóng trông , nhà chính vẫn chưa có ai, liền đứng ở trong sân, làm bộ hoạt động gân cốt. Nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân, liền thấy nàng theo sau lưng thím, người mặc chiếc áo bông tím nhạt nhiều lớp, phía dưới váy lụa trắng dài, nàng bước chiếc váy nhàng lay cái, khiến nàng trông như đóa hoa sen mới nở, vừa đẹp lại vừa kiều diễm.

      Lục Thành nhìn đến ngơ ngẩn, đáy lòng toát ra ý niệm.

      muốn kiếm càng nhiều tiền, có tiền , mới có xiêm y tốt đồ trang sức tốt cho nàng, mới làm lu mờ bộ dáng hoàn hảo của nàng.

      Ngưng Hương biết suy nghĩ gì, nhưng thấy thèm che dấu nhìn mình trắng trợn, nàng đỏ mặt hướng né tránh sau lưng Hứa thị.

      Nàng tránh được nhất thời nhưng tránh được đời, ăn xong điểm tâm, Lục Thành liền thu xếp ngay, lát cũng muốn thêm.

      Phu thê Lục Quý An cho là sốt ruột về nhà cầu hôn, giữ nữa.

      Ngưng Hương loáng thoáng đoán được chút gì đó, lại dám vạch trần, huống chi đoán được sao, nàng nhất định phải cùng về nhà.

      Ngoài cửa, xe la chuẩn bị xong , Hứa thị lệnh cho phu xe đưa hai người trở về.

      Xe la mới vừa , Lục Thành liền nhào tới chỗ chật hẹp mà nương ngồi co lại.

      "Lục Thành..." Ngưng Hương lắc cái cổ chịu cho hôn, bàn tay bé đánh cánh tay , tiếng như muỗi kêu, "Bên ngoài có người..."

      "Nàng lên tiếng nghe được."

      Lục Thành khàn khàn , bàn tay bá đạo chen vào áo nàng, "Hương Nhi, nàng mặc đồ như vậy, có chủ tâm đến câu dẫn ta đúng ?"

      tự trách định lực của mình kém hoặc là căn bản muốn nhịn, đổ lỗi do nàng.

      Đáng thương cho tiểu nương bị chặn miệng, hoặc bởi vì kiêng kỵ người phu xe, chỉ có thể mặc cho muốn làm gì làm.
      Yên Hoa, td2n, Lim-040342 others thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Ô ô, LT ca quá mặt dày, ti bỉ, vô sỉ rồi.... Cơ mà sao ta lại hưng phấn thế nhỉ???:yoyo48::yoyo48::yoyo48:
      misa thích bài này.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 102:
      Edit: Hà

      Xe la vừa chạy ra khỏi cửa thành liền có người muốn nhờ xe.

      " cần để ý, chạy thẳng về thôn ." Đầu Lục Thành vùi ở cổ Ngưng Hương ngẩng lên, cố gắng khắc chế giọng của mình, điệu bộ bình tĩnh, vô tình cự tuyệt người đường ngoài xe, cũng phá hy vọng của Ngưng Hương muốn né tránh khỏi .

      Kỳ Lục Thành là người nhiệt tình, nếu như có Ngưng Hương, có thể tiện đường chở thêm vài người cũng được, nhưng hôm nay khó khăn lắm hai người mới có thể ở riêng với nhau được hơn bốn mươi dặm đường, đương nhiên muốn bị ai khác quấy rầy. Cho dù về nhà xin cưới hay cầu hôn được trưởng bối đồng ý, nhưng sau đó muốn thấy nàng lại dễ dàng, ban ngày Lý thị đề phòng , buổi tối bên người nàng lại thêm Quản Bình khứu giác cực bén, nghĩ đến lần sau ôm nàng biết phải đợi tới khi nào, Lục Thành liền mong con đường này cứ liên tục dài ra có điểm dừng.

      Dặn dò xong rồi, Lục Thành lại cúi đầu xuống lần nữa.

      Cái gáy bị giữ lấy khiến Ngưng Hương phải hất cằm lên, hai tay nàng đều cố gắng cào vào sống lưng .

      như là con chó làm nũng chủ nhân, càng ngừng hướng về cổ nàng gặm, miệng chó lại mở ra mở vô gấp rút ngừng, vừa ngứa lại vừa đau.

      Đau?

      Trong đầu lại lên hình ảnh đời trước, Bùi Cảnh Hàn cố ý lưu lại dấu vết ở cổ nàng, lý trí Ngưng Hương trong nháy mắt trở lại, thừa dịp gặm say mê tới mức quên giữ chặt nàng, nàng nhanh nhẹn giơ tay lên, nắm vành tai dùng sức kéo về sau.

      Lục Thành thể ngẩng đầu lên, mặt khẽ phiếm hồng, cặp mắt hoa đào như ngọn đuốc nhìn nàng, có ý trách nàng để cho thỏa mãn.

      Bởi vì nàng biết dùng sức hôn mạnh lưu lại dấu vết, Ngưng Hương liền nghiêng đầu, lau cái cổ giọng oán giận , "Đau..."

      Khi thấy nàng lau cái cổ tuyết trắng, Lục Thành phát có thêm điểm đỏ nho lộ ra bên ngoài, cổ áo che được, nhất thời chột dạ. Ngưng Hương len lén quan sát , vừa thấy như vậy nàng khẽ cắn môi, giả vờ tức giận : "Chàng ngồi sang bên kia , hôm qua ta giận chàng chưa hết mà hôm nay chàng lại như vậy, ta, ta ..."

      Lục Thành hiểu nàng muốn gì, vội vàng buông nàng ra, xê dịch ra ngoài.

      Ngưng Hương cúi đầu sửa sang lại quần áo, ngờ tà váy chẳng biết từ lúc nào bị kéo lên đến tận đùi, nghĩ lại từ lần lén lút gặp ở trong vườn trái cây đến giờ, đều lăn qua lăn lại với nàng phen như vậy, mặt Ngưng Hương càng đỏ hơn, sau khi chỉnh trang xong nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nhăn nhó thèm để ý tới .

      "Hương Nhi, tối qua tam thẩm ta gì với nàng vậy?" Lục Thành hậm hực sờ mũi, phải để tay mình bận rộn mới được, nếu lại muốn duỗi về phía nàng.

      " gì hết, cơm nước xong ta liền cùng A ngủ, còn lúc sáng bác ấy chỉ sang đưa y phục thôi." Ngưng Hương cúi đầu .

      Lục Thành quan sát nàng lần nữa, cười : "Rất đẹp, chờ ta kiếm nhiều tiền ta cũng mua đồ như vậy cho nàng mặc."

      Lông mi Ngưng Hương khẽ run, cúi đầu giọng : " cần, chúng ta ở quê, nếu mặc quần áo tốt như vậy uổng phí, lãng phí tiền vô ích." Nàng đối với quần áo cầu gì, chỉ cần có thể che đậy thân thể là đủ rồi, nếu có chút tiền tự mình chọn màu vải mình thích là đủ rồi.

      "Nếu vậy cũ lập tức mua mới." Lục Thành lại xê dịch về phía nàng, thấy nàng căng thẳng phòng bị, Lục Thành lập tức dừng lại, thấp giọng : "Hương Nhi, khi về nhà ta liền làm mới lại ba gian phòng ở phía đông, sang năm nàng gả đến liền có phòng mới để ở."

      Ngưng Hương đỏ mặt, dám nghĩ đến chuyện cùng ngủ giường xảy ra chuyện gì.

      "Nàng muốn năm nay chúng ta thành hôn ?" Nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ như hoa đào, tâm can Lục Thành đều ngứa ngáy, "Nếu năm nay thành thân, khi mùa đông đến ta sợ mình giường lạnh lẽo."

      " phải A Nam ngủ cùng chàng sao?" Ngưng Hương vểnh khóe miệng lên, khách khí vạch trần lời dối của .

      "A Nam quá , ôm bụng ta còn chưa nóng từ bắp đùi trở xuống lạnh tê tái." Lục Thành vô liêm sỉ .

      Ngưng Hương lườm cái, cúi đầu : " được, năm nay được."

      Nàng phải ở nhà theo dõi đệ đệ, nếu như may mắn vượt qua kiếp nạn kia nàng mới an tâm.

      Lục Thành cũng chỉ thuận miệng chút, dù sao nàng mới mười bốn, cho dù nàng nguyện ý phu thê Từ Thủ Lương cũng gả cháu cho .

      chốc lát chút chính , chốc lại lén lén lút lút đứng đắn, từng phút trôi qua đều là mật ngọt, hơn bốn mươi dặm đường đột nhiên trở nên rất ngắn, rất nhanh gần đến thôn Liễu Khê.

      "Hương Nhi, ta tiễn nàng về nhà." Lục Thành ôm chặt nương muốn từ đùi xuống, lưu luyến .

      "Ở đầu thôn thả ta xuống là được rồi." Ngưng Hương tránh thoát, lại muốn ngẩng đầu đối mặt với , nàng liền tựa vào vai .

      Bờ vai nam nhân rộng lớn lại rắn chắc, Ngưng Hương đề phòng cả đường, bây giờ gần đến lúc chia tay, nàng cũng muốn, nàng rất muốn bỏ qua xấu hổ của mình mà cứ dựa vào lòng như vậy, vừa ngọt ngào lại an tâm, giống như chỉ cần ở đây, cho dù chuyện gì xảy ra nàng cũng đều sợ.

      Hôm nay là lần đầu tiên, nàng toàn tâm toàn ý dựa vào , cần phải lo lắng bị người khác phát .

      Hiếm khi nàng nhu thuận như vậy, ngoan ngoãn như vậy khiến Lục Thành nhẫn tâm cự tuyệt ý nàng nữa.

      Hôn lên đầu nàng, thân thể nóng như lửa của cũng dần tĩnh lại.

      "Nàng chờ ta nhé, sáng mai ta mời Nhị thẩm đến." Xe la vừa ngừng, Lục Thành thấp giọng bảo đảm.

      Ngưng Hương đương nhiên tin , nàng đẩy tay còn muốn ôm nàng, vội vã kéo màn xe.

      Ánh mặt trời sáng ngời khắp nơi, vì cố kỵ phu xe mà Lục Thành thể trơ mắt nhìn người bước xuống xe.

      ~

      Ngưng Hương về đến nhà cũng là lúc Lý thị muốn nấu cơm, vừa nghiêng đầu nhìn thấy cháu , bà ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm y phục Ngưng Hương, "Đây..."

      Ngưng Hương bất đắc dĩ giải thích: "Tố Nguyệt nhất định bắt cháu mặc bộ đồ này trở về, Đại bá mẫu chờ chút, cháu đổi y phục trước."

      cổ còn có dấu đỏ do Lục Thành gặm, Ngưng Hương dám đứng gần trưởng bối, nàng bước nhanh về phía Tây viện, lên tiếng chào hỏi với Quản Bình, sau đó lại đuổi đệ đệ ra ngoài, nhanh chóng chọn lấy chiếc áo tương đối cao cổ mặc vào. Nhìn cái cổ trong gương trắng nõn có bất kỳ thứ gì khác thường, Ngưng Hương thở phào nhõm .

      Lúc ăn cơm, Ngưng Hương kể chút chuyện vui ở Hầu phủ cho cả nhà nghe, cơm nước xong chờ A Mộc ngủ thiếp , Ngưng Hương sang tây phòng.

      "Ngươi về sau có tính toán gì chưa?" Ngưng Hương ngồi giường, giọng với Quản Bình, sau đó trước khi Quản Bình mở miệng, nàng lấy khế ước bán thân ra, ngay trước mặt Quản Bình xé nát, tươi cười , "Chúng ta có thể ở cùng nhau là duyên phận, ta cùng với Lục Thành có thể có ngày hôm nay cũng phải cảm tạ ngươi."

      Khi Quản Bình biết nàng cùng Lục Thành ở ngoài cửa vụng trộm gặp mặt nhưng thân, Ngưng Hương liền đoán được Lục Thành là do Quản Bình mang qua đó, ý định ban đầu cũng chỉ là phục mệnh với Bùi Cảnh Hàn, cuối cùng cũng may mắn Quản Bình "mật báo" nên nàng cùng Lục Thành mới sớm định xuống, cần phải băn khoăn gì nữa.

      Quản Bình nhìn khế ước bán thân bị nàng xé nát, giọng điệu buồn cười : "Nếu như ta thích ngươi, cho dù ngươi dùng khế ước bán thân bức ta, ta cũng làm nha hoàn của ngươi. tại cũng giống vậy, bởi vì ngươi ta mới có thể trải qua những ngày bình yên an ổn, cho nên dù ngươi xé khế ước bán thân, ta vẫn như cũ xem ngươi là ân nhân. Ngưng Hương, ta cha mẹ nhà để về, cũng có tính toán gì, nếu ngươi nguyện ý, ta vẫn tiếp tục theo ngươi."

      Ngưng Hương gật đầu, dịu dàng đáp: "Được, nhưng chúng ta phải ràng, tại ta bắt đầu coi ngươi như người nhà, ngươi đừng lại ngươi thiếu ta hay là ta nợ ngươi gì gì đó. Hơn nữa giống như đại bá ta mẫu , chờ ngươi gặp được người thích hợp, nên gả liền gả, đừng băn khoăn quá nhiều."

      giống như mình là người lớn tuổi vậy, Quản Bình lắc đầu, thản nhiên nằm xuống, nhắm mắt lại : "Được rồi, ngủ ."

      Ngưng Hương cũng cười, xoay người sang đông phòng ngủ .

      Buổi chiều hai nhà tiếp tục bóc hạt bắp.

      Ở Lục gia, Lục Thành đứng ở ngưỡng cửa nhìn sang nhà nhị thúc, thấy thím Phan thị bưng chậu quần áo giặt, liền ôm A Nam qua chơi.

      "Nhị nãi nãi!" A Nam càng ngày càng nhiều, chữ càng lúc càng ràng.

      Phan thị cười chao ôi, ngồi trước chậu gỗ cười chào hai cha con bọn họ, "Lão đại trở về rồi hả? phải là có chuyện gấp ở vườn trái cây sao?"

      "Trái cây đều hái xong, còn gì gấp nữa." Lục Thành đứng ở cửa nhìn vào bên trong, đoán hai đường muội có lẽ ra ngoài chơi , ho khan khụ khụ, đè lại nhi tử muốn qua vọc nước, nhìn thím chút, thấp giọng : "Nhị thẩm, cháu nhìn trúng ý nương, muốn mời thím chuyến, cùng người nhà nàng chuyện."

      Phan thị kinh hãi, buông lỏng xiêm y giặt nghiêng đầu nhìn , nếu phải trong lòng cháu trai ôm con trai, bà quả thực cho là mình nằm mơ, trở lại ngày nào đó năm trước cháu trai đột nhiên cho bà biết muốn kết hôn với Phùng nương.

      "Vậy, nương nhà ai, ngươi cứ im im như vậy phải có thêm phiền toái gì chứ?" Phan thị vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Nhớ ngày đó sang Phùng gia cầu hôn, Phùng lão gia thiếu chút nữa sai người đánh bọn họ, khi họ thẳng Phùng nương mang thai, Phùng lão gia dưới cơn nóng giận mới trục xuất nàng ra khỏi nhà, miễn cưỡng thành thân.

      Hai thím đều bị chuyện trước đây của hù dọa đến ám ảnh, Lục Thành dở khóc dở cười, kịp thời : " phải, thím cũng biết nàng ấy, là, tỷ tỷ A Mộc."

      hiểu sao có chút ngượng ngùng.

      " !" A Nam biết tỷ tỷ A Mộc là ai, ngửa đầu nhìn phụ thân.

      Lục Thành cười nhìn nhi tử, dỗ dành tiểu tử vui vẻ, chột dạ nhìn về phía thím.

      Phan thị bị tin tức này chấn động đến mức có chút bối rối.

      Đại nương Từ gia? nương kia mới mười bốn thôi, nàng còn muốn tác hợp tiểu nương đó cùng với đứa cháu trai thứ hai mười bảy tuổi, như thế nào đứa cháu lớn làm ca ca lại đến đây vậy?

      "Cháu, vậy Hương nhi biết ý cháu ?" Lấy lại tinh thần, Phan thị cuối cùng suy nghĩ ra điểm thích hợp, theo như hiểu biết của bà, đứa cháu lớn hình như qua chỗ tỷ tỷ A Mộc mấy lần, hai đứa này chẳng lẽ đều vừa ý nhau?

      Ý niệm trong đầu mới nổi lên, bà liền thấy cháu trai nở nụ cười, nụ cười nhàng, thế nhưng từ khóe mắt đuôi mày, cả người tinh thần toả sáng, giống như sách vậy, như cây khô nghênh đón mùa xuân thứ hai. Phan thị cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua cháu trai cười vui vẻ như vậy, bà kìm lòng được cũng cười, ngẫm lại A Nam cũng thích Ngưng Hương, đột nhiên bà cảm giác chuyện này có lẽ chính là thiên ý (ý trời).

      "Được, hai cháu hai tình đầu ý hợp, ta đành lao theo cháu lần này nữa, đúng rồi, việc này tam thẩm cháu..."

      "Buổi sáng cháu vào thành với thím ấy rồi, tam thẩm làm phiền thím lo liệu, bà ấy đến tiện, chờ ăn tiệc ." Lục Thành cười .

      Phan thị vuốt cằm suy nghĩ chút, vừa giặt xiêm y vừa : "Vậy để bọn lão nhị dỗ A Nam, cháu nhanh lên trấn mua chút trà quả, vừa lúc trong nhà có cây táo, ngày mai ta hái ít mang theo. Mặc dù hai đứa các cháu có ý, nhưng lễ cũng thể thiếu, cháu lại mua thêm vò rượu , cháu là người góa vợ, mà Hương Nhi là nương tốt đồng ý tái giá với cháu, lễ chúng ta chuẩn bị so với người khác phải càng dồi dào hơn."

      Tặng lễ cầu hôn, sau này đính hôn hay thành thân, ngày lễ ngày tết lễ cũng đều đồng dạng như vậy.

      "Được ạ, trong lòng cháu tính toán." Lục Thành ôm A Nam đứng lên, "Vậy xin phép Nhị thẩm cháu trước, giờ cháu phải lên trấn ."

      Phan thị gật đầu, đưa mắt nhìn cháu trai vài bước, chợt nhớ tới chuyện, bà mấp máy môi thản nhiên : "Còn có của cháu, cũng phải thông báo tiếng." xong tiếp tục giặt quần áo, sắc mặt còn tốt như trước.

      Bước chân Lục Thành tạm ngừng, ở trong lòng thở dài.

      ...

      Vị kia, phải chính là xấu xa, cho dù xấu cũng là người thích gây phiền phức cho người khác, rất nịnh hót. Hai người mặc dù là cháu, nhưng chỉ kém nhau năm tuổi, đối với chuyện lúc xuất giá Lục Thành còn nhớ ràng rành mạch. Phụ thân nhị thẩm thích tú tài, đồ cưới ngoại trừ sách có có cái gì đáng giá, rất ghét bỏ Nhị thẩm nghèo. Về sau Tam thúc ở rể Hứa gia, mỗi khi tam thẩm tới đều mang lễ vật, rất thích, gặp người khác liền khen tam thẩm tốt.

      Tính tình như vậy, Nhị thẩm có thể chào đón nàng ta mới là lạ.

      Chờ đến xuất giá tuổi, bởi vì dung mạo tốt, người đến làm mối ít, chọn rể thứ nhất là có nhà, nhất định chọn người có tiền, chọn tới chọn lui bà mối đều chê nàng ta khó hầu hạ, dứt khoát thèm tới nữa. May mắn vận khí tốt, lúc trấn mua đồ tình cờ gặp dượng khai trương cửa hàng, vừa có tài lại có mạo, lập tức vui mừng gả cho người ta.

      Lục Thành rất vui cho .

      Bởi vì tuổi gần, hai người càng giống tỷ đệ hơn, hơn nữa mặc dù tham mộ hư vinh, nhưng đối vẫn luôn rất hào phóng, được ăn ngon giữ cho phần. Dựa vào quan hệ bất hảo của với Nhị thẩm, trong lòng Lục Thành biết là lỗi của , nhưng chỉ có thể khuyên bảo, nghe , nhưng lại có cách chán ghét mà vứt bỏ .

      Vốn tưởng rằng lập gia đình tính tình tốt hơn chút, nhưng ngờ lại càng làm cho Lục Thành đau đầu đến tận bây giờ.

      vừa nịnh hót lại có thêm khuyết điểm, nàng thích khoe khoang.

      Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, nàng mang rất nhiều lễ vật trở lại, hào phóng hào phóng, nhưng lại từ trong nhà ra ngoài nhà vòng, quở trách bọn họ kém cỏi, này hỏng kia vỡ, biểu muội biểu đệ con vậy mà mưa dầm thấm đất học theo, ba người cùng nhau càu nhàu. Lục Thành dù sao cũng là người hơn hai mươi tuổi, muốn so đo cùng phụ nhân, Nhị đệ tính tình nóng nảy, đánh đến khi biểu đệ chín tuổi dám lung tung nữa. Biểu muội thể động thủ, nhưng nhị đệ nhiều lần bộc phát cơn tức giận với nàng, năm ngoái còn nặng lời, khiến cho nàng chạy về nhà mình, biểu muội trong cơn tức giận tới chơi nữa...

      Người nhà như vậy, Lục Thành ngẫm lại liền rầu rĩ.

      Nhưng nên vẫn phải .

      "Đệ chơi với A Nam, ta lên trấn mua đồ, ngày mai Nhị thẩm dùng qua Từ gia." Vào phòng, Lục Thành đem nhi tử đưa cho Nhị đệ.

      Lục Ngôn nghe vậy ngồi yên, từ giường đất nhảy dựng lên, sai Lục Định, "Ngươi dỗ A Nam , ta cùng đại ca."

      Lục Định để ý, nhìn về phía cháu trai.

      A Nam càng ngày càng hiểu chuyện, nghe ra phụ thân muốn ra ngoài, bé nghiêng đầu liền ôm lấy Lục Thành, "Mua đồ!"

      Lục Thành hôn tiểu tử cái, cười : "Được, phụ thân mang A Nam qua nhà nãi nãi."

      A Nam nháy mắt mấy cái, đột nhiên lắc đầu kêu , buông phụ thân ra liền vui vẻ về phía Tam thúc .

      thích nãi nãi hay chọc nhị thúc tức giận.

      Ngay cả đứa trẻ hai còn thích, Lục Ngôn hào hứng nữa, lại nằm xuống giường đất.

      Lục Thành cười, đến hộp tiền lấy bạc ra, sau đó đánh xe lừa ra cửa.

      Đông Lâm thôn gần thị trấn, Lục Thành trước tiên kéo xe lừa đến Chu gia.

      Người gác cổng biết , tươi cười rạng rỡ mời vào trong, trong miệng cũng kêu đại công tử.

      Ông chủ Chu Thiên Hữu ra ngoài, tiểu thiếu gia chín tuổi Chu Nguyên ở học đường đọc sách, chỉ có Lục thị cùng nữ nhi Chu Ngọc ở nhà, hai mẹ con cùng nhau đối chiếu sổ sách tháng trước. Lục thị cũng thích tính sổ, Chu Thiên Hữu thấy thê tử trời cho quản sổ sách, sau khi tân hôn hai năm tự mình chỉ điểm, về sau liền để thê tử quản.

      Biết được cháu trai lớn đến đây, Lục thị để sổ sách xuống gấp nếp lại, đỡ khi quay lại quên mất xem đến chỗ nào, nàng vừa đứng dậy vừa với nữ nhi: ", cùng nương gặp đại biểu ca của con, cũng lâu rồi con chưa gặp đó."

      "Con , dù sao nhà bọn họ nhìn con cũng vừa mắt." Tiểu nương mười hai tuổi cúi đầu tính toán, cặp môi hồng bĩu lên, chỉ có bên trong đôi mắt trong veo như nước ra tia do dự.

      Nhị biểu ca chọc tức nàng, nhưng đại biểu ca chưa từng nặng lời với nàng.

      Lục thị còn chưa hiểu ý nữ nhi sao? Biết nữ nhi chỉ ngoài miệng quật cường, đối với đại biểu ca có tức giận lớn, nàng cười cướp bàn tính trong tay nữ nhi, đem tiểu nương cưỡng chế kéo lên. Chu Ngọc thở phì phì , nhanh bước đến cửa phòng khách, tiểu nương từ từ hất cằm lên, bày ra bộ dáng vênh váo tự đắc.

      " đến." Lục Thành đứng lên, chào hỏi Lục thị chỉ lớn hơn năm tuổi, ánh mắt nhìn sang biểu muội xiêm y màu trắng đứng bên cạnh, cố ý : "Biểu muội lớn như vậy rồi sao, thiếu chút nữa ta nhận ra được."

      Chu Ngọc nhàng xì tiếng, ngồi vào ghế trừng mắt : "Đoan ngọ phải huynh có tới nhà chúng ta làm khách sao? trăm ngày cũng chưa nhanh đâu, ta có thể cao hơn bao nhiêu." Nếu đổi thành nhị biểu ca lời này, nàng tin tưởng.

      "Vậy ta khen muội càng ngày càng đẹp được chưa?" Dù sao cũng lớn hơn mười tuổi, Lục Thành đối với biểu muội vẫn hết sức khoan dung.

      Chu Ngọc hừ hừ, nhìn : "Sao huynh đến nhà chúng ta?"

      Nhị biểu ca đến, đại biểu ca cũng là ngày lễ ngày tết mới đến, nếu đến ghé chơi.

      Lục Thành tươi cười, ngồi xuống rồi trực tiếp giải thích cùng Lục thị.

      Lục thị tuyệt đối đoán được đứa cháu lớn lại muốn cưới vợ , nhíu mày hỏi: " nương nhà ai?"

      Lục Thành năm mười mà : "Là Từ gia đại nương ở thôn Liễu Khê, lúc nàng mười tuổi mẫu thân nàng bệnh nặng, nàng bán mình Hầu phủ trở thành nha hoàn, trong tháng sáu chuộc thân ra. Đầu xuân ta quen nàng, nàng rất dịu dàng, A Nam cũng thích nàng, hai ta hết sức hợp tâm ý, năm nay nàng mười bốn, trước đính hôn, sang năm lại cưới."

      "Trong nhà nàng còn có ai?" Lục thị tiếp tục hỏi.

      Lục Thành đơn giản giải thích vài câu.

      Biết được Ngưng Hương cha mẹ, phía dưới còn có đệ đệ mới năm tuổi, Lục thị vui, trầm mặt : "Đệ đệ của nàng mới năm tuổi, sau này phải trông cậy vào nàng nuôi sao? Lão đại, nhà chúng ta lão Nhị hay lão Tam vẫn chưa thành thân, qua vài năm A Đào xuất giá cũng phải thêm đồ cưới, nuôi dưỡng A Nam lại phí tiền, cũng có dư tiền giúp nàng nuôi đệ đệ đâu."

      Chu Ngọc gật đầu cũng lắc đầu, bưng chén trà, ung dung đứng ngoài quan sát mẫu thân cùng biểu ca chuyện.

      Lục Thành từ lúc gặp mẹ con các nàng vẫn luôn tươi cười, nhưng lúc này nụ cười kia thu lại, ánh mắt cũng chuyển lạnh, nhìn qua Lục thị : ", đừng nàng có tâm tư đó, cho dù có, ta cũng nguyện ý giúp nàng nuôi đệ đệ. phải cũng , Nhị đệ, Tam đệ, A Đào thành thân hay nuôi dưỡng A Nam cũng đều cần tiền sao, nàng ghét bỏ ta, cam nguyện gả cho ta giúp ta chăm sóc đệ đệ muội muội, ta có tư cách gì chê nàng? , lời này lần ta để bụng, nhưng nếu còn vậy nữa, về sau ta cũng dám tới cửa nữa."

      Lời gọn gàng linh hoạt, chút nào dây dưa.

      có thể dễ dàng tha thứ cùng thím phát giận với bọn họ, bởi vì mọi người cùng ở dưới mái hiên, đều biết lẫn nhau, nhưng muốn Ngưng Hương vì mình liên lụy chịu ủy khuất. Tính nhất, khi để nàng cảm thấy đối với chuyện nàng chê bai Ngưng Hương để ý, tương lai nhìn thấy Ngưng Hương, tuyệt đối ngày thậm tệ hơn.

      Lục thị hô hấp nặng dần, giống như bị cháu trai ném cục gạch lớn vào mặt!

      Lục gia ba người, nàng cùng đứa cháu này thân nhất nhất, tại cánh cháu trai cứng cáp, vậy mà có thể vì tức phụ uy hiếp nàng sao? Nàng những lời kia cũng là vì tốt cho , thích nghe nhàng được sao? Nhất định phải để nàng nghẹn mới cam tâm?

      "Ngươi hạ quyết tâm cưới nàng , còn cùng ta thương lượng làm gì?" Nàng mặt lạnh châm chọc .

      Lục Thành đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh như nước, "Ta đến phải là thương lượng với , là thông báo cho tiếng, ngày mai Nhị thẩm qua xin cưới, được chuyện ta lại mời ăn tiệc. nghỉ ngơi , ta còn phải mua ít đồ, trước."

      xong xoay người rời .

      "Ngươi đứng lại đó cho ta!" Lục thị tức giận đến rời ghế, hướng quát lên.

      Lục Thành coi như nghe thấy, chẳng mấy chốc càng xa.

      Lục thị oán hận nắm khăn, cháu trai tính tình thối này!

      Chu Ngọc cuối cùng cũng dụ dỗ câu, "Nương, biểu ca thích để cưới, cưới về lại ở cùng nương, nương tức giận như vậy làm gì."

      "Con biết cái gì!" Lục thị nhịn được quát.

      Chu Ngọc ghét bỏ nhìn nàng cái, vừa ra ngoài vừa nho thầm, "Trở thành nãi nãi nhà giàu nhiều năm như vậy cũng đổi được bệnh cũ!"
      Yên Hoa, td2n, Lim-040341 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :