1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Khanh vốn phong lưu - Lâm Gia Thành

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      KHANH VỐN PHONG LƯU

      Tác giả: Lâm Gia Thành

      Thể Loại: Cổ đại, trùng sinh

      Editor: Thảo êng !

      Số chương: 259c



      Giới thiệu

      Nàng giúp y có được phú quý, nhưng cũng đương lúc y quyền thế ngập trời lại sống bị bức tử.

      Tái sinh trở về lúc ban đầu, nàng thận trọng từng bước , mượn thế của nam tử khuynh thành để mưu tính cho mình cuộc sống phú quý nhàn nhã, khoanh tay cười nhạt, trong nháy mắt lật phong vân thế gian.



      Lưu ý : Vì các web khác Drop truyện này rồi nên :

      Từ chương 1 đến chương 127 : https://thanhthoigian.wordpress.com/dang-tien-hanh/cd-khanh-von-phong-luu/

      https://thanhthoigian.wordpress.com/2016/03/23/khanh-von-phong-luu-chuong-127/


      Từ chương 128 trở ta bắt đầu tự edit


      Đôi lời muốn : Đây là lần đầu mình edit nên còn rất nhiều sạn, có thể khó đọc chút. Mong các chế chém tay. Mình edit truyện này cũng là vì quá thích truyện này mà đợi mấy bạn khác edit lâu quá, hoặc là mấy bạn theo nổi nên drop luôn. Tất cả là vì đam mê, có ai thích cứ bơi vào đây với mị ,mị luôn giang rộng vòng tay chào đón các chế!







      linhdiep17, xukemsoonsun89 thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 128 Đối mặt

      Sững sờ lúc, Đại công chúa bén nhọn cười lên, “ , , ngược lại có chút giống như con quỷ” Nàng chuyển hướng Triệu Tuấn, giễu cợt : “ Lang quân, ngươi xem tiện phụ này có phải gặp báo ứng?”

      Lúc này căn phòng yên tĩnh, tiếng cười Đại công chúa nghe đặc biệt chói tai. Phùng uyển nghe giọng ả,biết ả tin mình bệnh nặng. Lập tức khóe miệng giật giật, thầm : đúng là ngu ngốc, ta càng bệnh nặng, ngươi há chẳng phải là càng khó giải thích vói thế nhân ?

      Liền , Hồ thái y chân trước vừa rời , chân sau, Phùng uyển liền cho mấy người hầu do Vệ Tử Dương phái tới ra bên ngoài lan ra tin tức.

      Bọn họ lan ra tin tức, cũng chính là Hoàng thượng phái thái y tới chẩn bệnh, biết được bệnh tình của Phùng phu nhân,rồi bất mãn rời .

      Đồng thời bọn họ nhấn mạnh số điểm, Đại công chúa ban lần bốn lượt muốn xông vào Vệ phủ hỏi tội, thuận tiện còn ra, mấy tháng trước Phùng phu nhân vốn là mang thai đứa trẻ, lại bị Đại công chúa roi từ xe ngựa đánh xuống, vì thế sinh non.

      Phùng uyển cho bọn họ truyền ra, đều là , hơn nữa còn có thể tìm được bằng cớ. Sở dĩ truyền ra những điều này, nàng chỉ muốn tin đồn nhấn chìm Đại công chúa, để cho mọi người biết, nàng Phùng uyển gặp phải chuyện này là do Đại công chúa lăng nhục .Nếu phải Vệ tướng quân che chở, biết chết mất lần rồi.

      Triệu tuấn trả lời Đại công chúa, chẳng qua là nhìn chằm chằm Phùng uyển, ánh mắt quá mức sắc bén.

      Đại công chúa cũng có tâm tình để ý tới Triệu tuấn, nàng chạy hừng hực mấy bước liền vọt tới trước mặt Phùng uyển.Thấy nàng tới gần Phùng uyển, mấy tỳ nữ đồng thời ra, hai hộ vệ bên trong góc, “Đinh” liền tiếng rút trường kiếm ra.

      Nghe tiếng kêu, Đại công chúa liền cả kinh, nàng quay đầu nhìn cái, Lúc này mới nhớ mình ở Vệ phủ.

      Hừ mạnh cái, Đại công chúa cước đạp lên kỷ trà, cúi người trợn mắt nhìn Phùng uyển : “ Tiện phụ, những lời đồn có phải do ngươi lan ra?” Nghĩ tới mấy ngày gần đây mình tới chỗ nào, nơi nào ánh nhìn của ai cũng giễu cợt, xa lánh cơn giận Đại công chúa bùng lên, nàng thét to: “ Bổn công chúa biết ngươi thừa nhận! Chính ngươi! Tiện phụ ngươi biết xấu hổ ngày đó vào cung sỉ nhục ta, bây giờ ở trong phủ của gian phu, lại tạo ra tin đồn hãm hại Bổn cung. Ngươi đúng ác độc vô sỉ!”

      Đại công chúa như vậy, còn người khác ác độc vô sỉ?

      Phùng uyển có chút buồn cười, nàng từ từ buông ly trà nóng trong tay xuống, ngẩn đầu lên.

      Trong bóng tối ánh mắt nàng sâu thẳm nhìn chằm chằm Đại công chúa, ả chửi bới trận, rốt cuộc dừng lại, nàng rủ hai tròng mắt xuống, thanh yếu ớt : “Ta là phụ nhân, được bệ hạ cùng Vệ tướng quân thích, tín nhiệm mới nhận chức phụ tá”.

      nghĩ tới nàng cái này, Đại công chúa nhịn được cau mày, nàng chuẩn bị quát mắng, ả nhìn tôi tớ xung quanh, lại nuốt cơn giận xuống.

      Hôm nay Vệ tướng quân vừa xuất chinh, ta cũng ngày đêm bận rộn. Cũng biết Đại công chúa vì sao cho là, đến bây giờ ta làm hại Đại công chúa? Phụ lòng tin của bệ hạ, đem bản thân mình vào hoàn cảnh khó khăn ? Lại hoàn toàn đắc tội với Đại công chúa ngươi? Đại công chúa cho là, ta làm như vậy, có chỗ nào tốt?

      Đại công chúa nghe sửng sốt chút, Phùng uyển thanh vừa dứt, ả há miệng muốn phản bác, nhưng sau lưng nàng có mấy người cung tỳ bảo vệ, thầm đứng lên.

      Lúc này, Phùng uyển đánh gãy lời Đại công chúa trực tiếp : “ A uyển ngược lại cho là, có số người chờ đợi được muốn bôi nhọ thanh danh Đại công chúa, buộc Đại công chúa thỏa hiệp”

      Nàng tới đây, rồi chầm chậm nâng ly trà bàn lên, nhấp ngụm.

      Đại công chúa nghe đến đây nhất thời trong lòng thoáng lộp bộp, bên Triệu tuấn, chân mày cũng cau lại, sắc mặt có chút khó coi.

      Đảo mắt, Đại công chúa bén nhọn kêu lên: “ Ngươi tiện phụ biết xấu hổ, cho ngươi biết, những điều ngươi , Bổn công chúa câu cũng tin!”

      Tiếng ả vừa dứt, liền thấy Phùng uyển thương hại nhìn mình, vì nàng đứng chỗ tối, nên đôi mắt của Phùng uyển ràng sâu thẳm, đặc biệt chói mắt.

      Sắc mặt Đại công chúa nhất thời xanh mép.

      Bất quá nàng quen, Phùng uyển thấy ả lại sắp nổi giận, tròng mắt thu lại, lạnh lùng quát lên: “ Người đâu!”

      “Dạ !”

      số hộ vệ nắm chuôi kiếm tiến lên.

      Phùng uyển nhàng : “Ta còn lời nào với Đại công chúa, mời nàng ra ngoài ”.

      “Dạ !”Mấy tên hộ vệ đáp tiếng, muốn tiến lên, Đại công chúa vô cùng tức giận quát lên: “ Ai dám?”.

      Nàng trợn to mắt xem thường quét nhìn mọi người, lạnh lùng : “Bổn công chúa phụng ý chỉ của bệ hạ, tới bắt Phùng phu nhân vào cung! Người đâu bắt ngay tiện phụ này cho Bổn cung !”

      Tiếng quát chói tai của Đại công chúa vừa ra, liền ngay cả hộ vệ của Vệ phủ cũng kinh hãi. Mọi người trong phòng liền kinh sợ, thần sắc khác nhau, Phùng uyển ốm yếu cười tiếng.

      Nàng thanh vô lực, tiếng cười kia lớn. Đây là thời điểm nào? Cơ hồ tiếng cười vừa ra, mọi người liền đồng thời hướng nàng nhìn lại.

      Đại công chúa trực tiếp trợn to mắt xem thường.

      Rũ mắt xuống, Phùng uyển nhàng : “ Đại công chúa lại giỡn! Bệ hạ là người như thế nào chứ? Chân trước phái thái y chẩn mạch cho thiếp, chân sau lại để ý thái y sở chẩn, lại bắp ép thiếp mang đây là đạo lý sao? Hơn nữa thiếp phạm vào tội gì, lại bị Điện hạ dùng tới hai chữ “Bắt”? Nghe hai chữ này, liền biết Đại công chúa tự mình ”. Con ngươi đen nhánh của nàng nhìn về phía Đại công chúa, nhàng : “Đại công chúa điện hạ, người chính là công chúa cao quý, giả truyền ý chỉ, cũng là khi quân! Điện hạ vẫn là nên thận trọng” Nàng hơi dài, tựa hồ còn khí lực,lập tức lấy tay lên ngực thở hổn hển .

      Phùng uyển thấy Hoàng thượng, cũng phải là hôn quân. Nếu mình thực có tội, có chứng cứ xác thực, còn Vệ Tử Dương ở đây cũng thể bắt mình.

      Vèo vèo vèo, tất cả ánh mắt, đều nhìn hướng Đại công chúa. Đại công chúa mặt lúc xanh lúc trắng, giận đến ngực phập phồng, lại nhất thời thể lại, bọn họ lập tức ràng.

      Lập tức, mọi người cùng lui về chỗ cũ.

      Thấy Đại công chúa vừa mở miệng liền bị Phùng uyển chặn lại, Triệu tuấn biết nàng hiểu.

      Trừ phi Đại công chúa động tay động chân đánh người, nếu nàng căn bản phải đối thủ của Phùng uyển.
      Lập tức đến sau lưng Đại công chúa, thấp giọng : “ A nhã, các ngươi ra ngoài trước, ta tới cùng nàng hai câu”.

      “Ta !” Đại công chúa phản đối tính kêu tiếng, nàng căm hận quay đầu lại phía sau nhìn vài người.

      Thấy thần sắc bọn họ, mấy ngày nay ở trong cung chịu đủ lạnh nhạt Đại công chúa có chút chột dạ. Nàng nặng nề giậm chân cái, bước vọt ra bên ngoài.

      Đại công chúa vừa , người hầu cũng theo lui ra.

      Triệu tuấn thở phào nhõm, cúi đầu nhìn về phía Phùng uyển.

      tiến lên mấy bước, nhấc vạt áo lên, ngồi xuống sạp đối diện Phùng uyển. nháy mắt nhìn nàng, , ôn nhu như nước kêu: “ Uyển nương, nàng gầy nhiều”

      lo âu nhìn vào mặt và thân thể Phùng uyển, lẩm bẩm : “ Lúc còn trong phủ, nàng chưa từng bị bệnh. Tại sao mới đến Vệ phủ liền bệnh? Uyển nương, đến lúc này nàng còn muốn cố chấp sao, Uyển nương, trở về bên người ta

      Nghe giọng điệu này, Phùng uyển tại bị bệnh, thực là bởi vì rời xa ?

      Phùng uyển từ từ ngước mắt.

      Đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Phùng uyển trong nháy mắt con ngươi Triệu tuấn toát ra vẻ si mê. nháy mắt nhìn nàng, bất chi bất giác thanh có chút nghẹn ngào: “ Uyển nương, nàng trở về . Ta, ta thực quen.”

      quen?

      Phùng uyển hoảng hốt

      Nàng biết, quen. Kiếp trước sau khi nàng chết, cưới kiều thê cũng chỉ tháng, liền thấy khổ sở, loại hành hạ này phải ở thân thể mà là ở tinh thần.

      cho tới bây giờ có phát qua, có Phùng uyển, chẳng thể thuận lợi.

      triều đình, mặc dù quyền cao chức trọng, đứng ở vị trí này, càng nhiều người nhìn chằm chằm vào . Luôn luôn có đại thần ở triều chống lại , chính là nhận lễ, gặp gỡ người nào, phải cạm bẫy người ta bày ra cũng là người ta muốn dò xét .

      còn Phùng uyển chỉ điểm cảm thấy rất khó khăn. Trước kia, trong phủ thu nhận lễ vật, giao thiệp xã giao Phùng uyển đều lo mọi thứ. Bình thường triều đình có việc, lúc tỉnh dậy, có Phùng uyển chỉ điểm cho cách đối phó.

      tại bây giờ,đều còn. Chỉ cần trở lại trong Phủ, Đại công chúa vênh mặt sai khiến, thiếp thất ở cửa khóc sướt mướt, hai mắt ngấn lệ cầu xin buông tha.

      Sau khi Phùng uyển chết tháng. Bệ hạ tức giận chỉ thẳng mặt mắng: “ Tại sao lại trở nên hồ đồ như vậy?”

      Lúc ấy, đối diện với bốn phía chỉ chỏ và những ánh nhìn thầm mỉa mai của đồng liêu, đột nhiên cảm thấy thế gian nan.

      có Phùng uyển,thế gian nan như vậy?

      Sau khi trở lại trong phủ, liền tự nhốt mình lại trong thư phòng, mà ngẩn người. vuốt ve nét bút trước kia Phùng uyển lưu lại, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.

      Đêm hôm đó, mơ hồ ngủ quên trong thư phòng,từ trong mộng thức tỉnh mấy lần, lớn tiếng hô “Uyển nương” mấy lần, đưa tay muốn kéo bóng người lại xa, sau khi tỉnh lại còn đảo mắt nhìn xung quanh. Sau lúc lâu, đột nhiên nhớ lại Uyển nương chết.

      Nàng chết!

      Nàng là người cùng từ thở hàn vi, hỗ trợ nhiều năm,từng bước từng bước giúp lấy được giàu sang, còn chưa được hưởng phúc, liền bị hại chết.

      , để nàng chết!

      Hai tay bụm mặt,Triệu tuấn trong lòng bi thương. Cuối cùng lần đầu tiên phát , có Uyển nương, nguyên lai mình cái gì cũng làm được.

      có Uyển nương, có nàng những năm này cẩn thận phụ trợ, có nàng xưa nay ở bên ngoài đút lót, có nàng quan tâm chuyện ăn mặc, dịu dàng tin tưởng, bất quá chỉ giống như lúc ở Vân thành,lúc đó tính tình thô bỉ, hay làm được, căn bản ngay cả tư cách để cho Đại công chúa thích cũng có.

      Lại , cho rằng trượng phu đầy sức quyến rũ, lúc có Phùng uyển vẫn rất tự tin. tự nhận, mình tài hoa xuất chúng, bản thân có quyền thế thiếu thứ gì,càng ngày càng thăng tiến hơn.

      Rốt cuộc, có ngày Đại công chúa nàng chỉ vào mặt mắng: “ biết ta ban đầu như thế nào nhìn trúng ngươi?” “Ngươi xem tất cả các triều thần quyền quý vậy, ngươi lại có thể so được với người nào?”

      Dĩ nhiên, bình thường khi nhìn di vật của Phùng uyển, Triệu tuấn cũng thừa nhận mình thực tồi tệ. chẳng qua là nhiều lần qua phòng nàng ngẩn người, chỉ là thực mệt mỏi, thực ngỡ ngàng.

      Thấy Phùng uyển ngẩn ra, Triệu tuấn đưa tay ra đặt lên tay nàng.

      Khó khăn lắm mới đặt lên, Phùng uyển liền nhàng rút tay về. Triệu tuấn thấy nàng rút ra, muốn nắm lại, thanh lạnh nhạt của Phùng uyển truyền tới: “Lang quân, đây là Vệ phủ!”

      Vệ phủ? Triệu tuấn buông lỏng tay chút, theo bản năng liếc cái về phía bốn hộ vệ, và bội kiếm bên hông họ,rồi cúi đầu.

      Chỉ chốc lát, nặng nề ngẩn đầu lên. Bình tĩnh nhìn nàng, Triệu tuấn trầm giọng : “Uyển nương, nàng đừng náo loạn nữa. Vệ tướng quân lập tức phải xuất chinh. Chờ vừa xuất chinh, ta hướng bệ hạ xin tha thứ, xin người cho phép nàng dọn về Triệu phủ”.

      Dừng chút, ôn nhu như nước : “ Ta qua với A nhã, nàng đồng ý, sau khi trở về nàng là chính thê, ngươi là bình thê”.

      Dứt lời, vẻ mặt tươi cười, đắc ý nhìn Phùng uyển, Triệu tuấn : “Vệ Tử Dương kia tuy là tướng quân, cũng thể cho nàng danh phận, Uyển nương, ta ngại nàng và sống cùng nhau trong phủ, vẫn chấp nhận nàng. Chẳng qua để cho nàng danh phận thấp hơn Đại công chúa, nàng hẳn là cao hứng”.

      Cao hứng? Phùng uyển khẽ nhếch môi, giễu cợt cười tiếng. Thầm : “ Đại công chúa đồng ý để ta thành bình thê? Nàng đồng ý, cao hứng? Có thể nắm ta ở trong tay để gây khó dễ, muốn cho ta sống ta liền sống, muốn cho ta chết ta liền chết. tại ả, hẳn rất mong chuyện này!

      Phùng uyển rũ mắt, nàng nhấp ngụm nước, ung dung thong thả, lạnh nhạt : “ Lang quân quá lo”. Nàng ngước mắt nhìn về phía Triệu tuấn,từng chữ từng câu : “A uyển sớm , chàng cùng ta, duyên phận hết”.

      tới chỗ này, nàng dường như đau lòng, liền che miệng ho khan trận. Tên hộ vệ thấy vậy, tiến lên bước quát lên: “ Phùng phu nhân thân thể tốt, Triệu gia lang quân, xin trở về ”.

      Đây là lệnh trục khách, cho phép phản kháng. Cũng chờ Triệu tuấn đồng ý, mấy người hộ vệ đều tiến đến tay đè vỏ kiếm, mặt hung sắc tới gần.

      Triệu tuấn thấy vậy , vội vàng đứng lên. Thấy bọn họ bước chân dừng, nửa điểm tình ý cũng hiểu, nghiêm mặt lui về phía sau.

      Thấy Triệu tuấn ra, Đại công chúa kêu lên: “ ra ?” Mới tới đây, mấy hộ vệ đuổi Triệu tuấn ra, “Ầm” tiếng khép cửa lại, mặt lạnh hướng phía Đại công chúa và Triệu tuấn : “ Phùng phu nhân bệnh nặng, thể tiếp khách quá lâu. Mấy vị xin trở về ”.

      Cuối cùng đuổi khách ra cửa.

      Đại công chúa sửng sốt chút, nhảy cỡn thét lên, “ Các ngươi lớn mật!”

      Nàng quát tiếng tuy lớn, nhưng mấy tên hộ vệ đâu để ý đến? Bọn họ vèo tiếng rút bội kiếm ra, khí thế hung hăng cản trước cửa.

      Đại công chúa vừa thấy hàn quang đao kiếm, liền chột dạ. Nàng hướng phòng Phùng uyển bén nhọn kêu lên: “ Tiện phụ, ngày sớm muộn ngươi cũng rơi vào tay Bổn công chúa!”

      Ném lại những lời này, nàng nhìn Triệu tuấn lúc, quát lên : “ Ngớ ra làm gì? nhanh lên chút”​

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779


      • Chương 129

      • Đưa mắt nhìn Đại công chúa rời , Phùng uyển khẽ mỉm cười.

        Ngay sau đó, khi Đại công chúa ra khỏi cổng vòm, thuộc hạ liền vội xoay người về hướng viện Phùng uyển, tiến lại gần Phùng uyển thi lễ, thấp giọng : “Lang quân muốn hỏi phu nhân, phu nhân có muốn đưa tỳ nữ Phất nhi tới Vệ phủ hay ?” Người thuộc hạ giọng điệu mang theo mấy phần đắc ý, đây là loại tự cho mình làm đúng.

        Phùng uyển rũ mắt, xem thường nhàng hỏi: “ Đây là ý của lang quân?”

        “vâng”

        Phùng uyển cười sâu hơn, nàng ung dung thong thả : “Làm phiền lang quân, nhưng cần”.

        Thuộc hạ kia ngẩn ra, ngẩn ngơ lúc sau hành lễ : “ vâng”

        Đưa mắt nhìn người thuộc hạ kia khuất bóng rời , Phùng uyển thầm : luôn là như vậy, vĩnh viễn cũng như vậy, lúc nào cũng như là có trách nhiệm.(ta chém...Aj xấu hổ a ...#$^&*...)

        Nếu như quan tâm tới nàng, để ý tới mọi việc của nàng.Trước đây lâu Phất nhi bị Đại công chúa dùng roi đánh, nàng nhưng là phất lờ để ý tới, loại thái độ này, đủ để cho biết, ở trong mắt nàng Phất nhi cái gì cũng phải.

        Đáng tiếc, cho tới bây giờ đều để tâm ở phương diện này. Cuối cùng cho là nàng mực giữ Phất nhi lại bên người để dùng là nàng tin tưởng, tín nhiệm.

        Lần Phất nhi bị đánh kia,Phùng uyển lúc ấy thậm chí nghĩ tới, giả vờ thực đối tốt với Phất nhi, giả vờ quan tâm nàng mến nàng...chỉ cần chút như vậy, như vậy chân trước mình rời , chân sau Đại công chúa đến, nhất định bị căm ghét, cho dù Phất nhi thông minh nữa, đối mặt với ngang ngược lý của Đại công chúa cũng khó tránh. chừng, bây giờ nàng bị Đại công chúa hành hạ đến chết rồi.

        Đáng tiếc, nàng lại có điểm muốn ngầm hạ thủ như vậy, dĩ nhiên, nàng cũng muốn để Phất nhi lại chết như vậy.

        Khẽ nhấp ngụm nước, Phùng uyển cởi bỏ áo lông người, lại để trong lòng sưởi ấm, lúc này mới cùng mọi người ở trong sân lại.

        lại nàng cũng quay đầu hỏi: “ Đại công chúa mấy ngày nay,có hay ra vào Triệu phủ ?”

        người hầu tiến lên bứơc, cung kính : “ Chưa từng. Tựa như trong cung có mệnh lệnh, để Đại công chúa tránh bị hiềm nghi”

        Tránh hiềm nghi?

        Phùng uyển buông mắt cười : “ Nàng tránh được sao?”

        Người hầu kia : “ Dạ tránh được. Trong cung các quý nhân giờ phút này cũng rất khó xử. Nếu đồng ý hôn của Đại công chúa và Triệu gia lang quân phu nhân người vì sao phải tránh ở Vệ phủ, liền giải thích được. Nếu đồng ý, Đại công chúa lại từng qua đêm ở Triệu phủ chuyện người người đều biết”.

        tới chỗ này, người hầu nhắc thêm: “ Đúng rồi Phùng mỹ nhân ra. Ban ngày ra, tối hôm qua liền được ân sủng. Nhìn tình thế kia, được ân sủng như chưa từng mất.”

        Phùng vân?

        Phùng uyển gật đầu cái, nàng chậm rãi :” Ta cũng muốn nàng nên ra”.

        Người hầu ánh mắt khó hiểu, nàng nhàn nhạt cười tiếng, thấp giọng : “ thu thập chút, xế chiều hôm nay, hẳn rất náo nhiệt

        Nàng hai chữ thu thập, người hầu liền hiểu. Lập tức, ôm nghi ngờ, bọn họ lần nữa nấu nồi nước thuốc lên, đồng thời, đóng hết tất cả cửa sổ lại, lại thấp giọng chuyện,để bước chân bộ, bộ hình dáng sợ làm kinh động đến chủ nhân bị bệnh nặng.

        Qủa nhiên, buổi chiều, tỳ nữ tới ngoài cửa thấp giọng : “ Phu nhân, Triệu gia lang quân tới. Nô tỳ vừa mới cùng , phu nhân bệnh vừa trở nặng sợ là thể gặp người, Triệu gia lang quân liền giận, , phụng ý chỉ của bệ hạ đến.”

        Triệu tuấn quả nhiên tới!

        Phía sau màn trướng, Phùng uyển rũ mắt thầm : Đây là đợt thứ nhất.

        Vì vậy đóng cửa sổ lại, mùi thuốc làm cho sắp thở nổi. Nàng thể chờ đợi.

        Nàng nhàng “Ân” tiếng, uể oải : “Xin mời”.

        “Dạ”

        Chỉ chốc lát, loạt tiếng bước chân vang lên, tỳ nữ kia : “ Lang quân , phu nhân nhà ta thực là thân thể khó chịu, thể ra mắt lang quân. Xin lang quân ngồi ở sau tấm bình phong cùng nàng chuyện”.

        Lời này vừa ra, Triệu tuấn đè nén tức giận tiếng cười lạnh vang lên: “ Ta là Phu chủ của nàng, chúng ta còn chưa từng cùng cách đâu!”

        Giọng trầm trầm, vô cùng lệ khí.

        Lệ khí: tàn bạo, ác độc, tàn ác...

        Là Tỳ nữ quen hầu hạ Vệ Tử Dương, biết sợ nóng nảy, lập tức khách khí :
        “ Lang quân chớ buồn, thực là tướng quân nhà ta từng giao phó”.

        Vừa nhắc tới Vệ Tử Dương, Triệu tuấn liền im lặng. hồi lâu, khó chịu : “ cũng được”.

        Tiếng kỷ trà vang lên khi ngồi xuống.

        Sau đó, Triệu tuấn giọng cao hứng truyền tới, “ Ta muốn cùng phu nhân chuyện, các ngươi ra ngoài hết

        Thanh ra lệnh truyền ra, bốn phía người hầu nhúc nhích.

        Triệu tuấn tức giận, muốn nổi giận, sau màn trướng, Phùng uyển thanh yếu ớt vô lực vang lên, “ cần lo lắng, ra ngoài ”.

        “Dạ !”

        Thanh nàng vừa rơi xuống, chúng tỳ nữ liền hai lời lui ra ngoài.

        Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên.

        hồi lâu, tiếng Triệu tuấn buồn bực khó chịu vang lên, “ Uyển nương ?”

        Kêu hai tiếng, thấy Phùng uyển có đáp lại, nhịn được : “Mới tới Vệ phủ mấy ngày? Uyển nương là cao giá a!”

        Rốt cuộc, phía sau màn trướng thanh mệt mỏi yếu ớt của Phùng uyển cũng truyền tới: “ Lang quân có lời, sao thẳng?”

        Triệu tuấn ngẩn ra.

        môi mỏng mân thành đường, thẳng lát sau, mới lên tiếng: “ Ta bây giờ phải chuyện với nàng?” Có phần sắc bén.

        Thanh Phùng uyển, vẫn ôn nhu, mặc dù là yếu ớt vô lực, “ biết bệ hạ kêu lang quân tới, là có chuyện gì phân phó?”

        Nàng như là nhịn được cùng thêm cái gì, lại là thẳng vào vấn đề.
        Vẻ mặt Triệu tuấn đen , hồi lâu, mới mở miệng : “ phải bệ hạ, mới vừa rồi tỳ nữ kia ba lần bốn lượt cho ta vào, ta mới dùng bệ hạ tới ép nàng(tỳ nữ)”.

        phải bệ hạ sao? Làm sao có thể phải bệ hạ? Trong quan trường, chuyện làm việc, luôn vòng vo a. ràng bệ hạ dặn dò, lại cố ý phải. Đùa,đơn giản chính là thối thác trách nhiệm thôi.

        Phùng uyển than tiếng, thanh như nước : “ Lang quân đối với tỳ nữ, cần gì phải đem bệ hạ ra, cần gì phải nhắc tới chữ “ép” ?”.

        Thanh tuy là ôn nhu, lời từ trong ra ngoài, đều ngầm chỉ trích giễu cợt.

        Cho tới nay, Phùng uyển cùng Triệu tuấn sống chung, là quan tâm chu toàn, ngay cả cao giọng chuyện cũng chưa từng. Đâu từng giễu cợt như vậy?

        Thoáng cái , Triệu tuấn mặt lúc xanh lúc tím.

        ngẩn đầu lên, tức giận trừng về phía Phùng uyển, nhưng có tấm màn trướng chắn lại ngăn cách, tức giận nàng căn bản thể nhận thấy.

        Bất quá như vậy, Triệu tuấn ngược lại muốn cùng Phùng uyển nhảm, trò chuyện cái gì tình xưa nghĩa cũ nữa. trầm giọng ra lệnh: “ Ngày mai ngươi hãy dâng tấu

        câu ra, nghe thấy bất kỳ nghi ngờ cùng kinh ngạc của Phùng uyển, lại cường điệu : “ Kêu ngươi dâng tấu, có nghe hiểu ?”

        Lúc này, giọng Phùng uyển mới truyền tới, nó rất bình tĩnh,hơn nữa nhàng vừa vặn đúng lúc, “ gì?”

        Tựa hồ, nàng chút cũng kinh ngạc, Triệu tuấn tại sao vào lúc này, lại kêu nàng, phụ nhân có thể dâng tấu lên bệ hạ?

        Triệu tuấn ngẩn đầu lên, nghi ngờ nhìn chăm chú về phía Phùng uyển. Nhìn màn trướng lay động, khỏi thầm : Chẳng lẽ nàng đoán được? Phụ nhân này, làm sao có thể thông minh như vậy?

        vẫn biết nàng thông tuệ, thông tuệ này dùng để giúp , do quen nên cảm nhận được. Giờ phút này thành người đứng xem, mới cảm thấy nàng bất phàm, biết làm sao, trong lòng lúc này luống cuống hốt hoảng.

        Bàng hoàng hồi, Triệu tuấn tiếp tục : “ Ngươi liền hướng bệ hạ , ngươi cùng Vệ tướng quân tình đầu ý hợp”, tới chỗ này, thanh nghẹn lại, giọng còn lưu loát, liền lúc sau, mới tiếp tục : “ Ngươi tự nguyện làm thiếp cho . Còn ta, ngươi cho là ta cùng Đại công chúa thực là lương phối, mong bệ hạ ban thưởng ý chỉ, thành toàn cho ngươi cùng Vệ tướng quân, Đại công chúa cùng phu cũ của ngươi thành hai đoạn lương duyên”.

        xong.

        Trong phòng trở nên an tĩnh lại.

        Sau màn trướng, miệng Phùng uyển từ từ nâng lên, lộ ra như là mỉm cười,biểu tình như đùa cợt.

        Qủa nhiên ngoài sở liệu!

        Mới vừa rồi nghe tỳ nữ kia , trong cung các quý nhân khó xử, nàng liền nghĩ tới, Triệu tuấn nhất định đến.

        Đúng vậy, nếu do mình , muốn bệ hạ tác thành Triệu tuấn cùng Đại công chúa, thực là tốt nhất. Chuyện này tấu sớ vừa lên, liền có thể chặn lại miệng lưỡi thiên hạ, liền có thể thay hoàng thất bảo toàn mặt mũi, để cho Đại công chúa như ý nguyện.

        Đến mức “ Ngươi tình nguyện làm thiếp cho ”, câu đơn giản , liền đưa mình vào cục diện hết sức bất lợi. Đến lúc đó, bệ hạ đồng ý, mình chỉ là thiếp thất của Vệ Tử Dương, có được bất kỳ chỗ tốt. Nếu như bệ hạ cho phép,liền thuận tay đem mình trở về nguyên phu, bởi vì về tình về lý đều tính,Triệu tuấn chính là cho mình danh phận bình thê, cũng là ban thưởng?

        Đúng là tính toán hay a !

        Dần dần, Phùng uyển cười, thấp giọng : “ Dám hỏi lang quân, “Ta tình nguyện làm thiếp cho ” câu này, là ý chỉ của bệ hạ, hay là ý của ngươi cùng Đại công chúa?” Hoặc là ý của Phùng mỹ nhân?

        Triệu tuấn ngẩn ra, xanh mặt nghiêm lại nạt : “ Chẳng lẽ sai rồi? Ngươi bây giờ phải chạy tới ở với ? phải danh phận ở trong phủ sao?”

        Tiếng quát của vừa rơi xuống, liền nghe được thanh mềm yếu vô lực của Phùng uyển truyền tới. Nàng quát : “ Triệu gia lang quân!”

        Quát tiếng ra,Phùng uyển tựa như hư nhược, nàng thở dốc hồi, mới chậm rãi : “ Triệu gia lang quân, ngươi đừng sỉ nhục ta quá đáng! Ngươi muốn thành thân cùng Đại công chúa, đó là việc của ngươi! Muốn ta dâng tấu thay các ngươi kiếm mặt mũi. Đừng hòng!”

        Nàng trả lời vô cùng dứt khoát!

        Triệu tuấn ngẩn ngơ, đảo mắt cả giận : “ Ngươi dám kháng chỉ?”

        Phùng uyển cười khì tiếng, : “Lang quân chẳng lẽ quên mất, ngươi mới vừa ràng qua, ngươi phải tuân lệnh tới. Ngươi mới vừa rồi sở dĩ nhắc tới bệ hạ, chỉ là muốn dùng bệ hạ ép tỳ nữ mà thôi!”

        Lời này vừa ra, gương mặt Triệu tuấn phồng đến đỏ bừng, đứng bật dậy. Bởi vì đứng quá mạnh, va phải bàn, bàn kỷ vang lên rất to.

        Theo tiếng vang vừa ra, “Ầm phanh” hai tiếng cửa phòng bị đẩy ra, mấy người tỳ nữ,người hầu vọt vào.

        Chống lại loạt ánh mắt của đám nô tài ở cửa, Triệu tuấn tức giận: tại sao lại quá xúc động như vậy?

        Ngay tại lúc suy nghĩ làm thế nào lại tiếp tục câu chuyện, thang yếu ớt, mệt mỏi tới cực điểm của Phùng uyển truyền tới: “ Mời, mời ra ngoài”.

        Mới xong,phía sau màn trướng Phùng uyển như quơ quơ.Hai tỳ nữ vội vàng vào. Mà lúc này,mấy người hầu đều trợn mắt nhìn Triệu tuấn, người hầu trong đó bước ra, hướng chỉ ra phía ngoài “ Triệu gia lang quân, xin mời!”.

        Cuối cùng hạ lệnh trục khách!
      Đỗ Thúy Loan, linhdiep17, Hale2054 others thích bài này.

    4. ZjnZjn

      ZjnZjn New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      10
      Ủng hộ nàng làm truyện này. Ta đọc convert truyện này thấy có vẻ rất khó edit nàng hãy kiên trì làm đừng drop nhé:yoyo52: . Hóng chương từng ngày :yoyo26:
      soonsun89Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    5. soonsun89

      soonsun89 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      may mà có ad edit tiếp truyện này. Thanks ad nhiều lắm nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :