1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 122.
      Editor: trang bubble ^^


      ra bên Tịch Nguyệt quả nhận được tin tức Lục vương gia theo đuổi Nhạc Phong. Chủ yếu là cậu Nhạc gia cũng lo lắng thân thể Tịch Nguyệt, sợ nàng lo lắng quá mức những thứ này ngược lại tốt.

      Chuyện như vậy chỉ cần nắm giữ được, trong thời gian ngắn dù sao vẫn đến nỗi có biến số, vẫn là sinh con quan trọng hơn.

      Bởi vì vào tháng chín, có lẽ là sắp sinh ngay.

      Lúc này mỗi ngày mọi người đều cẩn thận chặt chẽ.

      Cứ như vậy, ngược lại Tịch Nguyệt cũng bị làm cho vội vã cuống cuồng. Sau khi trải qua hai lần đau bụng sinh giả, Tịch Nguyệt quyết định buông lỏng tâm tình mình chút. May mà lập xuân, tuy mấy ngày này vẫn lạnh lẽo như vậy, nhưng nhánh cây dài kia rốt cuộc cũng có vài chồi non và lá cây nho .

      Cẩm Tâm và Chu ma ma đỡ Tịch Nguyệt đều cẩn thận đến cực điểm.

      Tịch Nguyệt lát, cảm thấy mấy ngày này mình là khẩn trương thái quá rồi, như vậy tốt.

      Có điều rốt cuộc là chưa từng sinh đứa bé, Tịch Nguyệt nhìn Chu ma ma hỏi: "Ma ma, ngươi , sinh con cần bao lâu nhỉ?"

      Xem lời ngây thơ này.

      "Việc này đương nhiên là tuỳ theo mỗi người, như sinh suông sẻ chỉ 2-3 canh giờ sinh ra, như phải vậy cần hai ba ngày."

      Nghe lời Chu ma ma , Tịch Nguyệt nhe răng sẵn sàng chiến đấu.

      Hai ba ngày, nàng nghĩ dám nghĩ tới.

      Chu ma ma làm như sợ nàng sợ hãi, dặn dò: "Việc sinh con này dĩ nhiên là cần dùng sức lực lớn, nhưng giai đoạn trước cũng có đau bụng sinh rất lâu. Khi đó Tiểu Chủ Tử đừng lãng phí hơi sức mình quá nhiều, nhịn được là tốt rồi, đợi đến lúc muốn sinh mới dùng lực, như vậy mới có thể thuận thuận lợi lợi sinh con ra."

      Tịch Nguyệt bèn vội vàng gật đầu, bày tỏ bản thân mình hiểu.

      ra ai cũng biết, sinh con này là cửa ải khó của đàn bà, cái thai đầu cho dù là sinh rất nhiều có lúc cũng bởi vì việc này làm mất mạng. Nhưng tại lúc này, Chu ma ma tất nhiên những lời đả kích người này.

      Chủ tử vốn là còn tuổi, nếu như như vậy, bà sợ là thỏa đáng.

      lát, Tịch Nguyệt cảm thấy bụng mình có chút thoải mái, chỉ là cũng có nhiều lời.

      Bởi vì mọi người đều sinh đôi đủ tháng, cũng sinh sớm chút, vì vậy tám tháng nàng bắt đầu chuẩn bị. Thế nhưng hai thằng nhóc kia lại giống như vội vã, đoạn đường này lảo đảo lại cũng đến chín tháng.

      Mắt thấy mấy lần này đều là sợ bóng sợ gió, Tịch Nguyệt vuốt ve bụng, tiếp tục bộ.

      Tám phần là trong lòng mình ảnh hửơng.

      Chợt co rút, hình như Tịch Nguyệt cảm giác lại đau cái.

      Tuy là cảm thấy có thể vẫn là động tác giả dối, có điều nàng lại có tâm tình tiếp.

      "Ma ma, ta có chút thoải mái, chúng ta trở về thôi."

      Nàng vừa ra, Chu ma ma vội vàng hỏi: "Chủ tử cảm thấy nơi nào khó chịu? Đau bụng ư, là phương thức đau thế nào?"

      Vậy nếu đau bụng sinh rồi, cho dù là động tác giả thoáng qua, cũng nhất định phải mau chóng liên lạc người tới đây.

      Tịch Nguyệt nhíu mày suy nghĩ chút: "Thỉnh thoảng co rút đau đớn như vậy mấy cái."

      Chu ma ma gật đầu, nhìn dáng dấp lại giống như sắp sinh.

      Có điều để ổn thỏa, bà vẫn dặn dò Cẩm Tâm: " dặn người chuẩn bị, chúng ta thà rằng bận rộn công, cũng thể để chủ tử có tí nguy hiểm."

      Cẩm Tâm vừa nghe, đúng là như thế, vội vàng gọi người tới.

      Cũng là lát khi Cẩm Tâm gọi người tới, Tịch Nguyệt lại cảm thấy tần số co rút đau đớn càng ngày càng phát ra nhiều.

      Khuôn mặt nhắn đau khổ: "Ta muốn hoàng thượng. . . . . ."

      Chu ma ma vừa nghe, vội vàng trấn an: "Chủ tử ngoan chút, hoàng thượng tới đây ngay, ngài tạm chịu đựng chút."

      "Ta muốn hoàng thượng, người gọi , làm sao tới đây?"

      Tịch Nguyệt nhịn đau, níu lấy quần áo Chu ma ma.

      ra Tịch Nguyệt cũng có ý nghĩ của mình, trong cung này nàng hiểu sâu sắc rằng sinh con là chuyện hung hiểm cỡ nào. Nàng đặt tất cả những thứ này dựa vào người hoàng thượng, nhất định phải tới, tới rồi, nàng mới có thể an toàn thêm mấy phần.

      Có điều Tịch Nguyệt lại biểu những ý tưởng này của mình ra, chỉ là giống như đứa bé nỉ non: "Ta muốn hoàng thượng, ta muốn hoàng thượng. . . . . ."

      Lúc này Khánh An cung, mấy đại cung nữ cũng tới.

      Thúy Văn cũng kịp nhớ cái khác: "Ta sức lực lớn, ta giúp di chuyển chủ tử tới giường nhé."

      Chu ma ma ngẩn ra, gật đầu.

      Thúy Văn vốn chính là làm chút công việc chân tay, trang đúng là sức lực khá lớn, thừa dịp thời gian đỡ Thẩm Tịch Nguyệt, thầm chẩn mạch cho nàng.

      Thấy hơi thở nàng rất bất ổn, biết là sợ rằng sắp sinh.

      "Chu ma ma, chủ tử đây sợ là sắp sinh." Nàng như vậy,
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 123.
      Editor: trang bubble ^^


      Từ khi Tịch Nguyệt bắt đầu sinh đến thuận lợi sinh ra, Cảnh đế vẫn luôn lo lắng chờ đợi, bản thân cũng biết bao lâu nhưng thời gian lâu như vậy, vẫn cứ nghe thấy Tiểu Nguyệt Nhi yếu ớt của hô to tan nát cõi lòng.

      Còn nhớ vào lúc Đức Phi sinh chính là kêu đến cuồng loạn.

      Lai Hỉ vẫn luôn đứng ở cửa nhìn xung quanh, bên kia thanh đương nhiên là bên này nghe thấy.

      quan tâm các nương nương này muốn cái gì, hoàng thượng lại lo lắng ngóng trông Thuần Chiêu Nghi có thể sinh suông sẻ thuận lợi.

      Xa xa thấy Hạnh nhi nương bên cạnh Thuần Chiêu Nghi ôm em bé ra ngoài, Lai Hỉ vội vàng báo tin vui: "Hoàng thượng, sinh rồi sinh rồi, nương nương thuận lợi sinh rồi."

      Lại Hỉ vừa nhìn, phía sau lại theo hai ma ma, ba cái tã lót nho .

      Lai Hỉ chuyện có chút lắp: "Này, Chiêu Nghi nương nương sinh chính là,.. là ba bào thai."

      Cảnh đế nghe xong lời ấy liền đứng lên, lại nghe là ba bào thai, lại ngớ ra ở chỗ đó.

      Bộ dáng thể tin được.

      Vào thời gian đờ ra, Hạnh nhi hợp tác với hai ma ma ôm ba tiểu chủ nhân vào cửa.

      Ba người đều lời may mắn, vào lúc này Cảnh đế mới biết, Tịch Nguyệt sinh Tiểu công chúa, hai tiểu Hoàng tử. Tuy rằng đây xem như là đủ tháng, thế nhưng rốt cuộc là ba bào thai, ba đứa nhóc đều là nho .

      " ."

      Cảnh đế nhìn ba tiểu bất điểm này, than thở.

      Bên cạnh, phi tần cũng hiểu chuyện, thấy thế vội vàng khen ngợi may mắn.

      "Thân thể chủ nhà ngươi như thế nào?"

      Hạnh nhi trả lời: "Chủ nhân bởi vì dùng sức quá mức nên ngất , có điều kiểm tra cẩn thận, cũng đáng ngại. Có lẽ là quá mệt mỏi."

      Cảnh đế đánh giá ba đứa bé, ba đứa bé đều nhắm mắt lại, xem ra rất mềm mại.

      "Đứa nào là Tiểu công chúa?" Đứa bé vừa ra đời đương nhiên là nhìn ra nam nữ.

      Hạnh nhi bèn vội vàng đưa đứa bé tự mình ôm tới gần, Cảnh đế đưa tay liền muốn đón lấy, Hạnh nhi lại dám.

      Run run rẩy rẩy: "Hoàng, hoàng thượng. Tiểu công chúa còn …còn quá , thân thể cũng yếu. Ngài..." Ngài biết ôm sao?

      Nhưng lời này, nàng có cách nào đâu!

      Lai Hỉ bên cạnh cũng nhìn ra nàng khó xử, giúp đỡ chuyện.

      "Chủ nhân, Tiểu công chúa còn , qua lại đổi tay như thế sợ rằng cũng dễ thức tỉnh."

      Cảnh đế lườm cái, lại trừng Hạnh nhi chút: "Đưa cho trẫm."

      Lời này đúng là như chặt đinh chém sắt.

      Hạnh Nhi có cách nào, chỉ có thể đưa tiểu chủ nhân cho Cảnh đế, lúc này trong lòng loạn tùng phèo. Làm sao Hoàng thượng ôm đứa chứ.

      Mà các vị phi tần lại ngờ, ba đứa bé này, hoàng thượng lại chủ động ôm Tiểu công chúa.

      Chẳng lẽ, hoàng thượng muốn đứa con , muốn Tiểu công chúa?

      Cảnh đế biết ôm con, tư thế ôm dường như là vô cùng làm người thoải mái. nhóc bẹp miệng, có điều lại khóc.

      Cứ nhìn đứa bé như vậy, lúc lâu, Cảnh đế lại chuyển ánh mắt qua người hai đứa con trai khác, ba đứa bé to xấp xỉ. Tướng mạo cũng gần giống nhau, cũng thể nhìn ra cái gì.

      "Rầm rập" tiếng bước chân truyền đến.

      Có lẽ ở trong cung này người có thể tùy ý chạy nhanh như vậy cũng chỉ có hai tiểu Hoàng tử thôi.

      Đúng như dự đoán, chính là hai đứa bé này, hai đứa mới học xong từ thượng thư phòng.

      Nghe Thuần Chiêu Nghi sinh hai đứa bèn chạy tới. Đối với chuyện này, Nghiêm Gia đương nhiên là có cảm xúc sâu như Nghiêm Vũ.

      Tuy là , nhưng cũng hiểu được, sinh con này chết người.

      Thở hồng hộc chạy tới, chính là thấy ba cái tã lót nho , hai đứa đều có chút giật mình, hai mặt nhìn nhau.

      "Làm sao các con qua đây?" Cảnh
      [​IMG]
      KisaragiYue, thuytHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 124.
      Editor: trang bubble


      Tịch Nguyệt mê man tỉnh lại, giật giật tay chân, đứa bé đâu? Lúc này sao bên cạnh cũng có người hầu hạ.

      Nhưng tuy là thân thể mình có chút yếu lại có cảm giác sinh sản, nàng có chút hiểu, nhìn kỹ lại lần, vẻ mặt trở nên tái xanh.

      Đây, đây là?

      Vội vàng xuống giường, tra xét mọi nơi, lúc này vẻ mặt Tịch Nguyệt cũng tý hồng hào.

      Đây phải là Khánh An cung.

      Đây là, đây là, đây là nàng kiếp trước, tẩm cung kiếp trước?

      Tại sao có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy?

      Tịch Nguyệt hốt hoảng di chuyển chung quanh, nhưng cuối cùng bắt được trọng điểm.

      "Cẩm Tâm, Cẩm Tâm. . . . . ." Cũng có bất kỳ kẻ nào đáp lại.

      Tịch Nguyệt vội vàng lao tới trước bàn trang điểm, nhìn bóng dáng trong gương kia, thế này sao là Thẩm Tịch Nguyệt mới vừa sinh qua, sắp 16 tuổi? Đây ràng là nàng hai mươi ba tuổi.

      Sao lại như thế?

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ tất cả trước đó chỉ là giấc mơ?

      Trang công Mộng Điệp?

      Tịch Nguyệt thể tin được tất cả nhứng thứ này.

      Tiếp tục kêu: "Hạnh Nhi ——"

      Vẫn có ai đáp lại.

      Cả tẩm cung này giống như là hòn đảo hoang vu người ở, cho dù nàng kêu người nào cũng có ai đáp lại.

      Lúc này Tịch Nguyệt mê mang, nếu như …nếu như hết thảy đều là mơ, trang@d#d#l#q#d@bubble hoàng thượng là mơ, Thẩm gia là mơ, con nàng là mơ, vậy tại sao để cho nàng vẫn sống trong mơ?

      Tại sao phải trở lại thực tế?

      Tại sao?

      Lúc này tinh thần Tịch Nguyệt hơi tan vỡ, lại mơ mơ màng màng ra khỏi tẩm cung.

      Đứa bé đâu? Con nàng đâu?

      Ra khỏi tẩm cung của nàng, vậy bên ngoài càng là có rất nhiều người.

      "Các ngươi, Hạnh Nhi đâu?" Nàng hỏi.

      Nhưng lại có người trả lời nàng.

      Hai tiểu thái giám bưng hộp đựng thức ăn trong tay, nhìn cung điện này, đáng tiếc : "Ngươi xem chút, cung điện này đẹp, tại sao lại bị đốt thành như vậy? Chà chà!"

      Tịch Nguyệt tại sao, quay đầu lại theo tầm mắt bọn họ, trong lòng bỗng cả kinh.

      Mới vừa rồi lúc nàng ra còn là cung điện đẹp, vậy mà hoàn toàn là bộ dáng từng bị ngọn lửa tập kích.

      Khắp nơi thê lương (im lìm vắng vẻ).

      Tịch Nguyệt lấy làm kinh hãi, có điều cũng khống chế lại tinh thần.

      Nhìn hai tiểu thái giám này, nàng hơi lớn giọng chút.

      Lại phát bọn họ vẫn giống như là chẳng thấy nàng.

      Tịch Nguyệt cắn môi, biết đây là xảy ra chuyện gì.

      Chỉ là ngược lại lúc này nàng cũng phải là cái gì cũng biết, dù sao lúc trước nàng có thể sống lai. Hôm nay tuy là vô cùng quỷ dị, nhưng nàng vẫn lo sợ giống mới vừa rồi.

      Tại sao nàng phải trở lại? Tại sao vậy chứ?

      Đây là mơ sao?

      Hay là, sống lại trước đó mới là mơ?

      Hết thảy Tịch Nguyệt đều biết, có điều cũng theo phần chấp niệm này tới Tuyên Minh điện, nơi này vẫn có ai có thể thấy được nàng.

      Chỉ thấy Lai Hỉ đứng trước cửa, vẻ mặt lại có vẻ già hơn chút so với trước kia.

      Tịch Nguyệt trực tiếp qua từ bên cạnh , nhưng mà lại biết gì cả.

      Nghiêng đầu chút, nàng cứ như vậy mà đến Tuyên Minh điện của hoàng thượng.

      Cũng biết tại sao mình muốn tới nơi này, tuy là suy yếu nhưng trái lại nàng cũng cần nghỉ ngơi.

      Trong phòng cũng phải là mình Cảnh đế, Tịch Nguyệt bước vào ngưỡng cửa, thấy chính là Lai Phúc quỳ xuống đầu tiên.

      Mà lúc này đây Lai Phúc cũng cười đùa giống như ngày xưa, ngược lại là cẩn thận và cung kính hồi báo.

      "Lục vương gia gặp Thái hậu rồi, chắc là nhắc đến chuyện cưới Nhạc Phong."

      Lục vương gia muốn cưới Nhạc Phong?

      Tịch Nguyệt lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Cảnh đế.

      Chỉ là rất dễ nhận thấy, hai người kia cũng biết nàng đến.

      "Giết nàng ta, bảo ám vệ giả trang thành Nhạc Phong gả ." Cảnh đế quyết định nhanh.

      Nhưng trong lòng Tịch Nguyệt lại nguội lạnh hồi, ...đừng giết chết biểu tỷ.

      "Vậy Nhạc gia xử lý như thế nào?"

      Cảnh đế than tiếng: "Nếu trẫm thả bọn họ, chính là thả , dieenddafnleequysddoon bọn họ lật nổi sóng lớn gì, nhưng ngươi cũng phải sắp xếp người nhìn chăm chú vào. Dù như thế nào, bọn họ luôn là người thân Thẩm Tịch Nguyệt."

      Tịch Nguyệt hiểu nhìn , vẻ mặt tối tăm.

      quả quyết giết cả nhà của nàng như vậy lại mảy may toan tính muốn giết biểu tỷ nàng, hôm nay lại gì là người thân nàng.

      Nghiêm Triệt, ngươi quả là buồn cười.

      Tịch Nguyệt cắn môi đứng nơi đó.

      "Vậy bên thái hậu?"

      Tịch Nguyệt biết tại sao chuyện như vậy lại trộn lẫn đến người thái hậu.

      Cảnh đế đứng lên, tới bên cửa sổ.

      Hình như là suy nghĩ rất lâu, thở dài lần nữa.

      "Nếu Thái hậu hận Nhạc Khuynh Thành, hận Thẩm gia, hận Nhạc gia như vậy. Thẩm gia cũng sụp đổ rồi, cứ để cho Thái hậu nghỉ ngơi cho khỏe . Thân thể bà cũng tiện!"

      "Ầm!"

      Lời Cảnh đế giống như tiếng sét hoàn toàn phá huỷ nàng.

      Thái hậu, Thái hậu hận Thẩm gia? Tại sao, tại sao chứ?

      Nàng từng nghĩ rất nhiều nguyên nhân Thẩm gia gặp chuyện may, cũng cho rằng rất nhiều người hãm hại, nhưng mà, nhưng dù như thế nào cũng ngờ là người Thái hậu này!

      Lão nhân hiền lành kia, tại sao, tại sao?

      Nước mắt Tịch Nguyệt ngừng chảy, nàng che miệng ngồi xổm xuống, khóc thút thít thấp, nhưng cuối cùng chống đỡ được đau buồn của mình, càng khóc tiếng càng lớn.

      Nhưng cho dù như vậy thế nào.

      có ai phát nàng, có ai.

      Cho đến khi khóc co quắp đất, Tịch Nguyệt nghe Cảnh đế : " ra , trẫm vẫn có chút tình cảm đối với Thẩm Tịch Nguyệt. Nhưng nàng rất bướng bỉnh, quá bướng bỉnh rồi, năm đó vì chuyện đứa bé mà chịu tha thứ trẫm."

      Tịch Nguyệt ngồi tê liệt đất, ngơ ngác nhìn Cảnh đế.

      Lại thấy lắc đầu cái: "Tất cả đều
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 125

      Trong phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.

      Cảnh Đế nhìn Thẩm Tịch Nguyệt nằm giường ngủ yên ổn, lúc này ở trong tẩm cung của chính điện rồi.

      Cảnh Đế nhíu mày, hai ngày, nàng sao thế nhưng lại hôn mê suốt hai ngày.

      Lại nhìn ba đứa bé khóc ngừng, dường như cũng cảm nhận được trạng thái của mẫu thân.

      "Ưm..." thanh mỏng manh vang lên.

      Cảnh Đế thấy vậy vội vàng gọi người: "Thái y, mau đến xem."

      Vạn thái ý nhanh chóng bước đến bên giường, đúng lúc này, Tịch Nguyệt tỉnh lại.

      Tịch Nguyệt khắc trước mình còn muốn giết người, tại sao khắc sau hôn mê rồi.

      Nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Cảnh Đế và gương mặt của Vạn thái y, Tịch Nguyệt mờ mịt rất lâu.

      "Làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

      Bình tĩnh lại, biểu tình của Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế rất phức tạp.

      "Nguyệt Nhi tỉnh rồi? Có cảm thấy thoải mái ở đâu ?"

      Tịch Nguyệt ngây ngốc lắc đầu.

      Cảnh Đế thở phào nhõm: " có việc gì tốt. Vạn thái y, cẩn thận kiểm tra cho Thẩm Quý Phi chút. Hai ngày tỉnh, nàng muốn hù chết trẫm sao?"

      Vạn thái y kiểm tra lượt, Tịch Nguyệt có gì đáng lo ngại, còn nguyên nhân hôn mê, có lẽ là do sinh con quá mệt mỏi.

      "Thân thể của Quý Phi nương nương có gì đáng ngại, chút nữa vi thần kê cho nương nương mấy đơn thuốc tẩm bổ. Trong tháng này cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới tốt."

      Cảnh Đế nghe vậy gật đầu, Hạnh Nhi ở bên cạnh theo Vạn thái y ra ngoài lấy thuốc.

      Cảnh Đế ngồi bên giường, kéo tay nàng: "Làm sao vậy? Nhìn trẫm giống như bị ủy khuất rất lớn vậy?"

      Tịch Nguyệt thể tin được, mình đúng là trở lại, nàng thực vừa rồi mình xảy ra chuyện gì.

      Quả là.... Trang Công mộng điệp.

      Ủy khuất? Sao nàng có thể ủy khuất, mỗi người nhà nàng đều ủy khuất, nhưng mà, người làm cho bọn họ ủy khuất đến chết lại ngồi ngay bên cạnh nàng.

      Tuy biết phải người hại cả nhà nàng nhưng cũng là người biết mọi chuyện, trong lòng thực khó chịu nên lời.

      Nếu, nếu phải là vì câu " nỡ" nhàn nhạt kia của , có lẽ, hôm nay trái tim nàng càng thêm lạnh lẽo? Nhưng mà câu kia trái lại khiến cho lòng nàng vô cùng khó chịu.

      tại, tại....

      Tịch Nguyệt nghĩ đến đứa bé của mình, hỏi: "Hoàng thường, đứa bé, đứa bé của thần thiếp đâu?"

      Cảnh Đế nhếch môi: "Trẫm nghĩ nàng ủy khuất cái gì, muốn gặp đứa bé sao? Trẫm cho người ôm chúng tới, nghĩ lại, nàng còn chưa nhìn kĩ mấy đứa này."

      Tịch Nguyệt biết mình sinh ba bào thai, nhìn như vậy tha thiết chờ mong.

      Cảnh Đế vung tay lên, Lai Hỉ ở bên cạnh vội vàng ra ngoài.

      Đương nhiên là truyền lệnh rồi.

      bao lâu sau chỉ thấy ba ma ma ôm đứa bé vào cửa.

      Tịch Nguyệt thấy đứa bé đến liền muốn ngồi dậy.

      Đương nhiên là Cảnh Đế đồng ý, đè nàng xuống, trách mắng: "Thân thể vẫn còn suy yếu, được ngồi dậy, nàng đó, luôn biết tự chăm sóc mình."

      Thấy quan tâm trong lời của phải giả vờ, Tịch Nguyệt cắn cắn môi.

      "Thiếp muốn nhìn đứa bé chút, nằm như vậy nhìn thế nào?"

      Chu ma ma ở bên cạnh suy nghĩ chút rồi : "Hoàng thượng, tuy sau khi sinh xong cơ thể của nương nương còn suy yếu nhưng thái y cũng có gì đáng ngại rồi. Mẹ con liền tâm, nương nương là muốn nhìn các tiểu chủ tử chút."

      Cảnh Đế nhìn thoáng qua Chu ma ma tự tiện chuyện, trong lòng Chu ma ma kinh hoàng, biết là mình vượt qua quy củ rồi.

      Nhưng mà đợi Chu ma ma có phản ứng tiếp theo Cảnh Đế quay lại nhìn Tịch Nguyệt, thấy ánh mắt chờ mong của nàng, cuối cùng gật đầu: "Ngươi qua đỡ chủ tử nhà ngươi, đem các tiểu chủ tử qua đây."

      Ba đứa bé chỉ vừa mới sinh, còn chưa lớn, hơn nữa vì là sinh ba nên đều .

      Đây là ba đứa bé nàng sinh ra.

      Tịch Nguyệt nhìn ba đứa con của mình, tuy rằng nhưng lúc này trong lòng tràn ngập xúc động, liền rơi lệ.

      Chu ma ma thấy Tịch Nguyệt khóc vội vàng mở miệng: "Nương nương thể khóc như vậy, thời gian trong tháng mà khóc có thể tổn thương đến ánh mắt."

      Cảnh Đế cũng kiêng kị ở đây có nhiều người, trực tiếp ôm nàng vào lòng: " khóc. Nhìn xem, Đại công chúa của trẫm ủy khuất rồi."

      Tịch Nguyệt cũng kịp phản ứng, nghe xong lập tức nhìn về phía mấy đứa nhưng mà sau đó lại phát ra lời của đến nàng, gương mặt lập tức đỏ lên.

      "Nguyệt Nhi của trẫm là nương tốt, dũng cảm tài giỏi. Nhìn xem, nàng sinh ba tiểu bảo bối cho trẫm. Tuy mấy đứa bé nhưng thái y đều rất khỏe mạnh, nuôi dưỡng thời gian lớn lên.

      Tịch Nguyệt nhìn ba đứa hừ hừ, nghĩ muốn đưa tay qua bế nhưng mà Cảnh Đế đồng ý.

      " tại nàng vẫn còn yếu, ngoan, đợi nàng dưỡng khỏe lên rồi bế, ngoan."

      Tịch Nguyệt tham lam nhìn đứa béo của mình, dáng vẻ của ba đứa khác nhau mấy, có lẽ cảm giác được mẫu thân nên chúng an ổn lại chút, khóc lớn như lúc Tịch Nguyệt chưa tỉnh lại nữa.

      Tịch Nguyệt đưa tay sờ sờ hai má của đứa bé, cũng biết là đứa bào, nhóc con hừ hừ hai tiếng, miệng giật giật.

      Tịch Nguyệt thấy thú vị, ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng, người có thể phân biệt bọn chúng ?"

      Cảnh Đế nhíu mày, nhìn Tịch Nguyệt, cười: "Muốn kiểm tra trẫm sao?"

      Tịch Nguyệt cười yếu ớt lắc đầu: "Đương nhiên phải."

      "Tã lót màu hồng kia là tiểu công chúa mà nàng vẫn tâm tâm niệm niêm, là đại tỷ tỷ. Đứa bé nàng sờ là Tiểu Tứ Nhi, là Tứ hoàng tử của chúng ta, đứa bé ở ngoài cùng kia là Ngũ Nhi."

      Tự véo mình cái, ưm, đau quá!

      , tất cả đều là !

      tốt, tốt!

      Thấy đôi mắt của nàng lại hồng hồng, Cảnh Đế khuyên nhủ: "Vừa mới xong, phải được khóc sao, nàng thực muốn trẫm đau lòng mà. Khóc tốt cho mắt, được khóc."

      Nhưng sao có thể hiểu được tâm tư của Tịch Nguyệt chứ. Loại cảm giác hạnh phúc này, nàng cảm thấy vô cùng quý giá!

      "Hoàng thượng, người đối xử tốt với ta được ? Người tốt với ta, tốt với đứa của chúng ta, có được , có được ?" Tịch Nguyệt ôm chặt eo , thấp giọng thỉnh cầu.

      Những chuyện xảy ra ở kiếp trước, kiếp này thể xảy ra nữa.

      Vốn nàng cho rằng có Bạch Tiểu Điệp có thể tránh khỏi tất cả nhưng phải như vậy. Bất luận vừa rồi có phải nằm mơ hay nàng cũng phải chuẩn bị tốt.

      Phải đối xử cẩn thận với Thái Hậu, nhưng cho dù Thái Hậu có giận chó đánh mèo đầu sỏ vẫn là Lục Vương gia.

      Tịch Nguyệt cẩn thận.

      Đời trước nàng có ai để dựa vào nhưng đời này như vậy, nàng có đứa bé, nàng được sủng ái. Đời này, nếu như người thân vẫn còn sống, nàng nhất định phải bảo vệ bọn họ tốt.

      Nghĩ đến Lục Vương gia, trong mắt Tịch Nguyệt lên tia sáng lạnh.

      "Ta đối xử với nàng như bây giờ còn phải là đổi xử tốt với nàng sao?" Cảnh Đế thấy nàng hơi bàng hoàng bất lực, hiểu nàng làm sao. Nghĩ nghĩ, chỉ sợ là lúc sinh con bị dọa sợ rồi, dùng sao nàng cũng chỉ mới 16 tuổi.

      "Thiếp, thiếp vẫn thấy sợ."

      "Nha đầu ngốc. Nàng nhu thuận hiểu chuyện, trẫm đương nhiên thương nàng."

      Trong lòng Tịch Nguyệt cười lạnh, nhìn , vẫn có ngoại lệ. Nếu như nàng hiểu chuyện có phải là thương nàng nữa ?

      Nhưng mà nàng vẫn vùi đầu đầu trong ngực , im lặng.

      ...

      Đêm khuya.

      Thân thể Tịch Nguyệt suy yếu nhưng hề buồn ngủ. Nàng biết mình được phong làm Qúy phi. Đứng đầu tứ phi, cũng là người duy nhất trong tứ phi. Trừ phi phong hậu hoặc lập Hoàng quý phi, nếu , ai có thể vượt qua nàng.

      Tuy tứ phi đều là Nhất Phẩm nhưng mà luôn là Quý Thục Hiền Đức, Quý phi đứng đầu tứ phi là quy của bất thành văn nhiều năm nay rồi.

      Xem ra, thực Cảnh Đế đối xử với nàng tồi.

      Nghĩ đến mình hôn mê sau khi sinh con, Tịch Nguyệt thể vì sao lại như vậy nhưng mà nàng tin, tin tưởng đó là chân tướng.

      Có lẽ, có lẽ đây là ông trời cho nàng cơ hội biết chân tướng.

      Cũng là cho nàng cơ hội tránh thoát những thương tổn đó.

      Nếu như sống lại, nàng để cho người nhà bị hại nữa.

      Những chuyện ở đời trước xảy ra vào 10 năm sau, nhưng mà đời này nàng thể ngồi chờ chết, nhất định thể.

      Biểu tỷ, đời trước Lục Vương gia muốn cưới biểu tỷ, đời này biết được dung mạo của nàng ấy giống mẫu thân, đương nhiên cũng như vậy.

      Tịch Nguyệt cố gắng nâng người ngồi dậy, nếu như, nếu như đời này nghĩ cách trước sao?

      Vì mẫu thân của mình mà tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cho nên sát hại huynh đệ, Tịch Nguyệt hừ lạnh.

      Bất luận có phải như vậy hay nàng cũng có nghi ngờ của mình.

      Cho dù đến tận xương tủy cũng nhất định có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ là lấy cái cớ cho theo đuổi quyền lợi tột cùng kia mà thôi.

      Lại nghĩ ngợi lát, Tịch Nguyệt nheo mắt, nếu như năm đó Lục Vương gia quả thực ám sát Cảnh Đế vậy tật xấu ngủ cùng người khác của Hoàng thượng có phải là vì vậy mới có ?

      Bởi vì nàng liều mạng cứu cho nên mới cùng ngủ với nàng, mới tin tưởng nàng?

      Vậy, có phải là nàng có thể lợi dụng chuyện này ?

      Nếu Thái hậu còn sống, Cảnh Đế và Lục Vương gia đến mức động đao động kiếm, Tịch Nguyệt xoắn xuýt trong đống rối tinh rối mù. Trong lòng suy xét rất nhiều.

      Nếu như ông trời cho nàng trở lại khi còn là thiếu nữ, lại biết tình trong lúc sinh con mọi chuyện theo quỹ đạo cũ nữa.

      Chưa từng mưu tính hại người nhưng có nghĩ nàng là người vụng về.

      "Cẩm Tâm." Nàng thấp giọng gọi.

      Người gác đêm hôm nay là Cẩm Tâm.

      Cẩm Tâm nghe được giọng của Tịch Nguyệt, vội vàng vén rèm bước vào.

      "Chủ tử cần gì sao?" Thấy Tịch Nguyệt ngồi ở đó, Cẩm Tâm vội vàng bước đến.

      Tịch Nguyệt lắc đầu, nhìn quá qua ngoài cửa.

      Cẩm Tâm đương nhiên hiểu được:
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 126.1:

      Đến khi Tịch Nguyệt hết tháng khí trời bắt đầu ấm áp.

      Nàng tính dưỡng hơn bốn mươi ngày, ba hạt đậu cũng lớn lên, từ khi mới sinh yếu đến bây giờ béo trắng rồi.

      Vẻ ngoài của trẻ sơ sinh nam hay nữ cũng khác biệt quá lớn nhưng có thể là do Kiều Kiều quá yếu ớt lại ăn ít, nên nàng hơn hai người em trai của mình chút.

      chỉ vậy nàng còn là đứa có tính tình xấu nhất trong số ba chị em.

      Nhưng kỳ quái là Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia lại cực kỳ thích nàng.

      Mỗi lần đến thăm Tịch Nguyệt cũng đều nhắc muội muội, ngược lại khi người ta nhắc tới Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi lại chu môi, dáng vẻ hơi ghét bỏ.

      Tịch Nguyệt cũng nghĩ có phải lúc nàng mang thai luôn với bọn chúng muội muội thế này, muội muội thế kia nên chúng mới thích Kiều Kiều hơn?

      Còn cả Cảnh Đế, cho dù Cảnh Đế nhưng Tịch Nguyệt cũng cảm giác được, trong số ba đứa bé, Cảnh Đế cũng thích Kiều Kiều hơn.

      Ngay cả Thái Hậu cũng phải cảm thán, ôi trời Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi thực đáng thương.

      Tịch Nguyệt là mẹ của mấy đứa bé, tuy chỉ khác biệt chút nhưng nàng cũng cảm giác được.

      Nhắc tới hai thằng nhóc kia, thực đúng là tự cảm thấy mình đáng thương chút nào! Tiểu Tứ Nhi tự mình quơ tay cũng có thể chơi đến vui vẻ, vô cùng thích ý. Tiểu Ngũ Nhi mỗi ngày trầm tư, khóc nháo.

      Phụ hoàng và ca ca có thích bọn chúng hay quả thực ảnh hưởng chút nào đến chúng.

      Trái lại, Tiểu Kiều Kiều lại thích được người khác chơi cùng, được người khác ôm ấp.

      Mấy ngày nay Tịch Nguyệt tĩnh dưỡng tốt, tuy mỗi ngày đều được tẩm bổ nhưng lại có hơi gầy .

      có cách nào, đứa bé còn quá , Tiểu Kiều Kiều vừa rời khỏi nàng là khóc nháo, Tịch Nguyệt đành phải sắp xếp cả ba đứa bé ở trong nội thất.

      Tuy bên cạnh cũng có người khác chăm sóc nhưng Tịch Nguyệt vẫn cực kỳ mệt mỏi.

      Ngày xưa nàng ngủ sâu, gió thổi có lay cũng tỉnh lại đây cũng là lý do nhiều lần nàng cảm nhận được khi Cảnh Đế đến. Nhưng mà tại thể như vậy, ngày nào cũng vừa đặt đầu xuống gối ngủ, cảm giác ngủ cũng rất sâu, nếu như có ai gọi nàng vẫn tỉnh, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều.

      Có khi Tịch Nguyệt cũng suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ là do chăm sóc ba đứa bé quá mệt mỏi nên vậy, bất đắc dĩ lắc đầu lại có chút thỏa mãn.

      Vì Tiểu Kiều Kiều thích ồn ào nên giờ Cảnh Đế tới cũng cần thông báo nữa, Tịch Nguyệt cũng cảm thấy sao cả. Trái lại trước kia Cảnh Đế cũng cần thông báo, luôn luôn đột kích vào nội thất của nàng cho nên nàng cũng quen rồi.

      "Nương nương, Hoàng thượng đến rồi." Cẩm Tâm cũng là người lanh lợi nhưng mà vừa mới dứt lời Cảnh Đế vào cửa.

      Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy muốn hành lễ nhưng lại bị Cảnh Đế cản lại.

      Nàng vừa ra tháng đương nhiên như xưa, Cảnh Đế nhìn nàng vẫn có chút tư thái của phụ nhân, vẫn là dáng vẻ của nương yểu điệu, trong lòng vui mừng.

      Mái tóc dài vẫn búi thành búi tóc, vẫn tùy ý cài cây trâm xanh biếc ở bên , vẫn có vài phần xinh đẹp của tiểu nương như cũ.

      Toàn thân mặc bộ váy màu hồng cánh sen làm nổi bật sắc mặt trắng nõn, có thể nhìn thấy da thịt trắng mịn lộ ra ngoài cổ áo.

      Lại bộ ngực của nàng, có lẽ là do sinh con nên hơi căng, vốn thời gian Tịch Nguyệt ở trong tháng đều mặc y phục rộng rãi, cũng để ý những thứ này. Nhưng mà nay ra tháng, đương nhiên thể lôi thôi như trước, vừa đổi y phục mới phát dáng người của nàng phải hề thay đổi. Tuy rằng nhìn qua hơi gầy nhưng mà tuyệt đối phải là bộ ngực kia gầy .

      Cảnh Để thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, bỗng nhiên cũng nghĩ lâu 'vận động' cùng nàng, tâm niệm vừa chuyển ôm lấy nàng.

      "Trẫm lâu thương nàng rồi."

      Dứt lời, lại sát vào người nàng hơn chút.

      Đương nhiên là Tịch Nguyệt hiểu ý của , đưa tay ôm lấy cổ , cười duyên: "Mọi người đều sinh con xong trở nên thô ráp hơn, thần thiếp nào dám hầu hạ Hoàng thượng."

      Tịch Nguyệt cảm nhân được sinh con xong nàng giống trước kia rồi. Ngày xưa tuy cũng được sủng ái nhưng là cảm giác của nương yểu điệu nhưng mà bây giờ phải rồi, nàng cảm thấy mình là phụ nhân rồi.

      Cảnh Đế nhìn hai má mềm mại của nàng lại nghe nàng vậy, cười nhạo tiếng.

      Nhéo hai má của nàng: "Trẫm muốn nàng hầu hạ nàng cứ tới , trẫm ngại mà nàng lại có chí tiến thủ, đây phải là hành vi của Tiểu Tịch Nguyệt."

      Thấy đôi tay nhắn của nàng vẽ vòng vòng trước ngực mình, Cảnh Đế cầm lấy tay nàng, tiếp tục : "Nếu như Nguyệt Nhi thực có chút tiến thủ tại sao lại vẫn quyến rũ trẫm thế này?"

      Trong lời của có chút ám muội, Tịch Nguyệt nở nụ cười, ghé vào tai thầm: "Nhưng mà chu ma ma nữ tử tốt được nhận ân sủng khi vừa ra tháng, như vậy cũng tốt cho cơ thể."

      Cảnh Đế nhíu mày, nắm chặt cánh tay nàng: "Vậy Tịch Nguyệt có ý gì, chẳng lẽ vẫn muốn dùng~miệng với Trẫm?"

      Gương mặt Tịch Nguyệt đỏ lên, tuy nàng luôn tự nhủ mình rằng những chuyện này đều là những chuyện bình thường của con người nhưng vẫn thể khống chế gương mặt mình đỏ lên.

      "Người chỉ thích bắt nạt ta~~" Nàng giọng nỉ non.

      "A, oa oa..."

      Hai ngươi tình tứ, Đại công chúa Kiều Kiều ngủ say ở bên cạnh lại tỉnh lại, thấy mẫu thân lập tức đến bên cạnh mình há miệng khóc hai tiếng để gọi.

      Tịch Nguyệt thấy tiểu tổ tông này tỉnh lại vội vàng đẩy Cảnh Đế ra, : "Kiều Kiều thức dậy rồi."

      Đương nhiên là Cảnh Đế cũng nghe được, thấy Kiều Kiều khóc với Tịch Nguyệt: "Để trẫm tới bế."

      Cổ của Kiều Kiều còn yếu, Cảnh Đế đỡ cổ nàng, bế nàng lên.

      Có lẽ Kiều Kiều biết đó là phụ thân của nàng nên hừ hừ hai tiếng rồi khóc nữa.

      Tịch Nguyệt thấy tiểu tổ tông này được Cảnh Đế bế vội vàng xem hai đứa bé khác.

      Tiểu Tứ Nhi vung vung đôi tay bé của mình, chuẩn bị muốn đưa vào miệng, Tiểu Ngũ Nhi ở bên cạnh vẫn tiếp tục ngủ.

      Nàng vội gọi nhũ mẫu, hai đứa bé đều được ôm đến phòng ăn sữa.

      Có lẽ là
      [​IMG]
      thuytHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :