1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Thiếu nữ xinh đẹp của Lâm Gia - Quỳnh cô nương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Thiếu nữ xinh đẹp của Lâm gia.


      Tác giả: Quỳnh nương.

      Converter: Gà chưa online- Tàng thư viện.

      Editer: Y Lâm.

      Độ dài chương: 572 ( Hoàn)


      Giới thiệu

      Hai nam nhân. người, kim bảng đề tên, từng bước mây xanh. người, hơi thở thoi thóp năm giường bệnh

      Kiếp trước, đại tiểu thư của Lâm gia chọn gả cho người đầu tiên. Liền bị muội muội và phu quân của mình đồng lòng hãm hại, móc mắt cắt tay, ôm hận mà chết.

      Sống lại trở về, bằng mọi giá, nàng nhất định phải gả cho vị tiểu thúc mất bệnh sắp chết kia, chờ an nghỉ nơi suối vàng, cả đời nàng được làm quả phụ, từng bước đòi lại món nợ mà bọn người kia từng lấy oán trả ơn với nàng.


      Trích đoạn 1
      Lâm Cảnh Nhàn : “Cái gọi là cư xử khéo léo, chính là hai bên chúng ta đừng can thiệp lẫn nhau, huynh làm chuyện gì ta cũng mặc kệ, ta làm chuyện gì, huynh cũng thể quản!”

      Trình Tri Quân nhếch môi cười khẽ, giọng ấm áp như dòng suối , thanh thanh lạnh lạnh, mang theo vài phần vui vẻ: “Chẳng lẽ nàng cho ta đội nón xanh mà tức chết, ta cũng thể quản sao?”

      Sắc mặt của Cảnh Nhàn liền đen lại, hung dữ, trừng mắt liếc nhìn Trình Tri Quân cái, rồi : “Huynh yên tâm, ta để huynh đội nón xanh mà chết đâu! Nếu ta muốn tìm, cũng phải chờ...”

      Trình Tri Quân liền đuổi theo hỏi: “Chờ cái gì?”

      Trích đoạn 2

      “Nè, huynh còn mau chết, để ta còn làm quả phụ nữa!

      “Nương tử, ta… ta sắp chết rồi, nàng cũng nên cho ta lưu lại hậu nhân nha!”

      Ai mà ngờ, sau khi sinh xong hài tử, liền lành bệnh!

      Lâm Nhàn tức giận: Giữa người với người, có thể giữ lại chút chữ tín vậy?

      ==

      Lịch đăng: Hai chương- thứ năm mỗi tuần.

      Hố sâu hun hút, ngóng chờ người lọt hố đây.
      Phong Vũ Yên, milktruyenky, thuyt3 others thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 01: Bỏ mạng.

      Cuồng phong trỗi dậy, khiến cho cỏ, cây chập chờn đong đưa. Mưa rào trút xuống.

      Chấn song cửa sổ va chạm vào nhau, liên tục phát ra từng tiếng kêu két két.

      Vào giờ phút này, sắc mặt của Lâm Cảnh Nhàn trắng bệch, hai tay nàng cực lực nắm chặt lại, những ngón tay thon dài, xinh đẹp như ngọc bấm sâu vào lòng bàn tay.

      bàn tay trắng nõn kia thoạt nhìn mềm yếu mỏng manh, nhưng lại nổi lên từng sợi gân xanh, điều đó chứng minh được tâm tình của nàng lúc này.

      Bên ngoài là tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi vù vù, còn trong lòng của nàng hỗn loạn kêu than từng trận!

      Cửa phòng mở ra, nàng đứng ngay cạnh bậc cửa bên ngoài, để mặc cho cơn gió lớn điên cuồng thổi bay góc áo nàng.

      Bước từng bước vào, Lâm Cảnh Nhàn sững sờ nhìn đến cảnh tượng phát sinh ở giường, màn lụa tơ vàng mỏng manh bị gió thổi lên, để lộ ra đôi nam nữ vui vẻ hoan ái ở bên trong.

      Khuôn mặt nam nhân tuấn tú, mặt mày phấn khởi, dung mạo nữ nhân nhu mì, da trắng như tuyết.

      Nam nhân này phải ai khác, đó chính là Trình Tri Hiểu, phu quân của nàng, nữ nhân kia cũng phải ai khác, đó chính là Lâm Cảnh Nguyệt, muội muội của nàng.

      Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy trong miệng của mình khô khốc và đắng chát pha lẫn chút ít mùi vị tanh ngọt của máu, nơi trái tim bé của nàng dường như bị người dùng búa đập vào từng phát, Trình Tri Hiểu và muội muội của nàng, ngờ hai người bọn họ lại ở bên nhau! Đây chính xác là cuộc tình được ước hẹn từ trước! Chẳng trách, chẳng trách, vì sao hôm ấy, khi ôm lấy nàng, cứ luôn miệng gọi tên Nguyệt nhi, bản thân nàng còn ngỡ mình nghe lầm, bây giờ nghĩ lại, thực là tức cười quá mất!

      Vậy lần đó, có phải xem nàng là Lâm Cảnh Nguyệt, mà chiếm lấy nàng?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn lại nhói lên từng cơn đau khổ.

      Trong phòng, gió thổi to, đôi uyên ương nãy giờ hoang dã ở giường, vào lúc này bừng tỉnh trở lại.

      Trong nháy mắt, Trình Tri Hiểu liền nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, sắc mặt có chút sững sờ, nhưng chỉ được lát, liền khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ban đầu.

      Lâm Cảnh Nguyệt chuyển động cơ thể mềm mại xương của mình, khoác lên người chiếc áo lót mỏng manh, từ giường bước xuống, nhìn Lâm Cảnh Nhàn đứng đó, mềm mỏng ra: “Tỷ tỷ, màn này có đặc sắc ?”

      Lâm Cảnh Nhàn cắn môi, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt hỏi: “Tại sao?"

      Lâm Cảnh Nguyệt cười lạnh tiếng: “Tại sao ư? Tỷ xem, vào năm năm trước, hai người chúng ta cùng nhau xuất giá, tỷ gả cho người kim bảng đề tên, còn ta lại bị ép gả cho Trình Tri Quân, gã chỉ biết hít lấy từng chút hơi thở, thoi thóp nằm giường bệnh! Ta gả chưa được năm, Trình Tri Quân bị bệnh lao mà chết, ta liền trở thành góa phụ, mà ngươi sao? Ngươi lại trở thành phu nhân của nhà quan!”

      “Từ lúc đó, ta liền thề rằng đọat lấy tất cả mọi thứ của ngươi!” thanh của Lâm Cảnh Nguyệt tràn đầy thù hận, còn nhu mì như trước nữa.

      Lâm Cảnh Nhàn chưa từng nhìn đến Lâm Cảnh Nguyệt, mà chỉ nhìn thoáng qua Trình Tri Hiểu, nàng muốn nghe giải thích.

      Đằng sau những gia đình danh gia vọng tộc, thường có rất nhiều chuyện dơ bẩn lọt ra bên ngoài, chỉ có , thiếu niên thành công, thăng quan tiến chức, cự tuyệt nạp thiếp, trước kia nàng còn tự hào về phu quân của mình, nhưng giờ!

      Biết bao nhiêu người ao ước có được phúc khí tốt như nàng, để có thể gả cho Trình Tri Hiểu ?

      Cho nên, nàng dốc hết sức mình, trợ giúp Trình Tri Hiểu đứng vững chân sinh tồn ở triều đình, chưa từng nghĩ… ngày hôm nay lại nhìn thấy màn này!

      Nếu Trình Tri Hiểu muốn nạp thiếp, có thể với nàng, nàng cũng chịu khó mà đồng ý, nhưng vì sao, lại cùng Lâm Cảnh Nguyệt lén lút, còn ở bên nhau nằm chung giường, vì sao chứ!

      Phải hiểu , Lâm Cảnh Nguyệt chỉ là muội muội của nàng, mà còn là đệ muội của , là phu nhân của Trình Tri Quân!

      Vào lúc này Trình Tri Hiểu khẽ cười cái, mở miệng ra: “Nếu nàng nhìn thấy, chuyện này chính là như vậy, cũng có gì phải giải thích thêm.”

      Lập tức, sắc mặt của Lâm Cảnh Nhàn trắng bệch, nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lâm Cảnh Nguyệt ở trước mắt, lạnh lùng ra: “Trình Tri Hiểu, Lâm Cảnh Nguyệt, hai người các ngươi lén lút làm ra loại chuyện này gọi là tư thông, các ngươi để thể diện của Lâm gia vào đâu đây!

      “Lâm Cảnh Nhàn, ngươi mới là người làm mất thể diện của Lâm gia nhất, thành thân được nhiều năm như vậy, cũng sinh hạ được đứa con!” Lâm Cảnh Nguyệt, giọng lạnh lùng, mang vẻ châm biếm.

      Lâm Cảnh Nhàn đưa tay che lấy bụng mình, nàng từng có con, nhưng đáng tiếc nàng thể bảo trụ nó.

      Lâm Cảnh Nhàn nghĩ đến đây, bỗng nhiên hãi hùng khiếp vía, vô cùng kinh hãi nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, ra: “Ngươi…đứa con của ta có phải là do ngươi hại chết ?"

      Hài tử duy nhất của nàng, nó chỉ là , chưa đủ tháng liền sinh ra, bà bà đỡ đẻ rằng, khi bé được sinh hạ vẫn còn chút hơi thở, cho đến khi Lâm Cảnh Nguyệt ôm lấy hài tử rời , toàn thân của nó xanh ngắt, tím tái.

      Ngay cả tên còn chưa có, chết non.

      Nếu là trước kia, Lâm Cảnh Nhàn kiên quyết và tin rằng Lâm Cảnh Nguyệt hại chết hài tử của nàng, bởi vì Lâm Cảnh Nguyệt có lý do gì để làm như thế, nhưng mà giờ…Lâm Cảnh Nhàn thể nghĩ đến!

      Lâm Cảnh Nguyệt liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn cái, lại : “Đó là dã chủng, giữ lại cũng gieo họa mà thôi!”

      Thân thể Lâm Cảnh Nhàn có chút sững sốt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, lời này có phải là ngầm thừa nhận chăng! Lại nhìn Trình Tri Hiểu, thanh có chút run rẩy: “Chàng nghe thấy ? Ả chính là người phụ nhân ác độc, ả chính là người hại chết nữ nhi của chúng ta!”

      Trình Tri Hiểu chỉ thoáng nhìn Lâm Cảnh Nhàn, rồi : “Đại tỷ à, ngày trước, nàng mình người đến núi Hổ Đầu, đứa bé đó…”

      Núi Hổ Đầu nằm ở ngoại thành Thanh Châu, là hang ổ của bọn thổ phỉ trú ngụ, Lâm Cảnh Nhàn đích thực là có đến nơi đó, nhưng bởi vì mẫu thân của bị bọn chúng bắt cóc mang ! Vào lúc ấy, Trình Tri Hiểu lại có ở nhà, mà bọn thổ phỉ lại cầu nàng mình giao tiền đến, còn cách nào khác nàng liền phải .

      Nàng vốn tưởng rằng, bản thân nàng liều mình mạo hiểm làm chuyện động trời, Trình Tri Hiểu cảm kích nàng, chưa hề nghĩ đến, hành động này lại vô hình chính là mầm mống tai họa chôn nàng xuống mồ!

      Trình Tri Hiểu tin, tin nàng bảo toàn thân thể mà rời khỏi núi Hổ Đầu! Thậm chí còn hoài nghi thân phận của đứa bé!

      Chuyện này đối với Lâm Cảnh Nhàn mà , so với việc nàng bắt gặp Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt ở bên nhau, quả thực càng khiến cho nàng đau lòng hơn.

      Lâm Cảnh Nhàn lảo đảo, chân nọ đá chân kia, nghiêng ngả ra ngoài, nàng phải tìm lão phu nhân, đem tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay ra!

      mặt của Trình Tri Hiểu lộ ra chút tàn nhẫn, cầm lên cái ấm trà hướng về phía lưng của Lâm Cảnh Nhàn mà ném tới.

      “Lâm Cảnh Nhàn, trước khi mẫu thân ngươi chết , nhất định vẫn còn để lại cho ngươi món đồ rất có giá trị, phải ?” giọng lạnh lẽo truyền đến.

      Lâm Cảnh Nhàn chuyển động thân mình, phát mình bị trói chặt, nơi này là phòng chứa củi.

      Trình Tri Hiểu và Lâm Cảnh Nguyệt, hai người bọn họ sóng vai đứng đối diện nàng.

      Lâm Cảnh Nhàn quay đầu , nàng muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này!

      Lâm Cảnh Nguyệt cầm lên tảng đá lớn, đến trước mặt Lâm Cảnh Nhàn, hung ác đập thẳng xuống đôi tay của nàng: “ giờ, phu quân ta phải thăng chức, cần phải có chút bạc để đút lót, tỷ mau đem món đồ mà nương tỷ để lại cho tỷ, lấy ra đây, chí ít, tỷ cần phải khổ sở như thế này nữa.”

      tay truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, Lâm Cảnh Nhàn cắn răng ra: “Cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn dự tính mưu toan chiếm đồ của ta sao! Mười tám món đồ cưới của ta, tất cả đều được các ngươi đổi sang thành bạc, đem đút lót cho bọn quan lại hết rồi!”

      “Tỷ tỷ, ngươi đừng hồ đồ ngu xuẩn như thế, mất sinh mệnh của mình! Nếu như ngươi chịu ra rốt cuộc món đồ đó ở đâu, ta còn có thể giảm bớt ít đau đớn cho ngươi!” Lâm Cảnh Nguyệt mỉm cười thương lượng.

      Lâm Cảnh Nhàn mực cắn chặt hàm răng chịu ra, những món đồ đó từ sớm còn rồi! Trước lúc mẫu thân tạ thế, cho người mang đến cho nàng cái hộp, nhưng mà trong cái hộp hình hoa kia cũng có vật gì là đáng giá cả, chỉ là những món linh tinh, chẳng qua, còn có chuỗi Phật châu* (tràng hạt), có lẽ mẫu thân để lại cho nàng tưởng nhớ đến người.

      Mười ngón tay, từng ngón bị đập đến dập nát.

      Lâm Cảnh Nhàn trợn mắt, oán hận nhìn Trình Tri Hiểu, làm phu thê nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ lại trơ mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt hành hạ, tra tấn, thóa mạ nàng sao?

      Trình Tri Hiểu trông thấy ánh mắt nàng, đột nhiên có chút sợ hãi.

      Có điều, chỉ được lát, sắc mặt của Trình Tri Hiểu càng tàn nhẫn hơn, tự tay lấy ra thanh đoản kiếm, đến trước mặt Lâm Cảnh Nhàn, lướt vài đường đao…

      Trước mặt Lâm Cảnh Nhàn giờ mảnh đen nhánh.

      Bên tai liên tục truyền đến đến thanh nhục mạ của hai người bọn họ, kèm theo là dòng máu tuơi chảy xuống càng lúc càng nhiều, thanh xỉ vả kia dường như dần dần tiêu tán, dần dần im ắng… Nhưng đầu óc nàng, càng lúc càng ràng, rất nhiều chuyện trước kia nàng hiểu, chỉ trong nháy mắt, đều trở nên sáng tỏ.

      Trong bóng tối, tiếng động, nàng mở miệng, giọng tràn đầy lãnh ý: “Ta có làm quỷ, cũng buông tha cho các ngươi!”
      Phong Vũ Yên, milktruyenky, thuyt2 others thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 2: Trùng sinh.

      Lâm Cảnh Nhàn vẫn luôn cảm thấy bản thân nàng dường như trải qua giấc mộng dài.

      Trong giấc mộng này, nàng hoài niệm rất nhiều thứ.

      Nàng nhớ đến chuyện nàng mực khăng khăng đòi đến Phật đường nơi ở của mẫu thân nàng, rồi lại nhớ đến vị nhị nương quá đỗi dịu dàng, còn có Lâm Cảnh Nguyệt, muội muội đơn thuần…

      Mơ tới bản thân nàng bị hai kẻ mà nàng tín nhiệm nhất cùng nhau phản bội! Rơi vào kết cục vô cùng thê thảm, cắt tay, móc mắt. Rốt cuộc nàng vẫn thể có được cái chết yên lành.

      Bên trong giấc mộng, nàng ra sức dãy dụa, tiếp theo liền phát ra tiếng thét vô cùng chói tai.

      “Tiểu thư, tiểu thư, người sao vây?” dòng thanh vang lên, triệt để khiến cho nàng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng.

      “Thái Liên?” Lâm Cảnh Nhàn mở mắt ra, liền nhìn thấy người đứng trước mặt mình, chỉ trong chớp mắt, nàng liền khiếp sợ hô to tiếng.

      Sao lại là Thái Liên! Làm sao lại là Thái Liên a!

      Thái Liên phải ... phải chết rồi sao?

      Phải a, nàng cũng chết rồi, cho nên nàng và Thái Liên mới gặp lại nhau tại cõi ty này, đúng ?

      Nghĩ đến đây, khóe môi nàng kéo lên nụ cười thê lương.

      “Tiểu thư, người nằm mơ thấy ma sao?” Thái Liên sốt ruột lo lắng hỏi.

      Tiếp theo, Thái Liên liền ở ngay tại chiếc giường của Lâm Cảnh Nhàn vẽ vòng tròn: “Mộng yểm* (là nằm mơ thấy ma đè), mộng yểm hãy tan , hồn này hồn này mau trở về.”

      Đây là phương pháp gọi hồn khi gặp mộng yểm.

      Lâm Cảnh Nhàn nhìn mọi thứ bên trong phòng, cách bày trí đồ vật hết sức quen thuộc, Lâm Cảnh Nhàn có chút sững sờ: “Chẳng phải ta chết rồi sao? Vì sao ta lại cảm thấy nơi này rất giống với kiếp trước?”

      Thái Liên xì tiếng, nở nụ cười khúc khích: “Tiểu thư! Người vẫn còn nằm mộng sao, cái gì mà chết với chết, nhiều điềm xấu đó!”

      Vừa đúng lúc đó, Lục Hà từ bên ngoài chạy vào, mở miệng : “Tiểu thư, phu nhân và nhị tiểu thư đến.”

      Tiếng của Lục Hà vừa buông xuống, liền có trận thanh của ngọc bội đeo ở đai áo va chạm vào nhau mà truyền đến, Lâm Cảnh Nhàn nhìn về vị trí hướng cửa, nhìn thấy có hai người đến.

      Dẫn đầu, là người phụ nhân tuổi còn rất trẻ, tầm khoảng ba mươi tuổi, cả người mặc y phục màu đỏ thẫm, kiểu tóc đầu cài theo rất nhiều ngọc châu, hào hoa phú quý mà ung dung, dung mạo lại hiền lành và ôn hòa, lúc này đây rất hiền từ mà nhìn nàng.

      Còn người nối gót theo vào…

      thiếu nữ thanh mảnh, duyên dáng kiều, người là bộ y phục màu vàng nhạt, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu thông thường, đây là…đây là Lâm Cảnh Nguyệt rồi!

      Lâm Cảnh Nhàn trợn tròn hai mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt ở trước mặt, bên trong ánh mắt mang theo nỗi oán hận nồng đậm! Người này dĩ nhiên chính là Lâm Cảnh Nguyệt rồi!

      “Nguyên Nương, con có chỗ nào thoải mái ư? Vì sao đến giờ này vẫn còn chưa chịu thức dậy?” Nguyên Nương là nhũ danh của nàng, Trần thị Lâm phu nhân nhìn Lâm Cảnh Cảnh Nhàn, quan tâm thăm hỏi.

      Lâm Cảnh Nhàn chưa hề gì, vào giờ phút này trong lòng nàng có chút hỗn loạn, đầu tiên, nàng xác định bản thân nàng vẫn chưa chết, nhưng mà trong giấc mộng, nàng trông thấy những thứ kia, nó cũng phải là tồn tại, đó là...Đó là kiếp trước của nàng!

      Hình như nàng được sống lại, trở về đối mặt thêm lần nữa!

      Nhưng mà vào lúc này đây, Lâm Cảnh Nhàn cũng hề cảm thấy mừng rỡ hay là ngạc nhiên gì cả, Lâm Cảnh Nguyệt ở ngay trước mắt, nàng hận mình thể xông thẳng lên, trực tiếp lấy cái mạng của Lâm Cảnh Nguyệt!

      “Tỷ tỷ, tỷ đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, ta sợ…” Lâm Cảnh Nguyệt co rúm người lại, oan uất nhìn Lâm Cảnh Nhàn.

      Trần thị thở dài tiếng, hướng về Lâm Cảnh Nhàn mà : “Nguyên Nương, ta biết, ta biết con thích Trình Tri Hiểu, mà Nhị nương lại bảo con nhường lại Tri Hiểu cho đứa muội muội này, trong lòng con nhất định mấy dễ chịu, cho nên oán hận lên người muội muội con, cũng là lẽ thường.”

      Nghe thấy Trần Thị như thế, chút ký ức liền từ từ quay trở về.

      Phải rồi, ở kiếp trước, vào thời điểm này, cũng xảy ra chuyện như thế, thuở Trình Tri Hiểu và nàng có chỉ phúc vi thân*(Hai bên cha mẹ, mang thai nhi trong bụng kết làm vợ chồng). Sau khi Trình Tri Hiểu khảo thi đậu thành phó bảng*(Học vị ở dưới Tiến sĩ, Cử nhân. Người dự thi Hội mà đủ điểm đỗ tiến sĩ, được lấy đỗ thêm để khuyến khích, tên ghi vào bảng phụ, nên gọi là Phó bảng.), liền đến cầu hôn.

      Đúng lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt liền có ý gả cho Trình Tri Hiểu.

      Bằng mọi cách Trần thị cũng chu toàn, thiếu chút nữa chuyện này thành công rồi.

      Chuyện này cuối cùng vì sao lại thành? Là vì mẫu thân nàng cho người mang của hồi môn đến! Trọn bộ hồi môn là mười tám món, trong mỗi món đều là vật phẩm đẳng cấp! Mà nàng được ấn định phải gả cho Trình Tri Hiểu, còn Trình Tri Hiểu nhất định phải cưới được nàng.

      Cửa hôn này mới được hoàn thành.

      Trước kia, nàng còn cho rằng Trình Tri Hiểu là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại chút, Trình Tri Hiểu nhất mực phải lấy được nàng, chính xác là vì của hồi môn này rồi? Bằng , trước lúc nàng chết, cũng ép hỏi tung tích của ngân bạc.

      “Tỷ tỷ, ta van cầu tỷ, ta rất thích Trình đại ca, tỷ nhường cho ta , giờ cứ nhất định phải cưới tỷ… Chỉ cần tỷ với , tỷ muốn gả cho là được rồi!” Lâm Cảnh Nguyệt nghẹn ngào .

      Lâm Cảnh Nhàn nghe thế, mở miệng hỏi: “Chẳng phải muội muội được hứa gả cho Trình nhị công tử rồi sao?”

      “Tỷ tỷ, giờ người bên ngoài cũng chỉ biết Trình gia tới cầu hôn, đến lúc đó, ta gả cho Trình đại ca, tỷ gả cho Trình nhị công tử, ai gì cả đâu!” Lâm Cảnh Nguyệt có chút căng thẳng ra.

      Chuyện này chính xác là khó, nhưng phải khó cho việc Lâm Cảnh Nhàn gả cho Trình Tri Hiểu, mà là bảo Lâm Cảnh Nhàn gả cho Trình nhị công tử!

      Toàn bộ Lâm phủ, ai mà biết Trình nhị công tử là người hít vào nhiều thở ra ít, là kẻ mắc bệnh lao chỉ nằm chờ chết!

      Vào lúc này, Lâm Cảnh Nhàn hiểu được chút ít, nàng khẽ thở dài tiếng, chính nàng cũng đâu muốn gả cho Trình Tri Hiểu, thôi cứ gả cho Trình nhị công tử vậy.

      Nếu nàng kiên quyết hạ mình, ai cũng gả, đến lúc đó phải là có khả năng hủy hôn, mà là về sau thế nào đây?

      Nghĩ đến kiếp trước của nàng gặp phải cảnh ngộ như thế, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn lại dâng lên mảnh đau đớn, phu quân chung giường chung gối, ai mà ngờ lại có thể làm ra loại chuyện tuyệt tình đến như vậy, nàng làm sao còn có thể tin tưởng vào vị phu quân tương lai của mình được nữa?

      Trình nhị công tử cũng tốt...

      mau chóng chết thôi, và nàng biết được điều, cũng thể cùng muội muội của nàng tới đây gây thêm đau khổ cho nàng nữa.

      Làm quả phụ cũng tốt, so với kiếp trước của nàng, chung quy cũng tốt hơn nhiều rồi.

      Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh Nhàn mở miệng, nhàn nhạt ra: “Được.”

      thanh của Lâm Cảnh Nhàn có chút mệt mỏi, chữ “được” buông xuống rất nhàng và thoải mái, nhưng lại vô cùng ràng rành mạch rơi vào trong tai của Trần thị và Lâm Cảnh Nguyệt.

      Lâm Cảnh Nguyệt vốn chuẩn bị đống lời để , muốn thỉnh cầu Lâm Cảnh Nhàn, hi vọng trong lúc Lâm Cảnh Nhàn mềm lòng, có thể thuận theo nước cờ của nàng, những lời này chưa kịp ra, thể nào ngờ, Lâm Cảnh Nhàn chịu đồng ý tán thành rồi!

      Lâm Cảnh Nguyệt và Trần thị đưa mắt nhìn nhau, hình như bọn họ chưa từng nghĩ đến Lâm Cảnh Nhàn lại dễ dàng chuyện đến như thế.

      “Tỷ tỷ…tỷ vừa mới gì, ta nghe chưa .”Lâm Cảnh Nguyệt cẩn thận, dám có chút sơ sẩy hỏi lại, e sợ Lâm Cảnh Nhàn đổi ý.

      “Ta ta gả cho Trình nhị công tử, còn muội gả cho Trình Tri Hiểu, chẳng qua chỉ là, ta có vài điều kiện.” Lâm Cảnh Nhàn mở miệng ra.

      Chuyện này đặt ở ngoài sáng là nàng phải chịu khổ rồi, nếu nàng ưng thuận quá quyết đoán, có lẽ Lâm Cảnh Nguyệt rất có thể càng suy nghĩ nhiều hơn! Hơn nữa...nàng cần phải vì bản thân mình mà nắm chút lợi tức chứ.

      Trần thị giật mình, hỏi ra: “Điều kiện của con là gì?”

      Lâm Cảnh Nhàn lại , “Đồ cưới hồi môn của ta là do mẫu thân ta chuẩn bị, nhưng mà ta vẫn còn cảm thấy chưa đủ, hi vọng quý phủ có thể cho ta lồng hồi môn giống với Nguyệt nhi y đúc, còn về phần đồ cưới mà mẫu thân cho ta, xem như là tài sản riêng của ta.”

      “Chuyện này...” Trần thị có chút khó xử, phần đồ cưới này cũng phải là số lượng có thể lo liệu được.

      đồng ý thôi vậy, ta mệt rồi, nhị nương và nhị muội mau trở về .” Lâm Cảnh Nhàn nhàn nhạt ra.

      Lâm Cảnh Nguyệt liền vội giành trước: “Nương, người mau đáp ứng , Trình đại ca giờ là…”

      Trong lời của Lâm Cảnh Nguyệt cũng chưa hết ý, nhưng nhắc nhở Trần thị rằng, chẳng qua cũng chỉ là lồng đồ cưới thôi, sau này Trình Tri Hiểu phải nhờ vào chức quan này mà tiến thân thêm, đến lúc đó, những thứ tốt hơn làm quái gì mà có hả! Chuyện này chẳng qua là cuộc mua bán có lời!
      Phong Vũ Yên, milktruyenky, thuyt3 others thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 03: Khép lại cuộc thảo luận!

      Lâm Cảnh Nhàn liếc nhìn Trần thị và Lâm Cảnh Nguyệt cái, đem hận ý sâm đậm của mình giấu , sau đó liền mở miệng ra:"Nếu như ngay cả thành ý này mà hai người cũng có, vậy ta vẫn nên gả cho Trình Tri Hiểu, chí ít cũng cần phải trông coi con ma ốm yếu kia, nhị nương và muội muội cứ an tâm, chờ đến lúc đó, ta trở thành chủ mẫu của Trình gia, cứ xem như muội muội có trở thành quả ph—phụ , ta cũng bỏ mặc muội muội đâu!"

      Lâm Cảnh Nhàn cố ý nhấn mạnh hai từ chủ mẫu và kéo dài hai từ quả phụ.

      Sắc mặt Lâm Cảnh Nguyệt trắng nhợt, liền tức giận mở miệng :"Tỷ được nguyền rủa ta trở thành quả phụ!"

      Lâm Cảnh Nhàn cười có như nhìn Lâm Cảnh Nguyệt :"Trình nhị công tử ở tình trạng nào, trong lòng chúng ta ai nấy cũng điều biết rất , muội muốn ta gả cho , phải thỏa mãn điều kiện của ta."

      Lâm Cảnh Nguyệt kinh hãi nhìn Lâm Cảnh Nhàn, nàng biết là vì sao, từ tận đáy lòng nàng lại dâng lên loại cảm giác khác lạ, dường như Lâm Cảnh Nhàn còn giống như trước nữa.

      Lâm Cảnh Nhàn trước kia, chỉ cần nàng khen lời, bất kể là thứ gì, ta cũng đều đem tặng cho nàng...Mặc dù lần này về vấn đề chung thân đại , nàng cũng nghĩ dễ gì chuyện với Lâm Cảnh Nhàn, nhưng ngờ, chẳng những Lâm Cảnh Nhàn có thể chấp nhận, mà còn bày ra bộ dáng cây ngay sợ chết đứng, đúng lý hợp tình mà cò kè mặc cả với nàng.

      "Nhị nương, Cảnh Nguyệt muội muội, ta hơi mệt rồi, nếu hai người vẫn chưa hợp ý xong chuyện này, hãy trở về !" Lâm Cảnh Nhàn hạ lệnh trục khách.

      Nàng khoát khoát tay, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.

      Luận về dung mạo, Lâm Cảnh Nhàn chẳng hề thua kém, dáng người kiều diễm, sở hữu đôi mắt hạnh xinh đẹp, làn môi đỏ mọng, tựa như hoa mẫu đơn, còn Lâm Cảnh Nguyệt, dáng vẻ có hơi mảnh mai chút, nhưng lại mang theo khí chất điềm đạm đáng , tựa như hoa thược dược.

      "Cảnh Nhàn, chuyện này cứ quyết định như vậy , ta cho người mang qua cho con phần đồ cưới giống với Lâm Cảnh Nguyệt y như đúc, chuyện này cứ để ta ôm lấy là được rồi." Trần thị nhanh chóng tạm tính giữa lợi và hại, sau đó mỉm cười .

      "Đừng nóng vội, hai người nếu đáp ứng điều kiện thứ nhất của ta rồi, vậy hãy nghe ta thêm hai điều kiện nữa, nếu có chỗ nào làm ta hài lòng, ta cũng xuất giá." Giọng của Lâm Cảnh Nhàn lạnh buốt như băng mà lại lý trí.

      "Con . Bất kể là thứ gì, nhị nương cũng hết lòng thỏa mãn cho con." Trần thị nồng nhiệt nắm lấy tay nàng mà , đậm sâu trong đôi mắt xuất tầng khói mù, con nha đầu chết tiệt này, còn muốn được voi đòi tiên sao?

      "Ta phải xuất giá, hiển nhiên mang theo người nào đó rời khỏi đây, hy vọng nhị nương để ta tự mình tuyển chọn, và đem khế ước bán thân gửi lại cho ta." Lâm Cảnh Nhàn tiếp tục .

      Điều này là ngoài dự kiến của Trần thị, nhưng mà bà cũng muốn nghĩ nhiều như thế, chỉ vài tên tôi tớ ti tiện, về sau mua lại cũng được, nên bà liền gật đầu đồng ý.

      "Thứ ba… Ta muốn gặp mẫu thân, nhưng phụ thân lại cho phép, vì thế hi vọng nhị nương có thể tốt vài câu giúp ta." Lâm Cảnh Nhàn có chút buồn bã, lời mang theo tia mất mát.

      Kiếp trước nàng cũng phải là có oán giận mẫu thân mình, nhưng giờ…

      Nàng bao giờ quên được, cảnh tượng trước khi mẫu thân nàng tạ thế, đem những món đồ cưới gửi cho nàng.

      Chính miệng mẫu thân ra, bà thực rất xin lỗi nữ nhi của mình…

      Giờ nghĩ lại, ở kiếp trước, mặc dù mẫu thân rất ít hỏi đến chuyện của nàng, nhưng cũng phải là có vì nàng mà định liệu, qua, đồ cưới hậu hĩnh phong phú ấy cũng là do mẫu thân tự tay chuẩn bị, nếu như có phần đồ cưới này, e rằng Trình Tri Hiểu cưới nàng dưới danh nghĩa là đích nữ của Lâm gia rồi.

      Sau khi hủy hôn, nàng cuộc sống nhàn nhã.

      Chẳng qua chỉ là, chung chung mẫu thân cũng thể nào mà ngờ đến, những món đồ cưới kia lại là mối họa dẫn đến kết cục bi thảm cho nàng!

      giờ, tâm tính nàng so với ngày xưa cũng có nhiều thay đổi rồi, lời xin lỗi mà mẫu thân với nàng, giờ cẩn thận ngẫm lại, nàng làm nữ nhi có từng tận hiếu với bà chưa?

      Vẻ mặt Trần thị đích xác là vô cùng ngạc nhiên:"Cảnh Nhàn, chẳng nhẽ con bị bệnh rồi ư? Đến lúc này rồi vì sao con còn nhớ đến Vương thị? Con yên tâm, nhị nương lúc nào cũng đối đãi con như chính nữ nhi của mình, chuyện con xuất giá, ta xếp đặt cho con tốt."

      "Nhị nương, người đối tốt với ta, ta biết rất , nhưng ta phải xuất giá rồi, thân làm nữ nhi, chung quy cần phải gặp bà lần." Lâm Cảnh Nhàn nhíu mày, ra.

      Trông thấy thái độ của Lâm Cảnh Nhàn đối với Vương thị chẳng có gì thay đổi, Trần thị liền gật đầu :" Vậy, được." (biểu thị đồng ý, ta định dịch ok là chính xác nhất, mà thời đó ai lại xài ok, cho nên phải giải thích thêm).

      Từ đầu đến cuối, trong lòng Trần thị cảm thấy chút vững tâm gì cả, bà muốn chuyện với Lâm Cảnh Nhàn nhiều hơn, để xua cảm giác thiếu tự tin này của bà, nhưng đành chịu thôi, vì giờ lúc này, vẻ mặt Lâm Cảnh Nhàn tựa như muốn nhiều lời, Trần thị lại sợ nhiều phản tác dụng ngược lại, nên đành mang Lâm Cảnh Nguyệt rời khỏi.

      đường trở về, trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt kìm nén được mà mừng rỡ vui sướng:"Nương, ta ngờ, lại dễ dàng chuyện với ta như thế nha! Tốt quá rồi, ta cần phải lo lắng mình bị gả cho con ma ốm kia nữa!"

      Nhìn Trần thị lo lắng, Lâm Cảnh Nguyệt liền vội tiếp:"Nương, ta biết nhượng lại đồ cưới đem cho ta, trong lòng của người mấy dễ chịu, nhưng nương nghĩ thử xem, sắp tới Trình đại ca liền có chức quan, đến lúc đó, ta chính là phu nhân của nhà quan rồi, muốn bao nhiêu bạc mà chẳng có đây?”

      Trần thị vân vê cái trán, dung mạo của bà cũng xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù nữ nhi đến tuổi phải xuất giá, nhưng bà vẫn mang lại cho người khác cảm giác điềm đạm nhu mì, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phụ thân của Lâm Cảnh Nhàn lại độc sủng mình Trần thị.

      Trần thị cau mày :"Ta cảm thấy con nha đầu đó nhận lời quá quyết đoán, có hơi chút kỳ lạ."

      "Nương, có gì mà kỳ lạ đâu! ta chính là kẻ ngốc, cớ gì mà phải lo lắng!" Vẻ mặt Cảnh Nguyệt cho là đúng, .

      Trần thị lại nghĩ đến chuyện, nhiều năm qua Lâm Cảnh Nhàn rất quấn quýt với bà như đứa trẻ quấn quýt cha mẹ vậy. Còn đặt mặt ngoài mà , bà có được danh tiếng tốt cũng là do bà đãi ngộ cho Lâm Cảnh Nhàn quá tốt mà, mặt lại lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, cho dù trong bụng của Lâm Cảnh Nhàn có con sâu gì chăng nữa, chuyện này cũng vội, chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ tuổi tác cũng lớn, chẳng nhẽ còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của bà sao?

      Lâm Cảnh Nhàn nằm ở giường, rốt cục cũng kìm chế được nữa mà khóc rống lên.

      Nàng phải đem nỗi khổ nhục bao nhiêu năm đè ép trong lòng buông xả lần!

      Sau khi khóc xong, nàng liền lấy khăn tay lau khô nước mắt, nếu nàng được ông trời cho thêm kiếp, vậy nàng nhất định để người khác có cơ hội thương tổn đến mình nữa! , chỉ là như vậy, mà nàng còn muốn làm cho những người đó phải trả cái giá lớn!

      Nàng chìa bàn tay ra, nhìn đến bàn tay thon dài mà trắng nõn, trắng nõn mà dịu dàng, giờ phút này, tay nàng có bị đập gẫy, mắt nàng có bị khoét xuống… Mọi thứ đều được quay về nơi bắt đầu… Tốt quá…

      Chợt nghĩ đến bản thân mình phải gả cho Trình nhị công tử, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn vẫn có chút lo lắng.

      đến, nàng mới nhớ, kiếp trước chỉ gặp được lần, cũng bởi vì khi đó trong mắt nàng chỉ có mình Trình Tri Hiểu, cho nên đối với vị tiểu thúc kia, nàng mấy ấn tượng, giờ ngồi ngẫm lại, cũng thể nào nhớ nỗi dung mạo của .

      Chỉ nhớ thứ, là người rất nhã nhặn sâu sắc, so với Trình Tri Hiểu khí khái phấn chấn hăm hở kia, đứng chung với nhau, cho người ta cảm giác hề tồn tại.

      Kiếp trước nàng quá thê thảm, vừa mới sống lại, Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy thân thể mình rất mệt mỏi, vì thế liền thiêm thiếp mà chìm vào giấc ngủ.
      Phong Vũ Yên, milktruyenky, thuyt2 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nhay ho thui
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :