1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 141: Phát giác

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Con vừa đều là ?”. Hách Liên Chương tuy trước giờ luôn trầm ổn lạnh nhạt giờ lại kích động có chút mất khống chế.

      “Nữ nhi dám lừa gạt phụ thân. Ngày đó chính miệng trụ trì đại tiên đoán, lúc ấy Lục điện hạ cũng có ở đó”.

      “Chuyện quan trọng như thế sao giờ ngươi mới ?”. Từ khi đúa con này mười tuổi, Hách Liên Chương rất ít khi nặng lời với Hách Liên Uy Nhi như vậy.

      “Lục điện hạ từng cố ý cảnh cáo, Uy Nhi lại thấy thời cơ chưa chín muồi cho nên ”.

      “Hôm nay ngươi cảm thấy thời cơ chin muồi rồi sao?” Hách Liên Chương đúa con rực rỡ trước mặt, vẻ mặt ông ta đầy suy tư.

      Hách Liên Uy Nhi lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ rồi thở dài. “Nếu có chuyện Bát hoàng tử đột nhiên tuyển phi kéo dài chút sau này cũng muộn”.

      Chuyện thẻ xăm phụng hoàng, lúc này cũng chưa phải là thời cơ tốt nhất để lộ ra. Mấy ngày trước Hách Liên Mẫn Mẫn lấy được lệnh đặc biệt của Lục điện hạ, có bảy người của Hách Liên gia tộc vào Vũ Kiến Tư. Sau khi việc này hoàn thành, thái độ của Hách Liên gia đối với Hách Liên Mẫn Mẫn dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả thái độ của tổ phụ đối với chính thất của Hách Liên đại nhân cũng tốt hơn ít.

      Tông Chính Hàm lại tuyển phi, nếu nàng ra chuyện này, khi tên nàng có trong danh sách mà Hoàng Quý phi chọn, tháng sau phải tham gia Bách Hoa yến tổ ở hoàng cung. Với thân phận của nàng, cơ hội trúng tuyển . Đáng tiếc cái danh phận quý nữ trong kinh mà ai cũng là phúc phận này với nàng lại phải là chuyện may mắn gì.

      Nếu Hách Liên Uy Nhi chướng mắt Tông Chính Hàm cũng phải. Nửa năm qua uy tín của Bát hoàng tử trong triều càng ngày càng lên, quả tài tuấn kiệt. Đáng tiếc trong mắt Hách Liên Uy Nhi có Lục điện hạ Tông Chính Lâm, nếu vị trí Trắc phi Bát hoàng tử cũng tồi.

      Càng quan trọng hơn là, Mộ Tịch Dao cũng lấy được thẻ xăm đế vương giống nàng. Nếu biết thê quý nhờ phu nàng cần gì phải lui mà mưu cầu cơ hội khác? Quẻ chỉ Lục điện hạ có thể kế thừa đại vị mà mình bốc được thẻ phượng hoàng , đương nhiên là quy về mối mới là chính sác.


      Vấn đề duy nhất là, Hách Liên gia có đồng ý đưa cả hai đứa con vào phủ Lục hoàng tử , hơn nữa là khi mà Hách Liên Mẫn Mẫn lại mới có công với gia tộc, xét về mặt lợi ích thị vẫn là con cờ có giá trị.

      Hôm nay thứ có thể làm dao động Hách Liên gia chỉ có thẻ xăm phụng hoàng trong tay Mộ Tịch Dao. Chỉ cần chứng minh cho Hách Liên gia rằng Hách Liên Mẫn Mẫn thể gánh được trọng trách, hậu vị có thể bị Mộ thị cướp mất, như vậy nàng mới có thể nhập phủ Lục Hoàng tử, cùng Mộ thị tranh.

      “Viêc này rất quan trọng, ngươi thể với người khác. Gia tộc làm như thế nào, ngươi yên lặng chờ là biết”. Hách Liên Chương phất tay để nàng ta lui ra, hai hàng long mày nhíu thành đường thẳng.

      “Vâng, phụ thân đại nhân”. Hách Liên Uy Nhi đạt được mục đích, cũng cố kéo, mình ra cửa.

      Sau khi mang theo nha hoàn ra ngoài vài chục bước, vẻ mặt Hách Liên Uy Nhi trở nên cẩn thận hơn. “Ngươi gặp di nương, thỉnh nàng đặc biệt chú ý lịch trình mấy ngày nay của cha, việc này cực kỳ quan trọng, được phép sơ sẩy”. Chỉ cần Hách Liên đại nhân An Quốc tự chứng thực, như vậy thái độ của gia tộc ràng hơn.

      Mấy ngày sau, Hách Liên Chương trở về từ An Quốc tự, ở thư phòng gặp Hách Liên Uy Nhi. Nội dung cuộc chuyện của hai cha con, ngoài tùy tùng của Hách Liên Chương ai biết.

      “Chủ tử, chuyện ngài bảo thuộc hạ làm có tin tức”.

      “Hả? Động tác của Hách Liên gia quả nhiên cực nhanh”. Từ lúc Mộ Tịch Dao biết tin Tông Chính Hàm tuyển phi, liền đoán được đứa con đắc ý nhất của Hách Liên gia, chắc chắn tham vọng thấp. Vốn phải là người thành , lại được lão hòa thượng phán cho thẻ xăm, nếu thị ta có thể yên lặng vào phủ Bát hoàng tử mới là chuyện lạ.

      “Thế nào?”

      Vệ Chân mặc dù ràng lắm nhưng cũng đoán được chắc chắn có việc lớn sảy ra, nếu chủ tử cố ý sai dẫn người trông coi đại môn của An Quốc tự suốt mấy ngày nay. “ ngoài dự đoán của chủ tử, Hách Liên đại nhân quả nhiên có đến An Quốc tự. Sau đó thỉnh gặp trụ trì đại sư, nhưng hai người cũng chỉ trò chuyện trong chốc lát”.

      biết”. Mộ Tịch Dao gật đầu, vất vả, rồi cho Vệ Chân lui xuống.

      Hách Liên Mẫn Mẫn, sinh ra trong gia tộc như vậy, ngươi có từng có cảm giác bi ai? Nhà mẹ đẻ định đưa thứ muội đến tranh đoạt cái “Hậu vị” hư vô, trong khi hết lần này đến lần khác chủ nhân thực của “Hậu vị” còn yên ổn khỏe mạnh vô cùng, thậm chí còn có chút quan hệ sâu xa với bọn họ nữa.


      biết Hách Liên Chính phi làm thế nào để có thể chặn người vào cửa đây…

      Mộ Tịch Dao cũng vội vàng để lộ tin tức này. Nếu ngay cả cái này mà Hách Liên Mẫn Mẫn cũng phát giác được nàng ta liệu có thể thắng được khi giao phong phía sau càng ngày càng kịch liệt ?

      ngày sau, tại Thiền Như Uyển.

      Hách Liên Mẫn Mẫn siết chặt tay, chiếc khăn lụa gần như sắp bị xé nát.

      “Mẫu thân vậy?” tin tức này quá mức khiếp sợ, đến mức nàng rất khó thông cảm cho tính toán của gia tộc.

      Liễu Thanh gật đầu, càng thêm cẩn thận trả lời. “Phu nhân đại nhân An Quốc tự chuyến, sau đó thương nghị với lão thái gia, rồi ra quyết định như thế”.

      Tổ phụ cũng đồng ý? Hách Liên Mẫn Mẫn như thấy trái tim bị dao đâm, điều này nàng lường được, đây chính là cái gia tộc hiển hách đáng kiêu ngạo của mình ư? Người bị người trong nhà lợi dụng đến cạn kiệt sau đó bị vứt ai để ý, chắc chỉ có mình hoàng tử phi như nàng mà thôi!

      “Vì sao lại có thể như thế? Có tra ra ngọn nguồn ?” nàng tin tự nhiên Hách Liên gia lại vô duyên vô cớ làm như vậy, ngay khi nàng vừa hoàn thành xong việc lại vội vã ném nàng . Trừ phi việc này có liên quan đến lợi ích lớn hơn.

      “Phu nhân tìm hiểu nhiều nơi, chỉ biết hình như việc này có liên quan đến tiểu thư Uy Nhi. Mấy ngày trước Uy Nhi tiểu thư có đến thư phòng gặp đại nhân”.

      “Là nàng ta!” Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận. “Lại là chuyện xấu của nàng ta? Nàng ta còn có mặt mũi muốn nhập phủ?”. Chuyện mất mặt mũi như vậy mà nàng ta cũng làm được.

      Nàng ở trong phủ hoàng tử vốn đủ khó khăn. Vất vả lắm mới được điện hạ tin tưởng, vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, thân thể cũng điều dưỡng, lại sảy ra chuyện này, đây là muốn ép nàng về nhà mẹ đẻ đòi giải thích ràng hay sao?

      “Phùng ma ma, sáng sớm mai hồi phủ, chuẩn bị xe”.

      *****

      “Chủ tử, Hách Liên Chính phi vội vàng về nhà mẹ đẻ”. Chu Gấm nhìn bông hoa tinh xảo dưới ngòi bút của chủ tử, thể bội phục tính nhẫn nại của chủ tử. Những đóa mẫu đơn này, dưới ngòi bút của chủ tử, bông nào bông nấy đều thêm viền màu vàng mỗi cánh hoa. Bông nào mầu sắc đều có nét khác nhau, tuy rằng đều là màu đỏ , nhưng lại như tổ đỏ cả thiên thu.

      Vạn Tịnh Văn giữ hơi vẽ nốt nét bút cuối cùng, cẩn thận đánh giá bức họa nhiều lần mới thỏa mãn đưa bút lông sói Hồ Châu cho Ngâm Sương rửa.

      Lúc này Hách Liên Mẫn Mẫn lại chạy về nhà mẹ đẻ? Chuyện này có chút hợp lý. Chuyện gì có thể khiến nàng ta để ý quy củ, liên tục về nhà mẹ đẻ?

      “Cho người chú ý nhìn kỹ, chỉ cần bỏ tiền ra là phải thu được tin tức”.

      loạt các động tác của Hách Liên Mẫn Mẫn, nàng đều hao tâm tổn trí để ý. Quyết cho phép nữ nhân kia giở trò dưới mí mắt mình.

      *****

      Thục Trung, dưới chân núi Thiên Môn.

      “Điện hạ, phản đảng đều lùi vào khe núi. Bên trong có bố trí nhiều cơ quan bẫy rập”.

      “đem tù binh dò đường”. Tông Chính Lâm vung tay lên, đám khoảng vài trăm người, đều mặc quần áo tả tơi, tóc tai rối loạn, được các tướng sĩ toàn thân áo giáp áp tải mở đường.

      Tông Chính Minh cùng Tông Chính Lâm ngồi lưng ngựa, được binh lính bảo vệ ở chính giữa chậm rãi tiến lên.

      “hay là Lục đệ truyền mấy dị sĩ Thục Trung đến dỡ bỏ cơ quan, nếu dùng tù binh dò đường, chỉ sợ lưu lại danh tiếng tàn bạo?”

      “Thời cơ thể để mất. Ngũ ca đồng ý ư?”. Tông Chính Lâm chớp mắt nhìn Tông Chính Minh, ý người bên cạnh có đồng ý hay cũng thèm để ý.

      “Cũng phải”. Tông Chính Minh cười rất ôn hòa, “ mưu mà hợp. Phản đảng Thục Trung dám mưu nghịch, kẻ nào cũng đáng diệt”.

      Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều sắc bén.

      “Được”. Tông Chính Lâm gật đầu, đoàn người mò mẫm tiến về phía trước. Sau nửa canh giờ, đám tù binh kẻ chết người bị thương hơn phân nửa, nhưng hề thấy tung tích của thủ lĩnh phản đảng. Tông Chính Lâm nhìn sắc trời, tay dùng sức kéo cương ngựa, cả đội ngũ cũng dừng lại theo.

      “Hạ trại”.

      “Vâng, điện hạ”. Nghiêm Thừa Chu dẫn người truyền đạt mệnh lệnh, tám ngàn tướng sĩ nhanh chóng chia ra hành động, toàn bộ đội ngũ đâu vào đấy, ngay ngắn trật tự.

      “Điện hạ, phủ hoàng tử đưa công văn tới”. Diệp Khai ôm chồng công văn tiến vào doanh trướng hoàng tử, tay là chồng tấu, bên cùng để hai lá thư rất chói mắt.

      Tông Chính Minh liếc mắt nhìn thoáng qua kiểu chữ quen thuộc của Mộ Tịch Dao, cúi đầu tiếp tục nhìn bản đồ hành quân nghiên cứu hành trình tiếp theo.

      Tông Chính Lâm dừng công việc tay như thường lệ, ngẩng đầu đọc thư nhà của Mộ Tịch Dao.

      Tiểu nữ nhân làm nũng khoe mẽ, trước tiên khen mình hồi, sau đó nâng Thành Khánh lên, khen ngợi tốc độ biết chữ nhanh kinh người của con trai, trong giọng lộ vẻ đắc ý. Sau đó tinh tế quan tâm tình hình áo cơm hành quân của , miêu tả dài nhất trong thư, ngoài dự tính chính là tin đồn của Thịnh Kinh. Các tin tức được thuật lại sinh động như , so với tin tình báo mà ám vệ đưa lên còn đặc sắc hơn nhiều.

      Tông Chính Lâm cẩn thận phân tích những “tin vịt” có vẻ lộn xộn của Mộ Tịch Dao, phát nàng là vất vả nghĩ kế.

      Nàng đem những tin tức mình nghe được chải chuốt lại, tin nào nàng cảm thấy có giá trị giữ lại, bình luận bất cứ điều gì, thậm chí nửa phần tình cảm cũng có, chỉ luận , ý nguyên chính viết cho đọc. Những tin tức nho đậm chất đường phố lại có thâm ý sâu xa, cùng với tin tình báo ám vệ đưa lên tựa như hình thành chính phụ, làm mạch suy nghĩ của càng thêm ràng, xử lý chính thuận buồm xuôi gió, cứ như làm nửa ăn cả công.

      “Điện hạ, Hách Liên Chính phi đặc biệt đưa thư gấp”. Diệp Khai cất kỹ thư Mộ Tịch Dao, phải giữ gìn cẩn thận thư của Dao chủ tử, đây là việc điện hạ đặc biệt phân phó làm. Sau đó đưa thư của Hách Liên Chính phi lên, Diệp Khai thành đứng ở bên.

      Tông Chính Minh rảnh rỗi dò xét thần sắc Tông Chính Lâm, thấy mặt chủ tử có vẻ gì khác thường, có chút dễ chịu, liền biết tình hình Mộ Tịch Dao vẫn ổn.

      Hôm nay Tông Chính Lâm dùng tù binh dò đường, nguyên nhân chính, chỉ sợ là vì sợ kịp vể vào ngày con trai trưởng chọn đồ vật đoán tương lai, muốn ủy khuất hai mẹ con Mộ chủ tử. Mặc dù khi đánh giặt thể vuột mất thời cơ , nhưng cũng gấp đến mức dùng trăm mạng người đến đè vào.

      Lần trở về này, trong triều tất có người gióng trống khua chiêng mượn chuyện này để . Dùng ngòi bút làm vũ khí thủ đoạn của hai vị điện hạ tàn nhẫn, đủ nhân nghĩa. Tông Chính Lâm khinh thường chuyện này, có sợ gì? Thành toàn tâm nguyện nữ nhân kia mới là việc mà ngoài ra ai được phép làm .

      “Hừ!”, Tông Chính Minh thất thần suy nghĩ, Tông Chính Lâm bất chợt hừ lạnh tiếng, tiện tay để thư nhà sang bên.


      Chuyện Mộ Tịch Dao , Hách Liên Mẫn Mẫn lại tường tận. Tông Chính Lâm chưa từng nghĩ đến, lần này tiểu nữ nhân của lại chịu ủy khuất lớn như vậy, nhưng nàng lại hề làm nũng tố cáo với .

      Lục điện hạ nhướng cao đôi lông mày, vốn hề có chút tâm tư nào với Tông Chính Oánh, mà ngược lại, cực kỳ hứng thú với hành động khác thường của Mộ Tịch Dao. Đáng tiếc ở đó, lỡ mất vẻ mặt diễn trò của nàng. Nhưng tiết mục thỉnh an , Tông Chính Lâm rất tán thưởng.

      “Có việc?” ánh mắt Tông Chính Minh rời khỏi bản đồ hành quân rồi rơi mặt Tông Chính Lâm.

      “Việc mà thôi, vừa hay có thể tạo chút niềm vui cho nữ nhân trong nhà”. Tông Chính Lâm đáp cách tùy ý. Trong lòng tò mò biết Mộ Tịch Dao xử lý việc này thế nào, lo lắng. thầm để lại người cho nàng, đủ để bảo vệ nàng chu toàn. Về phần tạm thời so cao thấpra sao nếu tiểu nữ nhân để trong lòng, liền hưởng thụ quá trình này. Khoảng thời gian này , vì nàng mà tạm thời chịu chút “thua thiệt”, loại thể nghiệm này là lần đầu tiên, Tông Chính Lâm lơ đễnh, trong lòng lại có chút chờ mong vở kịch “ Hoa sáng trong trời u” này của Mộ Tịch Dao, rốt cục là diễn theo kiểu nào.
      minhhanhng, Sweet you, AELITA18 others thích bài này.

    2. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Liên tục ra chương, cám ơn bạn Linh nha :)
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. nganha123

      nganha123 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      6
      Chương dài nàng edit lại tốc độ... cảm ơn nàng nhìu.:038:

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 142: Thế gia

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Thì ra là vậy”. Tông Chính Minh thu bản đồ hành quân lại, vuốt phẳng nếp nhăn ̉ tay áo, câu hỏi tựa như có chút tùy ý, “Lần này ai bị rơi vào tay Trắc phi vậy?”

      Tông Chính Lâm nhướng mày, “Sao Ngũ ca lại có thể khẳng định như vậy, người bị nhắc đến là Mộ thị trong phủ của đệ ?”

      Tông Chính Minh đột nhiên bật cười, “Trong phủ của đệ còn có ai có thể gây chuyện nữa?”

      Tông Chính Lâm nghe vậy cũng thấy có lý, trầm tư nghĩ một chút rồi cười cười, “Ngũ ca thấy Tứ tỷ thế nào?”

      Hai vị điện hạ ở xa ngàn dặm, cũng chỉ cười cười đối với chuyện tứ công chúa tới tìm Mộ Tịch Dao .

      Còn Hách Liên phủ ở Thịnh Kinh, lại huyên nào vô cùng vì chuyện Mộ Tịch Dao rút được xăm phượng hoàng ở An Quốc tự , mặt mọi người ai cũng dễ nhìn.

      Lần đầu tiên Hách Liên đại nhân có chút cảm giác áy náy đối với ́ch trưởng nữ của mình. “Mẫn Mẫn, việc này gia tộc đã quyết định , thay đổi, con cũng cần lôi kéo. Cũng cần nghĩ cách ngăn Uy Nhi vào phủ, thà rằng con suy nghĩ kỹ xem nên cũng với muội muội đồng tâm hiệp lực để áp đảo Mộ thị ”.Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn vẻ kiên quyết của tổ phụ và phụ thân ngồi phía , trái tim như rơi vào hầm băng. Đây là người thân nhất của nàng, trước lúc nàng gả còn đồng ý “toàn lực giúp đỡ”. Cho tới bây giờ, gia tộc ngoại trừ giúp chút tiền bạc, cũng chỉ cho thêm ma ma dưỡng sinh, giờ muốn thêm thứ muội khác mẹ tranh vị trí với nàng , nàng tuyệt đối muốn tiếp nhận!

      “Chỉ vì quẻ thẻ rõ ràng, trong nhà lại quyết định cho Hách Liên Uy Nhi thế chỗ con ?” Hách Liên Mẫn Mẫn thể tin, chỉ vì lý do vớ vẩn này lại bức nàng đến tuyệt cảnh.

      “Mẫn Mẫn, điều gia tộc cần là con đường rộng rãi vật cản. Uy Nhi vào phủ chỉ là để đối phó Mộ thị, giúp con giữ vị trí vốn có của Hách Liên gia. Sao con lại suy nghĩ nhiều vậy? Huống hồ, dù cho Uy Nhi được sủng ái, sinh được con nối dõi cũng được nuôi dưới danh nghĩa của con. Điều này đối với ngươi chỉ có lợi mà có hại”. Lão thái gia của Hách Liên phủ nhàng lau lọ thuốc hít trong tay, trấn an cháu trưởng có chút nôn nóng .

      đến mức này, thể tiếp tục khoan nhượng. Hách Liên Mẫn Mẫn trong lòng vô cùng thất vọng , nhưng mặt cũng dám biểu lộ .

      “Tổ phụ đại nhân, Mẫn Mẫn nghe lời”. Nữ tử cúi đầu, tóc mai trán rủ xuống che giấu tất cả thần sắc trong mắt nàng.

      “Nhớ kỹ, tất cả đều vì lợi ích của Hách Liên gia, nên vì bản thân của cá nhân mà làm hỏng việc lớn. Nương ngươi là chính nhị phẩm cáo mệnh phu nhân”. Giọng điệu của lão thái gia chút biểu tình nhưng lại đầy thâm ý.

      Hai tay giấu trong áo của Hách Liên Mẫn Mẫn nắm chặt, ngọn lửa của sự cam lòng bùng cháy mãnh liệt , mạnh đến mức ngực và bụng nàng cũng có cảm giác đau đớn.

      “Chủ tử”. Phùng ma ma đau lòng nhìn gương mặt chút sức sống của Hách Liên Mẫn Mẫn. Chuyện của chủ tử , bà là hạ nhân, căn bản có tư cách dò hỏi, nhưng thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của chủ tử khi từ trong thư phòng ra , yên lòng.

      “Ma ma, lát nữa gặp mẫu thân đừng nói gì để người lo lắng”. Tổ phụ dùng mẫu thân áp chế, bức bách nàng đồng ý cho Hách Liên Uy Nhi vào cửa, nếu mẫu thân biết được biết khổ sở đến mức nào .

      “Con cũng cần giấu, nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ mẫu thân còn hiểu là đã xảy ra chuyện gì”. Hách Liên phu nhân nhìn con cố tỏ vẻ tươi cười, miệng cười nhưng mắt lại lạnh băng.

      “Tổ phụ bức con vào khuôn khổ có đúng ?”

      Hách Liên Mẫn Mẫn thu lại vẻ ngụy trang, khuôn mặt chết lặng vẻ bi thương.

      “Mẫu thân, là con tốt, liên lụy đến ngài”. Nếu như nàng có thể thua kém, có con trai trưởng, thì hôm nay cũng có tình cảnh xấu hổ như vậy.

      “Con ta, sao lại như vậy. Hách Liên phủ tuy lớn nhưng chỉ có ta và con là chảy chung dòng máu, phụ thân của con, nhắc cũng như ”. Hách Liên phu nhân sớm bị Hách Liên Chương làm tan nát trái tim, phu quân của bà mặt lạnh tâm lạnh, ngoài Hách Liên gia, thì trong mắt có thứ gì khác. Thời gian sớm thể ra thì còn cái gì là liên lụy hay liên lụy.

      “Mẫn Mẫn, việc này Hách Liên gia bỏ qua. Nhưng chưa chắc thể xoay chuyển”.

      “Ý mẫu thân là, nghĩ biện pháp để Hoàng Quý phi chọn Hách Liên Uy Nhi nhập phủ bát hoàng tử? Nhưng phụ thân nhất định có cách hóa giải, khiến cho chuyện sảy ra sự ́”.

      “Cơ hội Hách Liên Uy Nhi trúng tuyển khó. Tổ phụ và phụ thân con làm gì, mẫu thân đoán được. Nhưng nếu muốn vào phủ Lục hoàng tử, đương nhiên phải ra tay trước, nếu chậm sẽ bị rơi vào danh sách của Hoàng Quý phi”.

      Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn càng trở nên khó coi. Chẳng lẽ bọn họ muốn cứng rắn nhét người vào phủ mà cần điện hạ gật đầu?

      “Con cũng đừng hoang mang . Con đừng quên trong phủ Lục hoàng tử còn có nữ nhân lợi hại khác. Nàng có bằng lòng để Hách Liên Uy Nhi vào cửa ?” Hách Liên phu nhân thể thừa nhận, thái độ nay của Mộ thị đối với tiền đồ của Hách Liên Mẫn Mẫn quan trọng vô cùng .

      “Mộ thị?” Hách Liên Mẫn Mẫn thể ngờ rằng “cơ hội” mà mẫu thân nhắc tới lại chính là Mộ Tịch Dao!

      “Sao tự dưng lại liên quan đến nàng ấy? Từ trước đến nay con cũng hòa thuận với nàng lắm, Mộ thị sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này?” Hách Liên Mẫn Mẫn nhớ tới chuyện tỷ muội Đường thị lúc trước, càng cảm thấy việc này rất hoang đường.

      Lúc trước Mộ thị tự mình nâng tiểu Đường thị vào cửa, ngồi nhìn hai tỷ muội của Đường gia tỷ đấu nhau thảm thiết. Cuối cùng lưỡng bại câu thương, nàng ta ngồi hưởng lợi. Nếu phải vì trận tranh đấu kia phế quá nhiều nữ nhân, thì hậu viện của Lục điện hạ tại sao có thể còn chỗ trống cho những nữ nhân khác vào cửa?

      “Con nghĩ sai rồi. Bây giờ giống trước, chỉ với việc hai người các nàng đồng thời rút được thẻ phụng hoàng , núi thể có hai vua, sao Mộ thị lại có thể để mặc Hách Liên Uy Nhi vào phủ để uy hiếp địa vị của nàng ta?”

      Từ trước tới nay Hách Liên Mẫn Mẫn đều chú ý chuyện Hách Liên Uy Nhi vào cửa. Nay nghe mẫu thân nhắc tới Mộ Tịch Dao cũng bắt được quẻ phụng hoàng , trong lòng thắt lại.

      đúng là trước có sói sau có hổ, Mộ thị và Hách Liên Uy Nhi ai là dễ đối phó.

      “Nhưng mà mẫu thân, quẻ của Mộ thị cũng là chim đế vương . Trước giờ thủ đoạn của Hách Liên Uy Nhi độc, hay là để hai người bọn họ cùng chỗ…”

      “Hồ đồ!” Hách Liên phu nhân sợ hãi, thể ngờ được Hách Liên Mẫn Mẫn hoảng loạn đền mức này, mất hết lý trí .

      “Nếu Hách Liên Uy Nhi vào phủ, đương nhiên đấu đến sống chết đấu với Mộ thị như con mong muốn . Nhưng mà con có nghĩ đến , trở ngại lớn nhất của hai nàng, lại là con – Lục hoàng tử phi, vị trí chính thất. Nếu như hai nàng hợp lực đối phó con, lôi con xuống trước, sau đó mới tranh , con định làm thế nào? Con cho rằng với tính khí của Hách Liên Uy Nhi, có thể đề phòng con, để con nhìn hai nàng tranh đoạt rồi ngồi hưởng lợi hay sao?”

      Mồ hôi của Hách Liên Mẫn Mẫn đổ ra như tắm, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch. Mẫu thân có thể nghĩ đến việc này, chẳng lẽ tổ phụ và phụ thân thực nghĩ đến hay sao .

      “Mẫu thân, tổ phụ và phụ thân…” ràng biết tính tình của Hách Liên Uy Nhi, lại hiểu bản lĩnh của Mộ thị , vẫn đem hai người này đặt cùng chỗ, sao lại thể nghĩ đến tình cảnh mình sau này ? Rõ ràng biết mình sẽ có kết cục tốt, vẫn đồng ý thỉnh cầu của Hách Liên Uy Nhi, họ có ý bỏ qua đứa con này sao?

      Từ khi Hách Liên phu nhân nhận được tin tức , biết tình huống của con rất nguy cấp. Hôm nay thấy trong mắt nàng là vẻ oán hận mãnh liệt thì làm sao biết con mình đã bị người thân nhất làm tổn thương nên thành ghen ghét .

      “Mẫn Mẫn, kiên cường chút, đừng làm tổn thương chính mình”. Ôm lấy Hách Liên Mẫn Mẫn, giọng nói của Hách Liên phu nhân có vẻ khàn khàn.

      “Mẫu thân, gia đình như thế này Mẫn Mẫn thà là có”. Hốc mắt của Hách Liên Mẫn Mẫn hồng hồng, nằm trong lòng Hách Liên phu nhân khóc nức nở.

      bao lâu rồi? Từ năm tám tuổi, nàng còn thả lỏng phóng túng mình như thế này.

      Lúc trước nàng cho rằng tổ phụ và phụ thân nghiêm khắc, mình cần phải cố gắng gấp đôi mới được thừa nhận. Bên cạnh có Hách Liên Uy Nhi ngừng ép sát, nàng cũng chưa bao giờ ngừng nhắc nhở chính mình, phải giữ vững vị trí đích nữ , thể để mẫu thân hổ thẹn. Nhưng mà cho tới hôm nay , trong mắt tổ phụ hay phụ thân thì tất cả cố gắng của nàng chẳng có chút ý nghĩa gì. câu “lấy gia tộc làm trọng”, là có thể làm cho sự kiên trì mười mấy năm qua của nàng như nước bỏ .

      “Mẫn Mẫn, qua chuyện này con cũng nên suy tính cho mình nhiều hơn. Nhanh chóng sinh con trai trưởng cho điện hạ, đứng vững gót chân ở hoàng gia mới là đúng nhất . Hách Liên gia có gì đáng để con lo lắng”. Hách Liên phu nhân dịu dàng vuốt ve mái tóc con gái, là người làm mẹ, ước nguyện duy nhất là con mình được bình an thuận lợi. Vinh hoa phú quý chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa gấm, thứ phù vân mà thôi.

      Hách Liên Mẫn Mẫn phát tiết trận xong, yên tĩnh để ma ma bên người Hách Liên phu nhân hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

      “Mẫu thân, Mẫn Mẫn biết nên làm như thế nào rồi. Ngài bảo trọng thân thể, đứng lo lắng cho con ”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn trong gương đồng, nữ nhân trong gương có mái tóc được vuốt lại tỉ mỉ ngay ngắn, trong mắt còn chút chần chờ nào.

      Nếu Hách Liên gia tuyệt tình lạnh lùng như vậy, nàng thể trông cậy vào nữa. Từ nay về sau, nàng chỉ là Hách Liên Mẫn Mẫn, ở phủ hoàng tử, dù chỉ dựa vào chính mình cũng phải sống tốt. Nàng sẽ từ bỏ vị trí chính thất . Hách Liên Uy Nhi muốn nhập phủ, vậy tự dựa vào bản lĩnh của chính ả .

      Trong Đan Như Uyển, Mộ Tịch Dao nằm xích đu nhàn nhã nhìn bánh bao .

      Thành Khánh mặc bộ quần áo con mèo, cực kỳ đáng . Mộ Tịch Dao lại quên ở đằng sau con trai “vẽ mắt cho rồng ” làm thêm một cái đuôi bằng lông.

      Vệ Chân thấy tiểu chủ tử bị Trắc phi chà đạp còn chút thể diện chỉ đành cố nén phản đối, đành lòng nhìn thẳng. Nếu điện hạ biết con của ngài bị hóa trang thành như thế này , thậm chí còn bị rêu rao khắp nơi, chỉ sợ sẽ tức giận đến nhăn mặt.

      “Mẫu thân, quả đỏ đỏ”. Cánh tay mập mạp của Thành Khánh cầm lấy bức tranh, giơ lên cao muốn được phần thưởng của Mộ Tịch Dao.

      Mộ Tịch Dao đen mặt. Quả đỏ đỏ? câu có từ chủ vị, nàng dạy bánh bao lúc nào ?

      Nhìn ánh mắt chờ đợi của con, nếu đả kích nhiệt tình học tập của bạn tốt, Mộ Tịch Dao đành biết xấu hổ tận lực khen ngợi, “Thành Khánh thông minh, đợi phụ thân trở về mẫu thân sẽ bảo phụ thân nâng con cao cao, cho Thành Khánh chơi bay bay ”.

      Vệ Chân nghe Dao chủ tử lại lười biếng lấy điện hạ để gán nợ, chủ tử khen thưởng cái gì đều là tùy tiện nói “Đợi phụ thân về”. Chiêu này lúc nào cũng dỗ được tiểu chủ tử .

      Mộ Tịch Dao thoáng nhìn thấy Vệ Chân trợn mắt nhìn lên trời vẻ tốt lành gì của Vệ Chân, lập tức trả đũa.

      “Vệ Vệ thích nhất ăn quả đỏ đỏ, Thành Khánh đưa quả đỏ đỏ cho Vệ Vệ ”.

      Thành Khánh thấy mẹ ra nhiệm vụ, xoay người ngồi dậy, đôi chân ngắn đứng lên một cách vững vàng, xoay người khắp nơi , nhìn thấy Vệ Chân , lập tức cầm tranh nhào về phía hắn.

      Vệ đại nhân cứng mặt tạ ơn tâm ý của tiểu chủ tử, tay cầm trang giấy mà có chút run rẩy.

      mà lại thích ăn loại quả của nữ nhân này từ khi nào vậy? Một đại nam nhân mà lại thích ăn quả đỏ? Nếu bị truyền ra ngoài thì liệu có thể ngồi vững vị trí này nữa , chắc chắn sẽ bị đám đồng lieu cười chết mất? Trắc phi cứ dạy dỗ tiểu chủ tử theo con đường này có việc gì ?

      Vệ Chân buồn phiền nhìn Dao chủ tử cười một cách rực rỡ, tiểu chủ tử bên cạnh cũng vui vẻ theo, hắn rất nhớ khoảng thời gian thanh tịnh bên cạnh điện hạ . Dù Lục điện hạ lạnh nhạt nhưng còn tốt hơn hầu hạ Dao chủ tử nhiều!
      minhhanhng, Sweet you, levuong15 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 143: Đích thân đến

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Vệ thống lĩnh còn thầm sầu khổ, thì Triệu ma ma đã dẫn theo Xuân Lan vào nhà tạ ơn.
      Mộ Tịch Dao nhìn tiểu nha đầu ràng là bị ủy khuất, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng cảm động , trong lòng có chút khó chịu.

      “Ma ma mau đỡ nàng đứng lên. Vội vàng chạy đến đây làm gì, cứ về nghỉ ngơi . Qua dăm bữa nửa tháng lại đến hầu hạ cũng muộn, ta trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi”. Bên người nàng cũng thiếu người, Tông Chính Lâm đưa cho nàng sáu cung nữ vẫn còn thường xuyên ở trong viện có việc gì làm.

      Mộ Tịch Dao thấy Xuân Lan mang bệnh vẫn còn muốn đến sắp xếp công việc, lập tức nhớ tới vẻ mặt đáng ghét nhân tính khi còn được thời. Bây giờ phong thủy xoay chuyển, đến phiên mình làm chủ tử, đương nhiên nên rộng lượng chút. để cho người khác mắng nàng khắc nghiệt keo kiệt ?

      “Chủ tử, chủ tử lọ thuốc mỡ kia…. ” Xuân Lan nói lên lời, nước mắt bắt đầu lã chã rơi.

      Mộ Tịch Dao dọa sợ, làm sao rồi? Thuốc mỡ kia tốt? Sao có thể như thế, vừa nói đã khóc?

      “Thuốc mỡ kia bị nô tì làm lãng phí”. Tiểu nha hoàn khổ sở rấm rứt, tay phải ngừng lau mắt. Thuốc chủ tử ban cho là thuốc mỡ ngự dụng, nàng nỡ dùng.

      Mộ Tịch Dao bị cách nàng ta chuyện mà sợ hãi vô ích một trận. Thuốc mỡ để dùng thì còn có thể làm gì mà lo lãng phí?

      “Ta đối đãi với các ngươi tệ như vậy sao? Ban cho lọ thuốc mỡ liền khóc sướt mướt. Người khác biết còn tưởng rằng chủ tử của ngươi khắt khe . Thôi thôi , mau thu nước mắt lại, thuốc mỡ cũng chỉ là một đồ vật, lúc nào cần dùng chẳng lẽ biết?”

      Mộ Tịch Dao vung tay lên, Huệ Lan lại lấy ra lọ thuốc mỡ, nhét vào lòng Xuân Lan.

      Xuân Lan vốn vội tới tạ ơn chủ tử, lại hồ đồ được nhận ân điển, chỉ ngây ngốc bị dẫn theo trở về. Lần này chỉ có thuốc tốt để dùng, còn được nghỉ bệnh nửa tháng, điều này làm cho đầu óc nàng ta có chút theo kịp.

      Mộ Tịch Dao cảm thấy, thuốc mà Lục điện hạ cho nàng là lãng phí. Nàng có ngọc bội cảnh báo, mọi việc đều rất cẩn thận. Dù có xảy ra chuyện gì, hoặc phản ứng cảnh bảo của ngọc bội kịp nữa, thì cũng rất ít khi sảy ra , chỉ cần để lại hai lọ là đủ.

      “Chủ tử, Hách Liên chính phi vừa về phủ. Vừa trở về là về Phương Hoa Uyển. Triệu ma ma chờ mấy nha hoàn lui ra ngoài, liền bẩm báo tình hình hậu viện với Mộ Tịch Dao.

      Hai ngày liên tục đều thăm Tô Lận Nhu? Hách Liên Mẫn Mẫn chuẩn bị kéo đồng minh ?

      Mộ Tịch Dao nghĩ dùng “chơi đểu” để hình dung dự định của Hách Liên Mẫn Mẫn mới đúng.

      “Nàng ta nhận được tin tức mà vẫn còn có thể chiếu cố đến bên này, coi như là tồi rồi ”. Mộ Tịch Dao rất quan tâm đối với biểu của Hách Liên thị trong mấy ngày nay . Đây mới là hành vi nên có của Hoàng tử phi. Kiếp trước nàng ta luôn đoan trang trầm ổn, đã là Nguyên Hậu của Kiến An Hoàng đế, thì sao lại có chút tài cán gì, mà phải chịu im ỉm nghe người sai sử?

      Lúc này Hách Liên thị bị buộc phải chống đối với Công chúa Tông Chính Oánh , chắc chắn sẽ có trò hay để xem.

      Mộ Tịch Dao tâm tình vui vẻ làm người nhàn rỗi, ngờ vừa đến ngày thứ hai, Hách Liên Mẫn Mẫn liền dẫn người đến Đan Như Uyển.

      Khách sáo bái kiến chào hỏi , những lễ nghi nào cần có đều thể hiện thiếu một chút nào.

      “Chính phi hôm nay đặc biệt đến đây là có chuyện quan trọng muốn dặn dò thiếp ?” Hách Liên Mẫn Mẫn đến vào lúc này , chẳng lẽ là chuẩn bị ngả bài với mình, kéo nàng cùng đối phó Tôn Chính Oánh ?

      “Muội muội đùa gì thế. Nào có gì mà để dặn dò. Chẳng qua là ta muốn bàn luận chút chuyện làm ăn với muội mà thôi”. Hách Liên Mẫn Mẫn buông tách trà, vẫy tay cho đám nha hoàn phía sau lui ra.

      Làm ăn? Đề tài này thật đặc biệt, ngay lập tức khiến Mộ Tịch Dao thấy hứng thú.

      chút hẹp hòi, sảng khoái cho hạ nhân hầu hạ lui xuống, Mộ Tịch Dao hăng hái chờ Hách Liên Mẫn Mẫn mở lời. Tuy biết Vệ Chân vào góc nào, nhưng nàng rất yên tâm.

      “Muội muội có từng gặp Hách Liên Uy Nhi ?”

      Mộ Tịch Dao sửng sốt. Sao lại đến nàng ta? Nhắc đến người phụ nữ đầy tham vọng kia vào lúc này, việc buôn bán này là…

      Trong long tuy ràng, nhưng Mộ Tịch Dao cũng nóng nảy cất lời , thản nhiên trả lời câu hỏi của Hách Chính phi: “Có gặp hai lần. Lần đầu là gặp ở An Quốc Tự, lần thứ hai là ngày điện hạ khai phủ ”

      Hách Liên Mẫn Mẫn đoán được Mộ Tịch Dao giấu diếm, ngờ lại tường tận đến vậy. Có lẽ mình nên chuyện một cách trực tiếp với Mộ thị thì tốt hơn?

      “Trắc phi có nghĩ Hách Liên Uy Nhi là người dễ sống chung ?”. Nếu gặp mặt, cũng nên có chút đánh giá .

      Mộ Tịch Dao nhìn thái độ của Hách Liên Mẫn Mẫn trở nên uyển chuyển, chút vòng vo, cách nói chuyện này , nàng càng thích. Nếu người ta tìm đến trước, thì mình cũng nên có chút biểu hiện?

      “Nàng ta cầu Hách Liên đại nhân cho nàng ta nhập phủ sao?”

      Vừa nói xong, vẻ mặt Hách Liên Mẫn Mẫn lập tức thay đổi.

      Ngay cả việc này mà Mộ Tịch Dao cũng biết? Biết từ lúc nào? Việc này là việc cơ mật đối với Hách Liên gia , thế mà người này ngày ngày nhàn nhã tiêu dao trong , lại có thể nhận được tin tức nhanh như vậy? Quan trọng hơn là tin tức này nàng ta nhận được từ nơi khác truyền đến, hay là chỉ cần liếc mắt nhìn thấu bản tính của Hách Liên Uy Nhi?

      “Chính phi cần kinh ngạc. Lệnh muội rút trúng quẻ Phụng hoàng , nếu nàng ta có ý nghĩ kia, mới thể hiểu nổi”. Người bình thường ai cũng có ý tưởng là sai, nhưng mục ́ch của Hách Liên Uy Nhi lớn hơn nhiều.

      “Trắc phi sợ sau khi nàng ta vào phủ sẽ gây khó dễ cho mình ?” Hách Liên Uy Nhi vì muốn tranh thủ sự ủng hộ trong nhà, tất nhiên làm tất cả để đạt được mục ́ch. Hơn nữa Mộ Tịch Dao chính là mục tiêu đầu tiên của nàng ta.

      như vậy, Hách Liên đại nhân muốn đổi tướng khi đánh trận sao, lần nữa sắp sếp con bài mới”. Mộ Tịch Dao cầm lấy dây kết bên hông lên ngắm ngía, vẻ mặt nhàn nhã . hề cảm thấy nghị luận Hách Liên đại nhân trước mặt Hách Liên Mẫn Mẫn có gì ổn. Về phần ý trong lời , mọi người đều ràng . Rõ ràng chứng minh hai người bọn họ chung đường.

      “Chính phi định như thế nào?” Hách Liên gia thuộc phái bảo hoàng, kì thực lại có lòng tham đáy, nhưng thiếu dũng cảm. Nghĩ rằng là lấy lòng, nhưng ràng là đường tắt, rõ ràng là đầu tư để đạt được lợi ích từ ngoại tộc.

      Hách Liên Mẫn Mẫn nghĩ nổi sao Mộ Tịch Dao lại nhìn thấu mọi việc như vậy, ngay cả việc mình sắp bị vứt bỏ, nàng ta cũng khách sáo mà ra. Về việc nàng ấy đàm luận Hách Liên đại nhân trước mặt mình, hề có chút kính trọng, Hách Liên Mẫn Mẫn cũng có chú ý.

      Người trong nhà thèm để ý đến tình trạng của mình, thì mình còn để ý đến thanh danh làm gì?

      Nếu song phương với nhau, vậy cũng cần che đậy nữa.

      “Tất nhiên là tuyệt đối đồng ý để Hách Liên Uy Nhi vào phủ hoàng tử”. Hách Liên Mẫn Mẫn nheo mắt lại, dữ tợn trắng ra.

      Mộ Tịch Dao nhếch miệng, nguwofi phụ nữ ngồi đối diện mình quả nhiên hề hồ đồ khi đến lúc quan trọng . Đây vãn là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao thấy sự trao đổi một cách thoải mái như vậy ở hậu viện . Ngày thường mình chỉ có thể thoải mái chuyện trước mặt Lục điện hạ , về phần nữ nhân thì kẻ cả Vu Thị và Thục Phi nương nương, đều phải nói chuyện một cách khách sáo, phải hợp hoàn cảnh , một đống những câu cát tường , nho nhã hết mức.

      “ Chăc là Trắc phi thích người này”. Dựa theo quan sát mấy tháng nay của Hách Liên Mẫn Mẫn, Mộ Tịch Dao tuy rằng cũng tranh đua dành tình cảm, lợi hại, nhưng cũng mức hại đến mạng người. Cũng có thể coi là đường đường chính chính, tâm địa ít ra xấu. Một người như thế này thì chỉ cần chọc đến nàng ấy, thì nàng ta sẽ tính đến những mưu quỷ kế đối phó lại.

      “Cũng phải là thích, mà là phiền chán”. Mộ Tịch Dao đáp một cách thẳng thắn, thái độ rất ràng.

      Phủ Hoàng tử thể có cảnh tranh thủ tình cảm, cách thường dùng là dùng thủ đoạn để mượn sức nam nhân. Nhưng nếu về sau có người biết tốt xấu, tính tình u, nếu suốt ngày đều bị đôi mắt u ám nhìn chằm chằm, Mộ Tịch Dao cảm thấy bầu trời đều đen tối vài phần. Cái sân của mình , vẫn nên tránh để đám nữ nhân phí tâm mới tốt.
      minhhanhng, levuong, Phong Vũ Yên18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :