1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19:


      Triệu Ngạn Kiều sững sờ, vỗ vỗ lưng : "Đột nhiên mấy thứ này làm gì?"

      Tần Dịch Hoan trả lời , chỉ ôm chặt, ngừng nỉ non ở bên tai : "Tiểu Kiều, đối xử tốt với em, nhất định đối xử tốt với em..."

      Triệu Ngạn Kiều biết lần này ra ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lờ mờ đoán được chút, chỉ là muốn làm thôi. ôm ngược lại thân thể hơi run rẩy của , dùng mặt cọ cọ vào lồng ngực giống như làm nũng: "Em biết mà, em biết mà, em tin tưởng ."

      Có lẽ, cuộc đời này của , rốt cuộc cần ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác nữa rồi.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đến cuối năm, Tần Dịch Hoan cũng càng ngày càng bận rộn, thể vứt lại công ty cũng chẳng thể sao nhãng việc nhà. Triệu Ngạn Kiều mang thai được chín tháng rồi, cho nên bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận. Qua có mấy tuần lễ mà gầy trông thấy.

      May mắn mẹ Tần kịp thời phát , bảo bà bảo mẫu trong nhà đến nhà Tần Dịch Hoan, mới khiến cho Tần Dịch Hoan có cơ hội thở phào. Bà bảo mẫu họ Trần, Tần Dịch Hoan luôn gọi bà là thím Trần, bà khéo nấu nướng, ở nhà họ Tần hơn hai mươi năm, cũng coi là nửa người nhà họ Tần, bà gần như chứng kiến Tần Dịch Hoan trưởng thành.

      Thím Trần thể sinh con nên bị chồng bỏ rơi, bà cũng bước nữa, vẫn sống ở nhà họ Tần, thương Tần Dịch Hoan giống như con trai ruột của mình. Năm đó, lúc Tần Dịch Hoan còn du học ở Mĩ, mỗi lần gửi quà về đều quên mang phần cho thím Trần.

      Thím Trần là người rất tốt nhưng lại thích càu nhàu, sau khi đến nhà Tần Dịch Hoan, thấy những đồ bọn họ ăn lập tức nổi đóa, hung dữ dạy dỗ Tần Dịch Hoan trận, từ đó tước đoạt quyền lợi vào phòng bếp của . Theo như lời thím Trần chính là, Tần Dịch Hoan ngược đãi cậu chủ tương lai của nhà họ Tần. Tần Dịch Hoan bị mắng xám đầu mà dám cãi lại, chỉ có thể trốn trong phòng ngủ ôm Triệu Ngạn Kiều tìm kiếm an ủi.

      Triệu Ngạn Kiều hiếm khi thấy được dáng vẻ cam chịu của Tần Dịch Hoan, nhịn được len lén che miệng cười, ngờ lại bị Tần Dịch Hoan phát . Tần Dịch Hoan cầm lấy ngón tay , gặm cắn hồi mới chịu tha cho .

      Mấy ngày nay, lòng bàn chân và bắp chân của sưng lên ra hình dạng gì, vô cùng khó chịu, có đôi khi, buổi tối đều ngủ yên. Mỗi ngày Tần Dịch Hoan đều xoa bóp cho , nhưng vẫn có tác dụng, cuối cùng vẫn là thím Trần nấu cháo hạch đào (quả óc chó), mỗi ngày cho uống chén trước khi ngủ, mới dần dần ngủ được sâu hơn.

      Số lần mẹ Tần đến cũng dần nhiều hơn, bà vẫn hi vọng Triệu Ngạn Kiều nên đến bệnh viện ở, phòng bệnh chuẩn bị tốt rồi. Nhưng Triệu Ngạn Kiều đồng ý, muốn ở nhà vào lễ mừng năm mới. Đây là lần đầu tiên phải mình đón lễ mừng năm mới kể từ khi thi tốt nghiệp trung học, rất nhớ cảm giác vô cùng náo nhiệt ấy.

      Hơn nữa, cảm thấy mình dễ bị chiều hư như thế, kể từ khi chiếm cứ thân thể này liền rất kiên trì rèn luyện, cảm thấy khi sinh quá khó khăn đâu.

      Mẹ Tần lay chuyển được , đành dặn dò thím Trần lưu ý nhiều hơn. Thím Trần gật đầu đồng ý rồi đúng là nhìn chằm chằm tấc cũng rời khiến Triệu Ngạn Kiều dở khóc dở cười, cũng cảm thấy ấm lòng. Tuổi thím Trần và mẹ sàn sàn nhau, luôn tự chủ được thân thiết với bà.

      thể , đúng là thím Trần nấu nướng rất ngon nên khẩu vị của Triệu Ngạn Kiều tăng thêm khá nhiều, Tần Dịch Hoan nhìn mà vừa vui vừa ghen ty. Trong lòng thầm thề nhất định phải luyện tập tốt tài nấu nướng của mình, sớm ngày luyện được cảnh giới cao nhất là ''ra được phòng khách xuống được phòng bếp''.

      Sau khi thím Trần tới đây, Tần Dịch Hoan liền 'tâm vô bàng vụ' (lòng vướng bận gì nữa) nhào vào công việc, muốn hoàn thành hết công việc của năm trước rồi về nhà ở bên cạnh Triệu Ngạn Kiều. Nghe tháng cuối cùng của thai kỳ là lúc phụ nữ yếu ớt nhất, nhất định phải tranh thủ thời gian để ở bên nhiều hơn.

      Chiều hôm đó, xem tài liệu điều động nhân viên trong tháng này của phòng nhân , điện thoại nội bộ của công ty liền vang lên, nhấc máy nghe, là tiếp tân ở đại sảnh công ty, tiểu thư nhà họ Tề đến tìm . Tần Dịch Hoan cau mày suy nghĩ chút liền dặn phía đại sảnh cho ta
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20


      Sau khi Tần Dịch Hoan giải quyết xong chuyện của công ty cũng chỉ còn vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi, đẩy việc tổ chức cuộc họp hàng năm lên người trợ lý rồi thoải mái nghỉ ngơi, lưu lại vị trợ lý đáng thương lén nghiến răng ken két ở sau lưng , cứ cảm thán nhà tư bản vô nhân tính.

      Mẹ Tần là kiểu phụ nữ rất truyền thống, mặc dù tại lễ mừng năm mới còn đậm vị nữa, nhưng bà vẫn cứ hưng phấn bừng bừng chuẩn bị các loại đồ tết, chiên thịt viên, rán cá, hấp bánh màn thầu..v..v.... Cũng may có thím Trần giúp tay, mới để bà quá mức mệt nhọc.

      Triệu Ngạn Kiều vốn định tiến vào giúp tay, nhưng mẹ Tần và thím Trần đều nghe, liên tục đẩy và Tần Dịch Hoan ra cửa, để cho bọn họ cùng ra ngoài dạo. Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau, biết nên nơi nào.

      dạo phố à, đường cái đầy tuyết, Tần Dịch Hoan tuyệt dám để cho Triệu Ngạn Kiều mạo hiểm như vậy. Xem phim sao, tại Triệu Ngạn Kiều thể ngồi lâu, nếu đau lưng. Hai người nghĩ tới vô số chỗ, lại vì mấy lý do phong phú mà hủy bỏ, cuối cùng vẫn là Tần Dịch Hoan nhanh trí, nhớ ra ở gần đường vành đai hai phía tây có công viên rừng mưa nhiệt đới. Nghe đám thực vật nhiệt đới ở trong đó rất phong phú, khí mát mẻ, vừa khéo thích hợp với phụ nữ có thai như .

      Vì vậy, Tần Dịch Hoan liền lái xe đưa Triệu Ngạn Kiều đến công viên rừng mưa nhiệt đới. Có lẽ là vào mùa làm hàng tết nên đường phố đặc biệt tấp nập, quả có thể so sánh với giờ cao điểm hàng ngày, rất lâu mới có thể di chuyển được vài mét. Triệu Ngạn Kiều chờ mà nóng lòng, liền bàn bạc với Tần Dịch Hoan đừng nữa.

      Nhưng Tần Dịch Hoan thuận theo, và Triệu Ngạn Kiều gần như rất hiếm khi cùng nhau ra ngoài, lần này vất vả mới có cơ hội, tại sao có thể bỏ qua chứ! Huống chi về nhà cũng có chuyện gì làm, còn phải nghe mẹ mình và thím Trần càu nhàu nữa, còn bằng cứ ở cùng với Triệu Ngạn Kiều như thế này. Cho dù là kẹt xe, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt nhắn của thôi, cũng hài lòng rồi!

      Hai người vất vả mới ra khỏi nội thành, rời hồi tốc độ xe gần như nhanh hẳn lên, đợi gần đến công viên rừng mưa nhiệt đới, người và xe ít lại càng ít hơn, lúc này người có tâm tình thăm thú giống như bọn họ quả rất ít.

      Bên trong công viên rừng mưa nhiệt đới rất ít người, thỉnh thoảng gặp phải đều là những cặp đôi sinh viên, Triệu Ngạn Kiều mang thai ở trong đám người này có vẻ vô cùng đặc biệt. Phàm là những người gặp đều len lén nhìn vài lần, những người này có ác ý gì, chỉ hơi tò mò thôi, Triệu Ngạn Kiều bị nhìn như vậy cũng tuyệt biết ngượng ngùng, vẫn nhìn bên nọ ngó bên kia như cũ, tố chất tâm lý tuyệt đối cao hơn bậc.

      ra có rất nhiều loại thực vật có hình dáng rất giống nhau, đều có lá to và rộng, cũng quá cao, xem vòng, Triệu Ngạn Kiều gần như là hoa mắt. Trước kia chưa từng tới những chỗ này, đây là lần đầu tiên thấy đám thực vật trong rừng mưa nhiệt đới. vốn nghĩ phải nhớ kỹ tên và hình dạng của những thực vật ấy, về sau chừng có lúc hữu dụng. Chỉ có điều, lý tưởng tốt đẹp nhưng thực tế lại xương xẩu, khi rời khỏi công viên gần như quên hết tên của chúng rồi.

      Tần Dịch Hoan chả hề có hứng thú với những thứ này, năm đó, lúc còn du học ở nước Mĩ, gần như hết nước Mĩ, từ phía tây chạy thẳng tới phía nam Florida nên đương nhiên thấy ngạc nhiên với những thứ đó. Song cứ cùng từ từ tiêu hết khoảng thời gian dư thừa như vậy cũng là chuyện rất thoải mái.

      Thậm chí có đôi khi, còn có thể hết đặc tính của loài cây nào đó cho Triệu Ngạn Kiều nghe. giải thích còn tỉ mỉ, sinh động hơn cả biểu ngữ, Triệu Ngạn Kiều lắng nghe mà trong đôi mắt tự chủ lộ ra vẻ sùng bái. Tần Dịch Hoan nhìn mà lập tức lâng lâng, suýt chút nữa phân đông nam tây bắc nữa, càng ra sức thêm, hận thể hết những gì mình biết ra. liên tục đến cổ họng khát khô, tu hết nửa chai nước suối mới bỏ qua.

      ra, ở gần công viên rừng mưa nhiệt đới này còn có khu vườn hoa oải hương, nhưng bây giờ là mùa đông nên mở ra, hai người đành buông tha cho ý định tản bộ lần nữa, liền tìm quán ăn giải quyết bữa trưa.

      Vốn là, Triệu Ngạn Kiều cảm thấy vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài chuyến, nhất định phải cho , nhưng thực tế, hai người gần như là ăn xong cơm trưa rồi về
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21


      Tối ba mươi, thím Trần làm bàn đồ ăn ngon, bốn người ngồi ở bàn vừa ăn vừa xem ti vi. Triệu Ngạn Kiều lâu chưa được ăn qua bữa cơm đoàn viên này rồi, ngày trước, sợ nhất chính là lễ mừng năm mới, giao thừa hàng năm phải đối mặt với căn phòng trống rỗng, trong lòng liền vô cùng khó chịu.

      Nhưng năm nay khác, có hai bà mẹ, có ông xã, thậm chí còn có cục cưng trong bụng. Mặc dù tất cả đều là nửa chừng có được nhưng lại vô cùng quý trọng. Nhà họ Tần có thói quen ăn ngủ , ăn xong bữa cơm đoàn viên, mỗi người đều là mặt mày hồng hào, tâm tình thoải mái. Nhất là Triệu Ngạn Kiều, hoàn toàn đắm chìm trong bầu khí mừng năm mới náo nhiệt, ngay cả tính tình cũng hoạt bát hơn so với bình thường.

      Ăn xong bữa cơm đoàn viên, mẹ Tần và thím Trần muốn ở nhà đón giao thừa, Tần Dịch Hoan dắt Triệu Ngạn Kiều xuống lầu. Mẹ Tần muốn bọn họ tản bộ vài vòng quanh vườn hoa, xua xúi quẩy trong suốt năm. Tần Dịch Hoan vốn là muốn , mặc dù thành phố ra lệnh cấm đốt pháo hoa, nhưng vẫn có người len lén đốt trộm, sợ hù dọa .

      Nhưng ngờ Triệu Ngạn Kiều lại vô cùng hăng hái, kéo Tần Dịch Hoan chịu buông tay. Tần Dịch Hoan bất đắc dĩ, đành phải bao phủ từng tầng từng tầng, còn nắm chặt bàn tay bé của mới dẫn ra ngoài.

      ra cần phải cẩn thận như vậy, băng tuyết quanh khu chung cư bọn họ ở được dọn dẹp từ sớm, bên ngoài đèn đường rất sáng, chả nhìn thấy điểm tai họa ngầm nào. Nhưng Tần Dịch Hoan dám lơ là, quả còn khẩn trương hơn so với người làm mẹ là Triệu Ngạn Kiều.

      Trong chung cư rất an tĩnh, có lẽ tất cả mọi người đều quen có dây pháo trong đêm giao thừa, nên đến vườn hoa trung tâm xem pháo hoa rồi. Vì nghênh đón năm mới đến, chính phủ tổ chức bắn pháo hoa dài tiếng ở vườn hoa trung tâm, hấp dẫn rất nhiều thị dân. (dân thành phố)

      Hai người tay nắm tay con đường lát đa ở trong vườn hoa, cột đèn đường cao sáng như ban ngày, chiếu thẳng lên người bọn họ, ở trong đêm đông giá rét này phản chiếu ra chút ấm áp. Tần Dịch Hoan nhếch miệng cười, dắt Triệu Ngạn Kiều loanh quanh khắp nơi, trong lòng toàn là thỏa mãn và vui mừng.

      Vào thời điểm này năm ngoái, phiền não vì bị Triệu Ngạn Kiều quấn quýt dây dưa, năm nay, nghiêng đầu nhìn Triệu Ngạn Kiều tươi cười đầy mặt, nhịn được nảy sinh tư tưởng xấu, nhéo nhéo lòng bàn tay . Có ở đây, tốt quá.

      "Làm gì?" Triệu Ngạn Kiều quay đầu, trừng mắt liếc Tần Dịch Hoan, hiển nhiên rất bất mãn với hành động mờ ám của .

      Tần Dịch Hoan cười híp cả mắt, : "Tiểu Kiều, em có muốn đốt pháo hoa hay ?"

      " phải là cho đốt sao ạ?" Triệu Ngạn Kiều bĩu môi, trong lòng có chút mất mát.

      Khi còn bé, mỗi dịp cuối năm, nhà đều mua rất nhiều rất nhiều pháo dây, mặc dù đều là hàng rẻ tiền, cũng có pháo hoa, nhưng vào đêm 30, nổ đùng đùng như thế, làm cho người ta thoải mái trong lòng, giống như tất cả những xui xẻo trong năm đều bị đốt tan .

      Cha thương lắm, đâu cũng cho theo, đốt pháo mừng năm mới cũng phải dành chô phần. Lá gan của cũng lớn hơn so với những bé bình thường, hề sợ những tiếng pháo nổ rung trời kia, theo cha châm từng dây pháo quanh sân.

      Đến bây giờ vẫn thể quên nụ cười dưới ánh lửa của cha, vui mừng như vậy, thỏa mãn như vậy. Trong đôi mắt đầy mỏi mệt ấy hàm chứa nuông chiều nồng đậm và khoan dung với , giống như chính là tất cả của ông.....

      ra sớm biết cha mẹ đều thấy hãnh diện vì , cho nên mới có thể liều mạng như thế. Chỉ là, khi những nỗ lực của đạt được thành quả bọn họ lại rồi.....

      Trái tim Triệu Ngạn Kiều thắt lại, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn lên, cuối cùng lại vì mệt mỏi mà mất sinh mạng. Nhưng lại chưa bao giờ báo đáp được bọn họ phân hào.

      Tần Dịch Hoan nhạy bén phát
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22


      Trong lễ mừng năm mới, Tần Dịch Hoan gần như toàn ở nhà trông Triệu Ngạn Kiều, ngay cả Mạnh Đình gọi điện thoại tới muốn tụ tập, đều đồng ý. Ngày dự sinh của Triệu Ngạn Kiều là ngày 10 tháng 3, còn chưa đầy tháng nữa, Tần Dịch Hoan căng thẳng tinh thần, phút cũng dám lơ là.

      Ngược lại, Triệu Ngạn Kiều hề có cảm giác gì, thời gian này bụng của đau nữa, chỉ có bắp chân và bàn chân càng ngày càng sưng to, hàng ngày Tần Dịch Hoan đều xoa bóp giúp , đúng là có thể dễ chịu hơn chút.

      Ngày mà gọi điện thoại trêu chọc người qua gần nửa tháng, biết vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc, cũng biết tại sao tiếp tục nạp tiền cho sim này. luôn thầm thuyết phục mình, nhất định là do Chu Tiểu Mạch giữ lại đồ của , cho nên ngày đó Chu Thần Cốc mới có thể ngẫu nhiên nhận được cuộc điện thoại kia.

      Nhưng trong lòng vẫn rung động dứt, đó là bí mật vẫn chôn chặt dưới đáy lòng suốt bảy năm qua, ngay cả Chu Tiểu Mạch cũng thể đụng chạm tới.
      Vào khoảng khắc đồng ý với Tần Dịch Hoan muốn chung sống cùng , quyết định hoàn toàn chôn chặt bí mật này.

      có gì bất ngờ xảy ra, từ nay về sau cuộc đời của bọn họ có bất kỳ liên hệ nào, song chỉ vì ngày đó nhất thời hưng phấn, khiến cho tâm tư vốn tĩnh lặng liền nổi lên gợn sóng lần nữa.

      phải bỏ được, mà là quá mức ngoài ý muốn, cho nên mới có loại tâm trạng cực đoan muốn hiểu ràng. Mặc dù bây giờ tình cảm đối với còn nồng nhiệt như xưa, nhưng dù sao vẫn là bảy năm thầm mến, cho nên cách đối xử với và người khác vẫn có khác biệt. Thế nên, cho tới ngày đó, vừa nghe được tiếng của , còn chả kịp vội vàng ngắt điện thoại.

      Sao Tần Dịch Hoan nhìn ra khác thường của chứ? Phản ứng bối rối xen lẫn thể tin đó, ràng cho biết địa vị của người kia ở trong lòng . Ngay trong khoảnh khắc điện thoại trượt khỏi tay , là biết, từng có người trong lòng, hơn nữa người này rất có thể cũng thích ....

      thể phản ứng quá lớn, càng thể hù dọa được, biện pháp duy nhất chính là cố ý để ý tới, sau đó đối xử với tốt gấp đôi, vây chặt trong dịu dàng của mình, rồi khiến cảm động và áy náy. Về sau, coi như người kia có sức quyến rũ hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành bụi bậm bao phủ lại quá khứ đứt đoạn của .

      Tần Dịch Hoan híp mắt, nhặt điện thoại di động lên nhìn lướt qua dãy số điện thoại kia, trong lúc Triệu Ngạn Kiều còn thất thần, ngón tay linh hoạt ấn vài cái điện thoại di động, chuyển số đó vào danh sách đen.

      "Sao hả? Bởi vì số điện thoại ấy có người sử dụng cho nên em mất hứng à?" Tần Dịch Hoan biết còn cố hỏi.

      ", phải!" Bởi vì chợt lên tiếng mà Triệu Ngạn Kiều sợ hết hồn, kịp thời phản ứng, lắc đầu, lập tức phủ nhận.

      Tần Dịch Hoan duỗi tay vén váy ngủ của lên, cẩn thận xoa bóp từ mắt cá chân đến đầu gối, vừa ngước mắt nhìn , : "Vậy là như thế nào?"

      Trái tim Triệu Ngạn Kiều run lên, : " có, có gì," nhìn ánh mắt chứa ý cười của Tần Dịch Hoan lại chột dạ cường điệu thêm câu: " có gì."

      "Tiểu Kiều," Khuôn mặt Tần Dịch Hoan lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, : " cần khẩn trương như vậy, chỉ tùy tiện hỏi câu mà thôi, với cả," Khóe miệng nhếch lên đường cong mờ mờ, nụ cười sạch mà vô hại: " tin tưởng em, cho tới bây giờ tiểu Kiều của gạt đâu."

      Bị nhìn như vậy, áy náy trong lòng Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng dâng lên như nước thủy triều. đối xử tốt với như thế, lại còn tin tưởng nữa, huống chi, cũng vì mà dễ dàng chấp nhận chuyện khó tin như thế, tại sao có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ? Mặc dù chỉ muốn biết vì sao Chu Thần Cốc lại có số điện thoại của mình mà thôi.....

      Thế nhưng cũng được, dù sao đó cũng là người mà mình từng thích, bản thân như vậy có được coi là bất trung với hay ? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy mình quả có thể coi là người xứng đáng với chức vụ bà xã nhất thế giới, có người chồng tốt đến thế, tại sao có thể phụ tin tưởng của !

      lập tức ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt , : "Vâng, em lừa ." Ngắn ngủn mấy giây, bị ánh mắt của Tần Dịch Hoan hạ gục, thậm chí cả tâm tư cũng nghiêng đến người người ta rồi!

      Đôi mắt hồ ly của Tần Dịch Hoan càng phát ra vẻ vui mừng hơn, quả nhiên, đối với tiểu Kiều, chỉ có thể dùng cách 'mềm' mà thôi. Rốt cuộc tóm được nhược điểm của rồi!

      Sau hôm ấy, Triệu Ngạn Kiều còn nghĩ tới vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc nữa, bị Tần Dịch Hoan rót đầy lời đường mật, mê mang đến biết đông nam tây bắc, sao còn nhớ chuyện rối rắm ấy! Hơn nữa, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, vui mừng chuẩn bị ăn tết, sớm bị những viên bánh trôi tròn vo chiếm hết tinh thần, trong lòng trong mắt cũng chỉ tràn đầy đồ ăn thôi.

      Triệu Ngạn Kiều rất thích ăn bánh trôi, sau khi Tần Dịch Hoan biết được mua túi bánh trôi đầy đủ các loại nhân, để cho muốn ăn loại nào
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23


      Đau, đau đến tan lòng nát dạ!

      Sắc mặt Triệu Ngạn Kiều trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn cắn môi chịu thốt lên tiếng. Tần Dịch Hoan đứng ở bên giường của , tim đau như bị đao cắt. phải chịu đau khổ lớn như vậy, thế nhưng chỉ có thể thúc thủ vô sách (bó tay) đứng ở bên cạnh, trơ mắt nhìn tiếp tục khổ sở.

      Tần Dịch Hoan nắm chặt quả đấm, hàm răng siết chặt kêu 'ken két', giống như làm như vậy có thể gánh chịu chút khổ sở thay .

      qua buổi sáng rồi mà miệng tử cung vẫn chưa có dấu hiệu mở ra. Bác sĩ cau mày lại kiểm tra thêm lần nữa, quả quyết kêu y tá chuẩn bị thuốc giục sinh, rồi bảo y tá còn lại đẩy vào trong phòng sinh. bất đắc dĩ lắm mới phải lựa chọn phương thức đặc thù ấy.

      Cửa chính phòng sinh khép chặt, ngăn cách ở bên ngoài. Đau khổ, mỗi phút mỗi giây đều là đau khổ, vẻ mặt khổ sở của ngừng phóng đại ngay trước mắt, liên tục cắt nát trái tim và nghiền thành bột phấn...

      hiểu rất , biết chưa bao giờ bật khóc, biết có khổ nữa vẫn chịu đựng, nhưng người kiên cường như thế, giờ cũng bị giày vò đến rơi lệ, là đau khổ biết bao!

      Tần Dịch Hoan tựa trán vách tường lạnh như băng, thân thể căng ra giống như cây cung lên tên, giống như giây sau bị khống chế mà bắn ra.


      bao giờ để cho sinh con nữa! bao giờ nữa! lần là đủ rồi, tuyệt đối để chịu nỗi đau này lần thứ hai!

      Mẹ Tần nhìn vẻ mặt trầm của con trai, thức thời có quấy rầy, chỉ lặng lẽ kéo thím Trần qua bên, dặn bà về nhà nấu cháo, đợi đến khi Triệu Ngạn Kiều có thể ra khỏi phòng sinh là có thể ăn chút đồ ăn.

      Triệu Ngạn Kiều chưa từng thấy đau đớn như vậy, bụng đau như muốn nổ tung, tê tê liệt liệt. Bác sĩ và y tá đều muốn dùng sức, nhưng hoàn toàn hết hơi sức rồi, từng hạt mồ hôi từ hai bên mặt chảy xuống, mỗi lần dùng sức đều đau đớn ngập đầu, tận lực, nhưng cục cưng vẫn chịu ra....

      "Sản phụ dùng sức , tiếp tục như vậy đứa bé gặp nguy hiểm đấy. Nếu như còn hơi sức, vậy phải lựa chọn sinh mổ rồi."

      Giọng máy móc của bác sĩ khiến Triệu Ngạn Kiều chấn động trong lòng. ! được! thể sinh mổ, như vậy rất bất lợi đối với đứa bé! Nghĩ tới đây, Triệu Ngạn Kiều gắt gao cắn môi dưới, liều mạng dùng sức.

      Nhất định phải sinh ra cục cưng khỏe mạnh cường tráng! Cho dù liều cái mạng này cũng hối tiếc!

      Vang lên bên tai là giọng vui mừng của y tá: "Mau! Lại dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!"

      Triệu Ngạn Kiều thầm vui mừng, cũng bất chấp toàn thân đau đớn, đôi tay nắm chặt ga giường ở dưới thân, liều mạng dùng lực. lần hít sâu, hai lần rặn ba lần suy kiệt, hiểu đạo lý này, cho nên nếu như lần này thành công gặp nguy hiểm rồi.

      "Rất tốt, tiếp tục!"

      "Đúng, cứ như vậy, thêm lần nữa!"

      "Sắp sinh ra rồi!"

      "Mau! Mau! Chỉ còn mỗi bắp chân thôi!"

      Trước mắt Triệu Ngạn Kiều hoàn toàn mơ hồ, đầu óc mơ mơ màng màng, đau đến cực hạn rồi chết lặng, tại chỉ là máy móc dùng lực thôi, bác sĩ làm theo đó. Thân thể mệt mỏi tới cực điểm, lưng eo bởi vì dùng sức quá mức mà đau ê ẩm, chưa từng khó chịu như thế đâu.

      Nhóc con này cũng biết dày vò mà, mệt còn tưởng rằng là đứa bé ngoan ngoãn!

      "Dùng sức! Đừng phân tâm! Đứa bé sắp ra rồi!" Lời bác sĩ khiến Triệu Ngạn Kiều rét lạnh trong lòng, gần như là dùng hết sức lực ít ỏi của toàn thân hung hăng rặn cái....

      "Ra rồi! Ra rồi! Xem ra đâu!"

      Tiếp theo chính là tiếng vỗ tay thanh thúy, nhất thời, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng khắp phòng sinh.

      "Rất khỏe mạnh, sản phụ xác nhận giới tính ." Y tá ôm đứa bé mới sinh đến trước mặt Triệu Ngạn Kiều, .

      Triệu Ngạn Kiều kích động quay đầu vừa nhìn, nhất thời trợn to hai mắt, làm sao có thể......Tại sao có thể như vậy......

      ********

      Còn chưa ra! Tại sao vẫn chưa ra? ba tiếng rồi! Tính cả thời gian bắt đầu đau đẻ là hơn bảy tiếng rồi! Tần Dịch Hoan ngừng quanh quẩn ở cửa phòng sinh, nhiều lần suýt chút nữa nhịn được định vươn tay đẩy cửa phòng sinh ra.

      "Dịch Hoan, thả lỏng chút, có việc gì đâu." Mẹ Tần vỗ vỗ bả vai con trai, an ủi.

      Nhìn biểu của Dịch Hoan là có thể thấy được, sau khi cưới, vợ chồng son chung sống tệ lắm, tình cảm cũng càng
      [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :