1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Khúc cuối Từ Tấn ca quá sức dễ thương :-*
      Vậy là coi như vĩnh biệt Thẩm Tình từ đây, biến luôn cho nước nó trong

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 178



      Lần đầu tiên ôm nhi tử vào cung cho Hoàng tổ phụ gặp, Phó Dung đặc biệt khẩn trương, dậy sớm chỗ nhũ mẫu bên kia.

      Trăn ca nhi còn chưa tỉnh ngủ, lông mi dài tôn lên khuôn mặt nhắn càng trắng nõn, môi phấn nộn nhàng mím, hai cái tay ú nần đều giơ ra bên ngoài, như chuẩn bị đánh nhau với người ta, cổ quái lại thú vị.

      Phó Dung lặng lẽ mỉm cười, ôn nhu quan sát tiểu tử.

      Hơn hai tháng Trăn ca nhi bộ dáng nẩy nở ít, khuôn mặt, lông mày, ánh mắt, cái mũi đều giống Từ Tấn, cằm cùng môi giống nàng, xinh đẹp cực kỳ, thời điểm cười mắt phượng nhìn chằm chằm vào người ta, có chút bộ dáng trong trẻo của Từ Tấn, cười lên, ánh mắt híp thành đường thẳng, môi toét ra, khả ái làm người ta nhịn được muốn đem ôm vào trong ngực thương.

      Chỉ là tại sao nhi tử tính tình lại khó chịu như vậy đâu?

      Phó Dung phát sầu. Nàng hỏi thăm chỗ Ôn ma ma, Từ Tấn vốn hiểu chuyện, hồi cũng là người gặp người thích, sau này tính tình mới trở nên lạnh lẽo. Trăn ca nhi nếu trưởng thành học tính tình của phụ thân, nàng quản được, tại là tiểu oa oa, cái gì đều hiểu, bày ra tác phong thối, chẳng lẽ là quá mức sợ người lạ?

      Trong lòng lo lắng, Trăn ca nhi đột nhiên nghiêng đầu ra ngoài, môi mấp máy, lập tức mở mắt ra.

      Phó Dung nhìn nhi tử.

      Trăn ca nhi mờ mịt nhìn chằm chằm vào mẫu thân, đột nhiên nhếch miệng cười, miệng phát ra thanh "A a", hình như là cùng mẫu thân chuyện.

      Phó Dung nhất thời lo nữa, nắm lấy tay nhi tử dỗ: "Trăn ca nhi vừa tỉnh nhìn thấy mẫu thân, có phải là rất cao hứng hay a?"

      Trăn ca nhi nghe hiểu, chỉ biết cười với mẫu thân.

      Phó Dung tự mình cho nhi tử tè, cho bú xong ôm nhi tử phòng .

      Từ Tấn thức dậy, đem nhi tử tiếp vào trong ngực, ôm nhìn vẹt.

      Trăn ca nhi tại có thể nhìn trong khoảng bốn năm thước, thấy Đoàn Đoàn rồi, mỗi ngày chuyện vui vẻ nhất chính là cùng mẫu thân đùa vẹt. Phó Dung thích dạy Đoàn Đoàn , Trăn ca nhi nghe mẫu thân hướng Đoàn Đoàn ngừng lặp lại thanh giống nhau, cũng biết hướng Đoàn Đoàn gọi a a.

      Bên ngoài các tiểu nha hoàn dọn cơm, nghe được bên trong nam oa kêu lên"A a", đều tự giác bật cười.

      Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi lúc, người nhà cùng nhau tiến cung .

      Trăn ca nhi lần đầu ngồi xe ngựa, được mẫu thân ôm vào trong ngực, cái đầu quẹo trái quẹo phải nhìn loạn chung quanh, tay vô thức ở mặt di động, móng tay vừa cắt lâu, phải lo lắng tự làm mình bị thương. nhìn cái gì, Phó Dung liền cho biết, cũng mặc kệ nhi tử nghe hiểu được hay .

      Từ Tấn rất ít có thời gian nhìn hai mẹ con ở chung, lúc này thấy được, lòng mềm mảnh, ôn nhu hỏi Phó Dung: "Có Trăn ca nhi, hàng ngày có phải thú vị nhiều hơn hay ?"

      Phó Dung cười trả lời: "Đúng vậy, tỉnh ta theo chuyện, ngủ ta trông giữ ở bên, luôn có việc để làm."

      Từ Tấn nắm lấy tay nàng: "Sang năm thời điểm này, chúng ta nhà lên thôn trang ở thời gian, ta bồi mẹ con các nàng cùng nhau chơi đùa." Khi đó nhi tử có lẽ biết , dẫn con chơi diều.

      "Đây là vương gia , vương gia đừng quên." Phó Dung nghiêng đầu nhìn , ánh mắt linh động.

      Từ Tấn sát gần tới hôn nàng, hôn hôn mặt nàng, hôn khóe miệng, chậm rãi thay đổi mùi vị.

      Trăn ca nhi nằm ở trong ngực mẫu thân, bả vai bị bàn tay to lớn của phụ thân vững vàng nâng lên, tò mò nhìn đỉnh đầu hai người thân quen thuộc nhất. Nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt Trăn ca nhi rơi vào cổ áo thêu mãng của phụ thân, nhìn hồi, theo lồng ngực Từ Tấn nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm những hoa văn khác, sau đó liền nhìn thấy ngọc bội bên hông phụ thân.

      kêu "A" tiếng.

      Từ Tấn vội vàng buông thê tử ra, thân thể lùi về phía sau tay lại buông ra, xác định Phó Dung có thể ôm ổn nhi tử mới thu tay lại, cúi đầu đùa : "Nương ngươi mỗi ngày hôn ngươi, cho ta hôn cái ngươi lại muốn?"

      Phó Dung quở hắn: "Đừng nhảm."

      Từ Tấn hề để ý : "Dù sao cũng nghe hiểu." Thấy tiểu tử ra sức nhìn chằm chằm vào bên hông , Từ Tấn cúi đầu xem, đem ngọc bội long văn giơ lên, cần hỏi, Trăn ca nhi liền vui vẻ duỗi chân. Từ Tấn bật cười, cởi ngọc bội xuống đặt vào trong ngực nhi tử, "Vẫn là con ta biết hàng, lúc trước có người nhiều lần chịu thu nhận đâu."

      Phó Dung giả trang nghe thấy.

      Từ Tấn lại hôn nàng.

      nhà 3 người ai làm việc nấy, bất tri bất giác xe ngựa tới cửa cung.

      Từ Tấn ôm Trăn ca nhi, chu đáo để cho ánh mặt trời soi vào mắt nhi tử, dẫn Phó Dung trực tiếp thẳng vào Chiêu Ninh cung.

      Gia Hòa đế sớm đến Chiêu Ninh cung đợi sẵn. tại trong số các cháu của , Hủ ca nhi ốm yếu, Chương ca nhi thông minh lại là thứ xuất, Trân tỷ nhi là con , tuy rằng thích, nhưng càng muốn được ôm cháu trai, cho nên đối với đích tôn Trăn ca nhi này, ôm hi vọng cực lớn, trông mong thằng bé thông minh lanh lợi, hoạt bát khoẻ mạnh.

      "Miễn lễ miễn lễ, ít khách sáo ." Mắt thấy hai vợ chồng Từ Tấn muốn hành lễ, Gia Hòa đế khoát tay miễn lễ trước, lệnh cho Từ Tấn tới bên cạnh .

      Phó Dung cười đứng sang bên cạnh Thục phi, nhìn bọn họ ba người thân mật.

      "Trăn ca nhi, cho Hoàng tổ phụ ôm cái được hay a?" Ngấm ngầm Gia Hòa đế là người rất hiền hoà, ở chung cùng với số phi tần được sủng, đều để các nàng tự xưng là "Ta". Chỉ có vài người, ví như Hoàng Hậu, quá nặng quy củ, dám quá giới hạn. Bản tính hiền hoà như Thục phi, Nhu phi, liền thuận thế tự xưng ta . (PS: Hôm trước có bạn hỏi tại sao Thục phi xưng là “ta”, hôm nay tác giả giải thích rồi nhé).

      Trước mắt con dâu ở bên người, Gia Hòa đế cũng bày ra dáng vẻ Hoàng Thượng, lực chú ý tất cả ở người hoàng tôn mập mạp.

      Trăn ca nhi ngó nhìn nam nhân trước mặt, co lại trong ngực phụ thân, đầu dúi vào lồng ngực Từ Tấn, chỉ lộ cái ót cho Hoàng tổ phụ.

      Phó Dung trong lòng căng thẳng, lặng lẽ quan sát thần sắc Gia Hòa đế.

      Thục phi quen thuộc tính tình Gia Hòa đế, chẳng những sợ hãi, còn cười ngồi xuống bên cạnh Gia Hòa đế, nhìn cháu trai trêu ghẹo : "Đều Trăn ca nhi tính tình lớn, thích cho người ta ôm, Hoàng Thượng chính là tin, tại đụng phải tường rồi?"

      Gia Hòa đế còn tin, tiếp tục giọng gọi cháu.

      Từ Tấn mặt chút thay đổi xem náo nhiệt.

      Phó Dung thầm sốt ruột, đứng ở sau lưng Thục phi ôn nhu dỗ nhi tử: "Trăn ca nhi nhìn bên này a, phải với ngươi sao, hôm nay chúng ta tiến cung bái kiến Hoàng tổ phụ , Trăn ca nhi mau nhìn Hoàng tổ phụ."

      Trăn ca nhi nghe được thanh mẫu thân, chậm rãi xoay đầu lại.

      Phó Dung từ sau lưng cha chồng mẹ chồng lặng lẽ giơ ngón tay về chỗ Gia Hòa đế bên kia.

      Trăn ca nhi ánh mắt theo tay mẫu thân rơi vào người Gia Hòa đế, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Gia Hòa đế lát, lại nhìn vào cổ áo .

      Gia Hòa đế thấy cháu trai như tiên đồng chăm chăm nhìn đầu vai mình, cười , chỉ vào vạt áo : "Trăn ca nhi biết đây là cái gì sao?"

      Trăn ca nhi nghiêm túc nghe, đột nhiên quay đầu, nhìn hoa văn thêu y bào Từ Tấn.

      Tiểu tử thế nhưng biết so sánh, Gia Hòa đế ha ha cười, hấp dẫn cháu trai quay lại xem, tay đón cháu trai, ngón tay chỉ vạt áo : "Trăn ca nhi cho Hoàng tổ phụ ôm cái, Hoàng tổ phụ dạy ngươi nhận hình rồng."

      Trăn ca nhi nhìn chằm chằm vào xiêm y , nháy nháy mắt.

      Gia Hòa đế thử ôm, Trăn ca nhi trốn chút, nhưng cũng có đặc biệt phản cảm. Gia Hòa đế đại hỉ, bàn tay to hướng vào tã lót phía dưới muốn chính mình bên này ra sức cướp lấy cháu. lát, phát Từ Tấn nguyện ý buông tay, nhịn được thúc giục : "Cảnh Hành ngươi buông tay a, nhìn xem Trăn ca nhi là nguyện ý cho ta ôm ..."

      Vừa chuyện đem cháu trai ôm vào trong ngực, bên thuần thục lắc lư bên hướng Thục phi khoe khoang: "Nàng xem, đây phải để cho ta ôm? Trăn ca nhi thích Hoàng tổ phụ có phải hay ?"

      Trăn ca nhi nhớ tên của mình, "A a" gọi hai tiếng, ánh mắt ở người Gia Hòa đế dạo quanh.

      Thục phi thấy thèm, muốn ôm thử.

      Trăn ca nhi lập tức co vào trong ngực Gia Hòa đế.

      Gia Hòa đế cười ha ha, ôm lấy cháu trai ở trong phòng đứng lên lại, dạy nhận biết các thứ, trong đó bàn có đôi Ngọc Kỳ Lân màu mỡ dê là cố ý chuẩn bị cho Trăn ca nhi, đại khái là quá cao hứng, Gia Hòa đế coi ai ra gì ngồi xuống, đẩy cho hai Ngọc Kỳ Lân đánh nhau, đùa cho cháu trai nhìn.

      Trăn ca nhi cười khanh khách ngừng.

      Phó Dung cuối cùng cũng thở hơi, sau lưng mảnh mồ hôi lạnh. Thục phi cười vỗ vỗ tay nàng, để Từ Tấn ở trong phòng bồi Gia Hòa đế dỗ trẻ con, nàng dẫn Phó Dung ra bên ngoài, vừa hai câu thân mật thấy Lục hoàng tử Từ Hạo hưng phấn chạy tới.

      "Nương, Tứ tẩu, Trăn ca nhi đâu?" thân làm Lục thúc, Từ Hạo cũng thấy mới lạ, cầm trong tay cái vòng vàng chạm rỗng, vòng vàng gắn từng chuỗi chuông vàng, lúc Từ Hạo vào, những cái chuông đung đưa kêu vang lên.

      Thục phi tò mò hỏi : "Làm sao tìm được thứ này?"

      Từ Hạo tự đắc : "Ta cố tình lệnh cho công tượng làm." Nghe được thanh Gia Hòa đế bên trong, thiếu niên lang vội vàng vào.

      Thục phi hướng Phó Dung lắc đầu : " mười bảy, sắp cưới tức phụ rồi còn giống như đứa ."

      Phó Dung nghe vậy, biết còn cố hỏi: "Nương chọn người tốt cho Lục đệ?"

      Nàng giảo hoạt nghịch ngợm, Thục phi điểm điểm cái trán nàng: "Bớt cùng ta giả ngu, ngươi thông minh như vậy còn đoán được? Đợi chút , trong tháng 6 Oản Oản cập kê, tháng 9 tuyển tú, đến lúc đó thuận tiện tứ hôn cho Lục đệ ngươi."

      Phó Dung hiểu được, lần này tuyển tú phải là cho mấy vị hoàng tử chọn vương phi, mà là triều đình ở các nơi tuyển chọn người dung mạo xuất chúng, vào kinh tuyển tú, lấp đầy hậu cung Gia Hòa đế.

      Nhìn Thục phi đề cập việc tuyển tú khuôn mặt bình tĩnh dửng dưng, Phó Dung phảng phất nghe được tiếng cảnh báo.

      Gia Hòa đế sắp 50, vẫn còn hưởng thụ tùy tiện giơ tay có thể bắt được các mĩ nhân, Từ Tấn bây giờ là vương gia, vừa vặn nàng cũng tuổi đẹp nhất của nữ nhân, nguyện ý sủng nàng. Về sau nàng dung mạo dần dần giảm sút, Từ Tấn lại đăng lên địa vị cao, còn có thể lòng với nàng?

      năm này Từ Tấn đối với nàng quá tốt, Phó Dung nhanh chóng tin tưởng vĩnh viễn đổi tâm .

      phải nam nhân bình thường a.

      đường ra cung, Phó Dung sờ sờ khuôn mặt nhi tử ngủ say trong ngực Từ Tấn, giọng hỏi: "Tháng 9 tuyển tú, vương gia nghe được tin tức sao?"

      Từ Tấn thuận miệng "Ân" tiếng, "Đại khái trong tháng 6 truyền xuống ý chỉ, các nơi tuyển chi nữ của quan viên tứ phẩm trở xuống, tuổi tròn mười bốn dưới mười bảy đưa vào kinh. Thế nào, Nùng Nùng vì sao hỏi cái này?" Nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn Phó Dung, trong mắt mang cười, "Lại suy nghĩ lung tung?"

      Phó Dung bĩu bĩu môi, dựa vào cánh tay : "Ta cái gì cũng nghĩ, chính là có chút đau lòng nương."

      Từ Tấn tươi cười liễm liễm.

      Lần này tuyển tú, quả có vị tuyệt sắc mĩ nhân, vừa vào cung liền cướp tất cả sủng ái của phụ hoàng.

      dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Phó Dung, trầm thấp trấn an : " cần đau lòng, nương chưa bao giờ để ý những chuyện kia."

      Chính là bởi vì mẫu thân để ý, mới có thể an tâm bố cục.

    3. lan_leo_queen

      lan_leo_queen Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      29
      Tội ko đọc dc convert nó đau lòng thế chứ lại, hóng từng chương ^^

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Lại hóng, k biết a Tấn ngăn vị tuyệt sắc mỹ nhân kia kiểu j

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 179



      Cuối tháng 4, Phó Hựu cùng Hàn Ngọc Châu định thân, tháng 9 đại hôn.

      Đính hôn hôm đó Phó Thần đương nhiên cũng ở nhà, yến hội kết thúc, bị Kiều thị Phó Dung cùng nhau tra hỏi, Phó Uyển cười chuyện, Phó Tuyên dẫn Quan ca nhi, Viện Viện ở trong sân chơi.

      "Ca ca, ngươi 20, nhìn Tam ca đính hôn ngươi sốt ruột sao?" Phó Dung tự mình châm trà cho huynh trưởng, trang trọng đặt ở trước mặt , mượn chuyện này chứng tỏ bất mãn.

      Phó Thần 20 tuổi cao lớn, khôi ngô giống Phó Phẩm Ngôn nhưng hiên ngang khí nhiều hơn. Có lẽ là đời này người nhà đều bình an, Phó Dung phát ca ca so với kiếp trước hay cười hơn, cũng lạnh lùng nghiêm nghị, đặc biệt là ở trước mặt người nhà.

      Phó Thần mấy năm này đều bị mẫu thân và các muội muội bức hôn, thành thói quen, thản nhiên nhấp ngụm trà: "Ta cũng sốt ruột a, nhưng ta chưa gặp được người mình thích, các ngươi thể bảo ta cưới người ta thích ?"

      Kiều thị trợn mắt tiếp: "Cái gì gọi là thích a? Ngươi nhìn Nhuận Chi, còn phải là đại bá mẫu ngươi thay tuyển người?"

      Phó Thần cười nhạo.

      nụ cười này có thâm ý khác, ràng là biết nội tình gì đó, Phó Dung vốn dĩ tò mò với nhân duyên của Phó Hữu, khỏi ngồi vào bên cạnh Phó Thần, hưng phấn hỏi : "Chẳng lẽ Tam ca cùng Ngọc Châu sớm biết nhau?"

      nương gia đối với loại tình này đều cảm thấy hứng thú, Phó Uyển cũng nhịn được dựng lỗ tai lên. Ngay cả Kiều thị, đều tạm thời đem bụng đố kị đè xuống. Nàng có thể đố kỵ sao? Lâm thị làm tổ mẫu, Phó Hựu bây giờ là người Tam phòng, sang năm Tam phu nhân phỏng chừng cũng ẵm cháu trai, cháu . Chỉ có con trai của nàng có chí tiến thủ, các nữ nhi ngược lại chịu thua kém ai, nhưng cháu ngoại, cháu ngoại nữ đều ở trước mắt nàng a. Quan ca nhi càng lúc càng lớn, cũng bằng hồi lừa gạt tốt như vậy.

      Ba mẹ con đều mở đôi mắt trông mong nhìn mình, Phó Thần cố làm ra vẻ thần bí chốc lát, rốt cuộc giải thích: "Năm ngoái tháng 9, Nhuận Chi thi được cử nhân, ba em chúng ta cùng nhau tiệm ăn, ăn cơm xong Nhuận Chi muốn hiệu sách. Đại ca về nhà trước, ta và cùng nhau , xem thử có sách gì mới mua tặng cho Tuyên Tuyên hay . Tới hiệu sách, vừa vặn gặp huynh muội Hàn gia cũng ở đó chọn sách. Hàn thiếu gia muốn mua độc bản (bản sách quý còn lại duy nhất), Hàn nương cho rằng đó là hàng nhái, cho mua."

      đến đây, bưng bát trà lên uống.

      Phó Dung thử suy đoán : "Sau đó Tam ca đứng ở chỗ Ngọc Châu bên kia, sách đó quả là nhái phẩm?"

      Phó Thần liếc xéo nàng cái: "Ngươi nhìn là người thối khoe khoang như vậy sao? Nhuận Chi nhưng mà lại biết giả vờ nhìn thấy bên kia có nương xinh đẹp. Đông gia hiệu sách biết học rộng tài cao, mời qua làm chứng. Nhuận Chi qua nhìn, sách kia là chính phẩm, Hàn nương phục, cùng tranh cãi, ta nghe hiểu bọn họ cái gì, dù sao đủ khắc . Sau này Nhuận Chi nhận sai cùng nàng, thừa nhận ánh mắt bằng nàng."

      Phó Uyển nghe, tự đáy lòng khen: "Xem ra Ngọc Châu muội muội cũng là tài nữ a, đến Tam ca ánh mắt cũng bằng nàng." Nàng và Phó Hựu cùng tuổi, sinh nhật sau Phó Hựu, gặp mặt cũng phải gọi tiếng Tam ca.

      Phó Thần lại cười, Phó Dung vẫn nhìn chằm chằm vào đâu, thấy như vậy cười, nhất thời hiểu được, giành trước : "Ca ca ý tứ là, Tam ca lúc ấy nhìn trúng Ngọc Châu, cố ý sách kia là chính phẩm, kích Ngọc Châu lý luận với ?"

      Phó Thần sờ sờ đầu nàng: " hổ là làm vương phi, thực thông minh."

      Nếu Phó Hựu có thể giả vờ, bằng biểu ngày đó của Phó Hựu ra vẻ đạo mạo, nhìn ra Phó Hựu nhìn trúng người nhà đó, nghe Hầu phủ cùng Hàn gia trao đổi thiếp canh rồi mới nghĩ lại ý vị lúc đó, hóa ra tiểu tử kia tâm tư sâu đâu.

      Kiều thị thấy nhi tử thành công dời lực chú ý của hai nữ nhi, ngay lập tức đem đề tài chuyển trở về: "Cho dù là Nhuận Chi chính mình nhìn trúng, đó cũng là bản lĩnh của , sao thấy ngươi mang con dâu về cho ta? Chính Đường ngươi cho ta, ngươi có có mến nương nào ? Ngươi yên tâm, chỉ cần nàng là nương trong sạch, chẳng sợ gia thế thấp hơn chúng ta, ta cùng phụ thân ngươi cũng phản đối."

      Phó Thần đau đầu che trán: " có, nếu như có, cần các ngươi thúc, ta lập tức đem người cưới về nhà."

      ở trong cung làm thị vệ, khó có lúc được nghỉ công cũng theo đám đồng liêu phi ngựa uống rượu, căn bản có cơ hội gặp nương a, muốn gặp được người mình thích, dễ vậy sao.

      muốn nghe các nàng lải nhải nữa, Phó Thần chạy vào trong viện dỗ ngoại sanh nữ, vẫn là tiểu nương tốt, thích nàng làm cái gì làm cái đó, quay ngược lại quản . Trong phòng hai muội muội kia, gả cho người rồi đều bằng lúc làm cho người ta thích, càng nghĩ càng buồn bực, Phó Thần từ phía trước người Quan ca nhi mò lên Viện Viện ôm vào trong ngực hôn cái, "Viện Viện muốn mợ ?"

      Viện Viện hiểu mợ là gì, đưa tay bắt cái mũi Phó Thần, hắc hắc cười: "Muốn Nhị cữu cữu!"

      Phó Thần ha ha cười, đem tiểu nha đầu giơ cao lên đầu, biết nàng thích nhất chơi như vậy.

      Quan ca nhi sáu tuổi đứng ở bên cạnh, thấy ngoại sanh nữ vừa nãy còn thích chơi cùng , được ca ca cao lớn giơ lên, mất hứng đanh mặt, chạy vào trong phòng tìm Phó Dung: "Tam tỷ tỷ, ta muốn Trăn ca nhi ."

      Trăn ca nhi vóc dáng , có lẽ có thể ôm được.

      Phó Dung nhìn thấy tình hình bên ngoài, sờ sờ đầu đệ đệ, cười : "Được a, lúc nữa Tam tỷ phu ngươi tới đón ta, ngươi cùng chúng ta trở về ."

      Quan ca nhi xin giúp đỡ nhìn về phía mẫu thân.

      Kiều thị lắc đầu: " được, phụ thân ngươi trở về còn muốn kiểm tra công khóa của ngươi đâu (bài tập), đợi kỳ nghỉ, nương mang ngươi cùng ."

      Quan ca nhi quá cao hứng, nhưng khi Từ Tấn tới, cũng cầu vương gia tỷ phu làm chủ.

      Mặt trời đỏ ngã về tây, Phó Dung cùng Từ Tấn lên xe ngựa, tựa vào trong ngực cảm khái : "Vẫn là Hầu phủ náo nhiệt."

      Sắc mặt nàng hồng nhuận , có thể thấy được ở nhà mẹ đẻ quá nhiều cao hứng, Từ Tấn nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, cười : "Dù náo nhiệt, nơi đó cũng có nhi tử của nàng."

      Nghĩ tới nửa ngày thấy nhi tử, Phó Dung lập tức nóng lòng trở về nhà.

      Trở về vương phủ, hai vợ chồng còn chưa tới Phù Cừ viện nghe thấy tiếng khóc to của Trăn ca nhi, khóc đến ủy khuất, nghe được Phó Dung trong lòng thắt lại, rốt cuộc bất chấp dáng vẻ, vội vàng chạy vào trong.

      Nhũ mẫu ôm Trăn ca nhi ở trong phòng lại xung quanh, vừa vừa nhàng dỗ, thấy Phó Dung tiến vào, phảng phất thấy cứu tinh, đem Trăn ca nhi đưa cho Phó Dung sau đó quỳ xuống giải thích: "Vương phi thứ tội, buổi sáng vương phi , Trăn ca nhi còn yên lành, vừa mới tỉnh ngủ chẳng biết tại sao nghe dỗ ..."

      " xuống." Từ Tấn kiên nhẫn đuổi người.

      Nhũ mẫu vội vàng lui ra ngoài.

      Phó Dung ngồi lên giường, cởi bỏ xiêm y muốn uy nhi tử, Từ Tấn yên tâm ngồi bên cạnh nàng, thấy nhi tử khuôn mặt nhắn vương nước mắt, nháy mắt còn nước mắt rơi xuống, lo lắng : "Muốn mời thái y nhìn ?"

      Phó Dung bật cười, ôn nhu giúp nhi tử lau nước mắt : " có việc gì, chính là muốn ta, chàng nhìn bây giờ phải là yên tĩnh rồi?"

      Từ Tấn xoa bóp tay nhi tử, trong lòng thở dài.

      Nhi tử quá , Phó Dung ra ngoài mang theo thuận tiện, ra cửa lại được...

      Cũng biết thối tiểu tử tính tình này đến cùng giống ai.

      Trăn ca nhi mắt to vụng trộm nhìn chằm chằm vào phụ thân đâu, thấy phụ thân nhíu mày nhìn , tạm thời buông mẫu thân ra, hướng phụ thân nhếch miệng cười.

      Nhi tử quá đáng , Từ Tấn nắm gan bàn chân lên hôn.

      Đảo mắt lại sắp qua đoan ngọ.

      Phó Dung đem hộp ngũ sắc trân châu Từ Tấn tặng nàng lấy ra, biên dây Trường Mệnh cho Trăn ca nhi. Từ Tấn từ nha môn trở về, thấy cổ tay nhi tử có thêm xâu năm sợi dây Trường Mệnh, mặt còn cột cái chuông vàng. Trăn ca nhi cũng biết tự phụ , nhìn thấy , tiểu tử vui vẻ lắc lư tay chơi, cho nghe tiếng chuông.

      Từ Tấn đem nhi tử ôm tới đùi, hỏi Phó Dung: "Nàng cái dây kia đâu?"

      Phó Dung khâu cái yếm cho Trăn ca nhi, nghe vậy quay đầu hỏi ngược: "Vương gia cái dây kia đâu?"

      Từ Tấn sớm tìm thấy, lúc này lôi từ trong lòng ngực ra, quơ quơ trước mặt nàng.

      Phó Dung chút nào yếu thế, đem ống tay áo hướng lên nhắc nhắc, cổ tay trắng hơn sương tuyết, dây Trường Mệnh ngũ sắc sáng chói.

      Từ Tấn hài lòng cười, nâng tay ú nần của nhi tử lên hôn.

      Bọn họ cả nhà 3 người đều bình an.

      Đoan ngọ vừa qua, Tạ thị liền đến làm khách .

      Phó Dung có hơi bất ngờ, từ khi Trăn ca nhi đầy tháng nàng bỏ qua mặt mũi Tạ thị, Tạ thị lâu đến đây.

      "Mợ trời nóng như vậy tới, là có chuyện gì sao?" Phó Dung mời Tạ thị ngồi vào chỗ ở bên cạnh chủ vị.

      Tạ thị nhìn nàng, cười khen : "Vương phi dáng vẻ khôi phục thực tốt, nhìn chút cũng giống vừa sinh đứa , Trăn ca nhi đâu? lâu nhìn thấy , ta làm cữu tổ mẫu còn nhớ ."

      Phó Dung áy náy : "Mợ tới khéo, Trăn ca nhi mới vừa ngủ, đành phải lần sau ôm ra cho ngài nhìn."

      " sao sao, về sau có cơ hội đâu, lần này vội." Tạ thị tươi cười niềm nở, dùng hớp trà liền ý đồ: "27 tháng này là ngoại tổ phụ ngươi sinh nhật 58 tuổi, ngoại tổ phụ ngươi thích làm lớn, dự định chúng ta người nhà tụ ở chỗ náo nhiệt chút. Ngươi với Cảnh Hành tiếng, các ngươi nhà 3 người tử đều đến , cũng cho ngoại tổ phụ các ngươi ôm cháu ngoại cái, chúng ta tứ thế đồng đường."

      Đây là việc vui, Phó Dung vội vàng đáp ứng.

      Tạ thị đứng dậy cáo từ: "Ta nhà dì ngươi tiếng, cuối tháng chúng ta lại tụ a."

      Phó Dung tự mình đưa nàng ra ngoài.

      Sập tối Từ Tấn quay về, Phó Dung đem việc này với , "Vương gia, chúng ta đưa phần thọ lễ gì cho ngoại tổ phụ a?" Từ khi ngữ khí Từ Tấn nhắc tới Thôi gia rất bình thường, Phó Dung biết Từ Tấn đối với đại phòng Thôi gia đều mấy thích thú, nhưng lại hết sức kính trọng Lại bộ Thượng Thư Thôi Phương Lễ .

      Từ Tấn trầm mặc một lát : "Ta đây khố phòng chọn mấy thứ mang về, nàng giúp ta chú ý chọn chút."

      Phó Dung gật đầu, nhìn theo ra cửa, cũng nghĩ nhiều.

      ra khỏi Phù Cừ viện Từ Tấn sắc mặt lại trầm xuống.

      Đời trước, ngoại tổ phụ cũng làm mừng thọ 58 tuổi, bọn họ mấy tiểu bối cùng nhau chúc thọ. Tan tiệc tới bờ ao sen Thôi gia ngắm hoa, Thôi Oản cười dịu dàng chạy tới hỏi có thể chuẩn bị cho nàng lễ vật cập kê hay , nàng tháng 6 sinh nhật, vài ngày nữa là đến.

      Lúc ấy Từ Tấn còn đem nàng làm thân muội muội , tự nhiên quên lễ cập kê của nàng.

      Hai người chuyện lúc, chuẩn bị rời Thôi Oản đột nhiên ở sau lưng mở miệng, người trong lòng nàng vẫn luôn là .

      Từ Tấn đối với nàng có nửa điểm tình nam nữ, cũng biết Lục đệ đối với nàng tình sâu vô cùng, tại chỗ ràng với nàng, khuyên nàng hảo hảo cùng Lục đệ sống qua ngày. Thôi Oản có lẽ hết hy vọng, cự tuyệt cầu của Lục đệ để phụ hoàng tứ hôn, mãi đến năm thứ hai có Phó Dung, nàng mới hứa gả.

      Cho nên sau khi trùng sinh, Từ Tấn tận lực bất hòa với Thôi Oản, hi vọng nàng toàn tâm toàn ý đối đãi với Lục đệ.

      Mà lần này ngoại tổ phụ chúc thọ, chưa chắc phải là cơ hội cho Thôi Oản thăm dò.
      Last edited: 25/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :