1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 53:
      Editor: Buingan1209



      Phó Dư Sâm ngồi tháp chỉ tự hỏi lát đứng dậy tắm. Chẳng bao lâu đến nửa đêm, Phó Quế canh giữ ngoài thư phòng, phát công tử còn chưa ngủ mà vẫn ngồi trong thư phòng đọc sách. lo lắng công tử ngủ, ngày mai bận rộn như vậy lại chịu được, bèn thấp giọng thỉnh giáo với Phó Liễu cùng mình trực đêm:

      - Liễu ca, huynh phải nghĩ biện pháp khuyên công tử ngủ !

      Phó Liễu mỉm cười, chậm rãi điều chỉnh vạt áo bên hông của mình, cuối cùng còn dùng tay vuốt vuốt tóc, sau đó mới liếc Phó Quế:

      - Đệ nhìn lại công tử xem!

      Phó Quế lặng lẽ, lát sau rốt cục kềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, hơn nữa cũng đúng lúc phải dâng trà cho công tử rồi nên lập tức tìm gã sai vặt lấy nước ngâm trà, sau đó mới mang qua cho công tử. Phó Dư Sâm đọc sách, biết Phó Quế tiến đến cũng ngẩng đầu, vẫn nhìn sách của mình như trước. Phó Quế đặt chén trà ở chỗ công tử có thể đưa tay lấy được, cấp tốc liếc mắt quan sát công tử, sau đó lẳng lặng lui xuống. Sau khi ra ngoài đứng ngoài thư phòng, nửa ngày lời nào. hầu hạ bên người công tử chừng mười năm, đây là lần đầu tiên thấy công tử ăn mặc đẹp như thế —— tóc đen dài chút rối đội ngọc quan màu đen, y phục tơ tằm màu trắng, bên hông vây bắt ngọc đái màu đen, áo dài còn đeo Cửu Long ngọc bội mà Thánh thượng ban cho, quả nhiên là cậu ấm phong lưu tuấn tú!

      Trong lòng Phó Quế đoán được đại khái là công tử muốn gặp Từ nương, bằng cũng chú ý như vậy—— phải biết rằng, mặc dù ngày thường công tử vẫn đẹp, nhưng chưa bao giờ quan tâm ăn mặc như thế này! Phó Liễu liếc mắt nhìn , thấy khóe miệng hơi nhếch lên, liền biết cũng nhìn ra đêm nay công tử giống hàng ngày, khỏi cúi đầu mỉm cười. Công tử có thể hài lòng, những người thiếp thân hầu hạ như bọn họ này cũng cảm thấy vui vẻ thay công tử!

      Tiếng gõ mõ giờ tý mơ hồ truyền đến, Phó Dư Sâm để quyển sách tay xuống, nhìn ngoài cửa sổ hơi do dự, lúc này mới đứng dậy. Nghĩ đến Từ Xán Xán bị Từ Đình Hòa đánh bạt tai, trong lòng chàng cũng đau như roi quất, hận thể lập tức ôm nàng vào trong ngực dỗ dành tốt. Đến lúc này, Phó Dư Sâm quên chính mình mỗi lần nhìn thấy Từ Xán Xán xấu hổ, thầm nghĩ muốn thời gian qua nhanh chút, chàng mới có thể sớm nhìn thấy Từ Xán Xán.

      Ở trước mặt cha mẹ giả ngây giả dại nửa ngày, Từ Xán Xán hơi uể oải, ai cũng cho cùng, mình đến hậu viện, cởi giày ôm chân ngồi ghế trong đình, tựa cây cột dương mộc nghĩ tâm . Gió đêm từ kênh đào thổi đến làm cho toàn bộ biện kinh đều trở nên mát mẻ. Trong hậu viện Từ gia trồng đầy hoa hồng, tại lúc nở rộ, tỏa ra hương thơm. Từ Xán Xán nhắm mắt lại, ngửi mùi hương hoa hồng trong gió đêm. lúc lâu sau, nàng mới về tới tiền viện. Nàng biết người mình có mùi khó ngửi, cũng vội lên giường ngay mà nằm ở ghế dựa hành lang, "Chi chi nha nha" đung đưa qua lại.

      Tiểu Hương chuẩn bị nước tắm xong, hầu hạ Từ Xán Xán rửa mặt tắm rửa ngủ, nhưng Từ Xán Xán còn nằm ghế đung đưa qua lại, căn bản có ý muốn đứng dậy. Tuy tính tình Từ Xán Xán vẫn tốt, tức giận hài lòng cũng chỉ mình tức giận, cũng giận chó đánh mèo người khác. Nhưng Tiểu Hương biết tâm tình nàng tốt, làm chuyện gì cũng đều cẩn thận rất sợ làm nàng mất hứng. Tiểu Hương có biện pháp, thể làm gì khác hơn là tìm Bích Vân.

      Bích Vân có trong phòng, nàng tìm vòng lúc này mới thấy Bích Vân ở phòng bếp. Bích Vân cắt dưa hấu. Tiểu Hương lo lắng của mình, Bích Vân lại cười :

      - Tiểu Hương, muội hãy yên tâm, chuyện này giao cho ta được rồi!

      Tiểu Hương nửa ngờ nửa tin theo sát nàng, xem nàng hành động ra sao. Bích Vân dùng khay bưng dưa hấu cắt ra, tới bên cạnh Từ Xán Xán cười :

      - nương, dưa hấu vừa cắt xong, phu nhân nếm thử miếng rồi, là rất ngọt đấy ạ, nương có muốn ăn miếng ?

      xong, nàng cầm khay trong tay đưa sát tới bên người Từ Xán Xán, cười híp mắt nhìn Từ Xán Xán. Dưới hành lang có treo đèn lồng, Từ Xán Xán nhìn dưa hấu trong khay, nháy mắt cái:

      - Cho ta miếng !

      Bích Vân đưa đến miếng, sau đó đứng bên hầu hạ. Từ Xán Xán nằm ghế dựa mà ăn, cẩn thận vạn phần nhưng trước vạt áo vẫn dính mấy giọt nước dưa hấu. Mùa hè quần áo mỏng, nàng cảm thấy khó chịu. Đành phải tức giận đứng dậy tắm. Từ Xán Xán thống khoái mà tắm rửa cái, thơm ngào ngạt ra. Nàng vừa mặc vào trung y tiết khố xong, Bích Vân lấy bàn chải đánh răng, thanh muối và chén nước tới, mỉm cười:

      - nương, đánh răng !

      Từ Xán Xán lười biếng chà răng, giống như mộng du tới bên giường, vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống, nhanh chóng ngủ thiếp . Khi Từ Xán Xán ngủ say Bích Vân lay tỉnh. Nàng mở mắt buồn ngủ mông lung lẩm bẩm:

      - ... Làm cái gì thế?

      Bích Vân ghé vào bên tai nàng giọng :

      - nương, công tử tới thăm người!

      Đại não Từ Xán Xán trong nháy mắt trống rỗng, sau đó bắt đầu chậm lụt tự hỏi: Công tử là ai nhỉ? Sau đó nàng nhanh chóng nhớ ra Bích Vân là do Phó Dư Sâm phái tới, cho nên nàng "Công tử" đó là...Là Phó Dư Sâm! Từ Xán Xán ngồi mạnh dậy, đại não còn có chút mê muội trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, "Phó Dư Sâm tới!" Phó Dư Sâm đến gặp nàng! Bích Vân mỉm cười:

      - lát nữa là công tử đến rồi đấy ạ!

      Từ Xán Xán quả thực thể tin được mình tỉnh táo hay là nằm mơ. Nàng ngơ ngác ngồi giường sửng sốt ba giây đồng hồ, sau đó bắt đầu cào cào tóc rối nhảy xuống giường:

      - Ta phải thay quần áo chải đầu rửa mặt súc miệng !

      Bích Vân nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh sứt sẹo của Phó Liễu học tiếng chim hót, khỏi mỉm cười:

      - Công tử đến rồi!

      Nàng lại giọng :

      - Tiểu Hương và nô tỳ đêm nay đều nghỉ ở trong phòng Đinh ma ma!

      Từ Xán Xán lập tức nghe ràng ý tứ trong lời nàng , khuôn mặt tuyết trắng trong nháy mắt vinh quang tột đỉnh, mặt và lỗ tai cũng đều đỏ bừng. Chờ nàng tỉnh táo lại, Bích Vân rồi. Đầu tiên Từ Xán Xán vuốt khuôn mặt nóng hổi của mình, vỗ vỗ trái tim nhảy bang bang. Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, phát Phó Dư Sâm ngồi bên cạnh nàng—— biết chàng vào từ lúc nào?

      Phó Dư Sâm kinh ngạc nhìn Từ Xán Xán. Nghĩ đến mềm mại như Từ Xán Xán mà phải chịu đòn, trong lòng chàng thương nên lời, bàn tay khỏi xoa lên má trái của nàng, cảm giác nóng bỏng làm chàng khỏi sửng sốt. Từ Xán Xán bị sờ hơi xấu hổ, mặt càng nóng trái tim cũng sắp vỡ ra trong lồng ngực. Phó Dư Sâm cúi đầu lại gần hôn lên má trái Từ Xán Xán. Môi của chàng mềm mại mang theo cảm giác mát mẻ làm thân thể Từ Xán Xán run lên, mềm nhũn tựa người chàng. Phó Dư Sâm ôm chặt Từ Xán Xán, mặt dán mặt của nàng, mặt chàng lành lạnh dán lên mặt nóng hổi Từ Xán Xán, sinh ra loại cảm giác rất kỳ diệu.

      Từ Xán Xán rúc vào trong ngực chàng, vui mừng đến nỗi hận thể hét lên. Ban ngày làm hết thảy đều đáng giá, bạt tai cũng là đáng giá, đắc tội đại bá cũng là đáng giá... Chỉ cần có thể cùng chỗ với chàng! Nước mắt của nàng tràn mi. Trải qua hai kiếp, nàng mới thưởng thức được tư vị chân chính của tình —— nhiệt liệt như vậy, vui mừng như vậy, tuyệt vọng như vậy, chỉ vì nàng ý thức được, trong tình của nàng và Phó Dư Sâm, nàng càng hãm càng sâu. Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán cũng là tâm thần kích động, chỉ là chàng xưa nay ổn trọng, nhìn giống như rất bình tĩnh. Chàng chỉ cảm thấy Từ Xán Xán nhắn như vậy, non nớt như vậy, mảnh mai như vậy, chàng muốn vĩnh viễn đặt dưới cánh chim của mình, vĩnh viễn bảo hộ nàng. lúc lâu sau, Phó Dư Sâm thấp giọng :

      - Xán Xán, lần này là ta lo lắng chu toàn, ta... sau này ta bảo bệ nàng tốt! Cha nàng, đệ đệ nàng, ta đều an bài chu đáo, nàng cần lo lắng!

      Cho dù ta phải buông tay, ta cũng muốn bảo hộ nàng suốt đời bình an vui vẻ.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mong thịt chương tiếp ak
      Hóng

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Lời hứa ngọt ngào thế đúng là đáng giá hơn cả tỏ tình

    4. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 54:
      Editor: Buingan1209


      Phó Liễu nằm ngửa hình chữ "Đại" nóc nhà đối diện Từ gia, lắng nghe động tĩnh chung quanh, để đúng lúc phát bất cứ tình huống cái gì bất lợi cho công tử. Tiếng gà gáy liên tục truyền đến từ xa xa, bóng đêm từ từ tan dần, mấy vì sao tô điểm bầu trời xanh đen thăm thẳm, Phó Liễu cảm nhận được gió mai mát mẻ thổi qua mặt nhưng thấy lạnh. Từ lúc Phó Dư Sâm vào phòng Từ Xán Xán, chàng vẫn ở chỗ này, những vệ sĩ khác cũng đều lấp ở bốn phía Từ gia để canh chừng. Từ khi được Quốc công gia lựa chọn cho công tử, công tử trở thành trời của . Vì công tử, tình nguyện trả giá tất cả, đương nhiên bao gồm cả mạng sống. Phó Liễu chậm rãi hít hơi: Nên đánh thức công tử rồi!

      Lúc này Phó Dư Sâm mặc cả y phục nằm nghiêng giường Từ Xán Xán, đắp chăn mỏng của Từ Xán Xán, trong lòng còn ôm Từ Xán Xán. Từ Xán Xán ngủ say, trán tựa trước ngực Phó Dư Sâm, thân thể cong cong như con tôm núp trong lòng Phó Dư Sâm. Tay Phó Dư Sâm nhàng vuốt ve tóc nàng. Tóc Từ Xán Xán hơi cứng, nắm tóc dài trong tay chàng nặng trịch mát lạnh, tản ra mùi hương mai vàng nhàn nhạt. Tay chàng đón tiếp tục dời xuống dưới, cách trung y mỏng manh xoa tấm lưng mượt mà của Từ Xán Xán. Cách tầng y phục dù sao cũng thỏa mái, chàng xốc trung y Từ Xán Xán lên, từ phía sau lưng với vào trong, chậm rãi vuốt ve từ xuống dưới.

      Từ Xán Xán nhìn thon thả nhưng lưng lại có thịt, tay chạm vào cảm thấy ấm áp mềm mại, làm chàng nhịn được nhéo vài cái. Cảm giác sờ vào đầy đặn mềm là thể nghiệm xa lạ với Phó Dư Sâm, bản thân chàng thực quá gầy, dưới lớp da mỏng đều là khớp xương cứng rắn, khi lần đầu tiên xoa Từ Xán Xán, chàng vừa kinh ngạc vừa vui thích, kinh ngạc là vì trông bản thân Từ Xán Xán như gầy teo nhưng lại nhiều thịt thế, vui thích chính là cảm giác khi sờ vào rất thoải mái. Tay chàng theo đường cong thân thể Từ Xán Xán trượt xuống phía dưới, lúc tới vòng eo Từ Xán Xán, lại nhịn được nhéo nhéo thịt mềm lưng Từ Xán Xán. Mông Từ Xán Xán nhìn lớn nhưng thịt cũng ít, Phó Dư Sâm sờ soạng lúc, nghĩ mông Từ Xán Xán giống như quả đào nho . Tay chàng đưa vào tiết khố Từ Xán Xán, vuốt ve mông Từ Xán Xán, cảm thấy mềm mại mượt mà. Phó Dư Sâm cố gắng kiềm chế ý muốn chạm vào ví trí tư mật của Từ Xán Xán, tay nhéo mông Từ Xán Xán cái.

      Chắc là do Từ Xán Xán cảm nhận được đau đớn, "Ngô" tiếng, chân tay giật giật nhưng lại lên tiếng nữa. Trong nháy mắt thân thể Phó Dư Sâm căng thẳng —— tay Từ Xán Xán vừa lúc để ở bộ phận nhạy cảm cứng rắn từ lâu của chàng. Từ Xán Xán mơ hồ có tri giác, nhưng lại tỉnh hẳn. Tay nàng tùy ý bắt cái, lại cách y phục sờ vào vật ấm áp cứng rắn. Đầu óc của nàng còn chậm chạp hoạt động, nhưng bàn tay lại cố gắng cầm nắn vật kia, nhưng làm thế nào cũng nắm hết. Từ Xán Xán lúc mông lung bèn cố sức xoa nắn.

      Trước khi Phó Dư Sâm phát ra tiếng rên rỉ, nàng vẫn vừa xoa vừa bóp, thong thả nhưng kiên trì làm động tác máy móc. Phó Dư Sâm giống như thống khổ cùng vui sướng rên lên tiếng làm Từ Xán Xán thanh tỉnh trong nháy mắt. Nàng lập tức nghĩ tới tình hình đêm qua —— Phó Dư Sâm ôm nàng nằm giường! Nghĩ tới đây, tay của Từ Xán Xán theo bản năng cố sức nắm chặt hơn chút, sau đó lập tức cảm thấy được vật kia Phó Dư Sâm thoáng cái lại lớn hơn, Phó Dư Sâm tự mình vận động, nhún thân thể, cách y phục hoạt động trong tay nàng. Từ Xán Xán chỉ đành giả vờ ngủ, thân thể vùi trong lòng Phó Dư Sâm trở nên cứng ngắc. Giữa lúc Từ Xán Xán cho là mình còn muốn giả bộ ngủ hồi lâu nữa để chờ Phó Dư Sâm phóng thích lòng bàn tay nàng cách y phục cảm giác được trận ấm nóng. Đầu óc nàng là mảnh trống rỗng sau đó cố sức nhéo nhéo, lúc này mới phát nơi đó của Phó Dư Sâm bắt đầu mềm nhũn! Từ Xán Xán nghĩ: Mới bao lâu thời gian đâu? Có năm giây à? Đây là chắc là xuất sớm trong truyền thuyết à?

      Nàng còn suy tư, lại phát Phó Dư Sâm giống như là muốn bỏ chạy—— động tác của chàng rất nhàng nhưng cũng rất kiên quyết muốn rời xa nàng! Từ Xán Xán mở mắt kéo ống tay áo Phó Dư Sâm lại. Phó Dư Sâm thối lui đến bên giường bốn mắt nhìn nhau với nàng. Trong phòng rất tối, nhưng Từ Xán Xán lại cảm giác được xấu hổ và sợ hãi trong mắt phượng sâu thẳm của Phó Dư Sâm! Nàng tự chủ được buông lỏng tay ra, mắt mở trừng trừng nhìn Phó Dư Sâm lẳng lặng lui về phía sau từng bước , trong mắt chàng có mờ mịt, có bi thương, có áy náy, cũng có xấu hổ...Từ Xán Xán lập tức ngồi dậy, ý đồ giữ Phó Dư Sâm lại. Nhưng chậm, Phó Dư Sâm xoay người xông ra ngoài. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, cả người Từ Xán Xán run run, nước mắt tuôn ra. Nàng che miệng lại im lặng khóc lên.

      Trong bóng đêm Phó Dư Sâm bước nhanh đường phố lát đá xanh. Nước mắt chàng từ tràn mi từ lâu, theo sóng mũi cao tuột xuống. Phó Dư Sâm nghĩ đến Từ Xán Xán sớm muộn gì cũng có ngày phát bệnh tiện ra của chàng, chỉ là nghĩ tới sớm như vậy! Chàng rất sợ, Từ Xán Xán phát ra chân tướng còn thích chàng sao?

      Cách thời gian lâm triều còn chưa đến nửa canh giờ, ngày mới tảng sáng, phía chân trời xanh đậm vẫn còn thưa thớt mấy vì sao, phía Đông ra màu trắng bạc, cửa cung còn chưa mở, ít đại thần mới đến chậm rãi lại lại trong tia nắng ban mai nghĩ tâm . Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vội vàng phá vỡ vắng vẻ, hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Chỉ thấy mấy người mặc y phục cấm quân vây quanh thiếu niên áo trắng cưỡi tuấn mã chạy như bay tới, rất nhanh lướt qua mọi người, siết cương dừng trước cửa cung.

      Mọi người sớm nhận ra thiếu niên áo trắng này chính chính là Kinh kỳ Đoàn luyện sử Phó Dư Sâm, lập tức dám lên tiếng nữa, mắt mở trừng trừng nhìn những cấm quân chàng lưu lại, người theo hầu mình đến chỗ thủ vệ cấm quân, móc ra lệnh bài giơ lên, thủ vệ cấm quân lập tức cuống quít mở cửa cung, chỉ cung kính mời chàng vào mà còn đồng loạt khom mình hành lễ, giáp trụ và binh khí bên hông chạm nhau phát ra thanh thanh thúy. Trong yên tĩnh có người giọng :

      - Ngoại nam tự tiện xông vào cung đình, đáng phải bị tội gì?

      Tể tướng Mã Minh Vũ và Thái tử thái bảo, Binh bộ Thượng thư Sướng Tử nhất tề xoay người nhìn lại hướng cửa, phát ra là con rể Thư Liên Vân, Lễ bộ Thị lang Thạch Mộng Dao, sau đó rất bình tĩnh xoay người nhìn về phía cửa cung đóng chặt. Vĩnh Yên đế được Thái giám hầu hạ rửa mặt, Hoàng Lang đến, bẩm:

      - Quan gia, Phó Đoàn luyện tới!

      Vĩnh Yên đế sửng sốt, nhìn về phía Hoàng Lang. Hoàng Lang vội :

      - mặt Đoàn luyện hình như có nước mắt...

      còn chưa dứt lời, Vĩnh Yên đế vội :

      - Mau mau tuyên nhập!

      Vĩnh Yên đế ngồi sau án tử đàn bày đầy đồ ăn sáng, lo âu nhìn Phó Dư Sâm ngồi bên. Hôm nay Phó Dư Sâm rất khác thường, áo bào trắng nhiều nếp nhăn, mí mắt mỏng lên phấn hồng, mắt phượng tinh xảo đen nhánh tựa hồ mang theo nước mắt, lông mi dài ướt nhẹp, giống như nước mắt sắp chảy ra.

      - A Sâm, hôm nay làm sao vậy?

      Vĩnh Yên đế vươn tay dừng chút, mới vỗ lên vai Phó Dư Sâm —— Phó Dư Sâm mang ngọc quan màu đen, có cách nào mà vỗ lên —— cẩn thận hỏi.

      Phó Dư Sâm ngẩng đầu nhìn ông, mắt phượng rưng rưng:

      - Hoàng bá phụ, cháu mơ thấy... mơ thấy... người...

      Chàng giống như cực kỳ khổ sở đến mức được nữa, con ngươi chớp chớp, giọt nước mắt tràn ra. Mặc dù chàng hàm hàm hồ hồ nhưng Vĩnh Yên đế vẫn nghe . Tim của ông run lên: đời này cũng chỉ còn đứa bé này còn nhớ tới ông!

      - việc gì, trẫm bây giờ phải là tốt sao!

      Vĩnh Yên đế lại cười ,

      - Trẫm chuẩn bị phải vào triều rồi, cháu cũng theo trẫm vào triều !

      Phó Dư Sâm hít mũi cái, gật đầu. Các đại thần trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vĩnh Yên đế nắm tay Phó Đoàn luyện như dắt trẻ con ngồi lên ngự tọa —— Phó Đoàn luyện an vị ở bên trái ngự tọa của bệ hạ! Yên tĩnh lúc, Thư Liên Vân nháy mắt với Lễ bộ Thượng thư Đàm Thiên Văn. Đàm Thiên Văn cúi đầu trầm tư, nhưng cũng ra khỏi hàng khởi tấu —— Vĩnh Yên đế dắt Phó Đoàn luyện vào triều, còn cho chàng ngồi chung ngự tọa, điều này làm bọn trở tay kịp! Ngự Sử Cận Vĩ Hoán liếc mắt nhìn Từ Đình Hòa, mắt nhìn khắp bốn phía khẽ vuốt cằm, sau đó lớn tiếng :

      - Thần có bản tấu lên!

      Trong dòng người hạ triều, Lại Bộ Thị Lang Từ Đình Hòa nhìn qua chật vật nhất, mũ quan đầu ông lệch sang bên trái, y phục dây lưng cũng lôi thôi, thoạt nhìn thất hồn lạc phách.

      Từ Đình Hòa lắm, ông đắc tội nhiều triều thần như vậy lúc nào? Lúc nào có những tội danh "Ganh ghét sĩ phu, chạy vạy cửa sau cho những kẻ bất tài" "Người đút lót nối liền dứt" "Sát hại người khác để làm việc tư" "Nuốt hết quân lương, buông thả biên phòng" "Chiêu quyền nhận hối lộ, làm bừa tham ô"? Những người buộc ông lấy chứng cứ từ đâu? Ngoại trừ tội "người đút lót nối liền dứt" là ông thừa nhận, những tội danh khác như "Nuốt hết quân lương, buông thả biên phòng" ông tuyệt đối thừa nhận, ông là Lại Bộ Thị Lang lúc nào có thể "Nuốt hết quân lương, buông thả biên phòng" rồi? Thế nhưng, hai tay ông khó chống lại mười quyền, Mã Thừa tướng cũng chịu cứu viện, ông ta đành phải ủ rũ lui ra, chuẩn bị dựa theo ý chỉ của Vĩnh Yên đế, xế chiều Ngự Sử đài trần tình.

      Khi chạng vạng tối, trần tình kết thúc Từ Đình Hòa mới từ Ngự Sử đài trở về nhà. Ông ta mới vừa ngồi xuống ngoại thư phòng, Từ Hàn thị nhận được tin tức cũng để ý mình bị ngoại nam thấy, lo lắng chạy tới:

      - Lão gia, phủ Thừa tướng phái ma ma tới, là muốn lui hôn của Nghi Liên và Tứ công tử!

      Cái ly trong tay Từ Đình Hòa trong nháy mắt rớt xuống, rơi nát bấy nền gạch:

      - Lẽ nào, lẽ nào ân sư muốn bỏ rơi ta?"

      - Ta muốn gặp ân sư! Ta muốn gặp ân sư...

      Cả người Từ Đình Hòa run rẩy, lớn tiếng gào thét.

      Cả ngày này Từ Xán Xán chỉ cần bên người có ai, nước mắt lại khống chế được chảy ra bên ngoài. Lúc có ai nàng cầu Bích Vân:

      - Ngươi giúp tay, để ta gặp chàng chút !

      Bích Vân thấy nàng rơi lệ, trong lòng cực kỳ khó chịu, đành :

      - nương, nô tỳ đưa tin cho Phó Liễu rồi, buổi chiều là có thể thu được hồi , nương hãy yên tâm!

      Trong lòng Từ Xán Xán lúc này mới được trấn an, nhưng nước mắt vẫn rơi ngừng như cũ. Nàng căn bản là nghĩ ra, tại sao Phó Dư Sâm phải quyết tuyệt chạy trối chết như vậy.

      Từ Đình Hòa bị quần thần vây công, Vĩnh Yên đế và chàng thân cận hơn, Phó Dư Sâm đều thực được những mục tiêu này nhưng chàng lại sung sướng! Chàng ngồi đài cao nơi huấn luyện ở quân doanh, lẳng lặng nhìn binh lính đều nhịp biểu diễn thuật bắn súng cho chàng xem, thực tế trong lòng chàng cuộn trào song lớn. Phó Dư Sâm suy nghĩ: khi nào mình bắt đầu thích Từ Xán Xán nhỉ? Chàng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Từ Xán Xán. Trong trí nhớ đó là chạng vạng mùa xuân, lúc mặt trời chiều ngã về tây chàng mới rời khỏi Đại doanh Uyển Châu trấn Lạo Hà —— Chu nghe được trấn Lạo Hà có vị đại phu họ Từ, rất có danh tiếng phương diện trị liệu dựng dục và cứng. Chàng vào trấn Lạo Hà, vừa từ ngõ hẻm quẹo ra đường cái, thân thể nho đụng vào trong ngực của chàng, vừa thơm lại vừa mềm mại nhắn, đầu mới đến xương quai xanh chàng! Trong tiếng kinh hô của tiểu tỳ nữ bên cạnh, đôi tay mềm bé cách y phục để lên lồng ngực của chàng. Chàng cúi đầu nhìn bé này, bé này cũng ngửa đầu nhìn chàng. Lúc bốn mắt nhìn nhau, chàng phát nàng ngày thường cực kỳ xinh đẹp, da thịt tuyết trắng nõn nà, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, cặp mắt đào hoa dịu dàng đầy nước, môi mềm mại đỏ bừng bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra —— trong nháy mắt làm chàng muốn hôn lên đó. Sau khi mấy bước, chàng tự chủ được quay đầu nhìn lại, thiếu nữ vừa lúc cũng quay đầu nhìn chàng, hai người bốn mắt nhìn nhau lần thứ hai. Phó Dư Sâm ràng thấy nàng đỏ mặt. Sau khi xa, Phó Dư Sâm mới nhớ tới: bé kia đụng vào trong ngực chàng, mà chàng lại có nôn mửa!

      Hôm nay đến phiên Phó Dương trực, dùng khay bưng chén trà lên đài cao. Phó Dư Sâm tùy ý nhận trà rồi uống hớp, nước trà nóng hổi như con rồng lửa chui qua cổ họng, Phó Dư Sâm cố nén để chén trà xuống trường án, từ đầu đến cuối cũng toát ra dị trạng. Sau lát, cổ họng hết nóng sưng đau đớn, Phó Dư Sâm lại uống liên tiếp vài ngụm nước lạnh, nhãn thần đạm mạc như trước. Chàng còn nghĩ tới Từ Xán Xán. Phó Dư Sâm lặng lẽ nghĩ: Ta sợ là thể sinh hoạt vợ chồng, có khả năng sinh dục, nếu cưới Từ Xán Xán, chẳng phải là hại nàng suốt đời?
      Last edited: 3/12/16
      chau007153, Chôm chôm, Hale20541 others thích bài này.

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Nam chính gặp vấn đề nan giải nhất năm
      gemivy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :