1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại-Trùng sinh] Nhật kí chính thất - Thiếu Tân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Nhật ký chính thất

      Editor: Lãnh Tiểu Yên

      ☆, chương 4


      Ban đêm trời có mưa, hoa và lá đều rơi đầy đất, trong khí tỏa ra hương thơm của bùn đất, trong trẻo lại sảng khoái, Dận Chân mở cửa sổ và ngồi đọc sách tháp, Quyền Bội đốt hương, rửa tay và thay đổi xiêm y rồi ngồi xuống tấm chiếu dưới đất pha trà

      Người Hán ưa chuộng trà đạo, Dận Chân cũng từng thấy người pha trà, chỉ là chàng biết nghiêm túc pha trà cũng đẹp đẽ như vậy, chàng buông thư, nhìn về phía Quyền Bội, sau lượt nước sôi, lại thêm lượt nước mới, cho tới khi nước tỏa nhiệt mới nhấc ra khỏi lò đun, đổ nước trà vào tách, đảo rồi đổ bỏ, lại đổ vào thêm nửa tách nước trà nữa mới tính là nấu xong.

      Dận Chân phảng phất thấy mình xuyên qua thời gian ngàn năm, bầu khí tích lũy ngàn vạn năm bỗng ùa đến, đây đều là những nét văn hóa ưu nhã mất giữa dòng chảy của lịch sử.

      Quyền Bội nâng tách trà lên, khẽ ngửi, mặt lộ ra vẻ hài lòng, lúc ngẩng đầu nhìn Dận Chân, mang theo nụ cười đoan trang tú lệ: “Gia nếm thử.”

      Tống thị đứng bên ngoài, từ cửa sổ nhìn vào trông thấy Dận Chân, chuyển mắt nhìn Lý thị ở cạnh, nhìn nhìn rồi lại cúi đầu xuống. Sân , có rất nhiều lời cũng dám ra, chỉ sợ vừa ở nơi này, bên kia có người biết, Lý thị bị Tống thị nhìn mà bực mình, chính nàng cũng nhìn Dận Chân qua khung cửa sổ, gia cũng phải thích nàng, nhưng vì sao phúc tấn vẫn có thể kéo gia qua đó?

      Mỗi ngày Quyền Bội làm việc gì cũng có thời gian cố định, uống trà lật sách sử ra đọc, nha đầu của Lý thị đứng ở ngoài thò đầu dáo dác nhìn quanh, Hiểu Nguyệt ra ngoài hỏi: “Làm gì đó?”

      “Cách cách của tôi có lẽ là tối qua ngủ bị lạnh, sáng sớm thấy thoải mái.”

      Dận Chân ở bên trong nghe thấy, hỏi: “Chuyện gì?”

      Hiểu Nguyệt vội vào, lại lần nữa, Dận Chân quay đầu nhìn thấy Quyền Bội nghiêm túc đọc sách đứng dậy: “Gia qua xem sao.”

      Phòng của Lý thị cũng lớn, chỉ đơn giản bày vài thứ, ra cũng đầy đủ sung túc bằng lúc Lý thị còn là nương ở nhà nàng, nhưng trong hoàng cung là vậy, phòng ở của các a ca cũng lớn bao nhiêu. Nàng thả tóc ra nửa, mặc xiêm y mới cũ nằm ở tháp, sắc mặt tái nhợt, thấy Dận Chân tiến vào muốn ngồi dậy, Dận Chân lại ngồi xuống bên người nàng, đỡ lấy nàng: “Nằm xuống , nghe nàng thoải mái?”

      Lý thị liếc mắt nhìn nha đầu đứng sau lưng Dận Chân: “Cũng chỉ là hơi thoải mái thôi, gia cần phải lo, nghỉ chút là được rồi.”

      Dận Chân cầm bàn tay ấm áp của Lý thị: “Nàng cũng phải biết quý thân thể của mình, sớm ngày sinh cho gia đứa trẻ mới được.”

      Mắt Lý thị sáng lên, chỉ cảm thấy dù gần đây bị lạnh nhạt chút cũng đáng gì, ngồi thẳng người cầm tay Dận Chân: “Tỳ thiếp biết là gia rất tốt với tỳ thiếp!”

      Trong phòng Lý thị ngẫu nhiên vang lên tiếng cười khẽ, Quyền Bội đọc sách xong nghe vậy cười cười: “Chỉ có mình Lý thị thôi vẫn còn thiếu, đợi được ra cung, chọn thêm vài người nữa mới được.”

      Hiểu Nguyệt thể hiểu được: “Ngài làm gì mà….” Vừa lại giúp Quyền Bội tháo vòng ngọc tay ra, để nàng rửa tay.

      “Tống thị khiến người ta thích lắm, cũng chỉ có Lý thị coi như được gia thích, như vậy sao có thể hầu hạ gia tốt được, chúng ta cũng phải là nhà nghèo, để gia chịu uất ức như vậy được, cho nên vẫn là có thêm người mới tốt.”

      Suy nghĩ của phúc tấn đôi khi khó tin, mà Hiểu Nguyệt cũng thể hiểu được, cho dù muốn khuyên, cũng biết nên khuyên từ đâu, nàng chỉ biết há hốc mồm, đến cùng cũng ra cái gì.

      Lý thị giả bệnh sao Dận Chân nhìn ra được, chỉ là chút chiêu trò tranh giành mà thôi, Dận Chân cũng thoải mái, chàng cũng thích bộ dạng xinh đẹp của Lý thị, ban đêm ngủ ở trong phòng nàng.

      Tống thị nằm thẳng tắp giường nghe tiếng động ở cách vách, cả đêm đều ngủ được, nàng vốn là cung nữ hầu hạ bên người gia, Đức phi thấy nàng đôn hậu thà nên chọn nàng dạy Dận Chân chuyện trưởng thành, trước khi Lý thị và phúc tấn xuất Dận Chân vẫn thuộc về nàng…

      Quyền Bội ngang qua sân tập luyện, nhìn thấy Cửu A ca, Thập A ca, Thập Nhị, Thập Tam và Thập Tứ A ca đứng đó, Thập A ca dáng người mập mạp, chống nạnh : “Thập Tứ, đệ cũng kém cỏi, mục tiêu gần như vậy cũng bắn trúng, ca ca ta bốn tuổi bắn trúng rồi!”

      Cửu A ca dáng hình cao gầy, nhướng mày : “So đó với đệ ấy làm gì? Ca ca ruột của đệ ấy cũng phải là bắn trúng sao, cho nên đều như nhau mà thôi!”

      Quyền Bội dừng chân, xoay người về phía mấy người bọn họ.

      Thập Tứ bị chọc tức đến đỏ mặt lên, hai nắm tay siết chặt nhìn Cửu A ca và Thập A ca. Quyền Bội vỗ Thập Tứ, Cửu A ca và Thập A ca nhìn thấy Quyền Bội lập tức đề phòng. Cửu A ca thông minh : “Bọn đệ cũng khi dễ đệ ấy! Chính đệ ấy kém cỏi mà!”

      Quyền Bội tự cầm lấy cây cung ở bên cạnh, thuần thục đặt ba mũi tên lên , kéo căng hết dây cung, hướng về phía điểm đỏ của bi tập bắn, cùng lúc phóng ra ba mũi tên, mỗi mũi tên đều trúng ngay điểm giữa điểm đỏ.

      đám a ca đều ngây dại, ngửa đầu nhìn Quyền Bội, tựa như nhìn thấy thần tiên từ trời giáng xuống.

      “Chờ mấy đứa cũng làm được thế này hãy cười nhạo người khác kém cỏi, bây giờ mấy đứa vẫn chưa đủ tư cách.” Quyền Bội rồi nắm tay Thập Tứ, rời khỏi sân tập luyện.

      Khang Hi đứng cách đó xa với mấy người Mã Tề, Tác Ngạch Đồ: “Nhìn xem, có phải là giống nữ tướng quân oai phong lẫm lẫm?”

      Tác Ngạch Đồ thở dài : “ nghĩ tới Tứ phúc tấn là cao thủ, Hoàng gia quả nhiên là đầm rồng hang hổ.”

      Khang Hi phẩy quạt tới dưới bóng cây: “Tứ phúc tấn là nhân tài.” [1]

      Thập tứ ngoan ngoãn theo sau Quyền Bội, hồi lâu mới nhịn được : “Tứ tẩu, tẩu lợi hại!”

      Thấy Quyền Bội lời nào, lại : “Tứ tẩu, về sau tẩu dạy đệ , đệ nhất định mạnh hơn bọn họ!”

      Quyền Bội cúi đầu nhìn Thập Tứ: “Bọn họ lợi hại sao? Tại sao phải mạnh hơn bọn họ?”

      Thập Tứ lập tức chuyện, phồng miệng nghẹn hồi lâu: “Vậy về sau đệ muốn trở thành người mạnh nhất Đại Thanh!”

      Quyền Bội dừng bước: “Nơi này cũng gần Nam Thư Phòng, tẩu cũng tiễn đệ nữa.”

      Thập Tứ còn có nhiều lớn muốn với Quyền Bội, từ lúc Quyền Bội kéo căng cây cung kia nàng trở thành hùng trong lòng cậu, cậu đứng tại chỗ chịu , chờ tới lúc ngẩng đầu lên bóng dáng Quyền Bội biến mất giữa ngõ , cậu nổi giận lung tung đá xuống đất mấy cái, rồi mới chạy nhanh về phía Nam Thư Phòng.

      Hoàng Thượng nhất định là muốn tấn công Cát Nhĩ Đan, Dận Chân ngồi khán làm việc, ngẫu nhiên với Quyền Bội mấy câu, Quyền Bội chống cằm ngồi đối diện chàng, nhìn thấy chàng vất vả cầm lấy quyển sổ con nhìn xem, lại tùy ý ném sang bên, Dận Chân kinh ngạc : “Sao có thể ném được?”

      Quyền Bội bày sổ con đó ra trước mặt chàng: “Chàng nhìn xem, dong dài mấy trang cũng chỉ có ý duy nhất là “Tứ gia sáng suốt!” mà thôi, loại lời nịnh nọt này xem làm gì, chỉ cần nhớ tên người này, về sau chú ý chút là được.”

      Dận Chân cảm thấy cũng đúng, chỉ : “Dài như vậy, sao nàng chỉ xem vài cái là ra?”

      Giúp nữ hoàng xem sổ con nhiều năm như vậy, có ít sổ con nàng còn tự phê duyệt nữa, làm sao có thể hiểu các loại đường ngang ngõ tắt này, nàng buông mắt cười khẽ: “Đại khái là trời sinh có tài này.”

      May là Dận Chân cũng so đo vấn đề này làm gì, đem đống sổ con còn dư đẩy tới trước mặt Quyền Bội: “Nàng xem trước , quan trọng đưa ta, quan trọng hoặc là nàng phê vài câu cho ta là được.”

      Ánh nến sáng ngời lại yên tĩnh, tựa như lại trở về lúc phải thức khuya xem tấu chương của trăm ngàn năm về trước, nàng và Kiệt Trạch đều ở cạnh hầu hạ nữ hoàng, có phải là từ khi đó thích chàng trai luôn cẩn thận săn sóc đó hay ? Nàng xoa trán, ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra chút mê mang và mỏi mệt.

      Có Quyền Bội rất nhanh xem sổ con xong rồi, Dận Chân tùy ý lật xem mấy sổ mà Quyền Bội tự phê, nét chữ bắt chước rất giống, nhưng lại chọc chàng bật cười: “Ông ta chỉ hỏi ngu chút, nàng cần gì phải châm chọc ông ta biết dầu hay gạo là đắt hay rẻ?”

      Quyền Bội khép hờ mắt: “Tự ông ta ngu cũng phải tự biết chứ, loại người này về sau nếu có thể lên chức, vậy chỉ tra xét chút là ra, ngài nếu có lòng chú ý chút, về sau có dùng.”

      “Cái này cũng học được từ sách sử sao?”

      Quyền Bội chỉ khẽ ừ tiếng, nàng trước giờ ngủ muộn, tới giờ mệt mỏi, Dận Chân cũng quấy rầy nàng nữa, kêu nha đầu vào hầu.

      Vốn là công việc phải tốn ba ngày mới xong, Dận Chân lại chỉ tốn có ngày, Khang Hi lấy đống sổ con đó ra xem, Dận Chân khoanh tay đứng hầu bên cạnh.

      Những sổ con mấy quan trọng Dận Chân cơ hồ phê chữ nào, đại khái là có khi nhịn được mới trào phúng vài câu, còn nếu là sổ con quan trọng ngẫu nhiên có chữ viết sai chàng cũng có thể cẩn thận tìm thấy và khoanh tròn, hoặc hỏi hoặc đáp đều rất phù hợp. Tuy mới bắt tay vào làm, lại hiểu được cốt lõi tinh túy trong đó.

      Khang Hi đẩy sổ con sang bên cạnh: “Trẫm vốn định để cho con học hỏi chút kinh nghiệm thôi, ngờ là lượng công việc nặng như vậy mà con cũng có thể làm được khá tốt, trẫm cũng thấy may mắn.”

      Thái Tử ở bên cạnh : “Tứ đệ làm việc luôn rất nghiêm túc, có thể làm tốt như vậy, cũng ngoài dự đoán.”

      Khang Hi nghĩ nghĩ, với Thái Tử: “Chuyện chuẩn bị lương thực cho quân đội, cứ để lão tứ giúp con .”

      Thái Tử vội đáp: “Được vậy còn gì tốt bằng!”

      Nỗ lực lâu như vậy rốt cuộc cũng được Hoàng Thượng tán thành, Dận Chân có chút kích động, cung kính nhận lệnh, cho dù chuyện sắp đối mặt cũng dễ dàng nhưng lúc này đây chàng vẫn tràn ngập sức mạnh.

      Sổ con từ Hộ bộ đưa về cho các quan, có người nhìn thấy những câu hài hước trào phúng trong những sổ con kia, khiến mọi người cười vang: “ ngờ tứ gia mắt sáng như đuốc, loại người thấp kém vô năng này, chỉ liếc mắt nhìn thấu rồi!”

      Cũng có người : “Về sau cũng được coi khinh Tứ gia này của chúng ta, Hoàng Thượng ngay cả chuyện chuẩn bị lương thực cho quân đội cũng giao cho Tứ gia!”

      Hoàng Thượng nghĩ rằng Dận Chân vất vả, cho chàng ngày nghỉ, lại : “Thập Tam học tính toán quá dở, trẫm nhớ là con hồi cũng tệ, nếu có rảnh dạy cho nó .”

      Dận Chân vâng theo, tuy là có rảnh dạy nhưng Hoàng Thượng Dận Chân cũng dám tùy ý, trực tiếp bảo Tô Bồi Thịnh tìm Thập Tam mang tới thư phòng của mình.

      Thập Tam theo Tô Bồi Thịnh, có chút kích động hỏi : “Tứ tẩu có ở nhà ?”

      “Phúc tấn ở nhà!”

      Thập Tam nắm lấy bàn tay, có ở nhà tốt, Tứ tẩu lợi hại như vậy, nếu đồng ý chỉ dạy cho cậu chút tốt biết mấy, sau đó cũng đến mức bị Cửu A ca và Thập A ca khi dễ.

      Thư phòng mở cửa sổ, khí yên tĩnh, Thập Tam bị an bày ngồi ghế dựa lớn, đôi chân ngăn ngủn cách xa mặt đất, Dận Chân đứng sau lưng cậu nhìn cậu làm bài, hoặc lại xem sách của mình, chỉ là vừa cúi đầu Thập Tam duỗi cổ nhìn ngoài cửa sổ.

      Trong sân có hai nha đầu tưới hoa, cửa sổ phòng chính cũng mở ra chỉ là màn lụa mỏng che khuất cửa sổ, cũng nghe thấy có than gì, biết Tứ tẩu làm gì?

      Hết chương 4
      Chú thích:
      [1] nhân tài: ra nguyên văn là “Tứ phúc tấn là nhân vật”. Kiểu câu “XX là nhân vật” này mang hàm nghĩa khen hay chê cụ thể, nó chỉ tỏ vẻ là người được đến là người thâm sâu/ lợi hại/… tóm lại là thể khinh thường. Đây là ý kiến của riêng mình đúc kết từ cả đống cv truyện mình đọc được, khi nào mình tìm được đáp án chính xác hơn chỉnh sửa lại sau nhé! Mà ở ngữ cảnh của chương này đúng là khen Quyền Bội , nên mình thay là “nhân tài” cũng sai nhé ^_^!
      Chris, Banashithuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Lãnh Tiểu Yên

      ☆, chương 5


      Trong bình Quan gốm sứ Thanh Hoa [1] chỉ cầm hai nhành hoa, cao thấp, trong bình hoa của phúc tấn luôn luôn có tới ba nhành hoa, trong lư hương tử kim [2] mỗi ngày đều đốt hương, cao Quý lại thanh lịch từ nào diễn tả được, dù cho là ở trong căn phòng lớn bao nhiêu này, khi tiến vào vẫn cảm thấy nghiêm túc mà cao nhã, khiến người ta dám hay hành động gì quá mức.

      Lý thị cúi đầu ngồi bên cạnh Quyền Bội, chuyên tâm cắt móng tay cho nàng lại cẩn thận quét lên nước sơn móng màu hồng nhạt, móng tay hồng hồng lại có thêm lớp sơn màu hồng nhạt thoạt nhìn càng đầy đặn, càng sinh động hơn, phảng phất bóp là có thể chảy ra từng giọt nước vậy.

      Lý thị : “Vẫn là móng tay của phúc tấn đẹp nhất, cũng chỉ có màu sắc thế này mới xứng với móng tay của phúc tấn.”

      Quyền Bội nhìn nhìn: “ sơn cũng tốt, chỉ là lớp sơn ở móng tay thoải mái cho lắm, vẫn là nước của phượng tiên hoa [3] tốt hơn.”

      “Nhưng nó dễ lên màu, ngâm cả đêm khiến da tay cũng bị nhíu lại.”

      Cuối cùng vẫn là có rất nhiều thứ thay đổi, những thứ khiến nàng hiếu kỳ đều đồ của Tây Dương, nàng luôn cảm thấy thoải mái.

      Bên ngoài có thái giám tới đưa bạc tiêu dùng hàng tháng đến, Hiểu Nguyệt đưa tiền thưởng cho thái giám kia, lại cùng với Hiểu Dung đếm bạc trước mặt Quyền Bội, Dận Chân, Quyền Bội và hai người họ, lại cộng thêm các nha đầu, thái giám vân vân tổng cộng là ba trăm bốn mươi ba lượng bạc năm tiền, so tới so lui thấy thiếu mất năm tiền.

      Năm tiền nhiều nhiều, ít cũng ít, nếu lần này ăn thiệt lại chỉ sợ lại có lần sau, bọn cung nữ thái giám càng thêm xem ai ra gì, nếu vì năm tiền này mà gây chuyện, nhất định là làm Quý phi mất mặt vì người quản lý việc này là bà, tựa hồ cách nào cũng ổn.

      Thiếu mất năm tiền nên ai cũng lĩnh bạc được, Lý thị : “Chắc là mấy tên thái giám này nổi lòng tham, ngài cũng thể chiều theo tật xấu của bọn họ, nếu chỉ vì chút bạc này mà hỏi Quý phi tốt, nhưng xử lý tên thái giám nho vẫn được!”

      Quyền Bội khẽ thổi lớp sơn móng tay, với Hiểu Nguyệt: “ với tên thái giám kia, cho rằng ta dám đến đòi Quý phi năm tiền này, hay là cho rằng ta biết chút mánh khóe của ?”

      Thái giám đưa tiền làm sao mà biết tiền mình đưa thiếu năm tiền, vốn có quyết định của mình, thấy Hiểu Nguyệt đến, ánh mắt lại thay đổi, nghe Hiểu Nguyệt : “Phúc tấn nhà ta hỏi ngươi, ‘Cho rằng ta dám đến đòi Quý phi năm tiền này, hay là cho rằng ta biết chút mánh khóe của ngươi?’ ”

      Lời này khiến thái giám kia ngây ra: “Phúc tấn như vậy...”

      Hiểu Nguyệt cười lạnh: “Ngươi cho rằng chúng ta làm khó ngươi sao?”

      Thái giám kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hai tên thái giám khác lên giữ cánh tay .

      Quý phi xem sổ sách tháng này: “Đưa xuống dưới chút cũng đừng thiếu là được.”

      Người hầu trong cung tiến vào bẩm: “Tứ phúc tấn mang theo thái giám đưa tiền hàng tháng tới.”

      Quý phi nheo mắt: “Mời tiến vào.”

      Quyền Bội ngồi ở vị trí thấp hơn lại thoạt nhìn đoan trang nhưng tùy ý, chậm rãi : “... Ngài biết tên thái giám này đáng giận ra sao, vốn tiền cũng nhiều, ta bù thêm vào cũng được, nhưng người này ta vẫn mang đến trước mặt ngài, chỉ là muốn nhắc nhở ngài chút, đừng bởi vì những kẻ thấp hèn này mà làm hỏng tiếng thơm của mình.”

      Mặt Quý phi cứng ngắc, hồi lâu mới : “Mấy tên thái giám này đáng giận, nhưng ngươi cảm thấy ta cố ý làm khó dễ ngươi là được.”

      Quyền Bội cười , xích kim lưu tô ở giữa làn tóc lấp lánh ánh sáng, ngay cả ánh mắt nàng cũng có chút mông lung: “Có người cho rằng ta chỉ dám khó xử khó giám mà thôi, nếu gây chuyện lớn ta và Quý phi đều xấu hổ, nhưng ta cố tình muốn những kẻ thấp hèn này dong dài, bọn họ dù sao cũng chỉ là kẻ lâu la, ngài thấy có đúng ?”

      Quý phi buông mi, cười cười: “Vẫn là ngươi hiểu chuyện...”

      Ngọc bội Quyền Bội đeo đè lên làn váy, khi lại vang lên tiếng đinh , lại thêm dáng nàng, là cảnh đẹp ý vui, Quý phi vẫn nhìn Quyền Bội ra cửa, khép hờ mắt, có người muốn được lợi từ việc này...

      Đại phúc tấn quỳ bên chân Huệ phi, ân cần đấm chân cho bà, dùng lực cực tốt, chỉ là lay động khiến búi tóc đầu cũng lỏng, Huệ phi hơi cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút kiên nhẫn đẩy tay Đại phúc tấn ra. Bà cầm lấy lọ thuốc hít được đẽo gọt tinh tế lại khéo léo, nhìn nhìn rồi lại hít ngửi, dùng tấm khăn che mũi, hắt hơi cái, mới cảm thấy thoải mái hơn.

      Từ lần mang thai đầu tiên đến năm ngoái Đại phúc tấn sinh con bốn lần, đều là con , Huệ phi nhìn Đại phúc tấn mấy lần, cũng biết nàng tốt ở chỗ nào mà con trai bà chỉ để cho mình nàng sinh con, mà nàng lại cứ sinh con trai được, may là Thái Tử bây giờ cũng có con trai nào còn sống, Huệ phi mới định ép buộc quá mình.

      Đại phúc tấn ở trước mặt Huệ phi cũng nhiều gì, bởi vì nhiều sai nhiều.

      Người hầu trong cung mang theo thái giám từ bên ngoài vào, cung nữ kề tai bà vài câu, Huệ phi sắc mặt vẫn còn thư giãn, chỉ là giọng điệu chuyển sang lạnh lùng: “Người cũng đưa tới chỗ ta, chẳng lẽ thẹn quá thành giận sao?”

      Cung nữ : “Ở trước mặt Tứ phúc tấn mất mặt như vậy, chắc chắn là vui trong lòng, khăng khăng là tra ra là chỗ chúng ta xảy ra vấn đề.”

      Huệ phi cười lạnh, dùng tấm khăn cẩn thận lau chùi họa tiết lọ thuốc hít: “Ngươi , cho tên thái giám kia được ăn ngon uống ngon, ngược lại ta muốn xem xem ta có thể làm gì ta?”

      Nhiều A ca như vậy, ngoại trừ Thái Tử thế lực của Đại A ca lớn tuổi nhất vẫn lớn nhất, Huệ phi cũng là người lợi hại, ở trong cung này, Quý phi là gì chứ? Đại phúc tấn hiểu là chuyện gì, nhưng lại cảm thấy, trong hậu cung này đại khái là sắp xảy ra chuyện lớn.

      Quyền Bội vừa vào sân thấy Thập Tam đứng thẳng tắp giữa sân phơi nắng, cậu ta thấy Quyền Bội liền lộ ra nở nụ cười lấy lòng, lộ ra loạt răng nanh.

      Hiểu Dung thấy Quyền Bội nhìn, bước lên phía trước : “Gia chủ chê Thập Tam gia chuyên tâm đọc sách, cho nên phạt đứng ở đây.”

      Dận Chân ngồi trong thư phòng đọc sách, nghe thấy Quyền Bội tiến vào đứng lên: “Xử lý tốt rồi?”

      Quyền Bội gật đầu cười, về phía thư phòng.

      Quyền Bội chỉ khẽ ngửi nước trà trong tách rồi để sang bên, Dận Chân biết nếu phải tự nấu Quyền Bội uống, chàng chỉ : “Quý phi làm khó nàng chứ?”

      Quyền Bội cầm trang giấy bàn, nhìn chữ của Thập Tam, : “Quý phi là người thông minh, cũng làm khó thiếp cái gì.”

      Dận Chân có chút áy náy: “ nghĩ tới nàng cũng phải theo gia chịu oan ức thế này.”

      Quyền Bội ngước mắt nhìn Dận Chân: “ gì vậy? Thiếp cũng chưa là bị oan ức gì mà?”

      Dận Chân cũng tiếp, dừng chút mới tiếp: “Chuyện này nàng cảm thấy là do ai?”

      Quyền Bội biết thầm gì trong miệng cái gì rồi mới : “Quý phi ra nghiêng về phía Thái Tử, chúng ta lại dường như trăm phần trăm là người của Thái Tử, tất nhiên khiến người trong hậu cung để ý, thiếp chàng cũng có thể đoán ra.”

      Trong mắt Dận Chân chợt lóe ý cười: “Vẫn là nàng có cách, như vậy phải là vu oan giá họa [4] sao?”

      Hiểu Dung từ bên ngoài vào, giọng bẩm: “ đưa người qua chỗ Huệ phi nương nương.”

      Trong mắt Quyền Bội lộ vẻ thích thú: “Như vậy mới đúng nha....” Cười cười, lại chỉ tay về phía Thập Tam đứng: “Vẫn là gọi vào , phơi lâu quá cũng tốt, còn , từ từ là được.”

      Dận Chân cau mày : “Nàng biết , vừa nãy mới ngồi trước bàn hồi, lại luôn nhìn ra ngoài sân, còn tưởng là ta biết, ta hỏi còn là tìm nàng, ta tìm nàng làm gì, lại chịu , thằng nhóc này quá bướng bỉnh...”

      Quyền Bội nâng cằm, nhìn Dận Chân cười: “Về sau khi con của chúng ta lớn, có lẽ ngài cũng như thế này.”

      Dận Chân được tự nhiên, cũng với Quyền Bội nữa, nhìn nhìn mặt trời chói lọi ngoài trời, nhìn về hướng Thập Tam, gọi : “Còn vào đây?!”

      Thập Tam vui sướng lên tiếng: “Ai!” Vắt chân chạy về hướng thư phòng.

      Lúc này có Quyền Bội ở đây, Thập Tam ngồi thẳng, tính toán cực kỳ nghiêm túc, rất sợ khiến Quyền Bội thích , đợi đến lúc Dận Chân ra ngoài lát, thấp thỏm nhìn Quyền Bội cũng làm đề toán, giọng : “Tứ tẩu dạy đệ bắn tên .”

      Quyền Bội ngẩng đầu nhìn Thập Tam, Thập Tam liền cười lấy lòng, Quyền Bội đặt bút lên cái gác bút: “Sư phụ dạy tốt sao?”

      “Sư phụ lợi hại bằng Tứ tẩu.”

      Quyền Bội cười cười: “Nhưng mà sư phụ dạy đệ nhiêu đó thôi đủ rồi.”

      Hai hàng chân mày của Thập Tam trong phút chốc liền nhíu thành hàng, Quyền Bội rất đúng, nhưng cậu lại cứ cảm thấy đúng ở chỗ nào, hồi lâu cũng thành lời. Đợi tới buổi trưa lại cùng Dận Chân và Quyền Bội dùng bữa, lúc Thập Tam trở về sân của mình còn luôn thấy rầu rĩ, sao lại thể thành công được chứ?

      Thái giám kia được Huệ phi cho người chăm sóc, chuyên môn đối phó với Quý phi, Quý phi cười lạnh, cắn răng với cung nữ bên cạnh: “Lấy cớ, đánh chết.”

      Cũng chỉ là tên thái giám nho đáng kể, Quý phi muốn tìm cớ giết chết chút chậm trễ cũng có, chỉ là Quý phi cũng kết thù với Huệ phi rồi.

      Bát A ca tới thỉnh an Huệ phi, Huệ phi thoáng nhìn , Hoàng Thượng cũng rất thích đứa này, bởi vậy cuộc sống của Bát A ca cũng dần khá hơn, bà cũng chuyện giống trước kia nữa, nhưng cuối cùng cũng thân thiết bao nhiêu: “Nghe con quan hệ khá tốt với Thập A ca?”

      Bát A ca buông mắt nhìn góc quần màu tím của Huệ phi: “Còn tạm được.”

      “Về sau ít lui tới với , miễn làm cho Quý phi vui.”

      Bát A ca mím môi đáp vâng.

      bước ra khỏi cung của Huệ phi, thấy xa xa có vài nha đầu vây quanh nương tuổi cũng lớn lắm về hướng này, hơi dừng chân liếc mắt nhìn, thấy là cháu ngoại của An Thân vương, nghĩ đến là phúc tấn của Thân vương vào cung thỉnh an Thái Hậu, cũng dẫn theo Bình An vào cung.

      cười với Bình An, phảng phất khối ngọc ôn nhuận, Bình An chạy chậm về phía : “ ngờ lại gặp ngài ở đây.”

      “Đúng a, mà sao lại ở đây?”

      “Ta vào đây cùng với bà ngoại, Thái Hậu sợ ta buồn chán, muốn ta dạo xung quanh, ta còn nghĩ có thể gặp ngài hay !” Bình An hoạt bát tựa chim sơn ca, trong mắt hề che giấu niềm vui và phấn khởi, mặt Bát A ca cũng có ý cười: “Đừng chạy lung tung, dạo hồi trở về .”

      Bình An vui thích nghe lời .

      Bát A ca dần dần xa, nha đầu của Bình An giọng chuyện với Bình An: “Trong các vị A ca dung mạo Bát A ca tốt nhất!” cái khác : “Chẳng những dễ nhìn mà tính tình cũng tốt nha!”

      Bình An bĩu môi, vẫy vẫy khăn : “ cho bậy!” Ánh mắt lại nhịn được nhìn về hướng Bát A ca , nghĩ rằng, bọn nha đầu cũng sai.

      Hết chương 5
      ChrisBanashi thích bài này.

    3. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Lúc này DC vẫn là tứ a ca bình thường hả. Chưa có bị xuyên qua đúng ko?

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :