1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 33
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Khi Lục Phồn và Giản Ngộ Châu quay trở về trời chuyển về khuya, phần lớn mọi người đều nhận ra Giản Ngộ Châu biến mất cả ngày, ngoài hai tên lúc nào cũng lo cho vấn đề chung thân đại của là Trần Tiêu và tiểu Trương. Bọn họ gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại, tất cả đều ai bắt máy, hai người lặng lẽ suy diễn, có khi nào tên kia bị từ chối nên chui vào góc ngồi khóc lóc rồi , hay là thành công nên quên luôn chuyện trở về quay phim rồi.


      Trần Tiêu và Tiểu Trương đứng đợi dưới chân núi rất lâu mới thấy bóng người xuất ở phía trước. Hai người nhìn kĩ lại nhận ra Giản Ngộ Châu, lúc đến gần, cổ cặp gấu bông tình nhân, còn Lục Phồn nằm ngủ lưng, họ nhất thời kinh ngạc đến cằm rơi xuống đất.


      Giản Ngộ Châu tới cạnh bên, Tiểu Trương há hốc miệng: “ Giản……”


      Giản Ngộ Châu liếc cậu cái, ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.


      Trần Tiêu như cười như khoanh hai tay trước ngực: “Thành khai báo, có chuyện gì xảy ra rồi?”


      “Trở về rồi .” quay sang nhìn xem Lục Phồn có bị đánh thức hay , trong mắt lóe lên nét vui sướng ngọt ngào.


      Hai người kia hít sâu hơi, thầm: “ lẽ ấy gặp quỷ núi, nên bị nhập vào rồi?”


      “Đừng nữa, nổi hết da gà lên rồi đây.”


      Giản Ngộ Châu để ý tới họ, bước về phía trước.


      Trần Tiêu nhìn đắm đuối mà tim như nát vụn. Thế là xong, lão xử nam cũng có người rồi, hoa hoa công tử như biết tìm kiếm ở đâu? Chẳng lẽ phải đợi đến năm bốn mươi tuổi rồi làm đóa hoa đơn sao?


      Tiểu Trương hồi phục tinh thần: “Đúng là dễ dàng gì, với thủ đoạn cưa của Giản mà lừa được Lục Phồn vào tay quả là kỳ tích.”


      Giản Ngộ Châu bước đằng trước tất nhiên cũng nghe được câu mà cậu ta vừa , dưới chân lảo đảo, vội quay đầu lại trừng mắt. Gì đây, nghi ngờ nhân cách mị lực của à? cần thủ đoạn gì đâu nhé, cái dựa vào là nội tâm tốt đẹp biết chưa!!


      Giản à, hai người kiếm con gấu này đâu vậy, có lẽ nào Lục Phồn biết thích ôm gấu bông nên tặng cho à.”


      Giản Ngộ Châu: “………”

      cắn răng : “Phần thưởng trò chơi, giờ chơi cái gì cũng tặng gấu bông, chả có tí sáng tạo nào cả.”


      Trần Tiêu và Tiểu Trương sửng sốt, sau đó cùng lúc nở nụ cười, thầm nghĩ, phải thích cái này lắm sao, miệng vậy chứ thực ra thích muốn chết ấy chứ. Bọn họ mỗi người cầm giúp con, Lục Phồn ngủ rất sâu, ba người đường thỉnh thoảng còn cãi nhau vẫn tỉnh giấc, đến lúc Giản Ngộ Châu thả xuống giường mới mở mắt ra: “Đến rồi à?”


      Giản Ngộ Châu khẽ ừ.


      vẫn cõng em suốt đoạn đường sao?” có hơi ngượng ngùng, bất tri bất giác ngủ thiếp lưng, cõng lâu như vậy chắc chắn là mệt lắm rồi.


      nặng lắm, em nặng thêm 5 cân nữa cũng được.”


      Lục Phồn thấy buồn cười. Nhất thời cũng ai lên tiếng, Giản Ngộ Châu lẳng lặng ngồi bên giường nhìn , Lục Phồn bị nhìn đến đỏ bừng cả mặt, đành chống người ngồi dậy: “…. Sao về phòng nghỉ ngơi ?”


      Hình như lúc này Giản Ngộ Châu mới nhận ra nên về phòng mình: “ về phòng đây, em nghỉ ngơi .”


      “Ừ.”


      Lục Phồn định tắm rồi mới ngủ lại, cảm giác dính dính khiến hơi khó chịu, xuống giường tới tủ quần áo, vừa ngẩng đầu lên thấy Giản Ngộ Châu ngập ngừng đứng ngoài cửa phòng:


      còn việc gì nữa hả?”


      Giản Ngộ Châu có hơi khó mở lời, ho tiếng, rồi lấy con gấu bông sau lưng ra, đường đường chính chính : “Phần thưởng đó, cho em.”


      giữ , thích mà.”


      Giản Ngộ Châu: “…. con rồi.”


      Lục Phồn cười cười, nhận lấy con gấu bê về giường: “Vậy được.”


      Giản Ngộ Châu yên lặng nhìn , đắn đo lúc lâu mới hỏi: “Em còn nhớ lúc xuống núi ?”


      Lục Phồn ngẩn ra, dở khóc dở cười: “Dĩ nhiên em nhớ, chẳng lẽ tưởng em mớ à.”


      phải.”


      lập tức phủ nhận, im lặng giây sau: “ chỉ cảm thấy, nếu chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, trước khi ngủ nên hôn chúc ngủ ngon đúng ?”


      Hóa ra là nhắc nghĩa vụ làm người à….. Lục Phồn buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của , lại thấy thẹn thùng.


      Giản Ngộ Châu biết đồng ý, cúi đầu nhìn xuống. đôi má của phủ hai mảng hồng kèm ánh mắt tránh né, đúng là ấy thẹn . Lòng ai đó cũng vui mừng thôi, lòng bàn tay tê rần bối rối biết phải làm sao.


      Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, Lục Phồn thầm nghĩ, thôi đừng mong tên ngốc này nghĩ ra được gì. ngẩng đầu đón ánh mắt của , kiễng chân hôn lên má cái, rồi cầm đồ ngủ chạy ra khỏi phòng: “Em tắm đây.”


      Giản Ngộ Châu sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng……. Sao mặt lại nóng thế này, thôi xong, chắc là mắc mưa nên cảm rồi. sờ trán mình, lẩm bẩm hai câu rồi tủm tỉm quay về phòng.


      Sang ngày hôm sau, Giản Ngộ Châu cảm thấy cái miệng quạ đen của mình đâu trúng đó, trán nóng hầm hập. Tổ quay phim quay cho kịp tiến độ, nam chính thể ngã bệnh vào lúc mấu chốt như thế này được, thể làm gì khác họ đành phải đổi phần diễn của diễn viên khác lên trước.


      Vốn Giản Ngộ Châu muốn cậy mạnh bò xuống giường làm việc, nhưng lại bị Tiểu Trương và Trần Tiêu ngăn cản, giờ sốt tới 39 độ, sợ tai nạn chết người à.


      Chẳng qua Giản Ngộ Châu đâu thèm nghe lời họ, cuối cùng Trần Tiêu lôi vũ khí là Lục Phồn ra, mới an phận ngoan ngoãn nằm giường.


      Sau khi Lục Phồn biết bị sốt vẫn luôn ở bên , cũng chịu ngủ, cứ yên lặng nhìn . Uống thuốc hạ sốt xong nhiệt độ vẫn giảm, Lục Phồn đặt tay lên trán , nhíu mày. “Sao đột nhiên lại sốt?”


      lẽ do hôm qua dính mưa? nhường áo khoác cho , còn bản thân lại dầm mưa như thế. Giản Ngộ Châu thấy vẻ mặt lo lắng của nên trấn an : “Chỉ nóng chút thôi, sao đâu, ngủ giấc là được.”


      Nhưng ngay sau đó lại bổ sung thêm câu: “ nghĩ tại hôm qua em hôn nên nhiệt độ mới cao thế đấy, giờ em mà hôn thêm cái nữa chắc vào viện mất.”


      Lục Phồn trừng mắt nhìn , biết nên cười hay mắng: “ còn tâm trạng đùa à? Nếu em biết muốn chuồn ra ngoài, em bảo Trần Tiêu cột vào giường đó.”


      Giản Ngộ Châu biết quan tâm đến mình, lòng đắc ý vô cùng: “Nếu em ngồi đây chuồn .”

      Lục Phồn vỗ vào trán cái, cười khẽ: “Để em nấu cho bát cháo, nghỉ ngơi cho khoẻ, biết ?”


      Giản Ngộ Châu lưu luyến kéo tay : “ biết rồi.”


      Từ tối hôm qua người này cứ có gì là lạ, biết có phải bị cháy hỏng đầu rồi . Mặc dù Lục Phồn nghĩ vậy, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào vào bếp.


      Chờ Lục Phồn rời , Tiểu Trương mới rón rén chui vào. Giản Ngộ Châu liếc cậu cái, thoáng chốc quay lại hình tượng lạnh lùng cao ngạo. Tiểu Trương ngồi giường bệnh, cười ha ha: “ Giản, chia sẻ với em chút, theo đuổi Lục Phồn bắng phương pháp nào?.”


      Giản Ngộ Châu nhàng đáp: “Cậu quan tâm làm gì?”


      Tiểu Trương vui: “ Giản, hẹn Lục Phồn thám hiểm cũng là ý của em, sao lại qua cầu rút ván thế.”


      nhắc tới thôi nhắc rồi lại khiến nhớ đến việc Lục Phồn biết chuyện sợ sâu, hình tượng cả đời bị hủy trong giây, hầm hừ nghiêm mặt.


      Tiểu Trương vừa nhìn biết trong rừng có chuyện vui, lập tức lái sang chuyện khác: “ cũng sao, trở về an toàn là tốt rồi.”


      Giản Ngộ Châu cảm thấy mình là ông chủ rất có tình người, dù Tiểu Trương có chân chó thế nào lại còn là đồng đội ngốc như heo nhưng ít nhất cậu ta cũng từng giúp , trước giờ đều thưởng phạt phân minh như thế: “Xét thấy cậu cũng có công, tôi quyết định tăng lương cho cậu.”


      Tiểu Trương vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ phát tài!”


      Phát tài cần, Giản Ngộ Châu thầm nghĩ, sớm cưới vợ mới là chính .


      Lục Phồn kiểm tra xem thử, rồi dùng gừng, củ cải, đường đỏ nấu thành nồi cháo.


      Giản Ngộ Châu tựa vào tường đọc sách, thấy bước vào vội bỏ ra ngay.


      “Nhân lúc còn nóng mau uống , hạ sốt trừ lạnh.”


      Giản Ngộ Châu nhận lấy bát, uống hớp rồi có vẻ nhõng nhẽo: “Hơi đắng.”


      “Ơ, em có thêm đường rồi mà, sao đắng được?”


      Lục Phồn nghi ngờ nếm thử chút: “Đâu có đắng.”


      Giản Ngộ Châu đưa mắt nhìn theo bát, quay đến chỗ Lục Phồn vừa chạm vào rồi từ từ uống hết rồi : “Ừ, ngọt.”

      Lục Phồn ngây người ra chút mới kịp phản ứng lại, vừa bực mình vừa xấu hổ.


      ……… Thôi, so đo với người ấm đầu như .
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan21 others thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ngọt ngấy quá, gato quá, chụy về 1 nhà luôn cho iem ngấy răng 1 thể á :v
      Lặn lặn rồi thỉnh thoảng ngoi lên thả tim cho nàng @lolemcalas<3<3<3<3<3
      lolemcalas thích bài này.

    3. Hàn Lam Mộc

      Hàn Lam Mộc Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      26
      giản đáng chết đc

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 34
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      * Khuyến cáo sắp tới giai đoạn Giản hiến thân làm quà sinh nhật cho Lục Phồn nha ta rồi nhá....
      Giản Ngộ Châu bệnh phát ra cũng nhanh mà cũng mau chấm dứt, tới xế chiều cùng ngày, sau giấc ngủ dài nhiệt độ cũng giảm rệt.

      Giản Ngộ Châu thích thú trải nghiệm cảm giác được Lục Phồn chăm sóc, lần đầu tiên ảnh đế có suy nghĩ cực đoan, ước gì bệnh kéo dài lâu thêm chút nữa mới tốt. Nhưng mà ảo tưởng đó thể nào trở thành thực, mới khoẻ được chút bị Trần Tiêu xách cổ lôi xuống giường đưa quay phim.

      Để tránh những lời đồn cần thiết, Lục Phồn vẫn như lúc trước, có khi ở phòng mình đọc sách nghịch điện thoại, có khi ngồi trong bếp làm cơm, mỗi ngày chuyện với Giản Ngộ Châu cũng được mấy câu.

      Tối hôm đó Giản Ngộ Châu lại có cảnh quay đêm, mỗi lúc quay phải khuya khoắt mới xong, sau đó đứng lại trước cửa phòng của Lục Phồn lúc, tự trách sâu sắc hành vi thất trách quan tâm đến bạn của mình.

      Đương nhiên những chuyện này Lục Phồn hề biết, chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu ở bên Giản Ngộ Châu thời gian cả hai dành cho nhau rất ít, nghĩ rất thoáng cho nên vì thế mỗi ngày vẫn trôi qua bình thường, oán giận. Mãi đến tận nửa đêm hôm đó tỉnh lại uống nước, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng mình.

      Lục Phồn: “…”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Lục Phồn giật mình ho sặc sụa khổ sở bời sặc nước, “, đứng đó định hù ai thế?”

      Giản Ngộ Châu vô tội đáp: “ định hù em đâu”.

      Lục Phồn sởn cả tóc gáy: “ lẽ tối nào cũng đứng bên ngoài phòng em? diễn phim kinh dị hả?”

      Giản Ngộ Châu vội vàng giải thích: “ có, tại vừa ngang chỉ muốn nhìn thử xem em có ngủ ngon thôi”.

      Cuối cùng Lục Phồn cũng hít thở được bình thường, nhịp tim đập nhanh cũng dần vững vàng trở lại, “ mới xong việc hả?”

      “Ừm”.

      “Thế nghỉ sớm chút , ngủ ngon nhé”.

      xong vung vung tay, ngáp cái rồi quay về giường, Giản Ngộ Châu cũng câu chúc ngủ ngon, cẩn thận bước từng bước về phòng. thấy hình như Lục Phồn giận phải, dù sao mấy ngày nay hai người chưa được với nhau câu nào cả.

      Con phải được dỗ dành cùng nuông chiều thương, tuy Giản Ngộ Châu có nhiều kinh nghiệm, nhưng khả năng học hỏi và tưởng tượng lại cực kì vô tận, thấy nếu cứ vậy nữa được, Lục Phồn nghĩ theo đuổi được rồi lạnh nhạt , phải cố gắng dành lại ngày rưỡi ở cùng mới được.

      Thế là hai ngày sau, liều cái mạng già quay phim liên tục, hầu như mỗi cảnh chỉ lần là qua, rốt cuộc cũng tranh thủ được nửa ngày nghỉ ngơi.

      phụ Lục Phồn trong phòng bếp rồi cùng ngồi ăn cơm trưa, sau đó trang bị đầy đủ, dưới che chắn cùng sắp xếp của Tiểu Trương, hai người họ an toàn ngồi lên xe ngắm cảnh.

      Hẹn hò mà khác gì làm đặc công, vừa buồn cười vừa kích thích, Lục Phồn tựa lên vai Giản Ngộ Châu nhịn được bật cười. Giản Ngộ Châu rất hưởng thụ cảm giác Lục Phồn dựa vào , mềm mềm , mấy sợi tóc vô tình lướt qua tay và cổ, ngứa ngáy, cũng lan đến tận đáy lòng.

      Chẳng trách thanh niên bây giờ cứ thích dính lấy nhau, Giản Ngộ Châu thầm nghĩ, có bạn thoải mái đấy, chỉ hận thể ôm trước mặt mọi người thôi.

      Dù hai người có nhiều chủ đề để , đa số thời gian Giản Ngộ Châu vẫn hay xoa xoa nắn nắn tay Lục Phồn, sau đó Lục Phồn đánh vào đùi , lại chuyển sang vuốt ve vành tai, vừa ngây thơ vừa mờ ám.

      Đơn giản lại ngọt ngào.

      Đến khu du lịch, Giản Ngộ Châu kéo vành nón xuống: “Em muốn đâu?”

      Lục Phồn nhìn danh sách thăm quan lượt: “Chúng ta đừng tới mấy chỗ nhiều người, tránh gặp phiền phức”.

      Giản Ngộ Châu gật đầu, cũng muốn lần đầu tiên hẹn hò bị phá hỏng như thế.

      Hai người theo bản đồ, chọn mấy nơi ít người chú ý, chẳng hạn như đoán câu đố, bắn tên, trượt cỏ, chơi rất vui.

      Tới gần chạng vạng, hai người thuê con ngựa chậm rãi cưỡi tản bộ thảo nguyên. Mặt trời dần dần lặn về tây, giữa thảo nguyên bao la rộng lớn được bao phủ màu vàng nhạt, xa xa là đỉnh núi Thanh Sơn cao vút, cảnh sắc đó càng yên tĩnh thanh bình. Lục Phồn lùi ra sau tựa vào ngực Giản Ngộ Châu, tay dắt cương ngựa, tay ôm lấy hông tránh té, hai người năng gì, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn ấm áp.

      Lần này quay xong ở khe Đại Thanh, đoàn làm phim rời khỏi Hàng Châu, tới thành phố khác lấy cảnh, có lẽ phải qua thời gian lâu nữa hai người gặp nhau. Giản Ngộ Châu chủ động nhắc tới việc này nhưng trong lòng Lục Phồn hiểu , nên cũng muốn tới, trong lòng dự đoán được những chuyện có thể xảy ra và biết cũng thoải mái gì cho nên cần gì phải vì nó mà quấy nhiễu giây phút này?

      Mặc dù hai người thường ở bên nhau nhưng mỗi người đều có công việc và cuộc sống riêng của mình, thể cứ dính vào nhau chỗ, đối với họ mà cũng qua cái tuổi ngây ngô điên dại vì tình, cách nhìn nhận vấn đề cũng trưởng thành hơn người trẻ.

      Lục Phồn từng đọc được mạng câu này ‘thấu hiểu là trạng thái cao nhất của tình rất tán thành. Hai người ở bên nhau cần mở lòng với nhau và thấu hiểu cho nhau, khi rời xa nhất thiết phải ngóng trông, hao tâm tổn sức, quỵ lụy bi thương, cần quan tâm đến kết quả sau này, giống như là quên mất chính mình ở trong mối quan hệ đó.

      Tình bỏ hết ngây ngô và điên dại khi trải qua nhiều năm tháng nó quay về với thực chất bình thản và dịu êm. Đây chính là trạng thái mà Lục Phồn muốn hướng tới, Giản Ngộ Châu cúi đầu bất giác nắm lấy bàn tay hỏi: “ nghĩ gì thế?”

      “Xem tối nay ăn gì?”

      “Phía trước có quán ăn nhà nông, em thích ?”

      “Được”.

      Giản Ngộ Châu vung cương ngựa, con ngựa phì tiếng, buồn để ý tới , cứ chậm rãi như trước, thỉnh thoảng lại dừng lại ăn cỏ. Lục Phồn bật cười: “Ngựa sợ kìa, lúc còn bé em có nghe bà nội , mấy con vật sợ người nào người đấy chính là người tốt”.

      Giản Ngộ Châu: “…Nó chút nào”.

      Lục Phồn phì cười quay đầu nhìn : “ chú ý sai trọng điểm rồi, ý em khen là người tốt mà”.

      Đáy mắt Giản Ngộ Châu ánh lên nét cười, bàn tay lại ôm chặt thêm chút: “ mấy câu nữa ”.

      Lục Phồn chịu nổi dáng vẻ cầu xin được khích lệ ngợi khen của , cười tủm tỉm: “Sao giống như học sinh muốn xin giáo khen mình thế hả? Giản tiểu học?”

      Giản Ngộ Châu trầm mặt: “Ai với em cái tên này vậy? À, nhất định là Tiểu Trương, thằng nhóc này, gần đây rảnh trị cậu ta, giờ cậu ta leo lên đầu rồi”.

      hay chỉnh Tiểu Trương lắm hả? Haizz, ấy cũng đáng thương mà, có ông chủ tư bản hút máu như ”.

      Giản Ngộ Châu vui: “ lại xấu gì nữa hả? mà là tư bản hút máu sao? Hàng tháng phát hơn vạn tiền lương, cậu ta lại còn xấu sau lưng? Xem lúc về chỉnh cậu ta thế nào?”

      ấy gì với em cả”. Lục Phồn lơ đãng : “Chỉ chuyện ép vệ sĩ uống nước tăng lực thảo dược Xà Thảo thay thôi”.

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Lục Phồn: “À còn lần đó mình tới tìm em, đứng trước cửa nhà đợi mấy tiếng”.

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Lục Phồn: “Cả chuyện bị em đuổi lại mình uống cho say xỉn nữa…”

      Giản Ngộ Châu: “…em đừng nữa”.

      Lục Phồn nhịn cười: “Nhờ Tiểu Trương em mới biết nhiều vậy đó, sau này ấy là gián điệp của em, được đánh”.

      Giản Ngộ Châu thầm nghĩ trong lòng nhất định khi trở về phải diệt khẩu, chỉ có người chết mới giữ được bí mật thôi.

      Lục Phồn cười xong mới cọ cọ vào cổ cái, Giản Ngộ Châu ngứa ngáy trong lòng kìm được giữ chặt đầu : “Làm cái gì thế”.

      “Tự dưng muốn cọ chút thôi mà”. Khóe miệng chất chứa ý cười nhưng trong lòng lại oán thán, chắc chắn người này lại kiêu ngạo nữa rồi…

      Đúng là Giản Ngộ Châu thể chịu đựng được kiểu làm nũng thế này, đành phải hạ vũ khí đầu hàng: “Rốt cuộc em muốn cái gì?”

      “Đơn giản lắm, sau này nghĩ gì phải với em đừng có tự mình đoán mò như vậy nữa có được ?”

      Ánh mắt người nọ hơi dao động.

      Lục Phồn nắm lấy cằm : “Nhìn em này”.

      hạ mắt, ánh mắt dừng lên khuôn mặt rồi sao dời được, Lục Phồn hài lòng: “Có làm được ?”

      “Ừ”.

      “Vậy tốt”. Lục Phồn tiếp tục tựa vào lòng , lẩm bẩm: “Nam Tử Trực thiệt là phiền phức quá, đương còn phải để bạn dạy? ba mươi rồi mà…”

      Giản Ngộ Châu thấy khinh thường mình khóe môi mím chặt. là bảo đao chưa già mà.. À đúng bảo đao của còn chưa ra khỏi vỏ đâu.

      Giản Ngộ Châu bắt đầu vô thức lại mơ tưởng viển vông, lúc nào mới có thể thử đao đây? nhìn lén Lục Phồn, thấy hứng thú cầm dây cương, còn cúi người xoa xoa bờm ngựa. Lúc khom lưng xuống áo T shirt phủ sát da phác họa cả dáng người, vội vàng dời mắt .

      Ảo não thở dài, xem ra còn rất lâu nữa đấy.

      đến khu nhà nông, hai người xuống ngựa đem trả lại cho nhân viên gần đó, sau đấy Lục Phồn chỉnh lại quần áo mũ nón cho Giản Ngộ Châu, xong xuôi hai người mới vào quán cơm .

      Người tới ăn nơi đây nhiều, hai người chọn góc ngồi bên cửa sổ, khung cửa được chạm trổ tinh tế, nhìn ra bên ngoài là đồng cỏ bao la rất vui mắt. Hai người chọn bốn món ăn, tranh thủ lúc món còn chưa dọn lên, Giản Ngộ Châu vào phòng vệ sinh chuyến, Lục Phồn ngồi yên xoay xoay tờ thực đơn.

      Vừa lúc đó, thanh niên cùng bạn bước vào, ngồi ngay chiếc bàn vuông bên cạnh bàn bọn họ. Dù Lục Phồn cúi đầu cũng có thể cảm giác được có ánh mắt nhìn sang, ngước mắt nhìn lên người kia lập tức chuyển hướng, thấp giọng cười gì đó với nhau. Mấy giây sau, người mặc áo T shirt sạch đứng dậy bước sang, thẳng vào vấn đề: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể xin số liên lạc với em được ?”

      Lục Phồn: “…”

      Mặc dù đây phải lần đầu tiên, nhưng chàng trai hơn mình mấy tuổi tới hỏi đúng là lần đầu, lúc Lục Phồn định lắc đầu Giản Ngộ Châu cũng vừa quay lại. bước tới bàn ngồi xuống, nhìn sang mấy người kia, lướt quanh nam sinh nọ vòng là biết tình huống ngay.

      ngồi thẳng ung dung lau tay rồi : “Muốn xin số điện thoại à?”

      Giọng nén xuống cực thấp thiếu chút nữa Lục Phồn cũng nghe hiểu.

      Chàng trai đó nghĩ là bạn trai chuẩn bị tư thế rút lui nhưng câu kế tiếp của Giản Ngộ Châu lại cho cậu hi vọng: “Tôi đưa cho, ấy ngại đấy”.

      xong, lấy điện thoại ra, đọc số của Trần Tiêu cho chàng trai ấy. Cậu thanh niên kia như nhặt được bảo bối, phấn khởi quay về.

      Lục Phồn: “…”

      Giản Ngộ Châu kéo tới phòng lầu hai, Lục Phồn dở khóc dở cười: “Sao lại đùa giỡn người ta như vậy?”

      “Chỉ mới là sinh viên, lo học hành cho giỏi chỉ biết đương rồi chơi điện tử, thành tích học tập chẳng ra sao mà tán có khi còn viết được cả cuốn bí kíp đấy”.

      Giản Ngộ Châu khẽ tiếp tiếng: “Cho cậu ta học lớp miễn phí nên tin người xa lạ”.

      Lục Phồn: “…”

      Tối hôm đó lúc bọn họ quay về, Trần Tiêu lén lút kéo Giản Ngộ Châu sang bên, đưa điện thoại cho nhìn rồi :

      “Xem tin nhắn nè, mau phân tích hộ tôi cái, cậu đoán xem bé này là ai, có phải người trong tổ kịch nhỉ? Mẹ nó đúng là tinh mắt quá .”

      Giọng điệu nhấn mạnh điều “cuối cùng Bá Nhạc cũng phát ra tôi đây chính là thiên lý mã” mà cảm thán vui mừng.

      Giản Ngộ Châu ghét bỏ nhìn lại cái, sau đó mới cầm điện thoại chú tâm xem thử.

      Số máy lạ, nhắn tới rất nhiều tin.

      Tôi thấy em rất đẹp, đấy.

      Tôi có thể theo đuổi em ?

      Em có người chưa?

      Giản Ngộ Châu nhìn tiếp thời gian gửi, trong lòng cũng đoán được ít nhiều, mặt đổi sắc trả di động lại cho Trần Tiêu

      “Mai cậu thử để ý lại xem, có bé nào ở tổ kịch hay nhìn trộm cậu ”.

      Trần Tiêu xoa tay: “Ha ha ha ha cuối cùng cũng sắp thoát đời độc thân này rồi, Giản Vũ Trực, cậu cứ chờ xem, chắc chắn tôi thoát khỏi kiếp xử nam sớm hơn cậu”.

      Giản Ngộ Châu vòng hai tay trước ngực, xì tiếng rồi quay đầu rời .

      Sau đó Lục Phồn có nghe Giản Ngộ Châu kể lại mà ôm bụng cười đến mức muốn đứt ruột đứt gan, nghĩ tới chuyện sau khi Trần Tiêu biết được , vừa thấy đáng thương vừa buồn cười nhịn được.

      Cười xong, lau lau nước mắt : “Em này, cho ấy biết sớm chút, đỡ lãng phí tình cảm.”

      “Thôi, cả đời này ta còn chưa được theo đuổi lần nào, cứ để ấy vênh váo ”.

      Lục Phồn: “…”

      ***

      Ngày hôm sau, tổ làm phim bắt đầu thu dọn đạo cụ, chuẩn bị rời khỏi khe Đại Thanh.

      Lục Phồn xem lại số nguyên liệu nấu ăn vẫn còn dư trong bếp, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đến là Thẩm Uẩn Xuyên, kinh ngạc , “A, Xuyên Xuyên…” Vẫn căng thẳng như trước hỏi: “Có chuyện gì ?”

      Thẩm Uẩn Xuyên tới, chần chừ lúc mới , “Tôi nghe mấy ngày trước người đại diện của tôi có chuyện với …” Có lẽ ấy cũng khó mở lời, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Lục Phồn mà : “Tôi xin lỗi… Tính ấy được tốt cho lắm, giận là phải, cho nên hôm nay tôi muốn thay ấy xin lỗi ”.

      Thực ra Lục Phồn quên chuyện kia rồi, “ sao đâu, tôi để ý mà, chỉ là…” Chỉ là hơi đau lòng khi Xuyên Xuyên có người đại diện kì lạ như vậy, chắc bình thường cũng thoải mái lắm đâu? Nhưng lời này có tư cách để , cũng giúp gì được, chỉ có thể thở dài trong lòng mà thôi.

      Thẩm Uẩn Xuyên thở dài hơi “Vậy là tốt rồi.” khoát khoát tay “Tôi chỉ vậy thôi, phải bây giờ rồi, lần sau nếu có duyên gặp lại.”

      Lục Phồn cười chào tạm biệt.

      Lúc lên xe quay về, Lục Phồn vẫn còn nghĩ tới chuyện này liền kiềm chế được nên kéo tay Giản Ngộ Châu cái, Giản Ngộ Châu đưa mắt nhìn sang.

      Đầu tiên Lục Phồn phải dụ dỗ trước , nắm chặt lấy tay sắc mặt Giản Ngộ Châu quả nhiên dịu dàng hơn hẳn, như thể dù vẫn thoải mái như thế. Khi đó Lục Phồn mới yên tâm hỏi, “ với Xuyên Xuyên có quan hệ gì à?”

      Tiểu Trương và Trần Tiêu cùng nhau ho khan, mà vẻ mặt của Giản Ngộ Châu quả nhiên trầm xuống ngay lập tức trong giọng có vẻ vui vẻ chút nào: “Em hỏi cái này làm gì?”

      Lục Phồn vội vàng an ủi hết xoa tay lại sờ sang mặt, nhìn nịnh nọt như thế cuối cùng Giản Ngộ Châu cũng bật cười đáp lại, “ chẳng có chụng chạm gì với Thẩm Uẩn Xuyên cả, nhưng cũng thân thiết gì với thằng nhóc thua mình năm tuổi.”

      Tiểu Trương, Trần Tiêu: Gạt người!! ràng ta thèm chờ Xuyên Xuyên, lần nào cũng nhìn như thù địch!!

      “Vậy sao ngoài kia có tin đồn là quan hệ giữa hai người tốt?”

      “À, vì thích người đại diện của cậu ta, là người lần trước em gặp trong phòng bếp đấy”.

      Lục Phồn gật đầu vẫn còn nhớ Lý Văn Trường.

      ra lúc mới vào nghề là người đại diện của .”

      Lục Phồn kinh ngạc.

      Trần Tiêu ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, kể lại chuyện cũ năm xưa thay cho Giản Ngộ Châu, “Sao cậu kể luôn chuyện hồi mình uống sữa bột loại gì, lúc học tiểu học có thầm thương trộm nhớ bạn nào cho Lục Phồn luôn ? Giản Ngộ Châu, cậu thê nô quá!”

      Mặc dù chuyện này chẳng có gì, dù sao cũng là chuyện của nhiều năm trước đó nhưng trong giới nghệ sĩ đó cũng là việc cấm kị, cho qua được cho qua. Lục Phồn thề thốt, “Em gì đâu!”

      Trần Tiêu đỡ trán, thở dài thẳng, “Đúng là Lý Văn Trường chính là người đại diện khi lão Giản mới vào nghề, khi đó tôi vẫn là người bình thường trong công ty, Lý Văn Trường từng làm việc với nhiều nghệ sĩ, ta nhắm trúng lão Giản cho nên giành lấy.”

      Lục Phồn chăm chú lắng nghe.

      “Nhưng mà cũng biết tính của Lý Văn Trường rồi mà, dưới tay ta lão Giản càng ngày càng chẳng ra sao cả, quảng cáo có mà vai diễn cũng , qua hai năm mà nổi tiếng được, cho cùng cũng là do mắt chó nhìn người thấp quá chứ sao người ta lại nhận lão Giản được? Về sau…” liếc về phía Giản Ngộ Châu cái, hình như biết có nên hay , Giản Ngộ Châu khẽ rờ cằm, mặt hề thay đổi cứ chăm chú nghịch nghịch bàn tay của Lục Phồn

      “Về sau ta càng cuống lên, muốn chệch đường… Khụ khụ, hiểu mà.”

      Lục Phồn sững sờ, sau đó mới dần hiểu ra.

      lẽ… Để với mấy nữ đại gia… ?

      Giản Ngộ Châu liếc cái, “Yên tâm, ta thành công, còn đánh ta trận phải nằm viện cả tháng.”

      Lục Phồn: “…”

      Trần Tiêu nín cười tiếp, “Đúng thế đấy, sau đó Lý Văn Trường lại tái phạm lần nữa nên bị công ty đuổi , lão Giản chuyển sang tay . ngờ ta yên lặng vài năm, đột nhiên lại trở thành người đại diện của Thẩm Uẩn Xuyên, có lẽ giờ biết con đường đúng đắn rồi, Thẩm Uẩn Xuyên dần nổi tiếng, nhưng mà năm trước trong lần phỏng vấn, ta khiêu khích bọn tôi, trong vòng ba năm muốn làm cho Thẩm Uẩn Xuyên nổi tiếng hơn cả Giản Ngộ Châu.”

      Giản Ngộ Châu cười khẽ, “Kệ ta .”

      Tiểu Trương theo, “Đúng đó, hôm đấy sau khi như vậy, cả hậu trường ai nhìn nữa.”

      Lục Phồn: “…”

      cũng thấy lúng túng thay Lý Văn Trường.

      Trần Tiêu thở dài: “Cho nên phải chúng tôi nhằm vào Thẩm Uẩn Xuyên, mà là bên kia gây chuyện trước, sao chúng tôi có thể để yên được?”

      Như biết được bí mật động trời, Lục Phồn lẩm bẩm , “Hóa ra là vậy…” liếc trộm nhìn sang Giản Ngộ Châu, ngại quá lại là antifan của nhiều năm như vậy… Nếu biết trước sau này ấy là bạn trai mình, lúc trước phản bội tổ chức như thế từ fan chuyển thành antifan…

      Giản Ngộ Châu nhìn thấy ánh mắt áy náy kia mềm nhũn cả lòng quay đầu hất hàm sai khiến, “Hai người quay đầu .”

      Tiểu Trương và Trần Tiêu bĩu môi, ai thèm xem hai người đương chứ, cùng nhau quay đầu lại.

      Giản Ngộ Châu kéo Lục Phồn vào lòng, Lục Phồn tựa vào bả vai , thấp giọng , “Lúc mới vào nghề khó khăn lắm phải ?”

      Giản Ngộ Châu khẽ quên rồi, mười năm rồi mà.”

      Lục Phồn cong môi, ôm lấy eo nghĩ thầm, may là chịu đựng rơi vào con đường tăm tối đó, nếu gặp được thích đâu nhỉ?

      “Sau này nên đối tốt với Trần Tiêu chút.”

      Nghe được câu này, khóe miệng Trần Tiêu co rút.

      Giản Ngộ Châu biết Lục Phồn nhớ tới chuyện hôm qua bắt nạt Tiêu, mắt ánh lên nét cười, “ ta thích bị ngược, thích người ta bắt nạt mình, nếu có cảm giác mình tồn tại, em đừng lo.”

      Trần Tiêu: “…”

      Xe dừng lại dưới tòa nhà của Lục Phồn, Lục Phồn xuống xe, Giản Ngộ Châu cũng theo cùng.

      Trần Tiêu nhìn đồng hồ đeo tay cái: “7h tối lên máy bay, hai người có năm tiếng, lão Giản, di động nhớ mở lát nữa xe tới đón.”

      “Biết rồi.”

      Vừa về đến nhà Giản Ngộ Châu ôm thẳng người kia lên, Lục Phồn vô thức hét lên tiếng vội đưa tay ôm lấy cổ , “Em còn chưa cởi giày mà!”

      Giản Ngộ Châu sững sờ: “ cởi giúp em.”

      xong, ôm tới ngồi xuống sô pha, Lục Phồn ngồi đùi của , hình như tư thế này có gì đó mờ ám, hô hấp của gần quá, nên mặt cũng đỏ bừng.

      Giản Ngộ Châu ôm eo, đầu tựa vào hõm vai nhàng hít thở, lát sau thấp giọng , “ muốn nữa rồi.”

      Lục Phồn cũng thấy nỡ, vuốt ve mái tóc cụt ngủn của lúc, “ hai ngày nghỉ lễ em đến thăm nhé?”

      cần đâu”. Môi Giản Ngộ Châu vô tính lướt qua cổ , Lục Phồn vô thức rụt cổ lại, “ bé như em chạy tới chạy lui nhiều mệt lắm, lại an toàn… Cứ mỗi ngày gửi cho tấm hình selfie là được.”

      Lục Phồn lẩm bẩm, “Em phải bé…”

      “Thế , Phồn Phồn, Lục Tiểu Phồn, bé cưng, bé ngoan.” Giọng đượm ý cười, “Em thích được gọi là gì?”

      “… học đâu ra thế, đừng với em là tự biết.”

      “Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi mà, lúc trẻ có đóng phim thần tượng đó”.

      “…”

      “Chắc là em thích bé ngoan rồi.”

      “Ai em thích!”

      “Bởi vì lúc bé ngoan, đầu ngón chân em hơi cong lại, cái này chứng tỏ…”

      cũng đóng phim trinh thám rồi chứ gì!”

      “Ừ. Em thông minh.”

      sát lại bên tai Lục Phồn, giọng , “bé ngoan.”

      Thực ra có ý trêu chọc gì, chỉ giống như muốn tìm biệt danh dành riêng cho nhưng Lục Phồn lại đỏ bừng cả mặt.

      này… tự học nhanh quá!

      Giản Ngộ Châu thấy hai gò má của đỏ ửng tối sầm hai mắt, lát sau cúi đầu, như thể trưng cầu dân ý , “bé ngoan, có thể hôn em được ?”
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan20 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hôn . Hỏi mần chi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :