1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 187: Ngược : Đừng mang3acon tôi (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      “Mẹ về rồi!” Cúc Hoài Cẩn vẫy Mặc Thiên Trần, sau đó gọi3acon chó , “Kiều Kiều, bà ngoại về rồi.”

      Mặc Thiên Trần chạy tới, ôm Cúc Hoài Cẩn vào ngực, hy vọng ngày ngày làm về, có thể nhìn thấy3acon , Bảo Bảo giống như tinh linh, chiếu sáng cuộc đời .

      “Bảo Bảo, mẹ thể để3acon , Bảo Bảo…” biết bây giờ mình thể khóc, nhưng vẫn khống chế được giọng nghẹn ngào.

      Cúc Hoài Cẩn dùng tay bé ôm mặt , “Mẹ đừng khóc… Để ba còn cho3acon gặp mẹ…”

      Đứa bé cũng biết sắp phải ly biệt, muốn xa mẹ, cũng muốn ở với ba, mặc dù trước lúc năm tuổi, chưa từng nhìn thấy mẹ, lại rất ít khi được gặp ba.

      Mặc Thiên Trần thấy3acon hiểu chuyện như vậy, lòng càng thêm chua xót, tình thương của người mẹ cho phép3acon mình chịu khổ, huống chi là cuộc sống ở nước ngoài xa lạ. mặc dù khẳng định được ba đứa bé có thể mang lại cho nó cuộc sống rất tốt, nhưng lại thể mang lại cho nó gia đình đầy đủ ấm áp.

      “Bảo Bảo…” Mặc Thiên Trần ôm chặt đứa bé, đứa bé lớn lên trong tình thương của mọi người, tâm can khi rời khỏi cơ thể, cả người như cái xác hồn.

      Sắc trời đã ngã màu, Dương Mi đứng bên cạnh xe, Trần Ích chuẩn bị xe.

      “Chúng tôi nên rồi, Mặc tiểu thư.” Dương Mi thể lên tiếng.

      Mặc Thiên Trần ôm đứa bé vào ngực, “Dương quản gia, cho tôi ôm nó thêm lát, lát thôi, được ?”

      Dương Mi than tiếng, “Mặc tiểu thư, ôm càng lâu, càng nỡ để đại tiểu thư , cuối cùng chúng tôi vẫn phải thôi.”

      Cảm giác tựa như nằm bàn phẫu thuật năm năm trước, vẫn biết là thể tách rời, nhưng thực tế vẫn vô tình như vậy.

      Cúc Hoài Cẩn hôn lên gò má Mặc Thiên Trần, “Mẹ, cho mẹ biết bí mật.”

      “Ừ…” Mặc Thiên Trần lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ chực trào ra.

      Cúc Hoài Cẩn ghé vào bên tai , “Ba rất đẹp trai!”

      Đối với câu đáng như vậy, Mặc Thiên Trần chút cũng thấy vui, người đàn ông kia dáng dấp thế nào còn chưa nhìn thấy, nhưng cũng quan tâm, điều quan tâm là người đàn ông đó đối xử với3acon thế nào.

      Khi Dương Mi mạnh mẽ ôm Cúc Hoài Cẩn từ trong ngực Mặc Thiên Trần ra, Mặc Thiên Trần cảm giác như được trở lại năm năm trước lúc nằm bàn mổ, cứ trơ mắt nhìn3acon bị ôm lần nữa?

      Đứa bé vừa sinh ra chỉ biết “oa oa” khóc lớn, tiếng khóc đó in sâu vào tâm trí Mặc Thiên Trần. Năm năm sau gặp lại, Cúc Hoài Cẩn cũng cất tiếng khóc, “Mẹ… Mẹ…3acon muốn …”

      Dương Mi ngờ, dù chỉ có ngày, dù chung sống được mấy phút, Cúc Hoài Cẩn lại đưa tay về phía Mặc Thiên Trần, hơn năm năm tỉ mỉ chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, cũng ngờ Cúc Hoài Cẩn lại lưu luyến như vậy.

      Mặc Thiên Trần nghe tiếng khóc của đứa, lòng chợt vỡ vụn thành trăm mảnh, xông về phía cửa xe, “Bảo Bảo… Bảo Bảo…”

      Cả biệt thự ngập tràn tiếng la khóc chia lìa của hai mẹ3acon, Trần Ích ngồi ở ghế tài xế, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm cũng nhói lên, Dương Mi vừa ngẩn ra Mặc Thiên Trần đoạt lại đứa bé.

      Bây giờ Mặc Thiên Trần giống như năm năm trước nằm bàn mổ thể nhúc nhích nữa, muốn chia lìa3acon ,3acon người chính là như vậy, gặp lại rồi, liền thể chia xa.

      “Mặc tiểu thư… Mặc tiểu thư, đừng như vậy…” Dương Mi cũng nhịn được chảy nước mắt, “ để đại tiểu thư xuống , chúng tôi phải …”

      Nhưng Mặc Thiên Trần chịu nghe, ôm Cúc Hoài Cẩn chạy nhanh, xông lên lầu hai vào phòng ngủ, khóa trái cửa, Dương Mi đứng ngoài bất đắc dĩ chỉ có thể đập cửa.

      “Mặc tiểu thư, thể làm vậy, Mặc tiểu thư, van , mở cửa được ?”

      Mặc Thiên Trần chỉ ôm Cúc Hoài Cẩn trong phòng trả lời, Cúc Hoài Cẩn vẫn nằm trong ngực khóc thút thít, dáng người bé thương tâm dứt.

      Dương Mi bất đắc dĩ, đành phải xuống lầu vội gọi cho Cúc Như Khanh, “Tiên sinh, Mặc tiểu thư mang theo đại tiểu thư vào phòng khóa trái cửa, đại tiểu thư cũng khóc chịu , bây giờ chúng tôi thể đưa đại tiểu thư được, vậy phải làm sao đây?”

      Cúc Như Khanh vẫn ở công ty, đánh giá thấp tình cảm hai mẹ3acon họ, ngờ thời gian gặp gỡ ngắn ngủi nhưu vậy, vẫn nảy sinh được lưu luyến lúc biệt ly.

      “Cứ để hai mẹ3acon họ ở đó! Tôi tới ngay, và Trần Ích cứ ở dưới lầu đợi.”

      “Vâng! Tiên sinh.”

      Mặc Thiên Trần thấy bên ngoài còn thanh nào, nhìn qua cửa sổ thấy Trần Ích cũng còn ở trong xe, an ủi Cúc Hoài Cẩn khóc, “Bảo Bảo đừng khóc, mẹ ở cùng Bảo Bảo…”

      “Mẹ cũng đừng khóc, Bảo Bảo ở cùng mẹ…” Cúc Hoài Cẩn tựa đầu vào cổ Mặc Thiên Trần.

      Tâm hồn trẻ thơ vô cùng trong sáng, Mặc Thiên Trần ôm3acon mình, đây là bảo vật quý trọng nhất đời, bất kỳ thứ gì cũng thể đánh đổi.

      Mặc Thiên Trần dỗ Cúc Hoài Cẩn, sau đó lấy ra năm món quà sinh nhật mà năm năm qua mua sẵn, đeo từng cái vào tay đứa bé, rồi hai mẹ3acon cùng chơi trò chơi, Mặc Thiên Trần đường từ công ty về có mua bộ cờ bay, Cúc Hoài Cẩn vô cùng thông minh, dù lúc đầu Mặc Thiên Trần cố ý để3acon thắng, nhưng khi bé nắm được bí quyết chơi, trong thời gian ngắn hoàn thành được trò chơi.

      *Cờ bay: Aeroplane Chess (Flying Chess, Aviation Game), chưa tìm được tên tiếng Việt. Ai quan tâm vào Wikipedia (http://en.wikipedia.org/wiki/Aeroplane_Chess) để đọc (tiếng ).

      “Bảo Bảo giỏi!” Mặc Thiên Trần ca ngợi từ đáy lòng.

      Chơi trò chơi thắng, Cúc Hoài Cẩn vui vẻ thôi, căn phòng bây giờ tràn ngập tiếng cười, thay thế cho thanh khóc thảm thiết lúc trước.

      Mười giờ khuya, chơi mệt, Cúc Hoài Cẩn bắt đầu ngủ gục, Mặc Thiên Trần ôm3acon về giường, nhìn khuôn mặt nhắn đỏ tươi, nghe tiếng hít thở đều đều của3acon, Mặc Thiên Trần nhàng nằm bên người đứa bé.

      Đây là tiểu thiên sứ của , tiểu thiên sứ thông minh xinh đẹp, Mặc Thiên Trần muốn mãi mãi giữ tiểu thiên sứ bên mình.

      Mười hai giờ, chuông cửa vang lên, Mặc Thiên Trần nhìn về phía cửa, thấy bóng người cao lớn.

      Cúc Như Khanh đến rồi!

      Mặc Thiên Trần nhìn , sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường, đến muốn đưa đứa bé .

      nhìn đứa bé ngủ say, sau đó thỉnh cầu , dù muốn đưa nó , cũng đừng làm nó khóc.

      Cúc Như Khanh nhìn thấy hai mẹ tựa vào nhau, hai khuôn mặt có nhiều nét tương đồng, cuộc đời này, quanh có khúc khuỷu, nhưng có ai ngờ mọi chuyện lại như vòng lẩn quẩn.

      vốn nên cảm động, nhưng Mặc Thiên Trần lại hoàn toàn đánh vỡ cảm xúc của .

      Mặc Thiên Trần tự nhiên biết Cúc Như Khanh nghĩ gì, vẫy Dương Mi đứng ngoài cửa, Dương Mi bước vào ôm Cúc Hoài Cẩn ngủ say , Mặc Thiên Trần nháy mắt nước mắt rơi như mưa, muốn chạy ra ngoài đuổi theo Dương Mi Cúc Như Khanh tay giữ lại.

      có thể cảm nhận được thân thể kịch liệt run rẩy, ở trong ngực phập phồng mất khống chế.

      “Bảo Bảo… Bảo Bảo… Bảo Bảo của em…” Mặc Thiên Trần càng khóc càng to, bỏ được, từ bỏ được…

      biết khóc bao lâu, mãi đến khi nghe được tiếng xe biến mất về phương xa, mềm nhũn ngã xuống.

      Cúc Như Khanh ôm lên giường, vẫn gì, giờ phút này có lời nào để .

      “Như Khanh…” Khi xoay người muốn rời , Mặc Thiên Trần gọi lại.

      quay đầu, chỉ dừng bước chân.

      “Như Khanh, đừng …” vừa khóc vừa .

      Cúc Như Khanh xoay người, ngưng mắt nhìn , “Muốn gì với tôi sao? Muốn giữ tôi lại?”

      Giọng sắc bén nhẫn tâm, Mặc Thiên Trần phản bác được gì, muốn khẩn cầu , muốn giữ lại cùng vượt qua đêm dài đằng đẵng này.

      Cúc Như Khanh đợi đáp án của , dù biết đáp án của khiến thất vọng, xoay người lần nữa chuẩn bị cất bước.

      “Như Khanh, đừng !” Mặc Thiên Trần nhanh từ giường chạy đến, từ phía sau ôm lấy hông , “Tối nay ở lại với em, ở lại với em, được ? Em muốn ở đây mình, em muốn…”

      Cúc Như Khanh cảm thấy người phụ nữ sau lưng khóc đến khàn cả giọng, cánh tay bé của vững vàng ôm hông , từ từ xoay người lại, nhào vào ngực , khóc thương tâm hơn trước.

      nhàng vỗ vỗ lưng , rồi ôm về giường.

      lẳng lặng rúc vào ngực , đầu tựa vào lồng ngực , biết vì sao, vào giờ khắc này, rất sợ, rất sợ…

      Lúc này, có người đàn ông này bên cạnh , nỗi sợ mất đi3acon của dần yếu , vì biết, có ở đây, vẫn có thể gặp lại3acon . Mặc dù biết dùng cách gì tìm được đứa bé, nhưng tất cả đều còn quan trọng nữa, quan trọng là mẹ3acon có thể gặp nhau.

      Hai người ai gì, Cúc Như Khanh trầm mặc nghe hơi thở nức nở của dần yếu , lặng lẽ chờ ngủ trong ngực .

      Sáng sớm Mặc Thiên Trần tỉnh lại, thấy Cúc Như Khanh đâu, nhìn mấy quân cờ bay bị vứt sang bên, nước mắt lần nữa mãnh liệt rơi, tối qua mượn lồng ngực , khóc rồi ngủ, lúc nào cũng biết.

      rửa mặt, rồi xuống lầu, Trần Ích chuẩn bị xe.

      “Thiếu phu nhân, nếu muốn đến công ty, tôi đưa .” Trần Ích .

      “Được! Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần biết công ty còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, mặc dù vụ mua lại kia được xử lý, nhưng khó đảm bảo xuất vụ đòi mua lại thứ hai, huống chi chắc gì công ty Hồng Dương chịu buông tay?

      Đến công ty, Mặc Thiên Trần : “ cần chờ tôi tan việc, tôi tăng ca tự về.”

      “Vâng!” Trần Ích lái xe rời .

      Công ty Mặc thị.

      Mặc Thiên Trần sáng sớm vừa tới, liền thấy người vào, chính là Thiên Mộ Dương.

      “Cúc phu nhân, à… hay tôi phải gọi là Mặc đại tiểu thư?” Thiên Mộ Dương vừa tiến đến khiêu khích thăm hỏi.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 188: Ngược : Phép nhân tình (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Triển Thanh Thanh vừa nghe, tức giận chạy tới, “Thiên Mộ Dương, đừng lung tung! là chó điên à? Mới sáng sớm tới đây sủa loạn!”

      Thiên Mộ Dương nhìn về phía Triển Thanh Thanh, “ đến lượt chuyện với tôi!”

      Triển Thanh Thanh tức giận đến muốn nhào ra đánh nhau, Mặc Thiên Trần tay giữ lại, “Ra ngoài làm việc ! Chị tự biết phải làm sao.”

      Triển Thanh Thanh ra ngoài, Mặc Thiên Trần vào phòng làm việc của mình, Thiên Mộ Dương cũng vào.

      “Thiên Mộ Dương, phương án thu mua của công ty Hồng Dương, toàn thể hội đồng quản trị thông qua, nên mời về nơi của mình .” Mặc Thiên Trần ngồi vào ghế.

      Thiên Mộ Dương bên ngoài nở nụ cười nhưng trong lòng hề cười, “Tôi cho là Mặc đại tiểu thư đồng ý đấy!”

      “Tôi phản đối đầu tiên.” Mặc Thiên Trần .

      “Chẳng lẽ muốn biết tôi nắm chắc được bao nhiêu phần trăm mua lại Mặc thị được sao?” Thiên Mộ Dương chống tay trước bàn làm việc của .

      Mặc Thiên Trần quả nhiên đoán sai, Hồng Dương đòi mua lại Mặc thị, là Thiên Mộ Dương và Chu Tiểu Kiều bày trò. nâng ánh mắt nhìn , “Nếu nghĩ ra tôi ngăn cản.”

      Thiên Mộ Dương tưởng biết, nên mới e ngại , , “ từng làm chuyện gì, phải biết chứ?”

      “Tôi làm gì tự tôi biết, nếu lại mang chuyện đó đến đây uy hiếp tôi, mười phần sai cả mười rồi đấy.” Mặc Thiên Trần thấy trò cũ lại tái diễn, khinh thường hừ lạnh.

      Thiên Mộ Dương dĩ nhiên vì vậy mà lùi bước, “Nếu biết rồi, ngoan ngoãn hợp tác , bán Mặc thị cho Hồng Dương, nếu tôi mang chuyện xấu xa của hết cho thiên hạ biết, để thể làm Cúc phu nhân nữa, ở đó chịu sỉ nhục của người đời.”

      “Chu Tiểu Kiều bảo đến đây à! Bảo ta nên tự mình đến tìm tôi, chắc tôi khai ân cho ta biết cách thức lấy lại được tình của Cúc Như Khanh.” Mặc Thiên Trần trực tiếp làm .

      Thiên Mộ Dương ngẩn ra, Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , tiếp tục : “Chu Tiểu Kiều chỉ lợi dụng đối phó tôi thôi, ta cũng tin à? Thiên Mộ Dương, chỉ là3acon cờ trong tay Chu Tiểu Kiều thôi, còn ở trước mặt tôi muốn giễu võ dương oai à, tôi biết, nếu tôi và Như Khanh tan vỡ , Chu Tiểu Kiều sớm tiến thêm được mấy bước rồi, tại sao ta trăm phương ngàn kế vẫn thể đến gần Như Khanh?”

      Thiên Mộ Dương im lặng, đúng là bị Chu Tiểu Kiều khích bác, muốn ra mặt trả thù cho Thiên Mộ Đình mới ra tay đối phó với Mặc thị, nhưng Mặc Thiên Trần vẫn kiên trì chịu bán công ty, lại muốn mới ra tay thất bại, thẹn quá hóa giận mới mang chuyện kia ra uy hiếp.

      “Tôi bỏ qua đâu, tôi tìm cơ hội mua lại Mặc thị.” Thiên Mộ Dương tức giận bỏ .

      Mặc Thiên Trần dõi theo bóng lưng , “ nhớ về với Chu Tiểu Kiều, trận này tôi thắng rồi.”

      Thiên Mộ Dương được lúc, Triển Thanh Thanh mới bưng ly cà phê đến cho Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, sao rồi?”

      sao đâu! chỉ là bị Chu Tiểu Kiều khiêu khích mới tìm cách đối phó chị thôi, em đừng lo.” Mặc Thiên Trần uống hớp cà phê, an ủi .

      Triển Thanh Thanh ngưng mắt nhìn , “Nhưng sao chị lâu vậy mà làm? phải là cãi nhau với Cúc tiên sinh chứ?”

      “Phải! Bọn chị cãi nhau.” Mặc Thiên Trần cười khổ, “Thanh Thanh, dù chị và ấy ra sao nữa, chị cũng thể buông bỏ được ấy, phải làm sao đây?”

      “Vậy ấy sao? Có muốn giữ chị lại ?” Triển Thanh Thanh khẩn trương.

      Mặc Thiên Trần than tiếng, “Dù bọn chị có ra sao, ấy cũng cho chị .”

      “Vậy tốt rồi, phải chung sống tốt đấy!” Triển Thanh Thanh nhịn được cười, “Hai người đúng là oan gia, càng gây gổ tình cảm càng bền chặt.”

      “Nhưng tình cảm của bọn chị bền hay bền cũng trở thành mục tiêu để người khác công kích, ví dụ như Chu Tiểu Kiều, ta luôn trăm phương ngàn kế chèn ép chị, chèn ép rồi lợi dụng chị uy hiếp ấy, chị muốn vì chị mà ấy bị tổn thương.” Mặc Thiên Trần hơi nhíu lông mày.

      Triển Thanh Thanh gật đầu, “Em hiểu tâm trạng của chị, vì chị thương ấy, mới muốn ấy bị tổn thương, còn ấy thế nào? Có phải vì chị, nên để chị bị thương tổn gì ?”
      Mặc Thiên Trần mắt hơi đỏ, “ ấy có chị , chị biết. Nhưng chị biết, ấy càng giúp chị và Chu Tiểu Kiều càng là thương tổn với ấy.”

      “Chị lo nhiều quá rồi! Chu Truyền Hảo rớt đài, Chu Tiểu Kiều đùa bỡn được bao lâu nữa đâu! Trời giao trọng trách, người có tình nhất định phải chịu thử thách.” Triển Thanh Thanh bắt đầu có sách mách có chứng.

      “Được rồi, được rồi, chị sao rồi, ra ngoài làm việc !” Mặc Thiên Trần nhịn được cười.

      “Em còn muốn chuyện về Nhâm tiên sinh, nhốt mình trong phòng vẽ điên cuồng, mà mấy bức vẽ đó em xem chẳng hiểu gì cả.” Triển Thanh Thanh thiếu chút nữa quên báo cáo chuyện này.

      Mặc Thiên Trần lại than tiếng, “Thần Phong có thiên phú nghệ thuật, nhưng sức khỏe tốt, chị từng khích lệ ấy nên sống tốt, cuối cùng vẫn tổn thương ấy, chị chưa từng có ý định làm người xấu, nhưng cứ luôn tổn thương những người bên cạnh mình.”

      “Em để ý Nhâm tiên sinh nhiều hơn, chị đừng quá lo lắng.” Triển Thanh Thanh , “Em ra ngoài làm việc, sắp sang năm mới rồi, mà còn nhiều việc chưa làm xong nữa.”

      Mặc Thiên Trần gật đầu, bắt đầu xử lý công việc mấy ngày nay dồn lại.

      Tan việc, lại gặp Chu Tiểu Kiều dưới lầu, Mặc Thiên Trần ngờ nhanh vậy tìm tới cửa rồi.

      Chu Tiểu Kiều nhìn , “Cuối cùng là thắng, nhưng mọi chuyện kết thúc đâu.”

      Mặc Thiên Trần cười nhạt, “ trăm phương ngàn kế chèn ép tôi, tôi quên biết, dù Như Khanh và tôi có tan vỡ, ấy cũng tìm đâu.”

      “Vậy chúng ta cứ chờ xem!” Chu Tiểu Kiều hiển nhiên phục, “Mặc Thiên Trần, tôi tin tôi có điểm nào thua !”

      làm được việc gì ra hồn đừng có chạy lung tung.” Mặc Thiên Trần quăng lại cho ta câu, lái xe rời .

      Trở về biệt thự, Cúc Như Khanh có ở đây, Mặc Thiên Trần rũ bỏ mệt mỏi, tắm rửa sạch ra ngoài, là mười hai giờ đêm.

      nhớ3acon , buồn ngủ tí nào, cũng biết nếu muốn gặp3acon , lại phải nhờ Cúc Như Khanh.

      Lần chiến tranh này, chủ động thỏa hiệp, Cúc Như Khanh cũng còn mạnh mẽ đoạt lấy nữa, nhưng lại cho bước đâu, cũng muốn nữa, thế trận cứ giằng co như vậy.

      ngủ ở đây, lại ở đây, hai người dường như đều có gian riêng của mình, chỉ là trong lòng cả hai, bỏ được nhau, đây là lần đầu tiên, Cúc Như Khanh chủ động nữa.

      Sau tuần, Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh, trong lòng lại nhớ3acon , nên chủ động gọi cho .

      “Như Khanh, hôm nay em nấu canh, có rảnh đến đây uống ?” uyển chuyển mời mọc .
      Cúc Như Khanh chỉ thản nhiên , “ cần chờ tôi, tôi xong việc nếu còn sớm qua.”

      Ý là: có thể đến, cũng có thể đến. Mặc Thiên Trần có chút thất vọng, lần đầu tiên chủ động, lại hợp tác, phải làm sao đây?

      Mặc Thiên Trần phải người nhiều chuyện, thể làm ra nhiều chuyện như vậy, nấu canh, chán xem tạp chí, đó có bài phân tích về đàn ông, có cả phần thảo luận, đàn ông rất đơn giản, chính là dục. Muốn gia đình hạnh phúc chỉ có ba dạng thôi. Mặc Thiên Trần ngồi phân tích ba dạng này, xem Cúc Như Khanh đối với là thuộc mấy dạng.

      Tình dục? Xác định! Mỗi lần muốn đều rất cuồng dã, đây chắc là dạng đàn ông nguyên thủy nhất?

      Chinh phục? Chắc là cũng có! Nếu chinh phục , vì sao lần nào muốn , cũng giận dữ?

      Bảo vệ? Khẳng định luôn, chính miệng từng , để bất kỳ ai khi dễ , nên rất coi trọng chuyện bảo vệ .

      phân tích xong, nhịn được cảm giác kích động, lăn lộn sofa, cẩn thận lăn từ sofa xuống đất, “bịch” tiếng, đáng thương cho cái mông , rơi đường xuống đất.

      Có thể vì cao hứng, cảm thấy đau, nhìn thấy trong bếp có quả sầu riêng, nghĩ ra cách tự biên tự diễn kích thích bảo vệ của .

      Mười giờ tối, Mặc Thiên Trần gọi cho lần nữa, “Như Khanh, em nấu canh rồi, bây giờ còn tăng ca à?”

      “Ừ.” Cúc Như Khanh chỉ đơn giản đáp lại.

      “Vậy em chờ , được ?” Mặc Thiên Trần dùng tai kép di động, tay mang quả sầu riêng từ kệ bếp đặt xuống đất, đợi chuyện, đặt mông ngồi xuống, “A…”

      Thét lên tiếng, di động cũng văng ra ngoài, ngã mặt đất, Mặc Thiên Trần ngờ đau như vậy, chỉ định nhàng ngồi xuống, giả vờ bị sầu riêng đâm trúng là được, ngờ khống chế được, đau đến nước mắt chảy ròng.

      “Này… Này… Em làm sao vậy hả?” Cúc Như Khanh vội vàng hỏi, trong di động chỉ còn vang lên tiếng “tút tút”.

      lập tức bỏ việc tay xuống, từ công ty lái xe về, gọi cho Trần Ích, “Lập tức xem Trần thế nào rồi?”

      Trần Ích cũng nghe tiếng thét từ phòng bếp, đến cửa, : “Thiếu phu nhân bị chảy máu rồi, tôi lập tức đưa đến bệnh viện…”

      cần, tôi đến bệnh viện đâu!” Mặc Thiên Trần lập tức trả lời.

      Cúc Như Khanh nghe trong điện thoại có tiếng tranh chấp, “Trần Ích, xảy ra chuyện gì?”

      Trần Ích lập tức : “Thiếu phu nhân nấu canh trong bếp, cẩn thận té vào quả sầu riêng, bị sầu riêng đâm rách da, có gì đáng ngại, chỉ sợ gai sầu riêng còn nằm trong da.”

      Cúc Như Khanh vừa tức vừa giận, “Cậu phái người mua bông sát trùng để khử trùng vết thương, nửa giờ sau tôi đến.”

      Trần Ích lập tức phái người ra ngoài mua, nửa giờ sau, Cúc Như Khanh tới, nhìn người phụ nữ nằm sofa, quần có vết máu nhàn nhạt, khuông mặt tuấn tú của xanh mét, bế lên lầu. Kha����� ��{ nhìn, “Thiết kế của ấy có kết hợp màu sắc cả Trung cả Tây, lại tiếp nhận được tư tưởng của trẻ em phương Tây, đưa ra thị trường tôi có thể tính toán được hiệu quả. Khang Hạo, người này tốt nghiệp khóa này à?”

      “Tôi lập tức điều tra thân phận ta, nếu phải là gián điệp công ty khác cài vào, chúng ta cứ tiếp tục giữ lại.” Khang Hạo lập tức .

      “Được!” Cúc Như Khanh trả bản thảo cho Khang Hạo, “Nhóm đồ chơi mùa xuân tung ra rồi, dù ta có là gián điệp thương mại, tôi cũng thấy ta có giá trị sử dụng.”

      Khang Hạo nhận lấy, suy nghĩ hồi rồi tiếp, “Tiên sinh, tôi còn có lời muốn .”

      Cúc Như Khanh nhìn , “ ấy thế nào?”

      ấy, dĩ nhiên là Mặc Thiên Trần.

      “Tôi nhận được tin, công ty Hồng Dương bổ nhiệm Thiên Mộ Dương nhân lúc dầu sôi lửa bỏng đòi mua lại Mặc thị, các cổ đông của Mặc thị nghe cũng đồng ý bán, lý do là quan hệ giữa ngài và thiếu phu nhân bất hòa.” Khang Hạo vừa vừa quan sát sắc mặt Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh gì, thể nghi ngờ chuyện này nhất định có người đứng sau trợ giúp, Thiên Mộ Dương là hai của Thiên Mộ Đình, còn là họ Chu Tiểu Kiều, hai người này nhất định là liên thủ rồi.

      phải ấy đến công ty sao?” Cúc Như Khanh lông mày nhảy lên.

      Khang Hạo cười tiếng, “Đúng! Tôi nghe Trần Ích , thiếu phu nhân xử lý tốt, về nhà rồi.”

      Cúc Như Khanh ngưng mày, “ ấy bị các cổ đông khó dễ sao?”

      có! Hơn nữa hội đồng quản trị nhất trí quyết định bán rồi.” Khang Hạo xong đến gần giọng hỏi, “Có phải thiếu phu nhân muốn nối lại quan hệ với ngài ? Sau đó đến chặn miệng các cổ đông lại?”

      Kể từ lúc Mặc Thiên Trần bất hòa với Cúc Như Khanh, đám người Khang Hạo, Trần Ích cũng chẳng trải qua được ngày nào tốt đẹp, lần này Mặc Thiên Trần chịu áp lực từ hội đồng quản trị, chắc chắn phải thỏa hiệp với Cúc Như Khanh! Những ngày an nhàn của bọn họ có phải sắp trở lại rồi ?

      Cúc Như Khanh trừng mắt nhìn , “Ra ngoài làm việc!”

      Khang Hạo lập tức chạy mất, Cúc Như Khanh than tiếng, muốn Mặc Thiên Trần chủ động thỏa hiệp với , có thể là công dã tràng rồi.

      Lúc này, Mặc Thiên Trần trở lại biệt thự.

      thấy Dương Mi thu dọn đồ đạc chuẩn bị , trong lòng nổi lên chua xót.

    3. Trần Minh Hạnh

      Trần Minh Hạnh New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      1

    4. yunaxhdp

      yunaxhdp Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      thanks người

    5. kunkon12

      kunkon12 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      ố ồ ô

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :