1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cá Trích, Em Yêu Anh - Thanh Thiên Lãm Nguyệt (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nhanh gọn lẹ, nhổ cỏ tận gốc, đúng fong cách của a

    2. Mạc Nhược Phi

      Mạc Nhược Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      470
      quá cơ. Úc Vũ đúng là dạng não phẳng mà kiêu căng, bị thế là đáng đời :hoho: :hoho::hoho:

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 57. mang thai sao?
      Edit: Thuythuy2203
      Beta: Ngân Nhi


      Tại bệnh viện tâm thần, Vương Nhược Lam điên cuồng bám vào cửa sắt vừa dày vừa nặng, cổ họng liên tục kêu gào: “Thả tôi ra ngoài, tôi có bệnh, thả tôi ra ngoài, vị hôn phu của tôi chính là Úc Quý, nếu ấy biết các người nhốt tôi trong này, nhất định tha cho các người đâu.”

      Bên ngoài, hai nhân viên y tá vừa tán gẫu, vừa cắn hạt dưa, “Cậu xem, Vương Nhược Lam lại kêu gào rồi, tớ bắt đầu cho rằng Úc Quý chính là vị hôn phu của ta rồi đó.”

      “Đúng là biết chán.” Y tá kia phun hạt dưa trong miệng, hừ tiếng : “ nhiều ngày như vậy mà ta vẫn chỉ biết kêu kêu lại câu, chậc chậc..”

      “Tớ lúc đầu còn buồn rầu tại sao Úc Quý lại cần Tạ Uyển, đính hôn với ta, náo loạn hồi lâu, ra hết thảy mọi chuyện là do ta tự nghĩ ra.”

      “Lúc này Úc Quý là vị hôn phu của ta, chừng về sau lại tổng thống Mỹ là chồng ta mất.”

      Đột nhiên y tá đứng lên, khinh miệt lườm về cánh cửa phòng Vương Nhược Lam quát lớn: “Câm mồm, ầm ĩ chết được.”

      Vừa nghe thấy có người quan tâm mình, Vương Nhược Lam kêu càng kinh hơn: “Mau thả tôi ra ngoài, các người biết xấu hổ, dựa vào cái gì mà nhốt tôi lại! Tôi muốn kiện các người.”

      Thanh của Vương Nhược Lam lúc này khàn khàn khó nghe, cho dù làm việc ở bệnh viện tâm thần này nhiều năm cũng khiến mấy y tá đều chịu nổi, người y tá buông hạt dưa trong tay xuống : "Kêu thêm vài người nữa, tiêm cho ta mũi an thần, cứ làm ầm ĩ như vậy phiền chết."

      đống y tá tay cầm dây thừng bền chắc mở cửa phòng bệnh, Vương Nhược Lam còn tưởng mình kêu la có tác dụng, định ra dáng đại tiểu thư, bỗng nhiên y tá có thân hình đồ sộ to lớn tới, tay đè ta giường, trong lúc ánh mắt Vương Nhược Lam hoảng sợ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, những y tá còn lại cùng nhau xông lên, nhanh chóng thuần thục dùng dây thừng trói Vương Nhược Lam lên giường.

      “Các người buông tôi ra!” Vương Nhược Lam vùng vẫy kịch liệt, muốn thoát khỏi trói buộc của sợi dây, lập tức bị nhân viên y tá tính tình hung dữ vung cái tát lên mặt: “ Câm miệng! Phiền phức chết được!”

      Vương Nhược Lam bị tát sưng cả mặt, đau đến mức hai mắt đều đỏ lên.Vương Nhược Lam từ đến lớn vô cùng tâm cơ, tính toán, vì thế cho dù bố mẹ ta có trọng nam khinh nữ Vương Nhược Lam cũng chưa từng bị mắng, sau lớn lên bởi vì xinh đẹp, được nhiều đàn ông che chở, nên càng phải chịu ấm ức, lúc này đột nhiên bị người xa lạ tát, lập tức khiến cho ta giận đến run cả người, tay chân bắt đầu lạnh toát.

      “Tôi ta bình thường mà.” Y tá vừa vung tay tát Nhược Lam quay đầu với những người khác: “Mọi người nhìn xem, chân tay ta bắt đầu co rút, rất giống với bệnh động kinh, về sau mọi người quản lí ta nên chú ý, đừng để bị ta cắn, chẳng may ta mắc bệnh truyền nhiễm gì đó biết làm sao giờ!”

      Những y tá còn lại nghe thấy lời này, lập tức lùi về phía sau bước, đồng loạt mạnh mẽ gật đầu: “Đúng, sau này tuyệt đối được đến gần ta!”

      Y tá vừa tát Vương Nhược Lam nghe lời cam đoan này xong mới gật đầu, bảo hai người đè tay Vương Nhược Lam xuống, tự mình hung hăng đâm kim tiêm vào tay Vương Nhược Lam. Vì đây là bệnh viện tâm thần, nên thuốc ngủ được sử dụng có dược liệu cao hơn bình thường. Thuốc vừa vào người, Vương Nhược Lam chỉ vài giây sau liền chìm vào giấc ngủ.

      y tá thấy thế liền muốn giúp ta cởi trói người, lại bị người khác ngăn lại,

      “Đừng cởi, cứ để ta ngủ như vậy, bệnh nhân động kinh lúc lên cơn thế nào cậu cũng phải là biết.”

      Y tá kia do dự chút rồi gật đầu : “Được.” mấy năm trước ở bệnh viện này có bệnh nhân động kinh để lại cho người ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, làm cho nhóm y tá các chỉ cần nghe thấy ba chữ “Bệnh động kinh” là toàn thân rét run.

      Cứ như vậy, ở bệnh viện tâm thần, mọi người đều cho rằng Vương Nhược Lam kia những bị bệnh tâm thần, mà còn bị động kinh nữa, vì thế hàng ngày nếu trói ta tiêm thuốc an thần cho ta. ngày rồi lại ngày, tinh thần Vương Nhược Lam càng ngày càng bất ổn, tóc tai ta rối bù, khuôn mặt trắng xanh, bọng mắt còn lớn hơn mắt, thậm chí còn xuất bệnh hoang tưởng, vừa nhìn là biết ta là người bị mắc tâm thần nặng.

      Từ lúc Vương Nhược Lam vào bệnh viện tâm thần, người nhà ta chưa từng lần tới thăm. Sau đó nghe , toàn bộ gia đình Vương Nhược Lam rời đến thành phố khác, phóng viên lại được phen náo động, đều cha mẹ Vương Nhược Lam vô cùng đáng thương, vì trong lòng thương tâm nên chỉ có thể rời , trong bảng tin cũng hề nhắc tới chữ về tình trạng của Vương Nhược Lam lúc này.

      Mà Úc Vũ cũng tốt hơn. Từ khi mất trợ giúp kinh tế của Úc gia, những ngày tháng này của ta vô cùng gian nan, cha Úc Vũ bị liệt nửa người, mọi giây mọi phút đều cần người chăm sóc, chỉ nấu cơm, bón thức ăn, còn phải dọn dẹp vệ sinh ố phẩm. Úc Vũ từ trước đến nay là tiểu thư xinh đẹp, làm sao làm nổi những việc này. hai lần còn miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng ngày qua ngày trôi , ánh mắt Úc Vũ nhìn cha mình còn mang theo cả sát ý.

      Úc Vũ hận thể giết chết người cha vô dụng liên lụy đến mình, cha đẻ có sao? Dù sao ông ta cũng chỉ là kẻ bất lực, thể kiếm nổi tiền, còn phải dựa vào chính mình nuôi, ta tuổi đời còn trẻ, lại vô cùng xinh đẹp, tại sao phải đem tuổi xuân lãng phí cho kẻ phế vật như này!

      Úc Vũ càng nghĩ càng đứng ngồi yên, nhìn bô nước tiểu cùng phân của cha mình mà thống khổ chịu đựng nổi, liền vơ hết tiền trong nhà rồi bỏ trốn!

      Cho đến khi thi thể cha Úc Vũ bốc mùi hôi thối được hàng xóm phát , cũng thấy bóng dáng Úc Vũ đâu.

      Những người kín đáo chê bai Tạ Uyển sau vụ việc lần trước, trải qua chuyện này liền còn lời nào để . người phụ nữ đến cha ruột mình còn mặc kệ, để cho cha ruột chết đói giường, lời sao có thể tin tưởng được?

      Về sau, Tạ Uyển mới biết hóa ra mạng có chuyện liên quan đến mình, nhưng cũng có cảm giác gì. thực tế dưới khống chế của Úc Quý, Tạ Uyển gần đây hầu như hề được lên mạng.

      Trải qua hai kiếp, Tạ Uyển bỗng nhiên hiểu ra đạo lý.

      Fan đông như nước chảy, làm minh tinh phải học cách kiên cường. Hôm nay là fan của mình, nhưng ngày mai có thể vì chuyện của người khác mà mắng chửi thần tượng của mình xối xả. Nếu là người hay để bụng biết chịu thương tâm bao nhiêu lần rồi, cứ đơn giản là nhìn, nghe, tập trung vào diễn xuất của mình, sống qua ngày hơn.

      Vì thế từ sau khi chuyện kia xảy ra, mặc kệ là blog công khai hay blog cá nhân Tạ Uyển đều đăng bài nữa, mặc cho hàng vạn fan của blog gào khóc Tạ Uyển cũng quan tâm.

      “Cut!” Ở trường quay “Tiên hiệp kì duyên”, Thạch Vĩnh An hài lòng nhìn vào máy quay, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng tán thưởng nhìn Tạ Uyển, “Tiểu Tạ, toàn bộ cảnh quay của xong, diễn rất tốt! Người trẻ tuổi rất có tiền đồ, về sau tiếp tục cố gắng nhé!”

      Tạ Uyển mỉm cười, thản nhiên : “Cám ơn Thạch đạo diễn, tôi cố gắng.”

      Thạch Vĩnh An gật đầu, định thêm bị Úc Quý chen ngang, “Uyển Uyển, vậy từ hôm nay em có thể rời khỏi đây rồi đúng ? Chúng ta ra ngoài ăn món gì ngon nhé?”

      “Được ạ.” Tạ Uyển cười tươi hơn, “Hôm nay ăn món cay Tứ Xuyên .”

      “Được.” Úc Quý cầm chặt tay Tạ Uyển, lập tức kéo ra ngoài, Thạch Vĩnh An vô cùng biết điều, gãi mũi gì nữa.

      Buổi tối, Tạ Uyển gọi điện cho Tần Thành và Diêm Đạc cùng tới nhà hàng. Đối với việc có người khác chen vào giữa hai người, Úc Quý ràng vui, nhưng vì Tạ Uyển kiên trì nên Úc Quý cũng dám phản kháng.

      “Nào, chúc mừng Uyển Uyển bước vào giai đoạn hậu kỳ.” Diêm Đạc giơ cao chén rượu trong tay, cụng ly với Tạ Uyển, “Chúng ta uống chén nào.”

      “Uyển Uyển uống rượu.” Úc Quý lườm Diêm Đạc cái, đem ly rượu trước mặt Tạ Uyển đổi thành nước chanh.

      Diêm Đạc sửng sốt, nụ cười có chút miễn cưỡng, vừa như đùa lại vừa như nghiêm túc hỏi: “Sao vậy? Mang thai rồi à?”

      “Khụ.” Tạ Uyển suýt nữa sặc nước miếng,vừa định giải thích bị Úc Quý đen mặt cướp lời, “Cái gì mà mang thai! Nếu muốn có con tự mình sinh .”

      Ngữ điệu cực kì khách khí, đáy mắt sâu như biển, mơ hồ có chiều hướng muốn nổi giận.

      Tạ Uyển nhìn thấy mà khỏi có chút giật mình, hiểu vì sao Úc Quý lại có phản ứng lớn như vậy, trong lòng muốn hỏi nhưng lại ngại ở đây đông người, nên đành thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ tối nay về nhà hỏi sau.

      Diêm Đạc xua tay : “Được rồi, được rồi, tôi nữa, cậu bảo vệ người ta cứ như là con mình vậy.” Diêm Đạc đưa chén rượu lên hơi nốc cạn, thần sắc có chút biến đổi. Tần Thành ngồi cạnh nhìn thấy cảnh này, lại nhìn sang Úc Quý và Tạ Uyển bên kia,trong lòng lập tức sáng tỏ.

      Điêm Đạc nhất định là có ý với Tạ Uyển, nhưng ngặt nỗi bên cạnh Tạ Uyển lại có Úc Quý hung tàn như vậy nên dám tranh giành, tuy vậy trong lòng Diêm Đạc vẫn từ bỏ được, đúng là rối loạn. Tần Thành thở dài, trong mắt lại lên ý cười.

      Nhưng được hoan nghênh như thế cũng tốt, có thể khiến Úc Quý cảm thấy nguy hiểm, từ đó luôn biết phải trân trọng Tạ Uyển. Tần Thành cảm thấy bản thân vì nha đầu Tạ Uyển này mà lo lắng muốn rớt tim luôn.

      Thời gian kế tiếp, mỗi người tâm tư riêng, khiến khí bữa cơm trở nên vô cùng quái dị.

      “Uyển Uyển, trở về chuẩn bị chút.” Tần Thành gắp miếng đậu hũ nhật bản rồi tiếp: “Phim Chiến quốc lần này giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất, nữ chính xuất sắc nhất, tạo hình và lồng tiếng xuất sắc nhất, cầu các diễn viên chính đều phải đến tham dự buổi lễ.”

      “Dạ, biết.” Tạ Uyển ăn thêm miếng thịt nướng, kinh ngạc nhìn Tần Thành, : “Bọn họ thông báo cho tôi rồi mà.” Tần Thành thể nào biết chuyện này, vậy tại sao còn phải nhắc lại lần với làm gì?

      Tần Thành nuốt xong miếng đậu hũ nhật bản, uống ngụm trà, có vẻ thâm ý : “Ăn ít thôi, lại mặc được váy.”

      Tạ Uyển “...”

      Mình ràng là ăn nhiều mập mà! đúng, quan trọng là Tần đạo diễn từ khi nào cũng lấy việc trêu chọc mình làm niềm vui vậy! Quả thực khoa học chút nào!

      Sau khi trêu chọc chán chê, Tần Thành trở nên nghiêm túc : “Uyển Uyển, tại có dự định cho bộ phim mới chưa?” Tần Thành đoán chắc Tạ Uyển tiếp tục đóng phim nên mới trực tiếp hỏi vậy.

      Tạ Uyển lắc đầu : “Tôi muốn nghỉ ngơi chút, lần này quá mệt mỏi rồi.” Tạ Uyển vốn là người kiên cường, thế mà thiếu chút nữa bị xoay như chong chóng, vất vả đến tróc lớp da, nghĩ đến Thạch Vĩnh An, da đầu Tạ Uyển lập tức run lên.

      “Nha đầu này!” Tần Thành hận thể rèn sắt thành thép, dùng đầu ngón tay chọc vào trán Tạ Uyển: “Thừa dịp lúc này tên tuổi nóng, nhiều người biết tới, chơi cái gì mà chơi, chờ đến lúc tới tuổi như lão già này, muốn chơi gì mà chẳng được.”

      Tạ Uyển nghe xong há hốc mồm, vừa định gì đó Tần Thành cắt ngang, cho có cơ hội lên tiếng.

      “Tôi vừa nghe Tiền Tôn chuẩn bị quay bộ phim, nữ chính vẫn trong thời gian suy nghĩ, mấy ngày nữa thử xem.”

      “Tiền Tôn?” Tạ Uyển lắp bắp kinh hãi, vẻ mặt dám tin nhìn Tần Thành.

      “Ừ, dĩ nhiên là Tiền Tôn.” Tần Thành đặt chén trà trong tay xuống, giọng có chút đắc ý: “Lão già đó có chút thân quen với tôi, tôi đề cử , đương nhiên ông ấy cho cơ hội thử sức.Cứ như vậy , nha đầu, mấy ngày nữa ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại của tôi.”

      “Tần đạo diễn.” Tạ Uyển lúc này biết phải gì.Nếu Tần Thành bây giờ là đạo diễn sáng giá, Tiền Tôn kia chính là bá vương trong giới đạo diễn.

      Tiền Tôn là người vô cùng tài hoa, nhớ năm ông ấy 19 tuổi trở thành đạo diễn nổi tiếng với bộ phim “Đồng cỏ xanh”, sau khi nổi tiếng càn quét loạt các giải thưởng danh giá của nước nhà. Tiền Tôn lại phá vỡ mọi quy luật, ông lại lựa chọn tiếp tục phát triển nghiệp trong nước mà mình dấn thân ra nước ngoài xây dựng nghiệp

      Tiền Tôn vô cùng nổi tiếng, chỉ cần nghe thấy tên ông, dù là người trong nước hay nước ngoài cũng đều nhận ra.

      “Được rồi.” Tần Thành khoát tay , “Lần này bộ phim điện ảnh của Tiền Tôn thuộc thể loại tình cảm trong sáng, nhưng tôi nghe theo mô típ như các thể loại thịnh hành bây giờ, cụ thể thế nào tôi cũng lắm, về nhà nhớ chuẩn bị chút.” Ngừng chút, ông lại trưng ra cái vẻ mặt có ý tốt nhìn về Úc Quý : “Nếu muốn cảm ơn tôi, bảo Úc Quý làm cho tôi mấy bữa cơm là được.”

      cầu này của đạo diễn Tần quá đơn giản, Tạ Uyển cần suy nghĩ mà đồng ý luôn: “Được ạ, hôm nào tôi đưa Úc Quý tới nhà gặp ông.”

      Mà ý kiến của Úc Quý lại lần nữa bị người ta xem .

      Cơm nước no nê xong, Úc Quý đưa Tạ Uyển về nhà. Cửa vừa mở ra Tạ Uyển sực nhớ đến chuyện ở quán lẩu cay Tứ Xuyên, liền giữ chặt góc áo Úc Quý hỏi: “Úc Quý, sao vậy? muốn có con ư?”

      Úc Quý nghe xong, toàn thân lập tức đông cứng lại.
      Last edited by a moderator: 4/5/19
      Giang Amy, Sweet you, tieunai69199334 others thích bài này.

    4. pé nhỏ kute

      pé nhỏ kute Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      42

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 58.Nhìn trúng Úc Quý
      Edit: Thuythuy2203
      Beta: Ngân Nhi


      “Hử?” Thấy Úc Quý lâu trả lời lại, Tạ Uyển liền nheo mắt, chọc chọc tay Úc Quý, “ mau!”

      “Làm sao có thể?” Úc Quý cười , cầm ngón tay Tạ Uyển liếm chút rồi : “ rất thích trẻ con mà.”

      sao?” Tạ Uyển tin “Vậy tại sao hôm nay bàn ăn lại như vậy, còn nữa, nếu thích nhất định phải đáp lại em ngay mới đúng.”

      “Uyển Uyển, em ra ám hiệu cho có đúng ?” Úc Quý cười nham hiểm, giang tay ôm hông Tạ Uyển, từ từ tới gần, hơi thở nhè phảng phất vào mặt .

      Tạ Uyển định đừng làm rộn, bất chợt ánh mắt lay động, hất cằm lên hỏi: “Em ám hiệu đấy làm sao?”

      “Vậy phải cố gắng.” Úc Quý cười càng tươi hơn, bế ngang Tạ Uyển lên, trực tiếp thẳng về phòng ngủ.

      Tiếp theo đó là hồi củi khô gặp lửa, nhưng lần này Tạ Uyển miễn cưỡng duy trì được chút tỉnh táo, bị sắc đẹp mê hoặc, cho nên cũng chú ý tới chuyện, đó là cho dù có nhẫn nại đến mức đầu đầy mồ hôi, Úc Quý vẫn quên mang bao! Chỉ sợ nếu bị trêu chọc khống chế được mình.

      Chuyện này có gì đó đúng, chút cũng đúng! Sau khi kết thúc, Tạ Uyển cuộn chăn suy nghĩ. Dựa theo quan sát từ trước, Úc Quý đối với căn bản là có sức chống cự, nếu như có thể tận dụng mọi lúc mọi nơi mà đè ra. Thế mà rất hiếm có lần chủ động như này, nhưng Úc Quý lại hề tận dụng.

      Tạ Uyển khẽ đảo mắt, chẳng lẽ ấy muốn có con? Nhưng mà vì sao chứ, trẻ vô cùng đáng mà.

      Nhưng mà bất kể Tạ Uyển có cố hỏi thế nào Úc Quý đều chỉ suy nghĩ nhiều rồi, hề có ý là muốn có con, mặc cho Tạ Uyển có cấu có cắn cũng chịu .Cuối cùng Tạ Uyển cũng bất lực, đành đem chuyện này để xuống, tính toán về sau từ từ gặng hỏi.

      Trong lúc Tạ Uyển chuẩn bị cho lễ trao giải đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Thành, “Uyển Uyển, tôi đem chuyện của với Tiền Tôn rồi, ông ấy bảo chiều nay tới thử sức chút, điều chỉnh tốt trạng thái, lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà ông ấy tới email cho .”

      Tạ Uyển nghe xong tim đập thình thịch, đây chính là Tiền Tôn đấy, chính là thần tượng hai đời của , dù cho kiếp trước có là minh tinh cũng chỉ từng được nhìn ông ấy từ rất xa tại lễ trao giải thôi, lúc này lại được thử kịch bản của ông ấy rồi!

      Tạ Uyển nuốt nước miếng, khó có khi nào khẩn trương như vậy, : “Được ạ, cảm ơn Tần đạo diễn.”

      “Cố gắng phát huy nhé, đừng nên hời hợt quá, để cho lão già này chút mặt mũi nữa!” Tần Thành cười vang trong điện thoại, sau đó an ủi Tạ Uyển vài câu rồi mới cúp máy.

      “Trời ạ, em nên mặc quần áo gì bây giờ?” Ném điện thoại xuống, Tạ Uyển mạnh mẽ mở toang tủ quần áo ra, lật xem từng bộ trang phục của mình, xem xem lại vẫn hài lòng, “Nên mặc váy hay mặc quần đây? Tiền đạo diễn thích kiểu gì? được được, mấy bộ này đều đẹp, bây giờ em mua quần áo mới liệu còn kịp nhỉ?”

      Quả cuống đến phát điên lên, Úc Quý nhìn mà hai mắt bốc hỏa, hận thể lập tức xông tới, đem cái vị Tiền Tôn nào đó ném ra nước ngoài. Uyển Uyển tại sao có thể vì người đàn ông khác mà biến thành như vậy. ấy đối với mình chưa từng khẩn trương như vậy! Tuyệt đối được!

      “Uyển Uyển.” Úc Quý tiến lên trước mặt Tạ Uyển, chắn ngang tầm mắt , thần sắc vui : “Em hình như rất thích Tiền đạo diễn?”

      Tạ Uyển vẫn chưa ý thức được nguy cơ, nghe xong lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, trừ Tần đạo diễn ra người mà em hâm mộ nhất chính là Tiền đạo diễn. biết ông ấy sao? Ai da, ông ấy quả thực là người trăm năm khó gặp...”

      Lời còn chưa xong, Tạ Uyển chợt thấy trước mặt đột nhiên tối sầm, cả người bị Úc Quý đặt lên giường. Úc Quý cúi đầu nhìn , nghiến răng nghiến lợi : “ cho em nghĩ đến người đàn ông khác!”

      Tạ Uyển nghe xong liền sửng sốt, ngay sau đó bật cười : “Tiền đạo diễn chỉ là thần tượng của em....”

      “Vậy cũng được!” Úc Quý sắc mặt nặng nề, bàn tay ngừng vuốt ve mặt Tạ Uyển, kiên định : “Em chỉ có thể nhìn thôi!Còn lại bất cứ ai khác cũng được!”

      “Úc Quý, đừng nháo mà.” Tạ Uyển nhịn được mà đẩy tay Úc Quý ra, đứng dậy định đến tủ quần áo, nhưng lại bị Úc Quý mạnh mẽ kéo vào lòng.

      làm gì vậy?!” Tạ Uyển trừng mắt nhìn , “Đừng quấy rầy em, em còn chưa nghĩ ra nên mặc cái gì đây này!” Vừa xong lại muốn đứng dậy.

      “Ha Ha.” Úc Quý cười lạnh hai tiếng, nghiêng người đè lên.

      Vì thế sáng sớm, Tạ Uyển đến bữa sáng còn được ăn bị người nào đó ăn no vào bụng rồi, đợi đến khi Tạ Uyển mơ mơ màng mảng tỉnh lại còn kịp mua quần áo mới, chỉ có thể lựa chọn bộ váy màu xanh bạc hà mà mình hài lòng lắm, đen mặt tới nơi thử vai.

      Dọc đường Tạ Uyển vẫn giận dỗi Úc Quý, mặc kệ Úc Quý cái gì, cũng đều để ý!

      Tên khốn này! Tạ Uyển vụng trộm ở phía sau dứ dứ nắm đấm về phía Úc Quý. Biết ràng chiều nay có buổi thử vai rồimà còn dám làm càn!Hại thiếu chút nữa dậy nổi giường, mấu chốt là, dù như vậy Úc Quý vẫn quên mang bao!!!

      Tạ Uyển vốn nghĩ là thử vai tại phòng làm việc của Tiền đạo diễn, nhưng đến nơi mới biết, nơi này chính là nhà của Tiền Tôn. Quả nhiên là thần tượng của mình, ngay cả lựa chọn chỗ ở cũng giống người bình thường!
      chính là Tạ Uyển?” Nhìn thấy Tạ Uyển, Tiền Tôn liền để chén trà trong tay xuống, hơi nhướn mày, quan sát lượt từ xuống dưới, hỏi.
      “Đúng ạ.” Tạ Uyển cố gắng khiến mình trông tự nhiên, sau đó cúi đầu thấp chào ông: “Tiền đạo diễn, chào ông.”

      Tiền Tôn lạnh nhạt ừ tiếng, lại uống ngụm trà, lúc này mới tiếp: “Ngoại hình của phù hợp với cầu của tôi.”

      Tạ Uyển nghe xong khẽ giật mình.

      quá xinh đẹp.” Ngừng chút rồi mới tiếp tục : “Nhưng nếu lão Tần mãnh liệt đề cử như vậy, tôi cho cơ hội.” xong liền đem quyển kịch bản dày ném cho Tạ Uyển, “Trang thứ mười sáu, diễn cho tôi đoạn thứ hai.”

      “Được ạ.” Tạ Uyển siết chặt kịch bản trong tay, lén lau lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      Dựa theo lời của Tiền Tôn, Tạ Uyển nhanh chóng lật số trang, sau đó lập tức sửng sốt, bởi vì đoạn thứ hai chỉ có hai hàng chữ đơn giản, “Hạ Từ mặc đồng phục ngồi dưới tàng cây vải cao lớn, mỉm cười nhìn Bạch Phàm, quả vải tròn vo nằm bên chân , an tĩnh mà tốt đẹp.”

      có mâu thuẫn kịch liệt, có hàm nghĩa sâu tầng, Tiền đạo diễn lại chỉ muốn diễn cảnh mỉm cười đơn giản!

      Tạ Uyển suy nghĩ nhanh, Tiền đạo diễn vẻ ngoài của hợp, như vậy hiển nhiên hình tượng nữ chính mà ông ấy nghĩ tới chính là nữ diễn viên thanh tú dịu dàng, mà trong đoạn miêu tả này có nữ chính mặc đồng phục, vậy nữ chính nhất định là sinh viên đại học rồi…

      Nhanh chóng đem tất cả các thông tin có được phân tích xong, Tạ Uyển hít hơi sâu, buông kịch bản xuống.

      Tiền Tôn cũng đặt chén trà xuống, vô cùng hứng thú nhìn Tạ Uyển. Ông vốn nghĩ Tạ Uyển hỏi mình vài vấn để, hoặc xin ông cho xem vài tờ kịch bản nữa, nhưng nghĩ tới này lại chuẩn bị diễn luôn, là quá tự tin, hay là biết lượng sức mình…

      Mấy nữ diễn viên bây giờ ấy mà, Tiền Tôn ngầm thở dài trong lòng, chuẩn bị chê cười Tạ Uyển, nhưng lại phát ra ánh mắt của Tạ Uyển đột nhiên thay đổi.

      còn là dáng vẻ xinh đẹp khi vừa bước vào cửa khi nãy nữa, Tạ Uyển lúc này hơi cúi đầu, lông mi buông xuống, mím môi cười, cảm giác ngượng ngùng mặt. ràng cùng là người, thế nào chỉ trong phút chốc có thể thay đổi linh hồn nhanh như vậy, khí chất so với lúc đầu hoàn toàn giống nhau.

      Tiền Tôn nhịn được ngồi thẳng người, mắt hơi mở to. Nhưng rất nhanh sau đó lại rơi vào thất vọng, như vậy còn chưa đủ, Hạ Từ của ông tuyệt đối phải là người có bộ dạng yếu ớt như thế. Tiền Tôn chuẩn bị giơ tay bảo Tạ Uyển ngừng lại bỗng thấy Tạ Uyển đột nhiên ngẩng lên, nhìn ông nở nụ cười.

      Trong phút chốc, nụ cười của như thể làm cho vạn vật hồi xuân, trăm hoa đua nở, vô cùng ấm áp và tràn đầy sức sống.

      Tiền Tôn hai tay run rẩy, bịch cái đánh đổ ly trà trước mặt, nước trà trong nháy mắt đổ tràn ra tay ông, nhưng hề khiến cho Tiền Tôn để tâm chú ý. Ông kích động nhảy đến trước mặt Tạ Uyển, cầm tay : “Tốt! Tốt! Đúng là diễn như vậy! Đúng là diễn như vậy!”

      Bộ phim điện ảnh mới của Tiền Tôn có tên là “ đời bên em”, nghe qua có vẻ rất ràng, thực tế cũng vậy. Chính là kể về chuyện của đôi tình nhân, từ khi bọn họ học cao trung cho tới khi thành gia lập nghiệp.

      Nhưng bộ phim thanh xuân này của ông rất khác với các bộ phim thịnh hành bây giờ, hề có hiểu lầm, cũng có bi thương, chỉ có tận cùng của ấm áp.

      Nam nữ chính từ khi học trung học hẹn ước cùng nhau thi vào trường đại học, nam chính học giỏi, nữ chính mỗi ngày đều giúp nam chính ôn tập, học thêm, sau kì thi đại học, hai người đỗ cùng trường đại học đúng như ý nguyện.

      Ở đại học, nam chính vì muốn cho người cuộc sống tốt hơn mà giấu diếm nữ chính xây dựng nghiệp, muốn đem lại cho người bất ngờ lớn, mà nữ chính, vì để giảm bớt gánh nặng sau này của hai người, cũng lén ở bên ngoài tìm rất nhiều việc làm thêm, cuối cùng cả hai đều thẫn thờ khi cùng thấy đối phương đưa nhẫn cầu hôn.

      Về sau họ giống như những đôi tình nhân khác, tốt nghiệp liền chia tay, mà nam nữ chính vẫn kiên định ở bên nhau, dù cho nam chính xây dựng nghiệp gặp thất bại, thiếu chút nữa trong đêm trở nên nghèo khó, phải lưu lạc đầu đường, nữ chính vẫn như cũ hề rời xa. Cuối cùng dưới cổ vũ của nữ chính, công ty của nam chính dần vào quỹ đạo, ngay khi công ty xuất cổ phiếu ra ngoài thị trường, nam chính lập tức vụng trộm đem toàn bộ số cổ phần của mình sang tên cho nữ chính…

      Về sau họ có bé trai và rất đáng , tình cảm hai người từ đó vẫn hề thay đổi, gắn bó keo sơn như thưở ban đầu.

      Tiền Tôn đời này chứng kiến đủ những cảnh hiểu lầm máu chó, những bộ phim điện ảnh chuyên gia lấy nước mắt người xem, vì thế ông thề, cho dù kiếm được tiền cũng phải quay được bộ phim ấm áp về tình .

      Tiền Tôn vốn cho là mình cần rất nhiều thời gian mới tìm được nữ nhân vật chính. Lúc Tần Thành đề cử Tạ Uyển tới, ông còn mấy vui vẻ, nhưng ngờ rằng Tạ Uyển nhìn thế mà lại đem đến cho ông kinh hỉ lớn như vậy!

      Xem ra mắt nhìn người của lão Tần tệ! Khi nào có dịp phải đặc biệt cảm ơn mới được.

      Chỉ là kịp đợi Tiền Tôn mở miệng lần nữa cổ tay chợt truyền đến cơn đau nhức. Tiền Tôn ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên trẻ tuổi vô cùng đẹp trai trầm nhìn mình, : “Đừng đụng vào ấy!”

      Tiền Tôn nhíu mày, bỗng nhiên giơ tay lên.

      Tạ Uyển sợ hãi giật bắn mình, cho là Tiền Tôn muốn động thủ với Úc Quý nhà mình, dù sao thiên tài cũng hay hành xử theo lẽ thường, bèn vội vàng tiến lên che chở cho Úc Quý, “Tiền đạo diễn, xin lỗi, ấy…”

      Lời còn chưa hết bị tiếng cười lớn của Tiền Tôn cắt ngang, “Ha ha ha, ra lão Tần tìm sẵn cả nam nữ chính cho tôi rồi! Tốt, chính là hai người! sai! sai!”

      Tạ Uyển vội vàng giải thích: “Tiền đạo diễn, ấy phải...”

      “Được rồi, có chuyện gì sau, giờ tôi phải gọi điện cho lão Tần đây!” Tiền Tôn nhịn được mà tiếp tục cắt ngang lời Tạ Uyển, xoay người vào phòng ngủ, để lại Úc Quý và Tạ Uyển đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ra sao, lâu sau Tạ Uyển mới phản ứng lại được.

      Tiền đạo diễn ưng ý Úc Quý, muốn Úc Quý đóng vai nam chính sao?! Dù cho Tạ Uyển có điềm tĩnh đến đâu lúc này cũng nhịn được mà tục.

      Fu*k! ! ! Chuyện quái quỷ gì thế này! !
      Last edited by a moderator: 4/5/19
      Giang Amy, Sweet you, tieunai69199332 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :