Gia có bệnh, em tới trị! - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 3: Phân tích chân dung và chung sống cùng nhau

      Edit: Thiduyen

      Beta: tiểu lộc hàm

      Sau khi rời khỏi “Cổ Nguyệt”, ba người tìm nơi tùy tiện giải quyết bữa trưa, Mạc Thông thể ăn uống được gì nữa, nghĩ đến lâu trước đó bản thân ăn hung khí giết người vào bụng, giờ còn có thể ăn uống tiếp mới là lạ.

      Sau khi ăn xong mọi người cùng về cục cảnh sát, Mạc Thông tập hợp lại những tư liệu có liên quan đến vụ án mạng, hướng đến các mối quan hệ xã hội, tình hình kinh tế và việc thực các trách nhiệm xã hội cơ bản của nạn nhân.

      “Quan hệ xã hội đơn giản, điều kiện kinh tế bình thường, thu được hai mẫu AND từ nước bọt lon bia, trong đó có mẫu là của nạn nhân nam, mẫu AND khác được đối chiếu với AND trong kho tư liệu tội phạm – là tội phạm từng có tiền án.”

      Bởi vì kho dữ liệu AND trong nước được thành lập hơi muộn, vẫn chưa được hoàn thiện, muốn so sánh đối chiếu cũng phải mất mấy ngày.

      ......

      Sau khi tổng kết báo cáo xong, Mạc Thông liếc nhìn Đường Tố, chuyện còn lại phải nhờ .

      Trải qua vụ án mạng lần trước, các đồng chí trong cục cảnh sát đều được lĩnh ngộ bản lĩnh của vị giáo sư Đường lạnh lùng này, bây giờ mọi ánh mắt đều tập trung người , chờ lên tiếng.

      Hứa Luật đứng yên lặng ở bên, ánh mắt cũng như mọi người chăm chú nhìn , vẫn trưng cái bộ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng như cũ.

      Trong lúc mọi người chuyên chú theo dõi như vậy, Đường Tố lại thản nhiên xoay người, ra ngoài.

      Mọi người: “......”

      Mạc Thông thấy Đường Tố muốn ra ngoài, vội vội vàng vàng ngăn lại: “Cậu…cậu cái gì à?”

      Đường Tố khẽ nhíu mày: “ cái gì?”

      ...... chút suy nghĩ của cậu về phần tử phạm tội này.” Mạc Thông đưa ra gợi ý: “Giống như lần trước vậy, ví dụ như tội phạm bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ, làm nghề gì, cao khoảng bao nhiêu gì đó.....”

      Đôi mắt của Đường Tố rũ xuống: “ có ý tưởng.”

      “Vì sao? Có phải chưa đủ dữ liệu hay ......”

      phải chưa đủ dữ liệu.” Con mắt màu nâu xám của Đường Tố ảm đạm rất nhiều: “Mà là chưa đủ nạn nhân.”

      Mọi người đồng thời sửng sốt!

      Cái gì gọi là chưa đủ nạn nhân, có số sĩ quan cảnh sát đồng tình với cách lãnh cảm này của , bất giác cau mày.

      “Đây là cách chuyện kiểu gì vậy?”

      “Hai nạn nhân chết còn chưa đủ hay sao?”

      “Chẳng lẽ hi vọng có nhiều người chết hơn nữa à?”

      “Đúng là có lương tâm .”

      ......

      Đối với thanh bất mãn của mọi người, Đường Tố vòng qua Mạc Thông ra bên ngoài.

      Mạc Thông có biện pháp nào khác, quay đầu dặn dò vài câu, phân phó cảnh sát tuần tra tăng cường kiểm tra khu vực xung quanh, đồng thời nhờ truyền thông công bố bức ảnh của đứa bé bị mất tích, hi vọng mọi người dân trong thành phố khi nhìn thấy đứa bé đó hãy lập tức báo cho cảnh sát.

      Hứa Luật đuổi theo phía sau, thấy đứng ở cửa, dù ánh mặt trời bao phủ lấy , nhưng vẫn sưởi ấm được bầu khí lạnh lùng bao quanh .

      đến, định mở miệng hỏi , câu vừa nãy là có ý gì.

      Đường Tố nheo mắt, thấy động tác cắn môi của : “Muốn hỏi vì sao vừa nãy tôi phác họa chân dung tội phạm?”

      Hứa Luật vừa nghe vậy, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào cặp mắt màu nâu xám của , dưới ánh mặt trời cặp mắt kia giống như là lỗ đen vũ trụ ,sâu vô tận, khiến trái tim run rẩy, nhất thời biết trả lời thế nào.

      Đường Tố nhìn bộ dáng sững sờ của , hơi mím môi, khóe miệng tự chủ gợn lên đường cong, tiếng cười trầm thấp khẽ phát ra từ cổ họng, giọng vốn thanh lãnh của trở nên ấm áp hơn hẳn: “Rất đẹp mắt?”

      Mặt Hứa Luật nóng lên: “Khụ...... Cái kia......” Vừa nãy định cái gì, mẹ kiếp, quả nhiên sắc đẹp làm cho người ta trở nên lú lẫn.

      Tâm trạng của Đường Tố rất tốt, cùng rời khỏi cục cảnh sát, bước chân chậm lại, phối hợp với tần suất bước chân của , nhanh chậm, vừa vừa chuyện:

      “Phân tích tâm lý và phác họa chân dung tội phạm rất hữu dụng với kẻ sát nhân liên hoàn, cưỡng gian liên hoàn trong các vụ án quan trọng, bởi vì loại trọng án bạo lực liên hoàn này, tội phạm lưu lại ‘dấu vết’, mang lại rất nhiều manh mối, tội phạm càng phức tạp manh mối thu được càng nhiều; Phác họa chân dung tội phạm, thoạt nhìn rất thần kỳ, ra rất mạo hiểm, đơn giản, phác họa chân dung tội phạm thần kỳ chút nào, kỳ chỉ là kết quả của phép toán thống kê cơ bản, mà thế giới có phép toán thống kê nào chính sác đến trăm phần trăm cả.

      Chỉ dựa vào thủ pháp gây án như vậy, có thể nhìn thấy được hơn mười loại nguyên nhân gây án, như báo thù, trộm cắp biến thành giết người, ấu dâm hay nữ sát thủ biến thái thích đứa , cũng có thể là mẹ của đứa mất tích bị bệnh tâm thần, dọa cho đứa trẻ sợ hãi và chạy trốn ra ngoài….Hung thủ lưu lại dấu vết nhiều, thể chỉ dựa vào những thứ đó để phác họa chân dung, nếu phác họa thành công có thể giúp thu hẹp phạm vi tìm kiếm, ngăn chặn những hành động phạm tội tiếp diễn, nhưng nếu phác họa thất bại làm cho phương hướng tìm kiếm bị sai lệch, làm cho tất cả các hành động trở nên vô ích, hoặc bắt nhầm người, đây cũng là nguyên nhân FBI thành lập các tổ phân tích hành vi tội phạm, trong thời gian phác họa chân dung của tội phạm phải luôn luôn duy trì hợp tác của tập thể. người cho dù lợi hại đến đâu chung quy vẫn chỉ là người, rất nhiều phương diện và tình huống thể suy nghĩ cách toàn diện được, tiếp nhận ý kiến của tập thể, tổng hợp lại tất cả các khả năng có thể xảy ra mới có thể tiếp cận được phần tử phạm tội.”

      (*) Ấu dâm: Ấu dâm là chứng rối loạn tình dục bao gồm những ham muốn tình dục đối với trẻ em dưới tuổi vị thành niên, tức là khoảng dưới 14 tuổi.

      Hứa Luật lẳng lặng lắng nghe, luôn cho rằng nhân tài, vì tài năng của mình trở thành người đàn ông kiêu ngạo, nhưng chưa từng nghĩ rằng phía sau kiêu ngạo của chính là cẩn thận và nghiêm túc.

      phù phiếm, khoa trương, nghiêm túc cẩn thận, cố gắng làm tốt nhất có thể, để giảm bớt sai sót xuống mức thấp nhất, cố gắng đem thép mài thành lưỡi dao sắc nhất.

      Câu “Chưa đủ nạn nhân” vừa nãy kia của , phải bởi vì thờ ơ đối với người chết, ngược lại là bởi vì coi trọng người chết, cho nên mới có thể ra như vậy.

      Đường Tố kiêu ngạo mà nghiêm túc, tự tin mà cẩn thận, Hình như…. sức hấp dẫn của lại tăng lên có phải hay .

      Trong đáy lòng Hứa Luật tự giác phát ra vài cái bong bóng vui sướng, giống như….hiểu hơn chút.

      “Tâm lý học tội phạm phạm chính là công cụ hỗ trợ để phá án, người phác họa chỉ là những người có sức quan sát nhiều hơn so với người bình thường, việc phá án thể quá ỷ lại vào bức tranh chân dung tâm lý và hành vi của tội phạm được, cho cùng phương pháp truy tìm chứng cứ và điều tra hình mà các nắm trong tay mới là chìa khóa quan trọng của việc phá án.”

      Đây vẫn là lần đầu tiên nghe được lời khen ngợi của đối với những người khác ngoài bản thân . Hứa Luật cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

      (*)Thụ sủng nhược kinh: Được thương mà kinh sợ.

      “Tôi chỉ đến phương pháp của nghề nghiệp này.” Đường Tố nhìn suy nghĩ cái gì, chuyển đổi giọng , lại mang theo kiêu ngạo quen thuộc: “ bao gồm cả những người làm nghề nghiệp này, chìa khóa quan trọng bị nắm giữ trong tay những người ngu ngốc, tìm ra được vị trí để mở khóa, cũng vô dụng, lãng phí tài nguyên.”

      Được rồi......

      Thế này mới là tính cách bình thường của Đường Tố, Hứa Luật nhịn được bật cười.

      Đường Tố nheo mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười của : “ cười cái gì?”

      Hứa Luật ngẩng đầu lên: “Ừm, chỉ là đột nhiên cảm thấy …. --” cố ý kéo dài giọng, bước quanh phía trước, hai tay chắp ra sau lưng, vòng quanh, bước chân mang theo nhịp điệu vui vẻ: “ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”

      Người bình thường?

      Cái đánh giá này, làm cho chân mày của Đường Tố nhíu chặt.

      Phàm là những người ở chung với hoặc có chút quen biết , đều đánh giá phải là thiên tài cũng là quái vật, cả hai cách đánh giá đó đều rất cực đoan, đánh giá này của nếu đem ra so sánh quả thực quá bình thường.

      Mặc kệ luận theo phương diện nào, đều cho rằng mình hề bình thường.

      Làm sao lại có thể kết luận như vậy?

      Hứa Luật nhìn thấy như vậy, biết được lại bắt đầu phân tích đánh giá này của , hừ, người cuồng phân tích.

      “Thế nào, phân tích ra chưa?”

      Ánh mắt Đường Tố chợt lóe lên.

      Ánh mặt trời nhàn nhạt, bước lên phía trước bước đứng đó nhìn , con mắt trong suốt sáng ngời, mặt mày cong cong, da thịt trắng nõn lộ ra chút phiếm hồng, lông mi, bởi vì mắt lay động làm cho hai hàng mi dày giống như hai cây bàn chải nhấp nháy, có chút nghịch ngợm lại có chút thông minh.

      Hình như tâm tình rất tốt.

      “Hừ.” thu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên, khẽ hừ tiếng, : “Tôi phân tích những thứ ngu ngốc, như vậy kéo chỉ số thông minh của tôi xuống thấp.”

      Hứa Luật:......

      ai ngu ngốc.”

      “Hả? Tôi có ai sao?”

      Mẹ kiếp, việc gì phải tự đâm đầu vào họng súng, khốn kiếp.

      Hứa Luật trừng mắt liếc cái, xoay người về phía trước.

      Đường Tố nhìn bộ dáng kia của , tâm tình khỏi tốt lên vài phần, ánh mắt màu nâu thanh lãnh sinh ra vài tia ấm áp, tiến lên vài bước, dễ dàng đuổi theo bước chân của .

      (*)Thanh lãnh: Trong trẻo và lạnh lùng

      Bước chân của Hứa Luật lại nhanh hơn, kéo dài khoảng cách, bỏ rơi ở phía sau, vài giây sau lại bị dễ dàng đuổi kịp, Hứa Luật lại tiếp tục kéo dài khoảng cách, tới di lui vài lần như vậy, bỏ rơi được , ngược lại làm cho mình mệt mỏi chịu được – nhịp thở hỗn loạn, rất tốn sức.

      Liếc mắt, thấy bộ dáng thong dong nhàn nhã của , oán hận thầm câu: “Chân dài rất giỏi à.”

      Đường Tố gật gật đầu, nghiêm túc : “Đúng vậy, chân ngắn cũng là loại bản lĩnh. Cách mặt đất tương đối gần, mật độ khí lớn, dễ dàng hô hấp dưỡng khí, máu được vận chuyển đến tim với độ cao thấp, tải trọng , cần chịu áp lực lớn, có lợi cho thể xác và tinh thần, sống cũng tương đối dài; Còn có thể làm cho người cao phải cúi đầu khom lưng, số đo quần áo cũng hơn, tiết kiệm vải vóc, hoàn toàn là những người bảo vệ môi trường; Xét theo góc độ kinh tế, mua giường cũng cần dài hơn, mua xe cần gian lớn….Xem ra, bất kể là từ góc độ sức khỏe hay bảo vệ môi trường hay góc độ kinh tế, chân ngắn có bản lĩnh rất giỏi.”

      Hứa Luật: “...... Tôi đại diện cho những người chân ngắn toàn thế giới cảm ơn .”

      “Tôi nhận cảm ơn của .” kéo tay của theo thói quen, để tốc độ của hai người hòa hợp vào nhau, chậm rãi đường vào mùa đông.

      Lúc ban đầu nắm tay, chính là muốn học theo cặp mẹ con kia, dắt cho an toàn; Bây giờ loại động tác này trở thành thói quen, lúc chung với nhau, để bước thoải mái nhất, phải nắm tay cùng .

      Trong lòng cảm thấy rất vi diệu, nhưng cũng bài xích chuyện này.

      Tất nhiên, tin tưởng ý nghĩa của hành động đầy tình cảm này hoàn toàn khác với cặp mẹ con kia – chút cũng hi vọng Hứa Luật và mình, có thân phận giống như cha và con .

      Tay rất mềm mại, thon dài, man mát, trơn nhẵn giống … như cá.

      Ồ! thích nhất cá, khó trách thích nắm tay .

      Hứa Luật giật giật, muốn rút tay về.

      “Đừng nhúc nhích.” Tiếng trầm thấp của giống như ra lệnh, giọng điệu có chút ngang ngược: “Ngoan ngoãn để tôi nắm tay.”

      ngang ngược khiến cho tim Hứa Luật đột nhiên đập nhảy lên cái, sau đó càng muốn tránh ra: “ là ai, tại sao tôi phải để cho nắm tay.”

      Đường Tố: “Tôi là Đường Tố, tôi thích nắm tay . mấy tuổi rồi, tuổi còn trẻ mà bắt đầu mắc bệnh Alzheimer, ngay cả tôi là ai cũng nhớ.”

      Bệnh Alzheimer, là loại bệnh thái hóa của hệ thần kinh, biểu lâm sàng là: Suy giảm trí nhớ, mất ngôn ngữ, mất phối hợp động tác, mất nhận thức, rối loạn chức năng điều hành nhân cách và thay đổi hành vi.

      Tên gọi: Mất trí

      Phát bệnh trước 65 tuổi, người ta gọi là bệnh mất trí sớm của người già, phát bệnh sau 65 tuổi, chúng ta gọi là bệnh mất trí của người già.

      ......

      Câu “ là ai” kia của là muốn phê bình thái độ kiêu ngạo của , dựa vào cái gì muốn nắm tay phải cho nắm. Kết quả lại bị lý giải thành hệ thần kinh thoái hóa.

      “Về sau vẫn nên theo tôi nhiều hơn, phải động não nhiều hơn.” Đường Tố rất nghiêm túc thay suy nghĩ – đáy mắt mang theo ý cười.

      “Tôi ngu ngốc.”

      “Có ? Tôi là ai?”

      “Đường Tố.”

      “Đường Tố là ai?”

      “Là .”

      là ai?”

      “Tôi là Hứa Luật.”

      “Hứa Luật là ai?”

      “Là tôi.”

      “Vậy, tôi là ai?”

      “...... Khốn kiếp, đùa giỡn tôi!”

      “Tôi giúp rèn luyện, tránh cho mắc bệnh Alzheimer.”

      mới mắc bệnh Alzheimer.”

      “Chỉ số thông minh của tôi cao như vậy, bị đâu.”

      “Dùng não quá độ, đạo lý già néo đứt dây có hiểu .”

      “Cho đến nay, khai phá tiềm năng đại não của loài người còn đến 90% chưa được sử dụng, cần lo lắng dùng não quá độ.”

      Hai người vừa vừa , Hứa Luật quên mất mục đích ban đầu của mình chính là muốn bỏ tay ra.

      qua ngôi trường tiểu học, đúng vào thời gian tan trường, trong sân thể dục có rất nhiều học sinh, lại nghĩ đến đứa bé bị mất tích kia.

      “Đường Tố, bắt được tội phạm, đúng .” ngẩng đầu lên, đôi mắt trong vắt yên lặng nhìn .

      Đôi mắt của chợt sáng lên: “Tôi đảm bảo.”

      Đôi mắt sáng của Hứa Luật cong lên: “Ừ, tôi tin tưởng .”

      Trong lòng Đường Tố như có cái gì đó nhàng quấy đảo, lại giống như có dòng nước ấm chảy qua, nhịp tim bỗng chốc tăng lên.

      Cảm giác này......

      Vừa xa lạ, vừa kỳ diệu, thể phân tích được.

      Tiếp đó, mặt nhanh chóng lên nét tự nhiên, lúng túng quay mặt , nhìn thẳng về phía trước.

      ...... Bên tai hình như...... Có chút nóng.

      Nhưng mà, dáng vẻ tin tưởng mới vừa nãy của , đáng .

      Hứa Luật cảm nhận được khác thường của , cảm thán câu: “Tại sao những tên tội phạm đó lại luôn muốn giết người?.”

      “Lúc mười hai tuổi tôi cũng từng suy nghĩ vấn đề này.”

      Hứa Luật trừng lớn mắt: “Mười hai tuổi?” đúng là trưởng thành quá sớm.

      “Thế nào, có vấn đề gì ?”

      “Ha ha – vấn đề vấn đề, cứ tiếp tục.”

      “Để lý giải tâm lý tội phạm, lý giải trong não của bọn họ nghĩ cái gì, tôi đến rất nhều trại giam của các quốc gia khác nhau thế giới, kiểm tra tâm lý của những tội phạm giết người, cho dù là tội phạm có tổ chức hay có tổ chức, ngoại trừ số tên tội phạm khi sinh ra có tố chất phạm tội, thực tế, hầu hết những tên tội phạm đều có tâm lý bị tổn thương, càng tổn thương càng yếu đuối, cho nên mới có thể giết người, cố gắng tưởng tượng sức mạnh của mình được thể qua việc giết người để ngụy trang cho yếu đuối của mình, đám đáng thương ngu ngốc.”

      Hứa Luật nghĩ đến Lâm Vĩnh trong vụ án con rối gỗ, nếu phải có tuổi thơ bị mẹ vứt bỏ và bị cha ngược đãi, có lẽ kết cục khác.

      Trong mắt tất cả mọi người, Lâm Vĩnh chính là tên sát nhân tội ác tày trời, nhưng trong mắt , đó cũng chỉ là kẻ đáng thương ngu ngốc.

      Đường Tố ......

      Hứa Luật len lén liếc nhìn cái.

      Áo gió màu đen, cổ áo nguyên nếp càng làm nổi lên lãnh đạm khuôn mặt trắng trẻo của .

      rất lợi hại.

      liên quan đến trí tuệ thông minh của , chỉ ở con người của , cách đối nhân xử thế, thái độ khi xử lý công việc của . Tâm sáng như gương, nhiễm bụi bẩn, thân thể ở nhân gian, tâm tính đạm nhiên, bình tĩnh lý trí, yên bình thoải mái.

      (*) Tâm tính đạm nhiên: Tính tình, tính cách điềm đạm thản nhiên.

      Lời này dùng ở người , quả rất thích hợp.

      cần nghiêng đầu nhìn, cũng có thể biết nhìn mình.

      “Dáng vẻ của tôi rất đẹp trai.” Khóe miệng khẽ cong lên.

      “Đúng vậy, rất đẹp trai.” Khóe miệng giật giật.

      “Hứa Luật.”

      “Ừ?”

      “Câu tôi vừa phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.”

      “Vừa nãy tôi cũng phải trả lời , mà muốn giúp cường điệu hóa.” Hừ! Tiểu tử thối.

      “Kẻ lừa đảo.”

      được bảo tôi là kẻ lừa đảo.”

      “Được rồi, đồ chân ngắn.”

      “…. tên đàn ông thích tự kỷ, độc mồm độc miệng.”

      &

      Bức tranh được vẽ nên bởi những màu sắc rực rỡ.

      Vẽ người cha, người mẹ, người chị, và người là chính mình, nắm tay đứng cùng nhau.

      Phía cùng của bức tranh được vẽ hai nét, tạo thành mái nhà chỉnh tề.

      Đây là gia đình.

      Vẽ quả dưa hấu lớn, vẽ quả táo lớn, vẽ quả lê lớn.

      Vẽ nhiều đồ ăn ngon, sợ bị đói bụng.

      ......

      *

      Ba ngày sau, lại có án mạng tương tự phát sinh, cha mẹ đều bị giết, con bị mất tích.

      Lần này cần Mạc Thông tới cửa, Đường Tố và Hứa Luật chạy đến trường đầu tiên.

      Bên ngoài hàng rào nơi phát án mạng, đáng ngạc nhiên khi bị vây kính bởi giới truyền thông và đám người vây xem, các phương tiện truyền thông cố gắng đào móc tin tức mới nhất.

      Kể từ sau khi các vụ án mạng tương tự nhau phát sinh, internet xuất đủ các loại bài viết, tất cả đều thảo luận về các vụ án mạng, thậm chí có số người đem các vụ án mạng này viết thành tiểu thuyết kinh dị dài tập, mà các báo đài, các vụ án này cũng được đưa ra để làm chuyên đề cho các tiêu mục tin tức, còn mời các chuyên gia trường để giải đáp thắc mắc, ở đài các chuyên gia rất nhiều về các lý luận học thuật, nhưng quan trọng cũng ra được bất cứ nguyên nhân gây án cụ thể nào.

      “Đồng chí cảnh sát, trong ba ngày ngắn ngủi như vậy mất bốn mạng người, có phải giống như các trang web đưa tin, ở thành phố Tân xuất kẻ sát nhân liên hoàn, bây giờ tất cả các hộ gia đình trong thành phố Tân đều rơi vào nguy hiểm?.”

      nữ phóng viên nhìn thấy Đường Tố và Hứa Luật về phía trường, vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Đường Tố ngẩn ra, vội vàng thay đổi giọng điệu lúc trước: “Cảnh sát các có ý kiến như thế nào đối với việc này?”

      Đường Tố nhìn chiếc mic chặn ở trước mặt, quay đầu nhìn Hứa Luật: “Nhìn xem, đây là truyền thông bây giờ. Trong mắt bọn họ giá trị mạng sống của bốn người cũng được đem ra để thu hút tỷ suất người xem, bao gồm cả số tiền thưởng ở phía sau, bọn họ tự làm ngu mình cũng làm ngu người khác, khó trách ngày cá tháng tư lại được chào đón như vậy, người ngu ngày càng nhiều.”

      Hả? Cái gì?

      Các đài truyền thông tiến hành tường thuật trực tiếp tại trường, đúng lúc đem luận điệu giễu cợt của Đường Tố truyền phát rộng rãi tới quần chúng nhân dân.

      Mọi người vốn tưởng rằng có thể thu được chút tin tức gì đó, nghĩ tới lại bị giễu cợt, nhất thời mọi người đều kịp phản ứng, nhân lúc đống người ngây ngốc tại chỗ, Đường Tố kéo tay Hứa Luật vào trường.

      Mạc Thông vừa thấy tới, lập tức tới: “May mà cậu đến, nếu tôi phải điều người đón hai người.”

      Hai nạn nhân đều bị cột vào ghế dựa, người nạn nhân nam có đến mười vết đâm, miệng vẫn bị nhét giấy vẽ, nạn nhân nữ có vết thương trí mạng ở bụng, mất máu quá nhiều mà chết.

      Thức ăn trong tủ lạnh đều bị lấy ra ngoài, cái nào cũng đều bị cắn qua, sống cũng như chín.

      “Mạc Thông.”

      Sau hồi xem xét ở trong phòng: “Gọi mọi người tập hợp lại đây.”

      Mạc Thông vừa nghe, nửa giây cũng trì hoãn, nhanh chóng tập hợp mọi người vào trong phòng khách.

      Phòng khách vốn lớn, bỗng chốc chứa nhiều người như vậy, hết sức chật chội, thế nhưng cũng có người nào ồn ào, tất cả mọi người đều đợi Đường Tố mở miệng.

      “Đầu tiên, tôi muốn , phác họa chân dung chỉ là phụ trợ, giúp mọi người thu lại phạm vi, cũng thể thay các phong tỏa những người bị tình nghi, người bị tình nghi là nam, khoảng tầm từ 25 đến 30 tuổi, cha của chết khi còn , tại sống mình, chắc chắn có điều kiện kinh tế.

      Hoàn cảnh trưởng thành được tốt, cha có khuynh hướng bạo lực, mẹ có tính cách mềm yếu, hồi bị cha ngược đãi, cho rằng việc mình mang những đứa trẻ đó cứu vớt bọn chúng, đem phẫn nộ đối với người cha phát tiết lên người những nạn nhân nam.

      có chị hoặc em , tình cảm của với chị (em) này rất tốt, nhưng khi ta khoảng mười tuổi bất ngờ chết, nguyên nhân cái chết có lẽ liên quan đến người cha, nhưng mà chưa hẳn có hồ sơ tội phạm, có thể lúc đó được xử lý coi như việc ngoài ý muốn. lựa chọn xuống tay với các gia đình, đều có con , vì muốn bù đắp cho tiếc nuối cho bản thân mình ngăn cản được.

      Căn cứ vào khu vực hung thủ gây án, hung thủ có khả năng sinh sống hoặc làm việc trong khu vực này.”

      Trước đó Hứa Luật chuẩn bị sẵn bản đồ đưa cho Mạc Thông.

      “Hung thủ rất quen thuộc với tình hình trong gia đình người bị hại, có thể công tác trong trường học hoặc tại các trung tâm cứu trợ nhi đồng, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong các nghề nghiệp đó, cũng có thể là số IT tinh , bọn họ có thể hack máy tính của người bị hại ăn cắp thông tin mình muốn.

      Mọi người có thể tiến hành điều tra từ các vụ án bạo lực trẻ em xảy ra trong vòng ba tháng trở lại đây trong khu vực vòng tròn màu đỏ này, nhất là đối với các bé .”

      “Vì sao?”

      “Lúc trước tôi cũng qua, người muốn trở thành tội phạm giết người hàng loạt phải trải qua thời kỳ rất dài để ủ bệnh, hơn nữa phải có tác nhân kích thích mạnh mới bộc phát. Đối với tên hung thủ này mà , tác nhân kích thích nhất định là việc bạo hành trẻ em. Chị (hoặc em) chết có liên quan đến cha mình, lúc đó còn tuổi nên trong lòng chỉ chôn xuống mầm mống báo thù, đáng tiếc trong lúc chưa kịp thực thi kế hoạch báo thù cha chết trước.”

      ......

      “Vậy…” nhân viên cảnh sát chỉ vào đống đồ ăn bị cắn dở bàn: “Thế còn cái này thế nào?”

      Đường Tố: “Bởi vì rất đói bụng mà những thứ này phù hợp với khẩu vị của .”

      Mọi thấy tất cả đồ ăn kia chỉ bị cắn có miếng --

      Đây là đói bụng sao?

      Kia vì sao lại ăn hết, chỉ đều ăn có miếng, ngay cả thức ăn sống cũng tha.

      Giọng của Đường Tố rất nhanh, trong vài phút ngắn ngủi, phân tích xong bức tranh phần tử phạm tội: “Tôi hi vọng động tác của mọi người nhanh chút, nếu rất nhanh có án mạng nữa xảy ra.”

      “Hành động hành động, nên hỏi vì sao nhiều như vậy.” Mạc Thông điều động mọi người đứng dậy bắt đầu hành động.

      Hứa Luật đến, thấy cầm trong tay bọc giấy : “Đó là cái gì?”

      Đường Tố: “Đồ ăn của .”

      mở bọc giấy trong tay ra, mặt của tờ giấy vẽ quả táo màu sắc rực rỡ.

      Đường Tố: “Bức tranh thể mong đợi đơn thuần nhất trong lòng đứa trẻ, đứa trẻ thích vẽ gia đình hòa thuận vui vẻ thôi sao?”

      Hứa Luật nhìn gò má của , im lặng.

      biết --

      “Hạnh phúc nhất và hạnh phúc nhất, dưới ngòi bút của đứa bé chính là gia đình hòa thuận.”

      cái là đời thực, cái là mong đợi.

      Đường Tố nhìn cái, mỉm cười, cảm thấy vui vẻ khi vào lúc này thần giao cách cảm.

      (*) Thần giao cách cảm: Có cùng suy nghĩ

      “Nhìn xem, theo tôi lâu như vậy, cũng đỡ ngốc hơn rồi.”

      Hứa Luật: “......”

    2. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 4: Đường Tố nhất tiếu bách mị sinh

      (*) Nhất tiếu bách mị sinh: Nở nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh

      Edit: duyenkt

      Beta: tiểu lộc hàm

      Hai ngày tiếp theo, thời tiết mưa dầm bao phủ thành phố Tân, mưa lạnh làm cho nhiệt độ càng xuống thấp, cả thành phố đều trở lên tối tăm. Hứa Luật ghét nhất là những ngày mưa ẩm ướt lạnh lẽo như thế này, vất vả lắm mới đến ngày thứ ba, cuối cùng trời cũng nắng, ánh mặt trời rực rỡ, Hứa Luật nhanh chóng đem đống chăn mền giường của mình ra giặt giũ và phơi phóng.

      Ẩm ướt hai ngày làm cho cảm thấy chăn mền cũng mang theo lạnh lẽo và u.

      Hai ngày trước, do thời tiết cho nên mấy con mèo kia cũng ngây ngốc ở trong phòng ra ngoài, lúc này nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, cũng nhanh chóng chạy ra góc vườn để chào hỏi ánh mặt trời xa cách hai ngày. Ngay cả Agatha cũng hẹn hò với Đường Tố ở trong nhà nữa, chạy ra bên ngoài để tắm rửa và phơi nắng cho bộ lông xinh đẹp của mình.

      Thời tiết có ánh mặt trời rực rỡ thực sực tốt đẹp. Đường Tố cũng nhàn rỗi.

      Căn cứ vào ước định trước đó của hai người, cơm trưa và cơm tối là do Hứa Luật phụ trách, vệ sinh khu vực chung do đảm nhiệm.

      Ban đầu Hứa Luật đối với phương thức phân công công việc của Đường Tố còn có chút nghi ngờ, người đàn ông như Đường Tố, làm cho người ta cảm thấy thể liên kết với công việc gia đình.

      Sau này, tận mắt chứng kiến, Đường tiên sinh thực đúng là người nội trợ giỏi giang, quả thực làm vệ sinh đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp, làm cho người phụ nữ cũng cảm thấy bằng.

      Ai đàn ông làm việc nhà.

      Nhìn Đường tiên sinh mà xem, chậc!

      chỉ là làm rất tốt, còn có thể làm được …tao nhã như thế.

      Ống tay áo xắn nửa, lộ ra cánh tay thon gầy, dáng người vừa vặn, hai chân thon dài, khi cúi nửa người xuống đẩy máy hút bụi, động tác này càng làm bật lên đường cong của chiếc mông xinh đẹp.

      Gào khóc, thực đáng ngưỡng mộ.

      Lúc này, Hứa Luật làm xong công việc của mình, nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi chiếc sopha ở phòng khách, nhìn hình ảnh người đàn ông chất lượng tốt làm việc nhà, thỉnh thoảng trong lòng lại méo mó phen.

      tình, hình ảnh Đường Tố làm việc nhà quả thực là rất đẹp.

      *

      Buổi chiều, Đường Thông đột nhiên đến thăm, đồng thời cũng mang đến tin tức: bắt được hung thủ.

      Hứa Luật hiểu tại sao trông ông lại có vẻ rất tức giận, bắt được hung thủ là chuyện tốt, phải nên vui mừng sao? Nhìn bộ dáng của chú Mạc, trông giống như nuốt phải mấy tấn thuốc nổ vậy.

      “Xem ti vi .” Mạc Thông đặt mông ngồi xuống sô pha, lấy điều khiển từ xa mở Ti Vi lên, chuyển đến kênh của đài Tin tức thành phố Tân.

      kênh truyền hình trực tiếp tin tức mới nhất, có liên quan đến vụ án.

      “….Thành phố Tân liên tiếp xảy ra hai vụ án diệt môn, sau nhiều ngày nỗ lực, hôm nay, cuối cùng cảnh sát cũng phá được án, hai đứa trẻ mất tích đến nay vẫn chưa có tin tức gì, cảnh sát tiến hành thẩm vấn nghi phạm.”

      “Căn cứ theo tư liệu mới nhất được tìm thấy, người tình nghi là Hoàng Mỗ, năm nay hai mươi bốn tuổi, nghề nghiệp, tính tình thường ngày rất hoạt bát, hơn nữa lại hết sức thích số nhân vật có tạo hình đáng trong phim hoạt hình Lolita, cảnh sát tìm được trong máy tính của rất nhiều truyện tranh Lolita có chủ đề khiêu dâm và số sản phẩm hoạt hình khác, ở trong nhà còn phát ra, dùng máy tính trong nhà làm máy chủ, tạo tài khoản để gia nhập những trang web khiêu dâm thu phí….

      Trong màn hình xuất gã thanh niên trẻ tuổi bị còng tay.

      Đầu tóc hỗn độn, che kín cả mắt, râu ria lún phún, cùng với nụ cười đứng đắn, làm cho con người ta trông rất suy đồi và bỉ ổi.

      Đây….Người này là hung thủ? Quá chênh lệch so với trí tưởng tượng của .

      Hứa Luật quay đầu, Đường Tố cũng xem tin tức, lông mày xinh đẹp cau chặt lại.

      Màn ảnh chuyển từ khung cảnh trường trở lại trường quay, người chủ trì ngồi bên cạnh vị chuyên gia : “Vâng, thưa giáo sư Lí, bây giờ phạm nhân tự mình ra đầu thú, theo ngài nguyên nhân gì khiến phạm nhân đứng ra đầu thú.”

      Người gọi là giáo sư Lí kia là người đàn ông trung niên mập mạp, sau khi nghe xong câu hỏi của người chủ trì, cười cười, : “Đầu tiên tôi cho rằng nhờ có các vị lãnh đạo đứng đầu thành phố rất quan tâm đến vụ án mạng này, đốc thúc cảnh sát, hơn nữa kiên quyết khiển trách hành vi của phạm nhân, tạo thành áp lực rất lớn cho phạm nhân; Tiếp theo chính là nhờ giới truyền thông của chúng ta, lần này góp công lao , vừa rồi cũng thấy, phạm nhân làm trong ngành internet có liên quan đến truyền thông, sau khi vụ án mạng này phát sinh, mọi người mạng đều rất quan tâm đến án mạng này, phạm nhân chắc chắn cũng thấy được những tin tức đó mạng, khiến cho lương tâm của cắn rứt….”

      Vị giáo sư kia sau khi bô bô đống, đột nhiên lại chuyển đề tài, đột nhiên nhắc tới việc phác họa chân dung.

      Giáo sư Lí: “Tôi nghe người bạn làm trong cục cảnh sát , trong án mạng lần này, có người phác họa chân dung tội phạm, chân dung tội phạm là người sống mình, có điều kiện kinh tế nhất định, còn có chị hoặc em , khi còn bé chịu ngược đãi vân vân; Nhưng theo tôi biết, hung thủ mà cảnh sát bắt được bây giờ, phải sống mình, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, hằn và cha mẹ sống cùng với nhau, điều kiện kinh tế bình thường, là con trai độc nhất trong nhà, từ cha mẹ rất thương , khác hoàn toàn so với phác họa chân dung tội phạm kia.”

      Người chủ trì: “Hình như giáo sư Lí tán thành phương pháp phá án bằng cách phác họa chân dung tội phạm.”

      Giáo sư Lí uống ngụm nước, tiếp tục : “Tôi cho rằng, phá án cần chú trọng vào chứng cứ xác thực, chứ phải dựa vào trí tưởng tượng, phân tích bức tranh tâm lý tội phạm này nọ, rất màu mè, thực tế, mượn vụ án lần này mà , cái gọi là phác họa chân dung kia lãng phí bao nhiêu tài nguyên của cục cảnh sát.”

      Ông ta cười cười: “Cho nên tôi thường khuyên học trò của mình rằng, cần dùng ánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào những cái gọi là thành tựu rực rỡ ở nước ngoài, tâm lý học tội phạm, phân tích chân dung tội phạm gì đó, đều chỉ có mấy phim truyền hình thôi, nếu thực lợi hại như vậy, người ta còn cần đến nhân viên pháp y, nhân viên thu thập chứng cứ và nhân viên trinh sát làm gì? Còn nữa, tôi muốn thẳng với số đồng chí muốn mưu lợi trong cục cảnh sát, lần này là may mắn, hung thủ tự động ra đầu thú; Bằng chỉ dựa vào cái gọi là chân dung tội phạm kia biết còn lãng phí bao nhiêu thời gian, đây là hành vi vô trách nhiệm đối với sinh mạng của nhân dân.”

      ......

      “Chó má.” Mạc Thông hết sức tức giận, chỉ vào vị giáo sư màn hình kia, quay đầu nhìn Đường Tố: “Tên khốn kiếp này lung tung, cậu đừng để ý.” Sau đó, lại bổ sung thêm câu: “Người có lúc sẩy tay, ngựa có lúc mất móng…Lần này chỉ là ngoài ý muốn.”

      Đường Tố gì, ánh mắt cụp xuống, mày nhíu chặt lại với nhau, ngón tay gõ nhàng lên thành ghế,động tác này là thói quen khi suy nghĩ.

      Hứa Luật cũng có chút lo lắng, lúc trước , phân tích chân dung tội phạm đúng là rất mạo hiểm, đời này có cái gì có xác suất 100% cả, nhưng tên hung thủ này khác xa so với chân dung mà phác họa.

      nhàng mở miệng gọi tiếng: “Đường Tố…..”

      “Ừ?” Đường Tố ngẩng đầu lên, mở miệng trả lời .

      có khỏe ? Hứa Luật thăm dò.

      Đường Tố ngẩng đầu lên, có chút hiểu hỏi vậy là có ý gì: “Vì sao tôi lại khỏe?”

      “…” Hình như thực có việc gì.

      màn hình ti vi lại chuyển cảnh, tin tức hung thủ bị bắt được nhanh chóng lan truyền, tòa thị chính đứng ra bày tỏ thái độ, thị trưởng đứng trước màn hình chuyện với phong cách quan liêu, nội dung hết lần này đến lần khác đều giống nhau.

      Mạc Thông tắt TV , dựa người vào sopha, hai mắt nhìn chằm chằm vào nóc nhà biết suy nghĩ cái gì.

      “Chú Mạc, hung thủ tự mình ra đầu thú?”

      Mạc Thông ừ tiếng: “Mấy ngày nay tôi và cấp dưới đều điều tra tìm kiếm dựa theo phác họa chân dung của Đường Tố trong khu vực vòng tròn màu đỏ, đường nhận được điện thoại của đồng nghiệp Vương Chấn, bắt được hung thủ, nghe đâu thằng nhóc này tự mình gọi điện thoại đến cục cảnh sát, là kẻ giết người.”

      “Sau đó sao? Còn chưa điều tra ràng định án, cái này phải là rất qua loa sao.” Hứa Luật ngạc nhiên: “ có khai báo quá trình phạm tội? Còn nữa, mấy đứa trẻ mất tích đâu?”

      “Còn thẩm vấn.” Mạc Thông gãi gãi tóc: “Thằng nhóc này cứ lẩm bà lẩm bẩm, tôi thấy tình trạng tinh thần của hình như được bình thường, sau khi bị mang đến cục cảnh sát cứ ngây ngô cười ở đó, hỏi cái gì, cũng chỉ cười hề hề. là từ sau khi tốt nghiệp đại học tìm việc, suốt ngày ở nhà, trong máy tính đều là những hình ảnh các trang web đen; Cha mẹ cũng có tuổi, rất chiều chuộng , từ muốn cái gì được cho cái đó, sau khi tốt nghiệp đại học cũng làm, hai ông bà cũng theo ý , kết quả xem, mẹ chiều thành bệnh thần kinh rồi.”

      ra trong lòng Mạc Thông, cũng hoài nghi, ông rất tin tưởng vào năng lực của Đường Tố, Nhưng…..Án mạng lần này đặc biệt phát sinh vào đợt tết nguyên đán, cấp vẫn luôn tạo áp lực cho cục cảnh sát, cục trưởng cứ ngày vào ba bữa lại điện thoại xuống thúc giục.

      Nhiều ngày qua, bọn họ điều tra tìm kiếm cũng chưa có kết quả, bây giờ tự nhiên có người đứng ra nhận tội, tòa thị chính và lãnh đạo cấp cao trong cục cảnh sát đều nhất trí cho rằng đây là việc thể tốt hơn.

      Cũng sắp đến năm mới rồi, án mạng giải quyết cho xong, mọi người vui vẻ đón năm mới.

      “Kết quả khám nghiệm DNA thế nào?” Hứa Luật hỏi.

      Mạc Thông: “Bên phía Lão Quản làm, còn chưa có kết quả…” tâm tình của Mạc Thông rất phức tạp, rất mâu thuẫn, đối với kết quả giám định DNA, ông vừa hi vọng khớp, vừa hi vọng là khớp; Nếu khớp, khả năng người kia là hung thủ rất cao, cách khác phác họa chân dung của Đường Tố là đúng.

      suy nghĩ, điện thoại trong túi vang lên: “Hả …Cái gì? Cậu muốn gặp….” Ông quay đầu lại, ghế nằm thấy người đâu: “Đường Tố đâu?”

      Hướng Luật chỉ chỉ chỗ cầu thang, Đường Tố thay xong quần áo bước xuống tầng ra ngoài.

      thôi.”

      Hứa Luật: “ đâu?”

      Đường Tố: “ muốn gặp tôi.”

      Mạc Thông nhìn xuống di động, lại nhìn : “Làm sao cậu biết?”

      Đường Tố thản nhiên nhìn ông cái, trả lời vấn đề này của ông mà đáp lại câu khiến Mạc Thông đau cả đầu:“Tốt nhất là ông vẫn tiếp tục cử người điều tra tìm kiếm, bởi vì kết quả xét nghiệm DNA chứng minh, người kia phải là hung thủ.”

      ......

      &

      Đường Tố liếc mắt, nhìn người sau khi lên xe vẫn luôn nhìn trộm mình, Hứa Luật.

      “Có chuyện gì muốn hỏi tôi?”

      Hứa Luật gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Hỏi .” hiếm khi nào phối hợp như vậy.

      Hứa Luật cũng khách sáo, hơi đem hết những nghi hoặc trong lòng mình hỏi ra hết: “Giáo sư Lí kia cứ như vậy phê bình phác họa chân dung của , thực tức giận à? Còn nữa….Người kia phải hung thủ đúng ? là ai vậy? có quen biết ? Tại sao lại muốn gặp ?”

      Đường Tố nhướn mày: “Hỏi xong rồi?”

      “Rồi.” Hứa Luật lại gật gật đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn , trông rất giống con chuột trắng gào khóc đòi ăn, mong chờ cho ăn.

      “Rất tốt.” tiếp tục hướng mắt về phía trước.

      ......

      Qua nửa ngày, đồ ăn còn chưa được đưa đến, Hứa mỗ nhân chớp chớp mắt, đột nhiên lĩnh ngộ được, vốn dĩ tính giải đáp thắc mắc của mình.

      Tên! Khốn! Kiếp!

      Hứa Luật thầm cắn răng, thờ phì phì quay mặt sang bên.

      Đường Tố cúp mi – trình tự các vấn đề vừa rồi của , đầu tiên là hỏi có tức giận hay , sau đó mới đề cập đến những người khác, được xếp trước những người khác.

      biết vì sao, kết quả phân tích này làm cho rất vui vẻ.

      “Hứa Luật.”

      “Làm sao!” tức giận!

      “Đừng tức giận.”

      nghiêng mặt nhìn bên bên ngoài, cũng chưa nhìn .

      A, tóc dài thêm chút rồi, khoảng 2,8cm.

      Đột nhiên Đường Tố rất muốn giơ tay ra, sờ những sợi tóc mềm mại đầu .

      Tuy rằng biết, mỗi cm2 da đầu mỗi người có khoảng 100 vạn con vi sinh vật, nhiều nhất là ở lỗ chân lông, tóc cũng có rất nhiều bụi bẩn, vi khuẩn.

      Nhưng nếu đó là Hứa Luật, cũng để ý đến vấn đề này.

      Hứa Luật ngờ rằng đột nhiên lại câu như muốn trấn an , run sợ hồi, Hứa Luật mới cứng giọng đáp lại: “….Ai tức giận chứ.” Khốn kiếp, bị như vậy, đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình tức giận có vẻ quá nhen.

      “Người nọ là râu ria thôi.”

      là người râu ria, cần gì phải để ý tới, cũng cần tốn nhiều tâm sức.

      Đến cục cảnh sát, Đường Tố xuống xe đầu tiên.

      Hứa Luật vẫn còn hồi tưởng lại hành động vừa rồi của Đường Tố, hình như…. giải thích hành vi vừa rồi của đáng trả lời.

      Lời giải thích như vậy còn hiểu được, chính là như vậy, Giáo sư Lí kia đối với chỉ là râu ria thôi, cho nên căn bản để ý, càng đừng đến tức giận.

      Nhưng ......

      Vì sao đột nhiên lại giải thích với ?

      Chẳng lẽ là......

      Ánh mắt Hứa Luật chợt lóe lên, bỗng nhiên hiểu được, vội vàng đuổi theo Đường Tố, hết sức vui vẻ đến bên người : “Đường Tố, cuối cùng cũng ra dáng bạn bè rồi, rất tốt, rất tốt, có tiến bộ.”

      Đường Tố hơi nhíu mày, nhìn bộ dáng vui vẻ sáng lạn của , hiển nhiên hành động vừa rồi của mình bị phân tích đưa ra kết luận là: Tình bạn của hai người tiến thêm bước rồi.

      Đối với kết quả này của , Đường Tố đưa ra bình luận gì, khẽ hừ tiếng.

      &

      Cục cảnh sát.

      Cuối cùng Hứa Luật cũng thấy được mặt của phạm nhân tự ra đầu thú kia.

      Có vẻ như thần trí minh mẫn cho lắm, mặc chiếc áo lông nhiều nếp nhăn, tóc dài rối loạn, tay bị trói vào thành ghế, liên tục cười ngây ngốc, tiếng cười có chút quỷ dị, khiến người nghe khỏi nổi cả da gà.

      Người này….Làm sao có thể cầu gặp Đường Tố được?

      Đường Tố tới trước mặt , ngồi xuống.

      mở mắt ra, Hứa Luật chú ý thấy trong cặp mắt của đầy tơ máu, dưới mắt có quầng thâm rất lớn, tên nhóc này thức khuya bao nhiêu đêm rồi! Hứa Luật trong lòng thầm nghĩ, nhưng điều này cũng làm cho kinh ngạc, làm cho kinh ngạc đó là, ánh mắt kia của hoàn toàn vô hồn.

      Người ta , ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, người thể có linh khí, mà ánh mắt là nơi có thể phản ánh nhất tinh thần người.

      Tên nhóc trước mặt này, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Tố nhưng trong mắt hoàn toàn có tiêu cự, nháy mắt lấy cái, con ngươi động, đồng tử to hơn so với người bình thường, đồng tử đen nhánh cứ như vậy nhìn chằm chằm Đường Tố.

      “Ha ha ha ha --” đột nhiên cười lớn, tiếng cười the thé, làm cho người ta da đầu tê dại, vừa muốn đứng lên, nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh dùng lực giữ lại bàn.

      “Tên nhóc thối, hãy thành chút.”

      Đầu bị va mạnh vào mặt bàn, nhưng giường như hề biết đau đớn là gì, mắt chớp lấy cái, nhìn chằm chằm Đường Tố: “Mày đến rồi.”

      Đường Tố lên tiếng trả lời.

      Người nọ đột nhiên rên lên những tiếng kỳ quái, Hứa Luật cảm thấy có chút quen tai.

      Làn điệu rất đơn giản, chỉ có hai .

      “Đa đa đa Thụy Thụy

      Thụy đa đa đa đa Thụy Thụy Thụy Thụy đa

      Đa đa đa Thụy Thụy

      Thụy đa đa đa đa đa đa đa đa thụy

      Thụy đa đa đa đa đa đa đa đa thụy

      Thụy Thụy đa đa đa thụy đa đa đa đa

      Thụy đa đa đa đa đa đa đa đa thụy

      Thụy Thụy đa đa đa thụy đa đa đa đa

      Đa đa Thụy Thụy thụy

      Thụy đa đa đa đa

      Đa đa Thụy Thụy thụy

      Thụy đa đa đa đa đa đa đa Thụy Thụy

      ......”

      Đây phải…..

      Hứa Luật nghĩ đến, lần trước lúc Lâm Chí Cường nhảy lầu, đài phát thanh của trường cũng phát ra giai điệu này. Lúc đó, đặt phần lớn lực chú ý vào việc Lâm Chí Cường nhảy lầu, nên chỉ cảm thấy giai điệu này có chút kỳ quái.

      nghĩ đến bây giờ lại nghe được từ miệng người này.

      ngâm nga là để cho Đường Tố nghe được.

      Hứa Luật nheo mắt, nhìn về phía hình dáng tuấn tú ngồi ở ghế dựa kia.

      Thanh trong trẻo lạnh lẽo của Đường Tố vang lên: “i-miss-u,sugar.”

      “Ha ha ha – tao biết mà, chuyện này quá đơn giản đối với mày.” Người kia ngừng ngâm nga, cười ha ha với Đường Tố, thậm chí còn làm động tác quệt miệng, ngón tay di chuyển vòng quanh chỉ vào những người cảnh sát ở xung quanh: “Mày nhìn lũ ngu ngốc đó xem, để cho bọn chúng đứng cạnh mày, chính là tôn trọng mày, mày đừng chơi với bọn chúng, mày chơi với tao .”

      Mọi người sớm bị loại tình cảnh kỳ quái này làm cho hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn theo .

      “Hứa Luật.” Đường Tố bỗng nhiên mở miệng gọi tiếng.

      Hứa Luật chấn động chút: “Hả? Sao thế?”

      Đường Tố: “Đừng nhìn .”

      Hứa Luật nghe lời , rời ánh mắt khỏi người nọ, cảm thấy tim mình đập có chút thất thường, hô hấp nặng nề.

      “Hứa Luật…” Người kia nghe thấy giọng của Đường Tố, hình như hiểu được hai chữ này có nghĩa gì, lặp lặp lại: “Hứa Luật, Hứa Luật, Hứa Luật…..”

      Rốt cục người này bị làm sao? Hứa Luật cúi đầu thở hổn hển vài hơi, gọi tên của , làm cho cảm thấy được thoải mái.

      thôi.”

      Đường Tố đứng dậy, cầm lấy tay Hứa Luật, đưa ra khỏi cục cảnh sát.

      Giọng của người kia truyền đến từ phía sau:

      “Đường, trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi -- chúng ta đấu trận , ha ha ha ha --”

      Hứa Luật nhịn được quay đầu lại nhìn, người nọ vẫn ngồi ở đó, vẫn nhúc nhích, giống như…. con rối vô hồn bị người ta điều khiển.

      *

      ra đến cửa cục cảnh sát, cơn gió thổi qua, bất giác làm cho Hứa Luật rùng mình cái, lúc này mới phát ra cả người của ra toàn mồ hôi lạnh.

      Đường Tố cảm giác được bàn tay bé của lạnh như băng, theo bản năng kéo tay cho vào túi áo gió của mình.

      Hứa Luật hoảng hốt, loại động tác này có phải là có phần quá thân thiết rồi hay .

      “Đường Tố, tôi sao, có thể buông tay tôi ra.”

      Đường Tố để ý đến : “Yên nào, đừng nhúc nhích.”

      Hứa Luật: “......”

      Biết là phản đối có hiệu quả, ra ngang ngược ăn vào xương cốt của người này.

      “Người vừa nãy xảy ra chuyện gì, hình như….”Hứa Luật cân nhắc dùng từ: “ được bình thường.” Nhưng bình thường này phải là giống như loại bình thường của bệnh thần kinh.

      “Bị thôi miên .”

      Đường Tố thản nhiên câu, trong đôi mắt màu nâu xám có thêm mấy phần mờ ảo.

      “Thôi miên?!”

      Đáp án này làm cho Hứa Luật rất kinh ngạc.

      biết thôi miên là cái gì, nhưng ngờ rằng, thôi miên có thể biến người thành như vậy!?

      chạy tới tự thú tự nhận mình là hung thủ, cũng là do bị thôi miên đúng ?”

      “Ừ.”

      Hứa Luật cắn cắn môi: “Người thôi miên kia...... biết ?”

      “Ừ.”

      “Tại sao phải làm như vậy?”

      Đường Tố đột nhiên dừng lại, cúi đầu, nhìn , làm việc mà vừa nãy đến giờ mình luốn muốn làm, giơ tay, sờ lên tóc của .

      “Đừng lo lắng, Hứa Luật.”

      Quả nhiên, rất mềm mại, nhịn được khẽ cong khóe miệng, phải kiểu cười kiêu căng tự phụ đáng đánh đòn thường thấy, cũng phải kiểu cười lạnh mang theo ba phần chế nhạo bảy phần khinh thường, mà …. chỉ là nụ cười.

      nụ cười rất thuần túy.

      Mặt mày cong cong, khóe miệng cong cong.

      Hứa Luật bị nụ cười đột nhiên của làm cho hoa mắt, quả thực….

      Rất rực rỡ !

      Đặc biệt! rực! rỡ!

      Nhan sắc đẹp đến mức khiến cho người ta chịu được, người đàn ông có khuôn mặt giá trị cao như vậy lại đứng trước mặt bạn tươi cười với bạn, khiến thú tính của bạn nổi lên, máu huyết sôi trào, đầu óc cũng trống rỗng.

      Mẹ kiếp, cái gì mà “hồi mâu nhất tiếu mị bách sinh” (*) là vớ vẩn, người này cười, khiến cho cuộc sống từ mùa đông giá rét biến thành mùa xuân siêu ấm áp!

      Đường Tố nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (*); Nhân diện bất tri hà xứ khứ, Đường Tố y cựu tiếu đông phong (**); Xuân phong lại lục Giang Nam ngạn, Đường Tố tiếu trứ hà chiếu ngã(***); Dã hỏa thiêu bất tận, Đường Tố tiếu phong xuy hựu phong (****); Xuân sắc mãn viên quan bất trú, Đường Tố tiếu trứ xuất tường lai (*****), Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện, Đường Tố tiếu liễu tổng thị xuân (******); Thảo trụ tri xuân bất cửu quy, Đường Tố nhất tiếu đẩu phương phi(*******); Đường Tố nhất tiếu tại tân xuân, lục liễu tài hoàng bán vị quân...... (********)

      (*) Hồi mâu nhất tiếu mị bách sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc: Liếc mắt lại, mỉm nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) các phi tần trong sáu cung đều như có nhan sắc (Trường hận ca – Bạch Cư Dị)

      (**) Nhân diện bất tri hà xứ khứ, Đào hoa y cựu tiếu đông phong: Gương mặt người xưa giờ biết chốn nao, (Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông (Đề Đô Thành Nam Trang – Thôi Hội)

      (***) Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn,Minh nguyệt hà chiếu ngã hoàn?: Gió xuân lại thổi xanh bờ Giang Nam,Khi nào trăng lên soi cho ta về (Bạc thuyền Qua Châu – Nam An Thạch)
      (****) Dã hoả thiêu bất tận,Xuân phong xuy hựu sinh: Lửa đồng đốt bao giờ cháy hết, Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở (Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị)

      (*****) Xuân sắc mãn viên quan bất trú,Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai: Xuân sắc đầy vườn thể khoá nổi, cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài (Viên du bất trị - Diệp Thiệu Ông)

      (******)Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện,Vạn tử thiên hồng tổng thị xuân: Dễ dàng biết mặt gió đông, Nơi nao muôn tía nghìn hồng đó xuân (Xuân Nhật – Chu Hy)

      (*******) Thảo trụ tri xuân bất cửu quy, Bách ban hồng tử đẩu phương phi: Cây cỏ biết xuân về chẳng được lâu dài, trăm loài hồng tím tranh nhau khoe hương (Vãn Xuân – Hàn Dũ)

      (*******)Thi gia thanh cảnh tại tân xuân,Lục liễu tài hoàng bán vị quân: Cảnh đẹp của nhà thơ là ở mùa xuân mớiCây liễu biếc vừa đơm hoa vàng chưa được nửa (Thành Đông tảo xuân – Dương Cự Nguyên)

      “Hứa Luật.”

      “Hả?”

      ......” Đường Tố dừng chút: “Cười quá ngu ngốc rồi.”

      Hứa Luật:......

      Cây cỏ, tiện nhân!

      Cười đẹp mắt là rất giỏi a!
      Nguyên Nguyễn, Chibumm, Mizuki2 others thích bài này.

    3. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Chào mừng Ed trở lại aaaaa

    4. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Thông báo:
      Vì thời gian của bạn khá hạn hẹp nên sau thời gian suy nghĩ bạn quyết định tạm dừng bộ Gia có bệnh thời gian để tập trung edit hoàn bộ Ảnh hậu trọng sinh ( do 1 chương của bộ Gia dài hơn gấp 3-4 lần 1 chương bộ ảnh hậu nên bạn chọn ảnh hậu edit trước để nhanh chóng quay trở lại với bộ Gia >.<)
      Truyện được đăng lại ngay sau khi hoàn bộ ảnh hậu nhé!
      Bạn TUYỆT ĐỐI KO DROP nhé!
      Mong mọi người vẫn ủng hộ truyện và bạn nhé!:nod::nod::nod:
      Thank u!!!!:yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Huhu tin buồn ngày cuối năm. Vẫn ở đây chờ Ed nhé
      Tiểu Lộc Hàm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :